1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử,đừng nghịch nữa- Lam Yên Hiểu Nguyệt-162 chương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C29: Thoải mái lắm ! Dùng sức chút !
      “Ta cho ngươi biết, ta ngủ giường, ngươi ngủ dưới đất! Ngươi dám tranh chỗ với ta ngươi nhất định phải chết!” – Úc Phi Tuyết hung tợn gầm lên với Lãnh Dịch Hạo.
      “Ta là người bệnh!” – Lãnh Dịch Hạo lười biếng ưỡn người. ra giả vờ bệnh tật cũng mệt chết được.
      “Ngươi là người chết! Tránh ra!” – Úc Phi Tuyết cước đá Lãnh Dịch Hạo xuống giường.
      “Ai yo –” – Lãnh Dịch Hạo phát ra tiếng kêu kinh động đất trời.
      “Vương gia, ngài làm sao vậy ? Có cần lão nô đến hầu hạ ngài ?” – tiếng Dung ma ma đúng lúc truyền từ ngoài cửa vào.
      Úc Phi Tuyết đầu tiên kéo Lãnh Dịch Hạo lên giường:
      cần đâu, có ta ở trong này hầu hạ Vương gia là đủ rồi. Đêm khuya, ma ma nghỉ ngơi .”
      Úc Phi Tuyết vừa nhàng trả lời, vừa hốt hoảng lấy tay che miệng Lãnh Dịch Hạo, gần như toàn bộ cơ thể đều ở người Lãnh Dịch Hạo, sợ Lãnh Dịch Hạo phát ra mấy tiếng nên có.
      Nữ nhân này sao lại còn hơn cả cái chăn thế này, rốt cục nàng ta có ăn cơm vậy ?
      Lãnh Dịch Hạo cảm thấy rất khó chịu, lấy tay mình đè lên Úc Phi Tuyết.
      “Ngươi làm cái gì !” – Úc Phi Tuyết vung tay lên, chát cái tát lên mặt Lãnh Dịch Hạo.
      “A –” – Lãnh Dịch Hạo thành công phát ra tiếng hét thảm thiết, lần này là . Nàng đánh ! đơn giản mới lấy tay “đè” lên nàng chút, cũng tính là ôm mà!
      “Vương gia, ngài có việc gì chứ ?” – Dung ma ma lo lắng hỏi. Nghe tiếng, bà dường như muốn phá cửa vào.
      !” – Úc Phi Tuyết cuối cùng cũng hiểu, nàng cũng có tác dụng gì, vì thế nàng lấy tay chọc Lãnh Dịch Hạo.
      cái gì ?” – Muốn phối hợp phải trả cái giá. Đôi mắt gian xảo của Lãnh Dịch Hạo chợt lóe lên, khóe môi lạnh lùng gợn lên độ cong, tiếp tục giả ngu.
      ngươi có việc gì!” – Úc Phi Tuyết dường như sắp cắn răng nghiến lợi.
      Lãnh Dịch Hạo chỉ chỉ vào khuôn mặt vừa bị đánh:
      “Đau quá.”
      Úc Phi Tuyết dùng sức thổi thổi lên khuôn mặt tuấn tú của :
      “Hết đau chưa?”
      mùi thơm thiếu nữ thoang thoảng bên người làm tim Lãnh Dịch Hạo đập nhanh chóng. Trong đôi mắt sáng lên hai ngọn lửa.
      “Chưa.” – giọng yếu ớt mang theo vài phần ấm ức, Lãnh Dịch Hạo quyết định tiếp tục tận dụng lợi thế.
      Úc Phi Tuyết cắn chặt răng, tiếp tục đối thổi hơi vào mặt Lãnh Dịch Hạo.
      thoải mái!” – Lãnh Dịch Hạo kìm lòng được rên thành tiếng, rất thoải mái, ấm ấm, mềm mềm, nhè .
      “Tiếp tục .” – tay Lãnh Dịch Hạo đặt lưng Úc Phi Tuyết, lần này, Úc Phi Tuyết tức giận thổi ‘khí’ ý thức được móng vuốt sói xâm nhập. Vì thế, Lãnh Dịch Hạo được tấc lại muốn tiến thước kéo cả người Úc Phi Tuyết vào trong lòng.
      “A — thoải mái lắm — dùng sức chút — dùng thêm sức chút –” – tiếng Lãnh Dịch Hạo khi to khi , còn mang theo vài phần ám muội.
      Úc Phi Tuyết lòng muốn đuổi bà già ngoài cửa , vì thế cố gắng thổi vào mặt Lãnh Dịch Hạo, càng thổi, càng gần, càng gần, càng dùng sức……

    2. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C30: Ba phần trong sáng, bảy phần tà gian
      đỡ chưa ?!” Úc Phi Tuyết gầm , miệng sắp khô đến nơi rồi.
      Cái quan trọng là, mùi thơm thanh nhã người làm cho tâm trí nàng hoảng loạn, cũng làm cho nàng kìm lòng được mà nhớ tới người khác.
      “Nàng xem ?” – Lãnh Dịch Hạo thoải mái nhíu mày, đôi mắt gian ác nhìn nàng.
      Úc Phi Tuyết nghiêng tai lắng nghe, ý, ngoài cửa yên lặng rồi.
      “Cuối cùng cũng rồi!” – Úc Phi Tuyết thở dài nhõm, lăn từ người Lãnh Dịch Hạo xuống dưới.
      “Mệt chết ta rồi !”
      Chẳng qua là nàng chỉ đánh cái, hơn nữa nàng cũng phải cố ý, chỉ là tay cẩn thận mà vung sang thôi, làm sao mà đau như vậy được, hay là tên biến thái chết tiệt này cố ý chỉnh nàng !
      “Vương phi, đấm chân cho ta.” – Lãnh Dịch Hạo bắt đầu đắc ý cười.
      “Dựa….dựa vào cái gì!” – nàng thể hạ giọng quát.
      “Vậy ta gọi Dung ma ma đến…..”
      “Ta đấm!” – đấm chết ngươi! Đấm chết ngươi! Nàng làm sao có thể cho rằng người trước mặt và người kia giống nhau được chứ ? Chắc chắn là hai người !
      chút, Vương phi, đừng tưởng rằng phải chân của nàng nàng có thể dùng sức như vậy.” – Lãnh Dịch Hạo hai tay gối lên sau đầu, nhàn nhã .
      “Vâng! Vương gia!” – Người ở dưới nanh vuốt của sói, thể cúi đầu, chờ thêm ba ngày nữa, đuổi bà phù thủy phòng bên cạnh , để xem nàng xử trí như thế nào!
      “Mạnh chút……uh……rất tốt, rất tốt!”
      “Xoa bóp vai nữa, ngồi cả ngày, mệt chết.”
      “Được được, tay nghề đúng là tệ, nặng thích hợp, trái chút……phải chút……”
      Úc Phi Tuyết nghiến răng nghiến lợi nhắm mắt lại cầu nguyện: Ta có giấc mơ, biến mười ngón tay của mình thành kim châm, đâm chết cái con sói đáng khinh này. Ta có giấc mơ, mặt của mọc lên đầy mụn độc. Ta có giấc mơ, ngày mai bị bệnh nặng chết luôn !
      Lãnh Dịch Hạo nghe thấy tiếng lòng nàng suy nghĩ cái gì, nhưng lại từ đôi mắt nhắm chặt, khuôn mặt đầy căm giận kia liếc cái cũng có thể đọc được suy nghĩ của nàng.
      Thú vị, thú vị, nữ nhân này có thể giả vờ, đóng vai hiền lành thục đức đúng là có chút giống, ngay cả Hoàng Đế Hoàng hậu cũng bị lừa, nhưng cái gì nàng cũng viết ở mặt, hỉ nộ ái ố, thậm chí cả suy nghĩ trong lòng nàng.
      Nhìn qua có chút mâu thuẫn, nhưng đây lại xác thực đúng là nàng. Có chút hoang dã, lại có chút đáng , có chút gian xảo, lại có chút ngây thơ. Ba phần trong sáng, bảy phần tà gian, đúng là hợp khẩu vị của !
      Xem ra, cuộc sống sau này của lo buồn nữa rồi.
      Lãnh Dịch Hạo nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên cảm thấy bên cạnh có động tĩnh, người đấm lưng rất lâu nhúc nhích, cúi đầu nhìn thấy nha đầu kia lại gục lên người ngủ rồi.
      Khuôn mặt trong giấc ngủ mà vẫn nhăn nhó, cái này làm cho hoài nghi, nếu đánh thức nàng lúc này, biết nàng cọp mẹ này có nhảy dựng lên cắn người đây.
      Được rồi, ngủ ngủ , tiểu nha đầu, sáng ngày mai, nàng nhất định có bất ngờ !

      C31: Kế sách tuyệt đỉnh.
      Sáng sớm, trong Thuận vương phủ truyền đến tiếng huyên náo:
      hay rồi, Vương phi phát ban rồi !”
      “Phát ban rồi phát ban rồi! Mau mời thái y!”
      Úc Phi Tuyết mơ mơ màng màng mở mắt, thu cánh tay biết tung ra ngoài chăn từ bao giờ lại, dụi dụi mắt.
      Gì đây ? Kỳ lạ, tay nàng sao lại nhiều chấm đỏ như vậy ? Hơn nữa lại còn hơi ngứa nữa ?
      Úc Phi Tuyết lấy tay gãi gãi, đúng lúc này, bên ngoài cửa truyền đến tiếng của Dung ma ma:
      “Các ngươi xuống cả , Vương phi phát ban, phải cách ly, Vương gia, mời ngài cũng tránh .”
      “Ta…… Ta . Ta muốn ở trong này với nàng. Hơn nữa chúng ta lúc nào cũng ở bên nhau, nếu đúng là Vương phi bị đậu mùa, bây giờ rời cũng kịp nữa rồi. Dung ma ma, chúng ta vợ chồng tình thâm, nhất là những lúc như thế này, ta càng muốn rời xa nàng.”
      Gì ? Đây là tiếng của Lãnh Dịch Hạo. nghĩ cũng biết tên này nhất định lại diễn trò!
      Nhưng mà……ai bị phát ban vậy ? Là nàng sao ?
      Úc Phi Tuyết nghi hoặc nhìn những chấm đỏ cánh tay nàng, vươn tay lấy cái gương đồng bên gối, vừa nhìn thấy mình trong gương, Úc Phi Tuyết sợ tới mức nhảy dựng lên.
      Trời ạ, chỉ có ở cánh tay, còn ở mặt, còn…… khắp người! Chỗ nào cũng có!
      Đây, đây, đây phải bệnh đậu mùa sao ? Úc Phi Tuyết hoảng sợ, năm năm trước lúc kinh thành gặp phải dịch đậu mùa, lúc đó nàng lang thang đầu đường, hơn nữa nhị sư phụ là đại phu, nên lúc ấy nàng còn giúp nhị sư phụ cứu ít bệnh nhân bị đậu mùa. Đối với căn bệnh này nàng có chút hiểu biết, nhưng nhìn kỹ lại nàng giống bị đậu mùa.
      Ở bên ngoài, thanh suy yếu của Lãnh Dịch Hạo lại lần nữa truyền đến:
      “Dung ma ma, bà ra ngoài , bà còn phải hồi cung hầu hạ phụ hoàng và mẫu hậu, bà thể có việc gì, nếu bản vương đắc tội lớn. Bản vương quyết định cùng Vương phi đồng sinh cộng tử, cho dù có chuyện gì nữa, cũng cam tâm tình nguyện!”
      “Vương gia, ngài nên vì Hoàng Thượng, vì hoàng hậu mà suy nghĩ kỹ. Bệnh của Vương phi phải chắc chắn trị khỏi, ngài ra ngoài trước, chờ thái y đến xem lần nữa rồi quyết định cũng muộn.”
      , ta rời khỏi Vương phi ……”
      Hai người ở ngoài, người tận tâm khuyên bảo, người kiên trì . Nghe ra có vẻ rất là chân thành, Úc Phi Tuyết khẽ hừ tiếng, tên Lãnh Dịch Hạo này đúng là lắm trò quỷ!
      Nàng có thể chắc chắn, đầu nàng đau, lưng đau, lạnh nóng, càng có nôn mửa, theo kinh nghiệm của nàng tuyệt đối phải bị đậu mùa, chẳng qua chỉ là nổi mẩn giống như bị đậu mùa mà thôi.
      Nhất định là Lãnh Dịch Hạo muốn dùng cách này để đuổi Dung ma ma. Có điều xem tình hình tại bên ngoài, Dung ma ma chỉ , còn cố chấp muốn ở lại chăm sóc bọn họ, tận trung làm hết phận . Xem ra cách này dường như có tác dụng lắm.
      Lãnh Dịch Hạo ơi là Lãnh Dịch Hạo, ngươi cũng có lúc tính toán sai lầm rồi!
      Nhưng mà — Úc Phi Tuyết đảo đảo mắt, nếu nàng bị đậu mùa, như vậy nàng nhanh chóng bị cách ly. Đến lúc đó có người làm phiền nàng !
      Đúng rồi! Úc Phi Tuyết mắt sáng ngời, hào quang lan tỏa! Nếu đến lúc đó nàng bất hạnh bị đậu mùa mà “chết”, như vậy từ nay về sau đời này có Thuận vương phi nào đó, cũng có Úc Phi Tuyết! Nàng phải ở đây nhìn sắc mặt người khác mà sống! Đến lúc đó, trời đất bao la, tiêu dao khoái hoạt! Nàng tin rằng đây tuyệt đối là kế sách tuyệt đỉnh!
      Đúng vậy, phải giả chết! ra giả chết đúng là rất tốt !
      Úc Phi Tuyết đảo nhanh con ngươi, kế sách ào ạt đến như nước sông cuồn cuộn chảy xiết. Vừa rồi còn nhăn nhó cau mày, bây giờ mặt mày hớn hở.
      Vì thế, khi Thái y đến xem mạch cho nàng, hỏi nàng có khó chịu gì , nàng liền trả lời y như những hiểu biết về bệnh đậu mùa, khua môi múa mép.
      Mà thái y nghe xong cũng tin tưởng, y như sách cho tất cả mọi người biết: Vương phi bị đậu mùa!
      Hoàng thượng hạ chỉ: Nhanh chóng cách ly!

    3. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C32: Đúng là làm xấu khối kho báu !
      Đằng sau hậu hoa viên quạnh của Thuận vương phủ, có căn phòng lâu rồi chưa có người ở, sau khi được quét dọn sạch liền sắp xếp cho Úc Phi Tuyết ở đó.
      Bởi vì là nơi cách ly nên có rất ít người đến. Chỉ có hai nha đầu được sắp xếp thỉnh thoảng đến đưa thuốc.Đến buổi tối, lại càng có ít người đến, Úc Phi Tuyết thấy trong phòng có người, lập tức muốn chơi đùa.
      thêm mấy bước nữa từ hậu viện này là đến cửa sau, từ đây chuồn ra ngoài tuyệt đối có người nào biết.
      Vì thế, trời vừa mới tối, liền có bóng người từ cửa sau trực tiếp lẻn ra ngoài, phía sau nàng, ba cái đầu đồng thời xuất đằng sau giả sơn.
      “Nữ nhân này, vừa điêu ngoa vừa xấu xí vừa đáng ghét, ta thấy đệ nên bỏ nàng luôn !” – Lãnh Dịch Khánh có vẻ ghét cay ghét đắng Úc Phi Tuyết.
      “Đúng vậy, huynh à, bỏ nàng , đệ tìm cho huynh người tốt hơn !” – Lãnh Dịch Tiêu cũng phụ họa.
      Lãnh Dịch Hạo thèm quan tâm đến hai kẻ có đầu óc này, hưu nàng ? Vậy những ngày sau này của phải rất nhàm chán sao ?
      “A Tiêu, đệ xem, ở vương phủ, nàng là Vương phi, ra khỏi vương phủ, nàng trở thành cái gì ?” Lãnh Dịch Hạo nhíu mày nhìn theo hướng Úc Phi Tuyết rời .
      Lãnh Dịch Tiêu chợt hiểu ra: Ở trong phủ làm gì được nàng, nhưng ra khỏi phủ có gì có thể che chở cho nàng! Bằng bản lĩnh và những mối quen biết của Lãnh Dịch Tiêu ở kinh thành, tin chỉnh được tiểu nha đầu này!
      “Huynh à, chờ tin tức tốt của đệ!” – Lãnh Dịch Tiêu vỗ vai Lãnh Dịch Hạo, vẻ mặt tự tin. Ngày hôm nay thế nào cũng phải báo mối hận hôm trước!
      “Thực để cho sao ?” – Nhìn bóng Lãnh Dịch Tiêu theo sát Úc Phi Tuyết, Lãnh Dịch Khánh cảm thấy có chút ổn, tuyệt đối phải thông cảm với Úc Phi Tuyết, mà là cảm thấy làm như vậy hình như hợp với lễ giáo.
      “Đệ có là cho sao ?” – Lãnh Dịch Hạo thoải mái nhún vai.
      *
      Úc Phi Tuyết phi thân chạy nhanh nóc nhà, bỗng nhiên phát phía sau có bóng người bám sát theo, vì thế nàng phi thân xuống hòa vào trong phố xá náo nhiệt.
      Kinh thành về đêm, so với những nơi khác náo nhiệt hơn nhiều. Ánh nến sáng như ban ngày, tiếng kêu la ầm ỹ vang lên liên tục, náo nhiệt như ban ngày.
      Úc Phi Tuyết chui vào dòng người, xuyên qua cái ngõ , chui vào Xuân Hương Lâu.
      Xuân Hương Lâu ? Nữ nhân này ngờ lại vào Xuân Hương Lâu ?
      Tâm hồn yếu ớt của Lãnh Dịch Tiêu lại lần nữa bị đả kích trầm trọng — Xuân Hương Lâu là nơi ở của đám oanh oanh yến yến, làm sao nàng xấu xí này lại vào được ! Đúng là làm xấu khối kho báu !
      “Ah….Tiểu Vương gia, ba ngày nay ngài tới Xuân Hương Lâu chúng tôi rồi, các nương đều nhớ ngài chết được!” – Tú bà Thúy Hoa lắc cái thân hình mập mạp, cười khanh khách tiến ra nghênh đón.
      “Ta hỏi ngươi, vừa rồi có phải có nữ nhân rất xấu vào đây hay ?” – Lãnh Dịch Tiêu hôm nay có tâm trạng.
      “Nữ nhân xấu xí ? Tiểu vương gia, ngài như vậy phải bôi nhọ thanh danh Xuân Hương Lâu của chúng tôi sao? nương của chúng tôi, ai ai cũng đều là mỹ nữ xuất chúng!” – Thúy Hoa vừa vừa cọ cái thân hình mập mạp vào người Lãnh Dịch Tiêu.
      “Quên , để ta tự vào tìm.” – đẩy Thúy Hoa ra, Lãnh Dịch Tiêu bước vào trong.
      Trong đống hoa tươi đẹp đẽ này muốn bắt được cây cỏ dại nho , hẳn là khó khăn gì. Chờ xem, đừng để ta bắt được, đến lúc đó ta bán ngươi vào Xuân Hương Lâu làm nương ở đây !

      C33: Tiểu vương gia, ngài cứ từ từ mà hưởng thụ
      “Yên Chi nương đến rồi đây……” – giọng cao vút vang lên, ánh mắt mọi người đều tập trung vào mặc đồ hồng phấn ở lầu hai.
      Mắt Lãnh Dịch Tiêu đột nhiên như bị dính chặt vào đấy, chân như bị đóng đinh, di chuyển được.
      là người hâm mộ trung thành của Yên Chi nương, lần nào đến đây cũng nghe khúc ca của nàng.
      Giọng hát của nữ nhân này như rót mật vào tai, người còn đẹp hơn hoa. Dáng người này, tài đánh đàn này tuyệt đối là hạng nhất ! Hơn nữa trêu ngươi là nàng bán nghệ chứ bán thân, chỉ với “mười tám nhạc cụ” nổi khắp kinh thành.
      Chẳng trách rất nhiều người táng gia bại sản chỉ vì muốn chiếm được nụ cười của hồng nhan. Lãnh Dịch Tiêu cũng bắt đầu từ ngày đầu tiên Yên Chi nương tới đây, mỗi ngày đến Xuân Hương Lâu để ngắm mỹ nữ.
      Hôm nay Yên Chi nương đặc biệt xinh đẹp, trang phục màu hồng nhạt phiêu phiêu nhảy múa, hai gò má như châu như ngọc, trắng hồng , đôi môi mỉm cười, ánh mắt quyến rũ.
      Nàng theo cầu thang, ôm đàn tỳ bà chậm rãi xuống, vừa , vừa đàn. Phía sau nàng là hai em bé trong tay cầm lẵng hoa, mỗi bước tung ra những cánh hoa hồng nhạt, càng làm cho Yên Chi giống như tiên nữ hạ phàm.
      “Hay!” – Dưới lầu tiếng trầm trồ khen ngợi ngừng vang lên, Lãnh Dịch Tiêu sớm quên mất chuyện phải tìm Úc Phi Tuyết, cùng đám người bên trong trầm trồ khen ngợi.
      Làm Vương gia có lợi thế, chính là khi xem diễn luôn được ngồi phía trước sân khấu.
      Để Lãnh Dịch Tiêu tìm vị trí gần Yên Chi nhất, cũng chuẩn bị đồ ăn và rượu tốt nhất cho . Úc Phi Tuyết tránh ở bên lợi dụng lúc có ai chú ý, lén bỏ vào rượu của Lãnh Dịch Tiêu ít thuốc xổ.
      Tiểu Vương gia, ngài cứ từ từ hưởng thụ, bản nương ta trước bước!
      Úc Phi Tuyết cười gian xảo, phi thân theo lối cửa sau rời . Nàng có việc rất quan trọng muốn với sư phụ.
      “Đại sư phụ!” – Vừa tiến vào cửa miếu, Úc Phi Tuyết bắt đầu hô to gọi .
      “Thơm, thơm quá!” – ngửi thấy mùi gà quay, lão ăn mày tất ta tất tưởi chạy ra.
      “Đại sư phụ, cho người nghe tin tốt!” – Nàng sắp được tự do rồi! Đáng tiếc nàng còn chưa xong, bị lão ăn mày ngắt lời.
      “Ta cũng cho con cái tin tốt!” – hôm nay tâm tình lão ăn mày cực kỳ tốt, vừa ngon lành ăn gà quay, vừa cười tủm tỉm .
      “Tin tốt gì?” – Đối với tin tốt của sư phụ, nàng luôn thấy rất hứng thú, Úc Phi Tuyết hai mắt trong veo nhìn lão ăn mày.
      “Hắc hắc, muốn biết là gì, mua thêm cho ta ba con gà quay, hai chai rượu trắng!” – Lão ăn mày cố ý ra điều kiện.
      thành vấn đề ! Rốt cuộc là chuyện gì vậy ?” – Ai cũng có lòng hiếu kỳ, nhất là Úc Phi Tuyết. Nhìn đại sư phụ ra điều kiện với mình như thế, trong lòng nàng nhen nhóm chút chờ đợi. Vì thế nàng nhảy trái nhảy phải quanh lão ăn mày .
      “Sư phụ, lão nhân gia người là tốt nhất, là chuyện gì, mau cho con biết !”
      “Tuyết Nhi” – giọng tao nhã ở phía sau vang lên, người Úc Phi Tuyết nhất thời cứng đờ. Ngạc nhiên quay đầu lại, khuôn mặt tươi cười quen thuộc mà thân thiết kia cứ như vậy xuất trước mặt nàng.
      thân bạch sam nhiễm hạt bụi, gió thổi tung bay góc y phục làm cho cả người mang theo thần thái phiêu dật.

    4. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C34 Tiểu sư phụ.
      thân bạch sam nhiễm hạt bụi, gió thổi tung bay góc y phục làm cho cả người mang theo thần thái phiêu dật. Ánh trăng sáng bao phủ lấy dáng người mảnh khảnh của , khuôn mặt đẹp như tranh vẫn giống như trước kia, nụ cười gần như hoàn hảo, duy nhất có cái trán xuất vết sẹo dài. Đó là lần đầu tiên gặp Úc Phi Tuyết, vì cứu nàng mà bị như vậy. Nhưng cũng hề tổn hại đến khí chất thần tiên phiêu dật hoàn mỹ của .
      Con ngươi đen láy hờ hững như nước, lại giống như luôn ngập đầy tình nghĩa vô tận, dĩ nhiên, chỉ khi đối mặt với nàng mới có ánh mắt này.
      Chính là loại cảm giác như gió, lại dịu dàng như ánh trăng này làm cho từng đám mây nhè trôi qua trước mặt Úc Phi Tuyết.
      khác với Lãnh Dịch Hạo. Lãnh Dịch Hạo dung nhan tuấn mỹ, ánh mắt luôn luôn có phần lạnh buốt, phần mê hoặc, là cực phẩm nhân gian. Mà tiểu sư phụ lại giống như từ Thiên Sơn hạ phàm, phiêu lãng như tiên, là thần tiên .
      Chết tiệt, tại sao lúc này lại có thể nghĩ đến cái tên biến thái Lãnh Dịch Hạo kia được chứ !
      “Tiểu sư phụ……” – giọng Úc Phi Tuyết trong nháy mắt thay đổi 180 độ, trở nên dịu dàng động lòng người.
      Tiểu sư phụ luôn là người nàng kính nể nhất!
      Nguyên nhân thứ nhất: Trong tất cả những người mà nàng kết giao từ trước tới giờ, chỉ có duy nhất người tiểu sư phụ là có mùi hương sạch mà phiêu dật nhất.
      Nguyên nhân thứ hai: Đại sư phụ và tiểu sư phụ đều dạy nàng võ công, nhưng võ công của đại sư phụ chí cương chí dũng, nàng học rất vất vả, ngược lại võ công của tiểu sư phụ chí chí nhu, rất thích hợp với nàng, học cũng quá vất vả. Cho nên tuy rằng tiểu sư phụ mỗi năm mới trở về hai lần, thời gian nàng và đại sư phụ ở chung nhiều hơn, nhưng võ công của nàng phần lớn vẫn là kế thừa của tiểu sư phụ.
      Nguyên nhân thứ ba: Tiểu sư phụ là người hoàn mỹ, khi nàng bảy tuổi gặp gỡ , mãi cho đến tận bây giờ, dường như khác trước kia là mấy. Vĩnh viễn phiêu dật tuấn lãng như vậy, duy nhất có khác là, bởi vì nàng mà hoàn mỹ của tiểu sư phụ bị phá hỏng rồi. Mỗi lần nhìn đến vết thương trán của , nàng khỏi đau lòng.
      Nguyên nhân thứ tư: Tiểu sư phụ đối kẻ nào cũng đều lạnh nhạt, chỉ duy nhất với nàng là luôn ấm áp dịu dàng như vậy, ánh mắt này làm cho Úc Phi Tuyết cảm thấy cực kỳ thân thiết.
      Nguyên nhân thứ năm……
      Tóm lại, tiểu sư phụ Phong Vô Ngân chính là người nàng thân thiết nhất khâm phục nhất! Nhưng mà nếu để việc này cho đại sư phụ và nhị sư phụ biết, nhất định mắng nàng là kẻ có lương tâm! Bởi vì mỗi người bọn họ đều nhìn nàng lớn lên, dạy nàng bản lĩnh làm người.
      “Nghe ngươi và Thuận Vương gia thành thân ?” – Giống như là nghi vấn, nhưng lại đọc được chút cảm xúc nào. Giống như là lãnh đạm, nhưng trong ánh mắt lại mang theo cái gì đó mà Úc Phi Tuyết hiểu.
      Phong Vô Ngân cười , nụ cười như phong, thản nhiên mà nhàng.

    5. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C35 Ngươi muốn rời , vì sao cho ta biết?
      “Vâng” – Úc Phi Tuyết bắt đầu lôi kéo Phong Vô Ngân, hoa chân múa tay vui sướng về hôn hoang đường của nàng.
      “Lại có loại phụ thân như vậy sao !” – Phong Vô Ngân lạnh lùng đứng dậy.
      “Tiểu lão đệ, đừng nóng vội đừng nóng vội, tiểu nha đầu phải vẫn rất tốt sao ? Hơn nữa, cho dù phụ thân có đúng nữa, cũng phải do tiểu nha đầu kia gật đầu mới được sao ?” – Lão ăn mày vỗ vai Phong Vô Ngân, tính tình tiểu nha đầu này có ai mà biết, nếu nàng muốn, chín con trâu cũng kéo được nàng lên kiệu hoa.
      lạnh lùng xuất trong mấy phút trước của Phong Vô Ngân trong nháy mắt thu lại, quay lại ấm áp nhìn Úc Phi Tuyết:
      “Ngươi muốn dùng cách này để rời khỏi Úc gia ?”
      “Đúng vậy, ta nghĩ tên Vương gia gì đó bệnh đến mức xuống giường được, sống được ngày, cho nên mới đáp ứng thôi……” – Úc Phi Tuyết buồn chán gãi đầu, ai mà biết cái tên Lãnh Dịch Hạo kia ra giả vờ bệnh tật!
      “Nha đầu ngốc ! Ngươi muốn rời , vì sao cho ta biết ?” – Phong Vô Ngân vuốt lên mái tóc dài của nàng. Trong mắt tràn ngập dịu dàng, chẳng qua trong dịu dàng này cũng mang theo vài phần đau xót khó nhận thấy.
      Trước kia nàng chưa bao giờ mở miệng muốn rời khỏi đó. Nếu nàng mở miệng, nhất định đưa nàng rời !
      “Ah ? Ta……” – đúng là nàng chưa từng vậy, bởi vì trước kia cơ bản nàng nghĩ tới việc phải rời khỏi đó.
      Mặc dù phụ thân đối với nàng tốt, gia đình mặc dù lấy chút ấm áp, nhưng dù sao đó cũng là nhà của nàng. Hơn nữa nàng vẫn luôn cho rằng, chỉ có ở đây nàng mới có thể nhìn thấy tiểu sư phụ. Về phần dùng việc kết hôn để rời là do ngoài ý muốn. Bởi vì nàng biết, nếu nàng chịu gả , có lẽ nàng đợi được đến khi tiểu sư phụ trở về bị ba vị tinh tỷ tỷ làm phiền đến chết rồi !
      “Haiz! Nha đầu này làm việc lúc nào cũng đầu đuôi như vậy, ngay từ đầu cũng làm lão ăn mày ta hoảng sợ rồi ! Có điều người ta bây giờ đường đường chính chính là Vương phi rồi!” –Lão ăn mày sợ thiên hạ chưa đủ loạn, cố ý cười hớ hớ chen vào.
      “Đại sư phụ!” – Úc Phi Tuyết đồng ý dậm chân, chu cái miệng lên .
      “Con mới thèm cái Vương phi gì đó ! Hơn nữa con cho hai người biết, Thuận vương phi cũng sắp chết rồi!”
      bậy bạ gì đó ?” – Phong Vô Ngân lấy tay khẽ gõ lên đầu nàng.
      mà !” – Úc Phi Tuyết bắt đầu tươi tỉnh đắc ý giảng giải kế hoạch “tử vong” của mình.
      “Ngươi đồng ý rời ?” – ánh mắt Phong Vô Ngân khôi phục lại dịu dàng thân thiết. khuôn mặt hoàn mỹ mang theo nụ cười ấm áp.
      Úc Phi Tuyết dùng sức gật đầu:
      “Đương nhiên rồi! Cái Vương phủ quái quỷ kia làm ta nghẹt thở muốn chết!”
      “Được, ta giúp ngươi.” – tiếng Phong Vô Ngân lớn, nhưng ngữ khí trầm định. Ánh mắt như dòng nước nhàng chậm rãi mơn trớn lên khuôn mặt nhắn của Úc Phi Tuyết. Bỗng nhiên, Phong Vô Ngân chấn động, trong thời gian ngắn ngủn nàng được gả , mặc dù vẫn gầy như vậy, nhưng sắc mặt hồng hào hơn trước kia rất nhiều. Xem ra cuộc sống của nàng trong Vương phủ rất tốt.
      “Phụt….” – Lão ăn mày phun hết rượu từ trong miệng lên mặt đất.
      sao ?” – Úc Phi Tuyết rất hưng phấn ! Nếu có tiểu sư phụ hỗ trợ đến lúc đó nhất định có thể thành công lớn!
      Tiễn Úc Phi Tuyết rồi, lão ăn mày mới hỏi:
      “Ngươi muốn mang nó ?”
      “Đúng vậy” – câu trả lời rất thản nhiên, hề do dự.
      Lão ăn mày uống ngụm rượu, bỗng nhiên hỏi:
      “Lần này ngươi đột nhiên trở về phải vì tiểu nha đầu này chứ ?”

      C36 Muốn làm gì làm
      Lúc Úc Phi Tuyết trở về phủ, nàng đường vòng chuyến đến hiệu thuốc bắc của nhị sư phụ, lấy ít dược gây sốt, sau khi ăn mấy thứ này có những triệu chứng bệnh tự nhiên. Nhưng chỉ cần ăn giải dược đúng lúc có việc gì.
      Vì thế ngày hôm sau, trong phủ có tin đồn, bệnh của Vương phi ngày càng thêm nghiêm trọng. Hoàng hậu lo lắng cho sức khỏe của Dung ma ma, sáng sớm liền gọi bà ta hồi cung. Đối mặt với suy yếu của Úc Phi Tuyết, mấy người thái y cũng có biện pháp nào.
      “Các ngươi truyền lời cho phụ hoàng mẫu hậu, là ta làm cho bọn họ phải bận tâm rồi. Sauk hi ta ra , bọn họ phải bảo trọng thân thể, tìm cho Vương gia phu nhân tốt. Ta…… Ta có cái phúc khí này rồi.” – Úc Phi Tuyết yếu ớt với thái y.
      Mấy người thái y chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Chỉ có thể tận tâm tận sức, còn lại đành theo ý trời !
      “Bệnh đậu mùa ! Dù cho tất cả mọi người có chết hết nàng ta cũng có khả năng bị bệnh đậu mùa !” Lãnh Dịch Tiêu nhảy dựng lên. lại bị trúng bẫy của nữ nhân kia ! đáng chết !
      “Nhưng tất cả thái y đều là bệnh đậu mùa.” – Lãnh Dịch Khánh cũng rất nghi ngờ. luôn có hảo cảm với nữ nhân này, đúng, phải là “ác” cảm!
      “Tất cả thái y đều là bệnh đậu mùa, nhưng mà là ngũ ca bắt họ vậy.” – Lãnh Dịch Tiêu đoán ra được Úc Phi Tuyết giở trò gì.
      “Nhưng bây giờ bệnh tình như thế nào, chẳng may đúng là bệnh đậu mùa, vậy ……” – phải Lãnh Dịch Khánh sợ chết, mà là mong có người vô tội bị nhiễm bệnh. Bệnh đậu mùa rất đáng sợ!
      Vài năm trước vì bệnh đậu mùa mà trong kinh thành có rất nhiều người chết, lúc ấy cũng chứng kiến tận mắt. Nhìn nạn dân từng người từng người ngã xuống trước mặt mà lại bất lực. Cảm giác này đáng sợ! Cũng may có đại phu y thuật hơn người kịp thời ổn định được bệnh tình, nếu hậu quả chắc chắn thể tưởng tượng được!
      Lúc ấy, ngay cả suýt chút nữa cũng bị bệnh đậu mùa, còn nhớ , lúc đó, là tiểu nha đầu bên cạnh đại phu cứu , lại chăm sóc , đợi đến khi thân thể hồi phục tiểu nương kia cũng thấy đâu nữa. Việc này cũng làm u sầu trong thời gian dài.
      “Để đệ xem sao !” – Lãnh Dịch Hạo đứng dậy chuẩn bị đến phòng của Úc Phi Tuyết. Nha đầu kia khi còn có thể trèo cột chịu xuống đâu !
      “Nhị đệ!”
      “Ngũ ca!”
      “Yên tâm . Mấy người có biết nhị sư phụ của nha đầu kia là ai ?” – Lãnh Dịch Hạo quay đầu thú vị nở nụ cười, cũng vừa mới biết tin này.
      “Sư phụ ? phụ nào ?”
      “Nàng có hai vị sư phụ, người là lão ăn mày trong căn miếu hoang ở thành bắc. Người này võ công rất cao, sâu lường được, ta phí rất nhiều công sức mà cũng tra được thân thế của .”
      “Người kia là đại phu trong Nhân An Đường ở thành đông. Ai ai cũng y thuật của cao siêu, nhưng chắc chắn các ngươi thể ngờ được là ai !”
      là ai vậy ?”
      “Mười năm trước được gọi là diệu thủ hồi xuân Giang Bất Nhị.”
      “Giang Bất Nhị ? Là giang hồ quái y ? Làm sao có thể ở đây được ?” – Lãnh Dịch Khánh cực kỳ kinh ngạc. Người năm đó cứu chính là vị đại phu này của Nhân An Đường ! ngờ lại là Giang Bất Nhị ! Vậy năm đó nha đầu chăm sóc rồi mất tích là ai ?
      “Vì sao ở đây đệ vẫn điều tra, nhưng có thể khẳng định là, nơi này có Giang Bất Nhị, tiểu nha đầu kia bị bệnh đậu mùa gì hết. Hai người đợi ở trong đây, chẳng may có chuyện gì chống đỡ giúp ta. Ta xem sao.” – Lãnh Dịch Hạo xong, mình vào căn phòng , để lại Lãnh Dịch Tiêu tức giận bất bình và Lãnh Dịch Khánh nghi ngờ thắc mắc.
      Úc Phi Tuyết mặt mày tái nhợt nằm giường.
      “Nha đầu, ta đến thăm nàng.”
      có động tĩnh.
      Đôi lông mày dài của Lãnh Dịch Hạo hứng thú nhếch lên, có động tĩnh sao, như vậy có phải là muốn làm gì làm ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :