1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử,đừng nghịch nữa- Lam Yên Hiểu Nguyệt-162 chương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      149 Hoàng thượng và nương nương ngủ, mời Vương gia quay về
      Edit: phiyen33
      Beta: Đông Tử

      Chẳng lẽ lời thái hậu , Lãnh Dịch Hạo muốn mưu phản ?
      Nghĩ tới đây, tuy rằng mặt Lãnh Dịch Khánh có biểu gì, nhưng trong lòng lại thêm đề phòng với Lãnh Dịch Hạo.
      “Như vậy , trẫm vào khuyên Tiểu Tuyết lần nữa, đến lúc hai người gặp nhau, đệ cố gắng năn nỉ nàng ấy.” Lãnh Dịch Khánh dứt lời, vỗ vai Lãnh Dịch Hạo, Lãnh Dịch Hạo biết, lúc này ở trong cung, thể cứng rắn được, ngộ nhỡ để cho người ta nắm được chuyện gì, đến lúc đó bị gán tội khi quân, gây họa cho rất nhiều người.
      Vì vậy, Lãnh Dịch Hạo đành gật đầu.
      mặt Lãnh Dịch Khánh lên nụ cười khó thấy. Nhìn dáng vẻ Lãnh Dịch Hạo giờ, thực khiến rất vui sướng!
      Lãnh Dịch Hạo ngang ngược, kiêu ngạo ngày trước ngờ cũng có ngày hôm nay, vì nữ nhân mà phải đành nhẫn nhịn nuốt cơn giận.
      Lúc Lãnh Dịch Khánh trở lại Thanh Loan Điện, Úc Phi Tuyết nôn nóng tới lui. Úc Phi Tuyết cảm thấy bất an, Lãnh Dịch Hạo đến, trong lúc nhất thời nàng biết phải làm thế nào. nghĩ đến nữa, thế nhưng nàng lại cản được suy nghĩ của mình.
      Lãnh Dịch Hạo đến vì nàng sao ? Nếu đúng là vậy, vì sao ngày hôm nay mới đến. Nếu như phải, vậy…
      Lãnh Dịch Khánh lẳng lặng ở ngoài cửa nhìn người trong điện nôn nóng bất an, trong lòng có chút buồn bã, trong lòng Úc Phi Tuyết chỉ có Lãnh Dịch Hạo, dù cho Lãnh Dịch Hạo đối với nàng tốt, trong lòng nàng vẫn nhớ thương .
      Lãnh Dịch Khánh nhàng thở dài, bước vào bên trong điện.
      “Hoàng thượng.” Trong ánh mắt Úc Phi Tuyết mang theo mong đợi mà ngay cả nàng cũng ngờ tới.
      “Đệ ấy .” Lãnh Dịch Khánh nhàng mở miệng.
      … rồi ?” Trong mắt Úc Phi Tuyết liền trở nên u ám.
      “Đệ ấy hỏi trẫm số chuyện… à, , đệ ấy hỏi về nàng.” Lãnh Dịch Khánh cố ý dịu dàng.
      Úc Phi Tuyết nghe lại hiểu nhầm : “ tìm huynh là vì công việc, phải ? Huynh cần gạt ta nữa. A Khánh, huynh biết dối.”
      Nhìn khuôn mặt nhắn của Úc Phi Tuyết nhất thời mất vẻ rạng rỡ, nghe Úc Phi Tuyết đánh giá mình như vậy, trong lòng Lãnh Dịch Khánh đầy buồn bã.
      Đúng vậy, thủ đoạn của thực rất thấp kém.
      Thế nhưng thực rất muốn, thực rất muốn có nàng.
      tại, đủ sức để bảo vệ nàng. chỉ muốn nắm chặt cơ hội này, quý trọng nàng, bảo vệ nàng, giữ nàng ở lại.
      ra đệ ấy rất muốn gặp nàng, nhưng trẫm nàng ngủ rồi, như vậy , ngày mai trẫm lại kêu đệ ấy vào cung…”
      cần, ta hề muốn gặp .” Úc Phi Tuyết xoay người tới bên chiếc bàn tiếp tục loay hoay khám phá trò chơi, có cảm giác chua xót từ trong ngực tràn ra mãnh liệt khiến nàng nhìn mọi thứ trước mắt.
      ra, nếu như Lãnh Dịch Hạo thực muốn gặp nàng, hoàng cung này đâu thể ngăn bước .
      ra từ lâu Lãnh Dịch Hạo muốn thấy nàng, bằng , sao lại chờ cho tới hôm nay mới đến.
      Chuyện này mọi người đều biết, chỉ là nàng muốn tin mà thôi.
      Đến lúc này mà A Khánh còn giúp cho Lãnh Dịch Hạo, còn an ủi nàng. A Khánh thực là người tốt nhất.
      “Đừng chuyện này nữa, nàng xem ta đem quà đến cho nàng, nhắm mắt lại trước .” Trong mắt Lãnh Dịch Khánh có chút thay đổi, chợt lóe lên rồi biến mất.
      Úc Phi Tuyết do dự chút, nhắm mắt lại.
      “Được rồi, có thể mở mắt ra rồi.” Tiếng Lãnh Dịch Khánh nhàng vang lên, Úc Phi Tuyết chậm rãi mở mắt ra.
      Lúc này, toàn bộ đèn đuốc trong đại điện đều được tắt, trước mặt nàng chỉ có cái đèn vừa xoay tròn vừa phát ra năm màu thay đổi liên tục giống như cầu vồng, làm khắp đại điện tràn đầy ánh sáng rực rỡ, xinh đẹp.
      “Đẹp quá!” Lần đầu tiên trong năm ngày qua Úc Phi Tuyết nở nụ cười. Tuy chỉ là nụ cười mỉm nhưng cũng khiến đôi mắt Lãnh Dịch Khánh tỏa ra ánh sáng khắp nơi.
      Đúng vậy, quá đẹp!
      Khuôn mặt mềm mại của Úc Phi Tuyết dưới ánh đèn kiều diễm có vẻ thanh tú động lòng người, lông mi dài giống như hai cánh ve, dưới ánh sáng ngũ sắc lay động, đôi môi mọng khẽ mỉm cười, mông lung thơ mộng.
      Lãnh Dịch Khánh ngắm nàng khỏi ngây người. Còn Úc Phi Tuyết ngồi ngắm ngọn đèn ngũ sắc cũng rơi vào trầm tư, để ý đến ánh mắt Lãnh Dịch Khánh trong nháy mắt thắp lên lửa nóng.
      *
      Bên ngoài điện, Lãnh Dịch Hạo lo lắng chờ đợi, vậy mà, Thanh Loan Điện sáng rực như ban ngày bỗng nhiên vụt tối rồi lên ánh nến kiều diễm.
      Tâm tình Lãnh Dịch Hạo bỗng nhiên trầm xuống, định tiến lại thấy tiểu thái giám bước nhanh đến: “Hồi bẩm Vương gia, hoàng thượng và nương nương ngủ, hoàng thượng mời Vương gia quay về.”
      Lời hoàng thượng dặn, tiểu thái giám sót từ.
      “Nương nương?” Lãnh Dịch Hạo trầm mở miệng.
      “Đúng vậy, hoàng thượng , mặc dù bây giờ chưa hạ chỉ nhưng bảo chúng nô tài gọi Luyến Tuyết nương là nương nương, dù sao hoàng thượng và nương nương cũng … cho nên nô tài chúng tôi đều gọi người là nương nương.” Lời tiểu thái giám như nhát kiếm đâm thẳng vào trong lòng Lãnh Dịch Hạo.
      Nương nương !
      “Hoàng thượng và nương nương …” Tuy rằng vài từ ngắn ngủi thế nhưng nhưng lực sát thương cực mạnh.
      Lãnh Dịch Hạo nắm chặt bàn tay, muốn nhào vào trong điện.
      “Vương gia !” Cảnh Thu kéo Lãnh Dịch Hạo, “Nơi này là hoàng cung, Vương gia, cố gắng bình tĩnh đừng nóng nảy !”
      Lãnh Dịch Hạo muốn đẩy Cảnh Thu ra, đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng truyền: “Thái hậu giá lâm, Thuận Vương phi giá lâm.”
      Ngọc Điệp ung dung đỡ thái hậu, chậm rãi tới.
      “Thuận Vương gia tiến cung, là tới tìm Vương phi sao ? Là ai gia tốt, ai gia quá thích Vương phi, cho nên muốn nàng ấy ở chỗ này bồi ai gia, làm lỡ dịp vợ chồng son các ngươi gặp nhau phải ?” Thái hậu cười vô cùng hòa ái dễ gần, nụ cười như gió xuân thổi tới.
      Giờ phút này lòng Lãnh Dịch Hạo nóng như lửa đốt, tiểu nha đầu của ở trong Thanh Loan Điện ! Lãnh Dịch Khánh cũng ở trong đó !
      Bọn họ ngủ! Bọn họ ngủ !
      Nghĩ đến hình ảnh tiểu nha đầu mềm mại, đáng e ấp trong lòng mình, ở dưới thân người đàn ông khác …
      Lãnh Dịch Hạo muốn giết người !

    2. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      150 Nàng là của ! Bất kỳ kẻ nào cũng được đụng vào.
      Edit: phiyen33
      Beta: Đông Tử

      Thế nhưng, chính để Ngọc Điệp giả mạo Úc Phi Tuyết tiến cung, mà nay Úc Phi Tuyết cũng ở trong cung. Nếu như tình bại lộ, để cho người khác thừa dịp gài bẫy, đến lúc đó chỉ phạm tội khi quân, nhất định Úc Phi Tuyết cũng khó thoát khỏi quốc pháp.


      Nhược điểm này nếu rơi vào tay Thái Hậu, tất cả bọn họ đều đừng hi vọng sống sót. Lãnh Dịch Hạo nắm chặt đại quyền, nháy mắt mà tựa như vạn năm.


      Thái Hậu gì đó, nghe thấy.


      Thái Hậu mỉm cười ung dung mà cao quý: "Ai gia cố ý dẫn Vương phi của ngươi đến để cho các ngươi gặp mặt!"


      Lãnh Dịch Hạo có biểu gì, đôi mắt màu đỏ tươi, khuôn mặt căng thẳng, trước mặt lên dáng dấp Úc Phi Tuyết nhắn xinh đẹp động lòng người, giọng dịu dàng, như đóa phù dung dưới ánh trăng, tất cả đều là của ! Là


      Thái Hậu rốt cục cũng phát Lãnh Dịch Hạo có gì đó ổn:


      "A Hạo, ngươi có nghe ai gia vậy?"


      Ngọc Điệp nhìn thoáng qua Thanh Loan Điện, trong lòng liền hiểu , trong mắt chợt lóe lên tia đố kỵ rồi biến mất.


      Thân thể Lãnh Dịch Hạo giờ phút này còn chịu kiểm soát của trí não, bỗng nhiên xoay người, phi thân về phía Thanh Loan Điện.


      Ngọc Điệp đỡ Thái Hậu, nhưng ánh mắt nhìn về phía bóng dáng Lãnh Dịch Hạo biến mất.


      A Hạo, gầy quá.


      Ngọc Điệp rất nhớ ! Nhưng Lãnh Dịch Hạo thèm liếc mắt nhìn ả phi thân mất. gặp Úc Phi Tuyết rồi.


      Ả chưa bao giờ thấy Lãnh Dịch Hạo cư xử thất lễ, khống chế được, nóng ruột như vậy. Úc Phi Tuyết, ngươi thực lợi hại!


      Cảnh Thu nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Thái Hậu, biết bị khép tội khi quân rất nguy hiểm, cố lấy dũng khí : "Vương gia tìm Hoàng Thượng có việc khẩn cấp, xin Thái Hậu thứ lỗii."


      "Ai gia còn tưởng nhớ Vương phi, cố ý dẫn theo Vương phi tới đây gặp . Rốt cuộc là có chuyện khẩn cấp gì mà khiến nửa đêm phải chạy tới hoàng cung?" Thái Hậu mặt tỏ ra hờn giận.


      Cảnh Thu vội vàng giải thích: "Vương gia rất nhớ Vương phi, cho nên mới vội tiến cung. Nhưng lại sợ Thái Hậu nghỉ ngơi, dám quấy rối Thái Hậu. việc trọng đại, Vương gia phải nhanh chóng báo cáo lên Hoàng Thượng cho nên mới thất lễ, xin Thái Hậu nương nương thứ lỗi!"


      Cảnh Thu chắp tay quỳ xuống đất.


      "Rốt cuộc là chuyện khẩn cấp gì?" Thái Hậu hỏi.


      Cảnh Thu cúi đầu thấp giọng bẩm báo: "Xin Thái Hậu nương nương thứ tội, vi thần thể ."


      "To gan, ai gia là mẹ ruột của Hoàng Thượng, có chuyện gì mà thể cho ai gia biết." Thái Hậu nổi giận, khuôn mặt vẫn luôn hiền hòa bỗng trở lên lạnh lùng.


      "Chuyện có liên quan đến quốc gia cơ mật, Vương gia bẩm báo với Hoàng Thượng, vi thần dám nhiều lời. Xin Thái Hậu nương nương trách phạt!" Cảnh Thu chắp tay cao giọng đáp lại.


      Thái Hậu nương nương hừ lạnh tiếng: "Ai gia muốn xem có chuyện gì mà ai gia thể biết! Vương phi, chúng ta ngự thư phòng chờ! Xem thử Hoàng Thượng có dám bắt ai gia tránh mặt !"


      "Vâng, thưa Thái Hậu." Ngọc Điệp dịu dàng đỡ Thái Hậu đến ngự thư phòng. Mấy ngày nay ả ở trong hoàng cung, Thái Hậu đối xử với ả rất tốt, nhìn ra có dụng ý khác, điều này làm cho Ngọc Điệp trong lúc nhất thời bị mê hoặc. Dù sao việc làm cho người khác hài lòng chính là sở trường của Ngọc Điệp.


      Cảnh Thu biết, mình gặp phải phiền phức rồi!


      Vương gia ơi là Vương gia, ngài mau trở lại ! Bây giờ còn giống lúc trước nữa rồi!


      *


      Tim Lãnh Dịch Hạo như bị dao cứa từng chút , máu tươi đầm đìa.


      Tiểu nha đầu là của ! Là của ! Cho dù là bất kỳ kẻ nào cũng được chạm đến! Nếu phải chết, liều mạng bảo vệ cho tiểu nha đầu!


      Năm ngày qua, thầm điều động lượng lớn binh mã, hóa trang thành thương khách lẻn vào kinh thành, nhằm chuẩn bị cho việc Phong Vô Ngân mưu phản, bảo vệ an toàn cho kinh thành.


      Nhưng nếu vì tiểu nha đầu, cho dù phải lợi dụng những binh mã kia để chống lại Lãnh Dịch Khánh, cũng chấp nhận!


      Thân ảnh Lãnh Dịch Hạo như tia sét xé tan màn đêm, phóng thẳng vào Thanh Loan Điện.


      Thế nhưng trong điện chỉ có ngọn đèn tinh xảo tỏa ra ánh sáng lưu ly đầy mê hoặc, tấm màn bay phấp phới trong gió đêm, giường bóng người. Úc Phi Tuyết có ở đây.


      "Bọn họ đâu?" Lãnh Dịch Hạo nghiêm mặt xoay người lại hỏi tiểu thái giám đứng canh cửa.


      ", biết..."


      Lãnh Dịch Hạo đưa tay túm cổ tiểu thái giám: "!"


      Tội nghiệp cho tiểu thái giám bị bóp cổ đến nỗi ra lời, chỉ biết lấy tay chỉ về phía ngự hoa viên.


      Thân ảnh Lãnh Dịch Hạo lại như tia sét bổ nhào về phía ngự hoa viên.


      Thế nhưng dù Lãnh Dịch Hạo lục soát khắp hoàng cung, cũng tìm được bóng dáng Lãnh Dịch Khánh và Úc Phi Tuyết.


      Hoàng cung lầu các quá nhiều, nếu như hoàng đế muốn để cho tìm thấy, dù có lật tung từng căn phòng cũng tìm được.


      Đứng nhìn các tòa lầu san sát nhau trong cung điện, lần đầu tiên Lãnh Dịch Hạo có cảm giác thất bại cùng bất đắc dĩ như vậy. Chỉ cần nghĩ đến Úc Phi Tuyết cùng Lãnh Dịch Khánh ở cùng chố, mỗi tế bào trong thân thể đều như muốn bốc cháy, kêu gào khiến tim đau nhức như bị xé rách.


      "A..." ngửa mặt lên trời rống tiếng dài phá tan màn đêm tĩnh lặng trong hoàng cung.


      *


      Lãnh Dịch Khánh dẫn Úc Phi Tuyết theo đường địa đạo ra khỏi cung.


      Rời khỏi hoàng cung, khuôn mặt Úc Phi Tuyết vẫn lộ ra nét tươi cười.


      Hai người thẳng đường từ phía đông kinh thành sang phía tây kinh thành.


      Mua đồ ăn, Úc Phi Tuyết thích.


      Mua đồ chơi, Úc Phi Tuyết cần.


      Xem ảo thuật, Úc Phi Tuyết thấy vô nghĩa.


      Nghe bình thư pháp... ai cha, hình như càng ổn.


      Lãnh Dịch Khánh nghĩ mọi cách nhưng Úc Phi Tuyết vẫn rầu rĩ vui. Lãnh Dịch Khánh ảo não biết nên làm thế nào để Úc Phi Tuyết cười cái, đột nhiên Úc Phi Tuyết chỉ vào trà lâu bị niêm phong hỏi: 'Vì sao lại niêm phong chỗ này?"


      Nàng nhớ nơi này là sản nghiệp của Tần gia.


      Lãnh Dịch Khánh do dự lúc rồi đem chuyện Tần Thế Viễn từ hôn ngoài phố khiến Úc thừa tướng hạ lệnh niêm phong sản nghiệp của Tần gia cho Úc Phi Tuyết nghe.


      Úc Phi Tuyết sốt ruột, Tần Thế Viễn phải là vì giúp nàng trút giận mới cố ý hạ nhục Úc Mỹ Lan ngoài đường chứ? Nếu đúng là như vậy, quá ngốc!


      "A Khánh, Tần công tử là người tốt, huynh giúp có được hay ?"


      Lãnh Dịch Khánh khẽ cười: "Nếu như ta giúp mà có thể làm nàng cười cái. Ta nhất định giúp."


      "Cảm tạ huynh." Úc Phi Tuyết cảm kích cầm tay Lãnh Dịch Khánh, rất miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng đó là nụ cười lòng của nàng.


      A Khánh luôn luôn tốt như vậy, vì sao người nàng phải là Lãnh Dịch Khánh!


      Chạm vào bàn tay bé mềm mại, ấm áp khiến thân thể Lãnh Dịch Khánh cứng đờ. Như hòn đá rơi vào nước gây nên cơn sóng ngầm, tuy chỉ hòn đá nho nhưng đủ để nổi lên cơn sóng gió kinh người!


      Thân thể Lãnh Dịch Khánh cũng nhanh chóng xuất phản ứng, ánh mắt nóng rực.


      "Tuyết Nhi!" vòng tay ôm chặt Úc Phi Tuyết vào lòng, cúi đầu muốn hôn lên đôi môi nàng.


    3. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C151 Đổ dầu vào lửa
      Edit: phiyen33
      Beta: Đông Tử

      Úc Phi Tuyết xoay người tránh: “Xin lỗi.” .
      câu đơn giản và nhàng lại khiến Lãnh Dịch Khánh đau buốt tim. Trong lòng của nàng, .
      Lãnh Dịch Khánh ngượng ngùng buông tay, mặt lên vẻ xấu hổ, khẽ cười: “ sao, ta… Là do ta đúng. Tiểu Tuyết…”
      “Chúng ta chèo thuyền ngắm cảnh đêm ! Cảnh sắc hồ nước về đêm ở kinh thành rất đẹp đó ! ” Úc Phi Tuyết cười dịu dàng, lôi kéo Lãnh Dịch Khánh chạy về phía bờ sông.
      Suốt đêm, hai người vừa chèo thuyền vừa thưởng thức mỹ nhân biểu diễn ca múa trong hồ. Cho đến khi trời sáng, hai người mới trở lại trong cung.
      Khi Úc Phi Tuyết cùng Lãnh Dịch Khánh hồi cung, Lãnh Dịch Hạo rời từ lâu, chỉ còn thái hậu và Ngọc Điệp đợi suốt đêm tại ngự thư phòng.
      “Mẫu hậu ?” Lãnh Dịch Khánh kinh ngạc nhìn thái hậu ngồi đợi ở ngự thư phòng.
      “Người còn biết ai gia là mẫu hậu của người sao! Đêm qua hoàng thượng đâu?” Thái hậu khinh thường liếc nhìn Úc Phi Tuyết đứng ở phía sau hoàng đế. Đây là nữ nhân mà Lãnh Dịch Khánh tốn công sức chuẩn bị sẵn cung điện cho nàng, giấu kín mọi tin tức về nàng, lại hàng đêm độc sủng đó sao? Bà sớm muốn gặp nàng ta, chỉ là chưa có cơ hội thôi, ngờ hoàng thượng lại cùng nữ nhân này lêu lổng ra ngoài chơi !
      “Trẫm… xử lý số việc. Mẫu hậu tìm nhi thần có việc gì?” Lãnh Dịch Khánh vô thức giấu Úc Phi Tuyết ra sau lưng.
      Từ lúc phê chuẩn cho tam tiểu thư Úc gia vào cung trước mặt mọi người, Úc thừa tướng vẫn cáo ốm vào triều, xem ra ông ta bất mãn. Thái hậu cũng vì chuyện ấy mà rất nhiều lần nhưng Lãnh Dịch Khánh vẫn kiên quyết đồng ý cho Úc Mỹ Họa vào cung. Vì vậy thái hậu ghét Úc Phi Tuyết cũng là chuyện bình thường. Nhưng tuyệt đối để thái hậu xúc phạm tới Úc Phi Tuyết.
      “Có phải nương này tên là Luyến Tuyết ?” Ánh mắt Thái hậu lướt qua Lãnh Dịch Khánh, đánh giá Úc Phi Tuyết.
      Quả nhiên là tiểu nương lanh lợi, thảo nào hoàng đế mê mẩn rời !
      “Thái hậu nương nương.” Úc Phi Tuyết nhìn thoáng qua Ngọc Điệp, vẻ mặt rất thản nhiên. Nhưng khi ánh mắt nàng nhìn về phía thái hậu, trong mắt nàng có chút mong đợi. Trong tim nàng thực xem thái hậu là mẹ. Nàng còn nhớ nụ cười từ ái của thái hậu, nhưng ánh mắt thái hậu nhìn nàng bây giờ lạnh lùng.
      Ngọc Điệp cười mỉa nhìn Úc Phi Tuyết, ả chờ xem kịch vui.
      “Đúng là mỹ nhân xinh đẹp, chẳng trách hoàng thượng luôn để ý đến ngươi, ngay cả ai gia là mẫu hậu, người cũng xem ra gì.” Thái hậu hừ lạnh tiếng.
      Úc Phi Tuyết đưa mắt nhìn xuống, nàng muốn thấy khuôn mặt lạnh lùng của thái hậu. Vì sao lần này hồi cung, mọi thứ đều thay đổi. Trước đây thái hậu từ ái, vui vẻ biết bao, giờ lại trở nên lạnh lùng đáng sợ như vậy.
      “Mẫu hậu, phải trẫm để ý đến mẫu hậu, trong cuộc đời trẫm chỉ có hai người phụ nữ trẫm nhất, người là mẫu hậu, người là nàng ấy.” Lãnh Dịch Khánh khẳng định, “Đối với trẫm, hai người đều quan trọng như nhau. Vì vậy xin mẫu hậu đừng làm khó trẫm.”
      Thái hậu đưa mắt nhìn Lãnh Dịch Khánh, trầm mặc lát rồi chậm rãi đứng dậy, về phía Úc Phi Tuyết: “ ngờ con trai của ai gia lại thay lòng đổi dạ mau như vậy, giống như phụ thân của nó. “
      Ý của Thái hậu chính là, Lãnh Dịch Khánh vẫn luôn thích Úc Phi Tuyết, bà giúp đoạt Úc Phi Tuyết khỏi tay Lãnh Dịch Hạo, ngờ Lãnh Dịch Khánh lại nhanh chóng người khác.
      “Mẫu hậu, chuyện tình cảm thể miễn cưỡng. Cho dù là ai cũng thể khống chế được. Mẫu thân phải hiểu điều đó chứ.” Thân thể cao lớn của Lãnh Dịch Khánh chắn trước Úc Phi Tuyết.
      Cảm nhận được Lãnh Dịch Khánh kiên quyết che chở cho Úc Phi Tuyết, thái hậu nhìn thoáng qua Lãnh Dịch Khánh, hơi gật đầu: “Đúng là con trai tốt của ai gia ! Tiểu Tuyết, chúng ta hồi cung !”
      “Vâng.” Ngọc Điệp đắc ý nhướng mày nhìn thoáng qua Úc Phi Tuyết. Xem ra nữ nhân này vừa vào cung đắc tội với thái hậu rồi, thú vị ! là thú vị !
      đường quay về Từ Ninh Điện, nhìn vẻ mặt thái hậu đầy giận dữ, Ngọc Điệp ra vẻ vô ý thở dài an ủi : “Xin thái hậu đừng nóng giận, tuy rằng Luyến Tuyết nương này phải là danh môn khuê tú, nhưng xem dáng vẻ nàng ấy cũng phải hạng người gian xảo, nếu hoàng thượng thích, người cứ chiều theo ý hoàng thượng , nếu chỉ vì nữ nhân mà khiến hoàng thượng và Thái hậu xảy ra bất hòa, tốt đâu ạ.”
      Thái hậu nghe xong, quả nhiên như Ngọc Điệp dự tính, càng thêm tức giận: “Người tốt như Úc Mỹ Họa cưới, lại tìm kẻ lẳng lơ như vậy ! Lai lịch ràng còn muốn tiến cung ? Ai gia tuyệt đối đồng ý!”
      “Nhưng nếu như hoàng thượng biết…” Ngọc Điệp tiếp tục đổ dầu vào lửa.
      “Ai gia tất có biện pháp ! Tuyệt đối thể để cho người lai lịch ràng trà trộn vào cung !” Thái hậu nổi giận, mặt lộ vẻ kiên quyết.
      Đợi Lãnh Dịch Khánh vừa lên triều, thái hậu liền cho gọi Úc Phi Tuyết đến Từ Ninh Điện. Úc Phi Tuyết lưỡng lự biết có nên hay .
      , nhất định có chuyện gì tốt, có Ngọc Điệp ở đó, ả ta nhất định ở bên cạnh đổ dầu vào lửa, đến lúc đó thái hậu nhất định xử lý nàng!
      , ý chỉ của thái hậu, được sao?
      Cuối cùng, nàng nghĩ được cách, sai nha hoàn bên cạnh mình thông báo với hoàng thượng, còn mình theo tiểu thái giám đến Từ Ninh Điện.
      Úc Phi Tuyết thể ngờ, tiểu nha hoàn nàng sai báo tin vừa ra khỏi cửa Thanh Loan Điện bị hắc y nhân đánh ngã ra mặt đất, rồi kéo vào vườn hoa .
      *
      Từ Ninh Điện, thái hậu ngồi ở cao, Ngọc Điệp ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bóp chân cho thái hậu. Thấy Úc Phi Tuyết vào, Ngọc Điệp nhàng nhíu mày, muốn báo tin cho hoàng thượng? Đừng có mơ !
      Ả đảo mắt nhìn, muốn xem thái hậu trừng trị cái thứ nữ nhân nguồn gốc này ra sao!
      Lãnh Dịch Hạo ơi là Lãnh Dịch Hạo, trước đây vì bảo vệ Úc Phi Tuyết, chàng bắt ta giả mạo nàng ta tiến cung, thế nhưng chàng thể ngờ, Úc Phi Tuyết tự mình xông vào trong cung. Chàng chỉ biết là thái hậu muốn hại chàng, chàng sợ làm hại đến Úc Phi Tuyết nên chàng mới để nàng ta rời khỏi mình. Chẳng lẽ chàng nghĩ tới việc, đối với nữ nhân muốn cướp con trai quý của mình, thái hậu dễ dàng buông tha sao ?
      Hay đây là ý trời, cho ả cơ hội mượn tay thái hậu để loại trừ Úc Phi Tuyết !
      Nhìn chỗ dụng cụ tra tấn thái hậu chuẩn bị sẵn ở bên cạnh, trong đôi mắt long lanh của Ngọc Điệp bắn ra tia sáng khác thường, ả muốn nhìn xem Úc Phi Tuyết chết như thế nào !

    4. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C152 Tiếp tục dùng hình !
      Edit: phiyen33
      Beta: Đông Tử

      Thái hậu lạnh lùng nhìn Úc Phi Tuyết: “ qua về thân thế của ngươi .” .
      Úc Phi Tuyết im lặng lát: “Tôi là con của gia đình thường dân, đáng nhắc tới.”
      Thái hậu hừ lạnh tiếng: “Vậy ngươi và hoàng thượng quen nhau thế nào ?”
      “Quen nhau đường.” Úc Phi Tuyết mơ hồ cảm giác có chút ổn, phía sau lưng nàng, cánh cửa đại điện từ từ khép lại.
      Ở ngoài đại điện, tiểu thái giám nhìn cánh cửa khép lại, vội vàng chạy .
      “Hoàng thượng… rốt cuộc thích ngươi vì cái gì ?” Thái hậu lạnh lùng nhìn Úc Phi Tuyết, nữ nhân này ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp, còn có cái gì thu hút người khác ? chút gia giáo cũng có !
      Nhìn khuôn mặt thái hậu càng ngày càng lạnh lùng, Úc Phi Tuyết bắt đầu nghi ngờ.
      Thái hậu luôn luôn hiền hòa, lẽ nào thực muốn thẩm vấn vô hại như nàng sao? Úc Phi Tuyết hoàn toàn thể tin được. Thế nhưng nhìn tình hình tại, trong lòng Úc Phi Tuyết có chút cảnh giác.
      Tình hình ổn rồi!
      Úc Phi Tuyết khẽ lắc đầu: “Thần thiếp cũng biết. Nhưng thần thiếp nghĩ, hoàng thượng chỉ hứng thú nhất thời, có lẽ người chưa từng thấy qua nữ nhân như thần, nên có cảm giác mới mẻ mà thôi. Dù sao người cũng là hoàng đế, sau này có tam cung lục viện, đều là danh môn khuê các, tôi có là gì đâu.”
      Úc Phi Tuyết rất khiêm tốn, đồng thời lặng lặng để ý đến biểu của thái hậu.
      Thoáng thấy thái hậu có chút do dự, Ngọc Điệp giọng : “Thái hậu, thực ra nương ấy cũng có lý, nương ấy chỉ là người dân bình thường, có lẽ hoàng thượng thực chỉ hứng thú nhất thời…”
      Ánh mắt thái hậu đột nhiên trầm xuống: “ dân dã bình thường mà có thể mê hoặc hoàng đế đến vậy, nếu cứ coi thường như thế, lỡ ta ở lại hẳn trong cung, sau này trong hoàng cung có ngày yên bình ! “
      Thấy đạt được mục đích, Ngọc Điệp cười dịu dàng.
      Ả ta lại bắt đầu giở trò rồi ! Úc Phi Tuyết giận mà dám gì, Ngọc Điệp ngươi nhớ đấy! Lại là do ngươi chọc ta trước!
      “Thái hậu, người quá coi trọng thần thiếp rồi…”
      Lần này, đợi Úc Phi Tuyết xong, thái hậu lạnh lùng cười, ngước ánh mắt u lên : “Đúng là nha đầu nhanh mồm nhanh miệng, thảo nào có thể lừa được hoàng đế ! Xem ra cho ngươi nếm mùi chút, ngươi phải ?!”
      Thái hậu đưa tay lên, liền có hai tên thái giám cầm dụng cụ kẹp ngón tay đến.
      Úc Phi Tuyết ngạc nhiên nhìn thái hậu, thái hậu thực muốn dùng hình với nàng !
      Bây giờ Úc Phi Tuyết tin lời Lãnh Dịch Hạo, xem ra nhìn người thực thể chỉ nhìn bên ngoài. thái hậu hiền hòa, tươi cười dịu dàng như vậy cũng lạm dụng tư hình!
      “Khoan ! Thái hậu nương nương muốn dùng hình với ta cũng phải ta phạm phải lỗi gì chứ.” Úc Phi Tuyết mặc kệ hai tên thái giám ở phía sau.
      Thái hậu thịnh nộ: “Ngươi mê hoặc hoàng đế, làm loạn hậu cung, tội danh này có đủ hay ?”
      “Thái hậu ! Sao người có thể ăn ngang ngược như vậy !” Mê hoặc hoàng đế, làm loạn hậu cung, tội danh này lớn lắm đấy!
      “Ngươi dám như thế với thái hậu sao!” Ngọc Điệp hoảng sợ che miệng, e sợ thiên hạ đủ loạn.
      “Người đâu, bắt lấy ả ! Dùng hình !” Thái hậu quát lớn, đám thái giám xông tới.
      Úc Phi Tuyết khinh thường, nàng nhanh chóng cho cả đám nằm bò mặt đất.
      “Biết cả võ công sao, người đâu ! Bắt nữ này lại cho ai gia !” Thị vệ ở trong điện nghe lệnh đồng loạt xông lên.
      Võ công của Úc Phi Tuyết là học từ Phong Vô Ngân, người bình thường phải là đối thủ của nàng, nhưng mình khó chống lại đám đông, bọn chúng có vũ khí còn nàng chỉ tay , nên cuối cùng bị bắt lại.
      “Dùng hình !” Thái hậu lạnh lùng hạ lệnh.
      Khóe môi Ngọc Điệp lên nụ cười đắc ý, đôi mắt càng thêm long lanh.
      Hai tay Úc Phi Tuyết bị kéo ra phía trước người, cái kẹp ngón tay đong đưa tiến đến gần ngón tay nàng.
      “Thái hậu là người có tấm lòng nhân ái, người luôn luôn hiền hòa là tấm gương cho người trong thiên hạ noi theo ! Vì sao người lại muốn lạm dụng tư hình ….”
      Nhìn khuôn mặt tươi cười đắc ý của Ngọc Điệp, Úc Phi Tuyết nghiến răng nghiến lợi giãy dụa. Thế nhưng càng giãy dụa, bọn thị vệ giữ càng chặt, Úc Phi Tuyết kích động, cảm thấy khí huyết dâng lên, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
      “Nương nương, nàng ta hôn mê rồi.” Thái giám bẩm báo.
      “Hôn mê… Vậy thể dùng hình nữa sao ?” Ngọc Điệp nhàng hỏi.
      Thái hậu lạnh lùng hừ tiếng : “Muốn giả bộ bất tỉnh ư ? Tiếp tục dụng hình !”
      “Vâng !” Bọn thị vệ kéo mạnh tay Úc Phi Tuyết, cổ tay lộ ra khỏi tay áo, bàn tay bé trắng như ngọc của nàng bị kẹp trúc kẹp lên. cổ tay nàng, chiếc vòng ngọc bích chợt lóe sáng.
      “Khoan !” Thái hậu đột nhiên bảo dừng lại, khiến cho Ngọc Điệp thắc mắc.
      Thái hậu tới trước mặt Úc Phi Tuyết, từ cao nhìn xuống Úc Phi Tuyết, nàng ta đúng hôn mê. Mà cái vòng ngọc cổ tay nàng cũng chỉ có duy nhất cái trong thiên hạ.
      Trước khi Thuận Vương phi rời khỏi kinh thành, bà tặng cho Thuận Vương phi món quà. Cái vòng ngọc ấy trước đây do chính tay Thái hậu đưa cho nàng, sao bây giờ lại ở tay tiểu nha đầu này !
      Thái hậu đứng lặng im trước mặt Úc Phi Tuyết, vẻ mặt nghiêm nghị, mọi người dám thở mạnh, chờ Thái hậu nương nương hạ lệnh.
      Ngọc Điệp tò mò tiến lên: “Thái hậu, người làm sao vậy ?”
      Thái hậu quay đầu lại nhìn thoáng qua Ngọc Điệp, ánh mắt kín đáo khó lường, sau đó chẳng chẳng rằng, chậm rãi trở về.
      “Thái hậu nương nương.” Ngọc Điệp Thái hậu trầm tư vì chuyện gì.
      Rốt cục Thái hậu cũng lấy lại tinh thần, ngẩng đầu chậm rãi cười cười, dáng vẻ ôn hòa: “Ai gia có việc gì, chỉ là ai gia suy nghĩ, nếu như thực dùng hình với nha đầu kia, phải làm cho Khánh nhi oán hận ai gia sao ? thể để mẫu tử chúng ta xa cách nhau vì nữ nhân được.”
      Ngọc Điệp miễn cưỡng mở miệng: “Đúng vậy.”
      Rốt cuộc thái hậu bị làm sao vậy ? Sao lại thay đổi khác hẳn so với lúc nãy ?
      “Người đâu, đưa nha đầu kia về Trắc điện…” Thái hậu còn chưa dứt lời, ngoài cửa lớn liền vang lên tiếng hét : “Dừng tay!”
      Lãnh Dịch Khánh sải bước tiến đến, khi ánh mắt nhìn thấy kẹp trúc tay Úc Phi Tuyết, liền nổi giận đùng đùng, cước đá văng tên tiểu thái giám áp tải Úc Phi Tuyết, tiến lên cẩn thận ôm thân hình ngất xỉu vào trong lòng.
      “Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, nàng mau tỉnh lại !” Lãnh Dịch Khánh khẩn trương càng hét to hơn: “Người đâu, mau gọi thái y ! Gọi thái y !”

    5. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C153 Nàng ấy thuộc về hậu cung, chỉ thuộc về mình trẫm !
      edit: phiyen33
      beta: Đông tử

      “Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, nàng mau tỉnh lại !” Lãnh Dịch Khánh lo lắng hét lớn: “Người đâu, mau gọi thái y ! Gọi thái y !”
      “Vâng !”
      Nhìn Lãnh Dịch Khánh vẻ mặt hoảng loạn ôm Úc Phi Tuyết rời , nghe kêu to “Tiểu Tuyết”, nhớ tới chiếc vòng ngọc cổ tay Úc Phi Tuyết, nhìn lại Ngọc Điệp đứng bên cạnh, thái hậu ngồi xuống nhuyễn tháp suy tư.
      Nghe con trai của bà thích Thuận Vương phi, nhưng sau khi Thuận Vương phi tiến cung, Lãnh Dịch Khánh hề liếc mắt nhìn Thuận Vương phi nửa cái.
      Chẳng lẽ bà tính sai chuyện gì ?
      Thái hậu đưa ánh mắt sâu kín liếc qua khuôn mặt Ngọc Điệp, Ngọc Điệp nén được khẽ rùng mình cái.
      *
      Trong Thanh Loan điện, tất cả ngự y trong cung đều được gọi đến.
      Sau lát ——
      “Cái gì ? Mang thai rồi ?” Lãnh Dịch Khánh ngạc nhiên nhìn khuôn mặt nhắn, bầu bĩnh của Úc Phi Tuyết, trong ánh mắt có chút ngạc nhiên rồi từ từ bình tĩnh lại.
      “Vâng, hơn hai tháng.” Thái y thành trả lời.
      giường, Úc Phi Tuyết từ từ tỉnh lại, vừa rồi nàng bị làm sao vậy ? Bây giờ nàng ở đâu? Đầu nàng còn choáng váng, nhưng những lời thái y nàng lại nghe ràng.
      Nàng mang thai !
      Nàng mang thai !
      Nhìn vẻ mặt Úc Phi Tuyết vừa mâu thuẫn lại vừa có chút bất đắc dĩ, Lãnh Dịch Khánh tiến lên dỗ dành: “Tiểu Tuyết, nếu như nàng muốn giữ đứa này, ta cũng có thể … “
      , ta muốn giữ nó.” Úc Phi Tuyết nhanh chóng trả lời.
      “Vậy… Nàng có định cho A Hạo biết ?” Lãnh Dịch Khánh lo lắng vô cùng. Với tính tình của Lãnh Dịch Hạo, chỉ vì tìm Úc Phi Tuyết, gần như lật tung cả hoàng cung lên, nếu như để biết Úc Phi Tuyết mang thai đứa con của , chừng lật tung cả kinh thành lên ấy chứ !
      muốn mất Úc Phi Tuyết.
      Úc Phi Tuyết lắc đầu: “Nhất định được để cho biết.” thể để Lãnh Dịch Hạo biết, cho dù cần nàng, nhưng để con của mình lưu lạc bên ngoài, vì vậy, nàng thể để Lãnh Dịch Hạo biết, lại càng muốn Lãnh Dịch Hạo vì đứa trẻ này mà đón nàng về.
      Lãnh Dịch Khánh lặng lẽ thở dài: “Vậy nàng cứ ở chỗ này dưỡng thai, có chỗ nào có điều kiện tốt bằng ở trong cung đâu. Nàng cứ yên tâm ở đây nghỉ ngơi, bên phía thái hậu, trẫm sắp xếp, nhất định để cho nàng bị hại thêm lần nào nữa.” Lãnh Dịch Khánh tuyên bố chắc chắn.
      “Cảm ơn huynh, A Khánh.” Úc Phi Tuyết cảm kích cười cười.
      “Về chuyện đứa bé, trẫm nghĩ cách che giấu, tuyệt đối để cho A Hạo biết, nàng cần lo lắng, chỉ cần chú ý dưỡng thai cho tốt là được rồi.” Lãnh Dịch Khánh an ủi Úc Phi Tuyết, lúc ra khỏi cung, quay sang hỏi Tiểu Lộ Tử bên cạnh : “Tiểu Lộ Tử, trẫm nghe ngươi rất thân thiết với cung nữ Như Hoa ở bên điện của Thái hậu.”
      Tiểu Lộ Tử sợ hãi vội vàng quỳ rạp xuống đất: “Hoàng thượng, xin hoàng thượng minh xét…”
      “Được rồi, ngươi đứng lên . Trẫm để ý đến chuyện của ngươi, trẫm chỉ suy nghĩ, lỡ như ngươi vô tình đem chuyện xảy ra ngày hôm nay tiết lộ cho Như Hoa biết, vậy chắc chắn thái hậu nhanh chóng biết chuyện phải ?”
      Tiểu Lộ Tử đầu óc linh hoạt, liền suy nghĩ kỹ những gì hoàng thượng .
      “Nhớ kỹ, dặn dò tất cả mọi người, nếu có người dám đem chuyện ở đây truyền ra ngoài cung, giết ngay lập tức !”
      Tiểu Lộ Tử hiểu, ý của hoàng thượng chính là cho chuyện này truyền ra ngoài cung, về phần trong cung, hoàng thượng muốn thông qua Như Hoa đem chuyện này cho thái hậu nương nương biết.
      Tiểu Lộ Tử cúi đầu đáp: “Hoàng thượng yên tâm, tiểu nhân biết nên làm cái gì.”
      Ngày thứ hai, Úc Phi Tuyết còn chưa kịp rời giường, liền nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng thông báo : “Thái hậu nương nương giá lâm…”
      Lại đến nữa rồi !
      Lúc thái hậu khàn cả giọng kêu “dụng hình”, tình cảm của Úc Phi Tuyết dành cho bà còn nữa rồi.
      ‘Lai giả bất thiện.’ (ý chỉ người đến chẳng tốt đẹp gì)
      Úc Phi Tuyết vội vàng đứng dậy tiếp đón.
      Thái Hậu quan sát Úc Phi Tuyết từ xuống dưới: “Nghe , ngươi mang thai.”
      Úc Phi Tuyết ngạc nhiên ngẩng đầu.
      cần ngạc nhiên, trong cung có chuyện gì có thể giữ bí mật.” Thái hậu ung dung bước đến trước mặt Úc Phi Tuyết, trong ánh mắt trong trẻo mang theo vẻ u, lạnh lùng.
      “Ai gia nghe , ngươi mang thai được hai tháng, ngươi đúng là có bản lĩnh, tiến cung mới vài ngày, lại mang thai hai tháng, ai gia thực quá xem thường ngươi rồi ! Ngay cả hoàng thượng cũng dám lừa gạt !” Thái hậu lạnh lùng nhìn Úc Phi Tuyết.
      “Thái hậu nương nương, đây phải là tội khi quân sao ? Trời ạ !” Ngọc Điệp sợ hãi đưa tay che miệng.
      “Thấy hoàng nhi thích ngươi như vậy, ai gia cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, giữ đứa bé lại, ngươi cũng ở lại trong cung hầu hạ hoàng thượng, thứ hai, ngươi và đứa bé cùng chết !” Thanh thái hậu vô cùng trong trẻo nhưng lại đầy lạnh lùng.
      “Cách nào tôi cũng chọn.” Cùng lắm rời khỏi đây, nơi đây giữ người, có chỗ khác giữ người ! Úc Phi Tuyết nàng ngốc đến nỗi cứ ở yên nơi đây cho người khác đùa bỡn.
      “Vậy ngươi buộc ai gia phải giết ngươi !” Thái hậu phất tay áo, lạnh lùng nhìn Úc Phi Tuyết.
      cho bất kỳ ai chạm đến nàng !” Thân ảnh cao to của Lãnh Dịch Khánh đột ngột xuất bên ngoài cửa lớn, giận dữ nhìn vào trong điện, sau đó lưu luyến nhìn Úc Phi Tuyết: “Nàng ấy mang thai con của trẫm, ai dám giết con của trẫm ?! “
      Lần này, chỉ có thái hậu khiếp sợ, ngay cả Ngọc Điệp cũng bị kinh hoàng. ngờ Lãnh Dịch Khánh lại bảo vệ Úc Phi Tuyết đến vậy !
      Úc Phi Tuyết mở to mắt kinh ngạc : “Hoàng thượng !”
      “Hoàng nhi ! Nàng ta tiến cung mới mấy ngày, nhưng lại mang thai hai tháng !”
      “Mẫu hậu, trẫm và Tiểu Tuyết gặp nhau ở biên thành, nàng ấy theo trẫm vào kinh, vì lúc đó mọi chuyện còn chưa ổn định nên trẫm mới để nàng ấy ở tạm bên ngoài cung. Bây giờ trẫm đón nàng ấy tiến cung, là mong muốn được cùng nàng ấy sớm tối có nhau, lẽ nào thái hậu cho rằng trẫm biết mình làm gì sao ?” Giọng của Lãnh Dịch Hạo đầy vẻ kiên quyết.
      “Hoàng nhi !”
      “Mẫu hậu ! Tiểu Tuyết cần phải nghỉ ngơi, xin mẫu hậu cũng hồi cung nghỉ ngơi ! Việc của hậu cung sau này đúng là nên nhờ mẫu hậu trông coi, nhưng nàng ấy là nữ nhân trẫm thương, nàng ấy thuộc về hậu cung, chỉ thuộc về mình trẫm ! Vì vậy xin mẫu hậu nên tiếp tục can thiệp vào chuyện của Tiểu Tuyết, con xin tiễn mẫu hậu !” Lãnh Dịch Khánh biểu lộ thái độ của mình khiến thái hậu giận tái mặt.
      “Tốt ! Tốt ! Tốt lắm ! Khánh Nhi, vì nữ nhân này mà ngươi đối xử như thế với mẫu hậu! Ngươi đúng là con trai ngoan của mẫu hậu !” Thái hậu nổi cơn thịnh nộ phẩy tay áo bỏ .
      Ngọc Điệp vội vàng bước theo, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Úc Phi Tuyết.
      Úc Phi Tuyết, mạng của ngươi tốt, lúc nào cũng có nhiều nam nhân nguyện ý vì ngươi mà màng đến tất cả, ngay cả hoàng thượng cũng bị ngươi mê hoặc, vì sao ngươi có thể có tất cả, mà ta nỗ lực thế nào cũng thể có được.
      Úc Phi Tuyết, ngày nào đó, ta nhất định phải chiếm được tất cả !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :