1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử,đừng nghịch nữa- Lam Yên Hiểu Nguyệt-162 chương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 109: Trong lòng của nàng ấy chỉ có đệ.
      Edit: phiyen33
      Beta: Hana & Đông Tử
      Lãnh Dịch Khánh đẩy Úc Phi Tuyết ra, xoay người đến trước mặt Lãnh Dịch Hạo: “Đệ cần để tâm, huynh tới là để từ biệt.”
      Lông mày Lãnh Dịch Hạo nhướn lên: “Lại muốn mang nàng ?” Lúc này giống ngày xưa, quyết tâm để cho tiểu nha đầu rời nửa bước.
      “Huynh cũng muốn, nhưng nàng muốn.” Lãnh Dịch Khánh lòng, biết , trong lòng Úc Phi Tuyết hữu của , cho dù có, cũng chỉ coi là bằng hữu hoặc là huynh trưởng. Là cam tâm tình nguyện ở bên nàng.
      Lãnh Dịch Hạo khóe môi lặng yên nhếch thành vòng vui vẻ.
      Lãnh Dịch Khánh quay đầu lại nhìn thoáng qua Úc Phi Tuyết, che dấu chút nào vẻ đơn mặt: “Trong lòng của nàng có huynh. Chỉ có đệ. Nếu , đệ nghĩ rằng lúc này huynh có thể rời mình sao?”
      Lời này nghe thoải mái. Đôi mắt hấp dẫn của Lãnh Dịch Hạo càng thêm rạng rỡ.
      “Ai trong lòng ta có ! có! Chắc chắn có!” Úc Phi Tuyết với Lãnh Dịch Hạo. Ai thích chứ! Đồ biến thái!
      Lãnh Dịch Hạo xem phản ứng của Úc Phi Tuyết. Trong lòng , sao còn ghen? Nghĩ cũng ngốc như nàng sao?
      “Đối xử tốt với nàng, nếu ta bỏ qua cho đệ.” Lãnh Dịch Khánh nhìn sâu vào đôi mắt Úc Phi Tuyết lần cuối cùng rồi quay đầu nhanh.
      “A Khánh. . .” Úc Phi Tuyết muốn tiến lên đuổi theo lại bị Lãnh Dịch Hạo giữ lại.
      đâu?”
      “Mắc mớ gì tới ngươi! Buông ra !”
      “Nàng là nữ nhân của ta, sao lại liên quan đến ta?” Lãnh Dịch Khánh trực tiếp đặt Úc Phi Tuyết lên đùi mình, ngồi xuống bên cạnh bàn.
      “Ai nữ nhân của ngươi! Ngọc Điệp mới nữ nhân của ngươi! Ngươi ở cùng nàng, chạy đến chỗ của ta làm gì?” Úc Phi Tuyết nghĩ đến cảnh Ngọc Điệp quấn quýt bên .
      “Lại ghen rồi?” Lãnh Dịch Hạo hơi nhướn mày.
      “Ai ghen! Ngươi đừng có tưởng tượng. . .” Đột nhiên mùi thơm mê người nhàng bay tới, lông mày Úc Phi Tuyết hơi nhướn lên, dùng sức hít hà, đúng là rất thơm!
      “Vương gia, đồ ăn đưa tới rồi.”
      “Vào .”
      Lãnh Dịch Hạo vừa dứt lời, vài nha hoàn bưng các loại mỹ vị đến.
      “Oa ! Thơm quá!” Úc Phi Tuyết từ người Lãnh Dịch Hạo nhảy xuống, chạy thẳng về phía mỹ thực, đúng là ngày rồi nàng ăn gì!
      “Ngon ?”
      “Ừ. . . Ừ. . .” Úc Phi Tuyết cố ăn lấy ăn để, thèm để ý đến .
      “Ăn chậm chút , có ai tranh với nàng đâu!” Lãnh Dịch Hạo khỏi cười khẽ, bộ dáng này của nàng rất tự nhiên, là đáng !
      Úc Phi Tuyết nghe ra Lãnh Dịch Hạo cười nàng, vì vậy đơn giản nắm lên cái đùi gà, quay người nhét vào trong miệng Lãnh Dịch Hạo, nhét vào miệng của ngươi, xem ngươi còn nữa !
      Lãnh Dịch Hạo miệng bị đút đầy dầu, nhưng vẫn là vui vẻ ra mặt.
      Lãnh Dịch Hạo cười nhìn Úc Phi Tuyết ăn, miệng đều là dầu, nhịn được duỗi ra ngón tay giúp nàng lau dầu bên khóe môi, Úc Phi Tuyết khách khí quay đầu lại cắn, ngờ Lãnh Dịch Hạo nhanh rút tay về, cắn được.
      Nha đầu kia, ăn cái gì cũng ngừng miệng!
      Đúng lúc này, ngoài cửa tiếng thông truyền: “Vương gia, Mã Thiên Ba trong ngục dùng lực phá khóa sắt, định vượt ngục đào tẩu.”
      Mã Thiên Ba? Úc Phi Tuyết cùng Lãnh Dịch Hạo đồng thời khẽ giật mình.
      “Để ta xem.” Lãnh Dịch Hạo đứng dậy ra cửa, Úc Phi Tuyết lại nuốt trôi đồ ăn.
      Mã Thiên Ba sao lại định vượt ngục lúc này? Hơn nữa lại còn bị phát , xem ra Lãnh Dịch Hạo quyết bỏ qua . được, nàng phải sớm cứu Mã Thiên Ba ra. thể đợi được nữa!
      Đêm khuya, ánh trăng nghiêng về hướng tây, Úc Phi Tuyết đoán buổi tối Lãnh Dịch Hạo chắc đến, vì vậy thay y phục đen, che mặt, lặng yên theo cửa sổ nhảy ra, thẳng về phía đại lao. Lần này, nàng rất cảnh giác nhìn nhìn mọi nơi, xác định người, lúc này mới xoay người nhảy lên nóc nhà.
      Trong đại lao, truyền đến tiếng Mã Thiên Ba chửi bậy.
      “Mẹ kiếp, có bản lĩnh đao giết lão tử , lão tử sợ các ngươi đâu!”
      Úc Phi Tuyết lật mái ngói lên nhìn xuống dưới, Mã Thiên Ba bị dây xích sắt cột, hiển nhiên là muốn trốn thành công, lại bị bắt trở lại.
      “Mã Thiên Ba, bổn vương biết ngươi là con người rắn rỏi, nếu như ngươi muốn liên lụy đến huynh đệ của mình, tốt nhất hãy .” Là tiếng của Lãnh Dịch Hạo. Lãnh Dịch Hạo ràng vẫn ở đây!
      “Lão Tử gì hết! Cũng biết gì hết!”
      “Để ta thay ngươi, mấy năm gần đây nghe đồn có môn phái mới nổi lên rất thần bí tên là Thần Vực, là người của Thần Vực, ai ai cũng thông hiểu thiên văn địa lý kỳ môn Bát Quái thuật, hơn nữa võ công phi phàm, ai ai cũng có thể đối địch với cả trăm người. Nhưng những người của Thần Vực gần đây lại nhiều lần xuất ở Tiểu Thương Sơn. Chuyện này ngươi thể biết?”
      Mã Thiên Ba hừ lạnh tiếng: “Lão Tử biết sao nào!”
      Lãnh Dịch Hạo lạnh lùng liếc , tiếp tục : “Hơn nữa, với bản lĩnh của Mã Thiên Ba ngươi, căn bản xứng đấu với bổn vương nhiều năm như vậy! Người sau lưng ngươi, chính là Thần Vực, tổng hội của Thần Vực là ở Tiểu Thương Sơn, Vực chủ thần bí Phong Vô Ngân kia chắc cũng ở Tiểu Thương Sơn! Ngươi xem bổn vương đoán đúng hay ?”
      Mã Thiên Ba lại chửi bậy hồi, cái gì quan trọng nữa rồi, đầu Úc Phi Tuyết ong ong, Phong Vô Ngân? Tiểu sư phụ !
      Nàng chỉ biết là tiểu sư phụ bận rộn nhiều việc, nhưng biết rốt cuộc làm cái gì. Tuy nhiên ngờ tiểu sư phụ lại có liên quan tới bang hội thần bí của Thần Vực. là Vực chủ của Thần Vực? ở Ấp thành? Úc Phi Tuyết hơi chút thất thần, dưới chân gây nên tiếng động .
      “Kẻ nào?” – giọng Lãnh Dịch Hạo lạnh lùng từ dưới phòng truyền đến.
      Úc Phi Tuyết giật mình, hỏng rồi, bị phát rồi! Lúc này bị Lãnh Dịch Hạo bắt được, có cách nào cứu Mã Thiên Ba. Úc Phi Tuyết phi thân đào tẩu, nhưng vẫn chậm bước, Lãnh Dịch Hạo và Cảnh Thu đuổi theo ra đại lao.
      Cảnh Thu lấy mũi tên, vèo tiếng, tia sáng lóe lên, mũi tên lạnh lẽo bắn thẳng đến sau lưng Úc Phi Tuyết.
      Úc Phi Tuyết nghe thấy tiếng gió, né người bắt được mũi tên, quay người lại, ánh mắt của nàng và Lãnh Dịch Hạo chạm nhau. Trong lòng Úc Phi Tuyết bỗng nhiên chấn động, Lãnh Dịch Hạo muốn phi thân tiến lên, Úc Phi Tuyết dưới tình thế cấp bách đành ném tên lại. Lãnh Dịch Hạo nghiêng người tránh , tay nắm chặt mũi tên. Trong đôi mắt lạnh buốt ánh lên tia sắc bén. Hình dáng ấy rất quen thuộc, nhất là ánh mắt của nàng!
      Lúc Cảnh Thu chuẩn bị bắn mũi tên thứ hai, Lãnh Dịch Hạo bắt lấy mũi tên.
      “Vương gia?” Cảnh Thu khó hiểu nhìn Lãnh Dịch Hạo.
      cần đuổi.”
      đuổi nữa?” Cảnh Thu càng thêm khó hiểu.
      “Nàng còn đến nữa.” Nếu như mục đích của nàng là cứu Mã Thiên Ba, như vậy nàng nhất định lại đến.

    2. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 110: Hôm nay chỉ ngủ thôi.
      Edit; phiyen33
      Beta: Hana & Đông Tử


      Lãnh Dịch Hạo đẩy cửa phòng Úc Phi Tuyết, trong phòng là màn gian u ám... giường, thân ảnh yểu điệu giống như ngủ say. Khuôn mặt Úc Phi Tuyết nhắn dưới ánh trăng có vẻ vô cùng điềm tĩnh. Lãnh Dịch Hạo đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng. Úc Phi Tuyết mở mắt ra: "Lãnh Dịch Hạo? Ngươi tới đây làm gì?"


      Khóe môi Lãnh Dịch Hạo tao nhã cong : "Ngủ."


      "Hả?" Úc Phi Tuyết còn chưa kịp phản ứng, Lãnh Dịch Hạo xoay người lên giường, cánh tay kéo Úc Phi Tuyết ôm nàng vào lòng.


      "Ngươi tới gặp Ngọc Điệp sao? sợ nàng lại gặp chuyện may sao?" Úc Phi Tuyết lạnh lùng hầm hừ.


      " muốn ta ở cùng nàng sao?" Lãnh Dịch Hạo xoay người nhìn thẳng vào Úc Phi Tuyết, đôi mắt thâm thúy mà trầm, nhìn ra tâm tình.


      " muốn!" Úc Phi Tuyết đẩy Lãnh Dịch Hạo, hơi chột dạ xoay người sang ch khác. Ánh mắt tên biến thái này quá sâu, đáng sợ. Đúng là ứng nghiệm câu : có tật giật mình sao?


      " cho phép muốn." Lãnh Dịch Hạo xoay người Úc Phi Tuyết để nàng nhìn .


      "Ngươi... ngươi muốn làm gì? Ta cho ngươi biết, cho phép ngươi chạm vào ta!" Nhìn ánh mắt thâm thúy của Lãnh Dịch Hạo, Úc Phi Tuyết chột dạ thay đổi chủ đề.


      Lời nàng cũng phải là giả, cả người nàng đúng là vô cùng đau nhức! Cái tên biến thái này tinh lực phải bình thường! Ngủ ngày trời vẫn chưa khôi phục lại!


      "Được, hôm nay chỉ ngủ thôi." Lãnh Dịch Hạo vừa xong, tay ôm lấy Úc Phi Tuyết vào trong ngực, nhắm mắt lại ngủ.


      chỉ đơn giản như vậy?


      Úc Phi Tuyết nhếch lên đầu nhìn qua Lãnh Dịch Hạo, khuôn mặt tuấn mỹ của Lãnh Dịch Hạo giờ phút này có vẻ vô cùng yên tĩnh. ngủ.


      "Này, ngươi làm sao vậy?" Úc Phi Tuyết chọc chọc ngực của , phản ứng của có vẻ kỳ quái.


      "Mệt mỏi." Lãnh Dịch Hạo có mở mắt ra, chỉ chậm rãi : "Hôm nay trong phủ có thích khách, ta nghi ngờ là đồng đảng của Mã Thiên Ba nên chuẩn bị sáng sớm mai áp giải Mã Thiên Ba về kinh, để tránh đêm dài lắm mộng."


      "Lên kinh? Tại sao phải lên kinh? phải người quản lý chuyện này là ngươi sao?" Nghiêm trọng như vậy sao?


      "Chuyện của Biên Ấp đúng là quản lý, nhưng Mã Thiên Ba cùng Thần Vực có quan hệ, tình đơn giản nữa. Mấy năm nay Thần Vực chiêu binh mãi mã, chỉ sợ chí , cho nên phụ hoàng từng qua, nếu như bắt được Mã Thiên Ba, lập tức áp giải lên kinh, người muốn đích thân tra hỏi."


      "À." Xem ra cứu Mã Thiên Ba, chỉ còn tối mai thôi.


      Lãnh Dịch Hạo im lặng lát: "Có muốn biết là ai hạ độc nàng>"Ai?" Úc Phi Tuyết rất muốn biết, là ai dám to gan hành động đầu Thái Tuế Gia, dám hạ độc nàng!




      <> "Cụ thể là ai vẫn chưa thể xác định, nhưng ả chính là người trong bảy vị Hồ Điệp phu nhân." Giọng của Lãnh Dịch Hạo hình như rất mệt mỏi.




      <> "Bảy vị phu nhân? Các nàng phải là bị đuổi rồi sao?" Úc Phi Tuyết có chút nghi hoặc, nhưng lập tức lại bừng tỉnh đại ngộ, "Ta hiểu rồi, trong vương phủ vẫn còn có người của các nàng, vì thế có người muốn báo thù cho các nàng!"




      <> Lãnh Dịch Hạo mở mắt ra, nhìn Úc Phi Tuyết, đặt nụ hôn lên trán của nàng: "Thông minh, ngủ ."




      <> Úc Phi Tuyết làm sao có thể ngủ được, là ai hạ dược, nàng cũng rất muốn biết. Nhưng nếu để cho Lãnh Dịch Hạo tìm được người này, Lãnh Dịch Hạo nhất định biết, nàng đến đại lao. Đến lúc đó nhất định Lãnh Dịch Hạo nghi ngờ nàng!




      <> Làm sao bây giờ?




      <> "Đúng rồi, chuyện bây giờ còn chưa điều tra ràng, vì thế ta cho các nàng tạm thời ở tại Tây viện, sau khi việc ràng, đuổi các nàng cũng muộn. Nha đầu, phải nàng ghen đấy chứ?" Lãnh Dịch Hạo mở mắt ra, mắt ánh lên vẻ xấu xa, Úc Phi Tuyết lúc này mới an tâm. Đúng vậy, Lãnh Dịch Hạo như vậy mới là bình thường!




      <> "Ai ghen chứ, đáng ghét!" Úc Phi Tuyết đẩy Lãnh Dịch Hạo cái, xoay người ngủ.




      <> Ánh trăng sáng sủa, lưng Úc Phi Tuyết dán trong ngực Lãnh Dịch Hạo, Lãnh Dịch Hạo ôm gọn eo Úc Phi Tuyết. Nhìn thân mật vô cùng, nhưng hai người lại thể ngủ.




      <> Sáng hôm sau, Lãnh Dịch Hạo rời , nhưng trong Kỳ Lân Các lại có vị khách mời mà đến. Hồng Điệp phu nhân.




      <> "Ngươi tới làm gì?" Úc Phi Tuyết lộ vẻ thích.




      <> "Muội tới làm giao dịch với Vương phi tỷ tỷ." Hồng Điệp phu nhân kiêu ngạo siểm nịnh>"Giao dịch? Ta và ngươi có giao dịch gì đáng sao?" Úc Phi Tuyết hậm hực.




      <> "Có. Người hạ độc tỷ là muội. Biết tỷ định thả Mã Thiên Ba cũng là muội."




      <> "Ngươi..." Úc Phi Tuyết đột nhiên bật dậy, "Kẻ hèn hạ vô sỉ kia chính là ngươi!"




      <> "Đúng vậy, Vương phi tỷ tỷ, muội xin lỗi tỷ, muội nguyện ý chịu tội với tỷ. Hơn nữa muội thề từ nay về sau làm mấy việc như vậy nữa, muội biết , với khả năng của Vương gia, nếu như muốn điều tra sớm muộn tra được tội của muội. Cho nên muội tới tìm tỷ, cùng tỷ làm giao dịch. Lần này, tỷ nhất định phải cứu muội." Hồng Điệp phu nhân hình như rất tự tin, hề giống người cầu xin.




      <> "Ta cứu ngươi? Ngươi nghĩ hay! Dựa vào cái gì?" Úc Phi Tuyết liếc nàng cái.




      <> "Muội biết người cứu Mã Thiên Ba là tỷ. Vương gia hận nhất là có người phản bội . từng có tướng quân theo Vương gia mười năm, có thể là vì nhất thời hồ đồ, làm việc có lỗi với Vương gia, Vương gia liền tự tay biết . Nếu để cho Vương gia biết , tỷ phản bội , tỷ đoán như thế nào?" Trong lời của Hồng Điệp phu nhân thiếu uy hiếp.




      <> "Ngươi uy hiếp ta?"




      <> "Phải , hai người chúng ta, ra bây giờ là cùng hội cùng thuyền, bởi vì hai chúng ta đều phản bội Vương gia. Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, tỷ có thể suy nghĩ. Chúng ta là cùng chết, hay là cùng sống." Hồng Điệp phu nhân để lại câu, thi lễ với Úc Phi Tuyết rồi ra ngoài.




      <> Vừa ra khỏi Kỳ Lân Các, thái độ của Hồng Điệp phu nhân lập tức thay đổi trăm tám mươi độ.




      <> "Vương gia." Hai tay Hồng Điệp run rẩy, nàng ngờ, Vương gia căn bản cần điều tra mà trực tiếp tới tìm nàng.




      <> "Sao?" Ánh mắt Lãnh Dịch Hạo xuyên thấu Hồng Điệp, nhìn về phía Kỳ Lân Các.




      <> "Lời Vương gia phân phó, thiếp thân tất cả. ương gia, xin ngài tha cho nô tì." Hồng Điệp phu nhân nơm nớp lo sợ nhìn Lãnh Dịch Hạo, biết bước tiếp theo Lãnh Dịch Hạo làm như thế nào.




      <> Lãnh Dịch Hạo lại gì nhưng khóe môi cong lên lạnh lùng, lại có chút lo lắng.




      <> Nha đầu, đừng là nàng. Ta hy vọng là nàng!

    3. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 111: Nha đầu ràng biết là mà vẫn dám hạ độc thủ!
      Edit: phiyen33
      Beta: Hana & Đông Tử
      Úc Phi Tuyết do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết định cứu Mã Thiên Ba.
      Thứ nhất, Mã Thiên Ba đối xử với nàng cũng tệ lắm, lại vì nàng mà bị bắt, nàng thể thiếu suy nghĩ như vậy được.
      Thứ hai, nếu quả Mã Thiên Ba và tiểu sư phụ có quan hệ, nàng càng thể mặc kệ ngồi nhìn, mặc dù nàng cũng biết, Thần Vực là tổ chức thần bí, trong mắt triều đình là tai họa lớn, nhưng nàng tin tưởng tiểu sư phụ, niềm tin cần lý do.
      Thứ ba, nàng phải ngay lập tức.
      Vì vậy, sau khi chuẩn bị đầy đủ, nương nhờ màn đêm, Úc Phi Tuyết lại lần nữa xâm nhập vào đại lao.
      Nàng đốt hương khiến những người trong ngục ngủ gục, cẩn thận tiến vào, xác định xung quanh có nguy hiểm, mới bước vào đại lao.
      Lần này, cứu người rất thuận lợi.
      “Đừng có trợn trừng lên với ta, phải ta bán đứng ngươi.” Úc Phi Tuyết dùng kiếm chém đứt khóa sắt cổ tay Mã Thiên Ba.
      Mã Thiên Ba vuốt vuốt cái tay đau mỏi: “Ta tin tiên sư.”
      cách khác, tin nàng. Nhưng nàng có được tin tưởng của tiên sư, cho nên tạm thời tin tưởng nàng vậy.
      Úc Phi Tuyết còn hơi sức để phí lời với , hai người trực tiếp phi thân ra khỏi nhà lao, nào ngờ bên ngoài nhà lao đèn đuốc sáng trưng, ra gần đó sớm mai phục cung thủ.
      xong rồi! Úc Phi Tuyết nhìn trận thế xung quanh, lập tức cảm thấy ổn. Trước khi đến nàng cũng tìm hiểu mọi nơi rồi, phải có ai mới đúng chứ, tại sao có thể có cung thủ được nhỉ?
      mau!” Úc Phi Tuyết biết, hôm nay Mã Thiên Ba còn cơ hội.
      Úc Phi Tuyết vung trường kiếm lên, mở đường cho Mã Thiên Ba. Mã Thiên Ba do dự chút, phi thân lên mái nhà. Lãnh Dịch Hạo muốn giết , nhưng cam lòng giết nương tử của mình, Úc Phi Tuyết cùng lắm bị hoài nghi thôi, xảy ra chuyện gì.
      Nào ngò Mã Thiên Ba chân vừa mới chạm vào mái ngói lập tức tên bay như mưa đồng loạt hướng về phía Mã Thiên Ba. Quả nhiên là thiên la địa võng!
      Mã Thiên Ba cố hết sức đối phó, đột nhiên lại xuất người áo đen, dáng người yểu điệu, Mã Thiên Ba vừa thấy, lập tức mừng rỡ hét lớn tiếng: “Tiên !”
      Tiên vừa xuất , đồng nghĩa với việc được cứu trợ.
      Trường tiên trong tay hắc y nữ tử nhảy múa, tên dài bốn phía bay tới lập tức xoạt xoạt bị gạt ra.
      mau!” Hắc y nữ tử hô lên tiếng.
      Mã Thiên Ba nhiều, nghe lời phi thân trốn vào màn đêm.
      Lãnh Dịch Hạo vẫn đứng bên dưới xem cuộc chiến, chăm chú nhìn Úc Phi Tuyết mặc đồ dạ hành, ánh mắt lạnh lùng đầy nguy hiểm. Nha đầu, thân thể của nàng lẽ nào ta lại hay sao? Đừng là nàng mặc y phục dạ hành, cho dù nàng hóa thành tro ta cũng nhận ra nàng!
      Đúng lúc này, nóc nhà xuất người áo đen khác, đây cũng là ngoài dự liệu Lãnh Dịch Hạo.
      Nha đầu còn có đồng bọn!
      Nhìn thấy Mã Thiên Ba muốn chạy trốn, Cảnh Thu phi thân lên lại bị hắc y nữ tử nóc nhà chặn lại. Lãnh Dịch Hạo phi thân , tự mình đuổi theo Mã Thiên Ba, Úc Phi Tuyết lập tức theo sát phía sau, phi thân ngăn trước người Lãnh Dịch Hạo.
      Lãnh Dịch Hạo xuất chiêu đến, tay chỉ ra phần nội lực.
      Úc Phi Tuyết làm sao biết được trò mèo của nàng sớm bị Lãnh Dịch Hạo nhìn thấu, lòng chỉ muốn cứu Mã Thiên Ba, dù nhìn thấy người đến là Lãnh Dịch Hạo nhưng lúc ra chiêu nàng lại xuất tám phần nội lực.
      Lúc hai chiêu chạm nhau, Lãnh Dịch Hạo lập tức bị đẩy lui về phía sau, phun ra ngụm máu nóng. Nha đầu ràng biết rất là mà vẫn dám hạ độc thủ !
      Ánh mắt lạnh lẽo càng thêm u ám, Úc Phi Tuyết lại càng thêm hoảng sợ, Lãnh Dịch Hạo bị thương, lại bị nàng đả thương! Nàng rất muốn tiến lên xem bị thương như thế nào, nhưng binh sĩ mai phục xung quanh vọt lên, cung thủ chuẩn bị sẵn sàng, tên cũng lên, sắn sàng bắn.
      !” Hắc y nữ tử giữ chặt Úc Phi Tuyết, dưới ánh mắt u ám của Lãnh Dịch Hạo, Úc Phi Tuyết cắn răng, cùng hắc y nữ tử phi thân trốn vào trong đêm tối.
      “Bắn tên!”
      được bắn!” Giọng và ánh mắt của Lạnh Dịch Hạo lạnh.
      “Mau trở về , Lãnh Dịch Hạo phát ra rồi, hãy cẩn thận.” Hắc y nữ tử quay đầu lại .
      “Làm sao biết?” phải xui xẻo như vậy chứ!
      “Nếu , cho rằng có thể đơn giản tránh được thiên la địa võng của Lãnh Dịch Hạo bố trí sao?” Hắc y nữ tử hình như hiểu rất Lãnh Dịch Hạo.
      Úc Phi Tuyết lập tức nghĩ đến chiêu lúc nãy. Võ công Lãnh Dịch Hạo cao hơn nàng, thể khinh địch như vậy được, chắc chắn có thể đánh bại nàng. hạ thủ lưu tình, nhưng nàng lại đả thương !
      Nghĩ tới đây, Úc Phi Tuyết đột nhiên muốn quay lại.
      “Nhớ kỹ, dù xảy ra chuyện gì, cố sống qua ba ngày này.” Hắc y nữ tử dường như dự đoán được chuyện sắp xảy ra.
      là Hoàng Điệp phu nhân.” Úc Phi Tuyết rốt cục hiểu vì sao giọng của nàng ta nghe rất quen.
      “Mau trở về .” Hắc y nữ tử phủ nhận cũng thừa nhận, phi thân về phía tây.
      Úc Phi Tuyết biết, Lãnh Dịch Hạo nhất định giận điên lên rồi!
      đâu vậy?” Lúc Úc Phi Tuyết trở về phòng, Lãnh Dịch Hạo ở trong phòng chờ lâu.
      “A Hạo — ngươi xem ta mang cái gì về cho ngươi này?” Úc Phi Tuyết đường trở về hái hoa tươi kết thành vòng hoa, nịnh nọt đưa đến trước mặt Lãnh Dịch Hạo.
      “Ta dùng hoa tươi kết cho ngươi vòng hoa, có đẹp ?” Úc Phi Tuyết chủ động đem vòng hoa đặt đầu Lãnh Dịch Hạo.
      “Tuấn nam mỹ hoa, đẹp!” Úc Phi Tuyết vẫn thưởng thức, cười tủm tỉm nhìn Lãnh Dịch Hạo.
      Lãnh Dịch Hạo bất động, lạnh lùng nhìn Úc Phi Tuyết: “Loại hoa dại này, chỉ có sườn núi ở phía sau, đúng lúc tên thích khách kia, cũng về phía sau núi.”
      “Hả? Thích khách gì? Mệt quá! A Hạo, chúng ta ngủ !” Úc Phi Tuyết nắm cổ Lãnh Dịch Hạo hướng đến bên giường.
      Đừng nóng, đừng nóng, người ta chủ động dỗ dành ngươi rồi, đừng có mọn như vậy! Lãnh Dịch Hạo trở tay kéo Úc Phi Tuyết đến trước ngực, ánh mắt săm soi nhìn Úc Phi Tuyết: “Tại sao lại muốn cứu Mã Thiên Ba?”
      “Ai? Ai tên Mã Thiên Ba?” dối quá rồi! Đúng là có tật giật mình.
      Lãnh Dịch Hạo nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn khuôn mặt xinh xắn trước mặt:
      “Cho nên , tất cả mọi việc ở sườn núi đều do các ngươi thông đồng.”

    4. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 112: Biết là mỹ nhân kế, nhưng thể nào kháng cự được
      Edit: phiyen33
      Beta: Đông Tử

      Lãnh dịch hạo nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn khuôn mặt xinh xắn trước mặt: “ vậy, lúc ở sườn núi, tất cả đều là do các ngươi cùng nhau diễn kịch.” .
      Được lắm ! Úc Phi Tuyết, lần này nàng chết chắc rồi !
      “Hả? Cái gì cái gì giả, sườn núi gì? biết ngươi cái gì cả, mệt mỏi quá…” Úc Phi Tuyết tiếp tục giả ngu, giả vờ ngáp rồi nhào ra giường.
      Lãnh Dịch Hạo nắm cổ tay nàng ngăn lại : “Ta từng với nàng, Mã Thiên Ba là tội phạm quan trọng của triều đình, nàng cứu , nếu định tội chắc chắn bị xử trảm !”
      Đừng có nghiêm trọng như thế chứ!
      “Tướng công ——” Úc Phi Tuyết cười nịnh nọt, cánh tay trắng trẻo quấn quanh cổ Lãnh Dịch Hạo, cái đầu khẽ cọ cọ trước ngực – “Người ta mệt quá rồi, chúng ta ngủ ! Có được ?”
      Tiểu nha đầu này lần đầu tiên chủ động quyến rũ khỏi khiến Lãnh Dịch Hạo nhớ đến lần nàng chủ động đêm hôm đó, cơ thể nghe lời liền bắt đầu có phản ứng.
      Chết tiệt ! Biết là mỹ nhân kế, nhưng thể nào chống cự được.
      Lãnh Dịch Hạo thẹn quá hóa giận, tay đè chặt Úc Phi Tuyết giường, nghiêm phạt mưu kế của nàng.
      “Nặng quá mất !” Úc Phi Tuyết kháng nghị.
      Đáng tiếc kháng nghị vô hiệu.
      “Nương tử phải nàng mệt sao ? Chúng ta ngủ nha !” Lãnh Dịch Hạo cúi đầu hôn Úc Phi Tuyết.
      Nụ hôn mang theo trừng phạt đương nhiên thoải mái, Úc Phi Tuyết cũng cảm nhận được ràng Lãnh Dịch Hạo đangtức giận.
      Nàng thừa nhận, lần này đúng là nàng làm Lãnh Dịch Hạo nổi điên, nhưng nàng còn có lựa chọn nào khác. Nếu có cách chối cãi, vậy cũng đành gánh chịu hậu quả thôi. Song Úc Phi Tuyết cũng vì thế mà thiếu láu lỉnh, lập tức từ khách biến thành chủ, bắt chước sống động.
      Nàng dùng hết sức lực đem đầu lưỡi Lãnh Dịch Hạo đẩy ra ngoài, lại bắt chước đem lưỡi mình tiến vào thâm nhập trong miệng . Bắt chước Lãnh Dịch Hạo, đầu lưỡi linh hoạt lướt nhanh môi . Lãnh Dịch Hạo kìm đậu gầm tiếng.
      Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng thông báo: “Vương gia, hay rồi, Ngọc Điệp phu nhân bị trúng độc !”
      Cơ thể Lãnh Dịch Hạo cứng đờ. Trúng độc? ! Có người dám ở trong vương phủ của ra tay hạ độc Ngọc Điệp sao!
      Lãnh Dịch Hạo xoay người đứng lên, nhanh ra cửa.
      Úc Phi Tuyết thở hổn hển chống đỡ thân thể, nhìn bóng lưng Lãnh Dịch Hạo, lần đầu tiên nàng nghĩ Ngọc Điệp này bệnh đúng lúc ! Thế nhưng vì sao trong lòng lại vẫn cảm chua xót.
      Quên ! Mặc kệ ! Ngủ thôi!
      Lần này, nàng nằm xuống giường là ngủ luôn, thực quá mệt mỏi!
      Vậy mà trong lúc mơ mơ màng màng, đột nhiên có bàn tay to túm lấy Úc Phi Tuyết.
      Chuyện gì xảy ra vậy? Động đất à? Mộng du à ?
      Nàng mở đôi mắt còn nhập nhèm ra thấy Lãnh Dịch Hạo nhìn mình với vẻ mặt lạnh lẽo. Lại làm sao nữa vậy ?
      “Làm sao vậy ? Sáng rồi à ?” Úc Phi Tuyết dụi mắt, phải là hẳn chăm sóc cho Ngọc Hồ Điệp kia sao ?
      ” Buổi sáng hôm nay nàng có qua phòng bếp ?” Lãnh Dịch Hạo hỏi câu khiến Úc Phi Tuyết hơi do dự chút, nàng có qua nhỉ? Ý thức từ từ quay lại, Úc Phi Tuyết gật đầu, phải, có qua.
      “Đến đó làm gì ?” – giọng vẫn lạnh lùng như cũ.
      Nhìn khuôn mặt Lãnh Dịch Hạo hề có chút ấm áp, Úc Phi Tuyết rốt cục cũng hiểu, nghi ngờ nàng.
      “Ta lấy thuốc của mình về. Ngươi cho là mua thuốc tốn tiền sao ? Dù sao nàng ta cũng dùng nên ta lấy về, làm sao vậy ?” Úc phi tuyết mặc kệ cánh tay Lãnh Dịch Hạo túm lấy mình, nàng muốn làm mọi chuyện.
      Nam nhân này đáng ghê tởm, dám nghi ngờ nàng ! Nếu như nàng muốn hạ độc, còn phải đợi cho tới hôm nay sao?!
      “Chỉ là lấy thuốc thôi sao?”
      “Lãnh Dịch Hạo, ngươi đùa đủ chưa ! Mỗi lần xảy ra việc gì ngươi đều nghi ngờ ta, ngươi thấy ta rất giống người xấu đúng ?” Úc Phi Tuyết lấy tay chọc vào ngực Lãnh Dịch Hạo, hùng hổ .
      Lãnh Dịch Hạo cầm bàn tay bé của nàng: “Ngũ bộ độc của nàng đâu?”
      ra là thế ! Úc Phi Tuyết hừ lạnh tiếng, tới trước gương trang điểm, vỗ vỗ vào cái hòm thuốc : “Mở to hai mắt, nhìn cho nhé !”
      Bốp tiếng, nàng mở hòm thuốc, bên trong có đủ các loại thuốc, chỉ thiếu mỗi ngũ bộ độc. Sao có thể như vậy ! Lần này đến phiên Úc Phi Tuyết kinh ngạc.
      “Là ta nhìn nhầm hay là do nàng cẩn thận làm rớt mất ?” Ánh mắt Lãnh Dịch Hạo lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Úc Phi Tuyết, khuôn mặt nhắn hồn nhiên như vậy, nếu như phải có người tận mắt nhìn thấy nàng hạ độc, nhất định tin tưởng !
      “Ta biết. Cho dù có làm mất cũng liên quan đến ta !” Úc Phi Tuyết rầm tiếng đóng nắp hộp thuốc.
      “Nếu như ta muốn hạ độc nàng ấy, để các ngươi dễ dàng phát sao ? Lại dùng chính thuốc độc của mình sao ? ngu ngốc như vậy đứng ở đây cho ngươi tóm lấy ta sao ?” Úc Phi Tuyết liếc nhìn Lãnh Dịch Hạo, dường như ngũ bộ độc này vẫn còn ở nơi này lúc Lãnh Dịch Khánh đến, nàng từng lấy ra, sau đó đặt ở trong hộp hề động đến. Nếu có người động tay động chân, cũng chỉ có khả năng, Hồng Điệp phu nhân !
      Buổi tối hôm đó, xuân dược và ngũ bộ độc được nàng để cùng chỗ. Hồng Điệp có thể dùng xuân dược của nàng, cũng có thể động đến ngũ bộ độc. Đáng tiếc miệng bằng chứng, nữ nhân kia chịu thừa nhận.
      Lãnh Dịch Hạo híp tà mâu, khóe môi lên nụ cười lạnh lùng: “Nàng xem, ta có nên tin tưởng nàng ?”
      “Thích tin tin! Ta rồi, chuyện này liên quan đến ta !”
      “Cảnh Thu, tìm người đến canh chừng nàng, từ giờ trở , bước cũng cho phép nàng ra khỏi cửa phòng này.” Lãnh Dịch Hạo xong, xoay người bỏ .
      “Lãnh Dịch Hạo ! Ngươi dám nhốt ta sao!” Úc Phi Tuyết xông ra cửa, nhưng trước mặt nàng là cánh cửa đóng rầm lại.
      ” Lãnh Dịch Hạo chết tiệt ! Vì sao ngươi luôn luôn tin ta !” Úc Phi Tuyết tức giận đá cước vào cửa, đáng tiếc lại làm đau chính chân mình.
      ngờ, lần giam lỏng này lại là 1 ngày, trọn vẹn ngày, ngoài có người đến đưa cơm ai có ai đến nữa.
      Cho đến buổi tối, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Cửa bị mở ra, Úc Phi Tuyết ở tong phòng buồn chán suốt cả ngày đứng dậy nhìn, người tới lại là Ngọc Điệp.
      “Ngươi tới đây làm gì ?”
      Ngọc Điệp đưa tay đóng cửa lại, cười khanh khách tiến lên: “Ngươi đoán thử xem.”

    5. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 113: Bớt thân mật trước mặt ta thôi !
      Edit: phiyen33


      " phải ngươi bị trúng độc sao?" Úc Phi Tuyết lạnh lùng nhìn Ngọc Điệp, biết nữ nhân này lại giở trò quỷ gì!


      "Đúng vậy, nhưng mà giải được rồi, Vương gia cho ngươi biết sao?" Ngọc Điệp kéo khăn che mặt xuống, khuôn mặt dữ tợn trước đây giờ trở nên trắng mịn xinh đẹp, so với hình vẽ bức tranh giống nhau.


      "Ngươi..." Úc Phi Tuyết vô cùng kinh ngạc nhìn nàng.


      "Bởi vì ta ở hiền gặp lành, tuy rằng ngươi hạ kịch độc, thế nhưng cũng bởi vậy mà ta có cơ hội lấy lại được dung nhan như cũ, cho nên ta đến cảm tạ Vương phi." Ngọc Điệp cười dịu dàng, giọng nhàng gì sánh được, nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lùng.


      Trong đầu Úc Phi Tuyết trận nổ vang: "Bảy vị phu nhân thế nào?"


      Ngọc Điệp tiếp tục cười gian trá: "Ngươi đoán thử xem!"


      ràng dung nhan như hoa, thế nhưng trong mắt Úc Phi Tuyết lại mười phần chói mắt. Ngọc Điệp này nhất định có vấn đề, đáng tiếc Lãnh Dịch Hạo lại lòng tin tưởng ả.


      biết Hoàng Điệp phu nhân thế nào rồi, nghĩ tới đây, tức giận trong lòng Úc Phi Tuyết càng tăng thêm vài phần: "Đừng là ngươi giết các nàng rồi, nếu là như vậy ta bỏ qua cho ngươi!"


      Ngọc Điệp lớn tiếng mỉa mai: "Chà chà, nghĩ tới Vương phi lại rộng lượng như thế, quan hệ với bọn họ lại tốt như vậy, ta đúng là xem thường ngươi!"


      "Cút!" Úc Phi Tuyết lời vô ích với loại người như thế.


      "Ngươi muốn biết vì sao ta tới chỗ này ư?" Ngọc Điệp cười khanh khách ngồi xuống, chút cũng bị lạnh lùng của Úc Phi Tuyết ảnh hưởng.


      Úc Phi Tuyết đề phòng nhìn ả, nữ nhân bộ dạng cao chúc tết gà, gian trá.


      "Ta là đến cho ngươi xem vật này." Ngọc Điệp chậm rãi từ trong lòng lấy ra tờ giấy, nhàng mở ra, chữ viết quen thuộc liền lên trước mắt.


      Là thư của tiểu sư phụ!


      Úc Phi Tuyết ngạc nhiên, thư của tiểu sư phụ lại bị nữ nhân này lấy được!


      "Hay cho câu tự mình bảo trọng! biết từ giờ đến lúc các ngươi bỏ trốn còn có mấy ngày đây?" Đôi mắt đẹp của Ngọc Điệp đột nhiên trở nên lãnh gì sánh được.


      "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Úc Phi Tuyết lạnh lùng nhìn Ngọc Điệp.


      "Ngươi yên tâm, ta chỉ là muốn cùng ngươi đánh cuộc phen, nếu như ta thắng, ta giao phong thư này cho Vương gia, để cho chàng xử trí, nếu như ngươi thắng, ta trả lại cho ngươi. Coi như chưa từng có chuyện gì. Thế nào?" Ngọc Điệp cười tủm tỉm nhìn Úc Phi Tuyết, dung nhan tràn đầy vẻ nhu hòa.


      "Ngươi tốt như vậy sao?" Úc Phi Tuyết chút cũng tin.


      "Ngươi tin? Nếu như ta muốn giao cho Vương gia, sớm giao rồi. phải sao? Vương gia hận nhất là có người phản bội , thế nhưng ngươi liên tiếp phản bội hai lần. Nếu như ta muốn hại ngươi, trực tiếp đem thư giao cho Vương gia, ngươi nhất định phải chết! Việc gì phải lãng phí sức lực đánh đố với ngươi?" Ngọc Điệp tựa hồ rất có đạo lý.


      "Dù sao ngươi cũng vì ta giải cổ độc, đối với ta có ơn, tuy rằng ta thích ngươi, thế nhưng vì ngươi cứu ta, ta cho ngươi cơ hội, để chính ngươi đánh cuộc, coi như là ngươi cứu mạng ta. Nhưng nếu như ngươi thua, cũng đừng trách ta trở mặt vô tình." Ngọc Điệp vẫn giữ dáng vẻ tươi cười ôn nhu giống như hoa xu


      Úc Phi Tuyết hiểu, khuôn mặt mềm mại như vậy sao lại có thể ở người nữ nhân tâm như rắn rết kia! Nhất định là ông trời sai lầm rồi!


      "Ngươi đối với ta có tình cảm sao? Đừng nhiều lời! , đánh cuộc như thế nào!" Úc Phỉ Tuyết lạnh lùng liếc nhìn Ngọc Điệp.


      "Rất đơn giản! Ngươi xem cái này." Ngọc Điệp lấy từ trong lòng ra vật, Úc Phi Tuyết nhất thời trừng to mắt, là tiểu thanh xà! Nữ nhân này đem rắn để vào trong ngực! Thực rất to gan!


      Tiểu thanh xà ngẩng cao đầu, nhè phun tín tử, đôi mắt huyết hồng như hai viên hồng ngọc nho . Vừa nhìn biết đây là loại kịch độc.


      Úc Phi Tuyết lui về phía sau chút, Ngọc Điệp này thực đơn giản!


      "Ngươi xem, ta cho ngươi cơ hội, nếu như trước khi ta đếm tới ba, ngươi có thể bắt được con rắn này, ngươi liền thắng. Nhưng ngươi phải cẩn thận, con rắn này tuy rằng rất nghe lời ta, thế nhưng nó lại sợ người lạ. Nếu như bị nó cắn phải, ta cũng chịu trách nhiệm! Đến lúc đó, xem như ngươi thua!" Ngọc Điệp giọng như mây.


      Ngọc Điệp xong đem con rắn thả lên mặt bàn. Trong nháy mắt con rắn hướng đến bên cạnh bàn, xẹt chút, trượt xuống khỏi mặt bàn thành hình chữ S duyên dáng, hướng góc giường bò đến. Khóe môi Úc Phi Tuyết nở nụ cười nhạt, có thế này mà cũng muốn đến làm khó nàng!


      "..." Ngọc Điệp bắt đầu đếm. Thanh kiều mị gì sánh được.


      Úc Phi Tuyết phi thân hướng về phía hộp thuốc, trong đó có thuốc bột chuyên dùng để khắc chế rắn, bất luận là loại rắn gì, chỉ cần đụng tới thuốc bột đó toàn thân bủn rủn, mất sức chiến đấu.


      Thuốc bột màu hồng nhạt rơi chuẩn xác, bao trùm khắp người con rắn khiến nó nhất thời toàn thân bủn rủn, nhúc nhích được.


      "Hai..


      Úc Phi Tuyết phi thân, túm con rắn đưa đến trước mặt Ngọc Điệp.


      Đúng lúc này, Ngọc Điệp kêu lên tiếng kêu sợ hãi, thân thể đột nhiên ngã xuống phía dưới.


      "Tiểu Điệp!" Vừa đúng lúc thân ảnh Lãnh Dịch Hạo xuất , đón lấy thân thể Ngọc Điệp mềm mại. Ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Úc Phi Tuyết cầm con rắn tay. May là vừa nghe Ngọc Điệp tìm đến Úc Phi Tuyết lập tức đuổi tới, bằng hậu quả tưởng tượng nổi.


      "Úc Phi Tuyết! Nàng đem rắn dọa nàng ấy!" Cơn giận cũ của Lãnh Dịch Hạo còn chưa tiêu tan, lại thêm cơn giận mới kéo đến.


      "Ta dọa nàng ấy! Con rắn này là của nàng ấy nha!"


      Lãnh Dịch Hạo ôm chặt Ngọc Điệp, cố sức day day huyệt nhân trung của nàng, Ngọc Điệp hít hơi dài, chậm rãi tỉnh lại.


      Lãnh Dịch Hạo lạnh lùng nhìn Úc Phi Tuyết: "Ta biết nàng từ trước đến nay miệng lưỡi trơn tru. Thế nhưng cái này thể dối là xong chuyện. Ngọc Điệp từ thấy chuột rất sợ, chi là rắn! Nàng cho rằng nàng ấy là nàng sao?"


      "Lãnh Dịch Hạo! Ngươi vậy là có ý gì?" Úc Phi Tuyết tay cầm con rắn quăng ra ngoài.


      "Ngọc Điệp là người ngoại tộc, tại nơi của nàng đem rắn thờ thành thần, chỉ có những người tội ác tày trời mới phải đến trước mặt thần rắn sám hối. Vì vậy, lần sau nếu nàng muốn dối hãy tìm hiểu trước ." Lãnh Dịch Hạo lạnh lùng xong, cúi đầu nhìn Ngọc Điệp trong lòng sợ đến lạnh run.


      "Nàng sao chứ?" giọng dịu dàng cùng với những cử chỉ nhàng, chỉ có lúc giường mới thể ra đối với nàng.


      Úc Phi Tuyết đột nhiên thấy trong lòng lạnh lẽo.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :