1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử của lãnh khốc giáo chủ - Dạ Minh Nguyệt (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15: Bắt đầu giải độc

      Đêm là khoảng thời gian mà vạn vật chìm vào giấc ngủ, nhưng tại dáng hồng y bí mật di chuyển trong màn đêm. Chỉ vừa mới dừng chân trước của viện lớn, bỗng có người xuất .

      " Thuộc hạ bái kiến Tử nương "

      " Được rồi, ngươi mau dẫn đường ". Nàng bình thản

      Hôm qua vì chợt nhớ đến những cơn ác mộng của bản thân nên vội vàng quay về để tránh cho có người nhận thấy, liền quên mất cần phải biết thời gian để mà giúp sư huynh giải độc. Sau khi sư phụ mang bộ dáng tức giận quay về, liền có người từ Huyết giáo đưa đến bức thư. Trong thư tiến hành giải độc vào giờ Mão (5-7h) và giờ Hợi (21-23h).

      Tên thuộc hạ đưa Tử Nguyệt đến gian căn phòng ở cuối viện, tất cả những thứ
      nàng cần đều được chuẩn bị. Hai bồn tắm đủ cho người và dược liệu cần thiết. Những dược liệu này đều là thứ khó tìm, nhưng bọn họ lại có thể chuẩn bị được tất cả chỉ trong ngày với số lượng rất lớn. Thực lực của Huyết giáo quả là tầm thường.

      Để cho tất cả mọi người lui ra, nàng tiến đến lấy từng loại dược liệu bỏ vào trong thùng tắm, cẩn thận thêm bớt củi dưới đáy thùng để nhiệt độ nước quá nóng. Lúc Lãnh giáo chủ vào thấy Tử Nguyệt tự mình bê những bó củi cùng điều chỉnh lửa liền quay sang bọn thuộc hạ lạnh lùng .

      " Tay các ngươi còn chỗ hữu dụng vậy chặt bỏ hết "

      Vừa dứt lời liền có vài hắc y nhân xuất đem bọn người kia lôi xuống. Lúc này Tử Nguyệt vẫn duy trì tư thế mình cất tiếng

      " Đưa cho bọn họ số thuốc này cũng trở nên vô dụng, nó chỉ có tác dụng với nhiệt độ thích hợp. Để bọn họ làm những công việc nặng lại có ích hơn ". Nàng bình thản .
      Nghe xong lời đó, phất tay ra hiệu cho đám người hắc y nhân dừng lại.

      " Các ngươi ở ngoài này chờ phân phó, nếu có gì sai sót, hình phạt là gì tự các ngươi hiểu "

      Sau khi để lại câu chứa đầy sát ý, cất bước vào phòng. Sau khi cánh cửa được khép lại, tất cả mọi người bên ngoài đều đồng loạt ngã ngồi xuống đất. Lúc nãy giáo chủ tức giận, nếu phải Tử nương bọn họ còn hữu dụng giờ đây hai cánh tay bị chặt đứt rồi.

      " Những thứ muội cần đủ rồi, huynh hãy làm đúng những gì muội . Trước tiên huynh hãy ngâm mình trong thuốc nửa canh giờ, sau đó muội vào thi châm, cuối cùng huynh tiếp tục ngâm mình trong bồn tắm thứ hai trong nửa canh giờ cuối cùng "

      Tử Nguyệt liền cho cách tiến hành khi cánh cửa vừa được đóng lại. chưa kịp mở lời nàng vội vàng ra phòng ngoài.

      nhanh chóng thoát bỏ y phục, rồi bắt đầu ngâm mình trong thuốc. Nếu như Tử Nguyệt còn ở đây chắc chắn nàng ngạc nhiên, vì trước ngực và sau lưng đầy những vết sẹo dài, có cái do roi, có cái do kiếm gây ra.

      Nửa canh giờ sau, lên tiếng gọi nàng vào. Nàng nhanh chóng cầm bộ châm vào sau đó nhanh chóng thi châm lên huyệt vị vai trái.

      " Huynh hãy vận nội công, nhưng làm chậm. rất đau, huynh hãy cố chịu đựng "

      Ngay khi vừa mới vận công, dù chỉ chút nhưng cảm nhận được cơn đau do độc phát. Mỗi khi độc phát đều cố gắng chịu đựng, nhưng tại cơn đau lại vượt quá những lần độc phát trước khiến phải hét lên

      " Aaaaaaa.... ........ "

      Bọn thuộc hạ kể cả Ảnh Hồn nghe tiếng đó đều gấp gáp muốn xông vào trong phòng. Nhưng nhớ đến lời giáo chủ lúc vừa thức dậy, tất cả chỉ có thể cầm nắm chặt thanh kiếm đứng chờ bên ngoài. Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy giáo chủ hét lên như vậy, tuy người luôn tỏ sát ý mỗi khi bọn họ làm sai nhưng chính người cho bọn họ mái nhà. Trong lòng ai cũng đều đem tên Ôn Thục ra chửi mắng.

      Lúc này ở phòng trong, Tử Nguyệt luôn cố gắng chuyện để lãnh giáo chủ luôn tỉnh táo.

      " Huynh hãy cố chịu đựng, được hơn 2 khắc rồi, chỉ chút nữa thôi "

      Đối với người khác, phải mất 1 canh giờ để độc có thể tụ lại nơi. Nhưng người trước mắt lại có thể làm được trong khi chỉ mới hơn thời gian 2 khắc. ra dược liệu này chỉ có tác dụng giúp độc tụ lại nơi nàng thi châm, dù dược liệu sai cũng có thể khiến đọc phát tác chạy loạn mà chết.

      Thấy vai trái đen mảng, nàng nhanh chóng rút châm sau đó dùng chủy thủ chém đường mỏng tại chỗ đó.

      Máu đen ngừng chảy ra, Tử Nguyệt cầm tay bát to để hứng máu. Nếu máu độc chảy xuống thuốc độc lại thấm vào trong người. Vẫn còn ít máu đen nhưng lại chảy ra theo miệng vết thương, còn cách nào khác nàng đành nhấc mặt nạ lên sau đó dùng miệng hút số máu độc còn lại.

      Lãnh giáo chủ cảm thấy vai mình có vật gì đó mềm đặt lên, khi nhận ra đó là gì cả thân hình lại sững lại. Dường như mọi đau đớn dần tan .

      Sau khi hút máu độc xong, Tử Nguyệt nhanh chóng cầm máu sau đó gọi Ảnh Nhất vào đỡ qua ngâm mình ở bồn thuốc thứ hai trong nửa canh giờ tới.

      Việc giải độc hôm nay nhanh hơn nàng tưởng, vì thế Tử Nguyệt nhanh chóng thu dọn, phân phó cho phòng bếp rồi trở về viện của mình.
      Chương 16: Hàn Khiết Nam đến

      Hàn Nguyệt Chi vừa bước chân vào viện nghe thấy giọng quen thuộc vang lên

      " Chi nhi "

      Quả nhiên chính là Hàn Khiết Nam, sau khi đọc bức thư của Hoàng Dực để lại, lên đường ngay lập tức. Nhưng đường luôn có người muốn ám sát nên tại mới đến Trung Sơn. Và ngay lập tức hỏi thăm tin tức và đến ngay viện của Dược Vương.

      " Ca ca, huynh đến khi nào? Chúng ta mau vào trong chuyện, ngoài này có lẽ tiện cho lắm "

      Hàn Khiết Nam nghe vậy chợt tỉnh ra. tại muội muội lấy thân phận là Tử Nguyệt, lời vừa lúc nãy nếu có người nghe được sợ rằng cuộc sống của muội còn yên ổn như xưa. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Ca ca, sao đến giờ huynh mới đến Trung Sơn? Có phải dường xảy ra chuyện gì? "

      Sau khi vào phòng nàng nhanh chóng tháo mặt nạ, rồi hỏi Hàn Khiết Nam nguyên nhân vì sao tại mới đến được Trung Sơn. Nghe muội muội hỏi, bản thân Hàn Khiết Nam cũng giấu bèn .

      " Huynh vốn xuất phát sau khi đọc thư của lão quái nhân kia. Nhưng ngờ đường luôn có sát thủ muốn tiêu diệt huynh. Bọn chúng ai cũng võ nghệ cao cường, huynh chỉ có thể chống trả được lúc sau đó nhân cơ hội lánh . Huynh đến được Trung Sơn này phải tránh thoát bốn lượt ám sát "

      " Ám sát? Huynh có thương tích gì ? Có nghiêm trọng ? Mau cho muội xem qua ". Vừa nghe xong lời của , nàng liền hoảng loạn hỏi thăm liên tục.

      " Huynh sao, chỉ là có chút mệt mỏi thôi. Muội vừa đâu? "

      Hàn Khiết Nam bình tĩnh trả lời, nhưng ngay lập tức quay sang "tra hỏi" Hàn Nguyệt Chi. Khi đến ngay lập tức kiếm nàng nhưng chỉ thấy lão già kia nằm ngủ. Sau khi đá lão cước coi như trả thù mới biết được muội ấy ra ngoài.

      Hàn Nguyệt Chi nghe lời đó liền lúng túng biết có nên ra . Dù sao việc sư huynh trúng độc cũng là việc nội bộ Huyết giáo, nhưng đây lại là ca ca của nàng. Càng nghĩ càng rối, lúc này Hoàng Dực từ bên trong hờn dỗi lên tiếng. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Nguyệt nhi giải độc cho đệ tử của sư huynh ta. Tên tiểu tử chết tiệt nhà ngươi, trời chưa sáng phá hỏng giấc ngủ của lão tử, vừa mới chợp mắt được liền bị tiếng của ngươi đánh thức. Kêu lớn như thế chẳng lẽ ngươi muốn cho mọi người biết Nguyệt nhi là muội muội ngươi sao? "

      " Cũng tại lão quái nhân ông, chỉ để lại phong thư rồi đưa Chi nhi , gần tháng chưa gặp muội ấy đương nhiên ta phải kích động rồi. Đúng ra lúc nãy phải cho lão thêm vài cước thay phần phụ thân ta "

      " Ngươi dám "

      " Tại sao lại ? "

      Hàn Nguyệt Chi nhìn sư phụ cùng ca ca mình đấu khẩu chỉ biết thở dài lắc đầu, nàng sớm quen thuộc với tình cảnh trước mắt. Nhìn ra ngoài thấy trời còn tối, dù sao việc giải độc hoàn thành nhanh hơn dự tính của nàng bèn quay sang với Hàn Khiết Nam.

      " Ca ca, huynh mau nghỉ lát , hôm nay cũng là ngày Đại hội võ lâm bắt đầu. Cả sư phụ nữa, người cũng tranh thủ nghỉ thêm lát, con cũng có phần mệt mỏi "

      Chỉ cần là lời nàng ra hai người đều im lặng nghe lời. Hoàng Dực quay về phòng tiếp tục tìm Chu công đánh cờ, Hàn Nguyệt Chi sau khi chỉ cho Hàn Khiết Nam nơi nghỉ ngơi liền quay về phòng ngủ giấc.

      Lúc này ở viện của Huyết giáo, vị giáo chủ lãnh huyết dần tỉnh lại sau cơn hôm mê. Thấy chủ nhân mình tỉnh lại, Ảnh Hồn liền nhanh chóng lấy bát nước gừng mà lúc nãy Hàn Nguyệt Chi dặn nhà bếp. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Giáo chủ, người tỉnh rồi. Đây là bát nước gừng mà Tử nương dặn nhà bếp, người mau uống . Tử nương còn dặn, sau khi tỉnh dậy chỉ nên ăn thức ăn thanh đạm, giúp người phục hồi lại sức "

      Vì bên ngoài còn có người nên Ảnh Hồn chỉ có thể gọi là Tử nương. Sau khi uống bát nước gừng, nhớ đến hình ảnh yếu ớt của mình lúc nãy, Lãnh giáo chủ lại nổi lên tầng hận ý.

      " Nàng đâu rồi? "

      Lời đầu tiên giáo chủ phải ra mệnh lệnh mà là hỏi về Hàn nương khiến Ảnh
      Hồn ngạc nhiên. Khi nhận thấy khí dần giảm xuống mới hồi phục tinh thần.

      " Bẩm giáo chủ, Tử nương sau khi giải độc cho người xong liền gọi thuộc hạ vào giúp người ngâm mình vào bồn tắm thứ hai. Sau khi phân phó vài điều cho phòng bếp, trở về viện của mình rồi "

      " Ta biết rồi, ngươi lui ra "

      Sau khi cho Ảnh Hồn lui, đưa tay sờ vết rạch được cầm máu vai mình, vì hút cho hết số máu độc còn lại mà nàng… Nhớ đến cảm giác mềm mại kia, chỉ muốn được cảm nhận nó nhiều hơn nữa.

      Nhưng nhận ra rằng, trái tim của mình có bóng dáng của người.

      Xin lỗi mọi người tuần này ta học lại nên bận quá ^:)^ ^:)^
      Chương 17: Điều kiện để luyện thành

      " Thiếu chủ, chúng thuộc hạ hoàn thành nhiệm vụ người giao phó, xin người trách phạt "

      Lúc này ở sâu trong rừng tại Trung Sơn, toán hắc y nhân quỳ trước bạch y nam tử nhận tội. vẫn quay lưng về phía bọn họ, càng im lặng, khí nơi đây càng lạnh lẽo. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Vì sao lại để thoát? Các ngươi biết ta nuôi những kẻ vô dụng ". lạnh lùng .

      " Chúng thuộc hạ luôn bám theo tìm cơ hội ra tay, nhưng mỗi khi sắp lấy được mạng tiếng nổ vang lên sau đó có làn khói xuất . Khi chúng thuộc hạ nhìn thấy người biến mất "

      Tiếng nổ? Làn khói? có được vũ khí đó từ đâu?

      " tại ở đâu? "

      " Sau khi đến Trung Sơn, chúng thuộc hạ thấy vào tiểu viện của Dược Vương. Dường như có chút quen biết với Tử Nguyệt nương "

      Nghe đến đây bạch y nam tử chấn động mạnh, thể nào, Hàn Khiết Nam vì sao mà quen với Tử Nguyệt? Chợt nhớ đến lời đồn về vị hôn thê bí của , lẽ là nàng? Nghĩ đến đây trong mắt bạch y nam tử nổi lên sát ý, dù cho đó là cũng cướp nàng về.

      Chợt lão nhân xuất , bạch y nam tử vừa nhận ra là ai liền quỳ xuống.

      " Đệ tử bái kiến sư phụ "

      " Thiên Chính, ngươi có ý với Tử Nguyệt kia? "

      " Ân, người mà đệ tử chính là nàng "

      Bạch y nam tử chính là Bạch Thiên Chính, từ sau khi trở về Bạch gia vẫn luôn tức giận về hành động của Hàn Nguyệt Chi nhưng lại thể làm gì nàng. Cho nên sai thuộc hạ tập kích sau đó đem đầu của Hàn Khiết Nam đưa cho nàng.

      Nhưng ngờ Hàn Khiết Nam lại quen biết với Tử Nguyệt, thể làm tổn thương nàng được.

      " Ngươi đừng quên Hàn Nguyệt Chi chính là hôn thê của ngươi, chỉ cần ngươi thú nàng sau đó ngươi có thể đưa Tử Nguyệt về làm bình thê cũng được "

      " Đệ tử từ hôn với ta rồi, cả đời này nếu phải là Tử Nguyệt nạp ai làm thê hết "

      Nghe lời đó, lão nhân liền cho Bạch Thiên Chính cái tát, chưa đợi hoàn hồn lão . Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Hồ đồ, ta cho ngươi biết, nếu muốn hoàn thành tầng 10 của Hắc thần công thứ ngươi cần chính là Hàn Nguyệt Chi, hay đúng hơn là máu. Chỉ cần là máu của người có chấp niệm, trong giai đoạn luyện công chỉ cần lần lượt uống ba chén máu là có thể luyện thành "

      Chỉ cần máu thôi sao? Đến đây Bạch Thiên Chính suy nghĩ lúc rồi nghi hoặc hỏi lão nhân

      " Làm sao sư phụ biết nàng có chấp niệm, lẽ …"

      " Đúng, là ta. Từ khi thu nhận ngươi ta sắp đặt tất cả, ngươi chỉ cần làm theo. Sau khi luyện thành Hắc thần công, ai có thể chống lại ngươi, muốn thứ gì đều có thể "

      Muốn thứ gì đều có? Đúng, tuy Hắc thần công là tà công nhưng lại có thể giúp mạnh lên, phải trở nên cường đại.

      " Đệ tử hiểu, nhưng đệ tử thú Hàn Nguyệt Chi, nếu chỉ cần máu chỉ cần bắt về sau đó cưỡng chế là được ". muốn Tử Nguyệt hiểu lầm.

      " Tùy ngươi, chỉ cần luyện thành Hắc thần công liền trở về cho ta. Tạm thời ta ở đây, sau khi kết thúc Đại hội ta trở về trước "

      rồi lão nhân liền dùng khinh công mất, Bạch Thiên Chính liền phân phó bọn thuộc hạ chuẩn bị cho sư phụ nơi bí mật để nghỉ, sau đó cũng trở về viện của mình. Lúc này ánh dương đầu tiên của ngày mới xuất .

      Hàn Khiết Nam sau khi ngủ giấc thoải mái hơn rất nhiều, việc đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là tìm Hàn Nguyệt Chi.

      " Ca ca, huynh tỉnh rồi, mau lại đây ăn sáng . Cũng sắp đến giờ Đại hội bắt đầu rồi, huynh cũng nên tranh thủ đến sớm "

      Nghe thấy lời quan tâm của muội muội tâm tình hăn tốt hẳn lên, nhưng khi vừa mới ngồi vào bàn ăn Hoàng Dực lại lên tiếng. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Nguyệt nhi mới lời mà cười đến như vậy rồi "

      " Ông được nghe nên ghen à? "

      " Ngươi... Ta mới thèm cãi với ngươi, Nguyệt nhi, lát vi sư cùng sư huynh có việc thể xuất được, con thay mặt ta mà tham dự "

      Chưa kịp Hàn Nguyệt Chi nhận lời, Hoàng Dực biến mất khỏi bàn ăn, Hàn Khiết Nam thấy vậy ngừng mắng lão. Sau khi dùng bữa, nàng tranh thủ ngâm mình lúc, lúc ra Hàn Khiết Nam vận bộ thanh y đứng chờ nàng. Sau khi đeo mặt nạ, cả hai cùng sánh vai nhau bước ra ngoài. Nhưng chưa được bao lâu liền nghe giọng vọng đến

      " Khiết Nam ca ca "

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18: Cùng Bạch Vân Nhu đấu khẩu

      " Khiết Nam ca ca "

      Nghe bốn chữ đó khiến cho toàn thân Hàn Khiết Nam căng cứng, khi quay đầu lại quả đúng như dự đoán, người đến chính là Bạch Vân Nhu. Phía sau nàng chính là Bạch Thiên Chính, vẫn luôn vận thân bạch y khiến cho bao nhiêu nữ tử ngưỡng mộ.

      Bạch Vân Nhu đến núi Trung Sơn từ lâu nhưng tìm mãi vẫn biết nơi ở của Hàn Khiết Nam. Lúc nãy nhìn thấy tâm tình của ả rất vui nhưng khi nhìn đến bên cạnh, thấy cười với nữ tử khác ả liền hận người nữ nhân hồng y kia. Nhưng vì muốn bảo toàn hình ảnh tốt đẹp với Hàn Khiết Nam nên ả chỉ lên tiếng để cắt đứt cuộc trò chuyện kia.

      Riêng Bạch Thiên Chính khi tận mắt thấy Tử Nguyệt cười vui vẻ với Hàn Khiết Nam liền quyết tâm phải lấy được đầu của . Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Khiết Nam ca ca, sao bấy lâu nay muội thấy huynh? Có phải do vị nương này giấu huynh ? "

      " Nhu nhi, được hồ ngôn loạn ngữ ".

      Hàn Khiết Nam muốn lên tiếng giọng của Bạch Thiên Chính dã vang lên, thấy Bạch Vân Nhu vô lễ với Tử Nguyệt liền tức giận mắng nàng. Sau đó tiến lên trước bắt chuyện với Tử Nguyệt

      " Chúng ta lại gặp nhau, muội muội ta thất lễ, mong nàng bỏ qua "

      " Ta cần Bạch tiểu thư phải xin lỗi, điều nàng phải , hà cớ gì ta phải tức giận cách vô cớ? "

      Nghe lời này, Bạch Thiên Chính chỉ biết cười trừ, còn Bạch Vân Nhu tức giận đến đỏ cả mặt. Nữ nhân này lại dám chừa cho nàng mặt mũi, để ý đến ca ca cùng người trong mộng, Bạch Vân Nhu tiến lên lên tiếng mắng chửi.

      " Hứ, ngươi nghĩ gần gũi với Khiết Nam ca ca và quen biết ca ca ta hay lắm sao. Ta cho ngươi biết, Khiết Nam ca ca có vị hôn thê rồi, ngươi nên biết điều mà rút lui "

      " Vì sao? Bạch tiểu thư, ta cùng Nam huynh vốn là chỗ quen thân lâu, nương có tư cách gì mà ra lệnh cho ta "

      " Giữa thanh thiên bạch nhật, ngươi cứ bám dính lấy người nam tử như thế, quả là có giáo dưỡng "

      " Theo ta, người bám dính lấy nam nhân nên là Bạch tiểu thư mới đúng "

      " Ngươi.... ........ Dám vũ nhục bổn nương, hôm nay ta phải giết ngươi để hả giận "

      Bạch Vân Nhu liền tung chưởng về phía Tử Nguyệt. Hàn Khiết Nam thấy vậy liền nhanh chóng ôm nàng né sang bên để tránh chưởng kia, còn Bạch Thiên Chính tức giận nhanh chóng tiến lên nắm lấy tay của Bạch Vân Nhu. Lúc này trong mắt tràn đầy sát khí, đám người hầu theo sau đều run rẩy lo sợ. Dạ Minh Nguyệt -DĐLQĐ

      " Ai cho phép muội đả thương nàng? "

      " Tại sao muội thể, tiện nhân kia xúc phạm muội, muội phải giết chết ả ".

      Bạch Vân Nhu xong liền đưa tay tiếp tục động thủ, Bạch Thiên Chính lại siết chặt tay ả lại.

      " Muội còn biết sai?! Người đâu, nhanh chóng đưa tiểu thư trở về viện, có lệnh của ta cho phép bước ra ngoài "

      " Ca ca, huynh vì ả mà phạt muội? "

      " Muội còn biết hối lỗi? Mau trở về suy nghĩ , đợt tỷ thí ngày mai muội đừng hòng mà tham dự “

      Hôm nay chỉ là Đại hội võ lâm chính thức bắt đầu nhưng chưa tỷ thí, chỉ giới thiệu các phái với nhau sau đó bốc thăm để tỷ thí. Phần thưởng năm nay chính là hoa Thiên Yến, loài hoa 100 năm nở lần, ngoài ra khi hoa nở nếu như biết cách điểu chế có thể giải được bách độc.

      Năm nay Minh chủ võ lâm Mộc Vũ Hiên vô tình được hòa thượng tặng cho gốc hoa Thiên Yến, cũng là thời điểm 100 năm mà hoa nở. tại ông cũng ngoài năm mươi, giữ lại lại quá uổng phí nên Lâm Vũ Hiên lấy làm phần thưởng cho người thắng cuộc Đại hội võ lâm năm nay. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      Bạch Vân Nhu liền nghe đó là loài hoa quý liền muốn tham dự đế giành lấy về cho mình, giờ nghe nghe Bạch Thiên Chính cho tham gia, nàng chỉ biết im lặng theo bọn hạ nhân quay về viện. Trước khi vẫn quên liếc nhìn Tử Nguyệt được Hàn Khiết Nam ôm trong lòng. Nàng thề khiến cho ả ta thân bại danh liệt.

      Bạch Thiên Chính nhìn về phía Tử Nguyệt ở trong lòng nam nhân khác, trong lòng rất tức giận. Nếu như phải Hàn Khiết Nam ở gần nàng hơn là người bảo vệ nàng.

      Hàn Khiết Nam vẫn duy trì tư thế ôm Tử Nguyệt, quay sang Bạch Thiên Chính .

      " Bạch công tử, ta nghĩ huynh nên dạy lại quy củ cho Bạch tiểu thư. Dù có là người trong giang hồ nhưng tiểu thư lại có thể mở miệng ra mắng người khác là tiện nhân cũng quá mức cho phép rồi "

      mừng là muội muội đồng ý từ hôn, nếu lúc này muội ấy phải chịu khổ rồi. ngờ Bạch Vân Nhu lúc nào cũng dai dẳng bám theo lại là con người như vậy, biết thế nên cắt đứt với nàng từ lâu.

      " Xá muội vô lễ, mong Hàn huynh bỏ qua cho. Tử Nguyệt, nàng sao chứ? "

      Hàn Khiết Nam nghe lời đó liền nhận ra mình vẫn còn ôm chặt muội ấy liền nhanh chóng buông ra. Chưa kịp lên tiếng luồng gió tiến đến người trước mặt với giọng lo lắng.

      " Muội sao chứ? "
      Chương 19: Quen biết

      " Muội sao chứ? "

      Tử Nguyệt bị Hàn Khiết Nam ôm quá chặt nên nàng thể thở được, khi vừa buông ra, nàng chưa kịp hít lấy khí bị người khác nắm vai kéo qua bên. Vì thế thân hình nàng liền thuận thế ngả về bên, khi thân thể gần chạm đất cánh tay ôm nàng vào lòng.

      Sau lúc, nàng nhận ra người ôm nàng chính là Lãnh giáo chủ. Vì thể thích ứng khi có người khác ôm nàng ngoài ca ca, Tử Nguyệt nhanh chóng đứng lên .

      " Muội sao, chỉ là chóng mặt do thể hít thở thôi "

      Thấy nàng nhanh chóng muốn rời khỏi, trong lòng hiểu vì sao rất khó chịu. Hàn Khiết Nam nhìn thấy muội muội ngã tâm liền hoảng, bây giờ nhìn thấy muội ấy nằm trong lòng nam nhân lòng rất tức giận. Nhưng khi nhận ra là ai chỉ nhếch môi mỉm cười, nhìn bây giờ rất giống gian thương.

      " Lãnh huynh, lâu gặp, huynh quen biết muội ấy sao? "

      Hàn Khiết Nam vừa hỏi vừa tiến đến đỡ Tử Nguyệt, ngay cả Bạch Thiên Chính cũng muốn biết vì sao nàng lại có thể quen biết với Lãnh giáo chủ nổi tiếng lãnh khốc này.

      " Nam huynh, Lãnh giáo chủ chính là vị sư huynh mà muội kể. Sư huynh, đây là Hàn Khiết Nam, là người quen của muội từ lâu, giống như là huynh trưởng vậy "

      Thấy khí giữa hai người dần trở nên ngột ngạt, nàng liền nhanh chóng lên tiếng giới thiệu, nhưng lại bỏ quên người. Bạch Thiên Chính thấy nàng bơ qua mình, trong tâm rất khó chịu nhưng lại dám giận, nhìn người trước mắt xảy ta chuyện gì đành phải cất bước trước. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Nguyệt, huynh biết người này là ai, muội cần phải giới thiệu, lát nữa trở về huynh kể cho muội nghe "

      thấy việc từ lúc đầu, cũng biết rằng Hàn Khiết Nam bảo vệ cho nàng tốt. Lúc nhìn nàng nằm trong vòng ôm của tên kia lòng hiểu vì sao rất khó chịu. Thân thể tự chủ được mà đến đưa nàng thoát khỏi Hàn Khiết Nam.

      Nhưng khi nàng nhanh chóng muốn thoát khỏi , trong lòng liền xuất khoảng trống. Dù chỉ thoáng qua nhưng luyến tiếc hơi ấm nơi nàng, biết bao lâu còn cảm nhận được hơi ấm?

      " lâu gặp, Hàn huynh năm nay cũng tham Dự đại hội sao? ".

      " Giải thưởng năm nay rất đặc biệt nên ta muốn thử sức? Còn Lãnh huynh? "

      " Nhàm chán nên tham gia "

      Tử Nguyệt nhìn hai người chuyện giống như bằng hữu nhưng nàng cảm thấy hai người đấu khấu với nhau phải? Thấy canh giờ cũng sắp đến, nàng nhanh chóng hối thúc Hàn Khiết Nam. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Nam huynh, cũng còn sớm, chúng ta cũng nên thôi. Sư huynh, huynh cùng bọn muội chứ? "

      " Dù sao cũng chung đường, chúng ta "

      Lãnh giáo chủ muốn tìm lí do để chung với Tử Nguyệt nên khi thấy nàng chủ động hỏi chần chừ chấp nhận. Vốn biết được thân phận của nàng nhưng giữa thanh thiên bạch nhật lại ôm nhau chặt như thế người ngoài biết còn rất dễ gây thị phi.

      Cả ba cùng nhau đến đại sảnh, Mộc Vũ Hiên đứng ở bên ngoài để đón khách. Khi nhìn thấy ba người tiến đến lão liền nhận ra là ai.

      Ông có giao tình với Hàn Minh nên Hàn Khiết Nam ông vốn quen biết từ lâu. Ngay cả việc khi xưa của Hàn Nguyệt Chi Mộc Vũ Hiên ông chính là người cung cấp tin tức, và thân phận thứ hai của nàng Hàn Minh cũng giấu.

      Khi Mộc Vũ Hiên nhìn qua nam nhân vận hắc y bên cạnh họ, ông dễ dàng nhận ra đó là Lãnh giáo chủ của Huyết giáo. Dù chưa có ai có thể nhìn được khuôn mặt của nhưng mặt nạ mặt lại có thể khiến cho ông nhận ra đó là ai.

      Mặt nạ này do chính Lãnh giáo chủ tự tay làm nên, mọi người ai cũng biết chỉ để chừa phần miệng. Nhưng nếu ai để ý kĩ, ngay phần trán của mặt nạ có hình cây trúc được khắc rất khéo léo. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      Lúc trước Lãnh gia từ đời tổ tiên luôn sống trong rừng trúc, họ bao giờ màng thế bên ngoài mặc dù người của Lãnh gia ai nấy đều là cao thử bậc nhất trong giới võ lâm.

      Nhưng ngờ ngày, Lãnh gia bị sát hại cách tàn khốc, chỉ còn mình là sống sót. Lãnh giáo chủ là trưởng tử của Lãnh gia, cũng là thiên tài khó gặp nên từ nhận được quan tâm của gia tộc. Nay khắc cây trúc lên mặt nạ, cũng muốn biểu thị cho mọi người biết rằng Lãnh gia bị tiêu diệt nhưng vẫn còn người là .

      " Khiết Nam, lâu rồi gặp, gia phụ vẫn khỏe chứ? Còn Nguyệt Chi đâu? "

      " Đa tạ Mộc thúc, phụ thân con vẫn khỏe, Chi nhi muội ấy muốn tham dự, người còn nhớ Tử Nguyệt chứ? "

      " Nhớ chứ, lâu rồi gặp, chắc lão già Hoàng Dực lại ham chơi bắt con thay mặt lão chứ gì? Tính cách của lão ta còn lạ gì, hai con mau vào . Vị này có phải là Lãnh giáo chủ ? "

      Đừng chém ta nha *chạy trước*

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20: Hiểm họa gần kề

      Nghe thấy Mộc Vũ Hiên nhắc đến mình, chỉ lạnh lùng gật đầu cái coi như trả lời. Khi muốn vào nghe lão câu.

      " Là người cuối cùng của Lãnh gia, đừng hy sinh tính mạng vô ích "

      Cả người chợt sững lại, cả người thể cử động được, vẫn duy trì tư thế vào. Vì đeo mặt nạ nên ai có thể nhận ra cảm xúc của giờ, nhưng nếu nhìn vào mắt , ai cũng chỉ thấy mảnh mơ hồ.

      Nghe lão nhắc đến gia quyến của mình, Lãnh giáo chủ lại nhớ đến ngày đó. Xung quanh chỉ toàn xác người, tất cả đều là màu đỏ, ai trả lời , còn ai nữa, còn, còn …

      " Sư huynh, huynh làm sao vậy? Sư huynh "

      đắm chìm trong màn đêm đau thương, thấy luồng sáng tiến tới chỗ mình. Khi nhìn kĩ, Tử Nguyệt đứng trước mặt gọi . Nàng lúc nào cũng lạnh nhạt với người ngoài nhưng nếu là người mà nàng nhìn nhận vẫn mở lòng, tuy rằng có chút bài xích.

      cùng ca ca tiến vào nàng thấy sư huynh chợt đứng lại bên cạnh Mộc thúc, hình như huynh ấy rất khổ sở. Nàng nhìn thấy trong mắt đầy tự trách , khổ sở, chân tự chủ được đến bên cạnh để có thể an ủi. Giọng nàng vẫn lạnh nhạt như thường nhưng bên trong là hơi ấm.

      Sau khi tỉnh táo lại, Lãnh giáo chủ cùng Hàn Khiết Nam và Tử Nguyệt vào trong. Bọn họ được xếp ngồi ở phía bên , gần nơi chủ vị Mộc Vũ Hiên, đối diện họ chính là Hàn Khiết Nam. dãy nơi họ ngồi, bên trái bọn họ là Kim Vương Lâm Vũ Hạo cùng Kim Hậu tương lai là Vân Tiểu Niên, còn bên phải là Tề Vương Trần Thiên Vũ cùng muội muội là Trần Y Nhiên.

      Khi cả ba người vừa yên vị Tử Nguyệt liền bị Trần Y Nhiên cùng Vân Tiểu Niên kéo qua bên, cả Hàn Khiết Nam và Lãnh giao chủ cũng được hai vị Đe vương đến chào hỏi. Vì là lần đầu tiên có người muốn nhận nàng làm tỷ muội nên Tử Nguyệt biết làm gì, nên cũng có chút bài xích hai người. Trần Y Nhiên và Vân Tiểu Niên đều nhận thấy nên cũng làm khó nàng, chỉ là ngồi chuyện để khiến cho nàng thoải mái và mở lòng hơn thôi.

      Hàn Khiết Nam luôn phải giao thương với cung đình nên rất quen thuộc với hai vị Đế vương kia. Khi ra khỏi cung cấm, cả hai đều cởi bỏ vẻ nghiêm túc của vị Vương thượng, thay vào đó là nam nhân chốn giang hồ mang khí chất phóng khoáng.

      Mọi người ai cũng đều đưa mắt nhìn về khu vực phía , tất cả Ngũ công tử và Tam mỹ nhân đều tham dự Đại hội năm nay, chỉ tiếc Bạch tiểu thư phát bệnh đột ngột nên hôm nay thể có mặt được. Lần đầu tiên mọi người được nhìn thấy Lãnh giáo chủ và Tử Nguyệt tại chốn đông người như hôm nay nên ánh mắt luôn dán lên hai người họ.
      Thấy canh giờ tới, Mộc Vũ Hiên tiến lên chỗ chủ vị sau có cất giọng

      " Cảm tạ chư vị đến tham dự Đại hội võ lâm năm nay, như mọi người biết, người thắng cuộc trở thành cao thủ trong giới võ lâm 10 năm tới. Và đặc biệt năm nay, người chiến thắng nhận được hoa Thiên Yến làm giải thưởng "

      Sau lời khai mạc của Mộc Vũ Hiên, những nhân sĩ muốn tham gia đều lần lượt tiến lên bốc thăm chọn lượt đấu. Hàn Khiết Nam cùng Bạch Thiên Chính thi đấu ở khu nhất, Lâm Vũ Hạo, Trần Thiên Vũ và Lãnh giáo chủ lần lượt thi đấu ở khu nhị, tam, tứ. Vì Bạch Vân Nhu có mặt nên Bạch Thiên Chính thay mặt bốc thăm, kết quả nàng thi đấu ở khu tứ.

      Vân Tiểu Niên và Trần Y Nhiên chỉ theo cỗ vũ chứ có ý tham gia, họ chỉ muốn kết giao thêm bằng hữu để cuộc sống bớt nhạt nhẽo. Trong số nữ nhân nơi đây chỉ có Tử Nguyệt là trầm ổn nhất nên cả hai ngần ngại mà tiến đến làm quen mặc dù nàng vẫn còn bài xích bọn họ.

      Quả thực nỗ lực của Vân Tiểu Niên và Trần Y Nhiên cũng dần có tác dụng, Tử Nguyệt cũng dần mở lòng mình ra. Nàng bắt đầu đổi cách xưng hô, liền gọi Niên tỷ tỷ cùng Y Nhiên muội muội khiến cả hai đều vui mừng.

      Mặc cho Hàn Khiết Nam cùng hai vị Đế vương trò chuyện vui vẻ ra sao, Lãnh giáo chủ vẫn kiệm lời, đôi lúc chỉ ân hoặc gật đầu cái xem như trả lời. Hàn Khiết Nam vốn quen với tính khí này của nên quyết định làm lơ, còn Lâm Vũ Hạo và Trần Thiên Vũ chỉ đành cười trừ.

      Sau khi bốc thăm xong, tất cả nhân sĩ lần lượt về viện của mình, lúc này Bạch Thiên Chính mới bước ra làm quen với Lâm Vũ Hạo cùng Trần Thiên Vũ. đường về viện, Tử Nguyệt cảm thấy có luồng sát khí đến gần nàng liền quay lại nhưng lại thấy ai. Hàn Khiết Nam thấy nàng vẫn đứng liền đến nhắc nhở.

      " Muội mau trở về viện còn thẩn thờ ở đây làm gì? Ta còn có chuyện muốn với muội đây, chúng ta mau trở về "

      Nhìn thấy Hàn Khiết Nam thúc giục chẳng còn cảnh nào khác nàng đành quay về viện. Sau khi nhìn bóng dáng nàng mất, bóng dáng từ trong góc khuất bước ra, ánh mắt người đó vẫn tiếp tục nhìn theo phương hương mà Tử Nguyệt mất.

      " Được lắm, cư nhiên dám quyến rũ . Tử Nguyệt, ta thề khiến cho ngươi sống bằng chết. Lúc đó xem thử còn có thể chăm chú nhìn ngươi được bao lâu ". Nàng ta lạnh giọng

      " Chủ nhân, người có gì phân phó ? ". hắc y nhân xuất bên cạnh nàng ta.

      " Vào nhà giam áp giải tên đó ra đây, với nếu làm tốt chuyện này, ta tha cho vụ năm xưa ". rồi cả hai cùng biến mất.



      Hana96 viết:
      Truyện hay lắm, cố lên nhé bạn



      Tks nàng nhiều :iou: , ít bạn comt nên ta cứ nghĩ truyện k được hay lắm
      Chương 21: Lời mời

      Sau khi Hàn Khiết Nam trở về viện liền nhanh chóng kéo Hàn Nguyệt Chi vào phòng sau đó đóng kín hết các cửa. Nàng vẫn im lặng gì, bình tĩnh tháo mặt nạ nâng ly trà lên uống.

      " Chi nhi, muội thắc mắc vì sao ta quen biết Lãnh giáo chủ sao? "

      " Chỉ lúc ban đầu, muội nghĩ huynh hay ra ngoài giao thương nên quen biết huynh ấy là chuyện bình thường "

      Cứ nghĩ Hàn Nguyệt Chi ngừng hỏi bắt ra nguyên nhân, ngờ nàng lại như vậy khiến cho hóa đá tại chỗ. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Chi nhi, muội đúng là quan tâm ta gì cả, chí ít muội cũng nên tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi ta ngọn ngành việc chứ ". dẩu mỏ như đứa trẻ .

      Đến đây Hàn Nguyệt Chi nhịn được mà nở nụ cười, ca ca là, càng ngày càng giống sư phụ. Hàn Khiết Nam nhìn thấy nàng cười liền cao hứng .

      " lâu thấy muội cười thoải mái như vậy "

      Nghe lời đó nụ cười của nàng tắt , Hàn Khiết Nam ngừng nguyền rủa mình, thế nào lại khiến cho muội ấy nhớ lại chuyện kia. dự định tiến tới khuyên nhủ nàng mở lời trước.

      " Vậy làm sao ca ca lại quen sư huynh? "

      Biết nàng cố tình tránh sang chuyện khác, Hàn Khiết Nam cũng nhanh chóng theo ý nàng.

      " Khi trở về thôn Thanh Nhã vô tình cứu mạng, vì muốn mắc nợ nên đáp ứng huynh chuyện. Tuy danh nghĩa là huynh cứu nhưng lại nhận được tiếng đa tạ, thế nhưng có thể sai khiến được Lãnh giáo chủ còn gì vui sướng bằng nha~ "

      " Vậy việc ca ca nhờ chẳng lẽ là …? "

      " Chính là việc đó, huynh nghĩ nếu là Huyết giáo có thể làm được "

      đến đây, ánh mắt của Hàn Khiết Nam liền trở nên ôn nhu, chỉ cần nhắc đến thôn Thanh Nhã cho dù có sinh khí đến mức nào tâm trạng của cũng dịu lại.

      Thấy sắc trời cũng ngả về trưa, Hàn Nguyệt Chi đứng dậy, đeo mặt nạ vào rồi hướng trù phòng tới. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Cũng gần trưa rồi, sư phụ chắc về, ca ca muốn ăn gì muội làm cho huynh? ". Nàng chợt dừng trước cửa .

      " Được nha, lâu ta chưa thưởng thức đồ ăn muội nấu "

      Nhưng khi cả hai vừa bước ra khỏi phòng bóng đen đáp xuống trước mặt nàng.

      " Tử nương, giáo chủ có lời mời người qua viện "

      " Xảy ra chuyện gì? Nhìn ngươi có vẻ mấy gấp gáp nên chắc nghiêm trọng, với sư huynh lát nữa ta đến "

      khi nàng quay toan kéo Hàn Khiết Nam đến trù phòng tên kia quỳ xuống chắn trước mặt nàng.

      " Chỉ là phận nô tài mà dám cản đường bọn ta? Ngươi cũng nghe muội ấy rồi, mau trở về bẩm báo cho tên kia , để khỏi phải chờ đợi "

      Hàn Khiết Nam thấy tên này vô lễ chắn đường liền lên tiếng mắng chửi, hôm nay Chi nhi muốn nấu cho ăn chứng tỏ bệnh tình của muội ấy tốt lên. Vậy mà tên nô tài này lại dám chen ngang, là bực mình

      " Tử nương, thuộc hạ dám, chỉ là thể làm trái lệnh của giáo chủ, mong nương đừng làm khó thuộc hạ "

      ra nhiệm vụ chính của chỉ thu thập tin tức, biết vì sao hôm nay giáo chủ lại sai mình mời Tử nương. chỉ vừa bước ra chuẩn bị nghe thấy giọng lãnh của giáo chủ

      " Nếu mời được người, hình phạt là gì, ngươi tự giải quyết "

      Cho nên tại cho dù phải ăn bám cũng phải mời cho được Tử nương, dù thu thập thông tin hơi cực khổ nhưng nhờ vậy mà được nấp nhiều nơi, đặc biệt là kĩ
      viện.

      Nhận ra được vẻ bất đắc dĩ trong mắt người trước mặt, nàng cũng mấy quan tâm. Dù sao nàng cũng có vài lời muốn , chi bằng luôn lúc này, vì thế nàng vận khinh công bay , chỉ nhắn lại lời với Hàn Khiết Nam.

      " Huynh ăn trước , xong việc muội về ngay "

      Nhìn thấy nhiệm vụ hoàn thành, tên thuộc hạ nhanh chóng bỏ , mừng thầm trong lòng, mỹ nhân a~, đại gia ta đến đây. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      Còn Hàn Khiết Nam sau khi nhìn thấy Hàn Nguyệt Chi bỏ ở lại, liền tức giận dậm chân phát.

      " Họ Lãnh kia, ngươi dám dành muội muội với ta, để xem ta với ngươi ai hơn ai ". rồi liền theo phía sau Hàn Nguyệt Chi. Khi nàng đến viện của Huyết giáo, những gì diễn ra nơi đây khiến nàng rất bất ngờ.

      Spoiler chương tới :)2 :)2 , à mà chương tới cuối tuần ta mới đăng được nha =D =D

      là mỹ cảnh nơi trần gian, nam nữ nhìn nhau dưới gốc cây đào nở rộ, những cánh hoa cũng theo gió mua lượn quanh bọn họ. Nếu có ai ở đây cũng nghĩ cả hai là tuyệt phối, suy chỉ có hai người nhận ra bọn họ dần dần tiến lại phía đối phương, chỉ cần di chuyển cũng có thể chạm vào người đối phương.

      Bỗng cánh hoa vướng vào búi tóc của Hàn Nguyệt Chi, Lãnh giáo chủ ngần ngại dùng tay lấy xuống. Nàng vươn tay chặn lại nhưng lại dùng tay nắm chặt tay nàng, thân thể Hàn Nguyệt Chi bỗng cứng lại.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22: Tâm động

      Chỉ thấy chính giữa viện là bàn thức ăn với tất cả các món đều được làm từ hoa đào. Bàn ăn được che nắng bởi hai cây đào lớn đặt ở hai bên.

      Nàng rất giống mẫu thân ở điểm rất thich hoa đào, dù cho nhìn ngắm cây đào ở Đào viên bao nhiêu lần, nhưng tại nàng cảm thấy hai cây đào này là đẹp nhất, hơn cả cây ở Đào viên. Thân cây cao to, tán cây dang rộng ra mọi phí, mỗi nhánh cây là chùm hoa đào nở rộ, gió lung lay đưa từng cánh hoa bay trong khí.

      Đôi chân Tử Nguyệt tự chủ được bước đến chạm vào những cánh hoa bay trong gió, chợt giọng phía sau truyền đến. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Muội có thích ? "

      bóng dáng cao to vận hắc y bước về phía nàng. Tử Nguyệt cảm thấy hôm nay sư huynh là tiêu sái, y phục có thêu họa tiết cây trúc, hai tay để sau lưng mà ung dung bước , khác với dáng vẻ lãnh khốc mà nàng thấy trước kia.

      " Làm cách nào huynh biết muội thích hoa đào? "

      " Huyết giáo có gì là thể, kể cả sở thích của người chỉ cần nửa canh giờ có đầy đủ cho muội "

      " sao? ". Nàng với giọng đầy nghi ngờ

      " Ha ha ha, chuyện Tử Nguyệt muội thích hoa đào là chuyện mà cả giang hồ này biết, lẽ nào huynh lại biết "

      Tiếng cười của vang dội khắp cả viện, khiến cho đám thuộc hạ làm việc đều đồng loạt đứng lại. phải chứ? Giáo chủ cười? Có phải bọn họ nằm mơ ? Hay là hôm nay thời tiết bất thường? Khi tất cả còn suy nghĩ Ảnh Hồn xuất , ngay lập tức bọn thuộc hạ đều chạy .

      Ảnh Hồn thấy vậy chỉ đành thở dài, dù sao cũng thể làm trái lệnh của giáo chủ. theo giáo chủ cũng gần 10 năm, những chuyện người trải qua làm sao biết. Nhìn về hướng giữa viện, giáo chủ, hy vọng người sớm nhận ra lòng mình
      Nghĩ rồi Ảnh Hồn cũng biến mất. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " sao? Huynh làm cách nào tìm được đào liên này? "

      Nàng nghi hoặc lên tiếng hỏi, đào liên cũng giống như đào bình thường nhưng nó có thể nở quanh năm. Phụ thân lúc xưa vì mẫu thân cố tìm gốc đào liên về trồng, nhưng đường trở về do gặp thích khách nên rơi xuống vực. Vì chuyện đó mà phụ thân dám gặp mẫu thân suốt 2 tuần

      " Với thực lực của Huyết giáo gì là thể "

      mua được cướp thôi, dù sao lão già kia có đến ba cây, lấy hai cây là may cho lão lắm rồi, vậy còn khóc lóc chửi rủa, vì nể mặt sư phụ nên mới cước đạp chết lão.

      " Huynh biết thân phận của ta từ lúc nào? "

      Nét cười mặt chợt cứng lại, sau đó cả người tỏa ra hàn khí. lũ vô dụng, làm có chút chuyện cũng để lộ ra, lần này phải cải tổ giáo huấn lại đám thuộc hạ. muốn chính nàng ra thân phận, như vậy chứng tỏ nàng tin tưởng, và cũng dễ thân cận nàng hơn.

      " Huynh như vậy, dù sao huynh cũng quen biết ca ca ta, ắt hẳn huynh cho người điều tra. Chỉ là muội hiểu, vì sao huynh lại ? Hay là huynh có ý đùa giỡn? "

      " Ta tuyệt đối có ý đó!!!! Huynh biết do muội có lí do riêng nên huynh muốn chờ cho đến khi muội tin tưởng, chủ động cho huynh "

      Lãnh giáo chủ nghe lời kia của nàng liền mất bình tĩnh mà hét lớn. Cả đời đây là lần đầu tiên mất bình tĩnh như vậy, đặc biệt lại là trước mặt nữ nhân. Vốn dĩ muốn chối bỏ, ngờ bẩn thân lại cứ thế mà ra. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      lời vừa ra khiến cho Hàn Nguyệt Chi ngạc nhiên, nàng biết rằng trong
      lòng mình có dòng nước ấm cháy vào.

      Cả hai vẫn đứng nhìn nhau dưới gốc đào liên, bốn mắt nhìn nhau, làn gió thổi qua đem theo cánh hoa đào múa lượn trong gió.

      là mỹ cảnh nơi trần gian, nam nữ nhìn nhau dưới gốc cây đào nở rộ, những cánh hoa cũng theo gió mua lượn quanh bọn họ. Nếu có ai ở đây cũng nghĩ cả hai là tuyệt phối, suy chỉ có hai người nhận ra bọn họ dần dần tiến lại phía đối phương, chỉ cần di chuyển cũng có thể chạm vào người đối phương.

      Bỗng cánh hoa vướng vào búi tóc của Hàn Nguyệt Chi, Lãnh giáo chủ ngần ngại dùng tay lấy xuống. Nàng vươn tay chặn lại nhưng lại dùng tay nắm chặt tay nàng, thân thể Hàn Nguyệt Chi bỗng cứng lại.

      Nàng, rất sợ nam nhân chạm vào người dù chỉ là động tác , nhưng tại khi nắm tay nàng, ngược lại lại cẩm thấy ấm áp.

      Cả hai tiếp tục mắt đối mắt, Lãnh giáo chủ vươn tay muốn tháo mặt nạ của nàng xuống , khi đôi môi đỏ mọng của nàng vừa ra tiếng rống cắt đứt mỹ cảnh.

      " Họ Lãnh khốn khiếp mau thả tay xuống cho ta!!!!!! "

      có dùng mọi cách chè nthêm lãng mạn, nhưng mẹ ta cứ xuất làm mất cảm xúc nên đành để nguyên như TT.TT

      Chương 23: Bởi vì ta.....

      Ngươi đến ai khác chính là Hàn Khiết Nam, vốn dĩ tức giận, nhưng khi nhìn thấy muội muội mình tay trong tay với tên họ Lãnh chết tiệt kia ngọn lửa trong lòng càng lên cao.

      Hàn Nguyệt Chi nguyên bản ngây người, nghe được tiếng rống của ca ca liền thanh tỉnh, nàng vội vàng rút tay về, bầu khí lúc này là ngượng ngùng. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Ngươi mời muội ấy đến đây dùng ngọ thiện hay là muốn giở trò? vậy còn làm ra khung cảnh mờ ám như thế này, nhất định là ngươi có mưu!!! Chi nhi, muội mau theo huynh về viện, thức ăn huynh làm còn ngon hơn của Huyết giáo "

      Tuy đến trễ nhưng nhĩ lực của rất tốt, nếu tên kia biết thân phận của muội ấy cũng cần giấu nữa. rồi tiến lên nắm tay Hàn Nguyệt Chi kéo , nhưng vừa được vài bước bước chân Hàn Khiết Nam liền ngừng lại.

      Lúc quay lưng lại chỉ thấy Lãnh giáo chủ nắm tay còn lại của Hàn Nguyệt Chi. Tình hình lúc này nhìn giống như hai đứa trẻ giành nhau món đồ chơi vậy.
      Cả hai người vẫn cứ đứng giằng co, ai chịu nhường, mãi cho đến khi Hàn Nguyệt Chi lên tiếng.

      " Muội đói rồi "

      Nghe lời đó, cả Hàn Khiết Nam lẫn Lãnh giáo chủ đều đồng loạt buông tay nàng ra, hướng đến bàn ăn phía sau lưng ngồi vào.

      " Chi nhi, muội mau ăn thử món này , đây là món mà muội rất thích đó ". Hàn Khiết Nam vừa tranh thủ gắp mỗi món miếng vào bát của nàng.

      Còn vị giáo chủ của chúng ta tuy gì nhưng tay vẫn gắp món ăn vào bát cho Hàn Nguyệt Chi.

      Nàng vẫn bình thản dùng hết tất cả thức ăn được gắp vào, duy chỉ có mình Hàn Khiết Nam vẫn luôn mở miệng ngừng. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Muội no rồi, ca ca, sư huynh, muội về viện trước, hai người cứ tiếp tục dùng bữa ". rồi nàng liền mất.

      Hai nam nhân ở lại sau khi chắc chắn người rồi, đều đồng loạt quay sang đối phương, khí lúc này khiến cho người ta muốn ngạt thở.

      " Rốt cuộc ngươi có mưu gì với muội ấy? người nổi danh gần nữ sắc như ngươi lại tiếp cận muội ấy, cho dù bây giờ ta có mất mạng cũng phải tra cho điều này "

      " Hàn Khiết Nam, đừng quên Thanh Nhã thôn nằm trong tay Huyết giáo ta "

      " Ngươi dám!!!?? Rốt cuộc mưu của người là gì? "

      " mưu? Ta cũng muốn nhiều, nhưng có điều chắc chắn là ta muốn tổn thương nàng, bởi vì ta....... "

      chưa kịp dứt lời bị tiếng binh khí chạm nhau làm phiền. Ảnh Hồn vội vã xuất bên cạnh . Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Bẩm giáo chủ, có bọn thích khách chặn đường Hàn tiểu thư, biết vì lí do gì mà Hàn tiểu thư toàn thân run rẩy, vì vậy bị thương "

      Thích khách? Bị thương? Nghe xong bốn chữ đó Lãnh giáo chủ là người phản ứng chạy đầu tiên. Còn Hàn Khiết Nam vẫn chưa hoàn hồn lại, thể nào, ràng bệnh trạng của muội ấy khỏi hẳn rồi, lẽ.....!? Nghĩ đến đây, cũng nhanh chóng quay người đến nơi giao chiến.

      Lúc nãy, sau khi Hàn Nguyệt Chi rời khỏi, bỗng có đám hắc y nhẫn xuất . Vừa giao thủ được lúc, biết từ lúc nào nàng bị ép lui về viện của Huyết giáo, dường nhu bọn chúng cố tình muốn ép nàng về đây. Bỗng tiếng vang lên khiến toàn thân nàng run rẩy.

      " lâu gặp, ngươi ngày càng trở nên mê người, ta rất muốn ngươi ở dưới thân ta bị chà đạp hahahahaha "

      thể nào!!!!! Tại sao lại là ? Ca ca rằng chết rồi cơ mà? Tại sao lại ở đây?

      Những ký ức lúc xưa, tất cả dần dần xuất trong tâm trí nàng. Hàn Nguyệt Chi dần lùi bước về phía sau, hai tay ôm đầu đau như búa bổ. Bọn thích khách nhân cơ hội dùng kiếm làm nàng bị thương ở tay và chân, những giọt máu đỏ dần xuất bộ hồng y xinh đẹp kia. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      Đúng lúc này Ảnh Hồn cùng vài ám vệ Huyết giáo xuất , nhận ra nàng có vẻ ổn, Ảnh Hồn liền nhanh chóng quay về báo cáo.

      " Các ngươi chán sống!!!! "

      Nhìn thấy Hàn Nguyệt Chi thống khổ run rẩy ở bên, lửa giận trong lúc này bộc phát. Chưa đầy khắc, tất cả đám thích khách đều bỏ mạng, chỉ còn lại tên vừa mới mở miệng kia.

      " Hảo hán xin tha mạng cho ta, tha mạng cho ta, ta chỉ nhận mệnh mà làm, phải ta muốn thưởng nàng, tất cả chỉ là mệnh lệnh, hảo hán người tha cho ta , ta nguyện làn trâu làm ngựa cho người ". vừa vừa dập đầu mạnh xuống đất.

      Lãnh giáo chủ vừa nghe được hai chữ 'thưởng nàng', trong đầu chỉ có hai chữ giết . tính động thủ Hàn Khiết Nam ở phía sau lên tiếng.

      “ Tạm thời đừng giết , tra được kẻ chủ mưu phía sau quan trọng hơn “

      Lúc quay lại chỉ thấy Hàn Nguyệt Chi run rẩy trong lòng Hàn Khiết Nam, miệng tên kia ngừng " sao rồi, ai có thể làm hại muội nữa, sao rồi "

      Dù biết người kia là ca ca của nàng nhưng vẫn thể chấp nhận được, vì thế tiến lên đem nàng ôm vào lòng quay trở về viện, để lại Hàn Khiết Nam với đôi tay trống cùng khuôn mặt ngơ ngắc.

      Được người khác ôm vào lòng, Hàn Nguyệt Chi lúc đầu rất sợ hãi, nàng hiểu vì sao lại cảm thấy có ấm áp và an toàn khi ở trong lòng . Vì thế, nàng dần thiếp , còn người nào đó lại ngừng kiềm chế cảm xúc nóng rực vùng lên trong người. Dạ Minh Nguyệt -DĐLQĐ

      Sau khi đặt nàng xuống giường, Lãnh giáo chủ nhàng gỡ mặt nạ của nàng. Khi vừa nhất ra, chiếc mặt nạ liền rơi xuống đất.

      ra đây chính là khuôn mặt của nàng, đó là ý nghĩ đầu tiên của . Lãnh giáo chủ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng, sau đso cầm lấy tay nàng áp lên má mình. (Ăn đậu hủ kìa)

      " Rốt cuộc nàng gặp phải chuyện gì? Tiểu Chi, ta muốn là người duy nhất trong lòng nàng, muốn bảo vệ nàng khỏi mọi nguy hiểm. Nàng biết , ta có ý muốn độc chiếm nàng, giấu nàng khỏi mọi nam nhân thế gian này. Cho dù là người thân của nàng, ta vẫn chấp nhận được việc nàng quá thân cận với bọn họ. Nàng biết vì sao ? Bởi vì ta nàng "

      " biết từ lúc nào ta đem nàng khảm sâu vào tim mình, ta quan tâm đến quá khứ của nàng. Vì thế, nàng phải nhanh chóng tỉnh lại, cho dù nàng có muốn lảng tránh ta, ta cũng dùng cách của mình khiến nàng chấp nhận ta. Tiểu Chi, nàng mau tỉnh lại , Tiểu Chi..... "

      Lãnh giáo chủ vừa cầm tay nàng vừa thổ lộ lòng mình. Ở bên ngoài, Hàn Khiết Nam nghe hết toàn bộ lời của . ngờ,..... haiz, chỉ mong muội muội mình có thể buông bỏ được chấp niệm với cái quá khứ kia.

      Hàn Nguyệt Chi mơ thấy cảnh tượng năm xưa khiến nàng vô cùng hoảng sợ, ngay lúc nàng biết nên làm gì giọng từ xa vang lại. Là ai chuyện với nàng? Giọng tuy lãnh nhưng là ấm áp!!!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24: Dục phòng

      " Ngươi gì? xuất cứu ả ta !!!! "

      " Vâng thưa chủ nhân, mọi việc vẫn đúng như theo kế hoạch cho đến khi Lãnh giáo chủ xuất cứu nàng . Tên kia cũng bị Huyết giáo bắt giữ, rất có thể khai ra người "

      Vị nữ tử được gọi là chủ nhân kia vẫn chưa hoàn hồn. vì ả ta mà ra tay tương trợ, trong khi nàng chờ đợi 10 năm. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      chìm trong thù hận, nàng biết rằng trước mặt mình xuất bóng dáng lãnh.

      " Có vẻ ngươi vẫn chưa từ bỏ được chấp niệm đối với "

      " Thuộc hạ bái kiến giáo chủ ". Nàng vội vàng quỳ xuống.

      " Có lẽ ta nên để ngươi quá mức tự do, cho ngươi biết thân phận của Tử Nguyệt nhưng ngươi cũng thể giải quyết nàng "

      " Thuộc hạ nhất định có thể khiến cho ả ta thống khổ, xin giáo chủ cho thuộc hạ cơ hội "

      Người kia chậm rãi nắm lấy cằm nàng nâng lên, bộ dáng lãnh nở nụ cười tà ác.

      " Cơ hội khác? Ngươi cũng hiểu điều đó nghĩa là ngươi phải thỏa mãn dục vọng của ta. Ngươi tiếp tục cam chịu sao? "

      Cam chịu sao? Nàng còn cách nào khác ngoài chịu đựng nhục nhã này sao? Vì thế nàng liền cắn răng . Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Thuộc hạ cam chịu "

      " Hahahaha, quả hổ là thuộc hạ của ta. Người đâu, đưa nàng ta đến dục phòng chuẩn bị "

      Dục phòng là nơi mà nam nhân kia dùng để hành hạ nữ tử. biết vì sao nhưng giáo chủ ghét nhất là nữ nhân, vì thế trong giáo phái đa phần là nam nhân. Phàm là nữ tử nào vào dục phòng chỉ có con đường chết, rất ít người có thể sống sót ra, mà nàng là trong số ít đó.

      Những ái còn sống được giáo chủ dạy võ công và được giao vị trí quan trọng, nhưng mỗi khi họ muốn tự mình làm gì ngoài mệnh lệnh, tất cả phải sống sót từ dục phòng ra.

      tại toàn thân nàng kia mảnh vải, bị trói treo tường. Bỗng cánh cửa mở ra, người nam nhân lãnh kia xuất .

      Sau khi tiến vào, gì, chỉ bắt nàng uống viên thuốc, sau đó dùng roi loạn quanh thân thể nàng. Khi cảm thấy thân thể nàng bắt đầu có phản ứng, những tiếng rên rỉ dần xuất , những vết roi bắt đầu in người nàng.

      " Khó chịu sao? Cần ta an ủi ? "

      " Ưm....... Giáo chủ,..... cầu .... người, cho ...... ta ... .... "

      " là thành thực, bất quá ta vẫn chưa ngoạn đủ đâu “"

      mở rộng hai chân nàng ra, dùng tay cầm của roi để trước cửa huyệt của nàng, dần dần tiến vào. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Cảm giác như thế nào? Thoải mái ? "

      " Ưm, giáo chủ ... A.... cầu người...... đừng dùng thứ đó hành hạ ...... a a..... ta nữa "

      nghe lời nàng mà vẫn tiếp tục thả nhanh tốc độ hơn, khiến nàng ngừng ngâm nga những tiếng rên rỉ.

      Cảm thấy nàng đạt cao trào, rút tay cầm roi ra, lên tiếng gọi thuộc hạ mình vào.

      " Thưởng nàng cho ngươi, nếu mạng nàng còn sống đưa đến gặp ta ". rồi ra khỏi phòng.

      Sau hai canh giờ, tên kia báo cáo cho người đứng ngoài cửa.

      " Bẩm giáo chủ, nàng vẫn còn sống "

      " Hahaha, quả là biết cách để tồn tại. Ngươi có thể làm gì tùy thích, nhưng nếu thất bại thêm lần nữa, ngươi cũng cần sống nữa làm gì "

      Còn bên trong dục phòng, nàng kia vẫn thẫn thờ nằm dưới đất, toàn thân đầy vết ngân xa nh. Cứ mỗi lần dược phát, nàng lại phải qua thân hơn mười tên đàn ông, giáo chủ bao giờ chạm vào thân thể nữ nhân.

      bao nhiêu năm rồi nàng chưa phải trải qua chuyện này thêm lần nào. Tất cả đều do ả tiện nhân kia hại nàng. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Tử Nguyệt, à , là Hàn Nguyệt Chi mới đúng, ta phải khiến cho ngươi thân bại danh liệt hahaha ". Nàng ta cười cách điên cuồng.

      Còn ở bên ngoài ......

      " Nếu như ả thành công, lập tức cho thiếu chủ rằng nàng ta là người chủ mưu tất cả. Ngươi hiểu rồi chứ? "

      " Thuộc hạ "

      Có lẽ Hàn Nguyệt Chi chỉ là thứ gây kích thích, còn ả ta mới là thứ giúp Bạch Thiên Chính luyện thành.

      Sau đó nhìn lên trời, nhủ thầm trong lòng, chúng ta sắp được đoàn tụ rồi, chỉ thêm thời gian nữa mọi kế hoạch thành công, chờ ta chút nữa thôi.

      Trở về với viện của Huyết giáo, sau khi an bài cho Hàn Nguyệt Chi, Lãnh giáo chủ cùng Hàn Khiết Nam tới địa lao gần núi Trung Sơn để tra khảo tên thích khách còn sống.

      " tra được những gì? "

      " Bẩm giáo chủ, tên kia vẫn chỉ mình được chủ tử ra lệnh, ngay cả khuôn mặt của mình cũng phải thay đổi. Tất cả những gì cũng đều do mệnh lệnh cả "

      " Vậy là bị bắt phải dịch dung thành người này? Ngươi kiểm tra kỹ càng chưa? ". Hàn Khiết Nam lên tiếng.

      " Hàn thiếu gia, thuộc hạ kiểm tra kỹ càng, quả là thuật dịch dung "

      Đến đây, vẻ mặt Hàn Khiết Nam trở nên trầm. Thấy vậy, Lãnh giáo chủ liền biết tên mang khuôn mặt kia có liên quan đến quá khứ của Hàn Nguyệt Chi, lạnh lùng ra lệnh. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Tiêp tục dụng hình, nếu vẫn chịu khai ra người chủ mưu lăng trì cho ta "

      Sau khi trở về viện, ngay lập tức Lãnh giá chủ liền quay sang hỏi Hàn Khiết Nam.

      " Rốt cuộc chuyện gì xảy ra với Tiểu Chi? Là ai muốn giết nàng ấy? "

      " Tiểu Chi? Ngươi thay đổi cách xưng hô cũng nhanh nhỉ, ngươi nghĩ mình có thể chấp nhận muội ấy sau khi biét tất cả mọi chuyện sao? "

      " Khi ta xác định, ta nhất quyết thay đổi "

      cũng phải hạng người có mới nới cũ, nếu nhận thức Hàn Nguyệt Chi, vậy nàng chính là người mà và bảo vệ cả đời này kiếp này.

      Nhìn thấy vẻ kiên định mặt Lãnh giáo chủ, Hàn Khiết Nam liền thở dài .

      " Nếu ngươi muốn biết, vậy ta kể, chuyện bắt đầu từ 5 năm trước "

      Các nàng bình tĩnh đừng ném đá, vì chương sau là quay lại quá khứ nên ta mới cắt, tuyệt đối phải do cố ý nha *đưa tay thề*
      ra ta muốn tuần này làm bom cho các nàng, ngờ lại bị bệnh nên chỉ có 2 chương, các nàng thông cảm ^:)^ ^:)^

      Chương 25: Chuyện năm xưa (1)

      5 năm trước......

      Kiểm Vân sơn trang tại rất bận rộn, vì hôm nay chính là sinh thần thứ mười của tiểu thư Hàn Nguyệt Chi, tất cả mọi người ai nấy đều bận rộn.

      " Mẫu thân, người thấy hôm nay Chi nhi có đẹp ? "

      " Đẹp lắm, Chi nhi của mẫu thân ngày càng xinh đẹp. ngờ mới đó mười năm rồi, chỉ còn năm năm nữa là con phải lên kiệu xuất giá rồi "

      phu nhân xinh đẹp ngồi ở ghế chủ vị thương xoa đầu tiểu nương làm nũng bên cạnh. Phu nhân kia ai khác chính là Dạ Vân , còn tiểu nương kia chính lá Hàn Nguyệt Chi.

      " Hừ, muốn ta gả Chi nhi , tên tiểu tử Bạch Thiên Chính kia nếu qua được cửa ải của ta đừng hòng tổ chức hôn lễ ". Hàn Minh ở bên cạnh lên tiếng.

      " Con đồng ý với phụ thân, Chi nhi nhà ta xinh đẹp như vậy, tên Bạch Thiên Chính kia được lợi quá rồi ". Hàn Khiết Nam bên cạnh phụ họa.

      Người hầu bên cạnh cố gắng cúi đầu xuống nhịn cười. Từ khi phu nhân sinh tiểu thư, người trở thành hòn ngọc quý tay lão gia cùng thiếu gia. Mỗi ngày họ đều có dáng vẻ nâng trong tay sợ rớt, ngận trong miệng sợ tan. Nhưng vì thế mà tiểu thư trở nên kiêu căng, bởi vì phu nhân luôn dạy tiểu thư phải cư xử khôn khéo.

      " Phụ thân, hôm nay Thiên Chính ca ca có đến tham dự sinh thần của nữ nhi ? ". Hàn Nguyệt Chi với ánh mắt đầy mong đợi nhìn Hàn Minh.

      Hàn Minh nghe đến đây sắc mặt liền sầm xuống. Từ sau khi đính hôn, mọi năm đến sinh thần của Chi nhi, tên tiểu tử kia theo phụ mẫu mình đến tham dự. Nhưng những năm gần đây, phu thê Bạch gia đều tham gia mà có tên tiểu tử Bạch Thiên Chính kia. Điều này càng làm ông có thiện cảm với hơn.

      Hàn Nguyệt Chi lại càng buồn hơn, nàng biết Thiên Chính ca ca hề thích mình, nàng cũng từng muốn chuyện bỏ hon ước. Nhưng nàng lại thể tự mình ra được, nàng có lý do gì cả, vì thế nàng chỉ có thể dùng hét sức mình khiến Thiên Chính ca ca trở nên thích mình.

      Nhìn thấy vẻ mặt bảo bối của mình buồn rầu, Hàn Minh lại càng thích Bạch Thiên Chính. Nhưng lão cũng nỡ để nàng buồn rầu, vì thế liền đứng dậy bế bổng nàng lên.

      " Chi nhi của phụ thân tại sao lại buồn như vậy? Tên tiểu tử đó đến sao? có phụ thân, mẫu thân cùng ca ca ở đây chia vui với con. Còn có các di di bá bá đến tặng quà cho con mà, phải rất náo nhiệt sao? ". Lão vừa vừa đung đưa thân nàng qua lại.

      Hàn Nguyệt Chi vốn buồn rầu, cũng biết phụ thân cố làm mình vui lên, nàng cũng cố quên mà cười lên. Nhìn thấy bảo bối nhà mình cười, tâm trạng Hàn Minh cũng vui hẳn lên, liền bế nàng bước ra ngoài.

      " thôi, các di di bá bá đến rồi, để phụ thân bế con ra ngoài, chúng ta bắt đầu mừng sinh thần của con "

      " Khiết Nam, dạo này con có nghe tin gì từ Thiên Chính , 2 năm rồi mẫu thân thấy đứa đó ". Dạ Vân quay sang hỏi Hàn Khiết Nam.

      " Con cũng , chắc là nội bộ Bạch gia có chuyện gì đó. Mẫu thân, người cứ an tâm, nếu tên Bạch Thiên Chính xảy ra chuyện gì, Bạch gia ngỏ lời từ hôn với chúng ta rồi "

      Hàn Khiết Nam ngoài mặt tuy tươi cười an ủi Dạ Vân, nhưng trong lòng lại ngừng nguyền rủa Bạch gia. Nếu Bạch Thiên Chính xảy ra chuyện, người Bạch gia lại từ hôn khiến cho toàn bộ Bạch gia tán gia bại sản.

      Dạ Vân thấy nhi tử cố an ủi mình cũng làm bộ mặt lo âu nữa, dù sao hôm nay cũng là sinh thần của tiểu nữ nhi. Nhớ đến nữ nhi luôn làm nũng bên cạnh mình cùng phu quân, Dạ Vân đứng lên cùng Hàn Khiết Nam bước ra đại sảnh.

      Lúc đến nơi, chỉ thấy tiểu nữ nhi của mình phấn khởi chạy khắp nơi xem quà của mọi người tặng mình. Dù 10 tuổi rồi nhưng tính tình vẫn như tiểu hài tử 3 tuổi. Bất quá như vậy có lẽ lại tốt hơn, giang hồ cũng giống như hoàng gia, cũng có rất nhiều điều dơ bẩn trong đó. có Khiết Nam gánh vác trọng trách sau này của Kiểm Vân sơn trang, tuy có hơi thiên vị, nhưng lại là điều tốt nhất đối với Chi nhi. Nhìn nàng chạy nhảy cảm tạ khắp nơi lúc, Dạ Vân lên tiếng gọi Hàn Nguyệt Chi.

      " Chi nhi, mau lại đây với mẫu thân "

      Bóng dáng nho kia ngay lập tức chạy đến bên chân Dạ Vân, mọi người đứng bên cạnh cũng mở miệng cười .

      " Quả tiểu oa nhi đáng , Hàn trang chủ quả nhiên là người có phúc, có được nhi tử tài giỏi thông minh, lại thêm nữ nhi hiếu thảo hiểu chuyện. Haiz biết ai có phước có thể thú nàng về đây "

      " Hahaha, huynh quá khen rồi, bất quá tiểu nữ nhi có hôn ước với nhi tử của Bạch gia ". Hàn Minh sảng khoái cười .

      " Bạch gia? Chắc là tên tiểu tử Bạch Thiên Chính rồi. Hàn trang chủ, huynh quả nhiên biết chọn lựa, lại lựa chọn nhân tài triển vọng nhất chốn giang hồ "

      " Quả là biết chọn a, đáng tiếc, ta lại muốn nhi tử của mình thú được thê tử dễ thương như vậy "

      " mới nhớ, Hàn trang chủ, sao ta thấy Bạch gia đến tham dự? "

      " Bạch gia chủ có việc bận thể đến được, tuy vậy nhưng lễ vật cũng đưa đến "

      Ngoài mặt tuy Hàn Minh tươi cười chuyện, nhưng trong lòng lại ngừng chửi rủa Bạch gia. Nể tình hôn ước giữa hai nhà nên lão mới dại gì mà ra.

      Nhìn về phía thê tử cùng nhi tử và tiểu bảo bối vui vẻ trò chuyện, tâm tình lão tốt hơn hẳn. Thú được thể tử chung tình với mình, lại thêm hai hài tử hiếu thảo hiểu chuyện, lão cũng mong gì hơn nữa. Nhưng Hàn Minh nào biết, có chuyện sắp xảy ra khiến cho gia đình lão rối loạn.
      Chương 26: Chuyện năm xưa (2)

      tháng sau ngày sinh thần của Hàn Nguyệt Chi, Hàn Minh quyết định đưa cả nhà đến núi Trung Sơn thăm hỏi bằng hữu Mộc Vũ Hiên. Lúc này cũng quá trưa rồi, Hàn Minh lệnh cho mọi người dừng lại nghỉ ngơi, sau khi dùng bữa lại lên đường.

      Hàn Nguyệt Chi sau khi ăn no liền chạy nhảy xung quanh chơi đùa, bỗng có con thỏ con xuất . Nàng muốn tiến lên bắt lấy nhưng thỏ con lại chạy mất, vig thế nàng liền đuổi theo.

      Khi nàng bắt được thỏ con, mới nhận ra mình sâu cào trong rừng. muốn xoay mình tìm đường ra xung quanh nàng xuất mười tên hắc y nhân. Dù sao sư phụ đa phần dạy nàng y thuật, về phần võ công sư phụ cũng chỉ dạy nàng nội công để phòng thân chạy trốn. Nghĩ đến đây Hàn Nguyệt Chi liền vận nội lực chạy , nhưng mười tên y nhân kia lại nhanh hơn chặn đường nàng.

      " Các ngươi là ai? Tại sao lại muốn bắt ta? "

      " Hừ, muốn biết ngoan ngoãn theo ta ". tên vừa vừa tiến lên chế trụ tay nàng.

      " Ta , buông ta ra ". Hàn Nguyệt Chi cố gắng giãy giụa khỏi tay , nhưng sức lực của nàng sao có thể thoát khỏi chứ.

      Đúng lúc này, giọng vang lên.

      " Chi nhi mau chạy "

      Dạ Vân tìm Hàn Nguyệt Chi thấy cảnh này liền dùng ám khí vào cánh tay giam giữ nữ nhi của mình. Sau đó rút kiếm chém giết đám hắc y nhân kia.

      " Chi nhi, con mau chạy , ở đây có mẫu thân lo liệu rồi "

      " Nhưng mẫu thân..... "

      " Nhanh !!!!! "

      Hàn Nguyệt Chi quay đầu dùng hết sức chạy , nàng chỉ mong có thể gặp được phụ thân, như vậy mẫu thân được cứu rồi. Nhưng chưa được bao xa, nàng bị tên bắt được, kề kiếm vào cổ.

      " Mau dừng tay, nếu ta giết nó "

      Dạ Vân vốn dùng hết sức chống trả, nhìn thấy nữ nhi bị bắt liền dừng tay lại. Lúc này bọn hắc y nhân lợi dụng tiến lên đả thương Dạ Vân. Hàn Nguyệt Chi cố gắng trốn thoát nhưng thể, nàng chỉ có thể nhìn mẫu thân vì mình mà bị thương.

      " Mẫu thân, mẫu thân..... ". Nàng ngừng khóc lóc gọi Dạ Vân.

      " Chi nhi, đừng nhìn, mẫu thân sao "

      Nhìn thấy nữ nhi khóc lóc , Dạ Vân cố nở nụ cười bảo nàng nhắm mắt, mặc cho vết thương người ngày càng nhiều. Tên bắt giữ Hàn Nguyệt Chi thấy vậy cười lạnh

      " như vậy mà còn cố gắng, các ngươi giải quyết ả , ta đưa nó về cho chủ nhân "

      " , mẫu thân, mẫu thân,..... "

      Tiếng khóc ngày càng dần, Dạ Vân cố gắng gượng dậy nhưng bọn hắc y nhân dùng nội lực đánh vào người bà, khiến bà phun ngụm máu tươi.

      " Vân nhi "

      Hàn Minh vừa đến nhìn tận mắt nhìn thấy nương tử bị đả thương lão liền nổi sát ý. Chưa đầy khắc, tất cả hắc ý nhân đều bỏ mạng. Hàn Minh tiến lên ôm lấy Dạ Vân vào lòng.

      " Vân nhi, nàng cố chịu đựng, ta khômg để nàng xảy ra chuyện gì đâu, nàng cố lên "

      " Phu quân, kịp nữa rồi, trong kiếm của chúng có độc. Chàng mau cứu Chi nhi, bọn chúng bắt Chi nhi rồi "

      " Cái gì!!!???? Được, ta lập tức sai người truy sát, Vân nhi, nàng cố chịu đựng thêm chút, nhà chúng ta sớm đoàn tụ thôi "

      " Phu quân, xin lỗi chàng, với Khiết Nam và Chi nhi là thiếp rất chúng, thiếp...... phải trước chàng bước rồi ". rồi Dạ Vân tắt thở.

      " Vân nhi, Vân nhi, được, nàng mau tỉnh lại , Vân nhi, thể nào, THỂ NÀO!!!! "

      Tiếng cuối cùng Hàn Minh gần như là hét lên trong tuyệt vọng.

      " thể nào, Vân nhi, nàng hứa cùng ta đến cuối đời, tại sao nàng lại thất hứa? Nàng nhanh tỉnh lại , cả nhà chúng ta cứu Chi nhi. Vân nhi, nàng mau tỉnh lại !!!!! "

      Hàn Khiết Nam khi chạy đến, nhìn thấy mẫu thân mất, muội muội bị bắt , thất vọng ngồi sụp xuống đất. Sau hồi khóc thương, Hàn Minh đứng dậy, ôm lấy thi thể của Dạ Vân vừa phân phó Hàm Khiết Nam.

      " Khiết Nam, con mau sai người với Dược Vương, chúng ta cần ông ấy giúp đỡ. Sau đó báo với bên Mộc thúc, sau khi đến núi Trung Sơn, chúng ta bắt kẻ giết hại mẫu thân và bắt Chi nhi sống bằng chết "

      " Vâng phụ thân "

      ... ...... .......

      nơi gần vách núi, tên cầm đầu đem Hàn Nguyệt Chi bị đánh ngất trở về, quỳ xuống trước mặt nam nhân lãnh.

      " Bẩm giáo chủ, thuộc hạ đem người về "

      " Ngươi chắc chắn bắt đúng người? "

      " Thuộc hạ chắc chắn "

      " Tốt, làm theo những gì ta dặn "

      ... ...... ...... ...

      " Sau khi ta cùng phụ thân đưa di hài mẫu thân núi Trung Sơn, Mộc thúc giúp chúng ta dò la tung tích Chi nhi. 3 ngày sau ta cùng phụ thân cứu muội ấy, khi đến nơi y phục Chi nhi bị rách nhiều chỗ, đa số đều là bị xé , toàn thân muội ấy run rẩy ngồi sát vào góc tường "

      " Có phải do tên mang khuôn mặt kia? "

      " Đúng, chính là "

      Nghe đến đây nhiệt độ trong phòng ngày càng thấp xuống. Lãnh giáo chủ cố áp chế tâm tình phẫn nộ của mình xuống tiếp tục nghe Hàn Khiết Nam kể.

      " Ngươi cần phải lo, muội ấy vẫn chưa bị xâm phạm. Khi Chi nhi trở về biết được mẫu thân mất, cộng thêm cú sốc khi bị bắt giam, muội ấy trở nên điên loạn "

      " Điên loạn? "

      " Phải, điên loạn. Vì muội ấy nhất quyết cho rằng vì ham chơi của mình hại chết mẫu thân, quá nhiều cú sốc cùng lúc khiến tâm trí muội ấy được minh mẫn. Việc đầu tiên khi muội ấy tỉnh lại phải chạy tìm mẫu thân cũng là muốn tự tử mà chết "

      " Từ đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên, muội ấy trở thành đứa ngốc, điên dại. Ngay cả ta cùng phụ thân mà muội ấy còn nhận ra, vì thế Dược Vương đưa ấy chữa trị trong năm "

      " năm sau các ngươi thông báo năm sau nàng ấy được cứu về, là vì nàng ấy trở lại như bình thường? "

      " là bình thường cũng đúng, ban đêm muội ấy thường gặp ác mộng, vì thế Chi nhi sợ nhất là ban đêm. Dược Vương chế ra loại thuốc giúp muội ấy ngủ ngon giấc, nhưng giấc ngủ kéo dài đến 3 ngày. Nhìn Chi nhi lạm dụng thuốc quá nhiều, ta cùng phụ thân giấu lọ thuốc . Bây giờ muội ấy chỉ có thể dựa vào tinh thần của mình để vượt qua, ngoài ra còn cách nào khác "

      " Lão già Hoàng Dực đó dùng phương thức nào để Tiểu Chi trở ại bình thường? "

      " Nhìn thấy mẫu thân mất , Chi nhi lại trở nên như vậy, vì quá chán nản nên ta bỏ thời gian. Sau khi đến thôn Thanh Nhã, gặp được người đó, Chi nhi tiếp xúc với người đó vài tháng, muội ấy dần trở nên bình thường. Có lẽ cả hai đều có đoạn quá khứ giống nhau ". đến đây giọng Hàn Khiết Nam trở nên bi thương.

      Lúc này cả căn phòng đều chìm trong im lặng, lúc lâu sau giọng vang lên đánh tan im lặng khó chịu đó.

      " câu hỏi cuối, người đứng sau tất cả chuyện đó là ai? "

      " Bọn chúng là người của Ma giáo "

      Ma giáo? Được lắm, ngờ quanh quẩn lại vẫn là các ngươi. Giết hại gia tộc ta còn chưa đủ sao? Rốt cuộc các ngươi có mưu gì?

      Nhìn thấy Lãnh giáo chủ vẻ mặt đầy nghi hoặc cùng sát khí, Hàn Khiết Nam cũng quấy rầy. dứng lên muốn vào phòng trong xem Hàn Nguyệt Chi, kết quả lại bị Ảnh Hồn chặn lại.

      " Ngươi muốn làm gì!!!!! ". Hàn Khiết Nam tức giận hét lên.

      " Hàn công tử, thứ tại hạ vô lễ, nhưng đây là phòng riêng của giáo chủ, ai được phép vào "

      " Chi nhi ở trong đó, chả lẽ ta vào được sao "

      " Tiểu Chi đương nhiên là khác ngươi. tại ngươi hãy ở đây, Ảnh Hồn đưa ngươi về phòng. Còn Tiểu Chi ở đây với ta "

      " Ngươi dám!!!! "

      " Tại sao lại "

      rồi Lãnh giáo chủ bước vào bên trong, Hàn Khiết Nam tuy tức giận nhưng lại khômg thể làm gì, chi đành ôm bụng tức giận ra khỏi phòng. Trước khi còn hét lớn với bên trong.

      " Ngươi dám làm gì muội ấy, ta dù có chết cũng phải giết ngươi "

      Lãnh giáo chủ mặc kệ tiếng chửi rủa cảnh cáo của Hàn Khiết Nam, vẫn tiến đến bên giường ngắm nhìn bóng dáng ngủ.

      " Tiểu Chi, nàng đừng tiếp tục lo sợ nữa, từ bây giờ ta bảo hộ cho nàng, ai có thể tổn thương nàng nữa "

      xong, cởi bỏ giày cùng ngoại bào sau đó nằm xuống bên cạnh Hàn Nguyệt Chi, nắm lấy tay nàng sau đó chìm vào giấc ngủ.

      Từ chương này trở Lãnh chính thức bắt đầu truy thê, tuy nhiên chỉ có thể ăn đậu hũ :)2 :)2 , còn thịt ... ..... *bí mật*

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :