1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử,đừng nghịch nữa- Lam Yên Hiểu Nguyệt-162 chương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C55 thể tùy tiện sờ loạn được.
      “Nàng……” – Lại lần nữa mở miệng, muốn hỏi, rốt cục xảy ra chuyện gì, nhưng cuối cùng, lúc phát ra tiếng, lại thành:
      “Nàng sao chứ.”
      “Ngươi xem !” – Úc Phi Tuyết nổi giận đùng đùng quát lại, nhưng nghĩ đến nam nhân này cực kỳ có lợi với nàng, vì thế khuôn mặt xị ra, thay bằng vẻ mặt ấm ức, chỉ vào Lãnh Dịch Hạo:
      đánh ta!”
      Lại cái chiêu này! Nàng có thể dùng chiêu nào mới hơn được ? Lãnh Dịch Hạo khinh bỉ liếc nhìn Úc Phi Tuyết.
      Úc Phi Tuyết chán ghét trừng mắt nhìn lại Lãnh Dịch Hạo: Chiêu cần nhiều, hữu dụng là được!
      “Đại ca, đại ca! Nha đầu kia sao lại trở nên xinh đẹp như vậy ? Có phải trước đây nàng luôn lừa dối chúng ta ?” – Lãnh Dịch Tiêu ngắt lời đúng lúc, bằng hai ca ca lại đánh sắp đánh nhau rồi!
      đúng là, sao phải khổ vậy chứ ! Có điều , nữ nhân này mặt có cái thứ gớm ghiếc kia đúng là xấu, , phải là còn có vẻ nhìn được, mặc dù so với Yên Chi, nàng có vẻ hơi non chút, hơn nữa người lại khô quắt có gì, nàng tuyệt đối được tính là đại mỹ nhân, nhiều nhất cũng coi như là tiểu mỹ nhân .
      “Đúng vậy! Ta lừa dối các ngươi!” – Dù sao cũng là như vậy mà ! Úc Phi Tuyết sờ cái mông bị đánh, hung tợn trừng mắt nhìn Lãnh Dịch Hạo.
      “Vì sao ?” – Lãnh Dịch Khánh nhìn khuôn mặt của nàng, giọng dịu dàng. Cho dù nàng xấu hay đẹp cũng quan trọng, quan trọng là, nàng chính là từng làm cho rung động. Khác nhau là, trước đó, nàng chỉ là , mà tại, nàng nữ tử duyên dáng kiều.
      “Các ngươi vương công quý tộc, người nào mà có tam thê tứ thiếp đào hoa cả đám! Ta Úc Phi Tuyết ghét nhất mấy kẻ ngụy quân tử mặt người dạ thú các ngươi ! Ta cho các ngươi biết, ta thà gả cho chó cho mèo, chứ gả cho mấy kẻ như vậy! Nhưng lệnh cha khó cãi, lệnh Hoàng thượng càng khó chối, nếu phải gả , vậy dọa các ngươi, để các người ít tìm đến ta gây phiền toái. Bây giờ các ngươi biết, có thể loại bỏ ta! Hưu ta , như vậy mọi người đều thoải mái !”
      Ánh mắt Lãnh Dịch Khánh đột nhiên biến thành khâm phục, đúng là nữ nhân nhìn trúng ! Quả nhiên giống bình thường!
      “Này, nha đầu, ngươi có bệnh đấy chứ ?” – Lãnh Dịch Tiêu trong lòng nghĩ cái gì rất nhanh ra miệng, tiến đến vài bước định sờ trán Úc Phi Tuyết. Tay còn chưa chạm đến bị Lãnh Dịch Khánh đập bốp xuống.
      “A Tiêu.” – Lãnh Dịch Khánh lạnh lùng nhắc nhở, nữ nhân này thể tùy tiện sờ loạn được.
      “Huynh có thể ôm, sao đệ lại được sờ !” – Lãnh Dịch Tiêu hề khách khí, đại ca quá ích kỷ !
      Đôi huynh đệ này đều có bệnh rồi ! Úc Phi Tuyết đúng là còn gì để !
      Đúng lúc này, bóng màu trắng theo tiếng gió bay qua, lướt qua giữa Lãnh Dịch Khánh và Lãnh Dịch Tiêu, khom người với tay chụp đến, Úc Phi Tuyết còn chưa kịp kinh ngạc kêu lên, cơ thể bay lên trung, chính xác nằm gọn trong lòng Lãnh Dịch Hạo.
      Con ngựa nhanh chân chạy, hề dừng lại, tất cả chỉ trong nháy mắt, giống như trận gió thổi qua, cuốn lấy Úc Phi Tuyết, bỏ lại Lãnh Dịch Khánh và Lãnh Dịch Tiêu ngây ra. con đường núi bụi bay bốn phía truyền đến tiếng la mắng của Úc Phi Tuyết như ở trong mộng mới tỉnh:
      “Tên biến thái, thả ta ra !”

      C56 Nam nhân bà và tên ẻo lả
      Úc Phi Tuyết thể thừa nhận, tên biến thái đúng là làm việc tốt —- để Cảnh Thu dẫn theo đại đội nhân mã đường lớn, mấy người bọn họ cải trang thành thường dân đường , cách để du sơn ngoạn thủy tiêu diêu tự tại, đúng là cách hay. Rất hợp sở thích của nàng!
      “Này, vì sao ngươi nhất định phải hạ thấp mình như vậy, có phải có quá nhiều kẻ thù nên sợ bị người khác nắm thóp ?” – Úc Phi Tuyết vừa ăn vừa chế nhạo Lãnh Dịch Hạo.
      Lãnh Dịch Hạo liếc nàng cái, lười trả lời nàng, có số việc có ra nàng cũng hiểu. Lãnh Dịch Tiêu để ý người khác tiếp tục ăn cơm, nhưng Lãnh Dịch Khánh lại có chút đăm chiêu liếc nhìn Lãnh Dịch Hạo.
      “Nhất định là vậy, người giống như ngươi, nhất định là con chuột qua đường cả nhà hô đánh rồi !” –Úc Phi Tuyết cảm nhận được khác biết trong thoáng chốc của Lãnh Dịch Khánh và Lãnh Dịch Hạo, cái miệng nhắn tiếp tục ngừng.
      Lãnh Dịch Hạo lươi biếng dùng đũa gõ gõ cái bàn, chỉ còn lại con tôm hùm lớn duy nhất.
      Úc Phi Tuyết nhất thời cảnh giác ! Nhanh chóng vươn tay lấy đũa tranh cướp nhưng vẫn chậm bước, đũa của Lãnh Dịch Tiêu cũng đoạt được rồi.
      “Này, ngươi giành ăn với nữ nhân, ngươi có thấy xấu hổ ?” – Úc Phi Tuyết dùng sức ấn lấy cái chân cuối cùng của con tôm hùm.
      “Ngươi được xem là nữ nhân sao ?” – Lãnh Dịch Tiêu hề có ý định buông tay. Hoàng đình mỹ vị cũng bằng cái này, đương nhiên là muốn “việc nhân đức thể nhường ai” rồi !
      “Ngươi mới được xem là nam nhân ! Mắt hoa đào, da thịt mịn màng, tên ẻo lả! Tranh ăn với ! biết xấu hổ!” – Úc Phi Tuyết cũng hề yếu thế. Con cuối cùng này nàng phải có được !
      “Ngươi……lập gia đình rồi, còn là con ! Ngươi mới biết xấu hổ!” – Lãnh Dịch Tiêu duỗi tay ra, cầm lấy con tôm bàn ném về phía Úc Phi Tuyết, dù sao cũng là tên ẻo lả rồi ! Ai sợ ai!
      “Lập gia đình sao ? Liên quan gì đến ngươi ? Tên ẻo lả!” – Úc Phi Tuyết nghiêng người tránh, dùng luôn cái đĩa hỏi thăm.
      “Nam nhân bà đánh người….”
      “Tên ẻo lả ngươi chết !”
      Đánh nhau rồi ! Mặc dù phải đồ ăn bay đầy trời, nhưng muốn vô duyên vô cớ bị hại là thể được.
      Lãnh Dịch Khánh đập bàn, đột nhiên đứng lên, quát lớn tiếng:
      “Đủ rồi !”
      “Đại ca, chúng ta ném nam nhân bà này ! Để nàng ăn gió uống sương !” – Lãnh Dịch Tiêu tức giận cầm miếng bắp cải đầu mình xuống.
      “Ai ném ai còn chưa biết đâu !” – Úc Phi Tuyết trợn mắt lên nhìn Lãnh Dịch Tiêu. Từ khi nào tên Lãnh Dịch Tiêu này bắt đầu thích tìm nàng gây phiền toái như vậy !
      “Hết tôm rồi.” – Lãnh Dịch Khánh dùng cái giọng dự báo thời tiết chầm chậm .
      Gì cơ ?
      Úc Phi Tuyết và Lãnh Dịch Tiêu cùng quay đầu lại nhìn —- Lãnh Dịch Hạo hiển nhiên là ngư ông đắc lợi, bóc con tôm hùm cuối cùng ra rồi từ từ đưa lên miệng. Chậm rãi ăn, nhai kỹ nuốt chậm. giống như từng chút từng chút nhấm nháp thịt tôm tươi ngon. Đôi mắt hấp dẫn đảo qua, nháy mắt với hai người đánh nhau.
      Cái thái độ này giống như muốn : Nhị vị, tiếp tục !

      C57 Con thỏ bị dồn ép cũng biết cắn người đấy !
      Úc Phi Tuyết tức giận đến phẫn nộ, trơ mắt nhìn con tôm hùm ngon lành cuối cùng sắp chui vào họng.
      Lãnh Dịch Tiêu đắc ý nở nụ cười:
      “Này, nam nhân bà, lần này ngươi thua ! Cái này gọi là nước phù sa tưới ruộng ngoài ! Ta ăn hay ngũ ca ăn kết quả đều giống nhau! Ngươi ấy, cũng chỉ có giương mắt mà ghen tỵ thôi, đừng tiểu ca ta nhường ngươi, cho ngươi cơ hội cuối cùng, nếu ngươi có thể cướp được, tiểu ca ta trần truồng chạy quanh cái trấn này vòng! Nếu ngươi thể cướp được, vậy gọi ta tiếng ca ca, để ta sai bảo năm, thế nào ?”
      Lãnh Dịch Tiêu cười tủm tỉm trêu chọc Úc Phi Tuyết, bắt đầu biết vì sao Lãnh Dịch Hạo thích chọc tức nàng, ra bộ dáng nàng tức giận rất đáng ! Vụ cá cược này, thắng chắc rồi!
      Úc Phi Tuyết liếc nhìn Lãnh Dịch Tiêu cười đắc ý, lại liếc nhìn Lãnh Dịch Hạo chậm rãi bỏ con tôm to đùng vào trong miệng, chuẩn bị sẵn sàng:
      “Được! Là ngươi nhé ! Ngươi đợi mà trần truồng !”
      Con thỏ bị dồn ép cũng biết cắn người đấy !
      Lãnh Dịch Tiêu còn chưa khôi phục tinh thần, nụ cười tươi mặt nhất thời cứng ngắc, trợn mắt há hốc mồm nhìn Úc Phi Tuyết đột nhiên cúi người xuống, nâng mặt Lãnh Dịch Hạo lên, trực tiếp cắn nửa con tôm trong miệng , còn bốc cả con tôm ở môi .
      Thế giới lặng .
      Tất cả dường như đều ngưng trệ.
      Ngay cả tiếng gió cũng có.
      Tiếng hít thở cũng có.
      Úc Phi Tuyết thành công cắn được con tôm hùm định lui về, nhưng Lãnh Dịch Hạo làm sao lại có thể bỏ qua thời cơ lớn như vậy được, vì thế duỗi tay ra, ấn cái đầu của nàng.
      Úc Phi Tuyết đột nhiên trừng lớn mắt, ngươi muốn làm gì ?
      Đôi mắt vốn đầy mê hoặc của Lãnh Dịch Hạo phát sáng, nàng ăn xong chưa ? Bây giờ ta bắt đầu ăn!
      Lãnh Dịch Hạo còn hề gấp gáp vươn đầu lưỡi, liếm vòng quanh cái miệng nhắn của Úc Phi Tuyết.
      Dĩ nhiên, đối với việc này Úc Phi Tuyết rất chi là có kinh nghiệm, dựa vào cái logic của nàng, bây giờ chính là lúc phải chửi ầm lên.
      Vì thế, Lãnh Dịch Hạo lại thành công.
      Miệng Úc Phi Tuyết vừa hé ra liền có cái gì thuận thế chui vào bên trong. Úc Phi Tuyết còn ngây ngốc, cũng đến nỗi nghĩ rằng cái chân của con tôm hùm kia tiến vào trong miệng nàng.
      Đáng tiếc bây giờ kêu cũng được, mắng cũng được. Chỉ có thể trừng mắt nhìn đám nam nhân xung quanh che mặt cười gian, sau đó, đầu óc trống rỗng.
      Cái cảm giác mới mẻ này lại lần nữa ngập tràn các giác quan của nàng. Còn có cả cảm giác khô nóng môi trong nháy mắt tràn ra, nhanh chóng truyền đến cả người nàng, làm cho tay chân nàng tê dại.
      Lại lần nữa, Úc Phi Tuyết ngây đần ra.
      Đần đến mức quên cả động thủ, vẫn ngơ ngác nâng cằm như cũ;
      Đần đến mức quên cả giành ăn với , thậm chí, giống y như lần đầu tiên, quên cả thở.

    2. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C58 Vào lúc này mà cười là rất đạo đức
      Trời đất chứng giám, nàng chỉ là bị bức bách mà phải giành ăn mà thôi. Nào biết được là thức ăn cướp được rồi nhwdng trả giá cũng quá lớn. Nàng ăn người ta miếng, người ta lại cắn nàng chịu nhả ra.
      Hơn nữa, người bên ngoài nhìn thấy, tuyệt đối phải là Lãnh Dịch Hạo chiếm tiện nghi, mà là hai người tình ý miên man lưỡng tình ân ái.
      Miệng Lãnh Dịch Tiêu mở lớn còn chưa kịp khép lại, Lãnh Dịch Khánh giáng quyền mạnh lên bàn, sau đó vẻ mặt xanh mét quay người ra sương phòng.
      quyền đánh ra chưa làm hai người tính ý miên man kia tỉnh lại nhưng làm cho miệng Lãnh Dịch Tiêu khép lại. Nhìn trái nhìn phải, làm sao bây giờ ? Làm sao bây giờ ?
      Phải an ủi đại ca đau thương, hay là ở đây xem kịch vui ?
      Xem xét nặng , Lãnh Dịch Tiêu lạnh lùng hư cái với Úc Phi Tuyết, quay người đuổi theo Lãnh Dịch Khánh.
      Đợi đến khi Lãnh Dịch Hạo kết thúc cơn ác mộng, cuối cùng cũng buông tay ra, Úc Phi Tuyết vẫn còn chưa kịp khôi phục tinh thần.
      Chuyện gì xảy ra vậy ? Nóng quá! Nóng quá! Đôi môi hồng khẽ mở ra, cuối cùng cũng hít thở được ngụm khí trong lành.
      Nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng trước mặt, đôi mắt mơ màng, còn có đôi môi hồng ướt át, vẫn khẽ run run, Lãnh Dịch Hạo thỏa mãn cong khóe môi.
      Nha đầu kia đúng là ngây ngô đến đáng ! Làm cho nhịn được lại muốn hôn nàng.
      Nếu ngừng lại, nữ nhân này bị ngạt thở mà chết mất !
      Nhịn , nhịn , cố gắng nhẫn nhịn , vào lúc này mà cười là rất đạo đức.
      Nhưng mà…rốt cục vẫn nhịn được, nụ cười nghẹn ở trong lồng ngực bật ra, tiếng cười vang vọng trong căn phòng lớn.
      Úc Phi Tuyết như người trong mộng mới tỉnh. Sau khi cân bằng lại hô hấp, năng gì, tung quyền ra.
      *
      Bực mình quá ! Hôm nay tâm tình Úc Phi Tuyết cực kỳ khó chịu, phải tìm người trút giận!
      Tìm ai ? Đương nhiên là Lãnh Dịch Tiêu! Là chính , nếu nàng cướp được, trần truồng mà chạy vòng quanh cái trấn này mà !
      “Lãnh Dịch Tiêu! Ngươi phải trả giá vì lời của mình !” – Úc Phi Tuyết hung dữ đuổi đánh Lãnh Dịch Tiêu. Nếu đánh nhau , võ công của Úc Phi Tuyết thua kém Lãnh Dịch Tiêu.
      “Ta đùa thôi mà !” – Lãnh Dịch Tiêu cười khan chạy trốn khắp nơi, lúc đấy cho rằng mình thắng chắc rồi nên mới có thể năng ‘hùng hồn khoa trương’ như vậy, ai ngờ đầu óc nữ nhân này phát triển khác với người thường, cái gì thể với người khác với nàng đều thành có thể !
      Lần này Lãnh Dịch Tiêu kêu vỡ cả cổ họng cũng có người nào để ý đến — tự tìm lấy, đáng đời !
      Lãnh Dịch Khánh vẫn hờn dỗi, ngồi mình trong phòng uống rượu giải sầu, để ý đến chuyện bên ngoài.
      Lãnh Dịch Hạo hôm nay tâm tình rất tốt, chỉ lo sợ thiên hạ loạn, cười tươi như hoa, ‘nhộng chạy’ là ý kiến hay!
      “Tên ẻo lả! Tên ẻo lả lời giữ lời ! Ngươi cứ chạy , sau này ta cho mọi người biết, đường đường tiểu vương gia lời giữ lời, lừa đảo con , biết xấu hổ !” – Úc Phi Tuyết đuổi mệt, quát lớn với bóng lưng Lãnh Dịch Tiêu.
      Lãnh Dịch Tiêu chịu nổi kích tướng cuối cùng cũng dừng chân, vẻ mặt sẵn sàng hy sinh:
      “Giữ lời giữ lời! Ai sợ ai!”

      C59 Vương gia phải ‘chạy nhộng’
      Đêm, đến rất đúng hẹn.
      Úc Phi Tuyết chờ nóc nhà chuẩn bị xem Lãnh Dịch Tiêu ‘chạy nhộng’.
      Rốt cục, Lãnh Dịch Tiêu cũng xuất . Nhưng ngoài ý muốn lại khoác cái áo choàng lớn.
      “Này, ‘nhộng chạy’ là cái gì, rốt cục ngươi có biết vậy ? biết bản nương có thể dạy ngươi!” – Úc Phi Tuyết như thể rất có kinh nghiệm, dù sao nàng cũng tính buông tha Lãnh Dịch Tiêu.
      “Ngươi có thể làm mẫu trước lần.” – Lãnh Dịch Tiêu vừa mới dứt lời cảm thấy hai luồng ánh mắt sắc tựa kiếm bắn lại từ phía sau lưng. Quên , nam nhân tốt đấu với nữ nhân !
      “Này, ta có là phải trần như nhộng, nhưng ta có là chạy như thế nào đâu ? Chỉ cần ta mặc quần áo tính là phạm quy. Ta cũng thể khoác áo choàng.” – Lãnh Dịch Tiêu dùng cái áo choàng lớn bọc kín mít người, ràng là muốn lật lọng.
      “Được!” – Úc Phi Tuyết cũng so đo với , đứng dậy vỗ tay, sau khi tiếng vỗ tay trong trẻo vang lên, dưới nhà đột nhiên vang lên chuỗi tiếng chiêng tiếng trống.
      Mười mấy tiểu hài tử khua chiêng gõ trống bắt đầu vừa vừa hô:
      “Mau đến xem ‘nhộng chạy’ nào ! Mau ra đây xem tiểu vương gia ‘chạy nhộng’ nào !”
      Tiếng ồn ào như thế này làm đèn đuốc ngã tư đường vừa mới tắt lại lần nữa được thắp sáng.
      “Chuyện gì chuyện gì ?”
      “Ai muốn trần truồng chạy nhộng ?”
      “Tiểu vương gia ? Tiểu vương gia sao có thể đến nơi thâm sơn cùng cốc này của chúng ta được !”
      đám đầu tò mò vươn ra cửa sổ xem náo nhiệt.
      Xem như ngươi lợi hại ! Lãnh Dịch Tiêu hung tợn trừng mắt với Úc Phi Tuyết:
      “Ngươi muốn nhìn đúng ? Vậy ngươi nhìn cho kỹ !”
      Lãnh Dịch Tiêu dứt lời, bóng người lóe lên, sử dụng kỹ năng đặc biệt, bay ra ngoài.
      cũng thể dùng khinh công! Lãnh Dịch Tiêu thành công mang theo nụ cười gian trá biến mất trong bầu trời đêm.
      “Người ở đâu ?”
      “Trẻ con nhà ai, ngủ được ra ngoài làm ồn vậy !”
      Ngó ra nửa ngày cũng thấy có chuyện gì xảy ra, mọi người đóng cửa sổ rầm rập tiếp tục ngủ.
      Úc Phi Tuyết nhìn bóng dáng Lãnh Dịch Tiêu phi thân vào đêm tối, khóe môi gợi lên nụ cười nham hiểm. Ngươi có kế Trương Lương, ta có thang vượt tường ! Để xem ai chơi hơn ai!
      Chỉ lát sau, Lãnh Dịch Tiêu áo choàng bọc kín xuất trước mặt Úc Phi Tuyết :
      “Tốt lắm, ta chạy nhộng xong rồi, quay về ngủ đây! Nghe đây, đừng quấn lấy ta nữa, đừng quấn lấy ta nữa biết chưa !”
      “À, được thôi !” – Úc Phi Tuyết tủm tỉm gật gật đầu.
      Lãnh Dịch Tiêu ràng là bị khuôn mặt tươi cười hồn nhiên của nàng “mê hoặc”, nhất thời để ý đến áo choàng của mình bị người ta cố tình dẫm lên.
      Lãnh Dịch Tiêu vốn chuẩn bị phi thân thoát khỏi nơi này cảm thấy phía sau có lực kéo áo choàng của xuống, phản ứng theo bản năng giật trở về. Mái ngói dưới chân bị xô ra, cứ giật như vậy, rất tự nhiên trọng tâm ổn định liền bị lệch .
      Cùng lúc bị nghiêng , cũng nhàn rỗi, tay túm lấy đầu sỏ gây chuyện xuống.
      “A, ngươi biết xấu hổ…” – trước khi Úc Phi Tuyết bị túm cuối cùng cũng nhìn thấy ràng, Lãnh Dịch Tiêu mặt dày ! cơ bản hề cởi quần áo!

      C60 Trọng sắc khinh đệ!
      Đáng tiếc nàng còn chưa có cơ hội chỉ trích Lãnh Dịch Tiêu bị Lãnh Dịch Tiêu kéo xuống nóc nhà. Hơn nữa vô cùng bi thảm rơi xuống trước mặt Lãnh Dịch Hạo.
      Mắt thấy sắp tiếp xúc thân mật với mặt đất bóng người nhanh chóng xuất .
      Lãnh Dịch Tiêu kêu to:
      “Đại ca cứu đệ….!”
      Lãnh Dịch Khánh chính xác đến đây, đáng tiếc phải để cứu . Cho nên Lãnh Dịch Tiêu vẫn vô cùng bi thảm rơi xuống mặt đất.
      “Nàng sao chứ ?” – giọng khàn khàn mà hấp dẫn.
      Hình như mỗi lần Lãnh Dịch Khánh xuất , câu đầu tiên đều là câu “Nàng sao chứ ?”.
      Dưới ánh trăng, khuôn mặt thắng thắn mà cương nghị lên những đường nét sâu, ánh mắt sâu thẳm đối lập với ánh trăng trong veo.
      Nếu trước kia Úc Phi Tuyết chưa bao giờ nhìn thẳng vào , thậm chí ở trong lòng nàng, Lãnh Dịch Khánh và Lãnh Dịch Hạo là cùng loại mặt hàng, nhưng giờ phút này, từ trong ánh mắt Úc Phi Tuyết hiểu được thứ, thứ mà trong mắt Lãnh Dịch Hạo và Lãnh Dịch Tiêu thể nhìn thấy. thứ gì đó rất sâu sắc.
      …… sao.” – Úc Phi Tuyết cứng người, nhất thời biết nên phản ứng như thế nào. Ánh mắt nóng rực này cũng quá quen thuộc làm cho tâm trí Úc Phi Tuyết nghẹn lại — ánh mắt này, giống tiểu sư phụ. Lúc tiểu sư phụ nhìn nàng cũng dùng ánh mắt này.
      “Đại ca, huynh bất công!” – Lãnh Dịch Tiêu xoa cái mông bị ngã đau kêu to. Trọng sắc khinh đệ!
      “Đáng đời nhà ngươi!” – Nhìn Lãnh Dịch Tiêu bị rơi thảm thương, Úc Phi Tuyết từ trong lòng Lãnh Dịch Khánh nhảy xuống, khách khí bồi thêm cước.
      Trong lòng Lãnh Dịch Khánh trống rỗng, hai tay chợt ngừng trong trung, sau lúc lâu mới mất mát buông xuống.
      “A Khánh, cám ơn ngươi!” – Úc Phi Tuyết trở lại tặng Lãnh Dịch Khánh khuôn mặt tươi cười sáng lạn, khuôn mặt tươi cười này cùng nụ cười rất nhiều năm trước giống nhau, Lãnh Dịch Khánh thất thần giây lát, tất cả giống như mới xảy ra ngày hôm qua, nụ cười sáng lạn của Úc Phi Tuyết giống như tia sáng, chiếu xuống đáy lòng Lãnh Dịch Khánh.
      …… cần khách khí, nàng sao là tốt rồi.” – Nàng gọi gì ? A Khánh ? cách khác, nàng hề chán ghét sao?
      “Ta sao! A Khánh, ! Ta mời ngươi ăn khuya! Để cám ơn ân cứu mạng của ngươi!” – Úc Phi Tuyết vừa , vừa quay đầu làm mặt quỷ với Lãnh Dịch Tiêu – đáng đời!
      “Ăn khuya ?” – vẻ mặt Lãnh Dịch Khánh như được chiều quá mà giật mình. Nàng muốn mời ăn khuya ?
      Úc Phi Tuyết quay đầu tỏ thái độ hung tợn với Lãnh Dịch Tiêu, sau này ta tìm ngươi tính sổ ! Sau đó kéo Lãnh Dịch Khánh cười hì hì :
      “Đúng vậy! thôi!”
      chừng là vì đột nhiên thấy được Lãnh Dịch Khánh đúng là người tốt, hay là bởi vì ánh mắt Lãnh Dịch Khánh trong nháy mắt rất giống tiểu sư phụ, dù sao hôm nay Úc Phi Tuyết tâm tình rất tốt.
      Nhưng có người tâm tình tốt! ánh mắt lạnh như băng dõi theo bóng dáng Úc Phi Tuyết và Lãnh Dịch Khánh rời , rất lâu gì.
      “Đại ca trước giờ đều coi nữ nhân để vào mắt, lần này sao lại nghe lời như vậy!” – Lãnh Dịch Tiêu xoa cái mông đau lầu bầu bên cạnh Lãnh Dịch Hạo. Rất tự nhiên, lại nhận được cái trừng mắt.

    3. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C61 Nữ nhân khủng khiếp nhất.
      Tâm tình Úc Phi Tuyết tốt nàng muốn ăn linh tinh. Chẳng qua, nàng có bạc.
      vấn đề gì, ta có.” – Lãnh Dịch Khánh vẫn còn trong tình trạng ngây ngất.
      Đồ ăn vặt đặc biệt trong trấn hết sức ngon miệng ! Úc Phi Tuyết ăn đến quên trời quên đất, hoàn toàn ném lời mời Lãnh Dịch Khánh. Mà Lãnh Dịch Khánh lại dùng ánh mắt thưởng thức những màn ca múa hấp dẫn để nhìn tướng ăn khó coi của Úc Phi Tuyết.
      “Cái này….. ra……ta nhớ việc ta từng cứu ngươi.” – Úc Phi Tuyết xấu hổ gãi đầu. Nàng biết Lãnh Dịch Khánh làm vậy để báo ơn cứu mạng của nàng. Nhưng nàng nhớ nổi có người nào tên Lãnh Dịch Khánh !
      “Ta biết. Nhưng sao cả.” – Lãnh Dịch Khánh cười hề để ý, ánh mắt trong sáng. ra sớm biết Úc Phi Tuyết nhớ . Nàng nhớ cũng vấn đề, chỉ cần nhớ là đủ rồi.
      “Vậy……sau này ngươi còn giúp ta ?” – Úc Phi Tuyết rất cẩn thận hỏi. Đường đến Ấp Thành còn rất xa, may Lãnh Dịch Hạo bắt nạt nàng biết làm sao bây giờ ? Vẫn phải có người đứng về phe nàng mới được.
      “Đương nhiên là giúp!” – Lãnh Dịch Khánh gật đầu như đinh đóng cột.
      “Tốt quá rồi ! A Khánh, sau này chúng ta em !” – Úc Phi Tuyết hào khí ngất trời vỗ vai Lãnh Dịch Khánh.
      em ? Lãnh Dịch Khánh hơi sửng sốt chút, trong lòng dâng lên tia mất mát, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, em, cách khác, bọn họ là bằng hữu. So với trước kia, quan hệ của bọn họ tiến thêm bước, đúng ?
      khuôn mặt cương nghị của Lãnh Dịch Khánh lên nụ cười hiểu biết.
      “Là em, vậy có thể cho ta mượn chút bạc ?” – Úc Phi Tuyết cười hề hề như tên trộm.
      *
      “Lãnh Dịch Tiêu ngươi ra đây cho ta !” – Úc Phi Tuyết cước đá văng cửa phòng Lãnh Dịch Tiêu. Lãnh Dịch Tiêu mơ mơ màng màng, cảm nhận được trận lạnh hướng về phía , vì thế, rùng mình cái, tỉnh lại.
      Trước giường, Úc Phi Tuyết mỉm cười xấu xa nhìn :
      “A Tiêu, ngươi gì, ngươi còn nhớ ?”
      …… cái gì ?” – Lãnh Dịch Tiêu buồn ngủ cũng bị nụ cười xấu xa mặt Úc Phi Tuyết làm cho tỉnh lại. Nụ cười đáng sợ, vì sao càng nhìn càng thấy giống Lãnh Dịch Hạo vậy!
      Lãnh Dịch Tiêu sợ tới mức ôm chăn chui vào trong giường.
      nửa đêm rồi, nữ nhân này muốn ngủ sao ?
      “Ngươi ngươi phải trần truồng chạy vòng quanh cái trấn này.” – Úc Phi Tuyết gằn từng tiếng nhắc lại.
      “Vừa nãy phải chạy rồi sao ?” – Lãnh Dịch Tiêu chuyện ràng thiếu tự tin.
      “Cái đấy mà gọi là trần truồng sao ? Ngươi biết cái gì gọi là trần truồng, bản nương cho ngươi biết !” – Úc Phi Tuyết nắm lấy quần áo Lãnh Dịch Tiêu.
      “Cứu mạng với…..phi lễ……” – Lãnh Dịch Tiêu sợ tới mức mặt mày tái nhợt, vừa kêu vừa nhảy xuống giường. có thể cam đoan, nữ nhân này là người kinh khủng nhất mà từng gặp qua !

      C62 Đúng là bị cởi sạch
      Lãnh Dịch Tiêu kéo cửa ra định chạy, nhưng nghĩ tới thứ khủng bố hơn còn ở đằng sau —- ngoài cửa, đám oanh oanh yến yến ngực trần lao về phía .
      “Công tử….” – tiếng gọi nũng nịu làm cho Lãnh Dịch Tiêu nổi da gà.
      “Cứu mạng với….” – thể xuống tay với đám nữ nhân ở trần nửa thân, Lãnh Dịch Tiêu bất đắc dĩ bị bắt, sợ hãi nhảy lên nhảy xuống.
      Úc Phi Tuyết nhàn nhã ngồi bên xem náo nhiệt:
      “A Tiêu, ngươi vẫn nên theo các nàng !”
      Cửa phòng Lãnh Dịch Tiêu nhanh chóng chất đầy đám người đến xem náo nhiệt.
      Lãnh Dịch Hạo và Lãnh Dịch Khánh tự nhiên cũng nghe tiếng ồn đến. Bọn họ rất nghĩa khí giúp Lãnh Dịch Tiêu đuổi đám quần chúng nhàm chán , sau đó tiện tay giúp đóng cửa phòng.
      “Nha đầu, đủ rồi !” – Nhìn thấy đệ đệ bị bắt nạt đến đáng thương, bị đám nữ nhân như lang như hổ ép lên giường rồi, Lãnh Dịch Hạo cuối cùng cũng lên tiếng.
      “Dám cá cược dám chịu thua, đạo lý này phải là ngươi hiểu chứ ?” – Úc Phi Tuyết trợn mắt nhìn Lãnh Dịch Hạo.
      “Ta thấy……lần này hãy bỏ qua cho . Được ?” – Lãnh Dịch Khánh cũng vì đệ đệ mà cầu tình.
      Cái gọi là mượn thủ đoạn của người ta, bạc là nàng mượn Lãnh Dịch Khánh, nếu cũng mở miệng cầu tình, tự nhiên phải cho mặt mũi.
      Úc Phi Tuyết gật đầu, hướng về phía Lãnh Dịch Tiêu bị cởi quần áo :
      “Nhưng còn chưa nhận thua !”
      Cho ngươi cái bậc xuống !
      Trong đám nữ nhân truyền ra tiếng gào khóc thảm thiết của Lãnh Dịch Tiêu:
      “Đệ thua rồi thua rồi ! Tỷ tỷ, tha cho đệ , từ nay về sau đệ nghe tỷ sai bảo, cứu mạng với….”
      Úc Phi Tuyết lúc này mới hài lòng gật đầu, vỗ vỗ tay:
      “Được rồi, các ngươi có thể về.”
      Đám nữ nhân nhận được bạc chỉ có thể bằng lòng mà ngừng tay, aizzz, mặc dù là được bạc, nhưng mà buông tha cho tiểu soái ca da thịt mịn màng như vậy, là đáng tiếc !
      “Nhớ lời ngươi , sau này ngươi phải nghe ta sai bảo!” – để lại Lãnh Dịch Tiêu trốn trong chăn lui vào góc giường run run, Úc Phi Tuyết đắc ý bỏ lại câu, thành công rút lui trở về ngủ! Bây giờ nàng ngủ được rồi !
      Lãnh Dịch Hạo và Lãnh Dịch Khánh nghẹn cười nửa ngày cuối cùng cũng bạo phát.
      khôi hài, Lãnh Dịch Tiêu đùng là bị cởi sạch rồi !
      Trải qua hồi đả kích như vậy, thể xác và tinh thần Lãnh Dịch Tiêu bị “tổn thương nặng”. Quá mất mặt mà !
      Quan trọng nhất là, hai ca ca của đều thấy chết mà cứu, để cho bị đám nữ nhân bắt nạt! Quan trọng nhất nhất nữa là, hai ca ca đều đứng về phe Úc Phi Tuyết, muốn báo thù cũng có cơ hội.
      Quên , quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, Úc Phi Tuyết, ngươi nhớ kỹ đấy !
      Lãnh Dịch Tiêu thê lương cuộn chặt chăn lấy người — thiên thời địa lợi nhân hoà, chiếm được cái nào, ở lại đây chỉ có bị bắt nạt, lúc này còn đợi đến khi nào!
      sớm biết nữ nhân này thể trêu chọc, nhưng mà rốt cục gốc rễ đúng chỗ nào, cố tình trêu chọc nàng! Kết quả trộm gà thành còn mất nắm gạo! Mất sạch mặt mũi!
      vẫn nên trở về Xuân Hương Lâu tìm Yên Chi để an ủi tâm hồn bi thương của thôi !

    4. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C63 Kêu , kêu vỡ yết hầu cũng vô dụng
      Lãnh Dịch Tiêu cái, Úc Phi Tuyết tức giận đến nỗi oa oa kêu to:
      “Tên ẻo lả giữ chữ tín, ngươi chờ đấy !”
      Lãnh Dịch Hạo bật cười khanh khách, bộ dáng Úc Phi Tuyết tức giận rất là đáng ! Ánh mắt rời , ánh mắt Lãnh Dịch Khánh nhìn Úc Phi Tuyết sâu lắng mà chuyên chú, khuôn mặt ngày thường vẫn cương nghị kia cũng mang theo vài nét cười dịu dàng.
      Gần như cùng lúc, ánh mắt Lãnh Dịch Khánh cũng rời , ánh mắt hai người gặp nhau trong khoảng , nụ cười của bọn họ trong nháy mắt ngưng tụ lại.
      *
      Lãnh Dịch Tiêu rồi, người bắt nạt Úc Phi Tuyết cũng chỉ có Lãnh Dịch Hạo. Nhưng Úc Phi Tuyết rất nhạy cảm nhận thấy rằng, mỗi lần chỉ cần nàng và Lãnh Dịch Khánh cùng nhau, Lãnh Dịch Hạo tức giận.
      Cho nên Úc Phi Tuyết cố ý lớn tiếng :
      “A Khánh! Đợi ta với!”
      “A Khánh! Ngươi lợi hại !”
      “A Khánh, ngươi tốt nhất !”
      “A Khánh! Chúng ta thả diều!”
      Nét mặt Lãnh Dịch Khánh càng ngày càng toả sáng, mà sắc mặt Lãnh Dịch Hạo lại càng ngày càng u.
      Cuối cùng, ngày nào đó trong cái trấn nào đó, có người bạo phát.
      Quá nửa đêm, Úc Phi Tuyết đột nhiên muốn ăn kẹo hồ lô, Lãnh Dịch Khánh xung phong nhận việc mua giúp nàng.
      “A Khánh tốt!” – ánh mắt Úc Phi Tuyết đuổi theo bóng dáng Lãnh Dịch Khánh, giống như thầm tự , cũng giống như cố ý cho người nào đó nghe.
      Ngoài tiểu sư phụ, ai tốt với nàng như vậy. biết bây giờ tiểu sư phụ đến đâu rồi.
      Con ngươi Úc Phi Tuyết sáng như viên ngọc trai đen, lấp lánh như nước hồ mùa xuân.
      Cái chén trong tay Lãnh Dịch Hạo phát ra tiếng tách, nước, dọc theo vết nứt chảy ra, lan thành dòng suối .
      Úc Phi Tuyết vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, phát có người lòng kiên nhẫn chạm đến cực hạn.
      Úc Phi Tuyết chỉ cảm thấy cổ áo chặt căng, cả cơ thể bay lên .
      “Ngươi làm gì vậy, thả ta xuống dưới!” – Ta phải mèo, đừng có mang ta như con mèo hoang !
      Lãnh Dịch Hạo phí lời với nàng, trực tiếp mang Úc Phi Tuyết quay .
      Nha đầu này phải được dạy dỗ cẩn thận.
      Rừng cây , ánh trăng u lạnh lẽo, bốn bề vắng lặng.
      “Lãnh Dịch Hạo, ngươi thả ta ra!” – Tên biến thái đê tiện, dám thừa dịp nàng chưa chuẩn bị mà điểm huyệt nàng !
      Lãnh Dịch Hạo từ từ cong khóe môi:
      “Kêu , kêu vỡ yết hầu cũng vô dụng.”
      Nhìn bộ dáng Úc Phi Tuyết thở phì phì lại thể làm gì, tâm tình Lãnh Dịch Hạo tốt hẳn, chậm rãi tiến lại gần, trong giọng có vị chua mà chính cũng nhận ra:
      “Nàng đoán xem lần này, A Khánh của nàng có thể tới cứu nàng hay ?”
      “Đồ biến thái! Ngươi rốt cuộc muốn thế nào! Ta trêu chọc gì ngươi !” – Có trêu chọc hay , trong lòng cả hai hiểu , có điều Úc Phi Tuyết tuyệt đối thừa nhận.
      “Hình như lần trước nợ nần của chúng ta vẫn chưa tính toán xong.” – Lãnh Dịch Hạo cười cực kỳ mê hoặc.
      “Nợ nần gì, ngươi……a….” – Úc Phi Tuyết chưa xong cảm thấy cơ thể tênh, bị thả xuống mặt đất bằng phẳng.

      C64 Sau này ta , cho phép nàng hai.
      “Ngươi làm cái gì!” – Úc Phi Tuyết trừng mắt nhìn Lãnh Dịch Hạo, tên biến thái lại cởi giày của nàng !
      “Nàng đoán xem ?” – tiếng Lãnh Dịch Hạo vô cùng hấp dẫn vang lên trong khoảng của khu rừng , có vẻ hết sức mê hoặc. Vung bàn tay, miếng lụa trắng theo gió bay lên, lộ ra đôi chân bạch ngọc.
      “Đoán cái đầu ngươi, ngươi thả ta ra……” – Úc Phi Tuyết vừa xấu hổ vừa tức giận, cắn răng trừng mắt nhìn Lãnh Dịch Hạo. Tên biến thái này lại muốn làm cái gì đây ?
      Lãnh Dịch Hạo tiện tay bứt cây cỏ đuôi chó bên bụi cỏ, thích chí lắc lắc trước mặt Úc Phi Tuyết, sau đó dùng ngọn cỏ lông xù kia chậm rãi quét qua chân Úc Phi Tuyết.
      “A….đồ biến thái, ngươi thả ta ra!” – ngứa chịu được, Úc Phi Tuyết vừa kêu vừa cười.
      “Nàng nên gọi ta là gì ?” – Tiếp tục vấn đề lần trước chưa trả lời xong.
      “Vương gia tướng công……” – Hảo hán tính thiệt hơn trước mắt, Úc Phi Tuyết tuân thủ theo tinh thần biết co biết duỗi lớn tiếng cầu xin tha thứ.
      “Ngoan, thế này mới là nghe lời !” – Lãnh Dịch Hạo tủm tỉm gật đầu. Nha đầu kia mẫn cảm đến đáng !
      “Thả……thả……thả ta ra!” – Úc Phi Tuyết cười đến sắp đau hai bên hông rồi.
      “Nàng là Vương phi của ta, cho nên, sau này ta , cho phép nàng hai.” – Lãnh Dịch Hạo bắt đầu ra điều kiện.
      “…………Được……được ! Được !” – Úc Phi Tuyết mới được nửa chữ “”, chân bị trận ngứa khó chịu. Vì thế rất biết điều sửa miệng. Nhưng mà nàng thề, câu trả lời trong lòng nàng tuyệt đối là: được !
      “Gọi ta lại lần nào.”
      “Vương gia……chết tiệt……tướng công.” – Úc Phi Tuyết thấp giọng bỏ thêm chữ vào giữa.
      “Nàng cái gì ?” – Đừng nghĩ là ta nghe thấy. Ngọn cỏ Lãnh Dịch Hạo cầm trong tay nhàng chuyển động giữa bàn chân Úc Phi Tuyết. Cảm giác vừa rát vừa ngứa từ lòng bàn chân lại truyền khắp toàn thân, làm cho Úc Phi Tuyết run rẩy cả người.
      “A…..tướng công, tướng công….” – Úc Phi Tuyết kêu to. Trời ơi, ai đến cứu nàng được !
      Lãnh Dịch Hạo, ngươi đừng có rơi vào tay ta, bằng ta nhất định nhất định làm cho ngươi hối hận vì trêu chọc ta!
      “Ngoan!” – con ngươi mê hoặc của Lãnh Dịch Hạo tràn đầy màu sắc, cuối cùng cũng ngừng tay, cúi xuống áp sát người vào Úc Phi Tuyết.
      Dưới ánh trăng, khuôn mặt nhắn của Úc Phi Tuyết nghẹn đến mức đỏ ửng. đúng là làm cho người ta xúc động muốn cắn cái.
      “Nhớ kỹ đấy, nàng là Vương phi của ta, được chạy với người khác, biết chưa ?” – ngón tay thon dài của Lãnh Dịch Hạo nhàng mơn trớn khuôn mặt Úc Phi Tuyết, hô hấp nhàng phả lên khuôn mặt Úc Phi Tuyết, cái cảm giác nhàng mới mẻ này lại lần nữa tràn ngập tất cả giác quan của Úc Phi Tuyết. Ký ức về hai lần trước lên trước mắt.
      Tại sao vậy ? Vì sao khí xung quanh đều trở nên loãng ? Hít – thở – hít
      Lãnh Dịch Hạo đột nhiên cười :
      “Nha đầu, nàng suy nghĩ cái gì vậy ?”
      “Nghĩ cái đại đầu quỷ nhà ngươi ! Ngươi mau bỏ ta ra !” – Úc Phi Tuyết gầm lên với Lãnh Dịch Hạo.
      “Suỵt….” – Lãnh Dịch Hạo tỉnh táo lấy tay chặn miệng Úc Phi Tuyết.
      Trong rừng cây, trận gió lạ thường vang lên.
      Ánh mắt Úc Phi Tuyết nhất thời sáng ngời, là Lãnh Dịch Khánh đến !

    5. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C65 Làm mấy việc vợ chồng nên làm.
      “Phi Tuyết….” – tiếng Lãnh Dịch Khánh từ xa truyền đến.
      “A……” – Úc Phi Tuyết định cầu cứu, nào ngờ vừa mở miệng bị hai phiến gì đó mềm mại chuẩn xác ngăn chặn đôi môi.
      Quả nhiên lại nữa rồi !
      Úc Phi Tuyết trợn trừng mắt, cơ thể cứng đờ, hô hấp ngừng lại. Mặc cho cái cảm giác mới mẻ trong miệng kia lại lần nữa làm cho cảm giác của nàng hồ đồ.
      Lãnh Dịch Hạo tâm tình lại rất tốt, từng chút từng chút thưởng thức ‘mỹ thực’ trong lòng. Cấm khu mềm mại, ngọt ngào, ràng chưa có ai bước vào, nơi đây là đặc quyền của . Nghĩ vậy, tâm tình Lãnh Dịch Hạo tốt hẳn lên.
      Chẳng qua nha đầu kia ràng rất có kinh nghiệm, chỉ hôn chút thôi mà trở nên giống như bị ngạt hơi vậy sao ?
      Nếu phải sợ nàng thở được mà chết, để cho từ nay về sau bị mắc cái tội danh ‘hôn’ chết Vương phi, thực nỡ buông ra món ngon bên miệng thế này. Lãnh Dịch Hạo lưu luyến ngẩng đầu.
      Nào ngờ lần này, Úc Phi Tuyết phản ứng rất nhanh, vừa chạm được vào khí, nàng kêu ầm lên trước tiên:
      “A Khánh cứu ta…..”
      *
      Lúc Lãnh Dịch Khánh trở về, tìm thấy Úc Phi Tuyết. đầu tiên nghĩ đến – hay rồi ! Chỉ sợ là đệ đệ tốt của lại muốn bắt nạt người rồi !
      Đương nhiên thể nhìn Úc Phi Tuyết bị bắt nạt. Lãnh Dịch Khánh tìm kiếm xung quanh giống như người điên.
      Vừa rồi trong mơ hồ nghe thấy tiếng kêu của Úc Phi Tuyết cho nên vào khu rừng . Nhưng vì sao đột nhiên lại nghe thấy tiếng kêu nữa ?
      Ngay lúc Lãnh Dịch Khánh quay người chuẩn bị rời , lần này, chính xác nghe thấy tiếng cầu cứu của Úc Phi Tuyết:
      “A Khánh cứu ta….”
      “Phi Tuyết!” – Lãnh Dịch Khánh nghe tiếng, phi thân đến.
      ngờ tới khi đến nơi lại nhìn thấy cảnh – Úc Phi Tuyết nằm thẳng mặt đất, đôi chân bạch ngọc trắng trẻo ra dưới ánh trăng, cánh môi như hoa trơn bóng sáng loáng, vừa nhìn qua là biết mới bị hôn qua.
      cỗ lửa giận mãnh liệt bừng lên trong đầu, ánh mắt Lãnh Dịch Khánh bỗng nhiên lạnh lẽo, kiềm chế được tay nắm chặt thành quyền.
      Mà cái kẻ làm chuyện xấu kia vẫn nhàn nhã nằm nửa người bên cạnh nàng, trong miệng còn ngậm ngọn cỏ đuôi chó lắc lắc, tay chống đầu, tay kia ôm lấy eo Úc Phi Tuyết. Cười giống như con mèo ăn vụng !
      “A Khánh, cứu ta….” – Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt Lãnh Dịch Khánh nhìn nàng, giống như thấy được tiểu sư phụ.
      Tiếng Úc Phi Tuyết kêu cứu hoàn toàn đập tan lý trí của Lãnh Dịch Khánh, lửa giận dâng lên như hồng thủy,“xoạt” tiếng, trường kiếm được rút ra khỏi vỏ. Mũi kiếm lao thẳng vào cổ Lãnh Dịch Hạo.
      “Đệ làm gì nàng ?” – tiếng Lãnh Dịch Khánh lạnh lẽo như băng, lửa giận trong ánh mắt bắn ra bốn phía.
      “Bọn đệ chỉ làm mấy việc vợ chồng nên làm thôi, sao vậy ? Đại ca có ý kiến sao ?”
      Lãnh Dịch Hạo dùng tay tao nhã đẩy lưỡi kiếm sắc nhọn ra, nở nụ cười quyến rũ với Lãnh Dịch Khánh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :