1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử,đừng nghịch nữa- Lam Yên Hiểu Nguyệt-162 chương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C66 Tên này đùa như !
      Lãnh Dịch Khánh nghe vậy, sắc mặt nhất thời trở nên xanh mét, trường kiếm trong tay hơi run run, giống như con linh xà sẵn sàng rời động.
      Khóe môi Lãnh Dịch Hạo cong lên thành nụ cười lạnh lẽo, quay người giải huyệt đạo cho Úc Phi Tuyết.
      Lãnh Dịch Khánh nghĩ Lãnh Dịch Hạo lại muốn chạm vào Úc Phi Tuyết, trường kiếm sắc bén bất ngờ đâm về hướng Lãnh Dịch Hạo, làm Lãnh Dịch Hạo lùi về sau bước để rời xa Úc Phi Tuyết.
      Gần như cùng lúc, Lãnh Dịch Khánh phi thân lạị ôm lấy Úc Phi Tuyết vẫn nằm yên mặt đất:
      “Nàng sao rồi ?”
      “Giải huyệt đạo cho ta trước !” – cái tên ngu ngốc này ! Úc Phi Tuyết gấp đến mức muốn cắn người.
      bóng màu xám xuất , là ngọn cỏ đuôi chó vừa rồi, mang theo cỗ nội lực mạnh mẽ, vừa vặn tách Lãnh Dịch Khánh và Úc Phi Tuyết ra.
      “A….” – Úc Phi Tuyết vừa được giải khai huyệt đạo, còn chưa đứng vững bị đánh lùi về phía sau bước, lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
      Ngay lập tức bóng Lãnh Dịch Hạo lao đến, cánh tay ôm lấy Úc Phi Tuyết vào trong lòng:
      “Vương phi quý, bị dọa sợ chứ ?”
      “Buông nàng ra!” – Lãnh Dịch Khánh trừng mắt, giận dữ vung kiếm đến.
      Lãnh Dịch Hạo thèm chớp mắt lấy cái, nở nụ cười nhàn nhã mà hấp dẫn.
      Mũi kiếm Lãnh Dịch Khánh kề sát đến cổ Lãnh Dịch Hạo, chỉ cần dùng thêm chút sức nữa là có thể đâm thủng yết hầu của .
      Mặt Lãnh Dịch Hạo vẫn đổi sắc, vẫn cười như cũ. Tay Lãnh Dịch Khánh lại run run.
      “Thả ta ra!” – Úc Phi Tuyết ra sức mở cánh tay Lãnh Dịch Hạo, lúc này mới phát khí có vẻ hợp lý.
      Khuôn mặt Lãnh Dịch Khánh co giật, ngón tay cầm kiếm trở nên trắng bệch. Tên này đùa như !
      “Này, đừng kích động, đừng kích động!” – Úc Phi Tuyết dùng tay đẩy kiếm Lãnh Dịch Khánh ra, nàng cũng muốn vì nàng mà huynh đệ nhà người ta trở thành hai kẻ tự giết lẫn nhau, vậy tội nghiệt của nàng rất lớn!
      Trong lòng Lãnh Dịch Khánh có dòng nước ấm chảy qua – ngờ lúc này nàng còn suy nghĩ cho , sợ trong lúc xúc động giết Lãnh Dịch Hạo sau này hối hận. Lãnh Dịch Khánh nghĩ đến việc này, đột nhiên cầm lấy cánh tay Úc Phi Tuyết:
      “Phi Tuyết, với ta!”
      “A ?” – Úc Phi Tuyết nghĩ mình nghe nhầm.
      “Chúng ta Ấp Thành. Chân trời góc biển, nàng muốn đâu, chúng ta đến đó. Lưu lạc thiên nhai. Nàng đồng ý ?” – ánh mắt sáng ngời của Lãnh Dịch Khánh nhìn Úc Phi Tuyết, chỉ cần nàng gật đầu, cho dù mọi người khắp thiên hạ có phản đối, cũng để ý.
      “A ?” – Lưu lạc thiên nhai ? Lời này nghe sao quen tai. Tiểu sư phụ cũng từng như vậy.
      Cùng tiểu sư phụ lưu lạc thiên nhai, đây cũng là ước mơ lớn nhất của nàng. Nhưng tiểu sư phụ ở Ấp Thành chờ nàng.
      “Phi Tuyết……” – Chẳng lẽ nàng muốn ? khuôn mặt của Úc Phi Tuyết xuất tia do dự làm cho ánh mắt Lãnh Dịch Khánh đột nhiên tối sầm mất mát.
      “Nàng muốn cùng ta sao ?”
      Úc Phi Tuyết khó khăn cười gượng, đôi mắt đảo toán loạn, chỉ dám nhìn vào mắt Lãnh Dịch Khánh:
      “Cái này……ầy……”
      Nàng muốn lưu lạc thiên nhai, nhưng phải là cùng Lãnh Dịch Khánh.

      C67 Lãnh Dịch Hạo, báo ứng của ngươi đến rồi!
      Nàng muốn lưu lạc thiên nhai, nhưng phải là cùng Lãnh Dịch Khánh.
      khuôn mặt của nàng viết ràng lời cự tuyệt, nối mất mát trong mắt Lãnh Dịch Khánh lặng lẽ lan gtranf thành nỗi đau đớn kịch liệt. ra nàng phải vì , mà là vì Lãnh Dịch Hạo.
      Mắt Lãnh Dịch Hạo hơi nheo lại, trong mắt lóe lên tia sắc bén, khóe môi vẫn mang theo nụ cười như cũ:
      “Đại ca, xem ra, tiểu nha đầu muốn theo huynh. Phải , nha đầu ?”
      “Cút ngay!” – cái tên đáng đánh đòn này, ngay cả huynh đệ của mình cũng chèn ép, đúng là phải người!
      Thù mới hận cũ cùng nhau xộc đến, Úc Phi Tuyết khách khí tung chưởng đánh. Lãnh Dịch Hạo thoải mái né tránh, sau đó phi thân lui về phía sau vài bước, đắc ý cao giọng nhíu mày:
      “Đánh trúng rồi !”
      Úc Phi Tuyết tức giận vung tay theo sát.
      Lãnh Dịch Khánh im lặng gì nhìn theo bóng Lãnh Dịch Hạo và Úc Phi Tuyết bay tới trốn lui.
      Lãnh Dịch Hạo chỉ tránh né tấn công, mỗi lần Úc Phi Tuyết sắp đánh được, liền phi thân né tránh, làm cho Úc Phi Tuyết vừa tức vừa bực, vì thế đuổi theo tha, kết quả bị Lãnh Dịch Hạo dẫn càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt Lãnh Dịch Khánh.
      Đêm tiếng động, khu rừng trong ánh trăng mờ mịt lại quay về với yên tĩnh trước đó. Gió đêm, thổi bay trường sam của , bóng dáng cao lớn của Lãnh Dịch Khánh trong khu rừng tĩnh lặng trở nên vô cùng đơn.
      Lãnh Dịch Khánh bỏ . trong vô thanh vô tức.
      Úc Phi Tuyết tức giận. Rất tức giận, rất tức giận. Tên biến thái chết tiệt, Lãnh Dịch Hạo thối tha, dám đối xử với nàng như vậy! Còn làm A Khánh tức giận bỏ ! Thù này nàng phải báo, thề bỏ qua!
      Lãnh Dịch Hạo híp mắt, nhìn thoáng qua bóng dáng giận dỗi của Úc Phi Tuyết, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi. biết nàng trở về.
      Nha đầu ơi là nha đầu, nàng cùng Lãnh Dịch Khánh, tuyệt đối phải là vì ta. Như vậy, rốt cục là vì sao nàng lại cự tuyệt Lãnh Dịch Khánh ? Đừng để cho ta biết nàng có mục đích khác. Nếu , nàng hối hận vì chọn theo ta.
      Úc Phi Tuyết quả nhiên quay lại rất nhanh, chẳng qua là, nàng phải trở về mình.
      “Các ngươi……” – Lãnh Dịch Hạo chậm rãi đánh giá vài vị đại hán lực lưỡng ngốc nghếch trước mặt, đôi mắt dài hơi đảo, dễ dàng bắt được bóng dáng Úc Phi Tuyết đứng cách đó xa cười gian như tên cướp. Vì thế chớp mắt, nở nụ cười :
      “Các vị tìm ta ?”
      “Vô nghĩa! Đứng lên cho lão tử !” – Bắt người tiền tài thay người tiêu tai. Vài tên nam nhân hung thần ác sát cao lớn thô kệch rống lên với Lãnh Dịch Hạo.
      Nha đầu kia tìm đâu ra mấy tên ngu ngốc to con này vậy ? Lãnh Dịch Hạo lười biếng ưỡn lưng. Nàng ngốc nghếch đến mức cho rằng mấy cái tên to con đần độn này thay nàng báo thù chứ ?
      Úc Phi Tuyết nhíu mày xem diễn.
      Có phải ngu ngốc to xác hay , lát nữa . Về việc nàng kiếm ở đâu ra ấy à, nàng Úc Phi Tuyết là nhân vật nào ? Làm loạn mười tám sòng bạc lớn trong kinh thành cũng tìm được thần cờ bạc nào là đối thủ ! Nếu bức ép nàng, đến sòng bạc mượn chút tiền thuê lấy vài người có gì là khó !
      Lãnh Dịch Hạo, báo ứng của ngươi đến rồi!

    2. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C68 Dược “giày vò nam nhân”
      [​IMG]

      Úc Phi Tuyết giật giật chân mày, vài gã nam nhân vóc dáng cao lớn liền tiến lên động thủ chuẩn bị đánh người.
      Đương nhiên, bọn họ có khả năng là đối thủ của Lãnh Dịch Hạo. Chỉ trong nháy mắt ngã chổng vó mặt đất, đau đớn rên hừ hừ. Dĩ nhiên là Lãnh Dịch Hạo thủ hạ lưu tình nên bọn họ còn sống.
      Úc Phi Tuyết thấy thế, chẳng những lo lắng, ngược lại còn cười càng thêm quyến rũ.
      Lãnh Dịch Hạo nheo mắt, sao lại thế này, trước kia phát nữ nhân này bộ dạng lại đẹp mắt như vậy. Ăn ngon mặc đẹp, nữ nhân này bắt đầu trở nên xinh đẹp, khuôn mặt nhắn hồng hào giống quả táo, làm cho người ta nhịn được chỉ muốn cắn cái. Dáng người cũng khô quắt giống như trước, ngược lại trở nên yểu điệu nở nang hơn.
      Lãnh Dịch Hạo lắc lắc đầu, Úc Phi Tuyết trước mắt cười tươi sáng lạn lại trở nên càng thêm quyến rũ. Chỉ nhìn nàng mỉm cười làm cho nhanh chóng có phản ứng.
      hay rồi! Lãnh Dịch Hạo trong lòng giật mình, nữ nhân chết tiệt, lại dám hạ xuân dược với !
      “Lãnh Dịch Hạo, cho dù ngươi thông minh, ngươi cũng nhất định thể ngờ rằng ta đem dược đổ người bọn họ. Chỉ cần ngươi chạm tới bọn họ chắc chắn chết thể nghi ngờ !” – Úc Phi Tuyết cười vô cùng xảo quyệt.
      “Ah, , phu quân quý của ta, ta sao nỡ để chàng chết được, ý ta là, ngươi nhất định trốn thoát khỏi bàn tay của bản nương ta đâu !” – Úc Phi Tuyết cười càng tươi.
      Nhìn Lãnh Dịch Hạo tay nắm thành quyền, sắc mặt xanh mét, tâm tình Úc Phi Tuyết vô cùng tốt. Nàng bắt đầu hiểu vì sao Lãnh Dịch Hạo thích làm cho nàng tức giận như vậy. ra, nhìn bộ dáng tức giận của đối phương quá thú vị !
      Lãnh Dịch Hạo còn sức lực cãi nhau với nàng, ánh mắt trầm xuống, lập tức cố gắng vận khí bức độc nhưng lại phát dùng nội lực bản thân đối phó với loại độc dược này giống như dùng tay đấm vào đá vậy, dùng hết sức lực của bản thân nhưng lại hề gây thương tích cho đối phương.
      “À, đúng rồi, ta quên cho ngươi biết, loại dược này, tên là Xuân Nhật Ngưng Hương Tán. Ngươi chắc là cũng nghe qua rồi. Nó là cực phẩm trong các loại xuân dược. Ta mất rất nhiều công sức mới tìm được nó! Nó có thể rút tất cả nội lực của ngươi, đồng thời kích thích mạnh mẽ trí tưởng tượng của ngươi, sau đó biến giấc mộng của người thành !”
      Trong sách thuốc của nhị sư phụ ghi lại như vậy, đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy, nhìn dáng vẻ của Lãnh Dịch Hạo, lời trong sách thuốc quả nhiên sai !
      Úc Phi Tuyết cười khanh khách chọn vị trí đẹp, vừa hảo tâm lại kiên nhẫn từ từ giải thích.
      Để tìm được loại dược “giày vò nam nhân” này, nàng phải chạy đến ít nơi:
      “Hơn nữa dược này dược tính rất mạnh, chỉ cần giọt cũng đủ để giết chết tất cả ý chí của người, cho dù tự chủ của ngươi có mạnh trở lại, cũng tuyệt đối đến nửa nén hương.”
      Trước mặt Lãnh Dịch Hạo bắt đầu lên ảo ảnh, đám nam tử cao lớn thô kệch kia biến thành đám nữ nhân vô cùng kiều diễm, lắc lư vòng eo về phía .
      Mà đám nam nhân béo ú to con đần độn kia dĩ nhiên kia cũng trúng chiêu của Úc Phi Tuyết, bọn họ cũng bắt đầu xuất ảo giác, Lãnh Dịch Hạo trước mắt bọn họ giống như nữ tử xinh đẹp tuyệt thế.

    3. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      [​IMG]
      C69 Rối loạn hô hấp nặng nề
      Sắc mặt Lãnh Dịch Hạo xanh mét, lại được lời. Hai quyền nắm chặt cùng với gân xanh nổi lên ở trán cho thấy gần như mất khả năng tự kiểm soát và ngăn chặn tức giận đến cực điểm.
      Nhìn bộ dáng của , Úc Phi Tuyết cười đến nghiêng ngả. Ha ha! Lãnh Dịch Hạo, ngươi cũng có ngày hôm nay!
      “Lãnh Dịch Hạo, ta biết bây giờ ngươi còn nghe được tiếng ta chuyện, ta cũng biết, với nội lực của ngươi, cũng có thể áp chế được thời gian, nhưng mà loại độc dược này ngươi có biện pháp chống cự đâu. Nội lực của ngươi, nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ trong chốc lát. Cho nên nếu bây giờ ngươi cầu xin ta tha thứ, có lẽ ta xem xét cho ngươi giải dược, thế nào ?”
      Lãnh Dịch Hạo tái mét mặt mày được lời nào, con ngươi hẹp dài đột nhiên lóe lên ánh sáng u ám.
      “Đừng trách ta nhắc nhở ngươi, thời gian của ngươi cũng còn nhiều đâu.” – Úc Phi Tuyết đắc ý cười.
      “Lãnh Dịch Hạo, ngươi đánh bản nương lúc trước, sau đó điểm huyệt đạo của bản nương, hôm nay chỉ là trừng phạt nho , nếu ngươi sẵn sàng đáp ứng, về sau bản nương ta gì nghe nấy, ta ngươi được hai, ta đông ngươi tuyệt được tây, ta cho ngươi giải dược, thế nào ?”
      Úc Phi Tuyết biết, cái tên này còn tinh ranh hơn quỷ, bắt được cơ hội như thế này cũng dễ dàng gì, cho nên, khi có cơ hội, đương nhiên phải hạ dược mạnh.
      Quân tử báo thù, ngay ngày hôm nay. Đừng trách bản nương tàn nhẫn, là Lãnh Dịch Hạo ngươi trêu chọc ta trước!
      Úc Phi Tuyết cười khanh khách nhìn đám nam nhân kia tiến về phía Lãnh Dịch Hạo từng bước , nhìn khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng gần, Úc Phi Tuyết đồng thời cũng đếm thầm trong bụng: ……hai……
      Nếu nàng đoán sai, nàng đếm tới ba, Lãnh Dịch Hạo nhất định đầu hàng.
      “Ba……”
      Đột nhiên, trước mặt sáng loáng lên cái, trận nổ ầm ầm, Úc Phi Tuyết trợn mắt há mồm nhìn Lãnh Dịch Hạo trong nháy mắt đánh ngã mấy tên nam tử to con kia, sau đó quay người đến trước mặt nàng.
      Đây, đây, cái tên này còn là người vậy ? Ngay cả Xuân Nhật Ngưng Hương Tán cũng khống chế được , vẫn còn sức đánh người ?! Úc Phi Tuyết run rẩy khóe miệng, bị giáng sét xuống được câu nào. Khinh địch rồi !
      Hô hấp nặng nề phả lên khuôn mặt của Úc Phi Tuyết, chuông cảnh báo trong lòng Úc Phi Tuyết đột nhiên kêu lên mãnh liệt.
      Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách!
      Úc Phi Tuyết quay người bỏ chạy, nào ngờ vẫn chậm! Nàng vừa bước được bước, bên hông bị người lôi kéo, cả người ngã mạnh vào lòng Lãnh Dịch Hạo.
      Úc Phi Tuyết xoay tay định gỡ ra, nào ngờ Lãnh Dịch Hạo giống như sớm có phòng bị, cầm lấy bàn tay của nàng, trong nháy mắt đem cánh tay bé kia xoay lại sau người nàng.
      Vì thế, cơ thể Úc Phi Tuyết dán chặt vào trước ngực Lãnh Dịch Hạo, nàng nhạy cảm cảm giác được Lãnh Dịch Hạo khác hẳn với bình thường, nhiệt độ cơ thể cực nóng và hô hấp bị rối loạn nặng nề.
      “A Khánh! Cứu ta!” – Úc Phi Tuyết đột nhiên hướng về phía sau Lãnh Dịch Hạo kêu to.

      C70 Đè chết người rồi ! Cứu mạng với!
      “A Khánh! Cứu ta!” – Úc Phi Tuyết đột nhiên hướng về phía sau Lãnh Dịch Hạo kêu to.
      Trong thoáng chốc Lãnh Dịch Hạo quay đầu, Úc Phi Tuyết như bay thoát ra khỏi ôm ấp của , quay người muốn chạy trốn.
      Xuân Nhật Ngưng Hương Tán chết toi ! Trong sách thuốc , nam nhân sau khi ăn nó nội lực hoàn toàn biến mất, xuất ảo ảnh.
      Nếu sách thuốc viết sai, tức là nàng phí năm trăm bạc mua phải hàng giả kém chất lượng rồi !
      Úc Phi Tuyết nhón chân cái, lách qua cửa sổ, nào ngờ cả người vừa mới ra khỏi cửa sổ, chân bị lực kéo mạnh lại, cơ thể vừa mới ra ngoài dò xét lại bay trở về, hơn nữa còn ngã mạnh lên giường.
      Vừa rồi vài tên nam tử cái cao lớn dĩ nhiên bị ngất rồi, ngã chổng vó mặt đất. Lãnh Dịch Hạo dẫm lên cơ thể to xác của bọn họ, từng bước tới. Lửa giận trong ánh mắt đỏ tươi của ra xung quanh, vì tác dụng của dược tính mà bước chân có vẻ nặng nề, làm cho giống con báo săn nguy hiểm. Ầy, báo săn phát dục, nguy hiểm.
      “Giải dược, ta đưa giải dược cho ngươi!” – Úc Phi Tuyết trước giờ vẫn là hảo hán tính thiệt hơn trước mắt, ném ra cái bình sứ về phía Lãnh Dịch Hạo.
      Hàng giả kém chất lượng rồi ! Úc Phi Tuyết hận mụ tú bà xấu xa ở kỹ viện kia đến tận xương tủy!
      Nào ngờ Lãnh Dịch Hạo cũng hề cảm kích, vung cánh tay lên, bình sứ đập vào vách tường, vỡ vụn.
      Bình sứ trống rỗng.
      Sắc mặt Lãnh Dịch càng thêm u ám.
      Úc Phi Tuyết sợ hãi lui vào trong giường. Chưa bao giờ thấy qua sắc mặt này của Lãnh Dịch Hạo, đường nét khuôn mặt tuấn tú căng ra, giống như được khắc sâu bằng dao, tà khí ngày thường trong đôi mắt bây giờ phát ra sáng lạnh, ngay cả khí chất thanh tao nhàn nhã ngày thường cũng biến mất gần như hòan toàn, trở nên lạnh lẽo u ám, thù địch tràn ngập.
      Ahhh! Đến mức này sao ?!
      “Này, ta đùa đấy, ta lấy giải dược cho ngươi!” – Úc Phi Tuyết nghiêng người muốn chạy trốn, nào ngờ giây tiếp theo, trời xoay đất chuyển, ngã lên giường. Mà cơ thể Lãnh Dịch Hạo cũng đè ép xuống kín kẽ hở.
      “Ngươi nặng quá, đè chết người rồi ! Cứu mạng với !” – Úc Phi Tuyết khóc ra nước mắt. Sớm biết cái thuốc này khống chế được , nàng dùng phương pháp ngu ngốc như vậy! Mua dây buộc mình đây mà!
      “Câm miệng!” – tiếng Lãnh Dịch Hạo cộc cằn kèm theo tức giận. Hơi thở dồn dập phả lên mặt Úc Phi Tuyết, hoàn toàn mất hương vị nhàng thoải mái ngày thường, ngược lại có loại hơi khí trầm đục nồng đậm làm cho Úc Phi Tuyết rất thoải mái.
      Từ ở trong hiệu thuốc bắc làm loạn, Úc Phi Tuyết nhanh chóng ý thức được, đây là trúng độc! phải độc bình thường !
      “Ngươi……” – Úc Phi Tuyết nghi hoặc nhìn khuôn mặt Lãnh Dịch Hạo gần trong gang tấc. Nàng quen thuộc dược tính, dược vừa rồi nàng hạ với Lãnh Dịch Hạo, chỉ là xuân dược bình thường, tuyệt đối giống với tất cả độc tính thể ra ngoài người Lãnh Dịch Hạo giờ phút này.
      cách khác, liên quan đến nàng.
      “Nàng dám hạ độc với ta!” – bàn tay to của Lãnh Dịch Hạo bỗng nhiên bóp chặt cổ Úc Phi Tuyết, xuống tay rất mạnh, làm cho Úc Phi Tuyết gần như ngạt thở.
      “Cổ……sắp đứt rồi……” – Úc Phi Tuyết giãy dụa khó khăn ra câu. Cổ của nàng bị người ta bóp, bụng còn bị cái gì đó nóng rực đè lên rất mạnh, làm cho nàng thể hô hấp.
      Lãnh Dịch Hạo chẳng những buông tay, sắc mặt ngược lại càng lúc càng lạnh, ánh mắt ngày thường tà khí giống như hàn băng ngàn năm ngưng tụ, hai tay bóp chặt lấy cổ Úc Phi Tuyết, giống như là giây tiếp theo bóp đứt cổ nàng.
      thể thở được rồi ! Úc Phi Tuyết ra sức quay cổ nhưng lại bất lực. Đúng lúc này, nàng cảm nhận ràng được, cái thứ gì đó nóng rực vẫn đè lên bụng nàng di chuyển đến giữa hai chân, gắt gao xuống đến nơi mềm mại của nàng, cảm giác xa lạ mà kích thích này làm cho toàn thân nàng run lên!

    4. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C71 Nàng phải phụ trách dập lửa
      Lãnh Dịch Hạo chết tiệt ! Đến mức này sao ?! Chỉ vì vậy mà muốn giết nàng ?
      Lúc trước bắt nạt nàng, nàng cũng mọn như vậy! Lại còn giấu cây gậy đâm vào mông nàng !
      Úc Phi Tuyết cũng nổi giận rồi….
      Con hổ mà ra uy ngươi lại nghĩ ta là con mèo bệnh! Tốt xấu gì nàng cũng có võ công đầy người, ai sợ ai chứ ! Nàng vừa nhắc đến liền tức giận, cước đá văng Lãnh Dịch Hạo ra.
      Lãnh Dịch Hạo nghiêng người tránh, Úc Phi Tuyết vung tay lần nữa đánh qua. Lần này, nàng cũng lưu tình.
      Là ngươi trêu chọc ta trước đấy !
      Nào ngờ quyền của Úc Phi Tuyết vừa vung ra, cơ thể lại lần nữa bị đè xuống dưới. ra phải nàng chạy trốn thành công, mà là có người cố ý dung túng. Thừa dịp nàng cố đứng dậy, lập tức “roẹt” cái, quần áo người nàng từng mảnh rách vụn, lại tiện tay đẩy nàng lên giường. người Úc Phi Tuyết trong nháy mắt chỉ còn lại cái yếm đỏ tươi.
      “A….lưu manh!” – dám cởi quần áo của nàng!
      Úc Phi Tuyết luống cuống tay chân muốn che cơ thể trần trụi của mình lại bị Lãnh Dịch Hạo bắt được hai tay.
      “Lãnh Dịch Hạo!” – Úc Phi Tuyết quát lên giận dữ. Việc này có thể bỏ qua còn cái gì thể cho qua nữa ! Nhưng chênh lệch giữa nam và nữ quá lớn, Úc Phi Tuyết có bụng tức giận lại bất lực.
      phải nàng muốn chơi xuân dược sao ? Bản vương gia chơi với nàng !” – Lãnh Dịch Hạo đặt hai tay Úc Phi Tuyết lên đỉnh đầu, bàn tay cũng đủ để kẹp chặt nàng.
      tức giận, rất tức giận! Nha đầu này lại dám hạ dược với ! Tức giận ồ ạt tràn đến như nước lũ làm cho hận thể bóp chết nàng!
      hận nhất kẻ nào hạ dược !
      Nhưng khi ánh mắt chạm đến cơ thể trắng nõn như ngọc của nàng, tức giận trong cơ thể ngược lại bị loại cảm giác khô nóng thay thế, hơi thở khô nóng này tăng lên chóng mặt, rít gào, gặm nhấm từng tế bào của .
      phải chưa hôn nàng, cũng phải chưa cùng nàng đồng giường cộng chẩm, nhưng lại là lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể của nàng.
      Có lẽ là tác dụng của xuân dược, ở trong mắt , thân thể của nàng trơn bóng như trân châu vừa ra khỏi nước, vì ngượng ngùng mà khuôn mặt nhắn ửng hồng đáng , vệt ửng hồng kia kéo dài đến trước ngực của nàng, trốn vào bên trong cái yếm đỏ tươi, làm cho người ta nhịn được muốn vạch cái yếm ra để nhìn đến tận cùng!
      “Buông ta ra !” – Úc Phi Tuyết cố gắng giãy dụa, lại cảm thấy ràng ‘cây gậy’ kia lại tới nữa! Lúc này chỉ đặt ở nơi mềm mại của nàng, mà còn nhảy dựng lên nữa, sẵn sàng chờ xuất phát.
      nỗi sợ hãi chưa từng có tăng lên thể giải thích.
      Lãnh Dịch Hạo vội hôn môi nàng, mà cúi đầu, cắn vành tai của nàng, cái cắn mang theo trừng phạt.
      Cơ thể Úc Phi Tuyết run lên theo từng dấu răng của làm cho Lãnh Dịch Hạo nhịn được nở nụ cười.
      Nha đầu này đúng là có thể làm cho tức chết lại cùng có thể làm cho cười đến chết !
      Dám hạ dược với ! nhất định nhất định bắt nàng trả giá đắt!
      Nhưng giờ phút này nàng lại ngây ngô đến mức cực kỳ đáng , làm cho người ta nhịn được muốn cười lớn, muốn thương. loại cảm xúc mềm mại lặng lẽ nảy sinh.
      Lãnh Dịch Hạo cảm thấy chính mình bị nha đầu kia làm cho điên rồi!
      Cuối cùng, lựa chọn bỏ qua tất cả cảm xúc, với tốc độ nhanh nhất, tay cởi hết quần áo người mình.
      “Ngươi…..muốn làm gì ?” – tùy tiện cởi quần áo là lưu manh!
      “Nàng nên chịu trách nhiệm cho những việc mình làm !” – Lãnh Dịch Hạo , lập tức cúi đầu, ngăn chặn đôi môi của nàng.
      Lại nữa rồi ! Cái cảm giác này lại tới nữa! Úc Phi Tuyết nhất thời ngừng hô hấp.
      Chỉ có điều lần này khác hai lần trước đó, lúc này đây da thịt nóng cháy của Lãnh Dịch Hạo trực tiếp dán lên người nàng, quan hệ da thịt xa lạ kia làm cho cơ thể nàng tự chủ được mà mềm xuống.
      Mà nụ hôn của Lãnh Dịch Hạo ràng cũng mang theo trừng phạt, bừa bãi hút lấy mật ngọt trong môi nàng, bàn tay kia cũng khách khí thăm dò cơ thể mềm mại của nàng. Cuối cùng kéo thứ che đậy cuối cùng người nàng xuống, cái yếm đỏ tươi bay trong gió, đơn rơi xuống giường.
      Hơi thở xa lạ và thứ cảm giác chưa từng có lao đến như thủy triều, có chuyện gì thế này, bàn tay Lãnh Dịch Hạo giống như mang theo ma lực vô tận, bàn tay của chạm đến chỗ nào cũng khiến cho nàng run rẩy từ tận đáy tâm hồn. Cảm giác này chưa bao giờ có này lại trong nháy mắt ồ ạt đến như thác lũ.
      Nàng lại lần nữa cảm nhận được ràng, Lãnh Dịch Hạo lại dùng gậy đâm nàng! Hơn nữa cây gậy kia nóng như lửa, nhảy dựng lên, làm cho cả cơ thể nàng cũng trở nên khô nóng.
      Úc Phi Tuyết lại bị cái cảm giác xa lạ mà kịch liệt này làm cho trống rỗng, quên cả giãy dụa, quên cả hô hấp.
      Cảm giác tê dại lao đến từng đợt từng đợt như thủy triều, xô nàng lên bờ biển, nàng chỉ cảm thấy khí trong lồng ngực càng ngày càng ít, càng ngày càng ít……
      Người dưới thân ngừng phản kháng dường như là trong ý của Lãnh Dịch Hạo, chút lý trí còn sót lại làm cho ngẩng đầu lên, nhìn người bị mình hôn giống như sắp ngất xỉu, Lãnh Dịch Hạo vừa tức giận vừa buồn cười.
      Nha đầu vô dụng! phải nàng muốn nghịch xuân dược sao? Chỉ là hôn chút sờ chút thôi mà hôn mê, nếu phải làm cái việc kia, có phải nàng chết luôn ?
      Mặc kệ, thân thể khô nóng đến khó chịu, nhất là vùng bụng dưới, giống như là sắp nổ. Nha đầu, là nàng muốn đùa, nàng phụ trách dập lửa!
      Lãnh Dịch Hạo cúi đầu, hôn lên cái cổ trắng ngần của Úc Phi Tuyết, hôn đường thăm dò từ cổ của nàng cắn xuống đến trước ngực nàng.
      Quả nhiên đúng như suy nghĩ, vệt đỏ kia vẫn kéo dài đến trước ngực nàng, ngay cả nụ hoa của nàng cũng đắm chìm bên trong mảnh đỏ sẫm. Quả nhiên là ‘kỳ quan’ hiếm thấy !
      tia lý trí cuối cùng của Lãnh Dịch Hạo hoàn toàn bị hút ra, khát vọng cực độ tràn ngập tất cả các giác quan của , cởi bỏ trói buộc cuối cùng người, nhắm ngay đến mỹ thực của , chuẩn bị ăn cơm !

    5. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C72 người đơn nhàm chán
      Thứ cứng rắn nhất của , chính xác đặt ở cấm khu mềm mại nhất phòng vệ của nàng….
      Đúng lúc này, lông mày Lãnh Dịch Hạo giật giật. Có cỗ khí lạnh lẽo vô cùng, kể từ lúc vùng bụng dưới nhanh chóng phát nổ, nhất thời nuốt lấy toàn bộ ý thức của . Cảm giác này đến quá nhanh chóng, làm cho chút phòng bị mà hôn mê bất tỉnh.
      Úc Phi Tuyết bị lửa nóng của Lãnh Dịch Hạo làm cho choáng váng đầu óc. Vất vả lắm mới có được cơ hội thở dốc, nàng vung quyền đánh Lãnh Dịch Hạo sang bên, sau đó thở hổn hển.
      Lãnh Dịch Hạo chết tiệt, đồ lưu manh ! Cởi hết quần áo của nàng ra rồi!
      Úc Phi Tuyết luống cuống kéo chăn che cơ thể trơn bóng của mình, lại bỗng nhiên cảm thấy phản ứng của Lãnh Dịch Hạo có chút thích hợp.
      Tên biến thái này làm sao vậy ?
      Úc Phi Tuyết lấy tay đẩy đẩy Lãnh Dịch Hạo.
      A! phải chứ, hôn mê rồi sao ?
      Hơn nữa Lãnh Dịch Hạo giây trước cơ thể còn nóng rực, lúc này lại trở nên lạnh như băng, hơi thở cũng rất ổn định.
      “Ngươi làm sao vậy ?” – Úc Phi Tuyết nắm lấy cổ tay , cẩn thận bắt mạch, đôi mày liễu nhất thời cong thành ngọn đồi.
      Đúng là trúng độc ! Hơn nữa đây phải độc bình thường, là Mạc Tình Thương.
      Mạc Tình Thương, loại độc cưc kỳ lạnh đến từ Tây Vực. Người trúng cổ, chỉ gương mặt bị phá hủy hoàn toàn, trở nên xấu xí chịu nổi, hơn nữa vào ngày trúng cổ mỗi năm, đều bị khí lạnh công tâm, sống bằng chết. Hơn nữa theo mạch tượng của , trúng độc chắc rất lâu.
      Nhưng mà giống ! Úc Phi Tuyết lấy tay kéo kéo mặt Lãnh Dịch Hạo, khuôn mặt tuấn tú này là , chắc chắn phải da người giả. Điểm này giống với miêu tả của sách thuốc.
      Nhưng mà hình như bây giờ phải thời điểm để nghiên cứu, mau mau cứu , nếu sống bằng chết.
      Lãnh Dịch Hạo kia, gặp được bản nương xem như ngươi may mắn! Trong thiên hạ, chỉ có hai người có thể giải cổ này. người chính là sư phụ vĩ đại của nàng, người khác, đương nhiên chính là nàng.
      Trong tiểu viện vắng vẻ bên ngoài thành tây.
      Lãnh Dịch Hạo cuối cùng cũng tỉnh lại.
      Cơ thể hề rét run, cũng khó chịu giống như lúc phát độc trước kia. Cử động tay chân, lại có thể cử động tự nhiên.
      “Ngươi tỉnh rồi ? Uống thuốc !” – nể tình còn phải đưa nàng Ấp Thành, nàng dùng đến tài năng, lại đến sòng bạc “mượn” tiền, lại mua thuốc rồi sắc thuốc bận rộn cả ngày. Rốt cục tỉnh.
      Lãnh Dịch Hạo quay người lại, tay chống lấy tấm ván gỗ giường. ràng là hiểu được tình hình tại của mình.
      “Nào, thuốc bản nương tự tay sắc, ngươi có lộc ăn rồi……”
      Nào ngờ “bang” tiếng, Lãnh Dịch Hạo hất tay, thuốc bị đổ, tràn ra mặt đất.
      “A! Nóng quá!” – Úc Phi Tuyết nhảy lên, tên biến thái đánh đổ mất thuốc mà nàng vất vả sắc, còn cố ý làm bỏng nàng. coi nàng là người dễ bắt nạt lắm sao ?
      Úc Phi Tuyết khách khí vung quyền qua! Lãnh Dịch Hạo nghiêng người tránh được, đồng thời bắt lấy cổ tay nàng, kéo , Úc Phi Tuyết liền ngã vào trong lòng .
      “Ngươi buông ra! Đồ biến thái! Ngươi có biết bản nương ta từ đến lớn chưa bao giờ tự tay sắc thuốc , ngươi lại đánh đổ! Ngươi phải là người ! Ngươi @#$%^!@…” – Úc Phi Tuyết mắng mỏ chửi bới Lãnh Dịch Hạo trận.
      Lãnh Dịch Hạo lần này “hai quân đối chọi” với nàng giống như trước kia, chỉ mím môi câu nào. Từ lúc tỉnh lại đến bây giờ, mặt cũng tỏ thái độ gì.
      “Ngươi bỏ ta ra!” – sao lại giữ nàng chặt như vậy! Úc Phi Tuyết mắng đủ rồi lại phát từ đầu tới đuôi chỉ có mình nàng độc thoại, Lãnh Dịch Hạo cơ bản khinh thường tranh cãi với nàng. người tranh cãi còn có ý nghĩa gì nữa !
      Lãnh Dịch Hạo lần này nghe lời buông nàng ra, nhưng buông cổ tay nàng.
      “Này!” – Úc Phi Tuyết cuối cùng cũng phát chỗ bình thường của Lãnh Dịch Hạo.
      Trong đôi mắt ngày thường phát ra tà khí, giờ phút này lại giống hồ nước lặng, sâu thẳm thấy đáy. Úc Phi Tuyết vươn bàn tay bé quơ quơ trước mặt .
      phải chứ !
      “Ngươi……mắt của ngươi……”
      nhìn được.”
      liên quan đến ta!” – Úc Phi Tuyết lại lần nữa phủ nhận mình có tội.
      “Sư phụ , loại cổ độc này rất độc, sớm tuyệt tích giang hồ, ta làm sao mà biết ngươi xui xẻo trúng cổ độc như vậy.” – liên quan đến nàng.
      Nhưng nhìn khuôn mặt hờ hừng tỏ thái độ gì của Lãnh Dịch Hạo, đột nhiên cảm thấy Lãnh Dịch Hạo trước kia vẫn đáng hơn. ai cãi nhau với nàng, người đơn nhàm chán.
      Được rồi được rồi! Úc Phi Tuyết chột dạ gãi đầu:
      “Ta biết trong Xuân Nhật Ngưng Hương Tán có Túy Tâm Hoa, ta cũng biết Túy Tâm Hoa có thể dẫn phát cổ độc, nhưng mà ta làm sao mà biết ngươi xui xẻo trúng cổ độc như vậy, bình thường phải ngươi rất lợi hại sao ? Làm sao lại cũng trúng bẫy của kẻ khác vậy ?”
      tới đây, khuôn mặt nhắn của Úc Phi Tuyết đột nhiên sáng lên:
      “A! Người hạ cổ này chắc chắn là thiên tài, lại có bản lĩnh hạ độc ngươi! Có cơ hội nhất định phải tìm bàn luận chút!……”
      Mặt Lãnh Dịch Hạo đột nhiên trở nên um ám vô cùng, ngay cả quyền cũng nắm chặt hơn.
      Ký ức lúc trước ồ ạt lao đến, Úc Phi Tuyết sợ hãi im miệng. Xem ra căm thù cái kẻ hạ độc kia đến tận xương tuỷ! Nàng cũng muốn bị coi là kẻ thế tội mà bóp chết đâu.
      “Cài này……uống thuốc, uống thuốc. Có điều cũng kỳ quái, trong sách thuốc , người trúng loại cổ độc này, toàn thân thối rữa, trở nên vô cùng xấu xí, ta thấy ngươi giống vậy!” – Úc Phi Tuyết lập tức quay lại đề tài này, đưa chén thuốc đến tay Lãnh Dịch Hạo.
      Lần này, vẻ u ám mặt Lãnh Dịch Hạo quả nhiên dịu xuống.
      “Ah, đúng rồi! Sư phụ hình như có , sau khi loại cổ độc này xâm nhập vào cơ thể, trong hai mươi tư canh giờ, nếu trước khi độc phát tác có người thay ngươi độ cổ, như vậy có thể làm giảm thương tổn của cổ độc với ngươi xuống thấp nhất, nhưng cổ độc vẫn bị hủy, mỗi năm đến ngày trúng cổ, vẫn phát tác.”
      Có vẻ là như vậy, Úc Phi Tuyết thể phục mình, ngươi thấy ta thông minh chưa ! Ngay cả việc khó như vậy cũng được nàng nghĩ ra!
      Tuy rằng nhìn thấy bộ dạng Úc Phi Tuyết, nhưng nghe khẩu khí của nàng, chỉ dựa vào tưởng tượng cũng biết, bây giờ nàng nhất định đắc ý lắc lư cái đầu. Sắc mặt Lãnh Dịch Hạo rốt cục cũng dịu xuống, uống hơi hết sạch bát thuốc Úc Phi Tuyết đưa đến tay.
      “Nhưng mà……” – Úc Phi Tuyết gãi gãi đầu.
      “Nhưng mà ai lại vĩ đại như vậy, dùng cơ thể của mình độ cổ cho ngươi ?”
      Độ cổ chính là đem cổ độc chuyển lên người mình, hơn nữa độc tính phát tác gấp đôi trong nháy mắt. Người độ cổ này, chết cũng sống xong!
      Choang tiếng, bát thuốc trong tay Lãnh Dịch Hạo bị bóp nát, lại lần nữa dọa Úc Phi Tuyết nhảy dựng lên. Cái tên biến thái này, đừng có thất thường như vậy có được !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :