1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử cười - An Gia (Xuyên không - Điền văn - 4S)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      co len nha ban

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22. Mặc ngọc

      Editor: Puck

      An Nhược Hảo gật gật đầu, thứ này quả nhiên là chỉ có phụ nữ có thai mới chịu được, nhưng vừa nghĩ tới lời này của Vương bà tử có ý gạ hỏi. Nàng lập tức : “Mặc dù chua, nhưng ta lại thích ăn.”

      “Ăn xong rồi muốn nữa tìm bà tử.” Vương bà tử ngồi lại chỗ.

      ra hai người đều ngầm hiểu trong lòng mà thôi, An Nhược Hảo cầm ô mai cảm ơn xong liền . Nàng cầm ô mai trở về thẳng mà khiến nàng chua muốn chết, vừa tiến vào cửa nàng liền đưa bọc giấy cho Vương Tú Lệ: “Đừng để cho ta nghe đến nó, chua khiến ta đau răng.”

      “Xì.” Vương Tú Lệ nhìn dáng vẻ nàng bịt mũi cau mày mà buồn cười.

      “Đừng cười, nhanh ăn .” An Nhược Hảo lui ra sân, “ chua chết ta.”

      “Tiếu Nhan thích ăn kẹo hồ lô, sao lại chịu nổi ô mai?” Lăng Canh Tân cũng ra ngoài trêu ghẹo.

      “Nhị ca còn cười muội, bản thân cũng chịu được chua phải chạy ra ngoài.” An Nhược Hảo chế nhạo.

      Lăng Canh Tân quay đầu nhìn Vương Tú Lệ ăn ngon lành trong phòng, bị An Nhược Hảo vạch trần cũng chỉ cười cười: “Tiếu Nhan, vo chút gạo nấu cơm, tính số lượng bốn người.”

      “Bốn người?” An Nhược Hảo kinh ngạc , bỗng nhiên bừng tỉnh ra, “Đúng rồi, trong bụng Tú Lệ tỷ còn có .”

      Lăng Canh Tân ngưng cười: “Vậy bốn rưỡi.”

      “Hả?” An Nhược Hảo vừa bịt mũi vừa vào cửa, nghe lời này dừng chân, quay đầu lại nhìn .

      “Đợi lát nữa lưu manh nhất định chạy về, liền cùng nhau ăn cơm tối.”

      “À.” An Nhược Hảo cũng nghĩ vậy, liền nhảy vào cửa lấy gạo.

      “Nhị ca, trong lu sắp hết nước.” An Nhược Hảo thấy còn dư nhiều nước lắm, mỗi lần phải ra suối lấy nước mệt, đáng tiếc có hệ thống cung cấp nước.

      “Trước đủ dùng cho buổi tối, nhị ca nhặt rau.”

      “Ừ.”

      “Tình cảm huynh muội các ngươi tốt .” Vương Tú Lệ ăn mấy quả ô mai xong dễ chịu chút, nhìn bọn họ hâm mộ.

      “Chúng ta là huynh muội đó, đương nhiên là tình cảm tốt rồi.” An Nhược Hảo vo sạch gạo, đổ thêm nước, ước chừng lượng nước trong nồi liền chui vào sau bếp lò bắt đầu nhóm lửa.

      Vương Tú Lệ chịu nổi đơn, liền đứng sau bếp lò với nàng: “Nhị ca của ta tốt với ta, luôn khi dễ ta.”

      “Nhị ca của ngươi cũng biên quan đánh giặc sao?”

      “Ừ, cùng Lăng thúc.” Vương Tú Lệ gật gật đầu, “Cha ta , ra cha ngươi là người rất lợi hại, quả nên chôn vùi trong thôn Thuấn Thủy, ca ta theo Lăng thúc về sau nhất định có tiền đồ lớn.”

      lâu sau An Nhược Hảo mới phản ứng kịp nàng ta Lăng thúc là cha mình, xấu hổ cười cười.

      Vương Tú Lệ vuốt ve bụng: “Nghĩ tới nhờ mấy lời lành của ngươi, tương lai đứa này có thể trở thành nhân trung hào kiệt.”

      “Có thể, Tú Lệ tỷ, chỉ cần ngươi dạy tốt, nhưng ngàn vạn lần đừng học thói lười biếng của cha bé.” Câu trước An Nhược Hảo còn an ủi, nửa câu sau, Vương Tú Lệ liền lúng túng.

      Vương Tú Lệ cúi đầu suy nghĩ lát: “Tiếu Nhan, ra Chân Thất tốt lắm, chỉ có điều lúc trước bị đệ đệ cùng mẹ ngăn trở lên chiến trường, mới biến thành như vậy.”

      “Đệ đệ lên chiến trường, ở nhà phụng dưỡng cha mẹ phải giống nhau sao?”

      phải, đệ đệ chết trận, trong lòng áy náy, cũng oán giận nương lúc đầu ngăn cản để cho . Sau khi tin tức đệ đệ chết trận truyền đến tâm tình thay đổi lớn, dần dần biến thành như vậy.”

      “Hóa ra là thế.” An Nhược Hảo ngờ lưu manh còn có chuyện cũ đau lòng tình cảm sâu đậm cao thượng đấy.

      “Hơn nữa, Chân Thất đối với ta tốt lắm, mặc dù trước đó có người nào.”

      “Ừ.” An Nhược Hảo nghĩ tới đêm hôm đó nghe lén lời tâm tình trong rừng trúc, mặc dù dáng dấp Chân lưu manh là dạng chó hình người, tới lui quả vẫn có trách nhiệm.

      “Tú Lệ, Tú Lệ!” Chân lưu manh hùng hùng hổ hổ vọt vào cửa, thấy Vương Tú Lệ đứng bên cạnh bếp lò, ôm cổ nàng, nhìn chung quanh, rồi nhìn xuống dưới.

      “Chàng nhìn cái gì?” Vương Tú Lệ bị nhìn đến mức ngượng ngùng.

      “Tú Lệ, nàng mang thai hài tử của ta?” Chân lưu manh ôm lấy bả vai của nàng, hưng phấn hỏi.

      Lúc này Vương Tú Lệ lại xấu hổ, đỏ mặt cúi đầu.

      “Ta làm phụ thân?” Chân lưu manh biết lần này nhất định là .

      Nhưng Vương Tú Lệ cao hứng như , trong nháy mắt rơi lệ.

      “Sao vậy, người thoải mái?” Chân lưu manh nhìn nàng khổ sở cũng căng thẳng, vội vàng ôm nàng ngồi lên ghế dựa, “Mẹ ta từng phụ nữ mang thai mười tháng rất khó chịu, nào, ngồi xuống.”

      Vương Tú Lệ cảm nhận được săn sóc của , nước mắt lại càng chảy mạnh, cái mũi đỏ ửng lên: “Lưu manh thối.”

      “Như thế nào?” Chân lưu manh lau nước mắt cho nàng.

      “Nương ta, nương ta bà ấy muốn chàng lấy ra hai mươi lượng bạc tiền mừng, nếu đồng ý gả ta cho chàng.”

      “Hai mươi lượng bạc.” Đều phân tiền làm khó hùng, tuy Chân lưu manh phải hùng, nhưng lúc khó khăn này lấy ra hai mươi lượng bạc làm khó rồi.

      “Nương ta là người được làm được, nhưng hai mươi lượng bạc này, chàng lấy ra thế nào chứ.”

      Lăng Canh Tân ngồi bên cạnh An Nhược Hảo, nhìn uyên ương đau buồn, cũng nhịn được.

      “Nhị ca, bọn họ bị món tiền sính lễ này làm khó hả?”

      “Cuối cùng cũng có cách.” Lăng Canh Tân cầm tay An Nhược hảo, mắt nhìn lửa hồng trong lò. “Còn mau tắt lửa, cơm trắng sắp đốt thành than đen rồi.”

      “Úi, thiếu chút nữa quên.” An Nhược Hảo vội vã gắp củi cháy sang bếp khác, “Nhị ca, huynh có thể nấu đồ ăn rồi.”

      “Nhưng khẩu vị phụ nữ có thai, nhị ca nắm chắc.” Lăng Canh Tân khó xử nhìn nàng.

      “Làm mấy món thức ăn thanh đạm là được rồi.” An Nhược Hảo vỗ tay phủi tro, “Thôi, để muội đến.”

      Lăng Canh Tân biết nàng vậy, cất cao giọng : “Được, nhị ca nhóm lửa giúp muội.”

      An Nhược Hảo tính toán khẩu vị phụ nữ có thai, gia vị đủ làm ra ngọt bùi cay đắng, nàng chỉ có thể làm món thanh đạm rồi.

      “Hai người, ăn cơm trước.”

      Chân lưu manh cùng Vương Tú Lệ nghe An Nhược Hảo gọi, ngượng ngùng nhìn thức ăn bàn.

      “Được rồi, Chân lưu manh, sắp làm phụ thân rồi, có chuyện xích mích gì, hôm nay nếu ngươi ăn món ăn Tiếu Nhan làm ta thực ném ngươi ra.” Lăng Canh Tân kéo hai người đến bên cạnh bàn, “Nhanh ngồi xuống , mặc dù nhị ca giúp được gì, nhưng vẫn có thể cho các ngươi bữa cơm.”

      Chân lưu manh để Vương Tú Lệ ngồi xuống trước, cúi mình vái chào An Nhược Hảo: “Tiếu Nhan, chuyện lúc trước là lỗi của lưu manh, hôm nay ngươi còn giúp chúng ta như vậy, ta lời xin lỗi ngươi.”

      An Nhược Hảo biết chuyện bên ruộng lúa lần đó, mặt đỏ lên.

      “Ăn cơm, chuyện qua rồi, còn lấy ra .” Lăng Canh Tân vỗ vai , Chân Thất nghe lời ngồi xuống ăn cơm, trong lúc ăn quên gắp thức ăn cho Vương Tú Lệ.

      “Lưu manh, ngươi định làm thế nào?” An Nhược Hảo phải người ăn , vừa bới cơm vừa hỏi.

      “Ta cũng biết chuyện bạc luôn khó giải quyết, bụng Tú Lệ ngày lớn, đứa bé chờ được. Nhưng phụ thân ta còn thiếu tiền người ta, ta làm công ngắn hạn tháng còn đền được.” Chân lưu manh buông chén đũa xuống, vô cùng lo phiền.

      “Lưu manh, ngược lại ta có biện pháp, chỉ có điều muốn xem ngươi có dám hay .” Lăng Canh Tân cũng buông chén đũa xuống .

      “Biện pháp gì?” Nhất thời trong mắt Chân lưu manh cùng Vương Tú Lệ sáng lên.

      “Mặc ngọc.”

      Lời Lăng Canh Tân vừa khiến hai người còn nhiệt huyết sôi trào thành chán nản trong nháy mắt, ủ rũ thôi.

      “Mặc ngọc là cái gì?” An Nhược Hảo hỏi.

      “Mặc ngọc là ngọc trai do bào ngư đen trong hồ Mặc sinh ra, giá thị trường là năm mươi lượng viên, nhưng muốn tìm được mặc ngọc vô cùng khó khăn.” Lăng Canh Tân giải thích.

      “Biện pháp khó khăn như thế nào?” An Nhược Hảo nghi ngờ .

      “Lúc muội cùng Viên Phú Cảnh xem hồ Mặc như thế nào?”

      “Gió êm sóng lặng, tiên cảnh nhân gian.”

      Lăng Canh Tân nghe miêu tả của nàng gật gật đầu: “Đó là lúc hồ Mặc bình thường, nhưng mười lăm mỗi tháng hồ Mặc yên ả, gió nổi sóng dâng lên náo loạn quái gở.

      “Chẳng lẽ chỉ có khi đó mới có thể lấy mặc ngọc?” An Nhược Hảo nghe ra ý ngoài lời.

      Lăng Canh Tân gật gật đầu: “Mười lăm mỗi tháng bào ngư đen mới có thể tiến vào gần bờ, bình thường vốn ngay cả bóng dáng cũng thấy được.”

      “Chẳng lẽ nó còn chọn mười lăm mỗi tháng đến thu thập tinh hoa nhật nguyệt, chính là lúc thân?”

      “Từng có vị tiên sinh như vậy.” Chân lưu manh gật đầu, vẻ khó xử mặt dần bớt , “Nhị ca, ta nhớ vị tiên sinh này còn tới biện pháp lấy ngọc, có lẽ có thể thử lần.”

      “Ngươi xác định?” Lăng Canh Tân nhìn vẻ mặt Chân lưu manh, ra cần xác nhận, “Cũng tốt, ta cùng với ngươi.”

      “Nhị ca?” Chân lưu manh cùng Vương Tú Lệ đều cả kinh.

      “Nhị ca, rất nguy hiểm sao? Lúc này An Nhược Hảo mới phát ra trọng điểm, đúng, vừa rồi đến mười lăm hồ Mặc rất kinh khủng, lấy ngọc chắc chắn cũng vô cùng nguy hiểm rồi.

      “Tiếu Nhan, nhị ca cẩn thận.” Lăng Canh Tân vuốt ve mu bàn tay nàng.

      “Nhị ca, cần, chuyện như vậy mình lưu manh ta cũng có thể ứng phó.” Chân lưu manh vội vàng từ chối.

      Lăng Canh Tân lại quyết tâm: “Ta cũng muốn lấy viên, phải vì ngươi, là vì bản thân ta.”

      Chân lưu manh cùng Vương Tú Lệ đều nhìn An Nhược Hảo, nghĩ đến mấy chuyện cũ, biết vì sao Lăng Canh Tân lại như vậy liền thêm nữa. An Nhược Hảo nhìn vẻ mặt kiên định của Lăng Canh Tân, lời muốn ra khỏi miệng liền cứng rắn nuốt xuống.

      “Chờ mười lăm tháng sau, chúng ta lấy. Vừa đúng lúc cho chúng ta thời gian chuẩn bị vài thứ, bình thường hồ Mặc thăm dò địa hình, chờ tối mười lăm tới lấy ngọc.” Lăng Canh Tân bắt đầu căn dặn Chân lưu manh, Chân lưu manh cũng vội vàng đồng ý.

      “Mấy ngày này Tú Lệ ở nhà chúng ta , ngươi ngủ giường Tiếu Nhan, Tiếu Nhan ngủ giường của ta.” Lăng Canh Tân cùng Chân lưu manh đến nửa đêm còn chưa tính toán xong, bố trí .

      “Vậy còn nhị ca?” An Nhược Hảo lấy nước cho rửa mặt, lại nghe vậy.
      Last edited: 24/11/15
      huyetdu, Trâu, kabi_ng0k3 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 23. Sắc tâm

      Editor: Puck

      “Tối hôm nay nhị ca tới nhà lưu manh ngủ, tiếp tục thương lượng.” Lăng Canh Tân vuốt tóc trán nàng, “Hai người muội và Tú Lệ ở nhà, có sợ ?”

      An Nhược Hảo lắc đầu, nàng biết nhị ca lấy mặc ngọc có lợi ích gì, nhưng kể từ sau khi nhị ca theo Liễu tiên sinh giống trước. Nếu kiên trì muốn làm, vậy nàng yên lặng ủng hộ là được.

      “Vậy các ngươi rửa mặt ngủ sớm chút.” Lăng Canh Tân đóng cửa kỹ càng cho nàng, cài chặt then cửa đảm bảo an toàn, “Vậy nhị ca cùng lưu manh trước.”

      “Được.”

      Lúc gần Chân lưu manh hôn cái lên môi Vương Tú Lệ rồi mới , Vương Tú Lệ mắc cỡ đỏ bừng cả mặt, nhìn An Nhược Hảo mà lúng túng tay chân.

      “Các ngươi ân ái là chuyện tốt, đừng ngượng ngùng.” An Nhược Hảo buồn cười , để Vương Tú Lệ lau mặt, mình cũng lau liền nằm dài giường.

      “Tú Lệ, từ khi nào ngươi bắt đầu thích Chân lưu manh?” Cuối cùng An Nhược Hảo nhàm chán, bắt đầu bát quái hỏi thăm chuyện người khác.

      “Lúc mười ba tuổi, khi đó Chân Thất tiến tới, cùng đệ đệ giúp đỡ việc nhà nông trong nhà mỗi ngày, chịu khó giống nhị ca; chỉ có điều khi đệ đệ xảy ra chuyện thay đổi.”

      “Cái này ta biết, ta hỏi chuyện giữa ngươi và Chân lưu manh, ngươi cho ta biết chút.” An Nhược Hảo nằm lỳ giường, nhìn Vương Tú Lệ ở phía kia.

      “Chân Thất biết ta thích , cũng thích ta. Cho nên sau khi ta tròn mười lăm tuổi, định tới xin cưới, nhưng khi đó ca ta vẫn còn ở nhà, ca ta chướng mắt , đáp ứng, đánh ra ngoài.”

      “Ca ta đồng ý, nhưng trong lòng ta lại thích, cho nên liền vụng trộm tìm nghĩ biện pháp. Chúng ta nghĩ đến gạo sống nấu thành cơm chín, trong nhà được, cho nên ta liền giao thân thể cho ở đống rơm rạ sau núi, còn cố ý để cho trong nhà biết. Nhưng ca ta đánh ta, còn mắng ta thấp hèn liền nhốt ta lại.”

      “Nhưng ngày hôm sau quan phủ đến bắt lính, ca ta , đệ đệ cũng . bị đệ đệ trói núi để ngăn lại, bằng người chính là . Sau chuyện này, chúng ta gặp mặt hơn ba tháng, chờ đến khi gặp lại dáng vẻ của chính là chán chường. Ta mới biết, đệ đệ chết trận, tâm tình thay đổi lớn, nhưng ta vẫn thích , vẫn là Chân Thất mà ta thích.”

      “Vào tháng trước, chúng ta vừa thấy mặt liền, liền…” Tuy Vương Tú Lệ ở trong bóng tối, nhưng lúc nhớ tới việc làm trong rừng trúc cùng Chân Thất, vẫn đỏ mặt, chuyện trôi chảy.

      “Liền tình cũ trỗi dậy, sau đó còn tính toán chuyện có con và với người trong nhà.”

      “Sao ngươi biết?” Vương Tú Lệ kinh ngạc nhìn nàng.

      “Ta chính là biết.” An Nhược Hảo cười hì hì, nằm thẳng giường.

      “Ta nhớ ra rồi, ngày ấy chúng ta ở trong rừng trúc nghe được ca ngươi tới gọi ngươi, chẳng lẽ…” Vương Tú Lệ che miệng, cho dù là phải hay phải, bọn họ lộ rồi.

      An Nhược Hảo ho khan hai tiếng, nàng cũng ngượng ngùng.

      “Ngươi ở trong rừng trúc?” Vương Tú Lệ hỏi chắc chắn.

      An Nhược Hảo nghe nàng ta hỏi như vậy, cũng định che giấu: “Nếu ngươi cho ta là thần, biết chuyện của ngươi và lưu manh?”

      “Ngươi, ngươi thấy được?” Vương Tú Lệ mắc cỡ lấy chăn che mặt.

      có việc gì, ta từng xem mạnh bạo hơn.” An Nhược Hảo dửng dưng, nhưng lời này…

      “Cái gì?” Quả nhiên Vương Tú Lệ chui đầu ra hỏi.

      Giờ đến lượt An Nhược Hảo che mặt rồi, nàng thể trước kia nàng từng xem phim hành động hai người nhau ở đảo quốc tình , nàng xoay người, vùi đầu trong chăn: “Ngủ ngủ .”

      Vương Tú Lệ nhịn được cười, nghe giọng lúng túng của nàng cũng chịu bỏ qua: “Ngươi nhìn thấy quả phụ Tiếu cùng Lương lão nhị hả.”

      An Nhược Hảo biết có thể lấy đôi này ra làm bia đỡ đạn, vội vàng phải.

      Bỗng nhiên Vương Tú Lệ như tên trộm: “Ta cũng từng xem như vậy.”

      “Cái gì?” An Nhược Hảo kích động nằm sấp giường, mặt quay sang hướng này.

      “Sau khi ta và Chân Thất cùng nhau nhìn, đêm hôm đó chúng ta thử ở đống rơm.”

      “Đúng rồi, cảm giác lần đầu tiên như thế nào?” An Nhược Hảo rất tò mò, mặc dù trong bóng tối nhìn thấy được, nhưng nàng có thể đoán được, Vương Tú Lệ chắc chắn đỏ mặt rồi.

      “Đau.” Vương Tú Lệ dừng chút, “Tuy Chân Thất nhìn rồi, nhưng vẫn biết làm như thế nào, làm cho ta đau. Cho nên, ngày hôm sau cho dù ta cố ý, trong nhà vẫn có thể nhìn ra.”

      “Các ngươi phóng khoáng.” An Nhược Hảo nhớ trước khi nàng xuyên qua từng thử với Lý Đường Ca ở bên ngoài, nàng cũng rất phóng khoáng. tệ, bọn họ cũng rất phóng khoáng, nhưng nàng biết người phóng khoáng cùng nàng đâu.

      “Tiếu Nhan, chờ khi ngươi muốn thành thân có thể tới hỏi ta, mặc dù lần đầu tiên ta theo Chân Thất cũng rất đau, nhưng sau này còn rồi.”

      “…” An Nhược Hảo hết chỗ rồi.

      “Ngươi đừng ngượng ngùng, bản thân nhìn còn chưa xong đâu, lần đầu tiên Chân Thất muốn động nơi nào cũng biết, tìm lâu. Chờ khi ngươi muốn thành thân, ta dạy chút xíu cho ngươi.”

      “Tú Lệ tỷ, ta muốn ngủ.” An Nhược Hảo cảm thấy nếu nàng lại nghe tiếp, sắc tâm của nàng nhộn nhạo, mặc dù nàng nhộn nhạo, nhưng thể tiếp tục đề tài này.

      Vương Tú Lệ cười ngáp tiếng, tiếng được rồi dây dưa nữa, xoay người ngủ.


      Tuy mười lăm tháng tám là ngày người trong nhà đoàn tụ, nhưng Lăng Canh Tân cùng Chân lưu manh lại hồ Mặc, Vương Tú Lệ có thai dám về Vương gia, vẫn đợi ở Lăng gia. An Nhược Hảo muốn cùng , nhưng dù thế nào Lăng Canh Tân cũng đồng ý, cuối cùng lấy lý do Vương Tú Lệ cần người chăm sóc giữ nàng trong nhà.

      “Tiếu Nhan, trễ thế này mà còn chưa trở lại, có thể gặp chuyện may ?” Vương Tú Lệ vẫn chú ý động tĩnh ngoài cửa, thế nào cũng chịu ngủ.

      An Nhược Hảo cũng ngủ được, ngồi ở bên giường đong đưa hai chân, mắt nhìn chân trắng của mình lắc lắc đầu.

      Vương Tú Lệ biết An Nhược Hảo cũng lo lắng như mình, nàng hỏi nàng ấy cũng chỉ an ủi lẫn nhau thôi, thở dài.

      Đột nhiên, họ nghe thấy bên ngoài nổi gió, thổi vào cửa gỗ kêu ken két ken két.

      “Sao gió lại nổi lên rồi?” Vương Tú Lệ đẩy cửa sổ ra, “Trăng sáng như vậy, sao gió lại thổi thành như vậy?”

      Đều Nguyệt hắc phong cao *, đây hoàn toàn ngược lại rồi.” An Nhược Hảo câu đầu đuôi.

      (*) Nguyệt hắc phong cao: trời đen gió lớn, nguyên văn 月黑风高 câu đầy đủ: ‘Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hỏa’. Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường vào buổi tối)

      “Cái gì?”

      An Nhược Hảo lắc đầu: “Ta muốn xem, Tú Lệ tỷ ngươi ở nhà chờ.”

      Vương Tú Lệ còn muốn điều gì, An Nhược Hảo khoác áo chạy , nàng sờ bụng cũng chỉ có thể chấp nhận an bài này.

      An Nhược Hảo men theo đường trong trí nhớ thẳng tới hồ Mặc, may mà ánh trăng sáng ngời, trí nhớ của nàng cũng tốt, bao lâu liền tìm thấy đường đến đỉnh núi gần hồ Mặc. Nàng vừa lên đến đỉnh núi, gió to, quét qua mặt nàng phát đau, nhưng nàng bất chấp đau lại bị cảnh tượng trước mắt gây kinh ngạc rồi: trong hồ Mặc ra bào ngư đen toàn thân đen nhánh, chỉ có điều ngọc trai giữa bào ngư phát ra ánh sáng hết sức chói mắt. Ánh sáng màu xanh đen, dưới ánh trăng rọi xuống có đầy đủ vẻ cao quý cùng thuần khiết. Đây là lời mâu thuẫn cỡ nào, tồn tại đối lập cỡ nào.

      Nàng nhìn hồi lâu nhưng tìm thấy Lăng Canh Tân cùng Chân lưu manh ở đâu, thể làm gì khác hơn là lên tiếng hô to: “Nhị ca!” có ai trả lời nàng.

      “Chân lưu manh!” Vẫn có tiếng đáp lại.

      “Nhị ca!”

      có ai đáp lại nàng, trong hồ lại lộ ra đầu đen khổng lồ, thân hình giống như con ba ba, lưng lại giống cá voi, sau lưng còn kéo theo vệt nước dài, là hình hoa loa kèn. Đầu đen xoay vòng đột nhiên phun nước về phía nàng, An Nhược Hảo thấy vậy sợ hết hồn.

      “Tiếu Nhan, mau nằm xuống!” Giọng Lăng Canh Tân, “Mau nằm xuống!”

      An Nhược Hảo theo lời nằm xuống, cột nước sượt qua phía nàng, phun thẳng tới chân núi phía sau nàng, dìm sạch mảnh rừng trúc: “Đây là quái vật của hồ sao?” An Nhược Hảo bỗng nhiên nhớ tới truyền thuyết về quái vật trong hồ ở thế giới khác.

      tiếng kèn vang lên, “Quái vật hồ” này giống như bị kinh sợ, giãy mạnh cái rồi chui vào trong nước. An Nhược Hảo nằm lát, mặt hồ cũng yên tĩnh lại trong nháy mắt.

      “Tiếu Nhan, Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân chạy lên đỉnh núi đỡ nàng, “Bảo muội đợi trong nhà, sao lại ra?”

      “Bỗng nhiên nổi gió, muội cùng Tú Lệ tỷ rất lo lắng cho các huynh, muội liền ra ngoài xem chút.”

      “Vừa rồi quái vật phát ra tiếng kêu lớn, phải gió, chỉ có điều quái vật này sợ tiếng kèn, liền trốn . ngờ ngươi hô tiếng, nó lại ra, may mà có kèn này.” Chân lưu manh lôi kèn ra xoa xoa người, mặc dù kèn và người đều ướt đẫm giống nhau.

      An Nhược Hảo nhìn sắc đen mơ hồ trong ngực Lăng Canh Tân: “Nhị ca, các huynh mò được rồi hả?”

      “Ừ, vừa mới chôn mấy con bào ngư đen, vì lấy châu cũng chỉ có thể như vậy.” Lăng Canh Tân có vẻ vô cùng áy náy, nhưng cũng hối hận. lấy hai viên mặc ngọc trong ngực đưa cho Chân lưu manh, “Ngươi hai viên ta hai viên, ngươi bán lấy tiền là được rồi, đừng ta có.”

      “Đó là tự nhiên, nhị ca giúp ta chiếu cố lớn như vậy, ta quyết hại nhị ca.” Chân lưu manh nhận lấy mặc ngọc, vỗ ngực đảm bảo.

      Ba người vừa xuống đỉnh núi phía sau Lăng gia, liền nhìn thấy trước cửa đứng đám người, đều giơ cây đuốc.

      “Các ngươi trở lại rồi, chậm chút nữa chúng ta đến sau núi tìm các ngươi rồi.” Nương của Chân lưu manh là người đầu tiên xông lên, nắm chặt tay Chân lưu manh. Chân lưu manh giãy giụa rồi cầm lại tay bà, về phía Vương bà tử.

      Vương Tú Lệ nằm trong ngực Vương bà tử khóc sụt sùi, thấy Chân lưu manh tới, khỏi lại lệ tràn vành mắt.

      “Nhạc mẫu đại nhân ở cao, xin nhận của tiểu tế lạy.” Chân lưu manh buông nương mình ra, trong tay trình lên viên mặc ngọc.

      Vương bà tử lặng im lát
      Last edited: 24/11/15
      huyetdu, Trâu, kabi_ng0k3 others thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      chan luu manh co ve sap don dc vo ve roi do
      Trâu thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 24. Bối rối

      Editor: Puck

      Vương bà tử yên lặng lát, nhưng Vương lão đầu tới đỡ lên: “Hài tử ngoan, đứng lên . Ngươi mang viên ngọc này lên trấn bán, sắm sửa tốt cho hôn lễ là được.”

      “Nhạc mẫu đại nhân muốn hai mươi lượng tiền mừng con dâng lên, chỉ cần nhạc mẫu đại nhân chịu gả Tú Lệ cho con.” Mặc dù Vương lão đầu đồng ý, nhưng Vương bà tử còn chưa có đồng ý đâu.

      Mọi người thấy vậy liền lên tiếng phụ họa: “Bà tử đáp ứng , lưu manh này khó có được thành ý mười phần.”

      “Đáp ứng , lâu sau có thể ôm cháu ngoại, ha ha.”

      Vương Tú Lệ ôm cánh tay bà tử lqd lắc lư hồi: “Nương, nương.”

      Vương bà tử vỗ ót Vương Tú Lệ: “ là nữ nhi lớn dùng được, ôi, được rồi, đứng lên .”

      “Nhạc mẫu đại nhân đáp ứng?” Chân lưu manh che giấu được hưng phấn trong mắt.

      “Ngươi gọi nhạc mẫu, ta còn có thể đồng ý?” Vương bà tử tức giận nhìn , nhưng mặt lại nở nụ cười.

      Chân lưu manh nhảy lên từ mặt đất, ôm cổ Vương Tú Lệ xoay vòng vòng: “Tú Lệ, nương nàng đồng ý, nương nàng đồng ý!”

      “Đừng xoay, đừng xoay, đầu ta choáng.” Vương Tú Lệ che miệng, “Đừng xoay tròn, cẩn thận bụng của ta.”

      “Ta rất cao hứng.” Chân lưu manh đặt nàng xuống, vội vuốt ve lưng của nàng, “ sao chứ.”

      Vương Tú Lệ lắc đầu, rất ngượng ngùng nhìn mọi người xung quanh.

      chúc mừng, Vương lão đầu.” Đại lão gia ở đây bắt đầu chúc mừng Vương gia.

      An Nhược Hảo cùng Lăng Canh Tân thấy mọi người rời hết mới vào trong nhà, An Nhược Hảo vội lấy nước cho Lăng Canh Tân rửa mặt.

      “Tiếu Nhan, vội.” Lăng Canh Tân kéo nàng, móc viên mặc ngọc trong ngực ra, “Cái này cho muội, nhất định phải cất kỹ.”

      “Cái này, cho muội?” Viên ngọc quý trọng như vậy, An Nhược Hảo cho rằng Lăng Canh Tân đem bán.

      “Đưa cho muội.” Lăng Canh Tân yên lặng .

      “Nhị ca mang lên trấn bán sao?”

      bán, nhà chúng ta thiếu tiền, mua bán cái gì?” Lăng Canh Tân vuốt mũi nàng, cởi áo ướt đẫm bên ngoài rồi tự lau người.

      An Nhược Hảo cầm viên ngọc tay, sờ sờ lỗ mũi, nhìn cái lưng cường tráng của khỏi đỏ mặt: đúng là biết kiêng dè, nhưng nghĩ tới đối tốt với nàng như vậy liền thôi.

      An Nhược Hảo chạy lên gác lấy hộp gỗ, thả mặc ngọc vào bên trong, gác ngược lại có vẻ sáng ngời. Nàng đặt mặc ngọc dưới gối, thấy áo ngoài dính bùn vội cởi ra. Nàng vừa xoay người liền nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Lăng Canh Tân, liền phát hoảng: “Nhị ca!”

      “Tiếu Nhan, muội trưởng thành.” Lăng Canh Tân tới, vuốt gương mặt của nàng, tay khác xoa bờ vai, từ từ trượt đến trước ngực nàng.

      “Nhị ca!” An Nhược Hảo d.đ2l9q.đ cảm giác được tiếp xúc trước ngực, nhìn dục vọng trong mắt lại dám đẩy ra, lúc do dự nên cái gì, môi nóng rực của Lăng Canh Tân che lên, đầu lưỡi dò vào trong miệng nàng, vụng về mút lấy nước miếng trong miệng nàng.

      “Ưmh.” An Nhược Hảo muốn gì, đều bị ngăn trong miệng. Nàng cảm nhận Lăng Canh Tân hôn hơi thô bạo, trong đầu trống rộng: nhị ca nàng lại có thể đối với nàng như vậy, nhưng cảm giác này giống như từng biết…

      “Tiếu Nhan, muội mặc yếm.” Lăng Canh Tân vừa lẩm bẩm tên nàng, vừa đưa tay thò vào trong cổ áo nàng, tròn trĩnh trắng như tuyết lộ ra trong khí. Nụ hôn của từ cổ An Nhược Hảo thẳng xuống phía dưới, hôn lên xương quai xanh, từ từ hôn lên đỉnh nhọn màu hồng của nàng, tỉ mỉ gặm cắn.

      Hôm nay An Nhược Hảo mặc bộ váy lụa đỏ, dĩ nhiên mặc yếm rồi. Nhưng lời Lăng Canh Tân khiến cho nàng đột nhiên thức tỉnh, mà giờ khắc này cảm nhận được chân trước ngực, nhị ca nàng lại có ý tưởng ở phương diện kia với nàng, trong đầu uỳnh tiếng, dùng sức đẩy ra: “Nhị ca!”

      Lăng Canh Tân bị đẩy cái lảo đảo, thấy mặt An Nhược Hảo hơi tức giận, nhìn nửa thân trần của nàng khẽ ngẩn người: “Tiếu Nhan.”

      “Muội coi như chưa có gì xảy ra.” An Nhược Hảo vội vàng chỉnh lại quần áo, lúc này vốn định rửa mặt cũng sợ tới mức quên , xoay người nằm giường.

      Lăng Canh Tân còn muốn gì, thấy dáng vẻ này của nàng, lau mặt cái rồi thở dài tắt nến cũng nằm dài giường: Tiếu Nhan của , ngày nào đó nàng nguyện ý.

      An Nhược Hảo nằm ở giường còn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực sau lưng, đột nhiên nàng phát Lăng Canh Tân có tình cảm đặc biệt với nàng, phát điên, giận dữ, chỉ cảm thấy thể tưởng tượng nổi. Mặc dù trong lòng nàng cũng có ý nghĩ hỗn loạn bỏ xong, nhưng tình cảm này đúng luân thường đạo lý, nàng phải bóp chết nó từ trong tã lót, đúng lúc tìm chị dâu rồi, bằng ngày nào đó nàng chắc chắn bị ăn sạch sành sanh rồi.


      Chân lưu manh há mồm là biết ăn , nghe hai viên mặc ngọc bán cho Lệ gia ở trấn , tổng cộng thu được trăm tám mươi lượng bạc. Vì cảm tạ Lăng Canh Tân, vừa trở về mang năm mươi lượng cho Lăng gia.

      Lăng Canh Tân định từ chối, Chân lưu manh vụng trộm với mấy câu, Lăng Canh Tân nhìn An Nhược Hảo chút rồi thu lại.

      An Nhược Hảo quay đầu chỗ khác, bây giờ nàng lười phải để ý đến Lăng Canh tân, từ sau buổi tối hôn nàng xong, nàng liền cố gắng hết sức ít tiếp xúc với . Mặc dù chung mái nhà khó tránh khỏi, bớt là được.

      Chân lưu manh bỗng chốc trở thành nhà giàu mới nổi ở thôn Thuấn Thủy, cho Vương gia năm mươi lượng tiền mừng, Vương lão đầu ngại nhiều muốn thoái thác, Vương bà tử lại khách khí nhận toàn bộ.

      Vương Tú Lệ thấy vậy, vểnh môi khỏi oán trách nương nàng thấy tiền sáng mắt.

      “Đây chứng minh con đáng tiền, sao nương có thể thu.” Vương bà tử liếc nàng cái, thu bạc rồi vào trong nhà rồi.

      Chân lưu manh lại cao hứng, kéo tay Vương Tú Lệ: “Phụ mẫu ta để Trầm lão bá chọn ngày, ngày tám đầu tháng lqd sau là ngày tốt, để cho phụ mẫu ta tới thương lượng với nương nàng, chúng ta thành thân vào hôm đó.”

      “Tất cả nghe theo chàng.” Vương Tú Lệ mắc cỡ cúi đầu.

      “Mấy ngày này tiểu tử thúi có giày vò nàng ?” Chân lưu manh sờ bụng nàng còn hơi bằng phẳng.

      “Thời gian này nôn mửa như trước nữa, chàng đừng như vậy, người lớn trong nhà đều nhìn.” Vương Tú Lệ đẩy tay ra.

      Chân lưu manh ngẩng đầu nhìn mọi người, cười ha ha buông nàng ra.

      An Nhược Hảo nhìn hai người ân ái, xoay người trở về nhà.

      “Tiếu Nhan.”

      “Viên Phú Cảnh.” Lúc này An Nhược Hảo nhìn thấy , tâm tình ngược lại khá hơn nhiều.

      “Ta thấy mấy ngày này nàng luôn cau mày, cũng ít , hình như cãi nhau với nhị ca nàng hả?”

      “Chuyện liên quan đến ngươi.” An Nhược Hảo thấy nhắc tới Lăng Canh Tân, trong nháy mắt bắt đầu khó chịu, nhấc chân ra núi phía sau nhà.

      “Nàng cẩn thận chút, đừng để nhánh cây ven đường va vào.” Viên Phú Cảnh chạy tới, vạch nhánh cây ra cho nàng.

      “Ngươi phải học đường sao?” An Nhược Hảo vẫn tự .

      “Mấy ngày nay thân thể tiên sinh thoải mái, trong học đường nghỉ.”

      “À.”

      “Rốt cuộc ngươi bị sao?” Viên Phú Cảnh tiến lên bước, giữ bả vai của nàng.

      có việc gì.” An Nhược Hảo quay đầu .

      Viên Phú Cảnh lại lờ mờ nhìn thấy vết đỏ cổ nàng: “Nàng viên phòng với nhị ca?”

      An Nhược Hảo kinh ngạc quay đầu, theo ánh mắt của sờ lên cổ: “ có.”

      “Vậy dấu đỏ cổ nàng, điều này lqd ràng là bị người hôn, chẳng lẽ còn có người khác?” Viên Phú Cảnh giận dữ.

      “Huynh ấy chỉ hôn, có gì khác.”

      “Chính bởi vì chuyện này nên nàng giận dỗi nhị ca.”

      An Nhược Hảo trả lời.

      ra trong lòng Viên Phú Cảnh xác định từ trước: “Nàng thích nhị ca nàng.”

      An Nhược Hảo tiếp tục trầm mặc.

      “Cũng được, mười lăm tháng ba sang năm, nàng chịu đựng chút, đến lúc đó ta tới cầu hôn.” Viên Phú Cảnh thấy kinh ngạc trong mắt nàng, cười , “Ta đối tốt với nàng, nàng chờ ta.”

      “Viên Phú Cảnh, ta…’

      Viên Phú Cảnh lại ngắt lời nàng: “Nhị ca của nàng là kẻ quê mùa cục, tự nhận theo tiên sinh học mấy chữ là có thể xứng với muội, quá buồn cười rồi. Biểu ca của muội phải là vị hôn phu tốt, bằng nàng theo ta. Bây giờ nàng chưa nhìn thấy chỗ tốt của ta, nhưng về sau ta để cho nàng thấy chỉ có ta mới mang lại hạnh phúc cho nàng.”

      “Viên Phú Cảnh…”

      “Ta hiểu trong lòng nàng nghĩ gì, chờ ta, ta để cho nàng hối hận.” Viên Phú Cảnh hôn lên trán nàng cái, thẳng xuống núi.

      An Nhược Hảo tựa vào thân cây khô sau lưng, vuốt chỗ bị hôn lên trán, phải nàng hiểu tâm tư của người thiếu niên này, nhưng nàng có cách nào nhận cũng thể cự tuyệt. Tâm ý của Lăng Canh Tân khiến nàng hoảng hốt, bọn họ là huynh muội. Còn về Ngô Đắc Nhân, dáng vẻ của giống hệt Lý Đường Ca, là biểu ca của nàng sao? Trong lòng nàng hoài nghi, lại dám xác nhận, nàng sợ thất vọng.

      Nàng ngẩng đầu nhìn trời, mười tám tháng tám rồi, khi nàng đến nơi này là đầu tháng năm, hơn ba tháng rồi. Nàng gần như có thể thích ứng với cuộc sống ở đây, nhưng trong lòng nàng vẫn có vài thứ chộn rộn, mà nàng thể buông Lý Đường Ca. Nhưng buông xuống được, nàng lại biết nên làm gì bây giờ.

      “Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân từ chỗ tối ra, kêu lên.

      An Nhược Hảo nghe thấy giọng của vang lên từ phía sau, chẳng lẽ nghe được lời Viên Phú Cảnh với nàng, chẳng lẽ thấy Viên Phú Cảnh hôn nàng, trong nháy mắt trong lòng nàng hoảng sợ.

      “Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân kiên nhẫn gọi thêm tiếng.
      Last edited by a moderator: 29/11/15
      huyetdu, Trâu, kabi_ng0k3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :