1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử cười - An Gia (Xuyên không - Điền văn - 4S)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 32. Vui mừng
      Editor: Puck
      “Bao giờ eo của chàng mới có thể tốt đây?” An Nhược Hảo rút tay lại, đặt bên hông , có thể cảm nhận thấy cơ thể bên hông căng cứng của Lăng Canh Tân, vết sẹo lưng rất , cũng nhạt rồi, sao hông luôn đau.

      Lăng Canh Tân chột dạ hôn lên mắt nàng: “ sao, từ từ tốt thôi.”

      An Nhược Hảo nghĩ thầm: Chắc phải cố ý chứ.

      Lăng Canh Tân liếc nhìn ánh mắt mở to tỏ vẻ tin của nàng, hôn môi nàng lần nữa, lúc này dịu dàng như trước, hôn nàng đến đầu óc choáng váng, có thể bị lộ rồi.

      An Nhược Hảo chỉ cảm thấy hơi thở Lăng Canh Tân đột nhiên dồn dập lên, đầu lưỡi cũng linh hoạt trượt vào dây dưa với mình, khi nhảy múa cùng lưỡi của nàng, khi lại lướt qua răng nàng, tóm lại chính là hôn nàng đến mức nàng gần như thở nổi. bao lâu, đầu nàng hỗn độn rồi.

      Lăng Canh Tân hơi hé mắt, bởi vì bị ngộp thở nên gương mặt của nàng nghẹn đến đỏ bừng, ánh mắt hoàn toàn mê man, ra lời, bắt đầu ám chỉ nàng: “Nàng mệt rồi hả?”

      “Ừ, buồn ngủ quá.” Ánh mắt mê man của An Nhược Hảo nhắm lại.

      Quả nhiên là nương dễ gạt, Lăng Canh Tân cười , đưa tay đỡ đầu nàng, chăm chú ôm lấy nàng, tay kia đưa vào trong chăn, vuốt ve trái ô mai của nàng.

      Chưa từng nghĩ, ngày hôm sau, An Nhược Hảo lại mời Mộc lão đầu tới: “Mộc đại gia, ngài kiểm tra cho nhị ca, sao hông của đỡ?”

      Mộc lão đầu vừa vào cửa, Lăng Canh Tân căng thẳng: “Tiếu, Tiếu Nhan, sao nàng lại mời Mộc đại gia tới?”

      “Eo của chàng mãi đỡ, ta sợ lưu lại tật bệnh gì.” An Nhược Hảo lo lắng ngồi xuống bên cạnh giường.

      “Tiếu, Tiếu Nhan, nàng ra ngoài trước .” Lăng Canh Tân đưa mắt nhìn Mộc lão đầu, đầy thâm ý, chột dạ .

      “Tại sao ta phải ra ngoài?” phải An Nhược Hảo chưa từng nhìn, nhưng mà tưởng tượng người ngoài cũng biết bọn họ thân mật như thế, mặt đỏ lên, ngượng ngùng ra ngoài. Vẫn là Lăng Canh Tân suy nghĩ chu đáo, nếu nàng có thể mất thể diện.

      An Nhược Hảo ra ngoài cho gà ăn, lại ra sau vườn hái chút rau dưa mới lạ, chờ ở cửa rửa xong thức ăn, rốt cuộc Mộc lão đầu mở cửa ra.

      “Mộc đại gia, nhị ca của ta như thế nào?”

      “Khụ khụ, có tật gì xấu, chính là còn cần tĩnh dưỡng thời gian ngắn. Thuốc ta cho rồi.” Vẻ mặt Mộc lão đầu tươi cười, ánh mắt kia thấy An Nhược Hảo ngượng ngùng, giống như biết bí mật của bọn rồi. Mộc lão đầu nhìn nàng e lệ, cười ranh mãnh, tay cầm theo xâu thịt heo rừng muối .

      An Nhược Hảo đưa mắt nhìn theo bóng lưng của ông ta xa, phải nàng cho tiền sao, tại sao nhị ca lại cho ông ta xâu thịt heo rừng? Hơn nữa, giống như là bị lừa. Nàng xoay người vào: “Nhị ca…”

      “Tiếu Nhan, ta đói rồi.” Lăng Canh Tân thừa dịp nàng chưa kịp hỏi làm nũng trước, “Ta muốn ăn ngon, hôm nay Tiếu Nhan đổi lại đa dạng chứ.”

      An Nhược Hảo vẫn ngăn được khi làm nũng với mình, trong nháy mắt quên chuyện thịt heo rừng, gật gật đầu: “Được, nấu cơm cho chàng ăn.”


      Đợi đến khi thân thể Lăng Canh Tân tốt lên, là đầu tháng mười hai rồi, tuyết nhàng rơi đầy trời, rơi đầy mặt đất.

      “Tiếu Nhan, sao đứng ở cửa vậy, mau vào , đừng để bị lạnh.” Lăng Canh Tân bỏ bao vải biết đựng thứ gì ở vai xuống, ôm An Nhược Hảo đứng đó nghịch tuyết vào trong lòng, mang theo vào cửa.

      “Nhị ca, trấn mua gì?”

      “Tiếu Nhan, nhà dì xảy ra chuyện.”

      “Sao vậy?” Trong lòng An Nhược Hảo dâng lên dự cảm tốt.

      “Lúc ta tới, phát cửa dán niêm phong, hỏi người xung quanh, nghe dượng phạm vào chuyện, bị quan phủ hạ ngục rồi.”

      “Vậy còn dì cùng biểu ca?”

      “Dì cùng biểu ca bị bắt nhốt ở trong phủ, nghe hàng xóm sao.” Lăng Canh Tân đặt tay nàng vào trong tay mình hà hơi.

      “Bây giờ chúng ta tìm quan sai dàn xếp, tháng chạp rét đậm, sợ dì qua được.”

      được.” Lăng Canh Tân khựng lại, “Phụ thân từng dặn dặn lại, cho dù như thế nào cũng thể tiếp xúc với quan phủ, chúng ta phải nghe lời phụ thân.”

      “Nhưng mà dì và biểu ca…”

      “Tiếu Nhan, nàng lo lắng cho Ngô Đắc Nhân?” Vẻ mặt Lăng Canh Tân nghiêm nghị, cứng rắn.

      là biểu ca ta và chàng là biểu đệ, ta đương nhiên lo lắng.”

      “Nàng thích đúng , nàng vẫn luôn thích đúng ?” Vẻ mặt Lăng Canh Tân đau khổ.

      “Nhị ca.” ra An Nhược Hảo thấy lòng mình, chỉ có điều nàng chưa bao giờ lộ ra với , nhìn như vậy bản thân cũng chịu nổi, “Nhị ca, ta thích chàng, người ta thích chính là chàng.”

      “Vậy nàng nguyện ý gả cho ta sao?”

      “Đây là chàng cầu hôn?” An Nhược Hảo hơi sửng sốt.

      “Cầu hôn?”

      An Nhược Hảo biết ngay thể lãng mạn với , cúi đầu.

      “Tiếu Nhan, ta chỉ biết ta muốn ở cùng nàng cả đời, nàng nguyện ý gả cho ta, theo ta cả đời ?” Lăng Canh Tân nắm chặt tay nàng, hơi run. Puck dieend.anl eequuydonn

      phải là Lý Đường Ca, cũng nhiều tế bào lãng mạn như người đại, nhưng mà thương nàng nàng bảo vệ nàng, nàng còn cầu gì hơn? ra Lăng Canh Tân nguyện ý đối xử tốt với mình nàng như thế, nàng thể quá mức khắt khe, An Nhược Hảo ngẩng đầu lên, kiễng chân, tiến đến bên lỗ tai , hơi thở thơm như hoa lan: “Ta nguyện ý.”

      ?” Lăng Canh Tân như mở cờ trong bụng.

      .”

      “Nàng nguyện ý gả cho ta, nguyện ý làm nương tử của ta, nguyện ý sinh nhi tử cho ta?”

      “Nguyện ý, đều nguyện ý.” Tâm tình kích động của Lăng Canh Tân lây sang nàng, nàng cũng kích động.

      “Tháng ba sang năm chúng ta thành thân.”

      “Được.”

      “Tiếu Nhan, cho nàng xem đồ này.” Lăng Canh Tân cột chặt cổ áo cho nàng, mang nàng ra cửa, mở bao bố lấy ra tấm biển dài.

      “Nhà Tiếu Nhan?”

      “Đến đây.” Lăng Canh Tân nâng bảng hiệu, mang nàng đến nhà trúc, “Nàng xem, đây là xây cho nàng, gọi là nhà Tiếu Nhan.”

      An Nhược Hảo biết trước nhà trúc này là vì nàng, nhưng khi nàng nhìn Lăng Canh Tân mang bảng hiệu treo lên, thông báo với tất cả mọi người rằng nhà trúc này là của nàng, chỉ thuộc về mình nàng, phần tâm ý này khiến nàng cảm động đến tột đỉnh.

      “Tiếu Nhan, thích ?” Lăng Canh Tân trèo xuống thang.

      “Thích.” An Nhược Hảo bổ nhào vào lòng , “Thích, đều thích.”

      Lăng Canh Tân ôm nàng vào cửa: “Tiếu Nhan thích là tốt rồi, đây là giường mứoi chăn mền mới còn có bàn trang điểm của Tiếu Nhan, chờ nhị ca làm thêm vài món đồ dùng trong nhà, Tiếu Nhan có thể vào đây ở rồi.”

      “Tiếu Nhan muốn ở cùng nhị ca.”

      “Tiếu Nhan…”

      “Ta chàng…” An Nhược Hảo kiễng chân, hôn môi , bởi vì gió lạnh thổi qua mang theo lạnh lẽo, nhưng hai khối thân thể nóng như lửa quấn lấy nhau hề có cảm giác lạnh.

      “Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân bị An Nhược Hảo hôn đến tâm viên ý mã *, hơi thở dồn dập, “Tiếu Nhan, Tiếu Nhan.”

      (*) Tâm viên ý mã: Tâm như khỉ, ý như ngựa. Ý những ý nghĩ nhảy lung tung như khỉ, chạy loăng quăng như ngựa, nghĩ chuyện này, thoắt lại nghĩ sang chuyện khác.

      “Nhị ca, đừng gấp, ta nguyện ý, tháng ba sang năm chúng ta thành thân.” An Nhược Hảo vòng lên cổ , hơi thở nóng ấm phun bên tai , nhàng liếm láp.

      Dục hỏa người Lăng Canh Tân càng mạnh, bế nàng đến bên giường trúc: “Tiếu Nhan, ta muốn nàng.”

      “Ừ.” An Nhược Hảo kéo cổ xuống, nụ hôn như mưa lớn của Lăng Canh Tân rơi xuống, rơi mặt, bên tai, rơi cổ, nụ hôn của thẳng xuống dưới.

      “Nàng thơm…” Môi lưỡi dây dưa, trong miệng An Nhược Hảo, bàn tay to cách quần áo vuốt ve mềm mại trước ngực An Nhược Hảo. Lúc dùng miệng cắn móc hình hoa văn vạt áo, đưa tay tiến vào, nhàng xoa nắn. An Nhược Hảo biết làm như vậy có thể có hậu quả gì, nhưng nàng từ chối, thuận theo để cho cởi quần áo người mình.

      Nàng vươn tay xoa mặt muốn xá định nam nhân trước mặt rốt cuộc có phải là người của nàng , tay của cũng bao phủ gương mặt nàng, lòng bàn tay vuốt ve thân mật gò má của nàng: “Tiếu Nhan.”

      “Nhị ca.”

      “Đừng gọi ta là nhị ca nữa.”

      “Canh Tân.”

      “Ta thích nghe, gọi thêm vài tiếng.”

      “Canh Tân, Canh Tân, Canh Tân của ta.”

      “Tiếu Nhan của ta.”

      Phần váy phía dưới sớm bị ném xuống đất bên cạnh giường, cả phần dưới cơ thể An Nhược Hảo trần truồng trong khí, ngón tay của tiến vào di chuyển ở chỗ đó của nàng nhiều lần, nàng giãy dụa thắt lưng, chịu hết nổi rên rỉ ra tiếng.

      An Nhược Hảo dạng chân, nhưng Lăng Canh Tân chậm chạp tiến vào, chỉ dùng ngón tay chuyển động lên xuống như vậy.

      Nàng chịu được từng trận thủy triều sảng khoái, nàng rất cần tìm chỗ phát tiết, nàng xoay người đè lên vội vàng hôn môi .

      Lăng Canh Tân chần chừ lúc, lập tức đè ngược lại, thân hình cường tráng bao vây nàng hoàn toàn, lưỡi trơn ướt chăm chú quấn lấy lưỡi nàng, tay của cầm bầu ngực mềm mại của nàng vuốt ve mạnh mẽ, đầu lưỡi tiến vào dò xét trong cổ họng của nàng.

      Lăng Canh Tân cởi đai lưng xuống, kéo quần trong ra giải thoát lửa nóng rung động, nàng ưỡn người nghênh đón . Lăng Canh Tân cũng kéo căng hai đùi tuyết trắng của An Nhược Hảo, chỗng đỡ giữa hai chân trắng nõn của An Nhược Hảo, đưa đẩy trận.

      Thân thể An Nhược Hảo run rẩy, khi cứng rắn xâm phạm, giữa hai chân ngừng chảy ra mật trơn ướt. Nhưng mà, Lăng Canh Tân vẫn chỉ ma sát giữa đùi nàng, chậm chạp tiến vào.

      “Tiếu Nhan, ta định lưu lại đến đêm tân hôn của chúng ta…”

      An Nhược Hảo kịp phản ứng, ra vẫn muốn lưu lại lần đầu tiên đến đêm tân hôn, trong lòng cảm động. là nam nhân có trách nhiệm, ra cũng muốn nàng chưa kết hôn mà có con: “Ta chàng.” An Nhược Hảo hôn môi , chịu đựng dục vọng và thoải mái, vịn lấy hông của cho tùy ý xông tới giữa hai đùi.

      Mặc dù An Nhược Hảo và chính thức gắn liền, nhưng mến như vậy khiến cho An Nhược Hảo cảm nhận được sung sướng tới cực hạn. Đợi đến lúc hai người cùng mệt mỏi, bọn họ vẫn chưa thỏa mãn mà ôm đối phương, hấp thu nhiệt độ cơ thể cùng nhiệt tình của đối phương.

      Lăng Canh Tân mở mắt, phát An Nhược Hảo nằm trong lòng mình, nàng còn ngủ, toàn thân tràn ngập hương vị ngọt ngào. nhàng nhúc nhích, nàng thay đổi tư thế, cả người trèo lên người , thỉnh thoảng như mèo cọ xát , khiến cho vô thức rên rỉ ra tiếng. Nàng giống như bị tiếng của làm ầm ĩ, bất mãn rầm rì tiếng, xoay người chui vào trong ngực , buồn cười vỗ vỗ cái mông vểnh lên ở bên ngoài của nàng, kéo chăn mền.
      Last edited by a moderator: 2/1/16
      Trâu, thuyt, kabi_ng0k2 others thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      ôi mất máu wa điiii

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 33. Nghe lời

      Editor: Puck
      “Nhị ca.” An Nhược Hảo hơi hé mắt, mặc dù hai người đắp chăn, nhưng đụng chạm người cho nàng biết hai người mảnh vải, hơn nữa nàng cứ nằm người như vậy, mập mờ tràn ngập tư thế tình dục.

      “Tiếu Nhan, giờ Thân rồi.” Lăng Canh Tân cười.

      An Nhược Hảo ngẩng đầu liền nhìn thấy cằm kiên cường của Lăng Canh Tân: “Ừ.”

      “Tiếu Nhan mệt ?”

      “Có chút, đau thắt lưng.” An Nhược Hảo ra miệng xong mới phát càng mập mờ.

      “Nhị ca xoa cho nàng.” Lăng Canh Tân xong liền sờ lên hông nàng.

      “Nhị ca, nhột, nhột.” An Nhược Hảo tránh né trêu cợt của , hai người giày vò phen khiến chăn cũng rơi xuống đất.

      “Tiếu Nhan, đắp lên, đừng để đông bị lạnh.” Lăng Canh Tân vộ vàng nhặt chăn lên vây cả hai người ở trong chăn.

      “Nhị ca.” An Nhược Hảo tựa vào bộ ngực , bây giờ nàng rất thỏa mãn, rất hạnh phúc, “Phòng trúc này ấm áp.”

      “Ừ, phòng trúc có ba gian, ở giữa để vách ngăn chắn gió, gió thổi vào đương nhiên liền ấm.”

      “Nhị ca thông minh.” An Nhược Hảo nâng mặt của .

      “Tiếu Nhan, nhị ca làm cơm, nàng nằm thêm lát.” Lăng Canh Tân đứng lên nhặt xiêm áo xốc xếch đất nhanh chóng mặc vào.

      An Nhược Hảo cứ nhìn động tác của như vậy, nhìn vóc người tráng kiện đẹp đẽ bị che giấu chút của Lăng Canh Tân, nàng phát ra nàng là sắc nữ, là sắc nữ. Mặc dù hông hơi đau, nhưng hoàn toàn phải vì Lăng Canh Tân, mà là ván giường này quá cứng. Nàng nằm giường đến chán, cũng dậy.

      An Nhược Hảo vào cửa, thấy Lăng Canh Tân thành thạo nấu cơm, đều lúc nam nhân nấu ăn nhìn hấp dẫn nhất, quả đúng thế. Lúc nàng tỉnh ngộ ra mình suy nghĩ cái gì, mắc cỡ che kín mặt mình. Nàng , sâu đậm, ánh mắt nhìn của nàng giống lúc trước, còn luôn có ảo tưởng.

      “Tiếu Nhan, sao che mặt, lạnh ?” Lăng Canh Tân bầy xong chén đũa, tới dắt nàng, sờ gương mặt của nàng, “ lạnh mà.”

      An Nhược Hảo hơi lúng túng nhảy ra: “Nhị ca, ăn cơm .”

      Lăng Canh Tân gật đầu.

      An Nhược Hảo bới chút cơm: “Nhị ca, trong nhà còn có chăn ?”

      “Chăn?” Lăng Canh Tân nhớ tới nàng đau thắt lưng, đột nhiên vỗ đầu, “Là ván giường trúc quá cứng rồi, nhị ca thiếu triệt để.”

      “Nhị ca.” An Nhược Hảo nắm tay lại, “Đừng luôn tự trách mình, cũng phải chuyện gì quá đáng ngại.”

      Lăng Canh Tân nhìn nàng lần nữa, kéo nàng tới trước giường .

      “Nhị ca?” An Nhược Hảo cả kinh, Lăng Canh Tân đây là…

      “Nhị ca cho nàng xem đồ tốt.” Lăng Canh Tân buông nàng ra, nhấc chăn mền của lên.

      Lúc này An Nhược Hảo mới phát ra nàng nghĩ sai, nàng quả nhiên hết thuốc chữa, hay là nàng bị nghiện?

      Sau khi Lăng Canh Tân nhấc chăn lại nhấc ván giường lên, phía dưới liền lộ ra hai rương lớn.

      “Đây là cái gì?” An Nhược Hảo khó hiểu, lúc trước nàng dọn dẹp nhà cũng ngờ tới dưới giường còn có bí mật, kinh ngạc hỏi.

      “Hai rương này là nương lưu lại.” Lăng Canh Tân mở ra, trong nhà lập tức bồng tất sinh huy *.

      (*) bồng tất sinh huy: bồng = mây tre lá, tất = cành mận gai: đây là những vật liệu làm nhà của người nghèo, vì vậy “bồng tất” tức là “Nhà tranh vách lá” hay còn có ý ám chỉ “Người nghèo hèn có địa vị.”
      “Sinh huy” = phát sáng
      Nghĩa của cả cụm: nhà nghèo vinh hạnh rạng rỡ khi đón khách quý đến thăm, tương đương với “Rồng đến nhà tôm.”

      An Nhược Hảo nhìn mà bàng hoàng.

      Lăng Canh Tân lại cảm thấy gì, lại ôm ra hai bộ chăn gấm bỏ lên giường An Nhược Hảo, rồi móc ra bộ xiêm áo: “Đây là trước kia nương dùng vải bông khâu, Tiếu Nhan mặc lên cho nhị ca nhìn xem.”


      An Nhược Hảo nhìn bộ y phục rực rỡ trước mắt, quả dám tưởng tượng, nó dùng bông vải vốn là bôi nhọ nó, bộ y phục bông vải này quá đẹp, tay nghề chế tạo cao cấp, thêu hoa tinh xảo, phía mặt sợi tơ đều là vàng óng, từng tầng lại từng tầng, tản ra như đóa hoa.

      An Nhược Hảo còn sững sờ, Lăng Canh Tân phủ thêm cho nàng rồi, đẩy nàng đến trước gương đồng: “Xiêm áo này đẹp.”

      “Là Tiếu Nhan xinh đẹp.” Lăng Canh Tân đối diện với ánh mắt của nàng trong gương.

      “Sao nương có thể có xiêm áo đẹp như vậy?”

      “Tổ tiên chúng ta là thư hương thế gia, chắc là tổ tiên của nương cũng kém, có bộ y phục như vậy cũng lạ.” Lăng Canh Tân lại lấy bộ y phúc khác kiểu nam từ trong rương ra.

      An Nhược Hảo gật đầu, kinh ngạc nhìn Lăng Canh Tân mặc bộ trang phục. Nàng vẫn biết dáng dấp Lăng Canh Tân tệ, nhưng y phục này vừa mưacj lên người, biết mạnh hơn Ngô Đắc Nhân biết bao nhiêu lần. Mặc dù Lăng Canh Tân sinh ra và lớn lên ở nông thôn, kiến thức cũng có hạn, nhưng người loại khí chất đặc thù, thể dùng phong độ cường tráng để hình dung: “Nhị ca đẹp trai.”

      “Đẹp trai?”

      “Nhị ca rất tuấn tú.” An Nhược Hảo sửa miệng.

      “Tiếu Nhan cũng xinh đẹp.” Lăng Canh Tân nghe nàng tán dương rất vui mừng, hai người liền vui vẻ ôm chặt nhau đứng trước gương đồng.

      “Nhị ca, xiêm áo này rất đẹp, mặc thích hợp.” An Nhược Hảo cau mày, ở đây là nông thôn đường đất, chừng làm dơ từ bao giờ.

      “Ừ.” Lăng Canh Tân gật đầu, tay dò trước ngực nàng.

      “Nhị ca?” An Nhược Hảo biết nghĩ sai lần thứ mấy, nhìn Lăng Canh Tân cởi áo khoác bông vải xuống, sau đó vô cùng khinh bỉ bản thân.

      “Như vậy là được.” Lăng Canh Tân cũng cởi sạch áo khoác người , còn dư lại y phục bằng bông vải bên trong.

      ấm áp.” An Nhược Hảo cười ha hả, che giấu lúng túng chỉ có nàng mới biết.

      “Tiếu Nhan.” Mặc dù áo khoác ngoài lấy sạch rồi, nhưng rất mỏng, dáng vẻ An Nhược Hảo nhìn sót chút gì, Lăng Canh Tân nhìn mặt nàng dưới ánh nến làm nổi bật lên vẻ nhu hòa vô cùng, mang theo chút ngây thơ, mang theo chút xinh đẹp.

      “Nhị ca, ta trải mền.” An Nhược Hảo ôm chăn định ra ngoài.

      “Bên kia vẫn chưa sửa xong, chờ nhị ca sửa xong rồi qua.” Lăng Canh Tân kéo nàng.

      “A.” An Nhược Hảo ngượng ngùng buông xuống, Lăng Canh Tân nhìn có vẻ bất cứ lúc nào cũng ăn nàng, vừa dọa nàng giật mình, ràng phải chưa lần trải qua.

      “Nhị ca dọn dẹp, Tiếu Nhan ngồi .” Lăng Canh Tân làm như biết nàng né tránh điều gì, cười thu thập chăn mền cùng giường chiếu, đặt ván giường lên lần nữa.

      An Nhược Hảo thấy vậy liền rửa chén, mới rửa được nửa, sau lưng có thân thể nóng như lửa ôm chặt nàng: “Nhị ca?”

      “Nàng rửa của nàng, để nhị ca ôm lát.” Lăng Canh Tân hít hơi sâu người nàng, “ người Tiếu Nhan thơm.”

      An Nhược Hảo nhịn được bật cười: “Rốt cuộc là hương gì, tại sao ta ngửi thấy.”

      “Giống như hương hoa Bách hợp.” Lăng Canh Tân dán vào bên tai nàng, liếm vành tai mượt mà của nàng.

      người An Nhược Hảo lập tức nổi hỏa lên, nhưng nếu quyết định để đến đêm tân hôn, vậy cũng đừng đốt lửa. Lăng Canh Tân hiểu, nàng nên ép xuống, nàng nhanh chóng thu chén, để lại giấu vết mà rời khỏi ngực Lăng Canh Tân: “Nhị ca, trời tối nên ngủ.”

      “Ừ.” Lăng Canh Tân cười nhìn nàng.

      An Nhược Hảo nhìn thấy hai đốm lửa cháy trong mắt , lòng hoảng sợ cởi áo bông nằm giường.

      Lăng Canh Tân thấy vậy cũng cởi áo bông nằm giường mình, nằm lát rốt cuộc chịu được: “Tiếu Nhan, ta lạnh.”

      “Đừng gạt ta, ngủ.” An Nhược Hảo khách khí, ai bảo có ngày Lăng Canh Tân bất cẩn lộ ra suy tính của . Kể từ đó sau khi An Nhược Hảo biết cố ý cũng để cho ôm ngủ, mỗi tối đều đề phòng .

      “Tiếu Nhan, nàng xem buổi chiều chúng ta cũng…”

      “Ngủ.” An Nhược Hảo che kín chăn, nhớ tới buổi chiều còn đỏ mặt.

      Lăng Canh Tân nghe giọng buồn bực trong chăn, xoay người, kể từ sau buổi chiều kia cùng nàng, liền muốn ôm nàng, hôn nàng, mặc dù trước kia cũng muốn, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa mãnh liệt như vậy, đây là vì cái gì chứ?

      “Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân lặng lẽ tới giường nàng, nhàng kéo góc chăn: có phản ứng, ngủ thiếp nhanh như vậy? Lăng Canh Tân mừng thầm, vén góc chăn lên chui vào. Puckdie enda anleequ ydonn

      “Á?” Lăng Canh Tân bị đánh bất ngờ như vậy, “Tiếu Nhan, đau.”

      “Sao rồi, chọc vô rồi hả?” An Nhược Hảo vội đứng dậy, vốn chỉ muốn cho trở tay kịp mà giáo huấn , ngờ cùi chỏ cẩn thận đánh lên đùi rồi.

      “Tiếu Nhan, đau.” Lăng Canh Tân uất ức vô cùng, mặc dù ở trong bóng tối nhìn mặt An Nhược Hảo, nhưng biết chắc chắn nàng đau lòng muốn chết.

      “Ta xoa xoa cho chàng.” Quả nhiên, An Nhược Hảo vội vàng vuốt ve, có gì bất ngờ xảy ra sờ soạng cứng rắn… Nàng như bị nóng đến mức nhanh chóng tu về, muốn quan tâm , nhất định là cố ý.

      “Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân túm lấy tay nàng hướng vào chỗ đó.

      “Ta cho chàng hai lựa chọn.” An Nhược Hảo dừng tay.

      “Cái gì?”

      “Thứ nhất, chạy về giường của chính chàng; thứ hai, trở về chính giường của chàng.” An Nhược Hảo cắn răng nghiến lợi.

      Lăng Canh Tân khỏi buồn rầu, giống như chọc tới nàng, nhưng muốn ôm nàng ngủ.

      An Nhược Hảo buồn bực nằm vật xuống, mặc cho ngồi bên giường khổ não suy tư.

      “Ta muốn ôm nàng ngủ.” Lăng Canh Tân dứt khoát da mặt dầy lên, tiến vào trong ngực nàng ôm nàng.

      “Lăng Canh Tân!”

      “Tiếu Nhan, ta chỉ muốn ôm nàng ngủ.”

      An Nhược Hảo nhịn được im lặng, hình như cự tuyệt được , thế nhưng nhất định cướp cò: “Canh Tân.”

      Lăng Canh Tân nghe giọng nũng nịu này nửa người đều mềm nhũn rồi, giọng : “Tiếu Nhan.”

      “Ta với chàng.”

      “Hả?”

      “Nghe lời hài tử mới có thịt ăn.”

      “Hả.”

      Lăng Canh Tân suy nghĩ tại sao nghe lời hài tử mới có thịt ăn, đôi môi mềm mại của An Nhược Hảo đưa đeén, đầu lưỡi lướt qua khóe môi , thấm ướt mảnh. Nàng nhàng trêu chọc dụ dỗ, dần dần dây dưa chặt chẽ với , hơi thở cực nóng bồi hồi quấn quanh lòng người.

      Lăng Canh Tân ôm lấy nàng, tham lam mà đói khát hôn lên, đầu lưỡi của quấn quýt chỗ với của nàng, học dáng vẻ của nàng khẽ cắn, hút mút. Lồng ngực của phập phồng nhanh chóng, trong mắt tràn đầy tia lửa nóng bỏng.

      “Ăn thịt rồi, ngủ .” An Nhược Hảo ác độc quyết tâm đẩy ra.

      “Tiếu Nhan?” Lúc Lăng Canh Tân muốn tiến thêm bước bị đẩy ra, nhưng dám chống đối lại Tiếu Nhan của , cực kỳ giống như tiểu nương tử bị khi dễ.

      ngủ .” An Nhược Hảo quay lưng lại, dùng chăn cuốn chặt thân thể.

      “Tiếu Nhan…”

      ngủ , nếu sau này ta cho chàng đụng vào ta.” An Nhược Hảo nén cười ra tối hậu thư.

      “Ừm.” Lăng Canh Tân lầm bầm tiếng, uất ức trở về giường của mình. Vừa rồi Tiếu Nhan còn cái gì mà nghe lời hài tử mới có thịt ăn, sau đó hôn đến chóng mặt, kết quả cuối cùng sau khi nếm thịt đẩy ra, đây là chuyện gì xảy ra?

      An Nhược Hảo ở trong chăn cười khanh khách rồi, bây giờ chắc chắn là cực kỳ buồn bực. Tâm tình của nàng lại tốt, ức hiếp cọc gỗ thông suốt này rất thú vị, ha ha!

      Nhưng An Nhược Hảo cười trong lòng được lâu, Lăng Canh Tân lại sờ lên giường nàng: “Tiếu Nhan, ôm nàng, ta quen.”

      “Có cái gì mà quen.” An Nhược Hảo trừng .

      “Ta sợ lạnh.”

      “Chàng nhắc tới còn may, mấy ngày kia bị chàng lừa đến thảm, lại dám gạt ta, hừ.” An Nhược Hảo cong môi, nghiêng đầu .
      “Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân bắt đầu lắc lắc cánh tay của nàng, “Ta chỉ ôm, lộn xộn.”

      cần.”

      “Ừm.” Lăng Canh Tân nhìn nàng đưa lưng về phía mình, lỗ tai nho khẽ run, Tiếu Nhan khá lắm, lại có thể đùa bỡn , nảy ra ý hay, cắn lên.

      “Đau.” An Nhược Hảo quay đầu lại.

      “Đau quá, ta xoa xoa cho nàng.” Lăng Canh Tân cười xoa xoa lỗ tai , lại liếm liếm tai của nàng, ngay lập tức ngọn lửa ngùn ngụt từ bụng dưới của An Nhược Hảo nổi lên.

      An Nhược Hảo vốn định đẩy ra, nhưng tay vừa đụng đến gáy của , lại kéo đến trước mặt: “Ôm ngủ, cho nghĩ khác.”

      “Được.” Lăng Canh Tân được cho phép, vui mừng đến muốn nhảy dựng lên, lập tức chui vào chăn. Bây giờ ổn định trước, đợi lát nữa phải muốn làm gì làm đó.

      “Lăng Canh Tân, tay của chàng để đâu!”

      “Ta liền xoa xoa.” Tay thành của Lăng Canh Tân dò vào trong cổ áo của nàng, xoa hai khối mềm mại, thỉnh thoảng dùng móng tay xẹt qua đỉnh cao mềm mại, nghe thấy An Nhược Hảo hút khí hồi, cười như nở hoa.

      “Lăng Canh Tân, cho xuống phía dưới, cho phép…”

      Cái miệng om sòm bị ngăn lại rồi, tối nay nhất định giày vò, nhưng ai bảo Lăng Canh Tân là hài tử ngoan đâu, cho nên nhất định chỉ có thể đốt lửa, thể dập lửa.
      Last edited by a moderator: 2/1/16
      huyetdu, Christhuyt thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 34. Xỏ lỗ tai

      Editor: Puck

      “Tiếu Nhan, chưa tới mười ngày nữa là bước sang năm mới rồi, nhị ca trấn mua đồ, nàng ở trong nhà đợi.”

      “Ừ.” An Nhược Hảo đứng ở cửa cúi đầu biết nghĩ gì.

      “Tiếu Nhan, sao vậy, nỡ xa nhị ca?” Lăng Canh Tân cười phủi tuyết rơi đầy vai.

      “Nhị ca, chàng trấn cẩn thận chút.”

      Lăng Canh Tân nhìn nàng như vậy cũng biết nàng nghĩ gì: “Ta xem dì và biểu đệ chút, giờ vì sao dượng bị bỏ tù cũng , nhưng dầu gì Ngô gia cũng có quyền thế, đều lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nàng đừng lo lắng.”

      yên ổn sao dượng lại bị bỏ tù chứ?”

      “Chuyện của quan gia, ai cũng được. Cho nên cha ta có dự kiến trước, ngàn vạn lần đừng giao thiệp với quan lại, nếu chết thế nào cũng biết.” Lăng Canh Tân đẩy nàng vào trong phòng, “Ngoan ngoãn đợi, nhị ca mua đồ tết.”

      “Được.” An Nhược Hảo hơi cúi đầu, nàng vốn định theo, nhưng Lăng Canh Tân sống chết chịu, còn liên lụy lộ trình của , tức chết nàng. Chỉ có điều nàng suy nghĩ chút cũng phải, trước kia do Lăng Canh Tân kéo xe đẩy mang theo nàng, nhưng bây giờ đường kết băng thể kéo xe, nàng quen liên lụy đến . Chỉ tiếc thể lên trấn chơi chút, tính ra lâu chưa .

      Nàng chỉ ở trong phòng, ở chỗ đó suốt, bởi vì nhà này có Lăng Canh Tân, bình thường dọn sạch chỉnh tề, cuối năm cần quét dọn. Nàng gả cho là phúc phần của nàng, cái gì cũng phải làm cái gì cũng phải nghĩ, chỉ cần ngồi hưởng phúc là được, ra cuộc sống như thế vô cùng tốt phải sao?

      An Nhược Hảo nghĩ thế, tự cười đến vui vẻ.

      “Tiếu Nhan, chuyện gì mà vui vẻ vậy?”

      có, có gì.” An Nhược Hảo vội dìu Vương Tú Lệ vào, “ lớn như vậy, còn loạn tới đây.”

      “Chân Thất lên trấn làm đồ tết rồi, mình ta ở nhà vô cùng buồn bực.” Vương Tú Lệ chống nạnh ngồi xuống bên giường, “Ngươi ngược lại chỉnh tề hơn trước rồi, ngươi biết mấy ngày ngươi ở đây nhị ca như người mất hồn, ngươi trở lại nhà này giống như có dáng vẻ rồi.”

      An Nhược Hảo biết nên tiếp lời này ra sao, trầm mặc.

      “Tiếu Nhan.” Vương Tú Lệ cầm tay của nàng, kéo nàng ngồi xuống, “Tiếu Nhan, ngươi thích nhị ca?”

      Lần này An Nhược Hảo xác định gật gật đầu.

      “Xem ra truyền thuyết về mặc châu là .”

      “Cái gì?”

      “Đều bắt được mặc châu cặp nam nữ nhau, đời này tách ra.” Vương Tú Lệ cười.

      An Nhược Hảo nhíu mày, lấy ra hộp đựng mặc châu dưới gối.

      Vương Tú Lệ nhận lấy nhìn xem: “ xinh đẹp, viên kia của nhị ca ngươi đâu?”

      “Nhị ca của ta cũng có viên?”

      “Ngươi biết?” Vương Tú Lệ kinh ngạc, dừng lát, cười , “ phải nhị ca ngượng ngùng chứ, là.”

      “Chuyện này là sao?”

      Vương Tú Lệ tỉ mỉ nghiền ngẫm nét mặt của nàng, nàng ấy biết: “Tiếu Nhan, ra nhị ca đối xử rất tốt với ngươi. Vì lấy mặc châu, liều mạng, sau khi Chân Thất cho ta vẫn còn sợ hãi đấy.”


      “Nhưng lúc ta tới, mặc châu vào tay họ rồi, rốt cuộc là thế nào?”

      ra biết cũng tốt, ngươi chỉ cần biết nhị ca lòng đối xử với ngươi, đối tốt với ngươi tuyệt đối hơn Chân Thất đối với ta. Mặc dù mặc châu bảo vệ tình là truyền thuyết, nhưng nhị ca cũng chính là truyền thuyết.

      “Tú Lệ tỷ, ngươi ràng .” An Nhược Hảo hơi nóng lòng.

      “Đoạn thời gian ngắn trước khi lấy mặc châu, người trong thôn gặp cũng hỏi thăm ngươi, nhưng hỏi có phải nên gả ngươi cho Viên thiếu gia . Dù sao ngươi là nương đầu tiên ở thôn Thuấn Thủy biết chữ, hơn nữa xinh đẹp như vậy, gả cho nông dân đáng tiếc, mọi người đều cảm thấy như bông hoa tươi cắm bãi phân trâu. Vì thế nhị ca rất phiền muộn, vì xứng với ngươi, đặc biệt tìm Ngô phu nhân giới thiệu, theo Liễu tiên sinh học chữ. Liễu tiên sinh là ai, bị ngươi làm cho xuống đài được, đương nhiên trút giận lên . Nhưng nhị ca vẫn nhịn, vì ngươi. Đáng tiếc Viên thiếu gia còn giễu cợt , với là biết mấy chữ chính là người đọc sách rồi, xứng với ngươi rồi. Mặc dù nhị ca ngươi căm tức nhưng cũng có cách nào, mà khoảng thời gian đó ngươi và Viên thiếu gia lại có dấu hiệu tốt hơn, phiền muộn trong lòng nhị ca thể ra với ngươi. Sau lại nghĩ tới phương pháp xử lý dùng mặc châu cầu tình ái, mặc dù là truyền thuyết, nhưng nhị ca ngươi đến tận xương tủy.”

      An Nhược Hảo nghe xong, nhớ tới Lăng Canh Tân khoảng thời gian trước, bây giờ nghĩ lại cũng có thể giải thích. phải vấn đề của , mà là nàng chưa chính thức quan tâm , nàng sờ mặc châu trong hộp, hơi nước trong mắt dâng lên.

      “Tiếu Nhan, mặc dù Viên thiếu gia có tiền đồ, nhưng nữ nhân tìm nam nhân mình mới là chính đạo, về sau hãy sống qua ngày tốt với nhị ca.”

      “Biết rồi.”

      “Ta cũng phải trở về, nếu bà bà * lo lắng.” Vương Tú Lệ cười ra cửa.

      (*) bà bà: mẹ chồng.

      An Nhược Hảo đưa mắt nhìn nàng ấy xa, nhớ tới hành động việc làm của mình, trong lòng lại áy náy thêm phần với Lăng Canh Tân, có lẽ tình cũng tăng thêm phần: đối xử với nàng quá tốt, nàng thương có thể ai?

      An Nhược Hảo đứng tựa vào cửa sỏ, nhìn phòng trúc bên nhà, nhìn ba chữ “Nhà Tiếu Nhan” phía , đây là do Lăng Canh Tân tự tay viết, học chữ thứ nhất chính là Tiếu Nhan. Mặc dù lời tâm tình, hiểu lãng mạn, nhưng dùng hành động để biểu lộ cõi lòng với nàng.

      Nàng nhìn đến xuất thần, cũng sắp trưa, bắt đầu lấy gạo nấu cơm, trời lạnh như thế này, về sau để cho ra ngoài. Dù sao thức ăn trong sân cũng nhiều, món ăn trong hầm cũng thiếu, đồ ăn qua mùa đông dư dả rồi, bằng nàng dạy biết chữ, tránh cho về sau bị Liễu tiên sinh ức hiếp.

      Nàng nấu ăn, thân thể lạnh lẽo dựa lên sau lưng: “Nhị ca?”

      Lăng Canh Tân nhìn nàng rụt lại, lui ra sau: “Nhị ca quên mất người toàn tuyết, làm lạnh Tiếu Nhan rồi.”

      An Nhược Hảo bỏ đồ ăn vào trong chén, nhìn cởi áo khoác xuống, nhào vào trong ngực ôm chặt: “Nhị ca.”

      “Tiếu Nhan, sao vậy?” Lăng Canh Tân cúi đầu nhìn nàng, “Lại vui sao?”

      phải.” An Nhược Hảo khụt khịt mũi.

      Lăng Canh Tân khẽ đẩy nàng ra: “ người nhị ca lạnh, chờ người nhị ca ấm rồi ôm.”

      “Ta muốn ôm.” An Nhược Hảo ôm chặt hơn, lúc nào cũng đều nghĩ cho nàng.

      Lăng Canh Tân cảm thấy nàng hơi yếu ớt, ôm ngược lấy vòng eo mềm mại của nàng: “Sao vậy?”

      “Ta chàng.” An Nhược Hảo ngẩng đầu nhìn vào đáy mắt .

      “Tiếu, Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân bị tỏ tỉnh bất thình lình sợ choáng váng, lắp bắp.

      An Nhược Hảo hôn tỉ mỉ khóe môi , nàng sờ bờ môi của , hít lấy hơi thở của , mùi vị của , luôn khiến nàng mê muội rơi vào tay giặc.

      cũng bắt đầu dịu dàng hôn nàng, hôn vành tai xinh đẹp tuyệt trần của nàng, tay ngừng trượt xuống theo đường cong thân thể, bụng dưới của nàng cũng ngừng đau quặn. Ánh mắt của trở nên mê ly tối tăm, dưới vuốt ve của thân thể nàng cũng run rẩy theo, cách nào khống chế. người rất nóng lại cảm thấy hơi lạnh lẽo, nàng muốn ôm lại bị đẩy ra.

      người nhị ca rất lạnh, hơ lửa trước lát.” Lăng Canh Tân tới trước lò lửa hơ tay. ngờ An Nhược Hảo bám riết tha mà ôm hông lần nữa, đứng sau lưng nhàng : “Ta chàng.”

      “Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân xoay người lại, nhìn nàng, “Nàng lặp lại lần nữa.”

      .” Lần này An Nhược Hảo lại được tự nhiên, với hai lần có phản ứng, lúc này bầu khí bị mất, còn kêu nàng lặp lại lần nữa.

      “Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân khẽ vuốt ve gương mặt nàng, trong lòng bàn tay có ấm áp, vuốt ve khuôn mặt An Nhược Hảo, vuốt đến trong lòng nàng cũng hơi ngứa ngáy.

      “Ta ta chàng.” An Nhược Hảo xong lần này, trực tiếp vùi đầu trong ngực , kéo thế nào cũng ra ngoài.

      “Tiếu Nhan, mặc dù phải lần đầu tiên nàng trải lòng, nhưng thẳng thắn như vậy, nhị ca hơi, có chút được tâng bốc mà kinh sợ.” Lăng Canh Tân kích động cố gắng tìm kiếm từ thích hợp để diễn tả cảm nhận trong lòng .

      An Nhược Hảo nghe, cười khanh khách rồi.

      “Tiếu Nhan, nàng cười cái gì?”

      “Nhị ca, về sau ta dạy chàng học chữ được ?” An Nhược Hảo lại hỏi đằng, trả lời nẻo.

      Lăng Canh Tân khựng lại, chống cằm lên đỉnh đầu nàng: “Được.”

      “Nhị ca, nhị ca!”

      An Nhược Hảo nghe thấy giọng Chân lưu manh, mắc cỡ vội vàng rời khỏi ngực Lăng Canh Tân, đứng bên.

      “Nhị ca.” Chân lưu manh vịn khung cửa nhìn hai người lúng túng, “Lộ liễu hơn ta nhìn rồi, các ngươi chỉ ôm như vậy có gì mà phải ngượng ngùng.”

      “Chân lưu manh!” Hai gò má An Nhược Hảo đỏ ửng, dậm chân cái đứng ra xa hơn.

      “Nhị ca, này. Vừa rồi ngươi làm rơi ở trong tiệm, may mà ta thấy được.” Chân lưu manh đưa cho Lăng Canh Tân bọc giấy màu đỏ.

      “Uhm.” Lăng Canh Tân vỗ đầu mình cái, “Nhìn trí nhớ ta đây.”

      “Nhị ca mua nhiều đồ, quên cũng bình thường, nhị ca nhanh chóng đưa cho Tiếu Nhan .” Chân lưu manh vỗ bả vai Lăng Canh Tân, nhìn thời tiết chút, “Nhị ca, đồ Tết mua đủ chứ, nhìn trận tuyết rơi này, chỉ sợ ngày mai núi bị lập.”

      Lăng Canh Tân liếc nhìn tuyết bỗng nhiên rơi như lông ngỗng bên ngoài, gật đầu: “Chắc là đủ dùng trong tháng.”

      “Tú Lệ còn chờ ta ăn cơm, ta về trước.” Chân lưu manh xong liền chạy.

      An Nhược Hảo nhìn Chân lưu manh xa, tiến lên gần: “Nhị ca, thứ gì vậy?”

      “Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân đột nhiên nồng nàn nhìn nàng, thấy An Nhược Hảo mà tim đập như hươu chạy.

      “Tiếu Nhan, cho.” Lăng Canh Tân đưa bọc giấy cho nàng.

      An Nhược Hảo hoài nghi mở bọc giấy ra, bên trong là hộp gỗ thượng hạng, lại mở ra nhìn thấy đôi bông tai, dùng bạc tạo nên, bạch ngọc làm nhụy, giống như hình dáng bông hoa bách hợp: “Đây là cho ta?”

      “Tiếu Nhan, bông tai này coi như là tín vật đính ước nhị ca đưa cho nàng.”

      “Được.” An Nhược Hảo vuốt viên ngọc mát lạnh, gật đầu.

      Đột nhiên An Nhược Hảo nhớ ra Ngô Đắc Nhân từng cho nàng cây trâm, kể từ khi về nhà nàng vẫn cất , vội vàng tìm ra.

      “Tiếu Nhan?” Lăng Canh Tân biết lúc này lấy ra cây trâm này là có ý gì.

      “Nhị ca, chờ hết năm, chàng trả lại giúp ta.”

      “Được.” Lần này Lăng Canh Tân phấn chấn, vui tươi hớn hở thu cây trâm lại.

      “Bông tai này đẹp, tiếc là ta mang được.”

      “Tiếu Nhan, có lỗ tai.” Lúc này Lăng Canh Tân mới nhận ra vấn đề.

      “Ơ.” An Nhược Hảo che lỗ tai, chẳng lẽ định xỏ cho nàng cái lỗ, cổ đại có xỏ lỗ tai đau, cần phải dùng kim châm từng chút đến khi xuyên qua, đau chết!

      “Tiếu Nhan, ăn cơm trước, cơm nước xong nhị ca xỏ lỗ tai cho nàng.” Lăng Canh Tân kéo nàng ngồi xuống ăn cơm.

      An Nhược Hảo lúng ta lúng túng bới chút cơm: “Nhị ca, xỏ lỗ tai rất đau.”

      “Nhị ca chút.” Lăng Canh Tân cười.

      chút vẫn đau.” An Nhược Hảo dẩu môi.

      “Tiếu Nhan, đây là vật đính ước nhị ca đưa cho nàng, chẳng lẽ nàng định cất sao? Hay thích?” Lăng Canh Tân tỏ vẻ thất vọng.

      phải vậy, nhị ca.” An Nhược Hảo thấy như vậy liền luống cuống, “Ta, ta chỉ sợ đau.”

      “Nhị ca chút.”

      An Nhược Hảo nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của , thể làm gì khác hơn là gật gật đầu.

      Ăn cơm tối xong, Lăng Canh Tân liền mang đến hai cây kim, mấy hạt đậu xanh, còn có lá trà. Lăng Canh Tân hơ kim lửa, cầm đậu xanh đè lên lăn lăn trước sau vành tai, từ từ tăng lực, cho đến khi tai An Nhược Hảo tê dại mất cảm giác rồi, mới lấy kim đâm lên.

      “Nhị ca, xỏ có được ?” An Nhược Hảo chỉ cảm thấy lửa nóng nơi lỗ tai, chết lặng.

      “Nhị ca quên xỏ dây.” Lăng Canh Tân lúng túng

      “Nhị ca!” An Nhược Hảo vung tay nhưng dùng sức, nàng sắp phát điên, lỗ tai chết tiệt.

      Lăng Canh Tân cười gượng liền xỏ dây lên lỗ tai cho nàng, sau đó mới dùng kim đâm qua, An Nhược Hảo nhìn qua gương thấy lỗ tai treo hai dây đỏ, mặc dù nhìn rất quái dị, nhưng tốt xấu gì cũng xỏ xong rồi.


      “Chảy máu.” Lăng Canh Tân đau lòng .

      “Kim đâm, chắc chắn phải chảy máu.” An Nhược Hảo định đưa tay bịt lỗ tai, lại bị Lăng Canh Tân kéo lại.

      “Đừng đụng.” Lăng Canh Tân cầm tay nàng, nhìn lỗ tai của nàng chút, hôn thẳng lên.

      “Nhị ca?”

      “Nhị ca cầm máu cho nàng.” Lăng Canh Tân liếm vành tai của nàng, dùng nước miếng trừ độc cầm máu cho nàng.

      An Nhược Hảo nhìn tư thế mập mờ trong gương, mặt cháy sạch đỏ bừng, lát sau, cảm giác tê dại lỗ tai mất , cảm giác ướt át chỗ Lăng Canh Tân liếm láp lại càng thêm ràng.

      ngừng lại.” Lăng Canh Tân nhìn lát, bôi lá trà lên lỗ tai.

      “Nhị ca, tại sao phải dùng lá trà?”

      “Lá trà mát mẻ có tác dụng giải nhiệt, lỗ tai sinh mủ.”

      “À.” An Nhược Hảo chỉ cảm thấy tuy lỗ tai đỏ đến muốn máu, nhưng nó đau.

      “Phì.” Lăng Canh Tân nhìn lỗ tai của nàng lại nhịn được cười.

      “Chàng còn cười, chàng còn cười…” An Nhược Hảo tức giận đến chọc lét .

      “Tiếu Nhan, đừng chọc đừng chọc nữa.” Lăng Canh Tân vừa trốn tránh vừa xin tha.

      “Uỳnh!” Hai người chơi đùa cẩn thận cùng ngã xuống giường, An Nhược Hảo muốn rời khỏi người , lại bị Lăng Canh Tân đè lại.


      _________________
      Trâu, Chris, thuyt 1 thành viên khác thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 35. Xuân cung đồ

      Editor: Puck

      Tên gốc của chương truyện này là 黄书 có nghĩa sách đồi trụy, khiêu dâm
      “Nhị ca.” An Nhược Hảo bị ép đến mức thể động đậy, cần suy nghĩ cũng biết muốn làm gì, nhưng trời rất lạnh, nàng hề có chút hăng hái nào.

      “Tiếu Nhan, ta muốn nhiều cái buổi tối.”

      “Nhị ca, ta dạy cho chàng học chữ thôi.” An Nhược Hảo thấy giữa mùa đông này cũng thể ra ngoài dạo lung tung khắp nơi, vẫn phải tìm chút việc để làm.

      Lăng Canh Tân vừa nghe học chữ, mắt liền sáng rồi, gật đầu.

      ra ở trong lòng chàng ta quan trọng bằng biết chữ.” An Nhược Hảo dẩu môi.

      Lăng Canh Tân nhìn nàng như vậy, hoàn toàn biết làm sao, ràng nàng để cho đụng, nhưng bây giờ lại trách , vội vàng khoát tay: “ phải vậy phải thế.”

      “Được rồi, ta giỡn với chàng đó.” An Nhược Hảo thừa dịp ngẩn người, vội vàng rời khỏi dưới người , chạy lên gác cầm tập thơ.

      “Muốn học sao còn nằm giường?” An Nhược Hảo vỗ vào ngực , còn giả bộ nằm cứng đờ.

      “Tiếu Nhan, bên ngoài lạnh lẽo, bằng chúng ta học ở giường .” Tia sáng trong mắt Lăng Canh Tân lóe lên.

      An Nhược Hảo nhìn xem, quả hơi lạnh: “Sáng nay còn tốt, sao giờ tuyết lại rơi lớn như vậy?”

      “Tiếu Nhan, lúc tuyết tan còn lạnh hơn, chúng ta liền vùi trong chăn học chữ phải rất tốt sao.” Lăng Canh Tân dùng lý ngư đả đĩnh *, nhảy dựng lên kéo An Nhược Hảo xuống, ngay lập tức, An Nhược Hảo ngã vào trong ngực .

      (*) Lý ngư đả đĩnh: nguyên gốc 鲤鱼打挺 : Chỉ loại kỹ xảo thể dục hoặc động tác thân thể, thông thường dùng cho thể thao, biểu diễn võ thuật hoặc trong thi đấu. Chữ được lấy ra từ hình tượng cá chép nhảy khỏi mặt nước hoặc uốn thân thể mặt đất. (nguồn theo baike)
      An Nhược Hảo vốn định trách đôi câu, nhưng khi nhìn hình như bị đè:”Sao rồi, đau chỗ nào?”

      “Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân lật người, đè nàng xuống dưới thân lần nữa: “Liền hôn cái, nhân tiện chút.”
      An Nhược Hảo nhìn như hài tử muốn ăn đường, gật gật đầu.

      Theo tiếng cười ha ha của , nàng có thể cảm nhận hơi thở ấm áp trôi lơ lửng môi nàng, hương cỏ nhàn nhạt quấy rối hô hấp của nàng. Đầu lưỡi cơ trí thăm dò vào khi nàng chuyện lúc trước, răng môi triền miên. Bàn tay to của tuyệt đối chịu nhàn rỗi, dao động dưới, thỉnh thoảng véo hai khối mềm mại, khi cách xiêm y sờ chỗ tư mật phía dưới.

      An Nhược Hảo bị hôn giống như hơi tức giận lại khẽ rên, thở hổn hển yếu ớt liên tục, thỉnh thoảng có mấy tiếng thể kiềm chế được khẽ tràn ra từ khóe miệng: “Nhị ca.”

      Lăng Canh Tân cảm nhận được tay nàng ở ngực đẩy ra, ra lúc này cũng gấp, buông nàng ra, để cho nàng khẽ thở.

      “Chàng xấu…” An Nhược Hảo vỗ ngực .

      “Tiếu Nhan, học chữ, học chữ.” Lần này đến lượt Lăng Canh Tân thúc giục nàng.

      An Nhược Hảo lườm , cầm quyển thơ mà nàng cho là đơn giản nhất, trong đó có thơ cổ hơi tương tự với 《 Mẫn Nông 》, 《 Ngỗng ngỗng ngỗng 》, chính là văn tự sơ cấp của tiểu hài tử.

      Lăng Canh Tân liếc mắt nhìn: “Tiếu Nhan, nàng cứ xem thường ta như vậy?”

      “Sao?” An Nhược Hảo cả kinh trong lòng.

      “Thơ cổ này ta sớm thuộc lòng.” Lăng Canh Tân buông nàng ra, bò dậy từ giường, cứ thế đến đầu giường mình lục lọi lúc: “ phải quyển này.” Đột nhiên Lăng Canh Tân giống như điện giật nhét quyển sách mới lấy ra xuống dưới gối.

      “Đó là sách gì?” An Nhược Hảo cảm thấy sách này tuyệt đối có mờ ám.

      có gì, đó là bảng chữ mẫu.” Lăng Canh Tân hốt hoảng mà che giấu, sao An Nhược Hảo nhìn ra, nhưng nàng ép, chờ có ở đây mình tự nhìn, rốt cuộc là bảo bối gì.

      “Ừ, là quyển này.” Lăng Canh Tân cầm sách chui vào trong chăn.

      Hai người liền ôm nhau ngồi giường, An Nhược Hảo thấy, trình độ học tập của Lăng Canh Tân ngược lại sâu sắc hơn trong trí tưởng tượng của nàng nhiều, gần như nhận toàn bộ chữ rồi.

      ra dạy học chữ, cũng chỉ là Lăng Canh Tân đọc sách, An Nhược Hảo điều chỉnh phát , hoặc chỉ mấy chữ Lăng Canh Tân biết, An Nhược Hảo nhìn chằm chằm sách trong tay Lăng Canh Tân, nàng lại nghĩ tới vấn đề kia, ràng là thời chưa biết, tại sao nàng lại nhận được những chữ này, hơn nữa về cơ bản nàng trao đổi với người ở đây có vấn đề gì

      “Tiếu Nhan, có phải nàng mệt mỏi ?” Lăng Canh Tân cảm thấy người trong ngực nhìn chằm chằm quyển sách nhúc nhích, hỏi chữ nàng đáp, “Tiếu Nhan?”


      “Hả?” An Nhược Hảo bị tăng thêm thanh làm cho phục hồi tinh thần, “Sao vậy?”

      “Có phải nàng mệt mỏi ?”

      thể nào, người học chữ phải ta, ta chỉ là, ta chỉ là nhàm chán, ta muốn lấy quyển sách kia nhìn chút.” An Nhược Hảo xong liền nhảy xuống giường, chạy đến đầu giường Lăng Canh Tân, nàng vừa nhìn thấy vài quyển sách, nhưng mục tiêu của nàng á, chính là “Bảo bối” kia.

      “Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân nhìn động tác của nàng cũng vội vã chạy tới, đè lại gối đầu, “Tiếu Nhan muốn xem sách gì, nhị ca tìm cho nàng.”

      “Ta muốn xem cuốn sách chàng vừa giấu .” An Nhược Hảo giằng co với .

      “Tiếu Nhan, đó phải là sách hay, đừng, đừng xem.” Lăng Canh Tân đột nhiên đỏ mặt, chuyện cũng lắp bắp rồi.

      Nét mặt của Lăng Canh Tân càng lên quyển sách kia có vấn đề, lòng An Nhược Hảo càng thêm tò mò: “Ta muốn xem quyển sách kia.”

      “Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân gần như khẩn cầu, “Đừng xem.”

      “Ta cứ muốn xem.” An Nhược Hảo nhìn thấy dưới gối lộ ra góc quyển sách, nhón chân hôn lên môi Lăng Canh Tân, “Nghe lời hài tử có thịt ăn.”

      Lăng Canh Tân bất ngờ bị nàng hôn lên, đầu óc hơi mê man, lần sau khi Tiếu Nhan chủ động có thể nhắc nhở chút . sững sờ, An Nhược Hảo lấy được sách hơn nữa còn mở ra.

      “《Tranh nô đùa bí mật đêm xuân *》?” An Nhược Hảo kinh ngạc mở quyển sách ra, chín cách của Độc ? Mười ba huyệt đạo cao trào của nam nữ? Nàng nhìn giảng giải tranh vẽ sách, trong nháy mắt cũng đỏ mặt: “Lăng Canh Tân, chàng chàng chàng, chàng lại có thể xem loại sách này!”

      (*) đêm xuân: ở đây hiểu theo nghĩa bóng là lạc thú, tình dục. “ khắc xuân tiêu đáng giá nghìn vàng.”

      “Đây là tị hỏa đồ *, để cho nàng cất dưới đáy hòm.” Lăng Canh Tân vội đoạt lại, giấu ra sau lưng.

      (*) tị hỏa đồ: cách gọi nhã nhặn của xuân cung đồ, sách khiêu dâm cổ đại.

      “Đáy hòm cái gì?” An Nhược Hảo buồn cười , “Xuân cung đồ là xuân cung đồ, còn giấu đầu hở đuôi.”

      Lăng Canh Tân cũng gượng ép, cứng rắn giải thích cho nàng, ra “Xuân cung đồ” này là đồ hồi môn thể thiếu của nữ tử, vì vậy còn gọi là “Tranh đồ cưới”, bởi vì trước lúc xuất giá đặt dưới tầng cuối cùng của rương đồ, nên cũng gọi là “đáy hòm”.


      An Nhược Hảo nghe xong, khỏi im lặng, nhưng khi nhìn dáng vẻ của Lăng Canh Tân, hẳn là , đây là lần đầu tiên nàng nghe tới điều này, đúng là thêm kiến thức.

      “Tiếu Nhan?” Lăng Canh Tân cẩn thận từng li từng tí nhìn nàng, vừa lặng lẽ giấu kỹ sách.

      “Lăng Canh Tân, chàng , chàng có từng xem ?” An Nhược Hảo đoán chắc từng xem, đối với nàng mà , cái gì mà 《đùa giỡn bí mật đêm xuân》cũng quá bất ngờ, sao mà so được với tinh hoa của quốc đảo. Nàng liền chọc , Lăng Canh Tân lại luống cuống, mặt sưng lên đỏ bừng: “Tiếu Nhan.”

      “Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị.” An Nhược Hảo ngừng cười.

      “Ta, ta cẩn thận nhìn mấy lần.” Cả khuôn mặt Lăng Canh Tân đỏ bừng như cật heo, lúng túng.

      cẩn thận nhìn mấy lần?” An Nhược Hảo tin, nhớ tới dáng vẻ thành thạo lúc trước ở phòng trúc của , tuyệt đối phải do Chân lưu manh dạy, kỹ thuật miệng được tranh vẽ ràng.

      “Ta, ta, ta…” Lăng Canh Tân nhìn vẻ hăm dọa của An Nhược Hảo, ra lời.

      “Phụt.” Rốt cuộc An Nhược Hảo nhịn được mà phá ra cười, “Nhị ca, đừng ngượng ngùng, nhìn rồi nhìn rồi, có gì lớn lao đâu.”

      “Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân liếc nhìn gò má nàng, hình như đúng là thèm để ý, thở phào nhõm. đột nhiên nhớ ra, chắc trước đây lộ liễu hơn nàng cũng nhìn rồi, nếu sao lại xấu hổ. Lăng Canh Tân nghĩ như vậy, liền thẳng ra: “Tiếu Nhan, ra nàng ngượng ngùng.”

      “Cái gì, Lăng Canh Tân!” An Nhược Hảo quả nhiên giận đến giậm chân, chuyện, bị thẳng thắn ra như vậy là chuyện khác, Lăng Canh Tân này đúng là gan lớn rồi.

      “Tiếu Nhan, ta thích nàng hề kiểu cách như vậy.” Lăng Canh Tân vội vàng trấn an, vuốt đuôi nàng. Nhưng biết, Tiếu Nhan nhà thùy mị thùy mị, nhưng lúc nóng giận lên đúng là thể chịu đựng nổi.

      “Cũng sai.” An Nhược Hảo đưa tay vuốt tóc , cứ thế ra bên cạnh bàn rót nước.

      “Tiếu Nhan, trời lạnh, đừng uống.” Lăng Canh Tân lấy ly trà ra, lại lấy chén từ trong nồi, “Ăn bánh trứng.”

      “Hả, chàng làm khi nào?” An Nhược Hảo thấy chén nóng mềm như vậy, vội vàng buông ra, Lăng Canh Tân cười cười bưng đến cho nàng: “Vừa mới làm.”

      là, làm lúc nào mà ta biết.” An Nhược Hảo bị ấn vào trước bàn, Lăng Canh Tân đưa thìa cho nàng.

      “Nhị ca, chàng cũng ăn.” An Nhược Hảo phải người ăn mình, thổi nguội rồi đút cho .

      Lăng Canh Tân do dự chút rồi mới ăn: “Tiếu Nhan, nàng ăn , đây là dùng để bồi bổ thân thể cho nàng.”

      “Bổ thân thể?”

      “Vương bà tử , mấy tháng nàng mới có nguyệt tín lần là thân thể có vấn đề, phải điều trị. Nhị ca mua được mấy loại thuốc quý kia, bà tử bánh trứng cũng giống vậy.”

      An Nhược Hảo gật gật đầu, lại ngoẹo đầu nhìn : “Nhị ca, sao chuyện gì chàng cũng hỏi Vương bà tử?”

      “Trước khi phụ thân căn dặn, có gì hiểu hỏi bà tử.” Lăng Canh Tân lại thành thực, vốn hiểu ý An Nhược Hảo chế nhạo.

      “Chàng rất nghe lời phụ thân.” An Nhược Hảo ăn hai cái bánh trứng, đột nhiên nhớ tới Ngô Đắc Nhân, “Nhị ca, dượng thế nào?”

      “Tham quan này lấy hơn nửa gia sản của dượng, thả dượng ra, gần cuối năm, chắc tham quan thiếu tiền xài mới tùy tiện tìm lý do giam dượng lại.”

      như vậy, Ngô gia sao?”

      “Ừ. Sáng nay ta xem, giấy niêm phong Ngô phủ xé, ta cũng vào thăm dì.” Lăng Canh Tân dừng lại chút, “Khí sắc của dì và biểu đệ cũng còn xấu, chuẩn bị bước sang năm mới rồi.”

      “Ừhm.” An Nhược Hảo nghe Ngô gia có việc gì, trong lòng cũng thở phào nhõm. Tuy quá thân mật, nhưng dù sao vẫn là thân thích.

      An Nhược Hảo ăn bánh trứng, Lăng Canh Tân lời nào, nàng vừa ngẩng đầu lên mới biết được chắc ghen tỵ: “Nhị ca, chàng ghen?”

      có, chỉ có điều trong lòng khó chịu.” Lăng Canh Tân đúng là thẳng thắn, “Cuối cùng ta cảm thấy vị trí của biểu đệ trong lòng nàng tầm thường, trong lòng ta cũng thoải mái.”

      “Nhị ca, ta với có gì, nhiều nhất chỉ do khoảng thời gian đó bị chàng chọc tức, nên mới hồ đồ mà tới Ngô gia, nhưng chúng ta có gì cả.”

      “Dì còn muốn làm chủ cho các nàng đính ước?”

      “Đó là chuyện của dì, ta đồng ý.”

      “Nhưng nàng cự tuyệt.” Lăng Canh Tân bất mãn lầm bầm.

      “Nhị ca.” An Nhược Hảo lắc lắc cánh tay của làm nũng, lúc nam nhân này ăn dấm chua phải kiêu ngạo khó chịu như bình thường, “Nhị ca, ta với chàng, ta thích chính là chàng, sao chàng còn để ý chứ?”

      “Nàng lặp lại lần nữa, nàng thích ta.” Lăng Canh Tân cau mày, rất có mưu kế mà dẫn dụ.

      “Nhị ca, ta thích chàng.” An Nhược Hảo nhìn cau mày, đưa tay vuốt cho , “Ta thích chàng.”

      “Đừng gọi nhị ca.”

      “Tân Tân, ta thích chàng.”
      Trâu, thuyt, Chris 1 thành viên khác thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :