1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử,đừng nghịch nữa- Lam Yên Hiểu Nguyệt-162 chương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 119: Cái này xem như thổ lộ chăng?
      Edit: phiyen33
      Beta: Đông Tử



      Đêm khuya, Lãnh Dịch Hạo vẫn đứng phía trước cửa sổ, trước mặt lên vẻ mặt dứt khoát của Úc Phi Tuyết lúc . Bàn tay to nắm lại thành quyền rồi đột nhiên đấm mạnh vào song cửa.


      "Vương gia..." Cảnh Thu muốn rồi lại thôi.


      "."


      "Thuộc hạ... Thuộc hạ hiểu tại sao người lại muốn hưu (bỏ) Vương phi. Thuộc hạ biết ngài muốn bỏ Vương phi." Nghĩ kỹ với năng lực của Vương gia, nếu hôm nay muốn giữ Úc Phi Tuyết lại, vốn là chuyện hoàn tòan có thể làm được.


      Lãnh Dịch Hạo khổ sở nhếch môi, ngay cả Cảnh Thu cũng phát ra rồi, muốn. Nụ cười của tiểu nha đầu như ở trước mắt, muốn, nhưng phải làm như vậy.


      "Vương gia, nếu như ngài muốn đuổi theo đưa Vương phi quay về, thuộc hạ mang binh đến Tiểu Thương Sơn, dù cho có phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng phải san bằng hang ổ của Phong Vô Ngân!" Cảnh Thu mặt đầy vẻ cương quyết .


      Lãnh Dịch Hạo giơ tay lên, phe phẩy ngón tay: " vội."


      "Vương gia!" Hoàng đế vội nhưng thái giám gấp ạ.


      "Ngươi vừa mới , ngươi phái người điều tra thân phận Ngọc Điệp trở về bẩm báo, tất cả chi tiết hoàn toàn giống với lời Ngọc Điệp ?" Lãnh Dịch Hạo đột nhiên chuyển đề tài.


      Cảnh Thu buồn bực gật đầu: "Đúng vậy. Cùng lời Ngọc Điệp phu nhân hoàn toàn giống nhau, có chút sơ hở."


      Lãnh Dịch Hạo bạc môi câu dẫn ý cười lạnh lùng, đầy vẻ thâm sâu.


      "Vương gia hoài nghi Ngọc Điệp phu nhân?" Cảnh Thu nhịn được hỏi.


      Lãnh Dịch Hạo vốn cho phép bất kỳ kẻ nào bậy nửa câu về Ngọc Điệp, nhưng bây giờ lại muốn chủ động điều tra nàng?


      Ánh mắt Lãnh Dịch Hạo thâm thúy hướng phương xa, trong tà mâu mảnh băng hàn ràng. chưa bao giờ hoài nghi Ngọc Điệp, cũng muốn hoài nghi Ngọc Điệp.


      Người phụ nữ này dùng tính mạng của bản thân để chiếm trọn niềm tin của . từng tin tưởng nàng vô điều kiện, trân trọng nàng, thậm chí còn coi người phụ nữ này chính là bạn đời của . nguyện ý dùng hết thảy để bảo vệ người phụ nữ hai lần suýt chết vì chính mình, lại vừa vì mà chịu đựng ba năm độc.


      Nhưng tiểu nha đầu xuất đánh vỡ tất cả kế hoạch của , nàng thông tuệ, điêu ngoa, ngang ngạnh ... hình ảnh nàng từng chút từng chút ăn sâu vào trong lòng . Thậm chí khiến bắt đầu dao động.


      Có lẽ là lúc tiểu nha đầu xuống đầm băng vì , có lẽ là tại ôm lấy thân thể nàng vô số đêm, có lẽ là lúc tiểu nha đầu phẫn nộ quát lên: "Lãnh Dịch Hạo, ta hiểu thấu ngươi rồi", có lẽ là lúc ánh mắt nàng tràn đầy mất mát với : "Lãnh Dịch Hạo, ngươi tin nàng chứ tin ta"...


      Tóm lại, thể đối mặt với thực tế, bình thường chuyện có sơ hở có hai loại. Thứ nhất, tất cả những gì nàng đều là . Thứ hai, những gì nàng sớm được sắp xếp ti mỉ.


      Chân tướng rốt cục là như thế nào?


      Nếu như những gì Ngọc Điệp đều là , như vậy có nghĩa là tiểu nha đầu lừa gạt . Tiểu nha đầu lại gạt người sao? Có thể lắm. Gạt người vốn là sở thích đùa giỡn của nàng mà, từng nếm qua rồi. Nhưng, tiểu nha đầu có thể đem lửa thiêu cả Thuận vương phủ rồi sau đó đứng bên vỗ tay xem náo nhiệt, cũng bắt nạt, lừa gạt thiếu nữ nào đó.


      Vì thế, Ngọc Điệp dối


      Nếu như những lời tiểu nha đầu , như vậy pháo đài xây dựng trong lòng nhiều năm qua sụp đổ mất. Vì vậy từ đầu đến cuối, đứng phương diện tình cảm mà , tình nguyện lựa chọn tin tưởng Ngọc Điệp.


      Nếu như Úc Phi Tuyết lừa , cùng lắm chỉ là đôi vợ chồng trẻ ồn ào đấu khẩu, có cách xử trí tiểu nha đầu nghe lời kia.


      Nếu như đúng là Ngọc Điệp lừa , như vậy, mọi việc còn đơn giản nữa rồi.


      Vì sao nàng lại đến? Tại sao lại dùng tính mạng để đổi lấy niềm tin của ? Nàng ở bên cạnh nhiều năm như vậy là vì mục đích gì?


      "Vương gia?" Thấy Lãnh Dịch Hạo suy nghĩ sâu xa đáp, Cảnh Thu càng thêm nghi ngờ.


      Ánh mắt Lãnh Dịch Hạo tỏa ra khí lạnh: ", bản vương sao lại có thể nghi ngờ chính ân nhân cứu mạng của mình được, Cảnh Thu, ngày mai, bản vương đại hôn."


      "Cái gì?" Cảnh Thu nghĩ rằng mình nghe lầm. Sao lại nhảy sang đại hôn rồi?


      "Truyền lệnh xuống, ba ngày sau, bản vương phong Ngọc Điệp làm Trắc phi. Đợi đến khi nàng sinh được con nối dòng cho bản vương liền lập làm chính phi."


      Cảnh Thu phát sắc mặt Lãnh Dịch Hạo đầy vẻ lạnh lùng mà chưa từng thấy, vì vậy dám lắm miệng, chỉ thông minh dạ tiếng.


      Nhìn vầng trăng độc trong đêm dài, Lãnh Dịch Hạo lần đầu tiên nhận ra, phòng rất lớn, rất lạnh. Nhưng trong mảnh u tĩnh, khoé môi Lãnh Dịch Hạo lại cong lên.


      Tiểu nha đầu, sớm muộn gì nàng cũng phải trở về thôi.


      ***


      Tiểu Thương Sơn, đỉnh núi Thanh Liên, tổng đàn của Thần Vực.


      lúc n trong núi rừng u tĩnh truyền ra tiếng hét đầy xấu hổ xen lẫn phẫn nộ của Úc Phi Tuyết: "Đồ biến thái! lại gạt ta!"


      Lúc nàng cầm hưu thư, chỉ nhìn hai chữ "Hưu thư" trước mắt liền có tâm tình nhìn xuống nữa, chỉ liếc mắt qua cái liền xoay người .


      Mà nay cẩn thận xem lại, Lãnh Dịch Hạo hưu nàng vì tội gian dâm! Nhưng việc làm nàng căm tức nhất chính là thời gian Lãnh Dịch Hạo viết giấy.


      Năm nay ràng là năm Nhâm Tý, nhưng cái tên biến thái kia lại viết là năm Nhâm Ngọ, cách khác, nàng phải chờ ba mươi năm nữa hưu thư này mới có hiệu lực!


      Úc Phi Tuyết phát điên mất rồi! Chắc chắn là Lãnh Dịch Hạo cố ý, chẳng trách lúc ấy cười gian trá đến vậy! được, nàng phải xuống núi bắt viết lại bức hưu thư khác!


      "Tuyết Nhi!" Phong Vô Ngân giữ chặt vai Úc Phi Tuyết, ấm áp nhìn khuôn mặt nhắn của Úc Phi Tuyết đầy vẻ căm phẫn. " ra hưu thư viết như thế nào cũng quan trọng. Quan trọng là nàng có thể ở bên cạnh ta."


      Lời của Phong Vô Ngân như gió khiến Úc Phi Tuyết đột nhiên có cảm giác như làn gió xuân mơn trớn mặt mình, nhàng khoan khoái: "Tiểu sư phụ..."


      Tiểu sư phụ thổ lộ với nàng sao? Khuôn mặt nhắn của Úc Phi Tuyết bỗng ửng hồng, đôi mắt như sao sáng lấp lánh.

    2. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 120: Tuyết Nhi, nàng đồng ý gả cho ta chứ?
      Edit: Cà phê (ss sr em, ss k nhớ nổi nick của em T.T)
      Beta: Hana, Đông Tử

      Phong Vô Ngân yên lặng nhìn Úc Phi Tuyết, mấy tháng gặp, nàng trở nên xinh đẹp, gò má hồng hào, đôi môi đỏ mọng, mắt sáng như sao, cơ thể đẹp tựa trăng rằm. Lãnh Dịch Hạo chăm sóc nàng rất tốt, khiến nàng từ cây đậu khô khan biến thành đóa sen rạng ngời.


      "Tuyết Nhi, nàng đồng ý gả cho ta chứ?" Phong Vô Ngân đột nhiên mở miệng khiến Úc Phi Tuyết giật mình>"Hả... ?" Trả lời sao đây? Việc này quá bất ngờ khiến tim nàng ngừng nhảy loạn.




      <> "Nếu như nàng quan tâm đến bức hưu thư kia, ta thay nàng tìm Lãnh Dịch Hạo. Nàng cứ ở chân núi nghỉ ngơi tốt, đây là nơi nấp tốt nhất ở Tiểu Thương Sơn, phong cảnh rất đẹp, ngày mai ta cùng nàng dạo xung quanh, hôm nay nàng cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm chút ." Phong Vô Ngân nở nụ cười mang theo ân cần, Úc Phi Tuyết thích nhất là ánh mắt của Phong Vô Ngân lúc nhìn nàng, ánh mắt này khiến nàng cảm thấy dường như mọi thứ thế giới đều tồn tại, chỉ có mình nàng thôi. Cũng chỉ có lúc nhìn nàng, ánh mắt của mới dịu dàng lưu luyến như thế.




      <> "Tuyết Nhi, nàng phải vội vàng trả lời ta. Ta đợi đến lúc nàng đồng ý. Bây giờ, nàng hãy nghỉ ngơi cho tốt."




      <> "Tiểu sư phụ...". Úc Phi Tuyết thấy trong lòng ấm áp, tiểu sư phụ chưa bao giờ miễn cưỡng nàng, luôn cho nàng gian thoải mái, rồi đáp ứng tất cả cầu của nàng.




      <> "Tuyết Nhi.". Phong Vô Ngân nhàng ôm Úc Phi Tuyết vào lòng. Mùi hương người thanh tao lại nhàng khoan khoái khiến Úc Phi Tuyết kìm lòng được, hít sâu hơi, cảm giác quen thuộc khiến nàng mềm lòng, rồi bỗng nhiên nàng mở mắt ra.




      <> Lúc nàng ngửi thấy mùi hương này, nàng lại nghĩ tới Lãnh Dịch Hạo.




      <> *




      <> Úc Phi Tuyết trằn trọc ngủ được. Vừa nhắm mắt lại, trong đầu nàng lại lên nụ cười gian trá của Lãnh Dịch Hạo, vất vả lắm mới ngủ thiếp , nàng lại cuộn tròn như con mèo , đêm trong núi khá lạnh, áo ngủ bằng gấm mặc dù rất mềm mại, nhưng mình giường cũng rất lạnh.




      <> Trong lúc mơ màng, bàn tay ấm áp đặt lên khuôn mặt nhắn của nàng, cảm giác nhàng khoan khoái quen thuộc khiến Úc Phi Tuyết nhịn được khẽ lẩm bẩm tiếng, dựa sát vào bàn tay ấy.




      <> Phong Vô Ngân ánh mắt dịu dàng, khó nén nổi tình cảm cúi đầu xuống, từ từ tới gần khuôn mặt của Úc Phi Tuyết. Hương thơm của riêng Úc Phi Tuyết tràn ngập quanh chóp mũi Phong Vô Ngân, đúng lúc này, Úc Phi Tuyết ngủ bé kéo cổ Phong Vô Ngân, nhàng gọi tiếng: "A Hạo..."




      <> Nụ cười mặt Phong Vô Ngân nhất thời ngưng lại.




      <> "Chủ nhân." Ngoài cửa có tiếng gọi trầm thấp, Phong Vô Ngân đặt bàn tay bé của Úc Phi Tuyết vào trong chăn, xoay người ra cửa.




      <> "Chủ nhân, người của Lãnh Dịch Hạo lẻn vào Tiểu Thương Sơn, mấy chục cao thủ tập hợp ở dưới đỉnh Thanh Liên ba dặm."




      <> Phong Vô Ngân chậm rãi gật đầu, biết Lãnh Dịch Hạo bỏ qua cơ hội tốt như vậy. cố ý để Úc Phi Tuyết , sau đó bám theo, mục đích là để tìm được nơi ở của bọn họ. Tên Lãnh Dịch Hạo này, cho dù trong lòng có Tuyết Nhi, chỉ sợ vị trí của Tuyết Nhi cũng có giới hạn, vì những thứ trong lòng cũng quá nhiều.




      <> Nếu như vậy đừng trách ta đây vô tình.




      <> Phong Vô Ngân chậm rãi giơ tay lên: "Bày trận."




      <> "Dạ."




      <> Trong bóng đêm, vài thân ảnh bay xuống đỉnh Thanh Liên, trận gió tanh mưa máu giờ mới bắt đầu.




      <> Phong Vô Ngân canh giữ ở cửa Úc Phi Tuyết, lặng lẽ nhìn vầng trăng độc phía chân trời, trận pháp do chính bày ra, thiên hạ người nào có thể phá, cũng người nào có thể sống sót.




      <> Lãnh Dịch Hạo cho là lần này có thể đánh vào núi Thanh Liên cũng quá khinh thường rồi.




      <> Trong phòng, Úc Phi Tuyết ngủ rất say.




      <> Hai ngày sau, Phong Vô Ngân đưa Úc Phi Tuyết du lãm thắng cảnh đỉnh Thanh Liên, đường , nàng thấy Mã Thiên Ba cùng các huynh đệ của đỉnh núi, thấp thoáng phía xa nàng cũng thấy được Thuận vương phủ dưới đám mây.




      <> "Tứ tiểu thư, tên Lãnh Dịch Hạo kia đúng là có mắt, người yên tâm, ta bảo đảm là tiên sư tốt gấp trăm lần Lãnh Dịch Hạo kia! Để cho Lãnh Dịch Hạo cùng Ngọc Điệp chết !" Rượu say, Mã Thiên Ba lớn tiếng .




      <> "Sao ngươi biết Ngọc Điệp?" Chuyện đáng xấu hổ nàng bị Ngọc Điệp trêu đùa truyền ra rồi sao?




      <> Mã Thiên Ba ợ hơi rượu: "Bây giờ cả Ấp Thành này có người nào biết..."




      <> "Mã bang chủ, ngươi uống say rồi." Phong Vô Ngân từ từ mở miệng.




      <> Tiểu sư phụ có chuyện giấu nàng! Úc Phi Tuyết tiến lên đoạt lấy chén rượu tay Mã Thiên Ba: "Ta hỏi ngươi, có phải mọi người đều biết rồi ?"




      <> Mã Thiên Ba lập tức gật đầu: "Đúng vậy! Lãnh Dịch Hạo làm ầm lên như vậy, mang theo tân Vương phi dạo phố, giống như thị chúng, dĩ nhiên tất cả mọi người đều biết rồi."




      <> "Tân Vương phi?" Úc Phi Tuyết trong lòng chua xót, hay ột Lãnh Dịch Hạo, nàng vừa , liền đem tân Vương phi ra ngoài!




      <> "Phải! Chính là Ngọc Điệp!" Mã Thiên Ba mở miệng là ngừng được.




      <> Phong Vô Ngân than tiếng, để đũa xuống tới bên người Úc Phi Tuyết.




      <> "Tiểu sư phụ! người sớm biết, đúng ?" Úc Phi Tuyết quay đầu lại nhìn Phong Vô Ngân, trong ánh mắt ấm áp kia chất chứa biết bao quan tâm lo lắng.




      <> "Đúng, nhưng ta muốn nàng vui. Cho nên cho nàng biết." Giọng của Phong Vô Ngân như làn gió mát ôn hòa, thể an ủi lo lắng trong lòng Úc Phi Tuyết, ngược lại lại khiến lòng nàng bỗng nhiên đau nhói! Nàng vì tên biến thái chết tiệt kia mà vui vẻ sao? , nhất định đâu!




      <> "Ta vui? Cuối cùng cũng bớt được tên ôn thần quấn lấy ta, biết ta vui vẻ thế nào đây!" Úc Phi Tuyết sảng khoái quay người lại, vỗ vai Mã Thiên Ba:




      <> "Bổn nương hôm nay rất vui! Lại đây uống rượu !"




      <> Úc Phi Tuyết gọi vò rượu rồi uống cùng đám người Mã Thiên Ba.




      <> Trong lòng có gì đó xót xa muốn trào ra, thể để nó ra, nên, phải uống rượu!




      <> Phong Vô Ngân im lặng, lẳng lặng chờ đợi bên cạnh Úc Phi Tuyết. Đến khi nàng uống say, Phong Vô Ngân mới ôm lấy Úc Phi Tuyết, mang nàng về phòng.




      <> Hương thơm của nữ nhi quanh quẩn bên chóp mũi Phong Vô Ngân, cơ thể Úc Phi Tuyết mềm mại rúc trong ngực , giống như đứa trẻ mới sinh hoàn toàn có chút đề phòng, làm người khác phải thương . Gương mặt trắng mịn nhuốm men say, đỏ hồng mảng, hơi thở nhàng đều đều đập vào lồng ngực Phong Vô Ngân khiến thân thể Phong Vô Ngân nhịn được căng thẳng.




      <> Dù sao cũng là nam nhân!

    3. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 121: Chưa bao giờ thấy bất lực như thế này.
      Edit: Cà phê
      Beta: Hana, Đông Tử

      [​IMG]

      lúc này, men say xông lên trong người khiến Úc Phỉ Tuyết như cảm thấy gì đó, đột nhỉên vặn vẹo thân mình, giãy giụa:


      "Đồ biến thái! Buông ta ra! Đừng có chạm vào ta! mà tìm Ngọc Điệp của ngươi !"


      "Tuyết Nhi! Tuyết Nhi, là ta! Là tiểu phụ!" Phong Vô Ngân kiềm chế nhiệt huyết sục sôi trong lòng, vất vả lắm mới đặt được Úc Phi Tuyết lên giường, còn Úc Phi Tuyết lại cước đá xuống giường.


      Ôi cái con nhóc này! Khuôn mặt Phong Vô Ngân vốn dĩ luôn bình tĩnh giờ cũng bị nàng biến thành 'mây mù giăng lối'. Tại sao lại cảm thấy nha đầu này như có ba đầu sáu tay, hai tay của căn bản đủ dùng!


      "Lừa đảo! Ngươi là kẻ lừa gạt! Ngươi lừa ta vui vẻ lắm sao? Đùa vui lắm hả?" Úc Phi Tuyết đưa tay túm lấy tai của Phong Vô Ngân.


      !" Phong Vô Ngân hoàn toàn biết nên làm gì, đẩy cái tay này ra cái tay khác lại tới.


      "Biến thái, ta biết trong lòng ngươi chỉ có Ngọc Điệp, ta biết mà! Ngươi tránh ra! Ta cần ngươi! Tránh ra! " Úc Phi Tuyết vô cùng nóng nảy, tại sao quanh chóp mũi cứ phản phất mùi hương thanh nhã kia, đó là mùi của Lãnh Dịch Hạo, nàng thích! Cho nên, ngay cả võ công nàng cũng dùng tới.


      Phong Vô Ngân nghiêng người tránh được phi cước của Úc Phi Tuyết, nghiêng người cái nữa tránh được cú đấm của nàng. Nào ngờ, nha đầu kia cả thân thể cũng đánh thẳng đến, nếu tránh Úc Phi Tuyết tất nhiên ngã xuống đất. Cho nên, Phong Vô Ngân thể làm gì khác hơn là mở ra hai cánh tay, tiếp được Úc Phi Tuyết, đồng thời trước ngực nhận hai cú đấm rất mạnh của nàng.


      Rốt cục Úc Phi Tuyết cũng yên tĩnh , đại khái là giãy giụa mệt mỏi, men say bốc lên, hờn dỗi cũng trút hết ra nên thấy sảng khoái hơn. Tóm lại, nàng an tĩnh lại, bám ở người Phong Vô Ngân giống như chú gấu Koala.


      Phong Vô Ngân thở phào nhõm, chưa bao giờ thấy bất lực như lúc này. Võ công Úc Phi Tuyết là do dạy, xét về võ công, Úc Phi Tuyết dĩ nhiên phải là đối thủ của , hoàn toàn có thể điểm huyệt đạo của nàng, nhưng mà làm vậy được. Vì thế làm gì khác hơn là để nàng trút giận xong, tự mình thu binh. Lúc này nhàng đặt Úc Phi Tuyết lên giường, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh như bông hoa thủy tiên, ánh mắt trước nay luôn thờ ơ với hết thảy của Phong Vô Ngân bỗng nhiên xuất đơn, Lãnh Dịch Hạo, quan trọng như vậy sao?


      Ngày hôm sau, Úc Phi Tuyết tỉnh lại, Phong Vô Ngân vẫn ngồi ở trước giường. Dụi dụi mắt cho tỉnh táo, Úc Phi Tuyết ngạc nhiên: "Tiểu sư phụ?"


      "Nàng tỉnh?" Phong Vô Ngân ấm áp cười.


      "Sao người lại ở đây?" Úc Phi Tuyết nhất thời chưa khôi phục tinh thần, nhất là, nàng vừa mới động đậy liền thấy đầu đau như muốn nứt ra.


      Phong Vô Ngân cười nhạt tiếng, đứng dậy tới bên cạnh bàn. Cầm lấy lọ rượu thuốc trở lại bên cạnh bàn: "Nằm , ta giúp nàng xoa bóp."


      "Hả --" Úc Phi Tuyết đột nhiên biết ứng phó như thế nào. Tiểu sư phụ lại giúp nàng xoa đầu?


      Đôi mắt trong như nước ngừng chuyển động, nàng nằm mơ sao? Tại sao lại có cảm giác ?


      "Tuyết Nhi." Phong Vô Ngân nhàng gọi.


      "Hả?"


      "Tại sao lại đồng ý theo ta?" Phong Vô Ngân giọng hỏi.


      "À ....." Đôi mắt trong như nước của Úc Phi Tuyết lại đảo liên hồi.


      Tại sao? Vấn đề này cũng hơi phức tạp. Ban đầu lúc ở kinh thành, nàng chỉ muốn ở cùng tiểu sư phụ cho nên mới đồng ý. Sau đó vẫn muốn ở cùng tiểu sư phụ là vì muốn chung với Lãnh Dịch Hạo. Cho nên có thể là vẫn hy vọng được ở cùng tiểu sư phụ. Nhưng lúc trước với lúc sau hình như giống nhau nữa, Úc Phi Tuyết tổng kết lạỉ.


      Phong Vô Ngân cũng muốn miễn cưỡng nàng, ngược lại hỏi: "Nếu như tiểu sư phụ hy vọng có thể cùng nàng lưu lạc chân trời, nàng có đồng ý ?"


      Lần này Úc Phi Tuyết gật đầu: "Đồng ý!". Trước giờ đây vẫn là mơ ước của nàng, cũng là động lực để nàng tới Ấp Thành.


      "Vậy sau này nàng có thể luôn ở bên tiểu sư phụ, tiểu sư phụ bảo đảm, nhất định thương nàng, bảo vệ nàng, được ?" Lời của Phong Vô Ngân nhàng mà lưu luyến, giống như mang theo hơi gió xuân, làm cho lòng người thoải mái, vui vẻ.


      "Tiểu sư phụ.............." Úc Phi Tuyết cảm động nhìn tiểu sư phụ. Từ ngày nàng bắt đầu gặp gỡ Phong Vô Ngân, nàng dường như luôn chờ đợi câu ấy, cho dù vật đổi sao dời, cảm xúc bây giờ và tâm trạng lúc trước rất khác nhau, nhưng dù sao cũng là mong muốn mà nàng theo đuổi nhiều năm đến bây giờ mới có được, hai mắt Úc Phi Tuyết phủ lớp sương mù.


      "Tuyết Nhi" Phong Vô Ngân dịu dàng vỗ lên khuôn mặt nhắn của Úc Phi Tuyết, hơi thở thanh nhã nhàng phả vào mặt Úc Phi Tuyết: "Tuyết Nhi, lấy ta nhé, được ?


      Lần này, là ràng. Tiểu sư phụ hoàn mỹ như thần tiên ở trước mắt của của nàng, giọng ấm áp truyền cảm truyền vào tai Úc Phi Tuyết, giống như mang theo mê hoặc.


      "Tuyết Nhi....." Phong Vô Ngân nhàng nhích tới gầnÚc Phi Tuyết, hơi thở của , Úc Phi Tuyết chưa bao giờ có thể cưỡng lại.


      Từ từ nhắm mắt lại, hít thở sâu.


      Nàng luôn thích tiểu sư phụ, cuối cùng cũng cầu hôn nàng.


      Nhưng, đúng lúc này, trước mặt Úc Phi Tuyết thoáng qua gương mặt tà ác cùng đôi mắt lạnh lùng của Lãnh Dịch Hạo, ngoắc ngoắc ngón tay với nàng:


      "Nha đầu, lại đây!"


      Vì thế, Úc Phi Tuyết chợt mở mắt ra.


      Đồng thời, ngoài cửa truyền tới tiếng thông báo:


      "Chủ nhân, Lãnh Dịch Hạo mang theo lượng lớn nhân mã tấn công núi Thanh Liên. Hơn nữa...."


      Úc Phi Tuyết thở phào nhõm, may là có người tới, nếu đúng là nàng biết nên làm sao bây giờ. Nhưng vừa nghe thấy ba chữ Lãnh Dịch Hạo, trong lòng Úc Phi Tuyết lần nữa thầm "Tên biến thái đó tới đây làm cái gì?"


      "." Phong Vô Ngân xưa nay luôn thờ ơ, nay mặt lên kinh ngạc nhưng cũng biến mất rất nhanh. Lãnh Dịch Hạo, ngươi quả nhiên lợi hại. Cho dù là người của ngươi chết toàn thây, ngươi vẫn có thể chuẩn xác tìm được Thần Vực tổng đà này!


      "Hơn nữa quân kỳ Lãnh Dịch Hạo còn viết hai chữ: Đoạt thê....." Tên thuộc hạ bẩm báo lại dĩ nhiên trong lòng nơm nớp lo sợ.


      "Ta giết !" Úc Phi Tuyết nổi giận đùng đùng xoay người xuống giường.


      "Tuyết Nhi!" Phong Vô Ngân vội bắt lấy cánh tay Úc Phi Tuyết nóng ấm áp như gió, "Nàng , trúng kế của . Bình tĩnh đừng nóng vội."

      Có lý. Úc Phi Tuyết gật đầu: "Vậy phải làm sao đây?"

    4. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 122: Nha đầu, quả nhiên nàng đến!
      Edit: Cà phê.
      Beta: Hana, Đông Tử.
      Có lý. Úc Phi Tuyết gật đầu: "Vậy làm sao bây giờ?"


      Phong Vô Ngân chỉ hai chữ: "Làm như cũ." Rồi liền giơ cánh tay lên, ý bảo thuộc hạ lui ra.


      Thuộc hạ hiểu ý lui xuống. Núi Thanh Liên này bốn phía bị Phong Vô Ngân bày trận pháp, cho dù là thiên quân vạn mã cũng thể vào. Ý của Phong Vô Ngân là, bày trận.


      Để thuộc hạ lui xuống, Phong Vô Ngân cầm lấy bàn tay Úc Phi Tuyết rồi nhìn thẳng vào mắt nàng: "Tuyết Nhi, nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, nàng đồng ý gả cho ta ?"


      Đồng ý đây?


      Nếu là lúc trước, Úc Phi Tuyết chút do dự gật đầu, sau đó lớn tiếng tuyên bố, ta đồng ý.


      Nhưng nay lại có nhiều thứ bất đồng.


      Nàng có thể gả cho tiểu sư phụ sao? Người hoàn mỹ như vậy, siêu thanh thoát tao nhã như vậy, rồi... biết nên dùng từ gì để miêu tả về người. Nhưng người chính là vị thần trong lòng nàng. Bất kể lúc nào, chỉ cần nghĩ đến tiểu sư phụ, nàng cảm thấy rất ấm áp, rất an toàn. Trước kia là như thế, bây giờ cũng là như thế.


      Mặc dù lúc ở bên cạnh Lãnh Dịch Hạo, người nàng nghĩ đến cũng là tiểu sư phụ. Mỗi khi nghĩ đến tiểu sư phụ là nàng lại có thêm sức mạnh. Vậy nên khi theo tiểu sư phụ, nàng hoàn toàn đồng ý.


      Nhưng gả cho , lại là chuyện khác.


      Úc Phi Tuyết mơ hồ cảm nhận hai người này dường như có điểm khác nhau, nhưng khác ở đâu, nàng nhất thời vẫn chưa biết.


      "Tuyết Nhi, nàng muốn ở cùng ta sao?" Trong mắt Phong Vô Ngân lên thoáng buồn bã đơn.


      " phải, phải! Tuyết Nhi đồng ý ở cùng tiểu sư ph!" Úc Phi Tuyết chưa bao giờ thấy ánh mắt của Phong Vô Ngân bi thương như vậy, ánh mắt của của có thể khiến nàng đau lòng, giống như đồ vật hoàn mỹ có thể bị vỡ vụn. Úc Phi Tuyết vội vã ngăn bi kịch này xảy ra.


      Phong Vô Ngân khẽ mỉm cười: "Tốt lắm, vậy theo ta." dắt tay Úc Phi Tuyết, sâu vào trong Lâm Viên.


      "Chúng ta đâu?" Úc Phi Tuyết hỏi.


      "Xuống núi."


      "Tại sao phải xuống núi?"


      " khi Thần Vực tổng đàn bị bại lộ cũng cần tồn tại nữa." Phong Vô Ngân nhẫn lại giải thích.


      "Vậy phải Lãnh Dịch Hạo mất công toi sao?" Nghĩ tới đây Úc Phi Tuyết cảm thấy rất thoải mái! Lãnh Dịch Hạo rốt cuộc cũng phải là đối thủ của tiểu sư phụ. Nghĩ đến đây, nàng bỗng thấy đắc ý chút chút.


      "Đúng vậy, ngay lúc Lãnh Dịch Hạo phát Thần Vực tổng đàn ở đây, ta cho dời phần lớn nhân mã. tại Thần Vực chỉ lưu lại số người tinh , bọn họ nhanh chóng theo mật đạo rời . Cho dù Lãnh Dịch Hạo có tấn công vào cũng thể thu được gì cả."


      "Vậy người vừa mới "như cũ" là có ý gì?"


      Phong Vô Ngân ngừng lại, chậm rãi xoay người nhìn Úc Phi Tuyết:


      "Là bày trận."


      Khuôn mặt Úc Phi Tuyết đột nhiên tái nhợt. Trận pháp của tiểu sư phụ là vô địch thiên hạ, người nào có thể phá được, vào trận tất vong>"Tuyết Nhi..." Phong Vô Ngân lẳng lặng nhìn Úc Phi Tuyết, đợi lựa chọn của nàng.




      <> Phong Vô Ngân bình thản : "Phải." Trận pháp Thần Vực tổng đàn, là tâm huyết của , là kết tinh của tất cả những tinh hoa mà học được.




      <> Úc Phi Tuyết xoắn xoắn tay, cắn môi, nàng muốn Lãnh Dịch Hạo chết.




      <> "Tuyết Nhi..." Phong Vô Ngân chần chừ trong chốc lát, biết, cuối cùng Úc Phi Tuyết cũng nỡ để Lãnh Dịch Hạo chết.




      <> " , ta ở chỗ này đợi ngươi." Phong Vô Ngân rốt cục cũng buông lỏng tay ra.




      <> Trong mắt Úc Phi Tuyết lên cảm động, tiểu sư phụ quả nhiên là người hiểu nàng nhất.




      <> Nhìn thân ảnh Úc Phi Tuyết biến mất ở trong Lâm Viên, Phong Vô Ngân ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại hít hơi sâu. Hương vị rừng xanh từ từ chảy vào khoang ngực, hòa tan những phiền muộn.




      <> Quả nhiên đội quân của Lãnh Dịch Hạo bị bao vây toàn bộ.




      <> Trận pháp của Phong Vô Ngân danh bất hư truyền. Lãnh Dịch Hạo tỉnh táo phán đoán, bình tĩnh ứng phó, nhưng vẫn đánh lại môn thuật kỳ diệu của Phong Vô Ngân.




      <> Cảnh Thu bám sát bảo vệ Lãnh Dịch Hạo, vết thương người chồng chất. Mắt thấy mũi tên vụt bay đến, Cảnh Thu phi thân lên, kiếm đỡ tên băn lén, lại bị ám khí bên kia gây thương tích lên ngã xuống mặt đất.




      <> "Cảnh Thu." Lãnh Dịch Hạo muốn lại gần đỡ Cảnh Thu nhưng cẩn thận chạm phải cơ quan, trong khoảnh khắc vô số tên bắn lén bay về phía Lãnh Dịch Hạo. "Vương gia cẩn thận!" Cảnh Thu hữu tâm vô lực đành trơ mắt nhìn Lãnh Dịch Hạo phi thân lên đỡ tên bắn lén cho .




      <> Lúc này, nhóm tên khác lại bay đến, Lãnh Dịch Hạo có thể tránh, nhưng nếu Cảnh Thu phải chết, cả và Cảnh Thu cùng chết. "Vương gia mau !" Cảnh Thu đẩy Lãnh Dịch Hạo ra nhưng Lãnh Dịch Hạo lại cầm lấy tay Cảnh Thu




    5. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 123: quyết buông tay, ra có thể giải thích như vậy.
      Edit: cà phê
      Beta: Hana, Đông Tử

      Nương tử?! Ai là nương tử của !


      Úc Phi Tuyết căm giận nhặt mũi tên bên cạnh phóng tới -- dĩ nhiên nàng biết mũi tên này bắn tới Lãnh Dịch Hạo, nhưng để trút hết giận cũng tốt! Đồ biến thái!


      Lãnh Dịch Hạo nhàng phi thân lên, tay cầm mũi tên trung, xoay người cái nữa bay về phía Úc Phi Tuyết.


      Úc Phi Tuyết biết ổn, muốn chạy trốn nhưng được như ý, nàng mới hai bước liền bị cánh tay dài ôm lấy, thân thể xinh đẹp bị kéo vào trong lồng ngực quen thuộc.


      "Nha đầu, ta biết nàng quay lại mà." Lãnh Dịch Hạo cười như hồ ly đắc ý.


      "Tên biến thái, tránh ra! được chạm vào ta!" Úc Phi Tuyết biến thành con nhím, tay đấm chân đá vào Lãnh Dịch Hạo. Tại sao cứ thấy là nàng lại tức giận vậy!


      "Ngươi cũng phong Ngọc Điệp làm Vương phi rồi, còn tới tìm ta làm cái gì? Ngươi quên ngươi bỏ ta rồi sao?"


      "Nương tử ghen tị sao? Yên tâm yên tâm còn ba mươi năm nữa nàng mới bị bỏ, chúng ta có thể từ từ rồi tính." Lãnh Dịch Hạo co cánh tay lại, rất có kinh nghiệm ôm Úc Phi Tuyết từ phía sau lưng, đối đầu trực tiếp với nàng.


      Úc Phi Tuyết dùng cả tay cả chân nhưng uổng phí khí lực, chỉ có thể kêu to: "Ai thèm ghen với ngươi! Biến thái, ngươi buông ra, ta cho ngươi biết, ngươi bỏ ta ta bỏ ngươi! Ta cần ngươi nữa! Ngươi là đồ biến thái, ngươi và ả bảo bối Ngọc Điệp của ngươi chết !"


      Ánh mắt Lãnh Dịch Hạo hơi trầm xuống, khóe môi trêu đùa: "Còn ghen sao!" Ghen có thể, nhưng b được.


      "Có quỷ mới ghen với ngươi! Buông ta ra!" Úc Phi Tuyết giãy dụa có hiệu quả, cúi đầu cắn tay Lãnh Dịch Hạo, cắn được là chạy được.


      Lãnh Dịch Hạo nhíu mày, hai tay vẫn giữ chặt, ôm chặt Úc Phi Tuyết vào trong lòng.


      Ôm nàng mới biết được nhớ nàng thế nào, tiểu nha đầu tinh quái!


      Vốn dĩ cho rằng chỉ mất hồ nước , nhưng lúc mất rồi mới biết, cái mất là cả đại dương. Chỉ cái ôm, nhanh chóng lấp đầy những trống rỗng và đơn trong lòng nhiều ngày qua.


      quyết buông tay, ra có thể giải thích như vậy.


      Đau đớn cánh tay có tính là cái gì? Mặc dù cách lớp vải, nhưng độ ấm từ môi nàng vẫn có thể chạm đến vào nơi sâu nhất trong lòng Lãnh Dịch Hạo.


      "Buông nàng ra." giọng lạnh lùng vang lên cách đó xa. Bóng dáng cao lớn của Phong Vô Ngân đứng lặng ngọn cây, đưa tay về phía sau. Gió thổi bay góc áo , khiến trở lên thoát tục dính bụi trần. Ngũ quan hoàn mỹ lại lạnh lùng, chỉ có khi nhìn Úc Phi Tuyết, ánh mắt của mới thoáng lên chút dịu dàng.


      "Tiểu sư phụ!" Úc Phi Tuyết vẻ mặt mừng rỡ.


      "Phong Vô Ngân!" Ánh mắt Lãnh Dịch Hạo trở nên nguội lạnh.


      "Lãnh Dịch Hạo, ngươi cũng chỉ lợi dụng nàng để tìm được tổng đàn của ta. Bây giờ, ngươi tìm được rồi, mau thả nàng ra."


      Phong Vô Ngần đứng cao nhìn xuống Lãnh Dịch Hạo, phiêu dật như tiên.


      Lãnh Dịch Hạo buông tay, ngược lại càng giữ chặt hơn, ánh mắt tà ác lên tia lạnh lùng, nụ cười môi có độ ấm:


      "Sai rồi, tìm ngươi chỉ là trong những nguyên nhân, ta đến để tìm Vương phi rời nhà của ất vả lắm ta mới tìm được, làm sao có thể dễ dàng để nàng được."


      Úc Phi Tuyết mới nghe hiểu, Lãnh Dịch Hạo theo dõi nàng mới lên núi.


      "Lãnh Dịch Hạo, ngươi lợi dụng ta!" Úc Phi Tuyết xoay người đánh quyền.


      Biến thái, lần trước lợi dụng nàng để bắt Mã Thiên Ba, lần này lợi dụng nàng tới bắt tiểu sư phụ! Đối với Lãnh Dịch Hạo mà , tác dụng của nàng đúng là rất lớn! Trái tim Úc Phi Tuyết thấm lạnh.


      "Nha đầu!" Lãnh Dịch Hạo nắm lấy cổ tay Úc Phi Tuyết, còn chưa kịp giải thích gì thân ảnh màu trắng nhanh chóng chen vào giữa hai người. Lãnh Dịch Hạo cảm giác có cái lạnh đập vào mặt, theo bản năng giơ tay lên che lại.


      Lúc này, Úc Phi Tuyết nhân cơ hội đá văng Lãnh Dịch Hạo, phi thân, nhàng hạ xuống bên cạnh Phong Vô Ngân.


      Lúc Lãnh Dịch Hạo định đưa tay bắt Úc Phi Tuyết cũng muộn, trong tay là ống tay áo của Úc Phi Tuyết, trái tim Lãnh Dịch Hạo bỗng nhiên như rơi xuống vực sâu ngàn trượng.


      Đoạt nữ nhân của ! Lãnh Dịch Hạo phi thân tấn công Phong Vô Ngân.


      ra, chờ cơ hội này lâu rồi.


      Phong Vô Ngân, người sáng lập ra tổ chức Thần Vực thần bí, vẫn võ công của tinh thâm huyền bí, thông thiên văn, dưới tường địa lý, lại hiểu kỳ môn thuật, trong mấy năm lập ra Thần Vực phát triển thành bang hội lớn nhất thiên hạ.


      Phàm là người trong hội, đều có thế mạnh của mình, người tinh thông kỳ môn thuật cũng có rất nhiều. Nếu ở chiến trường, ai ai cũng có thể lấy chọi trăm. Vì vậy đương nhiên khiến cho triều đình chú ý, lại càng tránh được khiến mọi người hoài nghi ý đồ của Phong Vô Ngân.


      Bản thân kẻ lai lịch, thân phận thần bí. Mà nay lại lập ra bang phái có lực uy hiếp như vậy, rốt cuộc mục đích của là gì?


      Hơn nữa người trong Thần Vực hành tung vô cùng bí , quay quay lại liền biến mất thể tìm ra. cũng phải mất cái giá rất lớn mới có thể xác định Thần Vực tổng đàn ở Tiểu Thương Sơn.


      Nhưng Tiểu Thương Sơn là khu vực địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, muốn tìm được vị trí chính xác của tổng đàn đúng là dễ. Cho nên, mới nhân cơ hội Phong Vô Ngân xuất đầu lộ diện, thầm phái người theo dõi đến núi Thanh Liên. Nhưng may, quân đội tinh nhuệ của phái tới bị giết toàn bộ, ai sống sót.


      tự mình xuất binh đến, thứ nhất là để tìm Phong Vô Ngân, nhưng quan trọng hơn là, muốn dẫn Úc Phi Tuyết . Đáng tiếc nha đầu này chỉ biết lợi dụng nàng, mà biết tìm nàng mất bao nguy hiểm!


      Lãnh Dịch Hạo chưa bao giờ đánh trận mà nắm chắc trận chiến, chắc chắn, thậm chí biết chắc chắn thất bại cũng vẫn phải tới. Nhưng đánh cuộc, đánh cuộc Úc Phi Tuyết nhất định xuất , đánh cuộc Úc Phi Tuyết nhất định nỡ nhìn chết!


      Việc nước và thù riêng cùng chiếm chọn suy nghĩ, Lãnh Dịch Hạo ra chiêu hết sức ác liệt. Phong Vô Ngân nhàng đẩy Úc Phi Tuyết ra sau, thân ảnh nhàng bình tĩnh tiếp chiêu.


      "Đừng đánh!" Úc Phi Tuyết kêu cũng vô dụng.


      Lãnh Dịch Hạo và Phong Vô Ngân giao thủ, chiêu nào cũng tàn nhiễn, kiên quyết lại mạnh mẽ, mỗi chiêu lướt qua như trận gió lạnh. người phiêu dật thong dong, chiêu thức có vẻ mềm mỏng nhưng lại thầm có lực.


      Rốt cục Phong Vô Ngần dùng chiêu chiến thắng, đẩy Lãnh Dịch Hạo lui mấy bước.


      "Dừng tay, dừng tay!" Úc Phi Tuyết cũng tìm được cơ hội chen vào giữa hai người.


      "Đừng động thủ nữa! Có nghe thấy hả!"


      Phong Vô Ngân nhàng thu tay lại, đứng ở bên, ánh mắt dịu dàng nhìn Úc Phi Tuyết.


      Úc Phi Tuyết quay đầu nhìn vào Lãnh Dịch Hạo, khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Dịch Hạo dưới ánh mặt trời toát lên vẻ tao nhã, đôi môi m khẽ cong khiến khuôn mặt thêm mấy phần hấp dẫn, đôi mắt vẫn lạnh lẽo như trước, còn ánh mắt mang theo chút tình cảm nào, như dòng nước lạnh thấm vào tim Úc Phi Tuyết.


      khuôn mặt của Úc Phi Tuyết lên vẻ đơn: "Lãnh Dịch Hạo, ngươi chưa bao giờ thích ta sao? A Khánh đúng, chẳng qua ta chỉ là đồ chơi của ngươi, để cho ngươi tiêu khiển mà thôi."


      Đây là lời lúc và Lãnh Dịch Khánh cãi nhau, ngờ bị tiểu nha đầu nghe thấy, ánh mắt Lãnh Dịch Hạo trầm xuống.


      "Bây giờ, ta lại thêm giá trị lợi dụng. Ta có phải là nên vui mừng ?" Úc Phi Tuyết nhếch môi cười mỉa mai, nàng cảm giác như ngực bị thứ gì đâm vào, rất đau.


      Sao lúc đầu nàng lại ngốc như vậy, ở lại bên người Lãnh Dịch Hạo? Vì sao nàng lại cho rằng Lãnh Dịch Hạo tin tưởng nàng? Tại sao nàng phải thương tâm vì chuyện của Ngọc Điệp? ra , nàng xứng. Bởi vì thích người nên như vậy. Trong lòng Lãnh Dịch Hạo vốn dĩ có nàng, trong mắt cũng có nàng.


      "Nha đầu, nếu như ta phải, nàng tin sao?" Lãnh Dịch Hạo chậm rãi mở miệng.


      Úc Phi Tuyết lạnh lùng cười: "Lãnh Dịch Hạo, ta vẫn còn giá trị lợi dụng sao? Ta đây là may mắn. Có điều ta cũng thích bị người ta lợi dụng. Ta cũng biết, trong lòng ngươi chỉ có Ngọc Điệp, cần gì nhất định phải giữ ta ở bên cạnh ngươi. Ta hay ở đối với ngươi mà cũng quan trọng, ngươi vẫn nên trở về tìm Ngọc Điệp . Bắt đầu từ hôm nay, ta, Úc Phi Tuyết và ngươi có bất kì quan hệ nào nữa. Ngươi cần phải đến tìm ta, ta cũng muốn gặp lại ngươi."


      Úc Phi Tuyết đoạn tuyệt xong, tiến lên khoác cánh tay Phong Vô Ngân, ràng từng câu từng chữ: "Còn nữa, ta muốn cho ngươi biết, ta đồng ý gả cho tiểu sư phụ rồi."


      Trong ánh mắt Phong Vô Ngân bùng lên ngọn lửa ấm áp, cánh tay vung lên mang theo trận sương khói, che tầm mắt mọi người. Lúc Lãnh Dịch Hạo thoát ra khỏi lớp sương, Phong Vô Ngân và Úc Phi Tuyết sớm chẳng biết đâu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :