1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử,đừng nghịch nữa- Lam Yên Hiểu Nguyệt-162 chương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 159: Trong mắt của ả chỉ có hận thù mãnh liệt.
      Edit: skipbeat
      Beta: Đông Tử

      Đêm vô tình đến, ánh trăng như nước lặng yên bao phủ cả hoàng cung.


      Úc Phi Tuyết dùng nước nóng lau trán cho Lãnh Dịch Khánh, mặt Lãnh Dịch Khánh tái nhợt, tuy độc được giải, nhưng vẫn còn hôn mê. Thỉnh thoảng khát tỉnh dậy chút, đôi khi lại sốt .


      Úc Phi Tuyết ở bên cạnh chăm sóc cẩn thận, đến tận nửa đêm, Úc Phi Tuyết mệt mỏi chịu được gục xuống cạnh giường ngủ.


      Biến thái Lãnh Dịch Hạo, lăn qua lăn lại suýt nữa chết nàng! Cũng may bé con có việc gì, nếu liều mạng với . Nghĩ đến câu "Ta nàng!" kia của Lãnh Dịch Hạo, Úc Phi Tuyết kiềm chế được khóe môi mỉm cười ấm áp.


      Lãnh Dịch Khánh sau khi hôn mê tỉnh lại, liền chứng kiến bứranh xuân hương mỉm cười như vậy. Nàng cười, như trước đây, chỉ cần thấy khuôn mặt tươi cười của nàng, mây mù cũng có thể bỗng chốc biến thành nắng vàng. Thân thể Lãnh Dịch Khánh thể tự chủ được căng thẳng. Muốn, phải là ngày ngày hai, nhưng còn chưa có tư cách. Động tay cầm lấy bàn tay bé của Úc Phi Tuyết. Úc Phi Tuyết vẫn chưa tỉnh lại.


      Vì vậy, Lãnh Dịch Khánh phất tay yên lặng cho lui toàn bộ cung nữ bốn phía, sau đó, cẩn thận cúi người hôn lên khóe môi của nàng. Da thịt mịn màng như tơ làm cho trái tim Lãnh Dịch Khánh rung động.


      Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, đến khi nào ta mới có thể hoàn toàn có nàng đây?


      Lãnh Dịch Khánh vươn tay chậm rãi xoa xoa khuôn mặt nhắn của Úc Phi Tuyết, trong mắt mang theo vô vàn thương. Nàng nhất định là mệt muốn chết rồi nên mới ngủ say đến như vậy. Nàng ngủ say như vậy, liệu có thể là nếu làm chuyện gì nàng cũng biết ?


      Vì ý nghĩ vừa xuất trong đầu, Lãnh Dịch Khánh giật mình, nhưng mà cũng đúng thôi. Trước mặt , là người mà nhất, nếu như động lòng mới là lạ.


      Chậm rãi tới gần khuôn mặt nhắn của nàng, chóp mũi nàng hô hấp đều đều. Lãnh Dịch Khánh khỏi động lòng. lần nữa chậm rãi cúi xuống, mục tiêu là đôi môi của nàng. Nhưng khi chỉ còn cách môi Úc Phi Tuyết . cm. Úc Phi Tuyết đột nhiên tỉnh lại.


      Đôi mắt mở to giật mình nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt, ngạc nhiên lui về phía sau.


      "Hoàng, hoàng thượng..."


      "Nàng tỉnh." Lãnh Dịch Khánh có chút xấu hổ lui trở về.


      "Lời này hẳn là ta mới đúng, ngươi muốn ăn chút gì ? Hay muốn uống cái gì? Ta bảo ngự thiện phòng làm."


      Lãnh Dịch Khánh giữ chặt bàn tay bé của Úc Phi Tuyết: " cần."


      Úc Phi Tuyết có chút lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Hay là thoải mái ở>Nhị sư phụ có qua, nếu như tỉnh lại m muốn ăn gì đó vậy có nghĩa là bình phục.




      <> ", trẫm có việc gì, trẫm chỉ là muốn... nhìn nàng nhiều chút." Ánh mắt Lãnh Dịch Khánh dịu dàng, giọng hút hồn, khuôn mặt xưa nay lúc nào cũng cương nghị giờ đây có chút ửng đỏ.




      <> Úc Phi Tuyết muốn rút tay ra, lại được.




      <> "Tiểu Tuyết, làm phi tử của trẫm. Trẫm cam đoan đem lại hạnh phúc cho nàng. Trẫm còn có thể cam đoan rằng, hậu cung, chỉ có mình nàng. Đến lúc đó, nàng muốn rời cung lúc nào cũng được, trẫm cũng tuyệt đối dùng cung quy để trói buộc nàng. Được ?"




      <> Lãnh Dịch Khánh nóng vội ra tâm nguyện tình cảm của mình, Úc Phi Tuyết lại bình tĩnh lắc đầu, rút bàn tay về:




      <> "A Khánh, có số việc, ngươi làm chủ được."




      <> Lãnh Dịch Khánh muốn giải thích, Úc Phi Tuyết dùng ánh mắt ngăn lại, hỏi:




      <> "Kỳ đêm hôm đó, A Hạo rời phải ?"




      <> Sắc mặt Lãnh Dịch Khánh khẽ giật mình, ánh mắt có chút xấu hổ:




      <> "Đúng vậy, trong cung quả thực là nơi có bí mật nào có thể giấu được. Trẫm chỉ là... muốn để nàng rời ."




      <> "Ta hiểu." Úc Phi Tuyết trong lòng hiểu được, đối mặt với tình cảm của mình ai cũng đều ích kỷ như nhau.




      <> "Ta bảo ngự thiện phòng chuẩn bị cho ngươi ít đồ ăn trước , ngươi ngủ ngày đêm, ăn chút cháo trước nhé."




      <> Úc Phi Tuyết chuẩn bị rời , chợt thấy trung ra bóng dáng hắc y nhân, khuôn mặt với giọng mỉa mai xuất trước mặt.




      <> "Ngọc Điệp!" Úc Phi Tuyết khỏi trừng mắt>Cơ thể còn yếu của Lãnh Dịch Khánh khỏi cảnh giác.




      <> "Đúng là cảnh tình chàng ý thiếp, biết Vương gia thấy cảnh này, có cảm giác gì nhỉ?" Ngọc Điệp mặc thân y mục dạ hành, khuôn mặt nhắn như hoa có chút tái nhợt, cũng giấu oán hận và mỉa mai của nàng.




      <> "Ngươi còn dám xuất !" Lãnh Dịch Khánh trừng mắt.




      <> "Tại sao dám? Trong lòng Vương gia chỉ có nữ nhân này, thậm chí để cho ta chết thay ta! Ngay cả Thái Hậu cũng vì ta mà muốn ta chết, khiến ta mất hài tử, ngay cả người thân tín nhất bên cạnh ta cũng bị các ngươi giết chết, bây giờ ta chỉ có hai bàn tay trắng, ta còn sợ gì nữa?"




      <> Ngọc Điệp dường như khàn cả giọng.




      <> "Thái Hậu cho rằng chỉ cần vài cung nữ, thị vệ cũng có thể chế ngự được ta, người quá ấu trĩ, Úc Phi Tuyết ta cho ngươi biết, đừng cho rằng Thái Hậu là vì người, bà ta biết chỗ thân của ta nhưng ra tay với ta chính là muốn nhìn xem ta làm sao để giết được ngươi, bà ta muốn mượn dao giết người." Trong mắt Ngọc Điệp ngập nước tràn đầy căm hận, trường kiếm trong tay có chút run rẩy.




      <> "Nhưng mà ta ngại bị bà ta lợi dụng, bởi vì ta cũng muốn giết ngươi." Ngọc Điệp xong xé gió cầm kiếm đâm tới.




      <> Thân thể Úc Phi Tuyết thoắt cái, tránh né công kích của nàng.




      <> "Người đâu! Người đâu!" Lãnh Dịch Khánh thân thể suy yếu, thử vài lần đều có cách nào đứng dậy được, chỉ còn cách hướng cửa kêu to.




      <> "Lãnh Dịch Khánh, ngươi từ bỏ ! Từ lúc các ngươi ở trong này khanh khanh ta ta, ta giải quyết tất cả các người ngoài cửa rôi!" Ngọc Điệp vừa , vừa tàn nhẫn xuất chiêu.




      <> Võ công của Ngọc Điệp hoàn toàn hướng về phía Úc Phi Tuyết, hơn nữa mỗi kiếm đều hướng tới bụng Úc Phi Tuyết, mà giờ khắc này Úc Phi Tuyết còn phải che chờ cho hài tử, nên hành động càng trở nên chậm chạp, chẳng mấy chốc rơi vào thế hạ phong>Lãnh Dịch Khánh gấp đến độ muốn cố gắng đứng dậy giúp đỡ, nhưng vô lực ngã xuống giường. Chỉ có thể liều mạng dùng tất cả khí lực gầm lên: "Ngọc Điệp, nếu như ngươi làm tổn thương đến Tiểu Tuyết chút nào, trẫm thề, nhất định bỏ qua cho ngươi."




      <> Ngọc Điệp để ngoài tai, trong mắt của ả tại chỉ có hận thù mãnh liệt: "Chờ đến lúc ngươi có cơ hội rồi sau."




      <> Đúng lúc mũi kiếm của nàng sắp đâm vào bụng Úc Phi Tuyết, mà Úc Phi Tuyết trước mặt còn lực đánh trả, Lãnh Dịch Khánh đột nhiên hét lớn tiếng, dùng tất cả khí lực lao đến ngăn trở kiếm kia của Ngọc Điệp."




      <> Phốc tiếng, mũi kiếm đâm thẳng vào vai trái Lãnh Dịch Khánh. Lập tức máu tươi mãnh liệt trào ra. Lãnh Dịch Khánh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, rơi vào hôn mê bất tỉnh.




      <> "A Khánh!" Úc Phi Tuyết thét lên kinh hãi. Muốn đỡ lấy Lãnh Dịch Khánh, nhưng còn đủ sức lực. Chỉ có thể cùng ngã xuống.




      <> mặt Ngọc Điệp xuất tia cười lạnh: "Bây giờ, xem ai còn có thể tới cứu được ngươi!"




    2. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 159: Trong mắt của ả chỉ có hận thù mãnh liệt.
      Edit: skipbeat
      Beta: Đông Tử

      Đêm vô tình đến, ánh trăng như nước lặng yên bao phủ cả hoàng cung.


      Úc Phi Tuyết dùng nước nóng lau trán cho Lãnh Dịch Khánh, mặt Lãnh Dịch Khánh tái nhợt, tuy độc được giải, nhưng vẫn còn hôn mê. Thỉnh thoảng khát tỉnh dậy chút, đôi khi lại sốt .


      Úc Phi Tuyết ở bên cạnh chăm sóc cẩn thận, đến tận nửa đêm, Úc Phi Tuyết mệt mỏi chịu được gục xuống cạnh giường ngủ.


      Biến thái Lãnh Dịch Hạo, lăn qua lăn lại suýt nữa chết nàng! Cũng may bé con có việc gì, nếu liều mạng với . Nghĩ đến câu "Ta nàng!" kia của Lãnh Dịch Hạo, Úc Phi Tuyết kiềm chế được khóe môi mỉm cười ấm áp.


      Lãnh Dịch Khánh sau khi hôn mê tỉnh lại, liền chứng kiến bứranh xuân hương mỉm cười như vậy. Nàng cười, như trước đây, chỉ cần thấy khuôn mặt tươi cười của nàng, mây mù cũng có thể bỗng chốc biến thành nắng vàng. Thân thể Lãnh Dịch Khánh thể tự chủ được căng thẳng. Muốn, phải là ngày ngày hai, nhưng còn chưa có tư cách. Động tay cầm lấy bàn tay bé của Úc Phi Tuyết. Úc Phi Tuyết vẫn chưa tỉnh lại.


      Vì vậy, Lãnh Dịch Khánh phất tay yên lặng cho lui toàn bộ cung nữ bốn phía, sau đó, cẩn thận cúi người hôn lên khóe môi của nàng. Da thịt mịn màng như tơ làm cho trái tim Lãnh Dịch Khánh rung động.


      Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, đến khi nào ta mới có thể hoàn toàn có nàng đây?


      Lãnh Dịch Khánh vươn tay chậm rãi xoa xoa khuôn mặt nhắn của Úc Phi Tuyết, trong mắt mang theo vô vàn thương. Nàng nhất định là mệt muốn chết rồi nên mới ngủ say đến như vậy. Nàng ngủ say như vậy, liệu có thể là nếu làm chuyện gì nàng cũng biết ?


      Vì ý nghĩ vừa xuất trong đầu, Lãnh Dịch Khánh giật mình, nhưng mà cũng đúng thôi. Trước mặt , là người mà nhất, nếu như động lòng mới là lạ.


      Chậm rãi tới gần khuôn mặt nhắn của nàng, chóp mũi nàng hô hấp đều đều. Lãnh Dịch Khánh khỏi động lòng. lần nữa chậm rãi cúi xuống, mục tiêu là đôi môi của nàng. Nhưng khi chỉ còn cách môi Úc Phi Tuyết . cm. Úc Phi Tuyết đột nhiên tỉnh lại.


      Đôi mắt mở to giật mình nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt, ngạc nhiên lui về phía sau.


      "Hoàng, hoàng thượng..."


      "Nàng tỉnh." Lãnh Dịch Khánh có chút xấu hổ lui trở về.


      "Lời này hẳn là ta mới đúng, ngươi muốn ăn chút gì ? Hay muốn uống cái gì? Ta bảo ngự thiện phòng làm."


      Lãnh Dịch Khánh giữ chặt bàn tay bé của Úc Phi Tuyết: " cần."


      Úc Phi Tuyết có chút lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Hay là thoải mái ở>Nhị sư phụ có qua, nếu như tỉnh lại m muốn ăn gì đó vậy có nghĩa là bình phục.




      <> ", trẫm có việc gì, trẫm chỉ là muốn... nhìn nàng nhiều chút." Ánh mắt Lãnh Dịch Khánh dịu dàng, giọng hút hồn, khuôn mặt xưa nay lúc nào cũng cương nghị giờ đây có chút ửng đỏ.




      <> Úc Phi Tuyết muốn rút tay ra, lại được.




      <> "Tiểu Tuyết, làm phi tử của trẫm. Trẫm cam đoan đem lại hạnh phúc cho nàng. Trẫm còn có thể cam đoan rằng, hậu cung, chỉ có mình nàng. Đến lúc đó, nàng muốn rời cung lúc nào cũng được, trẫm cũng tuyệt đối dùng cung quy để trói buộc nàng. Được ?"




      <> Lãnh Dịch Khánh nóng vội ra tâm nguyện tình cảm của mình, Úc Phi Tuyết lại bình tĩnh lắc đầu, rút bàn tay về:




      <> "A Khánh, có số việc, ngươi làm chủ được."




      <> Lãnh Dịch Khánh muốn giải thích, Úc Phi Tuyết dùng ánh mắt ngăn lại, hỏi:




      <> "Kỳ đêm hôm đó, A Hạo rời phải ?"




      <> Sắc mặt Lãnh Dịch Khánh khẽ giật mình, ánh mắt có chút xấu hổ:




      <> "Đúng vậy, trong cung quả thực là nơi có bí mật nào có thể giấu được. Trẫm chỉ là... muốn để nàng rời ."




      <> "Ta hiểu." Úc Phi Tuyết trong lòng hiểu được, đối mặt với tình cảm của mình ai cũng đều ích kỷ như nhau.




      <> "Ta bảo ngự thiện phòng chuẩn bị cho ngươi ít đồ ăn trước , ngươi ngủ ngày đêm, ăn chút cháo trước nhé."




      <> Úc Phi Tuyết chuẩn bị rời , chợt thấy trung ra bóng dáng hắc y nhân, khuôn mặt với giọng mỉa mai xuất trước mặt.




      <> "Ngọc Điệp!" Úc Phi Tuyết khỏi trừng mắt>Cơ thể còn yếu của Lãnh Dịch Khánh khỏi cảnh giác.




      <> "Đúng là cảnh tình chàng ý thiếp, biết Vương gia thấy cảnh này, có cảm giác gì nhỉ?" Ngọc Điệp mặc thân y mục dạ hành, khuôn mặt nhắn như hoa có chút tái nhợt, cũng giấu oán hận và mỉa mai của nàng.




      <> "Ngươi còn dám xuất !" Lãnh Dịch Khánh trừng mắt.




      <> "Tại sao dám? Trong lòng Vương gia chỉ có nữ nhân này, thậm chí để cho ta chết thay ta! Ngay cả Thái Hậu cũng vì ta mà muốn ta chết, khiến ta mất hài tử, ngay cả người thân tín nhất bên cạnh ta cũng bị các ngươi giết chết, bây giờ ta chỉ có hai bàn tay trắng, ta còn sợ gì nữa?"




      <> Ngọc Điệp dường như khàn cả giọng.




      <> "Thái Hậu cho rằng chỉ cần vài cung nữ, thị vệ cũng có thể chế ngự được ta, người quá ấu trĩ, Úc Phi Tuyết ta cho ngươi biết, đừng cho rằng Thái Hậu là vì người, bà ta biết chỗ thân của ta nhưng ra tay với ta chính là muốn nhìn xem ta làm sao để giết được ngươi, bà ta muốn mượn dao giết người." Trong mắt Ngọc Điệp ngập nước tràn đầy căm hận, trường kiếm trong tay có chút run rẩy.




      <> "Nhưng mà ta ngại bị bà ta lợi dụng, bởi vì ta cũng muốn giết ngươi." Ngọc Điệp xong xé gió cầm kiếm đâm tới.




      <> Thân thể Úc Phi Tuyết thoắt cái, tránh né công kích của nàng.




      <> "Người đâu! Người đâu!" Lãnh Dịch Khánh thân thể suy yếu, thử vài lần đều có cách nào đứng dậy được, chỉ còn cách hướng cửa kêu to.




      <> "Lãnh Dịch Khánh, ngươi từ bỏ ! Từ lúc các ngươi ở trong này khanh khanh ta ta, ta giải quyết tất cả các người ngoài cửa rôi!" Ngọc Điệp vừa , vừa tàn nhẫn xuất chiêu.




      <> Võ công của Ngọc Điệp hoàn toàn hướng về phía Úc Phi Tuyết, hơn nữa mỗi kiếm đều hướng tới bụng Úc Phi Tuyết, mà giờ khắc này Úc Phi Tuyết còn phải che chờ cho hài tử, nên hành động càng trở nên chậm chạp, chẳng mấy chốc rơi vào thế hạ phong>Lãnh Dịch Khánh gấp đến độ muốn cố gắng đứng dậy giúp đỡ, nhưng vô lực ngã xuống giường. Chỉ có thể liều mạng dùng tất cả khí lực gầm lên: "Ngọc Điệp, nếu như ngươi làm tổn thương đến Tiểu Tuyết chút nào, trẫm thề, nhất định bỏ qua cho ngươi."




      <> Ngọc Điệp để ngoài tai, trong mắt của ả tại chỉ có hận thù mãnh liệt: "Chờ đến lúc ngươi có cơ hội rồi sau."




      <> Đúng lúc mũi kiếm của nàng sắp đâm vào bụng Úc Phi Tuyết, mà Úc Phi Tuyết trước mặt còn lực đánh trả, Lãnh Dịch Khánh đột nhiên hét lớn tiếng, dùng tất cả khí lực lao đến ngăn trở kiếm kia của Ngọc Điệp."




      <> Phốc tiếng, mũi kiếm đâm thẳng vào vai trái Lãnh Dịch Khánh. Lập tức máu tươi mãnh liệt trào ra. Lãnh Dịch Khánh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, rơi vào hôn mê bất tỉnh.




      <> "A Khánh!" Úc Phi Tuyết thét lên kinh hãi. Muốn đỡ lấy Lãnh Dịch Khánh, nhưng còn đủ sức lực. Chỉ có thể cùng ngã xuống.




      <> mặt Ngọc Điệp xuất tia cười lạnh: "Bây giờ, xem ai còn có thể tới cứu được ngươi!"




    3. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 159: Trong mắt của ả chỉ có hận thù mãnh liệt.
      Edit: skipbeat
      Beta: Đông Tử

      Đêm vô tình đến, ánh trăng như nước lặng yên bao phủ cả hoàng cung.


      Úc Phi Tuyết dùng nước nóng lau trán cho Lãnh Dịch Khánh, mặt Lãnh Dịch Khánh tái nhợt, tuy độc được giải, nhưng vẫn còn hôn mê. Thỉnh thoảng khát tỉnh dậy chút, đôi khi lại sốt .


      Úc Phi Tuyết ở bên cạnh chăm sóc cẩn thận, đến tận nửa đêm, Úc Phi Tuyết mệt mỏi chịu được gục xuống cạnh giường ngủ.


      Biến thái Lãnh Dịch Hạo, lăn qua lăn lại suýt nữa chết nàng! Cũng may bé con có việc gì, nếu liều mạng với . Nghĩ đến câu "Ta nàng!" kia của Lãnh Dịch Hạo, Úc Phi Tuyết kiềm chế được khóe môi mỉm cười ấm áp.


      Lãnh Dịch Khánh sau khi hôn mê tỉnh lại, liền chứng kiến bứranh xuân hương mỉm cười như vậy. Nàng cười, như trước đây, chỉ cần thấy khuôn mặt tươi cười của nàng, mây mù cũng có thể bỗng chốc biến thành nắng vàng. Thân thể Lãnh Dịch Khánh thể tự chủ được căng thẳng. Muốn, phải là ngày ngày hai, nhưng còn chưa có tư cách. Động tay cầm lấy bàn tay bé của Úc Phi Tuyết. Úc Phi Tuyết vẫn chưa tỉnh lại.


      Vì vậy, Lãnh Dịch Khánh phất tay yên lặng cho lui toàn bộ cung nữ bốn phía, sau đó, cẩn thận cúi người hôn lên khóe môi của nàng. Da thịt mịn màng như tơ làm cho trái tim Lãnh Dịch Khánh rung động.


      Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, đến khi nào ta mới có thể hoàn toàn có nàng đây?


      Lãnh Dịch Khánh vươn tay chậm rãi xoa xoa khuôn mặt nhắn của Úc Phi Tuyết, trong mắt mang theo vô vàn thương. Nàng nhất định là mệt muốn chết rồi nên mới ngủ say đến như vậy. Nàng ngủ say như vậy, liệu có thể là nếu làm chuyện gì nàng cũng biết ?


      Vì ý nghĩ vừa xuất trong đầu, Lãnh Dịch Khánh giật mình, nhưng mà cũng đúng thôi. Trước mặt , là người mà nhất, nếu như động lòng mới là lạ.


      Chậm rãi tới gần khuôn mặt nhắn của nàng, chóp mũi nàng hô hấp đều đều. Lãnh Dịch Khánh khỏi động lòng. lần nữa chậm rãi cúi xuống, mục tiêu là đôi môi của nàng. Nhưng khi chỉ còn cách môi Úc Phi Tuyết . cm. Úc Phi Tuyết đột nhiên tỉnh lại.


      Đôi mắt mở to giật mình nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt, ngạc nhiên lui về phía sau.


      "Hoàng, hoàng thượng..."


      "Nàng tỉnh." Lãnh Dịch Khánh có chút xấu hổ lui trở về.


      "Lời này hẳn là ta mới đúng, ngươi muốn ăn chút gì ? Hay muốn uống cái gì? Ta bảo ngự thiện phòng làm."


      Lãnh Dịch Khánh giữ chặt bàn tay bé của Úc Phi Tuyết: " cần."


      Úc Phi Tuyết có chút lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Hay là thoải mái ở>Nhị sư phụ có qua, nếu như tỉnh lại m muốn ăn gì đó vậy có nghĩa là bình phục.




      <> ", trẫm có việc gì, trẫm chỉ là muốn... nhìn nàng nhiều chút." Ánh mắt Lãnh Dịch Khánh dịu dàng, giọng hút hồn, khuôn mặt xưa nay lúc nào cũng cương nghị giờ đây có chút ửng đỏ.




      <> Úc Phi Tuyết muốn rút tay ra, lại được.




      <> "Tiểu Tuyết, làm phi tử của trẫm. Trẫm cam đoan đem lại hạnh phúc cho nàng. Trẫm còn có thể cam đoan rằng, hậu cung, chỉ có mình nàng. Đến lúc đó, nàng muốn rời cung lúc nào cũng được, trẫm cũng tuyệt đối dùng cung quy để trói buộc nàng. Được ?"




      <> Lãnh Dịch Khánh nóng vội ra tâm nguyện tình cảm của mình, Úc Phi Tuyết lại bình tĩnh lắc đầu, rút bàn tay về:




      <> "A Khánh, có số việc, ngươi làm chủ được."




      <> Lãnh Dịch Khánh muốn giải thích, Úc Phi Tuyết dùng ánh mắt ngăn lại, hỏi:




      <> "Kỳ đêm hôm đó, A Hạo rời phải ?"




      <> Sắc mặt Lãnh Dịch Khánh khẽ giật mình, ánh mắt có chút xấu hổ:




      <> "Đúng vậy, trong cung quả thực là nơi có bí mật nào có thể giấu được. Trẫm chỉ là... muốn để nàng rời ."




      <> "Ta hiểu." Úc Phi Tuyết trong lòng hiểu được, đối mặt với tình cảm của mình ai cũng đều ích kỷ như nhau.




      <> "Ta bảo ngự thiện phòng chuẩn bị cho ngươi ít đồ ăn trước , ngươi ngủ ngày đêm, ăn chút cháo trước nhé."




      <> Úc Phi Tuyết chuẩn bị rời , chợt thấy trung ra bóng dáng hắc y nhân, khuôn mặt với giọng mỉa mai xuất trước mặt.




      <> "Ngọc Điệp!" Úc Phi Tuyết khỏi trừng mắt>Cơ thể còn yếu của Lãnh Dịch Khánh khỏi cảnh giác.




      <> "Đúng là cảnh tình chàng ý thiếp, biết Vương gia thấy cảnh này, có cảm giác gì nhỉ?" Ngọc Điệp mặc thân y mục dạ hành, khuôn mặt nhắn như hoa có chút tái nhợt, cũng giấu oán hận và mỉa mai của nàng.




      <> "Ngươi còn dám xuất !" Lãnh Dịch Khánh trừng mắt.




      <> "Tại sao dám? Trong lòng Vương gia chỉ có nữ nhân này, thậm chí để cho ta chết thay ta! Ngay cả Thái Hậu cũng vì ta mà muốn ta chết, khiến ta mất hài tử, ngay cả người thân tín nhất bên cạnh ta cũng bị các ngươi giết chết, bây giờ ta chỉ có hai bàn tay trắng, ta còn sợ gì nữa?"




      <> Ngọc Điệp dường như khàn cả giọng.




      <> "Thái Hậu cho rằng chỉ cần vài cung nữ, thị vệ cũng có thể chế ngự được ta, người quá ấu trĩ, Úc Phi Tuyết ta cho ngươi biết, đừng cho rằng Thái Hậu là vì người, bà ta biết chỗ thân của ta nhưng ra tay với ta chính là muốn nhìn xem ta làm sao để giết được ngươi, bà ta muốn mượn dao giết người." Trong mắt Ngọc Điệp ngập nước tràn đầy căm hận, trường kiếm trong tay có chút run rẩy.




      <> "Nhưng mà ta ngại bị bà ta lợi dụng, bởi vì ta cũng muốn giết ngươi." Ngọc Điệp xong xé gió cầm kiếm đâm tới.




      <> Thân thể Úc Phi Tuyết thoắt cái, tránh né công kích của nàng.




      <> "Người đâu! Người đâu!" Lãnh Dịch Khánh thân thể suy yếu, thử vài lần đều có cách nào đứng dậy được, chỉ còn cách hướng cửa kêu to.




      <> "Lãnh Dịch Khánh, ngươi từ bỏ ! Từ lúc các ngươi ở trong này khanh khanh ta ta, ta giải quyết tất cả các người ngoài cửa rôi!" Ngọc Điệp vừa , vừa tàn nhẫn xuất chiêu.




      <> Võ công của Ngọc Điệp hoàn toàn hướng về phía Úc Phi Tuyết, hơn nữa mỗi kiếm đều hướng tới bụng Úc Phi Tuyết, mà giờ khắc này Úc Phi Tuyết còn phải che chờ cho hài tử, nên hành động càng trở nên chậm chạp, chẳng mấy chốc rơi vào thế hạ phong>Lãnh Dịch Khánh gấp đến độ muốn cố gắng đứng dậy giúp đỡ, nhưng vô lực ngã xuống giường. Chỉ có thể liều mạng dùng tất cả khí lực gầm lên: "Ngọc Điệp, nếu như ngươi làm tổn thương đến Tiểu Tuyết chút nào, trẫm thề, nhất định bỏ qua cho ngươi."




      <> Ngọc Điệp để ngoài tai, trong mắt của ả tại chỉ có hận thù mãnh liệt: "Chờ đến lúc ngươi có cơ hội rồi sau."




      <> Đúng lúc mũi kiếm của nàng sắp đâm vào bụng Úc Phi Tuyết, mà Úc Phi Tuyết trước mặt còn lực đánh trả, Lãnh Dịch Khánh đột nhiên hét lớn tiếng, dùng tất cả khí lực lao đến ngăn trở kiếm kia của Ngọc Điệp."




      <> Phốc tiếng, mũi kiếm đâm thẳng vào vai trái Lãnh Dịch Khánh. Lập tức máu tươi mãnh liệt trào ra. Lãnh Dịch Khánh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, rơi vào hôn mê bất tỉnh.




      <> "A Khánh!" Úc Phi Tuyết thét lên kinh hãi. Muốn đỡ lấy Lãnh Dịch Khánh, nhưng còn đủ sức lực. Chỉ có thể cùng ngã xuống.




      <> mặt Ngọc Điệp xuất tia cười lạnh: "Bây giờ, xem ai còn có thể tới cứu được ngươi!"




    4. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 159: Trong mắt của ả chỉ có hận thù mãnh liệt.
      Edit: skipbeat
      Beta: Đông Tử

      Đêm vô tình đến, ánh trăng như nước lặng yên bao phủ cả hoàng cung.


      Úc Phi Tuyết dùng nước nóng lau trán cho Lãnh Dịch Khánh, mặt Lãnh Dịch Khánh tái nhợt, tuy độc được giải, nhưng vẫn còn hôn mê. Thỉnh thoảng khát tỉnh dậy chút, đôi khi lại sốt .


      Úc Phi Tuyết ở bên cạnh chăm sóc cẩn thận, đến tận nửa đêm, Úc Phi Tuyết mệt mỏi chịu được gục xuống cạnh giường ngủ.


      Biến thái Lãnh Dịch Hạo, lăn qua lăn lại suýt nữa chết nàng! Cũng may bé con có việc gì, nếu liều mạng với . Nghĩ đến câu "Ta nàng!" kia của Lãnh Dịch Hạo, Úc Phi Tuyết kiềm chế được khóe môi mỉm cười ấm áp.


      Lãnh Dịch Khánh sau khi hôn mê tỉnh lại, liền chứng kiến bứranh xuân hương mỉm cười như vậy. Nàng cười, như trước đây, chỉ cần thấy khuôn mặt tươi cười của nàng, mây mù cũng có thể bỗng chốc biến thành nắng vàng. Thân thể Lãnh Dịch Khánh thể tự chủ được căng thẳng. Muốn, phải là ngày ngày hai, nhưng còn chưa có tư cách. Động tay cầm lấy bàn tay bé của Úc Phi Tuyết. Úc Phi Tuyết vẫn chưa tỉnh lại.


      Vì vậy, Lãnh Dịch Khánh phất tay yên lặng cho lui toàn bộ cung nữ bốn phía, sau đó, cẩn thận cúi người hôn lên khóe môi của nàng. Da thịt mịn màng như tơ làm cho trái tim Lãnh Dịch Khánh rung động.


      Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, đến khi nào ta mới có thể hoàn toàn có nàng đây?


      Lãnh Dịch Khánh vươn tay chậm rãi xoa xoa khuôn mặt nhắn của Úc Phi Tuyết, trong mắt mang theo vô vàn thương. Nàng nhất định là mệt muốn chết rồi nên mới ngủ say đến như vậy. Nàng ngủ say như vậy, liệu có thể là nếu làm chuyện gì nàng cũng biết ?


      Vì ý nghĩ vừa xuất trong đầu, Lãnh Dịch Khánh giật mình, nhưng mà cũng đúng thôi. Trước mặt , là người mà nhất, nếu như động lòng mới là lạ.


      Chậm rãi tới gần khuôn mặt nhắn của nàng, chóp mũi nàng hô hấp đều đều. Lãnh Dịch Khánh khỏi động lòng. lần nữa chậm rãi cúi xuống, mục tiêu là đôi môi của nàng. Nhưng khi chỉ còn cách môi Úc Phi Tuyết . cm. Úc Phi Tuyết đột nhiên tỉnh lại.


      Đôi mắt mở to giật mình nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt, ngạc nhiên lui về phía sau.


      "Hoàng, hoàng thượng..."


      "Nàng tỉnh." Lãnh Dịch Khánh có chút xấu hổ lui trở về.


      "Lời này hẳn là ta mới đúng, ngươi muốn ăn chút gì ? Hay muốn uống cái gì? Ta bảo ngự thiện phòng làm."


      Lãnh Dịch Khánh giữ chặt bàn tay bé của Úc Phi Tuyết: " cần."


      Úc Phi Tuyết có chút lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Hay là thoải mái ở>Nhị sư phụ có qua, nếu như tỉnh lại m muốn ăn gì đó vậy có nghĩa là bình phục.




      <> ", trẫm có việc gì, trẫm chỉ là muốn... nhìn nàng nhiều chút." Ánh mắt Lãnh Dịch Khánh dịu dàng, giọng hút hồn, khuôn mặt xưa nay lúc nào cũng cương nghị giờ đây có chút ửng đỏ.




      <> Úc Phi Tuyết muốn rút tay ra, lại được.




      <> "Tiểu Tuyết, làm phi tử của trẫm. Trẫm cam đoan đem lại hạnh phúc cho nàng. Trẫm còn có thể cam đoan rằng, hậu cung, chỉ có mình nàng. Đến lúc đó, nàng muốn rời cung lúc nào cũng được, trẫm cũng tuyệt đối dùng cung quy để trói buộc nàng. Được ?"




      <> Lãnh Dịch Khánh nóng vội ra tâm nguyện tình cảm của mình, Úc Phi Tuyết lại bình tĩnh lắc đầu, rút bàn tay về:




      <> "A Khánh, có số việc, ngươi làm chủ được."




      <> Lãnh Dịch Khánh muốn giải thích, Úc Phi Tuyết dùng ánh mắt ngăn lại, hỏi:




      <> "Kỳ đêm hôm đó, A Hạo rời phải ?"




      <> Sắc mặt Lãnh Dịch Khánh khẽ giật mình, ánh mắt có chút xấu hổ:




      <> "Đúng vậy, trong cung quả thực là nơi có bí mật nào có thể giấu được. Trẫm chỉ là... muốn để nàng rời ."




      <> "Ta hiểu." Úc Phi Tuyết trong lòng hiểu được, đối mặt với tình cảm của mình ai cũng đều ích kỷ như nhau.




      <> "Ta bảo ngự thiện phòng chuẩn bị cho ngươi ít đồ ăn trước , ngươi ngủ ngày đêm, ăn chút cháo trước nhé."




      <> Úc Phi Tuyết chuẩn bị rời , chợt thấy trung ra bóng dáng hắc y nhân, khuôn mặt với giọng mỉa mai xuất trước mặt.




      <> "Ngọc Điệp!" Úc Phi Tuyết khỏi trừng mắt>Cơ thể còn yếu của Lãnh Dịch Khánh khỏi cảnh giác.




      <> "Đúng là cảnh tình chàng ý thiếp, biết Vương gia thấy cảnh này, có cảm giác gì nhỉ?" Ngọc Điệp mặc thân y mục dạ hành, khuôn mặt nhắn như hoa có chút tái nhợt, cũng giấu oán hận và mỉa mai của nàng.




      <> "Ngươi còn dám xuất !" Lãnh Dịch Khánh trừng mắt.




      <> "Tại sao dám? Trong lòng Vương gia chỉ có nữ nhân này, thậm chí để cho ta chết thay ta! Ngay cả Thái Hậu cũng vì ta mà muốn ta chết, khiến ta mất hài tử, ngay cả người thân tín nhất bên cạnh ta cũng bị các ngươi giết chết, bây giờ ta chỉ có hai bàn tay trắng, ta còn sợ gì nữa?"




      <> Ngọc Điệp dường như khàn cả giọng.




      <> "Thái Hậu cho rằng chỉ cần vài cung nữ, thị vệ cũng có thể chế ngự được ta, người quá ấu trĩ, Úc Phi Tuyết ta cho ngươi biết, đừng cho rằng Thái Hậu là vì người, bà ta biết chỗ thân của ta nhưng ra tay với ta chính là muốn nhìn xem ta làm sao để giết được ngươi, bà ta muốn mượn dao giết người." Trong mắt Ngọc Điệp ngập nước tràn đầy căm hận, trường kiếm trong tay có chút run rẩy.




      <> "Nhưng mà ta ngại bị bà ta lợi dụng, bởi vì ta cũng muốn giết ngươi." Ngọc Điệp xong xé gió cầm kiếm đâm tới.




      <> Thân thể Úc Phi Tuyết thoắt cái, tránh né công kích của nàng.




      <> "Người đâu! Người đâu!" Lãnh Dịch Khánh thân thể suy yếu, thử vài lần đều có cách nào đứng dậy được, chỉ còn cách hướng cửa kêu to.




      <> "Lãnh Dịch Khánh, ngươi từ bỏ ! Từ lúc các ngươi ở trong này khanh khanh ta ta, ta giải quyết tất cả các người ngoài cửa rôi!" Ngọc Điệp vừa , vừa tàn nhẫn xuất chiêu.




      <> Võ công của Ngọc Điệp hoàn toàn hướng về phía Úc Phi Tuyết, hơn nữa mỗi kiếm đều hướng tới bụng Úc Phi Tuyết, mà giờ khắc này Úc Phi Tuyết còn phải che chờ cho hài tử, nên hành động càng trở nên chậm chạp, chẳng mấy chốc rơi vào thế hạ phong>Lãnh Dịch Khánh gấp đến độ muốn cố gắng đứng dậy giúp đỡ, nhưng vô lực ngã xuống giường. Chỉ có thể liều mạng dùng tất cả khí lực gầm lên: "Ngọc Điệp, nếu như ngươi làm tổn thương đến Tiểu Tuyết chút nào, trẫm thề, nhất định bỏ qua cho ngươi."




      <> Ngọc Điệp để ngoài tai, trong mắt của ả tại chỉ có hận thù mãnh liệt: "Chờ đến lúc ngươi có cơ hội rồi sau."




      <> Đúng lúc mũi kiếm của nàng sắp đâm vào bụng Úc Phi Tuyết, mà Úc Phi Tuyết trước mặt còn lực đánh trả, Lãnh Dịch Khánh đột nhiên hét lớn tiếng, dùng tất cả khí lực lao đến ngăn trở kiếm kia của Ngọc Điệp."




      <> Phốc tiếng, mũi kiếm đâm thẳng vào vai trái Lãnh Dịch Khánh. Lập tức máu tươi mãnh liệt trào ra. Lãnh Dịch Khánh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, rơi vào hôn mê bất tỉnh.




      <> "A Khánh!" Úc Phi Tuyết thét lên kinh hãi. Muốn đỡ lấy Lãnh Dịch Khánh, nhưng còn đủ sức lực. Chỉ có thể cùng ngã xuống.




      <> mặt Ngọc Điệp xuất tia cười lạnh: "Bây giờ, xem ai còn có thể tới cứu được ngươi!"




    5. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 160: Tuyết Nhi, theo ta .
      Edit: Skipbeat
      Beta: Đông Tử

      Đúng lúc thấy kiếm của Ngọc Điệp sắp đâm tới, thân ảnh phiêu dật đột nhiên từ trung ra, nhàng đánh bật mũi kiếm của Ngọc Điệp, đồng thời vươn cánh tay giúp Úc Phi Tuyết tránh kiếm trí mạng.


      "Tiểu sư phụ!" Úc Phi Tuyết kêu tiếng vui mừng.


      "Nàng làm sao chứ?" Giọng tiểu sư phụ dịu dàng như làn gió khiến Úc Phi Tuyết trong chốc lát an tâm, nhưng nghĩ đến Phong Vô Ngân có thể liên quan đến việc kia, lòng Úc Phi Tuyết lại nặng trĩu.


      Nhìn ánh sáng trong mắt Úc Phi Tuyết bỗng chốc phụt tắt, lòng Phong Vô Ngân cũng nặng nề rơi vào vực sâu.


      "Sư huynh?" Ngọc Điệp ngạc nhiên nhìn Phong Vô Ngân, trong ánh mắt hận thù đột nhiên tăng.


      "Vì sao các người ai cũng đều che chở cho nha đầu này, ta chỉ muốn tìm được người đàn ông thương ta, cho dù là ta đánh bạc số mệnh, nhưng sao cuối cùng chiếm được gì, vì sao hả?"


      "Tiểu Điệp, cưỡng câu vô phúc, đạo lý này sư huynh sớm với ngươi. Đáng tiếc ngươi tới tận bây giờ vẫn chưa hiểu ra." Ánh mắt Phong Vô Ngân lạnh lùng gợn sóng làm cho trái tim Ngọc Điệp từng đợt băng giá.


      "Đúng, ta hiểu, ta chỉ biết rằng việc là do người, nếu như phải nàng ta xuất , ta cũng sớm chiếm được rồi." Ngọc Điệp chĩa mũi kiếm về phía Úc Phi Tuyết. Cánh tay Phong Vô Ngân vô thức siết chặt.


      " phải là của mình, có cầu cũng được. Cho dù có Tuyết Nhi, ngươi cũng vẫn chiếm được. Ngươi cho rằng Lãnh Dịch Hạo ngươi ư? chẳng qua thiếu người bên cạnh có thể tin cậy được thôi."


      Vì để cho Ngọc Điệp hết hy vọng, Phong Vô Ngân chậm rãi : "Lãnh Dịch Hạo từ còn mẫu thân, ở cái nơi hoàng cung người lừa ta gạt mà lớn lên, ngay cả người phụ thân thân nhất cũng thể bảo vệ . Cho nên, chỉ có thể giả bệnh rời khỏi kinh thành. Dùng tính mạng và trí tuệ của mình chiến trường giành được khoảng trời cho riêng mình.Có thể , Lãnh Dịch Hạo được như ngày hôm nay, đều là dùng chính tính mạng của đổi lấy."


      "Đúng lúc đó, gặp ngươi. Người cần phải là ngươi mà là người có thể trao cho cả tính mạng. Cho dù bấy giờ phải là ngươi mà là bất kỳ ai khác, kết quả cũng giống nhau mà thôi."


      "... thể nào!" Ngọc Điệp lần nữa phát điên.


      Phong Vô Ngân lắc đầu: "Đến tận giờ ngươi còn chưa hết hy vọng ư. Ngọc Điệp, lời ta đến thế, Lãnh Dịch Hạo hay ngươi, trong lòng ngươi là người hiểu nhất. Nhưng là ta hy vọng ngươi hiểu rằng, Tuyết Nhi xuất chỉ là trùng hợp, nàng cho tới tậnmuốn tranh đoạt gì với ngươi, nếu cũng mạo hiểm tới Hàn đàm Linh Sơn tìm giải dược cho ngươi. Là nàng cứu ngươi."


      "Ta cần! Ta cần nàng cứu!" Ngọc Điệp thét chói tai, run rẩy.


      Ngươi đúng là cần, trong mắt của ngươi chỉ có chứa hận thù, nể tình sư phụ, ta bỏ qua cho ngươi, ngươi . được càng xa càng tốt, cần lại phải làm tổn thương Tuyết Nhi, nếu , chỉ có Lãnh Dịch Khánh tha cho ngươi, mà ngay cả mọi người của Thần Vực, cũng tha cho ngươi, vấn đề này, ngươi tự mình suy nghĩ kỹ ."


      Từng lời của Phong Vô Ngân như mũi tên nhọn đâm thẳng vào tim Ngọc Điệp, kiếm trong tay nàng rơi xuống đất keng tiếng, thất thần về phía cửa chính.


      Nàng phải là đối thủ của Phong Vô Ngân, ở lại đây chỉ nhận thêm thương hại mà thôi.


      Hình dáng đơn từ từ đến cạnh cửa, chần chừ chút rồi phi thân biến mất vào trong màn đêm.


      "Tuyết Nhi..." Phong Vô Ngân cúi đầu nhìn Úc Phi Tuyết, lại thấy Úc Phi Tuyết ngồi xổm xem xét Lãnh Dịch Khánh: "A Khánh, A Khánh, ngươi bị sao đây."


      Phong Vô Ngân nhìn thoáng qua Lãnh Dịch Khánh: " sao, chỉ là bị mất máu nên ngất thôi."


      Úc Phi Tuyết cuối cùng cũng yên tâm, cũng may cạnh giường có thuốc và băng gạc, Úc Phi Tuyết tự mình băng bó cho Lãnh Dịch Khánh, Phong Vô Ngân mực yên lặng đứng bên cạnh chờ. Cho đến khi Úc Phi Tuyết băng bó xong, Phong Vô Ngân mới chậm rãi mở miệng: "Tuyết Nhi, theo ta."


      Úc Phi Tuyết nhìn thoáng qua Lãnh Dịch Khánh mê man, quả quyết lắc đầu:


      "Tiểu sư phụ, ta cho tới tận bây giờ đều ủng hộ việc ngươi mưu phản, ngươi cũng biết rồi. Chỉ là ta biết tại sao ta lại ủng hộ ngươi, cho đến khi ta ở cùng chỗ với A Khánh, ta mới hiểu được. Tiểu sư phụ, Tuyết Nhi chỉ muốn hỏi ngươi vấn đề.


      "Vấn đề gì?" Ánh mắt Phong Vô Ngân lên ngạc nhiên. mơ hồ có thể cảm nhận được, Tuyết Nhi của bây giờ còn là tiểu nha đầu chỉ biết chơi đùa trước kia nữa.


      "Ngươi mưu phản, ngươi muốn làm vua, mục đích là gì?"


      Phong Vô Ngân trầm mặc lát, thản nhiên : "Báo thù, phục quốc."


      "Sau đó sao?"


      Phong Vô Ngân hiểu được nàng muốn hỏi cái gì, chỉ là dùng ánh mắt ôn hòa chứa nghi hoặc nhìn Úc Phi Tuyết.


      "Sau đó, vì ân oán cá nhân của ngươi mà máu chảy thành sông." Úc Phi Tuyết bình tĩnh nhìn Phong Vô Ngân tiếp tục chậm rãi : "A Khánh , biết làm cách nào để làm vị vua tốt, chính là làm cho đường còn trộm cướp, có ai phải ăn xin. Tiểu sư phụ, ngươi xem tại, tất cả cái đó phải là tứ hải thái bình, dân chúng ấm no ư? Cho dù A Khánh bây giờ chưa đạt được mục tiêu đó, nhưng mà tại A Khánh vẫn cố gắng."


      "Cái dân chúng cần, phải là tiền triều mà cuộc sống yên ổn! Cho dù người chiếm được thiên hạ sao, kể đến có bao nhiêu người phải hi sinh, mất tính mạng, mà người muốn tốn bao nhiêu năm thời gian mới khôi phục thế cục yên ổn như giờ."


      "Tiểu sư phụ, Tuyết Nhi biết cái gì là việc lớn, chỉ dựa vào cảm nhận của mình để làm việc, Tuyết Nhi hi vọng tiểu sư phụ người... thu tay lại ." Ánh mắt kiên định của Úc Phi Tuyết nhìn vào Phong Vô Ngân.


      Phong Vô Ngân nhìn vào mắt của nàng, chứng kiến từ đầu đến cuối.


      Tuyết Nhi nàng thực trưởng thành. Nhưng mà còn có thể thu tay lại được ? Đến tận lúc này, còn có thể thu tay lại sao?


      Đúng lúc này, phía ngoài điện truyền tới từng đợt thanh hò hét. Phong Vô Ngân biết Thần Vực tấn công vào hoàng cung


      "Báo... Hoàng Thượng..." Thời điểm thị vệ trực ban vội vàng chạy vào báo, chỉ thấy trong phòng có Úc Phi Tuyết và Phong Vô Ngân, còn có người nằm mê man giường rồng, Lãnh Dịch Khánh.


      Đây là, đây là, đây là chuyện gì? Tên thị vệ trợn tròn mắt nhìn ba người trong phòng. Chẳng lẽ là... có kẻ tiếp tay cho kẻ thù bên ngoài?


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :