1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử của lãnh khốc giáo chủ - Dạ Minh Nguyệt (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8: Dược Vương

      " Lão nhân chết tiệt ". Cả hai người đồng thanh la lên.

      " Ắt xì "

      Lão Dược Vương ngồi nghỉ ngơi bỗng hắt hơi cái, thầm nghĩ trong đầu, chắc là hai người kia đọc được bức thư rồi. Hắc hắc, dù sao bây giờ Nguyệt nhi với lão rồi, hai người các ngươi muốn chửi rủa cứ chửi , lão già ta đây sợ.

      Hàn Nguyệt Chi ngồi kế bên cũng gì, chỉ yên lặng uống trà. 3 năm nay việc sư phụ cùng phụ thân và ca ca cứ như kẻ thù, hễ gặp nhau là phải đấu khẩu với nhau vài lời mới chịu được. Dù sao sư phụ cũng có người thân, nên người luôn coi nàng như cháu , khó trách có ý muốn tranh giành với phụ thân cùng ca ca.

      Trong nhà trọ ở gần đó, hắc y nam tử ngồi đọc những lời báo cáo của ám vệ. Qua thời gian khắc, liền buông giấy xuống rồi mở lời. Dạ Minh Nguỵêt - DĐLQĐ

      " tại nàng ở đâu? Còn về lão nhân kia, các ngươi điều tra được thân phận của lão chưa? "

      " Bẩm giáo chủ, chúng thuộc hạ điều tra ra. Hàn nương quán trà gần đây, còn lão nhân kia chính là Dược Vương, Hoàng Dực. Theo như những gì chúng thuộc hạ tra được, hình như Hàn tiểu thư là đệ tử của Dược Vương. Nhưng theo như giang hồ , đệ tử của Dược Vương chỉ có Tử Nguyệt "

      " Tử Nguyệt? "

      " Vâng. Tử Nguyệt là đệ tử duy nhất của Dược Vương, ta lúc nào cũng vận hồng y, luôn đeo mặt nạ mặt. Đặc biệt ở chỗ là chiếc mặt nạ này có hình hoa đào, nghe Tử Nguyệt rất thích hoa đào "

      " Hưm? Các ngươi nàng ở quán trà gần đây? Vậy tại nàng vận y phục màu gì? "

      " Bẩm giáo chủ, Hàn tiểu thư vận lam y "

      " Các ngươi cứ tiếp tục theo dõi, nếu vài ngày sau kế bên Dược Vương là Tử Nguyệt mà phải Hàn Nguyệt Chi Tử Nguyệt chính là nàng. Hãy làm kín đáo, tránh để bứt dây động rừng "

      " Thuộc hạ tuân mệnh"“. rồi xoay người rời Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      về hắc y nam tử có thể là ai khác ngoài Lãnh giáo chủ. tại có ý định muốn tham gia Đại hội võ lâm, đương nhiên lý do ai khác ngoài Hàn Nguyệt Chi. Biết nàng có ý định muốn giúp sư phụ nên tham gia Đại hội võ lâm, tự chủ được mà muốn đến đó bảo hộ cho nàng.

      Gặp nàng vào lúc đó chỉ là tình cờ, nhưng lại thể gạt bỏ hình ảnh của nàng ra khỏi đầu được. nương lạnh nhạt, bóng dáng nàng luôn thể bi thương , đơn, cũng hiểu vì sao mình lại đắm chìm vào nàng.

      Ngẩn người lúc, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa.

      " ". Giọng của trở lại lạnh lùng như trước kia.

      " Bẩm giáo chủ, người bắt được rồi. tại bị giam trong địa lao, tùy giáo chủ định đoạt "

      Nghe đến tên phản bội đó, cả người Lãnh giáo chủ lên tầng hàn khí. Lúc trước gia quyến của chỉ vì có người phản bội nên gặp họa diệt môn, là người duy nhất còn sống. Nên chỉ cần tận tâm trung thành, tuyệt bạc đãi. Nếu tâm có ý phản bội, khiến kẻ đó sống bằng chết. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Các ngươi làm việc cũng nhanh lắm, thưởng cho tất cả mỗi người 1 tháng nghỉ ngơi. Ta cũng phải cho biết, đắc tội với ta hậu quả như thế nào ". rồi cất bước đến địa lao.

      Huyết giáo tuy tồn tại mới hơn năm, nhưng lực lượng lại trải rông khắp bốn phương tám hướng. Khắp nơi nếu như phải là quán trọ, cũng là địa lao để thuận lợi cho việc tra khảo tù nhân vừa bắt được.

      Địa lao được xây dựng dưới lòng đất, khắp nơi đều treo những dụng cụ dùng để tra khảo, nhìn vào thôi cũng thấy ghê sợ. tại, khắp nơi đây đều có mùi máu tanh. Tuy chỉ mới bắt được tên đó nửa canh giờ trước nhưng giờ khắp cả người đầy vết thương. Vết roi, vết đao chém… thậm chí còn có những vết kim châm. Sau khi an tọa, lúc này Lãnh giáo chủ mới lên tiếng.

      " Tình trạng bây giờ của như thế nào? "

      " Giao chủ, sau khi áp giải đến đây chúng thuộc hạ dụng hình tra khảo nhưng nhất quyết chịu khai. chỉ mới vừa ngất , chúng thuộc hạ chuẩn bị dội nước cho tỉnh giáo chủ đến"

      " Trước khi các ngươi làm cho tỉnh, trộn thêm muối vào nước ". lạnh lùng ra lệnh. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      Nghe theo lời , bọn hạ đổ thêm muối vào thùng nước, sau đó dội thẳng vào người tên kia. Nước muối chạm vào vết thương khiến toàn thân đau xót mà tỉnh lại. Vừa mở mắt liền thấy giáo chủ ngồi ngay trước mắt, biết mệnh của mình đến lúc tàn.

      " Ôn Thục, ngươi biết tội của mình chưa? "

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: Trừng phạt

      " Ôn Thục, ngươi biết tội của mình chưa? "

      vừa mở lời, liền khiến cho bọn thuộc hạ trong phòng cảm thấy ớn lạnh. Bây giờ bọn họ đều có cùng suy nghĩ, làm cách nào để có thể thoát khỏi nơi đây càng sớm càng tốt. Khắp người chủ tử bây giờ là hàn khí, họa ngu mới dám đứng gần người. Thấy Ôn Thục trả lời, bọn họ liền trở nên gấp gáp.

      " Còn mau trả lời giáo chủ ". tên cầm roi da đánh vào bụng của Ôn Thục.

      Ôn Thục dù cho bị đánh cỡ nào cũng nhất quyết chịu mở miệng. Thấy vậy, Lãnh giáo chủ bình thản đứng lên, giật lấy roi trong tay thuộc hạ rồi từng bước đến gần Ôn Thục. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " , vậy hãy để chủ tử là ta đây hộ ngươi. Ngươi tiết lộ thông tin tuyệt mật cho người khác, ngươi cố gắng hạ độc trong thức ăn của ta, ngươi cố tình đem nữ nhân dơ bẩn đến chỗ ta, và điều cuối cùng là ngươi dám phản bội ta. Sao? Như thế đầy đủ chưa? "

      tội được kể ta, cây roi tay lại đánh vào thân thể của Ôn Thục 5 lần. thế, còn truyền nội lực vào roi khiến cho cả người Ôn Thục trở nên huyết nhục mơ hồ, hầu như có thể thấy được nội tạng bên trong người .

      " Ôn Thục, ta đối xử với ngươi bạc, tại sao ngươi lại phản bội ta? Chỉ vì hứa cho ngươi chức giáo chủ Huyết giáo mà ngươi lại có thể phản bội ta. biết nên khen ngươi tham vọng đủ cao hay là ngu ngốc nữa đây. Ngươi nên nhớ, những kẻ trước đây phản bội ta, dù cho còn sống, cũng như là người điên, chịu đủ mọi hành hạ ". điềm tĩnh kề sát tai Ôn Thục ra những lời .

      Cả đám hạ nhân cùng Ôn Thục nghe những lời đó liền cảm thấy ớn lạnh. Lúc trước cũng có người ngu ngốc có ý phản bội giáo chủ, mạng cũng tốt lắm. Bị giáo chủ ra lệnh đem thiến, ép uống xuân dược nhưng lại phải chịu nóng bức của dược hành hạ suốt hai canh giờ, tiếp đó là canh giờ bị đòn roi hỏi thăm

      Mỗi ngày đều như thế, hơn 1 tuần liền bỏ mạng. Giáo chủ lại ra lệnh đem xác tên kia ra bãi tha ma, sau đó đem cốt về làm bằng chứng, cứ ở lại bãi tha ma bầu bạn với tên kia.

      Điều đó khiến cho toàn bộ Huyết giáo ai có ý muốn phản bội. Dù thủ đoạn của giáo chủ rất tàn khốc, nhưng tất cả đều là để răn đe kẻ dưới. Thế nhưng tại, tên Ôn Thục này lại biết sống chết, cư nhiên dám có ý định đó, hại tất cả mọi người trong Huyết giáo phải chịu đựng hàn khí bức người từ giáo chủ.

      Ôn Thục trước sau như vẫn lời, thấy thế, Lãnh giáo chủ ra lệnh. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Ngươi vẫn nhất quyết , vậy để ta thành toàn cho ngươi. Đem cắt lưỡi, rồi đưa vào kĩ viện làm nam kĩ, ngày khong đủ 10 người đem đầu về gặp ta, để coi còn im lặng được đến bao lâu "

      Bọn thuộc hạ làm gì còn thời gian chần chừ liền nhanh tay đem Ôn Thục xuống giải quyết.

      " Chuyện còn lại ta giao cho các ngươi, nếu sau 3 ngày mà thấy động tĩnh, giải quyết như mọi khi ". Lãnh giáo chủ sau khi phân phó cho bọn thuộc hạ liền rời .

      Vừa mới đặt chân về nhà trọ, thấy trong phòng có mảnh giấy. Chỉ thấy đó viết: Hàn nương chính là Tử Nguyệt. Nhìn những chữ mảnh giấy, tự chủ được mà cười, điều này khiến cho bọn ám vệ hóa đá.

      Giáo … giáo chủ nổi danh tuyệt tình, rất ghét nữ nhân giờ đây chỉ vì thông tin về nữ nhân mà cười, có phải là bọn họ nằm mơ ?

      Cảm nhận được ánh mắt khác thường của ám vệ, liếc mắt nhìn bọn họ. Bọn ám vệ nhận được ánh mắt của chủ tử, đâu còn kẻ nào dám có ánh nhìn khác thường đối với chủ tử chứ.

      Ngày hôm sau, khi Lãnh giáo chủ vừa mới ăn xong điểm tâm có thuộc hạ đến thông báo. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Bẩm giáo chủ, Ôn Thục sau đêm chịu được nhục nhã cố tự sát nhưng thành. tại chúng thuộc hạ giữ lại được mạng sống của , tiếp theo ta nên làm gì? "

      Nơi kĩ viện Ôn Thục được đưa đến phần đông là các công tử ăn chơi trác táng, dù nam hay nữ đều muôn cả. Ôn Thục được điều trị nên thân hình hề có vết thương nào, vỗn dĩ cũng có tướng mạo, ngày bị hơn mười tên bại hoại cùng lúc chà đạp, quyết định cắn lưỡi tự sát.

      " Cứ xử lý như mọi khi, đem ra bãi tha ma rồi đem cốt về cho cẩu gặm. Ta muốn nghe chính miệng ra nhưng có lẽ người phía sau Ôn Thục ai khác chính là lão ác ma kia. Nếu lão muốn diệt trừ ta để trừ hậu họa lão nghĩ lầm rồi ". Giọng đầy sát khí.

      " Thuộc hạ tuân mệnh "

      Tên kia vừa mới bàn gỗ trong phòng liền hóa thành bột gỗ. tại trong lòng rất tức giận, lão ác ma quả nhiên vẫn muốn diệt trừ , nhưng để lão toại nguyện. Bỗng nhiên phun ra ngụm máu đen, Ảnh Hồn thấy thế từ trong bóng tối nhảy ra.

      " Giáo chủ, người nên vận nội công quá mức vào lúc này. Chất độc trong cơ thể người ngày càng phát tán nhanh hơn nếu người vận nội công quá mức ". rồi đưa cho Lãnh giáo chủ viên thuốc.

      " Giáo chủ, sư phụ người vừa mới cho người đưa tin. Biết người tham Đại hội võ lâm, ngài ấy nhờ sư đệ của mình giúp ngài giải độc. Ngài ấy dặn dò ngài cho đến lúc đó đừng khiến cho chất độc bộc phát thêm lần nào nữa, tính mạng của người nguy hiểm "

      " Sư phụ có nhắc đến sư thúc là ai ? ". Sau khi ổn định lại nguyên khí liền hỏi Ảnh Hồn. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Ngài ấy sư thúc của người chính là Dược Vương "

      Sững người hồi lâu, mở miệng cười to

      " Dược Vương? ngờ người đó lại chính là sư thúc của ta "

      Nghĩ đến đó khỏi có chút hứng thú, nếu như Dược Vương là sư thúc của , vậy có thể quang minh chính đại tiếp cận nàng. mong chờ đến ngày gặp nhau ở Đại hội võ lâm.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10: Gặp lại Bạch Thiên Chính

      Đêm nay là yên tĩnh, ánh trăng lúc này sáng hơn mọi khi. Dưới thác nước sâu trong rừng, có bóng dáng đứng dưới chân thác, phải đây là mỹ cảnh.
      Làn da trắng mượt mà, dáng người thon gọn, mái tóc đen dài xõa xuống làm cho người ta liên tưởng đến tiên nữ.

      Nàng lúc này chìm mình vào trong dòng nước, đôi lúc lại bơi lội. nếu có nam nhân nào ở đây lúc này cảm thấy hận thể đem người con này về giấu kĩ trong nhà. Lúc này, bóng trắng chiêm ngưỡng cảnh đẹp trước mắt.

      Bạch Thiên Chính đường đến Đai hội võ lâm, nghe thấy có tiếng nước chảy dự định đến uống chút nước, ngờ lại có thể gặp được người trong mộng mấy năm nay. Nhìn nàng hòa mình vào làn nước kia, ước gì mình chính là dòng nước kia để có thể ở cùng nàng. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      nhìn đển ngẩn người giọng vang lên khiến bừng tỉnh.

      " ngờ Bạch công tử lại có sở thích nhìn lén người khác "

      Khi nhìn lại lúc này nàng đứng bên kia bờ với y phục chỉnh tề. Nàng vẫn vậy, vẫn luôn vận hồng y và đeo mặt nạ mặt.

      " Ta chỉ tình cờ ngang qua đây thôi. Tử Nguyệt, lâu rồi gặp nàng, nàng vẫn khỏe chứ? ". Bạch Thiên Chính với giọng đầy ôn nhu.

      " Đa tạ Bạch công tử quan tâm, Tử Nguyệt ta vẫn tốt lắm "

      Nàng vẫn lạnh lùng như vậy. lần đầu gặp nàng vào 2 năm trước, lúc đó vì nghe lời sư phụ mà bị trúng kịch độc. nằm tại giữa rừng, cứ nghĩ là bỏ mạng nơi này, nàng xuất và cứu . Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      danh nghĩa là cứu nhưng nàng chỉ lại gần, bắt mạch sau đó quăng cho viên thuốc. Khi vừa mới nuốt viên thuốc vào người, tính quay qua lời cảm tại nàng mắt. Tuy nàng vẫn lạnh lùng như vậy nhưng thể tự chủ được mà nàng.

      đắm chìm vào trong cảm xúc của mình, Bạch Thiên Chính hề nhận ra bên cạnh Tử Nguyệt xuất lão nhân, lão chính là Hoàng Dực. Nhìn tên tiểu tử kia theo đuổi đồ đệ mình lâu, lão lại tỏ vẻ chán ghét.

      " Tiểu tử kia, bản thân ngươi có hôn thê rồi nhanh chóng mà thú nàng về . Hà cớ gì lại muốn cướp Nguyệt nhi của ta "

      Bạch Thiên Chính nghe lão nhắc đến Hàn Nguyệt Chi trong lòng lại nổi lên tầng khó chịu. Biết lão Dược Vương vốn ưa gì mình cũng quan tâm, bởi vì Tử Nguyệt mới là người quyết định. Lúc đầu rất giận dữ vì lão luôn nhảy ra phá hỏng những lúc và nàng ở chung. Nhưng trả thù bằng cách làm lơ lão, như thế lão tự tức điên lên rồi bỏ .

      " Về vị hôn thê của tại hạ, vài ngày trước ta hủy bỏ hôn ước rồi. Cho nên bây giờ tại hạ là người tự do, muốn thú ai quyền quyết định là ở tại hạ "

      ' Hủy bỏ hôn ước? Tên Bạch Thiên Chính chết tiệt, cư nhiên dám bỏ Nguyệt nhi. Nhưng nếu biết Nguyệt nhi và Hàn Nguyệt Chi là người chắc lúc đó vui lắm đây, hắc hắc hắc '. Lão Dược Vương nghĩ trong lòng.

      " Vậy sao? Giờ ta và Nguyệt nhi có việc phải trước, tiểu tử ngươi ở lại thong thả. Nguyệt nhi, chúng ta "

      chờ Bạch Thiên Chính muốn mở miệng khuyên ngăn, hai người dùng khinh công bay mất, để lại mình đứng đó.

      " Nguyệt nhi, con để ý tên tiểu tử kia phải ? "

      " từng, dù sao người muốn là Tử Nguyệt, phải là Hàn Nguyệt Chi. Tử Nguyệt chỉ là người mà con tạo nên, với lại từ trước đến giờ hề để con vào mắt, vì cớ gì con cứ phải níu kéo? ". Hàn Nguyệt Chi với giọng điệu bình thản, như đây phải là chuyện liên quan đến nàng vậy. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      Hai người vẫn tiếp tục , còn Bạch Thiên Chính sau khi Tử Nguyệt , vẫn đứng đó.

      " Người đâu? ". lạnh lùng

      " Có thuộc hạ "

      " Những kẻ biết sống chết dám nhìn nàng, giết hết cho ta "

      " Thuộc hạ tuân lệnh "

      Đúng là chán sống, cư nhiên dám lén nhìn nàng, giết bọn chúng cũng coi như là quá tiện nghi rồi. Nhìn thấy nơi nàng vừa đứng có chiếc khăn tay, liền dùng khinh công bay qua đó.

      Cầm chiếc khăn tay, cảm nhận được là cầm tay nàng, mùi hương của nàng vẫn còn lưu lại khăn. ngửi hơi sâu rồi cất khăn vào trong người, nâng niu như món bảo vật dễ vỡ rồi ly khai.

      Ở gần đó, bóng đen đứng cành cây cao thấy hết tất cả mọi việc. Sau khi Bạch Thiên Chính ly khai, cũng biến mất, để lại thân cây vết đấm tay to gấp mấy lần đấm tay của người thường.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Sư huynh xuất

      Aiz~, thử hỏi đời này có ai khổ bằng bọn họ ? ràng tâm tình giáo chủ lúc nãy vẫn bình thường nhưng sau khi trở về vào lúc đêm khuya xung quanh người chỉ toàn là sát khí. nô tì vừa mới dâng trà lên giáo chủ liền tức giận đập bể ly trà, còn trách phạt nô tì đó làm trà nguội.

      Khi ly trà chạm đất ai cũng có thể thấy hơi khói trà nóng bốc lên? Vậy giáo chủ à, trà nguội ở đâu ra vậy? Aiz~, mà bọn họ cũng dại gì ra, ai ngốc đến mức tự đào mộ chôn mình. Cũng tội cho nô tì kia, bị đem ra ngoài đánh chết, dù sao nương đó vẫn còn rất trẻ.

      cảm thấy buồn chán nên muốn dạo quanh khu rừng gần nhà trọ, tình cờ phát nàng tắm dưới chân thác nước. Vì muốn nàng phát nên chỉ dám đứng cây cao gần đó. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      Phải đây là lần đầu tiên có cảm giác như vậy đối với nữ nhân. Nhìn nàng ngâm mình trong nước, dù chỉ thấy bóng lưng nàng nhưng ngờ dục vọng trong người lại trỗi dậy. Nhưng ngờ tên khốn Bạch Thiên Chính dám ngang nhiên đứng ngắm nàng, vậy còn có tư tình với nàng. Nhìn nàng lạnh lùng với ( BTC), giận dữ trong lòng như vơi bớt phần.

      Cho đến khi cầm khăn tay của nàng rồi bỏ , bản thân mang theo tâm tình phức tạp trở về. , Lãnh giáo chủ, được mọi người biết đến với tính tình lãnh khốc, gần nữ sắc. Nhưng tại lại có nữ nhân gợi lên dục vọng trong , khiến lúc nào cũng chỉ nghĩ về nàng? lẽ cảm giác này là chính là thích sao?

      thể nào, chỉ mới gặp nàng hai lần. được, nhất định phải bình tĩnh, suy nghĩ cho kỹ.

      Biết là đêm nay thể ngủ, liền ra lệnh tất cả lập tức lên đường. Sáng sớm hôm sau, đoàn người của Huyết giáo đến phía dưới chân núi Trung Sơn, chỉ cần chờ mọi người thức dậy là bọn họ đến được đỉnh núi, nơi diễn ra Đại hội võ lâm.

      Cả Hàn Nguyệt Chi cùng Hoàng Dực trong đêm đó cũng đến đỉnh núi Trung Sơn. tại cả hai nghỉ ngơi tại phòng. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Sư phụ, người có mang theo thuốc phải ? ". Hàn Nguyệt Chi hỏi Hoàng Dực

      " Nguyệt nhi, con lại muốn uống sao? Đêm qua ta thấy con có biểu gì mà? "

      " Người cũng biết mà, tuy con có biểu gì ra bên ngoài nhưng lòng con khó
      mà yên ổn. Khi nghĩ đến có nam nhân nhìn thấy, con lại nhớ đến việc xưa. Lúc đó ". Nàng càng giọng càng run thêm

      " Nguyệt nhi, con đừng suy nghĩ thêm nữa. Hứa với sư phụ, sau lần này đừng dùng thuốc thêm nữa ". Hoàng Dực giữ lấy vai nàng để giúp nàng trấn định lại.

      " Con hứa "

      Ngay lúc Hàn Nguyệt Chi chuẩn bị uống, Hoàng Dực lại lên tiếng. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Sư huynh của vi sư cũng đến đây, đồ đệ của sư huynh bị trúng độc. Vì huynh ấy đến đây nên con cần giúp ta nữa, ta giao cho con việc giải độc cho tên đồ đệ của sư huynh "

      " Con biết rồi "

      " Ta nữa, con mau nghỉ ngơi . Nhớ, con hứa với ta đây chính là lần cuối cùng đấy "

      rồi Hoàng Dực bước ra khỏi phòng, thuận tiện dặn dò hạ nhân nơi đây đừng vào làm phiền nàng trong 3 ngày này. Còn bản thân Hàn Nguyệt Chi sau khi thấy sư phụ ra ngoài, nàng liền vào phòng trong, thoát áo ngoài, chỉ chừa lại trung y rồi nằm xuống giường.

      Nàng mới chỉ vừa nuốt viên thuốc chìm ngay vào giấc ngủ. Nhìn gương mặt nàng lúc này trông là thanh thản, hề có vẻ khó chịu, chỉ có bình yên vào lúc này.

      Lúc Hoàng Dực tính dạo vòng quanh núi thấy bóng dang quen thuộc đứng gần đó nhìn lão. Khi nhận ra đó là ai lão liền tấn công tên đó.
      lão nhân mặc giả y ( màu nâu ) cũng ngần ngại tiếp chiêu với Hoàng Dực. được lúc, lão nhân tử y lên tiếng.

      " Sư đệ, võ công tiến bộ ít. Lâu năm gặp, đệ lại có thêm nếp nhăn rồi "

      " Đệ có nếp nhăn, huynh mới là người ngày càng già ". Lão tức giận dậm chân cãi lại. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      Sư huynh của lão, Hoàng Lân, là người thích chỗ đông người. Nếu Hoàng Dực được mọi người biết đến sư huynh của lão lại là người ai biết đến. Cả hai sư huynh đệ đều là nhi bị bỏ rơi khi vừa mới sinh, khi lão sư phụ thu nhận liền coi như con mà nuôi dưỡng. Vì thế cả hai đều cùng họ Hoàng.

      " Tên tiểu tử đồ đệ của huynh bị trúng độc đâu? "

      " Tiểu tử gì, dù sao đệ cũng là sư thúc của nó. Còn đệ tử của đệ đâu? phải đệ con bé giải độc cho đồ đệ ta sao? "

      " Aiz~, việc này đệ thể cho huynh được. Chúng ta gặp lại nhau sau 3 ngày, huynh đưa cho tên tiểu tử đó mỗi uống thuốc này, mỗi ngày viên. Nó giúp cho việc ngăn chặn độc phát tán 3 ngày tới "

      Chương 12: Diệp Hỏa đơn

      " Đồ đệ của ta, lâu rồi gặp con có nhớ đến sư phụ ? ". Hoàng Lân khoác tay lên vai Lãnh giáo chủ thân mật .

      Nghe lời đó của lão, bản thân cảm thấy sởn hết cả gai óc. Từ hồi theo sư phụ đến giờ, lúc nào cũng phải nghe những lời sởn gai ốc của sư phụ. Nên dù rất kính trọng Hoàng Lân nhưng đa phần đều muốn tránh xa người. Nếu phải vì bị trúng độc, cũng muốn nhờ đến sư phụ giúp đỡ.

      lời nào chỉ lạnh lùng bỏ cánh tay khoác vai xuống. Hoàng Lân thấy thế liền biễu môi như đứa trẻ chịu ủy khuất rất lớn. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Aiz, có ai khổ như ta chứ. Chỉ có duy nhất đồ đệ mà lại chịu gần gũi với ta, thiệt là bất công mà "

      Nhìn sư phụ ngồi đó oán trách, vẫn hề lên tiếng. Thấy dáng vẻ lạnh lùng của đồ đệ, lão lại khóc òa lên.

      " Lão thiên a, ngươi là bất công đối với ta, cho ta người đồ đệ là lạnh lùng. Người là thiên vị, sư đệ ta đệ tử biết chăm lo cho còn ta sao "

      Bọn ám vệ xung quanh đều đen mặt, dù cho nhìn biết bao nhiêu lần cảnh lão khóc lóc nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy cảnh đó là bọn họ lại muốn đam thủng mắt mình.

      lão nhân hơn 50 tuổi mà tính tình cứ như là oa nhi, tất cả đều lén nhìn về phía giáo chủ thầm than. Giáo chủ à, người làm ơn hãy , sư phụ người sắp đem lỗ tai chúng thuộc hạ đày đọa đến thủng luôn rồi.

      Dường như càm nhận được ánh mắt ai oán "thầm" của bọn thuộc hạ, đứng dậy bước đến gần Hoàng Lân. Dù sao chính bản thân cũng thể chịu nổi tiếng khóc than của lão nữa.

      " Thôi được rồi sư phụ, người cần phải tiếp tục ai oán đâu. Người nhờ sư thúc giải độc cho con, vậy bây giờ người đâu? "

      " Phải rồi, con nhắc ta cũng quên. Sư đệ của vi sư đến đây vì việc khác nên đệ tử của đệ ấy giải độc cho con. tại đệ ấy có việc bận nên 3 ngày sau mới có thể qua đây. Đệ ấy đưa cho con ba viên thuốc, mỗi ngày viên, có thể áp chế độc tính trong 3 ngày này "

      rồi lão đưa cho ba viên thuốc mà Hoàng Dực mới đưa cho lão lúc nãy. Uống viên xong, lên tiếng phân phó bọn thuộc hạ thu xếp chỗ nghỉ cho Hoàng Lân, còn mình lại ngồi xuống ghế. Cầm tay lọ thuốc, cứ nhìn vào đó, tự nhủ trong lòng: chỉ còn 3 ngày nữa là được gặp nàng, chỉ còn 3 ngày nữa thôi. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      Thời hạn 3 ngày tới, Hàn Nguyệt Chi vào giờ Thìn (7-9h sáng) tỉnh giấc. Nàng ngồi dậy nhàng cử động thân thể, vì nằm bất động 3 ngày nên tại rất khó cử động thân thể. Cảm thấy cơ thể thoải mái, Hàn Nguyệt Chi xuống giường vận lại bộ hồng y. Lúc này, Hoàng Dực vốn đứng ngoài chờ lâu, nghe thấy tiếng động trong phòng liền nhàng gõ cửa rồi bưng khay thức ăn vào.

      " Nguyệt nhi, mau lại đây ăn chút gì , vi sư nấu ít cháo cho con rồi "

      Hai sư trò cùng nhau dùng bữa, Hoàng Dực mở miệng vì muốn chấp dứt yên lặng.

      " Lát nữa con theo ta gặp sư huynh, tên tiểu tử kia cũng đến rồi. Vi sư đưa ba viên Diệp Hỏa đơn, có lẽ kiềm chế được độc tố trong người "

      " Người đưa Diệp Hỏa đơn, vậy người biết đó là độc gì rồi sao? "

      " , ta nghe con là Diệp Hỏa đơn có thể kiềm chế được độc tố nên ta nghĩ có lẽ có tác dụng với độc của tên tiểu tử kia "

      " Đúng là nó có tác dụng kiềm chế nhưng chỉ với số loại độc thôi. Còn với những loại mới hay phức tạp hơn thể. Nếu nhưng dùng bừa bãi nó có thể phản tác dụng. tại sư thúc ở đâu, con phải qua đó xem ". Nàng với giọng hoảng hốt.

      Nghe Hàn Nguyệt Chi như vậy, bản thân lão cũng cảm thấy lo sợ. Dù sao Diệp Hỏa đơn cũng là do Nguyệt nhi chế tạo, cũng vừa mới cho lão vài ngày trước, nếu tên tiểu tử đó có việc gì … Nghĩ đến đây lão cùng Hàn Nguyệt Chi lập tức đến viện của Huyết giáo. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      Lúc này Lãnh giao chủ dùng thiện, còn Hoàng Lân ngồi đối diện lại huyên thuyên ngừng.

      " Tại sao thức ăn chỉ có ba món, bọn người tổ chức năm nay là keo kiệt. Đồ nhi à, con có thể cho vi sư chút bạc được ? Ăn cơm ở đây chả khác nào bị bỏ đói cả. Mà sư đệ ta đưa con ba viên thuốc, tại sao con chỉ mới uống 1 viên? "

      " Thuốc này dù sao cũng chỉ có tác dụng kiềm chế độc tính, uống viên là đủ. Khi nào có thể giải được độc con mới nghiêm túc mà uống "

      Hoàng Lân nghe đồ đệ thế bực tức. Sư đệ có lòng giúp thế mà lại còn chịu tuân theo. Dù sao người ta cũng là Dược Vương, là sư đệ của lão, vậy mà đồ nhi cư nhiên chừa cho lão mặt mũi.

      Tức quá hóa thẹn, lão nhanh chóng dùng khinh công cướp lấy lọ thuốc để bàn, nhanh tay đổ viên tính ép uống. Mọi người trong phòng đều nghĩ tới tình huống này, nhìn thấy giáo chủ vẫn điềm tĩnh dùng thiện nên ai dám ra tay. Hoàng Lân tuy tinh thông y thuật, nhưng luận về võ lão cũng thuộc hàng nhất nhì trong giới võ lâm.

      Lão tính đưa viên thuốc vào khoang miệng đồ đệ thi có cây châm phóng đến làm cho lão đánh rơi viên thuốc. Cùng lúc đó giọng hoảng hốt vang lên.

      " được cho uống "

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13: Chính thức gặp mặt

      " được cho uống "

      Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phương hướng giọng thoát ra. Họ thấy nữ nhân mặc hồng y, mặt đeo mặt nạ có hình hoa đào.

      Ám vệ chưa kịp xuất thủ đẻ ngăn chặn nàng nàng nhanh chóng đến bắt mạch cho Lãnh giáo chủ. Hoàng Dực theo phía sau liền lên tiếng để tránh gươm đao.

      " Sư huynh, đó là đệ tử của đệ. bọn họ đừng động thủ, thuốc đệ đưa có điều ổn "

      Nữ nhân vận hồng y ai khác chính là Hàn Nguyệt Chi, và tại nàng là Tử Nguyệt. Nghe xong lời đó, mọi người đều đồng loạt im lặng, thu lại kiếm vốn được rút ra nửa. Còn về phía đương , vừa thấy dáng người, liền biết đó là ai. Vì thế xuất thủ, mà vẫn im lặng chờ xem nàng muốn làm gì.

      khắc trôi qua, Tử Nguyệt sau khi bắt mạch xong liền hỏi. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Ngươi mới uống có viên? "

      người trong Huyết giáo toan trả lời, vì biết giáo chủ thích chuyện với người lạ. Nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng giọng trầm chứa đựng
      tia ôn nhu vang lên.

      " viên là đủ, ta cũng phải là người chết dễ dàng chỉ vì độc "

      Toàn bộ người của Huyết giáo hóa đá ngày tại chỗ. phải vì lời của giáo chủ mà vì giáo chủ lại tự mình chuyện với người lạ. Từ trước đến nay, dù là bất kì người nào, giáo chủ đều để cho Ảnh Hồn tiếp chuyện. Chỉ người giáo chủ tin tưởng hay thân tín mới có thể chuyện với người.

      Nhưng tại, giáo chủ vừa mới mở lời với người mới gặp lần đầu, lại là nữ nhân. Hình như bọn họ cảm nhận được nét ôn nhu trong lời , hay bọn họ nghe nhầm?

      " Ngươi trúng độc Dịch Thủy, để càng lâu cơ thể ngày càng suy nhược, cơ thể cử động được, thể ăn uống. Uống Diệp Hỏa đơn thể kiềm chế được độc tính, dùng càng nhiều độc càng phát tán nhanh hơn ". Tử Nguyệt bình thán .

      " Tên chết tiệt, nếu như nghe lời ngươi mỗi ngày viên đồ đệ ta sớm phát độc mà chết rồi "

      Hoàng Lân nghe xong lời đó liền tức giận mắng chửi Hoàng Dực. Hai sư huynh đệ lại bắt đầu đấu khẩu với nhau.

      " Đệ cố ý, nếu biết đây là độc gì làm sao đệ dám đưa Diệp Hỏa đơn cho huynh "

      " Ta cần biết, nếu đồ đệ ta có việc gì ta ăn thua đủ với ngươi "

      " phải lúc nãy huynh muốn ép tiểu tử kia uống thêm viên sao, tại sao trách nhiệm lại thuộc về mình đệ. Đều là do huynh cả "

      " Do ngươi "

      " Do huynh "

      " Do ngươi "

      " Do huynh "

      ......

      Hai lão nhân tại chả khác gì hai lão ngoan đồng, đấu khẩu với nhau như hai đứa trẻ. người đủ ồn rồi, giờ lại thêm người nữa, bọn thuộc hạ lại tiếp tục ai oán. Có ai mau kêu hai người họ dừng lại , lỗ tai bọn họ sắp chịu đựng nổi rồi. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Sư phụ, người nháo đủ chưa? "

      " Sư phụ, người nháo đủ chưa? "

      Hai thanh đồng thời vang lên, lời chứa đầy vẻ tức giận, lời còn lại tỏ vẻ mệt mỏi. Lãnh giáo chủ tức giận vì hai lão nhân rất ồn, còn Tử Nguyệt mệt mỏi vì thanh quá ồn.

      " chơi với các ngươi nữa "

      " chơi với các ngươi nữa "

      Hai lão nhân bất mãn lên tiếng rồi dùng khinh công bay ra ngoài. Để lại hai đồ đệ chỉ biết thở dài mà ở lại trong phòng. khí yên lặng trong phòng khiến cho người ta cảm thấy bất tiện. Lúc này, Tử Nguyệt lên tiếng chấm dứt khí ngột ngạt này.

      " Ta nên xưng hô với ngươi như thế nào? "

      " Dù sao cũng là huynh muội đồng môn, muội gọi ta là sư huynh, ta gọi muội là sư muội. Muội cảm thấy như thế nào? ". bình tĩnh .

      Bọn thuộc hạ lại thêm lần nữa hóa đá, đây là lần đầu tiên giáo chủ hỏi ý kiến nữ nhân. Đây có phải là giáo chủ nổi danh lãnh khốc, muốn gì có đó, ngày giết người vui ?

      " Vậy sư huynh, mong huynh thứ lỗi cho hành động lúc nãy của muội ". Tử Nguyệt suy nghĩ lúc rồi trả lời. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " sao, về độc mà huynh trúng phải, muội có thể giải ? "

      " Độc Dịch Thủy muội có thể giải, nhưng có chút phức tạp. Huynh trúng độc cũng gần 2 tháng, nên quá trình giải độc cũng phải kéo dài. Giai đoạn giải độc cũng rất khó khăn, có những cơn đau trong mỗi lần giải độc "

      " Muội mau cho huynh "
      Những lúc nữ9 ở bên ngoài ta viết là Tử Nguyệt, còn lúc với những người biết vẫn là Hàn Nguyệt Chi, hơi rối nên các nàng thông cảm =D

      Ps: nàng nào đoán được tên nam9 ta trả lời 1 câu hỏi về truyện, họ có rồi đó nha :-" :-"

      Chương 14: Quyết tâm

      " Muội mau cho huynh "

      " Muội nghĩ huynh nên để lại thân tín của mình, nếu có kẻ giở trò, muội còn cách nào để cứu ". Tử Nguyệt với giọng nghiêm túc.

      Nghe lời của nàng, cho bọn thuộc hạ cái liếc mắt. Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều lui ra ngoài, trong phòng giờ đây chỉ còn lại Lãnh giáo chủ và Tử Nguyệt. Lúc này, Ảnh Hồn từ chỗ bí mật xuất . Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Đây là Ảnh Hồn, là thuộc hạ thân tín của huynh, muội cứ yên tâm "

      " Thuộc hạ Ảnh Hồn bái kiến Tử nương "

      " Muội viết những vật liệu cần thiết, huynh mau cho người chuẩn bị. ngày huynh phải ngâm mình trong dược liệu hai lần, mỗi lần là hai canh giờ, cùng lúc đó muội thi châm. Dược liệu cùng với độc Dịch Thủy bài xích lần nhau nên huynh phải chịu rất nhiều đau đớn, muội khuyên huynh nên chuẩn bị sẵn. Nếu dược liệu có gì ổn, độc phát tán nhanh gấp mấy lần bình thường "

      " Huynh hiểu. Ảnh Hồn, ta giao cho ngươi phần chuẩn bị dược liệu. Còn về thời gian giải độc, muội muốn chọn thời gian nào? "

      " Việc này muội để huynh chọn lựa, dù sao Huyết giáo đến tham gia Đại hội võ lâm chắc cũng lên tỉ thí "

      " tại muội cùng lão Dược Vương ở viện nào? "

      " Muội cùng sư phụ ở tiểu viện phía tây, rất xa viện của huynh. Huynh đừng lo, muội cố đến sớm 1 khắc (15’) để chuẩn bị "

      Nghe thế trong lòng nổi lên tầng khó chịu mà chính bản thân cũng hiểu vì sao. Sau hồi suy nghĩ, nhếch môi nở nụ cười mỉm. Ảnh Nhất thấy được liền run người nghĩ, biết giáo chủ lại nghĩ ra chuyện gì đây.

      " Vậy từ bây giờ muội cứ ở lại đây, dù sao viện của huynh còn gian trống " (hố hố hố, có ý đồ :)2 :)2 )

      " gian? "

      Tử Nguyệt bình thản , nhưng nghĩ đến những cơn ác mộng về đêm nàng liền nhanh chóng từ chối. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Muội xin từ chối, muội nghĩ tiểu viện kia vẫn hợp với muội hơn. Nếu còn chuyện gì muội về chuẩn bị đây ". rồi nàng dùng khinh công bay khỏi phòng.

      Nhiệt độ trong phòng ngay lập tức được hạ xuống đến mức thấp nhất. Bản thân là giáo chủ, lời ra ai dám trái lại. Nàng cư nhiên khước từ đề nghị của , những thế lại dám rời trong khi vẫn chưa chấp thuận. Dường như lúc nãy giọng của nàng có chút nóng vội? Tại sao? Nghĩ đến đây quay sang Ảnh Hồn.

      " Mau cho ta biết những tin tức gần đây "

      " Bẩm giáo chủ, sau khi đến núi Trung Sơn, Hàn nương vẫn ở tại tiểu viện của mình với Dược Vương. Chỉ là 3 ngày trước, lão ta cho người hầu nơi đây đến gần tẩm phòng của Hàn nương. Bọn thuộc hạ báo lại thấy Hàn nương chạm đến giọt nước hay thức ăn trong 3 ngày này "

      Vậy là nàng chưa ăn gì? Tại sao giọng điệu của nàng lại nóng vội như vậy khi đến chuyện chuyển viện? chìm trong suy nghĩ của bản thân hai giọng vang lên từ ngoài sân.

      " Hahaha, đồ đệ của ta, lần đầu tiên ta thấy con bị khước từ, lại là nữ nhân. Sư đệ, đệ thu nhận được đệ tử có năng lực đấy hahaha "

      " Đương nhiên, Nguyệt nhi là đồ đệ của đệ, đương nhiên là phải tài năng rồi "

      " Ta chỉ vừa mới lời mà đệ trở nên khoa trương như vậy, ta xin rút lại lời "

      " Huynh chỉ ghen với đệ vì tên tiểu tử kia chăm sóc cho huynh như Nguyệt nhi của đệ thôi "

      " Đệ dám "

      " Tại sao lại , hứ "

      Hai lão nhân sau khi đánh trận bên ngoài trở lại bình thường, vừa với bước vào chưa bao lâu lại tiếp tục đấu khẩu. Lúc này, gương mặt của vị giáo chủ kia ngày càng tối dần.

      " Sư phụ, nếu như người nghĩ con chăm sóc người chu đáo con giữ người lại nữa. Còn về Dược Vương, vãn bối nghĩ đến lúc người nên trở về tiểu viện của mình rồi "

      Hoàng Lân nghe lời đó liền phải phải rồi trở về phòng mình. Còn Hoàng Dực thấy thèm gọi tiếng sư thúc mà lên tiếng đuổi người, liền sầm mặt phất tay áo mà trở về. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Ảnh Hồn, nội trong đêm nay ta muốn biết tất cả quá khứ của nàng. tại nàng chưa muốn ngươi chỉ biết nàng là Tử Nguyệt, phải tiểu thư Hàn Nguyệt Chi của Kiểm Vân sơn trang "

      " Thuộc hạ hiểu "

      Khi mọi người chìm vào giấc mộng, cầm tay đọc từng mảnh giấy, thầm nghĩ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra trong quãng thời gian nàng bị bắt giữ. quyết định, ta khiến nàng tự mình ra, kể cả thân phận của nàng, và cả.......

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :