1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử,đừng nghịch nữa- Lam Yên Hiểu Nguyệt-162 chương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 114: Con thỏ ăn cỏ gần hang
      Edit: phiyen33
      Beta: Đông Tử
      Nhìn Lãnh Dịch Hạo đối với nữ nhân khác dịu dàng như vậy, Úc Phi Tuyết đột nhiên thấy trong lòng lạnh lẽo.


      Bây giờ, nữ nhân này có đúng là Ngọc Điệp hay còn quan trọng nữa. Quan trọng là vào lúc này Úc Phi Tuyết chợt nhận ra, thứ nàng muốn, Lãnh Dịch Hạo thể cho nàng được.


      Nếu như trước đây là do nàng ngây thơ, mới biết được cái gì gọi là tình , lúc này đây, khi nhìn Lãnh Dịch Hạo cúi đầu dịu dàng nhìn Ngọc Điệp, nàng đột nhiên nhận ra.


      Thứ nàng muốn, là duy nhất... Mà nàng phải người duy nhất của Lãnh Dịch Hạo.


      Ngọc Điệp nhàng lắc đầu, tại góc khuất Lãnh Dịch Hạo nhìn thấy được, ả ta nhướng mày nhìn Úc Phi Tuyết đầy vẻ đắc ý. Ý tứ của ả rất ràng, nhìn chưa? Người Lãnh Dịch Hạo quan tâm nhất, luôn luôn là ả.


      Lần này, Úc Phi Tuyết đột nhiên tức giận nữa.


      Nữ nhân này, chỉ muốn đến xem dáng vẻ tức giận của nàng, nếu như nàng nổi giận, đúng là rất ngu ngốc rồi.


      Đôi mắt trong suốt của Úc Phi Tuyết sáng lên, nàng chậm rãi bước tới bên cạnh bàn ngồi xuống, ung dung rót chén nước, khẽ nhấp ngụm: "Lãnh Dịch Hạo, phải ngươi tự nhận là rất thông minh sao? Ta lại thấy ngươi rất ngu ngốc!"


      Lãnh Dịch Hạo nheo mắt, ánh mắt nghiêm nghị đầy nguy hiểm liếc qua. Nữ nhân này lại muốn giở trò gì?!


      "Ngươi mới biết Úc Phi Tuyết ta sao? Nếu như ta muốn hại nàng ta, sao có thể lần nào cũng đều ngốc nghếch giết gà trước cửa, làm bẩn nơi ở của chính mình?"


      So sánh rất thú vị khiến Cảnh Thu đứng bên nhịn cười được. Lãnh Dịch Hạo được gì, sắc mặt lạnh băng, tà mâu híp lại, trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn ra


      Mặt Ngọc Điệp đột nhiên lộ vẻ hiểm, chỉ là trong nháy mắt, liền khôi phục lại vẻ nhu nhược vô tội như trước: "Vương phi, người cái gì? Thiếp nghe hiểu."


      "Nghe hiểu ngươi câm miệng lại cho ta! Bản vương phi chuyện với Vương gia, lúc nào đến phiên ngươi tới xen mồm!" Úc Phi Tuyết lạnh lùng quát tiếng, ba lần bốn lượt bị ả giở trò hại, nếu như nàng đánh trả, nàng phải là Úc Phi Tuyết!


      Lúc này, sắc mặt Lãnh Dịch Hạo trở nên tái nhợt xấu xí, nàng cũng làm như thấy. Dù gì Lãnh Dịch Hạo cũng để ý đến cảm giác của nàng, nàng việc gì phải để ý sắc mặt Lãnh Dịch Hạo! Nàng ra dáng Vương phi kiêu ngạo, bắt đầu dạy người.


      "Ngươi là người Vương gia từng thích, cũng có địa vị, nhưng ngươi chỉ là thị thiếp nho , theo quy củ, ngươi còn phải hướng bản vương phi hành lễ châm trà, nhưng ta miễn cho ngươi. Đỡ phải đến lúc đó ngươi bị vẹo chân đau lưng, lại bảo do lỗi của bản vương phi ta. Nếu như ngươi nghe hiểu, câm miệng của ngươi lại cho ta."


      Úc Phi Tuyết xong, lại nhìn đến Lãnh Dịch Hạo nãy giờ được lời: "Thông minh, cơ trí như Thuận Vương gia, chẳng lẽ ngươi cảm thấy kỳ quái sao? Mỗi lần đều đúng lúc nàng ấy đến tìm ta là xảy ra chuyện. Thỏ còn ăn cỏ gần hang, Úc Phi Tuyết ta lại bốn lần đều ngay tại cửa hại người, điều này phải đưa tóc cho người túm sao? Nếu như ta thực muốn hại nàng ấy, ta có thể bảo đảm cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội phát , lại càng đưa tóc cho ngươi túm!"


      "Còn nữa, thủ đoạn của Úc Phi Tuyết ta ngươi từng thử qua. Ta sao có thể dùng thủ đoạn như thế! Nếu như ta muốn đem rắn dọa nàng ấy, ta dùng con, mà dùng cả bầy! Hơn nữa cũng ở chỗ này, mà là đặt trong chăn, trong quần áo hoặc trong tóc của nàng ta!"


      "Nhưng mà giờ ta gì ngươi cũng tin, chờ lúc ngươi rảnh rỗi tin tưởng lời ta , ta có thể cho ngươi cái gì vừa xảy ra, nhưng tại ta muốn lãng phí nước bọt."


      "Ta nhiều như vậy, chuyện ngươi thích nghe, ta cũng xen vào. Bây giờ, cần biết ngươi có hiểu những gì ta hay , hãy mang nữ nhân của ngươi lập tức ra khỏi của ta!"


      Úc Phi Tuyết xong, phất tay áo xoay người, mặc kệ đôi "Gian phu dâm phụ"!


      Trong gian phòng, lặng lẽ tịch mịch, Lãnh Dịch Hạo nheo đôi mắt cuốn hút mê người nhưng lạnh lẽo lại, vẫn được gì.


      "Vương gia, Vương phi, hai người đừng cãi nhau, để Tiểu Điệp lời, có được ? Tiểu Điệp chỉ câu, câu thôi." Trong bầu khí trầm mặc, thanh Ngọc Điệp dịu dàng vang lên.


      "Vương gia, chàng hiểu lầm Vương phi rồi. Vương phi cũng biết Tiểu Điệp sợ rắn, cho nên mới cầm thứ này chơi. Thế nhưng nàng cũng muốn làm ta sợ. đấy."


      "Nếu như Ngọc Điệp đến tìm Vương phi, Vương gia hiểu lầm Vương phi, Vương phi cũng tức giận, đều là lỗi của Ngọc Điệp, đó! Hai người đừng tức giận, Ngọc Điệp ở Đào Hoa uyển, bao giờ ... ra ngoài nữa, bao giờ ... tìm đến Vương phi nữa. Hai người đừng tức giận, có được ?"


      Đúng là nữ nhân nham hiểm! Luôn luôn lấy lùi làm tiến!


      "Vương gia, chúng ta quay về Đào Hoa uyển, Tiểu Điệp hứa nghe lời Vương gia , có được ?" Ngọc Điệp lắc lắc Lãnh Dịch Hạo.


      Con ngươi Lãnh Dịch Hạo đầy vẻ bình tĩnh cách kỳ lạ, chậm rãi đẩy Ngọc Điệp ra, từng bước về phía Úc Phi Tuyết.


      Từ phía sau truyền đến luồng khí lạnh buốt khiến Úc Phi Tuyết tự chủ được xoay người lại.


      Khuôn mặt tuyệt thế của Lãnh Dịch Hạo mang theo nét lạnh lùng, từng bước tiến tới gần, Úc Phi Tuyết thể lui về phía sau bước, cho đến khi sau lưng chạm vào bức tường lạnh như băng.


      "Rầm" tiếng, nắm đấm Lãnh Dịch Hạo rơi ngay mặt tường dọa Úc Phi Tuyết giật mình.


      "Nàng khảo nghiệm ta, hay muốn khiêu khích ta?" Thanh trầm thấp của trong ánh mắt lên vài phần lợi hại, "Chuyện ngày hôm nay, nàng phải cho ta lời giải thích. Có điều phải bây giờ. Nha đầu, cho dù nàng gây chuyện thế nào, ta cũng quản nàng, thế nhưng có hai việc, nàng nên làm. Thứ nhất, nàng nên phản bội ta. Thứ hai, nàng nên thương tổn Tiểu Điệp. Từ lúc nàng phản bội ta, để cho Mã Thiên Ba chạy thoát, ta còn có thể tin tưởng nàng sao?"


      Úc Phi Tuyết chỉ cảm thấy trong lòng trận bế tắc, hô hấp gian nan. Tim giống như bị vật gì cắt thành từng mảnh . tin nàng, cho dù nàng ràng như vậy, vẫn tin nàng.


      Trong mắt nóng lên, có vật gì theo viền mắt chảy xuống.


      Lãnh Dịch Hạo liếc nhìn nàng cái, xoay người ôm Ngọc Điệp rời .


      Đêm tĩnh mịch, trong thư phòng, Lãnh Dịch Hạo suốt đêm ngủ.


      "Vương gia, nên nghỉ chút." Cảnh Thu ở bên cạnh lại lần nữa nhắc nhở.


      "Cảnh Thu..." Lãnh Dịch Hạo muốn lại thôi.


      "Vương gia!" Cảnh Thu chăm chú lắng nghe, lại có nhiệm vụ mới rồi.


      "Còn nhớ quê nhà của Ngọc Điệp ?"


      "Nhớ, thưa Vương gia. Lúc Ngọc Điệp được Vương gia cứu tại chiến trường, nàng ấy mình là người ở Đồ Long Sơn cách Ấp thành ba dặm." Cảnh Thu kính cẩn đáp lại.


      " Đồ Long Sơn chuyến, đến nơi Ngọc Điệp , điều tra cẩn thận chút. Bất luận chi tiết gì cũng được bỏ sót, từng chuyện của nàng ấy từ đến lớn, ta đều muốn biết ."


    2. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 115: Gậy ông đập lưng ông
      Edit: phiyen33
      Beta: Đông Tử

      Ngọc Điệp giống như mọi khi, dạo trong Đào Hoa Uyển rồi trờ lại tiểu trúc lâu. lát sau, Lãnh Dịch Hạo lại đến đó.


      Tuy rằng trong khoảng thời gian này Lãnh Dịch Hạo có vẻ bận rộn nhiều việc, nhưng mỗi ngày đều dành thời gian đến thăm ả. Hơn nữa thấy Lãnh Dịch Hạo và Úc Phi Tuyết càng ngày càng bất hòa, tâm tình Ngọc Điệp cũng càng ngày càng tốt.


      Chỉ dựa vào cái con tiểu nha đầu ấy mà cũng muốn đấu với ả sao!


      Theo thói quen, Ngọc Điệp thường nằm giường, nhưng khi cơ thể vừa chạm vào mặt giường, ả liền cảm giác có gì đó ổn. Sao hôm nay giường có gì đó động đậy!


      Ngọc Điệp giật mình, định đứng dậy lại cảm giác có cái gì đó trơn trơn quấn lên cổ.


      "Đừng nhúc nhích, loại rắn này rất hiếm đó, ngươi chỉ cần động là nó liền cắn ngươi, no có thể làm người ta chết vì độc trong vòng ba bước." xà nhà truyền tới giọng rất thản nhiên.


      Úc Phi Tuyết ngồi gác chân đó, vừa ăn điểm tâm vừa xem trò vui.


      Ngọc Điệp nhanh chóng cảm nhận được, chỉ ở cổ, mà còn người, cổ tay, cổ chân, đùi, thậm chí dưới nách đều là đám rắn lớn trườn qua lượn lại.


      Trong lúc Ngọc Điệp hoảng hốt, hai miếng bánh ngọt chuẩn xác bay đến điểm vào huyệt đạo ả, Ngọc Điệp nhất thời cảm thấy thân thể cứng đờ, giây sau, Úc Phi Tuyết phi thân xuống, với tốc độ cực nhanh điểm các đại huyệt toàn thân Ngọc Điệp. Ngọc Điệp chỉ có thể trừng trừng nhìn Úc Phi Tuyết mà thể nào nhúc nhích được.


      " phải ngươi bị nhốt lại rồi sao?" Ngọc Điệp mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Úc Phi Tuyết.


      "Ngươi cho là Lãnh Dịch Hạo quản được ta sao?" Úc Phi Tuyết nở nụ cười xem thường.


      "Ngươi..."


      "Nghe ngươi thờ phụng loài rắn. ra ta có nghe qua, người thờ phụng Thần Rắn đều tin rằng những người phạm phải tội ác tày trời bị Thần Rắn nghiêm phạt, biết ngươi có bị trừng phạt nhỉ?" Úc Phi Tuyết nâng mi nhìn vẻ mặt tái nhợt của Ngọc Điệp, nàng có thể đánh cuộc, dáng vẻ này của ả ta phải vì sợ mà là vì tức giận. cách khác, việc ả ta thờ phụng Thần Rắn cũng là giả. Chí ít nàng cũng tin là .


      "Ngươi muốn gì? Nếu như ngươi làm hại ta, Vương gia tha cho ngươi đâu. Ngươi nhận ra sao? Người Vương gia tin tưởng là ta, người cũng la ta!" Ngọc Điệp trợn mắt trả lời Úc Phi Tuyết.


      "Ta biết, vậy sao? Việc này liên quan đến Lãnh Dịch Hạo, ta đến đây, chỉ có hai mục đích, thứ nhất, dùng gậy ông đập lưng ông. Ta từng rồi, nếu như là ta ra tay, ngươi có cơ hội kêu người đến cứu mạng đâu. Ta thấy lần nào ngươi diễn kịch cũng vất vả như vậy nên ta muốn tự mình làm mẫu cho ngươi xem để ngươi biết, lần sau muốn hãm hại nên ra tay mạnh chút, đừng có lần nào cũng dùng trò trẻ con ấy, kịch tính chút nào! Thứ hai, ta đến đây lấy lại thứ thuộc về ta. Ngươi biết ta muốn cái gì, hoặc ngươi chủ động đưa cho ta, hay để ta tự tìm đây?


      Úc Phi Tuyết vừa nhìn đủ loại rắn lăn lộn người Ngọc Điệp, vừa cười tủm tỉm tiếp tục ăn điểm tâm.


      Nữ nhân chết tiệt này! Vốn nàng cũng muốn dùng cách này đối phó với Ngọc Điệp, nhưng khi nàng sang bên Tây viện ở đó hoàn toàn hoang vắng tĩnh lặng, có ai ở đó. Bảy phu nhân cũng thấy đâu, chỉ sợ tại lành ít dữ nhiều!


      Nữ nhân này hung ác! Đối với loại người hung ác, tất nhiên phải dùng biện pháp hung ác!


      "Hả! Ngươi muốn sao? sao ta từ từ tìm." Trước khi Ngọc Điệp mở miệng, Úc Phi Tuyết cướp lời, nàng bắt đầu chậm rãi xoay người rảo khắp tiểu trúc lâu tìm thư tiểu sư phụ gửi ình.


      "Ngươi đừng cho ta biết vội, để ta tự tìm xem, nếu như ta tìm đúng chỗ, ngươi chớp mắt mấy cái, nếu như sai, ngươi đảo mắt vòng vòng, thế nào?" Úc Phi Tuyết cố ý kéo dài thời gian, đông sờ, tây nhìn. Dù sao Lãnh Dịch Hạo cũng mới ra ngoài, trở về ngay, tôn chỉ của nàng là; chơi thôi, chơi phải chơi cho thích!


      Ngọc Điệp cố gắng chịu đựng cảm giác trơn trơn gớm ghiếc người, cố gắng giải huyệt đạo, nhưng đáng tiếc lại thất b


      "Ngươi đừng phí sức, phương pháp điểm huyệt này là do mình ta nghiên cứu ra, ai có thể phá giải." Úc Phi Tuyết nghịch ngợm nhìn Ngọc Điệp nhíu mày, ngươi hãy chậm rãi hưởng thụ nhé.


      "Ôi! Sao nhanh như vậy tìm được rồi?" Úc Phi Tuyết cầm thư của tiểu sư phụ, trước mặt Ngọc Điệp ra vẻ hốt hoảng "Ôi, là, sao người lại giấu ở cái chỗ tệ như vậy, tìm được dễ quá, đúng là thú vị gì cả."


      Đúng lúc này, hai người nghe được tiếng bước chân bên ngoài truyền đến, Lãnh Dịch Hạo sao nhanh như vậy quay về rồi?


      Úc Phi Tuyết nhanh chóng điểm mấy huyệt đạo người Ngọc Điệp, Ngọc Điệp liền nhắm mắt lại giộng như ngủ say.


      Nàng đem thuốc bột để vào trong cái rương gỗ nơi góc tường, lũ rắn giường nhanh chóng bò hết vào trong đó. Trong nháy mắt tất cả trở lại như cũ, Úc Phi Tuyết tung người vọt lên xà nhà.


      Lãnh Dịch Hạo đẩy cửa bước vào, chậm rãi tới bên giường Ngọc Điệp. Ánh mắt Lãnh Dịch Hạo phức tạp nhìn gương mặt quen thuộc ngủ say giường, nữ nhân này từng chiếm trọn trái tim , cũng là nữ nhân tin tưởng nhất, có nên nghi ngờ nàng ta ?


      biết bắt đầu từ khi nào, trong tim còn dành riêng cho nàng. Cũng biết từ lúc nào, niềm tin dành cho nàng bắt đầu dao động, biết, đều do xuất của tiểu nha đầu kia.


      nha đầu tinh quái, làm rối loạn cuộc sống của !


      "Ngọc Điệp..." Lãnh Dịch Hạo vươn tay, từ từ xoa nên khuôn mặt của nàng. Trong lòng có cảm giác rất khó tả.


      có nên nghi ngờ nàng ? Nữ nhân này hai lần suýt chết vì . Nhưng những gì Úc Phi Tuyết phải là có lý, tiểu nha đầu kia rất thích chỉnh người, nhưng thủ đoạn inh hơn nhiều. từng thử qua rồi mà.


      Toàn bộ mọi chuyện, là do tiểu nha đầu cố ý hay là chính Ngọc Điệp cố ý?


      Thà tin là Úc Phi Tuyết cố ý, nếu như những gì Úc Phi Tuyết , nếu như tất cả là do Ngọc Điệp cố ý sắp xếp, vậy người vẫn luôn ở bên , có được toàn bộ niềm tin của , đáng sợ.


      , , Ngọc Điệp phải là người có dã tâm.


      Lãnh Dịch Hạo chậm rãi cúi đầu, tới gần khuôn mặt của nàng, cảm giác được hô hấp của nàng, nhưng rồi lại dừng lại đôi môi của nàng. Giờ phút này trong đầu lại nghĩ tới tiểu nha đầu kia. Nhớ đến đôi môi của tiểu nha đầu, hương vị của tiểu nha đầu.


      Nhưng động tác đơn giản này ở trong mắt Úc Phi Tuyết lại là hôn Ngọc Điệp. Úc Phi Tuyết khỏi khổ sở quay đầu.


      Đôi môi , từng hôn nàng, nhưng bây giờ lại hôn nữ nhân khác!


    3. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 116: Lãnh Dịch Hạo là của ngươi
      Edit: phiyen33

      Beta: Đông Tử

      Lãnh Dịch Hạo lẳng lặng nhìn Ngọc Điệp ngủ say, ngồi im suy nghĩ trong chốc lát rồi chậm rãi đứng dậy, đắp chăn lại cho Ngọc Điệp, xoay người ra ngoài..


      Trong lòng Úc Phi Tuyết tràn đầy nỗi đơn.


      Vừa rồi, lúc Lãnh Dịch Hạo nhìn Ngọc Điệp, lúc vuốt ve nàng ta, thậm chí khi hôn cũng cực kỳ dịu dàng. Kỳ thực, nàng cần phải phí thời gian ở lại trong vương phủ, dây dưa cùng với hai người kia! Trong lòng Lãnh Dịch Hạo vẫn chỉ có Ngọc Điệp. Nàng chỉ là người thừa.


      Úc Phi Tuyết phi thân, nhàng đáp xuống bên cạnh Ngọc Điệp, đưa tay giải mấy huyệt đạo cho Ngọc Điệp, tuy rằng thân thể ả còn chưa thể cử động nhưng có thể chuyện.


      "Nghe đây, ta có hứng thú chơi với ngươi. Ngươi biết được bí mật của ta, ta phải đề phòng ngươi, viên thuốc này là thuốc độc do ta bào chế." Úc Phi Tuyết đem viên thuốc nhét vào trong miệng Ngọc Điệp "Nếu như đến lúc đó ta có thể thuận lợi rời , ta cho ngươi thuốc giải. Nếu như ngươi muốn giở trò, ta có thể bảo đảm ngươi rất thống khổ! Chắc chắn ngươi rất hài lòng nếu ta rời . Lãnh Dịch Hạo... là của ngươi."


      Úc Phi Tuyết dứt lời, đơn xoay người bỏ .


      Trong đôi mắt mỹ lệ của Ngọc Điệp lên tia u ám, muốn bỏ sao? Úc Phi Tuyết, ngươi đừng có mơ tưởng!


      Trong lúc Úc Phi Tuyết đưa tay giải huyệt đạo chính cho Ngọc Điệp, ả liền lập tức vận công giải các huyệt đạo khác, ngay khi Úc Phi Tuyết mở cửa chuẩn bị rời . Trong căn phòng nho , hình bóng hai người chuyển động rất nhanh.


      Võ công Ngọc Điệp thâm độc gì sánh được, Úc Phi Tuyết mềm dẻo khéo léo, công phu hai người có vài nét giống nhau. Trong lòng Úc Phi Tuyết kinh sợ, từng chiêu thức của Ngọc Điệp đều cực kỳ lợi hại.


      Rốt cục, Úc Phi Tuyết sơ sẩy bị Ngọc Điệp dùng đôi tay bé chế ngự điểm yếu.


      "Làm sao ngươi lại biết Phi Phượng Cửu Thiên?" Úc Phi Tuyết nhận ra chiêu thức Ngọc Điệp sử dụng chính là võ công độc môn của tiểu sư phụ, Phi Phượng Cửu Thiên.


      "Lạ lắm hả? Vậy ngươi thử đoán xem." Khóe môi Ngọc Điệp nhàng nở nụ cười, tay khẽ động, thân thể Úc Phi Tuyết liền bay ra ngoài, nặng nề đập vào mặt tường. Ngọc Điệp khẽ động cổ tay, dải lụa đen trong tay trong nháy mắt bay ra ngoài, chuẩn xác quấn lấy cổ Úc Phi Tuyết.


      " nghĩ ra sao? Ta rồi, ngươi vĩnh viễn có số tốt như vậy đâu." Ngọc Điệp từ cao nhìn xuống Úc Phi Tuyết.


      Cổ Úc Phi Tuyết bị dải lụa quấn chặt, nàng cảm thấy hô hấp rất khó khăn nhưng khóe môi vẫn cong lên: "Đừng mong ép ta giao ra thuốc giải, ta có. Muốn điều chế thuốc giải cũng cần phải có thời gian, nếu ngươi giết ta, ngươi chắc chắn chết!"


      Muốn nhân lúc Úc Phi Tuyết nàng bất cẩn mà ra tay sao? Vậy mà chuyện sau đó cũng chưa chuẩn bị.


      Ngọc Điệp lạnh lùng cười, trong đôi mắt đẹp như trăng rằm tỏa hơi lạnh ra xung quanh:


      "Thuốc giải ư, ta vội, ngươi chủ động đưa cho ta thôi. Về phần chết... Ngươi nghĩ rằng ta cho ngươi dễ dàng chết như vậy sao? Ta muốn cho ngươi sống bằng chết! So với chết còn thống khổ gấp ngàn lần! Gấp vạn lần!"


      Trong nháy mắt dung nhan mỹ lệ của Ngọc Điệp trở nên dữ tợn.


      "Oa, vậy sao? Ngươi hận ta nhiều vậy cơ à?" Úc Phi Tuyết nhíu mày, ngón tay đưa ra phía sau người cấp tốc rút từ trong váy ra cây dao .


      Thỏ khôn có ba hang, người tinh ranh như nàng lẽ nào chỉ có ?!


      Ngọc Điệp nở nụ cười đắc thắng, chậm rãi : "Ngươi ! Úc Phi Tuyết, ngày hôm nay là ngươi tự đến nạp mình. Ta có ngày hôm nay, tất cả đều là do ngươi ban tặng! Ta cho ngươi biết, ta chưa cho ngươi chết ta, còn muốn trước khi chết ngươi cảm nhận chút nỗi thống khổ mà ta từng chịu đựng!"


      " hiểu gì cả!" Chẳng qua chỉ là tên Lãnh Dịch Hạo mà thôi, nàng cũng nàng phải rồi mà ả còn lải nhải cái gì vậy?


      "Ta cho ngươi biết ngay thôi!" Dải lụa đen trong tay Ngọc Điệp chợt vung lên, bình sứ màu đen chuẩn xác rơi vào trong tay Ngọc Điệp.


      "Ngươi muốn làm cái gì?" Úc Phi Tuyết có dự cảm lành.


      "Tiễn ngươi đoạn đường. Ngươi yên tâm, thứ này lấy mạng của ngươi đâu, chỉ hủy khuôn mặt ngươi thôi." Ngọc Điệp cười phá lên nghe lạnh lùng, "Muốn biết ta phải chịu đựng thế nào ? Ta để cho ngươi tự mình nếm trải chút nỗi thống khổ của ta!"


      "Ngươi vì Lãnh Dịch Hạo dẫn độc, đâu có liên quan gì tới ta!" Úc Phi Tuyết nắm chặt con dao, cảnh giác nhìn Ngọc Điệp.


      "Nếu như phải tại ngươi, ta căn bản cần chịu đựng nổi thống khổ này!" Ngọc Điệp hung hăng trừng mắt nhìn Úc Phi Tuyết.


      "Ngươi bị bệnh tâm thần nặng quá!" Úc Phi Tuyết liếc Ngọc Điệp, thời gian qua nàng hoàn toàn nhận ra căn bệnh này của ả!


      "Ngươi đoán xem, lát nữa Vương gia có phát ra ngươi tới đây hay ?" Ngọc Điệp lắc lắc bình sứ trong tay, đột nhiên khóe môi lộ vẻ đắc ý, nắm chặt dải lụa trong tay, ả cầm bình sứ chậm rãi bước tới gần Úc Phi Tuyết.


      Đúng lúc này, con đao trong tay Úc Phi Tuyết vung lên cắt đứt dải lụa, Úc Phi Tuyết tung mình bay lên xà trúc. Ngọc Điệp ánh mắt phát lạnh, phi thân đuổi theo.


      Luận về võ công, Úc Phi Tuyết phải đối thủ của Ngọc Điệp. Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, Úc Phi Tuyết phi thân ra khỏi tiểu lâu, Ngọc Điệp đuổi theo nhất quyết buông tha.


      Ngọc Điệp phi thân đá cước vào giữa điểm chết của Úc Phi Tuyết, thân thể Úc Phi Tuyết chịu được văng ra ngoài. Lúc nhìn thấy mình bị rơi xuống mặt đất, cánh tay chuẩn xác ôm thân thể bé của nàng vào lòng.


      Cùng lúc ấy, luồng khí ấm áp theo bàn tay to của chảy vào trong cơ thể Úc Phi Tuyết, Úc Phi Tuyết nhất thời cảm giác toàn thân dễ chịu, thoải mái.


      Úc Phi Tuyết nâng mắt nhìn, khuôn mặt tuấn tú như bức tranh mang theo nụ cười hoàn mỹ đập vào mắt Úc Phi Tuyết, nàng mừng rỡ tròn mắt: "Tiểu sư phụ!"

    4. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 117: Tiểu sư phụ, chúng ta thôi
      Edit: phiyen33
      Beta: Đông Tử

      "Tiểu sư phụ, phải ngày mốt người mới đến sao?"


      "Vì muốn gặp ngươi sớm nên giải quyết mọi chuyện xong liền trở về." Phong Vô Ngân vẫn tươi cười như trước, nụ cười nhiễm chút bụi trần.


      Nhìn hình ảnh nhu tình như nước trước mặt, đôi mắt Ngọc Điệp càng thêm u, dải lụa đen trong tay bay lên cuốn lấy bình sứ hướng khuôn mặt Úc Phi Tuyết bay đến.Phong Vô Ngân dễ dàng tránh được đòn đánh lén của Ngọc Điệp, bình sứ rơi mặt đá phát ra tiếng vang, tảng đá bị ăn mòn tạo thành cái hang, ánh mắt Phong Vô Ngân phát lạnh: "Sư muội, ngươi quá đáng lắm rồi!"


      "Quá đáng?" Ngọc Điệp thu hồi dải lụa đen, trợn mắt nhìn Phong Vô Ngân "Huynh hỏi nguyên do liền muội quá đáng. Phong Vô Ngân, sao huynh hỏi xem đệ tử tốt của mình tới chỗ này làm gì?"


      Ngọc Điệp lại vung dải lụa đen lên, chuẩn xác lôi rương gỗ từ trong trúc lâu ra ném mặt đất, trong lúc rương gỗ bị vỡ văng ra hơn mười con rắn bò tán loạn mặt đất.


      "Thấy chưa? Đây là lễ vật của đệ tử huynh tặng uội. Muội chỉ đáp lễ mà thôi."


      Phong Vô Ngân nhàn nhạt nhìn thoáng qua bầy rắn bò tứ tán, trong mắt lên bình tĩnh: "Tuy rằng ta biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng ta tin rằng nếu như phải do muội trêu chọc nàng ấy trước, nàng ấy đối xử với muội như thế."


      "Tiểu sư phụ..." Úc Phi Tuyết cảm động nhìn Phong Vô Ngân, nàng nhiều lần bị Lãnh Dịch Hạo hiểu lầm thế nhưng Phong Vô Ngân lại tin tưởng nàng vô điều kiện, điều này đáng quý biết bao.


      "Phong Vô Ngân!" Ngọc Điệp cuồng nộ hét lên "Muội vì huynh mà tiếp cận Lãnh Dịch Hạo, vì muốn chiếm được lòng tin của , muội cam chịu trở thành kẻ người ra người quỷ ra quỷ, sống cuộc sống nhìn thấy ánh mặt trời, tự nguyện đem sinh mạng mình đặt lưỡi đao nhọn! Còn huynh sao? Từ trước đến giờ lần nào huynh để ý đến muội chưa? Cho đến bây giờ huynh vẫn chỉ tin tưởng nàng ta!"


      "Ngay từ đầu ta tán thành muội làm như vậy. Ta từng cảnh cáo muội, đây là con đường cụt. Do muội cố ý con đường này, lại còn lén trốn xuống núi, đả thương sư phụ. Tất cả đều là do muội chọn, muội đừng đổ lỗi cho người khác. Hơn nữa, muội càng nên làm tổn thương Tuyết Nhi, nàng ấy biết gì hết, tất cả đều liên quan đến nàng ấy." Giọng của Phong Vô Ngân vô cùng bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng xa xăm, chỉ khi cúi đầu nhìn Úc Phi Tuyết, ánh mắt ấy mới có chút ấm áp.


      " liên quan đến nàng ấy? Thế nào là liên quan đến nàng ấy?! Nếu như phải bởi vì nàng, huynh đối xử với muội như vậy sao?" Ngọc Điệp nắm chặt hai tay "Huynh biết muội vì huynh mới tiếp cận Lãnh Dịch Hạo, có thể bị Lãnh Dịch Hạo phát bất cứ lúc nào, tính mệnh khó giữ được, còn huynh sao? Trong lòng của huynh chỉ có tiểu nha đầu kia! Nếu như lúc trước huynh đồng ý dẫn muội , muội đâu có biến thành kẻ người ra người quỷ ra quỷ như thế này?"


      Thái độ của Phong Vô Ngân lúc nào cũng nhàng như gió, dịu dàng như trăng, từ từ mở miệng nhưng mang chút cảm xúc nào:


      "Cho dù có nàng ấy, ta cũng dẫn muội . Nếu như muội còn muốn lúc nào cũng có thể được, với võ công của muội, Lãnh Dịch Hạo muốn giữ muội cũng được. Muội là người Lãnh Dịch Hạo , liên quan đến người khác."


      " sai, muội là người Lãnh Dịch Hạo . Ngoại trừ sư phụ, là người đối xử tốt nhất với muội. Thế nhưng nàng ấy lại xuất ! Nàng ấy lại lần nữa xuất trong cuộc đời muội, cướp tất cả mọi thứ của muội!" Ngọc Điệp nghiến răng nghiến lợi nhìn Úc Phi Tuyết.


      Giờ Úc Phi Tuyết mới biết được, ra mọi việc là như vậy. Người do tiểu sư phụ phái tới chỉ có Hoàng Điệp phu nhân, mà còn có Ngọc Điệp, nhưng Ngọc Điệp thực là người Lãnh Dịch Hạo .


      Từ lúc được gả cho Lãnh Dịch Hạo, nàng cũng muốn mà! Trong đầu Úc Phi Tuyết nhanh chóng biện hộ cho chính mình, Ngọc Điệp lại chuyển hướng chỉ trích sang nàng.


      "Úc Phi Tuyết, vì sao lần nào ngươi cũng muốn cướp đoạt của ta? Vì sao hết lần này đến lần khác lại cướp hạnh phúc của ta!" Cơn giận của Ngọc Điệp như nước thủy triều mãnh liệt ập đến.


      "Ta ..." Úc Phi Tuyết còn chưa dứt lời, Ngọc Điệp lại lần nữa tung ra dải lụa đen mang theo sát khí nặng nề, Úc Phi Tuyết vô ý thức ôm chặt lấy Phong Vô Ngân, Phong Vô Ngân tránh, vung tay lên trực tiếp đón được chiêu giết người tàn ác của Ngọc Điệp.


      Ngọc Điệp cảm thấy dải lụa truyền đến áp lực vô hình, truyền từ cổ tay ả trong cơ thể, mặc dù tổn thương tâm mạch, nhưng cơ thể của ả chịu được bay ra ngoài, rơi vào trong rừng hoa đào gẩn đ


      Ả phun ra ngụm máu tanh tràn đầy khóe miệng.


      "Sư huynh, huynh nhẫn tâm!" Ánh mắt Ngọc Điệp tràn đầy đau thương cùng với khốn khổ khiến Úc Phi Tuyết cũng đành lòng.


      "Tiểu sư phụ, chúng ta thôi." Nàng muốn tiếp tục ở lại chỗ này. muốn thấy Lãnh Dịch Hạo, cũng muốn nhìn thấy Ngọc Điệp nữa.


      "Được." Phong Vô Ngân cúi đầu nhìn thoáng qua, ôm Úc Phi Tuyết vào trong ngực, xoay người chuẩn bị rời .


      Đúng lúc này, ba người nghe được tiếng bước chân gấp gáp của đám người kéo đến.


      Lãnh Dịch Hạo trở về phòng thấy Úc Phi Tuyết, lập tức nghĩ tới tiểu nha đầu rất có thể lại đến tìm Ngọc Điệp.


      Bên môi Ngọc Điệp đột nhiên nở nụ cười, Phong Vô Ngân, huynh quan tâm đến muội, nhưng vẫn còn có người quan tâm đến muội.


      Ngọc Điệp đột nhiên vươn tay, dồn công lực trong bàn tay hướng đầu vai của chính mình mà đánh tới, thân thể đơn bạc của ả lại lần nữa nặng nề bay ra ngoài, như ả suy tính, ả được Lãnh Dịch Hạo chuẩn xác ôm vào trong lòng.


      "Tiểu Điệp, nàng sao chứ?"


      "Vương gia, Tiểu Điệp... Tiểu Điệp sao, là Tiểu Điệp vô dụng..." Ngọc Điệp vừa vừa rơi lệ đầy mặt, rúc vào trong lòng Lãnh Dịch Hạo.


      Nhưng trong lúc ả cúi đầu, ánh mắt khiêu khích lại liếc về phía Úc Phi Tuyết.


      Úc Phi Tuyết, phải tất cả nam nhân đời đều đứng về phía ngươi đâu, ngươi vĩnh viễn có cách nào tranh giành Lãnh Dịch Hạo với ta đâu.


      Úc Phi Tuyết nhận được ánh mắt khiêu khích củaNgọc Điệp, gì xoay người dựa đầu vào ngực Phong Vô Ngân, trong lòng bỗng thấy đơn.


      Lãnh Dịch Hạo trấn an Ngọc Điệp xong, ngẩng đẩu lên, ánh mắt đột nhiên ngưng tụ thành băng.


      Tiểu nha đầu lại ở trong lòng nam nhân khác!

    5. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 118: bức hưu thư đổi lấy lọ thuốc giải.
      Edit: phiyen
      Beta: Đông Tử

      Tiểu nha đầu lại ở trong lòng nam nhân khác!.


      Nam nhân này thân bạch sam nhiễm sắc bụi, vẻ mặt như tranh, nụ cười như gió thoảng, tay áo phấp phới mang dáng vẻ thần tiên thoát tục, chẳng qua trán vết sẹo màu trắng.


      Điều quan trọng chính là, chỉ cần liếc mắt cái, Lãnh Dịch Hạo có thể kết luận: võ công của nam nhân này phải thường, tiểu nha đầu hình như rất thân quen với !


      "Vương gia, thiếp... thiếp sợ..." Thấy Lãnh Dịch Hạo dồn chú ý vào Úc Phi Tuyết, Ngọc Điệp dùng thanh nhu nhược run rẩy .


      Ngọc Điệp dùng bàn tay bé nắm chặt vạt áo Lãnh Dịch Hạo, đôi mắt trong suốt như nước nhìn Lãnh Dịch Hạo, nước mắt tựa hồ muốn trào ra.


      Phong Vô Ngân khỏi nhàng lắc đầu, rốt cục hiểu vì sao Úc Phi Tuyết lại đem đống rắn đến hù dọa Ngọc Điệp rồi, Ngọc Điệp thay đổi rồi.


      Lãnh Dịch Hạo cúi đầu nhìn qua Ngọc Điệp, trong đôi mắt lạnh lẽo nhanh chóng lên vẻ u ám, rồi lại đột nhiên biến mất. dịu dàng : "Đừng sợ." Sau đó đẩy Ngọc Điệp ra phía sau, tiến lên hai bước, lạnh lùng nhíu mày lại: "Nha đầu, lại đây!"


      Ở phía sau Lãnh Dịch Hạo, đôi mắt Ngọc Điệp nhá lên tia lo lắng.


      qua!" Úc Phi Tuyết cong môi lên đáp lại câu, sau đó lùi vào trong lòng Phong Vô Ngân, cánh tay ôm chặt cổ Phong Vô Ngân như chiếc thuyền tìm được chỗ dựa vững chắc.


      Phong Vô Ngân khóe môi nở nụ cười, cúi đầu nhìn Úc Phi Tuyết, dịu dàng : "Tuyết Nhi, chúng ta thôi."


      "Được." Úc Phi Tuyết gật đầu.


      Lãnh Dịch Hạo phi thân lên chặn đường Phong Vô Ngân.


      "Các hạ muốn dẫn Vương phi của bản vương , cũng nên chào hỏi bản vương chút chứ?" Lãnh Dịch Hạo lạnh lùng nhìn Phong Vô Ngân, ngược lại hung hăng trừng mắt nhìn Úc Phi Tuyết, nha đầu, tốt nhất nàng lại đây cho ta, nếu nàng phải tự gánh lấy hậu quả.


      "Chỉ cần Tuyết Nhi nguyện ý, dù ngươi cho phép, ta cũng dẫn nàng ." Thanh Phong Vô Ngân như gió lại chứa chắc chắn kiên định.


      Lãnh Dịch Hạo chưa xong, chỉ lặng lẽ nhìn Phong Vô Ngân trong chốc lát, bên môi chậm rãi nở nụ cười: "Phong Vô Ngân, cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt rồi."


      "Thuận Vương gia, nghe danh lâu." Phong Vô Ngân hề sợ hãi.


      " ngờ đường đường Vực Chủ Thần Vực đến Vương phủ của ta lại là vì muốn bắt cóc Vương phi của bản vương, trò đùa này hình như hơi quá?" Lãnh Dịch Hạo nheo mắt lại.


      "Từ trước đến giờ ta chỉ làm chuyện mình muốn."


      Úc Phi Tuyết ngẩng đẩu nhìn sắc mặt Phong Vô Ngân tuấn tú hoàn mỹ: "Tiểu sư phụ, người là Vực Chủ Thần Vực?"


      "Đúng vậy." Lúc Phong Vô Ngân cúi đầu, trong ánh mắt tràn đầy ấm áp.


      "Nhưng trước giờ người chưa từng quá" . Ở chung với tiểu sư phụ lâu như vậy, Úc Phi Tuyết chỉ biết rất bận rộn nhưng cũng biết bận rộn việc gì.


      "Nếu như ngươi muốn biết, s này ta tất cả mọi việc cho ngươi." Phong Vô Ngân thản nhiên cười.


      Tiểu sư phụ? Lãnh Dịch Hạo đánh giá Úc Phi Tuyết, cái nha đầu này rốt cuộc có mấy người sư phụ?


      Đúng lúc này, bên môi Ngọc Điệp máu tươi tràn ra, thân thể bỗng nhiên mềm nhũn, ả té xuống.


      "Ngọc Điệp phu nhân!" Đứng ở bên cạnh Ngọc Điệp, Cảnh Thu muốn cứu nhưng lại dám, đành trơ mắt nhìn Ngọc Điệp ngã mặt đất.


      Lãnh Dịch Hạo nhìn Úc Phi Tuyết, cuối cùng đứng dậy bay đến bên cạnh Ngọc Điệp: "Nàng sao rổi?"


      "Vương gia...Thiếp....Thiếp..."


      Úc Phi Tuyết đưa mắt nhìn qua Phong Vô Ngân, Phong Vô Ngân ăn ý buông tay, Úc Phi Tuyết nhảy xuống bước lại: "Lãnh Dịch Hạo, ta cho ngươi biết. Ả bị trúng độc rồi. Là ta hạ độc."


      Trong mắt Lãnh Dịch Hạo lên tia sắc nhọn.


      "Đừng nhìn ta như vậy. Dù sao ả luôn miệng ta hạ độc hại ả, ta đây cũng tiện tay hạ độc cho ả xem. Ta biết ngươi rất muốn cứu ả, giải dược chỉ mình ta có, ngươi muốn có giải dược nhất định phải đáp ứng điều kiện của ta, nếu , ả chết rất bi thảm." Úc Phi Tuyết hất đầu, khuôn mặt nhắn hoàn mỹ có chút nghiêm nghị, ánh tà dương sau lưng nàng nhiễm đỏ cả mảnh trời.


      Lãnh Dịch Hạo chậm rãi đứng dậy, trong đôi mắt chứa mảnh hàn băng: "Nàng muốn theo như vậy sao?"


      Úc Phi Tuyết trả lời câu hỏi của Lãnh Dịch Hạo, mà nhìn lướt qua Ngọc Điệp: " bức hưu thư đổi lấy lọ thuốc giải."


      Mọi người trừng mắt nhìn Úc Phi Tuyết, tiếng hút khí đồng loạt vang lên.


      Cái gì? Hưu thư? Biết bao nhiêu phụ nữ muốn làm vương phi của Thuận Vương gia mà được, nàng lại đòi hưu thư? Cảnh Thu quay lại nhìn phản ứng của Lãnh Dịch Hạo


      Đúng lúc này, Ngọc Điệp lại lần nữa nôn ra máu tươi, thân thể mềm mại ngã xuống mặt đất.


      Ngất đúng lúc! Úc Phi Tuyết cười lạnh. Đáng tiếc cho Lãnh Dịch Hạo thông minh đời, chỉ có ở trước mặt Ngọc Điệp mới có thể trở nên ngu ngốc như vậy. Trong lòng Úc Phi Tuyết càng thêm kiên quyết.


      "Lãnh Dịch Hạo, ngươi có thể suy nghĩ, có điều ngươi suy nghĩ càng lâu, ả ta chịu thống khổ lại càng nhiều."


      Trong đôi mắt Lãnh Dịch Hạo lên tia do dự cuối cùng, cuối cùng cúi xuống, ánh mắt rơi khuôn mặt nhắn tái nhợt của Ngọc Điệp.


      Thời gian giống như bị đóng băng, mọi người nín thở cùng đợi phản ứng của Lãnh Dịch Hạo.


      Lãnh Dịch Hạo rốt cục cũng từ từ đứng dậy, ánh mắt u khiến người ta thấy tâm tình, càng đoán ra suy nghĩ cái gì. Ánh mắt sắc nhọn nhìn chằm chằm vào Phi Tuyết, mở miệng gằn từng chữ: "Cầm giấy bút đến đây."


      Khuôn mặt Úc Phi Tuyết hơi biến sắc, cuối cùng vẫn chọn Ngọc Điệp. Đây chính là kết quả mà nàng muốn, nhưng tại sao trong nháy mắt lòng của nàng lại đau giống như bị cắt ra từng khúc vậy.


      Thân thể Úc Phi Tuyết lảo đảo, đứng vững. đôi cánh tay chắc chắn đặt vai nàng, Úc Phi Tuyết ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt ấm áp. Phong Vô Ngân nhìn Úc Phi Tuyết gật đầu, ánh mắt loại sức mạnh có thể giúp nàng bình tĩnh, Úc Phi Tuyết mỉm cười đáp lại.


      Lãnh Dịch Hạo ánh mắt lạnh buốt, vung bút tay, chỉ trong chốc lát, hưu thư được viết xong.


      "Nha đầu, ta cam đoan, nàng hối hận vì quyết định của mình ngày hôm nay!" hai ngón tay Lãnh Dịch Hạo cầm hưu thư, ánh mắt lạnh lùng.


      Úc Phi Tuyết tiến lên cầm bút, chỉ chốc lát nàng giơ tay lên: "Đây là phương thuốc cần dùng và cách điều chế thuốc giải."


      Hai tRANG giấy bay chéo nhau trong trung.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :