1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử cười - An Gia (Xuyên không - Điền văn - 4S)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 57: Bà ngoại

      Editor: Puck


      Cho nên, Tề đại thúc phải có chút ý tứ với Tịnh Thiền , chỉ có điều trong lòng vẫn nhớ An Dật Nhiên gì kia, cho nên hiểu tâm tư lòng mình. Chờ thời gian, hoặc ngày nào đó cho chút kích thích, chừng nghĩ thông suốt.

      Rồi sau đó mấy ngày, Bạch phủ ràng lại bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, đều việc tốt ra tới cửa chuyện xấu truyền ngàn dặm, tuy thể chuyện mừng rỡ này là chuyện tốt hay chuyện xấu, nhưng người cả Bắc Đô đều biết rồi. Mỹ nữ đệ nhất kiêm nữ mười năm trước sắp xuất giá rồi, hơn nữa chính là người nhìn lén thân thể nàng, cũng coi như “Tu thành chính quả.”

      tới hai ngày, hai vị Tề đại đột nhiên ăn mặc long trọng khác thường, còn mang theo mấy vị trưởng bối. Lúc này An Nhược Hảo mới biết, Tề đại thúc là con út Tề gia ở Bắc Đô, chỉ có điều hai mươi năm trước rời nhà trốn Tấn Bình, sau lại thẳng chịu trở về. Lúc trước bởi vì Tề đại thúc vẫn vùi mình trong phòng, hai vị đại có cơ hội đụng phải, cộng thêm chuyện trở về Bắc Đô bí , cho nên chờ đến lúc truyền ra tin đại hôn Tề gia mới biết.

      Hai vị đại Tề Kỳ và Tề Á cũng chỉ xem như hạ nhân Tề gia, bởi vì nghe nay ngồi ở sảnh chính là huynh trưởng và trưởng tỷ Tề gia, hai vị đại chỉ có thể đứng hầu hạ. Tề gia bây giờ buôn bán lqd , hơn nữa trong nhà cũng có người làm việc trong triều, trưởng tỷ gả cho nhị thiếu gia Hoắc gia, phú quý của Tề gia phải chỉ là Bạch gia mở tửu lâu có thể so sánh. Mặc dù Tề Phỉ Dương lớn tuổi, nhưng ở rể rồi, mặt mũi Tề gia để đâu.

      Nhưng hôm nay biết Tề đại thúc bị Bạch Tịnh Thiền lừa gạt đến chỗ nào rồi, cho nên chính chủ có ở đây, tuy Bạch tiên sinh là gia chủ Bạch gia, nhưng nhìn có vẻ cũng chỉ là tượng trưng tiếp đón.

      Cho nên, hai vị Phật lớn ngồi đó, xụ mặt, hạ nhân phía dưới ngồi xem kịch vui. Tam thiếu gia Hoắc gia, thỉnh thoảng quay đầu sang sử dụng ánh mắt đùa giỡn nhìn An Nhược Hảo, thấy vậy Lăng Canh Tân định lên khoét mắt , may mà lão Bạch ngăn lại.

      “Bạch Linh, mặc dù xá đệ tốt, hàng năm ở nhà, hôm nay nhất định phải phụ trách Bạch nương, nhưng chuyện ở rể như vậy, ta thể nào tiếp nhận.” Tề lão gia liếc nhìn tiên sinh vẫn nhàn nhã uống trà, cuối cùng mở miệng.

      Bạch tiên sinh liếc nhìn , cúi đầu tiếp tục uống trà, Tịnh Thiền muốn ở rể, Tề Phỉ Dương cũng đồng ý, có quyền phát biểu, chờ bọn trở lại rồi .

      “Đều trưởng tỷ như mẫu thân, ta đây làm tỷ tỷ hoàn thành trách nhiệm, để cho phiêu bạt bên ngoài, hôm nay muốn thành gia lập nghiệp rồi, ta làm tỷ tỷ tuyệt đối để cho người ta nhạo báng .” Trưởng tỷ lau khóe mắt, rất đau xót.

      “Bạch Linh, ngươi làm ca ca thể tùy ý muội muội ngươi hồ đồ. Gia phụ gia mẫu mất sớm, nguyện vọng duy nhất khi còn sống chính là có thể thấy tiểu đệ về nhà, bây giờ ngươi cũng có hài tử, nên hiểu tấm lòng làm phụ mãu. Chúng ta là con cái, luôn luôn thỏa mãn nguyện vọng của phụ mẫu.” Tề lão gia phát Bạch Linh vẫn ít , chuyện với mệt mỏi, nhìn xung quanh, “Sao Bạch tiểu thư còn chưa ra?”

      “Nàng chơi rồi.” Bạch tiên sinh lạnh nhạt , “Cùng lệnh đệ.” Bạch tiên sinh cố ý cường điệu hai chữ “Lệnh đệ”.

      Quả nhiên mặt Tề lão gia cứng đờ, ngờ đống lời vừa đều vô ích, hơn nữa hôm nay có khả năng còn uổng công đến đây. Chẳng lẽ sớm có người mật báo cho Bạch gia? sớm biết đệ đệ kia, vốn muốn thuyết phục Bạch tiểu thư gả , coi nhưng tính tình bướng bỉnh chút cũng có gì, chỉ cần về sau bị người ta nhạo báng là tốt rồi. Nhưng hôm nay, hai người kia đều có ở đây, Bạch Linh như người “Câm”, tức muốn chết.

      “Bạch Linh, coi như chúng ta quen biết lâu, ta lời khách sáo với ngươi. Ta biết ngươi thương muội muội, nàng thích như thế nào, ngươi cũng phản đối. Năm đó ngươi bị đuổi ra khỏi Hoắc gia, ta lại vì ngươi chuyện là ta đúng, ta xin lỗi ngươi. Hôm nay cũng mong ngươi nể mặt mũi Tề gia, Tề gia chúng ta phải nghèo khó vất vả, để cho công tử ở rể nhà khác.” Tề lão gia nhìn Bạch Linh dienalequydon thấy nghe chuyện cũ, đáy mắt hơi rung động, liền tiếp tục , “Mọi người chúng ta đều biết tính khí muội muội ngươi. Nhưng ta bảo đảm, nàng gả ta bạc đãi nàng. Nàng ở Bạch gia được đối xử như thế nào, Tề gia chúng ta đối xử tốt hơn.”

      “Ta nhà các ngươi.” Giọng Bạch Tịnh Thiền vang lên ngoài cửa, nhưng giọng lạnh lùng chuyển thành nũng nịu trong nháy mắt, “Hơn nữa Dương Dương đồng ý ở rể Bạch gia.”

      “Khụ khụ.” Tha cho bọn là quen biết cũ, Tề lão gia và trưởng tỷ vẫn bị tương phản to lớn này làm sặc, hai vị đại Tề Kỳ, Tề Á vội vàng nhuận khí cho Tề trưởng tỷ.

      “Dương Dương…” An Nhược Hảo nhịn được đổ mồ hôi.

      Sau đó nhìn vẻ mặt Tề đại thúc như ăn mật, chậm rãi mở miệng : “Ta đồng ý với Thiền Thiền ở rể Bạch gia, huynh trưởng trưởng tỷ cũng cần quan tâm đến ta.”

      “Thiền Thiền…” An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân liếc mắt nhìn nhau, lạnh đến buồn nôn.

      “Phỉ Dương, ta biết ngươi có ám ảnh với kiện khi còn bé, nhưng Tề gia hôm nay phải là Tề gia trước kia, ngươi cũng phải kiêng nề mặt mũi Tề gia đúng ?” Rốt cuộc trưởng tỷ thong thả lại sức, vừa nghe Tề Phỉ Dương mở miệng cũng biết là giả, người cho tới bây giờ vẫn tránh Bạch Tịnh Thiền như tránh rắn rết sao lại thân thiết như vậy?

      “Ha ha, thể diện, mặt mũi Tề gia còn từ hai mươi mấy năm trước, đừng tưởng rằng bây giờ có chút ít quyền thế là có thể muốn làm gì làm.” Tề Phỉ Dương nghe nàng ta chuyện cũ, mặt nhanh chóng kéo xuống. Mặt mo vốn bình thường cà lơ phất phơ lúc này lại mang theo mười phân cứng rắn, vẻ nam nhân mười phần.

      “Phỉ Dương, mặc dù ngươi có lòng oán hận, nhưng bao nhiêu năm qua nếu phải Tề gia che chở ngươi, ngươi sớm bị truy nã bao nhiêu lần. Hôm nay trở về Đại Lương, trở về đến Tề Gia coi như là nhất đao lưỡng đoạn *.” Tề lão gia nghiêm mặt ra lệnh.

      (*) Nhất đao lưỡng đoạn: nhát dao chém đứt thành hai đoạn, chỉ hành động dứt khoát, cắt đứt quan hệ

      Lão Bạch thấy dáng vẻ này, vội vàng đuổi tất cả sai vặt nha hoàn ra ngoài, ngộ nhỡ có lời gì đáng ngại, cũng ít dính líu đến những tiểu nhân này.

      “Đại Lương chưa bao giờ là cố quốc của ta, ta ta là người Tấn Bình, hơn nữa ta và Thiền Thiền bàn xong sau thành hôn Tấn Bình.”

      “Ngươi!” Tề lão gia hiểu đầu óc đệ đệ này của trưởng thành như thế nào, “Hoàng thượng vẫn rất coi trọng ngươi, nếu ngươi có thể dốc sức vì triều đình, phụ mẫu dưới cửu tuyền cũng vui mừng.”

      cần phụ mẫu với ta, đến lúc chết bọn họ mới nghĩ đến ta, ha ha, còn muốn ta làm vẻ vang cho Tề gia? Nếu phải bọn họ chết sớm, chỉ sợ ta thoải mái như vậy.” Tề Phỉ Dương cười lạnh.

      Bạch Tịnh Thiền vừa nhìn, tình thế hoàn toàn đúng, vội vàng kéo cánh tay : “Phỉ Dương, đừng như vậy.”

      An Nhược Hảo thấy vậy cũng vội đứng bên cạnh Tề đại thúc: “Đai thúc, người chết lớn nhất, quá khứ có gì hài lòng cuối cùng là phụ mẫu, thể ăn ý thức như vậy.”

      đại lão gia còn hiểu chuyện bằng nương dlqd nho , bẽ mặt !” Đột nhiên, thanh sang sảng từ ngoài cửa truyền tới, nghe là lão bà.

      Ngay sau đó gã sai vặt vội vàng hấp tấp : “Lão gia, An lão thái quân tới.”

      Lão Bạch vừa nghe giọng, vội vàng tiến lên mở cửa nghênh đón: “An lão thái quân.”

      An lão thái quân chống trượng tiến vào, thoạt nhìn cũng chỉ hơn sáu mươi tuổi, được bảo dưỡng rất tốt, tuy tóc hơi trắng, nưhng tinh thần mạnh hơn người trẻ tuổi nhiều. người bà mặc áo dài màu tím, bên ngoài khoác áo màu mận chín, chân đeo giày thêu kim tuyến điểm trân châu, chỉ có điều phía hơi dính bùn, nhìn bộ dáng là mới từ ngoài trở về chạy vào đây.

      “An lão thái quân.” Tề lão gia vội vàng đứng lên nhường chỗ ngồi.

      “Tổ mẫu *.” Trưởng tỷ cũng đứng lên.

      (*) Tổ mẫu: Bà nội

      Người còn lại cũng vội cung kính mà đứng ngay ngắn, Hoắc tam thiếu vừa thấy tổ mẫu tới, vội vàng lặng lẽ chuyển đến góc tầm thường, mắt cũng dám nhìn loạn.

      An lão thái quân bình tĩnh nhàn nhã ngồi xuống, nhìn lướt qua tất cả mọi người, đến chỗ An Nhược Hảo hơi dừng lại chút, cười gật đầu cái, mang theo tán thưởng. Nhưng cũng chỉ dừng trong chớp mắt, ánh mắt chuyển đến mặt Tề đại thúc: “Phỉ Dương, nhớ tới lúc ngươi còn , ta còn ôm ngươi.”

      “Ta nhớ.” Tề Phỉ Dương trả lời, trong giọng có ít nhiều phục.

      là tiểu tử biết đội ơn.” An lão thái quân lắc đầu, chỉ tiếc rèn sắt thành thép, ngay sau đó với Tề lão gia, “Hôm nay ta đến đây chính là muốn tâm với bạn cũ. Phỉ Dương cũng trưởng thành rồi, sớm thành gia lập thất, hôm nay nếu Bạch tiểu thư nguyện ý, việc tốt này để cho nó thành. Tề gia là hộ lớn sai, nhưng Bạch gia cũng kém, nếu để ý, lão thân cho hai đứa tòa nhà, lão thân cho tiền làm mai, đón dâu. Như vậy cần ở rể vẫn là gả nữ, hai bên đều lùi bước. Như thế nào?”

      “Lão thái quân mở miệng, vãn bối tự nhiên nghe theo.” Tề lão gia vừa nghe biện pháp kia có thể được, bảo vệ mặt mũi mình, còn tiết kiệm khoản tiền.

      “Ta muốn ngài…” Tề Phỉ Dương còn muốn kiên cường, nhưng bị Bạch Tịnh Thiền kéo tay, An lão thái quân coi như là lão nhân có danh vọng và uy tín nhất thành Bắc Đô, hơn nữa Hoắc gia tự nguyện làm mai, sau khi nàng gả cũng bị người ta là cưỡng ép nam nhân cưới nàng. Mặc dù trong lòng nàng rất cường đại, nhưng cho cùng vẫn còn tâm tư truyền thống.

      “Tốt rồi, hai nhà kết thành quan hệ thông gia, chuyện còn lại mấy ngày nữa lại . Lão thân hôm nay, là muốn nhận cháu ngoại và nàng dâu của cháu ngoại về.” An lão thái quân nhìn lướt qua, cuối cùng dừng mặt Lăng Canh Tân, mắt chợt đỏ.

      Bạch tiên sinh gật đầu với hai người An Nhược Hảo, An Nhược Hảo vội vàng kéo Lăng Canh Tân tiến lên quỳ xuống, tuy rằng nàng chưa bao giờ quỳ với bất kỳ ai, nhưng mà lão nhân này có khí chất bẩm sinh, nàng quỳ tâm phục khẩu phục.

      “Người là bà ngoại con?” Lăng Canh Tân quỳ xuống, sững sờ . vẫn cho rằng bà ngoại là lão thái yếu, nhưng tinh thần lão nhân trước mắt còn tốt hơn , đôi mắt giống như ưng. Hơn nữa giọng kia cứng rắn, người ở đây ai dám phản bác nàng.

      “Đứa ngốc.” An lão thái quân nghe vậy càng chua xót mà hỏi ra miệng, nước mắt, “Đứa ngốc, khó khăn cho ngươi. Từ khi ra đời gặp ba fngoại, hôm nay ở trước mặt lại dám nhận, là lỗi của ta, lỗi của ta.”
      Last edited: 5/3/16
      ChrisTrâu thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 58: Hoắc phủ

      Editor: Puck

      “Bà ngoại, bà đừng khóc.” An Nhược Hảo nhìn bà, cảm thấy lão thái này hơi giống Cổ mẫu trong hồng lâu mộng, chỉ có điều hơi cường thế hơn Cổ mẫu.

      “Đây là cháu dâu ta rồi, dáng dấp xinh đẹp, mồm miệng nhanh nhẹn, giống tiểu tử này, ngây ngốc, chân tướng di truyền từ nương.”

      “Nương mất sớm rồi, nhưng trong ấn tượng của cháu nương là nữ nhân rất thông minh.” Lăng Canh Tân hơi vui khi bà nương ngây ngốc, biết ở trong lòng mỗi mẫu thân, hài tử ngây ngốc cũng là vật quý đáng .

      “Đứa này còn rất nghiêm túc, điểm này giống nương.” Bây giờ An lão thái quân nhìn thấy điểm nào cũng giống Hoắc Sở Ngọc.

      Lăng Canh Tân bĩu môi, đồng ý.

      “Chúng ta cũng đừng ôn chuyện trong nhà người khác, trở về Hoắc phủ với bà ngoại.” An lão thái quân lqd dắt bọn họ, bọn họ vội đỡ. ra có sở trường quỳ lâu như vậy thêm lát nữa, chân cũng khó chịu, An lão thái quân còn kéo An Nhược Hảo lại, hóa ra lão thái này là người luyện võ, văn võ song toàn, khso trách có thể xây dựng gia nghiệp Hoắc gia lớn như vậy.

      “Lão thái quân, nếu ngài quyết định dẫn bọn họ trở về, vãn bối lập tức để người thu thập quần áo cho bọn chúng.” Bạch tiên sinh .

      cần, Hoắc gia sao có, muốn những thứ kia của ngươi?” An lão thái quân tức giận , “Chờ sáng ngày mốt đến Hoắc phủ chuyến, chuyện hôn của Tịnh Thiền.”

      Bạch tiên sinh nghe nhưng trả lời.

      An lão thái quân nhìn , trong lòng sáng tỏ, chậm rãi : “Ta đều biết chuyện lúc trước, chỉ có điều khi đó có cách nào ra, những năm này cũng uất ức ngươi. Nếu kiện kia, Sở Ngọc cũng rời nhà trốn , ôi. Thôi, chuyện qua đề cập đến nữa, ngươi cũng đừng giữ mãi trong lòng, lão bà đây được làm được. Hôn của muội muội ngươi vẫn là tâm bệnh của ngươi, nghĩ phải của ta chắc, ngày mai đến Hoắc gia, có nghe ?”

      “Vâng.” Bạch tiên sinh đáp tình nguyện.

      Ba người ngồi xe ngựa, đây là lần đầu tiên hai người An Nhược Hảo ngồi xe ngựa hào hoa như vậy, đệm lót cũng “nạm vàng mang ngọc”, hơi quen.

      “Cháu ngoan, nương cháu lấy tên gì cho cháu?” Bây giờ An lão thái quân nhìn Lăng Canh Tân càng nhìn càng thân thiết, dạng ngốc nghếch cũng thích.

      “Lăng Canh Tân.”

      “Ừ, tên này tệ.” Xem ra trong lòng An lão thái quân, tất cả những điều nữ nhi của bà làm đều tốt, tên này cũng tốt. Nhưng hàm nghĩa trong tên này càng khiến áy náy trong lòng bà tăng thêm vài phần, người mới, năm cũng vậy. Từng năm từng tháng đều mới. Nữ nhi hy vọng hài tử của mình liên quan đến quá khứ, bây giờ hài tử của Ngọc nhi lại được bà mang về, bà nhất định phải bảo vệ bọn chúng chu toàn.

      “Nha đầu, cháu tên gì vậy?”

      “Nàng ấy tên Tiếu Nhan, cũng do nương đặt.” Lăng Canh Tân đến chuyện của An Nhược Hảo hưng phấn khác thường.

      “Tiếu Nhan, hai tên này đều tốt.” mặt An lão thái quân cười, nhưng trong lòng lại khẽ thở dài. Lần này, bà quyết để cho Ngọc nhi thất vọng.

      “Bên ngoài có tiếng gì vậy?” Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa lộn xộn.

      “Chuyện gì xảy ra?” Hình như xe ngựa của bọn họ bị va chạm, may mà phu xe phản ứng nhanh hơn, người trong xe chỉ đụng vào nhau mấy cái.

      “Lão thái quân, va chạm với đoàn ngựa thồ hàng của Tống đại nhân.” nha hoàn bên ngoài xốc rèm, thò nửa đầu vào .

      “Ừ.” An lão thái quân ý bảo nha hoàn kia vén rèm cao lên chút, quả nhiên thấy đội nhân mã đứng ngoài, “Tống đại nhân, ổn ?”

      “An lão thái quân.” Tống đại nhân chắp tay với bà, “Do đoàn ngựa thồ của tại hạ đụng phải, kính xin lão thái quân dienlaequydon lấy làm phiền lòng mới phải.”

      sao, phố Vinh Hoa này hẹp, đụng nhau đường cũng là chuyên thường xảy ra, nếu Tống đại nhân vô , vậy lão thân cáo từ trước.”

      “Lão thái quân thong thả.”

      Trong khoảnh khắc buông rèm xuống, An Nhược Hảo nhìn thấy người.

      Mà lúc vén rèm lên Viên Phú Cảnh cũng nhìn thấy nàng, ngờ nàng trốn tới Bắc Đô, khó trách theo đại nhân ra biên giới tìm được bọn họ, ra phương hướng sai rồi.

      Nếu chính các ngươi nhảy vào trong hố lửa, vậy cũng đừng trách ta khách khí!

      Nhưng bọn ngồi xe ngựa của Hoắc gia, mặc dù biết nguyên do, nhưng cần phải thương lượng lại với đại nhân chút.

      Trong nháy mắt đó An Nhược Hảo cho rằng mình hoa mắt, lại xốc mành cửa sổ nhìn ra ngoài: đúng là !

      “Vừa rồi là Tống Tu Hoa Tống đại nhân, thị lang bộ hình, các ngươi nhớ kỹ chút, đỡ phải sau này đụng chạm cũng nhận ra.” An lão thái quân hiền từ, bà nên vì tốt cho cháu ngoại mà mở đường rực rỡ ra ngoài, nhưng bà thấy An Nhược Hảo vẫn tựa vào bên song cửa sổ nhìn ra ngoài, giống như nhìn thấy điều gì làm cho người khác giật mình, “Nha đầu, nhìn cái gì vậy?”

      An Nhược Hảo chìm trong suy tư, hoàn toàn nghe thấy lời của bà.

      An lão thái quân ngồi thẳng người, loáng thoáng thấy cổ nàng có màu vàng kim: “Nha đầu?”

      “Nhan Nhan, bà ngoại gọi nàng đấy.” Lăng Canh Tân vỗ lên vai nàng.

      An Nhược Hảo phục hồi lại tinh thần: “Bà ngoại.”

      cổ cháu có gì vậy?” An lão thái quân ngoắc nàng, “Tới đây để bà ngoại nhìn cho ràng.”

      “Vâng.” An Nhược Hảo khéo léo nghiêng đầu tới.

      An lão thái quân nhìn tỉ mỉ chút: “Hoa điên.” Sao người con bé lại có dấu hiệu của hoa điên? Mặc dù đây là chuyện tốt, nhưng khiến cho quan hệ với Tấn Bình phiền toái.

      “Bà ngoại, bà nhận ra hoa này?”

      “Ừ, nha đầu, cháu biết thân thế của mình sao?”

      “Thân thế?” An Nhược Hảo kinh ngạc, sao nàng lại biết, lắc lắc đầu.

      “Chuyện của các cháu, Bạch Linh có với ta chút thư, nếu phải viết thư, sợ rằng bây giờ ta vẫn còn ở Phật sơn, biết ta còn có cháu ngoại. Chỉ có điều hôm nay xem ra càng thêm phức tạp.” An lão thái quân cau mày.

      “Vì sao?” Lăng Canh Tân cũng bị nỗi lo lắng này lây sang.

      “Phụ thân các cháu là người Tấn Bình, mặc dù quá khứ có quan hệ tốt với Hoàng thượng, nhưng chiến biên giới nổ ra, giao tình có vốn có giá trị nhắc tới. Cộng thêm lai lịch phụ mẫu nha đầu này cũng , quan hệ với Hoàng thượng vẫn còn rất căng thẳng.”

      “Phụ mẫu cháu…” An Nhược Hảo nghĩ tới phụ mẫu thân thể này lại có lai lịch lớn, nhưng nàng còn chưa kịp hỏi ra lời, Lăng Canh Tân vội vàng cắt đứt lời của nàng.

      “Vậy có liên lụy đến bà ngoại ?” Lăng Canh Tân tự biết tình trạng bản thân, trước trốn tránh cũng khá tốt, hôm nay gióng trống khua chiêng vào Hoắc gia, chỉ sợ bao lâu Hoàng thượng biết. Bạch tiên sinh với bà ngoại có thể bảo vệ bọn họ, nhưng bây giờ bà ngoại cũng rầu rĩ.

      “Hài tử ngốc, liên lụy với liên lụy gì, tuy bà ngoại là người chân nhảy vào quan tài, nhưng gia nghiệp của Hoắc gia, cũng thể phòng.”

      “Vậy chúng ta đừng Hoắc phủ, tránh liên lụy đến bà ngoại.” An Nhược Hảo .

      An lão thái quân cười thầm, tay ấm áp cầm tay hai người: “Cả hai đều là hài tử ngoan, bây giờ dù sao bà ngoại cũng là nhất phẩm cáo mệnh, làm việc gì sai cũng phải các cháu. Mặc dù hơi khó khăn, nhưng vẫn có thể bảo vệ các cháu chu toàn.”

      Lăng Canh Tân và An Nhược Hảo liếc mắt nhìn nhau, mặc dù có An lão thái quân an ủi, trong lòng ấm áp, nhưng vẫn hơi trống rỗng.

      “Lão thái quân, đến.” Giọng trong trẻo của nha hoàn vang lên, vén rèm.

      “Các cháu ngồi trong xe, Tử Mạch dẫn các cháu vào.”

      “Vâng.” Dù sao thân phận của bọn họ tạm thời thể tiết lộ ra ngoài ánh sáng, An Nhược Hảo rất muốn che giấu tai mắt mọi người, tránh khỏi liên lụy Hoắc gia.

      Bọn họ ngồi trong xe ngựa vào từ cửa hông, An Nhược Hảo dlqd khẽ vén rèm lên lập tức nhìn thấy dãy người đứng ở cửa Hoắc phủ, người đứng đầu hỏi trước: “Mẫu thân, người trở lại.” Những người còn lại liền theo vấn an, la hét khiến người cả ngõ trước ngõ sau đều nghe được, nhưng chung quanh đều là gia đình quan lại quyền quý, thành quen.

      “Ừ, Hoang thượng giao phó chuyện ở biên giới cho con?”

      “Mẫu thân, đường mệt nhọc, vào nhà rồi .” Hoắc Sùng Quang .

      An lão thái quân nghĩ mình quá nóng lòng, gật đầu, mặc cho hai con dâu đỡ vào.

      An Nhược Hảo vừa vào phủ, lại cảm thấy bên ngoài loan truyền phải giả dối.

      Mắt có thể thấy khắp nơi đều là cảnh đẹp, lầu các hoa lệ, ao nước chảy quanh, cầu nước chảy tăng thêm thú vui đời. tòa kiến trúc lớn, ngói lưu ly lóng lánh tia sáng chói mắt dưới ánh mặt trời, nhưng có vẻ xa hoa lãng phí. Trong khí ngược lại tràn đầy mùi hoa cỏ thơm ngát, ngay cả phiến đá dưới chân cũng lên vẻ trong sáng.

      “Thiếu gia, thiếu phu nhân mời lối này.” Tử Mạch mời bọn họ xuống xe, trực tiếp dẫn bọn họ đến chỗ ở của lão thái quân.

      An lão thái quân mới từ Phật sơn trở về, ngay cả Hoắc phủ cũng về mà chạy tới Bạch gia, vừa rồi vốn định hỏi Sùng Quang về tình hình trong triều. Bây giờ lại mệt mỏi, kêu hạ nhân chuẩn bị nước tắm rửa, tiện thể Tử Mạch tự mình đổi xiêm áo mộc mạc người hai hài tử này.

      Cũng may Lăng Canh Tân và An Nhược Hảo học quy củ phủ lớn, tất cả dựa vào trái bầu vẽ ra thành gáo, ứng phó vòng gây ra trò cười.

      “Ừ, lúc này mới nhìn được, Bạch gia vậy mà xiêm áo rách nát gì đâu.” An lão thái quân oán trách Bạch phủ đưa xiêm áo, lại vui mừng nhìn cháu ngoại, ngừng gật đầu, “Bà ngoại chỉ có mình cháu là cháu ngoại, mặc dù ngốc chút, nhưng cũng khó mà nhìn ra vẫn có vẻ tuấn tú.”

      Chỉ có cháu ngoại? Vậy dì với bà ngoại? Chẳng lẽ biểu ca phải? An Nhược Hảo nghĩ vậy liền bắt đầu hỏi: “Bà ngoại, bà chỉ có nữ nhi là mẫu thân sao?”

      “Ừ, bà ngoại vẫn muốn nữ nhi, nhưng liên tiếp sinh ba tiểu tử thúi, cuối cùng cầu xin lâu Bồ tát mới ban thưởng nữ hài tử, chỉ tiếc…” An lão thái quân nhắc tới tiểu nữ nhi, lại muốn rơi nước mắt.

      “Bà ngoại, vậy sao phụ mẫu cháu lại cho cháu biết còn có dì?”

      “Ta chỉ sinh nữ hài tử, lấy đâu ra dì, lời khốn kiếp gì vậy?” An lão thái quân lau hết nước mắt, tức giận .

      “Nhưng ràng là có, hình như tên Hoắc Hạ Phi trước ở trấn Cổ Nhạc, vẫn rất chăm sóc cháu đấy, chỉ có điều…” Lăng Canh Tân vốn thẳng thắn, nhưng vừa lại cảm thấy đúng, môt người tên Hoắc Hạ Phi, người tên Hoắc Sở Ngọc, sao lại là tỷ muội chứ?
      Last edited: 5/3/16
      ChrisTrâu thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 59: Cảnh sắc ban đêm

      Editor: Puck


      “À, Hạ Phi, đó là chị họ bà con xa, cách biết bao nhiêu xa. Chỉ có điều khi còn bé mời tới làm bạn với nương cháu, sau tính tình hợp đuổi . Nhưng nương cháu coi trọng tình cảm, lại bị nàng ta mê mắt. Nếu phải nàng ta ở bên cạnh kêu gọi, nương cháu còn xảy ra chuyện đấy.” An lão thái quân về Hoắc Hạ Phi, hơi tức giận.

      “À.” Lăng Canh Tân nghe buồn buồn, những ngày có phụ mẫu, dù sao dì vẫn chăm sóc , mặc dù sau đó bỏ lại người nhà chạy mất.

      “Đừng những điều này, bà ngoại biết quá khứ các cháu rất khổ, nhưng về sau tuyệt đối khiến cho các cháu sống thoải mái thư thả.”

      “Mẫu thân.” Hoắc Sùng Quang tiến vào, cúi đầu từ xa, “Bữa tối hôm nay an bài thế nào?” Hoắc Sùng Quang sớm nhận được tin tức An lão thái quân muốn đón cháu ngoại trở lại, nhưng ngại người ngoài linh tinh lại còn triều đình đuổi bắt vẫn cho . Hôm nay lão thái quân lqd lại tự mình đón. Cho nên, vừa nhìn liền biết hai vị tiểu bối bên cạnh mẫu thân mình là ai, ra chính là đặc biệt đến nhìn chút. Hơn nữa chuyện trong triều, còn cần nhắc nhở lão thái quân, đừng chú ý tới tình cảm hiền hòa trước mắt mà quên mất hai bên.

      “Hôm nay mở tiệc , mấy người phối hợp ăn , chờ ngày mai mở tiệc lớn.” An lão thái quân phất tay, sau đó còn , “Bố trí chỗ ở cho hai đứa , đừng khó coi quá.”

      “Vâng.”

      “Đừng để người khác phát , con tự mình sắp xếp, thê tử con cũng giấu.”

      “Vâng.” Hoắc Sùng Quang chắp tay cúi đầu ra cửa.

      “Đây là cậu cả, chưa bao giờ thích chuyện, nhưng làm việc rất đúng mực, về sau coi như bà ngoại có ở đây, cũng có cậu che chở các cháu.”

      “Bà ngoại, bà đừng ở gì đó, chúng ta vừa mới gặp mặt đấy.” An Nhược Hảo nghe bà vậy hơi bi quan, chỉ có điều quả tuổi của bà vào thời kỳ này dễ.

      “Nha đầu ngoan…”

      “Lão thái quân, hôm nay muốn ăn gì?” Tử Mạch vào hỏi.

      “Trong khoảng thời gian này vẫn ra ngoài ăn thanh đạm cũng hơi mệt mỏi, nhưng hình như cũng thích thú nổi với những thứ thịt sống trong phủ, là già rồi.”

      An Nhược Hảo nghe, đứng dậy tự động “Xin giết giặc”: “Bà ngoại, bằng để Tiếu Nhan làm bữa cho bà?”

      ? Vậy tốt quá, các cháu quanh năm ở quê hương, đổi lại khẩu vị cũng tốt.” An lão thái quân vỗ tay mà cười.

      “Nhan Nhan, ta nhóm lửa cho nàng.” Lăng Canh Tân đứng lên theo An Nhược Hảo.

      An lão thái quân vốn định công tử sao có thể làm việc nặng này, nhưng nhìn bọn họ kẻ tung người hứng cũng khá thú vị, hơn nữa nghe hai đứa giao cả phòng bếp cho chúng thi triển.

      Những người vẫn làm đồ ăn trong ngày thường cho lão thái quân cũng rất kinh ngạc, biết hai người này mang về từ chỗ nào. “Tôn thiếu gia, “tôn thiếu phu nhân” lại có thể đẩy bọn họ ra ngoài. Chỉ có điều Tử Mạch cho tiền thưởng, rồi đuổi bọn họ xuống.

      An Nhược Hảo đóng cửa lại, nhìn chung quanh vòng: Nguyên liệu nấu ăn ít, cái gì cần có đều có.

      “Nhan Nhan, nàng định làm cái gì?” Lăng Canh Tân hỏi, coi như kể từ lúc rời khỏi thôn Thuấn Thủy, vẫn chưa được ăn món Tiếu Nhan làm, lúc này cũng vô cùng mong đợi.

      “Ta nghĩ.” An Nhược Hảo mở những nguyên liệu nấu ăn kia ra, cố gắng sáng chế trong đầu, “Bà ngoại nhớ khoảng thời gian trước luôn ăn thức ăn thanh đạm, miệng hơi nhạt, nhưng Hoắc phủ dienaleqydno vốn toàn thịt cá, bà lại thích được. Như vậy, chúng ta làm hơi thanh đạm chút nhưng hương vị đặc biệt, còn phải mặn chay phối hợp.”

      “Ừ.” Lăng Canh Tân di chuyển sau lưng nàng, thuận tiện cầm nguyên liệu nấu ăn thay nàng.

      “Ta muốn làm phần thịt heo sốt cà chua ớt xanh *, phần mì om đậu -ve, phần cua biển chiên bánh gạo, phần súp tôm củ cải, tôm viên tuyết, phần cá hầm thập cẩm…”

      (*) món này Puck gọi theo hình ảnh, tên nguyên gốc của món ăn红三剁 là món ăn của Vân Nam (Trung Quốc), nguyên liệu gồm thịt heo băm , cà chua thái múi cau , ớt xanh cắt hạt lựu.

      “Nhiều như vậy?”

      nhiều lắm, gia đình giàu có đều làm nhiều món ăn ít, chàng quên Tề đại thế nào rồi sao. Lại còn phải hai món chay, nấm đông nấu rau củ, khoai từ chưng trứng, ừ, đủ rồi.”

      Lăng Canh Tân ôm đống lớn nguyên liệu theo thực đơn bắt đầu nhặt rau, rửa sạch.

      An lão thái quân nghe giọng trong bếp, thỉnh thoảng có tiếng cười, ngừng gật đầu.

      “Lão thái quân, rất thơm đấy.” Tử Mạch , nhưng mặc dù lão thái quân cười, nhưng chân mày vẫn còn chứa lo lắng, “Lão thái quân lo lắng chuyện của tôn thiếu gia sao?”

      “Ôi, ta nghĩ chuyện bí mật trong phủ khó giữ nếu nhiều người biết, mặc dù bây giờ giấu giếm rồi, nhưng ngày nào đó cũng biết. Mặc dù Sùng Quang chưa tình thế bây giờ, nhưng nhìn nét mặt của nó ta cũng biết ngay tốt, ta sợ rằng hai đứa ở đây chưa đủ ổn thỏa.”

      “Ngược lại Tử Mạch có chủ ý, chỉ có điều biết lão thái quân có bỏ được hay thôi.” Tử Mạch xoa bóp cổ cứng ngắc cho bà, cổ nương kia có đóa hoa điên màu vàng, nghĩ đến nữ nhi của Chung đại nhân dlqd bị người ta bắt , nàng còn phải nghĩ cách thông báo cho đại nhân, nhưng rất lâu có tin tức của hai vị đại nhân rồi.

      “Có chủ ý gì cứ việc ra, đừng kỳ kèo mè nheo.”

      phải Chung đại nhân có tòa nhà bỏ hoang ở Đông Giao sao, nơi đó yên tĩnh người, sợ có người tới tìm, mặc dù hơi cũ rách, nhưng vẫn đầy đủ mọi thứ, bình thường cũng có người tới quét dọn. Bọn họ tới ở chỉ là con bạn cũ của Chung đại nhân, Chung đại nhân giao du rất rộng, cũng gây nghi ngờ. Tốt nhất là tòa nhà ở sau lưng Hoắc phủ, nhỡ xảy ra chuyện gì, lão thái quân cũng có thể biết kịp thời.”

      “Ừ, tệ.” An lão thái quân gật gật đầu, “Đợi lát nữa ngươi tìm Sùng Quang kiếm người cầm chìa khóa tới, cho chút tiền bạc chặn miệng, ngươi tự mình mang vật dụng hàng ngày qua.”

      “Vâng.” Tử Mạch đáp ứng giòn giã, từ trước đến giờ nàng vẫn biết tòa này có ám vệ canh chừng hàng năm, chỉ khổ nỗi bọn họ ra gặp nàng. Như vậy có lẽ nghĩ biện pháp để bọn họ thông báo cho Chung đại nhân tiếng, chờ Chung đại nhân trở lại, tiểu thư cũng an toàn.

      “Bà ngoại, đều xong cả rồi, bà xem Nhan Nhan làm gì cho bà nè?” Lăng Canh Tân cười sang sảng ra.

      “Tốt, tốt.” Người hầu hạ trong phòng đều bị sai , Lăng Canh Tân liền làm người hầu bưng thức ăn. Tử Mạch thấy vậy, để lại nơi này cho ba người, mình theo phân phó tìm Hoắc Sùng Quang.

      An Nhược Hảo cũng tự mình bưng món ăn cuối cùng lên: “Bà ngoại, đây là súp tôm củ cải, có thể nếm thử chút, nhuận tràng trước.”

      “Được.” An lão thái quân nhận lấy gần nửa chén súp An Nhược Hảo đưa, nếm thử miếng thưởng thức tỉ mỉ, rồi gật đầu, còn uống hết tất cả chỗ còn dư lại.

      “Bà ngoại đừng vội như vậy.” An Nhược Hảo vội , trong súp còn chút tạp, lỡ như sặc tốt.

      “Súp này vốn uống giống trước, rất tươi mới, nhưng vị ngọt, uống rất trơn miệng. Hơn nữa hoa lá như những đầu bếp kia, đơn giản mất đặc biệt, rất tốt.”

      “Bà ngoại, đây chỉ là món súp đơn giản, đừng khen Tiếu Nhan đến còn hình dáng.” Ngoài miệng Lăng Canh Tân vậy, nhưng trong lòng vui lắm rồi, Tiếu Nhan nhà làm gì cũng ngon.

      Còn An Nhược Hảo yên lặng bày món ăn cho lão thái quân, liếc nhìn Lăng Canh Tân, nhìn ra được vẻ mặt kia ra thầm vui mừng.

      “Đây là cái gì? Có vị tôm, nhưng bên trong kèm theo những thứ gì, rất thú vị.” Lão thái quân ăn viên tròn, đủ lại thêm .

      “Bà ngoại, đây là tôm viên tuyết, là lấy phần đầu tôm băm , nắm thành nắm với miến, những thứ khác đều là nguyên liệu rất đơn giản, ví dụ như tinh bột và gừng, cuối cùng thả vào dầu chiên thành dáng vẻ này.” An Nhược Hảo kiên nhẫn giải thích.

      “Ừ, tệ.” An lão thái quân nếm thử từng món , nhìn thấy cả hai người bọn họ vẫn đứng mới kịp phản ứng, “Nhìn tướng ăn của ta này, các cháu cũng đừng đứng, ngồi xuống ăn. Ta có tay, tuổi vẫn tốt, cần các cháu phục vụ như vậy.”

      “Vâng.”

      Sau khi ăn cơm xong, Hoắc Sùng Quang tới.

      “Mẫu thân, nhi tử vốn an bài ở nhà cũ Tây Giao, nếu mẫu thân cảm thấy nơi đó tốt ở đó , tất cả an bài thỏa đáng, có thể thanh thản ổn định ở đất đó tháng.”

      “Ừ.”

      “Hai đứa theo giúp ta chút, Tử Mạch ngươi qua bên kia chuẩn bị xem, chờ chút nữa lại dẫn chúng qua.”

      “Vâng.”

      Mặc dù An lão thái quân cảm thấy cuộc sống trước kia của bọn họ khổ sở, nhưng vẫn bám lấy bọn họ chút ít, hơn nữa mỗi lần nghe đến chỗ xúc động lại khỏi muốn rơi lệ, lúc khóc lúc cười, khiến hai người An Nhược Hảo luôn an ủi kịp cười theo.

      “Lão thái quân, qua giờ Dậu rồi, nên nghỉ ngơi.” Tử Mạch cầm đèn từ bên ngoài vào.

      An lão thái quân nghe xong, vỗ bắp đùi mình: “Nhìn xem, ta lại quên, trời bắt đầu tối rồi. Tử Mạch nhanh chóng dẫn chúng qua, tất cả sắp xếp xong chưa?”

      “Đều sắp xếp xong rồi.” Tử Mạch khom người lên tiếng, “Mời hai vị tôn thiếu gia cùng Tử Mạch.”

      “Ừ, bà ngoại mạnh khỏe, chúng cháu .”

      , các cháu yên tâm ở bên đó, nếu có chuyện ta kêu Tử Mạch tìm, người khác tới cũng đừng để ý.” An lão thái quân lqd nhìn bọn họ còn hơi muốn, nhưng nghĩ đến chỉ ngăn cách bức tường, lại thúc giục bọn họ nhanh chóng nghỉ ngơi.

      “Vâng.”

      Ba người qua sân phía sau chỗ ở của lão thái quân, tường kia có cửa , lợi dụng ánh nến hơi yếu nhìn ra lâu sử dụng.

      Qua cửa chính là tòa nhà hơi cũ, vì trong sân treo đèn lồng đỏ thẫm, xem ra mang theo tình cảm ấm áp nồng đậm.

      “Nhị ca, tòa nhà này tốt.” An Nhược Hảo quay đầu nhìn Lăng Canh Tân, cũng nhìn sang.

      “Đến rồi.” Tử Mạch dẫn bọn họ đến phòng ngủ, lại qua bố trí nơi này, rồi chào từ giã về.

      An Nhược Hảo ra khỏi phòng ngủ, trong sân có ao , hồ nước xây đình bát giác. Nàng lên đình bát giác, vừa hay nhìn thấy đóa sen toát ra mũi nhọn trắng nõn nà, lá sen có giọt sương trong suốt chuyển động, trăng sáng chiếu tỏ. Đêm dần yên lặng, tiếng ếch và tiếng côn trùng kêu dần dần tạo thành màn độc tấu dễ nghe.

      “Nhan Nhan, mùa hè đấy.” Lăng Canh Tân ôm lấy nàng từ phía sau, trong khoảng thời gian này trôi qua căng thẳng, chưa từng có lúc rảnh rỗi thưởng thức cảnh đẹp, lúc này hết sức xúc động.

      An Nhược Hảo khẽ gật đầu, nàng nghĩ nàng lại có thể đến nơi này được năm rồi, trí nhớ của kiếp trước dần phai . Nếu phải lần trước có hộ tịch nhắc nhở, chừng nàng nhanh chóng quên .

      “Nhan Nhan, nàng nghĩ cái gì?”

      An Nhược Hảo dựa cả thân thể vào trong lòng : “ nghĩ chuyện trong mộng.”

      “Hả?” Hiển nhiên là Lăng Canh Tân vô cùng hiếu kỳ, bởi vì mặt Tiếu Nhan có xúc động hiếm có, “Là mộng gì?”

      phải giấc mộng tốt, dần quên.” An Nhược Hảo quay đầu, đối diện với ánh mắt của , trong đêm tối nơi này, ánh mắt giống như dẫn theo ánh sáng khiếp người, nhưng đáy mắt lại tràn đầy ấm áp, khiến cho nàng yên tâm trong nháy mắt: Mặc kệ cái tên xuất chứng minh cho điều gì, nếu nàng tới nơi này, đón nhận tất cả nơi này, vậy coi như có giấc mộng tốt, quên .

      “Nhan Nhan, tin tưởng ta. Mặc dù bây giờ chúng ta vẫn ăn nhờ ở đậu, nhưng ta nhất định nghĩ cách, ta nhất định có thể độc lập, có thể khiến cho nàng sống những ngày yên tâm thoải mái.”

      “Ta tin chàng, vẫn luôn tin chàng.” An Nhược Hảo che miệng , “Ta rồi, ở cùng chỗ với chàng là tốt rồi, để ý cái khác.”

      “Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân cầm bàn tay của nàng đưa lên môi, khẽ hôn, “Ta nàng.”

      “Ta cũng chàng.” An Nhược Hảo nhón chân lên, môi mình hôn lên.

      Thời khắc thắm thiết dịu dàng như vậy, xảy ra chuyện gì, có lỗi với bóng đêm tốt đẹp.
      Last edited: 5/3/16
      ChrisTrâu thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 60: Mê người

      Editor: Puck

      Lăng Canh Tân rất hợp với tình hình dò vào trong váy nàng, xuân sắc bên trong mê người hơn bóng đêm này.

      Dưới lục lọi của Lăng Canh Tân, váy An Nhược Hảo hơi mở rộng, gió đêm thổi lên tóc nàng, chui vào trước ngực, cảm giác nhồn nhột phủ người, hơn nữa như lướt trong lòng.

      giọng ngâm nga này càng là ủng hộ lớn lao với Lăng Canh Tân, vùi đầu hôn lên trước ngực nàng.

      An Nhược Hảo chỉ cảm thấy cảm giác ướt át khiến cho lòng nàng khó chịu, đôi tay có chỗ dùng sức, chỉ duỗi vào trong tóc , ngừng vuốt ve.

      Lăng Canh Tân cảm thấy sức lực của nàng, buông tay ôm nàng ra, dán chặt lên đường cong uyển chuyển của nàng, nhàng vén y phục lên, dừng lại chút ở rốn, biết đó là điểm mẫn cảm của nàng.

      Tiếng ngâm nga bên tai càng trở nên mất hồn trong nháy mắt, hài lòng cười cười, ngón tay chậm rãi vòng quanh bụng. Váy áo cản trở bị tháo ra, đưa tay muốn cởi quần trong, lại bị An Nhược Hảo cách vải bông đè xuống: “ nên ở đây.”

      “Nơi này chỉ có hai người chúng ta, sợ.”

      cần, ta ngượng.”

      “Nhan Nhan, ta vẫn nhớ lần đó bên dòng suối, mặc dù phải chỗ giống vậy, nhưng ta vẫn nhớ cảm giác kích thích, ta vẫn muốn lần nữa.”

      “Nhị ca…”

      “Nơi này chỉ có hai người chúng ta.” Lăng Canh Tân sợ nàng nhiều lời, hôn môi của nàng.

      Toàn bộ ám vệ ở bên cạnh kìm nén đến chịu nổi, ở lại cũng xong, truyền tin tức cách mấy trạm gác.

      Cuối cùng, thủ lĩnh ám vệ hạ quyết tâm: coi như bọn họ hung ác, chúng ta !

      An Nhược Hảo chỉ cảm thấy trận gió thổi qua bên tai, lớn hơn vừa rồi, nhưng nhiệt độ người tăng dần, cũng cảm thấy lạnh.

      Lăng Canh Tân sớm lột quần trong lqd đáng ghét ra, cảm nhận hồi ấm áp tay, trong lòng cười thầm: Nhan Nhan nhà rất dễ động tình.

      Tay của nhất thời nhàng đè xuống chỗ đó của nàng, chất lỏng ấm áp càng ngày càng nhiều.

      Tiếng rên của An Nhược Hảo thoắt nặng thoắt , mang theo mùi vị ham muốn nồng đậm.

      Lăng Canh Tân nghe được dòng nhiệt huyết xông lên tận occs, hai ngón tay khép lại nhanh chóng dò xét vào, khiến An Nhược Hảo liên tiếp kêu lên, chỗ khít khao cũng theo đó mà thít chặt.

      “Cho ta, khốn kiếp!” An Nhược Hảo sớm để ý đến thẹn thùng, ghé vào bên lỗ tai gầm , trong lòng thầm nghĩ: kỹ thuật của càng làm càng tốt, biết có phải lại nhìn sách gì .

      Lăng Canh Tân phải Liễu Hạ Huệ, tình cảnh lúc này làm sao có thể khống chế nổi nữa, tay đặt An Nhược Hảo lên chiếc bàn duy nhất ở đình bát giác, nâng chân nàng lên ngang hông mình, hai ba cái cởi quần trong của mình, thẳng lưng, đưa tiểu đệ đệ của mình đói bụng đến hốt hoảng vào chỗ khít khao mất hồn.

      Bóng đêm kiều diễm, hai người tình ý dạt dào trong gió mát giữa hè lan tràn ra, thành cảnh tượng đặc biệt.

      Sáng sớm hôm sau, Lăng Canh Tân lại tỉnh vô cùng sớm.

      nhìn xuyên qua ánh mặt trời, nhớ tới kích thích đêm qua, cao hứng mà hôn lên trán An Nhược Hảo, cái đủ, hai cái, hai cái đủ, ba cái…

      “Tôn thiếu gia?” Giọng Tử Mạch đột nhiên vang lên ngoài cửa.

      “Hả?” Lăng Canh Tân vội dừng trêu chọc lại, cao giọng lên tiếng.

      “Tử Mạch mang đồ dùng rửa mặt còn có xiêm áo tắm rửa đặt ở cửa, tôn thiếu gia và tôn thiếu phu nhân dqld nhanh chóng thức dậy rửa mặt , lão thái quân còn ở bên kia chờ hai người dùng đồ ăn sáng đấy.”

      “A, được.”

      Tử Mạch nghe xong rồi .

      Lăng Canh Tân vội vàng xốc An Nhược Hảo ở giường lên: “Nhan Nhan, Nhan Nhan, đứng lên.”

      “Ưmh, ta mệt chết được, chàng là tên khốn kiếp, tối qua ra sức như vậy.” An Nhược Hảo hất tay cầm ra, xoay người ngủ tiếp.

      “Nhan Nhan, bà ngoại chờ chúng ta ăn cơm đấy.” Lăng Canh Tân cố ý chậm rãi bên tai nàng.

      “Cái gì?” An Nhược Hảo nghe đến bà ngoại, thoắt cái ngồi dậy.

      Lăng Canh Tân nhìn thấy hai khối trắng trắng cứ như vậy mà bại lộ trước mặt , ánh mắt nhìn chớp rồi.

      “Háo sắc.” An Nhược Hảo kéo xiêm áo tới che lên, qua quýt mặc vào,chạy ra cửa bưng đồ rửa mặt vào, bản thân mình trốn đến sau bình phong lau lung tung qua quýt hai ba cái, mặc xiêm áo Tử Mạch vừa đưa. Nàng nhìn bộ đồ mới, chẳng lẽ Tử Mạch biết bọn họ làm dơ bộ đồ mới hôm qua? Nàng nhớ tới điên cuồng đêm qua, lại đỏ mặt.

      “Nhan Nhan, ta xong rồi, nàng xong chưa?” Lăng Canh Tân vọt đến sau bình phong, thấy mặt nàng đỏ ửng, “Nhan Nhan cảm thấy dư vị đêm qua vô cùng sao? Về sau chúng ta có cơ hội.”

      “Bớt miệng lưỡi trơn tru cho ta, lần sau tuyệt đối để cho chàng được như ý.” An Nhược Hảo trừng mắt nhìn cái.

      Lăng Canh Tân cười ha ha, mới để lời khẩu thị tâm phi * này ở trong lòng, dắt tay nàng về chỗ bà ngoại.

      (*) khẩu thị tâm phi: ăn ở hai lòng, đường làm nẻo.

      Sau khi dùng xong bữa sáng, Bạch tiên sinh dẫn Bạch Tịnh Thiền và Tề Phỉ Dương đến.

      Tề đại thúc vừa vào cửa tìm An Nhược Hảo, thấy An Nhược Hảo có vấn đề gì, an tâm.

      Hành vi của Tề đại thúc rơi vào trong mắt Bạch Tịnh Thiền, nhịn được muốn ăn giấm, nhéo mạnh bên hông cái. Nhưng Tề đại thúc da dày thịt béo, mặc kệ cho nàng vặn.

      An lão thái quân ra dấu bảo bọn họ ngồi xuống, đợi đến khi mọi người ngồi vào chỗ của mình : “Biết ngày giờ các ngươi định, bên Tề phủ ta cũng báo tiếng. Đưa phủ đệ dienlqduydon ở sau lưng Hoắc phủ cho Thiền Thiền, về sau cách chỗ nghĩa mẫu cũng gần chút, dễ chăm sóc. Hơn nữa sát vách với Canh Tân, Tiếu Nhan, hai bên cùng chăm sóc lẫn nhau.”

      Tề đại thúc nghe, vốn định có ý kiến nhưng nghe bà dễ dàng chăm sóc nương, hơn nữa lại là phủ đệ của đại nhân, liền gật đầu đáp ứng. Bạch Tịnh Thiền nghe há miệng, nhưng lên tiếng.

      An lão thái quân nhìn nàng cái, tưởng còn để ý chuyện trước kia “Thiền Thiền, ngươi do ta chăm sóc đến lớn, chỉ có điều chuyện khi đó uất ức hai huynh muội các ngươi. Nhưng hôm nay để cho ta thông báo thiên hạ cũng thể, chỉ có thể đền bù các ngươi như vậy, cái khác mặc cho người suy đoán , người bên cạnh cũng dễ xấu. Ta biết nếu để cho các ngươi gọi tiếng nương cũng khó, về sau các ngươi gọi ta là nghĩa mẫu , như vậy trong lòng ta và ngươi cũng thoải mái chút!”

      “Chúng ta muốn phải đền bù. Về chân tướng , chúng ta cũng biết thể ra ngoài, việc đến nước này, cứ bỏ qua đề cập đến .” Bạch tiên sinh yên lặng trong chốc lát, lại , “Hôn của Tịnh Thiền làm phiền lão thái quân giúp đỡ nhiều rồi.”

      An lão thái quân biết còn để ý, nhưng mỗi người đều có đau khổ, nếu nguyện ý để xuống, vậy chấm dứt, khoảng thời gian này làm xong hôn của Tịnh Thiền trước.

      “Lão thái quân.” Tử Mạch vào cửa đưa cho lão thái quân tập giấy đỏ rất dày.

      “Ừ, đây là danh sách đồ cưới mua, còn muốn mời người có tiếng tăm, tất cả đều lấy danh nghĩa lão thái quân gả nữ nhi để mời.” Lão thái quân xem bảo ý bảo có thể, Tử Mạch đưa tập giấy đỏ cho đám người Bạch tiên sinh.

      Nhưng hỉ phục của Bạch Tịnh Thiền đại tiểu thư là vấn đề lớn, trừ tới viẹc nàng thêu. Giá y của gia đình giàu có cho tới bây giờ là kiểu trang hoàng tốt, hơn nữa phải tận lực ra khác nhà khác. Thời gian lại gấp, ngay mười lăm tháng này.

      “Bà ngoại, lúc chúng cháu rời thôn Thuấn Thủy có mang theo giá y tới, trong đó bộ phụ thân gửi về cho cháu, bộ khác dường như nương lưu lại.” An Nhược Hảo .

      “Cái gì?” An lão thái quân khỏi giật mình, “Hỉ phục của Ngọc nhi ở đâu?”

      An Nhược Hảo vội vàng chạy đến nhà cũ, nhưng chuyến này của nàng lâu trở lại.

      “Sao Nhan Nhan lâu vậy?” Theo lý thuyết đường ngắn như vậy rất nhanh trở lại mới đúng.

      “Ngươi buông ta ra! Khốn kiếp!” Đột nhiên, giọng An Nhược Hảo truyền đến xa gần.

      Lăng Canh Tân đứng bật dậy chạy ra ngoài: Có kẻ khốn kiếp bắt nạt Tiếu Nhan!

      Người còn lại cũng vội vàng chạy theo, vừa vào hậu viện nhìn thấy An Nhược Hảo và Hoắc tam thiếu túm thành đoàn, hỉ phục tán loạn đất.

      Lăng Canh Tân sớm cước đá văng Hoắc tam thiếu ra: “Dám bắt nạt Tiếu Nhan nhà ta, ngươi muốn sống nữa!”

      “Ngươi mới cần mạng, dám lén lút vào Hoắc phủ ta!” Hoắc tam thiếu lau vết máu bên miệng, vung quyền lqd về phía , nhưng lại rơi vào khoảng , còn mình lảo đảo vấp ngã, “Đây là Hoắc phủ nhà ta, ngươi lại dám đánh ta! Ngươi để lại tiểu nương tử này cho ta, ta tha cho cái mạng chó của ngươi!”

      “Ta buông tha ngươi sao!” Lăng Canh Tân lại vung quyền qua.

      “Người đâu, bắt phế cho ta!” Hoắc tam thiếu kêu lên về phía sau lưng.

      Hoắc tam thiếu vừa nhìn sau lưng có ai mới nhớ ra, quên đây là sân của tổ mẫu , làm gì có lũ ác ôn cho sai khiến, liền gỡ tay áo tự mình chuẩn bị. Nhưng là hỗn thế tiểu ma vương Bắc Đô, mặt mũi này ném nổi: Hai lần bị ta đánh bại.

      “Dừng tay!” Tử Mạch đỡ lão thái quân tới cửa, cao giọng hét.

      “Đồ khốn kiếp, biểu tẩu ngươi cũng dám ức hiếp, trong khoảng thời gian tổ mẫu ở đây ai giáo huấn ngươi phải !” An lão thái quân giận đến cả người run rẩy.

      “Tổ mẫu, là đánh cháu trước đó!” Hoắc tam thiếu đành dừng tay lại, la hét, còn ngước cái mặt bị đánh sưng của lên cho lão thái quân nhìn, chờ mong lão thái quân có thể thương hại .

      Nhưng lão thái quân mù cũng điếc, huống chi chuyện này ràng là lỗi của Hoắc tam thiếu: “Đồ khốn kiếp, trong ngày thường dạy dỗ tốt, lúc này ức hiếp cả lên đầu ta, có còn gia pháp !” An lão thái quân vỗ khung cửa, Hoắc tam thiếu bị sợ đến cả người run rẩy, rụt cổ.

      “Bọn họ là ai, tổ mẫu muốn thiên vị bọn họ! Hơn nữa nhìn mấy nô tỳ này, tại sao lại chạy đến Hoắc gia rồi!” Hoắc tam thiếu thấy An lão thái quân vì người ngoài mà rống , mặc dù trong ngày thường cưng chiều, nhưng phải chuyện gì cũng để mặc sao.

      “Đây là nhi tử và con dâu của tiểu ngươi!”

      “Tiểu ?” Hoắc tam thiếu vừa nghe, giống như nghe được chuyện cười, “Chính là nữ nhân đê tiện làm hại phụ thân ta thiếu chút nữa bị mất chức quan?”

      Lần này An lão thái quân nổi giận, tiểu tử thúi này càng lúc càng có giáo dưỡng, hôm nay còn sỉ nhục nữ nhi bảo bối của bà: “Người nào cho ngươi những lời khốn kiếp này! Cút ra ngoài đóng chặt cửa phòng cho ta, cho ăn uống, đóng cửa ba ngày rồi ra!”

      “Hừ, tiện nữ nhân sinh tiện chủng!” Hoắc tam thiếu vừa nghe, vừa phỉ nhổ vừa .

      “Tuổi tam thiếu gia còn chưa hiểu chuyện, lão thái quân đừng quá tức giận.” Tử Mạch vội vàng trấn an lão thái quân.

      “Ngươi nhìn cái dạng kia, nếu phải khi còn để tang phụ thân, ta sớm đánh gãy chân nó rồi!”

      “Hả, hừ! Nếu phải do tiện nữ nhân này, phụ thân ta có thể gặp chuyện may?” Hoắc tam thiếu nghe đến phụ thân , quay đầu lại oán hận mà phỉ nhổ, về phía cửa phòng khép chặt mà ra ngoài cửa chính Hoắc phủ, mà ở cửa sớm có người có lòng chờ .
      Last edited: 5/3/16
      ChrisTrâu thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 61: Lấy lòng

      Editor: Puck


      An Nhược Hảo nhặt hỉ phục đất lên, cẩn thận vỗ bụi từng li từng tí, nhưng vừa rồi lúc lôi kéo, ống tay áo hư.

      Sắc mặt An lão thái quân xám trắng, nhận lấy hỉ phục quen thuộc này, nước mắt lóe lên: “Hỉ phục này do ta cho người làm, giờ đại nhân làm hỉ phục này thăng chức lên Tư Y cục rồi, nhưng Ngọc nhi mặc bộ này trước mặt ta, người còn nữa.”

      “Lão thái quân, đừng đau lòng.” Tử Mạch vội vàng vuốt lưng bà, “Nếu tiểu thư Tịnh Thiền sắp thành thân rồi, tìm người nhanh chóng làm bộ giống như vậy, coi như tiểu thư của lão thái quân xuất giá phải rất tốt sao?”

      “Ừ, ừ, nhanh, kêu người đo kích thước cho Tịnh Thiền, mau dựa theo rồi làm là được.” An lão thái quân cũng quan tâm tư thế chững chạc của trưởng bối, vội vàng thúc giục Tử Mạch.

      “Vâng.”

      Bạch Tịnh Thiền thấy hỉ phục hoa lệ này, nàng biết chuyện này, lúc trước còn rất hâm mộ Hoắc Sở Ngọc có bộ hỉ phục này, tuyệt đối tất cả người Bắc Đô, hôm nay mình lại có thể mặc lên, trong lòng cũng có kích động nho .

      Hỉ phục của Tề đại thúc đơn giản hơn nhiều, thầm nghĩ đến dáng vẻ Bạch Tịnh Thiền khi mặc hỉ phục vào, còn vô cùng đẹp. Mặc dù hiên ngang mạnh mẽ như An đại nhân, nhưng cuối cùng là người khác biệt. Mặc dù nghiệt duyên, nhưng nếu quyết định phụ trách sống tốt , cũng sinh nữ nhi tươi sáng như nương.

      “Chàng ngốc, lão thái quân với chàng, chàng còn cười ngây ngô cái gì?” Bạch Tịnh Thiền giọng gọi, lão thái quân gọi Tề Phỉ Dương ba tiếng mà còn nghe thấy.

      “A, lão thái quân gì?” Tề Phỉ Dương lúng túng sờ gáy.

      “Ôi, biết Thiền Thiền coi trọng ngươi cái gì, ta hỏi ngươi có ý kiến gì về tiệc mừng .” An lão thái quân lqd tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt thành thép, ràng nhìn lớn lên, sao lại kém nhiều như vậy chứ.

      có, có.” Tề đại thúc vẫn còn đắm chìm trong ảo tưởng vừa rồi, ý vị mà vui mừng.

      Tiếp theo, An lão thái quân và Bạch tiên sinh qua những chuyện khác, nhưng thêm nửa câu, Bạch tiên sinh vốn thích chuyện, huống chi còn có khúc mắc, đại khái xong liền cáo từ về.

      Đợi đến khi mọi người khỏi, Lăng Canh Tân mới tỉnh cơn mơ: “Bà ngoại!”

      “Sao vậy? Vừa rồi thấy cháu yên lòng.” An lão thái quân nếm ngụm trà.

      “Bà ngoại, sao nương cháu lại rời khỏi Hoắc gia?” Lăng Canh Tân còn nhớ lời Hoắc tam thiếu , dường như bên trong có tình sâu đậm, hơn nữa còn liên quan tới Bạch tiên sinh.

      “Ôi, chuyện này ta vốn muốn , có thể sau này cũng sợ cháu bị tiểu tam tử bắt nạt, vẫn cho cháu .” An lão thái quân đè trán, bắt đầu thao thao bất tuyệt.

      ra Hoắc Sở Ngọc bị Hoắc Hạ Phi hại, biết từ lúc nào nàng ta trêu chọc phải công tử tự xưng là con mồ côi dienlqdon của tiền triều. Mà trong nhà công tử kia che giấu ít di vật của tiền triều, còn bị người ta phát . Lúc quan binh lục soát, di vật tiền triều bị dời ít, tuy nhiên vẫn còn lục soát ra vật, đó chính là khuyên tai đồi mồi của Hoắc Sở Ngọc. ra khuyên tai đồi mồi này là do Hoắc Hạ Phi mượn của Hoắc Sở Ngọc, mà Hoắc Sở Ngọc trọng tình lại nhận, Hoắc Hạ Phi chạy theo công tử kia.

      Khi đó trong cung đồn đại muốn Hoắc Sở Ngọc vào cung, xảy ra việc này, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm. Vì thế, mấy lần chèn ép, Hoắc Sùng Quang và mấy huynh đệ của cũng thiếu chút nữa mà mất chức quan, may mà Hoàng thượng minh hiểu được bọn họ làm ra chuyện như vậy, liền ra ám hiệu cho bọn họ tìm người chết thay.

      Hoắc Sùng Quang có cách nào, bèn đẩy Bạch tiên sinh và Bạch Tịnh Thiền ra ngoài, Hoắc Sở Ngọc chịu, muốn tự mình gánh tội này. Nhưng An lão thái quân đau đến xiết chặt, đâu chịu để cho nữ nhi mình mạo hiểm, liền nhốt nữ nhi mình lại.

      Đợi đến khi chuyện chấm dứt, Bạch tiên sinh và Bạch Tịnh Thiền từ con nuôi Hoắc gia bị biếm làm nô dịch, chỉ có điều nhìn mặt mũi lão thái quân, vẫn để phục vụ ở Hoắc gia.

      Nhưng Bạch tiên sinh và Bạch Tịnh Thiền đều là người tâm cao khí ngạo, ràng sai lại chịu trách nhiệm, cuối cùng bởi vì phải báo đáp ân tình của An lão thái quân lại thể ra, cho nên sau tìm cơ hội tự lập môn hộ rồi.

      ra trong lòng mọi người đều biết chân tướng , nhưng dù có làm gì các thế lực trong triều cũng nhìn chằm chằm thể tránh được, vì vậy, về Bạch tiên sinh và Bạch Tịnh Thiền, Hoàng thượng , mọi người cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Dù sao Hoắc Sở Ngọc thể vào cung, mục đích đạt được.

      Rồi sau đó, bởi vì Hoắc Sở Ngọc chịu nổi chuyện này, lập tức rời nhà ra ngoài trong đêm khuya, về sau biết sao lại đụng phải Lăng Tri và Hoắc Hạ Phi, Bạch tiên sinh tìm ra nàng như thế nào cũng thể biết được.

      Lăng Canh Tân nghe xong, ra nương bị dì làm hại phải rời khỏi gia tộc? vốn cảm thấy đau khổ thất vọng khi bị nàng ta vứt bỏ, nhưng bây giờ chút hảo cảm còn lại với người dì cũng có.

      An Nhược Hảo nhìn gò má cứng ngắc của Lăng Canh Tân, mặc dù dì lạnh lùng với , nhưng những ngày ở thôn Thuấn Thủy kia, dù sao vẫn cho nhiều ấm áp. Nàng đưa tay ra cầm tay , hy vọng trong lòng có thể dễ chịu hơn.

      Lăng Canh Tân cảm nhận được lo lắng của nàng, cầm ngược lại tay bé của nàng, khẽ nghiêng đầu giả bộ như vô tình mà cười cười.

      An lão thái quân vẫn ở bên cạnh nhìn cặp vợ chồng son, nhìn ra được tình cảm của chúng rất tốt, hơn nữa thỉnh thoảng lqd chỉ cần ánh mắt chạm tới cũng biết đối phương nghĩ gì, nhớ lại ngày đó bà và lão gia cũng như vậy, chỉ tiếc lão rời hơi sớm. Thấy cảnh này, bà khỏi có cảm giác đau lòng.

      Ba người yên lặng hồi lâu, đột nhiên lão thái quân mở miệng đuổi người: “Các cháu trở về bên kia , nếu cảm thấy phiền muộn, có thể ra cửa chơi, dù sao thành Bắc Đô cũng có ai nhận ra các cháu. Nếu xảy ra chuyện gì, là của Bạch gia, có hộ tịch trong tay cũng sợ.”

      “Vâng, vậy chúng cháu yên tâm.”

      An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân cáo từ ra ngoài trở về nhà cũ, ngồi trong sân với lúc.

      Mùa hè này, thời tiết nóng bức, tâm tình Lăng Canh Tân vốn hơi buồn bã, bị gió thổi càng thêm thoải mái.

      “Nhị ca, bằng ta làm đồ ăn cho chàng?” Nàng nhớ tới vừa rồi Tử Mạch đưa nguyên liệu mà buổi tối An lão thái quân và đại thiếu gia muốn mở tiệc, dù thế nào nữa bọn họ cũng làm, còn ngon hơn đầu bếp làm, nên để cho bọn họ tự giải quyết.

      “Thứ gì?” Lăng Canh Tân cười nhìn nàng, ý tứ nịnh nọt của Nhan Nhan quá ràng rồi.

      trước cho chàng, vừa đúng nơi này có phòng bếp , Tử Mạch lại mới tặng chút nguyên liệu, ta làm cho chàng.” An Nhược Hảo đứng dậy.

      “Ta cùng nàng, làm trợ thủ cho nàng.” Lăng Canh Tân xong kéo nàng về phía phòng bếp , hết sức tò mò với trò gian trá ngẫu nhiên của Tiếu Nhan, lần này biết là đồ tốt gì.

      An Nhược Hảo chui vào phòng bếp , lấy chút băng từ trong hầm băng , để Lăng Canh Tân dùng dao đập vỡ rồi. Nàng lấy chút ô mai, quả dưa leo còn có trái dương mai, rửa sạch giã nát thành nước. Nàng giã xong, vừa đúng lúc bên Lăng Canh Tân đập xong băng rồi, nàng bỏ miếng băng vào trong nước trái cây khuấy đều, bỏ cả chén gốm vào trong chén băng ngâm.

      An Nhược Hảo nhìn quanh vòng, thấy bên kia để chén sữa ngựa, ngửi cái, có mùi gây mũi, liền đổ chỗ mảnh vụn trái cây vừa rồi còn dư lại vào quấy, cũng đặt trong chén băng ướp lạnh.

      “Nhan Nhan, cái này gọi là gì?” Lăng Canh Tân thấy nàng hết bận, ở đằng kia vỗ tay hài lòng.

      “Đây coi như là nước trái cây thập cẩm và sữa dầm vị hoa quả thôi.” An Nhược Hảo ngẫm nghĩ, lại cùng Lăng Canh Tân dọn dẹp bàn

      “Nhan Nhan lợi hại, có thể nghĩ ra nhiều đồ mới lạ như vậy.” Lăng Canh Tân hề keo kiệt khích lệ.

      An Nhược Hảo le lưỡi, hơi chột dạ, nhưng thể giải thích chuyện kiếp trước của nàng cho , vậy giải thích.

      “Nhan Nhan, lúc nào có thể ăn?”

      An Nhược Hảo mở chén băng nhìn: “Còn chưa được, bằng chúng ta bắt đầu chuẩn bị cơm tối? Cái này giữ lại buổi tối ăn.”

      “Được.” Lăng Canh Tân còn phải cái gì cũng nghe nàng, hơn nữa nương tử rồi, nghe lời đứa bé có thịt ăn, muốn ngày ngày ăn thịt!

      Trong lòng nghĩ vậy, liền thường lúc An Nhược Hảo bận rộn ngơi tay tiến tới trộm hương cái, mỗi lần đều nhận lấy cặp mắt xem thường, nưhng đáy mắt mang theo tình ý triền miên, khiến cho càng thêm chiếm tiện nghi đến yên tâm thoải mái.


      Sau khi hai người ăn cơm tối xong, tâm trạng của Lăng Canh Tân tốt hơn rất nhiều.

      Mùa hè gần tối, hơi buồn bực, nhưng gió còn nóng. Lúc này, chân trời ráng đỏ hồng đến khác thường và nóng bỏng bị cản trở, chiếu xuống khiến tâm tình con người cũng sung sướng.

      “Nhị ca, bây giờ gần tối, bằng chúng ta ra ngoài dạo?” An Nhược Hảo nhớ trước kia thích dạo trong khu rừng cạnh trường học vào buổi tối mùa hè với nghĩa phụ, bây giờ người sớm rời , nhưng bên người nàng có nam nhân khác thương nàng, nàng càng cảm thấy hạnh phúc hơn.

      “Ừ, lúc này, tất cả mọi người dùng cơm, đường phố có người nào, chúng ta ra ngoài dạo có gì tốt hơn rồi.”

      “Vậy thôi.” An Nhược Hảo cầm tay mở cửa nhà cũ ra ngoài.

      Đây là lần đầu tiên nàng ra ngoài từ cửa chính nơi này, sau khi rời khỏi đây nàng quay đầu lại liếc nhìn tên cửa, ngờ đây phải là phủ, mà là An Tâm uyển. Người nhà này cũng kỳ quái, lấy tên này, còn hàng năm đều ở đây. Nhưng tên này ngược lại rất phù hợp với cảnh trí trong phủ, mặc dù hơi cũ, nhưng cảnh vật thanh tịnh, quả có thể làm cho người ta yên tâm.

      “Nhan Nhan, thôi, ngẩn người gì vậy.” Lăng Canh Tân cười gõ cái lên đầu của nàng.

      An Nhược Hảo hồi phục lại tinh thần, gượng cười, theo ra khỏi ngõ hẻm.

      Lần trước lúc dạo Bắc Đô, nhưng ở thành đông bị Hoắc tam thiếu chặt đứt đường, hôm nay dạo nữa, còn giống thời gian, giống địa điểm như vậy.

      Lúc này Bắc Đô rất yên tĩnh, chỉ có quán rượu náo nhiệt, thường truyền ra tiếng khách gọi thức ăn và tiếng tiểu nhị diedlanledyqnn chạy tới chạy lui hét lại. Những nơi khác, thời gian giống như dừng lại, gió đêm thổi qua, chụp lấy ráng chiều đỏ, cảnh tượng yên tĩnh thanh bình.

      Lăng Canh Tân thầm quan sát An Nhược Hảo, nhìn ra nàng rất hưởng thụ thời gian như vậy: “Nhan Nhan, nàng thích cuộc sống như vậy sao?”

      “Thích.” An Nhược Hảo đáp lại trong vắt, ánh mắt nhìn chằm chằm liễu bay bên hồ, vừa bước chạy đến bên hồ.

      “Về sau Nhan Nhan muốn cuộc sống như thế nào?”

      ra lòng tham của ta rất , chỉ cần sân viện , ở chung chỗ với người , nam cày ruộng nữ dệt vải, mặt trời mọc làm việc mặt trời lặn nghỉ ngơi.” An Nhược Hảo tựa vào lan can bên hồ, ánh mắt nhìn theo con cá bơi trong nước.

      Lăng Canh Tân nghe xong, trong lòng bỗng giật mình, ngờ suy nghĩ của Tiếu Nhan giống như đúc, bọn họ lại ăn ý như thế.

      “Còn nhị ca?” An Nhược Hảo thấy hồi lâu Lăng Canh Tân lên tiếng, xoay đầu lại yên lặng nhìn .

      “Ta giống như Tiếu Nhan, mặc dù bây giờ trừ việc phiền lòng chuyện phụ thân cuộc sống rất yên ổn, nhưng mà ta thích sinh hoạt ở nông thôn.” Lăng Canh Tân xong lấy liễu bay bờ vai cho An Nhược Hảo.

      “Ý tưởng của nhị ca giống ta, chà.” Trong giọng của An Nhược Hảo tràn đầy vui sướng.

      “Nhan Nhan, chờ chuyện này qua, chúng ta tìm chỗ, sống những ngày tốt đẹp như vậy.” Lăng Canh Tân cầm tay mềm mại trắng nõn của nàng.

      “Được.” Giọng An Nhược Hảo vừa dứt, hai người nghe thấy tiếng vó ngựa từ ngoài cửa thành truyền tới.
      Last edited: 5/3/16
      ChrisTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :