1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử cười - An Gia (Xuyên không - Điền văn - 4S)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 89: Hạnh phúc

      Chờ An Nhược Hảo trong tháng xong, lại bảo dưỡng thân thể, là tháng mười. Nàng nhìn nhi tử và nữ nhi khéo léo động lòng người trong tã lót, nét mặt tươi cười như hoa. Mặc dù lúc ra đời gần như khiến nàng muốn cắn lưỡi tự vẫn giải thoát, nhưng bây giờ càng nhìn càng thích.


      “Nhan Nhan, dáng dấp nữ nhi giống nàng.”


      “Xinh đẹp chứ?” An Nhược Hảo buồn cười.


      “Xinh đẹp!”


      “Tiểu thư, gia, nghe bên Tề phủ truyền tới, Tề phu nhân sắp sinh, mời hai người chạy nhanh qua.” Chung Cẩn Ngôn vào cửa báo.


      “Được.” Lăng Canh Tân giao hài tử cho hai bà vú, Lăng Tri hôm nay nhàn rỗi cũng ở đây chơi đùa.


      “Cuối cùng lão tiểu tử kia cũng có hài tử, các ngươi trước , ta chơi đùa lát mới sang.” Lăng Tri phất tay với bọn họ, “Các ngươi yên tâm, hài tử có nhiều người trông như vậy.”


      “Dạ.” Hai người yên tâm thoải mái đến Tề phủ.


      “Tề Phỉ Dương ngươi là tên khốn kiếp, sinh con đau thế này!”


      Hai người vừa vào phủ nghe thấy tiếng kêu rên của Bạch Tịnh Thiền trong phòng, liếc mắt nhìn nhau: Trung khí đầy đủ như vậy, có thể tốt hơn An Nhược Hảo hôm đó nhiều.


      Tề đại thúc ở ngoài cửa vẻ mặt đau khổ, uất ức : “Ta khốn kiếp, ta là tên khốn kiếp, nhưng Thiền Thiền nàng tiết kiệm sức lực sinh hài tử trước.”


      “Tiết kiệm hơi sức gì, hài tử này trước vẫn giày vò ta, bây giờ cũng khiến ta tốt hơn!” Bạch Tịnh Thiền hắng giọng vừa kêu đau vừa dạy dỗ Tề đại thúc.


      “Được, chờ sinh hài tử xong, ta giúp nàng dạy dỗ nó!” Tề đại thúc chỉ thể theo lời nàng.


      “Đây là ta sinh hay chàng sinh, chàng dám dạy dỗ hài tử của ta?”


      “Được được, là nàng sinh, nàng tới dạy dỗ!” Tề đại thúc tiếp tục hùa theo.


      “Chẳng lẽ hài tử này phải của chàng, lại để ta giáo huấn!”


      “Ta, Thiền Thiền, nàng muốn ta làm sao bây giờ.” Tề đại thúc thấy An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân vào, nhăn mặt chỉ chỉ vào bên trong, ý bảo khó đối phó.


      An Nhược Hảo bật cười, nhàng : “Khí lực này của Tịnh Thiền , đừng sinh , sinh mười cũng có vấn đề gì.”


      ?” Tề đại thúc giọng hỏi biết đến bao giờ.


      .” Lăng Canh Tân cười siết chặt tay bé của An Nhược Hảo, nghĩ đến ngày đó nàng khổ cực, Bạch Tịnh Thiền này hoàn toàn tính là gì.


      “Tề Phỉ Dương, chàng lăn đâu rồi, nửa ngày thấy tiếng!” Bạch Tịnh Thiền lại bắt đầu kêu, “Ôi, đau chết ta, ngươi là hài tử hư, nương cũng cần thương ngươi, sớm biết trước ăn nhiều thuốc bổ như vậy, mập mạp ra được.”


      “Phu nhân, người dùng sức bên dưới.” Bà đỡ bất đắc dĩ thúc giục.


      “Thiền Thiền, nàng nghe bà đỡ trước, ta vẫn ở bên ngoài cửa coi chừng, buổi sáng ta cũng lên triều, coi chừng nàng, coi chừng hài tử.”


      “Hừ.” Bạch Tịnh Thiền vẫn bất mãn hừ hừ.


      An Nhược Hảo cười ha hả, mở cửa dieendaanleequuydonn vào phòng. Nàng biết Tịnh Thiền chỉ gào to ngoài miệng, chứ trong đáy lòng mềm: “Tịnh Thiền , đừng giày vò Tề đại thúc nữa. Đại thúc đứng bên ngoài canh chừng, mặt cũng nhăn thành trái khổ qua rồi.”


      “Là đau hay ta đau, ôi, tiểu tử hỗn đản mau ra!”


      “Phu nhân, lại dùng chút sức, đầu ra.”


      , người đừng dùng sức ngoài miệng, chú ý dùng lực phía dưới , sinh xong là tốt.” An Nhược Hảo cũng ngồi xuống bên giường, cầm tay .


      Bạch Tịnh Thiền hổ luyện võ, cầm ngược lại tay nàng, thiếu chút nữa vặt đứt cổ tay nàng.


      , bóp đau ta, dồn sức tập trung phía dưới , sinh xong đứa bé là tốt.” An Nhược Hảo đau quá muốn rút tay lại.


      đau, Tiếu Nhan!”


      , như vậy vẫn còn coi là tốt, lúc ta sinh hai mới đau, hoàn toàn ra lời.”


      “Tề Phỉ Dương, sao chàng, a!” Bạch Tịnh Thiền định gọi Tề đại thúc, đột nhiên hét thảm tiếng.


      “Thiền Thiền, Thiền Thiền, nàng làm sao vậy?” Tề đại thúc cuống quýt nóng giận, định xông tới, lại nghe bà đỡ chúc.


      “Tề lão gia, rốt cuộc ra rồi, là tiểu công tử.”


      “Oa, oa -” Xem ra hơi sức đứa còn tốt hơn Tịnh Thiền , tiếng khóc hết sức trong trẻo.


      “Phù, rốt cuộc ra ngoài.” Bạch Tịnh Thiền thở phào hơi, “Cho ta nhìn.”


      “Phu nhân, trước ôm tắm rồi cho phu nhân nhìn, kiên nhẫn đợi lát nữa.” Bà đỡ khác ở bên cạnh lau mồ hôi trán, .


      “Nhanh lên chút.” Bạch Tịnh Thiền thúc giục.


      “Thiền Thiền, Thiền Thiền.” Tề đại thúc nghe người bên trong thu thập xong vội chạy vào.


      “Phỉ Dương.” Bạch Tịnh Thiền bỗng nhiên bẹp miệng, tỏ vẻ cực kỳ khổ sở yếu ớt.


      “Thiền Thiền, cực khổ.” Tề đại thúc nắm tay nàng xoa nắn.


      An Nhược Hảo lui sang bên, ngờ Tịnh Thiền “Sản phụ lớn tuổi” này sinh còn thuận lợi hơn nàng.


      “Lão gia, phu nhân, tiểu công tử mặc xong rồi.”


      “Ừ, đến đây để phụ thân ôm.” Tề đại thúc vui mừng mắt cũng híp tịt lại, “Tề Đạt, thưởng toàn bộ, thưởng bao nhiêu ngươi nhìn mà làm!”


      “Dạ, lão gia!” Người quản gia gọi là Tề Đạt cười đến chân chó khác thường, lĩnh mệnh mà .


      An Nhược Hảo nghe, Tề đại thúc này đúng là đầu óc , nếu phải được Hoàng thượng ưu ái, chừng ngày nào đó nằm đường cái ngủ rồi.


      “Phỉ Dương ôm đến cho ta nhìn chút.” Bạch Tịnh Thiền đau cả người đến mệt mỏi rã rời, nhưng vẫn khẽ nhổm người dậy, An Nhược Hảo vội vàng kê cái gối dưới cổ nàng.


      “Ừ, sao lại nhăn nhúm khó nhìn vậy?” Bạch Tịnh Thiền nhìn xong cau mày.


      khó coi, khó coi.” Tề đại thúc biết nàng dối, vội vàng phủ nhận.


      “Giống như con khỉ , khó trách ở trong bụng cũng để cho ta tốt hơn, da như vậy.” Ngoài miệng Bạch Tịnh Thiền oán giận, nhưng trong giọng mang theo vẻ cưng chiều.

      An Nhược Hảo nghe cười hoài, tiếp lời: “Tịnh Thiền , đứa bé mới sinh ra đều như vậy, chờ thêm tháng nữa xinh đẹp rồi. Giống hai đứa nhà chúng ta, tại mềm mại, ông nội và phụ thân dính gần như thể rời bỏ.”

      ?” Bởi vì Bạch Tịnh Thiền tiện ra cửa vẫn chưa từng thấy, nhíu mày.

      “Đương nhiên là , hơn nữa về sau bảo bối nhà ta muốn kết hôn với khuê nữ của Tiếu Nhan, đương nhiên phải tuấn phi phàm.” Tề đại thúc vẫn đùa giỡn với tiểu nhi tử, hoàn toàn khôn để ý đến phụ mẫu. “ dâu ” ở bên cạnh còn chưa đồng ý.

      Quả nhiên, Lăng Canh Tân run rẩy miệng: “Tể đại thúc, ngài ghép uyên ương có phải thái quá . Khuê nữ nhà ta có thể lớn hơn con khỉ này.”

      “Lớn sao, lấy nữ hơn ba như mang vàng về nhà, huống chi mới hơn ba tháng.” Tề đại thúc bĩu môi.

      “Ta đáp ứng.” An Nhược Hảo cũng kháng cự.

      có việc gì, ta đồng ý là được.” Tề đại thúc đoán chắc hai tiểu bối dám làm khó .

      “Muốn cháu nội của ta, chờ hài nhi của ngươi lấy được công danh lại , chờ đến khi con khỉ của ngươi đạt được công danh, chỉ sợ cháu khuynh quốc khuynh thành của ta sớm được các nhà ở thành Đông Đô tranh đoạt, tới lượt rồi.” Lăng Tri từ xa cao giọng trêu chọc.

      “Con ta nhất định cưới được cháu nội của ngươi, hừ.” Tề đại thúc tức giận , lại còn dám nhi tử của là con khỉ .

      “Phi Dương, ta muốn tự mình dạy dỗ nhi tử.” Bạch Tịnh Thiền suy nghĩ lâu, .

      “Tại sao, ta có thể giúp nàng, nàng cũng dùng ít sức.” Tề đại thúc buồn bực.

      cần, lại giống như Chung Dục Cẩn vậy, cho đến giờ vẫn tìm được nương, ta hơi lo lắng cho nhi tử của chúng ta.” Bạch Tịnh Thiền kêu để đứa bé ở bên ngoài, tỉ mỉ suy nghĩ, nhìn kỹ cũng tệ lắm, chờ mặt mày lớn lên là tốt rồi.

      “Tại sao phải đụng đến ta!” Chung Dục Cẩn từ ngoài nhảy vào, la hét kháng cự, “Ta thế nào.”

      “Phi Dương, chàng xem xem, nếu đứa bé của ta cũng cái dạng kia, về sau lấy được nàng dâu làm sao, ta phải tự mình dạy.” Bạch Tịnh Thiền nghiêm mặt .

      Tề đại thúc bẹt bẹt miệng, tiếp, liếc nhìn Chung Dục Cẩn, bất đắc dĩ gật đầu.

      “Ta sao, hừ, mấy ngày nữa ta tìm nương tử xinh đẹp cho các ngươi nhìn.” Chung Dục Cẩn phục.

      “Vậy ngươi tới tìm cho chúng ta nhìn .” Bạch Tịnh Thiền cố ý kích .

      “Tìm tìm, để ý đến các ngươi, ta cũng muốn sinh con chơi.” Chung Dục Cẩn vừa nghiêng đầu vừa ra ngoài.

      “Sinh con chơi…” An Nhược Hảo im lặng, nhị ca này quả nhiên vẫn chưa trưởng thành, hoàn toàn bị Tề đại thúc dạy sai lệch.

      “Thiền Thiền, con chúng ta khẳng định chơi tốt hơn .” Tề đại thúc cười.

      “Chơi? Ta muốn để đứa bé tranh thủ công danh, tương lai cưới được khuê nữ Tiếu Nhan làm thế nào, con bé vừa sinh nhưng là tiểu quận chúa!” Bạch Tịnh Thiền quyết tâm phải bám lấy cuộc hôn nhân này với An Nhược Hảo.

      An Nhược Hảo nhịn được nâng trán, bảo bối nhà nàng còn chưa trưởng thành bị người bắt đầu tranh đoạt. Mấy ngày trước ở trong cung ma ma bên cạnh Thái hậu xem, sau đó bắt đầu khoe khoang ba hoa chích chòe, lúc ấy Thái tử phi muốn chọn con dâu cho tiểu Vương tử rồi, may mà Lăng Tri nhìn trúng đứa ngơ ngác, đùn đẩy. Hôm nay, hài tử này vừa mới sinh, hai phụ mẫu đáng tin cậy la hét đòi kết thân, vậy phải làm sao mới tốt.

      Lăng Tri suy nghĩ chút: “ được, ta phải vào cung đòi hoàng huynh ý chỉ, để hoàng huynh ban tên cho, về sau cưới gả có thể dựa theo ý mình. Nếu sớm bị định, nhiều chơi xấu quá.”

      An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân liếc nhìn nhau, Lăng Tri lão ngoan đồng này xem chừng muốn cháu cháu trai của mình trở thành món hàng nóng tay đẹp mắt đùa giỡn ở thành Đông Đô.

      “Ừ, ta cũng phải cầu xin Hoàng thượng ban tên cho.” Tề đại thúc gật đầu, cái này hay, có Hoàng thượng ban tên cho tài trí hơn người rồi, còn sợ gì.

      “Phi Dương ngốc, bát tự đứa bé còn chưa xem đấy.” Bạch Tịnh Thiền vội vàng gọi lại.

      Tề đại thúc đứng lại, gãi gãi đầu: “Cũng đúng, chờ thêm mấy ngày nữa ta tìm Khâm thiên giám xem, hừ.”

      An Nhược Hảo nhịn được bất bình thay Khâm thiên giám, người ta nhìn bầu trời giống như nhìn vận nước bị kéo tới nhìn vận mệnh rồi, mặc dù trước cũng biết Lăng Trì từng làm chuyện như thế. Đại khái đây chính là “Bắt đầu” vô cùng tốt? Về sau chỉ sợ công việc của Khâm thiên giám lại nhiều hạng mục mất rồi.

      Chờ An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân trở về phủ, nhìn nam nữ nhi từ của mình, so sánh với con khỉ nhà Tề đại thúc, quả nhiên thuận mắt hơn nhiều, hôn cái này, ôm ấp cái kia, hai đứa bé trợn mắt nhìn, gần đây bị ôm phiền, bọn chúng muốn tự mình chơi.

      Lăng Canh Tân nhìn đứa kiên nhẫn, quay đầu lại phiền An Nhược Hảo: “Nhan Nhan, bọn chúng đều thân mật với ta.”

      “Hài tử của chàng, sao lại thân mật với chàng.” An Nhược Hảo lườm , nữ nhi vô cùng nàng, cả ngày kéo trân châu y phục của nàng buông tay, chỉ sợ trân châu bung ra.

      “A Tân, Tiếu Nhan, tên xin rồi, hộ tích cũng thuận tiện làm xong.” Lăng Trì từ bên ngoài vào, đưa cho sổ ghi chép, sau đó phối hợp chơi đùa cháu trai cháu , quá đáng , còn đáng hơn bọn họ khi còn bé.

      “Nhìn cháu trai ta lại phun bong bóng, xem ra ngày mai lại là ngày nắng gắt đấy.”

      An Nhược Hảo nghe, mừng rỡ cười ngừng, cùng Lăng Canh Tân mở hộ tịch ra, thấy tên nữ nhi đột nhiên xuất . Bởi vì huyết mạch hoàng gia, cho nên nhi tử thấy bối phận hoàng gia, là Hoàng thượng ban tên cho, tên nữ nhi cũng do Thái hậu chọn, bọn họ bày tỏ rất hài lòng.

      Đột nhiên An Nhược Hảo nhớ đến ngày hai mươi tháng chín là sinh nhật Lăng Canh Tân, tính ngày: “Nhị ca, ngày mai là sinh nhật chàng?”

      “Sinh nhật?” Sau khi kinh ngạc, Lăng Canh Tân cười , “Khi còn bé để ý, coi như ngày bình thường thôi.”

      An Nhược Hảo chua xót trong lòng, tự với mình nhất định phải cho trải qua sinh nhật tốt đẹp, ra cửa phân phó người làm giúp tay.

      ---------------------------------

      Hai ngày sau, này để nam nữ nhi ở lại phủ Hộ quốc công cho mọi người chăm sóc, mình trở về nông trang. Đợi nàng chuẩn bị thỏa đáng xong, mới cho người đến phủ Hộ quốc công mời Lăng Canh Tân tới.

      Lăng Canh Tân nghe mình Nhan Nhan nông trang, bản thân cưỡi ngựa chạy đến. Chờ đến Đào Nguyên, bên ngoài nhà có ai, nghi ngờ đẩy cửa vào, hoa quế bay từ đỉnh đầu xuống, mùi thơm xông vào mũi.

      nhìn thấy trong đại sảnh có bóng dáng màu đỏ bận rộn, lập tức bước qua thềm cửa vào. Vào cửa nhìn trái phải, bên trong phòng bày bàn dài, bàn đầy hàng nến, chiếu ánh đỏ khắp cả phòng.

      Giữa bàn bày cao lương mỹ vị, hương vị kia lấn át hương hoa quế, khiến chảy nước miếng.

      “Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân gọi bóng dáng bận rộn.

      “Xong ngay đây.” An Nhược Hảo chạy đến phòng bếp , bưng chén canh cuối cùng lên.

      “Nhan Nhan.”

      “Sinh nhật vui vẻ, chúc chàng về sau mỗi ngày đều hạnh phúc như ý.” An Nhược Hảo bưng tô cho .

      Lăng Canh Tân nhìn: “Mì trường thọ?”

      “Ừ.” An Nhược Hảo vốn định làm bánh ngọt, nhưng nguyên vật liệu nấu ăn có, hơn nữa chưa chắc Lăng Canh Tân thích ăn, nên làm mì trường thọ bình thường nhất.

      “Ăn ngon.” Lăng Canh Tân ăn vài miếng ăn xong chén to mì trường thọ.

      “Ngốc, sao ăn hết, bên còn bàn đấy.”

      có việc gì, dạ dày ta lớn.”

      An Nhược Hảo cười ha ha, kéo tay ngồi xuống, ý bảo bắt đầu ăn.

      Lăng Canh Tân sớm nuốt bụng nước miếng, ngồi xuống ăn triệt để, hơn nữa ý Nhan Nhan ràng, tất cả đều chuẩn bị vì sinh nhật , có thể phải ăn toàn bộ món ăn vào bụng.

      “Ngốc, bụng ăn no quá đừng ă nữa.” An Nhược Hảo nhìn đành lòng lãng phí tâm ý của mình mà biến bụng ình thành tròn xoe, lấy chiếc đũa trong tay xuống.

      “Uhm.” Căng Canh Tân che bụng, hạnh phúc, thỏa mãn.

      “Ngốc.” An Nhược Hảo thấy vậy, lại cười khẽ.

      Bỗng nhiên, mắt Lăng Canh Tân sáng ngời: “Nhan Nhan, ta dẫn nàng đến chỗ này.”

      “Chỗ nào?”

      biết.” Lăng Canh Tân kéo nàng, giống như trận gió lướt qua sân sau, mang nàng lên núi .

      An Nhược Hảo bò theo đường đá này lên, từ trước đến nay chưa từng tới, bây giờ mặc dù nhìn núi cao, nhưng đủ để nhìn nửa thành Đông Đô rồi.

      “Đến rồi.” Lăng Canh Tân kéo nàng mở cửa hàng rào bằng tre.

      “Nhà Tiếu Nhan?”

      “Ừ, ra năm ngoái làm xong, chỉ có điều khi đó nàng mang thai nên mang nàng tới, ta vẫn muốn cho nàng
      bất ngờ.”

      “Ta rất thích.” An Nhược Hảo tới vuốt ve cửa sổ làm bằng trúc, từ trong cửa sổ nhìn ra ngoài, có thể thấy cây lựu trong sân, mặc dù qua thời kỳ trổ hoa, nhưng nhìn dáng dấp vẫn sức sống bừng bừng.

      “Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân vừa chạy suốt đường cảm thấy khát nước nên lấy chút nước suối, trở lại nhìn thấy An Nhược Hảo nằm giường trúc, tư thế mê người.

      “Giống trước kia như đúc.”

      “Khát nước ?” Lăng Canh Tân đưa ống trúc cho nàng.

      An Nhược Hảo nhận lấy uống, lại cẩn thận nghiêng ống trúc, toàn bộ số nước còn dư đổ hết lên người.

      “Nhan Nhan.” Xiêm áo mùa thu còn chưa dày, cho nên sau khi dính nước dính hết lên người. Vóc dáng trọn vẹn của An Nhược Hảo nhanh chóng khôi phục, hơn nữa càng thêm dáng vẻ của thiếu phụ lười biếng, càng thêm vẻ mê người.

      An Nhược Hảo nhìn mắt gần toát ra ánh sáng, tính toán, cấm dục hơn năm, khẽ đứng dậy ôm cổ ngã xuống giường.

      Đời này kiếp này, bọn họ nhất định ngọt ngọt ngào ngào triền miên nghỉ.


      HẾT TRỌN BỘ
      Chris thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :