1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử cười - An Gia (Xuyên không - Điền văn - 4S)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      bo hai nguoi ko phai la em hay sao ma vpc lai noi la ko xung nhi

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 25. Tiệc cưới

      Editor: Puck
      “Nên về nhà nấu cơm.” An Nhược Hảo chạy trối chết.

      Lăng Canh Tân nhìn bóng lưng hốt hoảng của nàng, nhớ tới lời Viên Phú Cảnh vừa : biết có nên buông tay , Tiếu Nhan theo Viên Phú Cảnh hạnh phúc như vậy sao. Còn có theo ý tứ của Viên Phú Cảnh, dường như Tiếu Nhan thích Ngô Đắc Nhân, đây là chuyện gì?

      Bởi vì An Nhược Hảo cố ý tránh, Lăng Canh Tân cũng tiện gì, hai người cứ lặng lẽ qua nửa tháng như vậy.

      Mùng tám tháng chín là ngày tốt lành, Vương Tú Lệ xuất giá. Lăng Canh Tân tới nhà lưu manh giúp tay, An Nhược Hảo cũng Vương gia từ sáng sớm.

      “Tiếu Nhan, sao gần đây ngươi dường như ngươi vui mừng?” Vương Tú Lệ mặc cho Vương bà tử chải tóc cho nàng, kéo tay An Nhược Hảo hỏi.

      “Tú Lệ tỷ, hôm nay tỷ xuất giá rồi, đừng lo lắng cho ta, vui mừng lên.”

      “Nhưng khi nhìn ngươi vui mừng, tỷ tỷ cũng vui mừng.” Vương Tú Lệ vỗ vỗ mu bàn tay nàng, “Có chuyện gì với tỷ tỷ, tỷ tỷ giúp ngươi.”

      có việc gì, ta thấy tỷ tỷ muốn xuất giá nên luyến tiếc đấy.” An Nhược Hảo dối rất tự nhiên.

      “Nha đầu ngốc, tỷ tỷ vẫn ở thôn này, ngươi chỉ cần vài bước chân là có thể thấy tỷ tỷ, có gì mà luyến tiếc.” Nhéo khuôn mặt của nàng, cười .

      An Nhược Hảo rất cố gắng bật ra nụ cười tươi tắn, bỏ ý tưởng trong đầu ra phía sau. Mặc dù lúc đầu Chân lưu manh, Vương Tú Lệ đều làm gì tốt, nhưng sau hồi quanh co khúc khuỷu lại thành bằng hữu tốt nhất, chuyện thế gian này kỳ diệu, nàng mỉm cười.

      “Nha đầu ngốc, mình đứng đó cười khúc khích cái gì, tới đây giúp tỷ tỷ tay.” Vương Tú Lệ cầm giá y đứng đó cười sáng lạn.

      “Được.” An Nhược Hảo giúp Vương Tú Lệ mặc bộ giá y dày, nàng cũng từng ảo tưởng mặc áo cưới màu trắng khoác tay phụ thân vào lễ đường, dĩ nhiên sau đó phụ thân tự tay giao nàng tới trong tay bạch mã hoàng tử của nàng. Nhưng sau khi phụ thân nàng mất, gặp Lý Đường Ca, nàng cho rằng cho dù có phụ thân nàng cũng có thể sống tốt với Lý Đường Ca, nhưng sau khi biết “Chân tướng”, nàng hận người nhà họ Lý, nhưng và hận đan xen, nàng chỉ có thể rời . Bởi vì muội muội ngu ngốc của nàng, nương nàng cũng buông tay rời , là nàng quá mức mềm lòng, cuối cùng cũng thua trong tay muội muội ác độc. Chỉ mong khi nương rời , nương có thể có cuộc sống tốt, là nàng có lỗi với nương, lòng xin lỗi phụ thân.

      Còn về Lý Đường Ca, bây giờ trong đầu nàng là đống nhão nhoét, nàng biết chờ đợi hay là sợ hãi, có đôi khi nghĩ tới có thể đột nhiên nhảy đến trước mặt nàng, cho nàng biết, bọn họ có thể đời thế xa nhau rồi, có lúc lại muốn, , có lẽ nàng gặp được người tốt.

      Nàng nghĩ tới cuộc sống ở đây, nơi này có Lý Đường Ca, có lẽ nàng đơn tới già thôi.

      “Nha đầu ngốc, sao lại khóc?” Vương Tú Lệ mặc giá y đỏ chót, đứng trước mặt nàng vô cùng lo âu.

      “Ta bỏ tỷ tỷ được.” An Nhược Hảo giống như khóc nhịn được nữa, ôm Vương Tú Lệ khóc mãi. Nhưng nàng cũng chỉ có thể dối Vương Tú Lệ, sao nàng có thể kể những việc từng trải qua cho người khác?

      “Đến ngày, ngươi cũng xuất giá, đến lúc đó chắc chắn hôn lễ của ngươi phô trương lớn hơn của tỷ tỷ, ngươi sống hạnh phúc hơn tỷ tỷ.” Vương Tú Lệ vỗ lưng của nàng, trấn an.

      An Nhược Hảo biết điều này vô cùng khó khăn, mặc dù nàng rất bình tĩnh ở đây, nhưng nàng cũng rất mờ mịt, nàng biết người nào khoác giá y lên cho nàng, ai là người kia của nàng.

      “Nha đầu ngốc, đừng khóc. Tỷ tỷ cũng khóc.”

      “Nha đầu chết tiệt có lương tâm, ngày xuất giá ngay cả nửa giọt nước mắt cũng có.” Vương bà tử lại lau nước mắt chảy ra.

      “Nương, người đứng khóc, nữ nhi gả gần như vậy, lúc nào cũng có thể trở về thăm nương.”

      “Nha đầu chết tiệt hiểu chuyện, gả ra ngoài sao có thể tùy tiện về nhà mẹ đẻ.” Vương bà tử nặng nề vuốt mặt, lỗ mũi và hốc mắt đều hồng hồng.

      “Nương.” Vương Tú Lệ thấy nương mình như thế, lại chảy nước mắt xuống, mặc dù Vương bà tử luôn có sắc mặt tốt với nàng, nhưng nàng cũng biết nương nàng ăn chua ngoa nhưng lòng như đậu hũ. Chân lưu manh cho tiền mừng, nương gần như lấy ra toàn bộ mua sắm đồ cưới, bộ giá y này dùng vật liệu hoàn hảo hơn nhiều người trấn .

      Vương bà tử ôm cổ nàng, bắt đầu khóc rống: “Nha đầu chết tiệt kia, lại cứ lập gia đình như vậy rồi.”

      An Nhược Hảo nhìn hai mẫu tử rơi lệ, trong lòng nàng càng thêm bi thương. Nương nàng bỏ nàng khi còn , tuy rằng sau này nàng được tìm về, nhưng khi đó thời gian của nương còn nhiều. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới lúc xuất giá có nương bên cạnh ôm nàng, khổ sở đến mức khóc rống thất thanh.

      “Lão bà tử, nhà chồng và cỗ kiệu đều đến, giờ lành đến rồi.” Giọng của Vương lão đầu vang lên bên ngoài cửa.

      Vương bà tử buông Vương Tú Lệ, móc đôi vòng ngọc từ trong ngực ra: “Cho con.”

      “Đây phải là nương chuẩn bị để lại cho nhị ca cùng đại tẩu tương lai sao? Nương giữ lại , tiền mừng nương cũng dùng để mua sắm đồ cưới, về sau nhị ca lấy vợ còn phải tốn tiền đấy.”

      “Chuyện của ca ca con cần con quan tâm, nha đầu chết tiệt kia, cầm cho ta.” Vương bà tử sầm mặt.

      Vương Tú Lệ thể làm gì khác hơn là nhận lấy.

      “Nương, con tới đón Tú Lệ rồi.” Giọng của Chân lưu manh vang lên từ ngoài cổng chính, trong giọng đều là vui sướng cùng chờ đợi.

      An Nhược Hảo vội vã phủ thêm khăn voan cho Vương Tú Lệ, đỡ nàng ra cửa. Vương bà tử nghe tiếng ra ngoài, nghiêm khắc: “Lưu manh này nhớ đối xử tốt với Tú Lệ nhà ta, nếu ta nhất định lột da ngươi.”

      biết, nương.” Chân lưu manh miệng đáp liền tới, bồng Vương Tú Lệ qua chậu than, tượng trưng cho nữ tử xuất giá từ nay trở trôi qua náo nhiệt rực rỡ, lại làm số động tác theo phong tục rồi mới đưa Vương Tú Lệ lên kiệu hoa.

      Tuy hôn lễ học theo cách nhà giàu, nhưng vẫn học đến nơi đến chốn, mặc dù An Nhược Hảo thấy quái dị. Nhưng tất cả l.q/đ mọi người đều cảm thấy có gì đúng, vừa ồn ào, lại vừa có khí vui mừng, nàng nghĩ tới chỉ cần hạnh phúc là được rồi phải sao?

      Vương Tú Lệ lên kiệu hoa, đồng thời kèn tỏa nột * vang lên.

      (*) kèn tỏa nột: (thường gọi là kèn xô-na) có miệng loe rộng. Kèn này gốc Ba Tư, Á Rập, du nhập Trung Quốc khoảng đầu đời Minh. Trong nhạc dân gian, kèn tỏa nột chiếm địa vị trọng yếu. Các nàng xem phim cổ trang Trung Quốc, khi rước dâu trước kiệu hoa có dàn kèn, đó chính là kèn tỏa nột.

      Đến Chân gia, vốn lão bên nhà tạm thời xây xong nhà gỗ bên cạnh làm phòng cưới, mặc dù hơi thô ráp, nhưng trong thời gian ngắn có thể làm như vậy tồi rồi, hơn nữa Chân lưu manh sau lễ cưới tu sửa lại tốt. Hơn nữa cửa treo vải đỏ, dán chữ hỷ, có chỗ nào lên Chân lưu manh có lòng.

      Vương Tú Lệ từng trước kia Chân lưu manh rất vươn lên, khi kết hôn cũng khác, người thay đổi.

      “Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân thấy nàng nhìn chằm chằm vào chữ hỷ này tới gọi nàng.

      An Nhược Hảo nhìn , nghiêng người về phía nhà chính, tân nhân * bắt đầu bái đường. Nàng phải họ hàng, chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn. Hôn lễ nông thôn đơn giản, sau bái đường có thủ tục gì khác, Chân lưu manh cũng kiêng kỵ gì nữa, trực tiếp ôm tân nương vào phòng cưới, bản thân ra ngoài chiếu cố khách mời.

      (*) tân nhân: tân lang tân nương ( dâu chú rể).

      Tiệc cưới đặt ở trong sân phía ngoài Chân gia, người của thôn Thuấn Thủy cộng thêm Trần Gia Bình, lại cũng bày tới hai mươi mấy bàn.

      “Mọi người uống rượu uống rượu nào, đừng khách khí, Chân lưu manh ta có ngày hôm nay toàn dựa vào nhị ca, nào, nhị ca, lưu manh ta mời ngươi ly.” là mời ly, thực ra là cái tô.

      An Nhược Hảo nhìn ly rượu lớn, khỏi hơi lo lắng, tửu lượng Lăng Canh Tân cao, nàng từng nghe thím Tào . Nàng tìm chỗ ngồi bên cạnh thím Tào, dùng bữa với mấy nữ nhân.

      Lăng Canh Tân liếc nhìn nàng, lại liếc nhìn mọi người, bưng chén lên uống hơi.

      Lăng Canh Tân nhìn nàng cái, lại nhìn mọi người cái, bưng chén lên hơi liền uống vào.

      Mặc dù An Nhược Hảo chú ý tới bên đó, nhưng nghe giọng cũng biết Lăng Canh Tân bị chuốc ít rượu, tên ngốc Lăng Canh Tân này cũng cự tuyệt, mọi người rót càng thêm thoải mái.

      “Hôm nay có thể nhị ca của ngươi bị mang về.” Thím Tào chọc chọc nàng.

      “Ừ.” An Nhược Hảo lời nào, chỉ nhàng trả lời, nàng khẽ ngẩng đầu nhìn Lăng Canh Tân, khuôn mặt đỏ bừng.

      “Ôi, Ngô thiếu gia, sao ngài lại tới đây?” Đột nhiên Chân lưu manh nhìn ra ngoài cổng kêu lên.

      An Nhược Hảo nghe tiếng nhìn lại, thấy khuôn mặt quen thuộc, chiếc đũa tay liền rơi xuống đất.

      “Này, Tiếu Nhan, đũa rớt.” Thím Tào nhặt chiếc đũa ngẩng đầu lên phát nàng chạy ra trước sân rồi.

      “Lưu manh, khó có được lần trước ngươi giúp ta lần ở miếu Nguyệt Lão, ngươi thành thân, sao ta thể đến chúc mừng chứ?” Ngô Đắc Nhân gọi gã sai vặt sau lưng đưa đồ mừng lên, khoác vai Chân lưu manh tiến vào sân.

      “Biểu ca.” Ngô Đắc Nhân nhìn thấy Lăng Canh Tân, nhiệt tình chào hỏi, Lăng Canh Tân lại chỉ nhìn chằm chằm An Nhược Hảo. Ngô Đắc Nhân theo ánh mắt nhìn sang An Nhược Hảo, khẽ ngây người: “Ngươi, ngươi…”

      “Chàng nhận ra ta?” An Nhược Hảo hưng phấn thôi, nhưng lại cảm thấy đúng, dáng vẻ bây giờ của nàng hề giống An Nhược Hảo, cho dù là Lý Đường Ca cũng nhận ra nàng.

      “Sao ngươi mặc bộ váy màu xanh lá cây nhạt kia?” Ngô Đắc Nhân cười nhìn nàng.

      An Nhược Hảo nghe lời này mới nhớ tới, bộ váy thêu kia vẫn do trả tiền.

      “A, ngày hôm qua dính bùn, giặt rồi.” An Nhược Hảo lắp bắp.

      Ngô Đắc Nhân đáp tiếng rồi theo Chân lưu manh đến bàn chính, phụ mẫu Chân lưu manh bận rộn nghênh đón khách quý.

      An Nhược Hảo nhìn bóng lưng của , trong lòng khó lên niềm vui sướng, lại mang theo chút thất vọng, trong lòng suy sụp mãi.

      Lăng Canh Tân thu tất cả vào trong mắt, trong lòng càng thêm khó chịu, giơ tay lên liền uống hai ly rượu lớn.

      “Nhị ca, đừng uống nhanh như vậy, dễ say.” Người bên cạnh nhìn thấy có gì đúng, vội vàng khuyên , nhưng Lăng Canh Tân lại bỏ qua .

      Trong mắt An Nhược Hảo chỉ còn nụ cười của Ngô Đắc Nhân hoàn toàn giống với Lý Đường Ca, nhưng hành vi của hề giống Lý Đường Ca, Lý Đường Ca là ôn nhu nho nhã, còn tuy Ngô Đắc Nhân ở đây là công tử thế gia, nhưng hành động điệu bộ như hạng du côn.

      “Ôi, nhị ca!” Người ngồi cùng bàn với Lăng Canh Tân nhìn ngã xuống, đồng thời thốt lên tiếng sợ hãi.

      “Nhị ca, nhị ca!” Lúc này An Nhược Hảo mới phát ra có gì đúng, vội vàng đỡ .
      Last edited by a moderator: 29/11/15
      kabi_ng0k, Chris, KisaragiYue2 others thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      thanks va co len nha ban

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 26. Cưỡng bức

      Editor: Puck

      “Tiếu Nhan, nhanh dìu nhị ca ngươi về ngủ , sao lại say thành như vậy?” Thím Tào lại giúp nàng tay, cùng nhau đỡ ra khỏi Chân gia.

      “Thím, ngài trở về ăn tiếp , ta có thể làm được.” An Nhược Hảo cũng biết những người này cho hồng bao ăn cưới là muốn ăn thu về, thói quen nông thôn là như vậy.

      “Được, vậy ngươi đường cẩn thận.” Thím Tào cũng kiên trì, nhìn bọn họ chậm rãi xa, vào sân.

      “Nhị ca.” An Nhược Hảo đỡ Lăng Canh Tân về thẳng nhà, vừa dìu vừa gọi . Lăng Canh Tân khó có lúc uống thành có chút lý trí nào như vậy, cũng hoàn toàn dựa hết vào người nàng, hai người hơi tỏ vẻ khó khăn trở về nhà.

      An Nhược Hảo đặt giường, nhìn sắc trời tối, thắp ngọn nến rồi ra ngoài múc nước.

      “Tiếu Nhan, Tiếu Nhan, Tiếu Nhan!” An Nhược Hảo vừa mang nước vào, Lăng Canh Tân liền lớn tiếng kêu tên nàng.

      “Két…”

      “Gió lên rồi, nhị ca huynh nằm xuống, d.đ’l/q.đ muội đóng cửa huynh hẵng cởi áo.” An Nhược Hảo chạy nhanh ra đóng cửa sổ. Nàng vừa đóng kỹ cửa lại, vừa xoay người liền phát Lăng Canh Tân đứng sau lưng nàng.

      Nàng nhìn mặt Lăng Canh Tân đỏ bừng, trong lòng hồi hộp.

      “Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân khẽ mở mắt, đỏ mặt kêu nàng, đưa tay sờ mặt nàng.

      “Nhị ca, huynh say, rửa mặt trước.”

      “Ta say.” Lăng Canh Tân ôm chặt cổ nàng định chạy trốn, để nàng ở phía sau cửa. “Tiếu Nhan!”

      “Nhị ca, huynh buông muội ra.”

      “Ta buông, nàng vốn là của ta, vì sao lại muốn ta thả?” Lăng Canh Tân lời vô lại.

      “Nhị ca.” An Nhược Hảo biết giờ gì với cũng vô dụng, đành phải khó khăn đẩy bàn tay to của ra.

      Nhưng động tác này của nàng lại chọc giận Lăng Canh Tân, càng ôm chặt nàng hơn: “Đây là nàng muốn ra ngoài tìm Ngô Đắc Nhân sao?”

      thể nào.”

      “Hay là tìm Viên Phú Cảnh?” Tuy trong đầu Lăng Canh Tân hơi hỗn loạn, nhưng chuyện lại ràng.

      An Nhược Hảo cảm nhận được sâu sắc tức giận của : “Muội lấy khăn cho huynh rửa mặt.”

      “Mặt?” Lăng Canh Tân dựa sát vào An Nhược Hảo, hơi thở thô nóng phả lên mặt nàng, mang theo mùi rượu nồng nặc.

      “Nhị ca.” An Nhược Hảo rất muốn đẩy ra, Lăng Canh Tân giống như tức giận, đổi lại càng thêm ra sức giữ chặt.

      “Tiếu Nhan, nàng là của ta.” Động tác của Lăng Canh Tân vô cùng bá đạo, hề che giấu dục vọng muốn chiếm giữ An Nhược Hảo. điên cuồng hôn lên môi nàng, nụ hôn như đòi nợ làm người ta hít thở thông, cắn nuốt hơi thở của An Nhược Hảo từng chút .

      “Ưmh…” An Nhược Hảo muốn trốn ra phía sau, thân hình bắt đầu giãy dụa kịch liệt, nhưng kiềm chế của giống như thép siết chặt nàng khiến An Nhược Hảo thoát được, chỉ có thể rầu rĩ phát ra tiếng thở dốc, mặc cho lưỡi nóng rực của trêu chọc trong miệng, ngừng quấy động cái lưỡi của nàng, tùy ý mà cuồng dã quấn quanh.

      “Nhị ca!” tay An Nhược Hảo vỗ lên mặt Lăng Canh Tân.

      Lăng Canh Tân hơi buông tay, kinh ngạc nhìn nàng, tức giận lại tăng thêm: “Nàng là của ta, nàng thể tìm Viên Phú Cảnh, thể nhìn Ngô Đắc Nhân!”

      “Muội là muội muội của huynh!” An Nhược Hảo cũng nổi giận.

      “Ai nàng là muội muội của ta,nàng là con dâu nương ôm về cho ta!” Lăng Canh Tân quát.

      An Nhược Hảo choáng váng trong nháy mắt: “Huynh cái gì?”

      “Nàng là con dâu nương ôm về cho ta!” Lăng Canh Tân lặp lại lần.

      “Huynh muội phải là muội muội của huynh, muội là con dâu nuôi từ bé?” An Nhược Hảo hỏi xác định.

      “Nàng chính là con dâu nuôi từ bé, nàng là của ta, nàng là của ta. Cho dù nàng ngốc hay thông minh, nàng chỉ có thể là của ta.”

      Trong đầu An Nhược Hảo ầm tiếng, nàng nhớ tới hành vi chút kiêng dè gì của Lăng Canh Tân trong quá khứ. Nàng vẫn cho rằng đối với nàng là tình huynh muội, nghĩ tới coi nàng là nương tử của từ trước, mới làm như vậy. Khó trách khi nhìn thân thể của nữ nhân khác, luôn biết quay đầu , mà khi nhìn thân thể của nàng là chuyện đương nhiên.

      Là nàng quá chậm chạp, là nàng quá ngốc, nàng liên tưởng đến lời người dân trong thôn , còn có lời của Viên Phú Cảnh, thím Tào, nương của Chân lưu manh, đều ngừng ám chỉ này cho nàng, chỉ có điều nàng chưa bao giờ định sâu, là lỗi của nàng!

      Đột nhiên Lăng Canh Tân cúi đầu, hôn môi của nàng, hơi thở dồn dập, dường như hơi lưỡng lự, Tiếu Nhan của thấy đâu. Đầu lưỡi của xẹt qua môi của nàng, sau đó hơi hoảng loạn thăm dò vào bên trong răng môi của nàng, nhàng tiếp xúc, hơi mút vào…

      “Hóa ra là như vậy sao?” An Nhược Hảo bị chân tướng đánh cho trở tay kịp, nhưng nàng biết chuyện trước mắt thể xảy ra, bắt đầu giãy dụa trong lòng .

      Nàng càng giãy dụa, hô hấp của càng thêm nặng. Rốt cuộc Lăng Canh Tân nhịn được nữa, bàn tay nắm lấy hai cổ tay của nàng, tay kia ôm nàng đặt lên giường, bắt đầu tháo quần.

      “Nhị ca, ngươi làm gì?”

      “Nàng thành người của ta, nghĩ đến nam nhân khác, Viên Phú Cảnh cũng cướp đoạt nàng .” Lăng Canh Tân luống cuống cởi đồ của mình, đưa tay cởi vạt áo của An Nhược Hảo.

      “Nhị ca, cần.” An Nhược Hảo biết khí lực của mình hoàn toàn chống lại được, nắm lấy vạt áo nỉ non ra tiếng.

      Nhưng Lăng Canh Tân ba phần tỉnh bảy phần mê, tay tiến vào trong vạt áo nàng, bàn tay từ từ dời từ hông lên , mang theo chút xao động vội vàng thăm dò trước ngực, dè dặt cẩn thận nắm lấy. Cảm giác mềm mại đẫy đà khiến cả người tràn ngập cảm giác khó nhịn, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.

      ra sức cởi quần áo An Nhược Hảo, kéo mạnh cái yếm đỏ thẫm, khi nhìn thân thể đẹp đẽ này cả người hưng phấn lên trong nháy mắt, hoàn toàn để ý tới An Nhược Hảo muốn. cúi người, mê muội mút vào, hôn An Nhược Hảo giống như trẻ con.

      An Nhược Hảo biết mình trốn thoát, cam chịu nhắm hai mắt lại, quay đầu .

      “Tiếu Nhan, nàng đồng ý?” Lăng Canh Tân kéo người An Nhược Hảo sang, nhìn nàng biết làm sao.

      An Nhược Hảo gì, chỉ rơi lệ. Lăng Canh Tân hơi chấn động chút, sau đó bắt đầu điên cuồng hôn lên.

      “Nhị ca!” An Nhược Hảo lớn tiếng rống.

      “Ta phải là nhị ca của nàng, ta là nam nhân của nàng.” Lăng Canh Tân tuyên bố quyền chiếm hữu của , mạnh mẽ cởi quần dưới của nàng, đùi trắng như tuyết càng kích thích phía dưới của trướng lên khó chịu. khép hai chân An Nhược Hảo lại, lực mạnh mẽ thẳng tiến, để lửa nóng to dài hoàn toàn thẳng tiến vào trong bắp đùi khép lại của An Nhược Hảo.

      An Nhược Hảo hoảng sợ mở to hai mắt, cho rằng buông tha nàng, nhưng lại lựa chọn phương thức như vậy để phát tiết dục vọng. dừng lại, chút kích thích, lửa nóng bắt đầu dùng sức ma sát trong bắp đùi mềm mại của An Nhược Hảo.

      Tuy rằng Lăng Canh Tân thể động, nhưng ra vào nơi này của nàng cảm thấy vô cùng khoái cảm. Tuy rằng tiến vào thân thể An Nhược Hảo, nhưng mỗi lần thẳng tiến đều dùng sức đưa lửa nóng vào.

      Đêm nay, Lăng Canh Tân phá thân nàng, phát tiết dục vọng cùng bất mãn ngay giữa đùi nàng.

      Sau khi Lăng Canh Tân vận động, mạnh mẽ ngã vào người nàng rồi ngủ. An Nhược Hảo chỉ cảm thấy thân thể mệt mỏi, trong lòng càng mệt mỏi, lát sau liền ngủ say.

      Tiếng gà trống gọi bình minh lên, An Nhược Hảo bị giật mình tỉnh dậy, đẩy đẩy Lăng Canh Tân người, đẩy được đành phải thôi. Mãi cho đến khi mặt trời lên cao, Lăng Canh Tân mới yếu ớt tỉnh lại, đè cái trán, cúi đầu nhìn An Nhược Hảo ở bên dưới, lại nhìn bản thân mình, hai người đều trần truồng: “Tiếu Nhan, tối hôm qua, ta, ta có làm … với nàng”

      “Cái gì cũng chưa xảy ra…” An Nhược Hảo nhìn hơi đứng dậy, vội rời khỏi dưới thân , nhặt quần áo đất.

      Lăng Canh Tân thoáng thấy vết đỏ giữa đùi nàng, ôm lấy cánh tay nàng kéo qua, để nàng ngồi đùi mình: “Đây là do ta làm?”

      An Nhược Hảo biết tối qua uống say, quên hết toàn bộ, nhưng vì sao buổi sáng còn như vậy.

      Lăng Canh Tân thấy nàng chảy nước mắt, vội đưa tay lau cho nàng: “Chúng ta thành thân, thành thân ngay lập tức.”

      “Ta cần, ta cần!” An Nhược Hảo đánh , lên tiếng khóc lớn, “Ngươi là tên khốn kiếp, tên khốn kiếp!”

      “Ta vô lại, ta khốn nạn.” Lăng Canh Tân mặc kệ cho nàng đánh để hết giận, “Nhưng nàng là người của ta rồi, nếu mang thai lại thành thân liền khó coi.”

      “Ngươi vốn phá thân thể của ta, mang thai chỗ nào.” An Nhược Hảo oán hận trừng mắt nhìn , “Cái gì cũng chưa xảy ra, cái gì cũng chưa xảy ra, nghe chưa?”

      “Ta biết.” Lăng Canh Tân buông nàng ra, nhìn nàng hoảng loạn mặc quần áo, đè trán, hoàn toàn nghĩ ra chuyện xảy ra tối qua: Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, rốt cuộc làm gì nàng? Vì sao nàng cái gì cũng chưa xảy ra, dấu vết giữa đùi nàng lại ràng cho thấy là làm?

      Sau khi An Nhược Hảo hoảng loạn mặc quần áo chạy ra ngoài, chạy thẳng lên phía sau núi, khóc suốt. Nàng biết, sao nàng và Lăng Canh Tân lại có thể biến thành như vậy. Nàng phải là muội muội được cưng chiều vô hạn, mà là con dâu nuôi từ bé có địa vị thấp kém.

      Nàng nhớ tới lời nương của Chân lưu manh , trước thành thân coi nàng như muội muội mà đối xử tốt vô cùng, sau thành thân ghét bỏ nàng là con dâu nuôi từ bé.

      Ở trong lòng Lăng Canh Tân, nàng cũng chỉ là con dâu nuôi từ bé, do nương ôm về làm nàng dâu của , chỉ để tiết kiệm tiền, chỉ để nối dõi tông đường.

      Nàng thấy phương hướng, cứ chạy cũng biết chạy đến đâu, đến cuối cùng khi chạy đến rừng trúc đặt mông xuống đất, khóc rống thất thanh.

      Đây xem như ông trời đùa vui sao?

      Nàng ngồi lâu, cho đến khi bụng vang lên thầm mới giật mình nàng ra ngoài rất lâu, giương mắt nhìn trái phải, nàng lại biết chỗ này. Đứng lên ngắm nhìn bốn phía, thể rừng trúc của thôn Thuấn Thủy nhiều lắm, nàng chỉ vòng vo lúc lập tức thành mê man rồi, hoàn toàn mất phương hướng.

      lâu sau, nàng chỉ cảm thấy hình như càng lúc càng cách thôn Thuấn Thủy càng xa, lại dọc theo đường cũ trở về. đói bụng khiến nàng cảm thấy cả người có lực.

      Bỗng nhiên phía trước nàng có gốc cây lê, phía còn mấy quả lê. Nàng cởi giày vải, chịu đựng cảm giác ngứa trong lòng bàn chân chậm rãi leo lên.

      “Lại gần chút, chút nữa, còn thiếu năm cm, bốn cm, ba cm…” An Nhược Hảo cổ vũ tinh thần bản thân.

      “Rắc.” Quả lê hái được, nhánh cây dưới chân nàng lại gãy, may mà động tác của nàng nhanh ôm chặt lấy thân cây, nàng cứ ôm như vậy, sợ tới mức biết làm sao mà khóc lên. Giờ phút này, nàng mới biết có Lăng Canh Tân ở bên cạnh rất tốt.

      “Hu hu…” Nhưng ở nơi gà ăn sỏi, ngay cả người cũng có. Quả lê hái được, nàng khóc trận rồi cũng chỉ có thể dè dặt cẩn trọng trượt dọc theo thân cây xuống.

      Vừa rơi xuống đất, nàng lại cảm thấy dưới lòng bàn chân tê rần, giơ chân trần lên, dẫm phải đá nhọn đổ máu rồi.

      là nóc nhà thủng còn gặp mưa suốt đêm, người xúi quẩy uống nước còn bị giắt răng.

      “Hộc hộc.” Heo rừng nhe răng nanh miệng rộng nhìn nàng chằm chằm, cong lưng, giống như chuẩn bị công kích nàng bất cứ lúc nào. Nàng từng nghe Lăng Canh Tân , heo rừng núi vô cùng hung ác, cũng phải bỏ rất nhiều sức lực mới bắt được con.

      “Ngươi đừng tới đây.” Lòng bàn chân An Nhược Hảo bị đau trốn thoát, chỉ có thể nhặt tảng đá bên cạnh chân ném về phía con heo rừng.
      Last edited by a moderator: 29/11/15
      huyetdu, Trâu, kabi_ng0k3 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 27. Tơ tình (1)

      Editor: Puck

      Hòn đá kia đánh vào người heo rừng tạo thành uy hiếp gì cho nó, ngược lại hành động của nàng chọc giận nó, tiếng rống càng thêm lớn, tiến về phía nàng.

      “Ngươi đừng tới đây!” An Nhược Hảo càng thêm mạnh mẽ dùng đá ném heo rừng, sợ hãi khiến nàng hu hu khóc lớn.

      Mắt thấy heo rừng tới, An Nhược Hảo chỉ có thể chấp nhận nhắm mắt lại: “A!”

      “Tiếu Nhan!” Giờ phút này, quả chính là ông trời ban thiên thần xuống, khi nàng mở mắt ra liền nhìn thấy Lăng Canh Tân nhào về phía heo rừng, lăn lộn đất với heo rừng, cố gắng lăn xa nàng.

      “Nhị ca cẩn thận!” An Nhược Hảo thấy cảnh chấn động lòng người, ngay cả tim cũng treo lên cổ họng.

      Lăng Canh Tân tay tấc sắt đánh heo rừng, hơi sức đúng là vẫn kém chút, lúc sau bị heo rừng đâm vào cẳng chân, ngay lập tức máu chảy đầm đìa.

      “Nhị ca, nhị ca…” An Nhược Hảo định cầm đá ném heo rừng, nhưng lại sợ ngộ thương Lăng Canh Tân. Lúc này nàng vô cùng giận bản thân, đứng ở đó nhưng thể giúp được gì, chỉ có thể nhìn.

      “Tiếu Nhan, đừng khóc.” Lăng Canh Tân nghe được nàng kêu gào, trong lòng hơi co rút đau đớn.

      An Nhược Hảo thấy heo rừng lại húc Lăng Canh Tân lần nữa: “Nhị ca, nhị ca!” Ngay sau đó, nàng thấy heo rừng rống lên tiếng, Lăng Canh Tân cùng heo rừng đều nằm im bất động rồi.

      An Nhược Hảo nhìn lát, vội vàng nhào qua: “Nhị ca!”

      Lúc này An Nhược Hảo mới thấy cổ heo rừng cắm thanh đao cùn, đời nhà ma rồi.

      “Tiếu Nhan đừng khóc, nhị ca sao.” Lăng Canh Tân lqd đưa tay đầy máu ra, lúc định chạm vào mặt nàng lại thu về.

      An Nhược Hảo đưa tay cầm: “Nhị ca.”

      Lăng Canh Tân nằm lát, đẩy heo rừng đè người ngồi dậy: “Chúng ta về nhà.”

      “Được.” An Nhược Hảo mang lại giày, theo sau lưng Lăng Canh Tân, nhìn khiêng heo rừng chết nhắm mắt, nhớ tới chuyện vừa rồi lại nghĩ tới chuyện đêm qua, trong lòng biết có tư vị gì, nàng hoàn toàn biết bây giờ rốt cuộc là tình trạng gì.

      Lăng Canh Tân lát mới phát nàng đuổi kịp, quay đầu chờ lại phát chân nàng cà thọt: “Chân của nàng thế nào?”

      có gì.” An Nhược Hảo thu chân lại.

      Lăng Canh Tân biết nàng láo, ném heo rừng xuống đất, tiến lên ngồi xổm đưa tay cầm chân nàng rồi cởi giày ra: “Bị tảng đá làm rách chân sao với nhị ca.”

      có việc gì.” An Nhược Hảo rất muốn thu chân lại nhưng bị nắm chặt rồi.

      Lăng Canh Tân xé miếng vải dưới gấu áo quấn lấy cho nàng, xoay người sang chỗ khác: “ lên.”

      “Còn heo rừng làm thế nào?”

      “Heo rừng ném ở đây, đưa nàng về trước.”

      “Ngộ nhỡ heo rừng bị người ta nhặt làm thế nào?”

      lên.” Lăng Canh Tân hơi giận đưa tay kéo nàng đặt lên lưng mình, nhàng câu: “ có gì quan trọng hơn nàng.”

      An Nhược Hảo nghe : “Hả?”

      “Lần sau đừng có chạy lung tung, cho dù tức nhị ca cũng đừng chạy loạn.”

      An Nhược Hảo trầm mặc, im lặng nằm lưng .

      Đến nhà, Lăng Canh Tân liền thu xếp nấu nước ấm, nấu xong lại đổ vào thùng gỗ cho nàng, chuẩn bị quần áo tắm rửa: “Nàng tắm trước, nhị ca vác heo rừng về.”

      An Nhược Hảo nhìn khóa cửa lại ra ngoài, khó khăn bò vào thùng gỗ, nhiệt độ nước vừa đúng, lỗ chân lông cả người cũng giãn ra. Vết thương dưới lòng bàn chân bị nước nóng kích thích, cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo, nhưng so với thoải mái tính vào đâu.

      “Tiếu Nhan, xong chưa?” Lăng Canh Tân gọi mấy tiếng nhưng có đáp lại, vội vàng mở khóa vào, lại phát nàng dựa vào thùng gỗ ngủ thiếp .

      “Tiếu Nhan, Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân lo lắng vỗ vỗ gương mặt nàng.

      Khi An Nhược Hảo tỉnh lại sợ hết hồn, nhìn bản thân trong nước, vội kéo khăn vải che kín thân thể: “ ra ngoài.”

      Lăng Canh Tân lặng lẽ ra ngoài.

      Qua hồi lâu, An Nhược Hảo mới từ trong nhà ra: “Nhị ca.”

      Lăng Canh Tân phục hồi tinh thần từ trong trầm tư, lặng lẽ tiến vào xử lý xong heo rừng, An Nhược Hảo cứ đứng ở cửa nhìn như vậy. Nhìn như đầu bếp chặt thịt heo rừng, bỏ từng miếng từng miếng vào trong lọ muối, người bản thân đều là vết máu.

      “Chân nhị ca chảy máu rồi.” An Nhược Hảo nhìn thấy vết máu đùi khô nửa, nhưng vẫn chảy máu tươi ra, chạy vào phòng.

      có việc gì.” Lăng Canh Tân nhìn đùi mình, lại nhìn An Nhược Hảo, mặt lộ ra nụ cười chua sót.

      “Nhị ca lau chút trước , ta qua nhà thím Tào hỏi xem có thuốc cầm máu .” An Nhược Hảo xong liền chạy ra ngoài. Lăng Canh Tân nhìn bản thân, nghe lời lau người. quên chuyện xảy ra tối hôm qua, nếu phải say, thà rằng bản thân khó chịu cũng như vậy?

      “Nhị ca.” Lúc An Nhược Hảo trở về, Lăng Canh Tân ngồi bên giường mặc quần áo, “Nhị ca, bôi thuốc rồi mặc.”

      Lăng Canh Tân mặc cho ngón tay ấm áp của nàng lướt qua làn da , tỉ mỉ rắc thuốc bột cho , lại lấy mảnh vải băng bó tốt cho . Mặc dù trong lòng Tiếu Nhan trách , nhưng suy cho cùng vẫn đau lòng : “Tiếu Nhan, tối qua…”

      “Ta chuyện gì cũng chưa xảy ra.” Sắc mặt An Nhược Hảo nghiêm nghị, nàng vẫn khó có thể tha thứ cho đối với nàng như vậy, vội vã cắt đứt lời . Thu lọ thuốc, An Nhược Hảo liền ra cửa phòng, ngồi bậc cửa, biết nghĩ gì.

      Lăng Canh Tân nhìn bóng lưng bi thương của nàng, nếu nàng để cho , vậy đề cập đến nữa.

      “Tiếu Nhan, cho này.”

      An Nhược Hảo nhận bọc giấy trong tay : “Là cái gì?”

      “Tiết trung thu qua đúng, ăn bánh trung thu coi như nhị ca bồi thường nàng.” Lăng Canh Tân dừng lại chút, lại , “Lúa trong ruộng có thể gặt, ngày mai nhị ca ra ruộng.”

      “Ừ.” An Nhược Hảo ăn bánh trung thu, nhàng đáp tiếng, hơi nước trong mắt mờ mịt.

      “Tiếu Nhan cứ đợi trong nhà chờ thôi.”

      An Nhược Hảo ngẩng đầu, mặc dù lúa trong nhà nhiều, nhưng cũng ít, mình .

      Lăng Canh Tân giống như nhìn thấu tâm tư của nàng: “ mình nhị ca có thể, trước kia nhị ca cũng chỉ mình.”

      “Vậy ta làm gì?”

      “Trước kia nàng vẫn chạy loạn núi dưới núi, chỉ có điều gần đây đừng chạy lên núi, núi nhiều thú hoang, trong khoảng thời gian này thích ra ngoài ăn trộm khoai lang.”

      “A.” An Nhược Hảo vẫn nhớ tới con heo rừng khiến cho trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi đến bây giờ, nàng cảm thấy khí đè nén hơi quái lạ, đứng dậy vào phòng.

      Mặc dù Lăng Canh Tân để cho nàng theo gặt lúa, nhưng An Nhược Hảo vẫn . Lăng Canh Tân để cho nàng xuống ruộng, nàng liền ở bên cạnh đập lúa. Lăng Canh Tân lay chuyển được nàng, đành từ bỏ.



      “Tiếu Nhan.”

      An Nhược Hảo chuẩn bị cơm trưa, vừa quay đầu liền nhìn thấy Viên Phú Cảnh tựa khung cửa, cười như cười nhìn nàng.

      “Chuyện gì?”

      “Xiêm áo của nàng đẹp.” Viên Phú Cảnh tới gần nàng.

      An Nhược Hảo nhìn y phục người: “Đây là nhị ca mua.”

      “Nàng mặc áo đỏ rất đẹp mắt, thể ánh mắt của ca nàng kẻ quê mùa cục vẫn rất tốt.”

      cho ngươi ca ta là kẻ quê mùa cục!” An Nhược Hảo thấy gọi Lăng Canh Tân như vậy, tức giận .

      “Ha ha.” Viên Phú Cảnh lơ đễnh cười cười, “Có phải trước khi Ngô Đắc Nhân vào kinh nàng từng nhìn thấy ?”

      “Hả?” An Nhược Hảo kinh ngạc sao đột nhiên nhắc tới Ngô Đắc Nhân.

      “Hôm nay ta hỏi, được biết Ngô Đắc Nhân từng té ngựa, biến mất thời gian. Chờ đến khi người Ngô gia đến tìm đầu óc của có chút vấn đề.”

      “Vấn đề gì?” Trong lòng An Nhược Hảo lo lắng yên.

      “Dường như quên số chuyện, ngay cả ai chăm sóc trong thời gian biến mất cũng biết. Ta nghĩ, có phải trước đây nàng nhìn thấy . Nếu vì sao nàng lại gọi là đường ca?”

      An Nhược Hảo nghe thấy quên số chuyện cảm thấy đầu óc ầm tiếng: chẳng lẽ đó chính là Lý Đường Ca? mất trí nhớ?

      Viên Phú Cảnh thấy sắc mặt của nàng tái nhợt trong chốc lát, lại cười: “Xem ra ta đoán sai, nhưng mà ta hy vọng sau khi chúng ta thành thân nàng quên , dù ta rộng lượng cũng chấp nhận được cả ngày nàng cứ nghĩ đến nam nhân khác.”

      “Cái gì?”

      “Ta , nàng cũng đừng nhớ tới Ngô Đắc Nhân nữa. Cho dù là tên du côn, nhưng cũng là thiếu gia của gia đình giàu có, dù sao cũng tới phiên nàng.” Ngoài miệng Viên Phú Cảnh giống như hời hợt, nhưng An Nhược Hảo nghe lại hết sức chói tai.

      “Ngươi!”

      “Đừng nóng giận.” Viên Phú Cảnh đưa tay đè môi nàng lại, chờ lúc chạm tới lại chuyển thành vuốt ve, “Nàng biết ta có ý gì.”

      “Viên Phú Cảnh, ta biết trong đầu ngươi nghĩ cái gì?” An Nhược Hảo đẩy tay ra.

      “Ha ha, nếu nàng quyết định gả cho ta đừng ôm ôm ấp ấp ca ca nàng.” mặt Viên Phú Cảnh cười cười.

      “Ta quyết định gả cho ngươi khi nào?” An Nhược Hảo lqd đột nhiên cảm thấy quả thực thể lý, xoay người đẩy ra.

      “Ha ha, có thể xứng với nàng nàng cũng xứng đôi với ta, nàng còn có thể gả cho người nào?” Viên Phú Cảnh đến gần nàng, ép đến bên cửa sổ.

      “Ngươi có tật xấu.” An Nhược Hảo dựa vào cửa sổ, tức giận thôi, nhưng nàng cảm giác người nam nhân này dường như có vài điều đúng.

      “Có lẽ ta có tật xấu.” Viên Phú Cảnh đè trán, “Giống như khi nhìn nàng ta bình thường, tiên sinh nữ nhân họa thủy, nhưng mà ta lại cao hứng khi bị nàng gieo họa, chính là vì nàng mà điên rồi sao?”

      “Ngươi có thói xấu.”

      Viên Phú Cảnh đột nhiên tiến gần môi của nàng, may mà An Nhược Hảo tránh nhanh, đẩy ra rồi. Viên Phú Cảnh mạnh mẽ giữ gáy nàng, in môi lên môi mỏng, hôn bá đạo. tay kia giữ chặt tay nàng để cho nàng động đậy, tuy thư sinh yếu đuối, nhưng khí lực thua người nông dân. tay nắm lấy mềm mại trước ngực nàng, hạ quyết tâm giật xiêm áo cùng cái yếm ra, mạnh mẽ bóp.

      An Nhược Hảo vốn bị cưỡng chế thể phản kháng, nhất quyết cắn môi . Viên Phú Cảnh bị đau thể buông nàng ra.

      “Khốn kiếp!” bạt tai tới, An Nhược Hảo quả giận dữ.

      Viên Phú Cảnh che mặt, vuốt vuốt, tay kia sờ môi: “ chảy máu, nàng độc ác.”

      “Ta cắn đứt đầu lưỡi ngươi tệ rồi, cút!” tay An Nhược Hảo che ngực, tay chỉ ra cửa rống giận.

      Viên Phú Cảnh lắc đầu, đứng nhìn nàng chằm chằm lát, An Nhược Hảo nhìn ra biểu cảm gì, thế nhưng trước khi nàng xoay người ra ngoài.

      Mà lúc này, trong đầu An Nhược Hảo chỉ nhớ tới ta Ngô Đắc Nhân ngã ngựa, mất trí nhớ rồi. Chẳng lẽ là, nếu như vậy, là Lý Đường Ca.

      “Tiếu Nhan, nhị ca trở lại.” Lăng Canh Tân vừa vào cửa liền nhìn thấy nàng đứng sững sờ bên cửa sổ, áo xốc xếch, yếm đỏ cũng loạn xạ che ngực, sốt ruột tiến vào: “Tiếu Nhan, nàng làm sao vậy?”

      có việc gì.” An Nhược Hảo nắm chặt cổ áo, cố gắng nhàng: “Thời tiết quá nóng, mở rộng xiêm áo cho mát mẻ.”

      Lăng Canh Tân biết nàng láo, nhưng vẫn vạch trần, chỉ lẳng lặng nhìn nàng bưng món ăn lên bàn.

      “Tiếu Nhan.”

      “Hả?”

      “Chưa tới ba ngày lúa trong ruộng có thể thu toàn bộ, chờ thu xong lúa là có thể có loại thức ăn khác. Tiếu Nhan muốn ăn gì?” khí giữa hai người liên tiếp có mùi vị gì, Lăng Canh Tân chỉ có thể cố gắng tìm nhiều đề tài.

      “Rau cải, nấm hương, rau xà lách.” An Nhược Hảo cố nhớ tới món ăn mùa đông, “Còn có củ cải, măng tây…”

      “Ta biết rồi.” Lăng Canh Tân uống ngụm nước trà cười , “Tiếu Nhan chỉ nghĩ đến đồ ăn.”

      An Nhược Hảo cười ha ha, thẳng ra nàng ăn hàng là xong rồi, đáng tiếc Lăng Canh Tân biết khái niệm này, cho cùng bọn họ vẫn có khác nhau.

      “Tiếu Nhan, nếu oán giận nhị ca thẳng, đừng giấu ở trong lòng. Nhị ca nhìn nàng như vậy rất khó chịu, cũng biết nên làm như thế nào mới khiến cho nàng vui mừng.” Lăng Canh Tân tới bên cạnh nàng, thay nàng thu dọn chén đĩa.

      “Xin hỏi có ai ?” Đột nhiên ngoài cửa vang lên giọng , Lăng Canh Tân cùng An Nhược Hảo vội ra cửa, lại thấy gã sai vặt đứng.

      “Ngươi là?”

      “Vị này chính là nhị ca à, ta là người bên cạnh Ngô phu nhân, nhị ca chưa từng gặp ta, nhưng ta từng nhìn thấy nhị ca lần.” mặt gã sai vặt nở nụ cười, nhưng đáy mắt cười.

      “Dì cho ngươi đến tìm ta có việc gì?” Lăng Canh Tân hỏi.

      phải tìm biểu thiếu gia, phu nhân gần đây rất nhớ nhung muội muội qua đời, vừa đúng lúc công việc đồng áng của các ngươi cũng ít , muốn để cho biểu tiểu thư vào phủ ở thời gian ngắn.”

      An Nhược Hảo nghe lời này, trong lòng lạnh đến buồn nôn. Trước xưng hô như vậy, cho tới bây giờ vẫn đều là nhị ca a Sửu, bỗng nhiên đổi thành biểu thiếu gia biểu tiểu thư, đúng là…

      “Dì nàng ấy…”

      Gã sai vặt thấy Lăng Canh Tân do dự, thô lỗ cắt ngang: “Phu nhân chỗ ở trong phủ an bài xong, biểu tiểu thư chỉ cần qua là được, cần mang theo cái gì.”

      “Dì muốn Tiếu Nhan ở bao lâu?”

      “Ơ, phu nhân chưa .” Gã sai vặt hơi lúng túng.

      Lăng Canh Tân nhìn An Nhược Hảo lặng im lát: “Nếu dì muốn nàng , vậy nàng tới ở cùng dì ấy thời gian .”

      “Nhị ca…”

      “Nhị ca cũng thường trấn , đến lúc đó tới thăm nàng.”

      “Ừ.” An Nhược Hảo vốn muốn , nhưng nhớ tới lời Viên Phú Cảnh , nàng lại rất muốn nghiệm chứng chuyến: rốt cuộc Ngô Đắc Nhân có phải là Lý Đường Ca ?

      Gã sai vặt thấy Lăng Canh Tân đồng ý, vung tay lên, dưới đường có hai gã sai vặt chạy lên, còn mang theo kiệu : “Mời biểu tiểu thư lên kiệu.”

      Mặc dù An Nhược Hảo quen làm bộ như vậy, cũng quen nhiệt tình bất ngờ của Ngô gia, nhưng vẫn vào nhà thu thập chút đồ rồi lên kiệu.

      Hai gã sai vặt mang kiệu thẳng tới trấn Cổ Nhạc, cho đến khi vào trong trấn An Nhược Hảo mới tỉnh cơn mơ: nàng lại muốn Ngô gia? Mặc dù lễ tiết Ngô gia tính là nghiêm trang, nhưng tốt xấu sao cũng coi như là nhà giàu,có quyền thế. Chắc quy củ trong phủ phải ít, đây là chuyện phiền toái nhất. Đột nhiên nàng nhớ tới Lương nha đầu đưa vào Ngô gia dạo trước, may mà có người hiểu .

      “Biểu tiểu thư, đến rồi.” An Nhược Hảo ôm bọc ra khỏi kiệu, nhìn cửa sau trước mắt, cho cùng nàng vẫn được coi là người . Nhưng nàng muốn xem diện mạo của người dì này, ngoài miệng tình cảm với nương rất thân thiết, nhưng theo điệu bộ lại hoàn toàn như vậy.

      “Tiếu Nhan?” An Nhược Hảo tới lối rẽ ở hành lang dài đụng phải Lương nha đầu, “Tiếu Nhan, sao ngươi lại tới đây?”
      Last edited by a moderator: 2/1/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :