1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử,đừng nghịch nữa- Lam Yên Hiểu Nguyệt-162 chương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 161: Ép mưu phản.
      Edit: Skipbeat
      Beta: Đông Tử

      Tên thị vệ ngạc nhiên tại chỗ, Phong Vô Ngân vung tay lên, rên tiếng tên thị vệ ngã xuống đất.


      "Nếu như chết, ngươi ắt hẳn bị nghi ngờ." ánh mắt Phong Vô Ngân vẫn bình tĩnh như vậy.


      "Hoàng nhi! Hoàng nhi!" Bước chân lo lắng vội vàng của thái hậu vang lên ngoài cửa, trước khi thái hậu tiến vào, Phong Vô Ngân phi thân cái biến mất vào màn đêm.


      "Tuyết Nhi, nàng yên tâm, bất luận thế nào, ta cũng làm tổn thương nàng." là tiểu sư phụ dùng thiên lý truyền .


      Thân ảnh thái hậu hoảng sợ vội vàng xông vào, nhìn thấy vết thương vai trái của Lãnh Dịch Khánh, ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Khánh nhi vì sao lại bị thương?"


      "Là ngươi, có phải ngươi làm cho nó bị thương?" Thái hậu nhấc tay định đánh Úc Phi Tuyết lại bị Úc Phi Tuyết nắm chặt cổ tay.


      "Thái hậu nương nương, ta xem bây giờ chúng ta cùng bên chiến tuyến, cái cần bây giờ là ứng phó với những người tài giỏi bên ngoài kia kìa." Ánh mắt Úc Phi Tuyết lạnh lùng, làm cho lòng thái hậu khỏi phát run.


      Đúng vậy, kẻ thù bên ngoài đánh vào hoàng cung, vì sao trước đó có bất kỳ dấu hiệu nào!


      Nhưng màkhác, tại hoàng nhi lại....


      Cánh tay thái hậu khỏi mềm nhũn: "Người đâu, nhanh chóng phái người cầm lệnh bài xuất cung, cầu viện binh."


      " còn kịp nữa rồi." Úc Phi Tuyết xoay người ra ngoài cửa, bốn góc hoàng cung nổi lên ánh lửa, bọn họ ra ngoài được.


      "Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?" Thái hậu sốt ruột.


      "Đợi." Trong lòng Úc Phi Tuyết chỉ có ý niệm trong đầu, nàng biết rằng Lãnh Dịch Hạo nhất định đến.


      "Đợi? Đợi lát nữa phản quân xông vào được tận đây giết người rồi!"


      Úc Phi Tuyết trầm mặc , nàng đánh cuộc rằng Lãnh Dịch Hạo nhất định đến.


      "Bẩm...Thái hậu nương nương, Thuận vương gia mang binh chặn phản quân chủ lực ở phía tây, Minh tướng quân cũng mang theo quân, ở mạn đông hoàng cung cùng phản quân giao chiến. Chính Cảnh Thu mang binh phá vòng vây, tiến cung cứu giá."


      Thị vệ bẩm báo xong, liền yên lặng nghe ý chỉ, nào biết thái hậu trầm mặc .


      Úc Phi Tuyết xoay người chậm rãi nhìn thái hậu: "Nếu như A Hạo muốn làm phản, sớm mưu phản rồi. chờ cho tới hôm nay. Ta biết giữa người và A Hạo rốt cuộc ân oán như thế nào, nhưng mà ít nhất bây giờ, chúng ta cùng trận tuyến. Ngươi còn lựa chọn nào khác, phải tin tưởng vào chàng thôi."


      Ánh mắt thái hậu kinh hoàng chậm rãi xoay người nhìn Úc Phi Tuyết: "Trong lòng của ngươi, nếu như chỉ có Lãnh Dịch Hạo, vậy tại sao vẫn tiến cung?"


      "Ta phải muốn tiến cung, là A Khánh bảo ta tiến cung. Với lại, ta chưa bao giờ muốn ở lại."


      Thái hậu gật đầu: "Rất tốt!". Ánh mắt hơi động chút, liền có thị vệ tiến lên, đem đại đao sáng loáng gác lên cổ Úc Phi Tuyết.


      "Nếu như Lãnh Dịch Hạo mưu phản, ai gia đả thương ngươi. Nếu như chỉ cần có chút ý nghĩ muốn soái vị, vậy chờ nhặt xác ngươi !" Giọng thái hậu trong trẻo nhưng lạnh lùng.


      Úc PhiTuyết lạnh lùng nhìn thoáng qua thái hậu: "Đến tận bây giờ, người còn chẳng phân biệt được địch - ta. Ta thấy người làm như vậy phải là để uy hiếp Lãnh Dịch Hạo mà là buộc mưu phản. Thôi, dù sao giờ ta có gì người cũng nghe lọt, tùy người thôi!"


      Úc Phi Tuyết quay lại bên giường, lau mồ hôi cho Lãnh Dịch Khánh.


      lát sau, ánh lửa trong hoàng cung dần dần bị dập tắt. Mà hai bóng người giao chiến trung đồng thời đáp xuống bên ngoài tẩm cung hoàng thuợng.


      Phong Vô Ngân và Lãnh Dịch Hạo mặt đối mặt, Phong Vô Ngân vẫn đạm bạc phiêu dật như vậy, mà Lãnh Dịch Hạo toàn thân bao phủ hơi thở nghiêm nghị. Hai ánh mắt đồng thời nhìn về phía trong đại điện.


      Phía ngoài điện, quân cận vệ cầm trong tay hàn thương giàn trận địa sẵn sàng đón quân địch. Cảnh Thu thúc ngựa tiến lên, xoay người xuống ngựa, rơi xuống cạnh bên người Lãnh Dịch Hạo, ở bên tai câu. Sắc mặt Lãnh Dịch Hạo lập tức trầm xuống.


      "Bảo họ đưa Tuyết Nhi ra đây, nếu , ta lập tức thu binh." Lãnh Dịch Hạo thu vũ khí, hướng về phía đại điện.


      Phong Vô Ngân cũng lập tức nhận ra điều gì, đồng thời thu vũ khí, hướng về phía đại điện:


      "Thuận vương gia thu binh, tại hạ cầu còn được."


      Trong đại điện, mảnh yên tĩnh. Cuối cùng,Úc Phi Tuyết bị người dùng đại đao kề cổ ép ra.


      Nhìn đại đao cổ Úc Phi Tuyết, ánh mắt Phong Vô Ngân cùng Lãnh Dịch Hạo đồng thời lạnh vài phần.


      "Lãnh Dịch Hạo, giết chết kẻ phản nghịch kia cho ai gia, ai gia tự nhiên bỏ qua cho nàng." Giọng thái hậu từ sau lưng Úc Phi Tuyết vang lên


      Lãnh Dịch Hạo mỉm cười: "Xem ra, thái hậu vẫn chưa hiểu bổn vương cho lắm."


      Ánh mắt Úc Phi Tuyết và Lãnh Dịch Hạo giao nhau, có loại ăn ý cần .


      Lãnh Dịch Hạo hiểu , tiểu nha đầu tin tưởng .


      Lòng Phong Vô Ngân bỗng nhiên chìm vào đáy biển.


      "Lãnh Dịch Hạo, ngươi đừng có cho là trong tay ngươi nắm binh quyền có gì đó đặc biệt hơn người. Ngươi và nữ nhân này phạm vào tội khi quân, ai gia tại có quyền giết nàng!"


      Thái hậu giận dữ đứng cạnh Úc Phi Tuyết, đại đao cổ Úc Phi Tuyết nhấn thêm vài phần.


      Phong Vô Ngân đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn.


      "Ngươi cười cái gì?" Thái hậu giận dữ.


      "Ta cười, ta là kẻ phản quân lại để ý, còn các ngươi lại ở đây tranh chấp nội bộ. Tất cả xem xem, đây chính là vương triều của các ngươi. Đây chính là thái hậu của các ngươi? Hoàng đế đâu? Vì sao thấy Lãnh Dịch Khánh ra đây? Đối mặt với kẻ thù bên ngoài, các người ràng lại nội chiến, thái hậu như vậy, hoàng đế như vậy, có thể đem lại thái bình yên ổn cho các người ư? bằng các ngươi trở giáo quy về phía ta. khi thành việc, mỗi người các ngươi đều là công thần."


      Quân sĩ bốn phía, chỉ phút chốc sĩ khí lung lay.


      Thái hậu lần này nổi giận.


      Bây giờ, nếu thả người quá mất thể diện. thả người, cái mất chỉ sợ là cả vương triều.


      Khi thái hậu còn do dự có nên thả người hay , giọng trầm đục như chuông trong điện vang lên: "Thả người!"


      Giọng uy nghi làm cho tất cả mọi người tự giác mở con đường.


      Sắc mặt Lãnh Dịch Khánh có chút tái nhợt, nhưng lại vững vàng, sắc mặt u. Lực uy hiếp giảm.


      "Trẫm bảo các ngươi bỏ đao xuống!" Lãnh Dịch Khánh quát lên tiếng, vô cùng dũng mãnh, đám vệ quân ngượng ngập bỏ đao xuống.


      "Hoàng nhi.." Thái hâu muốn gì đó bị Lãnh Dịch Khánh giơ tay ngăn lại lời muốn .


      "Lãnh Dịch Hạo, ngươi hộ giá có công, trẫm vô cùng khen ngợi, ngươi có bất kỳ điều kiện gì trẫm đều đáp ứng ngươi, nhưng mà trước hết thay trẫm giết chết tên phản đồ này."


      Tiếng Lãnh Dịch Khánh vang lên, từng chữ ràng, Úc Phi Tuyết kinh ngạc nhìn Lãnh Dịch Khánh, vậy sao? Lãnh Dịch Hạo cầu bất kỳ điều gì đều đáp ứng?


      Úc Phi Tuyết bỗng cảm thấy bất an.


    2. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C162 Đại kết cục
      Edit: phiyen33
      Beta: Đông Tử

      Phong Vô Ngân khẽ chớp đôi mắt màu nâu nhạt, bất ngờ giơ kiếm đâm thẳng về phía Lãnh Dịch Hạo, Lãnh Dịch Hạo xoay người đỡ trường kiếm. Bóng dáng hai người trong trận đấu lướt nhanh đến chóng mặt.


      "Đừng đánh nhau!" Úc Phi Tuyết định xông lên phía trước nhưng lại bị Lãnh Dịch Tiêu trốn ở sau điện kéo lại.


      "Đừng qua đó!"


      "Ngươi đúng la đồ nhát gan! Tránh ra!" Úc Phi Tuyết vung tay đẩy Lãnh Dịch Tiêu ra.


      "Này, phải là ta nhát gan, ta phải nuôi dưỡng vợ trẻ con thơ, lỡ ta xảy ra chuyện gì, ngươi có chăm sóc bọn họ ?" Lãnh Dịch Tiêu liếc nhìn Úc Phi Tuyết, hứa nhất định trở về bình an. Vì vậy, thể để mình xảy ra chuyện gì được. hiểu ra nhiều chuyện nên chỉ trốn tránh để xem trò vui, nếu phải vì bây giờ tình hình bị mất kiểm soát, chạy đến đây rồi.


      Úc Phi Tuyết lười đôi co với , nàng đẩy Lãnh Dịch Tiêu ra xa rồi vội vàng xông lên phía trước.


      Lãnh Dịch Khánh đưa tay định kéo nàng lại nhưng cũng chỉ kịp chạm vào góc áo nàng.


      "Dừng tay!" Cuối cùng Úc Phi Tuyết cũng tìm được khoảng trống, chen vào giữa hai người.


      Nàng muốn nhìn thấy cảnh hai người bọn họ ra tay tàn sát nhau.


      Phong Vô Ngân thấy đường kiếm sắp đâm vào Úc Phi Tuyết, trong lòng vô cùng hoảng sợ, cũng may là dừng tay kịp nhưng lại bị kiếm khí ép đẩy lui vài bước.


      Lãnh Dịch Hạo cũng khác, nhưng lần này thu kiếm nhanh hơn Phong Vô Ngân chút, sau khi bị đẩy lùi, lập tức tiến lên kéo Úc Phi Tuyết ra sau lưng mình.


      "Nha đầu."


      Mùi hương của nàng dễ chịu! Trong lòng Lãnh Dịch Hạo chợt nhõm. Nha đầu, nàng có biết là ta nhớ nàng nhiều lắm !


      Úc Phi Tuyết chẳng hề động lòng, nàng đưa tay cố gắng đẩy Lãnh Dịch Hạo cách xa mình vài bước.


      Đánh là thương, mắng là ... Lãnh Dịch Hạo nghĩ như vậy nên cười vô cùng rạng rỡ.


      "Tuyết Nhi, theo ta ."Ánh mắt Phong Vô Ngân Phong còn vẻ lạnh nhạt như trước, mà chứa đầy vẻ lưu luyến muốn rời.


      biết, nếu bây giờ chấp nhận buông tay, vĩnh viễn còn cơ hội chạm đến bàn tay bé ấy nữa.


      "Ta theo người."


      "Ta muốn nàng b, nhưng nàng cũng thấy đó, ta còn đường để lui nữa rồi. "


      "Người có."


      "Tuyết Nhi..."


      "Tiểu sư phụ, ta biết người làm hại ta. Ta cũng hiểu tâm tình của người. Nhưng ta thể trơ mắt nhìn người làm chuyện điên rồ này."


      "Nếu nàng hiểu tâm tình của ta, vậy vì sao ..."


      "Bởi vì ta thể để cho đứa bé trong bụng ta sinh ra là đứa trẻ có cha." Trong lòng Úc Phi Tuyết rất hiểu , về võ công, Phong Vô Ngân giỏi hơn Lãnh Dịch Hạo nhiều.


      Chỉ câu của Úc Phi Tuyết lại làm tất cả mọi người tròn mắt ngỡ ngàng. Người vui mừng nhất, ai khác ngoài Lãnh Dịch Hạo: "Nha đầu, nàng vừa cái gì?"


      " liên quan đến ngươi, tránh ra!" Úc Phi Tuyết hất móng vuốt sói bám vào người mình, nhưng Lãnh Dịch Hạo lại bước đến ôm nàng chặt hơn.


      "Sao có thể như thế được! Ngày hôm qua chúng ta còn quấn quýt bên nhau rời, nếu nàng quên để ta nhắc cho nàng nhớ, trâm cài đầu của nàng vẫn còn ở giường của chúng ta. Vương phi, nàng hãy thừa nhận ." Giờ đây Lãnh Dịch Hạo cực kỳ hưng phấn. Cuối cùng tiểu nha đầu của cũng trở về, còn dẫn theo (cũng có thể là bé trai), cũng được sống lại rồi.


      Lời của Lãnh Dịch Hạo lại lần nữa khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đó sững sờ.


      "Con nghe thấy chưa? Trong lúc con cận kề ranh giới giữa sống và cái chết, nữ nhân mà con lại cùng nam nhân khác chàng chàng thiếp thiếp. Khánh Nhi, con mau tỉnh lại ." Thái hậu lạnh lùng nhìn Úc Phi Tuyết, rồi chậm rãi với Lãnh Dịch Khánh ở bên cạnh.


      Khuôn mặt tái nhợt của Lãnh Dịch Khánh càng thêm ảm đạm, cơ thể cao lớn khẽ run lên trong làn gió đêm, cuối cùng cũng cố cầm cự được.


      "Nàng... Nàng có conhắn?" Giọng Phong Vô Ngân nghèn nghẹn.


      "Tiểu sư phụ, ta để làm hại người, nhưng, cũng để người làm hại ." Úc Phi Tuyết rút ra con dao được dấu sẵn trong người, đặt lên cổ mình.


      "Ta đành lòng nhìn hai người chém giết nhau, nếu như nhất định phải có người chết mới có thể chấm dứt được chuyện này, ta tình nguyện làm người ấy." Úc Phi Tuyết dí dao sát vào cổ họng, trường kiếm trong tay Phong Vô Ngân khẽ run. Cuối cùng, chậm rãi buông tay xuống.


      "Vực chủ!" Đoàn người phía sau Phong Vô Ngân phía sau hoảng sợ.


      Phong Vô Ngân giơ tay lên, hét lớn tiếng: "Lui binh!"


      "Vực chủ!" Cứ như vậy mà lui binh sao? đánh đến hoàng cung, gặp được hoàng đế, kế hoạch cũng sắp hoàn thành sao có thể lui binh được?


      "Mười vạn binh lính của Lãnh Dịch Hạo vây kín nơi này, nội ứng ngoại hợp, chúng ta bị thua là chắc chắn. Cho dù chúng ta giết được hoàng đế, chúng ta cũng thoát ra khỏi chỗ này. Lãnh Dịch Hạo, ngươi thắng rồi." Trong chớp mắt, Phong Vô Ngân khôi phục lại vẻ lạnh lùng như trước, nhưng Úc Phi Tuyết có thể thấy , đằng sau vẻ lạnh lùng ấy là tâm hồn hỗn loạn vì bị tổn thương.


      Xin lỗi, tiểu sư phụ.


      Đám người của Thần Vực quay mặt nhìn nhau, lời.


      "Truyền khẩu lệnh của Vực chủ ta, mọi người theo hướng bắc rời khỏi hoàng cung, quay về biên quan, từ nay về sau có bất kỳ quan hệ gì với triều đình. Lãnh Dịch Hạo, nếu ngươi chăm sóc tốt cho Tuyết Nhi, Thần Vực ta dù phải dốc hết sức lực cũng quyết sống chết với ngươi!"


      Phong Vô Ngân lưu luyến nhìn Úc Phi Tuyết lần cuối rồi dẫn đám người của Thần Vực biến mất trong màn đêm.


      "Các ngươi còn ngây người ra làm gì? Còn đuổi theo?!" Thái hậu với suy nghĩ diệt cỏ phải diệt tận gốc, lớn tiếng quát đám quân lính đứng cạnh mình, "Còn các ngươi, lập tức bắt Lãnh Dịch Hạo"


      " cần." Lãnh Dịch Khánh mở miệng, "Bọn họ đều tự động rời khỏi đây, mẫu hậu còn muốn thấy máu chảy thành sông sao?" Lãnh Dịch Khánh lớn tiếng quát.


      "Hoàng nhi! Sao con chịu tỉnh táo chút! Con thử nghĩ xem, vì sao mười vạn đại quân chỉ nghe lệnh của Lãnh Dịch Hạo! Lãnh Dịch Hạo sớm biết có người mưu phản, nó có cho con biết ? Nó muốn bàn bạc với con, tự mình quyết định mọi chuyện, nắm hết binh quyền, ràng là nó muốn mưu phản! Bây giờ con bắt nó, sau này muốn bắt cũng kịp nữa rồi!"


      "Nếu như A Hạo muốn làm phản, đệ ấy sớm ra tay, sao còn ở chỗ này bảo vệ mọi người?" Lãnh Dịch Khánh thản nhiên nhìn Lãnh Dịch Hạo, trong ánh mắt tràn đầy tin tưởng.


      "Đó là vì nó đóng kịch!" Thái hậu vẫn cố chấp, bà tin Lãnh Dịch Hạo giúp bọn họ.


      "Năm ngày trước, khi A Hạo rời kinh, đệ ấy sắp xếp chu đáo mọi việc. Nếu như đệ ấy muốn làm phản, đệ ấy cần đợi đến bây giờ. Người chịu tỉnh táo chính là mẫu hậu!" Lãnh Dịch Khánh giận dữ quay sang thái hậu:


      "Là người có tật giật mình, cho rằng tất cả mọi người đều có tính toán giống mình. A Hạo tự mình quyết định, bàn bạc với trẫm vì đệ ấy biết, khi chúng ta nắm binh quyền trong tay, người đầu tiên làm hại chính là người. Đệ ấy làm như vậy chỉ để bảo vệ mình thôi!"


      "Người đừng tưởng rằng trẫm biết là người cố ý sắp xếp Yên Chi ở bên cạnh A Tiêu. Người dùng kế ép đệ ấy bán Tiêu Dao phủ, khiến đệ ấy có gì để tranh ngôi vị hoàng đế với trẫm! Người ép A Tiêu phải ra khỏi thành ... tất cả đều là mưu của người!"


      Thái hậu vừa thẹn vừa giận, lệ rơi đầy mặt: "Ai gia làm như vậy phải đầu là vì con sao? A Khánh..."


      Đúng lúc này, thân thể Lãnh Dịch Khánh lại run rẩy, chuẩn bị gục xuống.


      "Hoàng thượng!" Mọi người hoảng sợ, Lãnh Dịch Tiêu, đưa tay đỡ Lãnh Dịch Khánh, Úc Phi Tuyết và Lãnh Dịch Hạo cũng vội chạy đến đỡ lấy thân thể caoLãnh Dịch Khánh, thái hậu sợ hãi, mặt mày tái nhợt.


      "Khánh Nhi, Khánh Nhi, con thấy trong người thế nào?"


      "Ta sao." ai chú ý tới, Lãnh Dịch Khánh xưng là ta, mà xưng là trẫm.


      "A Hạo, A Tiêu, hai người đúng là huynh đệ tốt của ta!" Lãnh Dịch Khánh vươn tay, Lãnh Dịch Hạo và Lãnh Dịch Tiêu cùng đưa tay nắm tay của , ba huynh đệ nhìn nhau cười, bao nhiêu băn khoăn đều theo gió bay mất.


      Trong lúc mọi người dồn chú ý vào Lãnh Dịch Khánh, bóng đen đứng trong bóng tối cười rất dữ tợn, lẳng lặng giương cung nhắm thẳng vào lưng Úc Phi Tuyết.


      Úc Phi Tuyết, dựa vào cái gì mà ngươi được mọi người mến? Còn ta, vì sao cho dù ta nỗ lực đến mấy cũng có được, trong khi ngươi lại dễ dàng có được mọi thứ?


      Lãnh Dịch Hạo cần ta, đứa bé cũng còn, ta còn sống đời này chỉ vì mục đích duy nhất, giết chết ngươi!


      Ngọc Điệp trong lòng đầy ganh ghét, ả lẳng lặng kéo căng dây cung.


      Trong trời đêm chợt lóe lên ánh sáng, Lãnh Dịch Khánh thấy được. Lãnh Dịch Tiêu cũng thấy được. Tuy Lãnh Dịch Hạo đưa lưng về phía Ngọc Điệp, thấy, nhưng cũng cảm giác được.


      Ngay lúc mũi tên bắn đến, Lãnh Dịch Hạo bỗng đưa tay bắt được. Từ phía sau,... mũi tên khác cũng vừa bay đến.


      ra là song tiễn!


      Thấy mũi tên sắp chạm vào Úc Phi Tuyết, Lãnh Dịch Khánh hét lớn tiếng, đẩy Úc Phi Tuyết ra, bắt lấy mũi tên, rồi dùng hết sức lực, vung tay lên.


      Mũi tên cắm thẳng vào tim Ngọc Điệp. Cùng lúc đó, nhiều mũi tên khác cũng được bắn đến. Thương thay cho Ngọc Điệp, cuối cùng phải chết dưới những mũi tên hỗn loạn.


      Trước khi tắt thở, ả cố gắng đưa mắt nhìn về phía Lãnh Dịch Hạo. Rất may cho ả, những mũi tên đó phải do Lãnh Dịch Hạo bắn. Nhưng đến lúc chết ả vẫn hiểu, vì sao thứ ả muốn lại khó có được như vậy, quá khó như vậy.


      "Hoàng thượng!" Lại vang lên tiếng hét, Lãnh Dịch Khánh hôn mê bất tỉnh.


      ***


      Ngày thứ hai, cả nước đau thương vì hoàng đế băng hà.


      Trước khi tân hoàng băng hà, chỉ kịp trăn trối lại hai việc.


      Việc thứ nhất, đem Tiêu Dao phủ trả lại cho Lãnh Dịch Tiêu. Mời tiểu vương gia quay về kinh thành.


      Việc thứ hai, vì Lãnh Dịch Khánh có con nối dõi, nên đem ngôi vị truyền lại cho Thuận Vương gia Lãnh Dịch Hạo.


      Sau khi đại lễ mừng Lãnh Dịch Hạo lên ngôi kết thúc, trong hoàng cung lại khôi phục yên lặng như trước. phố khuya người, ba nam tử cưỡi ngựa lời từ biệt nhau trong gió đêm.


      "Đại ca, ra huynh cần phải làm như vậy." Lãnh Dịch Hạo nhìn Lãnh Dịch Khánh, cách nghiêm túc. Bằng cách giả chết lừa thiên hạ, đại ca thuận lợi đem ngôi vị hoàng đế giao lại cho .


      Lãnh Dịch Khánh lắc đầu: "Từ trước đến giờ ta vẫn thích làm hoàng đế. Lúc trước ta quay về kinh thành nhận ngôi vị hoàng đế cũng chỉ vì Tiểu Tuyết. Tần Thế Viễn rất đúng, ta chỉ có lòng trị quốc chứ có tài trị quốc."


      "Tần Thế Viễn?"


      "Đúng vậy, ta nhiều lần phái người tìm , cũng từng gặp mặt . Nhưng , ta chỉ có lòng trị quốc chứ có tài trị quốc. về lòng trị quốc, ta bằng tiên đế. về tài trị quốc, ta cũng bằng đệ. Ta có số làm vua, vì vậy đệ đừng níu kéo ta."


      Lãnh Dịch Hạo và Lãnh Dịch Tiêu đều lặng yên, biết phải sao.


      Tần Thế Viễn là người làm ăn buôn bán, hiểu thời thế, biết nắm bắt thời cơ, dường như việc buôn bán, kinh doanh là bản năng mà sẵn có. Dù nhìn từ góc độ nào, người ta cũng phải công nhận Tần Thế Viễn là nhân tài của đất nước.


      " ra, nếu được Tần gia ủng hộ về mặt của cải, mười vạn đại quân của đệ thể trốn ở ngoài thành tốt như vậy đúng ?" Giọng của Lãnh Dịch Khánh vẫn đầy thản nhiên.


      Việc lo ăn uống, dù là ột người hay ười vạn đại quân, đều là vấn đề rất lớn, người buôn bán lương thực trong kinh thành thể đem lương thực ra khỏi thành, có thể thấy được, số lương thực cung cấp cho quân lính ... được vận chuyển đến từ vùng khác.


      Muốn vận chuyển nhiều lương thực như vậy mà để kinh thành hay biết, cần phải có rất nhiều tiền bạc cũng như công sức của bao người, ngoài Tần Thế Viễn, ai có thể làm được điều này.


      Lãnh Dịch Hạo gật đầu: "Đúng vậy."


      "Có chuyện ta vẫn hiểu, Úc thừa tướng niêm phong tất cả các cửa hàng của Tần gia, sao Tần Thế Viễn vẫn có tiền để giải quyết mọi việc?"


      "Từ lúc Tần Thế Viễn vào kinh thành sắp xếp xong xuôi mọi việc, đem tài sản của Tần gia chuyển . Những cửa hàng bị Úc thừa tướng niêm phong, đối với Tần gia mà , chỉ như con trâu mất vài sợi lông, hề tổn thương đến da thịt." Lãnh Dịch Hạo giải thích.


      Cuối cùng Lãnh Dịch Khánh cũng hiểu, dù là tính toán hay là tìm cách giảỉ quyết vấn đề, ngay đến người làm ăn buôn bán cũng giỏi hơn nhiều. Đó cũng là thất bại của .


      "Đệ định xử lý Úc thừa tướng thế nào?" Lãnh Dịch Khánh hỏi. Lần này trong kinh thành thay đổi rất nhiều, Úc thừa tướng vẫn cáo ốm xuất , tuy có lỗi nặng nhưng cũng chẳng có công lao gì. Đối với nguyên lão trải qua ba triều đại như ông ta, biết dùng cách nào để giải quyết cho ổn thoả. Dù sao ông ta cũng là cha của Úc Phi Tuyết.


      "Úc thừa tướng già rồi, để ông ta từ quan về nhà an dưỡng tuổi già là được." Lãnh Dịch Hạo sớm có quyết định. Từ trước đến giờ, vẫn ưÚc thừa tướng.


      "Trời ạ, đại ca, nhị ca, hai người cứ toàn những chuyện đệ chẳng muốn nghe. Các huynh thể chuyện gì mà đệ thích được sao?" Lãnh Dịch Tiêu nhịn được, cắt ngang câu chuyện.


      "Ta đem Tiêu Dao phủ trả lại cho đệ, đệ vẫn chưa vừa ý sao?" Lãnh Dịch Khánh đùa.


      "Rất hài lòng! Nhưng mỗi lần đệ nghĩ đến Yên Chi là người do thái hậu phái đến ... trong lòng đệ có chút khó chịu! Rất khó chịu!" Lãnh Dịch Tiêu gãi gãi đầu.


      "Nàng ấy là phong trần, vì đệ, nàng ấy vứt bỏ mọi thứ để cùng đệ sống cuộc sống bình thường, lại còn có con với đệ. Nếu đệ, liệu có thể làm được những việc như vậy ? Đệ nên biết thế nào là đủ chứ!" Chỉ trong chớp mắt, Lãnh Dịch Khánh hiểu ra rất nhiều chuyện.


      "Ta muốn phiêu bạt nơi chân trời, cho đến bây giờ, hoàng cung phải là nơi ta muốn nhớ đến. A Hạo à, mọi chuyện đều là quá khứ rồi, xin đệ hãy đối xử tốt với mẫu thân của ta."


      "Huynh cứ yên tâm."


      "A Hạo, còn có việc, ta vẫn luôn muốn hỏi đệ. Lúc tiên đế còn sống vẫn luôn đeo ngọc bội khắc hình rồng. Bây giờ ngọc bội đó ở trong tay đệ, có đúng ?" Tiên đế từng , người có ngọc bội là người có được thiên hạ.


      "Đúng vậy." Lãnh Dịch Hạo xác nhận.


      Lúc này đây, Lãnh Dịch Khánh thua cách tâm thâu khẩu phục. Trước lúc tiên đế qua đời, Lãnh Dịch Khánh từng thấy ngọc bội đó, nhưng lúc tiên đế gần mất, ngọc bội kia mất tăm. Lúc ấy, Lãnh Dịch Hạo còn chưa về kinh.


      Có thể thấy được, tiên đế sớm đoán được ngày hôm nay. Vì vậy người mới có quyết định, lén để lại ngọc bội cho Lãnh Dịch Hạo.


      phục rồi.


      Từ bỏ thứ thuộc về mình, mới tìm được yên tĩnh trong t


      tin tưởng, lựa chọn của là chính xác.


      ...


      xa rồi ảo ảnh trần gian


      Khó quên sao, nụ cười của nàng


      Nhớ khi xưa nơi tiểu lầu


      qua bao mùa hoa nở


      Kể từ đây....


      Bất luận nhân gian tình đậm


      Chỉ nguyện bên nàng đến trọn đời


      Đao quang kiếm ảnh, theo từng bước


      Uống sao chẳng cạn, vài giọt tình


      Nhiều năm sau...


      Ước gì khi xưa chợt tỉnh mộng


      Nụ cười vẫn đến trong mơ


      Chuyện trong mộng ắt là hư ảo


      Quay đầu hoàng hôn não nề.


      ***

    3. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Vĩ thanh


      Lúc Lãnh Dịch Hạo quay về cung, Úc Phi Tuyết biến mất!


      Tiểu nha đầu! Nàng lại chạy


      Lãnh Dịch Hạo ra lệnh ọi người tìm khắp kinh thành, nhưng chút tin tức cũng có.


      ***


      Dựa vào cây liễu bên bờ.


      "Cám ơn ngươi, Tần Thế Viễn." Úc Phi Tuyết lời cảm ơn rất lòng. Nhờ có Tần Thế Viễn, nàng và Lãnh Dịch Hạo mới được ở bên nhau.


      "Bạn bè với nhau, cám ơn làm gì." Tần Thế Viễn cười hớn hở, "Vả lại, ta có ơn với hoàng thượng, chắc chắn từ chối cầu của ta, ta làm việc này phải vì nàng, mà là vì chính ta."


      Tần Thế Viễn rất thản nhiên.


      Úc Phi Tuyết nhặt hòn đá, ném vào mặt nước : "Yên tâm , nếu như A Hạo đồng ý, ta sinh con cho !"


      "Vậy thần xin tạ ơn Hoàng hậu nương nương!" Tần Thế Viễn cười khẽ, chắp tay lời cảm ơn. Đứng ở góc độ của Úc Phi Tuyết, nàng thể thấy được quyến luyến cùng thống khổ sâu trong đáy mắt .


      ra, nếu như có thể chọn lựa, thà rằng ...


      Chẳng qua, có quyền chọn.


      Tần Thế Viễn chậm rãi thu lại những suy nghĩ miên man, nhìn nam nhân giục ngựa chạy đến ở phía xa. Tuy trải qua phong trần mệt mỏi nhưng tư thế vẫn rất oai hùng, tuấn, loại khí thế mà người thường thể có được.


      Xem ra, thời gian ở bên Úc Phi Tuyết lại hết rồi. Lần này kết thúc.


      Úc Phi Tuyết quay đầu lại nhìn, thoáng thấy Lãnh Dịch Hạo giục ngựa chạy đến, chợt hiểu ra mình lại bị Tần Thế Viễn bán đứng!


      "Tần Thế Viễn!" Úc Phi Tuyết quay đầu lại gầm lên, " phải ngươi chỗ này ai tìm được


      "Đúng vậy, ai cũng tìm được, nhưng phải người bình thường, với lại, nàng cũng muốn tìm thấy mình mà. ràng là nàng thích , vì sao phải dằn vặt , đều là chuyện qua, hãy đối xử tốt với đối phương. Hai người các ngươi là của nhau, đó là điều thể thay đổi!" Tần Thế Viễn khuyên nhủ.


      " cần ngươi dạy ta!" Úc Phi Tuyết giận dữ, giựt lấy roi ngựa trong tay Tần Thế Viễn, nàng xoay người nhảy lên ngựa, rồi vội vàng giục ngựa chạy.


      Lãnh Dịch Hạo vừa đuổi theo ở phía sau, vừa lo lắng:


      "Bảo bối! Chú ý đứa bé!"


      "Lúc nào chàng cũng chỉ nghĩ đến đứa bé! Đứa bé này phải con của chàng!"


      "Nàng còn dám phải của ta thêm lần nữa, ta đánh nát mông nàng!"


      "Bạo quân! Đồ bại hoại!"


      Đợi đến khi bóng dáng hai người khuất hẳn, khuôn mặt Tần Thế Viễn mới lộ tình cảm .


      Tiểu Tuyết, hẹn gặp lại.


      Từ nay về sau, chúng ta chỉ có thể là vua tôi, thể nào là bạn bè nữa.


      Từ nay về sau, ta chỉ có thể ngắm nàng từ phía xa, còn cơ hội cùng nàng uống rượu vui đùa nữa rồi.


      Từ nay về sau, nàng theo con đường hạnh phúc của mình, còn ta vĩnh viễn cầu mong cho nàng được hạnh phúc.


      Bóng dáng đơn trải dài dưới ánh tà dương, như cánh chim đơn lẻ quẩn quanh bãi cát.


      Úc Phi Tuyết bao giờ biết, ra trong tim chỉ có mỗi hình bóng của nàng.


      số việc, tự mình biết là


      ***


      Có người , sau khi Úc Phi Tuyết hồi cung liền giam mình trong Thanh Loan điện, nhất quyết chịu gặp Lãnh Dịch Hạo.


      "Ta vẫn chưa tha thứ cho chàng, chàng đừng hòng vào!" Úc Phi Tuyết giận dỗi .


      "Nha đầu, ta phải làm thế nào nàng mới chịu tha thứ cho ta?" Lãnh Dịch Hạo đành phải gõ cửa.


      Đứa bé cũng sắp chào đời rồi, vậy mà mỗi lần đến nơi này, Úc Phi Tuyết đều câu như vậy. Nếu phải vì sợ làm cho cục cưng hoảng, Lãnh Dịch Hạo phá cửa xông vào từ lâu rồi!


      Nữ nhân này lúc giận là khó tính!


      "Xem thành ý của chàng!"


      "Hoàng hậu quý của ta, ta rất có thành ý rồi. Nàng xem, trong hậu cung này, ngoài thái hậu bị nhốt ở lãnh cung, ngoài các nha hoàn ra, cũng chỉ có mỗi mình nàng. Ta xin thề, đời này kiếp này, ta chỉ cần mình nàng, vĩnh viễn nạp phi. Như vậy được chưa?"


      " được, được, được! Chàng ! Nếu , ta sinh con cho chàng!"


      Lãnh Dịch Hạo đáng ghét! dài dòng nhưng chẳng đúng ý nàng gì cả! Nàng gặp phải vì chuyện nữ nhân! Chuyện Ngọc Điệp là quá khứ rồi.


      Vả lại, dù có tuyển bao nhiêu nữ nhân vào cung, nàng cũng sợ. Bằng bản lĩnh của mình, nàng đánh đuổi toàn bộ ra khỏi cung!


      Nàng thèm để ý đến vì lúc nào cũng đem đứa bé đặt lên hàng đầu. Giống như lúc nãy, chỉ cần nhắc đến đưa bé là dám tiến thêm bước!


      Nếu như chỉ cần đứa bé, nàng ở lại đây làm gì? Úc Phi Tuyết luôn bực bội chính là vì chuyện này.


      Đứa bé quan trọng hay là nàng quan trọngấn đề này Úc Phi Tuyết luôn canh cánh bên lòng.


      Hừ! Lãnh Dịch Hạo thở dài hơi, cuối cùng nàng cũng chịu thừa nhận đứa bé là của ! Coi như có chút tiến bộ.


      ***


      Có người , sau khi Úc Phi Tuyết thuận lợi sinh được bé trai, nàng lại mất tích.


      Lần này, nàng lén trốn từ mật đạo trong cung. ai biết nàng ở đâu.


      Lãnh Dịch Hạo sắp xếp người chăm sóc đứa bé xong liền mình giục ngựa tìm.


      Xem ra, là hoàng đế đầu tiên trong thiên hạ đuổi theo hoàng hậu đường phố! Úc Phi Tuyết bỏ trốn, Lãnh Dịch Hạo đành phải thúc ngựa lên đường tìm vợ.


      Có người , sau khi Úc Phi Tuyết chạy trốn thất bại lần thứ chín mươi chín, cuối cùng Lãnh Dịch Hạo chợt nảy ra ý, đe dọa Úc Phi Tuyết: "Nha đầu! Nếu như nàng còn trốn lần nữa, ta lấy dây cột nàng dính vào ta!"


      "Chàng giữ con của chàng là được rồi, ta đâu liên quan đến chàng!"


      Lãnh Dịch Hạo chợt tỉnh ngộ: "Con quan trọng, nhưng nàng còn quan trọng hơn. có nàng, làm sao có con được!"


      " vậy con vẫn quan trọng nhất?!"


      " phải, con có thể có, nhưng ta thể có nàng."


      " ! Đồ biến thái!"


      "Tuyết nhi, ta rất nàng."


      Có người , sau khi hoàng đế bị cấm dục năm sáu tháng, cuối cùng cũng được bước vào tẩm cung của hoàng hậu.


      Có người , vào ngày nào đó, trong tẩm cung của hoàng hậu, lần đầu tiên vọng ra thanh ái muội.


      Có người , hoàng đế ở trong tẩm cung của hoàng hậu suốt bảy ngày bảy đêm, hề bước chân ra ngoài.


      Có người , mấy tháng sau hoàng hậu phát , mình lại mang thai.


      Có người , Tần Thế Viễn là người làm ăn buôn bán đầu tiên được phong làm quan. làm quan đến chức thừa tướng, nhưng chịu lấy vợ, sống cuộc sống độc đến cuối đời.

    4. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Hết rồi,mệt wá >"<

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :