1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử cười - An Gia (Xuyên không - Điền văn - 4S)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 19. Kinh nguyệt

      Editor: Puck

      “Muội mệt.” An Nhược Hảo quay vào bên trong, hai mắt nhắm nghiền, cũng kháng lại nước mắt chảy xuống nơi khóe mắt. ra An Nhược Hảo rất mềm yếu, mặc dù trong lòng nàng vẫn muốn Đường Ca tới cũng là tốt, có lẽ bọn họ có thể ở đây trôi qua cuộc sống lý tưởng. Nhưng nàng lại sợ đối mặt, nàng sợ đó vốn phải, cho nên nàng dám Ngô gia chứng thực; nàng sợ cho dù là Lý Đường Ca, nhưng phải là Lý Đường Ca của nàng.

      Lăng Canh Tân nhìn bả vai của nàng hơi run run, cũng buồn phiền trong lòng, đến giường của mình, chỉ cẩn thận lắng nghe tiếng hít thở của nàng.

      Ngày hôm sau, sau khi nàng lqd đưa kinh thư cho thím Tào, ngẫm lại chuyện của Lương nha đầu, cuối cùng cũng thông suốt, trong lòng thoải mái thôi.

      “Tiếu Nhan.”

      An Nhược Hảo quay đầu liền nhìn thấy Viên Phú Cảnh đứng tựa dưới tàng cây ven đường, gương mặt đỏ ửng: “Chuyện gì?”

      “Tiếu Nhan, tới đây.” Viên Phú Cảnh ngoắc ngoắc nàng.

      Mặc dù An Nhược Hảo thấy kỳ quái, nhưng vẫn qua. Nàng vừa tới gần, Viên Phú Cảnh liền đưa tay kéo nàng vào trong ngực, cằm dựa vai nàng, lẩm bẩm: “Tiếu Nhan, Tiếu Nhan.”

      “Ngươi uống rượu hả?” An Nhược Hảo khẽ đẩy ra, “Ngươi uống say rồi.”

      “Ta say.” Viên Phú Cảnh yên lặng nhìn vào đáy mắt nàng, “Có vẻ như tâm tình của nàng được tốt.”

      có.” An Nhược Hảo thừa dịp buông tay, thoát khỏi lòng .

      “Ngày hôm qua ta nhìn thấy nàng đuổi theo ngựa chạy của Ngô Đắc Nhân, vừa khóc vừa gọi đường ca, nàng và …”

      Trong lòng An Nhược Hảo co rút đau đớn: “Ta muốn về nhà.”

      Viên Phú Cảnh lại kéo nàng, ánh mắt đùa giỡn mang theo tín hiệu nguy hiểm: “Tiếu Nhan, dường như ta nhìn thấu chút gì đó.”

      “Viên Phú Cảnh!” An Nhược Hảo tức giận trợn mắt nhìn , quá thông minh cũng phải là chuyện tốt.

      “Thôi, ta nữa được sao?” Viên Phú Cảnh thấy nàng nổi giận, giơ tay đầu hàng, còn thêm, “Ta dẫn nàng đến chỗ để giải sầu?”

      “Chỗ nào?” An Nhược Hảo hơi tò mò.

      biết.” Viên Phú CẢnh kéo nàng , chạy xuyên qua cánh rừng.

      Bọn họ chạy thẳng qua vài cánh rừng, xuyên qua mảnh ruộng lúa, lại lội qua con sông, cuối cùng leo lên ngọn núi mới tới đích.

      “Hồ đẹp!” Xung quanh hồ trước mắt đen như mực, nhưng nước dưới chân lại vô cùng trong suốt, có thể nhìn thấy cá bơi lội vui vẻ trong nước. Đột nhiên có con chim bay xẹt qua mặt nước, văng lên chút bọt nước.

      “Đẹp nhỉ, đây gọi là hồ Thần Nữ.” Viên Phú Cảnh giống như hiến tặng vật quý nhìn nàng.

      “Hồ Thần Nữ, tệ.” An Nhược Hảo lqd nghiêng đầu nhìn , “Có chuyện xưa đẹp đẽ sao?”

      Viên Phú Cảnh suy nghĩ chút rồi : “Thời thượng cổ, có nương xinh đẹp và đại hùng nhau, nhưng hùng muốn chinh chiến thiên hạ, cho nên bọn họ định ra hôn ước chờ hùng đoạt được thiên hạ trở lại cưới nàng. hùng thực được lý tưởng của mình, nhưng mà lại quên lời thề. Mà mỗi ngày nương lại đến nơi ước hẹn của họ để chờ đợi, nhưng tin tức truyền đến lại là hùng thành thân với công chúa nước láng giềng. Nàng ấy hận lại hận được, còn luôn mang theo chờ đợi thầm kín. Vì thế, mỗi ngày nàng ấy đứng ở mảnh đất này, nhìn núi xa lấy nước mắt rửa mặt, cho đến khi nàng ấy chảy khô nước mắt. Cuối cùng nước mắt của nàng ấy hóa thành hồ nước, thân thể hóa thành tảng đá. Nàng nhìn tảng đá đối diện có giống như được đẽo gọt thành mỹ nữ ?”

      “Có điểm giống.” An Nhược Hảo quan sát chút gật gật đầu.

      “Từ đó, hồ này liền được gọi là hồ Thần Nữ. Câu chuyện xưa rất đẹp.” Viên Phú Cảnh cười .

      “Lại là chuyện xưa về kẻ bạc tình, tuyệt đối đẹp.” An Nhược Hảo kéo cây cỏ biết tên ở bên bờ, ngồi tảng đá, “Nhưng ngắm nhìn phong cảnh cũng tệ lắm.”

      Viên Phú Cảnh nghe xong đánh giá của nàng có chút dở khóc dở cười, ngồi xuống bên cạnh nàng, vừa rồi chạy tới, hơn nữa bên hồ có gió mát quất vào mặt, tỉnh rượu ít: “Tiếu Nhan.”

      “Hả?”

      “Ngô Đắc Nhân phải là người có thể phó thác cả đời, ta biết trước kia nàng và có chuyện xưa gì, tại sao nàng lại gọi là đường ca. Nhưng mà ta biết Ngô Đắc Nhân, là hoa hoa công tử, mỗi ngày chỉ thích theo mấy nương xinh đẹp. Hơn nữa, sở thích lớn nhất của chính là chà đạp phụ nữ đàng hoàng, e ngại quyền lớn thế lớn Ngô gia, trấn Cổ Nhạc ai dám câu phải. Nhưng nàng có thể trốn tránh , đừng tìm dây dưa, bằng chính là…”

      “Ta biết.” An Nhược Hảo đứng dậy, trong lòng nàng rối loạn, đây có lẽ phải Lý Đường Ca, “Ta nên về nhà rồi.”

      Viên Phú Cảnh nghe xong cũng ngăn cản, chỉ theo phía sau nàng, dọc đường hai người chuyện.

      “Tiếu Nhan, muội đâu?” An Nhược Hảo vừa tới trước cửa nhà tiểu Thổ sườn dốc, Lăng Canh Tân liền từ bên đường vọt tới, “Huynh tìm khắp thôn cũng thấy muội, thiếu chút nữa định nhà Lương gia rồi.”

      “Nhị ca, muội sao.”

      Lúc này Lăng Canh Tân mới nhìn lqd thấy Viên Phú Cảnh ở sau lưng nàng, mặt đen thui : “Ngươi khi dễ Tiếu Nhan nhà ta rồi hả?”

      “Nhị ca, có, chúng ta về nhà thôi.” An Nhược Hảo câu thanh minh nào liền kéo tay áo của , lôi về nhà.

      “Tiếu Nhan, muội cùng tới đâu?” Lăng Canh Tân mặc cho nàng kéo vào cổng nhà.

      xem hồ phía sau núi.”

      “Hồ Mặc?”

      An Nhược Hảo kinh ngạc nhìn : “Viên Phú Cảnh cho muội biết là hồ tên Thần Nữ, còn kể chuyện xưa.”

      “Người đọc sách có thể sửa chuyện xưa, liền sửa để lừa gạt mấy tiểu nương như muội.” Lăng Canh Tân cười , biết giữa An Nhược Hảo và Viên Phú Cảnh có gì, “Nhưng cái tên hồ Mặc này ngược lại có nguyên do.”

      “Nguyên do gì?”

      “Ăn cơm trước, cơm nước xong cho muội biết.” Lăng Canh Tân cầm chén đũa xếp gọn, đưa cho nàng.

      An Nhược Hảo nhìn thức ăn lqd bàn đều là món nàng thích ăn, nhớ tới hành động việc làm của mình: “Nhị ca, xin lỗi, để cho huynh lo lắng.”

      “Muội có việc gì là tốt rồi.” Lăng Canh Tân gắp vào chén nàng miếng thịt gà.

      An Nhược Hảo gật gật đầu, vùi đầu bới cơm.

      “Tiếu Nhan, muội có thể đồng ý với huynh chuyện ?” Lăng Canh Tân lại dừng đũa.

      An Nhược Hảo ngẩng đầu lên nhìn .

      “Về sau muội nên ở chung chỗ với Viên Phú Cảnh, có tư tưởng an phận với muội.”

      An Nhược Hảo cũng muốn dây dưa với Viên Phú Cảnh, gật gật đầu: “Muội biết rồi.”

      Lăng Canh Tân lấy được hứa hẹn, nhếch môi cười, lại gắp thêm vài món ăn cho nàng.

      Nhưng mà, chờ sau khi cơm nước xong, An Nhược Hảo cảm thấy bụng đau đớn khác thường, đau đến mức nàng toát mồ hôi lạnh.

      “Tiếu Nhan, Tiếu Nhan, sao vậy?” Lăng Canh Tân nhìn nàng ôm bụng, vô cùng sốt ruột.

      “Muội đau bụng.”

      “Đau bụng.” Lăng Canh Tân đột nhiên xoay nàng nhìn thoáng qua sang chỗ khác, lập tức bế nàng lên giường: “Nằm, hai ngày tới đều nằm giường đừng nhúc nhích.” xong, lại tới ngăn tủ tìm miếng vải đen dày, làm đệm lót dưới mông nàng.

      “Nhị ca, làm gì vậy?”

      “Nguyệt tín của muội đến.”

      “Hả?” An Nhược Hảo ngồi dậy, khẽ nghiêng người sang nhìn, quả nhiên, nơi đó đỏ thẫm khoảng, “Vậy huynh để cho muội nằm?”

      “Đúng vậy, Vương bà tử chúng ta dùng nổi đai nguyệt của nhà giàu, chỉ có thể nằm ở giường, chờ qua là được rồi.” Lăng Canh Tân nhìn nàng như đúng rồi.

      An Nhược Hảo tính toán thời gian nàng tới đây cũng hai tháng, đây là lần đầu tiên thấy đỏ: “Trước kia muội từng có sao?”

      “Từng có, hình như có ba lần, lần trước là ba tháng trước, lần trước nữa là tháng chín năm ngoài, lần đầu tiên là tháng giêng năm ngoái.”

      An Nhược Hảo nghe, tính toán thời gian, thân thể này đúng là có chút vấn đề, nguyệt tới hề bình thường, nhưng lqd vấn đề bây giờ phải cái này: “Vậy mỗi lần huynh đều để cho muội nằm?”

      “Ừ, nhị ca vô dụng, mua nổi đai nguyệt .” Lăng Canh Tân tự trách nhìn nàng.

      Vốn An Nhược Hảo cảm thấy thảo luận chuyện này cùng đại nam nhân như Lăng Canh Tân hay, nhưng chính Lăng Canh Tân cảm thấy thẹn thùng chút nào, nên An Nhược Hảo cũng làm kiêu: “Nhị ca, vải bố mua lúc trước còn dư chứ.”

      “Có có có, nhị ca chọn toàn màu đen, mỗi ngày đổi cho muội miếng, đủ dùng.” Lăng Canh Tân lại hiểu nhầm ý của nàng.

      An Nhược Hảo nghĩ Lăng Canh Tân coi đó là tã, mỗi ngày đổi miếng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “ phải ý này, nhị ca. Chúng ta mua được, muội có thể tự mình làm.” Dù thế nào An Nhược Hảo cũng biết làm đai nguyệt thế nào, liền tự mình làm là được.

      “Tự mình làm?”

      “Ừ, huynh mang vải, kéo cùng kim chỉ ra đây, sau đó ra ngoài lấy cho muội ít rơm cùng tro bếp.”

      “Được được.” Lăng Canh Tân thấy có thể tự làm, liền lập tức làm theo.

      An Nhược Hảo cầm vải trước mắt, trong lòng suy nghĩ kỹ, rốt cuộc cuối cùng cầm kéo cắt xuống, cắt thành hình chữ H lớn. Quay ngang gấp đôi lên, phía đặt tầng giấy dầu đề phòng rơi rớt, còn mặt trong để rơm rạ cùng tro bếp, lại dùng kim chỉ may lại. Nàng nhìn nhìn, “Thiên sứ” giản dị làm xong, mặc dù mỗi lần đều phải tắm, phải gỡ bỏ khâu vá lại lần, nhưng vẫn còn hơn là có. Nàng nghĩ như vậy, lại làm mấy cái.

      (Chỗ này các nàng tưởng tượng tới quần chip cột dây hai bên nhé, dưới đáy có 2 lớp vải, ở giữa là rơm rạ cùng tro bếp, phía dưới (tức là phía ngoài) là giấy dầu để chống chảy ra.)

      “Được rồi.” An Nhược Hảo nhìn thành quả lao động của mình, vui mừng thôi, nhưng ngay lúc đó nàng vui quá hóa buồn vì bị kim đâm cái, đau đến mức nàng thở dốc vì kinh ngạc.

      Lăng Canh Tân thấy tay nàng bị đâm lqd đau lòng muốn chết, vội bỏ ngón tay nàng vào trong miệng mình mút lấy.

      “Được rồi, nhị ca, có chuyện gì.” An Nhược Hảo căng thẳng trong lòng, vội vàng rút tay lại.

      “Vốn bị chảy máu, ngón tay lại còn bị đâm hư, chảy máu quá nhiều làm thế nào?” Lăng Canh Tân trách cứ nhìn nàng chằm chằm.
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      Trâu, kabi_ng0k, sanone21122 others thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      troi oi ranh giu hs

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20. Mộng xuân

      Editor: Puck

      Lời Lăng Canh Tân nhắc nhở An Nhược Hảo, bây giờ người nàng có nguyệt , nàng cúi đầu liền thấy mảnh vải đen nhuộm màu đỏ sậm: “Nhị ca, huynh nấu chút nước cho muội, muội muốn lau chút.”

      “Được.” Lăng Canh Tân đun nước cho nàng, còn thuận tiện lấy xiêm y cho nàng tắm rửa, “Đừng tắm lâu quá, Vương bà tử lúc nguyệt thích hợp đụng nước.”

      “Biết rồi.” An Nhược Hảo cảm thấy Vương bà tử trở thành chuyên gia trong mắt Lăng Canh Tân ở phương diện này, mở miệng ngậm miệng đều Vương bà tử. Nhưng điều này cũng trước kia nhất định là vô cùng khiêm tốn theo sát Vương bà tử lãnh giáo mấy vấn đề này, cho cùng là vì nàng.

      An Nhược Hảo lau người thay đai nguyệt , mặc dù bụng còn hơi đau, nhưng nhàng khoan khoái hơn trước kia nhiều.

      “Tiếu Nhan, muội lên giường nằm, nhị ca tới thu dọn.” Lăng Canh Tân nghe tiếng nàng tắm xong, vội vào bế nàng lên giường, bản thân thu dọn tàn cuộc.

      Nếu người nào gả cho Lăng Canh Tân, đời này chắc chắn hạnh phúc chết rồi. An Nhược Hảo nghĩ thầm trong bụng như vậy, đáng tiếc là nhị ca, nếu tiếp nhận cũng tệ. Nhớ tới điều này, lại nghĩ nên tìm cho nàng dâu rồi.

      An Nhược Hảo nhàn nhã chơi thoải mái nằm giường hai ngày, thân thể thoải mái mới từ giường xuống, có rảnh rỗi còn phải điều dưỡng chăm non thân thể này, mấy tháng mới đến lần quá bình thường.

      Hai ngày sau chính là mười lăm tháng bảy, tập tục của nông thôn về cơ bản là giống nhau. Đêm đến làm cơm canh cúng tổ tiên, sau đó mang thêm mấy bộ bát đũa yên lặng ngồi bên bàn ăn cơm sớm chút. Trong thôn cũng tương truyền tổ tiên còn có quỷ quái khác về nhớ chuyện xưa hoặc đánh phá gây vào giờ Tý, cho nên tất cả mọi người ăn cơm chiều xong liền lên giường nằm, đỡ phải kinh động đến hồn dã quỷ còn gây phiền toái cho mình.

      Hôm nay ngủ sớm hơn trước kia, An Nhược Hảo càng ngủ được. Nàng ở giường nghĩ tới đủ chuyện, suy nghĩ gần như dùng thiên mã hành * để hình dung, nhưng trằn trọc trở mình lâu cũng ngủ được, nghe giống như Lăng Canh Tân cũng lật người, thử dò xét mà kêu tiếng: “Nhị ca.”

      (*) thiên mã hành : ngựa thần lướt gió tung mây. Nghĩa bóng: suy nghĩ hào phóng, câu thúc.

      “Hả?”

      “Muội ngủ được.”

      “Vậy chuyện lát.” Lăng Canh Tân nghiêng người nhìn sang bên này, tuy hôm nay là mười lăm, nhưng ngay cả bóng dáng ánh trăng cũng có, bên ngoài tối đen như mực, bên trong cũng thế.

      “Nhị ca cho muội nghe chút chuyện trong nhà chúng ta, nha?”

      “Nhà chúng ta?” Lăng Canh Tân do dự trong chốc lát, “Phụ thân với huynh tổ tiên chúng ta cũng là dòng dõi Nho học, tổ phụ cũng xuất thân là võ tướng, cho nên từ phụ thân học võ. Huynh cũng biết vì sao phụ thân lại mang theo nương tới thôn Thuấn Thủy, nương huynh sinh ở thôn Thuấn Thủy, mà sinh ở chỗ tên là nhật ký hành trình, nhưng huynh cũng biết nơi đó là nơi nào.”

      “Phụ thân rất ít khi với huynh về chuyện tổ tiên, cũng chỉ dạy huynh chút võ nghệ. Lúc muội năm tuổi huynh chín tuổi, nương bị bệnh chết, phụ thân liền sa sút tinh thần. Thẳng đến năm kia quan phủ đến bắt lính, cha mới linh hoạt lại muốn biên giới đánh giặc. Sau này chỉ còn hai chúng ta cùng nhau sống, muội nhớ rồi.”

      “Ừ.” An Nhược Hảo đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh quỷ dị: chẳng lẽ có quỷ trở lại thăm người thân?

      Bỗng nhiên, trong nhà sáng lên, Lăng Canh Tân đứng dậy đóng cửa sổ lại: “Sao đến giữa tháng bảy còn sét đánh, còn đánh sét hạn *.”

      (*) sét hạn: sấm sét ngày hạn hán, ngày mưa.

      “Nhị ca.” An Nhược Hảo thu lại thành đoàn núp ở giường, giọng run rẩy kêu lên.

      “Đừng sợ, chỉ là sét đánh.” Lăng Canh Tân ngồi bên mép giường nàng.

      Ầm ầm ——

      “Muội sợ.” An Nhược Hảo nhảy dựng từ giường ôm chặt lấy Lăng Canh Tân.

      Lăng Canh Tân ràng cảm thấy sợ hãi của nàng: “Nhị ca ôm muội sợ nữa.”

      An Nhược Hảo vùi trong ngực Lăng Canh Tân, sét hạn này có dấu hiệu muốn dừng: “Nhị ca, huynh ngồi như vậy có phải mệt ?”

      “Nhị ca mệt, Tiếu Nhan ngủ , giờ Tý rồi.” Lăng Canh Tân giật giật cánh tay, cũng tê dại hết.

      “Tay nhị ca tê rồi?” An Nhược Hảo thừa lúc có ánh sáng nhìn thấy cánh tay cử động rất mất tự nhiên.

      có việc gì, xoa xoa là được.” Lăng Canh Tân vỗ cánh tay mấy cái.

      “Nhị ca, nằm xuống , buổi tối ngủ với muội.” Lại sét hạn, An Nhược Hảo bị sợ vội vàng ôm lấy Lăng Canh Tân.

      Lăng Canh Tân nghĩ tới ngồi như vậy cũng phải là cách, theo lời nằm bên cạnh nàng, đưa tay ôm nàng vào trong ngực: “Ngủ , nhị ca ôm muội sợ nữa.”

      “Ừ.” An Nhược Hảo dính cả khuôn mặt mình vào trước ngực , lại đột nhiên phản ứng kịp Lăng Canh Tân để trần thân , nhất thời cả khuôn mặt như bị thiêu cháy.

      “Sao mặt muội nóng vậy?” Lăng Canh Tân sờ lên trán nàng.

      có việc gì.” An Nhược Hảo bỏ tay vào bên hông, dù sao là huynh muội cũng để ý, ôm chặt hơn chút.

      Lăng Canh Tân cảm nhận được nàng lệ thuộc vào, ấn nàng vào trong ngực, ngửi được mùi thơm trong veo chỉ thuộc về nàng. luồng sáng chiếu vào, nhìn thấy cổ trơn bóng của nàng, nuốt nước miếng cái.

      Vì quá gần, An Nhược Hảo nghe càng ràng hơn: “Nhị ca.”

      “Tiếu Nhan, đừng động.” Lăng Canh Tân kêu nàng đừng động, mình lại khó nhịn giật giật vòng eo. Hai người dán chặt gần như có khe hở, mà lửa nóng thô ráp của Lăng Canh Tân liền đâm ở giữa đùi nàng.

      Sét hạn từng cơn, An Nhược Hảo dám rời khỏi ngực , nàng chỉ nhắm mắt lại giả vờ ngủ. ngờ, nằm trong lòng lại cảm giác đươc yên tĩnh trước nay chưa từng có, chỉ lát liền ngủ.

      Từng đợt tia chớp, chiếu lên trong nhà sáng ngời, Lăng Canh Tân nhìn nàng yên tĩnh ngủ, giọng điệu thầm than. Tay lại như có ma xui quỷ khiến dò vào trong váy nàng, vuốt ve mềm mại của nàng, nhàng vuốt ve.

      bóp lát liền chưa thỏa mãn chỉ dừng lại ở đây, chậm rãi mở rộng cổ áo của nàng, khiến hai khối tuyết trắng đầy đủ lộ hoàn toàn trước mặt . học dáng vẻ Lương lão nhị, đưa đôi môi đến gần, tỉ mỉ hôn lát, lại lè lưỡi liếm liếm, mang theo chút vị mặn, nhưng hương thơm thiếu nữ càng thêm ràng chui vào mũi.

      ngẩng đầu nhìn bên má nàng đỏ ửng, càng lộ thêm vẻ mê hoặc, hôn môi nàng mút vào hồi lâu cũng thể mở miệng mà vào. khi phiền não, An Nhược Hảo “hừ” chút, lại có thể hé miệng triền miên cùng răng môi . An Nhược Hảo giống như rất quen thuộc, mang theo lưỡi của chậm rãi khuấy đảo lên, đưa vào lại rút ra, dây dưa quấn quýt, mùi vị ngọt ngào khiến Lăng Canh Tân muốn ngừng mà được, cuối cùng hôn cho đến khi môi nàng sưng lên mới thả ra.

      An Nhược Hảo đưa tay vòng chắc cổ của , nửa người đặt người nàng, vô tình hay cố ý cọ phía dưới của .

      cúi đầu ngậm nụ hoa màu hồng của nàng vào trong mồm, nhàng liếm cắn, buông ra lát, ngạc nhiên thấy mùa hồng biến thành màu đỏ sáng ngời, màu sắc đậm hơn. lè lưỡi liếm vòng quanh vầng hồng này, lưu lại vòng vết ướt.

      “Hừ?” An Nhược Hảo giống như cảm thấy bộ ngực khác thường, tay vung loạn lên như đuổi ruồi muỗi. Lăng Canh Tân vội lui ra, nhìn nàng nhắm mắt đưa tay vuốt vuốt vạt áo, che đậy phân nửa chỗ tròn vành vạnh, xoay người, đưa lưng về phía .

      Lăng Canh Tân nhìn tấm lưng trắng bóng trước mắt, lại biết nên làm thế nào cho phải, suy nghĩ lát liền giúp nàng mặc quần áo. Đưa tay vươn ra đến giữa đùi nàng giơ chân nàng lên, đút lửa nóng của mình vào, ma sát ra vào lúc lâu cảm giác khó nhịn rút mới ngủ say.

      Ngày hôm sau An Nhược Hảo tình lại liền cảm thấy giữa hai chân có vật khác thường, khẽ đứng dậy liền nhìn thấy màn, mà Lăng Canh Tân còn ngủ. Nàng vội thừa dịp ngủ liền bò dậy, tránh khỏi khi tỉnh hai người lại lúng túng.

      Nàng nhìn trước ngực, cổ áo mở rộng, lộ ra mảng lớn cảnh xuân, vội vươn tay khép chặt cổ áo lại, khoác áo bên ngoài lên. Nàng vừa rửa mặt, vừa thầm phỉ nhổ mình. Tối hôm qua nàng lại có thể gặp mộng xuân, đối tượng phải là người khác, lại chính là nhị ca mình. Hình như nàng cường hôn nhị ca, nhị ca cũng đáp lại nàng. Nàng lại còn rất hưởng thụ, rất rất rất thể tưởng tượng nổi.

      “Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân từ trong nhà ra, liền nhìn thấy nàng lúc vỗ vỗ mặt mình, lúc lại hất hất đầu, giống như muốn ném thứ gì đó trong đầu ra.

      “A, nhị ca huynh tỉnh?” An Nhược Hảo cười ha hả, qua bên người , Lăng Canh Tân đưa tay giữ nàng lại.

      “Tiếu Nhan, quần của muội bẩn.” Lăng Canh Tân nhìn phía sau mông nàng.

      An Nhược Hảo xoay người nhìn nhìn, biết phía dính đống vật lạ màu trắng, đỏ mặt.

      Lăng Canh Tân lại có chút tự trách : “Xiêm áo tắm rửa của Tiếu Nhan ít quá.”

      “Nhị ca, phải còn có vài món xiêm áo bằng vải thô sao.” An Nhược Hảo vội vào trong nhà thay quần áo. May mà Lăng Canh Tân nhìn ra đó là cái gì, xấu hổ chết mất.

      Lăng Canh Tân ở trong sân rửa mặt, nhớ tới kinh nghiệm tối qua, ra như vậy tốt, thời gian cứ im lặng trôi qua như vậy tốt.

      “Nhị ca, chúng ta ăn cơm nát được ?” An Nhược Hảo ló đầu ra từ trong phòng bếp.

      Lăng Canh Tân nhìn nàng cười đến rực rỡ, gật đầu cười.

      Sau khi ăn cơm xong, Lăng Canh Tân liền đưa An Nhược Hảo tới nhà thím Tào, mình lên trấn , bảo là muốn mua vật dụng mấy ngày gì đó.

      “Tiếu Nhan, tới đây thím dạy ngươi chưng cất rượu.” Thím Tào nhận lấy chút rau dưa do Lăng Canh Tân đưa, mang theo nàng vào cửa.

      An Nhược Hảo nhìn trong nhà họ quả quạnh quẽ, hơn nữa hai người có con cái, có thể vượt qua cuộc sống như vậy cũng coi như tệ. Lúc này, Tào lão đầu dã què chân cũng ra ngoài chào hỏi nàng, cất xong đồ ăn còn khách khí cần nhiều như vậy, là tiểu lão đầu rất hòa ái. Mặc dù thím Tào thích chiếm chút tiện nghi, nhưng rốt cuộc vẫn là trưởng bối rất tốt.

      Khó trách Lăng Canh Tân luôn nguyện ý giúp đỡ bọn họ, liền ngọt ngào kêu tiếng “Tào bá”, nhưng sau khắc liền bị mùi bã rượu nồng nặc câu , hít mũi cái: “Thơm quá.”

      “Xem dáng vẻ này của ngươi cũng lqd biết là cái thùng rượu, nhị ca của ngươi uống được rượu, uống hai chén lớn liền gục xuống.” Thím Tào chọc chọc gáy nàng.

      An Nhược Hảo bĩu môi: “Uống hai chén lớn còn là uống được rượu à?”

      “Thôn Thuấn Thủy chỉ có nhị ca ngươi biết uống rượu, nam nhân khác cũng có thể uống được năm chén lớn. Chỉ có điều, phương diện khác nhị ca ngươi mạnh hơn nam nhân khác nhiều, nên uống được rượu cũng có gì.
      Last edited by a moderator: 16/11/15
      Trâu, kabi_ng0k, KisaragiYue3 others thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      troi sao truyen co khuynh huong giong loan luan ju vay troi

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21. Bộ đồ mới

      Editor: Puck

      “Thím, đây chính là men rượu dùng để cất rượu.” An Nhược Hảo ngửi vật tròn màu đỏ sậm bàn trúc.

      “Bị làm khó ngươi còn nhận ra men rượu.” Thím Tào xong liền giới thiệu cho nàng các dụng cụ để chưng cất rượu, dường như An Nhược Hảo rất có hứng thú với chưng cất rượu, ghi nhớ tỉ mỉ.

      Đến buổi trưa thím Tào giữ nàng lại, sau khi ăn cơm xong, Lăng Canh Tân mới từ trấn trở về.

      An Nhược Hảo nhìn thấy tay cầm bao vải lớn, khỏi tò mò, nhưng dù thế nào Lăng Canh Tân cũng cho nàng xem, đến khi về nhà mới đưa cho nàng, nhìn nàng mong đợi.

      An Nhược Hảo mong đợi mở bao ra, kinh ngạc thốt lên: “ đẹp!”

      “Thích ?” Lăng Canh Tân ngồi bên cạnh bàn, thưởng thức nét mặt của nàng.

      An Nhược Hảo mở xiêm áo màu đỏ tươi, sợi tơ bóng loáng, trước vạt áo có ba đóa hoa cố định, cổ áo có nếp, bên hông có dây lưng màu hồng nhạt. Quần dưới do hai tầng vải dài màu hồng nhạt làm nên, mặt cũng thêu vài đóa hoa.

      “Mặc vào cho nhị ca coi.”

      “Được.” An Nhược Hảo nhảy vào trong nhà, nàng mặc lúc lâu mới phát ra vấn đề, váy áo này đúng là đẹp mắt, nhưng mà cổ áo quá sâu, gần như lộ hết ngực.

      Lăng Canh Tân nhìn nàng che ngực từ phòng trong ra, kinh ngạc hồi: “Tiếu Nhan nhà chúng ta xinh đẹp.” Lăng Canh Tân kéo tay nàng.

      Mỗi lần tay An Nhược Hảo bị kéo ra, rãnh sâu kia liền nhìn sót tí gì, hai khối tròn cũng lộ ra hơn phân nửa. Nàng vội rút tay lại, tiếp tục che: “Nhị ca, đúng là đẹp mắt, nhưng cổ áo quá lớn.”

      “Nhị ca là, lại có thể quên.” Lăng Canh Tân vỗ vỗ đầu, mở hết bao ra, lấy cái yếm đỏ chót từ trong ra, “Cái này.”

      An Nhược Hảo nhìn cái yếm trong tay , đỏ mặt: “Nhị ca, huynh…”

      “Tiếu Nhan thích?” Lăng Canh Tân hoảng hồn trong nháy mắt.

      có.” An Nhược Hảo đoạt cái yếm trong tay , vào trong phòng. Vật bên người bị đại nam nhân cầm trong tay luôn tránh khỏi xấu hổ, cho dù là nhị ca của nàng, hơn nữa kể từ sau mộng xuân ngày hôm qua, trong lòng nàng luôn có cảm giác .

      Lúc An Nhược Hảo ra, ăn mặc chỉnh tề, lần này nhìn càng thêm xinh đẹp, váy màu đỏ chót phản chiếu sắc mặt hồng hào, mắt long lanh, khóe mắt lại mang theo ý cười.

      “Nhị ca, huynh choáng váng?” An Nhược Hảo nhìn Lăng Canh Tân ngẩn người, phất phất tay trước mặt .

      Lăng Canh Tân ôm cổ nàng, cằm chống ở hõm vai nàng: “Tiếu Nhan, muội đẹp quá, nhị ca nỡ để cho muội ra khỏi cửa.”

      “Nhị ca biết đùa.” An Nhược Hảo tránh khỏi ngực , mặc dù là huynh muội, nhưng tư thế này quá mập mờ.


      Mười lăm tháng bảy qua , Lăng Canh Tân càng thêm chịu khó chăm sóc ruộng lúa, mỗi ngày sớm về trễ, An Nhược Hảo giống như cái đuôi theo.

      “Nhị ca, lúc nào có thể gặt lúa?” An Nhược Hảo nhày vào trong nhà.

      “Mấy ngày nữa là mười lăm tháng tám rồi, đến giữa tháng chín là có thể thu hoạch.”

      “À.”

      Hai người định vào cửa uống miếng nước, liền nghe thấy tiếng huyên náo bên Vương bà tử truyền đến.

      “Ngươi nha đầu thúi này! Ta sao hai tháng nay ngươi thấy nguyệt , ra mang thai nghiệt chủng nhà nào!”

      An Nhược Hảo cùng Lăng Canh Tân nghe thấy tiếng chạy xuống sườn núi, liền nhìn thấy Vương bà tử cầm cây phất trần bằng trúc đuổi theo đánh Vương Tú Lệ.

      “Bà tử, sao vậy? Đừng đánh, đừng đánh, đánh bị thương khuê nữ làm thế nào?” Thím Tào thấy thế ngay lập tức tiến lên ngăn lại, Vương Tú Lệ núp sau nàng hoảng sợ nhìn Vương bà tử.

      Lúc này, Vương đại gia cũng từ trong nhà ra: “ là nghiệp chướng, Vương Phú Quý ta sao lại sinh ra khuê nữ biết giữ chừng mực chứ!”

      “Phụ thân nữ nhi, con đĩ này biết xấu hổ, đánh chết thôi!” Vương bà tử xong liền nhào tới, thím Tào ngăn được, Vương Tú Lệ liền chạy tứ tung tránh né.

      An Nhược Hảo nhớ tới chuyện lần trước nhìn thấy trong rừng trúc, chắc là Vương Tú Lệ mang thai đứa bé của Chân lưu manh, nhưng tại sao Vương Tú Lệ lại , Chân lưu manh đâu? An Nhược Hảo nhìn thấy cây phất trần sắp đánh lên bụng Vương Tú Lệ, liên tục ngừng tiến lên ngăn cản lại: “Vương bà tử, chuyện gì cũng từ từ, đánh vào thân con mẹ thương tâm, vào lúc này hả giận cũng đau lòng chết.”

      “Ai đau lòng con đĩ bỉ ổi này, quả ném vào mặt bà tử ta.” Vương bà tử dừng lại, ngoài miệng vẫn lời khó nghe, “, đây là nghiệt chủng của ai!”

      “Nương, đây là hài tử của con, người đừng quan tâm phụ thân nó là ai.” Vương Tú Lệ chảy đầy nước mắt đầy.

      “Tại sao ngươi ra, Chân lưu manh đâu?” An Nhược Hảo xoay người đến bên cạnh Vương Tú Lệ giọng hỏi nàng ta.

      “Ngươi, sao ngươi biết?” Vương Tú Lệ kinh ngạc nhìn nàng, sắc mặt trắng bệch.

      “Đừng quan tâm làm sao ta biết, ở đâu?”

      “Phụ thân trêu chọc người trấn Cổ Nhạc, lúc này vẫn còn ở trấn làm công ngắn hạn đền bù khoản nợ đấy.” Vương Tú Lệ vừa vừa lau nước mắt.

      “Lúc nào trở lại?”

      biết.”

      “Ngươi thể cho mẹ ngươi trước?”

      thể , rồi chắc chắn nương ta muốn đánh đứa này trước khi Chân Thất trở về.”

      “Vì sao, đây chính là cháu ngoại của bà.”

      “Mẹ ta thích Chân Thất, đánh chết bà cũng đồng ý, nếu sớm bảo ta gả cho . Ta khóc cũng khóc, ầm ĩ cũng ầm ĩ, nhưng nương ta ngược lại khóc hai ầm ĩ ba thắt cổ khiến ta cùng phụ thân sợ gần chết, sau đó ta cũng dám ra nữa.”

      “Vậy ngươi còn dám cùng Chân lưu manh, còn mang thai đứa bé của ?”

      “Chân Thất có đứa bé, lại thêm ít tiền, mẹ ta đồng ý. Nhưng bây giờ mẹ ta nổi nóng, Chân Thất ở đây, chắc chắn nương ta đồng ý, cho nên ta thể .” Vương Tú Lệ kéo tay áo nàng, giống như An Nhược Hảo là cây cỏ cứu mạng, “Tiếu Nhan, ngươi giúp ta chút.”

      “Ừ.” An Nhược Hảo nhìn Vương Bà Tử dựa vào đống rơm mà thở, để Lăng Canh Tân ở bên cạnh che chở, tới, “Bà tử, ta nhớ tới chuyện.”

      “Cái gì?” Vương bà tử bực bội, giọng còn tốt với nàng.

      “Lúc ta gặp Hà bá, thôn Thuấn Thủy đứa bé đặc biệt được sinh ra vào tháng năm sang năm. Tính toán thời gian, Tú Lệ tỷ mang thai đứa nhưng bấm thời gian vừa đúng đấy.”

      “Đứa bé đặc biệt? Hà bá?” Trong mắt Vương bà tử sáng lên.

      “Hà bá còn , đứa này về sau mang họ Chân, còn tên gì ta lại quên mất.” An Nhược Hảo giả bộ vỗ trán.

      “Ngay cả họ Hà bá cũng ban thưởng cho?” Vương bà tử lại càng vui mừng hơn.

      “Hà bá , bởi vì cha bé họ Chân, mặc dù cha là gì cả, nhưng đứa bé sau này nhất định là nhân trung hào kiệt.” An Nhược Hảo d#đ@l*q&đ dối câu đầu tiên, những câu sau càng càng có thứ tự, bây giờ dứt khoát thổi phồng nâng đứa bé chưa có thành hình này lên. Dù sao chờ đứa trưởng thành rồi, Vương bà tử cũng còn ở đây, ai để ý nàng hay giả.

      “Cha đứa họ Chân?” Vương bà tử lạnh mặt, tới trước mặt Vương Tú Lệ.

      Lăng Canh Tân vội ngăn bà: “Bà tử, chuyện gì cũng phải từ từ.”

      “Hừ, đứa bé này là của Chân lưu manh sao?” Vương bà tử cầm cây phất trần đánh phát vào tảng đá bên cạnh, bay ra đống bụi đất.

      Vương Tú Lệ khép mi, gật gật đầu.

      “Nếu phải nhị ca ngươi ở nhà, nếu ta nhất định để nhị ca ngươi cắt đứt chân của ngươi.” Vương bà tử hung dữ , rồi sau đó bưng trán, bà rất nhức đầu với nữ nhi này, sau lúc lâu lại : “Theo lời chúc tốt lành của Tiếu Nhan, ta cho Chân lưu manh cơ hội, để cho mang tới hai mươi lượng bạc tiền mừng, bằng ta thà đánh hài tử này.” Vương bà tử xong xoay người rời , “Lão gia, trở về thôi, nhìn phiền lòng.”

      Vương Tú Lệ nhìn Vương bà tử vào nhà rồi, yên lòng vặn ngón tay: “Chân Thất lấy ra hai mươi lượng bạc thế nào, đây là nương cố ý làm khó.”

      “Hai mươi lượng bạc, đủ cho chúng ta dùng trong năm rồi.” An Nhược Hảo lấy kiến thức có hạn của mình tính toán chút.

      Lăng Canh Tân cùng Vương Tú Lệ sao biết cấp bậc này, nhưng đưa ra được biện pháp.

      “Các ngươi đừng cau mày, cho dù thế nào bà tử nhượng bộ tỏ bà tử còn đau lòng Tú Lệ. Tú Lệ tỷ, ngươi cứ đến nhà chúng ta trốn tránh trước, chờ Chân Thất trở lại chúng ta lại nghĩ cách, nhiều người suy nghĩ cũng nhiều, đến lúc đó nhất định là ngươi có thể vui vẻ xuất giá.” Mặc dù An Nhược Hảo biết mình có cách gì, nhưng khích lệ lòng quân cũng rất quan trọng đúng ?

      Lăng Canh Tân cũng nghĩ thế, thấy có người lên trấn liền nhờ người nhắn cho Chân Thất, dù thế nào cũng phải trở lại chuyến.

      Vương Tú Lệ ngồi ở Lăng gia, vô cùng cảm kích hai huynh muội, nhưng phản ứng có thai khiến nàng khó chịu, muốn nôn mửa.

      “Nhị ca, chung quanh đây có nhà nào có ô mai hay gì đó ?”

      Lăng Canh Tân suy nghĩ trong chốc lát, lắc lắc đầu.

      “Nhà ta có đấy, nhưng nương cầm rồi.” Vương Tú Lệ , tỏ vẻ khó xử.

      “Ta lấy.” An Nhược Hảo xong liền ra khỏi cửa.

      Đến Vương gia, Vương đại nương cùng Vương bà tử ngồi trước bàn, than thở. Vương bà tử oán hận lão đầu: “Nữ nhi do ngươi làm hư, mới có thể làm ra chuyện như vậy.”

      “Lão bà chỉ biết cả ngày oán hận ta, còn phải bởi vì đó là nữ nhi mình nên mới đau nặng như vậy.” Vương đại gia lẩm bẩm.

      An Nhược Hảo đứng ở cửa lát, liền gõ cửa: “Bà tử?”

      “Tiếu Nhan à.” Vương bà tử lau mặt, giống như cố gắng lau phiền lo mặt , “Chuyện gì?”

      “Bà tử, muốn ăn ô mai, nghe bà có, có thể cho mấy viên ?”

      Vương bà tử nghe liền biết chắc Vương Tú Lệ muốn ăn, nếp nhăn mặt lại nhăn thành đống, định há mồm muốn cái gì, nhưng cuối cùng lại vào trong phòng, lấy ra bọc giấy, đưa cho An Nhược Hảo: “Cầm .”

      Cách tầng giấy An Nhược Hảo ngửi thấy vị chua, lỗ mũi cùng miệng đồng thời chua trong thoáng chốc, chua đến mức nàng nuốt nước miếng.

      “Rất chua hả?” Vương bà tử cười .
      Last edited: 20/11/15
      Trâu, kabi_ng0k, KisaragiYue3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :