1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử,đừng nghịch nữa- Lam Yên Hiểu Nguyệt-162 chương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 104: Chuyện biến thái này chỉ có Lãnh Dịch Hạo làm được.
      Edit: phiyen33
      Beta: Đông Tử
      [​IMG]



      [​IMG]



      [​IMG]

    2. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 105: Vương phi nổi cơn ghen, vương gia rất sợ vợ
      Edit: phiyen33
      Beta: Đông Tử
      [​IMG][​IMG]

    3. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 106: làm phải làm cho ác
      Edit: phiyen33
      Beta: Đông Tử
      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

    4. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 107: Quá hấp dẫn mà biết
      Edit: phiyen33
      Beta: Đông Tử
      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

    5. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 108: Hay cho cái tình chàng ý thiếp!
      Edit: phiyen22
      Beta lần 1: Hana & Đông Tử
      Khi Úc Phi Tuyết mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn nụ cười vô cùng xấu xa trước mắt, nàng hoảng hốt thét lên, vội lùi về góc giường nhưng lại bị Lãnh Dịch Hạo ôm về: “Sao thế, sử dụng ta xong là muốn chạy à?”
      “Cái, cái gì mà sử dụng xong. . .” ý thức Úc Phi Tuyết bắt đầu trở về, ngày hôm qua xảy ra chuyện gì?
      tay Lãnh Dịch Hạo chống xuống, tay giằng lấy tấm chăn tơ của Úc Phi Tuyết. buồn cười nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Úc Phi Tuyết, bắt đầu giúp nàng khôi phục trí nhớ: “Ngày hôm qua nàng dụ dỗ ta.”
      Khoé môi Úc Phi Tuyết hơi run rẩy, đúng là rất biến thái: “Ai dụ dỗ ngươi! Cút ngay!”, tung cước sang nhưng tiếc là bị Lãnh Dịch Hạo bắt được, Úc Phi Tuyết sợ đến mức kêu lên tiếng, rụt chân lại.
      “Đầu tiên là nàng gọi tên ta. Sau đó lại cởi quần áo trước mặt ta.” Bàn tay của Lãnh Dịch Hạo vươn tới nhưng bị Úc Phi Tuyết đẩy ra.
      “Là nàng ôm ta rồi lại là, nàng vẫn còn muốn.”
      Úc Phi Tuyết kinh ngạc nhìn thẳng vào mặt Lãnh Dịch Hạo, có sao? vậy chăng? Là thế sao? Hình như cũng hơi có ấn tượng.
      cho , cho !” Úc Phi Tuyết lao tới che miệng Lãnh Dịch Hạo, hành động kia gãi đúng chỗ ngứa. Lãnh Dịch Hạo nhân cơ hội này xoay người cái đem nàng đặt dưới thân thể: “Là nàng nàng ngoan.” Như thế này có vẻ dễ chuyện hơn.
      “Ta. . . Ta. . . Ngươi. . .”
      phải giữ lời. cho phép đổi ý.” Lãnh Dịch Hạo cười hấp dẫn vô cùng. Đó chính là biểu sau khi thoả mãn.
      “Đồ biến thái, ngươi để cho ta đứng dậy!” thể chuyện bình thường sao? Làm gì cứ dùng gậy gộc chĩa về phía nàng vậy!
      cho!” Như vậy dễ chuyện!
      “Lãnh Dịch Hạo, trở về Đào Hoa Uyển của ngươi . . . Ô. . .” khi Úc Phi Tuyết khôi phục ý thức, thù mới hận cũ cùng dâng lên.
      Có được khoảng thời gian bên nhau tốt đẹp như thế, sao có thể để cho cái miệng quạ đen của tiểu nha đầu phá hủy được, Lãnh Dịch Hạo hôn lên môi của nàng. Đợi nàng bình tĩnh lại, Lãnh Dịch Hạo mới từ từ ngẩng đầu, cười hấp dẫn: “Nha đầu, muốn biết cái gì gọi là nàng ta dưới ?”
      “Hả?” Úc Phi Tuyết trừng mắt nhìn, trước động tác thể rất hình tượng của Lãnh Dịch Hạo, Úc Phi Tuyết cuối cùng cũng hiểu, trước Lãnh Dịch Hạo to lớn hiểu sao bỗng cảm thấy vô cùng xấu hổ ngại ngùng.
      “Lãnh Dịch Hạo!” Úc Phi Tuyết liều mạng véo cổ của . Đồ biến thái, từ nay về sau nàng còn mặt mũi gặp người khác rồi!
      “Mưu sát chồng sao. . .” Lãnh Dịch Hạo hai tay nắm cả eo của nàng, thừa dịp nàng sẵn sàng, trực tiếp tiến vào cơ thể.
      “A –” Úc Phi Tuyết bị “Giết” trở tay kịp, cơ thể mơ màng lúc, lại lần nữa để cho con soi xám ấy ăn sạch .
      Tâm trạng của Lãnh Dịch Hạo rất tốt, tốt bụng vui vẻ thảo luận vấn đề cái gì gọi là “nàng ta dưới”, “nàng dưới ta ”, còn có cả “nàng trước ta sau”.
      Đợi đến lúc Lãnh Dịch Hạo thoả mãn, Úc Phi Tuyết mệt đến nỗi mở miệng nổi.
      “Đồ biến thái, cho phép ngươi chạm vào ta!” Úc Phi Tuyết nửa mê nửa tỉnh khẽ lẩm bẩm. Lãnh Dịch Hạo khỏi cười khẽ tiếng.
      “Được, ta chạm vào nàng.” ta chỉ ôm nàng cái.
      Úc Phi Tuyết ngủ giấc ngon, mãi đến lúc hoàng hôn, mới chậm rãi mở mắt ra. Tên biến thái đâu rồi?
      Úc Phi Tuyết trong lòng thoáng buồn, nhất định lại đến Đào Hoa Uyển rồi.
      Úc Phi Tuyết ai oán co người lại đứng dậy, khỏi nhàng “a” tiếng, đau quá. Cả người giống như vừa từ cõi chết trở về. Từ đêm hôm qua đến giờ từng đoạn trí nhớ từ chút từng chút quay lại trong đầu.
      Nàng và Lãnh Dịch Hạo. . .
      Thế nhưng Lãnh Dịch Hạo lại rồi.
      Úc Phi Tuyết đứng dậy, đột nhiên cảm thấy tốt nhất là nằm giường.
      Vì sao nàng nghĩ lại nghĩ đến Lãnh Dịch Hạo ?
      Vì sao biết rất ràng Lãnh Dịch Hạo trong lòng chỉ có Ngọc Điệp độc ác kia, tại sao lại bất giác nhớ đến . Nàng cũng trúng độc rồi sao?
      Trong lòng Lãnh Dịch Hạo, nàng rốt cuộc là cái gì? Có lúc vô cùng nhiệt tình, sau đó lại vứt bỏ nàng. Muốn đến đến, tỉnh dậy lại . Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, có khi dịu dàng như nước, nhưng khi tỉnh táo, lại biến mắt tăm — , phải biến mắt tăm, chỉ là lại đến bên nữ nhân khác.
      Úc Phi Tuyết khổ sở ôm lấy thân thể mỏng manh của chính mình. cảm giác mất mát, từ đáy lòng dâng lên. Cửa ra vào truyền đến tiếng gọi trầm trầm:
      “Tiểu Tuyết, nàng tỉnh chưa?”
      A Khánh!
      Úc Phi Tuyết khoác áo choàng ngồi xuống bên giường, biết vì sao, nàng tại rất muốn tìm người trò chuyện. Mặc dù ra cũng được, nhưng cứ nghĩ đến bên mình có người, có thể ngồi cùng nàng chút cũng tốt.
      “Ta tỉnh rồi, ngươi vào .”
      Lãnh Dịch Khánh bước chân do dự chút, nên vào hay . Trong phòng, khí mập mờ vẫn chưa tiêu tan, giường lộn xộn và sắc mặt ửng đỏ của Úc Phi Tuyết làm cho trái tim Lãnh Dịch Khánh tê rần. Tay nắm chặt thành quyền rồi lại cố gắng để thể ra ngoài.
      Lãnh Dịch Khánh chậm rãi tiến lên, lựa chọn ngồi xuống bàn cách xa giường.
      “A Khánh, ngày hôm qua. . .”
      “Ngày hôm qua chúng ta bị người hạ độc.” Lãnh Dịch Khánh tỉnh táo .
      “A. . . Thực xin lỗi. Liên lụy đến ngươi rồi.” – tất cả là do nàng muốn cứu Mã Thiên Ba, nên mới thành như vậy.
      “Đồ ngốc, cái gì liên lụy với liên lụy, chỉ cần nàng việc gì là tốt rồi.” Ánh mắt Lãnh Dịch Khánh giống như có thể nhìn thấy cả hồ nước, khuôn cương nghị là cả dịu dàng.
      “A Khánh, ngươi tốt.” Úc Phi Tuyết tự đáy lòng .
      Lãnh Dịch Khánh khó khăn cúi đầu cười cười, tốt, có cái gì hay chứ? Nàng cuối cùng vẫn là thê tử của người khác.
      “Nếu như A Hạo có thể như ngươi, tốt.” Úc Phi Tuyết thào bổ sung câu, làm cho Lãnh Dịch Khánh lại lần nữa lạnh từ đầu tới chân. cảm giác đau lòng dưới đáy lòng tràn đầy. câu kia của Úc Phi Tuyết cũng có thể giải thích: Lãnh Dịch Hạo đối với nàng tốt.
      “Sớm biết có hôm nay, có lẽ lúc bái đường ta nên mang nàng .” Người lúc bất lực, luôn đưa ra loại giả thiết vô bổ này.
      Úc Phi Tuyết vô lực cười cười: “Ngươi sợ phụ hoàng ngươi trách sao?”
      sợ.” Vì ngươi, cái gì ta cũng sợ, nhưng câu sau cùng, Lãnh Dịch Khánh ra.
      “A Khánh, nếu như ngươi là hoàng đế tốt quá.” Úc Phi Tuyết câu khỏi làm cho Lãnh Dịch Khánh sửng sốt.
      “Ngươi nghĩ ta có thể làm hoàng đế?”
      “Nếu như ngươi là hoàng đế, chỉ hôn ta với Lãnh Dịch Hạo, cũng để Lãnh Dịch Hạo bắt nạt ta. Ngươi có thể hạ chỉ đuổi Ngọc Điệp kia …” Úc Phi Tuyết đột nhiên im lặng. Đuổi như thế nào? Trong lòng Lãnh Dịch Hạo, người quan trọng nhất phải là nàng.
      “Tiểu Tuyết.” Lãnh Dịch Khánh dịu dàng gọi tiếng, trong lòng của Úc Phi Tuyết luôn giống như tinh linh sinh động, thanh khiết động lòng người, hơn nữa còn rất tinh quái. Nhưng giờ phút này, Úc Phi Tuyết giống như người bị rút linh hồn, thất hồn lạc phách, khuôn mặt nhắn tràn đầy buồn bã bi thương khiến Lãnh Dịch Khánh trong lòng ngừng đau đớn.
      Đúng vậy, nếu như là hoàng đế, có thể thay đổi tất cả.
      “A?” Úc Phi Tuyết từ trong trầm tư phục hồi tinh thần lại.
      “Ta tới từ biệt nàng.” Trong nháy mắt Lãnh Dịch Khánh đưa ra quyết định.
      “Chào từ biệt? Ngươi phải ?” Úc Phi Tuyết ngạc nhiên.
      Lãnh Dịch Khánh gật đầu, trải qua chuyện ngày hôm qua, biết mình ở lại đây cũng chỉ để cho những người muốn gây chuyện thêm cơ hội, bọn họ lợi dụng làm thương tổn Úc Phi Tuyết. Nhưng cứ như vậy rời , lại thấy đành lòng. , Tiểu Tuyết sao đây?
      , nhưng đến đâu? Nhưng bây giờ, mục tiêu. biết nên đâu.
      “Đúng vậy, ta muốn trở lại kinh.”
      “A Khánh!” Úc Phi Tuyết xoay người xuống giường, tay giữ chặt Lãnh Dịch Khánh, nam nhân này vẫn luôn ở bên cạnh nàng, rốt cục cũng muốn rồi sao?
      “A Khánh, ngươi muốn ?”
      “Đúng vậy. Nàng hãy đợi ta.” Trong lời Lãnh Dịch Khánh có kiên định hiếm thấy.
      “Hả?” Úc Phi Tuyết nghe hiểu lời này của Lãnh Dịch Khánh, nàng nghĩ, Lãnh Dịch Khánh lần này, có lẽ còn có cơ hội gặp mặt. Bởi vì, nàng cũng sắp rồi.
      Lãnh Dịch Khánh cuời dịu dàng, gạt mấy sợi tóc dài rối bên thái dương Úc Phi Tuyết ra sau tai.
      “Chăm sóc bản thân cho tốt, nên đối đầu với A Hạo. thích nữ nhân dịu dàng, biết nghe lời kiểu như Ngọc Điệp. Ngươi phải học được cách bảo vệ mình, biết ?” Lời Lãnh Dịch Khánh làm Úc Phi Tuyết đau xót.
      Ngoại trừ mấy vị sư phụ, ai đối với nàng tốt như vậy.
      “A Khánh!” uất ức và đau thương trong lòng Úc Phi Tuyết giống như hồng thủy tìm được rồi lỗ hổng, trong nháy mắt dâng lên.
      Lãnh Dịch Khánh đau lòng vuốt mái tóc Úc Phi Tuyết, Úc Phi Tuyết kìm được lòng ngả lên vai của . Nàng lạnh quá, rất lạnh, nàng chỉ mong có người có thể ôm nàng.
      Tay Lãnh Dịch Khánh do dự chút, rốt cục chậm rãi đặt lên vai Úc Phi Tuyết: “Tiểu Tuyết. . .”
      Đau lòng sao đây, có quyền gì mà thương nàng?
      “Hay cho cái tình chàng ý thiếp!” giọng lành lạnh vang ở cửa ra vào, Lãnh Dịch Khánh và Úc Phi Tuyết nhìn lại, Lãnh Dịch Hạo tựa vào cạnh cửa,lạnh lùng nhìn bọn họ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :