1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử,đừng nghịch nữa- Lam Yên Hiểu Nguyệt-162 chương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 138: Nàng ở lại, ta cũng ép.
      Edit: skip_beater
      Beta: Đông Tử

      Úc Phi Tuyết dạo vòng kinh thành, tìm được đại sư phụ, lại bất ngờ gặp được tiểu sư phụ.
      “Tuyết Nhi!” Phong Vô Ngân xuất hiệt cực kỳ đột ngột, dọa Úc Phi Tuyết giật mình.
      “Tiểu Sư Phụ!”
      theo ta!” Phong Vô Ngân kéo Úc Phi Tuyết vào con hẻm .
      Tần Thế Viễn theo Úc Phi Tuyết, lại phát Úc Phi Tuyết bị Phong Vô Ngân lôi nên liền rảo bước theo sau.
      Cái tên Phong Vô Ngân này, lại lịch ràng, thân phận khả nghi, hơn nữa vừa vào kinh thành, lại biến mất. Đúng là có chút bình thường.
      Vì vậy, Tần Thế Viễn rảo bước theo sau.
      Nào biết vừa mới tới cửa ngõ, lão khất cái nằm vắt ngang con ngõ ngửa đầu uống rượu.
      “Sư Phụ!” Tần Thế Viễn ngờ rằng ở chỗ này lại gặp được ân sư. Võ công của chính là học được từ ông ta.
      Lão khất cái nheo mắt nở nụ cười, dùng bàn tay thô đen lau miệng còn vương chút rượu: “Ha ha! Tiểu tử ngươi vần còn nhớ ta!”
      “Ơn cứu mạng của ân sư năm đó, Tần Thế Viễn suốt đời quên!” Tần Thế Viễn chắp tay nhìn lão khất cái, lại nhìn vào sâu bên trong con hẻm . Chẳng lẽ, sư phụ và Phong Vô Ngân có quen biết nhau?
      “Đừng nghĩ nữa, ngươi gọi ta tiếng sư phụ, vậy vào thôi!” Lão khất cái vỗ vỗ bả vai Tần Thế Viễn, dẫn đầu về phía trước.
      Tần Thế Viễn do dự chút rồi cũng theo sau.
      Tại sâu bên trong con hẻm , có biệt viện yên tĩnh, Phong Vô Ngân ở đây. Biệt viện nhìn đơn giản nhưng cũng rất tinh xảo.
      “Tiểu sư phụ, có phải người muốn…” Úc Phi Tuyết nhìn Phong Vô Ngân, bàn tay bé khua loạn xạ, nàng nên lời hai chữ mưu phản.
      “Đúng, ta quyết định. Tuyết Nhi, tin ta , ta nhất định đem lại hạnh phúc cho nàng, hãy tin ta nhé?”
      Phong Vô Ngân đặt bàn tay lên bờ vai của Úc Phi Tuyết.
      “Vì sao nhất định phải làm thế?” Trong tiềm thức Úc Phi Tuyết có ý nghĩ lên trong đầu, nàng nhất thời nghĩ ra vì sao Phong Vô Ngân phải làm như vậy. Kỳ trong lòng nàng hiểu , nếu Phong Vô Ngân làm vua, vị vua tốt, nhưng mà vì sao nàng lại cảm thấy như vậy đúng.
      Việc này và phụ thân nàng làm quan trong triều liên quan.
      Việc này và nàng, vương phi đương triều liên quan.
      Việc này và Lãnh Dịch Khánh, Lãnh Dịch Hạo liên quan.
      Dù sao trong lòng nàng chỉ cảm thấy như vậy đúng. Về phần đúng chỗ nào, nàng nhất thời được.
      Ánh mắt Phong Vô Ngân ấm áp nhìn Úc Phi Tuyết, sau nữa ngày mới chậm rãi mới buông tay xuống, xoay người đến trước cửa sổ:”Vì tiên đế, vì phụ thân, vì hài tử chưa tròn tuổi của Niên thúc.”
      “Niên thúc? Chính là người dùng con của mình để cứu người?” Úc Phi Tuyết nghi hoặc hỏi.
      “Đúng.”
      “Người đó còn sống?”
      “Còn sống.”

      “Người đó ở đâu?”
      “Ở ngay đây!” lão khất cái cười ha hả đến.
      “Đại sư phụ!” Úc Phi Tuyết kinh ngạc.
      “Chính là ta! Nhưng mà nhiều năm như vậy rồi, ý chí mạnh mẽ trước đây cũng sớm phai nhạt. Báo hay báo thù cũng chẳng sao cả. Nhưng mà chuyện ngươi muốn làm, ta nhất định ủng hộ ngươi.”
      Lão khất cái tiến lại, theo sau là Tần Thế Viễn xuất , Úc Phi Tuyết lại lần nữa ngạc nhiên.

      “Tần Thế Viễn? Ngươi sao lại ở chỗ này?” Hôm nay là ngày kinh ngạc quá mức.
      lời khó hết! cũng là sư phụ của ta!” Tần Thế Viễn dùng ánh mắt kính nhìn thoáng qua lão khất cái.
      Chẳng trách nhìn võ công của Tần Thế Viễn quen mắt đến vậy. Úc Phi Tuyết cảm thấy thế giới này quá bé.
      “Thế Viễn, nếu như ta muốn ngươi ủng hộ Vô Ngân, ngươi có đồng ý ?” Lão khất cái chỉ vào Phong Vô Ngân.
      Tần Thế Viễn đem tất cả mọi chuyện trước sau, trái phải nghĩ lượt, đại khái chuyện gì xảy ra, trong lòng đều .
      Phong Vô Ngân hướng Tần Thế Viễn cười nhạt:”Nếu như ngày kia ta phục quốc thành công, ngươi chính là người đầu tiên là thương nhân làm đại thần phủ nội vụ.”
      Trong lòng Tần Thế Viễn có chút xao động.
      Sâu trong lòng mà , kỳ khâm phục Lãnh Dịch Hạo hơn.
      Nhưng mà là thương nhân, nguyện vọng lớn nhất của là vào triều làm quan, phải dựa dẫm vào bất cứ kẻ nào nữa.
      mực tin tưởng, Lãnh Dịch Hạo có thể giúp thực được nguyện vọng này.
      Nhưng mà thế khó liệu, Lãnh Dịch Khánh lại lên ngôi vua, mà thời gian qua lại mong muốn làm theo tổ chế, cho nên Phong Vô Ngân chính là hy vọng duy nhất của .
      Nhưng mà… đây là mưu phản!
      Tần Thế Viễn nhíu mày do dự lát, ánh mắt rơi vào người Úc Phi Tuyết: “Nàng cũng ủng hộ ?”
      Úc Phi Tuyết nhìn thoáng qua Phong Vô Ngân, ánh mắt ấm áp của Phong Vô Ngân tràn ngập chờ mong.
      ủng hộ.” Úc Phi Tuyết rất ràng phun ra mấy chữ.
      “Vì sao?” Phong Vô Ngân trong mắt xẹt qua tia thất vọng, câu hỏi này Tần Thế Viễn cũng muốn biết.
      Lão khất cái nhanh chậm ngồi ở cửa uống rượu.
      Úc Phi Tuyết gãi đầu:” nên hỏi ta vấn đề phức tạp như vậy, ta biết trả lời sao, dù sao ta cũng ủng hộ.”
      Phong Vô Ngân nhíu mày than chút:”Nàng phản đối ta sao? Nếu có ngày, ta và Lãnh Dịch Hạo phải ta chết ngươi sống, nàng làm như thế nào?”
      “Tiểu sư phụ! Ta chỉ việc, vì sao nhất định phải trở thành như thế này. Những việc này…ta hiểu!” Úc Phi Tuyết bực bội dậm chân, “ nên hỏi ta những vấn đề phức tạp như vậy!”
      Tại sao nàng có cảm giác bọn họ như thể bang hội nào đó, bây giờ giống như…giống như cùng tham gia mưu bí mật nào đó.
      Phong Vô Ngân than tiếng, kỳ Úc Phi Tuyết lớn lên vô cùng đơn thuần, muốn nàng hiểu được ý nghĩa của quốc gia đại , đúng là làm khó cho nàng.
      “Được rồi, dù sao nàng cũng trở về Úc Phủ, chi bằng tạm thời ở lại chỗ này.” Ý của Phong Vô Ngân là lâu nữa có việc lớn phát sinh, ở lại chỗ này tương đối an toàn.
      Úc Phi Tuyết chuyển con mắt nhìn vòng, cuối cùng nhìn Tần Thế Viễn:” Này, ngươi lần trước mời ta ăn cái gì?”
      Tần Thế Viễn hiểu ý, tiếp lấy lời Úc Phi Tuyết:”Đúng rồi! Ta vậy, giờ luôn chứ?”
      “Được được, ta muốn ăn chân giò muối phố Đông, bánh trôi Nam thị, còn có…” Úc Phi Tuyết lôi kéo Tần Thế Viễn ra ngoài.

      Phong Vô Ngân vốn định ngăn cản bọn họ, nhưng mà cuối cùng chỉ giật giật ngón tay nhìn theo Úc Phi Tuyết xa.
      “Sao đuổi theo?” Lão khất cái híp mắt nhìn thoáng qua Phong Vô Ngân mình buồn bã.
      Phong Vô Ngân đơn cười, thân ảnh màu trắng phiêu dật độc đứng lặng trước cửa sổ: “Nàng muốn ở lại, có ép cũng vô dụng.”

    2. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C139 Ta vĩnh viễn tha thứ cho ngươi
      Edit: sushi
      Beta: Skip_beater, Đông Tử
      Phong Vô Ngân đơn cười, thân ảnh màu trắng phiêu dật độc đứng lặng trước cửa sổ: “Nàng muốn ở lại, có ép cũng vô dụng.”
      Lão khất cái thở dài tiếng: “Đôi khi, những người có thể phá được Thiên cơ, lại nhìn thấu được chính mình. Bất kể quyết định của ngươi là gì, ta cũng phản đối, nhưng con đường này nên như thế nào, tự ngươi phải hiểu .”
      Ánh mắt Phong Vô Ngân dừng những đám mây trắng trôi xa phía chân trời. ra cũng từng muốn tiêu diêu tự tại, bắt đầu từ lúc nào mà giữa và Tuyết Nhi, lại trở nên xa cách như vậy.
      Nếu như trước đây, lúc mới bắt đầu chọn mang theo Tuyết Nhi cùng rời . Dùng tính mạng chắn gió che mưa cho nàng, có lẽ kiếp nạn của Tuyết Nhi qua, bọn họ hẳn là trải qua cuộc sống hạnh phúc, nhưng mà vai có trách nhiệm của mình.
      Nếu như bây giờ mới từ bỏ, liệu còn có thể ?
      “Vừa rồi có người truyền tin, Ngọc Điệp có tin tức muốn đưa cho ngươi, nàng ta muốn gặp ngươi.” Lão khất cái lại uống ngụm rượu, ánh mắt trong suốt, có chút thờ ơ với thế , giống như tất cả mọi thứ thế gian này đều liên quan tới .
      Phong Vô Ngân giật mình, Ngọc Điệp? Muốn gặp vào lúc này?
      Tối đó, Phong Vô Ngân đến chỗ hẹn với Ngọc Điệp, Ngọc Điệp quả nhiên đợi ở đây lâu.
      “Sư huynh.” Thanh êm ái chậm rãi thoát ra từ trong miệng Ngọc Điệp.
      “Tìm ta có chuyện gì?” Phong Vô Ngân thân áo trắng đứng dưới ánh trăng giống như bức tranh cuộn. Góc áo tung bay theo gió, phiêu nhiên như thần tiên.
      Ngọc Điệp yên lặng nhìn Phong Vô Ngân, vẫn giống như trước đây, vẫn xa xôi, khó gần như vậy.
      “Sư huynh, huynh vẫn giống như trước đây.” Ngọc Điệp nhàng nhếch miệng cười.
      Trong ánh mắt lãnh đạm của Phong Vô Ngân lên tia trầm, chậm rãi mở miệng : “Trước đây?”
      Lời của Phong Vô Ngân hiển nhiên khiến Ngọc Điệp hiểu lầm, Ngọc Điệp thở dài tiếng: “Đúng vậy, trước đây. Nếu như lúc trước huynh xa xôi như vậy, lạnh lùng như vậy, chúng ta làm sao lại…”
      “Ngươi tìm ta, là để ôn chuyện cũ sao?”
      “Chỉ là tình cảm bộc phát thôi. Sư huynh, huynh nhớ quãng thời gian ở núi sao? Lúc đó, huynh đánh đàn, ta khiêu vũ, kỳ đoạn thời gian ngắn ấy chúng ta rất tự tại, rất thoải mái. tại, chỉ có thể nhớ chứ thể cầu.” Ngọc Điệp thở dài.
      Phong Vô Ngân lẳng lặng nghe, trả lời.
      “Sư huynh, kỳ ta biết , huynh hoàn toàn phải là loại người thích tranh danh đoạt lợi. Huynh làm tất cả, đều phải vì huynh muốn, vì sao huynh lại thể làm chuyện chính huynh muốn làm. Vì sao nhất định phải chấp nhất những chuyện gần như thể nào thực được này?”
      Phong Vô Ngân vừa nghe hiểu, Ngọc Điệp đến làm thuyết khách.
      “Sư huynh, ta biết huynh mến Úc Phi Tuyết, vương gia bỏ nàng. Huynh có thể mang nàng cùng nhau rời . Đến lúc đó, trời đất là nhà, đánh đàn vẽ tranh, mỹ nhân ở bên, đây mới là cuộc sống huynh muốn trải qua.”
      Ngọc Điệp lẳng lặng đánh giá Phong Vô Ngân, đôi mắt Phong Vô Ngân như hồ nước xanh, tựa hồ nhìn ra bất cứ cảm xúc gì. Tuy nhiên nó lại lắng đọng lúc sáng lúc tối những tia sáng khác thường nào đó.
      Ngọc Điệp cho rằng mình đúng trọng điểm. Vì vậy bổ sung: “Kỳ ta muốn giúp huynh, đấy. Chỉ cần Úc Phi Tuyết rời khỏi Lãnh Dịch Hạo, huynh có thể dễ dàng mang nàng . Đến lúc đó, các người có thể trải qua loại cuộc sống thần tiên quyến lữ, con đường như vậy tốt sao?”
      “Hơn nữa phụ thân Úc Phi Tuyết là …”
      Ngọc Điệp vốn muốn tiếp tục khuyên bảo, nhưng lần này, Phong Vô Ngân đợi nàng , liền mở miệng: “Ta nhớ ngươi từng , ngươi ta.”
      Lời của Phong Vô Ngân có chút mờ ảo hư vô. phải là người tình cảm, đột nhiên lại chuyện tình cảm, làm cho lòng Ngọc Điệp yếu mềm. Chuyện cũ như khói mây.
      Nàng từng, tùng Phong Vô Ngân rất sâu sắc, nhưng…
      Ngọc Điệp thản nhiên lại đơn gật đầu: “Đúng, ta huynh, dù có lẽ trong mắt huynh chưa từng có ta.”
      ” Nhưng bây giờ ngươi lại giao ta cho Tuyết Nhi.” Ánh mắt Phong Vô Ngân lập tức trở nên lạnh lùng.
      “Đó là bởi vì…” Người nàng bây giờ là Lãnh Dịch Hạo.
      “Là vì ngươi tham luyến vị trí vương phi. Trải qua nhiều chuyện như vậy, vất vả lắm mới có được sư tin tưởng của Lãnh Dịch Hạo, leo lên tới vị trí Trắc phi, nên ngươi cho rằng chỉ cần Tuyết Nhi rời , vị trí vương phi ai có khả năng tranh giành với ngươi. Nhưng mà Tiểu Điệp à, ta hiểu ngươi rất , từ đến lớn, chỉ cần ngươi thích cái gì, ngươi nhất định phải chiếm cho bằng được, nếu như chiếm được, ngươi tình nguyện hủy diệt nó. Cho nên, ngươi bức Tuyết Nhi , căn bản phải vì ta, mà là vì chính ngươi. Với tính cách của ngươi, ngươi căn bản để cho Tuyết Nhi sống đời! Càng cần tới việc làm cho nàng cùng ta sống cùng nhau tới già! Bởi vì ngươi ghen tỵ với nàng!”
      Thanh Phong Vô Ngân chứa lạnh lẽo trước đây chưa từng có, hơn nữa từng câu từng chữ, đều sắc như kim châm, ra tất cả những gì trong lòng Ngọc Điệp.
      dung nhan như hoa của Ngọc Điệp lên tầng kinh hoảng, nhưng rất nhanh liền che dấu .
      Phong Vô Ngân đem cảm xúc mặt Ngọc Điệp thu vào trong mắt, chậm rãi tiến lên hai bước: “Lúc trước ngươi mượn cơ hội tiếp cận Lãnh Dịch Hạo, để đạt được tín nhiệm của , ngươi tiếc lấy tính mạng làm tiền đặt cược, tại ngươi vất vả lắm mới thực được, ngươi dễ dàng buông tha cho người có khả năng phá hư tất cả kế hoạch của ngươi như vậy sao?”
      Ngọc Điệp hít sâu hơi, trước ánh mắt u minh của Phong Vô Ngân, nàng có loại hoảng sợ thể che dấu được.
      “Ngọc Điệp, ngươi nghe cho , ta quan tâm ngươi muốn làm gì, nếu như tổn thương đến Tuyết Nhi dù chỉ cọng tóc, ta vĩnh viễn cũng tha thứ cho ngươi.” Thanh Phong Vô Ngân vô cùng lạnh lẽo, làm cho trong lòng Ngọc Điệp nhịn được run lên.
      “Sư huynh…”
      “Nếu như ngươi vẫn còn nhớ rằng ta là sư huynh của ngươi, ngươi tốt nhất hiểu chính mình làm gì, nếu kết quả là, cả người cả của ngươi đều còn.” Lời của Phong Vô Ngân câu hai nghĩa.
      Ngọc Điệp trong lòng giật mình, nhưng vẫn cố gắng trấn định.
      Phong Vô Ngân dứt lời, hề dừng lại, xoay bước tung người bay lên.
      Ngọc Điệp thở dài tiếng, vốn là nàng đến đây để khuyên nhủ Phong Vô Ngân, hy vọng từ bỏ ý muốn làm phản. Nhưng là nghĩ tới, lại bị Phong Vô Ngân phản pháo, Úc Phi Tuyết, ngươi lợi hại! Những thứ ta cố gắng muốn có được, ràng luôn bị ngươi dễ dàng chiếm được.
      Nghĩ tới đây, Ngọc Điệp lại càng oán hận Úc Phi Tuyết. Ngọc Điệp vừa trầm tư, vừa chậm rãi xoay người quay trở về, nào ngờ chưa được hai bước, cước bộ liền ngưng trệ. thân ảnh quen thuộc đứng ở cách đó xa, hiển nhiên là nghe được toàn bộ những lời của nàng cùng Phong Vô Ngân.
      Khuôn mặt nhắn của Ngọc Điệp lập tức trở nên trắng bệch: “Vương… Vương gia!”

    3. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C140: Từ giờ trở , ngươi chính là Úc Phi Tuyết
      Edit: sushi
      Beta: Skip_beater, Đông Tử

      Khuôn mặt nhắn của Ngọc Điệp lập tức trở lên trắng bệch: "Vương... Vương gia!".


      Lãnh Dịch Hạo tới từng bước , ánh mắt lạnh buốt băng hàn.


      Ngọc Điệp và Phong Vô Ngân quả nhiên là cùng bọn. Kỳ từ lúc tại Đào Hoa Uyển, khi Phong Vô Ngân xuất lần đầu tiên ở vương phủ, có cảm giác Ngọc Điệp và Phong Vô Ngân có quen biết nhau. Nhưng lúc đó cũng chỉ là suy đoán của , có chứng cứ ràng, cho nên mới tìm người điều tra Ngọc Điệp.


      Xem ra, đúng là ' mòn thiết hài tìm thấy, vô tình bắt được chẳng tốn công', những gì muốn biết, tối hôm nay hết rồi.


      Nàng ta giấu kín dụng tâm!


      Nàng ta sớm biết mưu của Phong Vô Ngân, từ cuộc chuyện của hai người có thể xác minh được điểm, nàng ta lớn lên cùng Phong Vô Ngân, hơn nữa người nàng thực chính là Phong Vô Ngân. Nghĩ đến nàng lúc trước vì mình mà đỡ nhát kiếm kia, thậm chí lúc trúng cổ, người trong lòng nàng nghĩ đến căn bản là nam nhân khác, ánh mắt Lãnh Dịch Hạo lại càng thêm lạnh giá.


      Nàng lừa khổ! Bảy năm! nữ nhân ở bên cạnh bảy năm, nữ nhân có được toàn bộ tín nhiệm của , lại lừa gạt !


      , nàng chỉ lừa gạt , hơn nữa theo lời Phong Vô Ngân, nàng có mục đích của nàng. Rốt cuộc đó là cái gì?


      Lãnh Dịch Hạo mỗi bước đều thong thả mà trầm ổn, ánh mắt tràn ngập băng giá, giống như con báo săn tức giận, chằm chằm siết chặt con mồi, tuyệt đối cho đối phương bất kỳ cơ hội chạy trốn nào.


      Ngọc Điệp quá quen thuộc với ánh mắt Lãnh Dịch Hạo, ánh mắt như vậy, khiến nàng biết rằng, nàng thể trốn.


      "Vương gia, người hãy nghe thiếp..." Ngọc Điệp còn chưa dứt lời, cổ liền bị bàn tay lớn siết lấy.


      Lãnh Dịch Hạo dùng lực vừa phải, khiến thân thể Ngọc Điệp rời khỏi nàng chỉ có thể bất lực bấu víu cánh tay Lãnh Dịch Hạo. Chỗ cổ bị siết chặt, làm cho nàng ra lời.


      "Những lời Phong Vô Ngân , là ?" Giọng của Lãnh Dịch Hạo lạnh như băng.


      "Vương... Gia Nghe thiếp giải thích..." Ngọc Điệp khó khăn mở miệng. Đôi mắt ngập nước nhìn Lãnh Dịch Hạo.


      Nam nhân từng ôn nhu đa tình với nàng biến mất. Tất cả là vì Úc Phi Tuyết!


      Ngọc Điệp trong lòng lại càng oán hận Úc Phi Tuyết thêm vài phần.


      Lãnh Dịch Hạo thả lỏng tay, hai chân Ngọc Điệp rốt cục cũng chạm đất, thân thể mềm mại của nàng lảo đảo lui về sau, ngã nhào mặt đất, ánh mắt chứa nước mắt hướng về phía Lãnh Dịch Hạo, lại chỉ làm cho ánh mắt Lãnh Dịch Hạo càng thêm lạnh buốt.


      " là thiếp có mục đích mà đến, lúc trước thiếp thích Phong Vô Ngân, vì muốn có được chú ý của , thiếp tiếc lẻn vào phủ của người làm nha hoàn." Ngọc Điệp thu hồi ánh mắt, sâu kín mở miệng.


      "Nhưng bất kể là thiếp làm gì, cũng chú ý tới thiếp. Còn người, Vương gia, thời điểm người hết lòng chăm sóc thiếp, thiếp người. Bởi vì chưa từng có bất kì ai đối xử với thiếp như vậy."


      "Từ lần đầu tiên thiếp dâng mình cho người, thiếp chính thức người."


      "Hôm nay thiếp tìm Phong Vô Ngân, chính là ngăn cản mưu mưu phản của . Bởi vì thiếp biết sức mạnh Thần Vực, thiếp muốn người bị tổn thương! Nếu như trong lòng của thiếp còn có Phong Vô Ngân, làm sao có thể đem tặng cho Úc Phi Tuyết."


      "Đúng vậy, trước đây thiếp xác nhận thực cố ý hãm hại Úc Phi Tuyết, nhưng đó là bởi vì thiếp người, thiếp thể để cho nàng cướp hạnh phúc thuộc về thiếp, Vương gia, thiếp hy vọng được ở bên người, thiếp chỉ muốn chia sẻ Vương gia với những nữ nhân khác, Vương gia, thiếp ..."


      Ngọc Điệp càng nhiều, đôi mắt Lãnh Dịch Hạo càng giá lạnh. RLãnh Dịch Hạo còn kiên nhẫn nghe tiếp: "Phong Vô Ngân quả nhiên có sai."


      Thanh Lãnh Dịch Hạo băng lãnh, làm cho Ngọc Điệp trong lòng cũng hồi lạnh buốt.


      "Ngươi phải là vì , cũng phải là vì ta. Ngươi vì chính bản thân mình. Chỉ sợ thứ ngươi , chính là vị trí Vương phi. Phong Vô Ngân cho dù mưu phản thành công, cũng thể cho ngươi bất cứ danh phận nào, nhưng cùng chỗ với ta, ngươi tối thiểu vẫn là vương phi, phải ?"


      Ngọc Điệp kinh hoàng mà lại thất bại lắc đầu: ", phải như thế! Vương gia, người hẳn là cảm giác được, thiếp người! Thiếp phải..."


      Lãnh Dịch Hạo tiến lên bước, ngồi xổm xuống, điểm huyệt của Ngọc Điệp, động tác cực nhanh, làm cho Ngọc Điệp chưa kịp phản ứng, toàn thân bủn rủn vô lực.


      Sau đó nghiêm nghị đứng ở trước người Ngọc Điệp: "Ngươi nghe đây, bổn vương thành toàn cho ngươi, từ giờ trở , ngươi hãy ngoan ngoãn ở trong vương phủ mà làm vương phi của ngươi ."


      "Có ý gì?" Ngọc Điệp hoảng sợ nhìn Lãnh Dịch Hạo, từ trong mắt thấy được sát khí. Cảm giác rùng mình từ lòng bàn chân nhanh chóng truyền đến khắp người.


      Lãnh Dịch Hạo bỏ qua bất kỳ người nào phản bội !


      Ý của ta là, phải ngươi ghen tị với Úc Phi Tuyết sao? Như vậy, từ giờ trở , ngươi chính là Úc Phi Tuyết." Ánh mắt Lãnh Dịch Hạo lạnh như băng.


      Ngọc Điệp hoảng sợ nghi hoặc nhìn Lãnh Dịch Hạo, những lời này là có ý gì?


      Ánh mắt u tối của Lãnh Dịch Hạo chút độ ấm nào, khóe môi khẽ nhếch, cười đến vô cùng tà khí: " phải người ta sao? tại Úc Phi Tuyết rời vương phủ, dù sao ai biết dáng vẻ của nàng như thế nào, bây giờ ngươi chính là Úc Phi Tuyết, giúp bổn vương làm việc, phải là ngươi muốn chứ?"


      ràng từ trong mắt Lãnh Dịch Hạo thấy được sát khí, nhưng chỉ có mảnh trong trẻo lạnh lùng. Ngọc Điệp trong lòng biết việc này ổn, nhưng mà ả thể cự tuyệt.


      Huyệt đạo bị điểm, ả cách nào sử dụng công lực, chỉ có thể mặc Lãnh Dịch Hạo ép về vương phủ.


      Nghe thấy tiếng cầu cứu nhu nhược vô lực của Ngọc Điệp, ánh mắt Lãnh Dịch Hạo như hàn băng ngàn năm, để cho bất cứ kẻ nào thương tổn Úc Phi Tuyết!


      Phía sau bọn , góc áo màu xám của Phong Vô Ngân tung bay ở đầu đường.


      Vừa rồi là cố ý.


      Từ lúc bắt đầu, biết Lãnh Dịch Hạo ở sau lưng Ngọc Điệp, chỉ là lúc đó, còn chưa xác định được Lãnh Dịch Hạo và Ngọc Điệp có cùng chiến tuyến hay . Xem ra, phải.


      Cho nên, cố ý dẫn dụ Ngọc Điệp ra những việc trước đây.


      Ngọc Điệp này, từng nhiều lần hãm hại Tuyết Nhi, làm cho Tuyết Nhi gặp phải nguy hiểm, thể tha thứ! Huống chi, từ lúc ả ta bắt đầu Lãnh Dịch Hạo, ả ta phản bội Thần Vực, Ngọc Điệp biết quá nhiều về Thần Vực, cho nên, ả nhất định phải chết!


      chẳng qua là mượn tay Lãnh Dịch Hạo để giải quyết ả mà thôi.


      Kỳ làm như vậy, phần lớn, là vì Úc Phi Tuyết.


      Tuyêt Nhi dường như rất quan tâm đến suy nghĩ của Lãnh Dịch Hạo, nghĩ oan cho Tuyết Nhi, làm nàng rất vui.


      Kỳ Phong Vô Ngân biết , quan hệ của Lãnh Dịch Hạo cùng Úc Phi Tuyết càng căng thẳng, càng có lợi. hẳn là nên châm ngòi cho quan hệ giữa hai người mới đúng, nhưng vì sao... làm được?


      Phong Vô Ngân đột nhiên cảm thấy bản thân rất mâu thuẫn. ngờ khát vọng trong nội tâm mình và những việc làm lại mâu thuẫn như vậy.


    4. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C141 loại cảm xúc nguyên sơ
      Edit: sushi
      Beta: Skip.kiều, Đông Tử [:))]
      Úc Phi Tuyết nào biết rằng, tại ngay lúc này có hai người đàn ông vì nàng mà mất ngủ. . .
      Nàng ngủ, ngủ rất ngon.
      Tần Thế Viễn dường như luôn biết tâm tư của nàng, ở cạnh Tần Thế Viễn, nàng vĩnh viễn phải lo có việc gì để làm. Tần Thế Viễn luôn nghĩ ra đủ loại biện pháp trêu chọc làm nàng vui vẻ.
      Mà vui vẻ, kết quả là… Lại uống quá nhiều.
      Nhưng lần này nàng quá chén, Tần Thế Viễn lại uống bao nhiêu.
      thất thố giống như lần đầu tiên.
      Nhìn khuôn mặt ửng hồng vì uống say của Úc Phi Tuyết, Tần Thế Viễn kìm lòng được xoa khuôn mặt nhắn của nàng.
      Kỳ nàng rất đẹp.
      Mọi người đều vẻ ngoài của Úc Tứ tiểu thư kém hơn ba vị tỷ tỷ rất nhiều, gầy còm ốm yếu. Để nịnh nọt vương gia, cho nên cố hết sức lấy lòng Úc Phi Tuyết.
      Lần đầu gặp gỡ, nàng tinh quái làm cho hai mắt của tỏa sáng, lời đồn đãi quả nhiên là tin được, Úc Phi Tuyết có vẻ đẹp riêng của nàng. Nàng thanh nhuận tao nhã, nữ tử thế tục bình thường thể sánh được.
      Thời điểm gặp lại, nàng phong thái khác, vẫn thanh nhuận tựa như đóa Phù Dung như trước. Nhưng nếu trước đây nàng là Phù Dung chưa nở, giờ đây chính là đóa hoa sen xinh đẹp tao nhã phảng phất đâu đây.
      Mà bây giờ, khi nàng yên tĩnh ngủ. Hấp dẫn nhất, phải là vẻ đẹp của nàng, mà là tấm lòng của nàng.
      Trái tim của nàng thuần khiết tự nhiên, vừa đơn thuần lại vừa tinh ranh. Nàng luôn làm ra những chuyện người bình thường thể tưởng tượng được, khiến cho người khác bất ngờ.
      Có khi, nàng lại như tiểu nương bình thường ngượng ngùng xấu hổ, lại đôi lúc giống như nam nhân hào khí đất trời. Nữ nhân như vậy, làm cho dù biết rất được, lại kìm được bị nàng hấp dẫn.
      Nàng là nữ nhân của vương gia. , thể đụng vào.
      Kỳ biết , tiểu nha đầu thoạt nhìn dường như tim phổi, hi hi ha ha, nhưng trong lòng nàng lại rất đau.
      Nàng vừa Lãnh Dịch Hạo, lại vừa thể . Bởi vì với tính cách của nàng, nàng có khả năng tiếp nhận bên cạnh Lãnh Dịch Hạo còn có những nữ nhân khác.
      Tiểu sư phụ nhìn nàng lớn lên từ , là người nàng tín nhiệm nhất, lại muốn làm phản. Mưu phản, nghĩa là cuối cùng cũng ngày Phong Vô Ngân và Lãnh Dịch Hạo, chỉ có người có thể sống sót.
      Tiểu nha đầu tuy gì, nhưng trong lòng nàng khó chịu, cho nên mới uống rượu. Nhưng mà nàng quá đơn thuần, kế sách phức tạp như vậy, sao nàng có thể nhìn ra được? Cho nên, nàng cũng hỏi gì.
      Nàng rất thông minh.
      Cũng làm cho người ta rất đau lòng.
      Tần Thế Viễn nắm chặt tay, cuối cùng ngượng ngùng thu tay lại, đứng dậy bước ra ngoài.
      Nào biết vừa ra khỏi cửa, liền thấy thân ảnh băng lãnh của Lãnh Dịch Hạo đứng trước cửa.
      “Vương gia!” Tần Thế Viễn khiếp sợ. May mắn, may mắn vừa rồi chưa làm gì, nếu tại nhất định chết rất khó coi!
      Lãnh Dịch Hạo đưa lưng về phía Tần Thế Viễn, năng gì.
      Tần Thế Viễn dao động, tuy Lãnh Dịch Hạo đưa lưng về phía nên thấy được thái độ mặt Lãnh Dịch Hạo, nhưng có thể cảm giác được, Lãnh Dịch Hạo lúc này có chỗ khác với Lãnh Dịch Hạo lúc trước.
      người của loại khí chất nghiêm nghị, tư thế sôi trào, mãnh liệt bắn ra.
      Tần Thế Viễn vừa muốn mở miệng giải thích, Lãnh Dịch Hạo xoay người nhìn thoáng qua Tần Thế Viễn, sau đó, lướt qua Tần Thế Viễn, thẳng vào gian phòng.
      Xem ra giải thích là dư thừa. Tần Thế Viễn thở dài hơi.
      Chỉ là nhìn xem cánh cửa kia tại trước mặt chậm rãi khép lại, Tần Thế Viền kìm lòng được tay nắm thành quyền.
      *
      giường Úc Phi Tuyết ngủ say, nhàng như trong giấc mộng đẹp.
      Ánh mắt Lãnh Dịch Hạo chạm đến khuôn mặt nhắn quen thuộc mà ngọt ngào, nội tâm bỗng nhiên mềm mại.
      chậm rãi cúi xuống, tại trán của nàng sâu in dấu cái hôn.
      Môi của dán da thịt nàng lâu, lát mới rời .
      Mỗi lần tới gần nàng, đều có loại cảm giác kiềm chế nổi, muốn khiến nàng xúc động. Là loại cảm xúc nguyên sơ, cũng là loại khát vọng từ tận đáy lòng.
      Đáng tiếc đến khi biết quý trọng nàng, nàng còn ở bên .
      Vì vậy thời gian gần gũi nhau trước đây, trở nên vô cùng trân quý.
      Nhất là khi nghe được những lời Ngọc Điệp và Phong Vô Ngân với nhau, biết tất cả chân tướng phía sau, niềm tin và áy náy còn sót lại trong lòng phần đối với Ngọc Điệp cũng cánh mà bay.
      Trong lòng , chỉ có ý niệm duy nhất, tìm được tiểu nha đầu của . thương nàng! Bất luận trong lòng của nàng có hay , bất luận nàng nguyện ý hay nguyện ý thương , đều bắt nàng trở lại, đem khoảng thời gian mà thua thiệt nàng, từng ngày từng ngày đền bù cho nàng.
      Bởi vì, nàng chỉ có thể là của !
      Chẳng qua là, tại, vẫn chưa được.
      Tâm Lãnh Dịch Hạo khẽ nhói đau.
      “Tiểu nha đầu, ta để cho bất kì kẻ nào thương tổn nàng. Chờ ta, chờ ta tới đón nàng.” Bàn tay Lãnh Dịch Hạo âu yếm vuốt ve khuôn mặt nhắn của Úc Phi Tuyết. Ánh mắt tràn ngập thâm tình, đáng tiếc Úc Phi Tuyết ngủ say chút cũng biết.
      Lãnh Dịch Hạo kìm lòng được ôm nàng vào trong ngực, Úc Phi Tuyết tựa hồ đối với có người quấy nhiễu giấc ngủ hết sức bất mãn, khẽ than kháng nghị, sau đó ở trong ngực Lãnh Dịch Hạo tìm vị trí thoải mái tiếp tục ngủ.
      Lãnh Dịch Hạo tại đỉnh đầu của nàng ấn hạ cái hôn sâu, cứ như vậy ôm nàng, thẳng đến bình minh.
      Thời điểm Lãnh Dịch Hạo ra , với Tần Thế Viễn câu: “Chăm sóc nàng cho tốt. Đừng để nàng gặp Phong Vô Ngân.”
      Cái gì? Lãnh Dịch Hạo định mang Úc Phi Tuyết ? Lại muốn chăm sóc nàng? Có ý gì đây?
      Tần Thế Viễn có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ, bão tố trong dự liệu, đến sớm hơn sao?
      Đột nhiên, Tần Thế Viền bộ dáng não nề gõ đầu cái. Hỏng bét rồi!
      Chuyện Úc Phi Tuyết thực Lãnh Dịch Hạo, lại quên giành công lao rồi!
      Làm sao có thể quên mất chuyện quan trọng như vậy chứ!
      Lúc ra ngoài đuổi theo, Lãnh Dịch Hạo xa. Thôi, dù sao tại Lãnh Dịch Hạo nhất định cũng có tâm trạng nghĩ tới những việc này.
      Chỉ là biết, trận đấu này, cuối cùng ai là người thắng!



      C142 Nàng muốn nắm chắc hạnh phúc của mình
      Sau khi Lãnh Dịch Hạo hồi phủ, thẳng tới hậu viện.
      Ngọc Điệp bị phong bế huyệt đạo, thể sử dụng võ công được, chỉ có thể đợi Lãnh Dịch Hạo trong phòng.
      Kỳ , ả cũng muốn rời . Rời bỏ Lãnh Dịch Hạo, ả cũng biết nên đâu, ả Lãnh Dịch Hạo, bởi vì trong quãng thời gian trúng cổ độc kia, Lãnh Dịch Hạo khiến ả cảm nhận được dịu dàng chưa bao giờ có. Ả muốn mất sủng ái hiếm hoi này.
      Nghĩ đến việc nam nhân từng ngoan ngoãn phục tùng mình, từ nay về sau thuộc về mình nữa, lòng Ngọc Điệp liền đau đớn từng cơn.
      Lúc cửa phòng được đẩy ra, Ngọc Điệp lập tức nhào tới, dùng đôi mắt ngập nước động lòng người của mình nhìn Lãnh Dịch Hạo: “Vương gia, vương gia, xin người tin tưởng thiếp, thiếp người! Chuyện Phong Vô Ngân sớm trôi qua rồi, chúng ta ở bên nhau bảy năm! Bảy năm! Nếu như thiếp muốn gây bất lợi cho người, thiếp sớm động thủ. Làm sao có thể chờ tới bây giờ. Thiếp chỉ khuyên nhủ Phong Vô Ngân thôi, thiếp muốn nhìn thấy người bị thương!”
      Lãnh Dịch Hạo dùng ngón tay chậm rãi nâng cằm Ngọc Điệp lên, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt hỗn loạn của Ngọc Điệp: “Phải vậy?”
      Giọng xa cách, lại lạnh lùng.
      “Vương gia, rốt cuộc người muốn thiếp làm gì người mới bằng lòng tin tưởng thiếp? Thiếp người mà!” Đôi mắt Ngọc Điệp ngập nước, nước mắt trong hốc mắt chảy ra, dáng vẻ vô cùng đáng .
      Ngón tay thon dài của Lãnh Dịch Hạo nhàng lướt qua khuôn mặt mịn màng của Ngọc Điệp: “ muốn ta tin tưởng ngươi? “
      “Vương gia, chỉ cần người nguyện ý tin tưởng thiếp, người muốn thiếp làm gì, thiếp đều bằng lòng!” Ngọc Điệp ngẩng đầu, kiên định nhìn Lãnh Dịch Hạo.
      Khóe môi Lãnh Dịch Hạo khẽ nhếch lên: “Phong Vô Ngân muốn mưu phản?”
      Lãnh Dịch Hạo chỉ suy đoán, nhưng mà do dự mặt Ngọc Điệp tiết lộ cho đáp án.
      Ngọc Điệp trả lời, vì nàng muốn bán đứng Phong Vô Ngân, nhưng nếu như phân giới hạn với Phong Vô Ngân, Lãnh Dịch Hạo tin tưởng nàng!
      “Đúng vậy. Thần Vực của tại rất lớn mạnh, cho dù có mười vạn tinh binh, cũng chưa chắc là đối thủ của . Cho nên thiếp mới tìm , hy vọng có thể từ bỏ việc mưu phản. Vương gia, tâm ý của Tiểu Điệp với vương gia, trời xanh có thể chứng giám!” Ngọc Điệp kéo tay Lãnh Dịch Hạo, trong mắt tràn ngập khẩn trương.
      “Phải ?” Lãnh Dịch Hạo thể bất kì đánh giá nào, chỉ cười nhìn nàng.
      “Đúng, tục ngữ đêm phu thê, trăm ngày ân ái”, huống chi trong lòng Tiểu Điệp, vương gia mới là nam nhân mà Tiểu Điệp có thể dựa vào cả đời, Tiểu Điệp thể nhìn vương gia chịu bất kì tổn thương nào, chỉ cần có thể giúp vương gia, chuyện gì thiếp cũng nguyện ý làm!” Ngọc Điệp phảng phất thấy được trong mắt Lãnh Dịch Hạo tín nhiệm giống như ngày xưa. Tuy nhiên chỉ là thoáng qua, nhưng nàng thỏa mãn.
      là cái gì cũng nguyện ý làm?” Lãnh Dịch Hạo nheo mắt.
      “Vâng.” Ánh mắt Ngọc Điệp đầy kiên định.
      “Vậy ngươi hãy cứ ở trong phủ, thành tâm làm Thuận vương phi!” Lãnh Dịch Hạo sẳng giọng, ánh mắt đảo qua khuôn mặt nhắn tinh mỹ như hoa của Ngọc Điệp, giọng lạnh lẽo chậm rãi tới gần Ngọc Điệp, “Úc Phi Tuyết rồi, tại ngươi là vương phi duy nhất của bổn vương, chỉ cần làm tốt vai trò Thuận vương phi của ngươi, bày trò, bổn vương có thể bỏ qua chuyện cũ.”
      Câu cuối cùng, Lãnh Dịch Hạo có thâm ý, tin Ngọc Điệp hiểu được.
      Ngọc Điệp tuy vì sao Lãnh Dịch Hạo lại làm như vậy, nhưng ít nhất có thể khẳng định điều, nếu Lãnh Dịch Hạo muốn tìm Úc Phi Tuyết về, đó là chuyện vô cùng dễ dàng, mà Lãnh Dịch Hạo lại để nàng giả mạo Thuận vương phi, vậy nghĩa là, có người gây bất lợi cho Thuận vương phi. cách khác, chính là gây bất lợi cho .
      Lãnh Dịch Hạo muốn nàng làm kẻ chết thay cho Úc Phi Tuyết.
      Vương gia, ngươi tàn nhẫn! Úc Phi Tuyết, nếu có ngươi, Ngọc Điệp ta làm sao lại rơi vào tình cảnh ngày hôm nay.
      Hận thù trong lòng Ngọc Điệp đối với Úc Phi Tuyết càng tăng thêm vài phần.
      Nhưng cho dù Lãnh Dịch Hạo muốn nàng làm kẻ chết thay, ít nhất, Lãnh Dịch Hạo cũng cho nàng cái cơ hội. Chỉ cần có cơ hội này, nàng thỏa mãn.
      Bởi vì nàng rất hiểu Lãnh Dịch Hạo, bất kì kẻ nào phản bội , đều phải chết. Mà nàng, bây giờ vẫn còn sống. Cái này chính là điều bất ngờ.
      Nàng nhất định phải nắm chắc phần may mắn này, khiến Lãnh Dịch Hạo lần nữa tin tưởng nàng.
      Trong nháy mắt, trong đầu Ngọc Điệp nhanh chóng lên vô số ý niệm, song hết thảy những điều này, nàng cũng để Lãnh Dịch Hạo biết , trong lòng như mặt biển nỗi bão, bên ngoài sóng lăn tăn sợ hãi, đôi mắt trong veo như nước tràn đầy vui mừng.
      vậy chăng? Chỉ cần thiếp ngoan ngoãn, người tin tưởng thiếp sao?”
      Vẻ mặt đáng thanh thuần. Đáng tiếc, rốt cuộc vẫn lừa được Lãnh Dịch Hạo.
      “Bổn vương chuyện, khi nào nuốt lời chưa?” Lãnh Dịch Hạo nheo mắt, thích thú nhìn đôi mắt trong veo của Ngọc Điệp, tay ôm eo nàng, khóe môi tà khí nhếch lên thành nụ cười, ý vị thâm trường câu: “Tiểu Điệp, ngươi và bổn vương, đúng là đôi!”
      Ngọc Điệp trong nội tâm cả kinh, có loại sợ hãi khi trong lòng bị nhìn thấu. Hoảng sợ trong mắt thoáng cái biến mất, Ngọc Điệp khổ sở rũ mi mắt, tránh ánh mắt trầm tĩnh thích thú của Lãnh Dịch Hạo: “Vương gia, chỉ cần vương gia nguyện ý tin tưởng thiếp, Ngọc Điệp nguyện ý làm bất cứ việc gì.”
      Nhìn thấy ánh mắt lảng tránh của nàng, trong mắt Lãnh Dịch Hạo dần dần lên tà khí.
      ” Bổn vương chờ xem biểu tốt đẹp của ngươi!”
      Lãnh Dịch Hạo buông tay xoay người nhanh chóng rời .
      *
      Bình minh chưa lâu, có người trong cung tới, truyền ý chỉ của Thái hậu, đón Thuận vương phi tiến cung dạo chơi ngự hoa viên cùng thái hậu.
      Lãnh Dịch Hạo nhìn thoáng qua Ngọc Điệp, Ngọc Điệp chậm rãi rũ mi mắt, thay quần áo của Úc Phi Tuyết, dùng lụa trắng che mặt, rồi tiến cung.
      Ngọc Điệp nghĩ tới, khảo nghiệm nhanh như vậy đến. Lần này tiến cung, chỉ sợ phải đơn giản là dạo ngự hoa viên như vậy.
      Cho nên, trước khi , Ngọc Điệp chậm rãi quay đầu nhìn Lãnh Dịch Hạo, ánh mắt thê lương: “Vương gia, thiếp biết , thiếp nên mang theo mục đích bất lương tiếp cận người, thiếp xứng có được tình của người. Nhưng trời xanh có thể chứng giám, tấm lòng Tiểu Điệp đối với vương gia, là hết sức chân thành. Lần này tiến cung, dữ nhiều lành ít, nhưng Ngọc Điệp nguyện ý vì Vương gia làm bất cứ chuyện gì, cho dù là chết.”
      Ngọc Điệp xong, bi thương rũ mắt, cũng nhìn phản ứng của Lãnh Dịch Hạo, xoay người đơn rời , lưu lại cho Lãnh Dịch Hạo bóng lưng thê lương.
      Ánh mắt Lãnh Dịch Hạo khẽ gợn sóng, nhưng chỉ trong tích tắc.
      đường tiến cung, Ngọc Điệp lấy cớ thay quần áo vào nhà vệ sinh, lén triệu tập hắc y. Sau khi phân phó phen, mới tiến cung.
      Ngọc Điệp nàng cũng phải người ngu ngốc, tiến cung làm kẻ chết thay cho người khác, nàng có hứng thú.
      Vì Lãnh Dịch Hạo, nàng tiến cung chuyến, nhưng nàng tuyệt đối ngốc đến mức chịu chết. Nàng muốn Lãnh Dịch Hạo tin tưởng nàng, nàng muốn lại lần nữa làm cho Lãnh Dịch Hạo cảm động! Nàng muốn nắm chắc hạnh phúc của mình. Bất kỳ kẻ nào cũng đừng mơ đến việc phá hoại nó!

    5. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C143 Ta phá hỏng việc của A Hạo
      Edit: sushi
      Beta: Skip.kiều, Đông Tử
      Từ Ninh điện, tẩm cung của Thái hậu.
      Thái hậu cho người lui ra ngoài, trong Từ Ninh điện, chỉ còn lại bà và Hoàng thượng.
      “Mẫu hậu, nhất định phải như vậy sao?” khuôn mặt ngay thẳng cương nghị của Lãnh Dịch Khánh tràn đầy u sầu.
      Mẫu hậu tuyên Úc Phi Tuyết tiến cung, tỏ ý muốn gặp mặt, nhưng thực chất là tính toán giữ Úc Phi Tuyết lại trong cung làm con tin, mặc dù hy vọng Úc Phi Tuyết ở lại, nhưng dùng cách này, sao tiếp nhận được.
      “Khánh Nhi!” Ngày xưa là hoàng hậu, hôm nay là thái hậu. mặt vẫn là nụ cười từ ái thân thiện, nhưng ánh mắt bà lại thêm vài phần thâm trầm.
      “Mẫu hậu sống trong cung cấm hơn nửa đời người, còn sóng to gió lớn nào chưa trải qua, hoàng nhi nghe theo lời mẫu hậu, nhất định sai.”
      “Hài nhi là hoàng đế, vì sao còn…”
      “Nhổ cỏ tận gốc, gió xuân đến lại mọc lên. Đây là ngạn ngữ xưa, sai đâu.”
      Thái hậu vỗ tay Lãnh Dịch Khánh, tiếp tục : “Chính bởi vì con là hoàng đế, nên càng phải biết củng cố địa vị của mình, thể để bất kì người nào có khả năng uy hiếp đến tồn tại của con. Dùng Úc Phi Tuyết làm con tin, là có thể uy hiếp Lãnh Dịch Hạo, hai là cảnh cáo lão hồ ly Úc thừa tướng kia.”
      “Nhưng A Hạo chưa từng có ý đoạt vị. Trước kia có, tại lại càng có khả năng. Nếu như lúc trước muốn đoạt vị, căn bản thể rời bỏ kinh thành!” Lãnh Dịch Khánh dùng hết sức cố gắng khuyên mẫu thân.
      “Đó là vì thông minh, biết cách che dấu. Khánh Nhi, con ngẫm lại xem, nếu như thực muốn đoạt vị, tại sao lại phải thầm xây dựng thế lực của mình trong triều. ở quan ngoại xa xôi, lại nắm việc trong kinh thành như lòng bàn tay, chẳng lẽ còn phải bụng dạ khó lường sao?”
      phải, mẫu hậu, chuyện này phải như mẫu hậu nghĩ. A Hạo chẳng qua muốn ở lại kinh thành, muốn quan tâm đến việc triều chính. Trong triều có người của , đây cũng chỉ là cách để phòng vệ. Thái hậu, người nghi quá rồi.”
      Phòng vệ?
      Thái hậu thở dài tiếng, khuôn mặt từ ái lên vài phần do dự và trăn trở, lúc sau mới chậm rãi : “Khánh Nhi, nhất định phải loại bỏ A Hạo, con hiểu ?”
      Trong lời của Thái hậu, ý tứ hàm xúc đặc biệt, nhưng Lãnh Dịch Khánh lại hiểu được.
      “Trẫm hiểu!” Lãnh Dịch Khánh kiên quyết lắc đầu, “Trong tất cả các huynh đệ, chỉ có tình cảm của A Hạo và A Tiêu và con là tốt nhất. A Tiêu vì muốn bị liên quan nên bán vương phủ mang theo Yên Chi tha hương, điều đó khiến trẫm hổ thẹn thôi. Hôm nay chẳng lẽ còn muốn A Hạo… Mẫu hậu! Trẫm vừa mới đăng cơ, cần phải có người phụ tá, A Tiêu và A Hạo đều là trợ thủ đắc lực của trẫm, bọn họ phản bội trẫm, càng tranh giành với trẫm bất cứ cái gì.”
      “Phải ? tranh giành với con, con chắc chắn? Vậy nữ nhân kia?” Thái hậu nhàng liếc nhìn Lãnh Dịch Khánh, trong nháy mắt trở nên xấu hổ.
      “Khánh Nhi, con là do mẫu hậu sinh ra, con còn có chuyện gì mà thể với mẫu hậu. Con mến Úc Phi Tuyết, mẫu hậu biết . Nhưng A Hạo có nhường con nửa bước ?” Thái hậu tìm được thứ để uy hiếp Lãnh Dịch Khánh.
      “A Hạo phải tranh, mà là tranh giành cách khéo léo. Tâm tư A Hạo thâm sâu thủ đoạn khó lường, chỉ cần muốn, nhất định có được. so với A Tiêu còn đáng sợ hơn gấp trăm lần. Khánh Nhi, mẫu hậu lo lắng cho con, sợ con phải là đối thủ của !”
      Thời điểm Lãnh Dịch Khánh nghĩ đến Úc Phi Tuyết, cũng có nửa khắc do dự: “Nhưng trẫm tin A Hạo phản bội trẫm.”
      “Có lẽ tại , nhưng sau khi con chiếm nữ nhân của ?” Thái hậu hỏi lại.
      Lãnh Dịch Khánh sắc mặt có chút xấu hổ: “Mẫu hậu…”
      “Con cho rằng mẫu hậu biết gì sao, con chưa bao giờ nguyện ý làm hoàng đế, vì sao sau khi cùng Lãnh Dịch Hạo ra ngoài du ngoạn vòng trở về, lại cố gắng tận trung tận hiếu trước mặt phụ hoàng như vậy? Nếu như phải Lãnh Dịch Hạo ảnh hưởng tới con, chính là nữ nhân kia có ảnh hưởng tới con. Phụ hoàng vừa mới mất, con liền ở phía sau xây cung điện lớn, nếu như phải vì nữ nhân kia, vì cái gì? Con mến nàng như vậy, A Hạo há lại biết? Khánh Nhi, nên có tâm hại người, nhưng cũng thể phòng người chứ!”
      Lãnh Dịch Khánh im lặng . chắp tay sau lưng qua lại, quyền thế, thân tình, tình ở trong ngực của dao động nhiều lần, lúc sau, tựa như đưa ra quyết định cuối cùng: “Mẫu hậu, ta để A Hạo rời , vĩnh viễn thể trở lại kinh thành, về phần Tiểu Tuyết, nàng hay ở lại là do chính nàng quyết định. Mẫu hậu, chờ rời rồi, uy hiếp được chúng ta.”
      “Khánh Nhi!”
      “Mẫu hậu, đừng nữa, nhi thần làm tổn thương A Hạo.” Lãnh Dịch Khánh kiên định lắc đầu.
      Thái hậu thấy Lãnh Dịch Khánh kiên quyết, trong nội tâm nhất thời sôi trào thôi. Con người Lãnh Dịch Khánh chính là cái gân, khi quyết định việc gì, thay đổi, có thể là chuyện này, phải do đồng ý.
      “Khánh Nhi, ý tứ của ai gia là A Hạo nhất định phải diệt trừ. Tin tưởng ai gia. Ai gia cũng vì tốt cho con.”
      “Vì sao nhất định phải giết , A Hạo, …”
      ! Hơn nữa bây giờ bố trí.”
      Lãnh Dịch Khánh tim đập loạn nhịp chút: “Người cái gì?”
      Thái hậu nhìn thoáng qua khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc của Lãnh Dịch Khánh, cuối cùng cũng quyết định, đem bí mật này ra, nếu , nhi tử ngốc của nàng vĩnh viễn cũng biết, người mà gọi là huynh đệ, kỳ mực tính toán với mẫu hậu của .
      “Mẫu thân của A Hạo, là do ai gia phái người giết. A Hạo sớm biết việc này, cho nên mới liên lạc với các chư hầu trong triều, chỉ hy vọng có ngày có thể báo thù cho mẫu thân của . tại trở lại, đế vị có, nữ nhân lúc nào cũng có thể mất , con có thể từ bỏ ý đồ hay ?”
      “Mẫu hậu, người… người cái gì?” Lãnh Dịch Khánh trợn tròn mắt nhìn thái hậu, thể tin được vào tai của mình.
      “Đó cũng phải là chuyện kì lạ gì, hài tử, ở hậu cung, mỗi ngày đều có tranh đấu, mỗi ngày đều có người vì đủ các cách mà rời khỏi thế giới này. Mẫu thân của , chẳng qua là bị thất bại trong trận đấu ấy. Nếu như ta thua, hôm nay đứng ở chỗ này, chính là bà ta. Hậu cung tàn khốc, ta tin cần ta con cũng có thể hiểu được.” Thái hậu nhàng , mặt thậm chí còn mang theo vẻ ôn hòa từ ái.
      Lãnh Dịch Khánh chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, nhất thời cách nào tiếp nhận này.
      Mẫu hậu giết mẫu thân Lãnh Dịch Hạo! Lãnh Dịch Hạo cũng biết điều này, còn có thể hòa bình cùng làm huynh đệ sao? !
      ————-

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :