1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử,đừng nghịch nữa- Lam Yên Hiểu Nguyệt-162 chương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C154 Ta buộc phải dùng sức mạnh thôi !
      edit: phiyen33
      beta: Đông Tử

      Thuận vương phủ, Cảnh Thu canh giữ trước phòng của Lãnh Dịch Hạo, dám bước vào, cũng dám bỏ .
      Trong cung truyền đến tin tức, thái hậu hạ chỉ phong Luyến Tuyết làm phi, hầu hạ bên cạnh hoàng thượng.
      muốn phái người vào cung tìm hiểu tin tức, nhưng trong hoàng cung đột nhiên canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, kẻ nào muốn ra vào hoàng cung đều phải có lệnh bài của hoàng thượng. Vì vậy tình hình trong cung ra sao, cũng ràng lắm.
      Tin tức Úc Phi Tuyết bất ngờ được phong làm phi là do công công đến báo, công công xong cũng liền ngay.
      Còn Lãnh Dịch Hạo sau khi ở trong cung trở về liền uống rượu say đến khi bất tỉnh. hai lần Cảnh Thu nhịn được muốn tiến lên đánh thức , vậy mà Lãnh Dịch Hạo lại nổi điên đuổi ra.
      theo Lãnh Dịch Hạo vài chục năm, chưa bao giờ thấy Lãnh Dịch Hạo có bộ dạng mất kiểm soát như vậy, xem ra, chủ nhân thực Vương phi sâu đậm rồi.
      Tiếc thay tạo hóa trêu người, Vương phi trong nháy thành Hoàng phi, gần nhau trong gang tấc mà cách xa vời vợi, cũng khó trách sao chủ nhân lại khổ sở như vậy.
      Nhưng bây giờ phải là lúc đau khổ, gần đây ở kinh thành đột nhiên xuất rất nhiều thương nhân, nhưng phải người của bọn họ. Cảnh Thu thầm tìm hiểu, phát những người này đều có tuyệt kỹ, rất có thể là người của Thần Vực.
      Người của Thần Vực trà trộn vào kinh thành, mục đích rất ràng, có lẽ chỉ hai ngày nữa kinh thành xảy ra đại biến ! Nhưng Vương gia lại hết lần này tới lần khác uống say đến bất tỉnh, nên làm thế nào mới được a!
      Đúng lúc này, thanh quen thuộc truyền tới.
      “Nhị ca đâu ? Gọi huynh ấy ra đây !” Lãnh Dịch Tiêu vẫn như trước đây, tùy tiện xông vào.
      “Tiểu vương gia !” Cảnh Thu mừng rỡ ra đón Lãnh Dịch Tiêu.
      “Giờ là lúc nào mà huynh ấy còn ngủ ?” Lãnh Dịch Tiêu cước đá văng cửa.
      Lãnh Dịch Hạo thực say.
      Lãnh Dịch Hạo lạnh lùng, kiêu ngạo của ngày trước giờ nằm vắt ngang giường lớn, quần áo xộc xệch, tóc mai rối bù, vẻ mặt mệt mỏi, trong tay còn nắm bầu rượu rỗng.
      “Đem nước đến giội cho huynh ấy tỉnh ! ” Lãnh Dịch Tiêu ra lệnh chút do dự.
      “Ào” chậu nước lạnh đổ lên người Lãnh Dịch Hạo, Lãnh Dịch Hạo tỉnh.
      Thêm chậu nước lạnh hơn nữa. Lãnh Dịch Hạo rốt cục cũng hơi nhúc nhích.
      “Nhị ca, nhị ca, lửa cháy đến nơi rồi ! Mau đứng lên !” Lãnh Dịch Tiêu nhảy lên giường lắc Lãnh Dịch Hạo.
      Lãnh Dịch Hạo gạt tay Lãnh Dịch Tiêu ra, tiếp tục ngủ.
      “Ta buộc phải dùng sức mạnh thôi !” Lãnh Dịch Tiêu nghiến răng nghiến lợi, nhảy xuống giường quay mặt về phía giường kêu to.
      “Úc Phi Tuyết ! Nha đầu chết tiệt kia, lão tử chém chết ngươi !”
      Cuối cùng cũng có hiệu quả.
      Lãnh Dịch Hạo nấn ná chút rồi ngồi dậy. Ánh mắt trong trẻo, lạnh lùng quét quanh phòng chút, nhưng thấy bóng dáng Úc Phi Tuyết , Lãnh Dịch Hạo lại nằm xuống ngủ tiếp.
      “Nhị ca ! Huynh mà dậy, Úc Phi Tuyết phải chết đó !” Lãnh Dịch Tiêu vừa kêu vừa lôi kéo cánh tay Lãnh Dịch Hạo, để cho lại nằm xuống.
      ràng ba chữ Úc Phi Tuyết làm Lãnh Dịch Hạo kích động, chỉ trong chốc lát tỉnh táo, nụ cười chua chát lên khóe môi.
      Tiểu nha đầu…
      Ngực đột nhiên dâng lên ngụm máu nóng xông thẳng lên não nhưng lại bị Lãnh Dịch Hạo cố gắng nén lại.
      “Nhị ca ! Huynh tỉnh táo chút , giờ có rất nhiều người lạ xuất ở kinh thành, cách kinh thành ba dặm, nơi nơi đều có cao thủ mình. Bây giờ bốn phía kinh thành đều an toàn, huynh thể trốn ở đây mà ngủ nữa !”
      Lãnh Dịch Hạo lười đáp lại, trực tiếp vung cánh tay lên đẩy Lãnh Dịch Tiêu.
      Bị đẩy ngã xuống đất, Lãnh Dịch Tiêu nổi cáu hét lên: “Được rồi, được rồi! Huynh cứ ngủ ! Đợi những người đó đánh vào kinh thành, đưa tiểu nha đầu của huynh cùng với bọn phản tặc ! Đến lúc đó thử xem huynh còn ngủ được !”
      Lãnh Dịch Tiêu tức giận quay đầu bỏ .
      “Tiểu vương gia ngài đâu vậy ?” Cảnh Thu bước lên phía trước.
      “Vào cung tìm đại ca.” Lãnh Dịch Tiêu bực bội đáp lời.
      Cuộc sống cải trang dân thường ở ngoài thành sướng hơn thần tiên, nhưng lâu lâu lại có người đến nhà xin ngủ nhờ hoặc xin mồi lửa. Lúc đầu để ý, sau mới phát ra những người này ai nấy đều có tuyệt kỹ, vì vậy mới vội vàng vào thành.
      Nào ngờ nhị ca mà luôn tôn sùng ngày trước giờ biến thành tên nghiện rượu !
      tìm người hỏi thăm tình hình mới biết được ra trong kinh thành xảy ra chuyện lớn.
      Úc thừa tướng cáo ốm vào triều, sản nghiệp của Tần Thế Viễn bị niêm phong, Vương phi tiến cung trở thành hoàng phi. Ngọc Điệp biến thành Vương phi, cũng tiến cung.
      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? nhất định phải vào cung tìm hiểu cho !
      *
      Trong điện Thái hậu, tiếng tụng kinh vang lên đều đều. Thái hậu ngồi nhuyễn tháp nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe tiếng tụng kinh. Ngọc Điệp ở bên cạnh đấm chân cho bà.
      “Mẫu hậu.” Ngọc Điệp chậm rãi mở miệng, giọng dịu dàng.
      “Ừ ?”
      “Nhi thần có chỗ hiểu, ràng là mẫu hậu thích Luyến Tuyết. Vì sao lại đột nhiên…”
      “Ai gia còn có lựa chọn nào sao ! Con cũng thấy, hoàng thượng vì nữ nhân kia, đến ai gia cũng xem ra gì !” Thái hậu thở dài tiếng, vẫn như cũ nhắm mắt nghỉ ngơi.
      “Nhưng phong nàng ta làm phi cũng tốt. Làm phi tử, là người của hoàng thượng, cũng là người của hậu cung. Là người của hậu cung, cũng là người của ai gia. Con hiểu chưa ?” Trong thanh của thái hậu mang theo vài phần sâu sắc.
      Ngọc Điệp liền hiểu , ra là thái hậu nương nương cố ý. Chỉ cần Úc Phi Tuyết trở thành phi, sau này có rất nhiều cơ hội để chỉnh nàng ta.
      “Tiểu Tuyết hiểu .” Khóe môi Ngọc Điệp hơi cong lên.
      “Thái hậu, tiểu vương gia vào cung rồi.” ma ma thân cận của thái hậu đến bên tai giọng .
      Thái hậu gật đầu, im lặng trong chốc lát rồi chậm rãi mở mắt ra, ngồi dậy. Ngọc Điệp vội vàng dâng trà cho thái hậu.
      Thái hậu lắc đầu: “Đem chén ngọc đựng canh tuyết nhĩ ai gia chuẩn bị đến đây, nhớ lấy cho Vương phi chén.”
      “Vâng.” Mama lên tiếng, vội vã lui ra.
      “Tạ ơn mẫu hậu !” Ngọc Điệp nở nụ cười rạng rỡ.
      Tiến cung lâu như vậy, ân sủng mà thái hậu dành cho ả càng ngày càng nhiều, hề có chút ý xấu nào cả. Ngọc Điệp nghĩ, có lẽ do mình quá đa nghi chăng?
      Từ chén lớn chia ra thành hai chén canh tuyết nhĩ, thái hậu chén, Ngọc Điệp chén.
      “Tạ ơn mẫu hậu ban thưởng.”
      Cùng Ngọc Điệp uống xong chén canh, thái hậu đưa tay vẫy Ngọc Điệp: “Đến đây, đến bên cạnh mẫu hậu nào.”
      “Vâng, thưa mẫu hậu.” Ngọc Điệp tiến lên, ngồi xuống bên cạnh thái hậu.
      “Nha đầu a, ta thích con.” Thái hậu vươn tay, nhàng xoa khuôn mặt nhắn của Ngọc Điệp, trong lời khen ngợi có chút xúc động, “Con biết chuyện, lại hiểu chuyện, làm việc có chừng mực lại rất thành thạo. Ai gia nỡ bỏ con.”
      Ngọc Điệp thắc mắc : “Mẫu hậu, người…”
      Đột nhiên trong người quặn đau, chỉ trong nháy mắt Ngọc Điệp cảm nhận được toàn thân mình bủn rủn, ruột như bị ai xoắn chặt.
      Trong canh có độc !

    2. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C155 Mượn bào thai trong bụng ngươi dùng chút
      edit: phiyen33
      beta: Đông tử

      Tại sao có thể như vậy?.


      Ngọc Điệp tròn mắt chăm chăm nhìn thái hậu: "Vì sao? ... ràng..."


      Thái hậu từ từ đúng dậy, nhàng bước vài bước: " ra, dù biết ngươi là giả, ai gia cũng định đối với ngươi như thế. Thêm con chó bên cạnh cũng có hại gì


      Con chó...


      ra từ trước tới nay trong lòng thái hậu, ả chỉ bằng con chó!


      "Muốn trách, ngươi nên trách A Tiêu. A Tiêu tiến cung, nó nhận ra ngươi. Nó che giấu giúp ngươi như A Khánh đâu."


      "Con người A Tiêu luôn tùy tiện, lỡ nó cẩn thận lộ ra ngoài, còn gì là uy nghi của hoàng gia. Hơn nữa chuyện này cũng đến lúc kết thúc rồi." Thái hậu chậm rãi xoay người.


      "Người biết rồi?" Ngọc Điệp ôm phần bụng đau nhức, ra lời.


      Thái hậu cao ngạo cười cười: "Có chuyện gì mà qua được mắt ai gia?"


      Thực ra lúc Ngọc Điệp mới tiến cung, bà cũng có chút nghi ngờ. lúc tình hình thế này, Lãnh Dịch Hạo sao có thể dễ dàng đồng ý như thế? Biết Vương phi tiến cung trở thành con tin, nhưng lại chút do dự để nàng ta vào. cách khác, vị Vương phi này hề quan trọng đối với .


      Bà nghe Lãnh Dịch Khánh từng vì Úc Phi Tuyết mà đánh nhau với Lãnh Dịch Hạo. Thế nhưng bây giờ, hai người ấy đều lạnh nhạt với Ngọc Điệp. Trong khi đó, vào đêm Lãnh Dịch Hạo tiến cung, có thể thấy đặt hết tâm hồn vào Thanh Loan điện.


      Cho nên bà có thể kết luận, Vương phi ở bên cạnh bà là giả, mà người ở trong Thanh Loan điện mới là .


      Lúc nhìn thấy Úc Phi Tuyết, bà càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình là chính xác.


      Chiếc vòng ngọc tay Úc Phi Tuyết, trong thiên hạ chỉ có duy nhất cái. Lúc Úc Phi Tuyết rời cung, chính tay bà đeo cho Úc Phi Tuyết.


      "Tôi hiểu." Ngọc Điệp thể ngờ, chiếc vòng ngọc nho có thể đẩy ả từ cao rớt xuống vực thẳm.


      "Ngươi cần biết." Thái hậu thản nhiên xoay người nhìn Ngọc Điệp, "Ngươi chỉ cần biết, Lãnh Dịch Hạo biết đưa ngươi tiến cung là đem ngươi đẩy vào hố lửa, nhưng vẫn cố tình làm như vậy, muốn nhìn ngươi chết! Là Lãnh Dịch Hạo muốn ngươi chết, phải ai gia! Người ai gia muốn giết phải là ngươi, là do ngươi tự dẫn xác tới!"


      Trong lòng Ngọc Điệp tràn đầy đau xót, đúng là Lãnh Dịch Hạo bảo ả đến.


      Thái hậu dáng vẻ đắc thắng nhìn Ngọc Điệp, có vài lời, bà cần phải giải thích việc mình làm với bất kỳ ai. Nếu Úc Phi Tuyết ở trong cung, như vậy kẻ giả danh này còn quan trọng nữa rồi.


      Nhưng Ngọc Điệp này lừa đảo thủ đoạn inh, ả ở hậu cung, vậy mà có bản lĩnh khiến Úc thừa tướng ở trước mặt thừa nhận ả, ngay cả Lãnh Dịch Khánh cũng vạch trần ả.


      Nữ nhân nguy hiểm này, giữ lại là tai họa!


      Nhưng trước giờ bà làm việc gì cũng đều chừa lại đường lui, những lời này, bà ra.


      "Giờ ngươi hiểu chưa? Người muốn ngươi chết phải là ai gia, mà là Lãnh Dịch Hạo! Người muốn mạng của ngươi cũng phải ai gia, mà là Úc Phi Tuyết !"


      mặt thái hậu có vẻ bí hiểm, điều bà muốn chính là để cho nữ nhân này hận Lãnh Dịch Hạo, cho dù ả ta chết, cũng phải để cho ả mang theo oán hận đối với Lãnh Dịch Hạo mà chết!


      "Người đâu, cho ta uống thuốc!" Thái hậu vẫy tay, có mấy người thị vệ bưng chén thuốc tới.


      "Bà... Bà muốn làm gì?" Toàn thân Ngọc Điệp còn chút sức lực, ả cố gắng lùi về phía sau, đáng tiếc phía sau là bức tường.


      "Ta chỉ muốn mượn bào thai trong bụng ngươi dùng lát." Thái hậu cười hết sức lạnh lùng.


      "... Đừng......" Ngọc Điệp thét lên chói tai, lùi về phía sau, bọn thị vệ tiến lên kéo Ngọc Điệp, ép ả uống thuốc.


      Bụng đau đớn dữ dội, hai má bị bóp vào rất đau khiến Ngọc Điệp bất lực mồm kêu cứu, thế nhưng miệng vừa hé ra liền bị chén thuốc nóng có mùi nồng nặc đổ vào trong họng.


      Đừng ----- Ngọc Điệp liều mạng giãy giụa, Lãnh Dịch Hạo, Úc Phi Tuyết hai người các ngươi đều đáng chết! Đều đáng chết!


      Đúng lúc này, từ ngoài cửa sổ cợt xuất bóng đen tiến đến, tay cầm trường kiếm, chỉ vài đường kiếm giải quyết xong mấy người thị vệ, ôm lấy Ngọc Điệp, phi thân qua cửa sổ chạy thoát ra ngoài.


      Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt. Lúc mọi người sực tỉnh hình bóng Ngọc Điệp còn.


      "Người đâu! Đuổi theo!" Thái hậu giận dữ. Trong hậu cung lại có thể có cao thủ như vậy nấp.


      "Chờ chút!" Thái hậu đột nhiên mở miệng, chỉ do dự chốc lát rồi chậm rãi : "Đuổi theo, tìm cho được ả, nhưng đừng để ai biết. Tìm được nhớ bám theo xem ả giở trò gì!"


      "Vâng!" Bọn thị vệ lên tiếng trả lời rồi lui xuống.


      Nhìn Ngọc Điệp trốn thoát, thái hậu chút kinh hoảng. Tuy rằng Ngọc Điệp hận bà, nhưng ả càng hận Úc Phi Tuyết. Vì vậy bà nóng nảy. Có lẽ, lúc Ngọc Điệp bị ép đến đường cùng còn có thể lợi dụng được ả.


      Lãnh Dịch Tiêu xông thẳng vào ngự thư phòng: "Đại ca!"


      "A Tiêu?" Lãnh Dịch Khánh buông tấu chương trong tay, đứng dậy đón chào. Đối với tiểu đệ này, vẫn luôn quý.


      "Nghe đệ cải trang rời khỏi kinh thành, sao lại đột nhiên quay về?"


      "Lúc này mà đại ca còn bình tĩnh ngồi đây được sao?" Lãnh Dịch Tiêu chuyện phiếm, vội đem tất cả chuyện xảy ra bên ngoài thành kể hết cho Lãnh Dịch Khánh.


      Lãnh Dịch Khánh nhíu mày: "Chuyện này, trẫm nghe ."


      "Vậy sao? Đại ca, huynh dự định xử lý thế nào?"Lãnh Dịch Tiêu còn có vẻ gấp gáp hơn cả Lãnh Dịch Khánh.


      "Yên tâm , trẫm dặn dò xuống dưới, trong hoàng cung nếu có thủ dụ của trẫm, ai được tự ý ra vào. Xung quanh kinh thành đều được trẫm cho tăng thêm người bảo vệ. Chỉ cần có chút biến động, trầm là người biết trước tiên. " Lãnh Dịch Khánh .


      Lãnh Dịch Tiêu gật đầu: "Úc thừa tướng cáo ốm vào triều, sản nghiệp của Tần gia bị niêm phong, xảy ra chuyện gì vậy?"


      Lãnh Dịch Khánh vắn tắt mọi chuyện cho Lãnh Dịch Tiêu biết.


      Lãnh Dịch Tiêu do dự chút:"Vậy chuyện của Úc Phi Tuyết là thế nào?"


      mặt Lãnh Dịch Khánh lên tia dịu dàng: "Vài ngày nữa nàng ấy là hoàng phi của trẫm. Trẫm cũng biết để nàng ấy làm hoàng phi là thiệt thòi cho nàng ấy, nhưng việc mẫu hậu chấp nhận cho nàng ấy làm hoàng phi tiến bộ rất lớn rồi. Đợi ọi chuyện êm xuôi, trẫm phong nàng ấy làm hoàng hậu."


      "Chuyện đệ muốn hỏi phải chuyện này!" Lãnh Dịch Tiêu sốt ruột, "Nàng ấy là người của nhị ca, tại sao lại..."


      " phải nữa rồi."


      "...." Lãnh Dịch Tiêu cũng biết, hai người ca ca từng vì Úc Phi Tuyết mà đánh nhau, thế nhưng ngờ chuyện lại thành ra như vậy a!


      "Nàng ấy phải là Úc Phi Tuyết, mà là Luyến Tuyết, đệ sớm được gặp nàng ấy thôi, vì vậy đệ phải chuẩn bị tâm lý. Trẫm muốn đến lúc đó có chuyện vui xảy ra. Giờ nàng ấy mang thai, sức khỏe rất quan trọng." Trong giọng dịu dàng của Lãnh Dịch Khánh lại mang theo đe dọa.


      "Mang thai? Là của ai?" Lãnh Dịch Tiêu mở to mắt.


      Lãnh Dịch Khánh đáp.


      "Là của nhị ca!" Lãnh Dịch Tiêu thử đoán, nhưng nhìn sắc mặt Lãnh Dịch Khánh, càng khẳng định câu trả lời mình vừa đưa


      "Là ai quan trọng, quan trọng đó là con của nàng ấy." Lãnh Dịch Khánh hơi cong môi, chỉ cần Úc Phi Tuyết chịu ở lại bên cạnh , có đứa bé cũng sao.


      "Đại ca, huynh điên rồi!" Lãnh Dịch Tiêu lắc đầu tỏ vẻ thể chấp nhận được.


      "Trẫm có điên, trẫm chỉ cảm thấy có nàng ấy, cuộc sống trở nên vô nghĩa. Đệ hiểu ? Nếu như vì Tiểu Tuyết, trẫm nắm giữ ngôi vị hoàng đế này." Trong lòng Lãnh Dịch Khánh dâng lên cỗ xúc động.


      "Có ý gì?" Lãnh Dịch Tiêu thấy hình như mình bỏ lỡ nhiều trò vui.


      "Trước đây, trẫm nhìn Tiểu Tuyết bị Ngọc Điệp bắt nạt, A Hạo lại tin tưởng nàng ấy, nhiều lần hiểu lầm nàng. Trẫm rất muốn bảo vệ nàng, nhưng trẫm có quyền lực. Bây giờ khác rồi, trẫm có thể công khai bảo vệ nàng, để cho nàng bị bất kỳ ai làm hại. Chỉ cần nàng ấy vui, trẫm có thể vì nàng ấy làm mọi chuyện!" Khuôn mặt Lãnh Dịch Khánh đầy vẻ dịu dàng, hạnh phúc.


      "Đại ca, huynh những lời này nghe buồn nôn quá." Lãnh Dịch Tiêu thở dài, đại ca điên đến mức có thuốc nào cứu được nữa rồi.


      Bên ngoài cửa, Úc Phi Tuyết cảm động, đôi mắt mơ màng đẫm lệ.


      Thái hậu ban ý chỉ, chuyện đồng ý cho nàng làm phi vốn thể thay đổi được. Nhưng trong lòng Úc Phi Tuyết, nàng thể nào tin chuyện này là .


      Cho nên nàng mới đến tìm Lãnh Dịch Khánh để chào từ biệt. ngờ lại nghe được cuộc chuyện này.


      A Khánh ơi A Khánh, huynh luôn lặng lẽ làm mọi việc vì ta, nhưng ta lại có gì để báo đáp lại ân tình này của huynh. Thậm chí, ngay cả việc ở lại hoàng cung ta cũng làm đưực.


      Ngoài việc đau lòng, Úc Phi Tuyết nghĩ tới việc Lãnh Dịch Tiêu . Xung quanh kinh thành có rất nhiều người lạ tới? Chẳng lẽ tiểu sư phụ bắt đầu ra t


      Úc Phi Tuyết lặng lẽ xoay người rời .


      Nàng từng hỏi Lãnh Dịch Khánh, hỏi muốn làm hoàng đế như thế nào. Lãnh Dịch Khánh , muốn cho đất nước giàu mạnh, người dân có cuộc sống ổn định, đường sợ mất của, khắp đất nước có ăn xin.


      Nàng tin Lãnh Dịch Khánh vị vua tốt. Nhưng tiểu sư phụ...


      lúc Úc Phi Tuyết thất thần, người mặc đồ đen đột nhiên xông đến. Úc Phi Tuyết theo bản năng lắc mình tránh được.


      "Ngươi là ai?" Úc Phi Tuyết quan sát hắc y nhân trước mặt, là nàng ta?! Hắc y nhân này là người lần trước hại nàng ngã xuống núi!


      Hắc y nhân vẫn lên tiếng, giơ kiếm lao về phía Úc Phi Tuyết đâm liên tục.


    3. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 156: Ta phải vương phi
      Edit: skipbeat
      Beta: Đông Tử

      Võ công của hắc y nhân căn bản cao hơn Úc Phi Tuyết, chiêu nào chiêu nấy đều như muốn lấy mạng, Úc Phi Tuyết chỉ có thể chống đỡ mà cơ hội phản công nào. Đúng lúc này, thân ảnh Lãnh Dịch Khánh đột nhiên xuất chắn trước mặt Úc Phi Tuyết, đỡ cho nàng kiếm chí mạng, cùng lúc Lãnh Dịch Tiêu cũng ra tay, thị vệ trong cung ầm ập kéo đến, vây quanh hắc y nhân.


      Hắc y nhân thấy bị bắt, ánh mắt trầm xuống, nuốt độc tự tử. Lãnh Dịch Khánh giận dữ tiến lên giật khăn che mặt, khuôn mặt nữ nhân. Bởi vì trúng độc nên khuôn đầu bắt đầu trở nên xanh đen.


      Úc Phi Tuyết dám nhìn, quay đầu , bỗng nghe thấy Lãnh Dịch Tiêu thét lên kinh hãi:


      "Đại ca, huynh bị thương!"


      Úc Phi Tuyết kinh hãi, quả nhiên, cánh tay Lãnh Dịch Khánh có vết thương dài, miệng vết th chảy ra ngoài máu đen.


      kiếm có độc.


      Tẩm cung hoàng đế hoàn toàn rối loạn, tất cả ngự y đều tập trung quanh giường Lãnh Dịch Khánh, thể hết bản lĩnh chữa thương.


      Thái hậu lau nước mắt đứng bên cạnh: "Lập tức tìm ra người đứng phía sau sai khiến! Ai gia muốn tru di cửu tộc kẻ đó, lấy cái chết tạ tội!"


      "Vâng!"


      Úc Phi Tuyết trong lòng biết kẻ đứng sau là Ngọc Điệp, nhưng câu "tru di cửu tộc" của thái hậu làm cho Úc Phi Tuyết dám mở miệng.


      Ngọc Điệp bây giờ là Vương phi, nếu như khai ra Ngọc Điệp, cuối cùng nhất định liên lụy đến Lãnh Dịch Hạo. Làm tốt có khi ngay cả mình cũng bị liên lụy.


      Hơn nữa, trước kia Ngọc Điệp là người luôn bên cạnh thái hậu như hình với bóng, tại, ràng Ngọc Điệp mất tích.Chẳng lẽ bên kia Ngọc Điệp xảy ra chuyện gì?


      Úc Phi Tuyết trong lòng còn suy đoán, mà Lãnh Dịch Khánh hơi thở mong manh. Đây là loại độc cả thái y đều thúc thủ vô sách.


      "Để ta xem." Úc Phi Tuyết tiến lên tự mình bắt mạch cho hoàng thượng, hoàng thượng mạch đập hỗn loạn, xác thực đây phải là độc bình thường, xem ra, cần nhị sư phụ của nàng ra tay. Nhưng là nhị sư phụ nhiều năm qua màng thế , càng muốn kết giao với người quyền quý, nếu như dùng uy quyền hoàng đế để mời, chỉ sợ đánh chết nhị sư phụ cũng chịu vào cung. Chỉ có thể dùng tình cảm cá nhân.


      "Tiểu nữ có thể cứu hoàng thượng, nhưng cũng phải cần thái hậu ân chuẩn cho tiểu nữ xuất cung chuyến. Hơn nữa cho phép bất kỳ người nào theo dõi." Úc Phi Tuyết đưa ra điều kiện.


      "Chuẩn! Ngươi lập tức xuất cung! Nếu như giờ Mùi ngươi hồi cung, ai gia lật ba tấc đất cũng phải tìm ra ngơi đem bầm thây vạn đoạn!" Thái hậu lập tức hạ lệnh.


      Thái hậu xong, tiến lên bước khẽ bên tai Úc Phi Tuyết: "Ai gia biết ngươi là ai, nếu như ngươi dám giở trò bịp bợm, ai gia làm cho cả nhà ngươi chôn cùng."


      Lời thái hậu làm cho Úc Phi Tuyết lập tức hiểu, Ngọc Điệp quả nhiên có chuyện.


      "Xin Thái hậu yên tâm, hoàng thượng đối với tiểu nữ ân trọng như núi, tiểu nữ tuyệt đối đứng nhìn người gặp chuyện may. Huống chi, hoàng thượng vì tiểu nữ nên mới bị thương, cho dù muốn dùng mạng của tiểu nữ, tiểu nữ cũng câu oán hận. Trước giờ Mùi, tiểu nữ nhất định trở về." Úc Phi Tuyết xong lập tức xuất cung.


      Thái hậu cùng cả điện quần thần đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn theo Úc Phi Tuyết, lúc này toàn bộ ngự y đều bó tay chịu chết, còn có ai có thể cứu hoàng thượng đây?


      Úc Phi Tuyết vội vàng xuất cung, thuận lợi tìm được nhị sư phụ, đem tình đại khái từ đầu đến đuôi ra.


      Giang Bất Nhị sau khi nghe xong, cũng lập tức trả lời, chỉ là tiếp tục yên lặng thu thập dược liệu của mình.


      "Nhị sư phụ, van cầu người cứu ! Tốt xấu gì cũng là vì con mới có thể bị trúng độc." Úc Phi Tuyết lẽo đẽo lải nhải theo sau Giang Bất Nhị, đạt được mục đích dừng lại.


      Giang Bất Nhị im lặng lên tiếng, Úc Phi Tuyết cướp lấy dược liệu trong tay .


      "Người mà đồng ý, con ở đây làm phiền người đến chết!"


      "Sắp làm mẹ con người ta rồi mà còn đứng đắn vậy sao!" Giang Bất Nhị khó chịu, đoạt lại dược trong tay Úc Phi Tuyết.


      "Hả? Người cần bắt mạch mà có thể nhìn ra được?" Úc Phi Tuyết kinh ngạc.


      Giang Bất Nhị thèm trả lời câu hỏi nhàm chán như vậy của nàng.


      "Nhị sư phụ! Con xin người đó, coi như là giúp bằng hữu của con vậy được ?" Úc Phi Tuyết lôi kéo Giang Bất Nhị, người ta làm việc.


      "Vị bằng hữu này của ngươi địa vị quá lớn, ta quản được."" Vào cung tức là lộ ra thân phận, lộ ra địa vị, thời gian thanh nhàn của như giờ còn nữa.


      "Sư phụ"


      " ra ngoài!" Giang Bất Nhị thèm đáp lại Úc Phi Tuyết, trực tiếp đem nàng đuổi ra ngoài.


      "Ta . Con nên từ bỏ !"


      "Nhị sư phụ! Nhị sư phụ mở cửa ra!" Úc Phi Tuyết dùng sức đập vào ván cửa, đáng tiếc có người trả lời nàng.


      Úc Phi Tuyết kêu nửa ngày, có người mở cửa cho lại đưa đến vài người muốn gặp.


      "Vương phi." Cảnh Thu mang theo người xuất sau lưng Úc Phi Tuyết.


      "Ngươi? Ta phải là Vương phi. ." Úc Phi Tuyết phủ nhận.


      "Vương phi, xin người theo chúng tiểu nhân hồi phủ." Cảnh Thu cầu xin.


      "Ta tại sao phải trở về, ta biết các ngươi sao? Các ngươi nhận nhầm người à?" Úc Phi Tuyết vung tay rời .


      "Xin đắc tội." Cảnh Thu vung tay lên, vài tên thị vệ xông lên, Úc Phi Tuyết mang thai, chiêu thức đánh ra có hạn, khắp nơi lại có người. Còn đối phương lại bắt được nàng bỏ qua, cuối cùng là Cảnh Thu thần biết điểm huyệt Úc Phi Tuyết.


      "Vương phi, đắc tội." Cảnh Thu dứt lời, cỗ kiệu nhanh chóng tiến lại, Cảnh Thu đem Úc Phi Tuyết nhét vào trong kiệu, cỗ kiệu nhanh chóng rời .


      Cỗ kiệu đường chạy như bay đến Thuận Vương phủ.


      "Vương phi, người xem Vương gia!" Cảnh Thu đem Úc Phi Tuyết đưa vào trong phòng, lúc này mới cởi bỏ huyệt đạo của nàng, rồi nhanh chóng lui ra ngoài. cũng có biện phápLãnh Dịch Hạo suốt ngày say xỉn, chẳng màng chuyện gì. Nhưng mà kinh thành sắp tới có đại phát sinh, vương gia thể cứ suốt ngày như vậy được!


      Úc Phi Tuyết vốn định đập cửa chửi bậy, nhưng ánh mắt lại bị người nằm ngang giường hấp hẫn.


      Lãnh Dịch Hạo duệ khí lỗi lạc trước đây, tại tay nắm lấy bầu rượu nằm vắt ngang giường lớn, bộ dáng lôi thôi lếch thếch, có vẻ rất chán chường. mặt trơn bóng trước kia giờ lún phún đầy râu.


      là Lãnh Dịch Hạo ư? Úc Phi Tuyết thể tiến lại gần.


    4. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 157: “Củi khô lửa mạnh”
      Edit: Skipbeat
      Beta: Đông Tử

      là Lãnh Dịch Hạo sao?


      Lông mày kiếm trong giấc ngủ nhíu chặt, hai mắt nhắm nghiền, lại như ở trong mộng nhưng thể bình yên. Phong thái tuấn dật khuôn mặt vì men say mà trở nên ủ rũ, lại có chút nhợt nhạt.


      Sao lại biến thành thế này?


      phải là giả vờ đấy chứ? Úc Phi Tuyết đẩy đẩy Lãnh Dịch Hạo, Lãnh Dịch Hạo phản ứng.


      Ngoài cửa sổ, Cảnh Thu kể:


      "Vương phi, thuộc hạ cũng bất đắt dĩ cả thôi. Từ sau hôm tiến cung trở về, Vương gia liền trở nên như vậy. Vương gia rời kinh năm ngày, ngủ nghỉ, trở lại trong phủ vừa nghe được tin người tiến cung, liền vội vàng vào cung. ngờ rằng...."


      "Thuộc hạ vừa mới mạo phạm Vương phi, thỉnh vương phi thứ lỗi, nhưng mà bây giờ giống trước kia, bên trong kinh thành nguy cơ tứ phía, Vương gia lại có chí tiến thủ như thế này, thuộc hạ còn cách nào khác, mới phải mời vương phi trở về. Xin vương phi nể tình thâm ý trọng của vương gia đối với vương phi mà khuyên nhủ v


      rời kinh năm ngày? ngủ nghỉ? Về cung lập tức tiến cung tìm nàng?


      "Vương phi, đến giờ người vẫn chưa sao? Nếu như người vương gia quan tâm là Ngọc Điệp, vậy tại sao khi tiến cung lại đến thăm Ngọc Điệp lần. Thuộc hạ biết, những lời này của thuộc hạ ra quá đường đột, nhưng mà thuộc hạ chịu được nữa."


      "Thuộc hạ theo chủ tử bao năm nay, chưa bao giờ thấy chủ tử có dáng vẻ như vậy. Thuộc hạ đành lòng, huống chi chủ tử cũng từng kinh thành vài ngày nữa có họa lớn. Thuộc hạ còn cách nào khác mới mời vương phi trở về."


      "Vương phi, chủ tử cho Ngọc Điệp tiến cung thay người, người có biết tại sao ?"


      Úc Phi Tuyết mím môi .


      "Bởi vì chủ tử biết , trong cung có người có ý đồ xấu với người. Chủ tử thà rằng, để người tạm thời rời , chứ muốn người chịu bất kỳ thương tổn nào."


      "Thuộc hạ xong, vương phi muốn hay ở, xin cứ tự nhiên, người muốn làm gì cũng được, thuộc hạ cũng ngăn người rời nữa".


      Cảnh Thu dứt lời liền cho đám người vây quanh phòng ngủ rời . Tất cả lại yên tĩnh trở lại.


      Úc Phi Tuyết muốn rời , thực muốn rời . Nhìn thấy bộ dáng chán chường của Lãnh Dịch Hạo, trong lòng nàng nhói đau từng cơn. quan tâm nàng sao?


      Nàng kìm được lòng, lại gần xoa lên khuôn mặt đầy râu của Lãnh Dịch Hạo. Trong khoảng thời gian ngắn, suy nghĩ hết cái này đến cái khác.


      Tại kinh thành, ít ngày nữa có thay đổi lớn, là muốn tiểu sư phụ ít ngày nữa dụng binh sao?


      Lãnh Dịch Hạo rời khỏi kinh thành năm ngày ngủ nghỉ, chính là vì chuyện này sao? Vì sao thương lượng chuyện này với


      Trong hoàng cung, rốt cục là ai muốn gây bất lợi cho Lãnh Dịch Hạo? Ai lại có quyền lực lớn gây thương tổn tới Lãnh Dịch Hạo như vậy? Cho đến bây giờ nàng vẫn nghi ngờ, rốt cuộc là tại sao Lãnh Dịch Hạo lại phải giả bệnh? Chẳng lẽ là có liên quan đối với người trong cung kia?


      Người này rốt cuộc là ai??


      Hoàng đế thay đổi, như vậy rốt cuộc là ai, cả khi tiên đế lẫn Lãnh Dịch Khánh tại vị đều có ảnh hưởng lớn?


      Chẳng lẽ là... Thái hậu?


      Nàng nhớ Lãnh Dịch Hạo từng đừng đem thái hậu xem là người tốt. Xem ra sai, Thái hậu vẫn muốn đối phó với Lãnh Dịch Hạo, tại sao?


      Úc Phi Tuyết còn nghĩ liên miên, người say giường Lãnh Dịch Hạo trong mộng lạỉ ngửi thấy mùi hương lâu thấy.


      Đây là mùi hương của tiểu nha đầu kia. Chẳng lẽ, cuối cùng ở trong mộng có thể nhìn thấy tiểu nha đầu kia sao?


      Lãnh Dịch Hạo đột nhiên bật dậy, hướng lại gần mùi hương kia, mùi thơm vừa chân vừa mờ ảo vương vấn quanh chóp mũi, Lãnh Dịch Hạo đột nhiên vươn tay tóm lấy thân thể mềm mại, tựa hồ sợ nàng biến mất tức , đem thân thể nàng kéo vào lòng ôm chặt buông.


      "Làm gì, làm gì! Thả ta ra!" Úc Phi Tuyết dùng hết sức muốn thoát khỏi tay Lãnh Dịch Hạo, nào biết nàng càng giãy dụa, Lãnh Dịch Hạo càng ôm chặt hơn, cho đến khi Úc Phi Tuyết thở được, biết làm sao.


      "Tên biến thái, ngươi mà buông ra ta cắn chết ngươi đó." Úc Phi Tuyết hung dữ mắng.


      "Tiểu nha đầu, tiểu nha đầu." biết thần trí của có thanh tỉnh hay , thấp giọng lẩm bẩm bên tai của nàng, thập phần ràng. Nhưng mà ánh mắt của lại mê man, tựa hồ nhìn về nơi xa xôi nào đó.


      "Lãnh Dịch Hạo, đứng dậy cho ta." Úc Phi Tuyết phát mình rất bi thảm trở thành cái chăn nằmưới Lãnh Dịch Hạo.


      Đúng, là mùi hương này.


      Lãnh Dịch Hạo nửa tỉnh nửa say chăm chú ôm chặt thân ảnh phía dưới, mạnh mẽ cúi đầu, ngậm chặt đôi môi mềm mại quen thuộc.


      Úc Phi Tuyết muốn hô to biến thái, nào biết bị chặn miệng như vậy.


      Vì vậy, củi khô gặp lửa nóng, cháy phừng phừng.


      Đầu lưỡi Lãnh Dịch Hạo cấp tốc tìm kiếm khát vọng ngọt ngào của , thế công ngày càng mãnh liệt. Bàn tay hề nhàn rỗi, trong nháy mắt chui vào trong vạt áo của nàng, vuốt ve da thịt mềm mại nhung nhớ lâu.


      Úc Phi Tuyết bị Lãnh Dịch Hạo khuấy động khiến cho đầu óc choáng váng, hiểu người này thế nào mà liều chết như vậy! Muốn đẩy ra nhưng thân thể mềm mại bất đắc dĩ nghe sai khiến. Bàn tay bé tê dại, còn chút sức lực nào. Râu của đâm vào làm Úc Phi Tuyết có chút đau, nhưng mà cũng đem lại cảm giác khác làm cho thân thể Úc Phi Tuyết tránh được run rẩy.


      "Tuyết Nhi... Tuyết Nhi của ta...." Lãnh Dịch Hạo cắn cắn vành tai Úc Phi Tuyết thấp giọng lẩm bẩm.


      Giọng kia, như là từ chín tầng mây đột nhiên hạ xuống luồn lách vào nội tâm của nàng, dễ dàng mở cánh cửa luồn đóng chặt lòng nàng.


      Đây là lần đầu tiên Lãnh Dịch Hạo chính thức gọi nàng là "Tuyết Nhi".


      Đây là cách gọi thân thiết thế nào. đời chỉ từng có hai người gọi nàng như vậy, người là mẫu thân, người còn lại chính là tiểu sư phụ.


      Nhưng mà...


      Tiểu sư phụ đơn thuần như nàng nghĩ, lý tưởng của tiểu sư phụ quá rộng lớn, lớn đến nỗi nàng thể nào tiếp nhận được. Hơn nữa trong giấc mộng mỗi đêm của nàng, người nàng nhìn thấy còn là tiểu sư phụ nữa.


      Khi ngửi thấy hương vị khoan khoái nàng còn nghĩ đến tiểu sư phụ đầu tiên nữa.


      Là nàng thay đổi hay tiểu sư phụ thay đổi?


      Úc Phi Tuyết trong lòng bỗng dâng lên nỗi chua xót.


      A Hạo, ngươi thực ta sao? Tần Thế Viễn ta ngươi, Lãnh Dịch Khánh , trong lòng ta chỉ có ngươi. Vậy còn ngươi, ngươi có ta ?


      "Tuyết Nhi..." Lãnh Dịch Hạo biết từ lúc nào, bỏ quần áo của hai người, ôm nàng chặt, đột nhiên hạ xuống, đem lửa nóng đưa vào trong nàng, cấp bách hướng tới.


      Kìm được gầm tiếng, bắt đầu điên cuồng tham lam đòi hỏi. Như thể là chờ đợi rất lâu rồi, mỗi lần tấn công đều đem hết sức khám phá.


      Tiểu Tuyết Nhi, có phải chỉ có ở trong mơ ta mới có thể nhìn thấy nàng. Có phải chỉ có ở trong mơ, ta mới có thể lần nữa tìm được nàng? Nếu như chỉ là giấc mơ, cho dù chỉ là mơ, ta cũng muốn có nàng!


      chịu nổi điên cuồng đòi hỏi của Lãnh Dịch Hạo, Úc Phi Tuyết toàn thân run rẩy, còn sức lực bám lấy cổ Lãnh Dịch Hạo. Từng đợt sóng đổ ập tới, bất ngờ thét chói tai.


      Cũng chỉ có tại thời khắc này, nàng mới hiểu ra, hóa ra người được đặt tận sâu đáy lòng nàng là Lãnh Dịch Hạo.


      Tần Thế Viễn đúng, kỳ tất cả mọi người đều thấy được, Tần Thế Viễn, Lãnh Dịch Khánh, bọn họ đều nhìn ra được lòng của nàng, nhưng sao nàng lạỉ là người biết sau vậy?


      Trong lòng Lãnh Dịch Hạo, chỉ có nàng sao?


      vì nàng mới uống rượu? như vậy sao?


      "A Hạo, chàng ta ?". Nàng cắn môi, cất tiếng hỏi.


      ", Tiểu Tuyết Nhi của ta, ta chỉ duy nhất mình nàng." Lãnh Dịch Hạo đè thấp giọng thề thốt, "Tuyết Nhi, ta nàng.


      Câu cuối Lãnh Dịch Hạo làm cho nước mắt dồn nén lâu của Úc Phi Tuyết trào ra.


      A Hạo, A Hạo, bất luận chàng lòng hay chỉ là trong lúc say, ta vẫn tin.


      Trong phòng mảnh xuân sắc động lòng người.


      Cho đến lâu sau đó, Lãnh Dịch Hạo rốt cuộc gầm tiếng, đem tình mãnh liệt của mình bắn sâu vào trong cơ thể Úc Phi Tuyết. Sau đó, nghiêng đầu, ngủ.


      rất mệt mỏi.


      Úc Phi Tuyết cũng mệt nhưng nàng hiểu rằng nàng thể ngủ.


      Nằm bên cạnh Lãnh Dịch Hạo, lẳng lặng ngửi thấy mùi rượu nồng đậm người , vươn bàn tay bé, nhàng vuốt ve khuôn mặt của .


      "A Hạo. Chàng phải nhớ chàng , chàng ta."


      Trả lời nàng chỉ có tiếng thở đều đều.


      Môi Úc Phi Tuyết cong lên nụ cười, hai dòng nước mắt chảy xuống bên gối.


      A Hạo, thực ra ta cũng rất chàng. Nhưng mà giờ ta phải hồi cung.


      Điều chỉnh lại thân thể, Úc Phi Tuyết bủn rủn gượng dậy, chậm rãi đứng lên. Mặc lên y phục, ra ngoài cửa.


      tới cửa, nàng quay đầu lại, nhìn khắp quanh phòng, cuối cùng nhìn thoáng qua người đàn ông ngủ say phía bên kia giường lớn, dứt khoát xoay người rời .


      A Khánh, cũng lừa gạt ta sao ?


      "Vương phi" Cảnh Thu đợi ngoài cửa ngăn cản đường của nàng.


      "Ngươi muốn hay ở, ta muốn làm gì cũng được mà." Mắt Úc Phi Tuyết trong suốt nhìn Cảnh Thu.


      Cảnh Thu tránh ánh mắt của Úc Phi Tuyết, cúi đầu xuống: "Vâng, nhưng thuộc hạ muốn thay chủ tử hỏi câu."


      Úc Phi Tuyết nhướn mày: "Hỏi cái gì?"


      "Vương phi, người làm nương nương sao?" Cảnh Thu lấy dũng khí hỏi.


      "Cái gì?" Úc Phi Tuyết trợn tròn mắt, Thái Hậu quả thực hạ ý chỉ, hơn nữa còn , để cho nàng suy nghĩ. Nhưng mà nàng chưa đồng ý, mà tại sao tin tức truyền tới đây nhanh như vậy rồi?


      "Đêm hôm đó, vương gia ở trong cung đợi ngài cả đêm, nhưng mà.... sau đó, vô tình nghe được người muốn làm Nương nương. Tiểu thái giám giữ cửa cũng như vậy, vương gia rất sốc, cho nên... cho nên... thuộc hạ muốn hỏi vương phi, người muốn làm Nương nương ư?"


      Úc Phi Tuyết nghe được điều mấu chốt: "A Hạo ở trong cung đợi đêm? phải rời sao?"


      Cảnh Thu nghe ra được manh mối: " có, thuộc hạ và vương gia đợi trong cung cả đêm, vương gia tìm khắp hoàng cung cũng tìm được vương phi, hừng đông mới thất vọng rời ."


      Úc Phi Tuyết trầm mặc.


      A Khánh, cũng lừa gạt ta sao?


      "Chưa hề đồng ý." Úc Phi Tuyết đơn giản bốn chữ, có số việc, cũng thể hai lời giải thích hết được.


      Cảnh Thu gật đầu: "Thuộc hạ hiểu. Vậy tại sao Vương phi đồng ý ở lại đó."


      Úc Phi Tuyết do dự chút, Cảnh Thu cũng là người có thể tin được, vì vậy liền đem tình hình trong cung đại khái ra.


      Cảnh Thu nhíu mày suy nghĩ: "Có lẽ thuộc hạ có biện pháp cho nhị sư phụ của người tiến cung."


      " hả?" ngờ đầu gỗ Cảnh Thu cũng nghĩ ra biện pháp.


      ***


      Úc Phi Tuyết cước đá văng cửa nhà Giang Bất Nhị: "Nhị sư phụ!"


      Giang Bất Nhị nhìn thoáng quá Úc Phi Tuyết:


      "Ta rồi, ta vào cung đâu, ngươi ."


      Úc Phi Tuyết nhìn Giang Bất Nhị, sau nữa ngày, nàng đột nhiên vung áo quỳ xuống:


      "Nhị sư phụ, con biết lý do người muốn vào cung. Nhưng mà nhị sư phụ, người từng với con, học y chính là vì cứu người. Mà hôm nay kinh thành là gợn khói chiến tranh, sát khí ngưng tụ, con tin bằng tuệ nhãn của nhị sư phụ, nhất định biết được điều này."


      "Tiểu Tuyết chỉ là nha đầu ham chơi, cũng biết cái gì gọi là đại nghĩa dân tộc, an nguy bách tính. Lãnh Dịch Khánh cho con rằng, làm hoàng đế chính là làm cho phố có trộm cướp, có người phải ăn xin, hoàng đế như , hoàn toàn có năng lực cứu người hơn chúng ta, nhị sư phụ, người cứu , phải là có thể cứu được rất nhiều dân chúng ư?"


      Có vẻ hơi tác động đến Giang Bất Nhị, nhưng ông chỉ vuốt chòm râu gì.


      Úc Phi Tuyết tiếp tục :


      "Tiểu Tuyết biết , người muốn tiến cung, muốn thân phận của mình lộ ra ngoài, nếu như người lo lắng điều này, Tiểu Tuyết dùng đầu của mình đảm bảo, nhất định để cho nhị sư phụ lâm vào hoàn cảnh khó khăn. Tiểu sư phụ từng , Tiểu Tuyết có tướng Hoàng hậu. Tiểu Tuyết tự ình tạm thời dùng tư cách Hoàng hậu, cam đoan với nhị sư phụ, việc mà nhị sư phụ lo ngại nhất định xảy ra. Cho dù xảy ra, Tiểu Tuyết cũng dốc hết sức lực để ngăn cơn sóng dữ."


      Giang Bất Nhị dường như còn do dự.


      "Nếu như nhị sư phụ .." Úc Phi Tuyết khốn khổ ngẩng đầu: "Nhị sư phụ, xin tha thứ cho đồ nhi bất hiếu, đồ nhi đem tin tức của nhị sư phụ tức là tin tức của Giang Bất Nhị công bố ra bên ngoài, đến lúc đó nhị sư phụ đến bất kỳ chỗ nào cũng có được yên bình."


      Giang Bất Nhị bỗng nhiên ngẩng đầu:"Ngươi dám uy hiếp vi sư?"


      "Nếu đồng ý, Thái hậu hạn cho con trước giờ mùi phải hồi cung, nếu như con quay về, cả nhà phải chết. Huống chi, hoàng thượng vì Tiểu Tuyết mới bị trúng độc, nhị sư phụ , hành tẩu giang hồ là dựa vào chữ Nghĩa. Tiểu Tuyết nếu như thể cứu được hoàng thượng, chính là bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu. Sư phụ, nêu như hoàng thượng phải chết, nếu quả ngày vì hoàng thượng chết mà làm cho việc đáng sợ phát sinh, nhị sư phụ ngài còn có thể bình thản đứng nhìn sao?"


      Giang Bất Nhị trầm mặc.


      Nhìn khuôn mặt thanh lệ mang theo vài phần kiên định trước mặt, Giang Bất Nhị im lặng cảm khái, Tiểu Tuyết lớn rồi.


      Giờ mùi, Úc Phi Tuyết và Giang Bất Nhị đồng thời xuất ở cửa cung.


      Thái Hậu cùng đám ngự y lúc này mới thoáng buông lỏng tâm tư. Thời gian chờ đợi yên lặng qua. Khi Giang Bất Nhị khỏi tẩm cung hoàng đế, hướng về phía Úc Phi Tuyết gật đầu, tất cả mọi người mới chính thức thở phào hơi.


      Nhìn bóng lưng Giang Bất Nhị, tất cả ngự y xì xào bàn tán.


      "Người kia là ai?"


      "Có điểm giống người hai mươi năm trước, diệu thủ hồi xuân Giang Bất Nhị."


      "Cái người giang hồ quái nhân kia? thể nào, phải sớm thoái giang hồ rồi ư?"


      "Nếu như các ngươi còn dám suy đoán lung tung, ta cắt bỏ đầu lưỡi của các ngươi, cho các ngươi chính thức thoái giang hồ?" Úc Phi Tuyết dữ tợn mắng.


      Tất cả mọi người đều ai dám mở miệng nữa.


      Hoàng thượng vì người này mà thiết dùng tính mệnh, bọn họ còn dám gì nữa?


      Khi Giang Bất Nhị chữa trị cho hoàng thượng, lúc này tại Thuận vương phủ, Lãnh Dịch Hạo cuối cùng cũng chậm rãi tỉnh dậy.


      giấc mơ đẹp, giấc mơ thậm chí có thể đẹp tưởng được. Trong mơ, và tiểu nha đầu của lại quấn lấy nhau!


      Mở mắt, nhìn trong phòng hỗn độn, giường vẫn còn vương vất mùi hương của tiểu nha đầu kia. Lãnh Dịch Hạo giật mình bật dậy. Cảm giác trong mộng dường như mờ ảo lại dường như rất .


      "Cảnh Thu!"


      Cảnh Thu ở ngoài cửa chờ đợi lâu.


      "Vương gia, người tỉnh rồi."


      "Vừa rồi ai tới?"


      "Thưa vương gia, là vương phi."


      "Tiểu nha đầu!" Lãnh Dịch Hạo suy sụp tinh thần nhiều ngày, trong mắt bỗng chốc sáng ngời. phải là mơ


      "Đúng vậy."


      "Nàng đâu rồi?"


      " rồi."


      "Cái gì?" Trong mắt Lãnh Dịch Hạo bỗng nhiên lạnh lùng ảm đạm.


      "Vương phi người phải hồi cung." Cảnh Thu trả lời xong, đem những lời Úc Phi Tuyết kể từng việc từng việc cho Lãnh Dịch Hạo.


      Lãnh Dịch Hạo trầm mặc nửa ngày, giống như suy nghĩ về điều gì đó, sau đó, đột nhiên đứng lên: "Cảnh Thu, truyền lệnh xuống dưới, ba quân chuẩn bị chiến đấu, đợi mệnh lệnh của bổn vương. Ngươi mang theo hổ phù của bổn vương, nhanh chóng đến ba dặm ngoài núi Ngô , đem hổ phù giao cho Minh tướng quân, bảo nhanh chóng tiến đến kinh thành."


      "Vương gia?" Cảnh Thu , nghe khẩu khí của Lãnh Dịch Hạo, tựa hồ tối nay có đại biến.


      "Phong Vô Ngân rất có thể thừa dịp hoàng thượng trúng độc nhân cơ hội này khởi , chúng ta phải trước chặn đường."


      Lãnh Dịch Hạo tựa hồ trong nháy mắt khôi phục lại vẻ cơ trí, thanh tĩnh trước kia của Thuận vương gia. trán, sức sống bừng bừng.


      Chỉ cần nghĩ đến câu kia của tiểu nha đầu: "Chưa hề đồng ý.", mây đen trong lòng cần thổi cũng biến mất.


      "Vâng!" chứng kiến vương gia lại trở về bộ dáng hăng hái trước kia, Cảnh Thu thầm thở phào hơi, mang theo hổ phù vội vàng xuất môn, hướng phía núi Ngô .


    5. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 158: A Khánh, cũng lừa gạt ta sao?
      Edit: Skipbeat
      Beta: Đông Tử
      Pic: Kizuna
      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]



      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :