1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử,đừng nghịch nữa- Lam Yên Hiểu Nguyệt-162 chương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 128: Biến thái! Quá biến thái! Đây là ngoài phố mà!
      Edit: Cà phê
      Beta: Đông Tử




      Ánh mắt Lãnh Dịch Hạo sắc bén, từng bước từng bước tới gần Úc Phi Tuyết. Úc Phi Tuyết dĩ nhiên nhìn thấy, cả hai mắt đều nhìn thấy, nhưng vậy sao nào? Tiếp tục coi như thấy.


      " xin lỗi! Nhường đường chút!". Úc Phi Tuyết vung bàn tay , xoay người tiếp tục .


      Đợi xem tức giận như thế nào! Nàng sợ! Dù sao nàng cũng bỏ rồi!


      Lãnh Dịch Hạo bắt được ngay cánh tay Úc Phi Tuyết, đôi mắt lạnh lẽo tỏa ra khí lạnh khiến người xem náo nhiệt xung quanh bất giác bị dọa lùi mấy bước.


      Úc Phi Tuyết thờ ơ nhìn lướt qua Lãnh Dịch Hạo: "Có chuyện gì sao? có chuyện gì ta rất bận."


      Tần Thế Viễn lúc này mới từ từ chạy đến, chắp tay : "Tham kiến vương gia!"


      Lãnh Dịch Hạo ánh mắt trước sau vẫn khóa chặt Úc Phi Tuyết, mảy may dời . Úc Phi Tuyết cảm thấy tay Lãnh Dịch Hạo nắm càng ngày càng chặt, nàng đau quá! Vì vậy nàng thốt ra câu khiến mọi người xấu hổ.


      Úc Phi Tuyết cố tình vẫy tay với Tần Thế Viễn : "Tướng công, bắt nạt thiếp!"


      Tần Thế Viễn sắc mặt tái nhợt, ông trời ơi, thổ địa ơi! thề chưa làm gì cả. Nhưng còn cơ hội giải thích sao? Ánh mắt Lãnh Dịch Hạo như những mũi tên bắn thẳng tới đây, đâm vào khắp người , lạnh như băng.


      "Vương gia, ......"


      đợi Tần Thế Viễn giải thích, Lãnh Dịch Hạo thu lại cánh tay, Úc Phi Tuyết sợ hãi kêu to "Cứu mạng! Biến thái giết người .... "


      Nào ngờ Lãnh Dịch Hạo lại giữ chặt Úc Phi Tuyết trong ngực, giống như chỉ cần hơi buông lỏng tay, nàng biến mất.


      Cảm giác tìm được thứ mất khiến Lãnh Dịch Hạo vốn dĩ tức giận bỗng thấy dịu lại trong lòng. Nha đầu, ta nhớ nàng!


      Úc Phi Tuyết tưởng Lãnh Dịch Hạo nổi trận lôi đình, cho nên ra sức vùng vẫy: "Buông ra, cứu mạng..."


      Nhưng nàng càng giãy giụa, cánh tay Lãnh Dịch Hạo càng ôm chặt, giống như muốn nàng hòa vào trong cơ thể.


      "Cứu mạng ...


      Hả? Kì lạ , sao lại có chuyện gì? Úc Phi Tuyết cuối cùng ngừng kêu lớn, đôi mắt trong suốt đảo qua, nàng phát chuyện còn đáng sợ hơn việc Lãnh Dịch Hạo tức giận —- lại tức giận!


      muốn làm gì vậy? Giữa ban ngày ban mặt, lại nhiều người nhìn như vậy, ôm nàng chặt như vậy làm chi!


      Ngực của rất ấm, giống như trước đây, nhưng tay ôm chặt quá, nàng sắp ngạt thở rồi!


      Úc Phi Tuyết duỗi ngón tay, chọc chọc vào sau gáy Lãnh Dịch Hạo:


      "Này....... Buông ra được ? Có rất nhiều người nhìn đấy........"


      Lãnh Dịch Hạo thả lỏng cánh tay, nhưng vẫn buông hẳn nàng ra.


      Nhìn gần khuôn mặt xinh của Úc Phi Tuyết, đôi mắt lạnh lẽo của Lãnh Dịch Hạo đột nhiên trở nên sâu thẳm:


      "Nàng cũng sợ người khác nhìn thấy sao? Nàng phải vừa thích màn trời chiếu đât, thích mấy hành vi phóng đãng sao?"


      Đôi mắt Lãnh Dịch Hạo tỏa ra lực hút khắp nơi. May là vô cùng hiểu nàng, mới bị lời kinh thế hãi tục của nàng lừa gạt. Có điều ngược lại còn lợi dụng cái 'sở thích' kinh thế hãi tục của nàng nữa.


      Tên biến thái này lại nghĩ đến chuyện gian ác gì đây? Úc Phi Tuyết cố gắng lui về phía sau, nhưng cánh tay Lãnh Dịch Hạo lại tiếp tục giữ chặt lấy nàng, giam cầm nàng trong lồng ngực, ánh mắt toát lên nguy hiểm, Úc Phi Tuyết đột nhiên cảm thấy đầu có đám quạ đen bay qua, cảm giác ổn ùn ùn kéo đến......


      Quả nhiên, đôi mắt sâu thẳm của Lãnh Dịch Hạo lên tia trêu đùa: "Vừa hay, ta cũng thích như vậy!"


      "Hả?" Úc Phi Tuyết còn chưa kịp có bất kì phản ứng nào, khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Dịch Hạo liền áp sát, hơi lạnh từ đôi môi mỏng bao trùm lên môi của Úc Phi Tuyết


      Úc Phi Tuyết mở to mắt, khiếp sợ nhìn Lãnh Dịch Hạo, lông mi dài che gian xảo trong mắt cũng làm cho khuôn mặt đẹp trai của lên vẻ dịu dàng. Môi thoáng lạnh, thậm chí, có chút hơi run rẩy. cắn môi của nàng, bá đạo len lỏi vào trong miệng màng, tìm kiếm lưỡi nàng. Động tác thân mật là cho thân thể mềm mại của Úc Phi Tuyết kìm lòng được.


      Biến thái! Quá biến thái! biết tại có rất nhiều người đứng xem sao? Đây là ngoài phố mà!


      Úc Phi Tuyết liều mạng đẩy, cánh tay Lãnh Dịch Hạo như sắt cứng nắm chặt lấy thân thể nàng, cái tay khác giữ lấy đầu nàng, để nàng cách nào lùi bước.


      Tay chân được, vậy phải động khẩu. Úc Phi Tuyết cắn đầu lưỡi Lãnh Dịch Hạo. Xem ngươi còn dám lộng hành nữa !


      Mùi tanh tràn đầy trong miệng hai người, nhưng Lãnh Dịch Hạo vẫn có ý buông ra, trái tim Úc Phi Tuyết khẽ run lên. Rốt cục phải thả lỏng.


      Lãnh Dịch Hạo thừa dịp này xông lên, nụ hôn càng thêm mãnh liệt.


      Cảm giác quen thuộc lấp đầy trong miệng. Giống như cảm giác thường xuyên xuất trong mơ, cảm giác được chân ôm chặt lấy nàng, gợi lên yếu đuối tận sâu trong lòng nàng.


      Rốt cục thân thể Úc Phi Tuyết cũng thả lỏng.


      ra nàng chưa bao giờ quên.


      Đám người hề tản ra. Vương gia cưỡng hôn trước mặt mọi người, đây cũng là chuyện mới trước nay chưa từng có. Có điều xem náo nhiệt là phải trả giá khá đắt, làm hỏng việc tốt của Vương gia có báo ứng, cho nên trước khi vương gia tức giận, hãy rút lui thôi!


      Tần Thế Viễn cười, xem ra cần giải thích. Với tài trí của Lãnh Dịch Hạo, làm sao có thể nhìn ra tiểu nha đầu cố ý chọc giận .


      Quên , gây trở ngại cho người tính toán nợ nần nữa, vẫn là nên trước th tốt hơn.


      Tần Thế Viễn gấp quạt giấy trong tay lại, xoay người chuẩn bị rời , bỗng nghe thấy phía sau có trận xao động.


      Tần Thế Viễn quay đầu nhìn lại, nam tử áo trắng tách đám người phi thân đến.


      Nam tử kia mặt mũi tuấn tú, từng cử chỉ động tác đều thanh tao như tiên giáng trần, nhưng thân áo trắng có vết máu mờ nhạt, chắc chắn là vết tích lưu lại sau khi đánh nhau.


      Người vừa tới chính là Phong Vô Ngân.


      Tay áo vung lên, đám thị vệ lao lên nhất thời ngã xuống.


      "Tuyết Nhi!". Giọng trong trẻo của Phong Vô Ngân che giấu được bi thương, đôi mắt sáng như ánh trăng thấm đẫm đau thương.


      loại bỏ muôn vàn khó khăn đường đến đây, lại để nhìn thấy tình cảnh Úc Phi Tuyết và Lãnh Dịch Hạo ôm hôn nhau.


      Giọng quen thuộc đánh thức Úc Phi Tuyết, Úc Phi Tuyết mở mắt ra, tiểu sư phụ!

    2. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 129: Lựa chọn
      Edit: cà phê
      Beta: Đông Tử
      Lãnh Dịch Hạo biết, Phong Vô Ngân nhất định đến……..
      Cho nên sắp đặt sát thủ ở giữa đường chặn Phong Vô Ngân lại. Với võ công của Phong Vô Ngân, những sát thủ này tuyệt phải đối thủ của , tuy nhiên cũng đủ để trì hoãn Phong Vô Ngân, để tìm được Úc Phi Tuyết trước Phong Vô Ngân.
      chỉ muốn để cho Phong Vô Ngân biết, này là của !
      Úc Phi Tuyết ra sức đẩy Lãnh Dịch Hạo ra. Mặc dù nàng biết đối mặt với tiểu sư phụ như thế nào, nhưng nàng tuyệt đối muốn làm thương tổn !
      Lãnh Dịch Hạo hề có ý định buông tay, sắc mặt Phong Vô Ngân chợt trầm xuống, giơ tay áo đánh úp về phía Lãnh Dịch Hạo. Lãnh Dịch Hạo sớm có phòng bị, nhàng xoay người, ôm Úc Phi Tuyết tránh khỏi tập kích của Phong Vô Ngân.
      Võ công của hai người đều thuộc loại thượng đẳng, Tần Thế Viễn nhìn mà hoa cả mắt. Xuất sắc! Rất xuất sắc!
      Mỗi chiêu của Phong Vô Ngân trông mềm dẻo, nhưng lại mang theo sát khí bén nhọn, lúc nào cũng thanh tao nhàng giờ đây ngưng kết thành băng. Úc Phi Tuyết chưa bao giờ thấy Phong Vô Ngân như vậy.
      “Buông ra!” Úc Phi Tuyết đá Lãnh Dịch Hạo. Tên biến thái chết tiệt này cố ý đây mà!
      Phong Vô Ngân bóng người như gió, xuất chưởng như điện, Lãnh Dịch Hạo vừa phải đối phó Phong Vô Ngân, vừa phải đối phó với người trong ngực an phận, đương nhiên phải cực kỳ cố gắng.
      Phong Vô Ngân nhân cơ hội cầm lấy cánh tay Úc Phi Tuyết, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Lãnh Dịch Hạo: “Nàng bảo ngươi buông ra.”
      ngờ ngươi lại cảm thấy hứng thú với vương phi của ta, đáng tiếc, ngươi chậm bước rồi. Nàng la nữ nhân của ta, cho dù ngươi mang nàng , cũng thể thay đổi được này.” Lãnh Dịch Hạo cánh tay giữ chặt ở eo Úc Phi Tuyết.
      “Trước giờ xảy ra chuyện gì cũng quan trọng, quan trọng là……. tại nàng đồng ý ở cũng ai.” Phong Vô Ngân nắm chặt cánh tay Úc Phi Tuyết.
      “Nếu như nàng đồng ý ở cũng ngươi, nàng ở chỗ này.” Cánh tay Lãnh Dịch Hạo nắm chặt, ánh mắt có ý mỉa mai.
      “Vậy hẳn là nên để cho nàng tự mình lựa chọn.” Phong Vô Ngân cũng nhường bước.
      Thắt lưng Úc Phi Tuyết bị Lãnh Dịch Hạo kìm chặt, tay bị Phong Vô Ngân kéo, thể động đậy.
      Hai nam nhân này đều điên rồi!
      Úc Phi Tuyết vô cùng tức giận rống to: “Hai người các ngươi, câm miệng lại cho ta! Cũng buông tay ta ra! Có nghe thấy hả?”
      Phong Vô Ngân muốn buông tay ra, nhưng Lãnh Dịch Hạo lại chịu. Cho nên , Phong Vô Ngân vừa buông tay ra lại nắm chặt Úc Phi Tuyết. muốn mất nàng lần nữa.
      “Nha đầu, ta bảo nàng lựa chọn kìa.” Lãnh Dịch Hạo hạ quyết tâm, muốn lựa chọn, chỉ có thể chọn .
      “Tuyết Nhi, tim tưởng ta, hãy theo ta.”. Phong Vô Ngân nhìn Úc Phi Tuyết với ánh mắt ấm áp.
      Lựa chọn? Nếu nàng có thể lựa chọn, còn có thể ở chỗ này sao?
      Lãnh Dịch Hạo có Ngọc Điệp rồi, nàng tuyệt đối trở về cùng Lãnh Dịch Hạo.
      Về phần tiểu sư phụ, có lẽ nàng nghĩ nên làm sao để đối mặt với tiểu sư phụ trước, nàng cũng muốn ở cũng với Phong Vô Ngân.
      Nhưng là hai nam nhân kẻ lạnh lẽo, người lại ấm áp, chăm chú nhìn nàng, hề có ý lui bước.
      Úc Phi Tuyết bị hai nam nhân này làm cho choáng váng đầu óc.
      Cho nên cuối cùng nàng dứt khoát, giơ ngón tay bé: “Ta chọn .”
      Bốn đạo ánh mắt như kiếm phóng tới đây, Tần Thế Viễn rất vô tội nhìn về phía bàn tay bé chỉ về .
      Chỉ trời cao mới hiểu, vô tội. Tần Thế Viễn dở khóc dở cười, vẻ mặt tuấn lãng thay đổi trong nháy mắt. Nhất là khi Lãnh Dịch Hạo và Phong Vô Ngân cùng lúc nhìn về phía , Tần Thế Viễn toàn thân lạnh như băng.
      “Ta ……..” Tần Thế Viễn từng bước từng bước lui về phía sau, biết lúc này chạy trốn… liệu có kịp .
      “Giờ có thể buông ra chưa?” Úc Phi Tuyết động đậy thân thể muốn chạy trốn.
      thể!” Cánh tay Lãnh Dịch Hạo giữ chặt.
      “Tuyết Nhi!” Phong Vô Ngân bàn tay to nắm chặt.
      “Đau —-“
      lúc này, tiếng hô lớn vang lên, cẩm y vệ thúc ngựa chạy đến, vừa kêu: “Báo —– Vương gia, cấp báo kinh thành tám trăm dặm, hoàng thượng bệnh nặng, triệu vương gia vương phi hồi cung ngay!”
      Hoàng thượng bệnh nặng?
      Triệu Lãnh Dịch Hạo hồi cung?
      Úc Phi Tuyết nhìn về phía Phong Vô Ngân, Phong Vô Ngân thừa cơ hộ này mưu phản sao?
      Lãnh Dịch Hạo cũng nhìn về phía Phong Vô Ngân, sớm hoài nghi thân phận và động cơ của Phong Vô Ngân, nếu như Phong Vô Ngân có mưu đồ bất chính, vậy lúc này đối với Phong Vô Ngân mà , đây chính là thời cơ tuyệt hảo. Phong Vô Ngân muốn nhân cơ hội này mưu phản sao?
      Hai người đồng thời nhìn về phía Phong Vô Ngân.
      Phong Vô Ngân trong lòng vừa động, thời cơ đợi lâu cuối cùng cũng tới! Nhận được ánh mắt của Lãnh Dịch Hạo cùng Úc Phi Tuyết, Phong Vô Ngân cười nhạt tiếng, trong mắt trấn tĩnh nhìn ra bất kì cảm xúc nào.
      Tần Thế Viễn hai mắt sáng ngời, tiến lên bước: “Vương gia, hoàng thượng giờ phút này triệu ngài hồi cung, nhất định là có liên quan đến ngôi vị thái tử.”
      Người nào làm thái tử đối với Tần Thế Viễn có ý nghĩa vô cùng quan trọng.
      Mà tình thế trong triều lúc này, người có thể đảm đương chức vị thái tử, ngoài Lãnh Dịch Hạo, chính là Lãnh Dịch Khánh. Nếu như Lãnh Dịch Khánh làm hoàng đế, với tính cách bảo thủ cẩn thận của y, kế hoạch lớn của thể thực !
      Cho nên về tình cảm mà , Tần Thế Viễn càng hy vọng Lãnh Dịch Hạo làm hoàng đế.
      Trong khoảng thời gian ngắn, bốn người đều có tâm .
      Úc Phi Tuyết rốt cục có cơ hội thoát khỏi ma chưởng của hai người kia, lấy lại tự do. Trước tiên nàng chạy đến sau Tần Thế Viễn, kéo ống tay áo y rồi nhìn phản ứng vào của Phong Vô Ngân và Lãnh Dịch Hạo.
      Tần Thế Viễn vẫn là nơi an tòan, y động thủ động cước.
      Tần Thế Viễn bất đắc dĩ muốn tránh cũng tránh được, y iên tục giật ống tay áo khỏi tay Úc Phi Tuyết.
      Lãnh Dịch Hạo nhận lấy mật hàm trong tay thị vệ, nhìn lướt qua, bàn tay dùng nội lực, mật hàm hóa thành bụi bay.
      Phong Vô Ngân ánh mắt trầm tĩnh khóa chặt khuôn mặt Lãnh Dịch Hạo, hi vọng từ mặt của có thể nhìn ra manh mối.
      “Lập tức đưa vương phi về kinh.” Lãnh Dịch Hạo vẻ mặt bí hiểm.
      “Dạ!” Mọi người cùng đáp.
      Đợi Phong Vô Ngân kinh giác, quay lại tìm Úc Phi Tuyết lần nữa, Úc Phi Tuyết bị Tần Thế Viễn điểm huyệt đưa lên xe ngựa đại đội rồi.

    3. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 130: Cá và tay gấu, liệu có thể có được cả hai ?
      Edit: Cà phê

      Beta: Đông Tử

      [​IMG][​IMG]

    4. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 131: Trêu chọc vào nàng, chết là cái chắc!
      Edit: Skipbeat
      Beta: Đông Tử
      “Tại sao ta phải thử chứ!”. Úc Phi Tuyết nhìn chằm chằm vào nóc xe, tỏ vẻ kiên quyết nghe.
      Có điều…
      Nhưng mà….
      Hình như…..
      Lời Tần Thế Viễn cũng có lý. Úc Phi Tuyết ngoài miệng cự tuyệt nhưng trong lòng nàng thể thừa nhận, bản thân cũng từng so sánh Lãnh Dịch Hạo và tiểu sư phụ.
      Tại sao phải so sánh hai người bọn họ vậy?
      Trước kia nàng luôn mến Tiểu sư phụ, mến Tiểu sư phụ, vậy tại sao lại phải so sánh Lãnh Dịch Hạo với người chứ?
      Vấn đề này chợt lóe lên trong đầu Úc Phi Tuyết.
      Những chuyện thể nghĩ ra, nàng thường chẳng thèm nghĩ đến nữa. Còn bây giờ, càng thể so sánh!
      Bây giờ, nàng biết nên đối mặt với Tiểu sư phụ như thế nào, nhưng nàng lại rất ghét Lãnh Dịch Hạo.
      “Được rồi, nương có thể thử. Nhưng tại hạ nghĩ nương cũng muốn cứ ngồi yên như vậy mà đến kinh thành đấy chứ?”. Thuyết khách Tần Thế Viễn rốt cuộc cũng vào nội dung chính.
      “Thuận vương gia quyết tâm muốn cột nương bên người. Thậm chí đem tin tức Vương gia và Vương phi sắp trở hồi kinh truyền đến kinh thành. Tại hạ nghĩ tại cả kinh thành, mọi người đều háo hức mong ngóng. Vậy nên cho dù nương tuyệt thực cũng chẳng có ích gì.”
      “Huống chi, hai người bọn họ võ công tinh tường, nếu như nương muốn chạy trốn, bọn nó có thể bắt nương trở về ngay lập tức.”
      “Có điều tại hạ thấy rất kỳ lạ, Phong đại hiệp này rốt cuộc là người phương nào, võ công cao như vậy, hơn nữa tại sao lại phải tới kinh thành?”. Tần Thế Viễn với chính mình.
      Nhưng mà những lời này lại làm cho nội tâm Úc Phi Tuyết nhảy loạn. Chẳng lẽ là để mưu phản?
      “Tần Thế Viễn, ngươi với Lãnh Dịch Hạo, ta đói bụng rồi.” Úc Phi Tuyết nghĩ thông suốt. Nàng muốn đến kinh thành.
      Bởi vì ở đâu có náo nhiệt, nàng đến đó.
      *
      bỏ chạy nữa chứ?”. Lãnh Dịch Hạo nhướn mày nhìn Úc Phi Tuyết, ánh mắt tràn đầy nghi vấn.
      chạy”. Úc Phi Tuyết thèm liếc mắt nhìn .
      “Chịu ngoan ngoãn ăn cơm chứ?”
      nhảm! Ngươi mà giải huyệt, ta ăn thế quái nào được!” Úc Phi Tuyết tức giận quát.
      Tốt lắm, thế này là yên tâm rồi, thấy nàng thế này chắc là chạy trốn .
      Huyệt đạo của Úc Phi Tuyết lập tức được giải, cảm giác được tự dogiống như được sinh ra lần nữa vậy.
      Đồ ăn được bưng lên, Úc Phi Tuyết ngay lập tức ăn như lang sài hổ báo.
      Lãnh Dịch Hạo nhướn mày đắc ý. Nha đầu này, chỉ có mới có thể xử lý được! Phong Vô Ngân gì, im lặng quay người rời . Trời chiều ngã về tây, đem bóng dáng Phong Vô Ngân kéo dài, bóng lưng kéo thành đường thẳng mờ nhạt của nhìn có chút độc.
      Tần Thế Viễn may mắn thẹn vì hoàn thành nhiệm vụ, cả người vô cùng thoải mái.
      Chạy suốt cả ngày, xe rốt cục cũng dừng lại nghỉ ngơi.
      Sau khi đợi đến lúc Úc Phi Tuyết ăn uống no đủ mới tiếp tục chạy. Sau khi trời tối, cuối cùng cũng tới được thị trấn.
      Vén rèm xe, Úc Phi Tuyết thực ngủ thiếp trong xe ngựa, ngồi thẳng đơ cả ngày, mệt mỏi mới là lạ.
      Vì vậy, vấn đề nảy sinh lúc này là ai ẵm Úc Phi Tuyết lên khách phòng, Phong Vô Ngân và Lãnh Dịch Hạo nhìn nhau, tay chân lại chuẩn bị cho lần tranh đấu nữa.
      Tần Thế Viễn lắc đầu, phải lại đánh nhau ở chỗ này đấy chứ. Thời gian đợi người, có thời gian phí phạm ở đây. Vì thế, Tần Thế Viễn tiến thẳng đến dùng cây quạt đánh cho Úc Phi Tuyết tỉnh.
      “Người làm gì vậy hả?”. Úc Phi Tuyết cáu giận vung tay gạt cây quạt trước mặt, quấy rầy người trong mộng đẹp rất có đạo đức.
      “Đến khách điếm rồi, xuống nghỉ ngơi thôi.” Tần Thế Viễn phe phẩy cây quạt, đồng thời tự giác tránh xa Úc Phi Tuyết.
      “Nhường đường chút, cám ơn.” Úc Phi Tuyết bị Lãnh Dịch Hạo và Phong Vô Ngân hành hạ trọn ngày, lòng tràn đầy lửa giận còn chưa tiêu tan.Vì vậy coi hai người ở trước cửa xe là vật cản trở, nàng nghênh ngang đâm thẳng vào giữa 2 người, coi ai ra gì.
      Đồng thời, quên thưởng cho Tần Thế Viễn khuôn mặt tươi cười sáng lạn:”Tần ca ca, mau tới đây!”
      Nàng cố ý đây mà. mũi tên trúng ba con chim. Trêu chọc vào nàng, chết là cái chắc! Nhưng mà các kiểu chết có chút giống nhau mà thôi.
      Dưới ánh mắt cực kỳ u ám của Lãnh Dịch Hạo và Phong Vô Ngân, Tần Thế Viễn do dự chút, nhanh chóng theo Úc Phi Tuyết vào khách điếm để đề phòng bị Vương gia – Đại hiệp liên thủ tiêu diệt.
      *
      Sau ngày đường lại thực mệt mỏi, Úc Phi Tuyết ngủ đến hôn mê bất tỉnh, lại cảm giác có người vuốt tóc mình, có hương thơm nhàng thanh thoát quanh quẩn tại chóp mũi, hơn nữa ngày càng nồng đậm.
      Úc Phi Tuyết phản xạ có điều kiện, xuất ra cước: “Biến thái…”
      Úc Phi Tuyết còn chưa dứt lời, cổ họng liền nghẹn lại. phải Lãnh Dịch Hạo, là Tiểu sư phụ.
      Úc phi Tuyết tối sầm đầu óc nhìn Phong Vô Ngân bị mình đá ngã xuống đất:
      “Tiểu sư phụ, sao người lại ở đây?”
      Phong Vô Ngân thong dong đứng dậy, cười có chút bất đắc dĩ: “Là ta, chẳng qua ta nghĩ nàng lại lợi hại như vậy. Ngủ mà vẫn có thể đá người.”
      thực tế, từng lĩnh giáo qua, hơn nữa kết quả cùng với lúc này đều như nhau.
      Nàng coi là Lãnh Dịch Hạo. Lãnh Dịch Hạo chiếm vị trí trong lòng nàng sao?
      “Ta..” Úc Phi Tuyết gãi gãi đầu:”Cái kia…Ta tưởng là tên biến thái Lãnh Dịch Hạo…”
      Kỳ , ban đầu, khi nàng ngửi thấy hương vị nhàng khoan khoái này, tất nghĩ tới Tiểu sư phụ, mà từ lúc nào, phản ứng đầu tiên của nàng là nghĩ ngay đến Lãnh Dịch Hạo? Suy nghĩ này làm cho Úc Phi Tuyết thoáng buồn bực.
      “Tuyết Nhi, vẫn chưa tha thứ cho ta sao?” Phong Vô Ngân định tới gần, rồi lại do dự. muốn bó buộc nàng. Muốn Úc Phi Tuyết chấp nhận này, chung quy vẫn cần có thời gian.
      Đôi mắt Úc Phi Tuyết trở nên ảm đảm, tại sao tiểu sư phụ lại là phản đồ? Nàng nên làm gì bây giờ?
      “Ta chờ nàng.” Phong Vô Ngân dùng ánh mắt ấm áp nhìn Úc Phi Tuyết, nhàng .
      Phong Vô Ngân rồi, Úc Phi Tuyết trong thoáng chốc lại thấy phiền muộn nên liền đứng dậy nhà xí.
      qua gian phòng xa, đúng lúc nhìn thấy qua cửa sổ thân ảnh quen thuộc.
      Lãnh Dịch Hạo.
      Còn có nữ nhân! Là Ngọc Điệp!
      Úc Phi Tuyết rốt cuộc hiểu ra tại sao nàng lại có giấy ngủ an tĩnh như vậy, bởi vì Lãnh Dịch Hạo ràng cũng mang theo Ngọc Điệp.
      Nàng bị giam trong xe ngựa suốt ngày, hiển nhiên cũng biết bên ngoài là “ngày tháng năm nào”! nghĩ tới Lãnh Dịch Hạo trở về kinh thành lại còn quên mang theo Ngọc Điệp cùng , đôi uyên ương thâm tình!
      Hơn nữa, giờ phút này tư thế của hai người cực kỳ mật mờ.
      Ngọc Điệp ngồi giường, ngón tay Lãnh Dịch Hạo nhàng vuốt ve dung nhan như hoa của Ngọc Điệp, hơn nữa thân thể của từng chút từng chút áp lại gần Ngọc Điệp.
      Tên biến thái chết tiệt! Úc Phi Tuyết cắn môi dập chân, xoay người chạy .

    5. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 132: Nam nhân đáng thương!
      Edit: Skipbeater
      Beta: Đông Tử
      Lãnh Dịch Hạo đúng mang theo Ngọc Điệp đến đây.
      Có rất nhiều nguyên nhân, trong đó có nguyên nhân là Ngọc Điệp tha thiết cầu xin được cùng. Lãnh Dịch Hạo cũng rất nhân nhượng nên liền dẫn theo nàng cùng.
      đường , Ngọc Điệp ngồi mình trong chiếc xe ngựa, sau cùng đoàn xe. Ban đầu, nàng cho rằng vì Lãnh Dịch Hạo lên đường gấp rút nên có thời gian chăm sóc quan tâm nàng. Nhưng đến lúc nghỉ ngơi, nàng lại thấy đầu đội ngũ còn có chiếc xe ngựa nữa, hình như đó cũng có nữ nhân.
      Thừa dịp lúc tất cả mọi người chú ý, Ngọc Điệp lặng lẽ đến xem, ngờ người ngồi trong xe ngựa đó lại là Úc Phi Tuyết.
      Điều khiến nàng ngạc nhiên hơn chính là cả Phong Vô Ngân cũng có mặt!
      Lửa giận trong lòng Ngọc Điệp thoáng chốc bốc cao.
      Kẻ được nàng phái trở về báo cáo Úc Phi Tuyết rơi xuống vực. Nhưng vì sao con nhóc đó lại ở đây? Hơn nữa lại cùng trở lại kinh thành với Lãnh Dịch Hạo.
      Vì sao Phong Vô Ngân lại ở đây? Chẳng lẽ cũng là vì nha đầu này?
      Ngọc Điệp yên lặng trở về xe ngựa của mình, dọc đường ả ta im lặng suy nghĩ làm sao để lặng lẽ trừ khử Úc Phi Tuyết trước mặt Lãnh Dịch Hạo và Phong Vô Ngân.
      Đến khách điếm, thấy Lãnh Dịch Hạo, vì vậy ả ta liền giở trò cũ, phái nha hoàn thông báo cho Lãnh Dịch Hạo, vì xe mệt nhọc nên thân thể ả thấy khỏe, vì vậy nên Lãnh Dịch Hạo vội chạy đến.
      .”Ngọc Điệp ngồi trước giường, dịu dàng yếu ớt với Lãnh Dịch Hạo:”Vương gia, Tiểu Điệp lại khiến người bận tâm rồi.”
      Lãnh Dịch Hạo ngồi xuống cạnh Ngọc Điệp, tay nâng khuôn mặt nhắn của Ngọc Điệp, ánh mắt quyến rũ nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoa của Ngọc Điệp. có lúc, mê muội khuôn mặt xinh đẹp này, thậm chí trả giá rất lớn chỉ để khôi phục lại dung nhan này. Nhưng khi nàng khôi phục được dung nhan, khuôn mặt này lại thể khiến động tâm như lúc ban đầu.
      Lãnh Dịch Hạo chậm rãi đến gần Ngọc Điệp, Ngọc Điệp trong lòng vui vẻ, thuận thế ngả về hướng giường, đồng thời, cánh tay bé ôm lấy cổ Lãnh Dịch Hạo.
      Lãnh Dịch Hạo lần này cự tuyệt, chỉ là muốn biết , nếu như tiếp tục như vậy, liệu có còn cảm giác trước kia đối với Ngọc Điệp hay
      Đáng tiếc, khi thân thể của đè chặt người Ngọc Điệp, Lãnh Dịch Hạo phát trong mắt Ngọc Điệp chợt lóe lên vui mừng. Tia vui mừng đó khiến đột nhiên nhớ tới Úc Phi Tuyết.
      Mắt của Úc Phi Tuyết, như suối nước nóng, thanh tịnh lại trong suốt, có bất kỳ tạp chất nào.
      Thường thường những lúc như thế này, khuôn mặt của nàng đỏ bừng vì xấu hổ, càng thêm yểu điệu động lòng người. Đôi mắt trong veo đảo khắp nơi giống như động vật bị thợ săn bắt được, biết rằng thể trốn thoát được nhưng vẫn né tránh khắp nơi. Đáng đến mức làm cho người ta chỉ muốn cắn cho cái.
      Nghĩ đến đây, trong đôi mắt quyến rũ của Lãnh Dịch Hạo bừng lên ngọn lửa nóng. Ngọc Điệp trong lòng mừng rỡ, bàn tay bé xoa xoa ngực Lãnh Dịch Hạo, thẹn thùng gọi tiếng:”Vương gia…”
      Đây, đây chính là cảnh mà Úc Phi Tuyết vừa mới chứng kiến.
      Lãnh Dịch Hạo cầm tay Ngọc Điệp đặt bên môi, khẽ hôn cái:”Nàng phải mệt mỏi, thân thể được khỏe sao? Nghỉ ngơi cho tốt !”
      “Vương gia” Thấy Lãnh Dịch Hạo đứng dậy, Ngọc Điệp nôn nóng, nắm lấy tay Lãnh Dịch Hạo.
      “Sao vậy? Còn có việc gì sao?” Lãnh Dịch Hạo quay đầu lại nhìn lướt qua Ngọc Điệp.
      Bản thân trước kia sao lại có thể năm lần bảy lượt bị mánh khóe lừa gạt thấp kém của nữ nhân này che mắt chứ! Rốt cuộc là nữ nhân này xảo quyệt hay là do quá cố chấp với bề ngoài của kẻ nào đó?
      “Vương gia, hôm nay Tiểu Điệp muốn ở bên cạnh Vương gia, có được vậy?”. Ngọc Điệp điềm đạm đáng , trong ánh mắt vương dòng lệ.
      Lãnh Dịch Hạo chậm rãi nắm bàn tay bé của Ngọc Điệp, đôi mắt mang theo vẻ quyến rũ như lúc trước:”Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn phải tiếp.”
      Dứt lời, xoay người rời . Lúc xoay người , ánh mắt Lãnh Dịch Hạo lạnh như băng.
      Bảy năm, nữ nhân này nấp bên người bảy năm! Dùng tính mạng làm tiền đặt cược để có được tín nhiệm của . Mục đích của nàng rốt cuộc là gì?
      Cho dù thế nào, chỉ cần nàng có mưu đồ bất chính, lần này, chắc chắn làm nàng lộ nguyên hình.
      Sau khi Lãnh Dịch Hạo quay lưng rời , mắt Ngọc Điệp ràng trở nên lạnh lùng.
      Lãnh Dịch Hạo ngày càng lạnh nhạt với nàng.
      Cho dù phong cho nàng là Trắc phi, nhưng lại lạnh lẽo băng giá.
      Cho dù là nghỉ đêm chiếc giường, Lãnh Dịch Hạo cũng chạm vào nàng. Ngoại trừ lần, Lãnh Dịch Hạo say rượu, coi nàng là Úc Phi Tuyết. Nhưng đến sáng hôm sau vừa tỉnh dậy, Lãnh Dịch Hạo câu nào, ngồi dậy rời .
      Tất cả việc này nhất định đều tại Úc Phi Tuyết kia!
      Úc Phi Tuyết, lần này, ta và ngươi có kẻ mất người còn!
      *
      Tần Thế Viễn rất vô tội. ngủ say bị người ta kéo ra khỏi chăn hóng gió núi.
      “Đại tiểu thư, bây giờ khuya lắm rồi đấy!” Tần Thế Viễn rất muốn ngủ.
      “Ta biết!” Úc Phi Tuyết cảm thấy rất tình hình, rất tệ, rất gay go, vì vậy chỉ có thể ngừng qua lại.
      Cảnh vừa được chứng kiến kia cứ lên trước mắt nàng, khiến nàng tài nào ngủ yên.
      Trừ Tần Thế Viễn ra, nàng biết tìm ai nữa.
      Tiểu sư phụ? Trước kia là vậy, nhưng giờ….
      “Có phải lại phiền não vì hai tên kia ?”. Trước khi ngủ Tần Thế Viễn còn chứng kiến Lãnh Dịch Hạo và Phong Vô Ngân đứng trước cửa phòng Úc Phi Tuyết, trừng mắt nhìn nhau. Ôi chao, nam nhân đáng thương!
      “Ngươi im lặng ai bảo người câm đâu!” Úc Phi Tuyết bị dẫm trúng đuôi rồi.
      Tần Thế Viễn quả nhắm mắt ngủ gật.
      Úc Phi Tuyết tức giận đến sùi bọt mép lấy đá ném : “Tỉnh dậy mau!”
      Tần Thế Viễn than thở trong lòng, xem ra, hôm nay ngủ được rồi.
      “Được rồi, để tại hạ giúp nương!” Tần Thế Viễn miễn cưỡng đuổi cơn buồn ngủ , “Kỳ hai người kia đều rất tuyệt, nhưng nếu như tại hạ là nương, tại hạ chọn Vương gia. Bất kể là…”
      “Câm miệng! Ai bảo ngươi nhắc đến tên biến thái chết tiệt ấy!” Úc Phi Tuyết gào lên.
      “Vương gia lại chọc nương tức giận hả?” Tần Thế Viễn suy đoán. Phản ứng của Úc Phi Tuyết lúc trước có mãnh liệt như vậy.
      vốn dĩ phải là người! Tên biến thái chết tiệt ấy, vốn dĩ là con lợn giống!” Úc Phi Tuyết bắt đầu phun ra những điểm tốt của Lãnh Dịch Hạo.
      Tần Thế Viễn gần như bị sặc nước bọt. Lần này, cơn buồn ngủ của biến mất hoàn toàn.
      so sánh này đúng là…. trước chưa có, sau cũng có ai.
      Cực kỳ đặc sắc! biết vương gia nghe được những lời này có cảm tưởng gì đây.
      Úc Phi Tuyết càng càng giận, càng giận càng hăng, càng hăng máu trong lòng lại càng căm phẫn, lòng càng đầy căm phẫn lại càng nhớ đến những việc xấu xa, tồi tệ của .
      “Ây… rốt cuộc hôm Vương gia nay làm gì?” Tần Thế Viễn cuối cùng cũng tìm được cơ hội chen ngang Úc Phi Tuyết vô cùng tức giận, hỏi.
      lại mang theo cả Ngọc Điệp!” Úc Phi Tuyết thở phì phì , bổ sung thêm câu, “Vừa rồi còn ở trong phòng cùng với con bướm độc kia… Tức chết ta mất!”
      Úc Phi Tuyết tức giận đến mức muốn cắn người.
      Tần Thế Viễn bừng tỉnh: “Dù sao Ngọc Điệp cũng là trắc phi, cũng phải tiến cung. Huống chi nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường.” Huống hồ lại là Vương gia.
      Úc Phi Tuyết xanh mặt: “Cái gì gọi là rất bình thường, dựa vào cái gì mà nam nhân có thể có nhiều nữ nhân, bọn họ có nghĩ tới trong lòng những nữ nhân kia nghĩ gì , có ai đồng ý cho người khác cướp đồ của mình , lúc ăn cơm ngươi có đồng ý cho người khác dùng chung bộ bát đũa ?…”
      Tần Thế Viễn thực hối hận. nên cùng Úc Phi Tuyết tranh luận về vấn đề này.
      Nhưng mà lại, ngược lại cảm thấy, suy nghĩ của Úc Phi Tuyết đúng là phải bình thường. Mặc dù trái lẽ thường, nhưng mà…. cũng phải có đạo lý. Ít nhất, muốn cùng người khác xài chung bộ bát đũa.
      Úc Phi Tuyết lải nhải liên miên: “Cái gì là rất bình thường? có Ngọc Điệp rồi, đừng có mà tới trêu chọc ta nữa. Có ta rồi được dây dưa với nữ nhân khác. Như giờ , phải giống lợn giống là cái gì?”
      Tần Thế Viễn trầm ngâm lúc: “ nương có phát ra vậy? Cả buổi tối hôm nay nương đều về Thuận Vương gia.”
      Úc Phi Tuyết cuối cùng cũng im lặng.
      “Kỳ trong lòng nương sớm có lựa chọn rồi.” Tần Thế Viễn vì tương lại của mình, tiếc lãng phí miệng lưỡi.
      “Nếu như nương quan tâm đến người ta, làm cái gì nương cần gì phải để ý. Nhưng mà thực tế, bất kỳ động tĩnh nào của Vương gia đều ảnh hưởng tới tâm trạng của nương. nương nghĩ đến người đó liền cảm thấy bối rối, nhất là khi chứng kiến cùng những nữ nhân khác ở chung, nương thấy đố kỵ, ghen tức. Nếu như cái này gọi là gọi là gì?”
      “Tiểu Tuyết, tôi có thể gọi nương như vậy ? Đứng lập trường của người bạn, tại hạ hi vọng nhìn thấy nương được vui vẻ hạnh phúc. Thế nhưng đầu tiên nương phải hiểu lòng của mình . Nếu như nương thích Thuận Vương gia, thực ra có thể rời từ sớm rồi.”
      Lời của Tần Thế Viễn khiến trong lòng Úc Phi Tuyết bỗng nhiên sáng lên, rồi đột nhiên tối sầm lại.
      Đúng vậy, thực ra… hình như… nàng có thể rời từ sớm rồi.
      phải nàng… Lãnh Dịch Hạo đấy chứ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :