1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử,đừng nghịch nữa- Lam Yên Hiểu Nguyệt-162 chương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      [​IMG]

      C12: Hoàng Thượng giá lâm

      “Chúng ta hãy làm cuộc giao dịch, ta nghĩ đây là cuộc giao dịch đều có lợi cho cả hai chúng ta.” – giọng Lãnh Dịch Hạo như gió tháng tư.
      “Giao dịch gì ?” – Úc Phi Tuyết hít sâu, nhanh chóng xóa bỏ những hỗn loạn trong lòng. Vương gia này rất gian ác, nàng vẫn nên cẩn thận hơn.
      “Ở trước mặt phụ hoàng, ta vẫn là hoàng tử bệnh tật, chỉ cần nàng giúp ta giữ bí mật, ta cũng có thể bảo toàn tính mạng cả nhà nàng.” –Lãnh Dịch Hạo thong thả .
      “Bảo vệ cả nhà ta?” – Úc Phi Tuyết nhất thời phản ứng.
      “Phụ thân của nàng trước mặt phụ hoàng , nàng là nữ nhi xinh đẹp nhất của . Nàng đoán xem khi phụ hoàng thấy nàng, xử lý Úc Thừa tướng như thế nào ? Tội khi quân, hình như phải chu di cửu tộc.” – Lãnh Dịch Hạo thể nhắc nhở nàng. Xem ra nha đầu này biết được thực tế khốc liệt như thế nào.
      Úc Phi Tuyết cuối cùng cũng hiểu. Nhất định là phụ thân nỡ gả ba tỷ tỷ vào đây, cho nên, lừa gạt gả nàng đến đây, hơn nữa lại còn dối — ai cũng biết, nàng là kẻ được chào đón trong nhà, lại là đứa xấu nhất trong mấy chị em. Lúc đấy phụ thân biết có nghĩ đến đây là tội khi quân ?
      “Nàng làm theo lời ta, ta có thể bảo đảm an toàn cho cả nhà nàng, cũng có thể để nàng làm Vương phi tiêu dao tự do tự tại ở đây. Đến lúc đó nàng theo ta quay về biên cương, nơi đó trời cao Hoàng Đế xa, ai quản được nàng. Nàng muốn làm gì cũng được.” – Đừng tưởng rằng Lãnh Dịch Hạo vào trận mà chưa có chuẩn bị, sớm lặng lẽ hỏi thăm tính tình con út của Úc phủ. Cho nên cũng hiểu được vì sao nàng lại ‘ngoại tộc’ như thế !
      Quả nhiên, Úc Phi Tuyết vừa nghe xong biết giao dịch này có lời! Có điều –
      “Ngươi muốn ta làm cái gì ?” – giao dịch mà lỗ nàng làm.
      “Yên tâm, rất đơn giản. Đợi đến ngày mai lúc diện thánh….”
      Đôi mắt hẹp dài của Lãnh Dịch Hạo lóe lên tia sáng. Xem ra, lâu nữa có thể rời kinh thành rồi.
      *
      Trước kia ba tỷ tỷ từng theo phụ thân vào cung, gặp qua rất nhiều vương công đại thần. Cung điện hoàng gia nguy nga hùng vĩ này, cũng là lần đầu tiên Úc Phi Tuyết đến.
      Nhưng nghĩ đến gặp Hoàng Đế lại phải ăn mặc phiền toái như vậy. Từ sáng sớm phải dậy tiến cung, chỉ trang điểm thôi mất của nàng gần canh giờ. Xem ra về sau nàng ít gặp Hoàng Đế vẫn tốt hơn.
      “Nhớ kỹ lời ta chưa ?” – Lãnh Dịch Hạo nhìn xéo qua Úc Phi Tuyết có chút bất an.
      “Yên tâm , đây là sở trường của ta !” – Úc Phi Tuyết phẩy phẩy tay, gạt người chứ gì, việc này nàng làm suốt ấy mà. Cho nên chút này thôi đâu có làm khó được nàng.
      “Hoàng Thượng giá lâm –”
      Cùng với tiếng hô the thé chói tai, người thân mặc hoàng bào, nam tử mặc dù hai bên tóc mai màu hoa râm, nhưng tinh thần nhanh nhẹn bước ra, bên cạnh là Đông Hoàng hậu trang điểm rất diễm lệ.
      “Phụ hoàng –” Lãnh Dịch Hạo vẫn ngồi ghế như cũ, vừa nhìn thấy Hoàng Đế, vốn định đứng dậy hành lễ, lại nhịn được mà ho khan. Bên dưới bộ quần áo rộng thùng thình kia, thân hình gầy gộc ngừng run lên, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ tiều tụy suy nhược, đúng là “thấy mà thương”!
      Úc Phi Tuyết tiến lên đỡ Lãnh Dịch Hạo:
      “Vương gia, Vương gia ngài chậm chút.” – giọng nhàng tinh tế, lại phối hợp với động tác tỉ mỉ chu đáo, trước mặt Hoàng Đế và Hoàng Hậu diễn bức tranh phu hiền thê thảo.
      “Thôi thôi, con thân thể tốt, miễn lễ .” – Hoàng Thượng đau lòng phất tay, nhưng ánh mắt nhanh chóng bị Úc Phi Tuyết bên cạnh Lãnh Dịch Hạo hấp dẫn.

      C13: Diễn kịch ở ngự tiền.

      “Vương phi, vì sao con lại che mặt ?” – Hoàng hậu cũng kinh ngạc nhìn Úc Phi Tuyết hồng sa che mặt, tò mò hỏi.
      Nàng vốn muốn đến xem nữ nhi đẹp nhất Úc gia bộ dạng khuynh quốc khuynh thành như thế nào, ngờ Úc Phi Tuyết lại che mặt mình lại như cái bánh bao, hoàn toàn nhìn thấy khuôn mặt .
      “Hồi bẩm nương nương……” – Úc Phi Tuyết định mở miệng giải thích.
      “Đợi chút, các con thành thân, con nên gọi bản cung là gì ?” – Đông Hoàng hậu mỉm cười nhìn Úc Phi Tuyết, Úc Phi Tuyết nhìn nụ cười của nàng, ngây ra trong chốc lát.
      Nàng từ có mẹ, đại nương và tỷ tỷ trong nhà chưa bao giờ đối tốt với nàng, ngay cả phụ thân nàng, cũng chưa từng cho nàng cái gọi là tình thương của cha. Nhưng mặt Đông Hoàng hậu, nàng thấy được thứ gì đó rất dịu dàng, có thể chạm được đến tim.
      Lãnh Dịch Hạo kịp thời ho khan nhắc nhở Úc Phi Tuyết.
      “Nên…… gọi là mẹ……” – Úc Phi Tuyết nhàng trả lời, khuôn mặt nhắn thoáng ửng hồng. May mà có lớp lụa ngăn cách nên có ai phát được.
      Mẹ, từ này xa xôi lạ lẫm, nhưng người hoàng hậu, nàng lại tìm được cảm giác này.
      “Ah?” – Hoàng hậu vui vẻ cười nhìn Úc Phi Tuyết, giọng nhàng đầy thương nhưng cung mang theo chút nghi ngờ.
      “Ah, gọi là mẫu hậu.” – Úc Phi Tuyết thu hồi lại suy nghĩ nên có.
      Kỳ lạ, mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng giữa nàng và Đông Hoàng hậu, hình như có loại cảm giác rất quen thuộc. Úc Phi Tuyết bất giác nhìn Hoàng hậu mấy lần.
      Hoàng hậu lúc này mới nhân ái cười gật đầu.
      “Hồi bẩm mẫu hậu, trước khi lấy chồng, tiểu nữ từng hứa nguyện trước Phật tổ, chỉ cần Vương gia thọ phúc an khang, tiểu nữ tự nguyện cách dung nhan, cả đời cầu phúc cho Vương gia. Chỉ cần Vương gia khỏe mạnh, cho dù muốn nô tì vĩnh viễn mất dung nhan khuynh thành, nô tì cũng cam tâm tình nguyện.”
      Úc Phi Tuyết quả nhiên hổ danh là được “tôi luyện” từ . dối mà nghe vô cùng chân thành, cảm động lòng người.
      Hoàng hậu nghe xong, cũng kìm được, nước mắt lã chã, người con nào mà quý trọng dung nhan của mình, nhưng nàng lại đồng ý dùng dung nhan của mình đổi lấy sức khỏe cho Vương gia, đúng là khó có được.
      Ngay cả Hoàng Đế nghe xong, cũng xúc động vạn phần, đúng là nàng dâu tốt! chọn sai người rồi !
      “Tốt lắm!” – Hoàng Đế đứng dậy tiến đến vỗ vai Lãnh Dịch Hạo:
      “Hoàng nhi, con cưới được Vương phi rất tốt. Con nhất định phải chăm sóc mình cho tốt, đừng để phụ tấm chân tình của Vương phi !”
      “Nhi…… nhi thần……nhi thần nhất định …… quý trọng……” – Lãnh Dịch Hạo yếu ớt mở miệng, khuôn mặt tuấn tú nhợt nhạt kia lộ ra nụ cười khó thấy được.
      Nếu phải Úc Phi Tuyết thấy qua bộ dáng ngọc thụ lâm phong của , nhất định nghĩ là đúng là bị bệnh sắp chết. Tên này rốt cục muốn làm trò gì vậy?
      ràng là đứa con mà Hoàng Đế nhất, nghe hoàng hậu bây giờ phải mẹ ruột của , nhưng đối xử với cũng rất tốt, vì sao phải giả bộ như vậy ? Giả chết vui lắm sao ?

    2. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      [​IMG]
      C14: Kinh trời đất động quỷ thần.

      Suy nghĩ của Úc Phi Tuyết còn trôi dạt vào cõi tiên, chợt nghe thấy Hoàng hậu :
      “Ta thấy đứa này bản tính lương thiện, Hoàng nhi coi như tìm được vợ hiền, cũng có thể an tâm ở lại kinh thành, cố gắng dưỡng bệnh……”
      Úc Phi Tuyết lập tức nhớ lại trọng trách của mình, nàng tiến lên bước, chân thành quỳ xuống:
      “Bẩm phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần có cầu quá đáng, biết có nên ra hay ……”
      được…… nên để phụ hoàng thêm lo lắng!” – Lãnh Dịch Hạo thân thể “suy yếu”, cho nên đến cả tiếng can ngăn cũng có vẻ có chút sức lực nào.
      “Chuyện gì ? trẫm nghe xem.” – Hoàng Đế hào phóng , ràng là có ấn tượng rất tốt với Úc Phi Tuyết.
      Người phụ nữ đức hạnh nhất là người biết lo lắng vì trượng phu, Úc gia tiểu thư chẳng những có thói hư hỏng và kiêu ngạo của những thiên kim tiểu thư bình thường, ngược lại có thể suy nghĩ cho trượng phu của nàng — cũng là đứa con trai thương nhất, đúng là hiếm có.
      “Vâng, nhi thần chỉ chăm sóc Vương gia vài ngày ngắn ngủn, tự biết có tư cách lên ý kiến. Nhưng nhi thần từ ở nhà đọc thông sách thuốc, theo nhi thần thấy, chứng bệnh của Vương gia cũng phải khó chữa, chủ yếu là do lạ chỗ, khí hậu thuận. Người xưa , đất đâu nuôi người đó. Vương gia thể chất khác hẳn với người thường, cho nên đối với nơi vừa lạnh vừa khô lại thích hợp, kinh sư nhiều mưa gió, lại tính ấm, cho nên Vương gia mới về kinh sư, bệnh tình liền nặng thêm.”
      “Còn nữa……” – Úc Phi Tuyết do dự chút, thái độ tỏ vẻ rất khó khăn, muốn lại thôi.
      “Còn gì nữa ?”
      Hoàng Đế có chút kinh ngạc, con của Úc gia đúng là bình thường, chỉ ở trong nhà mà có thể đọc thông sách thuốc, xem ra Úc Thừa tướng đúng là biết cách giáo dục nữ nhi.
      Quan trọng nhất là, những lời Úc Phi Tuyết bây giờ , cùng với những lời ngự y trước đó khác nhau là mấy. Điều này làm cho Hoàng Đế càng thêm tin tưởng nàng.
      phải nhi thần rủa Vương gia, là từ những biểu gần đây của người, nếu vẫn tiếp tục như thế này, chỉ sợ tật cũ của Vương gia lại tái phát…… Phụ hoàng, hai mắt Vương gia vừa mới khôi phục, nhi thần rất lo sợ. Nhi thần cũng biết những lời này là đại nghịch bất đạo, nhưng nhi thần có chết nghìn lần cũng dám lấy tính mạng Vương gia ra để đùa. Nhi thần nguyện ý làm bất kỳ việc gì để đảm bảo bình an cho Vương gia, xin Hoàng Thượng xử tử thần thiếp !”
      Úc Phi Tuyết than thở khóc lóc, quỳ rạp xuống đất. Cơ thể mỏng manh khẽ run lên.
      Lần này, đừng là Hoàng Thượng Hoàng hậu, ngay cả Lãnh Dịch Hạo cũng bị Úc Phi Tuyết hù cho sửng sốt.
      Biểu bây giờ của nàng đúng là tốt đến mức ngoài ý muốn.
      Quá mạnh mẽ, cho tới tận bây giờ, đây là người dối giỏi nhất mà từng gặp.
      Hơn nữa tin chắc rằng, cho dù là lời dối lớn nhất thiên hạ, từ miệng của nàng ra, cũng có thể làm cho tất cả mọi người tin đấy là , nữ nhân như vậy rốt cục là lớn lên như thế nào vậy ?
      Úc gia đúng là có bản lĩnh, có thể nuôi dưỡng nữ nhi như vậy ! Đúng là kỳ tích !
      “Lại đây, đứng lên.” – Hoàng hậu nương nương tự mình bước xuống, tiến đến nâng Úc Phi Tuyết dậy, hai hàng nước mắt lã chã vỗ về đôi tay bé của Úc Phi Tuyết thở dài:
      “Đứa , làm khó con rồi.”
      “Mẫu hậu – thần thiếp sợ, thần thiếp chỉ cần Vương gia khỏe mạnh, tất cả đều đáng giá.”
      Lúc Úc Phi Tuyết ngẩng đầu lên những lời này, Lãnh Dịch Hạo lại lần nữa bị chấn động.
      Nàng khóc? Còn khóc đến mức kinh trời đất động quỷ thần như vậy ?! là thần kỳ !

      C15: Diễn trò mà còn phân tâm.
      “Ái phi……” – Lãnh Dịch Hạo nhanh chóng chuyển kinh ngạc trong mắt thành cảm động ấm áp, lại dùng giọng dịu dàng mà mềm mại bất đắc dĩ kêu lên tiếng thống khổ.
      “Vương gia –” – Úc Phi Tuyết quay người bổ nhào vào bên cạnh Lãnh Dịch Hạo, nắm chặt tay .
      Nhìn nhau gì, chỉ có hàng ngàn giọt nước mắt chảy xuống, cảm động quá !
      Hoàng hậu nương nương đột nhiên quay người quỳ xuống trước Hoàng Đế, than thở khóc lóc:
      “Hoàng Thượng, thần thiếp biết lời này nên do thần thiếp ra, thần thiếp sợ Hoàng Thượng nghĩ rằng thần thiếp vì con của mình. Nhưng thần thiếp lo lắng cho thân thể hoàng nhi, Hoàng Thượng nay thân thể khỏe mạnh, cần phải lo lắng chọn thái tử sớm như vậy, để cho hoàng nhi trở về , đợi dưỡng bệnh tốt rồi lại triệu vào cung cũng muộn……”
      Hoàng hậu nương nương khóc thành tiếng.
      “Hoàng hậu –” – Hoàng Thượng than tiếng, an ủi Hoàng hậu quỳ dưới đất. Trong lòng có tia cảm kích và xấu hổ.
      ra ràng biết con trai mình bệnh tình , thể cưới vợ. Nhưng lại vẫn tin vào mấy lời lừa lọc xung hỷ gì đó, cưới cho thê tử như hoa như ngọc.
      Lấy nhân phẩm tài mạo của Úc tiểu thư, sau này chắc chắn xứng đôi với Vương hầu xuất sắc. Nhưng lại vì chỉ dụ của mình mà nàng phải đến hầu hạ Vương gia bệnh tật, vì Vương gia này, là đứa con trai thương nhất.
      Như vậy đúng là công bằng với Úc Phi Tuyết. Chỉ có thể , đáng thương thay cho lòng cha mẹ!
      Cũng may thấy vợ chồng hai người hòa thuận, Loan Phượng hài hoà, cũng làm cho thấy an ủi phần nào.
      Hoàng Đế lúc này cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nắm chặt tay Hoàng hậu, nhưng lại gì.
      bao lâu rồi, Hoàng Đế bao lâu rồi nắm tay nàng như vậy ? Hoàng hậu nương nương nhất thời nghĩ vậy, nước mắt rơi như mưa.
      Bên kia, Úc Phi Tuyết nghếch đầu lên xem náo nhiệt, đôi mắt tinh ranh lóe lên phía sau tấm hồng sa.
      Tình cảm của Hoàng Thượng và Hoàng hậu là tốt! Tay cầm tay trước mặt bọn họ.
      Nhưng mới liếc mắt cái, bị bàn tay to hề khách khí ấn xuống, làm cho đầu nàng lần nữa quay về đùi .
      Nha đầu này, diễn trò mà còn phân tâm sao!
      Cuối cùng, Hoàng Đế thở dài tiếng:
      “Được rồi, Hạo Nhi, trẫm vốn lòng muốn giữ con ở lại kinh sư, làm quen với hoàn cảnh nơi này. Sau này…..Thôi được rồi, nếu thân thể con tốt, hãy về trước . Trước tiên cứ chăm sóc mình cho tốt, cái khác, sau .”
      Cục đá to trong ngực Lãnh Dịch Hạo cuối cùng cũng rơi xuống đất, nhưng ngoài mặt lại yếu ớt cười, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt kia tràn ngập bất lực:
      “Nhi thần đa tạ phụ hoàng. ra, lần này hồi kinh, có thể lấy được thê tử như hoa thế này, nhi thần dẫu có chết, cũng thấy đáng giá!”
      cho phép con mấy lời xui xẻo đó, nhớ cho kỹ, con là đứa con trẫm thương nhất, trẫm nhất định để con xảy ra chuyện gì!” – Hoàng Đế xoay người tiến lại gần, nắm lấy vai Lãnh Dịch Hạo.
      Hai bàn tay vai, có độ ấm nóng bỏng, trái tim Lãnh Dịch
      Hạo ấm áp, lại vì nơi trong ký ức mà đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

    3. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C16: vất vả chút nào.
      “Cám ơn phụ hoàng!” – Lãnh Dịch Hạo yếu ớt nở nụ cười, cúi đầu ho .
      “Phụ hoàng, Vương gia chắc là mệt rồi.” – Úc Phi Tuyết kịp thời mở miệng .
      “Hạo Nhi, dễ gì mới thấy con tiến cung, trẫm muốn con ở bên cạnh trẫm lâu chút, trẫm già rồi –”
      Hoàng Đế nhìn khuôn mặt xanh xao vì bệnh tật của Lãnh Dịch Hạo, đứa trẻ này, cho dù là yếu ớt, nhưng lông mày của nó luôn luôn lạnh lùng và ngạo nghễ, thần thái này, rất giống với mẹ ruột của nó. Người đó là nữ nhân nhất đời này. Tâm tư của Hoàng đế bỗng chốc giật mình.
      Úc Phi Tuyết cảm nhận được ràng thân mình Lãnh Dịch Hạo cứng đờ lại, chẳng qua ánh mắt Hoàng Đế vẫn chăm chú nhìn vào mặt , suy nghĩ lại bay đến nơi rất xa nên vẫn chưa nhận thấy được thay đổi trong nháy mắt của Lãnh Dịch Hạo.
      “Phụ hoàng, người vẫn còn sung sức lắm, sao có thể già được chứ ? Hơn nữa, Hoàng Thượng lại là vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế nữa !” – Úc Phi Tuyết cười khanh khách đứng dậy giúp Lãnh Dịch Hạo giải vây.
      Quan hệ của hai cha con này hình như có chút tế nhị, nhưng mà liên quan đến nàng, dù sao cũng nợ cái ân tình !
      Hoàng Đế nghe vậy cất cao giọng cười lớn:
      đời làm gì có người nào vạn tuế chứ. Chẳng qua chỉ là mọi người xu nịnh thôi.”
      phải xu nịnh mà là nguyện vọng.”
      Lãnh Dịch Hạo cầm lấy lên tay Hoàng Đế, nhàng cười .
      Những lời này, từ miệng Lãnh Dịch Hạo ra làm cho Hoàng Đế rất hưởng thụ.
      Dường như có thứ tình cảm ấm áp xa lạ chảy giữa ánh mắt hai cha con.
      Hoàng hậu mang theo nụ cười dịu dàng, nhìn hai cha con khó có lúc gặp được nhau, sau đó kéo tay Úc Phi Tuyết qua bên, giọng hỏi:
      “Con à, mẫu hậu hỏi con việc.”
      “Việc gì ạ ?” – Trước mặt Hoàng Đế còn thần bí như thế làm gì ?
      “Đứa trẻ Hạo Nhi này cơ thể yếu ớt, các con có hay ……” – Hoàng hậu nương nương hạ giọng, muốn rồi lại thôi.
      Úc Phi Tuyết hiểu nàng muốn cái gì, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
      “Bản cung muốn , tối hôm tân hôn đó, lúc động phòng, các con……có hay ……có ở cùng nhau hay ?” – Có số việc tiện ra.
      “Ah, động phòng, có ạ. Đương nhiên là ở cùng nhau rồi!” – Úc Phi Tuyết hiểu rồi.
      Nàng còn tưởng là có chuyện gì chứ, ra là chuyện này ! Tối hôm đó đâu chỉ ở cùng nhau, thiếu chút nữa còn đánh nhau ấy chứ !
      Hai cha con chuyện cùng lúc quay sang bên này.
      Hoàng hậu nương nương thở dài nhõm, vui mừng nhìn Hoàng Đế, sau đó vỗ bàn tay Úc Phi Tuyết:
      “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Cơ thể Hoàng nhi yếu ớt, vất vả cho con rồi !”
      vất vả, vất vả chút nào!” – Úc Phi Tuyết lắc đầu, nàng mà, nàng hề sợ đánh nhau. Làm sao mà vất vả được !

      C17: Nàng ở ta ở dưới.
      Hoàng hậu còn định hỏi thêm gì đó nhưng Lãnh Dịch Hạo đằng kia đột nhiên trận ho khan trận.
      “Phu quân –” –Úc Phi Tuyết biết, Lãnh Dịch Hạo nhắc nhở nàng, nên ở đây lâu. Vì thế, nàng lao như bay đến bên cạnh Lãnh Dịch Hạo, đỡ lấy cánh tay .
      “Phu quân, chàng sao rồi ? Có bị nặng lắm ?”
      …… sao, ta chỉ…… hơi mệt mỏi chút……”
      Hoàng Đế lập tức truyền chỉ:
      “Mau truyền Tôn thái y Ngô thái y Trương thái y, lập tức theo Vương gia hồi phủ, những ngày này ở lại Thuận vương phủ xem bệnh cho Vương gia, Vương gia mà gặp vấn đề gì, cứ hỏi tội bọn họ!”
      Sau đó, Hoàng Đế quay đầu thương nhìn Lãnh Dịch Hạo:
      “Hạo Nhi, trẫm nỡ để con . Chi bằng như thế này, cuối tháng này là mừng thọ trẫm, con từ đến lớn hầu như đều ở biên quan, ngày trở về rất ít, cũng chưa từng bên cạnh trẫm trong ngày mừng thọ nào, con ở đây qua ngày đó . Con thấy thế nào ?”
      “Vâng thưa phụ hoàng.”
      Lãnh Dịch Hạo trong lòng nghĩ: Cuối cùng cũng có thể rời , hai mươi mấy ngày mà thôi, chỉ cần này gây ra trò gì là có thể thuận lợi rời khỏi kinh thành rồi.
      Úc Phi Tuyết trong lòng nghĩ: Tốt quá rồi! Cuối cùng cũng sắp tự do ! Còn có hai mươi mấy ngày, nàng nhất định phải tìm cách ra ngoài cáo biệt với nhóm ‘bạn lang bè sói’ của mình, Úc Phi Tuyết sắp được tự do rồi !
      Thuận vương phủ
      Lãnh Dịch Hạo vừa về đến vương phủ, việc đầu tiên chính là đuổi bọn hạ nhân , cần phải bàn bạc cẩn thận với Úc Phi Tuyết về chuyện “động phòng”.
      “Nếu lại có người hỏi như vậy, nàng cũng biết phải như thế nào trả lời rồi chứ ?”
      “Đương nhiên là biết. Đêm tân hôn, chúng ta vốn ở cùng nhau mà.” – Úc Phi Tuyết cảm thấy có gì ổn, chẳng qua là đối với hai chữ động phòng này, vẫn chưa thể hiểu được. Nhưng nàng tuyệt đối ngu ngốc mà hỏi Lãnh Dịch Hạo.
      “Nếu người khác hỏi, thân thể ta yếu ớt, động phòng như thế nào, nàng trả lời như thế nào ?”
      “Ah ? Đúng vậy !” – Thân thể yếu ớt như vậy đánh nhau như thế nào ? Nên trả lời như thế nào mới “phá hủy tự do sau này của nàng” đây?
      “Nàng có thể , nàng ở bên , ta ở bên dưới.” – Lãnh Dịch Hạo cố nín cười nhìn Úc Phi Tuyết, đợi chờ phản ứng của nàng.
      “Vì sao ?” – Kỳ quái, đây là cái tư thế gì? Võ công mới sao? Sao nàng lại biết.
      “Người ở là người cai trị, kẻ ở dưới là người bị trị. Nàng thích thôi vậy.” – trong ánh mắt sâu thẳm của Lãnh Dịch Hạo lên tia gian manh.
      “Đồng ý đồng ý!” – Nàng ghét nhất bị người khác thao túng, ở sợ gì. Có điều –
      như vậy là được rồi chứ ? Người khác nghi ngờ chứ ?”
      Đúng là bảo bảo ngây thơ!
      “Yên tâm . Ta yếu đuối thế này, đương nhiên nàng chỉ có thể ở .” – Lãnh Dịch Hạo dựa vào ghế, nhíu mày nhìn “bảo bảo ngây thơ” trước mặt, cố nén để cười to lên.
      “Ah. Biết rồi. xong chưa ?” – xong nàng có thể được rồi chứ ? Hôm nay tiến cung mệt chết nàng rồi.
      “Còn nữa, sau này được gọi ta là phu quân.”
      Nghe nàng ỏn à ỏn ẻn gọi là “phu quân”, khó chịu chết được.
      “Ai quan tâm!” – Úc Phi Tuyết trợn mắt liếc cái, bây giờ đúng là có hơi đâu mà tranh cãi với , mặc kệ !
      Nhưng mà “nàng ở ta ở dưới” là cái thế gì?
      Tiếng cười lớn vang lên trong phòng. Lãnh Dịch Hạo cười thiếu chút nữa ngã lăn xuống ghế.
      Quá thú vị, trong đầu nữ nhân này chứa cái gì vậy?

    4. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C18: đêm thành danh
      Úc Phi Tuyết hoàn toàn ngờ đươc rằng, chuyến vào hoàng cung lại làm cho nàng trong ngày trở thành người nổi danh !
      Gần như tất cả Vương công nữ quyến đều tới cửa tiếp kiến. Còn có số người kéo tay nàng xin học tập y thuật, học cách chuyện thế nào để Hoàng thượng Hoàng hậu vui, làm thế nào để có được chân tình của tướng công. Thậm chí còn có người kéo tay nàng hỏi số thủ thuật khuê phòng.
      “Vương phi à, Vương gia cơ thể yếu đuối như thế, biết hai người……cái kia……đêm tân hôn……” – Vương gia suy yếu ngay cả sức bái đường cũng có, làm sao có thể ** đây ? Vấn đề mà Nghi Thân Vương phi hỏi là nỗi lòng của tất cả nữ nhân.
      “Động phòng phải ?” – Lần này, Úc Phi Tuyết có chuẩn bị đầy đủ.
      “Ta ở chàng ở dưới.”
      “Ahh!” – Tiếng hít thở liên tiếp vang lên, như thế cũng được sao ?
      Phải biết rằng, trong thời đại được thống trị bởi nam giới, nữ giới làm sao có cơ hội “ở ” chứ ! Nhưng mà có lẽ đây cũng là biện pháp.
      Sau đó lâu, Nghi Thân vương, chú của Lãnh Dịch Hạo, đen mặt tìm đến cửa khiển trách Lãnh Dịch Hạo nên để Vương phi dạy hư nữ nhân của , lúc này Lãnh Dịch Hạo mới biết được kế hoạch “nàng ta dưới” của mình bị cái miệng của Úc Phi Tuyết truyền khắp nơi. Làm cho nàng trong nháy mắt trở thành bậc “nữ trung hào kiệt”, thậm chí có ít nữ nhân muốn noi gương nàng.
      Nghi Thân vương vừa , Lãnh Dịch Hạo lại lần nữa cười lớn.
      Đúng lúc ấy Lãnh Dịch Tiêu cũng có mặt, còn nghiêm túc hỏi câu:
      “Huynh chắc chắn nữ nhân ngu ngốc kia đúng là Vương phi của huynh chứ ?”
      Sau đó ngã lăn xuống đất, ôm bụng cười đến run rẩy toàn thân. Đúng lúc ấy Úc Phi Tuyết ngang qua, nghĩ lên cơn động kinh nên ra sức ‘chữa trị’. Dẫn đến việc sau đó mỗi khi nhớ đến chuyện này Lãnh Dịch Hạo nhịn được mà cười to.
      Đương nhiên, đấy là chuyện của sau này, bây giờ tạm thời nhắc tới.
      Đơn giản đến Úc Phi Tuyết vì ứng phó với đám Vương công nữ quyến mà cả ngày đều phải làm ra vẻ dịu dàng, lúc nào cũng phải mỉm cười yểu điệu, chuyện phải mềm mỏng, mỗi động tác giơ tay nhấc chân phải lễ phép đoan trang, nghẹt thở chết mất thôi !
      Nhưng cũng còn cách nào khác, vì muốn bị người khác nhìn ra sơ hở, nàng phải nhịn. Để thuận lợi rời xa Hoàng cung, nàng nhịn. Vì ‘hạnh phúc’ sau này của nàng, nàng lại nhịn!
      Nhưng đến ngày hôm sau, Úc Phi Tuyết còn chưa rời giường nghe thấy bên ngoài cửa thông báo:
      “Vương phi, phu nhân và tiểu thư của Lý đại nhân Vương đại nhân Võ đại nhân đến gặp Vương phi nương nương, ở tiền đình đợi người.”
      “Ahhh –” – Úc Phi Tuyết thể chịu đựng được nữa rồi !
      “Để cho mấy người họ chết hết –”
      Tiếng Úc Phi Tuyết rít gào từ trong chăn truyền ra. Cả ngày hôm qua, mặt của nàng cười đến cứng đờ ra, cả người ngồi đến mức hóa đá, giọng cũng sắp bị nghẹn đến nơi rồi. Nếu còn tiếp tục như vậy, chưa đợi được đến lúc rời kinh thành nàng cũng đời nhà ma rồi !
      Giọng ngoài cửa nhanh chậm:
      “Vương phi, Vương gia , nếu người ra ngoài, chỉ sợ đắc tội các vị phu nhân này, đến lúc đó những lời này mà rơi vào tai Hoàng Thượng, chỉ sợ Hoàng Thượng tìm Vương phi nương nương đến hỏi.”
      Ầm – quả boom trong đầu Úc Phi Tuyết phát nổ. Gặp Hoàng Đế ? ! Nàng nhất định muốn !

      C19: Sâu lường được
      Ầm – quả boom trong đầu Úc Phi Tuyết phát nổ. Gặp Hoàng Đế ? ! Nàng nhất định muốn !
      Nhưng mà nàng rất ghét gặp gỡ mấy vị phu nhân đại thần đó, đôi mắt tròn chuyển động, tằng hắng giọng, dịu dàng :
      “Chắc là đêm qua bản vương phi bị nhiễm lạnh, đau đầu quá, đau quá…..”
      Sau đó ngã xuống tiếp tục ngủ. Nàng bị bệnh, bị bệnh thể gặp khách, đương nhiên cũng thể tiến cung.
      “Ngươi cho mấy vị phu nhân gì gì đó biết, bản vương phi may bị trúng phong hàn, thân thể khoẻ, tiện tiếp khách.”
      “Việc này……” – Người bên ngoài cửa do dự chút, rốt cục đáp:
      “Vâng.”
      Con ngươi Úc Phi Tuyết lại đảo tròn, ở lại trong phủ chỉ bị người ta làm phiền, chi bằng ra ngoài làm phiền người khác.
      “Còn nữa, hôm nay bản vương phi thân mình khoẻ, cho phép bất kỳ người nào đến quấy rầy bản vương phi nghỉ ngơi!”
      “Vâng……”
      Nghe tiếng bước chân ngoài cửa xa, con ngươi Úc Phi Tuyết lóe lên tia ranh mãnh, lâu ra ngoài dạo, cơ hội tới rồi!
      Úc Phi Tuyết rất cao hứng, chú ý tới phía sau mình có bóng đen theo.
      Cho nên, đợi đến lúc đêm xuống trăng lên, lúc nàng uống say từ bên ngoài trở về, Lãnh Dịch Hạo sớm ở trong phòng chờ nàng.
      Cả ngày hôm nay Cảnh Thu đều theo Úc Phi Tuyết, lặng lẽ điều tra hành tung của nàng.
      Nha đầu này hôm nay đúng là rất bận rộn!
      Đầu tiên là đến y phố giúp đỡ mấy người ở đấy, gọi đại phu ở đó là nhị sư phụ.
      Sau đó mua con gà nướng đến miếu hoang ở thành bắc gặp gã ăn xin, gọi lão ăn xin đó là đại sư phụ.
      Mấy việc đó quan trọng, phái người điều tra lai lịch của hai người này.
      Nhưng việc làm cho chịu nổi là, nữ nhân này lại Xuân Hương Lâu! nữ nhân mình vào kỹ viện, hơn nữa đến tận bây giờ vẫn chưa trở về!
      Đêm càng khuya, sắc mặt Lãnh Dịch Hạo càng khó coi!
      Cuối cùng, ngoài cửa, bước chân loạng choạng, nàng cuối cùng cũng biết đường mà quay về rồi! Hơn nữa nếu đoán nhầm, chắc là nàng uống rượu !
      Quả nhiên, giây tiếp theo, cửa phòng bị Úc Phi Tuyết hung hăng đạp ra.
      “Uống ngon lắm! Yên Chi hôm nay muội rất vui !” – Úc Phi Tuyết ngây ngô cười, bước vững, cứ nghiêng trái rồi lại ngiêng phải trong phòng.
      Lãnh Dịch Hạo chỉ lẳng lặng ngồi giường đợi mình bị nàng say khướt kia phát .
      Yên Chi ? Danh kỹ của Xuân Hương Lâu ? Lãnh Dịch Hạo nhíu mày.
      Cuối cùng nàng còn có bao nhiêu việc mà biết ?
      Lần trước phái người thăm dò về Úc tứ tiểu thư này, người điều tra trở về chỉ nàng là người được thương ở trong nhà, năm ba tuổi, khi mẹ nàng bị bệnh mà chết, nàng bị phụ thân đại nương và các tỷ tỷ vứt bỏ ở hậu viện, sống cùng đám người hầu. Mười năm dường như chưa bao giờ qua tiền đình. Nghe qua đúng là rất bi thảm.
      Nhưng lại ai cho biết, nữ nhân này lại kết giao thân thiết với số nhân sĩ giang hồ, phong trần nữ tử. Xem ra, là điều tra sai hướng rồi. Nữ nhân này đúng là “sâu lường được”!
      Úc Phi Tuyết đắm chìm trong cảm xúc của mình, hoàn toàn phát trong phòng mình có thêm vị khách mời.

    5. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C20: Khóc phụ hoàng gọi nương nương

      Úc Phi Tuyết đắm chìm trong cảm xúc của mình, hoàn toàn phát trong phòng mình có thêm vị khách mời.
      Hôm nay nàng rất vui vẻ ! lâu được vui vẻ như hôm nay rồi. Úc Phi Tuyết khẽ ngâm nga trong phòng, cơ thể mảnh mai như bươm bướm nhàng bay, ngồi phịch xuống ghế nằm bò ra bàn.
      “Yên Chi tỷ tỷ, tỷ biết ? Vương phủ đúng là cái nhà tù lớn! Còn đáng ghét hơn nhà muội nữa!”
      Úc Phi Tuyết ôm ấm trà bàn như ôm bầu rượu, thào tự . chú ý đến có người bị bỏ quên bên nhướn cao lông mày chuẩn bị giáo huấn người khác. Sau khi nghe xong lời nàng , ngược lại còn thấy thú vị, khóe môi gợn lên nụ cười. Vương phủ là nhà tù ? Những lời này đúng là rất mới mẻ, Lãnh Dịch Hạo quấy rầy Úc Phi Tuyết nữa, cứ để nàng điên .
      “Ta mới thèm quan tâm! Cái tên Vương gia gì đó kia, khoe khoang vô cùng, ngươi cứ chờ đó. Đợi đến khi ra khỏi kinh thành, rời khỏi cái nơi nhàm chán này, bản nương nhất định đánh cho ngươi phải khóc cha gọi mẹ! À, đúng, phải là khóc phụ hoàng gọi nương nương!” – Úc Phi Tuyết vừa vừa ngây ngô cười rồi lại cạn ly!
      Được thôi, nữ nhân này xem ra chí hướng ! rất khoe khoang sao ?
      Lãnh Dịch Hạo cười lạnh tiếp tục xem trò, vẫn muốn nghe xem, nha đầu kia còn cái gì gây bất ngờ nữa . Nào ngờ tiểu nha đầu kia lại leo lên bàn, giọng càng ngày càng :
      “Yên Chi tỷ tỷ, sau khi muội rồi, thể đến gặp tỷ, tỷ phải sống tốt……sau này……muội muốn……muội muốn……”
      Rốt cục nàng muốn cái gì ? Lãnh Dịch Hạo cực kỳ tò mò! Đáng tiếc Úc Phi Tuyết hoàn toàn để ý đến cảm nhận của “người nghe”, mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.
      Lãnh Dịch Hạo đợi lâu mà nghe thấy tiếng gì, đứng dậy lại gần, đẩy đẩy Úc Phi Tuyết:
      “Này, đứng lên!”
      Úc Phi Tuyết rên hừ hừ, tiếp tục ngủ.
      Lãnh Dịch Hạo nhíu mày, lấy bông hoa từ bình hoa ở bên cạnh ra, tay cầm cành hoa, để cánh hoa lướt mặt Úc Phi Tuyết, rồi từ hai má chậm chậm xuống dưới…..
      Ngứa quá ! Ngứa chịu được!
      “Ai ?” – Úc Phi Tuyết giật mình ngồi dậy, nhìn quanh, bên trái nàng là cái gì, thứ lớn –
      “Cây cột ? Sao lại có cây cột ở đây ?” – Úc Phi Tuyết dụi dụi mắt, nhìn , mặc kệ , cây cột này ấm quá, đúng lúc có thể xua cái lạnh trong đêm đen. Sau đó nàng dang rộng cánh tay, ôm lấy “cây cột”:
      “Cây cột, ấm quá !”
      Lãnh Dịch Hạo đúng là dở khóc dở cười, nữ nhân này đúng là biết diễn trò!
      “Tỉnh lại tỉnh lại ! Tỉnh lại mau !” – Lãnh Dịch Hạo chụp bên trái, Úc Phi Tuyết liền quay mặt sang bên phải, chụp bên phải, nàng quay mặt sang bên trái. Nhất quyết mở mắt ra.
      “Đừng ầm ỹ nữa! Ngủ !” – còn sức lực và đầu óc để suy nghĩ nữa, vì sao cây cột này lại biết bắt người chứ.
      Lãnh Dịch Hạo thở dài, thôi quên , nam nhân đấu với nữ nhân, vứt bông hoa trong tay , xoay người, ôm lấy Úc Phi Tuyết, đến bên giường.

      C21: Ôm thoải mái chút nào!

      Úc Phi Tuyết chỉ cảm thấy trời đất quay tròn, cơ thể nhàng bay lên. Có dòng nhiệt nóng cuồn cuồn hướng về phía nàng.
      Ấm quá!
      Úc Phi Tuyết theo bản năng rúc người vào ‘dòng nhiệt’ kia, muốn được ấm thêm nữa.
      Lãnh Dịch Hạo nhướn mày, nàng này ăn đậu hũ sao ?
      Lãnh Dịch Hạo càng lui người về phía sau, đầu Úc Phi Tuyết bị khiêu khích, nàng duỗi thẳng tay ra, ôm lấy ‘dòng nhiệt’ kia về phía mình.
      thoải mái!” – Úc Phi Tuyết khẽ , tiếp tục ngủ. Cảm giác thoải mái, lâu thoải mái như vậy. Rất sảng khoái, rất dễ chịu, rất quen thuộc !
      “Ta thoải mái! Buông tay ra!” – Lãnh Dịch Hạo hận thể ném Úc Phi Tuyết lên giường, nhưng hai cánh tay của nha đầu kia lại ôm chặt lấy cổ , làm cho thể cúi người mà gỡ hai tay nàng ra.
      “Gối được làm ồn, ngủ !” – Úc Phi Tuyết chạm được vào mặt giường mềm mại, thoải mái ưỡn ngườ cái, tay vẫn ôm chặt lấy cổ Lãnh Dịch Hạo như cũ, tay vỗ ‘cái gối’ nghe lời.
      Lãnh Dịch Hạo đen mặt, vinh hạnh từ cái cột biến thành cái gối ! Nữ nhân này cuối cùng có biết mình làm cái gì hay ?
      Hơi thở đều đều của Úc Phi Tuyết phả vào Lãnh Dịch Hạo, còn có mùi hương nhè người nàng, tất cả đều tràn ngập vào các giác quan của Lãnh Dịch Hạo.
      Lãnh Dịch Hạo giật mình, ánh mắt dừng lại ở nếp nhăn xấu xí khuôn mặt nàng.
      cho người hỏi thăm, Úc gia sinh ra mỹ nữ, là vì Úc lão gia lúc còn trẻ vốn là nhân tài tính tình phong lưu phóng khoáng, cưới hai phu nhân lại đều là hai mỹ nữ xinh đẹp. Nhất là nhị phu nhân, lại từng làm cho phụ hoàng của sau khi gặp qua cũng cảm than vì gặp gỡ quá muộn.
      Nhưng đáng tiếc, hồng nhan bạc mệnh, nhị phu nhân sinh hạ Úc Phi Tuyết lâu, liền bị bệnh nằm liệt giường, lúc Úc Phi Tuyết được ba tuổi tạ thế. Sau đó Úc Phi Tuyết bị đại phu nhân đuổi tới hậu viện.
      Theo lý mà , Úc Phi Tuyết chắc chắn phải kế thừa vẻ đẹp của mẫu thân mới đúng. Hơn nữa người hỏi thăm về cũng , mặc dù Úc Phi Tuyết xinh đẹp bằng ba tỷ tỷ, nhưng cũng đến mức xấu xí. Như vậy mấy thứ khuôn mặt này, chắc cũng chỉ là thủy thuật để che mắt mọi người.
      Lãnh Dịch Hạo hướng tay lên mặt Úc Phi Tuyết, cuối cùng cũng tìm được chỗ nổi lên đằng sau tai nàng.
      Khóe môi Lãnh Dịch Hạo cong lên, từ từ kéo lớp da người mặt nàng xuống, khuôn mặt xinh xắn nhắn che đậy xuất trước mặt Lãnh Dịch Hạo.
      Nàng xấu, phải , rất thanh tú. Mặc dù chưa thoa phấn tô son nhưng vẻ đẹp thanh tao nhã nhặn giống hoa sen mới nở, chẳng qua là hơi gầy chút. Hai má hơi lõm, sắc mặt thiếu sức sống. Mười bốn tuổi, cơ thể cứ gầy bé như vậy, người biết còn tưởng là đứa trẻ con !
      Cái quan trọng là, ôm thoải mái chút nào!
      Xem ra, vẫn phải dưỡng nàng béo lên chút mới được!
      Ngón tay Lãnh Dịch Hạo trượt khuôn mặt nàng, khuôn mặt nhắn bóng mịn như tơ, giống như cỏ xanh chưa bị ai bước chân qua, làm lòng người thêm thoải mái. Ngón tay Dịch Hạo tự chủ được trượt xuống tiếp.
      Đột nhiên trận đau truyền đến :
      “A –”
      Nữ nhân đáng chết này, tự nhiên lại cắn !
      “Ngon quá!” – Úc Phi Tuyết trong mộng đẹp lép bép cái miệng nhắn, biết nàng lại mơ thấy cái gì, nụ cười thích thú lên mặt.
      Mây đen đầu Lãnh Dịch Hạo nhanh chóng tụ tập về rồi lại tiếp tục mở rộng.
      Trước khi đôi chân của Úc Phi Tuyết càn quét đến, Lãnh Dịch Hạo vội đẩy Úc Phi Tuyết ra, lui về sau:
      “Điên rồi !”
      Trước khi nàng coi thành bữa điểm tâm mà ăn, nên sớm rời , đỡ bị nàng làm cho tức chết!
      Chưa được hai bước, Lãnh Dịch Hạo đột nhiên dừng chân, quay đầu nhìn qua nữ nhân ngủ loạn giường, đôi lông mày thon dài của Lãnh Dịch Hạo nhíu .
      Hôm nay bị nữ nhân này vừa ôm lại vừa cắn, nếu cứ như vậy buông tha cho nàng, thế phải rất thiệt sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :