1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử,đừng nghịch nữa- Lam Yên Hiểu Nguyệt-162 chương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C37 Để xem nàng có thể chống cự được bao lâu!
      Khóe môi Lãnh Dịch Hạo cong lên, lông mày khẽ nhếch lên, vén rèm lên vào, dựa vào bên cạnh Úc Phi Tuyết.
      Ngón tay thon dài vỗ về lên khuôn mặt Úc Phi Tuyết, từ hai má nàng đến đằng sau tai, đầu ngón tay của ràng truyền đến cơn run rẩy, nhưng mà cái nha đầu kia lại vẫn cứ cắn răng đỡ giả bộ bất tỉnh.
      “Tuyết Nhi……” – tiếng Lãnh Dịch Hạo tao nhã mà ám muội vang lên bên tai Úc Phi Tuyết, nàng có thể cảm nhận được hơi ấm của Lãnh Dịch Hạo phải vào lỗ tai nàng, là cho nàng cảm thấy ngứa ngáy.
      Tên chết tiệt này! có việc đến gần như vậy làm gì ? sợ bị lây bệnh sao ?
      Nếu phải vì nghĩ đến ngày mai nàng phải “chết”, cho nên hôm nay nàng mới phải giả bộ sao cho giống người sắp chết chút, nàng sớm đá cho cước rồi !
      “Tuyết Nhi, nàng nhẫn tâm bỏ ta như vậy chứ ?” – Tiếp tục trêu người.
      Người nào đó vẫn tiếp tục giả chết.
      “Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, sao nàng lại nhẫn tâm rời ta mà như vậy ?” – giọng Lãnh Dịch Hạo bắt đầu khàn khàn, cứ như là sắp khóc đến nơi.
      Úc Phi Tuyết mở mắt ra, dĩ nhiên cũng nhìn thấy khóe môi Lãnh Dịch Hạo mỉm cười – thái độ và giọng hoàn toàn là hai việc khác nhau – nhưng dựa vào hiểu biết của nàng về Lãnh Dịch Hạo, nàng biết chắc chắn là tên nam nhân này có chút hảo tâm nào!
      “Nàng biết ? Nàng cứ như vậy, vậy ta biết làm sao bây giờ ? Sau này có ai có thể phối hợp với ta, giúp đỡ ta như vậy nữa, phụ hoàng chắc bắt ta cưới thêm vợ. Đến lúc đó đừng là rời , ngay cả muốn có cuộc sống bình thường cũng có cơ hội. Tuyết Nhi, nàng thể bỏ ta lại được……”
      Đúng là thảm thiết động lòng người, môi Lãnh Dịch Hạo ngay sát tai nàng, cánh môi của thỉnh thoảng lại chạm vào vành tai nàng, mỗi lần chạm vào đều làm cho nàng rung mình. ngờ cơ thể nàng lại mẫn cảm như vậy, ý đồ trêu ghẹo của Lãnh Dịch Hạo nhất thời nổi lên.
      tay ôm lấy Úc Phi Tuyết vào lòng. Đúng lúc ấy, nhìn thấy ràng mi mắt Úc Phi Tuyết giật giật.
      Rất thú vị ! Nha đầu này ràng tức giận phát điên lên lại còn cố chống đỡ! Được, để xem nàng có thể chống cự được bao lâu!
      Lãnh Dịch Hạo ôm lấy cơ thể gầy của Úc Phi Tuyết, bàn tay vén mái tóc dài rối loạn mặt Úc Phi Tuyết. Ngón tay mang theo hơi ấm, từ hai má nàng, chậm rãi vuốt ve dần xuống, đến cổ nàng chậm rãi vòng đường. Vô cùng ám muội. Hơn nữa rất có thể nếu nàng có động tình gì tiếp tục cứ thế mà xuống.
      Cơ thể Úc Phi Tuyết chợt cứng ngắc, chưa có ai làm như vậy với nàng bao giờ ! Cái tên Lãnh Dịch Hạo đáng chết này, đáng ghét !
      Bỗng nhiên nàng mở mắt ra, nắm lấy ‘móng vuốt sói’ chuẩn bị tiến công xuống trước ngực nàng, ánh mắt Úc Phi Tuyết mơ màng, giọng nhàng chậm chạp:
      “Vương gia, ngài làm sao có thể ở đây ? Người mau, mau, bệnh của ta…… lây cho người.” – giọng thống khổ thân thiết.
      “Bản vương sợ, bản vương làm sao có thể để ái phi của ta mình ở đây chịu tội được!” – Lãnh Dịch Hạo dịu dàng lắc đầu, dùng giọng truyền cảm chậm rãi , đồng thời dùng bàn tay to bao lấy bàn tay bé của nàng.
      “Người nhanh ! Ta…… Ta là người sắp chết. thể hại cả ngươi được, sau khi ta chết, ngươi tìm lý do rời nơi này , sống cuộc sống mà ngươi muốn, ta……ta giúp được ngươi rồi.” – Úc Phi Tuyết muốn dùng sức rút bàn tay bị nắm lấy ra, Lãnh Dịch Hạo chết tiệt, nắm chặt như vậy làm cái gì!
      “Ái phi, bản vương luyến tiếc nàng ! Bản vương tuyệt đối để nàng mình độc rời !” – Lãnh Dịch Hạo lúc này đây chỉ nắm lấy bàn tay của nàng mà đến cả cơ thể của nàng cũng ôm chặt hơn.

      C38 Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật
      Lãnh Dịch Hạo lúc này đây chỉ nắm lấy bàn tay của nàng mà đến cả cơ thể của nàng cũng ôm chặt hơn. Lông mày Úc Phi Tuyết khẽ nhíu lại, lần nữa nhàng :
      , Vương gia, là ta tự giả bệnh, ngờ lại bị báo ứng như vậy, người nhanh , đừng giả bệnh nữa, bằng cũng có kết quả tốt ! Biết ? Phải sống tốt, ta……ta……”
      Úc Phi Tuyết “suy yếu” ra lời.
      Mặc dù Úc Phi Tuyết che giấu rất khá, nhưng Lãnh Dịch Hạo vẫn lập tức nghe ra, nha đầu kia rủa !
      Đúng là nha đầu to gan lớn mật, xem ra giáo huấn nàng chút được!
      Lãnh Dịch Hạo đột nhiên tay đẩy Úc Phi Tuyết đến trước mặt, tình thâm ý thiết :
      “Nương tử, ta muốn chứng minh với nàng, có gì có thể chia cắt chúng ta!”
      Khóe môi Lãnh Dịch Hạo cong lên mê hoặc, lúc Úc Phi Tuyết còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên cúi đầu, chuẩn xác ôm trọn lấy môi nàng.
      Chuyện gì xảy ra đây ? Úc Phi Tuyết mờ mịt trợn mắt lên nhìn.
      Khuôn mặt tuấn lãng của Lãnh Dịch Hạo phóng đại ngay trước mắt, hàng lông mi dài khẽ khép lại, khuôn mặt trong nháy mắt dường như trở nên dịu dàng lưu luyến.
      Vẫn trợn mắt lên nhìn, môi truyền đến cảm giác hưng phấn kỳ lạ làm cho máu toàn thân Úc Phi Tuyết giống như sục sôi trong nháy mắt. khí càng lúc càng loãng, gương mặt trước mắt cũng càng lúc càng mơ hồ, càng lúc càng mơ hồ. Bàn tay bé của Úc Phi Tuyết gắt gao nắm chặt lấy vải lụa trong tay, càng nắm càng chặt……
      Lãnh Dịch Hạo khỏi khẽ cười ra tiếng, tiểu nha đầu này rất ngây ngô đáng , nếu cứ hôn như vậy liệu có phải nàng chết vì thở được ?
      Còn nữa, nàng lo lắng như vậy làm cái gì ? Sắp xé rách quần áo của rồi! Vốn dĩ sắc mặt được tốt lắm, bây giờ lại sợ tới mức mặt mày tái nhợt, aizzz, làm cho thực có chút…… đành lòng hôn tiếp !
      Buồn cười quá !
      Lãnh Dịch Hạo xoay người ngã xuống bên cạnh Úc Phi Tuyết, cười đến toàn thân run run, nếu phải sợ chọc giận nha đầu bên cạnh muốn cười phá lên to!
      khí, khí! khí sống ở đâu rồi ? Cuối cùng, Úc Phi Tuyết cũng tìm được hô hấp của mình.
      Thở – sâu
      Nóng quá nóng quá, hai má giống như bị thiêu đốt.
      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?
      Ý thức quay về, ít nhất nàng cũng hiểu việc — Lãnh Dịch Hạo cười nàng!
      Mặc dù nàng vì sao cười, nhưng ít nhất nàng biết, nụ cười của chính là cười nhạo, giống như lúc nàng nàng biết động phòng là gì.
      Nếu phải nghĩ đến Phong Vô Ngân đêm mai sắp xếp ổn thỏa tất cả, sau đó tới đón nàng, cùng nàng rời khỏi đây. Nếu phải nghĩ đến, chỉ cần qua ngày mai, nàng được tự do. Bây giờ nàng rất muốn nhảy dựng lên, đánh cho cái tên nam nhân đáng ghét, cười đến run cả người kia trận nên thân !

    2. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C39 Nương tử, nàng cứ yên tâm mà !
      hay rồi ! hay rồi ! Vương gia, Vương phi người……” – Tiểu nha hoàn sợ tới mức ra lời.
      “Vương phi làm sao vậy ?”
      “Vương phi người…… Ngài mau xem chút !” – Tiểu nha hoàn sợ tới mức nước mắt rơi đầy mặt. Vương phi cứ như vậy mà rồi.
      Lại chết rồi ? Sao lại cứ cho lo lắng như vậy chứ ! Lãnh Dịch Hạo cảm thán.
      Trong căn phòng , toàn bộ nha hoàn và thái y quỳ rạp xuống, tiếng nức nở vang lên trong phòng.
      “Vương gia tha tội, Vương gia tha tội! Vương phi đêm qua vẫn còn rất khỏe, nhưng ngờ sáng hôm nay lại……Vương gia tha tội !” – Tiểu nha hoàn quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu, đêm qua cũng biết vì sao các nàng lại ngủ như chết như vậy.
      “Đứng lên !” – Lãnh Dịch Hạo phất tay, lại lần nữa cảm thán, xem xem nàng làm đám nha đầu này sợ đến mức này rồi !
      “Nương tử, dậy , lát nữa phụ hoàng và mẫu hậu đến đấy.” – Lãnh Dịch Hạo vỗ lên khuôn mặt tái nhợt của Úc Phi Tuyết, những vết phát ban khuôn mặt dường như càng ngày càng nhiều. Hóa trang đúng là giống , đủ để đổi giả thành .
      Đám tiểu nha hoàn bị dọa thôi cho qua, làm kinh sợ phụ hoàng mẫu hậu hay lắm. cũng ngờ phụ hoàng lại tìm cho nương tử kỳ kỳ quái quái như vậy.
      Bọn nha hoàn sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, xong rồi ! Vương gia nhất định là quá thương tâm nên hồ đồ rồi ! Làm sao bây giờ đây ?
      Lãnh Dịch Hạo lại vỗ lên khuôn mặt Úc Phi Tuyết, Úc Phi Tuyết vẫn động đậy. Chợt Lãnh Dịch Hạo nhếch mày lên, trong mắt xẹt qua tia sáng.
      than tiếng:
      “Nương tử, nàng làm sao có thể như vậy được ? Nàng làm sao có thể bỏ ta lại mình chứ ? Nương tử, bản vương rất luyến tiếc nàng !”
      nhúc nhích.
      “Nương tử, bản vương nhất định thể cho nàng cứ thế mà được. Bản vương muốn lưu lại thứ nàng thường mang theo bên người. Nhìn thấy nó cũng giống như nhìn thấy nàng. Lấy cái gì được đây ?” – ánh mắt Lãnh Dịch Hạo bắt đầu đánh giá từ đầu đến chân nàng, cuối cùng, ánh mắt ấy dừng lại mái tóc đen kia.
      “Người đâu! Mau cắt tóc Vương phi, à, đúng, cạo cả da đầu xuống, như vậy mới có thể dễ dàng bảo tồn, nương tử, nàng yên tâm, ta nhất định trân trọng….tóc của nàng, mỗi ngày treo nó lên đầu giường, ngày ngày tưởng niệm, nương tử, nàng cứ yên tâm mà !”
      Lãnh Dịch Hạo vung tay lên có người cầm dao đến.
      “Vương gia, ngài muốn……” – Cảnh Thu do dự, như thế này có phải quá tàn nhẫn ? Người chết rồi cũng được toàn thây !
      “Bản vương quá Vương phi, nếu thể cùng nàng , chỉ có thể lưu lại thứ thuộc về nàng, Cảnh Thu, bắt đầu động thủ , nhớ là cắt từ trán xuống, động tác phải nhanh, đừng để tóc dính máu, biết chưa ?” – Lãnh Dịch Hạo nheo mắt chờ người nào đó nhảy dựng lên kêu ầm ỹ.
      Lông mày Úc Phi Tuyết giật giật, biến thái! Quá biến thái ! Tên nghiệt này nhất định nhận ra nàng giả chết, làm sao bây giờ ? Nếu bây giờ mà nhảy dựng lên khác gì kiếm củi ba năm thiêu giờ, nhưng mà nếu dậy có khi nàng mất mạng !
      “Vâng.” – Cảnh Thu luôn là nô tài nghe lời. Vương gia kêu làm việc gì, nhất định làm, hơn nữa còn làm tốt!
      Lưỡi dao lấp lánh cứ từng tấc từng tấc lại gần Úc Phi Tuyết.
      “Ra tay !” – Lãnh Dịch Hạo lười biếng khoanh tay chờ phản ứng của Úc Phi Tuyết.
      được phép ra tay!” – Đột nhiên tiếng quát chói tai vang lên, giống như tiếng sấm rền trong im lặng, làm cho mọi người trong phòng giật mình.

      C40 Hai ca ca đều điên hết rồi!
      tiếng quát chói tai vang lên, làm cho mọi người trong phòng giật mình.
      Mọi người quay lại nhìn, bóng người cao lớn khôi ngô dưới ánh mặt trời trông uy nghĩ lẫm liệt. Lãnh Dịch Khánh nghiêm nghị đứng trước cửa lớn, trừng mắt nhìn Lãnh Dịch Hạo. vừa đến thấy con dao trong tay Cảnh Thu, trong ánh mắt lúc nào cũng dịu dàng bắn ra tia sắc lạnh. nhanh chóng tiến đến, đẩy Cảnh Thu ra, chắn trước giường, giận dữ quát lên với Lãnh Dịch Hạo:
      “Dù thế nào nàng cũng là thê tử của đệ, đệ làm sao có thể để nàng ngay cả khi chết rồi cũng được toàn thây ?!”
      Ấn tượng của mọi người với Lãnh Dịch Khánh là tao nhã lễ độ, nhưng lúc này đây lại xông tới giáo huấn người, Lãnh Dịch Hạo thể nhíu mày, chẳng lẽ có chuyện gì đó mà biết ?
      Lãnh Dịch Hạo phất tay, tất cả mọi người yên lặng lui xuống, trong phòng chỉ còn Lãnh Dịch Hạo và Lãnh Dịch Khánh, còn có cả Lãnh Dịch Tiêu đứng ngoài cửa nghe lén nữa.
      Làm ơn , hai ca ca vì nữ nhân – lại là nữ nhân chết — mà cãi nhau, vào làm cái gì ? Vẫn là nên đứng xa xem trò vui hơn !
      “Đại ca, đệ nhớ huynh luôn rất ghét nữ nhân, nhất là nữ nhân này.” – Lãnh Dịch Hạo gằn từng tiếng.
      Lãnh Dịch Khánh quay đầu nhìn Úc Phi Tuyết sắc mặt tái nhợt, còn hơi thở ở giường.
      “Đúng vậy, ta luôn luôn chán ghét nữ nhân, là vì trong lòng ta sớm nữ nhân. Tất cả nữ nhân bên cạnh ta, nếu phải vì tài, cũng vì thế, bởi vì ta là đại hoàng tử, các nàng tiếp cận ta, đều có mục đích của mình. Nhưng ta gặp , chính xác là , nụ cười của nàng là nụ cười rực rỡ thuần khiết nhất mà ta từng thấy, hơn nữa, nàng cứu mạng ta!”
      “Chưa từng nghe thấy huynh qua việc này.” – mày Lãnh Dịch Hạo càng lúc càng nhíu chặt. Quả nhiên là có việc mà biết.
      “Đệ luôn ở ngoài biên quan, chuyện trong kinh thành, đệ biết được bao nhiêu ? Hơn nữa có số việc, cho người khác biết có lẽ tốt hơn.” – ý Lãnh Dịch Khánh là, lấy tôn nghiêm của đại hoàng tử như , nếu giương cờ gõ trống tìm tiểu nương của hiệu thuốc bắc, là cũng thích hợp cho lắm, hai là làm kinh động những kẻ có dụng tâm, chỉ sợ hiệu thuốc bắc kia cũng thể tiếp tục mở nữa.
      “Đừng với đệ rằng nàng chính là kia.” – Lãnh Dịch Hạo chỉ vào Úc Phi Tuyết nằm giường.
      “Đúng vậy, lúc đệ cho ta biết sư phụ của nàng chính là Giang đại phu Nhân An Đường, ta lập tức phái người thăm dò, Giang đại phu quả nhiên có nữ đệ tử, chính là nàng! Úc gia tứ tiểu thư. Chẳng qua vì thân phận đặc biệt của nàng, cho nên Giang đại phu vẫn chịu thừa nhận.”
      “Cho nên ?” – Lãnh Dịch Hạo lại nhíu mày, nụ cười lạnh lẽo khóe môi. Huynh ấy phải là muốn tranh giành nữ nhân vớ mình chứ ?
      “Cho nên, ta cho đệ làm tổn thương nàng!” – khuôn mặt nghiêm nghị của Lãnh Dịch Khánh kiên quyết. Người vẫn luôn tìm kiếm, hóa ra vẫn luôn ở trong mắt mình. Hơn nữa còn nhiều lần khuyến khích Lãnh Dịch Hạo làm tổn thương nàng. Mỗi lần nghĩ đến việc này, thể nào tha thứ cho mình. Cho nên, bây giờ nhất định phải dùng hết mọi năng lực của mình để bảo vệ nàng, để nàng yên tĩnh rời , bị chút thương tổn nào !
      Lãnh Dịch Khánh làm việc luôn quan tâm đến nguyên tắc và lễ nghĩa. Lúc này lại vì nữ nhân này mà trở mặt với đệ đệ ruột thịt, phải là động tâm với nữ nhân này đấy chứ ?
      Ý thức được điều này, lạnh lùng trong mắt Lãnh Dịch Hạo bắn ra bốn phía, giọng trêu chọc nhưng có chút ấm áp:
      “Huynh cũng đừng quên, nàng là Vương phi của đệ.”
      Lãnh Dịch Tiêu đứng ngoài cửa thầm nghĩ trong lòng ổn rồi, làm sao bây giờ ? Nhìn cái tư thế này là sắp đánh nhau đến nơi rồi đây mà.
      Điên rồi điên rồi! Hai ca ca đều điên hết rồi! Lại đánh nhau vì nữ nhân xấu xí, lại còn là nữ nhân xấu xí chết nữa chứ!

    3. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C41 Xác chết vùng dậy !
      Lãnh Dịch Khánh lạnh lùng nhìn vẻ mặt chế nhạo của Lãnh Dịch Hạo. biết Úc Phi Tuyết ở trong phủ ngỗ nghịch, luôn bất hòa với Lãnh Dịch Hạo. Mà dựa vào tính tình của Lãnh Dịch Hạo, hôm nay là cạo da đầu, ngày mai chừng chính là cắt ngón tay rồi chặt chân.
      Cho nên, nhất định để Úc Phi Tuyết ở đây.
      “Từ giờ trở , nàng phải nữa rồi!” – Lãnh Dịch Khánh trịnh trọng tuyên bố xong, quay người ôm lấy Úc Phi Tuyết.
      Ai ngờ tay còn chạm tới Úc Phi Tuyết cổ tay bị bàn tay giữ chặt lấy.
      “Đại ca, nàng là nữ nhân của đệ!”
      “Là nữ nhân của đệ, đệ có thể đối xử như vậy với nàng sao ? Ta hỏi đệ, đệ nàng sao ?” – Lãnh Dịch Khánh gạt tay Lãnh Dịch Hạo ra, trợn mắt nhìn .
      Nếu sớm biết rằng nàng là người muốn tìm, lúc trước bái đường nên mang nàng !
      Lãnh Dịch Hạo lạnh lùng nhìn Lãnh Dịch Khánh, cũng tính trả lời câu hỏi của .
      “Đừng để ta đoán được là, trong lòng đệ vẫn chỉ có……”
      “Đại ca, huynh nghĩ quá nhiều rồi !” – Lãnh Dịch Hạo ngắt lời Lãnh Dịch Khánh.
      “Ah! Hôm nay thời tiết đẹp, hai vị ca ca, chúng ta ra ngoài chút ….ah….” – Lãnh Dịch Tiêu vô cùng bất đắc dĩ, cuối cùng đành chọn lao vào “cứu nguy tại trận”, nào ngờ Lãnh Dịch Khánh và Lãnh Dịch Hạo cùng lúc vung tay, Lãnh Dịch Tiêu còn chưa đứng vững bay thẳng ra ngoài.
      Xui xẻo nhất là, chân bị mắc vào tấm trướng lụa, ngã quan trọng nhưng lại kéo cả tấm trướng kia rơi xuống ngọn đèn, nhất thời ngọn lửa bùng lên.
      Lãnh Dịch Khánh vội vàng cứu người, Lãnh Dịch Hạo kiên quyết cho chạm vào Úc Phi Tuyết. Vòng vo vài lần, lửa lan đến giường.
      Lãnh Dịch Tiêu bị đánh đến choáng váng đầu óc, nhất thời kịp phản ứng. Trong lòng Lãnh Dịch Khánh tràn đầy lo lắng, sợ lửa làm tổn hại đến di thể Úc Phi Tuyết.
      Chỉ có Lãnh Dịch Hạo là có vẻ nhàn nhã, chỉ cho Lãnh Dịch Khánh tới gần.
      Nha đầu kia hại và đại ca bất hòa, để cho nàng sợ hãi chút có gì là tốt! Hơn nữa, lát nữa lúc nàng chịu nổi, tự nhiên nhảy dựng lên! đợi để thưởng thức biển thấy ‘xác chết vùng dậy’ của Lãnh Dịch Khánh!
      Quả nhiên, Úc Phi Tuyết bị ngạt hơi chịu nổi, đợi lâu quá mà hai huynh đệ kia vẫn còn đánh nhau. Nếu nàng tự cứu mình gặp được tiểu sư phụ ! bóng người bật dậy từ giường lao về phía hai người đánh nhau trong phòng, thuận tiện cốc mạnh lên đầu hai người cái.
      “Đánh cái rắm gì mà đánh! thấy bổn nương ta sắp bị chết cháy rồi sao, còn đánh cái gì! Các ngươi có chút từ bi nào vậy ! Chết cũng cho người ta chết được thoải mái !” – Úc Phi Tuyết càng càng bực, người cước lần lượt xuất ra.
      Lãnh Dịch Hạo sớm thấy tất cả, nghiêng người cái tránh được chân của nàng. Lãnh Dịch Khánh thảm hơn, cú đá sau đó trúng ngay chỗ “thần kinh” của , vô cùng kinh ngạc, lại đau đớn gục xuống, thậm chí có cơ hội kêu lên.
      “Ngươi, ngươi, phải ngươi chết rồi sao?” – Lãnh Dịch Tiêu vất vả lắm mới thoát ra khỏi tình trạng choáng váng lại bị dọa sợ tới mức suýt chút nữa ngất lần nữa.
      “Đều là công sức của ba người các ngươi, có thể làm cho người chết hồi sinh!” – Úc Phi Tuyết nổi giận đùng đùng, ba huynh đệ này ai tốt cả.
      “Xác…xác chết sống lại……” – tiếng kêu to ngoài cửa, bọn nha hoàn chạy tới cứu hoả sợ hãi kêu lên chạy toán loạn, làm cho Hoàng đế Hoàng hậu tới bị đâm loạng choạng.


    4. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C42 hùng cứu mỹ nhân
      “Làm sao vậy ? Chuyện gì xảy ra vậy ?” – Hoàng hậu cao quý nhìn bọn nha hoàn chạy hỗn loạn bên cạnh mà ngạc nhiên nhìn xung quanh.
      “Ta vào xem xem!” – Hoàng đế lo lắng cho đứa con trai quý, lại thấy trong phòng có khói bay ra liền nhanh chóng bước đến.
      “Vương gia, Hoàng thượng đến!” – Cảnh Thu nhanh chân hơn Hoàng đế bước, lẻn đến cửa mật báo. Vừa mới dứt lời, hơi thở bị nghẹn lại trong cổ họng, nuốt xuống, thở ra.
      Vương phi sống lại rồi ! Sống lại rồi !
      Sau đó, liên tưởng đến con dao vừa cầm trong tay.
      Sau đó, liên tưởng đến mệnh lệnh lúc trước Vương gia cầu làm.
      Sau đó, nặng nề nhận thức được :
      “Xác chết sống lại! Vương gia cẩn thận!”
      Cảnh Thu tung ra cước, ngay chính giữa mặt Úc Phi Tuyết – nghe chỉ có đánh vào đầu thi thể mới có tác dụng. Cơ thể cương thi đao thương bất nhập.
      “Ah….” – Úc Phi Tuyết chú ý Cảnh Thu ra tay, nhất thời bị đánh trúng rất thê thảm, cơ thể như mũi tên, bay trúng vào Lãnh Dịch Tiêu.
      “Ah….” – Lãnh Dịch Tiêu vừa mới đứng lên, lại lần nữa vô tội bị đập vào tường, còn phải trở thành đệm thịt nữa.
      Lãnh Dịch Hạo và Lãnh Dịch Khánh ngờ đến việc Cảnh Thu ra tay như vậy, cả hai đều giật mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn Úc Phi Tuyết bị đá bay , sau đó, trong lúc hỗn loạn bị mảnh trướng lụa phủ lên đầu, lại rơi xuống người Lãnh Dịch Tiêu.
      Lụa !
      Lửa, theo mảnh lụa nhanh chóng lao về phía Úc Phi Tuyết! Mà Úc Phi Tuyết và Lãnh Dịch Tiêu lại hồn nhiên hề hay biết.
      “Cẩn thận!” – hai bóng người cùng nhau lao đến, hùng cứu mỹ nhân.
      Lãnh Dịch Khánh rút trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm chém đứt mảnh lụa dài, cứu Úc Phi Tuyết.
      Mà Lãnh Dịch Hạo tay kéo Úc Phi Tuyết lại gần, tiện tay dùng cắt lớp băng gạc quấn lấy mặt Úc Phi Tuyết, thấp giọng bên tai nàng:
      “Phụ hoàng mẫu hậu đến rồi !”
      Vừa dứt lời, Lãnh Dịch Hạo buông Úc Phi Tuyết, cơ thể cao lớn lại lần nữa bay , chính xác ngồi lên chiếc ghế gỗ gần đó.
      Úc Phi Tuyết bị đá qua ôm lại, bay tới lại bay lui, vẫn còn choáng váng mơ hồ, chính mình cũng biết “năm nay là năm nào”, lại bị Lãnh Dịch Hạo đột nhiên thả tay ra như vậy khỏi lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống. Lãnh Dịch Khánh nhanh tay nhanh mắt, phi thân đến, đỡ lấy Úc Phi Tuyết.
      Lúc Hoàng thượng và Hoàng hậu bước vào cửa, nhìn thấy Lãnh Dịch Tiêu vẫn nằm amwtj đất rên hừ hừ, Lãnh Dịch Hạo bất lực ngồi ghế, cả người nhếch nhác. Mà Úc Phi Tuyết ở trong lòng Lãnh Dịch Khánh !
      Phòng ốc lộn xộn, ràng là có dấu vết của đánh nhau. nền nhà, có thanh trường kiếm lóe sáng. Lửa, lan nhanh qua mảnh trướng lụa, càng lúc càng lan rộng, giống như muốn nuốt hết cả căn phòng.
      “Các ngươi làm cái gì!” – Hoàng đế gầm lên giận dữ.

      C43 Oan hơn cả nàng Đậu Nga !
      Mặc dù dập tắt lửa nhưng căn phòng bị cháy cũng bị bỏ quên, đợi sau này trùng tu lại.
      Úc Phi Tuyết và ba vị Hoàng tử cùng đến tiền đình thỉnh an thỉnh tội với Hoàng đế Hoàng hậu.
      Hoàng đế vẻ mặt xanh mét nhìn mấy hoàng tử quỳ mặt đất.
      ! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?” – Hoàng đế tức giận nhìn lượt mấy người con.
      ai hé răng. Úc Phi Tuyết che mặt quỳ gối phía sau Lãnh Dịch Hạo. Oan uổng quá ! Nàng còn oan hơn cả nàng Đậu Nga nữa !Vốn dĩ là nàng chết rồi, nào ngờ đâu còn bị lôi đến đây hỏi tội !
      “Thuận vương phi, phải con bị bệnh đậu mùa sao ? Nay bệnh tình sao rồi ?” – Hoàng đế nhìn Úc Phi Tuyết chột dạ, đường đến Thuận vương phủ nghe được tin Vương phi bệnh nặng thể chữa trị ra rồi, nhưng xem ra ở đây có ít việc mà biết !
      “Ah? Dạ…… dạ…… khỏe rồi.” – người cũng đứng ở đây, có thể khỏe sao?
      “Vậy sao ? Vì sao đường đến đây trẫm lại nghe , con bị bệnh nặng thể chữa trị, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?” – Đối với Úc Phi Tuyết, Hoàng đế vẫn có chút áy náy trong lòng, cho nên cố gắng ức chế tức giận.
      “Là……chết rồi lại hồi sinh !” – Úc Phi Tuyết nhanh chóng suy nghĩ, ánh mắt chợt sáng lên.
      ràng ra!” – chắc chắn là dối, dễ dàng bị lừa như vậy sao? Hoàng đế nhịn được tức giận quát lên, nếu đoán sai, tất cả vấn đề đều xuất phát từ nữ nhân này!
      Hoàng hậu cảm thông nhìn Úc Phi Tuyết, xen vào.
      “Là như thế này, có loại phương pháp có thể trị bệnh đậu mùa, chính là chết rồi sau đó hồi sinh. Nhìn qua giống như chết, sau đó, chỉ cần dược tính qua , người có thể sống lại, mà bệnh đậu mùa cũng có thể khỏi hẳn.” – còn cách nào khác, đành phải dùng chiêu mèo mù bắt chuột chết thôi, có bắt được đành chờ may mắn vậy.
      “Có phải vậy ?” – Hoàng đế lạnh lùng nhìn nàng, lại quay đầu nhìn Lãnh Dịch Hạo, Lãnh Dịch Hạo còn chưa kịp mở miệng, Lãnh Dịch Khánh đứng dậy trước:
      “Đúng vậy, phụ hoàng, nhi thần có thể làm chứng.”
      “Con ?” – Hoàng đế nghi ngờ nhìn Lãnh Dịch Khánh. Xem ra việc có vẻ phức tạp, ngay cả Lãnh Dịch Hạo cũng chưa mở miệng , Lãnh Dịch Khánh lại ra mặt đỡ cho Úc Phi Tuyết.
      Lãnh Dịch Tiêu biết, tiếp theo nếu mở miệng, mọi việc nghiêm trọng rất nhiều. Vì thế chỉ có thể vui vẻ tham gia góp vui:
      “Đúng vậy, nhi thần cũng có thể làm chứng, chuyện này, ba huynh đệ bọn con đều biết, chỉ cho bọn hạ nhân, vì vậy mới làm bọn họ sợ hãi. ra cũng có gì, chỉ là cách chữa bệnh mà thôi, phụ hoàng người xem , phải bây giờ nàng rất khỏe sao ? Xem ra phương pháp này hữu ích ! Phải ? Ha ha….”
      Mấy cái ‘ha ha’ của Lãnh Dịch Tiêu ngay lập tức che giấu được mối quan hệ ‘đặc biệt’ của Lãnh Dịch Khánh và Úc Phi Tuyết, cũng coi như giải vây giúp Úc Phi Tuyết.
      Úc Phi Tuyết nhìn biết ơn, Lãnh Dịch Tiêu trừng mắt nhìn lại nàng. phải giúp nàng, chẳng qua là vì hai vị ca ca, miễn cho hai ca ca đáng thương bị phụ hoàng phạt! Úc Phi Tuyết nhíu mày, nhận thôi !
      “Được, cho dù việc các con , vậy hai đứa các con, vừa rồi làm gì vậy ?” – Hoàng đế nhớ ràng, nhìn thấy Lãnh Dịch Khánh ôm Úc Phi Tuyết.

    5. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C44 Tự túc là hạnh phúc
      “Ah? Cái đó, là do chị dâu đứng vững nên đại ca mới đỡ nàng chút, phụ hoàng đừng nghi ngờ!” – trong ba huynh đệ này, Lãnh Dịch Hạo quá “yếu ớt”, được nhiều như vậy. Lãnh Dịch Khánh thạo năng, cũng chỉ có Lãnh Dịch Tiêu chuyện trôi chảy nhất, dối cũng giỏi nhất.
      “Con im miệng!” – Hoàng đế cũng phải là lão già hồ đồ, tiếng gầm giận dữ làm Lãnh Dịch Tiêu sợ tới mức rụt đầu lại. Con , dĩ nhiên là hiểu nhất !
      Lãnh Dịch Tiêu vô tội rụt cổ, ném cho Lãnh Dịch Hạo biểu “tự túc là hạnh phúc”.
      “Chuôi kiếm này là như thế nào ? Khánh Nhi! Con !” – Hoàng đế quay mắt về phía Lãnh Dịch Khánh. Lãnh Dịch Khánh từ trước đến giờ chưa bao giờ dối. Hơn nữa, thanh kiếm kia cũng nhận ra, là của Lãnh Dịch Khánh, Lãnh Dịch Khánh luôn mang theo bên mình.
      Làm Hoàng đế, điều làm lo lắng nhất là con trai vì ngôi vị Hoàng đế mà huynh đệ trở mặt. Những năm gần đây, luôn chú ý bồi dưỡng tình cảm giữa em bọn họ, nhưng ngờ hôm nay lại nhìn thấy bọn họ rút kiếm chĩa vào nhau! Nếu đóan sai, có lẽ là vì nữ nhân này!
      “Là……nhi thần dùng lúc cứu hỏa……” – Lãnh Dịch Khánh đúng là thể , ngập ngập ngừng ngừng, nhìn thấy là biết có mờ ám.
      “Cứu hoả mà phải dùng kiếm sao ?” – Hoàng đế lại lần nữa nổi giận.
      “Các con đều coi trẫm là lão già hồ đồ sao ? Các con cho rằng mấy câu tội đáng chết vạn lần, là có thể dùng để lừa trẫm sao ? ! Hôm nay mà ràng, trẫm nhốt tất cả vào thiên lao!”
      Im lặng, im lặng đáng sợ. khôn khéo của lão Hoàng đế, bọn họ cũng phải là ngày đầu tiên nhận thức được, lúc này nhiều sai nhiều.
      “Các con phải ? Được, vậy để trẫm ! Căn phòng vô duyên vô cớ bị cháy, A Tiêu vô duyên vô cớ ngã trong góc tường, trong phòng có vết tích đánh nhau, Úc Phi Tuyết vô duyên vô cớ bị ngã! Các con còn muốn trẫm ra nữa ? Mấy đứa các con coi trẫm là lão hồ đồ sao ?” – Hoàng đế tức giận tận trời. Đúng là đám con ngoan của !
      Lãnh Dịch Tiêu sợ hãi rụt cổ, người già những lúc cần khôn ngoan khôn ngoan vô cùng!
      “Phụ hoàng……” – Lãnh Dịch Hạo cuối cùng cũng mở miệng – “Phụ hoàng, tất cả đều là lỗi của nhi thần. Người cần trách cứ đại ca và tiểu đệ.”
      “Hạo Nhi, con cần !” – giọng Hoàng đế dịu chút, nhưng lúc quay sang Lãnh Dịch Khánh lại khách khí như vậy.
      “Khánh Nhi! Trẫm muốn con !” – Hoàng đế biết, Lãnh Dịch Hạo nghe ai khuyên bảo, Lãnh Dịch Tiêu miệng lưỡi trơn tru, chỉ có Lãnh Dịch Khánh dễ dàng ‘khai thác’ nhất. Đứa này thành .
      “Con……” – Lãnh Dịch Khánh do dự, giống như hạ quyết tâm rất lớn, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Hoàng đế:
      “Hoàng thượng, xin người hãy thu hồi tứ hôn, hủy bỏ hôn của hoàng đệ và Úc tiểu thư.”
      “Con cái gì ?”
      “Nhi thần mấy ngày nay, nhìn trong mắt, hiểu trong lòng, Úc tiểu thư và hoàng đệ thích hợp, vì vậy hy vọng Hoàng thượng có thể hủy bỏ hôn của hai người bọn họ, cho Úc tiểu thư tự do.” – Lãnh Dịch Khánh muốn Úc Phi Tuyết phải chịu khổ. Cái trò cạo da đầu, cắt ngón tay gì đó rất khủng khiếp, nếu ở bên cạnh, Lãnh Dịch Hạo bắt nạt Úc Phi Tuyết phải làm sao ?
      Úc Phi Tuyết cảm động. Hai mắt đẫm lệ nhìn Lãnh Dịch Khánh, đúng là ân nhân rồi !
      “Hỗn láo ! Hôn nhân phải là trò đùa!” – Hoàng đế thực nổi giận.
      “Đúng vậy, danh tiết đối với nữ nhân mà là quan trọng nhất, Thuận vương phi và Hạo Nhi là vợ chồng, làm sao có thể bỏ là bỏ được !” – Hoàng hậu cũng nhịn được xen vào.
      “Nhưng bọn họ cơ bản có vợ chồng chi thực!” – tiếng Lãnh Dịch Khánh vang lên, từng chữ dọa cả đám người trong phòng!

      C45 Gừng càng già càng cay!
      “Nhưng bọn họ cơ bản có vợ chồng chi thực!” – tiếng Lãnh Dịch Khánh vang lên, từng chữ dọa cả đám người trong phòng!
      “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra ?!” – Hoàng đế bước lên bước, trừng mắt nhìn Lãnh Dịch Khánh.
      “Hoàng đệ bệnh nặng suy yếu, cơ bản thể viên phòng.” – lúc quan trọng nhất, Lãnh Dịch Khánh cũng bán đứng Lãnh Dịch Hạo.
      “Nhưng lần trước các con phải ……” – Hoàng hậu nghi ngờ.
      “Phụ hoàng, ra nghiêm khắc mà , ngày đó người cùng Úc tiểu thư bái đường là con, nàng hẳn phải là thê tử của con. Hoàng đệ ngay cả sức bái đường cũng làm sao có thể viên phòng đây !” – tiếng Lãnh Dịch Khánh vang lên.
      Úc Phi Tuyết ngây ngẩn cả người, người cùng nàng bái đường là Lãnh Dịch Khánh ? Có chuyện này sao ? Sao nàng lại biết?
      “Hạo Nhi!” – Hoàng đế quay lại nhìn Lãnh Dịch Hạo – “ có chuyện này sao ?”
      “Phụ hoàng……” – Lãnh Dịch Hạo thông minh bắt đầu giả bệnh, thở hồng hộc, thể tiếp được. Lúc trước đúng là cự tuyệt bái đường, cho nên mới ép Lãnh Dịch Khánh thay bái đường. ngờ hôm nay Lãnh Dịch Khánh lại đem chuyện này ra, xem ra, mang Úc Phi Tuyết được !
      “Nhưng lúc trước ai gia hỏi con, phải các con các con động phòng sao ?” – Hoàng hậu nhịn được cũng mở miệng hỏi. Hơn nữa nàng nghe Dung ma ma , hai người này xác thực viên phòng rồi. Sao bây giờ lại đột nhiên xuất việc này ?
      “Phi Tuyết!” – Hoàng đế quay lại nhìn Úc Phi Tuyết, tiếng gọi thân thiết nhưng hề mất uy nghiêm.
      “Ah?” – Bị điểm danh, Úc Phi Tuyết chỉ có ngẩng đầu lên nhìn Hoàng đế. Bây giờ phải làm sao đây ?
      “Con ! Trẫm tin tưởng con, con mau !” – Ánh mắt mọi người đều tập trung lên Úc Phi Tuyết.
      Úc Phi Tuyết bất đắc dĩ nhìn qua Lãnh Dịch Hạo, làm sao bây giờ ?
      “Là……Con ở chàng ở dưới……” – trả lời như vậy đúng ?
      Hoàng đế đột nhiên hiền hòa cười với Úc Phi Tuyết:
      “Vậy sao ? Phi Tuyết, trẫm biết con là đứa hiểu chuyện lại rất biết nghe lời.”
      Ba hoàng tử ở bên dưới liếc nhìn nhau, nàng sao ? Hiểu chuyện lại rất biết nghe lời ? vậy sao ? Có chắc ? Quả nhiên gừng càng già càng cay !
      “Trẫm hỏi con, con nhất định phải thành trả lời trẫm, nếu chính là tội khi quân, con biết chưa ?” – mặt Hoàng đế vẫn là nụ cười nhân ái ấy nhưng trong giọng lại mang đậm uy hiếp.
      “Nhi thần nhất định biết gì hết, giấu giếm.” – bây giờ trong lòng Úc Phi Tuyết tính toán xem tối nay bỏ trốn như thế nào. Nếu thể thoát thân thành công liên lụy đến phụ thân và người nhà. Đến lúc đó, cũng là tội khi quân! Nhưng bây giờ nàng thể “chết” lần nữa được, vậy tối nay nàng như thế nào đây ?
      Cái đầu của Úc Phi Tuyết nhanh chóng quay vòng vòng.
      “Tối đêm tân hôn, Hạo Nhi có đến phòng con ?” – Hoàng đế nhìn chằm chằm Úc Phi Tuyết.
      Úc Phi Tuyết thực thành gật đầu.
      “Khi nào ?” – Hoàng đế tiếp tục hỏi, giống như nhất định phải hỏi ra chi tiết gì đó. Hoàng hậu muốn ra mặt ngăn cản, để con mấy việc này được ổn cho lắm nhưng lại bị Hoàng đế dùng ánh mắt ngăn lại.
      Trong đầu Úc Phi Tuyết bỗng nhiên lóe sáng, có cách rồi ! Có biện pháp “chết” lần nữa rồi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :