1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử cười - An Gia (Xuyên không - Điền văn - 4S)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 45: Chiếc đũa và quả đào
      Editor: Puck

      Chân lưu manh lén lút giật ống tay áo bà, Vương bà tử trừng mắt liếc nhìn , sao Chân lưu manh lại biết tính tình cha mẹ vợ mình, mặc dù nhìn bà cay nghiệt, nhưng trong đáy lòng lại là lão thái lương thiện. len lén nhìn sắc mặt nhị ca, phải rất nghiêm trọng, đành phải thôi.

      Lăng Canh Tân thấy Vương bà tử mở miệng giữ người, mình cũng thể cứ đuổi người ta ra khỏi cửa như vậy: “Đại thúc có tính toán gì cho sau này ?”

      “Ta người đơn, còn có thể tính toán gì.” Tề Phỉ Dương xong cúi đầu, “Thân thể này còn biết có tật xấu gì, chừng ngày nào đó gục ở ven đường dậy nổi.”

      Vương bà tử nghe giống như , nhớ tới đại ca qua đời ở chỗ này năm xưa, trong lòng chua xót thôi, chút khôn khéo bình thường mất sạch, bà khẽ sờ khóe mắt ướt át: “Ngươi ở nơi này , nếu hai đứa này chứa chấp ngươi, đến nhà ma ma ở, vừa đúng lúc nữ nhi bất hiếu xuất giá rồi, đại nhi tử lại có ở đây, phòng trống trong nhà rất nhiều.”

      Lăng Canh Tân nghe vậy, thể tỏ vẻ có khí phách, thể làm gì khác hơn là đồng ý: “Đại thúc cứ ở nhà chúng ta trước , nên khách khí.”

      “Đa tạ.” Tề Phỉ Dương nghiêm túc, trong lòng lại nghĩ ngươi đồng ý cũng được, lại thầm khen bản thân mình câu bao nhiêu năm qua công phu diễn trò ngược lại tiến triển.

      Vừa rồi An Nhược Hảo tinh tế dò xét vẻ mặt , hơi có vấn đề, nhưng mà dường như có điểm đặc biệt với mình, lớn lên giống người quen của thôi. Nhưng đúng như Lăng Canh Tân , cõi đời này người giống người nhiều kể xiết, nhìn canh giờ, nên chuẩn bị cơm trưa rồi. Nhà bọn họ cũng có gì để cho người ta lừa bịp tống tiền, trước hết cứ chứa chấp.

      Kể từ ngày này, Tề Phỉ Dương coi như ở tại nhà Lăng gia, nhưng phải người hết ăn lại nằm, vào ngày mùa, lại giúp Lăng Canh Tân xuống ruộng, Lăng Canh Tân tiết kiệm được ít sức lực, An Nhược Hảo thấy an phận, liền quên thích hợp ngày đầu tiên.

      Nhưng Lăng Canh Tân vẫn nhớ, huống chi đến từ Kỷ Hành. Phụ thân từng dặn dặn lại được để cho người khác biết có quan hệ gì với Kỷ Hành, phụ thân chưa ràng, cho nên chuyện này chưa từng với bất kỳ ai trừ Tiếu Nhan.

      Nhưng có ngày, An Nhược Hảo ngạc nhiên khi nhìn thấy người nàng cho rằng tuyệt đối thể xuất đứng ở cách nhà xa, nhìn cửa nhà mình như có điều suy nghĩ.

      “Bạch tiên sinh?” An Nhược Hảo cầm theo rau dại mới hái lên tiếng hỏi thăm.

      “Ừmh.” Bạch tiên sinh ậm ờ lên tiếng, vẫn nhìn chằm chằm nhà bọn họ.

      An Nhược Hảo nhìn theo ánh mắt, Tề đại thúc chẻ củi trong sân, cũng đặc biệt: “Bạch tiên sinh, nếu chê, vào nhà ăn bữa cơm trưa?”

      Bạch tiên sinh kinh ngạc nhìn nàng, sau đó cứng ngắc gật đầu: “Được.”

      An Nhược Hảo nghĩ bụng: Mặt trời mọc lên đằng Tây sao. Bạch tiên sinh từ trước đến nay độc, ngay cả đám cưới lêquyđonn bọn họ cũng chỉ tới đây uống ly rượu mừng thôi. Vừa rồi nàng chỉ hỏi theo lễ phép, nhưng ngờ ngài ấy lại đồng ý

      Cho nên, đến lúc cơm trưa, bàn vô cùng lúng túng, dường như Lăng Canh Tân sợ hãi trời sinh với Bạch tiên sinh, nhìn chòng chọc An Nhược Hảo, ý : sao nàng lại mời vị đại thần này đến nhà.

      An Nhược Hảo khẽ lắc đầu: ta cũng ngờ ngài ấy đến .

      Mà Tề đại thúc còn vùi đầu bới cơm, hình như hề phản ứng với ‘liếc mắt đưa tình’ của hai người bọn họ

      Bạch tiên sinh lại nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào Tề Phỉ Dương ở đối diện: Tề Phỉ Dương, sao ngươi lại tìm tới nơi này?

      Tề đại thúc tiếp tục vùi đầu bới cơm: cái gì ta cũng thấy.

      Bữa cơm này trôi qua trong khí đè nén. là ăn cơm, cũng chỉ có Tề đại thúc ăn vui vẻ, An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân ăn bao nhiêu, Bạch tiên sinh chỉ động vài đũa ý tứ rồi buông xuống.

      Chờ cơm nước xong, An Nhược Hảo bắt đầu rửa chén, Bạch tiên sinh còn ngồi trong sân, Tề Phỉ Dương tiếp tục bổ củi của , Lăng Canh Tân buồn bực ngồi bên cạnh làm trợ thủ cho An Nhược Hảo, thừa dịp Bạch tiên sinh chú ý, tiến tới bên tai An Nhược Hảo: “Hai người bọn họ là lạ.”

      “Ừ.” An Nhược Hảo len lén liếc hai người ở bên ngoài, “Tề đại thúc vốn kỳ quái, nhưng Bạch tiên sinh nhìn chằm chằm như vậy mà hề phản ứng đúng là quá kỳ quái rồi.”

      “Mặc dù tính tình Bạch tiên sinh hơi độc, nhưng là người tốt; chỉ có Tề đại thúc này kỳ quái, nhưng kỳ quái ở chỗ nào ra được.” Trong lòng Lăng Canh Tân lại vô cùng buồn bực.

      ra An Nhược Hảo cảm thấy giữa hai người bọn họ có địch ý, nhưng có luồng khí khó ở giữa hai người, hơn nữa giống như khi bộc phát ngộ thương nhiều người, cho nên hai người vẫn nhẫn.

      Mãi cho đến khi trời tối, An Nhược Hảo định giữ Bạch tiên sinh ăn cơm, nhưng ngờ lên trước nặng nề vỗ cái lên vai Tề đại thúc, rồi.

      “Phù –” An Nhược Hảo thở ra hơi: cuối cùng đại thần .

      “Giữa Tề đại thúc và Bạch tiên sinh có khó hiểu.” Lăng Canh Tân giọng .

      “Ừ, giống như là người quen, nhưng tại sao câu bọn họ đều ?” Lúc này trong đầu An Nhược Hảo lại tự động mơ mộng tới tình tiết đam mỹ cẩu huyết, ta thương , nhưng lại thương ta. ta vì tránh tới nơi này, lại thẳng đường tìm tới nơi đây. Nhưng nếu đúng vậy, nếu như Bạch tiên sinh vì tránh , sao hôm nay lại tự động tìm đến chứ. nghĩ ra nghĩ ra, An Nhược Hảo lắc đầu. Còn vỗ vai cuối cùng là có ý gì đây?”

      “Tiếu Nhan, nàng nghĩ gì?”

      có gì.” An Nhược Hảo thấy mình suy nghĩ rất lung tung, có phần biết làm sao.

      “Vừa rồi bọn họ ngầm đấu đá sao? Định lực của Tề đại thúc đúng là tầm thường.”

      “Sao ta nghe được ghen tức?” An Nhược Hảo chế nhạo.

      “Ta cảm giác ta có lòng mơ ước nàng.”

      bậy.” An Nhược Hảo buồn cười, “Ta đủ làm nữ nhi cho đại thúc, có lòng mơ ước, lại dùng từ ngữ loạn.”

      “Mới phải, nàng là người trong cuộc mơ hồ, ta ở bên cạnh nhìn ràng, nhiều khi mê muội nhìn nàng, ta muốn khoét mắt ra.” Lăng Canh Tân căm hận.

      “Phì.” An Nhược Hảo biết Lăng Canh Tân chỉ vậy thôi, nhưng thế mình cũng có cảm giác, nhưng nàng cảm giác đại thúc vốn chẳng phải nhìn nàng, mà giống như nhìn người khác. Tề đại thúc từng dáng dấp của nàng rất giống cố nhân của đại thúc, có lẽ đại thúc muốn tìm chút bóng dáng cố nhân người nàng mà thôi.

      “Nhan Nhan, nàng đừng có cười như thế. ra ta nghĩ tìm cho chỗ, nhưng nhìn dáng vẻ giống như chút ý tứ rời cũng có.” Lăng Canh Tân mím môi.

      “Bây giờ đại thúc là người đơn rồi, chúng ta cũng sợ nhiều miệng cơm, hơn nữa đại thúc cũng giúp dienlquyedon chàng làm nọ kia, chàng gắng gượng đón nhận .” An Nhược Hảo rửa chén xong, rửa sạch tay, ra cửa nhìn đại thúc còn chẻ củi.

      “Đại thúc, củi quá nhiều rồi, nghỉ ngơi chút thôi.”

      ngại, vừa vặn luyện gân cốt chút.” Tề đại thúc vừa vừa bổ ba miếng gỗ.

      “Có vẻ đại thúc là người luyện võ.” Lăng Canh Tân xác định.

      “Lúc còn trẻ có luyện chút phòng thân, bây giờ già rồi dùng sức được.” Tề đại thúc lau mồ hôi trán.

      “Lúc còn trẻ đại thúc buôn bán cái gì?”

      Tề Phỉ Dương suy nghĩ chút rồi : “Áp tải.”

      “Khó trách sức tay đại thúc còn lớn hơn người luyện võ bình thường chút.”

      “Nghĩ tới lúc ta ở Kinh thành cũng từng phải lẫn lộn, có bao nhiêu phân lượng sao dám kiếm cơm ở đó.

      “Ừmh.” Trước đó Lăng Canh Tân cũng bóng gió, nhưng mỗi lần đều hỏi ra cái gì, hôm nay cũng giống vậy, nghe ra chút sơ hở nào.

      Tề Phỉ Dương lại thầm nghĩ: tiểu tử, ngươi theo ta đấu còn non lắm, thế nào ta cũng là người lăn lộn trốn quan trường. Đời này, người khâm phục chỉ có ba, là An đại nhân, là Chung đại nhân, còn có người là Lăng Tri vô lại nhưng chính nghĩa. Mà mười năm trước Lăng Tri lui rồi, bây giờ biết tin tức.

      Nữ nhi An đại nhân ở đây, bây giờ họ Lăng, tiểu tử này cũng họ Lăng! vỗ đầu cái, đột nhiên nghĩ thông suốt, vốn sợ thân phận nương bại lộ gặp bất trắc, nếu tiểu tử này là nhi tử của Lăng Tri , vậy còn lo lắng gì nữa. Chỉ có điều Lăng Tri từng phải An đại nhân cả đời cưới, sao lại có nhi tử, nên suy nghĩ nhiều. Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi thăm: “Ta ở nhờ nhà các ngươi, còn chưa biết tục danh của lệnh tôn?”

      “Phụ thân ta họ Lăng, ở nhà đứng hàng thứ tư, gọi là Lăng Tứ Lang.” Lăng Canh Tân kéo An Nhược Hảo suýt nữa định tiết lộ .

      An Nhược Hảo nghe láo, trong lòng kinh ngạc, nhưng ngọn gió nhiều phức tạp cẩn thận vẫn luôn tốt, gật đầu cái.

      Tề Phỉ Dương là ai, vừa nhìn cũng biết bọn họ dối. Lăng Tứ Lang, Lăng Tri cũng đứng hàng thứ tư, càng nghĩ càng có thể rồi, hưng phấn trong lòng dứt. Tiểu tử này vẫn cất giấu công phu của mình, chờ lúc nào đó dò thử lần là biết.

      “Hình như Lăng ca nhi biết chút quyền cước?” Tề Phỉ Dương chẻ củi, làm như để ý mà hỏi, khóe mắt còn liếc trộm An Nhược Hảo. phát An Nhược Hảo cũng kinh ngạc nhìn Lăng Canh Tân, ngờ tiểu tử này còn gạt thê tử mình.

      Lăng Canh Tân nhìn theo ánh mắt đại thúc liếc nhìn An Nhược hảo, vừa nhìn vẻ mặt kia của An Nhược Hảo, trong lòng càng có cảm xúc, Tề đại thúc đây là có gì ý?

      “Nhị ca, Mễ lão đầu đưa cho các ngươi ít thứ, ngươi xem chút.” Chân lưu manh chạy từ đường tới, tay cầm gói đồ , thở hồng hộc đưa cho Lăng Canh Tân.

      “Ừ.” Lăng Canh Tân cười nhận lấy, Chân lưu manh nhíu mày, muốn gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có đôi môi hơi nhúc nhích, xoay người chạy về nhà.

      Lăng Canh Tân cầm gói đồ nhưng lập tức mở ra, xoay người vào cửa. nhìn túi này, trong lòng thấp thỏm.

      An Nhược Hảo nhìn mở ra, giống như trong chiếc túi kia có ma quỷ quái, liền tự mình đưa tay cởi ra: “Chiếc đũa và quả đào?”

      “Chiếc đũa và quả đào?” Tề đại thúc từ ngoài cửa nghe tiếng vào, “Chạy mau *?”

      (*) đây là đồng khác nghĩa. ‘Chiếc đũa’ 筷 và ‘mau’ 快 có cùng cách đọc [kuài], ‘quả đào’ 桃 và ‘chạy’ 快 đọc giống nhau [táo]

      “Tiếu Nhan…” Lăng Canh Tân phân vân nhìn An Nhược Hảo, có lẽ nên cho nàng biết chút chân tướng.

      “Tiếu Nhan, Tiếu Nhan!” Phụ thân Chân lưu manh chạy từ xa tới, vừa chạy vừa kêu, nửa thôn đều nghe thấy, thấy ba người An Nhược Hảo từ trong nhà ra, thở ra hơi , “Tú Lệ muốn sinh, lúc này vẫn mực gọi Tiếu Nhan, Tiếu Nhan nhanh nhìn chút.”

      “Đây phải mới chín tháng, sinh non?” An Nhược Hảo hoảng hốt.

      biết thế nào, vừa rồi biết tiểu tử thúi kia với con bé cái gì, tâm tình vừa động liền động thai khí, thời gian chín tháng coi như cũng đủ, nhưng nhìn tình huống có vẻ ổn, muốn mạng người…” Phụ thân của Chân lưu manh lải nhải.

      An Nhược Hảo chưa nghe xong, co cẳng chạy: Mặc dù nàng hiểu cái gọi là kiến thức y học, nhưng nàng biết lúc này sản phụ vô cùng cần an ủi tâm lý. Nàng còn muốn hài tử kia gọi nàng là nghĩa mẫu đấy, thể xảy ra chuyện may.

      “Tú Lệ tỷ, Tú Lệ tỷ!” Từ xa An Nhược Hảo dã nghe thấy tiếng kêu đau xé cõi lòng của Vương Tú Lệ vội vàng kêu lên.

      “Tiếu Nhan, Tiếu Nhan!” Vương Tú Lệ ra sức bên dưới, vừa chống đỡ thân thể lấy hơi sức kêu Tiếu Nhan.

      “Tú Lệ tỷ.” Tiếu Nhan thấy vẻ mặt thất bại của Chân lưu manh, vừa lo lắng lại thể làm gì đứng trước cửa, nàng tránh mấy ma ma bưng chậu nước, nhào tới trước giường Tú Lệ, “Tú Lệ tỷ, có chuyện gì, tỷ nhất định có chuyện gì.”

      “Tiếu Nhan, phải là ta, là ngươi.” Tú Lệ cố hết sức ngẩng đầu lên.

      “Ta thế nào?” Tiếu Nhan nghe nàng ta vậy, trong lòng hồi hộp.

      “Lưu manh với ta, khoảng thời gian này ngươi lên trấn nên biết, nhưng trấn quậy lật trời rồi.”



      Chương 46: Hang đá
      Editor: Puck

      “Tú Lệ tỷ sinh hài tử trước, đừng những điều có.”

      , ta nhất định phải .” Tú Lệ lại chịu, “Lưu manh nghe nhị ca, nhưng mà biết tình quấy phá này rơi đầu…”

      “Cái gì rơi đầu?”

      “Ta biết ngươi và nhị ca đều là người tốt, nhưng Lăng thúc là, lúc này còn kéo theo ca ca ta, muốn chết lần này đúng là cả thôn Thuấn Thủy đều chết chung chỗ rồi.”

      “Có ý gì?” An Nhược Hảo nghe nàng ta cứ chết với chết, trong lòng khiếp sợ thôi, nhưng nghe nửa ngày vẫn hiểu.

      “Tú Lệ, dùng sức, hài tử ra ngoài được nửa cái đầu rồi, dùng sức, dùng sức, đừng kẹp đầu nhi tử thành hỏng!” Nương Chân lưu manh nhìn tôn tử lộ ra nửa cái đầu rồi bất động, vô cùng sốt ruột.

      “Tú Lệ tỷ, tỷ cần lo lắng những chuyện này, ta và nhị ca nghĩ cách, trước tiên sinh hài tử ra , được chứ?”

      “Ừ.” Tú Lệ nghe nàng cho lời chắc chắn, gật đầu, chuyên tâm dùng sức.

      An Nhược Hảo vẫn nắm tay nàng ta khuyến khích nàng ta, nhưng trong lòng buồn bực rốt cuộc nhị ca và phụ thân làm gì, rốt cuộc trấn xảy ra chuyện long trời lở đất gì?

      “Nhị ca nhanh chóng trốn vào , nhanh lên.” Đột nhiên Chân lưu manh đẩy Lăng Canh Tân vào, An Nhược Hảo còn chưa kịp phản ứng bị đẩy chung vào giấu dưới hầm.

      “Nhị ca, xảy ra chuyện gì?”

      Lăng Canh Tân còn chưa kịp lên tiếng, liền nghe thấy phía có giọng của Chân lưu manh: “Quan gia, thê tử tôi sinh hài tử, chỗ xúi quẩy như vậy cũng cần lục soát chứ.”

      “Hừ, phản đồ bậc này, nhất định liên lụy cửu tộc, nhà ai dám chứa chấp tội phạm, chết!”

      “Dạ dạ dạ, quan sai đại gia còn biết lưu manh tôi sao, tôi sợ chết nhất, hơn nữa bây giờ thê tử sinh hài tử.” An Nhược Hảo dienldquyd nghe được Chân lưu manh ăn khép nép biết có cảm xúc gì.

      “Hừ, coi như ngươi thức thời, nhưng chút như vậy còn đủ để đại gia ta nhét kẽ răng đấy.” Xem ra Chân lưu manh cho chỗ tốt.

      “Đại gia, ta chỉ có chút vậy thôi, thu nhận .”

      “Oa!”

      “Cám ơn trời đất, mẫu tử bình an.” Nương Chân lưu manh ôm tôn nhi đầy máu, thở phào nhõm.

      Tú Lệ nhìn đứa bé gầy yếu cái qua rèm, mệt mỏi mà ngủ thiếp .

      “Hừ --” quan sai cầm đầu khinh thường phun tức giận ra từ trong lỗ mũi, đến nơi khác lục lọi rồi.

      “Nhị ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      “Nhan Nhan, đợi lát nữa chuyện này cho nàng, nhưng núp ở chỗ Chân lưu manh liên lụy đến , chúng ta trốn nơi khác trước.” Lăng Canh Tân xong liền kéo nàng ra khỏi hầm.

      “Nhị ca, bọn họ về phía Trần Gia Bình rồi, hay là cứ tránh ở chỗ của ta chút.” Chân lưu manh nhìn hai người chui ra khỏi hầm, vội vàng ngăn lại.

      “Bây giờ ngươi làm phụ thân hài tử rồi, phải vì thê tử ngươi, lo lắng phụ mẫu, thể liên lụy ngươi, ta và Tiếu Nhan phải .” Lăng Canh Tân như đinh chém sắt.

      “Ta tin tưởng chuyện này đơn giản như vậy, cũng biết rốt cuộc ai giở trò quỷ sau lưng, cho dù Lăng thúc phải người Đại Lương, thúc ấy cũng hại người thôn Thuấn Thủy, huống chi ngươi và Tiếu Nhan còn tồn tại, làm vậy khỏi lo lắng.” Lưu manh .

      “Ta cũng tin tưởng phụ thân ta làm chuyện như vậy, từ chín tuổi ta lớn lên ở thôn Thuấn Thủy, phụ thân biết tình cảm của ta với nơi này. Nhưng bây giờ, vốn có ai nghe ta giải thích, huống chi có nhóm người tới vì Tiếu Nhan, ta phải mang nàng ấy tránh , ngươi dính vào chuyện này, về sau cũng cần có liên quan gì với chúng ta. khi gặp chuyện may, cứ đẩy toàn bộ lên người chúng ta cũng được, bảo trọng.” Lăng Canh Tân vỗ vai , kéo An Nhược Hảo ra từ cửa sau.

      “Nhị ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      “Đợi lát nữa cho nàng.” Lăng Canh Tân kéo nàng qua cánh rừng dày đặc núi kia, lội qua mấy dòng suối.

      “Đây là chỗ nào?” An Nhược Hảo nhìn Lăng Canh Tân gạt cỏ dại chỗ đất trũng sườn núi, nàng cũng đưa tay gạt. Chỉ chốc lát sau, trước mắt ra thạch động cao cỡ nửa người.

      “Đến đây, vào .” Lăng Canh Tân kéo nàng trốn vào, lại dùng cỏ dại khép lại trước động.

      “Nhị ca?”

      “Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân đột nhiên ôm lấy nàng, sức lực lớn kinh người.

      “Chàng làm sao vậy?” An Nhược Hảo xoay người ôm lấy eo , giọng nhàng mang theo lo lắng.

      “Ta vẫn gạt nàng, cho rằng ta có thể xử lý tốt, ta cho rằng có chuyện gì, xin lỗi.” Lăng Canh Tân đặt cằm đỉnh đầu nàng, giọng run rẩy.

      “Chàng từ từ , cho dù xảy ra chuyện gì, chúng ta cùng gánh chịu, chúng ta là phu thê. Phu thê đồng tâm dienanlequdyn có chuyện gì thể giải quyết, phải sao?”

      “Nhan Nhan, chuyện lần này quá nghiêm trọng.”

      “Chàng , dù là gì, ta đều có thể chịu đựng.”

      “Phụ thân chúng ta phải người Đại Lương, phụ thân là người Tấn Bình.”

      “Ừ.” Trong khái niệm của An Nhược Hảo, thiên hạ đại đồng, người cùng quốc gia phải chuyện gì đáng ngại.

      “Tuy phụ thân biên giới đánh giặc, nhưng phụ thân có ý giúp bất kỳ bên nào. Hơn nữa bởi vì phụ thân từng có chút giao tình với hoàng đế Đại Lương, quan hệ với Tấn Bình cũng nông cạn, cho nên vẫn thầm hòa giải, hy vọng hai bên có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, đáng tiếc người làm rối loạn ở giữa rất nhiều. Bây giờ, lòng tốt của phụ thân trở thành lòng lang dạ sói, huyên náo trong ngoài được lòng người, cho dù là Đại Lương hay Tấn Bình đều thử dò xét phụ thân.”

      “Vậy bây giờ phụ thân ở đó?”

      “Bây giờ chắc phụ thân ở đại doanh Tấn Bình, nghe hoàng đế Tấn Bình tín nhiệm phụ thân làm phó soái lần nữa. Ta biết trước phụ thân lợi hại, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, phụ thân lợi hại đến mức này, phụ thân có thể khiến hai phe phân cao thấp vì người, hơn nữa hoàng đế Tấn Bình tương đối nể trọng phụ thân.”

      An Nhược Hảo nghe chuyện hỗn loạn, nhưng vẫn hiểu: “Ý của chàng là phụ thân phản bội quân đội Đại Lương, đến trong quân Tấn Bình, bởi vì tổ quốc mà cống hiến sức lực là việc phải làm. Nhưng phụ thân vì tình riêng, cho nên khi hòa giải bị người ta hiểu lầm. Vì thế, bây giờ hoàng đế Đại Lương muốn bắt chúng ta?”

      “Ừ.”

      “Như thế, chúng ta cứ trốn tránh thế này?”

      “Tránh trước lúc.” Bỗng nhiên Lăng Canh Tân khó xử nhìn nàng, “Nhan Nhan, ta muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi nhà của chúng ta.”

      “Lúc này rời ?” An Nhược Hảo rất nhớ đến căn nhà ấm áp kia, nàng lại có thể rời ? Phòng trúc của nàng, sân của nàng, vườn rau của nàng, còn có bà con đồng hương. Nàng nghĩ tới liền đỏ mắt.

      “Nhan Nhan, ta cũng muốn rời , nhưng mà nếu chúng ta tiếp tục lưu lại nơi này sợ rằng hại bọn họ.” Lăng Canh Tân an ủi.

      “Ta biết rồi, nếu nhất định phải rời , vậy rời thôi.” Mũi An Nhược Hảo cay xè, rơi lệ, nàng chưa bao giờ nghĩ tới muốn rời khỏi nơi này, nhưng bây giờ bất đắc dĩ phải rời .

      “Nhan Nhan, xin lỗi, ta thể cho nàng gia đình yên ổn.” Lăng Canh Tân rất tự trách.

      An Nhược Hảo ngẩng đầu lên, nàng đành lòng nhìn Lăng Canh Tân khổ sở, yên lặng nhìn vào đáy mắt : “Nhị ca, chàng cần tự trách. Có chàng, ta rất yên tâm; có chàng, nơi nào cũng có thể là nhà.”

      “Vậy nàng đứng khóc nữa?”

      Ta chỉ hơi nỡ, khóc.” An Nhược Hảo lau nước mắt, nở nụ cười nhìn còn khó coi hơn khóc.

      “Nhan Nhan, đói bụng , nhị ca nấu chút đồ cho nàng.” Lăng Canh Tân xong kéo nàng vào bên trong, thắp đèn.

      Lúc này An Nhược Hảo mới nhìn ràng, coi như trong hang đá này cần gì có đó, ăn uống, ngay cả giường cũng có.

      Lăng Canh Tân lấy cái hũ, đặt kệ.

      “Nhị ca, để cho ta .” An Nhược Hảo lấy chút hoa quả khô trong tủ chén kệ gỗ đóng trong tường đá, “Sao đầy đủ hết những thứ kia?”

      “Nhan Nhan quên? Lúc đầu khi quan phủ tới bắt lính, phụ thân giấu chúng ta ở đây, chúng ta ở đây hơn llqd tháng, khi đó Nhan Nhan nỡ xa phụ thân, khóc sụt sùi.”

      “Ha ha.” An Nhược Hảo vốn phải a Sửu, dĩ nhiên nhớ .

      “À, là nhị ca quên. Nhan Nhan vốn nhớ chuyện trước kia.” Lăng Canh Tân vỗ vỗ đầu mình, lúng túng cười lấy ra chút gạo trắng vo sạch bỏ vào trong nồi đất khác nấu.

      An Nhược Hảo lấy ra chút đậu cove khô, hành lá, măng khô, bên kia còn có thịt khô, ớt, bên còn có bột mì: “Nhị ca, đợi ngày mai ta làm mì cho chàng ăn.”

      “Được.” Lăng Canh Tân cười nhìn nàng thả chút rau khô vào trong nước nóng nấu, ở đây đều là hàng khô, phải ngâm nước trước rồi mới có thể nấu, vẫn hơi phiền toái, như thế này phải ra ngoài kiếm chút rau tươi.

      “Nhị ca, Tề đại thúc vẫn còn ở bên ngoài!” Đột nhiên An Nhược Hảo kêu lên lo lắng.

      “Tề đại thúc là người tốt, nàng hoàn toàn phải lo lắng cho ta.” Lăng Canh Tân cười, hơi chua xót.

      “Cũng phải, Tề đại thúc là người làm ăn, trước kia từng làm bảo tiêu, có quan hệ đặc biệt với chúng ta, có thể lẫn lộn vào.” An Nhược Hảo an ủi mình như vậy.

      Lăng Canh Tân nhìn nàng phối hợp chuyện, hoàn toàn hiểu vị chua trong giọng của , mếu máo, lúc này bình dấm chua đột nhiên lật ra.

      Đợi đến lúc ăn cơm, An Nhược Hảo vẫn cảm giác được có gì đúng, thiếu triệt để.

      “Nhan Nhan?” Lăng Canh Tân nhìn nàng ở đó trải chăn mền, vẫn xoa xoa sau lưng nàng, hy vọng nàng có thể nhìn thấy khó chịu mặt .

      “Hả?” An Nhược Hảo chỉ lo trải chăn mền, vốn nhìn , nàng đâu có nghĩ tới chỉ hỏi thăm Tề đại thúc câu, Lăng Canh Tân lại lật bình dấm chua, hơn nữa nhị ca trong lòng nàng phải là người mọn như vậy.

      “Nhan Nhan.”

      lên ngủ thôi.” An Nhược Hảo cởi áo khoác leo lên.

      Lăng Canh Tân liếc nàng lẳng lặng nằm xuống, đến bây giờ nàng lại có thể phát ghen! , , tuyệt đối muốn dạy dỗ nàng tốt!

      An Nhược Hảo kinh ngạc sao lại chậm chạp lên đây, muốn mở miệng hỏi, Lăng Canh Tân đột nhiên nhào lên, ngăn chặn miệng nàng.

      “Ưmh…” An Nhược Hảo bị đè ép, định đẩy ra, nhưng sức lớn kinh người.

      Trong lòng Lăng Canh Tân rất ấm ức, nhiệt tình tay cũng lớn, nặng nề nắm lấy hai đóa hoa mềm mại trước ngực nàng vân vê, môi lưỡi nóng rát nặng nề mút lấy môi nàng, đầu lưỡi dò vào trong miệng nàng càn quét.

      An Nhược Hảo bị hôn thở nổi, bởi vì bàn tay đốt lửa khắp nơi, lại nhịn được mà rên rỉ ra tiếng. Bàn tay Lăng Canh Tân xoa bóp cách vải vóc lâu, chỉ cảm thấy còn chưa hả giận, dò thẳng xuống phía dưới, dễ dàng cởi sạch quần nàng, chân dài trắng như tuyết ra ngay trước mắt trong chốc lát.

      “Nhị ca…” An Nhược Hảo dễ dàng tìm được khoảng trống rỗng muốn oán hận, nhưng ngờ Lăng Canh Tân lại trở lên phía cởi áo và yếm, chỉ cảm thấy cơn gió lạnh thổi trước ngực, “Lạnh.”

      Lăng Canh Tân nghe vậy, môi lưỡi rời khỏi miệng của nàng, dọc theo cổ xuống dưới, hôn lên xương quai xanh, hôn trước ngực nàng, nghĩ tới nàng luôn lơ đãng nhớ phải gọi tướng công, còn gọi là nhị ca, trong lòng bực tức, cắn mạnh cái.

      “Đau, nhị ca.” Ngón tay An Nhược Hảo nắm lấy hai điểm đỏ của , vốn định kéo xuống, nhưng sợ đau, cuối cùng đổi thành nhàng xoa bóp.

      “Gọi tướng công.” Lăng Canh Tân nghĩ tới cho đến bây giờ vẫn học được, được trừng trị thích đáng, càng thêm ra sức mút hai trái đào của nàng.

      “Tướng công.” An Nhược Hảo hơi buồn bực, nhưng vuốt ve của lại khiến cho nàng vô cùng thoải mái, nhịn được ngâm nga ra tiếng.

      Lăng Canh Tân nghe được câu “Tướng công” êm ái mềm mại của nàng cả người mềm rồi, môi lưỡi tiếp tục hướng xuống, dọc theo rốn liếm vòng.
      TrâuChris thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 47: Trút vào

      Editor: Puck


      “Ahhh, nhột. Bị cộm đau.” An Nhược Hảo nhịn được vỗ lưng , ván gỗ dưới thân rát cứng, cộm nàng hơi đau.

      Lăng Canh Tân cười cười lót cho nàng bộ quần áo: “Nhan Nhan, càng ngày nàng càng yếu ớt rồi.”

      “Nếu chàng nằm?” An Nhược Hảo tức giận liếc nhìn .

      Lăng Canh Tân tiếp tục cười: “Được.”

      An Nhược Hảo lườm : “Hôm nay cần, ta sợ mệt mỏi, chàng lôi thôi nữa ta cho chàng đụng.”

      “Nhan Nhan, đừng như vậy.” Lần này Lăng Canh Tân gấp gáp, vốn định trêu chọc nàng, ngờ tâm tình An Nhược Hảo tốt, lúc này còn ảnh hưởng.

      “Chàng, sao chàng còn ở chỗ đó.” An Nhược Hảo nhìn miệng vẫn ở rốn, ra nàng sợ nhột, nhưng lại muốn cho biết, chỉ sợ lần sau đều phải đối phó với như vậy, ước gì xuống phía dưới hoặc hướng lên .

      Lăng Canh Tân nghe giọng kiên nhẫn của nàng, tiếp tục tìm kiếm xuống phía dưới, nhìn quần trong màu trắng bao chặt lấy khu vực tam giác của An Nhược Hảo, cho dù cách vải vóc, cũng có thể nhìn ra màu đen nồng đậm. Lăng Canh Tân vuốt ve cặp mông tròn trĩnh, nhịn được hôn lên cái.

      An Nhược Hảo lại bị sợ hết hồn, hôm nay muốn dùng miệng tới?

      chậm rãi cởi thứ che đậy chỗ cuối cùng của An Nhược Hảo, ngay sau đó, thân dưới An Nhược Hảo chợt lạnh, hơi rung động: “Tướng công?”

      Lăng Canh Tân thấy khe hẹp trắng nõn nà lộ ra từ trong rừng rậm đen kia, lập tức máu xông lên não rồi, duỗi ngón tay ra từ từ vào khe hẹp khít khao này.

      An Nhược Hảo thở phào nhõm, may mà dùng miệng, hôm nay chưa tắm, chê bẩn, nàng còn ngại đấy.

      ngón tay của Lăng Canh Tân dò vào, chỉ cảm thấy cảm giác khít khao bao lấy ngón tay cũng rất thoải mái, khó trách đệ đệ của mình thoải mái như vậy. nhìn chỗ kia co duỗi, lớn hơn vừa rồi đút vào chút, lại đút thêm ngón tay nữa vào, chậm rãi rút ra cắm vào.

      An Nhược Hảo chỉ cảm thấy phía dưới hơi căng căng, nhưng rất thoải mái, theo tiết tấu của ngâm nga, phía dưới cũng dần ướt át.

      Lăng Canh Tân nhìn đủ ướt, di chuyển xuống phía dưới nhìn, đệ đệ mình sớm đói bụng đến ngất rồi, lều chống lên cao, dừng chơi đùa ngón tay lại, cởi dây lưng thả ra lửa nóng dục vọng.

      “A!” Tràn đầy giống nhau khiến An Nhược Hảo kêu lên dứt.

      Lăng Canh Tân nhìn nàng mang theo chút kinh ngạc, vẻ mặt mang theo chút thỏa mãn, trong nháy mắt trong lòng cũng thoải mái. Nhưng phải Nhan Nhan từng sờ vật của mình sao, còn kinh ngạc cái gì, chẳng lẽ nàng quên đêm tân hôn khó khăn như vậy? Nghĩ đến đêm tân hôn, trong lòng Lăng Canh Tân vừa chua xót vừa uất ức, càng dùng thêm sức xông lên, chọc cho An Nhược Hảo kêu liên tục, tay nắm ga giường gần như kiệt sức.

      Ở trong hang đá này, An Nhược Hảo biết canh giờ, chỉ biết kém bao nhiêu khi nghe thấy Lăng Canh Tân đốt lửa nấu cơm lách tách bị đánh thức, mà nàng cũng muốn giải quyết vấn đề sinh lý. Nhưng, nàng hơi động chút tay chân cảm thấy toàn thân đau nhức, cho dù đêm đầu tiên cũng đau đớn như vậy, chịu hết nổi lẩm bẩm ra tiếng. Nàng giơ hai đùi lên, giống như đổ chì, vốn thân thể này làm chút việc nhà nông được rèn luyện, thân thể mạnh hơn trước kia rồi, nghĩ tới trải qua cả đêm giày vò lật qua lật lại, chút rèn luyện này của nàng còn gì trong nháy mắt rồi.

      Lăng Canh Tân nghe thấy nàng lẩm bẩm liền lại gần: “ tỉnh rồi hả?”

      An Nhược Hảo nhìn dáng vẻ vui đùa của , trừng mắt liếc nhìn , chân mày xinh đẹp vui nhíu lại: “Tối hôm qua chàng làm mấy lần?” Nàng nhớ số lần rồi, dù sao cũng chỉ có lần, hơn nữa bây giờ ấn tượng duy nhất trong đầu nàng chính là lửa nóng kia như cây gậy đụng liên tục, chạy nước rút, đụng, chạy nước rút, hơn nữa mỗi lần đều đâm vào sâu nhất.

      Lăng Canh Tân nhìn vẻ mặt nàng hơi giận, nhưng mặt mày ngậm xuân, xem ra cả đêm qua đổ vào vẫn có thành quả. Cười : “Bốn lần.” ra lần cuối cùng, An Nhược Hảo đến cực hạn, lâu sau mệt mỏi ngủ thiếp . Nhìn nàng mệt rồi, đáy lòng cũng thương, liền kết thúc qua loa ôm nàng ngủ.

      An Nhược Hảo nhìn cười xấu xa, càng thêm tức giận trừng mắt nhìn , tất cả đều do làm hại, bây giiờ nàng cũng kiêng dè rồi, nhấc chăn lên nhìn người chút, ràng xanh hồng từng mảng: tối qua giống như liều mạng, biến người nàng thành như vậy!

      Lăng Canh Tân lúng túng nhìn các vết ứ thương khắp nơi người nàng, vừa ngắm ngắm phía dưới: “Nơi này cũng sưng lên?” Tiếp theo định đưa tay sờ vào phía dưới, An Nhược Hảo căm hận đẩy tay ra: “Rốt cuộc tối qua chàng nổi điên cái gì?”

      Lăng Canh Tân bị đẩy tay ra, lúng ta lúng túng : “ có.” thể chính miệng thừa nhận ghen rồi, thể để nàng phát chuyện này. Trước kia nàng đều có thể phát , sao lần này lại có cảm giác. Nhưng bỗng nhiên lại nghĩ, nàng vốn ngờ ăn dấm của đại thúc? Sau khi nghĩ như vậy, bắt đầu cảm giác mình hơi quá mức, lại có thể ăn dấm của Tề đại thúc.

      “Ta muốn vệ sinh.” An Nhược Hảo ngồi mép giường, chỉ cảm thấy đùi mềm, hoàn toàn đứng lên được, mím môi .

      Lăng Canh Tân gật đầu, ôm nàng tới cái bô bên kia, trong lòng còn nghĩ có phải ăn dấm của Tề đại thúc là có chút cố tình gây .

      Bởi vì tối hôm qua giải thích được chuyện giường nên An Nhược Hảo để ý đến ngày, cứ ngồi mép giường cắt giấy, đọc sách, tiện thể bồi dưỡng sức lực.

      Lăng Canh Tân thấy nàng để ý đến , bắt đầu chậm rãi nghĩ lại bản thân, hình như sai rồi, nên vô duyên vô cớ ghen, đợi lát nữa ra ngoài tìm chút thức ăn ngon lời xin lỗi với Tiếu Nhan cũng được. nghĩ như vậy, bới cỏ dại ngoài cửa động ra ngoài.

      “Chàng đâu vậy?” An Nhược Hảo thấy ra ngoài, lo lắng , lời ra khỏi miệng cũng gấp gáp.

      Lăng Canh Tân quay đầu lại thấy gương mặt lo lắng của nàng, nghĩ thầm Nhan Nhan vô cùng đau lòng : “Ta ra ngoài tìm chút rau dưa mới mẻ, thể cứ ăn đồ khô.”

      “À, trở về sớm chút, đường cẩn thận.” An Nhược Hảo nhớ khắp núi này đều có đồ ăn, hơn nữa Lăng Canh Tân còn quen chỗ này hơn nhà mình, cũng sợ gặp chuyện may, cúi đầu tiếp tục cắt giấy dán cửa sổ.

      Lăng Canh Tân nghe được nàng dặn dò, cười gật đầu, yên lòng ra ngoài.

      “Tiếu Nhan, Tiếu Nhan.”

      Đột nhiên, An Nhược Hảo nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi, giật mình, giọng này – nàng đến cạnh cửa động cẩn thận lắng nghe, là Tề đại thúc, nàng nghe tiếng bước chân là có thể xác định chỉ có mình , liền bới loạn cỏ ra ngoài vẫy tay với : “Tề đại thúc, ở chỗ này.”

      Tề Phỉ Dương nghe được thanh tinh tế của nàng, quay đầu lại: “Tiếu Nhan, nàng ở đó.” Tề Phỉ Dương giọng theo vào động.

      An Nhược Hảo mang ghế gỗ từ sâu trong hang đá ra đưa tới: “Đại thúc, ngồi.”

      “Ừ, nàng cũng ngồi.” Đột nhiên phát chân An Nhược Hảo giống như thể hoạt động, lại nhìn thấy từng mảng từng mảng đó, giống như bị đánh, vẻ mặt lạnh lẽo, “ ta đánh nàng hả?”

      “Hả?” An Nhược Hảo thấy vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc, kinh ngạc . Thấy ánh mắt của vẫn nhìn chằm chằm vào rmình, lập tức phản ứng kịp, che cổ, xoay người sang chỗ khác: “ có, có.”

      Nhưng Tề Phỉ Dương lại thấy đây là biểu chột dạ của nàng: Xem ra tiểu tử kia tốt với nàng, ngoài mặt tỏ ra rất tốt, ra sau lưng lại ngược đãi nương nhà .

      An Nhược Hảo nào nghĩ tới Tề Phỉ Dương vẫn lẻ loi mình, trước kia cũng chưa từng chạm tới nữ nhân, vốn hiểu những vết đỏ đó là gì. Nàng chỉ cảm thấy nhìn chằm chằm đến lúng túng, tiện tay chuẩn bị cơm tối.

      “Để ta .” Ở trong lòng Tề Phỉ Dương, nương nhà thể làm việc nặng, nàng khổ cực mười mấy năm rồi, bây giờ tìm được nàng, đương nhiên thể để cho nàng chịu khổ, liền ôm lấy công việc.

      An Nhược Hảo là người kính già trẻ, sao có thể để cho đại thúc nấu cơm, hai người liền đưa đẩy.

      khéo, Lăng Canh Tân vừa đúng lúc trở lại, thấy Tề Phỉ Dương nắm tay An Nhược Hảo, mặt đỏ bừng lên: “Các ngươi làm gì?”

      “Nhị ca, chàng trở lại.” An Nhược Hảo lúng túng, Tề đại thúc trước kia cũng như vậy, chạy đến bên cạnh Lăng Canh Tân.

      Lăng Canh Tân tỉ mì nhìn An Nhược Hảo từ xuống, có việc gì, lúc này mới yên lòng. Nhận lấy rau cải trong tay An Nhược Hảo, các loại món ăn cầm tay cũng bỏ vào, tới bên đống lửa chuẩn bị cơm tối, thèm để ý tới Tề đại thúc.

      Trong lòng Tề đại thúc oán hận sao nương lại gả cho người thô kệch như vậy, quay đầu cũng để ý đến .

      An Nhược Hảo hoài nghi nhìn cảnh tượng này, ràng có gì, lúc này hai nam nhân nhìn có vẻ như có thâm thù đại hận, vẻ mặt vô cùng con nít. Nàng thầm lắc đầu, ngồi sang bên cạnh bắt đầu nhặt rau.

      Nàng nhặt đậu đũa được lát, nhớ tới chuyện bên ngoài: “Tề đại thúc, thúc biết chuyện chứ?”

      “Ừ.” Tề đại thúc cần hỏi cũng biết nàng hỏi cái gì, nhưng người trong thôn biết phụ thân Lăng Canh Tân tên gì, mà Chân lưu manh cũng thèm cho , cho ênn còn chưa xác định phụ thân Lăng Canh Tân có phải Lăng Tri . Chỉ có điều chuyện phản bội Đại Lương đúng là rất nghiêm trọng, mặc kệ Lăng Tứ Lang là ai, phải bảo vệ tốt nương là được.

      “Mấy quan sai kia chưa?”

      có, bọn họ coi chừng nhà Tiếu Nhan rồi, cảm thấy các ngươi mang thứ gì , khẳng định còn trở lại lấy.”

      thực tế, đúng là Lăng Canh Tân muốn trở lại lấy chút đồ, nếu lên đường tiện. đám quan sai canh chừng, làm như thế nào để lấy những thứ kia? nhíu chặt mày, khiến hũ sành tay va chạm đến loong coong.

      “Nhị ca?” ra suy nghĩ của An Nhược Hảo lqd giống Lăng Canh Tân, nhìn phiền muộn, trong lòng nàng cũng phiền muộn.

      “Về sau các ngươi định làm như thế nào?” Tề Phỉ Dương hỏi Lăng Canh Tân.

      Lăng Canh Tân hơi do dự: “Chúng ta phải rời khỏi nơi này.”

      đâu?”

      “Còn chưa nghĩ ra.” Lăng Canh Tân cảm thấy Tề đại thúc có địch ý với bọn họ, chỉ quan tâm quá mức đến Tiếu Nhan, khiến cho thoải mái. Nhưng đại thúc trải đời nhiều hơn , cho nên có chuyện vẫn có sao vậy.

      Tề Phỉ Dương định chuyện, lại thình lình nghe thấy tiếng bới cỏ ngoài cửa động, lập tức đề phòng. Lăng Canh Tân cũng lập tức kéo An Nhược Hảo ra phía sau, cả người đều căng thẳng.

      “Quả nhiên các ngươi ở chỗ này.” Bạch tiên sinh chặn tiến công của Tề Phỉ Dương, lạnh nhạt , nghe giọng điệu giống như vừa thở phào nhõm.

      Tề Phỉ Dương nhìn Bạch tiên sinh, lặng lẽ trốn ra đằng sau Lăng Canh Tân, cẩn thận từng ly từng tí nhìn sắc mặt .

      Lăng Canh Tân thấy vậy, cũng kinh ngạc. biết mặc dù Bạch tiên sinh chào đón và Tiếu Nhan, nưhng hình như quan hệ với phụ mẫu cạn: “Bạch tiên sinh.”

      “Các ngươi thể ở lại chỗ này.”

      “Ta cũng biết, nhưng đồ gì cũng ở nhà Tiếu Nhan, hơn nữa chúng ta tạm thời có chỗ để .” Lăng Canh Tân khổ sở .

      Bạch tiên sinh gật gật đầu: “Ngươi liệt kê mấy thứ cần lấy, địa điểm cho ta biết, mấy ngày nữa ta đưa các ngươi .”

      đâu?” An Nhược Hảo hỏi, Lăng Canh Tân bắt đầu tìm giấy bút.

      “Đến lúc đó cho ngươi biết.” Bạch tiên sinh nhìn chằm chằm Tề Phỉ Dương, đến sau lưng Lăng Canh Tân nhìn viết chữ, thỉnh thoảng hỏi câu địa chỉ cụ thể, nêu ràng hơn chút.

      Đến đêm, Bạch tiên sinh nhà Tiếu Nhan, An Nhược Hảo dựng ván gỗ cho Tề đại thúc ngủ bên cạnh, Lăng Canh Tân buồn bực ôm An Nhược Hảo ngồi giường. Nhìn Tề đại thúc, phiền; nghĩ đến phụ thân tin tức hoàn toàn có, phiền; lại nhìn An Nhược Hảo nép trong ngực , đầu nhàng cụp trong ngực , trái tim lại ấm áp, tiến tới hôn lên trán nàng.

      “Nhị ca.” An Nhược Hảo nhàng gọi , trong giọng mang theo vẻ buồn ngủ.

      “Hả?”

      “Sao Bạch tiên sinh còn chưa trở lại?”

      Lăng Canh Tân còn chưa kịp mở miệng, Tề đại thúc mở miệng trước: “Các ngươi yên tâm, rất lợi hại, mấy lâu la hoàn toàn thành vấn đề.”

      “Có vẻ ngươi rất quen thuộc với tiên sinh.” An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân khó có được cùng lúc mở miệng chế nhạo.
      TrâuChris thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 48: Rời
      Editor: Puck

      “Mới có.” Tề Phỉ Dương nằm giường gỗ vội vàng xua xua tay, “Ngươi xem ta cũng là người luyện võ, sao có thể nhìn ra bản lĩnh của chứ, đúng , Lăng tiểu ca?”

      Lăng Canh Tân từ chối cho ý kiến, nhớ tới bản lĩnh của Bạch tiên sinh, động tác võ thuật hoàn toàn giống phụ thân, ngược lại hơi giống nương. Chỉ có điều thân công phu của nương là lấy nhu thắng cương, còn lực tay của Bạch tiên sinh hơi lớn, hơn nữa ra chưởng mạnh mẽ, vẫn khác nương. Từ khi biết Bạch tiên sinh vẫn hơi sợ tiên sinh, có liên quan đến chuyện của tiên sinh cũng dám hỏi bất kỳ ai, hôm nay muốn hỏi lại có ai để cho hỏi rồi.

      “Nhị ca, chàng nghĩ gì?” An Nhược Hảo chọc chọc lồng ngực rất co dãn của , chọc thoải mái, nhịn được liền chọc mấy cái.

      Lăng Canh Tân bắt lấy tay nghịch ngợm của nàng, bàn tay nắm thành quyền bao lấy tay nàng cho nàng lộn xộn: “ nghĩ chuyện của Bạch tiên sinh.”

      “Ừ, tiên sinh đưa chúng ta , tiên sinh muốn đưa chúng ta đâu?”

      biết.”

      “Dường như chàng hơi sợ tiên sinh?” An Nhược Hảo phát mỗi khi nhắc tới Bạch tiên sinh Lăng Canh Tân hơi ấp úng, bất cứ lúc nào.

      có.” Tự ái của Lăng Canh Tân cho phép thừa nhận, thế nhưng ra ngoài chính cũng tin, lại gật gật đầu, “Đúng là có chút.”

      An Nhược Hảo gật đầu: “Vẻ mặt tiên sinh cả ngày nghiêm túc giống như có ai thiếu tiền tiên sinh, ta nhìn cũng thoải mái, nhưng tiên sinh là người tốt.”

      “Ừ.” Lăng Canh Tân gật gật đầu, lại loáng thoáng nghe được Tề Phỉ Dương thầm nho trong chăn: “Nếu là người tốt, ta tìm miếng đậu hũ đâm đầu.”

      An Nhược Hảo định tiếp, lại thấy Tề Phỉ Dương xốc chăn đứng lên từ giường: “Có người tới, chỉ ?”

      Lăng Canh Tân ôm An Nhược Hảo chặt hơn, cũng lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

      Tề Phỉ Dương thấy cửa động hơi có ánh lửa, tiến tới bên kia nhìn, tay cầm cây gạy, chuẩn bị vào đánh , hai vào đánh hai.

      “Bên này đều là cỏ dại đá lộn xộn, có.” Giọng kia rất gần, giống như vang lên bên tai, An Nhược Hảo nghe được mà tim đập thình thịch.

      “Sườn núi bên kia có động tĩnh! Đến bên kia !” Ở chỗ xa có người kêu lên, người tìm ở cửa động nghe thấy tiếng liền chạy theo .

      “Soạt soạt --” người nào đó lại lật cỏ dại tiến vào, Tề Phỉ Dương cầm gậy đánh xuống.

      “Là ta.” Bạch tiên sinh bắt lấy cây gậy của , Lăng Canh Tân vừa nhìn, thấy bản lĩnh cao thấp của hai người, Bạch tiên sinh lqd quả nhiên là thâm tàng bất lộ, mà gậy đó của Tề Phỉ Dương cũng ra bản lĩnh bất phàm bên trong của , thể so sánh với hai người.

      Tề Phỉ Dương bỏ cây gậy xuống, nhìn Bạch tiên sinh, yếu ớt mà lặng lẽ tiến đến trốn sau lưng An Nhược Hảo.

      “Tiên sinh.” An Nhược Hảo vội vã tiến lên, thấy tay áo Bạch tiên sinh nhuốm màu đỏ, “Ngài chảy máu.”

      sao, là máu quan chó.” Bạch tiên sinh cầm hai bao đồ lớn đưa cho Lăng Canh Tân, “Ngươi xem chút coi có thiếu gì ?”

      Lăng Canh Tân giống như kiểm tra: “ thiếu.”

      Bạch tiên sinh yên lặng lát rồi : “Cấm kỵ trong nhà các ngươi quá nhiều, ta châm mồi lửa đốt.”

      “Cái gì?” Lăng Canh Tân ngẩng đầu, thể tin nhìn .

      “Những thứ đó giữ lại chỉ hại chết các ngươi, lại mang , bằng đốt trước. May mà bọn họ phát , nếu phụ thân ngươi có chín cái đầu cũng đủ chém.” Bạch tiên sinh khoanh tay bước thong thả đến cửa động, nhìn .

      Lăng Canh Tân sa sút tinh thần ngồi bên mép giường: “Nhan Nhan, nhà của chúng ta hoàn toàn còn rồi.”

      “Nhị ca.” An Nhược Hảo nghe nhà Tiếu Nhan bị thiêu rồi, trong lòng cũng đau đớn thôi, nhưng Bạch tiên sinh đúng, tình thế bây giờ, ở đâu chứa đồ gì đó của tiên triều, cho dù hại chết bọn họ, Lăng Tri nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa hết tội. Nàng sờ mặt Lăng Canh Tân: “Nhị ca, ta rồi, chàng ở đâu chính là nhà.”

      “Nhan Nhan.” Bàn tay Lăng Canh Tân đặt mu bàn tay nàng, “Nhan Nhan.”

      An Nhược Hảo ôm đầu vào trong lòng: “ có việc gì, về sau chúng ta có nhà tốt hơn ở đây.”

      “Ừ, chỉ sợ nàng chịu nhiều khổ.”

      sợ, ta sợ.”

      “Khụ khụ.” Tề Phỉ Dương nghe bọn họ lời ân ái, cả người đều nổi da gà, nhịn được nhắc nhở ở bên cạnh có hai người còn sống đứng.

      “Khốn kiếp, lão tử phá án mười mấy năm đây là lần đầu tiên bị heo rừng ủi người!” Bốn người nghe quan sai phía ngoài hùng hùng hổ hổ xuống từ phía sườn núi đối diện, qua cửa động. Bọn họ lục soát cả đêm có kết quả, cuối cùng còn bị heo rừng ủi người, lúc này ước gì về nhà chờ. Dù sao nhà kia bị đốt, chỉ có thể thông báo cho thái thú quận Dung Dương coi chừng đừng để cho người chạy khỏi quận Dung Dương thôi.

      Bạch tiên sinh nghe đám lính xa, ngoắc tay với bọn họ: “Dọn dẹp chút, chúng ta lên đường.”

      “Bây giờ đường từ thôn Thuấn Thủy trấn Cổ Nhạc đều có người canh chừng, chúng ta như thế nào?” Xem ra Lăng Canh Tân điều tra trước, đại khái chính là lúc tìm thức ăn.

      “Ta lên đường lên đường, nhiều lời như thế làm gì?” Bạch tiên sinh nhịn được .

      An Nhược Hảo khẽ bóp tay , nếu tin tưởng Bạch tiên sinh, vậy nghe lời ngài ấy . Lăng Canh Tân nhìn ra ý tứ kiên định trong mắt nàng, mang theo ánh sáng tin tưởng, gật gật đầu.

      Bạch tiên sinh dẫn bọn họ ra khỏi hang núi, vòng ra phía sau hang núi, đột nhiên xuất con đường , Chân lưu manh đợi ở đó từ khi nào: “Nhị ca, Tiếu Nhan.”

      “lưu manh.” Lăng Canh Tân nhìn thấy xe đẩy tay phía sau lưng , phía chất rơm rạ, còn có 2 cái giường có chăn bông dày.

      “Nhị ca, thừa dịp trời còn chưa sáng, nhanh lên.” Lưu manh .

      “Lưu manh, Tú Lệ như thế nào?”

      “Bây giờ nàng ấy ở cữ thể ra cửa, thân thể xưa nay vẫn tốt, lần này cũng có chuyện, nàng ấy chỉ hơi lo lắng, nhưng bây giờ tương đối lo lắng cho hai người. Hai người xảy ra chuyện, thôn Thuấn Thủy cũng trốn thoát, bằng sớm chút, quan gia bắt được nhược điểm, còn ai biết chuyện về ca ca của Tú Lệ, cho nên hai người cần lo lắng. Chỉ cần , liên lụy đến thôn Thuấn Thủy rồi.”

      “Ừ.” Lăng Canh Tân vốn có nhiều lời để , nhưng giờ phút này cũng biết gì, vỗ vỗ bờ vai .

      An Nhược Hảo gỡ mặt dây chuyền ngọc cổ xuống: “Cái này cho đứa bé, vốn để cho đứa bé nhận ta làm nghĩa mẫu, kết quả chúng ta lại thể .”

      Chân lưu manh từ chối, nhận lấy: “Được.”

      Tề Phỉ Dương liếc mắt nhìn, lại cảm thấy tốt, đó là đồ đại nhân cho, trừ hoa bách hợp gáy, mặt dây chuyền bằng ngọc này cũng là tín vật, thiếu thứ cũng được, tiến lên bước cướp mặt dây chuyền ngọc lại, lấy vòng tay bằng bạc ở trong túi bên eo ra: “Đứa bé mới sinh tặng vòng tay bạc, Tiếu Nhan vẫn nên giữ mặt ngọc này .”

      An Nhược Hảo kinh ngạc liếc mắt nhìn: “Đại thúc chịu cho vòng tay bạc, mặt ngọc này mới lấy từ trong rương ra mấy ngày trước, cũng đưa cho đứa bé, có gì.”

      “Sao lại có gì, đây chính là tín vật nhận thân.”

      An Nhược Hảo nghe, kinh ngạc há hốc miệng: hình như biết chút gì.

      Bạch tiên sinh vẫn yên lặng nhìn về phương xa xoay đầu lại, thấy mặt ngọc cũng sững sờ, sau đó lại gật gật đầu, hình như hiểu ràng: “Cất mặt ngọc , chúng ta nên .”

      Lời Bạch tiên sinh cho đồng ý, An Nhược Hảo thể làm gì khác hơn là sững sờ cất mặt ngọc, mặc cho Lăng Canh Tân đẩy nàng nằm xe, bản thân cũng nằm lên.

      Chân lưu manh và Tề Phỉ Dương cầm chăn dày che kín hai người, nhìn từ bên ngoài thấy gì mới .

      Chân lưu manh kéo xe đẩy phía trước, phụ mẫu Chân lưu manh cũng cùng, Bạch tiên sinh và Tề Phỉ Dương theo phía sau giống như bảo vệ từ xa.

      “Người nào?”

      “Quan gia, mấy ngày trước con dâu ta sinh tôn nhi, nghĩ tới hôm nay đột nhiên bị băng huyết, ngất , phải nhanh chóng đưa lên trấn !” Nương Chân lưu manh chảy nước mắt nước mũi, khóc giống như .

      Quan sai dựa theo ánh sao yếu ớt nhìn chút, hình như dưới xe rướm máu, nhìn rất kinh người, cũng là điềm xấu, hơn nữa cả trấn Cổ Nhạc đều biết thê tử Chân lưu manh mới sinh đứa bé, liền ngờ vực vô căn cứ: “ , .”

      An Nhược Hảo lại ngờ dễ dàng qua cửa kiểm tra như vậy, mọi người vừa qua cửa lập tức bắt đầu nhanh, An Nhược Hảo vùi đầu trong ngực Lăng Canh Tân dám thở mạnh.

      Lăng Canh Tân cảm thấy nàng khẩn trương, càng ôm chặt nàng thêm, trong lòng cũng áy náy ba phần với nàng. Tân hôn bao lâu lại xảy ra chuyện như vậy, từ nay về sau Nhan Nhan phải chịu khổ cùng rồi.

      An Nhược Hảo cũng để ý tới cuộc sống phiêu bạt, dù sao chỉ cần có ở bên cạnh là được, chỉ có điều từ trước tới nay nàng có kinh nghiệm với loại chuyện như vậy, nàng ngờ có ngày nàng trở thành tội phạm trốn chạy.

      “Xuống.” Giọng cứng rắn của Bạch tiên sinh vang lên, Tề Phỉ Dương vội vàng vén chăn, chỉ sợ nương nhà buồn bực.

      “Tề đại thúc.” An Nhược Hảo định vịn tay , ngờ Lăng Canh Tân dùng chiêu lý ngư đả đỉnh * từ xe đẩy, nhanh chóng ôm nàng từ xe xuống.

      (*) lý ngư đả đỉnh: động tác trong võ thuật, khi nằm đất, dùng lực tay, chân, lưng để bật dậy.

      An Nhược Hảo bị xoay vòng, đầu cũng quay quay, vội vàng chụp lấy vai để cho nàng xuống, Lăng Canh Tân liếc nhìn Tề Phỉ Dương, đặt nàng vững vàng đất.

      Tề Phỉ Dương thầm nghĩ, tiểu tử này khiêu khích ! Nhưng khiêu khích gì chứ? Vẻ mặt khó hiểu.

      “A Tân, Tiếu Nhan.” Mễ lão đầu từ trong nhà ra.

      Lúc này An Nhược Hảo mới phát , bọn họ ở phía sau tiệm cháo của Mễ lão đầu.

      Mễ lão đầu liếc nhìn Bạch tiên sinh, gật gật đầu, Bạch tiên sinh liền rời .

      “Nhị ca, Tiếu Nhan, chúng ta chỉ có thể tiễn các ngươi tới đây. Ta biết cái gì các ngươi cũng thiếu, cho nên lqd có gì tốt cho các ngươi, nưhng mà sau này nếu các ngươi có cơ hội trở về, lưu manh nhất định bày yến tiệc chiêu đãi.”

      “Cám ơn ngươi, lưu manh.” An Nhược Hảo muốn ôm cám ơn, nhưng nhớ đó là phương thức cám ơn của đại, cuối cùng chỉ có thể đứng cám ơn, hơn nữa Chân lưu manh cũng ngại điều này, “Lúc trở về các ngươi phải cẩn thận.”

      “Ừ, điều đó chúng ta sớm nghĩ xong, Tiếu Nhan cần lo lắng. Chỉ có điều về sau ngươi theo nhị ca phải chịu khổ, nhưng nhị ca là người tốt, nhất định đối xử tốt với ngươi.” Chân lưu manh xong, hai mắt lại loáng thoáng đỏ, nếu nhờ bọn họ, sợ rằng đến bây giờ cũng chỉ là tên lưu manh, có thê tử, có hài tử, càng biết vì người nhà mà phấn đấu.

      “Lưu manh, ta biết tâm ý của ngươi…”

      “Nam tử hán đại trượng phu, đừng nhăn nhăn nhó nhó.” Tề Phỉ Dương nhịn được , Lăng Canh Tân khoong cho nương của cuộc sống tốt, ước gì lập tức mang theo nương chạy. Chỉ tiếc bây giờ nương là phụ nữ có chồng, điểm này tương đối rắc rối.

      Khi bọn họ chuyện, biết Bạch tiên sinh lấy ra chiếc xe ngựa từ chỗ nào.

      “Để Bạch Linh tiễn các ngươi ra khỏi trấn Cổ Nhạc.” Mễ lão đầu .

      “Dì ta thế nào?”

      “Bọn họ sớm chạy, đâu đến phiên ngươi lo lắng.” Nhắc tới Ngô phu nhân mặt Mễ lão đầu khinh bỉ, “Nữ nhân Hoắc Hạ Phi này am hiểu nhất chính là chạy trốn, ngươi hoàn toàn cần lo lắng.”

      An Nhược Hảo nghe Hoắc Hạ Phi, thế mới biết tên tuổi Ngô phu nhân, thấy Mễ lão đầu gọi thẳng khuê danh của dì ra như vậy, cảm thấy là lạ. Nhớ tới lúc trước Bạch tiên sinh , phải nương của Lăng Canh Tân tên là Sở Ngọc sao, hai người phải la tỷ muội sao, tên phải có chữ giống nhau chứ?

      Lăng Canh Tân nghe lời Mễ lão đầu xong khỏi thất vọng, vẫn nhớ dì, dì lại chỉ quan tâm đến bản thân mà chạy --


      Chương 49: Dã chiến
      Editor: Puck


      “Được rồi, các ngươi nhanh chóng lên đường, nên khơi thông lão đầu thông qua.” Mễ lão đầu thúc giục bọn họ lên xe, “ cần lưu luyến, qua thời gian nữa lão đầu tìm các ngươi.”

      Vốn trong lòng Lăng Canh Tân yên, nghe vậy, Mễ lão đầu lại tiến tới bên tai dặn dò mấy câu, yên lòng đáp lại “Được.” Lập tức, và An Nhược Hảo bị đẩy vào trong xe.

      Bạch tiên sinh cũng chui vào, để Tề Phỉ Dương ở lại bên ngoài đánh xe, Tề đại thúc muốn kháng nghị, nhưng Bạch tiên sinh liếc cái, liền im lặng, ngoan ngoãn đánh xe: “ về bên kia?” Tề Phỉ Dương nhìn cửa Tây vắng lặng.

      “Hướng ngược lại.” Bạch tiên sinh .

      “Ừ, nơi nhiều người dễ dàng trộn lẫn vào.” Tề Phỉ Dương gật đầu.

      Lăng Canh Tân và An Nhược Hảo vừa vào xe ngựa liền bị Bạch tiên sinh nhét vò trong rương lớn, vừa đúng hai người lớn. Bọn họ ở bên trong chỉ có thể nghe thấy tiếng xe ngựa “lộc cộc lộc cộc”, hình như bên cạnh còn có tiếng người huyên náo, nhưng Lăng Canh Tân ôm vòng eo mềm mại của An Nhược Hảo, hơn nữa, người An Nhược Hảo cũng dán sát, hai đóa hoa mềm mại vẫn cọ , càng cảm thấy chỗ nào đó người mơ hồ ngẩng đầu dậy. Cứng rắn này đúng lúc.

      An Nhược Hảo chỉ cảm thấy rất chen lấn trong rương, thỉnh thoảng lại đổi tư thế, nào biết điều này càng khiến cho dục hỏa của Lăng Canh Tân tăng thêm, nang vừa động, nàng vừa động, cọ đến chỗ nào đó sớm nên nghĩ là gì gì đó. Nhưng mấy ngày này trong đầu nàng toàn là biến đổi nhanh, nhà ấm áp yên ổn có, mặc dù ở đâu có đều tốt, thế nhưng giây phút chân chính rời , trong lòng càng thêm buồn khổ.

      Lăng Canh Tân ôm nàng, mờ mờ ảo ảo cảm thấy nàng hơi muốn khóc, hơn nữa buồn bã. nghĩ muốn dời lực chú ý của nàng . “Nhan Nhan, nàng cứ dán vào ta giày vò.” Giọng khàn khàn của Lăng Canh Tân , xong liếm lên vành tai của nàng.

      “Nhị ca.” An Nhược Hảo cảm giác được môi tìm kiếm mặt mình, liền men theo lên. Hai miệng lưỡi sưởi ấm, trong lòng hai người cũng ấm áp.

      Mặc dù trong bóng tối Lăng Canh Tân thấy mặt nàng, nhưng biết trong lòng nàng cũng bất an yên, cũng yên, chỉ muốn tìm chút chuyện, tận lực che giấu những tâm tình kia .

      “Nhị ca.” An Nhược Hảo nghe tiếng tim đập của trong bóng đêm, chút phiền não trong lòng cũng chầm chậm hạ xuống, buông môi lưỡi dây dưa ra, vòng chặt vòng eo , “Chàng cần dời lực chú ý của ta , có chàng ở bên cạnh là đủ rồi, cần tự trách.”

      Lăng Canh Tân lặng lẽ ôm lấy nàng, thình lình ở bên ngoài xe ngựa rung lên, hai người ở trong rương đụng mấy cái.

      xảy ra chuyện gì?” An Nhược Hảo cả kinh .

      “Chỉ sợ phải qua cửa kiểm tra rồi.” Lăng Canh Tân , cẩn thận lắng nghe thanh bên ngoài.

      “Mở rương ra xem chút.” giọng vang lên, rất gần, ở ngay rương.

      An Nhược Hảo cầu nguyện ngàn vạn lần được, nhưng tiếp theo cái chớp mắt rương được mở ra, ánh sáng chiếu vào, nàng nhịn được mắt hơi híp lại. Lăng Canh Tân vội vàng bảo vệ nàng, chỉ sợ người bên ngoài đả thương nàng.

      “Ừ, quả chỉ là vài cuộn vải, .” ngờ người nọ liếc mắt nhìn rồi khép nắp lại. Hai người bọn họ còn chưa kịp phản ứng, con ngựa tiếp tục chạy, lần này thanh người bên ngoài dần ít , dần dần chỉ còn tiếng vó ngựa và tiếng ra roi của Tề đại thúc.

      An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân cùng thở phào, nhưng chỉ sợ trạm kiểm soát phía sau dễ chịu, trong lòng lại nhấc lên.

      Nhưng đường qua mấy trạm kiểm soát, nhưng mở nắp nữa, hình như trông chừng càng lúc càng lỏng, cứ thế, cách khá xa mọi người tự nhiên buông lỏng.

      “Nhị ca, Bạch tiên sinh muốn đưa chúng ta đâu?”

      “Vừa rồi Mễ lão đầu khẽ bên tai ta để cho Bạch tiên sinh đưa chúng ta Tấn Bình, phụ thân ở bên đó, có thể bảo vệ chúng ta. Hơn nữa gốc gác chúng ta ở bên đó, vốn nên trở về.”

      “Ừ, hy vọng nhanh chóng tìm được phụ thân. Chân tình việc nhà mấy ngày qua , để phụ thân đừng nhúng tay vào, mấy người chúng ta hòa thuận mỹ mãn sống qua ngày phải rất tốt sao?”

      “ừ, chờ nàng sinh cho ta mấy hài tử, phụ thân ôm tôn tử cũng lang thang mãi ở bên ngoài.” Lăng Canh Tân vui sướng cười tiếng.

      “Sinh mấy hài tử… Chàng tính toán để cho ta sinh mấy?”

      “Ừ, vốn muốn càng nhiều càng tốt, bây giờ nghĩ lại, sinh hai là tốt. Giống như chúng ta lớn lên bên nhau từ , chỉ tiếc cuối cùng nữ hài tử vẫn phải gả ra ngoài.” Lăng Canh Tân phía trước vui, đến phía sau lai hơi thẫn thờ, đột nhiên lái sang chuyện khác, “Nếu để nhi tử của chúng ta nuôi niếp niếp *?”

      (*) niếp niếp: cách gọi thân mật của bé .

      “Niếp niếp, nhi tử của chàng còn chưa thấy bóng dáng đấy.” An Nhược Hảo vừa bực mình vừa buồn cười.

      “Đúng vậy, chúng ta thành thân hai tháng, sao bụng nàng chút động tĩnh cũng cso?” Lăng Canh Tân xong đưa tay vuốt ve bụng nàng, mềm mại bình thường.

      “Sợ rằng thân thể ta có chút vấn đề.” An Nhược Hảo lo lắng .

      sợ, chờ đến Tấn Bình, chúng ta tìm đại phu tốt kiểm tra, Tấn Bình là quốc gia mạnh nhất trong mấy quốc gia, đại phu cũng tốt, sợ tật xấu gì.” Lăng Canh Tân an ủi.

      “Ừ.”

      “Xuống.” Đột nhiên, Bạch tiên sinh mở rương ra.

      Hai người lập tức ra khỏi xe ngựa, thấy Tề đại thúc ở bên kia rừng nhóm lửa, nướng đồ ăn dân dã.

      “Thơm quá.”

      “Tiếu Nhan đừng đụng, để cho ta tới là được rồi, nàng nghỉ ngơi.” Tề đại thúc đẩy đồ sang bên, sao nương nhà có thể làm những thứ này.

      Mặc dù Lăng Canh Tân vui mừng khi thấy thương Tiếu Nhan, nhưng còn đau lòng hơn , cảm giác khó tả.

      An Nhược Hảo thấy Tề đại thúc cho đụng, liền vài vòng bên cạnh, sau cánh rừng này còn có dòng suối , trong suối có cá vui vẻ bơi lội.

      Ở bên ngoài thể cởi giày vớ, nếu chính là có giáo dục, nếu nàng đúng là muốn cởi ra xuống chơi đùa.

      “Nhan Nhan, nhị ca xuống bắt cá cho nàng.” Lăng Canh Tân nhìn vẻ mặt kích động của nàng, rồi lại ngại hợp tập tục, liền vén ống quần.

      An Nhược Hảo nhìn cánh rừng, nơi này cây cối um tùm, cỏ dại cũng ít, trừ con đường kia, vốn có dấu vết của ai, hoàn toàn giống như thôn Thuấn Thủy.

      Gió rừng ấm áp, lướt qua mặt, thổi tan chút lo lắng dọc đường. Ánh mặt trời chiếu xuống xuyên qua lá cây, khiến trong rừng lúc tối lúc sáng, khiến tâm tình người ta cũng lay động theo. Nàng ngẩng đầu nhìn, bên đó có tổ chim. Chim chóc còn lưu luyến gia đình, huống chi dlqd con người, nhưng nàng tin tưởng bọn họ có cuộc sống khá hơn, có nhà tốt hơn, chỉ cần bọn họ đồng tâm hiệp lực.

      “Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân thấy nàng nhìn chằm chằm phía , bản thân cũng ngẩng đầu nhìn, trong lòng hiểu ràng, càng quyết tâm hơn cho nàng cuộc sống tốt.

      “Nhị ca, bên chân chàng có con.” An Nhược Hảo nhìn con cá chút sợ hãi bên chân , hưng phấn , nhưng nghĩ con sông này cũng là nhà của con cá , lại , “Đừng bắt, để cho nó ở lại đó.”

      Lăng Canh Tân gật đầu, gỡ tảng đá vừa xếp trong lòng sông để vây con cá ra, lau chân ngồi bên cạnh nàng, nắm tay nàng: “Nhan Nhan, tin tưởng ta, tương lai của chúng ta nhất định rất tốt đẹp.”

      “Ta tin chàng.” An Nhược Hảo hôn lên môi , tỏ vẻ khích lệ.

      Lăng Canh Tân ở trong rương bị cọ đến cả người mang hỏa, lại có chỗ phát tiết, bây giờ thể bỏ qua cho nàng, mút chặt môi nàng buông, bàn tay cũng cam chịu tịch mịch, vuốt ve toàn thân.

      “Nhị ca, ở chỗ hoang dã.”

      “Nhan Nhan, ta cứ sờ, mấy ngày nay ở chung chỗ với bọn họ, ta nhịn chết rồi.” Lăng Canh Tân tỏ vẻ đáng thương nhìn nàng.

      An Nhược Hảo bị cặp mắt này nhìn, trái tim mềm nhũn, mặc cho chấm mút.

      Tay Lăng Canh Tân dò trước ngực nàng, xoa hai khối mềm mại, đột nhiên cảm thấy tâm tình thoải mái, vừa hôn cổ trắng nõn của nàng, hương thơm người nàng luoon khiến cho có thể trầm luân.

      “Ưmh.” An Nhược Hảo bị chọc cho nhịn được ngâm nga ra tiếng, nhưng lại sợ Tề đại thúc và Bạch tiên sinh nghe được, cắn môi.

      Lăng Canh Tân cảm thấy chỉ sờ sờ hôn hoàn toàn đủ, hạ quyết tâm, bế nàng ngồi lên đùi mình, xốc cái yếm của nàng, cắn đào của nàng, thẳng xuống dưới, cởi thắt lưng của nàng.

      “Nhị ca, cần.” An Nhược Hảo cầm tay , chẳng lẽ định dã chiến vào lúc này.

      “Ta sờ sờ chút.” Giọng Lăng Canh Tân càng uất ức, càng thêm mê hoặc.

      An Nhược Hảo đành phải thôi, ôm lấy đầu , để cho mình té xuống từ người .

      Lăng Canh Tân nhìn mắt khép hờ của nàng, ngón tay dò vào đào nguyên ngừng rút ra cắm vào, nơi này yên tĩnh chỉ có tiếng gió núi trong rừng, tiếng chất lỏng kia hết sức hài hòa với tiếng nước chảy róc rách.

      “Nhan Nhan, bọn họ ở bên kia nấu cơm, chúng ta tới lát có được ?”

      cần.”

      “Nhan Nhan, nàng xem nó.” Lăng Canh Tân kéo tay nàng sờ đệ đệ của mình, lều chống lên, nếu hạ sốt cho nó, như vậy càng quá đáng.

      “Chàng…” An Nhược Hảo hết ý kiến.

      “Nhan Nhan, ta tới đây.” Lăng Canh Tân hơi nhỏm dậy cởi quần ra, đỡ đệ đệ mình vọt vào. May mà phía dưới An Nhược Hảo đủ ướt át, nếu bị chống đến đau chết.

      An Nhược Hảo ôm lấy cổ , cắn lấy đầu vai , để cho mình phát ra thanh ngượng ngùng.

      Lăng Canh Tân có thể ra sức chạy nước rút, chuyện dã chiến này mang theo chút lén lút vô cùng kích thích, khó trách bọn Tiếu quả phụ đều thích dã ngoại. Về sau nếu có cơ hội, phải mang Nhan Nhan chơi nhiều mấy lần.

      “Ăn cơm.” Giọng Tề đại thúc vang lên oang oang.

      “Ăn cơm.” Giọng An Nhược Hảo mang theo run rẩy, bởi vì tốc độ Lăng Canh Tân càng lúc càng nhanh, giống như lúc thi nước đến chân mới nhảy, có thể tiếp nhận bao nhiêu bấy nhiêu, còn có thể sướng lúc nào hay lúc đó.

      “A!” Cuối cùng Lăng Canh Tân chạy nước rút, phun luồng nhiệt nóng vào trong cơ thể nàng.

      “Ăn cơm.” Giọng Tề đại thúc đột nhiên vang lên gần đây.

      Lăng Canh Tân vội quay lưng che chắn cho An Nhược Hảo, quay đầu lại mạnh mẽ trợn mắt liếc nhìn Tề đại thúc: phá hoại chuyện tốt của người khác, cứ nhìn nữa đau mắt hột.

      Tề đại thúc chỉ thấy cái lưng cường tráng của Lăng Canh Tân, xiêm áo người xốc xếch. An Nhược Hảo mắc cỡ rúc vào trong ngực Lăng Canh Tân dám động, chỉ thấy bờ vai trắng nõn bóng loáng, nuốt ngụm nước miếng: “Cái gì ta cũng nhìn thấy, các ngươi nhanh chóng tới dùng cơm.”

      An Nhược Hảo nghe xa, khóe mắt liếc về vạt áo ngoài màu xám của Tề đai thúc, mắc cỡ muốn đánh Lăng Canh Tân, nhưng cảm giác run rẩy khiến cho nàng cứ dán chặt người di chuyển được, trong lòng nghĩ lần sau quyết để cho làm loạn.

      Lăng Canh Tân “Cơm nước no nê”, hài lòng lấy nước lau cho An Nhược Hảo, sửa sang y phục cho nàng, mình cũng tắm, sau đó ôm nàng ăn cơm.

      Tề đại thúc thấy bọn họ trở lại, đỏ mặt vùi đầu gặm gà rừng, Bạch tiên sinh tỏ vẻ biết gì, ra trong lòng suy nghĩ: Kêu ngươi đừng qua ngươi cứ , lần này lúng túng.

      An Nhược Hảo mắc cỡ mặt còn đỏ hơn xiêm áo, oán trách nhìn Lăng Canh Tân vài lần, Lăng Canh Tân cười cười xé thịt gà cho nàng: “Bồi bổ thân thể.”

      “…”

      An Nhược Hảo liếc mắt lườm Lăng Canh Tân, lại liếc nhìn Tề đại thúc và Bạch tiên sinh mấy lần, vùi đầu ăn gà, để ý tới .
      TrâuChris thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 48: Rời
      Editor: Puck

      “Mới có.” Tề Phỉ Dương nằm giường gỗ vội vàng xua xua tay, “Ngươi xem ta cũng là người luyện võ, sao có thể nhìn ra bản lĩnh của chứ, đúng , Lăng tiểu ca?”

      Lăng Canh Tân từ chối cho ý kiến, nhớ tới bản lĩnh của Bạch tiên sinh, động tác võ thuật hoàn toàn giống phụ thân, ngược lại hơi giống nương. Chỉ có điều thân công phu của nương là lấy nhu thắng cương, còn lực tay của Bạch tiên sinh hơi lớn, hơn nữa ra chưởng mạnh mẽ, vẫn khác nương. Từ khi biết Bạch tiên sinh vẫn hơi sợ tiên sinh, có liên quan đến chuyện của tiên sinh cũng dám hỏi bất kỳ ai, hôm nay muốn hỏi lại có ai để cho hỏi rồi.

      “Nhị ca, chàng nghĩ gì?” An Nhược Hảo chọc chọc lồng ngực rất co dãn của , chọc thoải mái, nhịn được liền chọc mấy cái.

      Lăng Canh Tân bắt lấy tay nghịch ngợm của nàng, bàn tay nắm thành quyền bao lấy tay nàng cho nàng lộn xộn: “ nghĩ chuyện của Bạch tiên sinh.”

      “Ừ, tiên sinh đưa chúng ta , tiên sinh muốn đưa chúng ta đâu?”

      biết.”

      “Dường như chàng hơi sợ tiên sinh?” An Nhược Hảo phát mỗi khi nhắc tới Bạch tiên sinh Lăng Canh Tân hơi ấp úng, bất cứ lúc nào.

      có.” Tự ái của Lăng Canh Tân cho phép thừa nhận, thế nhưng ra ngoài chính cũng tin, lại gật gật đầu, “Đúng là có chút.”

      An Nhược Hảo gật đầu: “Vẻ mặt tiên sinh cả ngày nghiêm túc giống như có ai thiếu tiền tiên sinh, ta nhìn cũng thoải mái, nhưng tiên sinh là người tốt.”

      “Ừ.” Lăng Canh Tân gật gật đầu, lại loáng thoáng nghe được Tề Phỉ Dương thầm nho trong chăn: “Nếu là người tốt, ta tìm miếng đậu hũ đâm đầu.”

      An Nhược Hảo định tiếp, lại thấy Tề Phỉ Dương xốc chăn đứng lên từ giường: “Có người tới, chỉ ?”

      Lăng Canh Tân ôm An Nhược Hảo chặt hơn, cũng lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

      Tề Phỉ Dương thấy cửa động hơi có ánh lửa, tiến tới bên kia nhìn, tay cầm cây gạy, chuẩn bị vào đánh , hai vào đánh hai.

      “Bên này đều là cỏ dại đá lộn xộn, có.” Giọng kia rất gần, giống như vang lên bên tai, An Nhược Hảo nghe được mà tim đập thình thịch.

      “Sườn núi bên kia có động tĩnh! Đến bên kia !” Ở chỗ xa có người kêu lên, người tìm ở cửa động nghe thấy tiếng liền chạy theo .

      “Soạt soạt --” người nào đó lại lật cỏ dại tiến vào, Tề Phỉ Dương cầm gậy đánh xuống.

      “Là ta.” Bạch tiên sinh bắt lấy cây gậy của , Lăng Canh Tân vừa nhìn, thấy bản lĩnh cao thấp của hai người, Bạch tiên sinh lqd quả nhiên là thâm tàng bất lộ, mà gậy đó của Tề Phỉ Dương cũng ra bản lĩnh bất phàm bên trong của , thể so sánh với hai người.

      Tề Phỉ Dương bỏ cây gậy xuống, nhìn Bạch tiên sinh, yếu ớt mà lặng lẽ tiến đến trốn sau lưng An Nhược Hảo.

      “Tiên sinh.” An Nhược Hảo vội vã tiến lên, thấy tay áo Bạch tiên sinh nhuốm màu đỏ, “Ngài chảy máu.”

      sao, là máu quan chó.” Bạch tiên sinh cầm hai bao đồ lớn đưa cho Lăng Canh Tân, “Ngươi xem chút coi có thiếu gì ?”

      Lăng Canh Tân giống như kiểm tra: “ thiếu.”

      Bạch tiên sinh yên lặng lát rồi : “Cấm kỵ trong nhà các ngươi quá nhiều, ta châm mồi lửa đốt.”

      “Cái gì?” Lăng Canh Tân ngẩng đầu, thể tin nhìn .

      “Những thứ đó giữ lại chỉ hại chết các ngươi, lại mang , bằng đốt trước. May mà bọn họ phát , nếu phụ thân ngươi có chín cái đầu cũng đủ chém.” Bạch tiên sinh khoanh tay bước thong thả đến cửa động, nhìn .

      Lăng Canh Tân sa sút tinh thần ngồi bên mép giường: “Nhan Nhan, nhà của chúng ta hoàn toàn còn rồi.”

      “Nhị ca.” An Nhược Hảo nghe nhà Tiếu Nhan bị thiêu rồi, trong lòng cũng đau đớn thôi, nhưng Bạch tiên sinh đúng, tình thế bây giờ, ở đâu chứa đồ gì đó của tiên triều, cho dù hại chết bọn họ, Lăng Tri nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa hết tội. Nàng sờ mặt Lăng Canh Tân: “Nhị ca, ta rồi, chàng ở đâu chính là nhà.”

      “Nhan Nhan.” Bàn tay Lăng Canh Tân đặt mu bàn tay nàng, “Nhan Nhan.”

      An Nhược Hảo ôm đầu vào trong lòng: “ có việc gì, về sau chúng ta có nhà tốt hơn ở đây.”

      “Ừ, chỉ sợ nàng chịu nhiều khổ.”

      sợ, ta sợ.”

      “Khụ khụ.” Tề Phỉ Dương nghe bọn họ lời ân ái, cả người đều nổi da gà, nhịn được nhắc nhở ở bên cạnh có hai người còn sống đứng.

      “Khốn kiếp, lão tử phá án mười mấy năm đây là lần đầu tiên bị heo rừng ủi người!” Bốn người nghe quan sai phía ngoài hùng hùng hổ hổ xuống từ phía sườn núi đối diện, qua cửa động. Bọn họ lục soát cả đêm có kết quả, cuối cùng còn bị heo rừng ủi người, lúc này ước gì về nhà chờ. Dù sao nhà kia bị đốt, chỉ có thể thông báo cho thái thú quận Dung Dương coi chừng đừng để cho người chạy khỏi quận Dung Dương thôi.

      Bạch tiên sinh nghe đám lính xa, ngoắc tay với bọn họ: “Dọn dẹp chút, chúng ta lên đường.”

      “Bây giờ đường từ thôn Thuấn Thủy trấn Cổ Nhạc đều có người canh chừng, chúng ta như thế nào?” Xem ra Lăng Canh Tân điều tra trước, đại khái chính là lúc tìm thức ăn.

      “Ta lên đường lên đường, nhiều lời như thế làm gì?” Bạch tiên sinh nhịn được .

      An Nhược Hảo khẽ bóp tay , nếu tin tưởng Bạch tiên sinh, vậy nghe lời ngài ấy . Lăng Canh Tân nhìn ra ý tứ kiên định trong mắt nàng, mang theo ánh sáng tin tưởng, gật gật đầu.

      Bạch tiên sinh dẫn bọn họ ra khỏi hang núi, vòng ra phía sau hang núi, đột nhiên xuất con đường , Chân lưu manh đợi ở đó từ khi nào: “Nhị ca, Tiếu Nhan.”

      “lưu manh.” Lăng Canh Tân nhìn thấy xe đẩy tay phía sau lưng , phía chất rơm rạ, còn có 2 cái giường có chăn bông dày.

      “Nhị ca, thừa dịp trời còn chưa sáng, nhanh lên.” Lưu manh .

      “Lưu manh, Tú Lệ như thế nào?”

      “Bây giờ nàng ấy ở cữ thể ra cửa, thân thể xưa nay vẫn tốt, lần này cũng có chuyện, nàng ấy chỉ hơi lo lắng, nhưng bây giờ tương đối lo lắng cho hai người. Hai người xảy ra chuyện, thôn Thuấn Thủy cũng trốn thoát, bằng sớm chút, quan gia bắt được nhược điểm, còn ai biết chuyện về ca ca của Tú Lệ, cho nên hai người cần lo lắng. Chỉ cần , liên lụy đến thôn Thuấn Thủy rồi.”

      “Ừ.” Lăng Canh Tân vốn có nhiều lời để , nhưng giờ phút này cũng biết gì, vỗ vỗ bờ vai .

      An Nhược Hảo gỡ mặt dây chuyền ngọc cổ xuống: “Cái này cho đứa bé, vốn để cho đứa bé nhận ta làm nghĩa mẫu, kết quả chúng ta lại thể .”

      Chân lưu manh từ chối, nhận lấy: “Được.”

      Tề Phỉ Dương liếc mắt nhìn, lại cảm thấy tốt, đó là đồ đại nhân cho, trừ hoa bách hợp gáy, mặt dây chuyền bằng ngọc này cũng là tín vật, thiếu thứ cũng được, tiến lên bước cướp mặt dây chuyền ngọc lại, lấy vòng tay bằng bạc ở trong túi bên eo ra: “Đứa bé mới sinh tặng vòng tay bạc, Tiếu Nhan vẫn nên giữ mặt ngọc này .”

      An Nhược Hảo kinh ngạc liếc mắt nhìn: “Đại thúc chịu cho vòng tay bạc, mặt ngọc này mới lấy từ trong rương ra mấy ngày trước, cũng đưa cho đứa bé, có gì.”

      “Sao lại có gì, đây chính là tín vật nhận thân.”

      An Nhược Hảo nghe, kinh ngạc há hốc miệng: hình như biết chút gì.

      Bạch tiên sinh vẫn yên lặng nhìn về phương xa xoay đầu lại, thấy mặt ngọc cũng sững sờ, sau đó lại gật gật đầu, hình như hiểu ràng: “Cất mặt ngọc , chúng ta nên .”

      Lời Bạch tiên sinh cho đồng ý, An Nhược Hảo thể làm gì khác hơn là sững sờ cất mặt ngọc, mặc cho Lăng Canh Tân đẩy nàng nằm xe, bản thân cũng nằm lên.

      Chân lưu manh và Tề Phỉ Dương cầm chăn dày che kín hai người, nhìn từ bên ngoài thấy gì mới .

      Chân lưu manh kéo xe đẩy phía trước, phụ mẫu Chân lưu manh cũng cùng, Bạch tiên sinh và Tề Phỉ Dương theo phía sau giống như bảo vệ từ xa.

      “Người nào?”

      “Quan gia, mấy ngày trước con dâu ta sinh tôn nhi, nghĩ tới hôm nay đột nhiên bị băng huyết, ngất , phải nhanh chóng đưa lên trấn !” Nương Chân lưu manh chảy nước mắt nước mũi, khóc giống như .

      Quan sai dựa theo ánh sao yếu ớt nhìn chút, hình như dưới xe rướm máu, nhìn rất kinh người, cũng là điềm xấu, hơn nữa cả trấn Cổ Nhạc đều biết thê tử Chân lưu manh mới sinh đứa bé, liền ngờ vực vô căn cứ: “ , .”

      An Nhược Hảo lại ngờ dễ dàng qua cửa kiểm tra như vậy, mọi người vừa qua cửa lập tức bắt đầu nhanh, An Nhược Hảo vùi đầu trong ngực Lăng Canh Tân dám thở mạnh.

      Lăng Canh Tân cảm thấy nàng khẩn trương, càng ôm chặt nàng thêm, trong lòng cũng áy náy ba phần với nàng. Tân hôn bao lâu lại xảy ra chuyện như vậy, từ nay về sau Nhan Nhan phải chịu khổ cùng rồi.

      An Nhược Hảo cũng để ý tới cuộc sống phiêu bạt, dù sao chỉ cần có ở bên cạnh là được, chỉ có điều từ trước tới nay nàng có kinh nghiệm với loại chuyện như vậy, nàng ngờ có ngày nàng trở thành tội phạm trốn chạy.

      “Xuống.” Giọng cứng rắn của Bạch tiên sinh vang lên, Tề Phỉ Dương vội vàng vén chăn, chỉ sợ nương nhà buồn bực.

      “Tề đại thúc.” An Nhược Hảo định vịn tay , ngờ Lăng Canh Tân dùng chiêu lý ngư đả đỉnh * từ xe đẩy, nhanh chóng ôm nàng từ xe xuống.

      (*) lý ngư đả đỉnh: động tác trong võ thuật, khi nằm đất, dùng lực tay, chân, lưng để bật dậy.

      An Nhược Hảo bị xoay vòng, đầu cũng quay quay, vội vàng chụp lấy vai để cho nàng xuống, Lăng Canh Tân liếc nhìn Tề Phỉ Dương, đặt nàng vững vàng đất.

      Tề Phỉ Dương thầm nghĩ, tiểu tử này khiêu khích ! Nhưng khiêu khích gì chứ? Vẻ mặt khó hiểu.

      “A Tân, Tiếu Nhan.” Mễ lão đầu từ trong nhà ra.

      Lúc này An Nhược Hảo mới phát , bọn họ ở phía sau tiệm cháo của Mễ lão đầu.

      Mễ lão đầu liếc nhìn Bạch tiên sinh, gật gật đầu, Bạch tiên sinh liền rời .

      “Nhị ca, Tiếu Nhan, chúng ta chỉ có thể tiễn các ngươi tới đây. Ta biết cái gì các ngươi cũng thiếu, cho nên lqd có gì tốt cho các ngươi, nưhng mà sau này nếu các ngươi có cơ hội trở về, lưu manh nhất định bày yến tiệc chiêu đãi.”

      “Cám ơn ngươi, lưu manh.” An Nhược Hảo muốn ôm cám ơn, nhưng nhớ đó là phương thức cám ơn của đại, cuối cùng chỉ có thể đứng cám ơn, hơn nữa Chân lưu manh cũng ngại điều này, “Lúc trở về các ngươi phải cẩn thận.”

      “Ừ, điều đó chúng ta sớm nghĩ xong, Tiếu Nhan cần lo lắng. Chỉ có điều về sau ngươi theo nhị ca phải chịu khổ, nhưng nhị ca là người tốt, nhất định đối xử tốt với ngươi.” Chân lưu manh xong, hai mắt lại loáng thoáng đỏ, nếu nhờ bọn họ, sợ rằng đến bây giờ cũng chỉ là tên lưu manh, có thê tử, có hài tử, càng biết vì người nhà mà phấn đấu.

      “Lưu manh, ta biết tâm ý của ngươi…”

      “Nam tử hán đại trượng phu, đừng nhăn nhăn nhó nhó.” Tề Phỉ Dương nhịn được , Lăng Canh Tân khoong cho nương của cuộc sống tốt, ước gì lập tức mang theo nương chạy. Chỉ tiếc bây giờ nương là phụ nữ có chồng, điểm này tương đối rắc rối.

      Khi bọn họ chuyện, biết Bạch tiên sinh lấy ra chiếc xe ngựa từ chỗ nào.

      “Để Bạch Linh tiễn các ngươi ra khỏi trấn Cổ Nhạc.” Mễ lão đầu .

      “Dì ta thế nào?”

      “Bọn họ sớm chạy, đâu đến phiên ngươi lo lắng.” Nhắc tới Ngô phu nhân mặt Mễ lão đầu khinh bỉ, “Nữ nhân Hoắc Hạ Phi này am hiểu nhất chính là chạy trốn, ngươi hoàn toàn cần lo lắng.”

      An Nhược Hảo nghe Hoắc Hạ Phi, thế mới biết tên tuổi Ngô phu nhân, thấy Mễ lão đầu gọi thẳng khuê danh của dì ra như vậy, cảm thấy là lạ. Nhớ tới lúc trước Bạch tiên sinh , phải nương của Lăng Canh Tân tên là Sở Ngọc sao, hai người phải la tỷ muội sao, tên phải có chữ giống nhau chứ?

      Lăng Canh Tân nghe lời Mễ lão đầu xong khỏi thất vọng, vẫn nhớ dì, dì lại chỉ quan tâm đến bản thân mà chạy --


      Chương 49: Dã chiến
      Editor: Puck


      “Được rồi, các ngươi nhanh chóng lên đường, nên khơi thông lão đầu thông qua.” Mễ lão đầu thúc giục bọn họ lên xe, “ cần lưu luyến, qua thời gian nữa lão đầu tìm các ngươi.”

      Vốn trong lòng Lăng Canh Tân yên, nghe vậy, Mễ lão đầu lại tiến tới bên tai dặn dò mấy câu, yên lòng đáp lại “Được.” Lập tức, và An Nhược Hảo bị đẩy vào trong xe.

      Bạch tiên sinh cũng chui vào, để Tề Phỉ Dương ở lại bên ngoài đánh xe, Tề đại thúc muốn kháng nghị, nhưng Bạch tiên sinh liếc cái, liền im lặng, ngoan ngoãn đánh xe: “ về bên kia?” Tề Phỉ Dương nhìn cửa Tây vắng lặng.

      “Hướng ngược lại.” Bạch tiên sinh .

      “Ừ, nơi nhiều người dễ dàng trộn lẫn vào.” Tề Phỉ Dương gật đầu.

      Lăng Canh Tân và An Nhược Hảo vừa vào xe ngựa liền bị Bạch tiên sinh nhét vò trong rương lớn, vừa đúng hai người lớn. Bọn họ ở bên trong chỉ có thể nghe thấy tiếng xe ngựa “lộc cộc lộc cộc”, hình như bên cạnh còn có tiếng người huyên náo, nhưng Lăng Canh Tân ôm vòng eo mềm mại của An Nhược Hảo, hơn nữa, người An Nhược Hảo cũng dán sát, hai đóa hoa mềm mại vẫn cọ , càng cảm thấy chỗ nào đó người mơ hồ ngẩng đầu dậy. Cứng rắn này đúng lúc.

      An Nhược Hảo chỉ cảm thấy rất chen lấn trong rương, thỉnh thoảng lại đổi tư thế, nào biết điều này càng khiến cho dục hỏa của Lăng Canh Tân tăng thêm, nang vừa động, nàng vừa động, cọ đến chỗ nào đó sớm nên nghĩ là gì gì đó. Nhưng mấy ngày này trong đầu nàng toàn là biến đổi nhanh, nhà ấm áp yên ổn có, mặc dù ở đâu có đều tốt, thế nhưng giây phút chân chính rời , trong lòng càng thêm buồn khổ.

      Lăng Canh Tân ôm nàng, mờ mờ ảo ảo cảm thấy nàng hơi muốn khóc, hơn nữa buồn bã. nghĩ muốn dời lực chú ý của nàng . “Nhan Nhan, nàng cứ dán vào ta giày vò.” Giọng khàn khàn của Lăng Canh Tân , xong liếm lên vành tai của nàng.

      “Nhị ca.” An Nhược Hảo cảm giác được môi tìm kiếm mặt mình, liền men theo lên. Hai miệng lưỡi sưởi ấm, trong lòng hai người cũng ấm áp.

      Mặc dù trong bóng tối Lăng Canh Tân thấy mặt nàng, nhưng biết trong lòng nàng cũng bất an yên, cũng yên, chỉ muốn tìm chút chuyện, tận lực che giấu những tâm tình kia .

      “Nhị ca.” An Nhược Hảo nghe tiếng tim đập của trong bóng đêm, chút phiền não trong lòng cũng chầm chậm hạ xuống, buông môi lưỡi dây dưa ra, vòng chặt vòng eo , “Chàng cần dời lực chú ý của ta , có chàng ở bên cạnh là đủ rồi, cần tự trách.”

      Lăng Canh Tân lặng lẽ ôm lấy nàng, thình lình ở bên ngoài xe ngựa rung lên, hai người ở trong rương đụng mấy cái.

      xảy ra chuyện gì?” An Nhược Hảo cả kinh .

      “Chỉ sợ phải qua cửa kiểm tra rồi.” Lăng Canh Tân , cẩn thận lắng nghe thanh bên ngoài.

      “Mở rương ra xem chút.” giọng vang lên, rất gần, ở ngay rương.

      An Nhược Hảo cầu nguyện ngàn vạn lần được, nhưng tiếp theo cái chớp mắt rương được mở ra, ánh sáng chiếu vào, nàng nhịn được mắt hơi híp lại. Lăng Canh Tân vội vàng bảo vệ nàng, chỉ sợ người bên ngoài đả thương nàng.

      “Ừ, quả chỉ là vài cuộn vải, .” ngờ người nọ liếc mắt nhìn rồi khép nắp lại. Hai người bọn họ còn chưa kịp phản ứng, con ngựa tiếp tục chạy, lần này thanh người bên ngoài dần ít , dần dần chỉ còn tiếng vó ngựa và tiếng ra roi của Tề đại thúc.

      An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân cùng thở phào, nhưng chỉ sợ trạm kiểm soát phía sau dễ chịu, trong lòng lại nhấc lên.

      Nhưng đường qua mấy trạm kiểm soát, nhưng mở nắp nữa, hình như trông chừng càng lúc càng lỏng, cứ thế, cách khá xa mọi người tự nhiên buông lỏng.

      “Nhị ca, Bạch tiên sinh muốn đưa chúng ta đâu?”

      “Vừa rồi Mễ lão đầu khẽ bên tai ta để cho Bạch tiên sinh đưa chúng ta Tấn Bình, phụ thân ở bên đó, có thể bảo vệ chúng ta. Hơn nữa gốc gác chúng ta ở bên đó, vốn nên trở về.”

      “Ừ, hy vọng nhanh chóng tìm được phụ thân. Chân tình việc nhà mấy ngày qua , để phụ thân đừng nhúng tay vào, mấy người chúng ta hòa thuận mỹ mãn sống qua ngày phải rất tốt sao?”

      “ừ, chờ nàng sinh cho ta mấy hài tử, phụ thân ôm tôn tử cũng lang thang mãi ở bên ngoài.” Lăng Canh Tân vui sướng cười tiếng.

      “Sinh mấy hài tử… Chàng tính toán để cho ta sinh mấy?”

      “Ừ, vốn muốn càng nhiều càng tốt, bây giờ nghĩ lại, sinh hai là tốt. Giống như chúng ta lớn lên bên nhau từ , chỉ tiếc cuối cùng nữ hài tử vẫn phải gả ra ngoài.” Lăng Canh Tân phía trước vui, đến phía sau lai hơi thẫn thờ, đột nhiên lái sang chuyện khác, “Nếu để nhi tử của chúng ta nuôi niếp niếp *?”

      (*) niếp niếp: cách gọi thân mật của bé .

      “Niếp niếp, nhi tử của chàng còn chưa thấy bóng dáng đấy.” An Nhược Hảo vừa bực mình vừa buồn cười.

      “Đúng vậy, chúng ta thành thân hai tháng, sao bụng nàng chút động tĩnh cũng cso?” Lăng Canh Tân xong đưa tay vuốt ve bụng nàng, mềm mại bình thường.

      “Sợ rằng thân thể ta có chút vấn đề.” An Nhược Hảo lo lắng .

      sợ, chờ đến Tấn Bình, chúng ta tìm đại phu tốt kiểm tra, Tấn Bình là quốc gia mạnh nhất trong mấy quốc gia, đại phu cũng tốt, sợ tật xấu gì.” Lăng Canh Tân an ủi.

      “Ừ.”

      “Xuống.” Đột nhiên, Bạch tiên sinh mở rương ra.

      Hai người lập tức ra khỏi xe ngựa, thấy Tề đại thúc ở bên kia rừng nhóm lửa, nướng đồ ăn dân dã.

      “Thơm quá.”

      “Tiếu Nhan đừng đụng, để cho ta tới là được rồi, nàng nghỉ ngơi.” Tề đại thúc đẩy đồ sang bên, sao nương nhà có thể làm những thứ này.

      Mặc dù Lăng Canh Tân vui mừng khi thấy thương Tiếu Nhan, nhưng còn đau lòng hơn , cảm giác khó tả.

      An Nhược Hảo thấy Tề đại thúc cho đụng, liền vài vòng bên cạnh, sau cánh rừng này còn có dòng suối , trong suối có cá vui vẻ bơi lội.

      Ở bên ngoài thể cởi giày vớ, nếu chính là có giáo dục, nếu nàng đúng là muốn cởi ra xuống chơi đùa.

      “Nhan Nhan, nhị ca xuống bắt cá cho nàng.” Lăng Canh Tân nhìn vẻ mặt kích động của nàng, rồi lại ngại hợp tập tục, liền vén ống quần.

      An Nhược Hảo nhìn cánh rừng, nơi này cây cối um tùm, cỏ dại cũng ít, trừ con đường kia, vốn có dấu vết của ai, hoàn toàn giống như thôn Thuấn Thủy.

      Gió rừng ấm áp, lướt qua mặt, thổi tan chút lo lắng dọc đường. Ánh mặt trời chiếu xuống xuyên qua lá cây, khiến trong rừng lúc tối lúc sáng, khiến tâm tình người ta cũng lay động theo. Nàng ngẩng đầu nhìn, bên đó có tổ chim. Chim chóc còn lưu luyến gia đình, huống chi dlqd con người, nhưng nàng tin tưởng bọn họ có cuộc sống khá hơn, có nhà tốt hơn, chỉ cần bọn họ đồng tâm hiệp lực.

      “Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân thấy nàng nhìn chằm chằm phía , bản thân cũng ngẩng đầu nhìn, trong lòng hiểu ràng, càng quyết tâm hơn cho nàng cuộc sống tốt.

      “Nhị ca, bên chân chàng có con.” An Nhược Hảo nhìn con cá chút sợ hãi bên chân , hưng phấn , nhưng nghĩ con sông này cũng là nhà của con cá , lại , “Đừng bắt, để cho nó ở lại đó.”

      Lăng Canh Tân gật đầu, gỡ tảng đá vừa xếp trong lòng sông để vây con cá ra, lau chân ngồi bên cạnh nàng, nắm tay nàng: “Nhan Nhan, tin tưởng ta, tương lai của chúng ta nhất định rất tốt đẹp.”

      “Ta tin chàng.” An Nhược Hảo hôn lên môi , tỏ vẻ khích lệ.

      Lăng Canh Tân ở trong rương bị cọ đến cả người mang hỏa, lại có chỗ phát tiết, bây giờ thể bỏ qua cho nàng, mút chặt môi nàng buông, bàn tay cũng cam chịu tịch mịch, vuốt ve toàn thân.

      “Nhị ca, ở chỗ hoang dã.”

      “Nhan Nhan, ta cứ sờ, mấy ngày nay ở chung chỗ với bọn họ, ta nhịn chết rồi.” Lăng Canh Tân tỏ vẻ đáng thương nhìn nàng.

      An Nhược Hảo bị cặp mắt này nhìn, trái tim mềm nhũn, mặc cho chấm mút.

      Tay Lăng Canh Tân dò trước ngực nàng, xoa hai khối mềm mại, đột nhiên cảm thấy tâm tình thoải mái, vừa hôn cổ trắng nõn của nàng, hương thơm người nàng luoon khiến cho có thể trầm luân.

      “Ưmh.” An Nhược Hảo bị chọc cho nhịn được ngâm nga ra tiếng, nhưng lại sợ Tề đại thúc và Bạch tiên sinh nghe được, cắn môi.

      Lăng Canh Tân cảm thấy chỉ sờ sờ hôn hoàn toàn đủ, hạ quyết tâm, bế nàng ngồi lên đùi mình, xốc cái yếm của nàng, cắn đào của nàng, thẳng xuống dưới, cởi thắt lưng của nàng.

      “Nhị ca, cần.” An Nhược Hảo cầm tay , chẳng lẽ định dã chiến vào lúc này.

      “Ta sờ sờ chút.” Giọng Lăng Canh Tân càng uất ức, càng thêm mê hoặc.

      An Nhược Hảo đành phải thôi, ôm lấy đầu , để cho mình té xuống từ người .

      Lăng Canh Tân nhìn mắt khép hờ của nàng, ngón tay dò vào đào nguyên ngừng rút ra cắm vào, nơi này yên tĩnh chỉ có tiếng gió núi trong rừng, tiếng chất lỏng kia hết sức hài hòa với tiếng nước chảy róc rách.

      “Nhan Nhan, bọn họ ở bên kia nấu cơm, chúng ta tới lát có được ?”

      cần.”

      “Nhan Nhan, nàng xem nó.” Lăng Canh Tân kéo tay nàng sờ đệ đệ của mình, lều chống lên, nếu hạ sốt cho nó, như vậy càng quá đáng.

      “Chàng…” An Nhược Hảo hết ý kiến.

      “Nhan Nhan, ta tới đây.” Lăng Canh Tân hơi nhỏm dậy cởi quần ra, đỡ đệ đệ mình vọt vào. May mà phía dưới An Nhược Hảo đủ ướt át, nếu bị chống đến đau chết.

      An Nhược Hảo ôm lấy cổ , cắn lấy đầu vai , để cho mình phát ra thanh ngượng ngùng.

      Lăng Canh Tân có thể ra sức chạy nước rút, chuyện dã chiến này mang theo chút lén lút vô cùng kích thích, khó trách bọn Tiếu quả phụ đều thích dã ngoại. Về sau nếu có cơ hội, phải mang Nhan Nhan chơi nhiều mấy lần.

      “Ăn cơm.” Giọng Tề đại thúc vang lên oang oang.

      “Ăn cơm.” Giọng An Nhược Hảo mang theo run rẩy, bởi vì tốc độ Lăng Canh Tân càng lúc càng nhanh, giống như lúc thi nước đến chân mới nhảy, có thể tiếp nhận bao nhiêu bấy nhiêu, còn có thể sướng lúc nào hay lúc đó.

      “A!” Cuối cùng Lăng Canh Tân chạy nước rút, phun luồng nhiệt nóng vào trong cơ thể nàng.

      “Ăn cơm.” Giọng Tề đại thúc đột nhiên vang lên gần đây.

      Lăng Canh Tân vội quay lưng che chắn cho An Nhược Hảo, quay đầu lại mạnh mẽ trợn mắt liếc nhìn Tề đại thúc: phá hoại chuyện tốt của người khác, cứ nhìn nữa đau mắt hột.

      Tề đại thúc chỉ thấy cái lưng cường tráng của Lăng Canh Tân, xiêm áo người xốc xếch. An Nhược Hảo mắc cỡ rúc vào trong ngực Lăng Canh Tân dám động, chỉ thấy bờ vai trắng nõn bóng loáng, nuốt ngụm nước miếng: “Cái gì ta cũng nhìn thấy, các ngươi nhanh chóng tới dùng cơm.”

      An Nhược Hảo nghe xa, khóe mắt liếc về vạt áo ngoài màu xám của Tề đai thúc, mắc cỡ muốn đánh Lăng Canh Tân, nhưng cảm giác run rẩy khiến cho nàng cứ dán chặt người di chuyển được, trong lòng nghĩ lần sau quyết để cho làm loạn.

      Lăng Canh Tân “Cơm nước no nê”, hài lòng lấy nước lau cho An Nhược Hảo, sửa sang y phục cho nàng, mình cũng tắm, sau đó ôm nàng ăn cơm.

      Tề đại thúc thấy bọn họ trở lại, đỏ mặt vùi đầu gặm gà rừng, Bạch tiên sinh tỏ vẻ biết gì, ra trong lòng suy nghĩ: Kêu ngươi đừng qua ngươi cứ , lần này lúng túng.

      An Nhược Hảo mắc cỡ mặt còn đỏ hơn xiêm áo, oán trách nhìn Lăng Canh Tân vài lần, Lăng Canh Tân cười cười xé thịt gà cho nàng: “Bồi bổ thân thể.”

      “…”

      An Nhược Hảo liếc mắt lườm Lăng Canh Tân, lại liếc nhìn Tề đại thúc và Bạch tiên sinh mấy lần, vùi đầu ăn gà, để ý tới .
      Chris thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 50: Ngoài ý muốn

      Editor: Puck

      Sau khi ăn cơm trưa xong, bọn họ lại lên đường.

      Lăng Canh Tân và An Nhược Hảo vẫn mong đợi có thể đến Tấn Bình nhanh chút, nhưng vẫn chưa nghe thấy giọng quá cảnh, nghĩ đến Tấn Bình còn phải rất xa.

      “Nhị ca, chàng phụ thân ở đại doanh Tấn Bình, chúng ta có thể tìm người sao?”

      “Mễ lão đầu qua bên đó tiếp ứng cho chúng ta.” Lăng Canh Tân ở trong rương tối sờ mặt nàng, rốt cuộc Tiếu Nhan chịu để ý . Trận chiến trong rừng rậm thú vị vô cùng, nếu Tiếu Nhan có thể thoải mái, có thể phát ra thanh tốt hơn, thầm nghĩ.

      “Mễ lão đầu?”

      “Ừ, Mễ lão đầu chỉ là người bán cháo, giống như Bạch tiên sinh vậy, chắc chắn đều là cao nhân. cần tìm chỗ vắng vẻ, còn quanh quẩn đường xa, cho nên nhất định nhanh hơn chúng ta.”

      “Vậy tốt, ta chỉ sợ đến Tấn Bình còn chưa quen cuộc sống nơi đó.”

      sợ, có ta đây.”

      “Ừ.” Hai người thao thao bất tuyệt hồi lâu.

      Bốn người vẫn chạy như điên đường, thỉnh thoảng dừng lại nghỉ ngơi chút, buổi tối tìm hang núi qua đêm. Cứ như vậy ước chừng nửa tháng, cuối cùng An Nhược Hảo cũng nghe thấy tiếng ồn ào tăng thêm rồi, biết là thành thị náo nhiệt nào.

      Nhưng mà, lát sau, hình như vào thành lại ra khỏi thành, tiếng người lại có. Vào thành, ra khỏi thành, sau ngày, cứ tuần hoàn như vậy trôi .

      “Đến rồi, ra ngoài.” Bạch tiên sinh , bản thân tự nhảy xuống xe.

      Tề Phỉ Dương vội vàng mở nắp, An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân nằm bên trong cả người đau đớn, vừa ra lập tức linh hoạt gân cốt.

      An Nhược Hảo vốn tưởng rằng chỗ xuống xe là nơi rất vắng vẻ, rất tiêu điều, nghĩ tới giống như hậu viện tửu lâu nhà ai, trong hẻm thỉnh thoảng có người qua, quần áo người cũng tốt hơn bọn họ.

      Bạch tiên sinh đến cửa sau cầm vòng gõ gõ, ngay sau đó có người ra ngoài đáp lời rồi.

      “Lão gia, ngài trở lại rồi.” lão đầu năm mươi mấy tuổi từ cửa sau chạy ra ngoài, làm đại lễ với Bạch tiên sinh.

      “Lão Bạch, đứng lên.” Bạch tiên sinh , trong giọng hơi bất đắc dĩ, lại có chút cảm khái, đỡ tay nổi đầy gân xanh của lão, “Những năm này làm khó ngươi.”

      “Lão gia, trở lại là tốt rồi, lão đây khổ cực chút có gì, chỉ có điều chắc chắn lão gia chịu rất nhiều khổ bây giờ thay đổi nhiều.” Lão Bạch lau khóe mắt, kêu gã sai vặt ra đưa xe ngựa vào.

      “Xe ngựa này đưa thiêu.” Tề Phỉ Dương .

      Lão Bạch kinh ngạc quay đầu lại, thấy là Tề Phỉ Dương, ngay sau đó đổi thành dáng vẻ tức giận, quay đầu sang chỗ khác liếc nhìn tiên sinh.

      Bạch tiên sinh ngẫm nghĩ chút, sau đó gật đầu.

      Lão Bạch hiểu ra ngay tức khắc, chỉ sợ chọc tới người nào, xe ngựa này quá lộ liễu, có thể bại lộ, liền tiến tới mấy câu bên tai gã sai vặt, gã sai vặt này khúm núm tháo dây con ngựa, đưa xe ngựa vào trong sân rồi tháo ra thành tám miếng rồi.

      “Bạch tiên sinh, đây là đâu?” Lăng Canh Tân nhìn hoàn cảnh nơi này,và giọng mọi người giống Tấn Bình.

      “Lão gia, vị tiểu ca này là?” Lão Bạch diendaneqlydon đột nhiên thấy An Nhược Hảo vẫn bị Lăng Canh Tân giấu ở sau lưng lộ đầu ra nhìn lão, “Vị nương này nhìn rất quen mặt, giống như từng thấy ở đâu?”

      “Lão Bạch, vào rồi cho ngươi.” Bạch tiên sinh kêu bọn họ vào trong.

      “Ừ.”

      “Tề đại thúc, đây là đâu?” An Nhược Hảo tiến đến bên cạnh Tề Phỉ Dương hỏi.

      “Bắc Đô.” Tề Phỉ Dương khẽ than thở.

      “Bắc Đô?” Lăng Canh Tân kinh hãi, “Đây là kinh thành Đại Lương, phải Tấn Bình!”

      “Tiểu tử, đừng cả kinh sợ hãi.” Lão Bạch liếc nhìn , chỉ coi như mao đầu tiểu tử chưa từng trải việc đời.

      “Đó là nhi tử của Tứ Lang và Sở Ngọc, đó là thê tử .” Bạch tiên sinh lạnh nhạt , ngồi vào bàn tự nhiên uống trà.

      “Lăng Tứ Lang và Hoắc tiểu thư?” Lão Bạch kinh ngạc ngậm miệng được, bắt đầu run rẩy.

      “Bạch đại gia, người sao chứ?” An Nhược Hảo thấy tay chân lão cũng run lên, lo lắng hỏi.

      “Hoắc tiểu thư còn giữ lại nhi tử? phải Hoắc tiểu thư sinh nữ nhi sao?”

      “Là ta nghĩ sai, nữ nhi ôm tới, sinh là nhi tử.” Bạch tiên sinh uống hớp trà, hình như muốn tới việc này.

      “Bạch tiên sinh, Mễ lão đầu ngài đưa chúng ta tới Tấn Bình, sao ngài lại đưa chúng ta tới Bắc Đô?” An Nhược Hảo cau mày hỏi, dáng vẻ thèm để ý kia khiến cho nàng rất ấm ức.

      “Bây giờ trạm kiểm tra ở biên giới Đại Lương rất chặt, các ngươi muốn nhận tổ quy tông trở về Tấn Bình, ta ngăn cản, nhưng mà ta phải phụ lòng mẫu thân các ngươi.” Bạch tiên sinh khó có được nhiều lời như vây, hơn nữa mơ hồ có ý tứ muốn tìm khoản nợ tình cũ.

      “Mẫu thân ta làm sao?” Lăng Canh Tân hơi giận.

      “Mẫu thân ngươi là người Bắc Đô, chẳng lẽ ngươi muốn gặp bà ngoại ngươi?” Bạch tiên sinh liếc xéo .

      “Mẫu thân ta là người Bắc Đô?” Lăng Canh Tân kinh ngạc, dám hỏi tới chuyện của mẫu thân, cho nên biết chút gì, hơn nữa Bạch tiên sinh vừa còn có bà ngoại, “Bà ngoại ta bây giờ ở đâu?”

      “An lão thái quân Phật sơn dâng hương, là muốn ba tháng, trong vòng hai tháng chắc trở lại. Hơn nữa nay Bắc Đô mới là chỗ an toàn nhất, Bạch mỗ quyết hại các ngươi, các ngươi yên tâm ở là được. Đợi thời cơ thích hợp, ta đưa các ngươi trở về Tấn Bình.” Bạch tiên sinh liếc nhìn lão Bạch, lão Bạch tỏ ý hiểu, tiên sinh liền phẩy tay áo ra ngoài.

      “Lăng thiếu gia, đường mệt nhọc, bằng tắm rửa trước, như vậy thân thể cũng sảng khoái.” Giọng lõa Bạch cung kính ít, nhưng trong lời cho phép bọn họ cự tuyệt, để cho hai gã sai vặt tới dẫn bọn họ nhà tắm.

      Tề Phỉ Dương vốn định theo, nhưng bị lão Bạch kéo lại.

      Lăng Canh Tân và An Nhược Hảo buồn bực theo sau lưng hai gã sai vặt, hai người liếc mắt nhìn nhau, phát nếu quả mình rời Đại Lương đúng là thực tế. Hơn nữa Lăng Canh Tân đúng là muốn gặp bà ngoại lần, có nương, trông thấy bà ngoại cũng tốt, hơn nữa lớn tuổi như vậy. Nhưng tại sao cho đến giờ phụ thân đều ?

      “Thiếu gia mời bên này, thiếu phu nhân mời sang bên này.” gã sai vặt chỉ vào hai bên nhà tắm, phái hai nha hoàn cho An Nhược Hảo.

      An Nhược Hảo theo hai nha hoàn vào, bọn họ vốn định tắm cho nàng, nhưng nàng vốn quen, hơn nữa nàng muốn mình yên tĩnh chút: “Các ngươi ra ngoài, tự ta tới được rồi.”

      “Vâng.” Hai nha hoàn cười ra ngoài, vừa còn giọng cười nhạo, “Nông thôn đến, còn quen điệu bộ thành Bắc Đô.”

      An Nhược Hảo coi như nghe thấy, nhìn hồ tắm chút, lớn đến mức đủ cho năm người tắm, cả ao dùng đá hoa cương lát, đáy lát hoa văn chống trơn. Hình như tửu lâu này của Bạch tiên sinh, lão Bạch chắc là quản gia của Bạch tiên sinh, ít nhất cũng là phụ tá đắc lực. Xem ra trong nhà Bạch tiên sinh vô cùng phú quý, nàng vừa nghĩ vừa cởi bỏ xiêm y xuống nước. Nàng vẫn muốn sống ở thôn Thuấn Thủy thoải mái tranh với đời, nhưng đến nơi này lúc, cảm thấy khí hoàn toàn khác.

      Hơn nữa nghe Bạch tiên sinh , bà ngoài ra ngoài dâng hương ba tháng, còn được xưng là lão thái quân, xem ra nhà mẹ đẻ của nương cũng rất có quyền thế, nhưng tại sao phụ thân chưa bao giờ ? Chưa kể, dường như Bạch tiên sinh hơi chống lại phụ mẫu, hoặc muốn đối mặt, nhưng tiên sinh lại đưa bọn họ tới Bắc Đô, tự tung tự tác coi như rồi. Sau lưng tiên sinh có cân nhắc của tiên sinh sai, nhưng nàng cảm giác Bạch tiên sinh có bí mật thể cho ai biết. Còn có mấu chốt, hình như Tề đại thúc vốn muốn phản kháng tiên sinh. đơn thuần là quen biết, giao tình qua lại tất nhiên nông cạn.

      “Nhan Nhan, tắm xong rồi sao?” Tiếng gõ cửa của Lăng Canh Tân vang lên bên ngoài.

      “Xong rồi.” An Nhược Hảo tranh thủ lau khô thân thể thay bộ đồ mới, nàng vừa nhìn xiêm áo này, hoàn toàn khác hai nha hoàn vừa rồi, tư chất ràng chỉ tốt hơn tầng, hình như lão Bạch cũng có kính sợ trời sinh với phụ mẫu.

      “Nhan Nhan?” Lăng Canh Tân thấy nàng đáp tiếng rồi có tiếng động, vội vàng đẩy cửa vào, chỉ thấy nàng mặc nửa, gài chốt cửa lại, “Nhan Nhan.”

      “Ta được rồi.” An Nhược Hảo đúng là bó tay hết cách với váy áo phức tạp này, mặc y phục còn phiền toái như vậy. Xiêm áo này chắc cho tiểu thư con quan to hiển hách mặc, vạt áo tơ tằm phía trước, phía điểm xuyết từng hạt trân châu, tay áo cũng thêu sợi kim tuyến.

      An Nhược Hảo khẽ ngước đầu nhìn Lăng Canh Tân, mặc trang phục thiếu gia của gia đình giàu có. Mặc dù lúc ở thôn Thuấn Thủy mặc trang phục rực rỡ, nhưng bộ trường bào thủy mặc người lộ ra thân thể phái nam cường tráng hoàn toàn, hơi thở nông thôn người cũng hoàn toàn bị che giấu. Cộng thêm bên ngoài tầng lụa mỏng màu xanh lam, càng thêm phong thái bất phàm, còn có cảm giác phóng khoáng.

      “Để ta .” Lăng Canh Tân đưa tay giúp nàng kết đồng tâm, lại cài nút hoa, trước mặt còn mang dây đai.

      “Nhị ca, chúng ta phải nghe Bạch tiên sinh sao?”

      “Ta vừa mới nghĩ rồi, chúng ta mất liên lạc với phụ thân, chỉ sợ Mễ lão đầu đến Tấn Bình mới biết chúng ta bị lừa đến đây. Chúng ta quen tình hình chỗ khác ở Đại Lương, cho nên trước mắt cũng chỉ có thể đợi ở Bắc Đô.”

      “Ta cảm giác Tề đại thúc biết chút chuyện, bằng chúng ta qua hỏi chút?” An Nhược Hảo cầm tay , bởi vì vừa tắm xong, có vẻ dịu dàng khác thường, cả vết chai ngón tay cũng mềm nhũn.

      “Cũng phải, mấy ngày này coi như quan sát , hôm nay tuyệt đối thể để cho lừa dối qua cửa ải.”

      “Ừ.” An Nhược Hảo buồn cười kéo tay tìm đại thúc.

      “Hứ, quả đúng là từ nông thôn đến, nửa điểm cấp bậc lễ nghĩa trước mặt người ngoài cũng có, lôi lôi kéo kéo thành cái dạng gì?”

      “Đúng đấy, nhìn thiếu gia lớn lên tuấn tú lịch , sao lại còn sợ vợ?” Hai nha hoàn ở bên kia lung tung.

      Lăng Canh Tân nghe xong khó chịu, muốn quát bọn họ, nhưng An Nhược Hảo lắc lắc đầu, kéo .

      “Nhan Nhan, bọn họ bậy.”

      “Quản các nàng làm gì, tự trong lòng chúng ta biết, hơn nữa chúng ta cũng cần thiết phải so đo với nha hoàn.” phải An Nhược Hảo coi thường mấy nha hoàn này, trong lòng đúng là thoải mái, nhưng nàng so đo với mấy người liên quan ngược lại tỏ vẻ nàng có khí phách. Đến Bắc Đô, tuyệt đối thiếu những ngừoi bọn họ phải đối mặt, mặt là hoàng đế Đại Lương theo dõi, chờ ngày nào đó bọn họ lộ dấu vết; mặt khác nếu gia đình bên ngoại của Lăng Canh Tân là danh gia vọng tộc, vậy phải lấy vẻ danh gia vọng tộc ra, nếu bọn họ có thể bị chính trong phủ coi thường.

      Nàng cũng ngại những điều này, nàng mơ hồ cảm thấy đến lúc đó Lăng Canh Tân nhất định khó chịu, là người ngay thẳng, chừng xảy ra chuyện gì. Mặc dù năng lực Lăng Canh Tân kém, nhưng kinh nghiệm giao du với người khác vẫn chưa đủ. Nàng trước kia rất thiếu quyết đoán, nàng bây giờ cần phải cứng rắn.

      An Nhược Hảo vừa đến sân , phát Tề đại thúc và Bạch tiên sinh đều ở đây, chỉ có điều hai người đều nghiêm mặt, biết xảy ra chuyện gì.

      “Đại thúc, Bạch tiên sinh.” An Nhược Hảo định làm hòa hoãn khí, lão Bạch tiến vào.

      “Lão gia, bữa tối xong rồi.”

      “Ừ.”

      “Thiếu gia, thiếu phu nhân mời bên này.” Lão Bạch đột nhiên cung kính với bọn họ khiến Lăng Canh Tân rất thoải mái, vốn định khách khí nhưng An Nhược Hảo ngăn cản . Đột nhiên cung kính luôn luôn có lý do, mặc kệ bởi vì giao tình đời trước hay vì cái gì.


      Chương 51: Thay đổi

      Editor: Puck

      Lão Bạch mời bọn họ đến đại sảnh, vỗ tay ba cái liền có người châm rượu trước cho mọi người, mang lên các món ăn nguội, sau đó là món ăn nóng. An Nhược Hảo nhìn, lát sau có người múc cơm để trước mặt bọn họ, lại có nha hoàn mời bọn họ rửa tay.

      Đầu cá đầu gà bàn đều hướng về phía Bạch tiên sinh, tất cả đuôi đều hướng về phía Tề Phỉ Dương ở bên kia, Tề Phỉ Dương liếc mắt nhìn, im lặng: ngươi chỉ giày vò hai đứa này thôi.

      Đây là lần đầu tiên Lăng Canh Tân nhìn thấy trình tự mang thức ăn lên bàn, bày biện, còn có trước khi ăn phải uống trà, rửa tay, đột nhiên cảm thấy giống như cả người bị giam cầm, quay đầu nhìn An Nhược Hảo. Ý An Nhược Hảo bảo Lăng Canh Tân là theo từng bước , Bạch tiên sinh ngược lại sau khi rửa sạch tay tự mình ăn. Lão Bạch cũng để ý bên kia, chỉ trông coi Lăng Canh Tân và An Nhược Hảo ăn như thế nào, ăn cái này trước rồi tiếp tục ăn cái kia, hơn nữa mỗi lần gắp chỉ được gắp bao nhiêu.

      Lăng Canh Tân vốn định cầm chén uống chút rượu, nhưng lão Bạch ngăn lại, nhất định nhìn Bạch tiên sinh uống xong mới có thể uống. Bạch tiên sinh vừa nhìn, thong thả ung dung uống gần nửa ly rượu.

      Lăng Canh Tân cầm trái cây định ăn, kết quả lão Bạch cái này phải được Bạch tiên sinh “Ban thưởng” mới được ăn.

      Lăng Canh Tân vô cùng tức giận, muốn há to miệng bới miếng cơm, kết quả bị lão Bạch cái này hợp quy củ, đôi đũa tới nửa miệng còn bị gõ xuống.

      “Bạch tiên sinh, rốt cuộc muốn làm gì?” Cuối cùng Lăng Canh Tân nhịn được nữa, lúc ở thôn Thuấn Thủy, cho đến bây giờ vẫn thích ăn như thế nào ăn, đâu có như vậy.

      Tề Phỉ Dương nhìn thầm lắc đầu, bây giờ có thể xác định Lăng Canh Tân là cháu ngoại Hoắc gia ở Bắc Đô, chỉ có điều sao Hoắc Sở Ngọc lại lưu lạc bên ngoài?

      phải ngươi muốn gặp bà ngoại sao, muốn gặp bà ngoại trước tiên phải học xong quy củ .” Bạch tiên sinh tức giận , ra chính cũng biết tại sao phải để cho Lăng Canh Tân trở về Hoắc gia, là vì làm tròn mơ ước của Sở Ngọc? Có lẽ vậy. mắc nợ Sở Ngọc, chỉ có thể thông qua phương thức này để đền bù, để trong lòng khá hơn. Nhưng mỗi lần nhìn thấy nhi tử của Sở Ngọc và người khác, trong lòng rất thoải mái.

      “Tiên sinh, ngài có tính toán gì, kính xin cho chúng ta biết.” An Nhược Hảo nhìn Lăng Canh Tân đứng sững sờ ở đó, hiển nhiên hiểu vì sao muốn gặp tổ mẫu còn phải học quy củ.

      “An lão thái quân là chủ mẫu Hoắc phủ, Hoắc phủ là hoàng thương Đại Lương. Hoang thương, các ngươi phải biết đó là quyền thế tiền tài lớn như thế nào chứ.”

      “Hoàng thương.” Lăng Canh Tâm lặng lẽ thầm, ngờ mẫu thân lại có gia thế hiển hách như thế, phải chỉ là gia đình thư hương bình thường sao?

      “Quy củ hoàng thương Hoắc gia hơi nhiều, ta chỉ muốn các ngươi làm mất mặt Sở Ngọc.” Bạch tiên sinh xong lời cuối cùng, chỉ cảm thấy trong bao tử có luồng khó chịu chạy lên, ném đũa luôn.

      Lão Bạch thấy Bạch tiên sinh , còn chưa quẹo qua ngõ rẽ liền vẫy người hầu ra ngoài: “Thiếu gia và thiếu phu nhân thương lượng , lão gia cùng là vì tốt cho hai người.” Lão xong cũng .

      Đám nô tỳ kia ra ngoài còn nhịn được mà giễu cợt, lão Bạch tức giận kêu toàn bộ tập hợp tại cửa ra vào, nhân tiện cũng để cho hai người bọn họ nghe chút, làm ràng tình huống.

      “Trước kia lão gia ở đây, lão Bạch đứng đầu, hơi thả lỏng cho các ngươi, bây giờ lão gia trở lại, các ngươi càng phải tôn kính lão gia hơn ta, có nghe ?”

      “Nghe được.” Trong giọng của nhóm người ràng có mấy người phục.

      “Có gì mà phục, mấy năm nay các ngươi ăn, mặc, ở, nếu phải phụ thuộc vào Bạch gia, ở đâu có thể sống thoải mái như vậy!” Lão Bạch hoàn toàn nổi giận, người nào bất kính với Bạch tiên sinh, là người đầu tiên tha.

      “Vâng.” Đây là lần đầu tiên mọi người thấy lão Bạch nổi giận với bọn họ, đều thu lại sắc mặt.

      “Còn nữa, những năm này thiếu gia và thiếu phu nhân ở bên ngoài chịu ít khổ, cũng hiểu được quy củ kinh thành. Các ngươi được giễu cợt, mà nên giúp bọn họ nhanh chóng thích ứng với cuộc sống nơi này, như vậy sau này bọn họ ra ngoài các ngươi mới có mặt mũi, nghe hiểu chưa?”

      Mọi người im lặng trong chốc lát, đáp đồng đều: “Nghe hiểu rồi.” ra , mọi người đều hiểu đạo lý nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn *, đặc biệt ở nơi Bắc Đô này.

      (*) nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn: người vinh hoa tất cả vinh hoa, người tổn hại tất cả tổn hại

      Ngay sau đó, nghe lão Bạch phân phó, mấy hầu vào thu dọn bàn, ánh mắt nhìn bọn họ cũng ít khinh bỉ. Mấy nha hoàn lung tung lúc chiều nhìn An Nhược Hảo còn rất ngượng ngùng. An Nhược Hảo cũng biết bọn họ cố ý, đoán chừng lâu phục vụ chủ tử, đột nhiên nhảy ra thiếu gia thiếu phu nhân hơi quen, cười cười với bọn họ, hai nha hoàn này hơi thẹn thùng, vội vội vàng vàng thu dọn rồi ra ngoài.

      Tề Phỉ Dương thấy còn kịch hay, nhấc chân định .

      “Tề đại thúc, chắc chắn thúc biết chút ít gì đó đúng ?” An Nhược Hảo kéo Tề đại thúc định chuồn .

      “Tiếu Nhan, ta chỉ biết chút ít chuyện, nhưng hoàn toàn, chỉ sợ sai. Dù sao ta là người Tấn Bình, phải người Đại Lương.”

      “Đại thúc là người Tấn Bình?” Lăng Canh Tân kinh ngạc .

      Lúc này Tề Phỉ Dương mới phát mình lỡ miệng, nhưng kịp rồi, khó xử gật đầu: “Đúng vậy.”

      “Vậy đại thúc và Bạch tiên sinh biết nhau thế nào?”

      “Cái này, tốt nhất ra chuyện cũ này.” Tề đại thúc lúng túng đỡ trán.

      “Đại thúc, thúc cứ cho chúng ta biết ddi.” An Nhược Hảo mong đợi nhìn .

      Tề Phỉ Dương nhìn ánh mắt của nàng giống hệt ánh mắt của An đại nhân, nhưng An đại nhân tuyệt đối lộ ra thần thái tiểu nữ nhi như này với , trong lúc nhất thời cũng rất hưởng thụ: “Ta chỉ biết Hoắc Sở Ngọc là tiểu nữ nhi của Hoắc gia, là nương được cưng chiều nhất, vốn phải vào cung phục vụ, cuối cùng sao lại bị phụ thân nàng bắt làm tù binh thể biết được.”

      “Hả, hay chưa khác gì nhau.” An Nhược Hảo xác định đưa ra kết luận.

      “Nương có quan hệ như thế nào với Bạch tiên sinh?”

      “Bạch tiên sinh vốn gọi là Hoắc Bạch Linh, là con nuôi của Hoắc gia. Có chút tình cảm vướng mắc với nương của các ngươi, sau lại biết vì sao mà phản bội Hoắc gia. Ta ta là người Tấn Bình, biết những việc này, nên hỏi ta.”

      An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân hai mặt nhìn nhau, tình hình dường như càng thêm phức tap.

      “Lại , các ngươi vẫn gạt ta tên phụ thân các ngươi là gì, bây giờ các ngươi cũng nên cho ta biết .” Bây giờ Tề Phỉ Dương xác định chín mươi phần trăm Lăng Canh Tân là nhi tử của Lăng Tri , nhưng nghĩ ra, phải phải An đại nhân cưới sao, sao lại cưới nữ nhân khác, cho nên vẫn muốn xác định lần.

      “Phụ thân ta tên Lăng Tri , nghe tổ tiên cũng là nhà hiển hách, chỉ có điều sau này tụt dốc rồi. Nhưng về thân thế, phụ thân chưa bao giờ để ta hỏi quá nhiều, phụ thân chỉ biết càng ít càng tốt.” Lăng Canh Tân .

      Tề Phỉ Dương nghe chỉ muốn đánh chết Lăng Tri , lại còn tổ tiên là nhà hiển hách, còn chưa suy sụp, Hoàng đế Tấn Bình mà biết còn lột da mới lạ. Chỉ có điều nếu Lăng đại hiệp cho biết, tất nhiên có suy nghĩ của Lăng đại hiệp, cũng nên ra. nuốt lời vọt tới cổ họng vào trong bụng, cũng nên trách thẳng thắn, muốn trách cũng chỉ có thể trách Lăng Tri làm trước như vậy.

      An Nhược Hảo nhìn gật đầu, chống lại ánh mắt hơi chột dạ của : “Đại thúc phải là người buôn bán.”

      “Nàng nhìn ra?” Tề đại thúc cả kinh.

      “Đại thúc có cân nhắc, nhưng khôn khéo của thương nhân, hơn nữa diễn xuất như thương nhân. Tương đối giống con nhà võ, thúc thúc áp tải, ta còn tin, buôn bán ta tin. An Nhược Hảo , xong bản thân cũng mỉm cười.

      Tề Phỉ Dương nhìn nàng cười: “ nương quả nhiên vẫn lợi hại, trước nhìn nàng yếu ớt, ngờ còn rất sáng suốt.”

      An Nhược Hảo nghĩ bụng, có lẽ cuộc sống nông thôn thanh thản kích động số thứ, bây giờ tình thế khác rồi, những thứ kia phát ra rồi.

      Bởi vì ba người cũng biết tình trạng trước mắt, cho nên cuối cùng cũng trò chuyện ra nguyên do, sau cùng ăn sơ qua mấy miếng cơm rồi bị người dẫn về phòng.

      Lăng Canh Tân vào phòng rồi đuổi hạ nhân ra ngoài, An Nhược Hảo vốn định thành thói quen, nhưng cuối cùng chính nàng cũng quen, cho nên nàng phản đối Lăng Canh Tân đuổi người.

      “Nhan Nhan, sau này chúng ta làm theo Bạch tiên sinh ?” Bây giờ trong đáy lòng Lăng Canh Tân yên lòng, cảm giác yên tâm này bắt đầu từ khi rời khỏi thôn Thuấn Thủy theo , bây giờ càng mãnh liệt.

      “Nhị ca, phải chàng xác định sao? Bây giờ chúng ta có cách nào tốt hơn, lại thể tùy tiện rời , chàng muốn gặp bà ngoại, vậy chúng ta phải chuẩn bị tốt để gặp bà ngoại. Nương xuất thân từ gia đình lớn, thân thế phụ thân cũng ràng, chúng ta thể làm mất mặt phụ mẫu. Chúng ta nghe theo Bạch tiên sinh.” An Nhược Hảo ôm lấy hông .

      “Nhan Nhan, nàng tót, cái gì cũng nghĩ vì ta.”

      “Nhị ca, về sau được lời như vậy… Chúng ta vốn là phu thê, suy nghĩ vì đối phương phải sao?”

      “Ừ.” Lăng Canh Tân đáp tiếng hôn lên trán nàng, “Nhan Nhan, trước cứ ở bên ngoài bôn ba, ta rất nhớ nàng.”

      An Nhược Hảo cảm thấy lời này là lạ, nhưng khi nhìn thấy ngọn lửa trong mắt , nàng nghe hiểu, ngượng ngùng cười tiếng, ôm cổ , hai người nằm lên giường.

      Nhưng khi hai người cởi áo, đột nhiên An Nhược Hỏa nhớ ra cái gì đó: “Nhị ca, đây là trong nhà người khác, làm dơ ngượng ngùng.”

      Lăng Canh Tân liếc nhìn chăn gấm, rèm che bằng tơ, còn có xiêm áo người: “Chúng ta đổi chỗ khác?”

      “Đổi đâu?”

      Lăng Canh Tân nhìn quanh vòng: “Trong nhà này trừ giường hẹp, chính là bàn rồi. Giường hẹp làm dơ tốt, ngược lại chúng ta có thể lau bàn.” xong ôm An Nhược Hảo ngồi lên bàn, thuận tay đặt chén đĩa bàn sang bên cạnh.

      “Nhị ca, bàn này quá cứng, chàng có thể phải chút.” An Nhược Hảo ngồi bàn chỉ cảm thấy dưới mông lạnh lẽo. Lăng Canh Tân nghe giọng này, giống như xấu hổ, nhưng càng giống như dịu dàng nỉ non, mặt nàng đỏ như bôi phấn son chỉ cảm thấy trái tim đập thình thịch, Nhan Nhan của luôn có thể khiến cho rung động thôi.

      “Biết rồi.” Lăng Canh Tân cười, nhìn nàng cong đôi môi đỏ mọng, hôn lên. chậm rãi cởi xiêm áo của nàng đặt dưới người, nhưng sợ làm dơ, lại lấy xuống: “Chỉ chốc lát nữa lạnh.”

      Sau khi An Nhược Hảo nghe hiểu gì giận lườm , nhưng nhiệt độ người quả tăng lên.

      Tất cả xiêm áo đều cởi ra bỏ sang ben, bả vai trắng như tuyết khiến cho cổ họng khỏi căng thẳng, tỉ mỉ hôn lên, hơi thở nóng ướt dần xuống dưới, trượt đến dưới cùng.

      cần, bẩn.” An Nhược Hảo đieđanlequydon đẩy đầu để sát khu vực tư mật.

      “Nhan Nhan của ta vĩnh viễn sạch .” Lăng Canh Tân xong tóm lấy tay nàng, cười cười tách chân nàng ra, khe hở tinh tế cũng theo đó mà mở ra. An Nhược Hảo chỉ cảm thấy hơi thở nóng rực của phun lên chỗ đó, cánh hoa mềm mại bị nhìn cũng phải ngượng ngùng.

      “Đẹp quá, Nhan Nhan.”

      An Nhược Hảo vừa nghe, càng thẹn thùng. luồng cảm giác khó hiểu kích thích toàn thân, biết do lạnh hay do kích thích, nàng bắt đầu hơi run rẩy.

      Lăng Canh Tân nhìn thân thể nàng khẽ run, cười đưa tay đụng vào hai mảnh ẩm ướt: “Chơi vui.”

      “Chàng, chàng…” An Nhược Hảo vốn định trách cứ mấy câu, nhưng lần nào cũng bị Lăng Canh Tân đùa giỡn, khoái cảm này khiến cho nàng gần như ra lời.

      Lăng Canh Tân thấy vậy, thêm nữa, trong phút chốc hôn lên giữa chân nàng, linh hoạt dò vào trong khe mật, dùng sức mút, thỉnh thoảng xâm nhập đụng chạm bên trong.

      Cả người An Nhược Hảo ngồi nghiêng bàn, chỉ cảm thấy có nơi dùng sức, hai chân giơ lên cao, muốn đẩy ra lại muốn tiến vào.

      Lăng Canh Tân nhìn nàng ngước lên dường như cố hết sức, đưa tay bắt được chân nàng, đầu lưỡi càng thêm tinh xảo mà sờ lên hột nhô ra, hình như chỗ nào là chỗ mẫn cảm nhất, An Nhược Hảo càng ngâm nga lớn tiếng, nàng gần như chịu nổi khiêu khích này rồi.

      Trong huyệt mật bắt đầu tràn ra chất lỏng trong suốt, khiến An Nhược Hảo ưm tiếng, Lăng Canh Tân chỉ cảm thấy chính cũng chịu nổi.

      Đầu An Nhược Hảo trống , vô ý thức uốn éo người theo cảm giác mang lại, cả người càng thêm vô lực: “ muốn nữa, cần…”

      Thực ra Lăng Canh Tân nghe thấy chính kháng nghị, nhưng ngón tay vẫn muốn chơi, hai ngón tay gộp lại chui vào trong thân thể nàng, cửa vào hẹp căng lớn. chậm rãi chuyển động ngón tay mang đến cho nàng kích thích vô tận, lại kèm theo chút ít trống rỗng, nàng chỉ cảm thấy thần kinh cũng theo đó mà nhảy lên.

      “Cho ta.” An Nhược Hảo chỉ cảm thấy ngón tay giống như đột nhiên rút ra, trong thân thể đột nhiên trống rỗng, nhịn được ra lời phóng khoáng như vậy.

      “Lập tức cho nàng, đừng nóng vội.” Lăng Canh Tân xong liền thả đệ đệ sớm đói bụng đến ngất , “Nàng nhìn nó.”

      “Ta mới cần nhìn.”

      muốn nhìn, phải nhìn?” Lăng Canh Tân cười tiếng giảo hoạt, An Nhược Hảo bị chế nhạo nghiêng đầu . nhìn chỗ đó của nàng đủ ướt át, nâng chân của nàng lên, điều chỉnh tư thế, lửa nóng kia liền vọt vào cửa, bắt đầu đụng chạm mãnh liệt.

      người An Nhược Hảo nóng như lửa, dưới mông lại lạnh, bao quanh chỗ đó lại nóng rực lạ thường: “Phía dưới lạnh.”

      Lúc này Lăng Canh Tân rảnh để quan tâm rồi, mấy ngày kìm nén liên tiếp khiến cả người khó chịu rồi, bây giờ cảm giác bao vây chặt chẽ tuyệt diệu thắng tất cả.

      An Nhược Hảo chỉ cảm thấy cái bàn cứng rắn và chỗ đó cứng rắn tôn nhau lên thành thú vị, người nóng hổi lẫn phía dưới lạnh lẽo tạo thành đối lập rệt, lần sau cần ở bàn nữa dù nhịn chết cũng bàn!

      “Nhan Nhan, Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân nhìn người nàng mềm oặt mệt mỏi, mà đệ đệ của mình vẫn vô cùng đói khát, rất lo lắng.

      An Nhược Hảo ngước thân thể lên bị ôm lấy, đụng chạm lần sau sâu hơn lần trước: “Phía dưới rất lạnh.”

      “Ta biết rồi.” Lăng Canh Tân xong ôm nàng lên, đứng làm, An Nhược Hảo vội móc chân eo để tránh té xuống.

      An Nhược Hảo cứ ôm như vậy, cảm nhận bốc đồng và nhiệt độ của , cuối cùng va chạm khiến cả người nàng mơ màng ngủ thiếp .

      Lăng Canh Tân thấy nàng mệt mỏi, mình cũng khác, liền ngừng lại, dọn dẹp bàn, vừa đúng bên kia có nước nóng bếp lò, lau thân thể cho nàng và mình rồi mới lên giường ngủ, nằm ở giường còn suy nghĩ nên tìm đại phu tới xem chút, bồi bổ thân thể cho nàng, nếu chịu nổi nhu cầu của .
      Last edited: 25/2/16
      TrâuChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :