1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử,đừng nghịch nữa- Lam Yên Hiểu Nguyệt-162 chương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C144 Chính thức thay thế!
      edit: sushi
      Beta: skip.kiều, Đông Tử
      Lãnh Dịch Khánh cảm thấy trong đầu quay cuồng, nhất thời cách nào tiếp nhận này. Mẫu hậu giết mẫu thân Lãnh Dịch Hạo! Lãnh Dịch Hạo cũng biết điều này, còn có thể hòa bình cùng làm huynh đệ sao? !
      “Lãnh Dịch Hạo kỳ luôn chờ cơ hội báo thù cho mẫu thân , cho nên, tuyệt đối bỏ qua cơ hội này. Khánh Nhi, tin tưởng mẫu hậu, triệu Úc Phi Tuyết tiến cung, là có thể làm con tin, khiến cho Lãnh Dịch Hạo dám hành động thiếu suy nghĩ, hai là…”
      Thái hậu nhìn thoáng qua Lãnh Dịch Khánh, thêm gì nữa.
      Thứ hai, bà làm là vì con của mình.
      Kỳ tiểu nha đầu Úc Phi Tuyết này có tâm cơ gì, nếu như nha đầu này mến Lãnh Dịch Khánh, nàng cũng phản đối, dù sao, có được Úc Phi Tuyết, chẳng khác nào có được sử ủng hộ của Úc thừa tướng.
      Hơn nữa, lúc trước mẫu thân Lãnh Dịch Hạo được Tiên hoàng sủng ái đến cỡ nào, mà nay, con của bà và con của tiện nhân kia cùng mến nữ nhân, nàng đương nhiên muốn giúp con của mình giành được thứ nó muốn!
      Huống chi, lão Úc thừa tướng gian xảo kia, sáng sớm nay định tiến cử nữ nhi thứ ba của mình, Úc Mỹ Họa vào hậu cung.
      tại đúng lúc rất cần người, nàng đương nhiên thành toàn cho lão già này, về phần nữ nhi của lão vào cung có được sủng ái hay , còn phải xem tạo hóa .
      khuôn mặt dịu hiền của thái hậu lên vài phần mỉa mai và cười khổ, nữ nhân hậu cung ấy à, chưa hẳn tốt như vẻ ngoài!
      Thần trí bay bổng của Lãnh Dịch Khánh rốt cục cũng từ từ sáng , lời của mẫu hậu, cuối cũng cũng hiểu.
      Mẫu hậu của giết chết mẫu thân của Lãnh Dịch Hạo, vì vậy, Lãnh Dịch Hạo tìm cơ hội báo thù.
      Vì sao Lãnh Dịch Hạo biết như vậy, nhưng lại vẫn có thể thản nhiên làm huynh đệ với ? Là xem mình như kẻ thù, tình huynh đệ lấn át cừu hận trước đây, hay như lời mẫu hậu , bày mưu tính kế, tìm cơ hội báo thù?
      Nếu như Lãnh Dịch Hạo muốn báo thù, để Úc Phi Tuyết làm con tin chẳng phải rất nguy hiểm sao? Thái hậu bỏ qua cho nàng, thể để cho Úc Phi Tuyết gặp bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng phải làm sao, mới có thể vẹn toàn đôi bên được đây?
      Lãnh Dịch Khánh còn chưa nghĩ ra cách nào, chợt nghe ngoài điện vang lên tiếng truyền báo: “Bẩm báo thái hậu nương nương, bẩm báo hoàng thượng, Thuận vương phi chờ ngoài điện.”
      “Truyền vào!” Thái hậu đưa mắt nhìn Lãnh Dịch Khánh, sau đó thong dong mà bình thản ngồi xuống giường êm.
      thân áo trắng, lụa mỏng che mặt, vẫn là trang phục Úc Phi Tuyết mặc trước đây. Nhưng… Lãnh Dịch Khánh khẽ nhíu mày, có chỗ nào đó ổn.
      “Tham kiến thái hậu.” Ngọc Điệp chậm rãi thi lễ.
      Lãnh Dịch Khánh hiểu, đây phải là Úc Phi Tuyết, ả là Ngọc Điệp.
      Trước kia khi Úc Phi Tuyết cố ý ở trước mặt tiên đế cùng thái hậu giả bộ hiền lương thục đức, cũng là giọng năng , cùng giọng của Ngọc Điệp lúc này xác thực có vài phần tương tự. Nhưng từ khi chính thức Úc Phi Tuyết, Lãnh Dịch Khánh tự nhiên quen thuộc với từng động tác, từng ánh mắt của nàng.
      Nữ nhân này, từ trong ra ngoài, có chút gì giống với Úc Phi Tuyết. Có điều như vậy cũng tốt. Thái hậu giam cầm Ngọc Điệp trong cung, nghĩa là Úc Phi Tuyết bị nguy hiểm.
      Nhưng tại sao Lãnh Dịch Hạo lại cho Ngọc Điệp tiến cung? Nghĩ tới đây, Lãnh Dịch Khánh khỏi giật mình.
      Chẳng lẽ, Lãnh Dịch Hạo sớm biết thái hậu bước cờ này, cho nên sớm có chuẩn bị? Hay là… Lãnh Dịch Hạo quả chuẩn bị báo thù cho mẫu thân của ? !
      Nghĩ tới đây, ánh mắt Lãnh Dịch Khánh khỏi trầm xuống.
      Mà bên này, thái hậu lôi kéo tay Ngọc Điệp hỏi lung tung này nọ, Ngọc Điệp ăn khéo léo, lại hiểu Lãnh Dịch Hạo cho nên trả lời rất trôi chảy.
      “Tiểu Tuyết, những ngày này là vất vả cho con! Con xem A Hạo tại cũng khỏe rồi, con cũng cần dùng mạng che mặt nữa.” Thái hậu thân thiết cầm bàn tay bé của Ngọc Điệp.
      Ngọc Điệp thấy Lãnh Dịch Khánh ở bên cạnh, sợ bị phát , vì vậy do dự: “Nhưng hài nhi từng thề, cả đời cũng gỡ khăn che mặt xuống…” Chuyện giữa Úc Phi Tuyết và thái hậu, trước khi nàng Lãnh Dịch Hạo cố ý báo trước, nên nàng trả lời rất tự nhiên.
      Lãnh Dịch Khánh biết cố kỵ trong lòng Ngọc Điệp, vì vậy mỉm cười : “Tiểu Tuyết, nàng cần phải lo lắng, nơi này có người ngoài, để cho thái hậu nhìn nàng, sao.”
      Ánh mắt Lãnh Dịch Khánh mang theo vài phần nhắc nhở, chậm rãi gật đầu với Ngọc Điệp, trong lòng Ngọc Điệp liền buông lỏng.
      Ban đầu còn sợ Lãnh Dịch Khánh vạch trần nàng, tại hoàn toàn cần lo lắng nữa.
      Ngọc Điệp hiểu , Lãnh Dịch Hạo và Lãnh Dịch Khánh, hai huynh đệ này, đều lợi dụng nàng.
      Cái khác nhau là, Lãnh Dịch Hạo muốn lợi dụng nàng để bảo vệ Úc Phi Tuyết, mà Lãnh Dịch Khánh muốn lợi dụng nàng, để cái danh hiệu Vương phi của Úc Phi Tuyết chính thức biến mất.
      Bởi vì, khi nàng trở thành Úc Phi Tuyết, như vậy Úc Phi Tuyết , còn liên quan gì với Lãnh Dịch Hạo nữa. Vì vậy, Ngọc Điệp thẹn thùng ngẩng đầu, lộ ra cổ tay trắng nõn như tuyết, nàng chậm rãi kéo khăn che mặt của mình xuống để lộ ra khuôn mặt xinh xắn tuyệt đẹp.
      “Quả nhiên là quốc sắc thiên hương!” Thái hậu cười dịu dàng nhìn Ngọc Điệp từ xuống dưới, trong mắt tràn đầy tán thưởng
      Ngọc Điệp trong đầu khỏi nảy ra cái ý tưởng.
      Lãnh Dịch Hạo để nàng đến thay thế Úc Phi Tuyết, người bình thường chưa thấy qua khuôn mặt Úc Phi Tuyết, nếu như cả thái hậu cùng hoàng thượng đều chấp nhận nàng. Như vậy chỉ còn lại người Úc phủ. Chỉ cần bọn họ cũng chịu thừa nhận nàng, như vậy, nàng có thể giả làm Úc Phi Tuyết!
      Trong lòng Ngọc Điệp bỗng nhiên rực sáng, diệu kế tuyệt đỉnh thầm thành hình.
      “Thái hậu quá khen.” Ngọc Điệp cười đến rực rỡ động lòng người.
      Lãnh Dịch Khánh khẽ nhếch môi cười.
      Trong Từ Ninh điện tràn đầy tiếng cười hoà thuận vui vẻ, có điều cả ba người đều có tâm tư riêng.
      Thái hậu lấy cớ hy vọng Ngọc Điệp ở lại trong cung vài ngày cùng nàng, Ngọc Điệp cố tình muốn tạo mối quan hệ tốt đẹp với thái hậu, dĩ nhiên vui vẻ đáp ứng.
      Vì vậy, Ngọc Điệp, , phải là Thuận vương phi lưu lại trong nội cung cùng thái hậu.
      Màn đêm buông xuống, nóc Úc phủ, bóng đen xuất , sau đó phi thân tiến vào phòng ngủ của Úc lão gia.

    2. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C145 Hai đường thẳng song song giao nhau
      Edit: sushi
      Beta: Skip.kiều, Đông Tử

      Tâm tình Lãnh Dịch Khánh rất vui vẻ, từ khi Ngọc Điệp thay thế Úc Phi Tuyết vào cung, vẫn suy nghĩ đến vấn đề...


      Úc Phi Tuyết tại phải là vương ph>Bất kể là Lãnh Dịch Hạo bỏ nàng, hay Ngọc Điệp thay thế nàng, tóm lại, bây giờ nàng và Lãnh Dịch Hạo có bất kì quan hệ nào.




      <> Như vậy, liệu có phải, có thể lại tiếp tục tiếp cận nàng?




      <> Nghĩ đến thời điểm mới quen biết, nàng vui cười xinh đẹp tươi sáng tựa như tiên nữ, Lãnh Dịch Khánh trong lòng liền dịu dàng.




      <> "Tiểu Đường tử."




      <> "Có nô tài!"




      <> "Chuẩn bị chút, cùng trẫm xuất cung."




      <> "Vâng!"




      <> *




      <> Hai ngày nay Úc Phi Tuyết đều ở cùng Tần Thế Viễn. nam nhân vừa tri kỷ lại vừa tỉ mỉ. Quan trọng nhất chính là, nhiều tiền.




      <> Bất kể Úc Phi Tuyết đưa ra cầu gì, cũng đều có thể làm được.




      <> Ví dụ như, có lúc Úc Phi Tuyết cố ý gây khó dễ, muốn có những vì sao.




      <> Kết quả là vào ban đêm, Tần Thế Viễn quả cho nàng căn phòng đầy ánh sao - chính là những con đom đóm bay. Trong nửa ngày, bắt nhiều đom đóm như vậy, cũng có thể xem như hành động vĩ đại.




      <> Nhưng rồi Úc Phi Tuyết lại gây khó dễ lần nữa: Ta muốn xem những vì sao vào ban ngày!




      <> Có bản lĩnh ngươi bắt đom đóm vào ban ngày !




      <> Vì thế, Tần Thế Viễn tốn hết nửa ngày, thỏa mãn nguyện vọng của nàng.




      <> Dùng miếng vải đen che phủ cái trướng lớn, sau đó đâm vô số lỗ ở đỉnh trướng, người trong lều vải, giống như ở trong đêm tối, ánh sáng mặt trời chói lọi từ các lỗ chiếu vào, giống như




      <> Tóm lại ở chỗ cùng Tần Thế Viễn, chuyện rất vui vẻ, nó làm cho cảm giác bị giam cầm nhiều ngày trong lòng Úc Phi Tuyết cũng dần dần trôi vào quên lãng.




      <> Hôm nay, Úc Phi Tuyết muốn chơi hồ. Tần Thế Viễn liền mua con thuyền lớn nhất, xa hoa nhất kinh thành cho nàng. Nàng muốn ăn mứt quả, Tần Thế Viễn liền vui vẻ mua, hề có quyền uy hay khí thế của con nhà giàu. ngờ vừa hai bước, Tần Thế Viễn liền gặp phải người mà muốn gặp lại, Úc Mỹ Lan.




      <> "Tần công tử!" Úc Mỹ Lan vừa nhìn thấy Tần Thế Viễn, hai mắt liền tỏa sáng.




      <> Nàng biết rằng Tần Thế Viễn tới kinh thành, nhưng lần trước khi Tần Thế Viến đến Úc phủ cũng chỉ cùng Úc lão gia mật đàm ở thư phòng trong chốc lát, rồi liền rời , ngờ bây giờ nàng lại có thể gặp được đường!




      <> Người nam nhân này quả khỏi phải bàn đến dáng người hay gia thế, đều đứng đầu! Úc Mỹ Lan vừa thấy hình bóng của , bước chân liền dừng lại.




      <> "Úc tiểu thư!" Tần Thế Viễn trong tay còn cầm mứt quả, chỉ ưu nhã gật đầu với Úc Mỹ Lan.




      <> "Tần công tử, lâu gặp!" Úc Mỹ Lan cố hết sức duy trì bộ dáng xinh đẹp đoan trang nhất của mình.




      <> "Chào Úc tiểu thư! Tại hạ còn có chút việc, xin cáo từ trước." Tần Thế Viễn ôn hòa lịch , dứt lời liền xoay người rời .




      <> Vì sao trước kia lại cảm thấy, nữ nhân này, xinh đẹp chút nào.




      <> Úc Mỹ Lan muốn gọi Tần Thế Viễn lại, nhưng đường cái nên nàng chỉ có thể ngượng ngùng ngừng chân lại. Quay đầu lại nhìn thoáng qua đồ cưới mà chính mình chuẩn bị.




      <> bao lâu nữa, nàng gả cho người nam nhân này, nhưng ràng muốn liếc nhìn nàng cái. Hơn nữa tay cầm cái gì? Mứt quả sao?




      <> Úc Mỹ Lan nghi ngờ




      <> đường cái, dòng người lại hối hả. Tần Thế Viễn bước về hướng bờ sông.




      <> biết tại sao, vừa rồi gặp phải Úc Mỹ Lan, lại khiến Tần Thế Viễn đột nhiên ngay lập tức nhìn thấy Úc Phi Tuyết, việc đó khiến khỏi bước nhanh hơn.




      <> đối xử với Úc Phi Tuyết rất tốt, bởi vì Lãnh Dịch Hạo muốn chăm sóc nàng tốt. Nhưng việc này chẳng qua cũng chỉ là cái cớ, nguyên nhân thực muốn nàng vui vẻ, dốc hết tất cả làm nàng vui vẻ. Những ngày này ở cùng chỗ với nàng, rất vui. Cho tới tận bây giờ chưa từng vui vẻ như vậy. Tựa như trong trời đất lúc đó chỉ có hai người bọn họ, cuộc sống thần tiên quyến lữ, cũng thể hơn như thế này.




      <> Có thể là do vừa mới gặp Úc Mỹ Lan làm mộng đẹp của vỡ tan tành. có hôn ước với tỷ tỷ của Úc Phi Tuyết, còn là hôn ước nhất định phải thực . Mà Úc Phi Tuyết, là nữ nhân mà vương gia muốn. Vương gia từng , Úc Phi Tuyết, chỉ có thể là nữ nhân của .




      <> Cho nên, và Úc Phi Tuyết, vốn chỉ là hai đường thẳng song song.




      <> Tất cả mọi chuyện, như thủy triều lao thẳng về Tần Thế Viễn, ranh giới giữa và Úc Phi Tuyết càng ràng, khát vọng muốn gặp nàng của càng mãnh liệt. Cuộc sống như vậy, còn có thể kéo dài được bao nhiêu ngày?




      <> Mấy ngày nay, kinh thành yên tĩnh cách kỳ lạ. Trong hoàng cung yên tĩnh, trong Thuận vương phủ yên tĩnh, mà ngay cả phía Phong Vô Ngân, cũng yên tĩnh đến dị thường. Càng yên tĩnh, lại càng thể bất thường.




      <> Có lẽ thời gian còn lại của và Úc Phi Tuyết nhiều lắm, cho nên, lại càng muốn bảo vệ nàng tốt, làm cho nàng vui vẻ, làm cho nàng cười.




      <> Đường đến bờ sông, tưởng chừng dài miên man, cuối cùng cũng tới nơi, Tần Thế Viễn nhàng phi thân bay vào con thuyền xa hoa cách đó xa.




      <> Lúc Úc Mỹ Lan đuổi tới, chỉ thấy Tần Thế Viễn đẩy bức mành treo ra, bước vào khoang thuyền.




      <> Cách bức mành che bán trong suốt, nàng có thể lờ mờ thấy, trong khoang thuyền là nữ nhân ngồi!




      <> Úc Mỹ Lan lập tức cảm thấy ngọn lửa giận xộc thẳng lên não.




      <> Hay ột tên Tần Thế Viễn, lại có thể dám nhân lúc chưa thành thân mà có tiểu tam tiểu tứ bên ngoài! Úc Mỹ Lan muốn tay lôi nữ nhân kia ra đánh ột trận tơi bời, nhưng giờ chưa được! tại nàng vẫn chưa phải là phu nhân của Tần Thế Viễn, nên có quyền quản lý chuyện của . Nàng mà xông vào lúc này, chỉ tỏ ra bản thân có phong độ.




      <> Huống chi, người ta ở thuyền, nàng đến đó được!




      <> Suy nghĩ lúc, Úc Mỹ Lan quay đầu dặn dò nha hoàn vài câu. Tiểu nha hoàn vội vã chạy như bay về nhà kiếm viện binh.




      <> Bên trong thuyền, Úc Phi Tuyết và Tần Thế Viễn vui vẻ trò chuyện, rút ra bài học từ hai lần uống rượu trước, hai người đều ăn ý uống rượu, mà đổi thành uống trà.




      <> "Nhớ trước kia ngươi từng , ngươi muốn làm quan?" Úc Phi Tuyết vô tình hỏi, nhưng lại đụng tới chỗ đau của Tần Thế Viễn.




      <> "..." Tần Thế Viễn dùng trà thay rượu, nhấp ngụm.




      <> "Làm quan có chơi vui được như vậy ?" Úc Phi Tuyết lấy đồ chơi Tần Thế Viễn mua cho nàng ra chơi đùa, ra vẻ vô tâm hỏi.




      <> "Làm quan, có đôi khi vui đùa được, nhưng chỉ có làm quan, mới có thể tiếp tục chơi." Tần Thế Viễn thuận theo lời của Úc Phi Tuyết, cố gắng sử dụng những từ nàng có thể hiểu được để trả lời.




      <> Úc Phi Tuyết cái hiểu cái gật đầu: "Như vậy, nếu như ngươi thực được làm quan, ngươi làm gì?"




      <> Tần Thế Viễn tràn ngập khát vọng như dòng nước cuồn cuộn, sung sướng tuôn ra. Đây là lần đầu tiên cùng người khác chân thành chuyện với nhau.




      <> Đợi cho đến khi hai người chơi mệt mỏi, vừa lên bờ, liền thấy hai tỷ muội Úc gia cười lạnh tới. Úc Mỹ Lan tới, có điều nàng cho hai muội muội của mình tiên phong.




      <> Lướt qua hai tỷ muội Úc gia, Tần Thế Viễn thấy ràng, ở cách đó xa, thân ảnh cao lớn, cũng bước tới.

    3. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C146 Thời gian ở cùng Úc Phi Tuyết, cuối cùng cũng kết thúc
      Edit: Sushi
      Beta: skip.kiều, Đông Tử

      Úc Mỹ Tiên và Úc Mỹ Họa chắn trước người Tần Thế Viễn: “Khéo đấy, ra là Tần công tử!” .
      Hai người vừa , vừa nhìn về phía sau lưng Tần Thế Viễn, quả nhiên có nữ nhân, hơn nữa điều làm cho các nàng giật mình nhất chính là, nữ nhân này lại là Úc Phi Tuyết!
      “Nha đầu thối!” Úc Mỹ Tiên tiến lên bước, đẩy Úc Phi Tuyết ra: “Sao ngươi lại ở cùng chỗ với Tần công tử! Ngươi có biết là Tần công tử bây giờ chính là vị hôn phu của đại tỷ , là Úc phủ đại gia!”
      Úc Mỹ Tiên mỗi lần nhìn thấy Úc Phi Tuyết, đều hận đến nghiến răng nghiến lợi. Vì sao nữ nhân này càng ngày càng xinh đẹp vậy! Xinh đẹp đến mức làm cho nàng phải đố kỵ!
      Úc Mỹ Họa biểu nhã nhặn hơn chút, nhưng lời cũng chanh chua như vậy: “Quả nhiên là kế thừa thói cũ của mẫu thân nàng! Rất thủ đoạn!”
      Úc Phi Tuyết vốn muốn vì hai người này mà làm hỏng tâm trạng vui vẻ khó có được của mình, nên định nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng lời của Úc Mỹ Họa lại làm cho Úc Phi Tuyết nổi giận. ràng là nàng ta sỉ nhục mẫu thân nàng!
      Trước khi Úc Phi Tuyết tức giận, Tần Thế Viễn lạnh lùng mở miệng trước: “Úc tiểu thư! Xin nàng chuyện có chừng mực. Xúc phạm người khuất, là đại bất hiếu.”
      Tuy sớm nghe về cá tính ương ngạnh của tỷ muội Úc gia, nhưng đây là lần đầu tiên được tự trải nghiệm. Chắc chắn vị hôn thê Úc Mỹ Lan của ở cách đó xa xem trò hay.
      Nghĩ tới đây, Tần Thế Viễn lại càng thêm ác cảm đối với ba tỷ muội Úc gia này. Vì sao cùng là người Úc gia, lại có thể khác biệt lớn như vậy!
      Úc Mỹ Họa ngược lại liếc nhìn Tần Thế Viễn, ngữ khí sắc bén: “Tần công tử, tuy công tử và tỷ tỷ của ta còn chưa thành thân, nhưng dù sao công tử cũng là gia tương lai của Úc phủ chúng ta, có phải công tử cũng nên tự trọng chút, nên tiếp xúc với số nữ nhân đứng đắn khiến người khác thể ràng.”
      “Úc tiểu thư!” đợi Úc Phi Tuyết mở miệng, Tần Thế Viễn lạnh lùng cắt đứt lời của Úc Mỹ Họa: “Tần Thế Viễn ta làm việc chưa bao giờ thích người khác chỉ đạo, càng cho phép có người ác ý hãm hại bằng hữu của ta!”
      Đôi mắt như trăng sáng của Tần Thế Viễn lạnh lẽo, đường nét dịu dàng khuôn mặt căng ra, tạo cho vẻ lạnh lùng mà kiên nghị. Úc Phi Tuyết lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Thế Viễn, nàng còn nghĩ rằng Tần Thế Viễn chỉ biết cười thôi! Được rồi, bởi vì có chỗ dựa, nàng giữ lại nước miếng, đứng bên xem kịch vui là được. Úc Phi Tuyết bắt đầu tươi cười sáng lạn, cố ý khiêu khích nhìn Úc Mỹ Tiên.
      Úc Mỹ Tiên và Úc Mỹ Họa càng tức giận, Úc Phi Tuyết càng cười tươi rói. Trong mắt tỷ muội Úc gia, khuôn mặt tươi cười của Úc Phi Tuyết hết sức chướng mắt.
      “Tại hạ tôn trọng tiểu thư là tiểu thư Úc gia, cho nên mời tiểu thư tránh đường. Nếu như tiểu thư lại mở miệng làm tổn thương người khác, đừng trách bản công tử trở mặt vô tình!” Tần Thế Viễn xong, liền kéo Úc Phi Tuyết chuẩn bị rời .
      “Đợi ! Tần Thế Viễn, ngươi có biết ngươi chuyện với ai ! Ngươi chỉ là thương nhân, ngươi thành thân cùng đại tỷ của ta, chẳng qua là muốn dựa vào Úc gia chúng ta, ngươi hôm nay ràng như vậy, ngươi sợ đến lúc đó đại tỷ của ta lấy ngươi sao!” Úc Mỹ Họa lấy tư thái người quát lên.
      Ánh mắt Tần Thế Viễn trong nháy mắt trở nên lạnh lùng. chuẩn bị mở miệng, lại thấy cách đó xa thân ảnh cao lớn nện từng bước nhanh đến phía bên này. Trái tim Tần Thế Viễn khỏi có chút rung động, biết , thời gian của và Úc Phi Tuyết, cuối cùng cũng kết thúc.
      Lời của Úc Mỹ Họa, chỉ như gió thoảng bên tai Tần Thế Viễn rồi liền tản , lòng trong nháy mắt lại tràn ngập đơn, lặng lẽ buông tay, ánh mắt trở nên u tối.
      Úc Phi Tuyết nhịn được : “Úc Mỹ Họa, ngươi nghĩ ngươi là ai? Có tư cách gì ở đây giáo huấn người khác? Tiểu thư Úc gia thế nào? Ngươi ngoại trừ nổi giận mắng chửi đánh đập người gì đó, ngươi còn biết làm cái gì? Tần công tử dù là thương nhân, nhưng dựng nghiệp bằng từ hai bàn tay trắng, thu về từng chút từng chút lợi nhuận, nếu như là ngươi, ngươi có làm được ? Suốt ngày ở ngoài miệng Úc gia Úc gia, nhưng ngươi làm được cái gì vì Úc gia chưa? Ngươi còn so đo cái gì nữa!”
      “Ngươi… Ngươi… Ngươi! ! !” Úc Mỹ Họa bị Úc Phi Tuyết phản bác ra lời. Tiểu nha đầu này so với trước kia, càng thêm láo xược thái quá.
      “Muội ấy như thế nào lại có tư cách!” Úc Mỹ Tiên liền ở phía sau thể tỷ muội tình thâm, chắn mặt trước Úc Mỹ Họa, vênh váo tự đắc : “Ngươi nhất định biết rồi, Tam muội của chúng ta nhanh chóng tiến cung làm nương nương, ngươi xem, muội ấy có quyền những lời này hay ?”
      Úc Mỹ Họa? ! Nương nương?
      Úc Phi Tuyết kinh ngạc.
      Đúng lúc này, giọng uy nghiêm vang lên, làm cho tất cả mọi người lại càng hoảng sợ:
      “Phải ? Ngươi muốn vào cung làm nương nương? Sao trẫm lại biết?”
      Lãnh Dịch Khánh vừa xuất khẩu chữ “Trẫm”, Tiểu Đường tử vội vàng lớn tiếng quát chói tai: “Hoàng thượng giá lâm, còn mau hành lễ!”
      Tần Thế Viễn thong dong quỳ xuống hành lễ: “Tham kiến hoàng thượng!”
      Úc Phi Tuyết bừng tỉnh đại ngộ, chẳng lẽ tên Tần Thế Viễn gian trá này nhìn thấy Lãnh Dịch Khánh, cho nên mới cố ý dẫn dụ Úc Mỹ Họa những lời kia, làm xấu mặt Úc Mỹ Họa? Trả thù nàng ta?
      “Hoàng thượng –” Úc Phi Tuyết vừa định quỳ xuống, liền bị Lãnh Dịch Khánh ngăn lại, ôm vào lòng: “Úc gia tiểu thư ra là vô lễ làm càn như thế! ràng dám giả truyền thánh lệnh! Trẫm muốn cho ngươi tiến cung lúc nào vậy?”
      Úc Mỹ Họa, Úc Mỹ Tiên và Úc Mỹ Lan ở cách đó xa, tim cùng lúc đập thình thịch, bị giọng sang sảng và lời vô tình của Lãnh Dịch Khánh làm cho chấn động.
      Lời Úc Mỹ Tiên , thực phải là việc có căn cứ bởi vì việc này Úc thừa tướng và Thái hậu thương lượng lâu, hai người cũng thầm đạt thành giao ước. Chỉ cần Lãnh Dịch Khánh có thể thuận lợi đăng cơ, lập Úc Mỹ Họa làm hậu. Có thể là chuyện này, Lãnh Dịch Khánh biết. Hoặc là, cho dù biết, cũng đồng ý.
      “Hoàng… Hoàng thượng! ?”
      Chỉ đến khi đoàn vệ quân thầm theo bảo vệ Lãnh Dịch Khánh bao vây đằng sau tất cả mọi người, tất cả rốt cục mới từ trong mộng tỉnh lại, lập tức quỳ xuống thỉnh an:
      “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
      Cục diện lúc này ngay cả Úc Phi Tuyết nhất thời cũng kịp phản ứng.
      Bây giờ chuyện gì đãng ảy ra vậy? Tất cả mọi người quỳ xuống, chỉ có nàng và Lãnh Dịch Khánh đứng, quá hấp dẫn ánh mắt người khác.
      “Tần công tử lâu nữa phải thành thân, thuận tiện chăm sóc nàng, thôi, cùng trẫm hồi cung.” Lãnh Dịch Khánh buông Úc Phi Tuyết ra, dùng bàn tay to lớn của mình nắm lấy bàn tay bé của nàng, ánh mắt dịu dàng, khuôn mặt mỉm cười.
      xuất cung, chính là để đón nàng tiến cung.
      Tất cả mọi người đều nghe ràng, hoàng thượng chính xác là ‘hồi cung’, chứ phải là ‘tiến cung’.
      Vì vậy mọi người đều khỏi suy đoán thân phận thần bí của này.
      Úc gia tỷ muội thấy Úc Phi Tuyết được sủng ái mà tức giận mặt mày xám ngắt.
      Có ý gì đây! Ngay cả hoàng thượng ràng cũng bênh vực nữ nhân này!

    4. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      147 Hàng đêm ngủ lại
      Edit: phiyen33
      Beta: Đông Tử

      Úc Phi Tuyết lần đầu tiên nhìn thấy đông người quỳ gối như vậy, biết phải làm sao. Nếu như vào lúc này mà nàng ”, vậy chẳng phải làm mất mặt Lãnh Dịch Khánh sao. Dù gì người ta cũng là hoàng đế mà !
      Úc Phi Tuyết quay đầu lại nhìn Tần Thế Viễn, Tần Thế Viễn vẫn cười tươi, điều quan trọng nhất chính là hình như định giúp nàng.
      Đúng vậy, thành hôn.
      Lãnh Dịch Khánh hiểu Úc Phi Tuyết gặp tình huống như vậy từ chối mình, vì vậy liền nắm bàn tay bé của Úc Phi Tuyết, xoay người rời .
      Úc Phi Tuyết liên tục quay đầu lại, nàng chỉ thấy Tần Thế Viễn đứng phía xa xa cười nhìn nàng rời .
      Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, phải ta muốn nàng ở lại, chẳng qua là ta có năng lực này, hơn nữa, ta cũng giữ được nàng.
      Thấy bóng dáng Úc Phi Tuyết cuối cùng biến mất trong đoàn người, trong lòng Tần Thế Viễn bắt đầu lo lắng yên, thế giới rực rỡ bỗng chốc trở nên mờ mịt.
      Úc Mỹ Họa còn chưa kịp khôi phục lại sau cơn hoảng sợ lại bị Úc Mỹ Tiên lôi kéo, sau khi chịu đả kích nặng nề, đôi mắt nàng đẫm lệ nhìn Úc Mỹ Họa: “Tam muội, chúng ta về trước .”
      Bị hoàng đế cự tuyệt ngay đường phố, có thể tưởng tượng được nỗi đau khổ của Úc Mỹ Họa.
      Úc Mỹ Lan thấy tình huống ấy cũng trốn nữa : “Nhị muội, tam muội, các ngươi sao lại ở chỗ này ? Tần công tử, khéo a !”
      Úc Mỹ Lan xấu hổ cười, nàng thể ngờ vì tùy hứng của mình lại khiến muội muội bị sỉ nhục như vậy.
      Tần Thế Viễn rốt cục chậm rãi thu hồi ánh mắt : “ khéo, phải các nàng đều ở chỗ này lâu rồi sao ?”
      Úc Mỹ Lan ửng hồng, khẽ mỉm cười ra lời. lát sau mới được câu: “Tần công tử hay đùa, việc này… Tỷ muội chúng ta còn có việc, xin trước !”
      “Từ từ , đúng lúc ta cũng có chuyện muốn .” Tần Thế Viễn quay đầu nhìn ba tỷ muội Úc gia, dù sao cũng bị sét đánh trúng, bị đánh thêm lần cũng sao chứ?
      “Ta muốn , ta từ hôn.” Tần Thế Viễn nhàng , vẻ mặt bình tĩnh, giống như đên chuyện liên quan gì đến .
      “Ngươi cái gì !” Úc Mỹ Lan ngờ Tần Thế Viễn dùng đến cách ấy, sắc mặt nhất thời biến đổi.
      “Ta , ta muốn từ hôn. Úc Dạ là thừa tướng đương triều, Tần Thế Viễn ta dám trèo cao. Vì vậy, ta muốn từ hôn. Ta phái người đến quý phủ gặp Úc thừa tướng ràng mọi chuyện, cáo từ !”
      Tần Thế Viễn xong, bỗng cảm thấy trong lòng nhõm thoải mái.
      Có lẽ sau khi Úc thừa tướng biết chân tướng việc rất giận dữ, thậm chí sau này dùng thế lực của mình để chèn ép tra sát Tần gia, thế nhưng vẫn thấy lòng mình thoải mái.
      Khoảng thời gian ở bên cạnh Úc Phi Tuyết làm hiểu điều, được sống chung với người mình thích đó mới là hạnh phúc . Chỉ có điều, biết đến khi nào Úc Phi Tuyết mới có thể hiểu điều này. Có lẽ nàng sớm hiểu ra, nhưng ngay lúc này nàng vẫn chưa lòng mình.
      Tiểu Tuyết, cho dù thế nào, ta cũng mong muốn nàng hạnh phúc. Hình bóng cao lớn của Tần Thế Viễn, thân áo choàng màu trắng chậm rãi rời khỏi đám đông. Tương lai thế nào còn quan trọng nữa rồi.
      Lần này, có lẽ là lần mất lý trí nhất, bốc đồng nhất trong cuộc đời , nhưng, hối hận.
      *
      Thoáng cái trải qua vài ngày.
      ngày nọ, nóc Thuận vương phủ có thân ảnh áo đen lướt qua. Bóng đen ấy nhàng lướt qua như ma quỷ rồi ung dung nhảy vào trong viện.
      Sau khi mọi người , Cảnh Thu ở trong viện chờ lâu.
      “Vương gia !” Cảnh Thu tiến lên chắp tay nghênh tiếp Lãnh Dịch Hạo.
      “Gần đây tình hình ở kinh thành thế nào ?” Lãnh Dịch Hạo vừa kéo khăn đen che mặt vừa đến thư phòng, khuôn mặt lạnh lùng mang theo vài phần ủ rũ. thân y phục dạ hành, mang theo vài phần phong trần mệt mỏi.
      Từ lúc Ngọc Điệp tiến cung, Lãnh Dịch Hạo liền rời . Chuyện cần đích thân Thuận Vương gia làm, nhất định phải là việc . Mặc dù trong lòng Cảnh Thu cũng tò mò, thế nhưng chưa bao giờ hỏi nhiều.
      “Bẩm Vương gia, hôm trước Tần Thế Viễn từ hôn ngoài đường khiến Úc thừa tướng giận dữ, nhiều ngày nay, bắt buộc toàn bộ môn sinh cùng hoàng thân quốc thích trong kinh thành niêm phong các cửa hàng của Tần gia. Đồng thời cũng ban lệnh rộng ra các quận huyện. E rằng chỉ ít ngày nữa, các cửa hàng của Tần gia tuyệt tích.”
      Lãnh Dịch Hạo nhướng mày: ” Từ hôn trước mặt mọi người?”
      Tần Thế Viễn phải là loại người nóng nảy, có lý trí như vậy, bằng trực giác, đoán chuyện này nhất định có liên quan đến Úc Phi Tuyết.
      “Còn gì nữa ?” Lãnh Dịch Hạo tiếp tục cởi y phục dạ hành người ra ném lên giường. người lộ ra thân áo trắng, vén vạt áo dài, ngồi xuống cạnh bàn.
      “Sau khi Ngọc Điệp tiến cung, nghe rất được thái hậu quý, thái hậu thuyết phục được Ngọc Điệp bỏ khăn che mặt, điều kỳ quái chính là, Hoàng thượng và Úc thừa tướng cũng vạch trần chuyện Ngọc Điệp giả mạo.” Chuyện này, Cảnh Thu thắc mắc suốt mà vẫn hiểu được.
      Lãnh Dịch Hạo lạnh lùng cười, quả nhiên nhìn lầm, nữ nhân này thủ đoạn rất cao ! Người ở trong thâm cung, tất nhiên có thể điều khiển Úc thừa tướng, xem ra, bọn họ hẳn là đạt được hiệp nghị rồi.
      Ngọc Điệp ơi Ngọc Điệp, ngày nào đó, ngươi thông minh bị thông minh hại.
      Lãnh Dịch Hạo lạnh lùng cười, rót chén nước cho mình.
      Cảnh thu tiếp tục đến việc trong triều, nhưng nhắc chữ đến Úc Phi Tuyết.
      Lãnh Dịch Hạo rốt cục nhịn được, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, nhíu mày :
      “Cảnh Thu, trọng điểm .”
      Cảnh Thu ấp a ấp úng lát mới chậm rãi mở miệng: “Úc tiểu thư… Tiểu nhân là Vương phi… Cũng tiến cung rồi.”
      Ánh mắt Lãnh Dịch Hạo trầm xuống, bàn tay cầm chén trà nhất thời run chút, sắc mặt u đứng lên: “Tiến cung ?”
      Lúc này Cảnh Thu mới đem chuyện ngày hôm trước kể tỉ mỉ cho Lãnh Dịch Hạo, từ lúc Úc Phi Tuyết tiến cung, liền bị sắp xếp ở lại Thanh Loan điện – nơi gần tẩm cung của hoàng đế nhất, hàng đêm hoàng đế đều ngủ lại Thanh Loan điện, việc này mọi người đều biết.
      giờ mọi người gọi Úc Phi Tuyết là Luyến Tuyết.
      đợi Cảnh Thu xong, chén trà trong tay Lãnh Dịch Hạo rơi xuống đất vỡ vụn, bóng dáng nghiêm nghị, ủ rũ giờ tức giận mãnh liệt.
      Nang dám tiến cung sao! Còn ngủ lại hàng đêm nữa chứ!
      Cảnh Thu cúi đầu dám lên tiếng.
      lát sau mới nghe thấy Lãnh Dịch Hạo lạnh lùng hỏi câu : “Mấy ngày ? Nàng tiến cung mấy ngày rồi ?”
      “Năm… Năm ngày.” Cảnh Thu nuốt chút nước bọt, dè dặt lui về phía sau.
      Lãnh Dịch Hạo để ý đến bàn tay chảy máu, ánh mắt lóe lên tia hung ác.
      Năm ngày ! Nàng tiến cung năm ngày !
      Năm ngày ! Đêm nào Lãnh Dịch Khánh cũng ngủ lại tẩm cung của Úc Phi Tuyết !
      “Vương gia…” Cảnh Thu kinh ngạc nhìn máu trong tay Lãnh Dịch Hạo trào ra, vội vàng kêu người đến băng bó cho Lãnh Dịch Hạo.
      Nhưng Lãnh Dịch Hạo đột nhiên đứng bật dậy, giọng hung tợn mà kiên định: “Chuẩn bị ngựa, tiến cung !”

    5. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      148 Lãnh Dịch Hạo đến rồi!
      Edit: phiyen33
      Beta: Đông Tử
      Thanh Loan Điện trước đây vốn là điện Văn Hoa, là nơi nằm giữa ngự thư phòng và tẩm cung của hoàng đế, vì muốn để Úc Phi Tuyết ở gần mình hơn nên mới đổi thành Thanh Loan Điện. Lúc này, tuy rằng đêm khuya nhưng trong Thanh Loan Điện đèn đuốc vẫn sáng trưng.
      “Như thế này sao?” Úc Phi Tuyết loay hoay nghịch món đồ chơi trẻ con.
      Đây là thứ Lãnh Dịch Khánh cố ý tìm ở bên ngoài cung đem về cho nàng.
      Sau khi Úc Phi Tuyết tiến cung, Lãnh Dịch Khánh cố gắng dùng mọi cách để cho nàng vui.
      Chỉ trong ngày, đem toàn bộ tất cả những món Úc Phi Tuyết thích ăn, thích chơi vào Thanh Loan Điện, lại còn ban lệnh cấm, được cho phép bất cứ ai cũng được phép mình tiến vào Thanh Loan Điện. ràng xây dựng tòa thế ngoại đào nguyên ở ngay trong cung cũng vì Úc Phi Tuyết.
      Lãnh Dịch Khánh biết những đồ chơi bình thường, Úc Phi Tuyết chơi lúc nhất định chán, nên cố ý tìm số loại đồ chơi đáng , khi chơi phải hao tốn chút công sức, cần phải động não mới có thể chơi hay được (lời editor: theo như từ ngữ đại là món đồ chơi phát triển trí tuệ).
      Úc Phi Tuyết gảy hạt châu ở trước mặt, làm cách nào mà chỉ trong vòng ba lần có thể xếp những hạt châu lộn xộn kia thành hàng ?
      Lãnh Dịch Khánh mỉm cười nhìn dáng vẻ nhíu mày suy nghĩ của Úc Phi Tuyết, dáng vẻ này của Tiểu Tuyết là đẹp, ngắm hoài vẫn thấy chán! Cho dù phải vất vả, mệt mỏi bao nhiêu, chỉ cần trở lại Thanh Loan Điện, nhìn thấy Úc Phi Tuyết, những mệt mỏi liền cánh mà bay.
      Hàng đêm ngủ lại đây chỉ vì muốn ngắm dung nhan của nàng. Lúc Úc Phi Tuyết mệt mỏi, tự giác rời . Đợi đến lúc Úc Phi Tuyết ngủ, lại quay về Thanh Loan Điện, ngủ chiếc giường mềm mại ở phía ngoài điện.
      Chỉ cần nghĩ đến việc và Úc Phi Tuyết cùng ở chung dưới mái hiên, liền vô cùng an tâm.
      lúc ở hai người cùng chơi trò chơi, tiểu thái giám xuất ở ngoài cửa, Lãnh Dịch Khánh quay sang yên lặng nháy mắt rồi quay đầu lại với Úc Phi Tuyết: “Tiểu Tuyết, nàng chơi trước , trẫm chút trở lại.”
      Úc Phi Tuyết vẫn chăm chú khám phá món đồ chơi trong tay, gật đầu theo phản xạ.
      Lãnh Dịch Khánh đứng dậy ra ngoài điện, tiểu thái giám lập tức đến sát bên người thầm : “Thuận Vương gia vào cung, đến Thanh Loan Điện ngay bây giờ.”
      Lãnh Dịch Hạo ?
      Lãnh Dịch Khánh nhíu mày suy nghĩ chút, giọng dặn dò tiểu thái giám, tiểu thái giám gật đầu hiểu ý, vội vã rời .
      “Tiểu Tuyết, nàng thử đoán xem trẫm chuẩn bị cho nàng món quà gì ?” Lãnh Dịch Khánh quay vào điện với mặt mày hớn hở.
      Úc Phi Tuyết nghi hoặc lắc đầu.
      “Đợi lát nàng biết, nhưng trước tiên nàng phải nhận lời trẫm chuyện, lát nữa nàng phải nhắm mắt lại, bao giờ trẫm cho phép nàng mới được mở mắt ra.”
      Úc Phi Tuyết đảo mắt suy nghĩ rồi gật đầu đáp ứng.
      Đúng lúc này, ngoài điện truyền đến tiếng báo: “Hoàng thượng, Thuận Vương gia đến Thanh Loan Điện. Lúc này ở ngoài điện chờ.”
      Ba chữ Lãnh Dịch Hạo khiến Úc Phi Tuyết nắm chặt bàn tay bé, tới rồi! Sao bây giờ lại đến đây? Sao giờ này mới đến ! đến nơi này làm gì ?
      đống câu hỏi như những bong bóng bay lên từ đáy lòng, cuối cùng bị Úc Phi Tuyết mực ném . Bây giờ Lãnh Dịch Hạo còn quan hệ gì với nàng nữa rồi.
      Nhìn khuôn mặt nhắn của Úc Phi Tuyết trong nháy mắt trở nên tối sầm, Lãnh Dịch Khánh quan tâm hỏi: “Muốn gặp ?”
      muốn.” Úc Phi Tuyết trả lời rất thẳng thắn. Nếu còn quan hệ, cần gì phải gặp lại.
      “Vậy trẫm gặp chút.” Lãnh Dịch Khánh đứng dậy bước ra cửa, nét ôn nhu mặt hầu như biến mất, khuôn mặt ngay ngắn cương nghị lên vẻ giận dữ.
      Lãnh Dịch Hạo tiến cung vào giờ này, ý đồ rất ràng !
      Ở phía sau Lãnh Dịch Khánh, khuôn mặt nhắn của Úc Phi Tuyết tiếp tục toát lên vẻ thê lương. Trái tim bé đập mạnh nơi lồng ngực, lát sau mới lấy lại bình thường.
      *
      Trong bóng đêm yên lặng, Lãnh Dịch Hạo thân áo trắng đứng trước đại điện sơn son thiếp vàng có vài phần đơn. Lông mày dài khẽ nhíu lại, mắt sâu như biển, khuôn mặt lạnh lùng tức giận.
      “Tiểu Tuyết ở đâu ?” Giọng của Lãnh Dịch Hạo còn lạnh lùng hơn khuôn mặt .
      Lãnh Dịch Khánh thản nhiên cười cười, giờ khác xưa rồi. Trước đây, Úc Phi Tuyết là Vương phi của Lãnh Dịch Hạo, phải của . Nhưng bây giờ, Úc Phi Tuyết phải Úc Phi Tuyết lúc trước mà là Luyến Tuyết do đích thân hoàng đế đón vào cung, là nữ nhân của , phải của Lãnh Dịch Hạo.
      Đây chính là chọn lựa của Lãnh Dịch Hạo. Nếu như Lãnh Dịch Hạo cho Ngọc Điệp tiến cung, có cơ hội tốt như vậy !
      “Ở Thanh Loan Điện.” Lãnh Dịch Khánh thong thả .
      Lãnh Dịch Hạo bước về phía Thanh Loan Điện nhưng lại bị Lãnh Dịch Khánh ngăn cản.
      Lãnh Dịch Khánh cho hạ nhân lui xuống, lúc này mới giọng : “Tiểu Tuyết nàng ấy muốn thấy đệ.”
      Đôi mắt Lãnh Dịch Hạo lạnh lùng bực bội: “Huynh dối.”
      Lãnh Dịch Khánh than tiếng, ngữ khí thâm trầm: “Lúc đầu trẫm chỉ muốn đón nàng vào cung chơi, thế nhưng nàng ở kinh thành, có nhà lại thể về, Tần Thế Viễn lại sắp đón dâu. Hơn nữa người định cưới là tỷ tỷ của nàng, nên trẫm mới đón nàng vào cung. Tuy rằng bây giờ Tần Thế Viễn từ hôn, thế nhưng có chỗ nào có thể thoải mái hơn nơi đây. Chắc đệ cũng hiểu tính tình Tiểu Tuyết, nếu như nàng muốn ở lại chỗ này, dù trẫm có muốn cũng giữ nàng được.”
      Chỉ câu lại khiến trong lòng Lãnh Dịch Hạo bỗng nhiên tê rần. Đó là , với cá tính của tiểu nha đầu, hoàng cung giữ được nàng, trừ phi nàng muốn .
      “A Hạo, trẫm , đều là do sai lầm của đệ. Đệ có Ngọc Điệp, nên trêu chọc Tiểu Tuyết. Đệ thích Tiểu Tuyết, đừng tin nàng ấy, hết lần này đến lần khác hiểu lầm nàng. Chúng ta đều hiểu tính tình Tiểu Tuyết, nàng ấy chia sẻ người đàn ông của mình cho bất kỳ nữ nhân nào, mà đệ… haiz!” Lãnh Dịch Khánh xoay người buông tiếng thở dài.
      Lãnh Dịch Hạo biết đến vấn đề này, hoàn toàn đuối lý, nên lặng im lên tiếng.
      “Còn nữa, trẫm đón nàng ấy vào cung năm ngày, năm ngày, cho tới hôm nay đệ mới đến. A Hạo, nếu như trẫm là Tiểu Tuyết, trẫm cũng rất tức giận.” Lãnh Dịch Khánh ra điểm quan trọng nhất.
      Lãnh Dịch Hạo lại lặng im lần nữa. Năm ngày này, ở kinh thành.
      Lãnh Dịch Khánh nhìn dáng vẻ Lãnh Dịch Hạo, trong lòng cũng thầm phỏng đoán, với cá tính Lãnh Dịch Hạo, thể đợi được năm ngày, trừ phi, năm ngày này ở kinh thành.
      Trong năm ngày này, rốt cuộc làm cái gì ? Còn có chuyện gì cần phiền đích thân Thuận Vương gia ra tay ?
      Chẳng lẽ lời thái hậu , Lãnh Dịch Hạo muốn mưu phản?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :