1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử,đừng nghịch nữa- Lam Yên Hiểu Nguyệt-162 chương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 133 : Ai mới là Vương Phi chính thức?
      Nàng. . . . . . phải nàng thích Lãnh Dịch Hạo đấy chứ?
      Tần Thế Viễn lại gần dùng quạt vỗ lên vai Úc Phi Tuyết: “ ra chuyện tình cảm, quan trọng nhất là trong lòng mình hiểu được. nương hãy tự hỏi chính mình xem, điều nương muốn nhất là cái gì.”
      số việc, bình thường là như thế, ‘trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường’, người ngoài cuộc luôn tỉnh táo còn người trong cuộc thường u mê.
      Nàng vẫn cho rằng người mình thích là tiểu sư phụ, nhưng bắt đầu từ lúc nào, khi tiểu sư phụ muốn thành thân với nàng, nàng lại muốn thoái thác.
      Bởi vì, nàng thích Lãnh Dịch Hạo.
      Nhưng, Lãnh Dịch Hạo có Ngọc Điệp.
      Nàng tuyệt đối dùng chung đôi đũa với người khác!
      Lần này Úc Phi Yuyết rất buồn phiền.
      *
      Sáng ngày thứ hai, lúc nhìn thấy Lãnh Dịch Hạo, đôi mắt quyến rũ của dường như trở nên trong sáng đến lạ thường. Úc Phi Tuyết bỗng buồn bã tiến vào trong xe ngựa đau khổ mình.
      Lãnh Dịch Hạo lại nghĩ rằng Úc Phi Tuyết vẫn chịu quan tâm đến mình, ánh mắt trầm xuống, sau đó phi thân lên ngựa, mình trước.
      Ngọc Điệp ôm nỗi hận nhìn lướt qua Úc Phi Tuyết, chạy theo sau Lãnh Dịch Hạo: “Vương gia, đợi ta với!”
      Nhìn thấy thái độ của Ngọc Điệp, trong ánh mắt của Phong Vô Ngân rõ ràng lên thoáng sắc nhọn.
      Chỉ có Tần Thế Viễn là tinh thần thoải mái vui vẻ nhất, bởi vì hoàn thành nhiệm vụ to lớn mà Vương gia giao phó! Đến lúc đó Vương gia muốn nhận ân tình của cũng được!
      Tần Thế Viễn rất muốn tìm cơ hội báo tin vui cho Lãnh Dịch Hạo, nhưng Ngọc Điệp lại luôn ở bên cạnh , mấy lần Tần Thế Viễn chuẩn bị ra rồi lại phải thôi. Muốn tìm cơ hội để ghi công sao lại khó như vậy chứ!
      *
      “Vương gia, đêm qua ngài mệt mỏi rồi, hãy uống chút trà sâm .” Ngọc Điệp cố tình ăn hàm hồ. Ngày hôm qua đúng là Lãnh Dịch Hạo đêm ngủ, nhưng phải ở trong phòng Ngọc Điệp, mà là ở trong phòng của mình xử lý việc công.
      Lãnh Dịch Hạo làm sao lại biết dụng tâm của Ngọc Điệp, lại cố ý ra, ánh mắt liếc nhìn Úc Phi Tuyết. Úc Phi Tuyết nhăn nhó mặt mày, mang điểm tâm nhìn về phía Phong Vô Ngân: “Tiểu sư phụ, để ta đút cho người!”
      Lần này đến phiên Lãnh Dịch Hạo tái mặt. Thấy vẻ mặt Phong Vô Ngân cảm động ăn điểm tâm được Úc Phi Tuyết đút cho, Phong Vô Ngân cười vừa lòng.
      Lãnh Dịch Hạo đẩy Ngọc Điệp ra, đứng dậy bước đến bên người Úc Phi Tuyết, kéo Úc Phi Tuyết lên: “Lại đây.”
      “Sao ta lại phải qua!”. Úc Phi Tuyết vênh mặt lên, tỏ vẻ khinh thường.
      Phong Vô Ngân chặn tay Lãnh Dịch Hạo lại: “Hình như Vương gia ép buộc nàng.”
      “Đây là việc nhà của bản vương.” Lãnh Dịch Hạo quyết định hôm nay phải ‘tính toán nợ nần’ với Úc Phi Tuyết!
      “Có phải việc nhà hay , phải mình ngươi định đoạt.”. Giọng của Phong Vô Ngân xa xăm, nhưng thái độ lại hết sức kiên quyết.
      “Việc nhà cái quái gì chứ, ai là người nhà với hả! Bổn nương sớm bỏ ngươi rồi!” Úc Phi Tuyết hầm hực nhìn Lãnh Dịch Hạo.
      Đêm qua, đêm qua! Đêm qua đáng giá đến mức Ngọc Điệp phải khoe ra sao! Lãnh Dịch Hạo, nếu như ngươi là hoa có chủ, bổn nương thèm!
      Nàng kiên quyết từ chối dùng chung đũa với người khác!
      Lãnh Dịch Hạo nhíu mắt lại, khí nhất thời lại tiếp tục căng thẳng.
      Tần Thế Viễn bước lên trước định giải hòa: “Vương gia đừng nóng giận, ra. . . . . .”
      “Tần Thế Viễn, ngươi muốn chết chết xa chút, đừng chắn tầm mắt của bổn nương!” Úc Phi Tuyết sợ Tần Thế Viễn ra tâm của nàng nên kịp thời chặn miệng Tần Thế Viễn. Thuận tiện ném cho vẻ mặt như muốn : “Nếu ngươi dám ra ngươi nhất định phải chết”
      “Báo ——”. con ngựa chạy đến tung bụi mù trời đất.
      “Báo —— Vương gia, tin khẩn cấp từ kinh thành, hoàng đế băng hà, hoàng thượng di chiếu, phong Đại hoàng tử làm đế, tân hoàng hôm nay đăng cơ. Thỉnh Vương gia cấp tốc về kinh!”
      Tất cả mọi người giật mình. Lãnh Dịch Khánh làm hoàng đế rồi?
      Kinh thành, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
      *
      Phong Vô Ngân biến mất. Ngoài Úc Phi Tuyết, có ai biết từ lúc nào.
      Trước khi , Phong Vô Ngân với Úc Phi Tuyết ba chữ sâu sắc: “Hãy đợi ta!”
      Lãnh Dịch Hạo biết quý trọng nàng như thế, cho nên, nhất định phải dùng sức lực của chính mình, để Tuyết Nhi của được hạnh phúc.
      Phong Vô Ngân báo tin như vậy rồi rời .
      Phong Vô Ngân rồi, hình như cũng có người để ý đến ra của .
      Ngoài Úc Phi Tuyết, vì chỉ có nàng biết, Phong Vô Ngân muốn làm gì. Trong lòng Úc Phi Tuyết xuất nỗi lo.
      Lãnh Dịch Khánh làm hoàng đế, Phong Vô Ngân muốn cướp ngôi hoàng đế. Lãnh Dịch Hạo chuẩn bị làm gì đây?
      Hình bóng cao lớn của Lãnh Dịch Hạo đứng lặng bên vách núi, trời hoàng hôn lớn chìm sâu vào trong nước biển, tạo nên cảnh nền sáng chói cho tư thế kiêu ngạo của , khiến bóng dáng của toát lên vẻ kiêu ngạo tách biệt khỏi thế giới.
      nghĩ gì? Úc Phi Tuyết đoán ra.
      lâu sau, rốt cục cũng chậm rãi xoay người, trở lại đội xe: “Về kinh.”
      Hai chữ đơn giản, Lãnh Dịch Hạo phi thân lên ngựa, thúc ngựa chạy về phía kinh thành.
      Lúc đến kinh thành, người của Lãnh Dịch Khánh sớm đợi ngoài thành.
      “Hoàng thượng có lệnh, mời Thuận vương gia cùng Vương Phi cấp tốc về cung tấn kiến.”
      Nhìn đoàn xe đám người Lãnh Dịch Hạo càng chạy càng xa, dựa vào kinh nghiệm buôn bán nhiều năm, Tần Thế Viễn cảm nhận được sâu sắc bão táp sắp xảy ra. Vì thế, lập tức viết phong gia thư, sai người hỏa tốc mang về Tần gia, còn ở lại trong kinh thành, chờ đợi trận bão tố sắp đến.
      Nếu về kinh thành, đương nhiên phải đến thỉnh an cha vợ tương lai Úc Thừa tướng, tiện thể cũng biết được tình hình trong triều gần đây từ miệng .
      Tần Thế Viễn lắc lắc cây quạt, xoay người mình rời .
      *
      “Vương gia, hoàng thượng ở ngự thư phòng tiếp kiến ngoại sứ, xin Vương gia chờ chút.” Lão thái giám cung kính với Lãnh Dịch Hạo. Lão thái giám nàychịu ảnh hưởng của tiên đế, luôn có vài phần kính trọng với Lãnh Dịch Hạo
      Lần này Lãnh Dịch Hạo hồi cung, khiến cho tất cả mọi người đều kinh hãi.
      Lúc trước Vương gia vô cùng yếu đuối bệnh tật, lần này trở lại kinh thành, lại trở nên khí vũ hiên ngang. Khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Dịch Hạo hề tái nhợt, lông mày dài như vẽ, tuấn mục hàn quang, hai đầu lông mày lạnh lẽo. Bóng dáng cao lớn mặc dù phong trần mệt mỏi, nhưng lại toát lên vẻ phiêu dật, thong dong. Nhất là khi ánh mắt lạnh lùng của liếc đến chỗ nào lại tỏa ra loại uy lực giận mà uy, nhưng lại có sức mạnh khiến mọi nơi kinh sợ.
      là Thuận vương gia lúc trước bệnh tật đầy mình sao?
      Nếu tiên hoàng nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Thuận vương gia, biết vui vẻ đến cỡ nào. Bởi vì thực rất giống tiên hoàng lúc còn trẻ!
      Lão thái giám vừa nhìn Lãnh Dịch Hạo, vừa lặng lẽ gạt lệ.
      Lão thái giám biết Ngọc Điệp, cũng biết Úc Phi Tuyết —— lúc trước khi Úc Phi Tuyết tiến cung, đều dùng lụa mỏng che mặt, nghe ở trong phủ, chỉ cần có người lạ vào phủ là Vương Phi dùng mạng che mặt, vì vậy nên ai nhìn thấy hình dáng của Vương Phi.
      Nghe nàng làm như vậy, là để cầu phúc cho Vương gia. Có thể thấy được tấm lòng thành của Vương Phi! Đây quả nhiên là tấm lòng thành có thể làm vàng tan chảy, khiến ông trời cảm động, vậy nên Vương gia hết bệnh rồi.
      Nhưng, hai vị trước mắt đây biết vị nào mới là Vương Phi chính thức đây!
      Lão thái giám dụi dụi mắt, thế khó xử, nhưng người khéo đưa đẩy mọi việc như , chuyện này làm khó lão được. Lão thái giám quát lên với tiểu thái giám bên trái: “Tiểu Đức Tử, còn lo pha trà cho Vương gia và Vương Phi!” .
      Tiểu thái giám bên trái tròn mắt ngạc nhiên nhìn lão thái giám, muốn lại thôi.
      là Tiểu Lộ Tử!” Úc Phi Tuyết nhanh miệng sửa lại.
      Lúc trước khi vào hoàng cung, những người này đều là những gương mặt quen thuộc.
      “Dạ dạ, lão nô mắt mờ rồi, Tiểu Lộ Tử, nhanh lo pha trà.” Lão thái giám thở dài nhõm hơi, biết Vương Phi, nhưng chỉ có Vương Phi chính thức mới được vào cung rồi. Người vừa mở miệng chuyện, đương nhiên chính là Úc Phi Tuyết.
      Lão thái giám ngay lập tức lại thỉnh an: “Thỉnh an Thuận vương phi!”
      Úc Phi Tuyết hầm hừ: “Ta phải Vương Phi, là nàng ta mới đúng.” Đúng là hiểu vì sao nàng lại theo Lãnh Dịch Hạo tiến cung!
      Khóe môi Lãnh Dịch Hạo khẽ cong lên. Dáng vẻ của Úc Phi Tuyết lúc này rất giống vợ ghen!
      Ngọc Điệp mỉm cười tiến lên hành lễ với lão thái giám: “Ra mắt công công, tỷ tỷ đùa, Ngọc Điệp ra mắt công công.”
      Mặt lão thái giám hơi sững người chút, sau đó tức khắc hiểu ra chuyện xảy ra. Việc này, trong cung thấy nhiều, chỉ là nữ nhân ghen mà thôi.
      “A, dám dám! Ngài là chủ, ta là bộc. Lão nô dám nhận!” Lão thái giám tươi cười hoàn lễ. Nữ nhân này lợi hại. Lần đầu tiên gặp mặt ra oai phủ đầu. Xem ra, có thể hiểu được vì sao Úc Vương Phi mất hứng.
      Nhưng cũng thể đắc tội hai chủ nhân. Vì thế, cười tủm tỉm xoay người nhìn Lãnh Dịch Hạo:
      “Mỹ quyến* như thế, Vương gia có phúc! Vương gia, chi bằng người vào Trắc điện nghỉ ngơi lát, đợi hoàng thượng xử lý xong chuyện bên này, lão nô lập tức tới báo với Vương gia.”
      xong, bước đến giọng bên tai Lãnh Dịch Hạo:
      “Lúc còn sống, Tiên đế từng để lại mấy món đồ cho Vương gia, muốn lão nô phải tự mình giao tận tay Vương gia.”
      (Mỹ quyến: Người thân, người nhà xinh đẹp.)

    2. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 134 : Vương gia nổi giận rồi.
      Lão thái giám tiến lên hai bước, thấp giọng bên tai Lãnh Dịch Hạo:
      “Tiên đế lúc còn sống từng để lại mấy món đồ cho Vương gia, muốn lão nô phải tự mình giao tận tay Vương gia.”
      Trong đôi mắt sắc lạnh của Lãnh Dịch Hạo lên tia sắc nhọn, tức khắc gật đầu.
      Sau khi Lãnh Dịch Hạo rời , Úc Phi Tuyết và Ngọc Điệp liền vào Trắc điện chờ. Hai người đều ghét lẫn nhau, vì thế thèm để ý lẫn nhau nữa. Đúng lúc này, giọng quen thuộc vang lên:
      “Tiểu Tuyết, rốt cuộc nàng cũng tới.”
      Úc Phi Tuyết quay lại nhìn, cả người mặc long bào vàng khiến dáng vẻ của càng trở nên thêm khôi ngô, đầy sức mạnh, đôi mắt u vẫn nóng bỏng thâm trầm như trước, khuôn mặt cương nghị lên nỗi vui mừng sao kể xiết. Thân hình cao lớn của in bóng trong đại môn, càng toát lên vẻ khôi ngô mạnh mẽ.
      “A Khánh!” Úc Phi Tuyết ngạc nhiên.
      Mặc dù sớm biết Lãnh Dịch Khánh là hoàng đế, nhưng đối diện với Lãnh Dịch Khánh mặc long bào, Úc Phi Tuyết vẫn cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
      “To gan! Dám gọi thẳng tục danh của Hoàng thượng. . . . . .”. Tiểu thái giám bên cạnh Hoàng đế chưa gặp Úc Phi Tuyết, chỉ cho rằng đây là nữ tử tầm thường, vội quát lên chói tai.
      Lãnh Dịch Khánh giơ tay lên ngăn lại: “ sao.”
      Lãnh Dịch Khánh dùng ánh mắt nóng bỏng đánh giá Úc Phi Tuyết, mấy tháng gặp, nàng càng trở nên kiều diễm xinh đẹp. Úc Phi Tuyết giống như đóa hoa dại nở mặt đất, lúc mới đầu, có thể ngươi để ý đến nó, nhưng cùng với nở rộ của nàng, ánh sáng của nhật nguyệt hình như cũng bắt đầu mờ dần phía sau nàng.
      diễm lệ của nàng đủ để làm lay động cả thế giới. Tất cả những thứ khác, chẳng qua đều là bối cảnh mờ nhạt phía sau.
      “Nàng có khỏe ?” Lời của Lãnh Dịch Khánh thay đổi gì lớn, nhưng thay đổi của là quá lớn.
      Người làm hoàng đế, quả nhiên còn giống như trước nữa. Long bào vàng, ánh mắt thâm trầm, có vài phần nghiêm nghị uy nghi.
      “Tham kiến hoàng thượng.” Đám người Ngọc Điệp quỳ xuống thỉnh an, lúc này Úc Phi Tuyết mới chợt sực tỉnh.
      “Hoàng thượng, Thuận vương gia vẫn đợi Hoàng thượng ở đây, người vừa thay áo (cách gọi của việc vệ sinh thời đó), mong hoàng thượng tha lỗi.”. Ngọc Điệp cúi chào thỉnh an rất đúng chỗ, cũng là để che dấu cho Lãnh Dịch Hạo.
      Nhưng ánh mắt của Lãnh Dịch Khánh lại hề liếc mắt nhìn Ngọc Điệp, nhìn Úc Phi Tuyết sâu. khuôn mặt nhắn xuất vô số lần trong giấc mơ của , nay rốt cục lại lần nữa xuất trước mắt .
      nóng lòng gặp Lãnh Dịch Hạo, chi bằng nóng lòng gặp Úc Phi Tuyết.
      “Hoàng. . . . . .” Úc Phi Tuyết chuẩn bị hành lễ, lại bị Lãnh Dịch Khánh giữ tay lại.
      “Tiểu Tuyết, ta và nàng, cần giữ lễ tiết. Ta đợi nàng lâu rồi. theo ta, có vật này muốn cho nàng xem.” Lãnh Dịch Khánh kéo cánh tay bé của Úc Phi Tuyết.
      Úc Phi Tuyết do dự quay đầu nhìn ra ngoài điện, biết Lãnh Dịch Hạo lúc nào ra.
      Khuôn mặt tươi cười của Ngọc Điệp xâm nhập vào trong mắt Úc Phi Tuyết. Lúc nào nàng cũng cảm thấy nữ nhân này cười vô cùng kỳ quái.
      *
      “Nàng nhìn xem, thích chỗ này ?” Lãnh Dịch Khánh dẫn Úc Phi Tuyết qua ngự hoa viên, đến mảnh đất trống khởi công trước mặt.
      Vốn dĩ Lãnh Dịch Khánh dáng vẻ rất chín chắn cương nghị, lại câu nệ cười, ấn tượng với những người khác lúc làm hoàng tử là quy củ và cẩn thận, ngay thẳng và nghiêm minh. Sau khi làm hoàng đế, vì bận nhiều việc, nên thường xuyên để lộ tính tình thô bạo, dễ dàng thân cận.
      Nhưng bây giờ lại hớn hở kéo Úc Phi Tuyết chạy trong ngự hoa viên, đúng là khiến cho mọi người kinh ngạc thôi. Mọi người đều đoán, nữ nhân này là ai? Sao lại có thể được hoàng đế sủng ái như vậy?
      Lãnh Dịch Khánh đưa Úc Phi Tuyết đến trước bức tranh lụa trắng lớn, trong bức vẽ này là những hành lang gấp khúc, chiếc cầu dài, tòa nhà với những mái hiên cao vút, khắc hình Long phượng.
      “Đây là. . . . . .”
      “Đây là cung điện ta đặc biệt xây cho nàng. Nhưng tại vẫn chưa nghĩ ra tên. Ta vẫn muốn cho nó cái tên đẹp nhất, ngờ bây giờ vẫn chưa nghĩ ra.”
      “Ta biết nàng thích bị ràng buộc, cho nên ở nơi đây, có thể chuyện quy củ, phải thực thi lễ tiết. Mọi thứ ở đây đều do nàng định đoạt. Nàng muốn chơi đùa như thế nào cũng đều được. Ở đây, ta phải Hoàng đế, ta chỉ là A Khánh của nàng.”
      Lãnh Dịch Khánh vung tay lên, lại tấm vải lớn nữa mở ra, bên vẽ nhiều đường rắc rối phức tạp.
      “Nơi này là mật đạo, mỗi mật đạo đều có thể thông sang nơi khác. Nhất là đường mật đạo chính này, có thể trực tiếp thông ra ngoài cung. Đến lúc đó, nàng muốn ra khỏi cung lúc nào cũng được.”
      “Nếu nàng muốn ở đây cũng sao, chỉ cần lúc nào nàng muốn, vào chơi chút cũng đựơc.”
      Lãnh Dịch Khánh tới đây, đột nhiên giọng trầm hẳn xuống:
      “Tiểu Tuyết, ta chỉ muốn nàng hiểu được, ta muốn làm vài việc cho nàng, hi vọng nàng vui vẻ. Xây cung điện này cho nàng, tuyệt đối phải muốn nhốt nàng trong cung, ta chỉ hi vọng lúc nàng mệt mỏi có thể vào đây chơi. Chỉ cần nàng nhớ có nơi như vậy, tồn tại vì nàng, là đủ rồi.”
      “Cho dù có ngày, nàng quyết định chuyển vào đây, ta thề, tuyệt đối dùng bất kỳ quy củ hay luật pháp gì ràng buộc nàng. Nàng tới, ta vui, nàng , ta. . . . . . ta ép nàng ở lại.”
      Giọng nho nhã của Lãnh Dịch Khánh thấp dần, ánh mắt thâm trầm lại chăm chú.
      Cuối cùng Úc Phi Tuyết cũng chú ý, vừa rồi, Lãnh Dịch Khánh chuyện với nàng, vẫn xưng là “ta” , mà phải “trẫm” .
      “A Khánh, ngươi cần đối xử với ta tốt như vậy.” cảm động là giả, nhưng nàng làm sao có thể vào ở trong cung đây!
      Lãnh Dịch Khánh cúi đầu khổ sở cười: “Ta biết, trong lòng nàng vẫn là chỉ có A Hạo. Ta ép nàng. Nàng coi ta là ca ca cũng đựơc, là bạn bè cũng đựơc, ta cũng để ý. đấy. Ta rồi, ta ép nàng làm bất kỳ chuyện gì.”
      “. . . . . . Cám ơn ngươi, A Khánh!” Úc Phi Tuyết tìm được lời nào thể . Thậm chí ngay cả Lãnh Dịch Khánh cũng sớm nhìn ra, người nàng thích trong lòng là Lãnh Dịch Hạo. Xem ra nàng đúng là phản ứng chậm.
      “Ta. . . . . . nỡ nhìn nàng chịu ấm úc.” Giọng Lãnh Dịch Khánh dần trầm xuống, khiến cho trái tim Úc Phi Tuyết cảm thấy đơn.
      Bàn tay của Lãnh Dịch Khánh giật giật, nắm chặt thành quyền, rất muốn ôm nàng.
      Nhưng, dám.
      “Hoàng thượng, Thuận vương gia nổi giận rồi, Ngài ấy tìm kiếm Vương Phi khắp nơi.” Lão thái giám tiến đến báo tin.
      mặt Lãnh Dịch Khánh lên vẻ nỡ:
      “Tiểu Tuyết, vĩnh viễn đừng cám ơn với ta. Nhớ kỹ lời của ta, nàng muốn đến lúc nào cũng được. Ta rất vui. Nàng muốn , ta ngăn cản, chỉ cần nàng vui vẻ.”
      thôi, ta đưa nàng .”. Trước khi Úc Phi Tuyết mở miệng cám ơn, Lãnh Dịch Khánh mỉm cười.

    3. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C135 Xem ra, mang nàng tiến cung là sai lầm
      Edit: Sushi
      Beta: Đông Tử

      Trong trắc điện, sắc mặt Lãnh Dịch Hạo cực kỳ khó coi.


      Lúc trở lại, khuôn mặt là nụ cười lạnh lẽo lại trầm vô cùng. Ở bên cạnh Lãnh Dịch Hạo bảy năm, Ngọc Điệp sao lại , mỗi khi thể ra ngoài nụ cười này, nghĩa là, rất tức giận.


      Rốt cuộc lão thái giám cho Lãnh Dịch Hạo xem cái gì? Ngọc Điệp hết sức tò mò, nhưng ả dại dột vuốt râu hùm lúc này.


      "Nha đầu kia đâu rồi?". Dường như rất lâu rồi Lãnh Dịch Hạo gọi tên Úc Phi Tuyết, mà luôn gọi nàng là nha đầu.


      Nghe vậy, Ngọc Điệp liền thêm mắm thêm muối miêu tả cảnh Úc Phi Tuyết bị Lãnh Dịch Khánh mang như thế nào, Lãnh Dịch Hạo nghe xong, đôi mắt lạnh lùng khỏi tăng thêm vài phần hàn ý.


      "Vương gia...". Dáng vẻ của Lãnh Dịch Hạo lúc này dọa Ngọc Điệp sợ hãi, ả ta ngượng ngùng mở miệng gọi tiếng.


      Lãnh Dịch Hạo khẽ liếc nhìn Ngọc Điệp, rồi liền bước ra khỏi


      "Vương gia chờ thiếp chút!" Ngọc Điệp vội vàng đuổi theo.


      Lão thái giám ở phía sau bọn họ lắc đầu than . Lời nhắn nhủ của Hoàng thượng rốt cục hoàn thành, cho dù phải chết, cũng yên lòng nhắm mắt mà !


      Lãnh Dịch Hạo bước nhanh phía trước, Ngọc Điệp chạy theo phía sau.


      "Vương gia! Xin nghe thiếp lời!" Ngọc Điệp rốt cục cũng chạy đến trước mặt Lãnh Dịch Hạo, chăn đường của .


      Đôi mắt u của Lãnh Dịch Hạo liếc nhìn Ngọc Điệp.


      "Vương gia, bây giờ thể so sánh với ngày trước. Hoàng thượng ngày xưa chỉ là đại hoàng tử, nay là đương kim thánh thượng. Từ xưa vua muốn thần chết, thần thể chết. Huông chi... Xin Vương gia hãy suy nghĩ lại!" Đôi mắt làm rung động lòng người của Ngọc Điệp như tỏa ra ánh sáng.


      Lời của ả quá thẳng thắn, nhưng Lãnh Dịch Hạo hiểu, ý của Ngọc Điệp là, huống chi là nữ nhân!


      Lãnh Dịch Hạo đương nhiên hiểu được ý nghĩa của câu "bây giờ thể so sánh với ngày trước", nhưng thể để bất kỳ kẻ nào mang Úc Phi Tuyết .


      Lúc trước được, tại lại càng thể!


      Lãnh Dịch Hạo đỡ Ngọc Điệp dậy, ánh mắt sâu kín trầm xuống, xoay người tiếp tục lên phía trước.


      Ngọc Điệp chợt nhìn thấy, Lãnh Dịch Khánh và Úc Phi Tuyết đến từ phía bên cạnh, Lãnh Dịch Hạo nhìn về phía trước, để ý hai người đến. Vì vậy nàng ra vẻ choáng váng đầu, cả người mềm nhũn, sắp ngã vào trong hồ nước. Lãnh Dịch Hạo ngay lập tức vòng tay qua eo nàng.


      "Nàng làm sao vậy?". Nữ nhân này trừ chiêu này ra, có thể dùng chiêu khác được ! Nội tâm Lãnh Dịch Hạo trào lên cảm giác phiền chán. Nhưng biểu bên ngoài vẫn lạnh lẽo lại bình tĩnh như cũ, chỉ có ánh mắt hơi trầm xuống, khiến ngườithể nhìn tâm tình của .


      " sao, có thể là do trời quá nắng, ngực có chút thoải mái." Ngọc Điệp yếu ớt .


      Chứng kiến Ngọc Điệp dựa vào lòng Lãnh Dịch Hạo, khuôn mặt Úc Phi Tuyết liền biến đổi, nàng khẽ nghiêng đầu .


      Lãnh Dịch Khánh trong lòng thầm than tiếng, xem ra, cách đối xử của Úc Phi Tuyết vẫn thay đổi gì. Lãnh Dịch Hạo quan trọng như vậy sao, đáng để nàng phải ấm ức như vậy sao?


      Lãnh Dịch Khánh chậm rãi tiến lên: "Trắc phi thoải mái, liệu có cần mời ngự y đến xem ?"


      "Vấn an Hoàng thượng! Thần thiếp dám làm phiền..." Ngọc Điệp vội vàng từ chối.


      "Cứ để ngự y xem thử, vương gia và trắc phi khổ cực đến đây, khí kinh thành so với Ấp thành trong lành hơn nhưng cũng lạnh lẽo hơn, nếu như bị phong hàn tốt đâu." Lãnh Dịch Khánh ra lệnh tiếng, có người mời ngự y.


      Lãnh Dịch Hạo nheo mắt lại, tầm mắt nguy hiểm đảo qua khuôn mặt Úc Phi Tuyết. Xem ra, mang nàng tiến cung là sai lầm.


      Úc Phi Tuyết hung hăng trừng mắt liếc Lãnh Dịch Hạo, ở bên cạnh ngươi, mới là sai lầm lớn nhất!


      *


      "Chúc mừng Vương gia, trắc phi mang thai." Ngự y sau hồi kiểm tra kỹ lưỡng mới cẩn thận .


      "Cái gì?"


      Tất cả cùng đồng thanh.


      Khuôn mặt Lãnh Dịch Hạo đờ đẫn, có chút cảm giác vui mừng khi sắp được làm cha, ngược lại còn có chút lo lắng. Lãnh Dịch Hạo đưa mắt nhìn Úc Phi Tuyết, khuôn mặt nhắn của nàng trong nháy mắt tái nhợt giống như tờ giấy.


      Ngọc Điệp lại có hài tử của Lãnh Dịch Hạo


      Sau đó, Úc Phi Tuyết còn nghe lọt tai bất kỳ lời nào của Lãnh Dịch Khánh. Cả đầu nàng ong ong như có tiếng nổ.


      Ngọc Điệp có hài tử của Lãnh Dịch Hạo. Ngọc Điệp có hài tử của Lãnh Dịch Hạo.


      Quả nhiên nàng mới đúng là người dư thừa!


      Nhìn đôi mắt lanh lợi của Úc Phi Tuyết trong phút chốc mất sức sống, trở nên trống rỗng vô hồn, Lãnh Dịch Hạo trong lòng bỗng nhiên tê rần.


      Mặc dù có đôi khi hữu ý hoặc vô ý tức giận với tiểu nha đầu biết nghe lời này, nhưng nhìn thấy nàng thương tâm, nơi sâu thẳm nhất trong lòng cũng tê tái đau. Nhất là khi nàng thương tâm vì . Lãnh Dịch Hạo nắm chặt tay, chuẩn bị bước lên, lại bị Ngọc Điệp kéo tay áo.


      "Vương gia, chúng ta rốt cục có hài tử rồi!"


      Giọng của Ngọc Điệp dịu dàng yếu ớt, lại mang theo mừng rỡ và hài lòng.


      "Vương gia, người từng qua, nếu như Ngọc Điệp có hài tử, người cho Ngọc Điệp làm chính phi, Ngọc Điệp cầu danh phận xa vời ấy, Ngọc Điệp chỉ mong những lúc Vương gia rảnh rỗi, người ở cạnh Ngọc Điệp, có được ?"


      Đôi mắt động lòng người của Ngọc Điệp ngân ngấn nước. Lời của ả lại như cây kim, hung hãn đâm vào trái tim Úc Phi Tuyết.


      Hay cho tên Lãnh Dịch Hạo, luôn mồm cho phép nàng , nhưng ngay cả ứng cử viên cho ngôi vị Vương phi cũng sắp xếp xong xuôi, nàng còn ở đây làm gì!


      Lãnh Dịch Hạo lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là tự lấy đá đập vào chân mình. Lúc trước như vậy, đó là để điều tra Ngọc Điệp, dùng câu đó để ổn định và loại bỏ cảnh giác của ả.


      dám khẳng định nếu ả ta có hài tử cho ả làm chính phi, là bởi vì để cho Ngọc Điệp mang thai đứa con của .


      Ba năm trước đây chưa từng phong ả làm phi, ba năm sau cũng .


      Huống chi, từ sau khi nghi ngờ Ngọc Điệp, hề có ý định gặp mặt ả.


      Nhưng đêm hôm đó uống say, khi trở lại Kỳ Lân các, bất ngờ phát giường có người, cho rằng đó là Úc Phi Tuyết.


      Từ lúc Úc Phi Tuyết rời , Kỳ Lân các vẫn để trống. Đêm hôm đó tại sao Ngọc Điệp lại xuất ở Kỳ Lân các? hỏi đến. Nhưng nhớ ngày hôm sau, phái người đưa thuốc qua cho Ngọc Điệp.


      "Ta nhớ, ngày hôm đó ta cho người mang thuốc qua." mặt Lãnh Dịch Hạo có bất kì cảm xúc nào.


      "Thiếp... Thiếp biết, nhưng thiếp uống. Vương gia, tha thứ cho thiếp, thiếp muốn có đứa con của chúng ta." Đôi mắt Ngọc Điệp rưng rưng nước mắt, giọng khẩn cầu trước sau như luôn khiến người ta thương.


      Úc Phi Tuyết xoay người chạy ra ngoài, nàng bị ba chữ "ngày hôm đó" làm cho kích động.


    4. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C136 Trực tiếp bịt miệng nàng, đỡ phải mất mặt!
      Edit: sushi
      Beta: Skip_beater, Đông Tử
      Lãnh Dịch Hạo đáng giận lại còn nhớ rành mạch cả thời gian! Làm cũng làm, còn tính xóa bỏ con mình! Quá là cầm thú! Nhìn thấy chỉ cảm thấy trong lòng có bức tường ngăn cách sợ hãi! Phảng phất như có tảng đá lớn đè nặng trong lòng nàng.
      Nhưng tại sao chạy trốn càng xa, nàng càng cảm thấy nghẹt thở. Có loại cảm giác bị đè nén như thủy triều vọt tới. Làm cho nàng có cách nào hô hấp, trái tim vì vậy mà ngăn được cơn đau.
      Ánh mắt Lãnh Dịch Hạo phát lạnh, định đuổi theo, Lãnh Dịch Khánh lại vỗ vai : “Hay là đệ ở lại cùng Tiểu Điệp . Trẫm giúp đệ xem.”
      Mắt Lãnh Dịch Hạo tối sầm lại: “Nữ nhân của bổn vương, khiến hoàng thượng nhọc lòng.”
      “Vương gia!” Tay Ngọc Điệp bỗng trống rỗng, Lãnh Dịch Hạo phất tay, ống tay áo bồng bềnh theo gió.
      Lãnh Dịch Hạo biết rằng — điều quan trọng nhất giờ là nhất định thể để nha đầu kia , nếu hậu họa khó lường!
      Đây chính là nhận thức chính xác được rút ra từ thực tế!
      Sau khi Lãnh Dịch Hạo ra ngoài, Lãnh Dịch Khánh cùng Ngọc Điệp yên lặng trao đổi ánh mắt với nhau. Lãnh Dịch Khánh xoay người rời .
      mặt Ngọc Điệp lên nụ cười đắc ý.
      Đêm hôm trước, ở trước sườn núi, Lãnh Dịch Khánh và Ngọc Điệp lén gặp nhau.
      “Người khẳng định làm như vậy Lãnh Dịch Hạo mắc lừa?”
      , Trẫm chẳng qua là tin tưởng, vì lưu lại Lãnh Dịch Hạo, ngươi từ thủ đoạn. Trẫm, có thể phối hợp với ngươi. “
      “Đa tạ Hoàng thượng.”
      Có Lãnh Dịch Khánh phối hợp, muốn đuổi nha đầu này , dễ như trở bàn tay.
      Hơn nữa xưa đâu bằng nay, nữ nhân hoàng đế muốn, chỉ sợ Lãnh Dịch Hạo cũng chẳng làm gì được.
      Cho nên, tại Ngọc Điệp chỉ cần bình tĩnh đợi Lãnh Dịch Hạo trở về. nhất định trở lại bên cạnh nàng.
      *
      “Nha đầu!” Trong ngự hoa viên, Lãnh Dịch Hạo nắm chặt bả vai Úc Phi Tuyết, kéo nàng vào trong, dù thế nào cũng có ý định buông tay.
      “Thả ta ra! Cứu mạng với, vương gia muốn giết người!” Úc Phi Tuyết dưới tình thế cấp bách, buộc phải hô loạn lên theo kiểu ‘cưỡng đoạt con nhà lành’.
      Lãnh Dịch Hạo vươn tay quay đầu Úc Phi Tuyết đến trước mặt mình. Cứ dùng cách trực tiếp nhất để ngăn chặn miệng của nàng, cũng đỡ phải mất mặt!
      Cảm xúc ẩm ướt, vẫn giống như trước. Chỉ là so với trước đây càng thêm mạnh mẽ, thừa dịp Úc Phi Tuyết mở miệng muốn cầu cứu, ngang ngược thuận thế chui vào trong miệng nàng.
      Nụ hôn này tới vội vàng mà hung mãnh, làm cho Úc Phi Tuyết nhất thời chưa lấy lại được tinh thần. Giống như trước kia, đầu óc nàng trong nháy mắt trống rỗng. Cảm giác thân mật mà quen thuộc thậm chí làm cho thân thể của nàng kìm lòng được mà trở nên mềm nhũn.
      Nhưng thanh của Ngọc Điệp dù như thế nào cũng xóa được, cho dù tất cả ý thức của nàng trống rỗng, nhưng khuôn mặt tươi cười đắc ý của Ngọc Điệp cùng giọng mềm mại cứ ràng lên trước mắt–
      “Vương gia, chúng ta rốt cục có hài tử.”
      Trong lòng Úc Phi Tuyết dâng lên phẫn nộ và chua xót, chân dùng lực, hung hăng đá Lãnh Dịch Hạo, đồng thời bàn tay vận khí, đánh trúng ngực Lãnh Dịch Hạo.
      Trong chớp mắt ôm Úc Phi Tuyết vào lòng kia, cảm giác trống rỗng trong lòng Lãnh Dịch Hạo lập tức được lấp đầy.
      thỏa mãn trước nay chưa từng có này trong nháy mắt xâm nhập toàn thân khiến nhịn được gầm tiếng, động tác cố gắng hơn.
      Úc Phi Tuyết kìm lòng được mềm nhũn, Lãnh Dịch Hạo đương nhiên cảm thấy. Trong lòng vui mừng khôn xiết, toàn bộ hóa thành loại cảm xúc dịu dàng, làm nhịn được muốn nhiều hơn.
      Nào biết ngay thời điểm như si như say, dưới đồng thời bị Úc Phi Tuyết đánh lén.
      Lãnh Dịch Hạo bị ép lui về sau bước, ngực dâng lên ngụm máu tanh. Đồng thời bộ vị trọng yếu ở hạ thể đau đớn kịch liệt! Môi chảy máu, hạ thể đau đớn kịch liệt làm cho nhịn được cúi gập người, mồ hôi lạnh trán chảy ròng ròng.
      Tiểu nha đầu, ngươi ác độc! ! !
      Đôi mắt tà lãnh của Lãnh Dịch Hạo trong nháy mắt lên vài phần kinh ngạc cùng đau đớn. Tuy nhiên chỉ trong chớp mắt đó, lại nóng rực nhìn Úc Phi Tuyết.
      cũng đau lòng sao? Trong lòng của phải chỉ có Ngọc Điệp thôi ư?
      Hít hơi sâu, Úc Phi Tuyết cắn môi cố gắng trừng mắt nhìn, mạnh mẽ nuốt nước mắt xuống.
      được phép thương tên biến thái này!
      Tuy chỉ là lát, có thể thấy đôi môi đào của Úc Phi Tuyết có dấu vết bị hôn, đôi môi ẩm ướt cùng cặp mắt trong trẻo chớp động ánh nước làm nền cho nhau, làm cho khuôn mặt nhắn tinh xảo của Úc Phi Tuyết có loại cảm xúc đẹp bi thương khiến cho người ta thương tiếc, nàng có thể ra, nhưng lại nghiến răng nghiến lợi nuốt vào, sợ tiết lộ tâm tư của mình.
      “Lãnh Dịch Hạo, ngươi nhớ sao? Bản nương từng , ta và ngươi còn quan hệ! Từ nay về sau ngươi và Ngọc Điệp của ngươi song túc song thê, đừng xuất trước mắt ta nữa, nếu ta gặp lần đánh lần. Đừng tưởng rằng võ công của ngươi cao hơn ta đặc biệt hơn người, ta cho ngươi biết, phạm vi ấp thành là địa bàn của ngươi, kinh thành này là địa bàn của bản nương. Cho dù bản nương võ công bằng ngươi, cũng có thể chơi đùa với ngươi cho tới chết! tin ngươi cứ thử xem!”
      xong, Úc Phi Tuyết thừa dịp Lãnh Dịch Hạo để ý, xoay người phi thân rời .
      Nàng muốn ở lại đây!
      Lãnh Dịch Hạo vịn vào núi đá giả sau lưng, ngồi lên tảng đá lớn, hít sâu hơi, cố gắng làm dịu thân thể đau nhức, đầu lông mày lạnh buốt có chút run rẩy, hàn khí trong mắt ngưng tụ.
      Ta chưa bao giờ chật vật như thế! Nha đầu, nàng thực cho là ta có biện pháp bắt nàng sao? Chỉ là … Ta nỡ thôi!
      Ở phía sau núi đá giả, Lãnh Dịch Khánh nhìn bóng lưng Úc Phi Tuyết rời , chậm rãi nhếch khóe môi. Sau đó thong dong xoay người bước .
      *
      đường lớn quen thuộc ở kinh thành, dòng người bắt đầu trở nên đông đúc, Úc Phi Tuyết cảm thấy đơn.
      Nếu là trước đây, nàng nhất định trước tiên tìm đám “Hồ bằng cẩu hữu” của mình, nhưng hôm nay nàng có tâm trạng.
      Trong lòng có lỗ hổng lớn, khiến nàng hít thở thông, đầu óc choáng váng, ý thức hỗn loạn.
      “Ơ, xem đây là ai này, ra là Tiểu Tuyết của chúng ta trở lại.” thanh quen thuộc truyền vào tai nàng, Úc Phi Tuyết quay đầu nhìn hồi lâu, tâm trí rốt cục trở lại.
      ra là ba tỷ muội Úc gia .
      Đúng là oan gia ngõ hẹp!

    5. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương: 137 Tuyệt đối có thể gây đại họa!
      Lúc trước bọn họ coi nàng như gánh nặng chỉ muốn vứt cho thoải mái, bọn họ cũng chẳng muốn gặp lại nàng. Cho nên khi Úc Phi Tuyết trở lại kinh thành, cũng có ý định trở lại Úc phủ. Nào biết người nàng muốn gặp hết lần này tới lần khác lại tự mình dâng lên trước cửa!
      Hơn nữa lại là thời điểm lúc nàng rất vui.
      Nhị tỷ Úc Mỹ Tiên nhìn Úc Phi Tuyết từ xuống dưới, nghĩ tới cái cây đậu -ve luôn gầy gò này mới ra khỏi nhà hơn nửa năm, lại trở nên có da có thịt: “ ra là Tiểu Tuyết!”
      Giọng của Nhị tỷ có vị chua.
      “Tiểu muội, trở về kinh, sao lại quay về thăm hỏi phụ thân? phải là được làm vương phi nên ngay cả mình là ai cũng quên chứ?”
      Tam tỷ Úc Mỹ Tranh lạnh lùng liếc qua Úc Phi Tuyết, Úc Phi Tuyết trở nên xinh đẹp, làm cho nàng càng nhìn càng vừa mắt.
      “Hai người các ngươi là, người ta bây giờ là Thuận vương phi, còn phải chăm sóc cái tên vương gia bị bệnh kia! À mà vương gia có khỏe ? Hắc hắc, thế mà còn có thể sống đến tận bây giờ, cũng dễ.” Đại tỷ Úc Phi Lan giọng mỉa mai cười nhạo.
      Úc Phi Tuyết có tâm tình cùng bọn họ đấu võ mồm. Cho nên, chẳng thèm quan tâm. Xoay người rời .
      “Đứng lại! Cái thái độ của ngươi là gì đấy!” Úc Mỹ Tiên bước tới ngăn bước Úc Phi Tuyết.
      Úc Phi Tuyết liếc mắt khinh thường, nàng biết , hôm nay mà cho ba nữ nhân này cái công đạo là nàng thể được.
      Được rồi, các ngươi muốn chơi. Vậy chơi!
      Đối diện nam tử quần áo lòe loẹt tới. Úc Phi Tuyết nhớ người này, tên ăn chơi trác táng điển hình, học vấn nghề ngỗng lại thích bắt nạt người khác.
      Vì vậy, Úc Phi Tuyết quay đầu nhìn ba vị tỷ tỷ, bi thương thở dài: “Aizz, ta muốn về lắm, nhưng mà cho ta về.”
      Vừa , ánh mắt vừa liếc về phía nam tử kia. Ba vị tỷ tỷ tự nhiên cũng nhìn theo ánh mắt của nàng.
      Ai vậy? Nam nhân kia á? Rất bình thường nha! Ngoại trừ có tiền nhìn ra được điểm gì đặc biệt. Hơn nữa loại nam nhân có tiền này, các nàng thấy nhiều! Vô vị!
      Mắt nam tử kia lập tức lòe sáng. Bốn đại mỹ nữ đứng đường, muốn người khác chú ý cũng rất khó! Hơn nữa bốn người các nàng ràng đều nhìn !
      Trời ạ, hôm nay gặp vận đào hoa gì vậy!
      ? là ai ?” Úc Mỹ Tiên khinh thường hỏi.
      là…” Úc Phi Tuyết muốn lại thôi, sau đó thẹn thùng cười, ánh mắt lấp lánh có chút chuyển động, làm cho người khác vô cùng tưởng tượng, “Chuyện này… Các ngươi đến hỏi !”
      Dứt lời, Úc Phi Tuyết về phía nam tử kia. Hai mắt nam tử kia lập tức tỏa sáng.
      Đào hoa, đào hoa, lao thẳng tới chỗ .
      “Vị công tử này.” Úc Phi Tuyết đến trước mặt giọng mở miệng, giơ túi thơm trong tay, “Đây là vị nương kia tặng cho ngươi.”
      Nam tử kia tiếp nhận túi thơm, tâm tình tung tăng như chim sẻ sắp được bay lên. Quả nhiên hôm nay có số đào hoa!
      “Vị nào vậy?” Bên kia có tận ba vị!
      “Chính là người ở giữa.” Úc Phi Tuyết chính là Úc Mỹ Tiên, kẻ khiến nàng ghét nhất ai sánh bằng!
      Nam tử sau khi nghe xong, có chút tiếc nuối nhìn thoáng qua Úc Phi Tuyết, kỳ nàng cũng rất xinh đẹp! Nhưng mà người có ý với cũng là mỹ nhân, cũng chẳng thiệt thòi gì. Hơn nữa bên này chỉ có người, bên kia có tới ba người chờ nha! Nam tử kia tham luyến nhìn thoáng qua khuôn mặt nhắn tinh xảo của Úc Phi Tuyết, sau đó vẻ mặt sáng lạn về phía ba tỷ muội Úc gia.
      Ba tỷ muội hồ nghi đánh giá nam tử kia, là ai vậy! Nụ cười sao lại bỉ ổi như vậy! Úc Phi Tuyết quay đầu lại, nhìn theo bóng lưng của nam tử cười giảo hoạt. Nàng đánh giá túi tiền trong tay, người này quả là kẻ có tiền!
      Tiện tay móc tiền từ túi bạc ra tung lên, lập tức đường cái loạn thành đống. Nhặt tiền mau!
      Nam tử vừa vặn đến trước mặt ba tỷ muội Úc gia: “Xin chào nương!” Nam tử cười đến chói lọi.
      ” Túi thơm của ta như thế nào lại ở tay ngươi!” Úc Mỹ Tiên sợ hãi kêu.
      phải là nương đưa cho ta sao?” Nam tử nghi hoặc hỏi.
      “Ngươi to gan, ngươi có biết là là ai ! Bản nương có thể lập tức lấy mạng của ngươi!” Úc Mỹ Tiên tức giận trừng đôi mắt đẹp.
      “Nhưng vừa nãy vị nương kia …” Thời điểm nam tử quay đầu lại, chỉ thấy khắp đường cái đầy người nhặt tiền.
      thấy bóng dáng Úc Phi Tuyết!
      Các nàng xem Úc Phi Tuyết từ thường hay trà trộn đầu đường, chiêu mượn gió bẻ măng này, Úc Phi Tuyết sớm quen tay hay việc! Vì vậy vụng trộm lấy đồ đạc của bọn họ, đối với nàng mà là chuyện vô cùng dễ dàng.
      Nam tử vô thức sờ túi tiền, thấy đâu! Sắc mặt lập tức kinh hãi.
      “Dừng tay! Đây là tiền của bản công tử!” Nam tử tức giận lên đoạt tiền.
      trường vốn hỗn loạn lại được chen vào nên càng thêm náo loạn. Người người đều chạy đến đây giành tiền, kẻ nào cũng có phần nha!
      Vì vậy, nhặt được lại muốn được nhiều hơn, giành được chuyển sang cướp. Người càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng loạn, cuối cùng là xông vào đánh nhau.
      Ba tỷ muội bị đám người xông đến làm cho choáng váng, hoa dung thất sắc, tóc tai xộc xệch.
      “Nha đầu chết tiệt!” Dù chật vật nhưng bọn họ vẫn nhớ mắng chửi người.
      Mà bên tửu lâu, Tần Thế Viễn nâng chén mỉm cười nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra dưới lầu. Úc Phi Tuyết quả nhiên phải là người thường. Tuyệt đối có thể gây đại họa!
      Nhưng mà cảnh vừa rồi Úc Phi Tuyết tung bạc rồi quay đầu lại cười, khiến Tần Thế Viễn có cảm giác vô hạn.
      Trong nét mặt tươi cười giảo hoạt lại mang theo vài phần thanh lệ, trong thanh nhã lại có vài phần xinh đẹp, như hoa sen trước gió, nhã mà diễm, kiều mà tục. Như nước suốt tháng năm, thấm vào ruột gan khiến trước mắt Tần Thế Viễn bỗng dưng tỏa sáng như mặt trời sớm mai, tươi sáng vạn trượng.
      biết , Úc Phi Tuyết tuyệt đối khác người, nhưng mỗi lần gặp nàng, nàng vẫn có thể mang đến cho những chuyện kinh hỉ và bất ngờ khác nhau như vậy.
      thế gian lại có nữ tử như vậy!
      Nếu như nàng phải là Thuận vương phi, có lẽ rất tốt!
      Tần Thế Viễn cạn chén, trong lòng dâng lên chút phiền muộn. Đáng tiếc nữ nhân này phải là người có thể cầu xa vời. Cho nên, cần suy nghĩ nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :