1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử cười - An Gia (Xuyên không - Điền văn - 4S)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 62: Va chạm

      Editor: Puck


      Chỉ lúc sau, bọn họ nhìn thấy Viên Phú Cảnh cưỡi con ngựa cao to tiến vào, phía sau là bốn cỗ xe tù. Sau khi Lăng Canh Tân nhìn thấy là Viên Phú Cảnh, vội vàng ôm An Nhược Hảo trốn sau cây liễu, hai người chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhìn xem xe tù là ai.

      Chờ sau khi thấy , hai người đều kinh hãi.

      Là dượng, dì và Ngô Đắc Nhân, còn có Lương nha đầu!

      “Viên Phú Cảnh ngươi là bạch nhãn lang, lừa tiền của ta, hôm nay còn tới bắt ta. Thu tiền rồi còn mật báo cho Tống Tu Hoa, ngươi là tên khốn kiếp!” Mặc dù Hoắc Hạ Phi đầu tóc rối bù, nhưng hùng hùng hổ hổ, ngược lại tác phong mười phần, giống như bị ngược đãi.

      “Người đâu, bịt miệng nàng ta cho ta.” Viên Phú Cảnh bị nàng ta mắng suốt dọc đường, nhưng đường người nào nghe theo nàng ta, bây giờ vào Bắc Đô giống trước, mọi chuyện phải cẩn thận.

      Hoắc Hạ Phi thấy có người nhảy xuống ngựa đến định bịt miệng mình, lời gấp gáp mạch lạc: “Ngươi, ngươi, thằng tiểu tử! Ngươi biết ta là ai ? Ta là Hoắc gia Bắc Đô, Bắc Đô… Ưmh, ưmh…” Nàng còn muốn điều gì, nhưng bị chặn miệng lại.

      Lăng Canh Tân và An Nhược Hảo nhìn bọn họ xa, cũng còn tâm tình dạo chuyện đương bên ngoài nữa, vội vàng trở lại nhà cũ.

      “Nhị ca, sao lại có thể như vậy?” An Nhược Hảo vừa vào phủ vội hỏi, “Còn có Lương nha đầu sao lại cũng bị bắt?”

      “Ta cũng biết, chắc giờ bà ngoại dùng xong bữa rồi, chúng ta lập tức cho bà biết tiếng.”

      “Ừ.”

      An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân lqd rón ra rón rén núp bên ngoài phòng An lão thái quân, ngờ cho dù bọn họ có ở đây cũng người hầu hạ nào. Bọn họ khẽ đến gần, nghe thấy Hoắc Sùng Quang chuyện với An lão phu nhân. Bọn họ tiến tới gần màn cửa sổ nhìn, vẻ mặt hai người đều tốt.

      Dường như bọn họ nghe loáng thoáng chuyện trong triều, hình như Đại Lương và Tấn Bình đánh nhau nhiều năm phân thắng bại nhưng mệt mỏi chịu nổi, muốn thương lượng giảng hòa rồi, nhưng có người thầm cản trở, muốn phá hư đàm phán hòa bình.

      Hoắc Sùng Quang tiến tới bên tai An lão thái quân, hai người giống như lại thương lượng điều gì, ra, nhìn thấy bọn họ ở bên cửa hơi kinh ngạc, nghe bọn họ hỏi thăm tiếng cậu cả gật gật đầu, ngay sau đó thu lại vẻ mặt rồi . ra vẫn cảm giác hai đứa bé này có thể hại Hoắc gia, bây giờ xem ra bọn chúng lại cứu Hoắc gia, lại lập công, chỉ cần Hoắc gia gây ra sai lầm lớn, đảm bảo đứng thẳng trăm năm nữa cũng có vấn đề.

      “Bà ngoại.” An Nhược Hảo đưa mắt nhìn Hoắc Sùng Quang xa, cùng Lăng Canh Tân xoay người vào phòng.

      “Các cháu nghe thấy?”

      nghe , giống như bảo muốn đàm phán hòa bình?”

      “Ừ, việc này còn phải đa tạ phụ thân các cháu. coi như là nhân vật hiếm có, cho dù mười mấy năm sau gặp lại vẫn có thể phong vân cõi, từ tiểu binh đến đại tướng, cách chức làm thiếu tướng, sau lại nâng lên thành phó soái, mấy ngày trước lại được phong đại tướng quân dienqldnqon kỵ binh dũng mãnh. Tuy nghiệp lúc trẻ hơi nhấp nhô, nhưng có thể sinh ra tính cách siêu thoát như vậy cũng dễ dàng. Chỉ có điều cuối cùng vẫn ngã xuống bởi chữ tình, ôi…” An lão thái quân hơi xúc động.

      An Nhược Hảo nghe trừng lớn mắt, nàng chỉ biết Lăng Tri lợi hại, ngờ lợi hại đến vậy. người có thể trôi qua cuộc sống đặc sắc thoải mái như vậy, chết cũng hối tiếc rồi.

      “Bà ngoại, nếu muốn đàm phán hòa bình, vì sao người còn lo lắng như thế?” Lăng Canh Tân nhìn bà vẫn day chân mày, hỏi.

      “Đàm phán hòa bình sai, nhưng luôn có người muốn chặn ngang, muốn thấy quốc gia yên ổn, chỉ sợ tổn hại lợi ích cá nhân của .”

      Lăng Canh Tân còn định hỏi điều gì, nhưng An lão thái quân xua tay mở miệng trước: “Biết ít chuyện trong triều mới phải, mấy ngày nay các cháu cứ sống yên ở chỗ cũ , đừng ra.”

      “Vâng.” Lăng Canh Tân dừng chút rồi , “Bà ngoại, chúng cháu vừa ra cửa thấy người cả nhà dì bị bắt.”

      “Hạ Phi?” An lão thái quân cau mày nhìn bọn họ.

      “Vâng.”

      “Có biết người bắt bọn họ ?”

      “Chắc là người của Tống đại nhân, người kia là đồng hương của chúng cháu, tên Viên Phú Cảnh.” An Nhược Hảo .

      “Viên Phú Cảnh, ta thấy tiểu tử này lần. Mặc dù đến từ địa phương , nhưng tâm kế rất sâu, hơn nữa tư tưởng tốt, sau khi theo Tống Tu Hoa, bao lâu lập được công, bây giờ Tống Tu Hoa coi như tâm phúc đắc lực nhất.”

      An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân hai mặt nhìn nhau, bọn họ ngờ Viên Phú Cảnh lợi hại như vậy, từng là thiếu niên ngây thơ giờ xen vào chốn quan trường như cá gặp nước, hơn nữa còn giẫm lên bả vai đồng hương mình.

      “Hai cháu đừng động tới, những chuyện này có bà ngoại và cậu cả xử lý. Mấy ngày nữa chính là tân hôn của Tịnh Thiền dlqd cháu, tân phòng ở sát vách các cháu, có cửa có thể qua, ta để Tử Mạch xử lý, các cháu có rảnh rỗi giúp tay.”

      “Vậy còn dì?”

      “Kệ nó, để cho nàng ta chịu chút dạy dỗ cũng tốt, hai mươi mấy năm trước chạy, nàng ta cho rằng có thể chạy cả đời?” Đột nhiên An lão thái quân nhớ ra cái gì, “Nam nhân của nàng ta tên là gì?”

      “Họ Ngô, tên Ngô Thần Miểu.”

      “Ôi, lần này dù là thần tiên cũng cứu được nàng ta. Cuối cùng lại có thể vẫn gả cho con mồ côi của tiền triều, vào lúc này cho dù có phạm vào chuyện khác , ta cũng bảo vệ được nàng ta, gia tộc bên nội của nàng ta sớm xuống dốc, bây giờ, haizzz….”

      “Nhưng…” Mặc dù ngoài miệng An lão thái quân cứu, nhưng trong lòng nhất định nghĩ cách bảo vệ dì, nếu bà cũng phiền lòng cứ day trán. Lăng Canh Tân còn muốn điều gì, An Nhược Hảo kéo tay áo ý bảo để cho An lão thái quân tự mình nghĩ.

      Ngày hôm sau, thời gian bình thản như cũ, nhớ tới lời An lão thái quân , bọn họ mở cửa xem tân phòng Tề đại thúc và Tịnh Thiền chút.

      “Tôn thiếu gia, hai người tới.” Tử Mạch ở bên kia bận tối tăm mặt mũi, nhìn thấy hai người bọn họ tới vội vàng kêu, “Hai người xem tân phòng bố trí như vậy được chưa?”

      Lăng Canh Tân và An Nhược Hảo theo nàng ta vào nhìn, khắp nơi đều là màn hỉ màu đỏ, theo lão thái quân phân phó cũng mua đồ dùng tốt nhất, trang trí ở đâu có thể tốt.

      “Tử Mạch, như vậy cũng quá xa hoa chút.”

      “Thiếu phu nhân người biết, trong lòng lão thái quân thẹn với tiểu thư Tịnh Thiền, làm như vậy trong lòng lão thái quân vĩnh viễn băn khoăn.”

      “Ừ, hình như Tử Mạch tỷ tỷ phục vụ bên cạnh bà ngoại lâu rồi.”

      gần hai mươi năm rồi, vốn hầu hạ chủ nhân nhà cũ, nhưng bọn họ , giao phó ta lại cho lão thái quân. Lão thái quân *************** đối xử tốt với ta, lại cất nhắc ta, bây giờ chỉ nghe mình lão thái quân.” Tử Mạch cười cùng An Nhược Hảo dán song cửa sổ.

      “Bàn kia đặt ở chính đường, đừng để chỗ này.” Tử Mạch thấy có người đặt bàn sai vị trí, vội vàng chỉ huy.

      An Nhược Hảo liền dán chỗ song cửa sổ còn dư lại.

      “Nhan Nhan?”

      “Hả?”

      “Nhìn phòng cưới này, ta mới biết ta có nhiều lỗi với nàng.” Trong giọng của Lăng Canh Taan tràn đầy tự trách và áy náy, “Chẳng những ta thể cho nàng hôn lễ hoa lệ, ngay cả cuộc sống yên ổn cũng thể cho nàng.”

      “Nhị ca?” An Nhược Hảo ngừng động tác trong tay, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn , nhưng nhìn xung quanh vòng hiểu, phòng trúc ở thôn Thuấn Thủy sao có thể so sánh với phòng cưới ở đây, nhưng theo ý nàng chỉ cần là , ở đâu cũng vậy. Nhưng Lăng Canh Tân là nam nhân có trách nhiệm, cảm giác cho nàng cuộc sống tốt, để cho nàng lang thang ăn nhờ ở đậu bên ngoài, áy náy với nàng tích lũy từng chút trong lòng , để cho khỏi tự ti trong lòng, “Nhị ca, ta rồi, cần để ý đến những thứ kia, ban đầu lúc gả cho chàng còn ngại, bây giờ càng để ý.”

      “Nhan Nhan, ta…”

      “Ấy, Tử Mạch nương cẩn thận!” Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng cực lớn, hình như bình hoa sứ lớn bị rớt bể.

      An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân vội vàng chạy ra ngoài nhìn, chỉ thấy Tử Mạch được nam nhân áo đen ôm chặt trong ngực, bình hoa gốm sứ tan nát dưới đất, may mà có ai bị thương.

      “Các ngươi nhanh chóng thu dọn lại, tìm cái khác tới.” Lần đầu Tử Mạch bị nam nhân ôm, mặt cũng đỏ rồi, vội vàng rời khỏi ngực người nam nhân áo đen, cao giọng dặn bảo bọn hạ nhân để che giấu bối rối của mình.

      “Tử Mạch, tỷ sao chứ.” An Nhược Hảo xông lên phía trước, nhìn nam nhân áo đen này.

      “Ta sao, Tử Mạch cảm ơn ám vệ đại ca.” Tử Mạch trì hoãn trong chốc lát, nghiêng người với ám vệ, nàng biết lqd là người của Chung phủ, nếu phải vì chuyện xảy ra khẩn cấp, cũng lộ mình.

      “Ừ.” Ám vệ này mím môi gật đầu.

      “Tử Mạch, cổ tay tỷ chảy máu, phải nhanh chóng bôi thuốc băng bó.” An Nhược Hảo cầm cổ tay nàng ấy.

      “Dùng cái này .” Ám vệ đưa bình sứ màu trắng ra, “Dùng cái này để lại sẹo.”

      “Cám ơn.” An Nhược Hảo vội vàng nhận lấy, đưa lưng về phía bôi thuốc cho Tử Mạch, lại để Lăng Canh Tân tìm khăn.

      “Dùng cái này , trời hè ngột ngạt.” Ám vệ lại đưa chiếc khăn.

      An Nhược Hảo từ chối lập tức nhận luôn, mặc kệ khăn này và bình thuốc có gì khác nhau, nhưng Tử Mạch sớm đỏ mặt, đây chính là đồ của nam nhân.

      Ám vệ cũng để ý tới Tử Mạch thẹn thùng, ở góc độ của vừa đúng nhìn thấy hoa bách hợp màu vàng cổ khi An Nhược Hảo cúi xuống: Nàng, nàng, nàng lại là nữ nhi đại nhân tìm mười mấy năm!

      kích động đến mức muốn bật thốt lên hỏi, nhưng tố chất của cuối cùng khiến cho nhịn được, phải nhanh chóng báo cho thủ lĩnh.

      “Ủa, người đâu, sao lại thấy rồi?” Lăng Canh Tân chỉ cảm thấy hoa mắt, nam nhân kia còn nữa.

      là ám vệ nhà cũ, có chuyện gì chắc ra ngoài. Vừa rồi nếu phải ra tay, chỉ sợ bây giờ nửa cái mạng ta cũng còn.” Tử Mạch cố gắng bình phục tâm tình, nhưng chóp mũi vẫn quanh quẩn tư vị của .

      “Ám vệ nhà cũ?” An Nhược Hảo kinh hãi kêu, “Ý của tỷ bọn họ vẫn ở nhà cũ, bình thường nhìn hai chúng ta?”

      “Đúng vậy.” Tử Mạch hoài nghi vẻ mặt khiếp sợ này của An Nhược Hảo thôi, “Có vấn đề gì ?”

      “Ặc, có.” An Nhược Hảo vội vàng phủ nhận, lại hung hăng nhìn Lăng Canh Tân chòng chọc: phải chỉ có hai người chúng ta sao? phải chỉ có hai người chúng ta sao?

      Sao ta biết? Lăng Canh Tân vẩy vẩy tay, thoái thác sạch còn mống. Nhưng , quả ngờ trong tòa nhà kia còn có người khác. Hơn nữa, ngươi tưởng rằng nguyện ý để cho người khác nhìn thân hình đẹp đẽ của Tiếu Nhan nhà . Lần sau nếu gặp mặt, phải túm lấy hỏi xem có nhìn hay , nếu nhìn hành hung trận, ai bảo bọn họ nghe lén!

      Còn An Nhược Hảo chết tâm rồi, lần đó bên dòng suối bị Tề đại thúc bắt gặp, lần này ở nhà cũ, nàng cho rằng bóng người, kết quả đám ám vệ ở bên cạnh nhìn. Hơn nữa bọn họ nhìn sao thấy rằng, đây phải là phim hành động hai người của đảo quốc tình ? Cầu bọn họ đau mắt hột, cầu bọn họ đau mắt hột.

      “Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân thấy dáng vẻ cắn răng nghiến lợi của nàng, sợ rằng tối nay ngay cả giường cũng cho bò lên, lấy lòng giật tay áo nàng.

      cần kéo ta.” An Nhược Hảo căm hận nhìn chằm chằm, mỗi lần đều hại nàng ước gì tìm cái lỗ để chui vào, lần sau nghe nữa, nàng phải họ An!

      “Nhan Nhan, Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân vẫn lôi kéo nàng buông, “Vậy ta làm đồ ăn ngon cho nàng?”

      cần.” An Nhược Hảo nghiêng đầu sang chỗ khác để ý đến , hừ, giáo huấn , mỗi lần đều như vậy, mắc cỡ chết người.
      Last edited: 5/3/16
      ChrisTrâu thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 63: Quá phóng đãng

      Editor: Puck


      “Nhan Nhan, ta cũng biết.”

      “Hừ.” An Nhược Hảo tiếp tục nghiêng đầu.

      “Thiếu phu nhân sao vậy?” Tử Mạch thấy dáng vẻ nàng dâu của tôn thiếu phu nhân, bật cười. Đây là lần đầu tiên nàng thấy kiểu nam nhân này, phải sợ vợ, mà hoàn toàn buông bỏ dáng vẻ cưng chiều thê tử của mình.

      có việc gì.” An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân trăm miệng lời lên tiếng.

      “Tình cảm của hai vị tốt.” Tử Mạch hâm mộ .

      “Đúng vậy đúng vậy.” Lăng Canh Tân bị An Nhược Hảo nhìn sang, ngay sau đó thu liễn lại, tiếp tục kéo tay áo nàng.

      Xiêm áo mùa hè vốn mỏng, cứ giật như vậy, đầu vai An Nhược Hảo sắp lộ ra rồi. Quả nhiên, kéo nữa, An Nhược Hảo kéo về, sợi vải nào đó tay áo bị đứt xoạt tiếng, bả vai lộ ra hơn phân nửa.

      An Nhược Hảo đập mạnh tay , khép cổ áo, Lăng Canh Tân vội vàng buông tay, mặt hơi thẹn. May mà mọi người bận, vốn rảnh để ý cặp đôi liếc mắt đưa tình.

      “Thiếu phu nhân, ta thấy thiếu phu nhân vẫn nhanh về đổi bộ quần áo, mặt trời bên ngoài vẫn rất lớn, trở về nghỉ ngơi lát?” Coi như Tử Mạch nhìn ra, có lẽ tôn thiếu gia làm sai chuyện gì, vẫn luôn cầu khẩn. Nhưng khéo quá hóa vụng, còn xé xiêm áo người ta.

      An Nhược Hảo khẽ gật đầu, khép lại bả vai trở về nhà cũ.

      “Nhan Nhan, Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân đóng cửa đuổi theo ôm nàng, “Đừng nóng giận, nhé?”

      “Hừ.”

      “Nhan Nhan, về sau tất cả ta đều nghe nàng, tất cả nghe theo nàng còn được sao. Nàng thích ở bên ngoài, vậy lần sau chúng ta đều ở trong phòng.”

      “Hừ.” An Nhược Hảo bò lên giường, tiếp tục kiêu ngạo để ý đến , lần này nhất định phải dạy dỗ tốt, nếu nhất định còn có lần sau, vài lần, mặt của nàng đều mất hết rồi.

      Lăng Canh Tân nhìn bóng lưng tự nhiên của nàng, rơi vào buồn rầu, Tiếu Nhan nhà dễ dụ dỗ sai, nhưng khi bướng bỉnh đúng là biết dụ dỗ làm sao. nằm sau lưng nàng, bưng cằm, nhìn cổ nàng, buồn rầu buồn rầu: Nhan Nhan lại có thể để ý đến .

      “Đừng thổi cổ ta, nhột.” An Nhược Hảo quay lưng đẩy mặt ra.

      Lăng Canh Tân lại thuận thế bắt lấy tay bé của nàng buông: “Nhan Nhan.”

      Tay An Nhược Hảo bị lắc lắc, tư thế này rất thoải mái, tức giận xoay người lại, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lqd uất ức kia, trong lòng lại mềm nhũn, thành trì bị công hãm trong nháy mắt.

      “Nhan Nhan, đừng để ý đến ta.” Lăng Canh Tân thấy vẻ mặt nàng mềm xuống, dựa sát thêm, cọ nàng.

      “Vậy chàng phải đảm bảo lần sau ở bên ngoài nữa.”

      “Ưmh, ta bảo đảm.” Lăng Canh Tân thầm nghĩ lần sau phải khiến cho nàng bằng lòng phải là được sao, hơn nữa ra ràng nàng rất hưởng thụ, có lẽ thử để cho nàng mở miệng. Đến lúc đó có ở bên ngoài hay , nhưng là chuyện của nàng.

      An Nhược Hảo nhìn vẻ mặt vui mừng của , cũng biết trong đầu có chuyện tốt.

      Lăng Canh Tân mừng rỡ đến cọ xát thân thể mềm mại của nàng, An Nhược Hảo nhìn lớn như vậy rồi, mà đối với nàng còn như đứa bé, cười cười bóp mũi .

      Lăng Canh Tân liền chơi đùa gãi ngứa với nàng, gãi mạnh, mấy sợi vải xiêm áo vừa bị đứt hoàn toàn bị xé rách, nửa cái áo trượt xuống bả vai, lộ ra cái yếm đỏ thẫm bao lấy rất tròn ngừng miêu tả sinh động.

      Lăng Canh Tân nhìn chằm chằm đường cong hoàn mỹ này, xem ra dưới ánh sáng ban ngày còn mê người hơn ban đêm, nuốt ngụm nước miếng, thừa dịp An Nhược Hảo kịp phản ứng, nắm lấy.

      “Này!” An Nhược Hảo muốn ngăn cản , nhưng hơi sức bằng người ta, đôi tay cũng bị túm chặt rồi, cả người bị đặt lên giường.

      Hai tay Lăng Canh Tân giữ lấy nàng, hàm răng dùng sức kéo sợi dây, cái yếm lập tức rơi xuống.

      “Lăng Canh Tân! Ban ngày!” An Nhược Hảo nhìn cửa hé mở, trong lòng nghĩ đám ám vệ vẫn còn ở bên ngoài, “Có người bên ngoài đấy.”

      “Người nào?” Lăng Canh Tân tỉ mỉ liếm đỉnh phấn hồng, quả nhiên được dạy dỗ lâu, chỉ chút đứng thẳng dậy.

      “Bọn họ.” An Nhược Hảo mắc cỡ chết được.

      Lăng Canh Tân hơi sửng sốt liền hiểu: “ có việc gì, bọn họ cũng vào.”

      “Nhưng bọn họ nghe được thanh.”

      “Vậy chúng ta chút là được.”

      “Lăng Canh Tân, vừa rồi chàng còn nghe ta!” An Nhược Hảo cố gắng uốn éo người, biết như vậy dienalneqydon càng khiến cho dục hỏa của Lăng Canh Tân tăng thêm.

      “Ta chỉ nghe lời nàng, ở bên ngoài, cũng ở trong phòng.”

      “Nhưng ban ngày…” An Nhược Hảo trừng , nhưng Lăng Canh Tân chuẩn xác hôn lên cái miệng òm sòm của nàng.

      An Nhược Hảo chỉ cảm thấy Lăng Canh Tân cởi xiêm y của nàng càng ngày càng thuần thục, đáng giận hơn, nàng bị chơi đùa lúc lực chống đỡ cũng có.

      “Ah, Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân đột nhiên cúi đầu nhìn dưới quần nàng, “ tốt, nguyệt tín của nàng đến.”

      An Nhược Hảo vội vàng đứng lên, nhìn nhìn, quả nhiêm dưới quần trong có vết đỏ thẫm. Nguyệt tín này có thể phiền chết nàng, chưa bao giờ đúng lúc, may mà làm dơ giường. Nhưng nghĩ đến nàng hỏi Hoắc gia đai nguyệt , ra ngoài hay Lăng Canh Tân đều tốt, nhưng làm sao bây giờ.

      “Ta tìm Tử Mạch hỏi đai nguyệt .”

      An Nhược Hảo vội vàng kéo lại: “Đừng, trước kia lúc ở nhà có thể để cho chàng giúp đỡ, nhưng bây giờ ở bên ngoài, chuyện này vốn phải chàng nên làm, chàng gọi Tử Mạch tới, tự ta với nàng ấy.”

      Lăng Canh Tân suy nghĩ chút thấy cũng phải, dáng vể ở trước mặt người ngoài phải đứng đắn.

      lát sau, Tử Mạch tới rồi, An Nhược Hảo ở bên tai nàng ấy, Tử Mạch lập tức hiểu, trở về Hoắc phủ lấy cho nàng.

      lâu sau, Tử Mạch mang nước và đai nguyệt .

      An Nhược Hảo đuổi Lăng Canh Tân ra ngoài, sau khi nhận lấy đồ trong tay Tử Mạch : “Tỷ nhanh chóng trở về bên kia , tỷ bận rộn như vậy còn làm phiền tỷ.”

      “Thiếu phu nhân, đây là chuyện Tử Mạch nên làm. Ngược lại Tử Mạch lắm mồm muốn hỏi câu.”

      “Cái gì?” An Nhược Hảo trốn sau bức bình phong bắt đầu lau cùi, nhìn đai nguyệt này, quả nhiên là nhà phú quý, so sánh với thiên sứ thô ráp tự chế chính là cái trời cái dưới đất.

      “Thiếu phu nhân và tôn thiếu gia thành thân hơn bốn tháng, sao bụng còn chưa có động tĩnh?” An Nhược Hảo chưa kịp trả lời, Tử Mạch vội , “ ra phải ý tứ của ta, là lão thái quân, thái quân tưởng tượng muốn ôm chắt ngoại rồi, còn tốt nhất sinh khuê nữ.”

      “Loảng xoảng.” Chậu nước trong tay An Nhược Hảo bị rơi xuống, thân thể này của nàng có vấn đề, nàng biết. Ở Bạch gia uống mấy ngày thuốc, đến Hoắc gia lại quên.

      “Tử Mạch.” Đột nhiên, giọng lão thái quân vang lên từ bên ngoài.

      “Lão thái quân.” Tử Mạch vội vàng ra, “Sao lão thái quân lại tự mình tới.”

      “Ta nghĩ vẫn là chưa đúng, như thế này ngươi mời Cát thái y tới đây kiểm tra cho con bé.”

      “Đúng rồi.” Tử Mạch vội vàng đồng ý, “Lão thái quân cùng đừng quá nóng lòng, phu thê bọn họ còn quá trẻ, huống chi lúc này mới thành thân mấy tháng, sao có thể nhanh như vậy.”

      “Nhưng lão Bạch với ta, thân thể Tiếu Nhan có vấn đề, trước kia mời đại phu xem. Nhưng mấy lang băm dlqd có thể xem ra cái gì.” An lão thái quân được đỡ , giọng càng xa càng , nhưng chữ rơi xuống đất mà rơi vào trong tai An Nhược Hảo.

      Tối hôm đó, Tử Mạch lặng lẽ mời Cát thái y tới bắt mạch cho An Nhược Hảo.

      “Thân thể thiếu phu nhân rất hư nhược, giống như khi còn bé lưu lại rễ, trước giờ thiếu phu nhân từng bị bệnh gì sao?” Cát thái y .

      ra trong lòng Lăng Canh Tân còn nóng lòng hơn An lão thái quân, nhìn An Nhược Hảo của ở đó suy tư liền tự : “Khi còn bé nàng ấy từng rơi xuống nước, phát sốt cao, sau thành ngốc nghếch, năm ngoái mới tốt.”

      “Rơi xuống nước?” Cát thái y nhìn tướng tay, mặc dù còn mịn màng, cũng so được với nhà thế gia khác. chỉ nhìn ra thân thể trống rỗng, nhưng bởi vì căn nguyên bệnh quá xa xưa biết là bởi vì sao. An lão thái quân chỉ bảo là con bạn cũ của Chung đại nhân, xuyên qua bức rèm cũng nhìn mặt An Nhược Hảo, nếu có thể biết con cái ai, chắc cũng có thể do thám chút.

      “Cát thái y, rơi xuống nước có liên quan gì đến thân thể của nàng ấy sao?”

      “Khi còn bé thiếu phu nhân có phải chịu đả kích gì ?” Cát thái y hỏi An Nhược Hảo.

      “Nàng ấy nhớ chuyện trước kia.” An Nhược Hảo lên tiếng, Lăng Canh Tân cũng biết, nên thay nàng, “Nếu có mầm bệnh chỉ có thể vì rơi xuống nước.”

      “Theo lý thuyết rơi xuống nước như vậy.” Cát thái y phiền muộn khác thường, biết nguyên nhân bệnh, bệnh lý cụ thể cũng ra được, đây là lần đầu tiên.

      “Vậy vì sao lại như thế?” An Nhược Hảo cũng bắt đầu lo lắng, nếu như bởi vì thế mà thể sinh, vậy nàng…

      “Giống như bởi vì khi còn bé gặp phải kích thích cực lớn, có lẽ bị cái gì đó dọa, hơn nữa tạo thành bóng ma rất lớn. Bây giờ mặc dù thiếu phu nhân nhớ , nhưng nó lại kích thích thân thể gây ra ảnh hưởng rất lớn, cho nên thân thể suy yếu.”

      An Nhược Hảo biết nếu gặp phải kích thích lớn, thân thể con người trở nên yếu đuối, nhưng nàng ngờ thân thể này phải chịu khổ nạn như vậy từ khi còn bé. Hơn nữa bình thường có bệnh vặt, chỉ có điều kinh nguyệt khong đều, nhưng lão thái y chuyên môn cao thâm, nàng có lý do gì mà chất vấn.

      Cát thái y cảm nhận được cổ tay nàng khẽ chuyển, ngón tay cũng nhàng rung động, hơi khẩn trương: “Thiếu phu nhân cần lo lắng, tuy trước kia để lại mầm bệnh, nhưng vẫn có thể điều dưỡng. Lão phu cắt phương thuốc, thiếu phu nhân dựa vào đó điều trị là được, chỉ có điều gốc rễ lâu, muốn điều trị tốt phải kiên nhẫn chút.”

      “Được, đa tạ.”

      Cát thái y đứng dậy, Tử Mạch định tiễn ra ngoài, nhưng lại quay đầu: “Lão phu lắm mồm muốn hỏi câu, xin hỏi thiếu phu nhân là khuê nữ nhà nào? Nếu tiện cần phải .” nghĩ nữ nhi bạn cũ của Chung đại nhân bình thường cũng nên là người trong giang hồ, ít nhiều số bí mật nên ra.

      “Cũng phải tiện, mà ta cũng biết thân sinh phụ mẫu là ai, dường như bà ngoại biết, nhưng bà chịu cho ta, là tạm thời còn chưa cần biết.” An Nhược Hảo dienqldqdon nhàng đáp, mặc dù đó phải là phụ mẫu chân chính của nàng, cũng là của thân thể này, là phụ mẫu danh nghĩa của nàng. Cho nên An lão thái quân cho nàng biết, nàng cũng hỏi.

      “Như vậy.” Cát thái y nghe xong hơi buồn bực, vất vả mới bỏ sĩ diện hỏi hậu bối, kết quả bị lão thái quân kéo vấp té. Nhất định là người nàng ta có bí mật, lão thái quân sợ nàng ta quản được nên dứt khoát cho nàng ta. nghĩ như vậy liền theo Tử Mạch ra ngoài từ cửa sau.

      “Nhị ca.” An Nhược Hảo xốc rèm, Lăng Canh Tân lập tức ngồi vào bên cạnh nàng, nắm tay của nàng, “Nhị ca.”

      “Nhan Nhan, chăm sóc thân thể cho tốt, chuyện đứa vội.”

      An Nhược Hảo nhìn nét mặt thản nhiên của Lăng Canh Tân, chắc rất muốn có đứa bé: “Nhị ca, xin lỗi.”

      “Nha đầu ngốc, phải là lỗi của nàng? Là do nhị ca chú ý, trước kia được, nhị ca cũng nghĩ nhiều như vậy, ngờ có liên quan tới mầm bệnh khi còn bé của nàng.” ra trong lòng Lăng Canh Tân nhiều tự trách hơn, cảm giác làm gì được cả.

      “Nhị ca, vì sao ta bị nương ôm về?”
      Last edited: 5/3/16
      TrâuChris thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 64: Bức họa

      Editor: Puck

      “Ta biết, ta còn bao nhiêu ấn tượng với chuyện khi còn bé, ta chỉ biết khi đó tâm tình của nương tốt, nhưng vừa nhìn thấy nàng, nương liền cười. Nương nhìn ta, cho tới bây giờ là nghiêm mặt.” Lăng Canh Tân đến chuyện này, trong lòng trì độn, khó chịu.

      “Cho nên chàng hơi sợ nương, nên cái gì cũng dám hỏi?” An Nhược Hảo vùi vào trong ngực , đỡ lấy vẻ mặt mang theo chút đau lòng.

      “Ừ.”

      An Nhược Hảo nghĩ đến trước kia nhắc tới nương lại vui là bởi vì nguyên nhân này, trong đầu tự động ra cảnh đứa bé đáng thương, ngồi ở ngưỡng cửa, giống như bị nương từ bỏ, bỗng cảm thấy đáng thương, nhàng ôm lấy .

      Lăng Canh Tân cũng ôm lấy eo nàng: “Nhan Nhan, đều qua rồi, cuộc sống sau này nhất định tốt. Hơn nữa nàng có ta, ta có nàng, tốt đẹp nhường nào.”

      “Ừ.” Bình thường An Nhược Hảo chú ý tới bố trí trong phòng, ngước đầu lên lại thấy ngăn kéo ở tủ đầu giường hình như kéo ra kẽ hở, bên trong trăng trắng giống như có đồ, liền rời khỏi ngực Lăng Canh Tân, mở ngăn kéo ra, “Nơi này giống như có đồ.”

      “Rất nhiều bức họa.” Lăng Canh Tân vui vẻ .

      “Ừ.” An Nhược Hảo rút cuốn trục ra mở, “Là nữ nhân, chân thực.”

      Lăng Canh Tân tiến tới phía sau nàng nhìn, quả nhiên, vẽ nữ nhân mặc áo giáp, khoác áo choàng lqd đỏ thẫm, sau lưng là vạt cỏ tranh, áo choàng và cỏ tranh đều thổi về hướng, nhìn ra đây là cảnh trí chỗ nào đó ở biên thành: “Nữ nhân rất hiên nganh mạnh mẽ.”

      “Ừ.” An Nhược Hảo lại mở cuốn trục khác, “ là xinh đẹp, là người sao?”

      Lăng Canh Tân lại nhìn, gật đầu, là người, nhưng bức tranh này là nữ nhân xinh đẹp quyến rũ, mặc quần dài ngoại tộc, giống như nhảy kiểu múa, mặc dù có vẻ kỹ thuật hơi cứng nhắc, nhưng cặp mắt kia vô cùng câu người.

      An Nhược Hảo lấy thêm cuốn trục nữa đến xem: “Ah, là nam nhân, nam nhân này tuấn tú.”

      “Nàng gì vậy?” Trong lòng Lăng Canh Tân lại đổ giấm, mặc dù cũng cho là vậy. Vẽ nam nhân mặc y phục bằng gấm màu trắng, đứng ở trong đình, gió thổi vạt áo của . Nữ nhân đối diện nhìn , áo choàng đỏ chót người nàng tạo thành đối lập rệt với trang phục màu trắng của .

      “Hình như tạm biệt, mặc dù hai người gì, nhưng nhìn vẻ mặt này, cảm thấy nhẫn nhịn khổ cực, có cảm giác ràng hai người nhau nhưng lại thể chia ly.”

      Lăng Canh Tân trách cứ An Nhược Hảo “Hỏi đằng trả lời nẻo”, bởi vì cũng bị tình cảm trong tranh lây tới, quả rất đau buồn.

      “Vẫn nhìn bức này thôi.” An Nhược Hảo lấy ra cuốn trục mới, “Nữ nhân này bị thương, điểm đen sau lưng hình như là con ngựa, ta tới cứu nàng ấy.”

      “Ah, còn bức này?” An Nhược Hảo trợn to hai mắt.

      “Thành thân rồi, phải rất tốt sao? Người có tình thành thân thuộc.” Lăng Canh Tân hơi kinh ngạc khi nàng ngạc nhiên.

      “Phía dưới này có lạc khoản *: Lăng Tri .”

      (*) lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên bức vẽ.

      Lăng Canh Tân vừa nhìn, quả nhiên: “Sao lại có tên của phụ thân, chẳng lẽ những bức họa này đều do phụ thân vẽ?” cũng kinh ngạc.

      “Chắc chỉ có bức này do phụ thân vẽ, bởi vì phong cách vẽ bức này giống các bức khác.” An Nhược Hảo dieenddanleequuydonn để sát vào nhìn, “Phía dưới còn có hàng chữ : đưa lên bức họa này trịnh trọng chúc Chung Hàn Lương và An Dật Nhiên bách niên giai lão, vĩnh kết đồng tâm.” Mấy chữ kia dường như tâm tình rất mâu thuẫn, hơi run, lực viết lúc nặng lúc .

      “Sao phụ thân lại có thể vẽ tranh, An Dật Nhiên, Chung Hàn Lương, cho tới bây giờ phụ thân vẫn với ta.” Lăng Canh Tân rầu rĩ .

      “Chàng còn nhớ , lúc Tề đại thúc gây gổ với Tịnh Thiền , có nhắc tới An Dật Nhiên?” An Nhược Hảo đột nhiên nhớ ra.

      “Ta nhớ ra rồi, đúng là như vậy.”

      bức tranh này chính là phụ thân sao?” An Nhược Hảo buông bức tranh tay, cầm quyển trục phía dưới, phía là nam nhân cười đùa, trong trường hợp này vẻ mặt của An Dật Nhiên giận dữ.

      “Đây là khi phụ thân còn trẻ, ra bọn họ đều là cố nhân?” Đột nhiên Lăng Canh Tân chợt thông suốt rồi.

      An Nhược Hảo nhìn những bức họa này, ra chính là chuyện xưa, là chuyện xưa của ba người An Dật Nhiên, Chung Hàn Lương và Lăng Tri , nhưng như vậy, bọn họ để Hoắc Sở Ngọc ở chỗ nào?

      “Đây là chuyện xưa của bọn họ, vậy nương ta đâu?” Quả nhiên, Lăng Canh Tân cũng kỳ quái.

      “Đáng tiếc bà ngoại cũng biết.” An Nhược Hảo khỏi tiếc hận, “Có thể Bạch tiên sinh biết, nhưng theo tính cách của tiên sinh, chưa chắc cho chúng ta.”

      “Đúng thế.” Lăng Canh Tân nhớ tới Bạch tiên sinh, trong lòng vẫn hơi sợ sệt, để cho hỏi tiên sinh, vẫn là thôi . Chờ phụ thân trở lại, hỏi phụ thân là được, “Nhan Nhan, ta muốn cho nàng biết chuyện.”

      “Cái gì?” An Nhược Hảo tiếp tục thưởng thức các bức vẽ còn lại, đều là chuyện xưa ấm áp.

      “Ta liên lạc với phụ thân rồi.”

      An Nhược Hảo nghe được, mạnh mẽ quay đầu lại: “Cái gì?”

      “Ta ta liên lạc được với phụ thân rồi.”

      “Chàng liên lạc với phụ thân làm sao?” An Nhược Hảo dường như hơi để ý nàng lại có thể vẫn luôn biết.

      “Việc này nàng đừng quan tâm.” Lăng Canh Tân dlqd sờ mũi, “Nhưng phụ thân với ta, kêu chúng ta cái gì cũng nghe bà ngoại, sau đó nếu có ai tới cho nàng, bọn họ là phụ mẫu của nàng, ngàn vạn lần đừng để ý.”

      “Hả, còn có chuyện như vậy?” An Nhược Hảo bị câu của hiểu ra sao.

      “Ừ, dù sao phụ thân cũng rất có trách nhiệm, là có người muốn nhận thân, nhất định là gạt người, đừng để ý đến bọn họ.”

      “À.”

      Lăng Canh Tân liếc nhìn vẻ mặt nàng, mặc dù vẫn còn nghi hoặc, dù sao cũng kiên quyết hỏi đến cùng, đúng là chột dạ đấy. Nhưng phụ thân cho biết, nếu nàng nhận thân sinh phụ mẫu, nhạc phụ nhạc mẫu nhất định đồng ý hôn của bọn họ. sao có thể để cho chuyện như vậy xảy ra, dù sao Tiếu Nhan có thân sinh phụ mẫu sống vẫn rất tốt, phải có cưng chiều sao, mới cần nhạc phụ nhạc mẫu gì đó đến.

      “Chàng nghĩ gì?” An Nhược Hảo nhìn dường như có tính toán gì trong lòng.

      có, ta nghĩ lấy chút nước sơn tra cho nàng, nếu nàng lại đau bụng rồi.”

      “Ừ nhỉ.” An Nhược Hảo nghe, lập tức nhớ tới, An lão thái quân còn đặc biệt phân phó Tử Mạch chiếu cố nàng tốt, nhất định đại bổ cho nàng.

      Quả nhiên, bắt đầu từ hôm sau, An lão thái quân ra lệnh cho Tử Mạch lặng lẽ mang rất nhiều thuốc bổ đều đặn đến cho nàng. An Nhược Hảo ngày ngày uống thuốc Cát thái y kê, lại phải uống thêm vài phần của lão thái quân. Nhưng nàng biết An lão thái quân ôm hy vọng cực kỳ lớn với cái bụng của nàng, huống chi nàng cũng muốn bồi dưỡng tốt sức khỏe, nên đều uống tất cả.

      Chỉ có điều mấy ngày uống xong, nàng có cảm giác mình đại bổ quá độ đến mức chảy máu mũi.

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Đợi đến khi kỳ nguyệt tín của An Nhược Hảo kết thúc, ngày vui của Tề đại thúc và Bạch Tịnh Thiền cũng đến.

      Mặc dù quan hệ của Bạch gia với các nhà khác ở Bắc Đô giống nhau, nhưng dù sao Tề gia cũng là hộ lớn, lại có Hoắc gia làm mai, vì vậy người tới tham dự tiệc mừng cũng vẫn ít.

      Lúc đầu Tề đại thúc mặc kệ thế nào cũng tình nguyện, nhưng bây giờ cũng coi như ván đóng thuyền rồi. Tề đại lão gia và An lão thái quân ngồi ở vị trí chủ vị, vui vẻ nhìn hai tân nhân * bái đường.

      (*) tân nhân: tân lang và tân nương

      Mặc dù tuổi Tề đại thúc bốn mươi, nhưng hôm nay trang điểm, cũng trẻ trung sai biệt lắm với Lăng Canh Tân có kiến thức lúc đầu, bởi vì ngoại trừ cùng người vui mừng hớn hở mà cười, cái gì cũng biết rồi.

      An lão thái quân nhìn Bạch Tịnh Thiền khom lưng chào, giống như nhìn thấy tiểu nữ nhi của mình, kích động đến mức ngay cả trà cũng bưng xong.

      Bởi vì thân phận của An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân cần giữ bí mật, cho nên mặc dù lấy thân phận là nhi tử và con dâu của Bạch tiên sinh, bọn họ vẫn bị xếp vào chỗ hẻo lánh.

      An Nhược Hảo ngồi cùng những người quen, ngồi ở trong góc xem chút cũng được, nhưng thương lượng với Lăng Canh Tân, náo động phòng buổi tối thể tiện nghi cho Tề đại thúc.

      Bên kia người mới bái thiên địa xong, làm thêm mấy trình tự nữa, tân khách bên ngoài mở yến rồi.

      “Nhan Nhan, ăn nhiều chút.”

      “Ừ.” Coi như đây là lần đầu tiên An Nhược Hảo được ăn tiệc mừng chính tông như vậy, Lăng Canh Tân lại cứ gắp cho nàng, vào lúc này nàng chân chính hóa thành kẻ tham ăn.

      “Nhan Nhan, ăn gà mái hầm nấm mèo cách thủy, bổ thân thể.”

      “Ừ.”

      “Nhan Nhan, uống canh táo đỏ.”

      “Ừ.”

      “Nhan Nhan…”

      “Nhị ca, chàng cũng ăn chút .” An Nhược Hảo trợn mắt há mồm nhìn núi trước mặt, bài ngoài vài tiểu bối Tề phủ, coi như cùng trang lứa với bọn họ. Mấy tiểu hài tử kia thấy Lăng Canh Tân lqd là người lớn mà lại theo chân bọn chúng giành, lập tức ngồi cũng đứng dậy náo loạn thành đống. Nô tỳ sai vặt ở bên cạnh nhìn đến trợn mắt há mồm, lễ nghi Tề đại dạy cho giờ này thành công cốc rồi. Mộc Dung và Thức Vi đứng sau lưng An Nhược Hảo, mặc dù các nàng biết vị thiếu gia này cưng thiếu phu nhân tận trời rồi, lúc này cũng khỏi nghẹn họng nhìn trân trối.

      “Ừ, Nhan Nhan ăn nhiều chút.”

      “Nhị ca, chàng cũng ăn .” An Nhược Hảo trực tiếp nhét nửa cái đùi gà vào miệng .

      Lăng Canh Tân liếc nhìn Mộc Dung và Thức Vi buồn cười mà dám cười, kìm nén đến khổ sở, liền cũng mỉm cười ăn đùi gà.

      “Đưa vào động phòng!” trường hoàn toàn ầm ĩ, giọng lễ quan đủ vang, lại thình lình bị tiếng vang lên từ ngoài cửa: “Thánh chỉ đến!” hoàn toàn che lấp giọng lễ quan.

      Mọi người ở đây đều hai mặt nhìn nhau, tại sao có thể có thánh chỉ? Chẳng lẽ cho tân lang mừng vui gấp bội? Trí nhớ phủ đầy bụi của bọn họ đột nhiên mở ra, Tề Phỉ Dương từng cứu Hoàng thượng mạng, sau vẫn muốn thưởng nhưng tìm được người, hôm nay trở lại có nương tử ràng buộc, Hoàng thượng dĩ nhiên phải tìm cơ hội lung lạc nhân tài.

      “Thánh chỉ đến!” Tống Tu Hoa Tống đại nhân nhìn phản ứng của bất kỳ ai, vào cửa lại lần nữa cao giọng hô, “Tề Phỉ Dương tiếp chỉ!”

      “Thảo dân tiếp chỉ.” Tề Phỉ Dương bất đắc dĩ quỳ xuống, mọi người tới cửa rồi, hơn nữa nhiều người Đại Lương nhìn chằm chằm như vậy, cũng thể nhận. Những người khác cũng quỳ xuống theo, miệng hô vạn tuế.

      An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân cũng vội quỳ xuống, nàng nhìn thấy Viên Phú Cảnh đứng ở bên cạnh Tống Tu Hoa, nàng nhìn , cũng nhìn nàng. Nhưng Viên Phú Cảnh chỉ nhìn lát, liền xoay sang chỗ khác nhìn Tống Tu Hoa rồi.

      Khóe mắt nàng đột nhiên liếc nhìn Hoắc tam thiếu tựa bên cửa , như có điều suy nghĩ nhìn nàng, trong lòng nàng hồi hộp, dâng lên dự cảm xấu.
      Last edited by a moderator: 9/5/16
      TrâuChris thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 65: Tuyên chỉ

      Editor: Puck

      “Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết: Có…” Tống Tu Hoa làm ra vẻ cầm thánh chỉ đọc, vừa đọc vừa theo ánh mắt Viên Phú Cảnh nhìn chằm chằm An Nhược Hảo. vừa đọc xong liền giao thánh chỉ cho Tề Phỉ Dương, thừa dịp bọn họ tạ ơn chỉ vào chỗ An Nhược Hảo cao giọng hô: “Bắt khâm phạm!” Đây giống như có mưu kế trước.

      Người ở chỗ này kịp phản ứng, sau lưng Tống Tu Hoa lập tức xuất mười vệ binh, phóng tới chỗ Lăng Canh Tân.

      Lăng Canh Tân và An Nhược Hảo vốn quỳ, ngay cả Lăng Canh Tân có công phu trong người, giờ phút này cũng kịp thi triển. chỉ xoay tay bị giữ chặt, An Nhược Hảo cũng bị tóm lấy hai tay.

      “Các ngươi làm gì?”

      “Đưa hai khâm phạm này về bộ hình.” Tống Tu Hoa .

      “Chậm .” An lão thái quân vội la lên.

      “Lão thái quân có gì phân phó?” Tống Tu Hoa cười xấu xa nhìn bà.

      “Tại sao ngươi lại bắt bọn chúng?”

      “Bằng cái này.” Tống Tu Hoa lấy từ trong tay áo ra hình hai người.

      An lão thái quân nhìn, thầm nghĩ thất sách: đó là bố cáo dán bắt người trước kia, tuy hai nước muốn đàm phán hòa bình, nhưng việc Hoàng thượng đuổi bắt vẫn bỏ. Bây giờ Tống Tu Hoa lqd đứng ở phía đó, lại có chút ân oán với Hoắc gia, lúc này khó đảm bảo bắt người tiền trảm hậu tấu. Cứ như vậy, đoán chừng chiến ở biên thành có thể kéo dài lâu, nhưng Hoàng thượng tự lưu lại sơ hở, cũng thể làm gì .

      Tống Tu Hoa nhìn sắc mặt xám trắng của An lão thái quân, cười ha hả: “Mang !”

      Bạch tiên sinh vốn định cầm hộ tịch chuyện, nhưng khi nhìn thấy bức họa kia, biết thất sách, chỉ có thể đổi cách khác.

      An lão thái quân nhìn hai người An Nhược Hảo bị mang , cái này vốn sớm chuẩn bị tốt, chính là thừa dịp bọn họ tổ chức tiệc mừng buông lỏng cảnh giác, hơn nữa trước mặt nhiều người như vậy, bà thể câu tàn nhẫn. thể , kẻ địch của Hoàng thượng càng thêm lợi hại, mưu lược khiến nội tâm bà cũng bắt đầu rung động.

      “Lão thái quân.” Tử Mạch đột nhiên tiến lên câu gì đó bên tai An lão thái quân, lão thái quân gật đầu liên tục, Tử Mạch liền lui ra.

      Tề Phỉ Dương và Bạch tiên sinh liếc mắt nhìn nhau, ném thánh chỉ, đuổi theo, Bạch Tịnh Thiền cũng xốc vội khăn voan, đuổi theo. Chỉ để lại người nhà Tề gia và tân khách hai mặt nhìn nhau.

      Lăng Canh Tân và An Nhược Hảo bị trói chuyển qua mấy hẻm , đẩy lên xe tù chẳng biết xuất từ khi nào, hai người vẫn còn khiếp sợ.

      “Cẩn thận.” Viên Phú Cảnh nhìn thấy An Nhược Hảo bị cọc gỗ xe tù sượt qua, .

      An Nhược Hảo quay đầu trừng mắt liếc nhìn : “ cần ngươi giả mù sa mưa.”

      “Ta vốn cũng muốn, nhưng có số việc làm cũng còn đường rút lui.” Viên Phú Cảnh , mặt bình tĩnh, nhưng đáy lòng sớm có dòng nước xiết gợn sóng.

      An Nhược Hảo hừ tiếng bị nhét vào xe tù, nàng liếc nhìn Lăng Canh Tân, lúc này cũng tức giận nhìn Viên Phú Cảnh dieendanlequuydonn chằm chằm. Nhưng chuyện xảy ra đột ngột, hoàn toàn nghĩ ra đối sách, cũng chỉ có thể tức giận mà thôi, chỉ có điều bình tĩnh hơn lúc đầu nhiều.

      tốt, có thích khách, bảo vệ đại nhân!” Đột nhiên mấy tên lính canh giữ bên cạnh An Nhược Hảo quát lên.

      cần lo cho ta, giết tha! Viên Phú Cảnh, giết hai khâm phạm này! Nhanh!” Tống Tu Hoa nghĩa, nếu làm hỏng chuyện này, cũng chỉ có con đường chết. Dù sao định tiền trảm hậu tấu, vậy ra tay giết bọn họ rất tốt.

      Những binh lính này nghênh đón mấy thích khách áo đen, Viên Phú Cảnh tiếp đón cây kiếm do Tống Tu Hoa ném tới, tay run . Nhưng ngay sau đó hạ quyết taam, nắm chặt chuôi kiếm, chậm rãi tới trước mặt An Nhược Hảo.

      Viên Phú Cảnh thấy trong mắt An Nhược Hảo lóe lên e ngại, Lăng Canh Tân ở trong xe tù kinh hoàng luống cuống, nhìn Viên Phú Cảnh từng bước tiến gần chỉ có thể gầm lên: “Viên Phú Cảnh, ngươi đừng đụng đến nàng! Nếu ngươi muốn giết giết ta trước!”

      “Nhị ca!” An Nhược Hảo quay đầu nhìn thấy cuồng loạn trong mắt , mặc dù kiếm trong tay Viên Phú Cảnh khiến cho trái tim nàng cũng đột nhiên ngừng lại, nhưng có câu của , cho dù hôm nay chết dưới kiếm cũng đáng giá.

      “Ầm!” Lúc này xe tù bị chấn động mạnh thành mảnh vụn. biết Lăng Canh Tân lấy khí lực lớn từ đâu, khi nhìn thấy Tiếu Nhan bị rơi vào tình thế nguy hiểm bộc phát rồi.

      Lăng Canh Tân nhảy lên xe tù của An Nhược Hảo, ngăn cản, Viên Phú Cảnh lại đúng kiếm đâm tới, đâm lên bắp đùi , lập tức máu chảy đầm đìa.

      “Nhị ca!”

      “Ta sao.” Lăng Canh Tân lảo đảo cái rồi nhảy xuống xe tù, “Viên Phú Cảnh, là ngươi hại dì ta, hôm nay ta giải quyết ngươi!”

      “Ha ha, ngươi cho rằng chỉ bằng ngươi.” Viên Phú Cảnh nhìn đùi Lăng Canh Tân chảy máu đen, khẽ cười.

      vừa như thế, Lăng Canh Tân theo ánh mắt của nhìn xuống chân, máu đen chảy ra đầy đất. cảm thấy die@ndanle*quudyonn dường như chân tê rần hoàn toàn có cảm giác rồi, sau khắc lập tức mềm nhũn ngã đất, trước mặt bỗng tối sầm hôn mê bất tỉnh.

      “Nhị ca!” Cả người An Nhược Hảo bị trói ở trong xe tù thể động đậy, “Viên Phú Cảnh ngươi tiểu nhân hèn hạ, ngươi lại có thể hạ độc kiếm!”

      “Tiếu Nhan.” Viên Phú Cảnh thấy vẻ mặt đau lòng của An Nhược Hảo, trong mắt nàng đều là thù hận, hình như đó phải là kết quả theo đuổi, nhưng sao bây giờ lại thành như vậy? Tim của , đau trong nháy mắt giống như bị mấy ngàn mấy vạn mũi tên bắn thủng.

      “Viên Phú Cảnh, ngươi con mẹ nó động thủ cho ta!” Lúc này Tống Tu Hoa thấy tuy thích khách chỉ có năm người, nhưng nhiều người cũng ngăn cản được công phu lợi hại của người ta, hơn ưnã bọn họ thấy An Nhược Hảo rơi vào tình cảnh khó khăn, cũng xuống tay độc ác, chừng trăm tên lính hoàn toàn yếu ớt giống như tường nát bị lấp kín dưới tay những thích khách kia, Viên Phú Cảnh lại dường như nan quá mỹ nhân quan *, sốt ruột mà chửi ầm lên.

      (*) nan quá mỹ nhân quan: khó qua ải mỹ nhân

      Viên Phú Cảnh giơ kiếm trong tay lên, lại nghe thấy Tống Tu Hoa ở sau lưng truyền đến tiếng hét thảm, quay đầu nhìn lại, thanh kiếm ở giữa trái tim, từ con ngựa cao to ngã xuống, máu đen chảy đầy đất, hai mắt mở to, chết nhắm mắt. quay đầu lại nhìn kiếm đâm tới, thấy hoa mắt, chỉ cảm thấy trước ngực đau xót, dường như cảm giác đau trong ngực bớt . Máu lỏng đỏ tươi, là Diêm Vương vẫy chào .

      “Viên Phú Cảnh.” An Nhược Hảo thể tin nhìn Viên Phú Cảnh phút trước còn sống sờ sờ, nhưng bây giờ như tờ giấy mỏng lảo đảo muốn ngã.

      Cả người Viên Phú Cảnh nghiêng , ngã mặt đất, cuối cùng trong mắt chính là ánh mắt mang theo khiếp sợ của An Nhược Hảo, trong tai chỉ nghe thấy tiếng nhàng thể tưởng tượng nổi “Viên Phú Cảnh”.

      nương, thuộc hạ tốt, để cho nương bị sợ hãi.” thích khách áo đen tháo xiềng xích xe tù, thả An Nhược Hảo ra.

      An Nhược Hảo nhìn Viên Phú Cảnh ngã đất, thầm nghĩ tiếng “ tốt lành”, lập tức nhào tới trước người Lăng Canh Tân: “Nhị ca!”

      nương, nơi đây nên ở lâu, cùng thuộc hạ trước.” Thích khách kia khom lưng đỡ nàng, giọng của lqd rất quen thuộc, hình như chính là ám vệ ngày trước cứu Tử Mạch.

      An Nhược Hảo ngẩng đầu nhìn lên đôi mắt kiên định, nàng rơi lệ như mưa: “Nhị ca chàng ấy…”

      mau!” Thủ lĩnh ám vệ cõng Lăng Canh Tân bay lên nóc nhà, ra lệnh tiếng.

      nương đắc tội.” Ám vệ này cõng An Nhược Hảo lên, cũng theo.

      An Nhược Hảo chỉ cảm giác dưới chân mình bay lên, lại nhìn theo thủ lĩnh ám vệ bay lên nóc nhà phía trước, nhưng hứng thú với khinh công bằng lo lắng cho nhị ca: “Nhị ca của ta chàng…”

      gia có việc gì.” Ám vệ an ủi.

      “Các ngươi là ám vệ của An Tâm uyển sao?”

      “Vâng.” Ám vệ này đáp, đột nhiên dường như thấy sau lưng có đám quan binh lớn chạy tới bên này, biết chạy về phía Tống Tu Hoa, hay chạy về phía bọn họ, thủ lĩnh ám vệ lập tức hạ lệnh tăng tốc.

      nương, đến rồi.” Ám vệ buông nàng xuống.

      An Nhược Hảo thoáng nhìn xuống, hình như đây là tòa núi bên ngoài kinh đô, thủ lĩnh ám vệ đặt nhị ca dưới tàng cây, xé ống quần của .

      “Nhị ca…” An Nhược Hảo nhào tới, sắc mặt Lăng Canh Tân tím bầm, ngẩng đầu hỏi thủ lĩnh ám vệ, “Chàng trúng độc gì?”

      “Cũng còn chưa biết, đây là độc trong cung truyền ra, hơi phiền toái.”

      “Chàng chết sao?” Lúc An Nhược Hảo ra lời này, trong lòng cũng rung động.

      “Tạm thời biết.”

      “Tạm thời biết…” An Nhược Hảo ngã ngồi đất.

      nương, đất lạnh, mau dậy .” Ám vệ cứu nàng .

      “Tiếu Nhan!” Tề đại thúc từ bên kia đồi lướt qau, theo sau là Bạch tiên sinh và Bạch Tịnh Thiền, phi thân đến trước mặt nàng.

      “Tề đại thúc.” An Nhược Hảo khóc to, nhào vào trong ngực Tề đại thúc, “Nhị ca chàng ấy trúng độc, chàng ấy chết sao…”

      Bạch Tịnh Thiền thấy vậy, vẻ mặt hơi ảm đạm, ngay sau đó lại như thường, phất tay áo tới trước mặt Lăng Canh Tân: “Là độc tiếu trương *.”

      (*) tiếu trương: tiếu = cười, trương = khuếch đại

      “Độc tiếu trương?” An Nhược Hảo ngước cặp mắt đẫm lệ mặt mơ màng, thấy vẻ mặt Bạch tiên sinh và Bạch Tịnh Thiền đều nặng nề.

      “Trúng độc bao lâu?” Tề đại thúc hỏi.

      “Ước chừng nén nhang.”

      “Khốn kiếp!” Tề đại thúc chụp mạnh cây bên cạnh, “Tống Tu Hoa này đáng chết, biết chúng ta đuổi theo, đặc biệt phái người dẫn chúng ta , nếu xảy ra chuyện như vậy. May mà An lão thái quân thông minh, báo cho ám vệ An Tâm uyển.”

      “Tề đại thúc, cứu chàng ấy.” An Nhược Hảo nghe lời này, chút cảm giác an ủi cũng có, chỉ cảm thấy trong lòng càng lạnh.

      “Ừ.” Tề đại thúc buông nàng ra, tới trước mặt Bạch Tịnh Thiền, “Để cho ta .”

      “Ta có thể.” Bạch Tịnh Thiền để ý đến , vẫn hút máu độc cho Lăng Canh Tân.

      Tề đại thúc nhìn nàng như vậy, trong lòng cũng khó chịu, đưa tay kéo nàng đứng lên: “Ta để ta.”

      “Ta phải nữ tử yếu đuối, ta cần chàng che chở.” Trong mắt Bạch Tịnh Thiền mơ hồ ngấn lệ.

      Ở trước mặt Tề đại thúc, cho tới bây giờ dáng vẻ Bạch Tịnh Thiền vẫn là quỷ dạ xoa háo thắng chịu thua kém, hôm nay vẫn là lần đầu tiên. Tề Phỉ Dương nhớ tới tân hôn coi như bị hủy, nhưng vốn là nên làm, gãi đầu, đột nhiên kéo Bạch Tịnh Thiền qua, hôn lên môi nàng: “Ngoan.” Hôn xong, đỏ mặt ngồi chồm hổm hút máu cho Lăng Canh Tân.

      Bạch Tịnh Thiền ngây ngốc vuốt ve cánh môi mình, mặc dù chỉ nhàng chạm vào, nhưng cảm giác mềm mại kia ràng: chàng đây là, chàng đây là tiếp nhận mình sao?

      “Tịnh Thiền , xin lỗi, chờ qua chuyện này, bổ sung cho .” An Nhược Hảo cầm tay của nàng.

      Bạch Tịnh Thiền nghe được lời của nàng ấy, đột nhiên nhớ tới vừa rồi Tề Phỉ Dương hôn nàng trước mặt nhiều người như vậy, che mắt, đỏ cả mặt.
      Last edited by a moderator: 9/5/16
      TrâuChris thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 66: Nhị ca

      Editor: Puck

      An Nhược Hảo liếc nhìn Bạch tiên sinh, khóe miệng hơi vểnh lên, hiển nhiên là tâm tình rát tốt, rốt cuộc muội muội của gạt được mây mờ thấy trăng sáng. An Nhược Hảo ngồi chồm hổm xuống, làm trợ thủ cho Tề đại thúc: “Sau khi hút máu độc xong làm thế nào?”

      “Bạch Linh, hái mấy lá tía tô.” Tề đại thúc ngẩng đầu.

      “Ta .” Tiếng Bạch Tịnh Thiền vừa dứt định , Tề đại thúc giữ vạt áo nàng: “Để cho ca nàng .”

      “A.” Bạch Tịnh Thiền thấy mặc dù mảng lớn hỉ phục dính máu đen có vẻ rất khó coi, nhưng vẫn lúng túng lại hơi mừng rỡ đáp.

      Bạch tiên sinh nhìn dáng vẻ này, lắc đầu cái, đột nhiên biến mất trước mặt bọn họ, lát sau cầm nắm lá tía tô trở lại.

      Tề đại thúc nhận lá tía tô vò nát đặt lên vết thương: “Chỉ có thể ức chế độc tính trước, muốn giải độc, còn phải chờ đại nhân trở lại.”

      “Đại nhân? Đại nhân nào?” An Nhược Hảo sốt ruột.

      “Chung đại nhân, đây là độc từ cung đình lqd truyền ra, Chung đại nhân lành nghề. Mặc dù ta từng lẫn vào trong cung, nhưng biết trừ tận gốc thế nào.” Tề đại thúc băng bó kỹ cho Lăng Canh Tân, đứng dậy, nhìn sắc trời, “Chúng ta phải tìm chỗ để qua đêm trước.”

      “Tề đại ca, qua đồi kia có sơn động bí mật.” Thủ lĩnh ám vệ .

      “Ừ.” Tề đại thúc lên tiếng, ý bảo cõng Lăng Canh Tân sơn động tránh.

      Đến trong sơn động, mấy ám vệ tự động canh giữ trước cửa, Bạch tiên sinh đốt lửa chiếu sáng, Tề đại thúc đứng ở đó nhìn, Bạch Tịnh Thiền đứng sau lưng , thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn lỗ tai đỏ ửng của .

      Lăng Canh Tân được đặt tảng đá lớn duy nhất ở trong động, An Nhược Hảo thấy tảng đá này rất lạnh, định cởi áo khoác ngoài đắp lên cho , bị Tề đại thúc ngăn lại. Sau đó, Tề đại thúc dùng hỉ phục khoác lên người Lăng Canh Tân.

      An Nhược Hảo trông chừng Lăng Canh Tân, vết tím bầm chân vẫn tan : “Tề đại thúc, thúc Chung đại nhân đó tới nơi này sao?”

      , ngày mai chúng ta phải chạy tới trấn Cung Cẩn ngoài mười dặm, bọn họ đường, chúng ta hội họp ở đó.”

      “Vậy độc của nhị ca?”

      “Tạm thời phát tác, nàng yên tâm.” Tề đại thúc nhìn vẻ mặt nàng vẫn buồn thiu, trấn an, “Đây là độc mãn tĩnh, ra Tống Tu Hoa vẫn muốn chết ngay, coi như để lại cho mình con đường lui, nhưng ngờ mình là con tốt thí.”

      “Tề đại thúc, rốt cuộc chuyện ngày hôm nay là sao?” Đột nhiên An Nhược Hảo nhớ tới chuyện này có gì đúng.

      Tề đại thúc lắc đầu tỏ vẻ lắm, Bạch tiên sinh thấy bọn họ nghi ngờ, mở miệng : “Trong triều có hai phái thế lực, trong đó phái là người của Mục Vương gia, vụng trộm muốn đoạt vị, chiến biên cương ban đầu cũng do khơi mào. Hoàng thượng dieendalnequuydonn biết tâm tư của , nhưng dù sao thế lực của Mục Vương gia , vả lại làm việc cẩn thận, luôn cũng bắt sơ hở của , hơn nữa thái hậu nương nương bị che đậy, lại cưng chiều . Cho nên, dù Hoàng thượng hận nghiến răng nghiến lợi cũng động được. Bây giờ biết vì có Lăng Tri ở giữa hòa giải, hai bên muốn đàm phán rồi, Mục Vương gia muốn phá rối quốc gia phải phá hoại kế hoạch, nên muốn giết hai người các ngươi, để đàm phán thất bại. Tống Tu Hoa là người của , hôm nay tới tuyên chỉ, chi bằng cố ý tới bắt hai người.”

      An Nhược Hảo nhớ tới lời của bà ngoại, so sánh với lời của Bạch tiên sinh, nghĩ thông suốt bảy tám phần rồi: Hóa ra người hai phái trong triều biến bọn họ trở thành lợi thế tính toán rồi.

      “Nhưng mà bây giờ Tống Tu Hoa chết rồi, Hoàng thượng lại có thể mượn cơ hội này mà lục soát nhà bọn họ chút, nhất định có thể tìm ra được rất nhiều đồ tốt. Làm quan hai mươi năm, nhất định bảo bối trong nhà ít.” Tề đại thúc xoa tay, giống như rất ngứa tay với đám bảo bối kia.

      phải Hoàng thượng cho thúc chức quan gì sao, thúc phải ?” An Nhược Hảo nhìn dáng vẻ giống như rất thèm thuồng bảo bối kia, chế nhạo, vừa thấm nước cho đôi môi khô ráp của Lăng Canh Tân.

      “Hoàng thượng phong quan cho ta sao? Sao ta lại biết.” Tề đại thúc bắt đàu giả vờ hồ đồ, nhìn An Nhược Hảo xem thường nàng, nghiêng đầu sang hỏi Bạch Tịnh Thiền, “Thiền Thiền, Hoàng thượng phong quan cho ta?”

      có.” Bạch Tịnh Thiền lắc đầu, “Là Tiếu Nhan nghe nhầm.”

      An Nhược Hảo im lặng, phu xướng phụ tùy cũng quá ràng. Chỉ có điều Tề đại thúc muốn làm quan, vũng nước đục kia lại là chuyện tốt, tránh khỏi về sau có ngày sống yên ổn. Hơn nữa nhìn dáng vẻ , có cảm giác hơi nản lòng thoái chí khi tuổi còn trẻ ở quan trường.

      “Nhan Nhan, Nhan Nhan!” Đột nhiên Lăng Canh Tân kêu to.

      “Nhị ca, nhị ca!” An Nhược Hảo vội vàng cầm lấy tay khua lung tung của .

      “Nhan Nhan! Nhan Nhan!” Lăng Canh Tân tỉnh, là mơ.

      tốt, phát sốt.” An Nhược Hảo sờ lên trán .

      “Phát sốt?” Bạch Tịnh Thiền lên trước dò xét, lấy cái bình từ trong ngực, lấy ra hai viên thuốc ở bên trong, “Đưa cái này cho ăn.”

      “Dạ.” An Nhược Hảo đưa viên thuốc cho Lăng Canh Tân nuốt xuống, Bạch tiên sinh đưa ống trúc tới đút nước cho .

      “Thiền Thiền, sao trong ngực nàng có nhiều bình như vậy.” Tề đại thúc đến gần, nhàng .

      Bạch Tịnh Thiền bị hỏi vậy, đỏ mặt.

      “Còn có thuốc này?” Tề đại thúc thừa dịp nàng chú ý, rút ra chai, “Nàng sợ ta được?”

      “Ta…” Bạch Tịnh Thiền dậm chân, mắc cỡ ra ngoài.

      An Nhược Hảo thấy Lăng Canh Tân bình tĩnh lại, quay đầu nhìn bình gốm trong tay Tề đại thúc: “Đây là thuốc gì.”

      “Thuốc tráng dương.” Tề đại thúc như có điều suy nghĩ nhìn bình sứ này, ra vừa rồi trong ngực Bạch Tịnh Thiền dlqd còn có thuốc mê, nàng sợ đêm tân hôn chạy trốn, sau đó chuốc mê , cưỡng bức sao?

      “…” An Nhược Hảo hoàn toàn hết ý kiến, Tịnh Thiền là. Nhưng nhìn Tề đại thúc như vậy, ràng thúc ấy coi là thê tử của mình rồi, chỉ có điều ngoài miệng cứng rắn chịu . Trong ngày thường mặc dù Tịnh Thiền hào phóng, nhưng đến lúc này, thể chột dạ, xem ra qua thời gian này, nàng còn phải giúp đỡ bọn họ chút, để bày tỏ xin lỗi với việc phá hư hôn lễ của bọn họ.

      “Tề đại ca, có quan binh tới lục soát.” Ám vệ phía ngoài thò đầu vào.

      “Là người của bên kia?” Bạch tiên sinh dập tắt lửa, đứng dậy.

      “Sắc trời quá tối, nhìn ra.”

      “Mặc kệ, các ngươi dẫn dắt quan binh , ba người chúng ta mang theo hai người bọn suốt đên đến trấn Cung Cẩn.” Tề đại thúc phối hợp tiến lên cõng Lăng Canh Tân, “Thiền Thiền, Tiếu Nhan giao cho nàng.”

      “Ừ.” Bạch Tịnh Thiền đáp lời lên trước kéo eo An Nhược Hảo, mang ra khỏi sơn động.

      An Nhược Hảo chỉ cảm thấy gió thổi vù vù bên tai, bị Bạch Tịnh Thiền ôm xẹt qua ngọn cây, nàng loáng thoáng có thể thấy dưới chân núi có ánh sáng, nhưng lát sau ngược lại hướng của bọn họ.

      “Tịnh Thiền , giữ chặt quá.” An Nhược Hảo chịu đựng lâu, rốt cuộc vẫn phải ra.

      “À.” Bạch Tịnh Thiền vội vàng buông lỏng ra, ngượng ngùng , vẻ mặt còn hơi ngây ngốc.

      An Nhược Hảo thấy như vậy, ra hoàn toàn bị Tề đại thúc làm cho bối rối. Vừa rồi bắt đầu cái hôn, sau lại lơ đãng ra vẻ quan tâm, còn bây giờ lại cố ý kiêng dè nàng, như vậy rất tốt vô cùng tốt.

      Công phu của ba người Tề đại thúc năm ám vệ kia, khinh công cũng tốt hơn nhiều, cho nên An Nhược Hảo dienalequdyon cảm thấy ràng tốc độ của họ. Trong đêm hè, nếu bị những thứ kia làm phiền lòng, nếu Lăng Canh Tân bị thương trúng độc, có lẽ bay bổng có cảm giác khác.

      Nhưng trong lòng nàng vẫn nghĩ tới Lăng Canh Tân, cho nên mãi tới khi tới trấn Cung Cẩn, nàng mới phục hồi lại tinh thần.

      “Đến rồi.” Tề đại thúc ra phía sau tòa nhà lớn gõ cửa.

      “Đến đây.”

      “Đại ca, các người tới.” Người mở cửa thấy Tề đại thúc vội vàng đón vào, “Tiểu ca này thế nào?”

      trúng độc tiếu trương, Chung đại nhân khi nào đến?”

      biết, nhưng sáng nay nhị thiếu gia buổi sáng dùng chim bồ câu đưa tin buổi tối có thể đến.” Người nọ dừng chút, đột nhiên hỏi, “ nương đâu?”

      “Đây.” Tề đại thúc bĩu bĩu môi, chỉ về phía An Nhược Hảo vừa được Bạch Tịnh Thiền đặt xuống, bản thân thu xếp yên ổn cho Lăng Canh Tân ở giường.

      Người nọ đến trước mặt An Nhược Hảo, cẩn thận quan sát hồi lâu: “Mắt này giống An đại nhân.”

      “Ừ.” Tề đại thúc đáp tiếng nặng .

      “Thúc là?” An Nhược Hảo bị nhìn chăm chú xấu hổ, nam nhân này xem ra ba bốn chục tuổi rồi, chỉ hơn Tề đại thúc chừng hai tuổi thôi, nhưng dáng vẻ già mà xứng với tuổi khiến cho nàng rất khó chịu.

      “A, nương, xin lỗi.” Nam nhân kia giống như phát ra mình lễ phép, vội vàng xin lỗi, “Ta tên là Chung Cẩn Ngôn, là quản gia Chung phủ.”

      “Quản gia đại thúc.” An Nhược Hảo miễn cưỡng khẽ nhún người.

      được, được.” Chung Cẩn Ngôn vội vàng đỡ nàng dậy, “Lại ta chỉ là người làm của nương, nương chỉ cần gọi Cẩn Ngôn là được rồi.”

      “Người làm?” An Nhược Hảo kinh ngạc thôi.

      “Cẩn Ngôn, đừng tới có hay là , có thời gian để cho ngươi nhận thân, trước xem độc cho chút, hình như có biến hóa.” Tề đại thúc cau mày.

      “Cái gì?” An Nhược Hảo vừa mới thoảng thả lỏng lại bị treo ngược lên, chạy đến trước giường, hình như màu sắc đùi Lăng Canh Tân sậm hơn.

      “Tiếu Nhan đừng nóng vội.” Tịnh Thiền lqd tới phía sau vỗ lưng nàng, An Nhược Hảo bắt đầu khóc. Mặc dù cho tới nay phải thuận buồm xuôi gió, nhưng bọn trêu ghẹo ai chứ, để cho nhị ca chịu khổ như thế.

      “Nếu chàng chết, ta cũng sống nữa.” An Nhược Hảo ôm lấy eo Tịnh Thiền, khóc lớn ra tiếng.

      “Đừng khóc, đừng khóc, chết.” Bạch Tịnh Thiền vội vàng an ủi nàng.

      “Nhưng chân của chàng…”

      “Khóc lóc cái gì, phiền chết rồi!” thanh niên từ ngoài cửa tới, ước chừng hai mươi tuổi, cởi áo choàng ra rồi ném cho Chung Cẩn Ngôn, tới trước giường xem xét, móc bao bố từ trong ngực ra.

      An Nhược Hảo bị thanh niên kia mắng, dám khóc, chỉ nhịn được giọng sụt sùi. Nàng nhìn cả khuôn mặt Lăng Canh Tân nhăn thành đống rồi, cầm chặt tay . Hình như Lăng Canh Tân cảm nhận thấy lo lắng của nàng, nhàng nắm lấy đầu ngón tay út của nàng.

      “Tránh ra!” Thanh niên kia lại đẩy An Nhược Hảo ra, “Làm trở ngại ta châm kim rồi.”

      Chung Cẩn Ngôn nhìn An Nhược Hảo chân tướng, vội vàng tiến lên kéo nàng ra: “ nương, để nhị thiếu gia châm kim .”

      là ai?”

      “Ngay cả ta là ai cũng biết, còn đợi trong nhà này, là người chết sao?” Thanh niên kia gầm , vô cùng bực bội.

      An Nhược Hảo bị la như vậy, dám lên tiếng: tính khí người thanh niên này quá nóng nảy, nhưng nể mặt cứu nhị ca, nàng so đo với .

      “Sao lại là độc trong cung, bọn họ là ai?” Chung Dục Cẩn .

      “Đó là muội muội của ngươi.” Tề đại thúc như gió mây trôi, có thể tưởng tượng đến náo nhiệt mai kia, Tiếu Nhan phải là người rộng lượng, ở trình độ nào đó còn là người tính toán chi li.

      “Muội muội?” Chung Dục Cẩn xoay đầu khẽ quan sát An Nhược Hảo, lại quay đầu châm kim chích máu cho Lăng Canh Tân. Sau khi châm xuống kim, Chung Dục Cẩn chợt hồi phục tinh thần: “Muội muội!”
      Last edited by a moderator: 9/5/16
      TrâuChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :