1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử,đừng nghịch nữa- Lam Yên Hiểu Nguyệt-162 chương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C46 Nha đầu này hãm hại !
      Vì thế nàng giả bộ trầm tư, sau đó nghiêm túc trả lời:
      “Lúc A Tiêu là lúc trăng lên cao, chắc là qua giờ tý.”
      “Chờ chút, A Tiêu đến tân phòng?” – Hoàng đế nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn sang Lãnh Dịch Tiêu.
      “Đúng vậy.”
      “Đến làm gì ?”
      “Động……phòng……” – Úc Phi Tuyết mới chữ cảm thấy khí lạnh xung quanh lao thẳng đến nàng làm nàng khỏi rùng mình. Vì ‘tự do’ của mình, nàng vẫn cương quyết tiếp từ thứ hai.
      Nhìn qua khóe mắt, nàng cảm thấy tất cả những người bên cạnh nàng giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
      “Hỗn xược !” – Hoàng đế tức giận gầm lên tiếng, hoàn toàn bùng nổ!
      cách khác, Hạo Nhi cưới vợ, bái đường là Khánh Nhi, động phòng là Tiêu Nhi, tình cảm của ba huynh đệ các con đúng là sâu sắc !”
      “Phụ hoàng, phải như vậy……người nghe con giải thích ……” – Lãnh Dịch Hạo thể lên tiếng. Nha đầu kia lại muốn làm cái trò quỷ gì vậy ? Chắc chắn là nàng cố ý ! Cho dù nàng biết cái gì gọi là động phòng nhưng cũng thể đem việc trái với luân thường đại lý ra như được.
      “Còn cái gì ? Hạo Nhi! Trẫm luôn tin tưởng con như vậy, nhưng con nhìn con xem……con…… làm trẫm quá thất vọng rồi! Cho dù con thể lấy vợ, con cũng có thể trực tiếp với trẫm, trẫm nhất định trách con, nhưng các con……các con……” – khuôn mặt già nua của Hoàng đế tức giận đến mức đỏ lên, lộ ra những nếp nhăn.
      “Phụ hoàng, oan uổng, đúng là con bị oan, con chỉ đến nháo động phòng thôi !” – Lãnh Dịch Tiêu mở miệng được. Nếu mở miệng, trở thành tên tiểu nhân trộm vợ sau lưng huynh đệ ! lại gánh nổi tội danh lớn như vậy! thực là bị oan mà!
      “Hỗn xược! Tân lang còn chưa đến, con đến làm cái gì ? Có kiểu nháo động phòng như vậy sao?” – Hoàng đế giận tím mặt. Hai tròng mắt như phun lửa làm cho Lãnh Dịch Tiêu ấm ức sợ hãi rụt cổ.
      Nha đầu kia hãm hại !
      Lãnh Dịch Khánh sau lúc lâu im lặng, việc nháo động phòng, cũng biết, chẳng qua vì sao Úc Phi Tuyết lại cố ý để Hoàng đế hiểu lầm bọn họ. Nhưng cũng nhẫn tâm vạch trần Úc Phi Tuyết, vì thế tiếp tục giữ im lặng.
      “Hoàng thượng, Hoàng thượng người bớt giận, thiếp thấy hình như có hiểu lầm trong đó…..” – Hoàng hậu mở miệng.
      “Đủ rồi ! Còn hiểu lầm hay hiểu lầm gì nữa! Mọi việc rất ràng rồi! Hạo Nhi, con làm cho trẫm quá thất vọng rồi! Thôi được rồi, dù sao lòng của con cũng ở đây, con ! Ngày mai ! Quay về biên thành của con ! Hai con cũng ! Trẫm muốn nhìn thấy các con nữa !” – Hoàng đế dứt lời, giận dữ phẩy tay áo bỏ .
      Hoàng hậu bất đắc dĩ than tiếng, đuổi theo sau Hoàng đế, dùng ánh mắt tức giận trừng Lãnh Dịch Khánh cái, cái đứa con trai chịu thua kém ai này!
      Nhìn thấy Hoàng đế Hoàng hậu đều bỏ , Úc Phi Tuyết mới thầm thở dài nhõm, nhưng ánh mắt của ba huynh đệ lại biến thành lưỡi kiếm sắc nhọn, đâm rào rào về phía nàng.
      được giết ta, đừng có trách ta, ta……ta chỉ ăn ngay thôi……” – vẻ mặt Úc Phi Tuyết giống hệt vẻ mặt dâu chịu ấm ức, lã chã chỉ chực khóc, lưu lại cho bọn bóng lưng chạy trốn như bay.
      “Nha đầu chết tiệt kia! Dám hãm hại ta!” – Lãnh Dịch Tiêu tức giận muốn đuổi theo, lại bị Lãnh Dịch Hạo giữ chặt lấy. Bên trong đôi mắt Lãnh Dịch Hạo hàn khí lạnh lùng lưu chuyển, tia sáng chợt lóe lên rồi biến mất.

    2. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C47 Lừa dối
      Đêm, bất ngờ buông xuống.
      Úc Phi Tuyết đặt di thư được chuẩn bị cẩn thận lên bàn, sửa sang lại mũ áo, cố ý để lại chút manh mối để mọi người dễ dàng tìm nàng.
      Sau đó, mới nhảy từ cửa sổ ra ngoài, lần này chỉ cần nàng “chết” thành công, nàng có thể chỗ hẹn đúng giờ, có thể gặp lại tiểu sư phụ !
      Ánh trăng mông lung ôm lấy hồ nước ở hậu hoa viên trong vương phủ.
      Trong di thư, Úc Phi Tuyết viết rất ràng, nàng làm cho ba huynh đệ phải hổ thẹn, lại làm cho huynh đệ ba người tương tàn, nàng còn mặt mũi nào để sống đời, xin Hoàng đế Hoàng hậu tha thứ cho nàng.
      Cho nên, bây giờ chịu chết ! cái chết rất khẳng khái vĩ đại !
      Dưới cây cầu đá, hồ nước lăn tăn, hồ nước này nối liền với sông Bích Thủy bên ngoài thành, nước sông vừa sâu lại vừa xiết, đến lúc đo dù cho tìm thấy thi thể của nàng, cũng có ngườ nào nghi ngờ.
      Nhìn bốn bề vắng lặng, Úc Phi Tuyết cởi giầy đặt bên cạnh cầu, tạo ra dấu vết nhảy sông giả. Sauk hi hoàn thành tốt mọi chuẩn bị, nàng bắt đầu nhảy sông !
      Lúc còn nàng thường cùng sư phụ lặn xuống nước bắt cá, những việc đó phụ thân và các tỷ tỷ của nàng đều biết.
      Cho nên chiêu lừa dối này nhất định có vấn đề!
      Úc Phi Tuyết thả người, lao vào trong nước.
      Lúc nhảy xuống, trong đầu của nàng xuất hình ảnh xinh đẹp: chỉ cần theo dòng nước này ra khỏi vương phủ là có thể tới chỗ hẹn với tiểu sư phụ. Đến lúc đó, trời cao biển rộng, nàng có thể cùng tiểu sư phụ lưu lạc chân trời !
      Nhưng mà tất cả mộng tưởng đột nhiên ngừng lại. tấm lưới bắt cá ngang trời xuất thế, tóm gọn lấy nàng!
      Kẻ nào đặt lưới bắt cá dưới chân cầu thế này ! Úc Phi Tuyết đá cái chân bị vướng vào lưới, tức giận muốn mắng người.
      Đúng lúc này, bốn bề rực lên ánh sáng chói lọi.
      Lãnh Dịch Hạo ung dung ngồi dưới cầu câu cá, ngẩng đầu, vẻ mặt trêu tức nhìn Úc Phi Tuyết:
      “Vương phi dấu, nàng làm sao có thể chết như vậy được ? Nàng chết rồi, ai rửa sạch oan khuất cho chúng ta, ai cùng bản vương trở về biên thành đây ?”
      “Liên quan gì đến ngươi! Có quỷ mới vó ngươi ! Thả ta ra !” – chân Úc Phi Tuyết bị mắc vào lưới, tay chân dùng được sức, cả người chổng ngược treo lơ lửng dây.
      “Cái đấy được rồi, ta nhất định để nàng biến thành quỷ.” – Lãnh Dịch Hạo tủm tỉm nhìn nàng, hề có ý định cứu nàng.
      Tiểu nha đầu này nghĩ rằng để lại di thư là có thể chuồn mất sao ? có cửa đâu ! cam đoan tối hôm nay nàng mà nhảy sông bị vướng vào lưới bắt cá, thắt cổ cột bị gãy. Nhất định để cho nàng được như ý !
      “Lãnh Dịch Hạo, ngươi thả ta xuống dưới! Nếu ngươi xong với ta đâu !”
      “Haiz, nàng ầm ỹ. Cẩn thận lôi cả phụ hoàng mẫu hậu đến đây, khuôn mặt của nàng lại quên có mạng che.” – Lãnh Dịch Hạo lấy cần câu gõ vào đầu Úc Phi Tuyết, Úc Phi Tuyết giận dữ muốn tóm lấy cần câu của nhưng lại bắt vào khoảng . Tức giận hoa chân múa tay.
      Cuối cùng, có người thể tiếp tục nhìn được nữa.

      C48 Mỹ nhân kế
      Cuối cùng, có người thể tiếp tục nhìn được nữa, Lãnh Dịch Khánh phi thân đến, lại lần nữa làm hùng cứu mỹ nhân.
      Lãnh Dịch Tiêu muốn ngăn cũng ngăn được, cuối cùng đành quyết định sống chết mặc bay, nhúng tay vào nữa, lát nữa người bị thương tổn lại là !
      Trường kiếm được rút ra khỏi vỏ, sắc bén chặt đứt lưới cá chân Úc Phi Tuyết, cánh tay chuẩn bị đón lấy người sắp rơi xuống, xoay người cái hạ xuống mặt cầu.
      “Nàng sao chứ ?” – Lãnh Dịch Khánh quan tâm xem xét Úc Phi Tuyết.
      khuôn mặt chính trực của Lãnh Dịch Khánh lên nét dịu dàng, đôi mắt sâu thẳm dưới ánh trăng càng thêm thâm thúy, trong đầu Úc Phi Tuyết nhanh chóng lên hai câu :
      “Liên quan gì đến ngươi !” [ đúng ra là, đối với Lãnh Dịch Khánh, nàng có ấn tượng gì. quan tâm đến nàng như vậy làm gì !]
      “Ngươi còn biết cứu ta sao !” [ngươi là ta cứu ngươi, vậy ta đây chính là ân nhân của ngươi, tốt xấu gì ngươi cũng nên xuất sớm chút chứ !]
      Nhưng sau khi nhanh chóng cân nhắc lợi hại, lời từ miệng nàng ra lại là:
      “A Khánh, ngươi tới rồi ! Đệ đệ của ngươi bắt nạt ta!”
      Khuôn mặt lã chã chỉ chực khóc, lớp da người cái mặt xấu xí kia lại thậm chí còn làm cho người ta sợ hãi, chỉ có đôi mắt trong veo như nước rạng rỡ dưới ánh trăng.
      “Muốn xấu bao nhiêu có xấu bây nhiêu !” – Lãnh Dịch Tiêu rung mình cái, chuyển mắt chỗ khác. biết làm sao Lãnh Dịch Khánh có thể cười với khuôn mặt đấy được !
      “Yên tâm, có việc gì đâu.” – Lãnh Dịch Khánh nâng tay muốn trấn an nàng, nhưng cuối cùng lại nắm chặt tay thành quyền, ngượng ngùng cúi xuống.
      “Đại ca, đây là việc nhà của đệ.” – Lãnh Dịch Hạo biết đến sau lưng họ từ khi nào, gẩy gẩy cần câu trong tay, lạnh lùng mở miệng.
      Úc Phi Tuyết nhanh chóng trốn ra phía sau Lãnh Dịch Khánh, nàng phát nam nhân đến lúc quan trọng rất là hữu dụng !
      Quả nhiên, Lãnh Dịch Khánh mở miệng :
      “Thôi bỏ , có chuyện từ từ . Đệ ép buộc nàng cũng có tác dụng.”
      Lãnh Dịch Hạo ràng rất khó chịu với câu của Lãnh Dịch Khánh, đối với việc Úc Phi Tuyết trốn sau lưng Lãnh Dịch Khánh lại càng thích! Nàng lại dám trốn sau lưng nam nhân khác sao! Đúng là để cho tướng công Vương gia này chút mặt mũi !
      “Nha đầu, lại đây!” – Lãnh Dịch Hạo ngoắc ngón tay về phía Úc Phi Tuyết.
      “Ta qua, ta qua đó ngươi bắt nạt ta!” – Úc Phi Tuyết nắm lấy cánh tay Lãnh Dịch Khánh.
      Đối với động tác nho vô tình này của nàng, hai nam nhân ràng đều có phản ứng — Lãnh Dịch Khánh theo bản năng cả người cứng đờ, cúi đầu nhìn qua bàn tay cánh tay, trong đôi mắt thâm sâu lên mảng sáng. Sắc mặt Lãnh Dịch Hạo trái lại lạnh như băng, ánh mắt như lưỡi kiếm bắn về phía bàn tay gây chuyện kia.
      “Ngươi trợn mắt với ta làm cái gì! Ta cho ngươi biết, ta cũng sợ ngươi đâu!” – Úc Phi Tuyết giữ lấy tấm lá chắn hướng về phía Lãnh Dịch Hạo quát. Dĩ nhiên ánh mắt của nàng ở người Lãnh Dịch Hạo.
      “Lại đây !” – giọng Lãnh Dịch Hạo lạnh hơn vài phần, làm cho Lãnh Dịch Tiêu đứng bên cạnh xem náo nhiệt thầm kêu lên ổn.
      “A Khánh, dọa ta!” – Úc Phi Tuyết nhàng chu đôi môi, lớp da người xấu xí kinh dị mặt gớm ghiếc đến mức làm cho Lãnh Dịch Tiêu lại lần nữa rùng mình, quay đầu chỗ khác lè lưỡi.
      Lãnh Dịch Khánh trúng “mỹ nhân kế” vỗ tay Úc Phi Tuyết :
      “Đừng sợ.”

    3. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C49 nữ! nữ trăm phần trăm!
      Lãnh Dịch Khánh trúng “mỹ nhân kế” vỗ tay Úc Phi Tuyết :
      “Đừng sợ.”
      “Đại ca, sắc trời cũng còn sớm, huynh cũng nên trở về .” – Lãnh Dịch Hạo khó chịu hạ lệnh tiễn khách.
      “Nàng đồng ý theo ta ?” – Lãnh Dịch Khánh cúi đầu hỏi Úc Phi Tuyết.
      “Ah ?” – Úc Phi Tuyết giật mình, ? Nhưng dường như đây cũng pải là ý tưởng tồi. Chỉ cần có thể rời khỏi đây, với ai cũng giống nhau, Úc Phi Tuyết dùng sức gật đầu.
      Huống hồ, Lãnh Dịch Khánh có vẻ còn dễ đối phó hơn Lãnh Dịch Hạo!
      “Ta muốn mang nàng .”
      thể được.”
      “Ta ta muốn mang nàng .” – Lãnh Dịch Khánh muốn nhiều, dắt tay Úc Phi Tuyết quay người bước .
      Lúc gió lạnh sau lưng thổi đến, Lãnh Dịch Khánh kịp thời đẩy Úc Phi Tuyết ra, nghiêng người tránh cần câu trong tay Lãnh Dịch Hạo.
      “Đại ca, đây là cá của đệ, huynh cướp được đâu.” – Lãnh Dịch Hạo cười vô cùng lạnh lùng.
      “Nàng phải là cá !” – Lãnh Dịch Khánh nổi giận.
      hay rồi ! Lãnh Dịch Tiêu bị Úc Phi Tuyết làm cho buồn nôn quay đầu ngắm phong cảnh, nào ngờ rằng quay đầu lại hai ca ca lại đánh nhau rồi!
      nữ! Trăm phần trăm nữ!
      “Đừng đánh nữa !” – Lãnh Dịch Tiêu phi thân lại khuyên can. Đáng tiếc nếu luận về võ công, ở dưới Lãnh Dịch Hạo và Lãnh Dịch Khánh.
      Lãnh Dịch Tiêu lại lần nữa bị hai ca ca đẩy ra khỏi vòng tròn chỉ có thể yếu ớt hô lên tiếng:
      “Nha đầu kia chạy rồi !”
      Cuối cùng tất cả cũng yên lặng, đánh nhau nữa rồi.
      Úc Phi Tuyết từ lúc ba người hỗn chiến chạy trốn mắt tăm.
      Chạy, dùng sức chạy! Thần tới giết thần, quỷ tới giết quỷ! Ai cũng ngăn được bước chân của Úc Phi Tuyết nàng.
      Tiểu sư phụ nhất định là sốt ruột đợi nàng , nàng phải nhanh chân chút.
      Nghe thấy tiếng gió đằng sau, Úc Phi Tuyết biết, ba ôn thần kia đến rồi !
      “Nha đầu, ngươi mà chạy ta tố cáo tội khi quân của ngươi!” – Lãnh Dịch Tiêu mất hết kiên nhẫn rồi, từ xa vọng đến. Đều là do tiểu nữ này làm hại hai ca ca lúc nào cũng đánh nhau!
      Bước chân Úc Phi Tuyết có chút nặng nề.
      Đúng vậy, nàng có thể như vậy, nhưng người trong nhà nàng làm sao bây giờ. Lúc trước muốn giả chết để liên lụy đến người trong nhà, bây giờ nàng có thể được sao?
      Úc Phi Tuyết dừng bước, quay đầu nhìn ba huynh đệ phía sau.
      Lãnh Dịch Hạo thân bạch sam dưới ánh trăng đẹp như tranh, đôi lông mày lạnh lùng kia càng tăng thêm khí thế nghiêm nghị của , giống như ngọn thúy trúc đỉnh Tuyết Sơn, cao ngất mà tuấn dật.
      Lãnh Dịch Khánh cơ thể lực lưỡng khôi ngô, khuôn mặt cương nghị dường như có mấy vết thương, câu nào, chỉ yên lặng nhìn nàng. Có lúc biết nam nhân này suy nghĩ gì, thái độ với nàng thay đổi 180 độ cách khó hiểu, có điều đây cũng phải việc gì xấu, ít nhất Úc Phi Tuyết biết, nam nhân này làm nàng bị thương.
      Lãnh Dịch Tiêu dáng vóc nhất, đôi mắt hoa đào linh động có chứa vài phần giống nữ tử xinh đẹp, nữ tính có thừa, nam tính đủ. Nhưng lại tiêu sái thoát tục, có cái khí chất cao quý mà vương tôn quý tộc mới có.
      ra ba người này đều là nhân trung chi long, nếu là nữ tử bình thường, có lẽ nguyện ý ở lại bên cạnh bọn họ, nhưng nàng là Úc Phi Tuyết, thứ nàng muốn phải mấy cái đó.
      “Lãnh Dịch Hạo, ta và ngươi cùng thương lượng.” – Úc Phi Tuyết thay đổi ngỗ nghịch trước đó bằng vẻ nghiêm trang, nàng mở miệng.

      C50 Gì ? Nghe lời như vậy sao ?
      có gì để thương lượng hết.” – giọng Lãnh Dịch Hạo lạnh như băng, cả ngày hôm nay, thực khó chịu! Bây giờ ngay cả tâm tình đùa cợt cũng có, chỉ muốn đem nữ nhân điêu ngoa bốc đồng này về đánh cho trận !
      “Nàng cơ bản phải muốn theo ta rời , nàng chỉ muốn lợi dụng ta, đúng ?” – Lãnh Dịch Khánh đột nhiên mở miệng, nặng nề trong gió đêm, giọng của khàn khàn, giống như mang theo mất mát vô tận.
      “Ah?” – Úc Phi Tuyết gãi gãi đầu, gượng gạo cười hai tiếng,
      “Ha ha, cái đó, thực xin lỗi. Ta chỉ muốn……”
      “Nàng cho là nàng còn có lựa chọn sao ?” – Lãnh Dịch Hạo ngắt lời vô nghĩa của nàng. Nàng muốn cái gì, Lãnh Dịch Hạo trong lòng dĩ nhiên hiểu được, nhưng nếu nàng như vậy, đối với ai cũng có gì tốt, về điểm này, cái đầu thông minh của nàng phải hiểu mới đúng.
      Nhưng mà lại, rất kém cỏi sao ? Tiểu nha đầu này vì sao luôn muốn rời ! Đúng là cho chút mặt mũi nào !
      “Đúng vậy! Ta cho ngươi biết, nha đầu xấu xí, đừng bây giờ ngươi được, cho dù ngươi rồi, ngày mai phụ hoàng truy tra, ngươi đoán xem có hậu quả gì !” – Lãnh Dịch Tiêu lạnh lùng .
      “Còn nữa, ngươi làm ba người bọn ta thảm như vậy, muốn cứ thế mà sao, vậy chúng ta làm sao bây giờ !”
      ra biên cương chơi được, nhưng để vĩnh viễn trở về kinh thành được!
      Đúng lúc này, bên tai Úc Phi Tuyết đột nhiên vang lên giọng quen thuộc:
      “Tuyết Nhi, trở về . Ta đến Ấp Thành đợi ngươi.”
      Là tiểu sư phụ! Đây là ngàn dặm truyền của tiểu sư phụ. Tiểu sư phụ có lẽ ở trong chỗ tối, biết nàng khó xử, cho nên mới ngầm truyền giúp nàng.
      Đúng vậy, ngày mai Lãnh Dịch Hạo rời , đến lúc đó danh chính ngôn thuận rời khỏi kinh thành. Chờ ra khỏi kinh thành, tất cả dễ sắp xếp hơn!
      Nghĩ đến đây, tích tụ trong lòng Úc Phi Tuyết được giải tỏa, vui vẻ ra mặt:
      “Ah, được. Vậy……về nhà!”
      Tay vung lên, để ba đại nam nhân rung mình trong gió lạnh, cái gì gọi là biến sắc còn nhanh hơn biến thiên ? Là thế này đấy !
      “Gì ? Nghe lời như vậy sao ?” – Lãnh Dịch Tiêu ngạc nhiên, lần này lời của lại hữu dụng như vậy sao ?! Sau đó, đắc ý ! Nhìn xem, nữ nhân mà cả hai ca ca đều xử lý được, câu của thu phục được rồi !
      Lãnh Dịch Hạo liếc mắt nhìn Lãnh Dịch Tiêu đắc ý, quay người hồi phủ.
      “Đại ca, huynh thấy đệ có lợi hại hay , này, đại ca, huynh đâu vậy ?” – Lãnh Dịch Tiêu cười hì hì quay đầu tìm Lãnh Dịch Khánh kể công.
      Ai ngờ Lãnh Dịch Khánh chỉ im lặng quay người, buồn bã rời .
      Thôi bỏ ! Hai ca ca đều cả rồi, vẫn nên đến Xuân Hương Lâu tìm Yên Chi hơn.
      Lãnh Dịch Tiêu sờ sờ cái mũi, chán nản quay người.
      Đêm tiếng động, ba huynh đệ ở ngã tư đường rẽ theo các hướng khác nhau.
      Đợi bọn rồi, bóng người màu xám mới chậm rãi từ trong góc ra, nhìn theo hướng Úc Phi Tuyết, rất lâu rời .

    4. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C51 thấy được người tốt.
      Trước khi rời khỏi kinh thành, Lãnh Dịch Hạo muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên sau khi Úc Phi Tuyết đáp ứng tiến cung giải thích ràng hiểu lầm, cũng chọc giận nàng mèo hoang này, đỡ để nàng lại làm loạn lên.
      Đợi đến lúc rời khỏi kinh thành xem, hừm, nàng cứ đợi đấy !
      Sáng sớm hôm sau Úc Phi Tuyết tiến cung, nhưng Hoàng đế muốn gặp nàng. Hoàng hậu lén truyền kiến Úc Phi Tuyết, hơn nữa thái độ đối với nàng vẫn thân thiết như cũ, bà kéo tay Úc Phi Tuyết ngồi lên ghế phượng.
      “Bản cung tin tưởng con phải là đứa như vậy, có phải có chuyện gì muốn với mẫu hậu hay ?”
      Úc Phi Tuyết gật gật đầu:
      “Việc kia……động phòng……”
      ra nàng vẫn muốn làm ràng, cái gì gọi là động phòng. Lãnh Dịch Hạo thể cho nàng, sư phụ là nam nhân, cũng tiện hỏi, Yên Chi nhất định biết, nhưng dù sao ở Xuân Hương Lâu mồm năm miệng bảy, nếu nàng mà hỏi chỉ sợ sau này nàng có mặt mũi nào mà vào Xuân Hương Lâu nữa. Đến lúc đó may chuyện bất hạnh này truyền ra ngoài nàng, Úc Phi Tuyết làm sao có thể loạn giang hồ được nữa !
      Cho nên chuyện này đến bây giờ nàng vẫn chưa hiểu .
      “Làm sao vậy ?” – Hoàng hậu rất thông cảm vẫy tay cho người xung quanh lui ra.
      Úc Phi Tuyết ngượng ngùng thầm to vào tai Hoàng hậu rất lâu. Lời còn chưa xong, Hoàng hậu cười nghiêng cười ngả.
      ra là thế, ra nàng hiểu động phòng là thế này! Đứa này đúng là ngốc nghếch đáng !
      Nhưng nếu là như vậy, vậy lời Lãnh Dịch Khánh đúng là , bọn họ còn chưa viên phòng.
      “Yên tâm , bản cung giải thích ràng với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng bây giờ vẫn còn tức giận, chỉ sợ bản cung cái gì người cũng nghe. Chi bằng như vậy, các con trước tiên cứ , coi như là rời kinh thư giãn. Bản cung tìm cơ hội từ từ giải thích với Hoàng Thượng, đến lúc đó Hoàng Thượng nhất định lại gọi các con trở về. Chỉ là về phía Hạo Nhi, con phải tốn nhiều tâm sức hơn rồi.” – Hoàng hậu vỗ tay Úc Phi Tuyết, đồng thời tháo chiếc vòng ngọc thúy của mình đeo lên tay Úc Phi Tuyết.
      “Đây là vậy của mẫu hậu bản cung, năm đó người đưa cho bản cung, hôm nay bản cung tặng nó cho con. Con à, làm khó cho con rồi !”
      “Cám ơn mẫu hậu !” – Hoàng hậu đúng là người tốt! Tình thương của mẹ trong ký ức xa xưa trong nháy mắt dường như quay về bên cạnh nàng. Úc Phi Tuyết lại lần nữa cảm động đến rơi nước mắt.
      Sau khi nghe Úc Phi Tuyết kể lại sinh động như tình hình sau khi tiến cung và việc Hoàng hậu nhân ái như thế nào, biết cảm thông cho con ra sao, Lãnh Dịch Hạo chỉ thản nhiên câu:
      “Tốt nhất nàng đừng coi bà ta là người tốt. Nếu nàng thất vọng đấy.”
      “Này, ngươi là loại người gì vậy ? Sao lúc nào cũng thấy được người tốt như vậy!” – Úc Phi Tuyết trợn mắt liếc cái, quay người rời thu dọn đồ đạc.
      Cuối cùng cũng có thể rời khỏi kinh thành !
      Tương lai của nàng phải là mơ ! Mặc dù đường quanh co chút, nhưng tiền đồ rất tươi sáng, tương lai tươi đẹp!
      Rời kinh! Trước kia nàng chưa bao giờ nghĩ tới, lại giống như việc mong đợi từ lâu, cuối cùng có thể đến !
      Nhất là nghĩ đến tiểu sư phụ ở biên quan đợi nàng, tâm tình của nàng lại vô cùng thích thú.
      ra nàng cũng từng nghi ngờ, vì sao tiểu sư phụ ở ngoài thành, hoặc là ở nơi nào đó đường đợi nàng mà phải đến Ấp Thành nơi biên quan xa như vậy. Nhưng tiểu sư phụ làm như vậy nhất định có lý do của người ! Chỉ cần có thể rời khỏi kinh thành, những ngày hạnh phúc của nàng đến rồi !
      Lãnh Dịch Hạo hình như được vui vẻ như nàng, có Lãnh Dịch Khánh và Lãnh Dịch Tiêu hai người này đồng hành, chỉ sợ dọc đường muốn náo nhiệt cũng được !

      [​IMG]

      C52 Lòng hiếu kỳ hại chết con mèo .
      Đoàn xe của ba Vương gia chậm rãi xuất phát lúc bình minh.
      Cao cao phía hoàng thành, Hoàng hậu đứng nhìn đoàn xe cho đến khi đoàn xe biến mất nơi cuối đường.
      “Đại ca, sau này chúng ta hồi kinh, tất cả nhờ vào huynh !” – Lãnh Dịch Tiêu hai mắt đẫm lệ nhìn về phía kinh thành, Yên Chi, ta rất nhớ nàng.
      Hoàng hậu là mẹ ruột của đại ca, bà nhất định nghĩ biện pháp để bọn họ trở về.
      Lãnh Dịch Khánh vẫn câu nào lên phía trước.
      Trong xe ngựa, Úc Phi Tuyết cúi đầu, giống như trầm tư chuyện gì đó. Cặp lông mi dài khẽ chớp, che đôi mắt linh hoạt, lưu lại cái nhìn chỉ trong chớp mắt.
      Mới vừa rồi trong đám người, nàng nhìn thấy dì đầu bếp và mấy nha hoàn ở Úc phủ cũng đến, còn thấy được mấy người em phố của nàng, còn có cả đại sư phụ và nhị sư phụ !
      Nhưng mà, người nhà của nàng, phụ thân và tỷ tỷ, sau khi nàng được gả về đây có tin tức về bọn họ nữa. Ngay cả lúc này rời khỏi kinh thành, cũng có được vài lời của các tỷ. Có lẽ từ ngày nàng rời Úc phủ, nàng cũng giống như gánh nặng, bị ném ra bên ngoài. Ai lại lưu luyến gánh nặng đây ?
      Vốn nghĩ rằng đối việc này nàng sớm rộng lượng cho qua. Nhưng trong giây phút rời , trong lòng vẫn dâng chút chua xót.
      “Sao vậy, luyến tiếc ?” – giọng lạnh lẽo vang lên bên cạnh. Rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ đơn của nàng, ngờ nàng cũng có vẻ mặt này. Nhất là đôi mắt kia của nàng, giống như ánh ngọc trai hạt trân châu đen, nửa khép nửa mở, như liếc nhìn lại như ngủ, làm trái tim thể lo lắng — vẫn là thấy nàng cười đùa mới có vẻ đẹp mắt hơn.
      “Vậy mới lạ ! Ta biết vui vẻ thế nào!” – Úc Phi Tuyết cuốn trôi cảm giác mất mát phía trước, lắc lắc cái đầu , quay mặc kệ .
      Quên , dù sao đây cũng là chuyện trong dự tính rồi. Có thể rời khỏi kinh thành, đến Ấp Thành tìm tiểu sư phụ, đây là việc hạnh phúc nhất của nàng!
      “Sắc mặt thay đổi nhanh .” – con ngươi gian xảo của Lãnh Dịch Hạo chợt lóe lên, lười biếng nheo mắt lại, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
      “Này, cũng rời khỏi kinh thành rồi, ngươi còn định giả chết!” – Úc Phi Tuyết tức giận đá cước.
      “Vậy còn nàng ?” – Lãnh Dịch Hạo nheo mắt, ánh mắt sắc bén đảo qua khuôn mặt Úc Phi Tuyết.
      “Có ý gì ?” – Bị ánh mắt của tra xét, toàn thân nàng run lên, Úc Phi Tuyết hung dữ trừng mắt lại. Nhìn cái gì mà nhìn ! Chưa nhìn thấy mỹ nữ sao!
      Lãnh Dịch Hạo chỉ ra bên ngoài xe:
      “Ở đây phong cảnh tệ.”
      Gì đấy, sao đề tài lại nhảy sang cái này ? Có điều lòng hiếu kỳ hại chết con mèo , Úc Phi Tuyết chính là con mèo ngây thơ kia !
      Trong nháy mắt thừa dịp Úc Phi Tuyết quay đầu chuẩn bị nhấc màn xe lên, Lãnh Dịch Hạo duỗi tay ra, bóc lớp da người mặt nàng, khuôn mặt xinh xắn bỗng nhiên xuất .
      Lãnh Dịch Hạo nhíu mày, sao lại vẫn gầy như vậy ?
      Úc Phi Tuyết muốn ngăn lại nhưng kịp, khuôn mặt nhắn là kinh ngạc, trơ mắt nhìn Lãnh Dịch Hạo cầm lớp da người trong tay lắc lư.
      “Ngươi……Làm sao ngươi biết ?” – khi như vậy, cứ đơn giản lộ cho lộ luôn !
      Lãnh Dịch Hạo từ từ đứng dậy, ghé sát vào Úc Phi Tuyết, đôi mắt gian xảo hơi sáng lên:
      “Nàng đoán xem!”

    5. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C53 Tính sổ
      Sau đó, trước khi Úc Phi Tuyết nổi giông bão, nhảy xuống xe ngựa.
      “Ngươi đứng lại đó cho ta!” – Úc Phi Tuyết nhảy xuống đuổi theo sát Lãnh Dịch Hạo, nếu Úc Phi Tuyết biết sớm chút, lần này nàng nhảy vào ‘cạm bẫy’ mà Lãnh Dịch Hạo tỉ mỉ sắp xếp, biết nàng có nguyện ý tiếp tục ở trong xe hay .
      Đoàn xe xung quanh sớm chẳng biết đâu, chỉ có Cảnh Thu ở bên hầu hạ. Ngựa của Lãnh Dịch Khánh và Lãnh Dịch Tiêu vẫn còn, nhưng người thấy đâu.
      “Vương gia, tất cả đều sắp xếp thỏa đáng.” – Cảnh Thu chắp tay cung kính .
      Lãnh Dịch Hạo chậm rãi gật đầu:
      “Cẩn thận mọi việc.”
      “Vâng!” – Cảnh Thu xong, bắt lấy chiếc xe ngựa quay người rời .
      “Này này, ngươi đâu vậy!” – Úc Phi Tuyết kịp than khóc cho lớp da giả quen thuộc của mình, vội vã đuổi theo xe ngựa. Nàng cũng muốn bộ từ đây đến Ấp Thành đâu!
      Nào ngờ còn chưa được hai bước, bàn tay to bắt được chính xác vạt áo sau của nàng:
      “Nha đầu, chúng ta có phải nên tính toán nợ cũ trước ?”
      “Tính toán cái gì ?” – phải định ném nàng lại cái nơi khỉ ho cò gáy này, sau đó để nàng tự sinh tự diệt đấy chứ ? Nếu là như vậy cũng quá xem thường Úc Phi Tuyết nàng rồi!
      Lãnh Dịch Hạo thả Úc Phi Tuyết ra, lui về phía sau hai bước, lười biếng tựa lưng vào cây đại thụ. Đôi mắt hẹp dài gian ác kia hơi nheo lại, khóe môi gợn lên nụ cười ám muội, ánh nắng xuyên qua lá cây tí tách rơi xuống khuôn mặt tuấn tú làm cho những đường cong khuôn mặt trở nên mềm mại, nhìn kỹ lại, ra là còn có vài phần “đẹp đến chảy nước miếng”.
      nghiệt!” – Úc Phi Tuyết thấp giọng mắng, quay đầu , cự tuyệt bị mỹ nam kế của dụ dỗ.
      Lãnh Dịch Hạo càng phát ra tiếng cười hấp dẫn, vươn tay ngoắc ngoắc Úc Phi Tuyết:
      “Lại đây, nợ cũ cần tính quá nhiều rồi, nàng nghe cho kỹ.”
      Úc Phi Tuyết nheo mắt nhìn Lãnh Dịch Hạo, tên biến thái chết tiệt này rốt cuộc muốn làm cái gì ? Nhìn cười gian như vậy, nhất định là có gi tốt ! Vẫn là cách xa chút có vẻ tốt hơn.
      Úc Phi Tuyết vừa nghĩ như vậy, vừa từ từ lui về phía sau:
      “Lãnh Dịch Hạo, ngươi muốn dùng thủ đoạn trước mặt bản nương, ngươi…..a……..”
      Úc Phi Tuyết dưới chân bị giữ chặt, trời đất quay tròn, cơ thể thoắt cái bị lộn ngược lại.
      “Tên biến thái, thả ta xuống dưới!” – Úc Phi Tuyết nghiến răng nghiến lợi nhưng bất lực ! Nàng sớm biết tên nghiệt này nhất định có gì tốt mà!
      “Nàng gọi ta là gì ?” – Lãnh Dịch Hạo từ từ nhặt cành cây dưới đất lên, chuẩn bị bắt đầu tính sổ !
      Úc Phi Tuyết hừ lạnh tiếng, cái thứ trẻ còn này mà cũng đòi hù dọa nàng! Cũng phải dùng cái gì to tát chút mà dọa nàng chứ !
      “Tên biến thái!…….Ahh !”
      lại dám đánh nàng! Úc Phi Tuyết trừng mắt nhìn cành cây dài trong tay Lãnh Dịch Hạo biến thành hung khí.

      C54 Uy vũ khuất phục
      “Tên biến thái!…….Ahh !”
      lại dám đánh nàng! Úc Phi Tuyết trừng mắt nhìn nhánh cây dài trong tay Lãnh Dịch Hạo biến thành hung khí.
      lại lần nữa xem, ta nghe thấy gì hết!” – Lãnh Dịch Hạo tìm chỗ sạch ngồi xuống, thản nhiên nhìn Úc Phi Tuyết chổng ngược trong trung.
      Chơi vui , nhìn bộ dáng giương nanh múa vuốt của nha đầu kia, đúng là hả hê lòng người! Uất hận tích tụ trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng có thể “mở mày mở mặt” !
      “Tên biến thái chết tiệt !” – Uy vũ khuất phục!
      Lãnh Dịch Hạo lại lần nữa vung nhánh cây lên, dùng nội lực gì hết, chỉ mượn “sức gió” để cành cây kia “sờ” mông nàng chút mà thôi. Cái này gọi là đánh. Chính xác mà , ngay cả thân thể của nàng cũng chưa chạm vào, sao lại có thể gọi là đánh được!
      “Ahhh….cứu mạng ! Tên biến thái đánh người !” – Mặc dù phải rất đau, nhưng mà ấm ức khó chịu ! Rất mất mặt ! Úc Phi Tuyết kêu gào thảm thiết.
      “Vương phi thân , nàng gọi ta là gì?” – Lãnh Dịch Hạo lại lần nữa lắc lắc cành cây trong tay, uy hiếp cực kỳ dịu dàng.
      “Vương gia……” – Hảo hán phải biết tạm thời thoát khỏi bất lợi trước mắt ! Lãnh Dịch Hạo, ngươi nhớ ký đấy !
      “To lên nào.”
      “Vương gia Vương gia Vương gia!” – thế đủ chưa ! Tên biến thái đê tiện!
      “Nàng nên gọi ta là Vương gia tướng công!” – Lãnh Dịch Hạo lại lần nữa phất phất cành cây trong tay.
      “Ngươi…… Ngươi tên khốn kiếp này! Đồ trứng chim ! Đồ trứng rùa!” – tính kiên nhẫn của con người là có giới hạn !
      “Aiz, nương tử thân mến, sao nàng lại nghe lời như vậy chứ ?” – Lãnh Dịch Hạo thương tiếc lại lần nữa giơ cành cây trong tay lên.
      “Dừng tay!” – tiếng quát chói tai truyền đến. Úc Phi Tuyết chuyển mắt nhìn sang, là Lãnh Dịch Khánh !
      Xem ra, hai người vừa mới vào trong rừng thay quần áo, bỏ trang phục sang trọng quý giá của Vương gia, thay quần áo thường dân. Lãnh Dịch Khánh thay thân trường sam lụa màu xám, mặc dù hóa trang giống dân thường, nhưng hề che được khí chất khôi ngô nghiêm nghị của . Đứng bên cạnh là Lãnh Dịch Tiêu cười giống như tên gian tặc Lãnh Dịch Hạo. thân trường sam màu trắng làm cho càng thêm xinh đẹp diễm lệ.
      Lãnh Dịch Khánh trợn mắt nhìn Lãnh Dịch Hạo:
      “Đệ quá đáng !”
      Sau đó vung cánh tay lên, ám khí chặt đứt dây thừng, chân Úc Phi Tuyết được tự do.
      Lãnh Dịch Khánh phi thân lên, đỡ được Úc Phi Tuyết, đặt nàng an toàn xuống đất.
      Nhìn bóng Lãnh Dịch Khánh phi thân lên, ánh mắt Lãnh Dịch Hạo trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, ngưng tụ.
      “Nàng……” sao chứ ? Lãnh Dịch Khánh vừa mới ra chữ, liền bị người trước mặt làm cho giật mình.
      Khuôn mặt xinh xắn sau khi bỏ lớp da xấu xí kia của Úc Phi Tuyết làm giật mình. Trong nháy mắt, bất ngờ, ngạc nhiên, cảm khái……cùng nhau xuất trong tâm trí .
      Đúng là khuôn mặt này, nhớ hề sai!
      “Nàng……” – Lại lần nữa mở miệng, muốn hỏi, rốt cục xảy ra chuyện gì, nhưng cuối cùng, lúc phát ra tiếng, lại thành:
      “Nàng sao chứ.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :