1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử,đừng nghịch nữa- Lam Yên Hiểu Nguyệt-162 chương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 98: Từ trước đến giờ ngươi chỉ xem nàng như món đồ chơi
      Edit: phiyen33
      Beta: Đông Tử
      Đương nhiên là nàng chọn ở lại.
      Ở chỗ này có ăn có uống lại có người hầu hạ, quay về phải làm tiểu nha hoàn, còn bị người ta vô cớ trút giận ! Ở lại !
      Úc Phi Tuyết mất nhiều thời gian để quyết định ở lại Tiểu Thương Sơn.
      “Tiên là ai ?” Úc Phi Tuyết rót thêm chén đầy cho Mã Thiên Ba. Cái tên ngu ngốc to lớn này rất dễ lừa.
      “Tiên …Chính là tiên …” – Có mỹ nhân tiếp rượu, mặc dù chỉ có thể nhìn thể ăn, nhưng vẫn thấy rất sung sướng ! Mã Thiên Ba uống nhiều rồi.
      “Vậy ai là tiên sư?” Úc Phi Tuyết cho phép uống thêm nữa.
      Mã Thiên Ba nấc cái, thở dài:
      “Tiên sư chính là ân nhân của Tiểu Thương Sơn chúng ta ! Người thần thông quảng đại, nắm thiên văn địa lý, võ công thiên hạ đệ nhất! Lại còn tạo cho chúng ta cái trận thế gì đó, còn ai dám đến trộm Xích luyện thảo nữa! … Nhưng Lãnh Dịch Hạo là ngoại lệ ! Chỉ có trộm được ! Nếu như nhờ nương giúp , nhất định thoát được trận pháp do tiên sư bày ra !” Mã Thiên Ba say khướt nhưng vẫn cầm lấy bình rượu tiếp tục uống.
      “Diện mạo tiên sư như thế nào?”
      “Tiên sư chính là… Chính là tiên sư!” Mã Thiên Ba lè nhè, nghiêng đầu sang bên, ngủ gục.
      Úc Phi Tuyết bực bội đạp cho Mã Thiên Ba cước, quên , xem ra hôm nay cũng hỏi được chuyện gì. Dù sao Tiểu Thương Sơn nàng cũng chưa dạo chơi bao giờ, ở chỗ này hưởng thụ vài ngày, chẳng qua biết nàng ở đây, tiểu sư phụ có tìm được nàng hay .
      Úc Phi Tuyết mất tích.
      Lãnh Dịch Hạo phái người tìm suốt đêm nhưng cũng tìm được bóng dáng Úc Phi Tuyết.
      Ấp thành là địa bàn của Lãnh Dịch Hạo, có người nào mà tìm được. Trừ khi, nàng gặp chuyện may.
      Kẻ nào lại to gan như thế, biết nàng là nữ nhân của , còn dám tới cướp người ? Xem ra, ngoài đám trộm cướp ở Tiểu Thương Sơn kia, có ai khác dám.
      Lãnh Dịch Hạo hạ lệnh:
      “Cảnh Thu, lập tức phái người đến Tiểu Thương Sơn, tìm Mã Thiên Ba. Cần phải tìm được Vương phi !”
      “Vâng ! Chỉ là… Vương gia ngài ạ ?” Cảnh Thu do dự chút, Tiểu Thương Sơn với Lãnh Dịch Hạo coi nhau như “kẻ thù truyền kiếp”. Phái người khác , Mã Thiên Ba nhất định nể tình.
      Lãnh Dịch Hạo chậm rãi lắc đầu:
      “Bây giờ ta lộ diện thích hợp. Mã Thiên Ba biết nàng là Vương phi mà còn dám tới cướp người, nhất định là có tính toán trước. Nếu như ta , chắc bị kẻ khác khống chế. Đến lúc đó chỉ làm nha đầu gặp nguy hiểm, trước tiên ngươi cứ phái người thăm dò tình hình, nhớ kỹ bất kể gặp phải chuyện gì, phải thông báo cho ta biết trước. Ta…” – Lãnh Dịch Hạo còn chưa dứt lời thấy thân ảnh bay vọt đến, lúc Lãnh Dịch Hạo để ý, đột nhiên ra quyền, đẩy lùi Lãnh Dịch Hạo hai bước.
      “Đại ca ?!” – cằm Lãnh Dịch Hạo đau rát, con ngươi lên ngạc nhiên.
      “Đừng gọi ta là đại ca ! Ta giao Tiểu Tuyết cho ngươi, ngươi đối xử với nàng thế nào! Đừng tưởng ta biết, nếu như phải tại ngươi đối xử tốt với nàng, tại sao nàng phải rời bỏ vương phủ, lại sao có thể bị người ta bắt !” – Khuôn mặt chính trực của Lãnh Dịch Khánh tràn đầy tức giận, hai bàn tay nắm chặt nổi đầy gân xanh.
      Lãnh Dịch Hạo chau mày : “Huynh vẫn luôn ở đây.”
      ” Đúng, ta vẫn luôn ỏ đây. Ta tưởng rằng ngươi coi trọng việc nàng chọn ngươi, rồi đối xử tốt với nàng. Nhưng ngươi làm cái gì ? Nàng vì ngươi mà Thiên Linh Sơn, giúp ngươi giải cổ độc, thậm chí vì ngươi mà giúp Ngọc Điệp giải cổ, vì ngươi mà xông lên Tiểu Thương Sơn lấy Xích luyện thảo. Bây giờ cũng vì ngươi, nàng bị bọn giặc cướp ở Tiểu Thương Sơn bắt , trong lòng của ngươi vẫn chỉ có Ngọc Điệp ! Từ trước đến giờtrong lòng ngươi chỉ xem nàng như món đồ chơi!” Lãnh Dịch Khánh lửa giận bừng bừng.
      Lãnh Dịch Hạo sửa sang lại quần áo, mắt nhíu lại:
      phải đệ quan tâm nàng, nàng cũng phải món đồ chơi. Nàng là nữ nhân của đệ.”
      “Đủ rồi! Ngươi có quan tâm hay , chính ngươi hiểu nhất. Nếu như bây giờ người bị bắt là Ngọc Điệp, ngươi làm gì? Tiểu Thương Sơn, ngươi muốn , ta ! Cảnh Thu ! Dẫn đường !” Lãnh Dịch Khánh giận dữ xoay người rời .
      Cảnh Thu nhìn qua sắc mặt vô cùng lạnh lùng của Lãnh Dịch Hạo, lặng lẽ xoay người rời .
      Đôi mắt Lãnh Dịch Hạo tràn ngập băng giá, lúc lâu, đột nhiên đánh quyền mạnh vào bàn, ai quan tâm ! Từ giây phút nha đầu rời , biết nên để nàng ra .
      Thế nhưng, thể chăm sóc Ngọc Điệp !
      Nếu có thêm cơ hội, nhất định để nàng ! Nha đầu, nàng tốt nhất hãy bình an trở về cho ta !
      Úc Phi Tuyết mơ mơ màng màng ngủ, bỗng nghe có người hấp tấp xông vào:
      xong rồi, xong rồi!”
      “Làm sao vậy ?” Úc Phi Tuyết dụi dụi cặp mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, lười biếng hỏi.
      “Lãnh Dịch Khánh mang binh đánh Tiểu Thương Sơn rồi.” Mã Thiên Ba cấp báo. Nếu là trước đây, hề sợ, cùng lắm cá chết lưới rách, thế nhưng bây giờ khác lúc trước, phải hỏi Úc Phi Tuyết, tránh đánh nhầm người.
      “Ai?” Úc Phi Tuyết cho rằng mình nghe nhầm.
      “Lãnh Dịch Khánh.” Mã Thiên Ba lại ràng lần nữa cho nàng nghe.
      “A Khánh ? phải Lãnh Dịch Hạo?”
      phải. Lãnh Dịch Hạo tới ! Là Lãnh Dịch Khánh mang theo Cảnh Thu cùng nhân mã đến tấn công. Chúng ta làm sao bây giờ ?”
      “A Khánh sao lại tới đây?” – Phải là, Lãnh Dịch Khánh sao lại biết nàng ở chỗ này.
      “À, là như thế này. Tứ tiểu thư chắc chắn có điều biết, các người bước vào thành lúc trước, lúc sau Lãnh Dịch Khánh cũng vào thành. vẫn theo sau các người, chỉ lộ diện thôi. Lần này nếu như phải chúng ta đánh ngã , cũng dễ dàng bắt được nương như vậy…” Mã Thiên Ba xấu hổ sờ sờ gáy ha ha cười.
      “A Khánh vẫn luôn theo ta ?” A Khánh đúng là người tốt.
      “Đúng vậy, giờ phải làm sao đây ?” Mã Thiên Ba lại lần nữa xin chỉ thị.
      Mắt Úc Phi Tuyết đảo qua đảo lại:
      “Ngươi xem, Lãnh Dịch Hạo quan tâm nhất là cái gì?”
      “Hả? Quan tâm nhất ?” Mã Thiên Ba gãi đầu suy nghĩ chút – “ là Vương gia, lại là người đứng đầu biên cương, trấn thủ phương, thứ quan trọng nhất đối với chắc là ấn soái rồi. Cái thứ đồ chơi ấy, có thể thống nhất quân sĩ bốn phương.”
      “Tốt lắm, chúng ta lấy ấn soái !” Úc Phi Tuyết quyết định rồi, cứ như vậy . Lãnh Dịch Hạo, ngươi ác lắm ! Dám lộ diện !
      chơi đùa chết ngươi, bản nương phải Úc Phi Tuyết!
      Nhìn Úc Phi Tuyết nở nụ cười gian xảo, Mã Thiên Ba cũng cười. Vừa nhìn biết, Lãnh Dịch Hạo sắp đen đủi rồi !

    2. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 99: Sống động ! Giống y như !
      Edit: phiyen33
      Beta: Đông Tử
      Lãnh Dịch Khánh và Cảnh Thu mang binh đánh Tiểu Thương Sơn, dọc đường gặp khó khăn nào. Cho đến khi tới sườn núi, đột nhiên nghe thấy tiếng rống to:
      “Các ngươi to gan ! Dám ngang nhiên xông vào Tiểu Thương Sơn, lẽ nào Lãnh Dịch Hạo quên cam kết lúc trước rồi sao ?”
      “Y chính là Mã Thiên Ba !” – Cảnh Thu bên tai Lãnh Dịch Khánh.
      “Người thiết lập cam kết với người là Lãnh Dịch Hạo, phải Lãnh Dịch Khánh ta. Nếu như hôm nay các ngươi chịu giao Vương phi ra đây, ta san phẳng Tiểu Thương Sơn của bọn ngươi !” Khuôn mặt chính trực của Lãnh Dịch Khánh đầy vẻ tức giận.
      “Đúng là chúng ta bắt Vương phi, nhưng phải hỏi xem Lãnh Dịch Hạo làm chuyện gì ! Là do tuân thủ quy củ, xông vào Tiểu Thương Sơn của bọn ta trộm Xích luyện thảo trước nên chúng ta mới mời Vương phi đến đây uống trà. Đại hoàng tử, chuyện này tốt nhất ngươi đừng quan tâm.” – tiếng Mã Thiên Ba vang vọng khắp khe núi làm cho người khác nhận ra được thân ở đâu.
      “Chuyện này ta nhất định phải quan tâm !” – Lãnh Dịch Khánh muốn phí lời, trực tiếp phất tay ra hiệu chuẩn bị tấn công.
      “Đại hoàng tử ! Địch trong tối, ta ngoài sáng, tình thế rất thuận lợi.” Cảnh Thu ngăn Lãnh Dịch Khánh lại. Nếu như Tiểu Thương Sơn dễ dàng bị tấn công như thế tồn tại lâu như vậy.
      Sắc mặt Lãnh Dịch Khánh cương quyết như cung kéo căng dây, trán nổi đầy gân xanh. đáng ghét ! Đến Tiểu Thương Sơn rồi mà lại biết Úc Phi Tuyết bị giam giữ ở đâu!
      ” Vẫn là Cảnh Thu hiểu chuyện, nên lấy trứng chọi đá, nếu như các ngươi bước lên bước đừng trách ta khách khí với Vương phi!” Mã Thiên Ba vừa xong, trong trung liền truyền đến tiếng Úc Phi Tuyết hét lên thảm thiết :
      “A ——cứu mạng —— “
      Lãnh Dịch Khánh cầm đao muốn xông lên phía trước, lại bị Cảnh Thu kéo lại :
      “Đại hoàng tử ! Bình tĩnh, đừng nóng!”
      “Quay về gọi Lãnh Dịch Hạo đến đây. Nếu như trước buổi trưa nay đến, hãy chờ nhặt xác Vương phi !” Tiếng Mã Thiên Ba cùng với tiếng kêu thảm thiết của Úc Phi Tuyết vang vọng trong khe núi, lâu dứt..
      “A ——” Lãnh Dịch Khánh phẫn nộ vung đao chém lên vách đá.
      “Tứ tiểu thư, ngộ nhỡ…Ý tôi là nếu như Lãnh Dịch Hạo đến làm sao đây?” – thời gian Mã Thiên Ba và Lãnh Dịch Hạo biết nhau phải ngắn, biết Lãnh Dịch Hạo ghét nhất là bị người khác uy hiếp, lần này, Lãnh Dịch Hạo ngoan ngõan để cho người ta điều khiển sao ?
      Mã Thiên Ba vừa xong, lập tức thấy khuôn mặt cười gian xảo của Úc Phi Tuyết nhanh chóng biến thành lạnh lùng, phẫn nộ nghiến răng:
      “Bản nương về bán vương phủ của !”
      Lúc Lãnh Dịch Hạo đến cũng gần trưa, thản nhiên ngồi xe ngựa buông rèm hồng, trái phải mỗi bên ôm Hồ Điệp phu nhân.
      “Nghe Mã trại chủ tìm ta, biết có chuyện gì ?” Lãnh Dịch Hạo nheo mắt, đón lấy chén rượu do Hoàng Điệp phu nhân dâng lên.
      Mã Thiên Ba trầm giọng :
      “Thuận Vương gia giá đáo kiệu lớn như vậy, xem ra Vương gia cũng để ý đến sống chết của Vương phi, chi bằng như thế này, Vương gia có rất nhiều nữ nhân, đưa người cho ta là được rồi !”
      Lãnh Dịch Hạo lại thản nhiên uống ngụm rượu:
      ra cũng có gì là thể, ngặt nỗi nàng ấy là do Hoàng đế ban cho bản vương, mặc dù nữ nhân của bản vương rất nhiều, nhưng người Hoàng đế ban cho lại chỉ có . Ta sao cả, biết Mã trại chủ ngươi có thể nuốt trôi !”
      Lãnh Dịch Khánh nghe vậy giận dữ muốn ra tay đánh người, lại bị Cảnh Thu ngăn cản:
      “Đại hoàng tử, nếu như Vương gia quan tâm, người đến, địa hình Tiểu Thương Sơn phức tạp, chúng ta thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu như muốn cứu Vương phi, phải nghe theo Vương gia sắp xếp.”
      quan tâm đến sống chết của Tiểu Tuyết sao ?”
      “Ngài yên tâm , Vương gia sắp xếp ổn thỏa rồi.” Cảnh Thu rất hiểu tính cách của Lãnh Dịch Hạo. Lãnh Dịch Khánh chỉ có thể hung hăng trừng liếc mắt Lãnh Dịch Hạo, nếu như Úc Phi Tuyết xảy ra chuyện gì, nhất định bỏ qua cho Lãnh Dịch Hạo cùng với ả Ngọc Điệp kia !
      Trong trung truyền đến tiếng Mã Thiên Ba cười to :
      “Vương gia, theo như hiểu biết của ta về ngươi, Vương gia phải lọai người bạc tình. bằng như vậy, ta và ngươi làm giao dịch. Nếu như ngươi đồng ý đem ấn soái ra trao đổi, ta trả Vương phi lại cho ngươi, chuyện lúc trước ngươi lên núi trộm Xích luyện thảo, ta cũng bỏ qua. Ngươi thấy thế nào ?”
      Trong ánh mắt hút hồn của Lãnh Dịch Hạo lên lạnh lùng, điều kiện này đúng là ngoài dự tính của . Tĩnh lặng, trong khe núi chỉ có tiếng gió thổi vọng lại.
      “Ngươi cho rằng cầm được ấn soái là có thể điều binh khiển tướng sao ? Mã Thiên Ba, nếu ngươi nghĩ rằng Lãnh Dịch Hạo ta đến đây để nghe ngươi sai khiến, vậy ngươi cũng quá coi thường Lãnh Dịch Hạo ta rồi !” – giọng Lãnh Dịch Hạo bình tĩnh mà thản nhiên vang vọng trong khe núi.
      “Thuận Vương gia, ta muốn làm gì đó là chuyện của ta. Nếu như ngươi đồng ý ——” Mã Thiên Ba đột nhiên im bặt. sườn núi, đồng lọat xuất đám người.
      Toàn bộ đám trộm cướp vây chặt nơi này, mỗi kẻ trong chúng đều cầm cung tên trong tay, ở chính giữa, Úc Phi Tuyết bị trói chặt, thanh đại đao sáng loáng dí sát cái cổ trắng mịn của nàng.
      “Cứu mạng ——” Úc Phi Tuyết nhìn thoáng qua vách đá thẳng tắp dưới chân, địa thế ở đây đúng là dễ thủ khó công.
      “Lãnh Dịch Hạo, ta cho ngươi thời gian suy nghĩ. Ta đếm đến ba, nếu như ngươi đồng ý, ngươi đoán xem Vương phi xinh đẹp của ngươi có kết cục như thế nào?” Mã Thiên Ba cầm đại đao trong tay ấn thêm chút.
      “A Hạo, cứu ta ——” – giọng Úc Phi Tuyết có chút run sợ. Sống động ! Giống y như !
      Đôi mắt Lãnh Dịch Hạo lạnh lùng, nắm chặt chén rượu trong tay, run nhè , người ngoài nhìn ra, nhưng Hoàng Điệp phu nhân lại nhạy bén phát ra. Lãnh Dịch Hạo cũng có lúc run sợ như vậy sao? Đúng là chuyện lạ trong thiên hạ !
      …” Mã Thiên Ba để cho Lãnh Dịch Hạo kịp suy nghĩ, ta bắt đầu đếm.
      Úc Phi Tuyết cố ý dùng bàn chân cọ mặt đất, đá vụn bên rơi vụn xuống làm con ngựa kinh hoảng chồm lên hí vang. khí xung quanh càng thêm căng thẳng.
      “Hai…” Mã Thiên Ba đưa mắt liếc qua, lập tức có người đem tên nhắm bắn Úc Phi Tuyết.
      Lãnh Dịch Khánh rốt cục nhịn nổi nữa, xông lên trước túm lấy vạt áo Lãnh Dịch Hạo, lần này Lãnh Dịch Hạo đợi Lãnh Dịch Khánh nổi điên, chưởng đẩy Lãnh Dịch Khánh ra:
      ” Mã Thiên Ba !”
      “Vương gia, ngươi định phí lời trong lúc này đấy chứ ? Đúng lúc hôm nay tâm trạng Mã Thiên Ba ta rất tốt, ta cũng để ý mấy câu vô nghĩa của ngươi đâu. Tiểu mỹ nhân đáng như vậy, chi bằng ngươi ở đó mà phí lời, ta ở đây hưởng thụ chút !” Mã Thiên Ba vừa , vừa đưa tay hướng đến Úc Phi Tuyết. Úc Phi Tuyết cắn Mã Thiên Ba cái. Mã Thiên Ba hét ầm tiếng, thu tay lại, căm tức nhìn Úc Phi Tuyết:
      “Nha đầu chết tiệt kia, dám cắn ta ! Cho ngươi nếm thử lợi hại của bản đại vương !”
      Dứt lời, Mã Thiên Ba vung tay cái, trong khe núi heo hút vang lên ràng thanh cái tát, tiếng Úc Phi Tuyết ngã xuống đất.
      “Dừng tay” Lãnh Dịch Khánh nắm chặt đại đao, hai tay áo run rẩy, động tác hỗn lọan, hai tròng mắt đỏ tươi như máu, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay giết người..
      “Dừng tay !” Lãnh Dịch Hạo đột nhiên đứng dậy, vẻ thản nhiên phút trước dường như hòan tòan biến mất, khuôn mặt lạnh lẽo như tảng băng ngàn năm.

    3. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 100: Cắm sừng Vương gia trước mặt mọi người.
      Edit : phiyen33
      Beta: Đông Tử
      [​IMG]

    4. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 101: như con khỉ nóng vội có tiền đồ.
      Edit: phiyen33
      Beta: Đông Tử
      [​IMG]

      Chương 102: Dấu vết của
      [​IMG]

    5. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 103: Lãnh Dịch Hạo, ngươi vẫn tin nàng ta chứ chịu tin ta
      Edit: phiyen33
      Beta: Đông Tử
      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :