1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử,đừng nghịch nữa- Lam Yên Hiểu Nguyệt-162 chương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 124: Tặng người ngạc nhiên!
      Edit: Cà phê
      Beta: Hana, Đông Tử

      "Nha đầu..." Đêm khuya gặp ác mộng, giây phút Úc Phi Tuyết biến mất trước mặt in đậm vào trong tim.


      Có đôi khi chính là như thế, khi chưa mất , ngươi vĩnh viễn biết được nàng quan trọng đến mức nào. Nhưng sau khi mất rồi, ngươi mới hiểu được bản thân mất thứ gì.


      Lần trước viết hưu thư, để Úc Phi Tuyết theo Phong Vô Ngân là vì muốn bám theo Phong Vô Ngân, tìm được chỗ ở Thần Vực, nếu sớm biết kết quả như thế này, có lẽ để mặc Thần Vực tiếp tục là tổ chức thần bí.


      Lãnh Dịch Hạo xoay người đứng dậy trước cửa sổ. Trong khí, hương thơm nhàng vẫn quanh quẩn bên chóp mũi, nỗi nhớ nhung, giống như hương thơm ấy, thổi tan, xua mãi .


      "Vương gia..." Ngọc Điệp đứng sau lưng Lãnh Dịch Hạo nhàng gọi, cánh tay ngọc vòng qua hông , dán khuôn mặt nhắn lên lưng , vừa dịu dàng lại đa tình.


      Lãnh Dịch Hạo hơi nghiêng đầu, trả lời.


      "Vương gia, ban đêm lạnh, nên quay về trại nghỉ ngơi thôi." Bàn tay bé của Ngọc Điệp chậm chạp vuốt ve từ ngực Lãnh Dịch Hạo xuống phía dưới, động tác nhàng lại khiêu khích.


      Tay Ngọc Điệp tới bụng Lãnh Dịch Hạo cầm tay Ngọc Điệp: "Nàng ngủ trước ."


      Tay Ngọc Điệp chậm rãi buông xuống, dung nhan xinh đẹp tràn đầy nỗi đơn, nước mắt ngưng lại mi, lã chã ướt át, dáng vẻ này vô cùng động lòng người.


      "Nàng trước , ngày nào chưa đánh tan được Thần Vực, ngày đó bản vuong còn chưa ngủ yên." Lãnh Dịch Hạo nhàng an ủi mấy câu, sau cùng xoay người ra cửa.


      Nhìn bóng lưng Lãnh Dịch Hạo, ánh mắt Ngọc Điệp lóe ra tia ghen ghét. Thần Vực cái gì chứ! ràng nghĩ về Úc Phi Tuyết mà thôi! Thậm chí ngay cả nằm mơ cũng gọi tên


      Úc Phi Tuyết, tại sao chúng ta lại luôn gặp cùng người nam nhân, ti sao tròng lòng bọn họ đều chỉ có ngươi!


      vung tay, con bướm rực rỡ từ trong bình sứ bay ra, giây lát sau, hắc y nhân xuất ngoài cửa sổ.


      "Chủ nhân có gì phân phó?"


      "Giết Úc Phi Tuyết, bằng , ngươi đừng trở lại đây." Ngọc Điệp nghiến răng nghiến lợi.


      "Dạ." Hắc y nhân chắp tay tuân mệnh, bay người .


      Màn đêm, lại khôi phục yên lặng vốn có, chẳng qua là người đứng trong đêm, tâm trạng lại hoàn toàn khác biệt.


      *


      Hoa đầy sân, trăng đầy vườn. Úc Phi Tuyết ôm trong tay vòng hoa lớn tự mình tết để tặng tiểu sư phụ. Vì nàng muốn thương lượng với tiểu sư phụ chuyện, cho nên phải lấy lòng trước.


      Kể từ khi nàng đáp ứng gả cho Phong Vô Ngân trước mặt Lãnh Dịch Hạo, Phong Vô Ngân liền bắt đầu tổ chức cho hôn của bọn họ.


      Vực chủ Thần Vực thành thân, quy mô đương nhiên thể được. Phải làm khéo, cẩn thận, thể có lỗi . Nhưng đối mặt với bận rộn của từng người trong Thần Vực, Úc Phi Tuyết lại vui chút nào, có lúc, tiểu sư phụ dường như rất xa lạ.


      Nàng có ý định lập gia đình vào lúc này.


      Cho nên, nàng muốn thương lượng với tiểu sư phụ chút, hoãn ngày cưới lại.


      Ôm vòng hoa lẻn vào trong phòng, nếu là ngạc nhiên dĩ nhiên nàng muốn phải bất ngờ, thần biết quỷ hay.


      Úc Phi Tuyết vừa bước vào phòng, lập tức nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân nên nàng liền chui vào tủ quần áo. Ngạc nhiên, phải có dáng vẻ bất ngờ, để nàng suy nghĩ xem xuất trước mặt tiểu sư phụ như thế nào!


      Người đẩy cửa tiến vào là Phong Vô Ngân và Mã Thiên Ba.


      Úc Phi Tuyết lập tức nín thở, giấu thần khí, tránh để Phong Vô Ngân phát hành tung của nàng.


      Nhưng Mã Thiên Ba đáng ghét kia mãi vẫn chưa xong, khuôn mặt đầy vẻ sùng bái, gã theo sau Phong Vô Ngân ngừng.


      "Tiên sư, ngài yên tâm, ta nhất định lo liệu hôn này thỏa đáng."


      "Tiên sư, ngươi lợi hại, Lãnh Dịch Hạo cũng thu phục được nha đầu này, nhưng nàng ta lại nghe lời ngài hết lần này tới lần khác, ngài làm như nào vậy?"


      Phong Vô Ngân thản nhiên liếc nhìn Mã Thiên Ba: "Nàng lớn lên bên cạnh ta." Câu này khiến trái tim Úc Phi Tuyết ấm áp.


      "À, ra là như vậy." Mã Thiên Ba gật đầu, đột nhiên lại nghĩ đến việc gì đó, gã thở dài :


      "Ta hiểu rồi! Tiên sư ngài sớm biết được nàng ta có phúc được làm hoàng hậu cho nên mới sắp đặt nàng ta là quân cờ từ , chỉ cần ngài cưới nàng, vậy phải thiên hạ nằm trong lòng bàn tay ngài sao?"


      Ánh mắt Phong Vô Ngân thoáng trở nên lạnh nhạt sắc bén: "Mã Thiên Ba, ngươi nghe ai vậy?"


      "Là quân sư quạt mo đó thôi! theo ngài học được mấy ngày về xem tướng, lần đầu tiên thấy nha đầu này, nàng ta có tướng lấy được chồng giàu có, có tướng làm hoàng hậu, tất nhiên có thể mẫu nghi thiên hạ. Người cưới nàng ta có thể làm hoàng đế." Mã Thiên Ba vẻ mặt rất thản nhiên. Lúc trước cũng nghĩ đến rồi, nhưng lại xứng.


      "Nghe đây, lời này được cho bất kì kẻ nào, nếu như ta nghe được nửa câu xàm, ta đuổi ngươi khỏi đây khách khí!" Vẻ mặt Phong Vô Ngân là nét lạnh lùng xưa nay chưa từng có.


      Tiên sư tức giận rồi! Mã Thiên Ba lập tức gật đầu


      "Được được, ta tuyệt đối tiết lộ nửa chữ! Ta biết, thiên cơ bất khả lộ!"


      Trong tủ truyền đến tiếng va chạm , Phong Vô Ngân giật mình, lại gần mở tủ ra. Thứ mà nhìn thấy, là khuôn mặt tái nhợt, đầy nước mắt.


      Úc Phi Tuyết từ từ giơ vòng hoa lên: "Ta định cho ngươi ngạc nhiên, nhưng ngờ người lại cho ta bất ngờ."


      "Tuyết Nhi, nàng nghe ta giải thích !" Phong Vô Ngân cầm lấy cánh tay Úc Phi Tuyết.


      "Tứ tiểu thư!" Mã Thiên Ba biết vuốt mông ngựa nhưng vuốt nổi đến vó con ngựa con mà còn chọc giận cả ngựa mẹ.


      Lần này phiền phức rồi! Trước khi tiểu lão hổ chưa nổi điên, cổ Mã Thiên Ba rụt lại, gã lặng lẽ chạy ra ngoài.


      "Người giải thích , ta nghe đây." Úc Phi Tuyết ngước đôi mắt đầy nước mắt nhìn Phong Vô Ngân.


      Từ nàng luôn tin tưởng, coi là tiểu sư phụ thần tiên để nàng thờ phụng, lợi dụng nàng sao?

    2. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 125: Bí mật của Phong Vô Ngân
      Edit: cà phê
      Beta: Hana, Đông Tử

      Từ nàng luôn tin tưởng, coi là tiểu sư phụ thần tiên để nàng thờ phụng, lợi dụng nàng sao?


      Cái gì mà mang tướng của hoàng hậu, cái gì mà mẫu nghi thiên hạ, nàng chưa bao giờ biết đến, nhưng tiểu sư phụ tinh thông kỳ thuật, việc mà ngay cả quân sư quạt mo cũng biết, nhất định cũng biết, nhưng sao chưa bao giờ nghe đề cập tới?


      Phong Vô Ngân nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tư hỗn loạn của mình, bàn tay nắm chặt cánh tay gầy yếu của Úc Phi Tuyết, nhìn đôi mắt trong sáng bị sương mù che phủ của Úc Phi Tuyết, trái tim Phong Vô Ngân bỗng thấy đau đớn


      "Tuyết Nhi, nàng có tin ta ?" Giọng nhàng mang theo chút bất đắc dĩ.


      phải mở miệng như thế nào đây, làm sao để cho nàng biết, lúc đầu đến gần nàng, cứu nàng, đích xác là vì nhìn ra nàng có tướng hoàng hậu, muốn lợi dụng nàng để đạt được ý đồ phục quốc của mình.


      Liệu nàng có tin , ở bên cạnh nàng lâu, hình ảnh của nàng sớm in sâu vào trái tim .


      tiếp cận nàng để lợi dụng nàng, nhưng thích nàng, cũng khiến trở tay được.


      Liệu nàng có tin , để trốn tránh cảm giác từ đáy lòng mình, cũng từng nhiều lần rời xa kinh thành, nhưng khi nghe tin tức nàng thành thân, ở ngàn dặm xa xôi cũng liền vội vàng quay về, vì thể nào trốn tránh được.


      nàng, nhớ nàng, muốn lấy nàng, liên quan gì đến vận mệnh của nàng.


      Khóe môi Úc Phi Tuyết nhếch lên nụ cười: "Từ đến lớn, tiểu sư phụ là người ta tin tưởng nhất." Lời còn chưa dứt, đôi mắt Úc Phi Tuyết lại tràn ngập sương mù.


      Dung mạo hoàn mỹ của Phong Vô Ngân khắc sâu thương tiếc, đôi mắt trong sáng ấm áp như mùa xuân, cầm bàn tay bé của Úc Phi Tuyết, đặt lên ngực mình: "Hãy tin ta, ta nàng, việc này hề liên quan đến vận mạng của nàng."


      Úc Phi Tuyết từ từ đưa tay lên, trạm vào khuôn mặt tuyệt thế của Phong Vô Ngân, tay nàng chạm vào vết thương trán kia, nơi đó, là khi gặp nàng lần đầu tiên, vì cứu nàng mà vĩnh viễn để lại sẹo.


      Mỗi lần thấy vết sẹo kia, trái tim Úc Phi Tuyết lại thấy đau lòng, bởi vì nàng phá hủy hoàn mỹ của .


      " cho ta biết, tại sao lại cứu ta?" Giọng Úc Phi Tuyết có chút run rẩy, giống như biết được nếu tiếp tục bước tiếp mọi tốt đẹp trong lòng vỡ vụn, nhưng nàng có cách nào để mình trốn tránh .


      Ánh mắt Phong Vô Ngân đột nhiên trầm xuống: "Tuyết Nhi, chúng ta chuyện quá khứ nữa, được ?"


      "!" Đôi mắt Úc Phi Tuyết ngập hơi nước, giọt nước mắt trong suốt tràn mi. trốn tránh.


      Phong Vô Ngân cúi đầu thở dài: "Bất luận trước kia như thế nào, bây giờ hãy tin tưởng trái tim của ta dành cho nàng. Được ?"


      " thể!" Úc Phi Tuyết cắn môi, mặc cho đôi môi trở lên trắng bệch, nàng vẫn nhất định cự tuyệt như cũ.


      Bọn họ gặp lại nhau là chuyện tốt đẹp nhất trong lòng nàng, lúc nàng nghĩ rằng mình chết chắc, bay tới trước mặt nàng, ôm nàng vào lòng, ánh mắt nhìn nàng có thể so sánh với trăng đêm, vì nàng mà tiếc hủy vẻ hoàn mỹ của , vĩnh viễn để lại vết thương trán .


      Nhưng hóa ra tất cả phải như nàng nghĩ.


      , Phong Vô Ngân ưu tú lại đạm bạc như vậy làm sao có thể vì đứa trẻ quen biết mà tổn hại đến mình?


      Nàng đành lòng phá vỡ tốt đẹp này, nhưng lại thể cho phép mình sống trong câu chuyện được thêu dệt. Nàng phải biết được .


      Phong Vô Ngân hít hơi sâu, ánh mắt bình tĩnh nhìn Úc Phi Tuyết: "Được, nàng muốn biết cái gì, ta cho nàng biết, nhưng với điều kiện, được tức giận, được bỏ chạy, hãy nghe ta xong, được ?"


      Úc Phi Tuyết do dự chút rồi gật đầu: "Được, vậy ngươi cho ta biết, tại sao ngươi lại cứu ta?"


      Phong Vô Ngân bất đắc dĩ buông tay xuống, thở dài: "Nàng muốn biết ta là ai sao?"


      Úc Phi Tuyết cắn môi nhìn Phong Vô Ngân.


      Phong Vô Ngân xoay người nhìn trăng ngoài cửa sổ, chậm rãi mở miệng: "Tên của ta, họ là Vũ Văn."


      "Vũ Văn?" Úc Phi Tuyết mở to mắtChẳng lẽ có liên quan với hoàng tộc Vũ Văn tiền triều? Nhưng năm tiên đế nhập quan, họ Vũ Văn bị giết hết. Từ đó thiên hạ cũng còn họ Vũ Văn nữa.


      "Hoàng đế tiền triều Vũ Văn Thái Cực là tổ tiên của ta. Họ Vũ Văn năm đó bị giết cả tộc, đại tướng thân tín của phụ thân dùng chính con trai của ông để cứu người."


      "Cả đời phụ thân chỉ có hy vọng phục quốc, vì thế đưa ta lên núi tìm danh sư, học được rất nhiều kỹ năng, người hy vọng ngày kia, ta có thể nhận trách nhiệm phục quốc nặng nề, trả nỗi nhục trước kia."


      Úc Phi Tuyết cảm thấy toàn thân lạnh buốt, Lãnh Dịch Hạo sai, mục đích của tiểu sư phụ đúng là .


      Nhìn thấy kinh ngạc mặt Úc Phi Tuyết, Phong Vô Ngân biết mình có lựa chọn nào khác.


      Muốn Úc Phi Tuyết tin tưởng, chỉ có thể đem chuyện giấu kín lâu cho nàng biết. Bởi cuối cùng ngày hành động, đến lúc đó Úc Phi Tuyết biết hết mọi việc. Thay vì để đến lúc đó nàng mới biết mình bị gạt, chi bằng tự mình cho nàng biết sớm chút.


      Phong Vô Ngân tiếp tục : "Năm đó, ta gặp nàng cũng chỉ là ngoài ý muốn, nhưng nàng có tướng làm hoàng hậu, có thể trợ giúp đại nghiệp phục quốc của ta, vì vậy ta cứu nàng. Nhưng ngờ, ta lại nàng. Cho nên ta lấy lý do xử lý chuyện Thần Vực, bôn ba khắp nơi, dám đối mặt với nàng, cho đến ngày nàng được gả cho Lãnh Dịch Hạo."


      "Mỗi người đều có thiên mệnh, ta sớm đoán ra nàng nhất định được gả ột vương công quý tộc, hơn nữa cai trị ở phía Nam. Vương hầu ở phương Nam chỉ có Lãnh Dịch Hạo, vì vậy ta thiết lập tổng đàn Thần Vực ở Tiểu Thương Sơn. Cũng hy vọng có ngày có thể nhìn thấy nàng ở nơi này."


      "Nhưng khi nàng được gả cho Lãnh Dịch Hạo, ta sao đối mặt được với này, Tuyết Nhi, ta muốn nàng xuất giá, ta muốn nàng gả cho người khác."


      Phong Vô Ngân nhìn Úc Phi Tuyết sâu, từ ánh mắt sáng trong của , Úc Phi Tuyết nhìn thấy bóng dáng bé của mình, ánh mắt tiểu sư phụ vẫn ấm áp như lúc trước, nhưng đột nhiên Úc Phi Tuyết thấy xa lạ.

    3. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 126: Mệnh có ba kiếp nạn.
      Edit: Cà phê.
      Beta: Hana, Đông Tử

      Phong Vô Ngân nhìn Úc Phi Tuyết sâu, từ ánh mắt sáng trong của , Úc Phi Tuyết nhìn thấy bóng dáng bé của mình, ánh mắt tiểu sư phụ vẫn ấm áp như lúc trước, nhưng đột nhiên Úc Phi Tuyết cảm thấy xa lạ. Ngay cả vết sẹo trán , cũng thể khiến nàng thấy thương cảm như trước nữa, ngược lại nó trở thành chế giễu.


      ra, sớm đoán được tương lai của nàng, đoán được mọi thứ của nàng. ra ngay lần đầu khi gặp nàng, nàng cũng chỉ là quân cờ của .


      Vết sẹo của , phải là vì nàng, mà là vì chính , vì đại nghiệp phục quốc của .


      Ánh mắt xa lạ của nàng khiến Phong Vô Ngân hoang mang, nắm tay Úc Phi Tuyết chặt, ngay cả ánh mắt lãnh đạm xưa nay cũng trở nên sâu lắng: "Hãy nghe ta , Tuyết Nhi, bất luận là khởi đầu như thế nào những ta nàng, ngây thơ lãng mạn của nàng, khí phách dũng cảm của nàng, tất cả mọi thứ của nàng đều khiến ta , ta nàng, việc này liên quan đến vận mạng của nàng. Hãy tin ta!"


      "Vậy tại sao lúc ở kinh thành ngươi đưa ta ?"


      "Ta cũng muốn, nhưng ta thể. Thần Vực trải rộng khắp thiên hạ và phát triển nhanh chóng, ta thể bôn ba khắp nơi xử lý mọi chuyện. Còn có nguyên nhân khác quan trọng hơn, số mệnh của nàng nhất định phải đến Ấp Thành, nếu gặp họa sát thân. Ta từng bói cho nàng quẻ, mệnh của nàng có ba kiếp nạn, chỉ có Lãnh Dịch Hạo mới có thể hóa giải được, chỉ cần ở bên cạnh , nàng mới có thể an toàn.". mặt Phong Vô Ngân lên nét đơn, nhìn thấu cuộc đời nhưng lại bất lực trước nó.


      "Ba kiếp nạn?" Úc Phi Tuyết nghi hoặc, nước mắt đọng lại giữa đôi mắt khiến nó lấp lánh như sao.


      "Kiếp thứ nhất vì Lãnh Dịch Hạo dẫn ngươi đến Ấp Thành nên được hóa giải. Kiếp thứ hai sắpPhong Vô Ngân lại gần cầm tay Úc Phi Tuyết - "Cho nên, đồng ý với ta, bất kể là xảy ra chuyện gì cũng đừng rời khỏi ta, hãy để ta bảo vệ nàng, chăm sóc nàng. Ta muốn trốn tránh nữa, cho dù trời uốn trừng phạt cố chấp của ta, ta cũng muốn nàng chịu bất kỳ tổn thương nào, được ?"


      Bây giờ Phong Vô Ngân có ý định cho nàng biết, ra kiếp thứ ba mới là kiếp nạn lớn của nàng, có thể hóa giải hay cũng chắc chắn, nhưng nhất định cố gắng hết sức.


      Úc Phi Tuyết tránh ánh mắt ấm áp của Phong Vô Ngân, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn trời đêm đen kịt. Tại sao nàng cảm giác thế giới của mình chỉ có màu tối đen, nàng rất mờ mịt, rất hoang mang.


      Rời kinh thành, đến Ấp Thành tìm tiểu sư phụ vẫn là mục tiêu của nàng. Đến Ấp Thành, chờ đợi tiểu sư phụ, cũng là mục tiêu của nàng. Nhưng sao đột nhiên, nàng mất mục tiêu của mình. Tiếp theo, nàng nên đâu, thế nào?


      "Tuyết Nhi, đồng ý với ta, bất luận là xảy ra chuyện gì, hãy ở lại bên cạnh ta, được ?"


      Úc Phi Tuyết trả lời, nàng chỉ từ từ rút bàn tay ra, lặng lẽ nhìn Phong Vô Ngân, mặc dù Phong Vô Ngân hy vọng nàng tin tưởng lần nữa, nàng cũng biết Phong Vô Ngân có lừa gạt nàng. Từ trong đôi mắt của , nàng biết tất cả lời Phong Vô Ngân đều là .


      Bao gồm cả lời việc nàng liên quan đến vận mệnh của nàng.


      Nhưng giống như giấc mộng xinh đẹp sau khi bị phá vỡ luôn luôn có những mất mát, hụt hẫng, nàng rất muốn tin tiểu sư phụ giống như trước kia nhưng nàng làm được. Ít nhất bây giờ nàng làm được.


      Hơn nữa nghĩ đến thân phận tiểu sư phụ, là người Vũ Văn gia, mục đích của là phục quốc, cách khác, muốn tạo phản. Cho dù Úc Phi Tuyết có hiểu chuyện đến thế nào, nàng cũng biết, lập trường của bọn họ bất đồng.


      Vì vậy, trong đêm tối, Úc Phi Tuyết đứng ngoài cửa sổ lặng lẽ nhìn vẻ mặt u sầu của Phong Vô Ngân, cuối cùng nàng vẫn lựa chọn rời . Tiểu sư phụ, còn là tiểu sư phụ trước kia. Con đường sau này, phải như thế nào? Nàng bi lúc này nàng chỉ muốn được yên lặng.


      Đêm khuya im ắng, hình bóng nho của Úc Phi Tuyết hòa vào trong bóng tối. Nàng cũng biết đâu, chỉ lặng lẽ về phía trước. Trong đầu nàng tràn ngập những lời khi nãy của Phong Vô Ngân nên ngay cả rung động kỳ lạ ở bụi cây nàng cũng phát ra.


      Đột nhiên đạo hàn quang ra, hắc y nhân trong tay cầm trường kiếm, vung tay chém mạnh về phía Úc Phi Tuyết, Úc Phi Tuyết theo bản năng đánh trả lại.


      Người vừa tới võ công rất cao, Úc Phi Tuyết phải đối thủ của ả, vì vậy ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, Úc Phi Tuyết thi triển khinh công trốn vào trong núi. Hắc y nhân theo sát ngừng, đến khi dồn Úc Phi Tuyết đến bên vách núi.


      "Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại muốn giết ta?" Úc Phi Tuyết nhìn bóng đen từ từ tới gần, nàng nghĩ tới lời tiểu sư phụ, kiếp nạn thứ hai.


      tại, bốn bề vắng lặng, đêm khuya vắng vẻ yên tĩnh, võ công của nàng phải đối thủ người này, nên làm gì bây giờ? Úc Phi Tuyết nhanh chóng nghĩ cách chạy trốn, nhưng khắp nơi đều là vách đá, nàng muốn cũng thể trốn được


      Tiểu sư phụ , nàng có ba kiếp nạn, như vậy, kiếp này nàng nhất định có thể qua. Nhưng bây giờ làm thế nào để qua được kiếp này? Ai có thể tới cứu nàng đây?


      Chút tính toán của nàng đều lọt vào mắt hắc y nhân, hắc y nhân lạnh lùng cười tiếng:


      "Ngươi cần biết là ai phái ta tới, ngươi chỉ cần biết ngày này sang năm, là ngày giỗ của ngươi thôi."


      Giọng của hắc y nhân khàn khàn, ràng là ăn dược biến đổi giọng , sợ bị người ta nghe ra.


      Úc Phi Tuyết phi thân né tránh đòn tấn công của hắc y nhân, đột nhiên trước mắt nàng ra nụ cười đắc ý, Úc Phi Tuyết thốt lên: "Là Ngọc Điệp phái ngươi tới."


      "Chịu chết !" Hắc y nhân đáp lời, chẳng qua ả ra chiêu thức bén nhọn hơn. Hơn nữa mỗi chiêu đều vừa vặn khắc võ công của Úc Phi Tuyết, chẳng mấy chốc, Úc Phi Tuyết ở thế hạ phong.


      Trong mắt hắc y nhân bắn ra tia lạnh, sát chiêu đánh tới, thân thể yếu ớt của Úc Phi Tuyết tựa như lá rụng rớt xuống vách núi. Hắc y nhân đứng ở vách đá lạnh lùng liếc nhìn xuống đáy vực đen kịt, thu kiếm xoay người rời .


      cố gắng ngồi vận khí, Phong Vô Ngân đột nhiên chấn động: "Tuyết Nhi."


      Khi Phong Vô Ngân đứng dậy tìm Úc Phi Tuyết chỉ có gian phòng trống rỗng. Phong Vô Ngân cảm thấy bất an, vội vàng xoay người lao vào trong đêm tối, Tuyết Nhi, nàng nhất định thể xảy ra chuyện được!


      Cũng đêm đó, Lãnh Dịch Hạo chợt tỉnh lại từ cơn ác mộng.


      "Nha đầu!" Kỳ Lân Các bốn bề im ắng, chỉ có màn đêm tĩnh lặng, phòng ngủ cũng trống vắng.


      Lãnh Dịch Hạo lập tức hạ lệnh: Điều động tất cả nhân mã, nhanh chóng tìm Úc Phi Tuyết.


    4. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 127: Màn trời chiếu đất.
      Edit: Cà phê
      Beta: Đông Tử

      Úc Phi Tuyết quả nhiên rất may mắn, nàng mắc vào cây đại thụ vách đá cheo leo. Nhưng bất hạnh là dây leo thân cây quấn lấy chân nàng, treo ngược nàng cành cây, thể leo lên cũng chẳng thể trèo xuống.


      Chơi trò đu dây trung chẳng thích chút nào cả!


      biết sát thủ vách núi chưa, chẳng may phát ra tiếng động dẫn người đó tới nàng trở thành chú dê đợi bị làm thịt mất.


      Chẳng lẽ đây chính là kiếp nạn thứ hai như lời tiểu sư phụ sao! Trời ạ, ai đó có thể tới cứu nàng đây!


      Mãi đến khi sắc trời tờ mờ sáng, phúc tinh của nàng rốt cục xuất , ngờ người ày lại là Tần Thế Viễn.


      "Sao ngươi lại ở đây?"


      Úc Phi Tuyết được cứu, bắt đầu ăn ngấu nghiến. Bị treo ngược cả ngày cây, chẳng còn chút sức lực, đói mới là lạ!


      "Với thế lực của Tần gia, có hai quán trà lâu ở Ấp Thành có gì lạ đâu?". Tần Thế Viễn phe phấy cây quạt, khẽ cười, mặt trời ở sau lưng sáng rực rỡ, chiếu vào mắt Úc Phi Tuyết.


      ra Tần Thế Viễn cũng là mỹ nam tử hiếm có đời.


      Úc Phi Tuyết mỉm cười: "Chỉ hai quán thôi sao?"


      Xem ra, thế lực Tần gia quả nhiên trải rộng khắp thiên hạ, của cải giàu có.


      "Để Vương phi chê cười rồi!". Tần Thế Viễn chắp tay.


      "Đừng gọi ta là vương phi!" Khuôn mặt của Úc Phi Tuyết nhất thời lạnh xuống.


      Lãnh Dịch Hạo chết tiệt quả nhiên hùa theo Ngọc Điệp mà! Ngọc Điệp phái người tới giết nàng, Lãnh Dịch Hạo phái người gác ở cửa thành bắt nàng! Đáng giận!


      Tần Thế Viễn khẽ mỉm cười, nụ cười như gió xuân rực rỡ:


      "Nhưng theo tại hạ được biết, Thuận vương gia chỉ phong Ngọc Điệp làm Trắc phi, cách khác, trong lòng của người, vương phi chỉ có ."


      Úc Phi Tuyết ném chiếc đũa lên mặt bàn "bốp" tiếng:


      "Tần Thế Viễn! Ngươi nịnh ai chứ đừng động đến ta, ta và Lãnh Dịch Hạo hề có bất kì quan hệ nào nữa! Ta vứt bỏ rồi! Nghe chưa!"


      Tần Thế Viễn nhịn được cười khẽ, tứ tiểu thư Úc gia này quả nhiên danh bất hư truyền, đúng là giống những nữ tử bình thường. Vì thế Tần Thế Viễn nhàn nhã đứng dậy, lui về phía sau bước, chắp tay c giọng :


      "Tại hạ Tần Thế Viễn, mặc dù gia tài bạc vạn, nhưng bạn tốt nhiều. Nguyện làm bằng hữu với Úc tiểu thư, biết Úc tiểu thư có đồng ý làm bằng hữu với tại hạ ?"


      Úc Phi Tuyết ngẩng đầu nhìn Tần Thế Viễn cười tươi như hoa, sao vẻ tươi cười của Tần Thế Viễn lại cứ như hồ ly vậy?


      "Ngươi thử ta sao?"


      ", chẳng qua tai hạ biết Úc tiểu thư có quyết định rời khỏi vương gia hay thôi?" Tần Thế Viễn lại ngồi trở lại bàn.


      Úc Phi Tuyết cũng cầm lấy đũa tiếp tục ăn: "Vậy liên quan gì tới ngươi?"


      "Có, liên quan rất lớn.". Tần Thế Viễn thản nhiên nhìn Úc Phi Tuyết, biết, với nữ tử như Úc Phi Tuyết, chỉ có thẳng thắn mới có thể nhận được tín nhiệm của nàng.


      Úc Phi Tuyết nhíu mày, chăm chú lắng nghe.


      "Tại hạ có việc muốn nhờ vương gia, cho nên nếu như người là vương phi, vậy ta chỉ có thể lấy lòng người, nếu như người phải là vương phi, chỉ là Úc tiểu thư, như vậy tại hạ kết bạn với người mà cần lo lắng điều gì.". Tần Thế Viễn rót chén rượu cho Úc Phi Tuyết.


      So với sâu sắc của Lãnh Dịch Hạo, che giấu của Phong Vô Ngân, thẳng thắn của Tần Thế Viễn này có vẻ rất đáng quý. Úc Phi Tuyết rất khí khái hơi cạn sạch:


      "Được, nể tình ngươi thẳng thắn như vậy, người bạn như ngươi, ta đồng ý."


      Tần Thế Viễn tán thưởng nhìn Úc Phi Tuyết, quen nhìn thấy nữ tử làm bộ làm tịch, thẳng thắn của Úc Phi Tuyết rất đáng , Tần Thế Viễn cũng nâng ly hơi cạn sạch:


      "Vậy ta có thể gọi nàng là Úc tiểu thư ?"


      " cần phiền phức như vậy, gọi Tiểu Tuyết là được. Mọi người đều gọi ta như vậy.". Úc Phi Tuyết tươi cười với Tần Thế Viễn.


      "Ngươi tìm Lãnh Dịch Hạo làm cái gì?"


      "Ta? , ta muốn làm quan."


      "Ngươi? Vậy khó khăn rồi, trước giờ chưa từng có thương nhân nào làm quan cả."


      "Cho nên ta mới tìm Lãnh Dịch Hạo."


      "Chỉ sợ làm ngươi phải thất vọng rồi. Thứ nhất, chưa bao giờ làm chuyện tốt. Thứ hai, cũng lo chuyện bao đồng."


      .........


      Có câu gọi là rượu gặp tri kỉ ngàn chén vẫn thiếu, Hai người vừa uống vừa trò chuyện, thời gian trôi qua như nước chảy, thoáng cái hết ngày, đến khi trăng lên, hai người đều say, nằm lăn trong đình Phong Nguyệt.


      Sáng sớm ngày hôm sau, bị những tiếng bàn luận líu ríu đánh thức, Úc Phi Tuyết vuốt vuốt mắt cho tỉnh táo, ôi cha, sao ở đây lại có nhiều người như vậy?


      Bọn họ bị nhóm người túm lại xem!


      " biết xấu hổ! Ban ngày ban mặt lại ở cùng đàn ông....."


      "Đúng! thể tưởng tượng nổi!"


      "Mất hết đạo đức rồi! Mất hết đạo đức rồi! Màn trời chiếu đất như vậy mà....."


      Nhìn bộ dạng hai người bọn họ xem ra làm nhiều người tức giận rồi, Úc Phi Tuyết đá đá chân Tần Thế Viễn: "Này, tỉnh lại !"


      Tần Thế Viễn từ từ mở mắt ra, hôm qua đúng là uống nhiều quá. lâu chưa uống thoải mái như vậy nên lần này say quá, nhưng điều phải nhất chính là, tay của vẫn ôm chân Úc Phi Tuyết, đúng là rất bất nhã.


      Thấy , Tần Thế Viễn vội rụt tay lại, nhất thời lúng túng biết phản ứng thế nào. Úc Phi Tuyết lướt qua đám người ồn ào đứng nhìn, lạnh lùng :


      "Nhìn cái gì mà nhìn! Có cái gì hay mà nhìn! Bổn nương thích cảnh màn trời chiếu đất, thích mấy hành vi phóng đãng đấy, sao hả!"


      Cả thế giới như chìm vào im lặng, tất cả mọi người trố mắt đứng nhìn Úc Phi Tuyết, ai ai cũng bị lời lẽ hùng hồn của nàng làm cho giật mình.


      Tần Thế Viễn phục hồi lại tinh thần trước tiên, nhìn Úc Phi Tuyết nghênh ngang đẩy đám người ra ngoài, đôi mắt từ thái độ kinh ngạc đến tán thưởng.


      Lợi hại! Quả nhiên lợi hại! Chẳng trách Lãnh Dịch Hạo nỡ rời bỏ nàng!


      Nụ cười Tần Thế Viễn duy trì được bao lâu liền cứng ngắc lại. Lúc Úc Phi Tuyết tách ra khỏi đám người, đồng thời cũng nhìn thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí kia.


      Lãnh Dịch Hạo đến đây lúc nào vậy?


      Có điều xem ra, Lãnh Dịch Hạo chắc chắn nghe được lời hùng hồn của Úc Phi Tuyết, vì thế dáng vẻ giờ của Lãnh Dịch Hạo như ông chồng bắt được thê tử vụng trộm, tức sùi bọt mép.


      Tần Thế Viễn đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.


    5. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 128: Biến thái! Quá biến thái! Đây là ngoài phố mà!
      Edit: Cà phê
      Beta: Đông Tử




      Ánh mắt Lãnh Dịch Hạo sắc bén, từng bước từng bước tới gần Úc Phi Tuyết. Úc Phi Tuyết dĩ nhiên nhìn thấy, cả hai mắt đều nhìn thấy, nhưng vậy sao nào? Tiếp tục coi như thấy.


      " xin lỗi! Nhường đường chút!". Úc Phi Tuyết vung bàn tay , xoay người tiếp tục .


      Đợi xem tức giận như thế nào! Nàng sợ! Dù sao nàng cũng bỏ rồi!


      Lãnh Dịch Hạo bắt được ngay cánh tay Úc Phi Tuyết, đôi mắt lạnh lẽo tỏa ra khí lạnh khiến người xem náo nhiệt xung quanh bất giác bị dọa lùi mấy bước.


      Úc Phi Tuyết thờ ơ nhìn lướt qua Lãnh Dịch Hạo: "Có chuyện gì sao? có chuyện gì ta rất bận."


      Tần Thế Viễn lúc này mới từ từ chạy đến, chắp tay : "Tham kiến vương gia!"


      Lãnh Dịch Hạo ánh mắt trước sau vẫn khóa chặt Úc Phi Tuyết, mảy may dời . Úc Phi Tuyết cảm thấy tay Lãnh Dịch Hạo nắm càng ngày càng chặt, nàng đau quá! Vì vậy nàng thốt ra câu khiến mọi người xấu hổ.


      Úc Phi Tuyết cố tình vẫy tay với Tần Thế Viễn : "Tướng công, bắt nạt thiếp!"


      Tần Thế Viễn sắc mặt tái nhợt, ông trời ơi, thổ địa ơi! thề chưa làm gì cả. Nhưng còn cơ hội giải thích sao? Ánh mắt Lãnh Dịch Hạo như những mũi tên bắn thẳng tới đây, đâm vào khắp người , lạnh như băng.


      "Vương gia, ......"


      đợi Tần Thế Viễn giải thích, Lãnh Dịch Hạo thu lại cánh tay, Úc Phi Tuyết sợ hãi kêu to "Cứu mạng! Biến thái giết người .... "


      Nào ngờ Lãnh Dịch Hạo lại giữ chặt Úc Phi Tuyết trong ngực, giống như chỉ cần hơi buông lỏng tay, nàng biến mất.


      Cảm giác tìm được thứ mất khiến Lãnh Dịch Hạo vốn dĩ tức giận bỗng thấy dịu lại trong lòng. Nha đầu, ta nhớ nàng!


      Úc Phi Tuyết tưởng Lãnh Dịch Hạo nổi trận lôi đình, cho nên ra sức vùng vẫy: "Buông ra, cứu mạng..."


      Nhưng nàng càng giãy giụa, cánh tay Lãnh Dịch Hạo càng ôm chặt, giống như muốn nàng hòa vào trong cơ thể.


      "Cứu mạng ...


      Hả? Kì lạ , sao lại có chuyện gì? Úc Phi Tuyết cuối cùng ngừng kêu lớn, đôi mắt trong suốt đảo qua, nàng phát chuyện còn đáng sợ hơn việc Lãnh Dịch Hạo tức giận —- lại tức giận!


      muốn làm gì vậy? Giữa ban ngày ban mặt, lại nhiều người nhìn như vậy, ôm nàng chặt như vậy làm chi!


      Ngực của rất ấm, giống như trước đây, nhưng tay ôm chặt quá, nàng sắp ngạt thở rồi!


      Úc Phi Tuyết duỗi ngón tay, chọc chọc vào sau gáy Lãnh Dịch Hạo:


      "Này....... Buông ra được ? Có rất nhiều người nhìn đấy........"


      Lãnh Dịch Hạo thả lỏng cánh tay, nhưng vẫn buông hẳn nàng ra.


      Nhìn gần khuôn mặt xinh của Úc Phi Tuyết, đôi mắt lạnh lẽo của Lãnh Dịch Hạo đột nhiên trở nên sâu thẳm:


      "Nàng cũng sợ người khác nhìn thấy sao? Nàng phải vừa thích màn trời chiếu đât, thích mấy hành vi phóng đãng sao?"


      Đôi mắt Lãnh Dịch Hạo tỏa ra lực hút khắp nơi. May là vô cùng hiểu nàng, mới bị lời kinh thế hãi tục của nàng lừa gạt. Có điều ngược lại còn lợi dụng cái 'sở thích' kinh thế hãi tục của nàng nữa.


      Tên biến thái này lại nghĩ đến chuyện gian ác gì đây? Úc Phi Tuyết cố gắng lui về phía sau, nhưng cánh tay Lãnh Dịch Hạo lại tiếp tục giữ chặt lấy nàng, giam cầm nàng trong lồng ngực, ánh mắt toát lên nguy hiểm, Úc Phi Tuyết đột nhiên cảm thấy đầu có đám quạ đen bay qua, cảm giác ổn ùn ùn kéo đến......


      Quả nhiên, đôi mắt sâu thẳm của Lãnh Dịch Hạo lên tia trêu đùa: "Vừa hay, ta cũng thích như vậy!"


      "Hả?" Úc Phi Tuyết còn chưa kịp có bất kì phản ứng nào, khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Dịch Hạo liền áp sát, hơi lạnh từ đôi môi mỏng bao trùm lên môi của Úc Phi Tuyết


      Úc Phi Tuyết mở to mắt, khiếp sợ nhìn Lãnh Dịch Hạo, lông mi dài che gian xảo trong mắt cũng làm cho khuôn mặt đẹp trai của lên vẻ dịu dàng. Môi thoáng lạnh, thậm chí, có chút hơi run rẩy. cắn môi của nàng, bá đạo len lỏi vào trong miệng màng, tìm kiếm lưỡi nàng. Động tác thân mật là cho thân thể mềm mại của Úc Phi Tuyết kìm lòng được.


      Biến thái! Quá biến thái! biết tại có rất nhiều người đứng xem sao? Đây là ngoài phố mà!


      Úc Phi Tuyết liều mạng đẩy, cánh tay Lãnh Dịch Hạo như sắt cứng nắm chặt lấy thân thể nàng, cái tay khác giữ lấy đầu nàng, để nàng cách nào lùi bước.


      Tay chân được, vậy phải động khẩu. Úc Phi Tuyết cắn đầu lưỡi Lãnh Dịch Hạo. Xem ngươi còn dám lộng hành nữa !


      Mùi tanh tràn đầy trong miệng hai người, nhưng Lãnh Dịch Hạo vẫn có ý buông ra, trái tim Úc Phi Tuyết khẽ run lên. Rốt cục phải thả lỏng.


      Lãnh Dịch Hạo thừa dịp này xông lên, nụ hôn càng thêm mãnh liệt.


      Cảm giác quen thuộc lấp đầy trong miệng. Giống như cảm giác thường xuyên xuất trong mơ, cảm giác được chân ôm chặt lấy nàng, gợi lên yếu đuối tận sâu trong lòng nàng.


      Rốt cục thân thể Úc Phi Tuyết cũng thả lỏng.


      ra nàng chưa bao giờ quên.


      Đám người hề tản ra. Vương gia cưỡng hôn trước mặt mọi người, đây cũng là chuyện mới trước nay chưa từng có. Có điều xem náo nhiệt là phải trả giá khá đắt, làm hỏng việc tốt của Vương gia có báo ứng, cho nên trước khi vương gia tức giận, hãy rút lui thôi!


      Tần Thế Viễn cười, xem ra cần giải thích. Với tài trí của Lãnh Dịch Hạo, làm sao có thể nhìn ra tiểu nha đầu cố ý chọc giận .


      Quên , gây trở ngại cho người tính toán nợ nần nữa, vẫn là nên trước th tốt hơn.


      Tần Thế Viễn gấp quạt giấy trong tay lại, xoay người chuẩn bị rời , bỗng nghe thấy phía sau có trận xao động.


      Tần Thế Viễn quay đầu nhìn lại, nam tử áo trắng tách đám người phi thân đến.


      Nam tử kia mặt mũi tuấn tú, từng cử chỉ động tác đều thanh tao như tiên giáng trần, nhưng thân áo trắng có vết máu mờ nhạt, chắc chắn là vết tích lưu lại sau khi đánh nhau.


      Người vừa tới chính là Phong Vô Ngân.


      Tay áo vung lên, đám thị vệ lao lên nhất thời ngã xuống.


      "Tuyết Nhi!". Giọng trong trẻo của Phong Vô Ngân che giấu được bi thương, đôi mắt sáng như ánh trăng thấm đẫm đau thương.


      loại bỏ muôn vàn khó khăn đường đến đây, lại để nhìn thấy tình cảnh Úc Phi Tuyết và Lãnh Dịch Hạo ôm hôn nhau.


      Giọng quen thuộc đánh thức Úc Phi Tuyết, Úc Phi Tuyết mở mắt ra, tiểu sư phụ!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :