1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử,đừng nghịch nữa- Lam Yên Hiểu Nguyệt-162 chương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C88 Vì sao lần nào cũng ăn nàng ghê gớm vậy.
      “Giải rồi ?” – tại sao có thể như vậy! Chẳng lẽ là……
      “Theo ta được biết, loại cổ độc này có thuốc giải, có điều ta nghe được tin tức , nghe Giang Bất Nhị năm trước nghiên cứu chế tạo ra giải dược, trong thiên hạ, có lẽ chỉ có có thể giải.. Nhưng mà người này sớm quy giang hồ, màng thế . ai biết Giang Bất Nhị ở đâu, cho dù có biết, người như từ trước đến giờ thích giao tiếp với giới quyền quý, cho nên cũng nhất định giúp ngươi giải cổ độc. Về phần cổ độc của ngươi được giải như thế nào, ta cũng biết được. Có điều Linh Diên Hủy ngươi hái về, hẳn là có thể giúp Tiểu Điệp vượt qua đêm nay.” – Lăng Nhất Sơn từ từ phân tích.
      Lãnh Dịch Hạo cuối cùng cũng hiểu được :“ phải chỉ có Giang Bất Nhị mới có thể cứu Tiểu Điệp.”
      “Còn có ai nữa ?”
      Lãnh Dịch Hạo trả lời, cau mày .
      “Đừng với ta đó chính là Vương phi kia của ngươi!” – bên cạnh Lãnh Dịch Hạo chỉ có nữ nhân này. Nhưng mà nữ nhân này lợi hại như vậy sao?
      “Nàng là đồ đệ của Giang Bất Nhị.” – Lãnh Dịch Hạo giải thích.
      ra là thế!” – Lăng Nhất Sơn cũng hiểu. Xem ra, Ngọc Điệp hôm nay được cứu rồi. , xem ra Ngọc Điệp lần này chết chắc rồi.
      “Ngươi cảm thấy nữ nhân kia cứu Tiểu Điệp sao ?” – Lăng Nhất Sơn cảm thấy khả năng hai người gặp mặt rồi đánh nhau sắp lớn hơn chút rồi.
      Lãnh Dịch Hạo cau mày lúc lâu, :
      cần biết là như thế nào, ta nhất định phải thử xem.”
      Nếu Úc Phi Tuyết có thể giải cổ độc người , vậy cũng nhất định có thể cứu Tiểu Điệp.
      “Ngươi vừa mới , lúc mắt của ngươi mù, rơi xuống hồ băng, cũng cần dược mà khỏi ?” – Lăng Nhất Sơn phân biệt câu này.
      sai, ta cũng thấy kỳ lạ, hay là nước hồ băng có ích cho cổ độc ?” – Lãnh Dịch Hạo vẫn luôn muốn hỏi vấn đề này.
      Lăng Nhất Sơn nhíu mày qua lại:
      phải có khả năng, có điều……có lẽ……nếu muốn có đáp án chính xác nhất, ta phải tự mình đến hồ băng chuyến.”
      ra cái nghĩ đến, là khả năng khác, chẳng qua bây giờ vẫn thể tùy tiện ra.
      “Ngươi cứ từ từ nghĩ, ta tìm tiểu nha đầu trước.” – Lãnh Dịch Hạo lãng phí thời gian của mình với vấn đề mình hiểu.
      tìm Úc Phi Tuyết, cần biết dùng biện pháp gì, cũng muốn Úc Phi Tuyết chữa khỏi cổ độc giúp Ngọc Điệp.
      Bởi vì cổ độc của Ngọc Điệp, là vì mà trúng. Lúc nào cũng là nàng thay chịu khổ. thể nhìn Ngọc Điệp cứ đau khổ mà chết như vậy.
      Úc Phi Tuyết lại đợi hồi lâu mà vẫn thấy Cảnh Thu đến, suy tư biết có phải cái tên hồ ly Vương gia kia nhìn thấu mưu kế của nàng, đúng lúc này, lại thấy cửa rầm rầm mở ra.
      Úc Phi Tuyết làm sao có thể buông tha cơ hội này, phi thân lẻn ra. Nào ngờ đạo thiên la địa võng ồ ập lao đến, quấn chặt lấy Úc Phi Tuyết.
      “Lãnh Dịch Hạo, ta trêu chọc gì ngươi ! Ngươi cái tên khốn kiếp này!” – phí công dọc đường nàng lặng lẽ giúp giải cổ độc, cái tên nam nhân có lương tâm này ! Sớm biết thế này cứ để độc giết chết cho rồi!
      “Nha đầu, ta làm sao nỡ tổn thương nàng ? Yên tâm yên tâm, ta chỉ sợ nhốt nàng lại, nàng lại chạy mất làm sao bây giờ ?” – Lãnh Dịch Hạo ung dung ngồi bên cạnh nhìn Úc Phi Tuyết cười.
      Úc Phi Tuyết bị người ta coi như đồ trang trí, treo lắc lư trong phòng khách, cũng may đám oanh oanh yến yến kia ở đây, nếu là mất mặt !
      “Vậy ngươi có bản lĩnh cần thả ta ra! Cứ để cho cổ độc trong người phát ra đến chết là được rồi !” – Úc Phi Tuyết lạnh lùng hầm hừ. Bà ta đây cũng nữa!
      “Nàng cũng được, qua lát, già trẻ lớn bé từ xuống dưới trong nhà, đều ở đây tham kiến tân vương phi của họ, nếu nàng ngại gặp bọn họ thế này, nàng cứ đứng đấy !” –Lãnh Dịch Hạo đứng dậy bước .
      “Lãnh Dịch Hạo!” – cái tên biến thái này vì sao lần nào cũng đều ăn nàng ghê gớm vậy !
      “Muốn xuống dưới ?” – Lãnh Dịch Hạo cũng quay đầu.
      “Vô nghĩa! Thử treo ngươi lên xem!” – ngươi cho là cái cảm giác này dễ chịu lắm sao?
      được chạy! được lộn xộn! Có chuyện gì, chúng ta từ từ thương lượng, thế nào ?” –Lãnh Dịch Hạo lúc này mới từ từ quay người.
      “Được!” – cho dù lúc này Lãnh Dịch Hạo đưa ra cầu là kêu nàng ăn cả mặt trời, nàng cũng đáp ứng chút do dự, nàng cũng phải quân tử, nàng là nữ tử. Cho nên, có thể lật lọng.
      ra nàng muốn cũng được, dù sao bây giờ tất cả dân chúng Ấp thành đều biết nàng là Vương phi của ta, bọn họ nhất định đối xử tốt với nàng.” – khóe môi Lãnh Dịch Hạo cong lên nụ cười đầy gian ác.
      Khóe miệng Úc Phi Tuyết run rẩy, nàng nhớ tới đám cả trai lẫn vây quanh nàng, quả đúng đều là do tên biến thái xúi giục, rốt cuộc là cổ động như thế nào mà dân chúng khắp toàn thành lại làm ra cái chuyện biến thái như vậy !
      “Còn nữa, bảy hồ điệp phu nhân kia, các nàng đúng là thị thiếp của bản vương, hơn nữa các nàng còn có ích với bản vương. cho phép nàng làm khó dễ các nàng, nếu bây giờ ta gọi các nàng vào đây xem náo nhiệt.”
      Úc Phi Tuyết cười nhạt, lại còn bản vương nữa chứ ! Sĩ diện trước mặt nàng! Được, nàng bắt nạt các nàng ta, cũng làm khó dễ các nàng ta! Nàng chỉnh chết các nàng! Đuổi tận giết tuyệt cái đám oanh oanh yến yến kia!
      “Nếu nàng đồng ý cũng cần gấp quá, hoặc là nàng đồng ý rồi lại đổi ý cũng cần gấp quá, dù sao trước khi chúng ta trở về, Cảnh Thu cài trong phủ đặt ba mươi tư cơ quan từ xuống dưới, chắc là đủ dùng.” – Lãnh Dịch Hạo liếc mắt cái nhìn thấu tâm tư Úc Phi Tuyết, vì thế hảo tâm chỉ chỉ vào lưới cá. Ý tứ rất ràng, nàng nghe lời, vẫn còn “cơ hội” như vậy hầu hạ nàng!
      Úc Phi Tuyết rất khó khăn nặn ra nụ cười dịu dàng lại nịnh nọt:
      “Được, ta đáp ứng ngươi. Chỉ cần các nàng chủ động trêu chọc ta, ta chủ động trêu chọc các nàng.”
      chạy ?”
      chạy!” – bên ngoài so với trong phủ còn khủng bố hơn!
      náo loạn ?”
      náo loạn.” – Dù sao bây giờ nàng chỉ chờ tiểu sư phụ đến tìm nàng, đến lúc đó mặc kệ cái tên Vương gia lăng nhăng này nuôi bao nhiêu hồ điệp, đều có liên quan gì đến nàng!
      Hiệp nghị đạt mục đích! Úc Phi Tuyết cuối cùng cũng lấy được tự do. Bên trong đôi mắt trấn định của Lãnh Dịch Hạo lên tia sắc bén. Làm thế nào mới có thể để nha đầu đồng ý chữa trị cho Tiểu Điệp? Xem ra phải sắp xếp cẩn thận chút

    2. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C89 Độc nhất lòng dạ nam nhân.
      “Nha đầu, ta vẫn chưa ăn cơm….” – lần này Lãnh Dịch Hạo . Vì chăm sóc Ngọc Điệp, chính xác là từ đêm hôm qua chưa ăn qua cái gì.
      “Liên……” – liên quan gì tới ta! Tốt nhất là đói chết ngươi ! Úc Phi Tuyết rất muốn quát lại, nhưng đảo mắt suy nghĩ lại , ràng ánh mắt cái tên này khỏi rồi, còn giả bộ trước mặt nàng! Xem ra dạy dỗ chút, lại coi nàng là kẻ ngốc !
      “Được, ta cũng rất đói bụng.” – Úc Phi Tuyết đột nhiên đổi lời, sắc mặt cũng thay đổi trăm tám mươi độ, làm cho Cảnh Thu vừa mới bước vào cửa sợ tới mức rùng mình cái, tốc độ thay đổi khuôn mặt Vương phi và Vương gia hề khác biệt, đều làm cho người ta khủng bố!
      Ăn cơm.
      Lãnh Dịch Hạo cứ theo lẽ thường đợi Úc Phi Tuyết đút cơm.
      Úc Phi Tuyết cười đến dịu dàng, gắp miếng hạt tiêu lớn, đưa đến bên miệng Lãnh Dịch Hạo:
      “Ngoan, mở miệng ra nào.”
      Hạt tiêu là thứ Úc Phi Tuyết thích nhất, Lãnh Dịch Hạo chưa bao giờ ăn.
      Lãnh Dịch Hạo do dự chút: “Ta muốn ăn canh.”
      “À, ăn canh phải ? Được!” – Úc Phi Tuyết múc bát canh cho Lãnh Dịch Hạo, lại từ từ lấy từ trong lòng ra bao giấy bột màu vàng, đổ vào trong bát canh, sau đó đưa bát canh đến trước mặt Lãnh Dịch Hạo.
      “Nào, ngoan, ta giúp ngươi uống canh, a….” – Úc Phi Tuyết tươi cười nhìn Lãnh Dịch Hạo.
      Nếu há mồm mới là đồ ngốc! Ai mà biết nha đầu kia lại hạ dược gì!
      Xem ra tiểu nha đầu này có ý định cho ăn bữa cơm này!
      Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng thét kinh hãi, nữ tử áo xanh xông vào:
      “Trời ạ, Vương gia, ngài làm sao có thể ăn mấy thứ này, sao mà……” – bây giờ tất cả đồ ăn mặt bàn đều là hạt tiêu!
      “Vì sao thể ăn ?” – Úc Phi Tuyết trừng mắt nhìn Thanh Hồ Điệp có việc gì chạy đến gây . Nữ nhân này mập mạp đúng độ, giống con sâu bướm màu xanh!
      Khi ánh mắt Thanh Điệp phu nhân gặp phải đôi mắt sắc bén của Lãnh Dịch Hạo, giọng lập tức mềm :
      “Vương phi tỷ tỷ, là như thế này, Vương gia luôn sống ở phía nam, ở đây thời tiết nóng, bốn mùa thể ràng như kinh thành phương bắc được, cho nên ở đây, bọn muội cực kỳ ít ăn cay. Muội tới đây hai năm, cũng chưa bao giờ thấy Vương gia ăn cay. Cho nên……”
      “Ngươi ăn cay sao ?” – Úc Phi Tuyết biết còn cố hỏi.
      Lãnh Dịch Hạo nhún vai, chẳng chẳng rằng.
      “Thanh Điệp, bát canh này thưởng cho nàng, nàng xuống .” – Lãnh Dịch Hạo thay đổi thái độ, Úc Phi Tuyết cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là độc nhất lòng dạ nam nhân! ràng biết trong canh này có cái gì, bản thân uống, lại kêu phu nhân uống!
      “Cám ơn Vương gia!” – Thanh Điệp bưng canh lên hơi uống cạn.
      Úc Phi Tuyết trước giờ phải thiện nam tín nữ gì cả, đối với việc này quyết định làm như thấy. phải ta kêu ngươi uống, nếu có chuyện gì, ngươi mà tìm chủ của ngươi !
      Cơm nước xong, Lãnh Dịch Hạo quả nhiên kêu mọi người trong phủ từ xuống dưới lại đây tham kiến Vương phi. Nào ngờ việc đầu tiên Úc Phi Tuyết làm, chính là nhảy lên bàn lớn:
      “Nếu về sau các ngươi ai ở trước mặt bản vương phi cái gì mà hình mẫu dịu dàng hiền thục, toàn bộ chờ chết !”
      Tiếng hít thở liên tiếp ngập căn phòng, chỉ có Lãnh Dịch Hạo nhíu mày mỉm cười.
      Úc Phi Tuyết ngược lại nhìn bảy hồ điệp phu nhân:
      “Còn nũa, bảy người các ngươi! Là thị thiếp của Vương gia phải ? Trước kia ta ở đây, các ngươi thế nào cũng được. Có điều bây giờ ta mới là Vương phi trong phủ, Vương gia , giữ lại các ngươi còn có chỗ dùng. Cho nên ta cũng đuổi các người , có điều, ta là lớn, các ngươi là . Về sau thấy ta tốt nhất đường vòng! Nếu chẳng may có cái gì hay xảy ra người nóng đầu đau, cũng trăm ngàn lần đừng trách bản vương phi ta ra tay lưu người!”
      Tiểu nha đầu được lắm, mở miệng cái đem bán rồi. Muốn dùng cách này để châm ngòi ly gián đối phó , cũng quá xem thường Lãnh Dịch Hạo phải ? Lãnh Dịch Hạo tiếp tục im lặng cười khẽ.
      Vương gia im lặng, tương đương với thừa nhận. Mọi người ngay cả thở mạnh cũng dám, đứng thẳng tắp ở đó, nghe tân vương phi giảng quy củ.
      Thanh phu nhân nhịn vài lần cuối cùng vẫn nhịn tiếp được, trong bụng lại trận quặn đau, Thanh phu nhân nhịn được hét thảm tiếng:
      “Vương gia…… Thiếp……thiếp……”
      “Làm sao vậy ?” – Lãnh Dịch Hạo biết còn cố hỏi. chú ý Thanh phu nhân nửa ngày. Ăn dược của nha đầu, làm sao có thể có phản ứng!
      “Thiếp muốn nhà xí……” – còn chưa dứt lời, nghe thấy tiếng khó nghe phát ra, mùi khó ngửi nhất thời tràn ngập toàn bộ phòng khách.
      Tất cả mọi người bịt mũi, trong ánh mắt chán ghét, Thanh phu nhân hốt hoảng bỏ chạy.
      Úc Phi Tuyết nhíu mày, khuôn mặt nhắn viết ràng, nhìn thấy chưa ? Nàng chính là tấm gương của các ngươi. Đáon chừng nếu là Lãnh Dịch Hạo ăn cái bát dược kia, lấy nội lực của , ra vấn đề cũng lớn. Nhưng Thanh phu nhân này là nữ nhân bình thường, có võ công, chỉ sợ phải nằm nửa tháng giường. Cho nên có thể , còn chưa bắt đầu, nàng xử lý xong người!
      Dạy dỗ xong, Lãnh Dịch Hạo lúc này mới đưa Úc Phi Tuyết khí thế hiên ngang, đắc thắng trở về Kỳ Lân Các, nơi chuẩn bị dành riêng cho Vương phi.
      “Nha đầu, nàng giúp ta xem cổ độc ?” – Lãnh Dịch Hạo nghiêng người nằm giường.
      Úc nha đầu xả hết tức giận trong lòng, bây giờ nhìn qua tinh thần rạng rỡ, vừa chải đầu vừa lẩm bẩm hát. biết nếu bây giờ đến chuyện Tiểu Điệp với, nàng có đáp ứng .
      ra ở chung với Úc Phi Tuyết lâu như vậy tới nay, Lãnh Dịch Hạo cũng biết nha đầu kia chính là mạnh miệng mềm lòng. Nàng từ chối cứu Tiểu Điệp, vấn đề chính là, làm thế nào để nàng xuất trước mặt Tiểu Điệp, lại làm Tiểu Điệp hoài nghi thân phận của nàng. Việc này cần Úc Phi Tuyết phối hợp.
      “Cổ độc của ngươi đâu có liên quan tới ta.” – Úc Phi Tuyết nể mặt mũi, cầm lấy hộp son bắt đầu vẽ. Lần đầu tiên tự đánh son, dĩ nhiên đánh vừa cân xứng lại khó coi! Nàng nhớ lần trước, lại là trước khi thành thân bị người ta cứng rắn đánh son mặt.
      Lãnh Dịch Hạo nhịn được cúi đầu cười.
      Úc Phi Tuyết khóe môi gợi lên nụ cười :
      “Vương gia, ngươi lại đây……”
      Lãnh Dịch Hạo nhịn cười tiến đến hỏi:
      “Vương phi có gì phân phó ?”
      Mặt của nàng bây giờ rất giống mông khỉ !
      Úc Phi Tuyết cười đến đáng , sau đó lúc Lãnh Dịch Hạo sắp tới gần, đột nhiên đâm hai ngón tay qua:
      “Ngươi phải người mù sao ? Ngươi cười cái gì mà cười! Ngươi dám lừa bản nương! , ngươi nhìn thấy từ khi nào !”
      Lãnh Dịch Hạo bị đánh cái trở tay kịp, mặt vẫn rất khó tránh bị đâm vài cái, cũng may bị thương nặng, chẳng qua trán bị in vài dấu vân tay xinh đẹp.
      Đúng lúc này, bóng Cảnh Thu xuất ở ngoài cửa sổ, vẻ mặt của lo lắng, cần hỏi cũng biết là chuyện gì xảy ra.
      Lãnh Dịch Hạo bắt lấy tay Úc Phi Tuyết, tay ấn ngã nàng vào giường, được rồi, bây giờ nàng có thể an phận được chưa ?
      “Giúp ta việc.” – Lãnh Dịch Hạo có thời gian náo loạn với Úc Phi Tuyết.
      “Vương gia cũng có lúc cầu xin người khác sao ?” – Úc Phi Tuyết hầm hừ, nể mặt.
      “Giúp ta cứu người, từ nay về sau, trong vương phủ mọi việc do nàng quyết địng.” – Điều kiện này hấp dẫn, đôi mắt Úc Phi Tuyết sáng lên.

    3. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 90:Bắt đầu huấn phu
      Edit : [email protected]
      Beta : Đông Tử

      “Giúp ta cứu người, từ nay về sau mọi việc trong vương phủ do nàng quyết định”.
      Điều kiện này hấp dẫn. Mắt Úc Phi Tuyết sáng lên. Nhớ ngày ấy, nàng đồng ý gả tới đây cũng là vì có thể làm chủ cái nhà này.
      “Người nào?”
      Lãnh Dịch Hạo hơi do dự, đứng lên, :
      “Nàng từng hỏi ta, là ai giúp ta độ cổ.”
      Đến lượt Úc Phi Tuyết giật mình:
      còn sống?”
      “Nàng còn sống, nhưng rất khổ sở. Dung nhan bị hủy hết, nàng cũng biết nỗi đau đớn này rồi đấy.” – giọng Lãnh Dịch Hạo trầm xuống.
      Sắc mặt Úc Phi Tuyết cũng u ám, loại đau khổ này người bình thường đúng là chịu được.
      “Đêm qua là nữ nhân kia sao?”
      “Đúng.” – ra nàng cũng nghe thấy, Lãnh Dịch Hạo nhàng .
      “Vì ngươi, nàng tiếc biến mình thành như vậy, là nàng điên rồ hay ngu ngốc ?” – Úc Phi Tuyết lắc đầu, những chuyện này ngoài hiểu biết của nàng.
      “Nha đầu, trước giờ ta chưa bao giờ cầu xin nàng, nhưng cơ thể nàng ngày càng yếu , nếu nàng cứu nàng ấy, tối nay nàng ấy chắc chắn chết.” – vẻ mặt Lãnh Dịch Hạo nghiêm nghị.
      Khó thấy được Vương gia xấu xa cũng có được lúc lòng như vậy, Úc Phi Tuyết suy nghĩ chút, :
      “Được! Ta đồng ý với ngươi, nhưng ta có cầu”
      cầu gì?”
      “Chúng ta cùng nhau cam kết ba điều, ngươi đáp ứng ta, ta giúp ngươi cứu người.” – Úc Phi Tuyết giơ ba đầu ngón tay.
      Lông mày Lãnh Dịch Hạo nhướn lên, thay đổi nhanh đấy, vừa rồi là , lúc sau thành ba rồi.
      “Nàng .” – bây giờ phải là lúc so đo.
      “Thứ nhất, thu dọn tất cả mấy cạm bẫy của ngươi lại. Bắt đầu từ bây giờ, bất kể là ta làm gì, ngươi được phép quát ta, được hung dữ với ta, được bắt nạt ta, lại càng được mắng ta.”
      Chân mày Lãnh Dịch Hạo giật giật, nha đầu này….
      “Thứ hai, là ngươi tự đấy nhé, nếu như ta cứu nàng, Vương phủ do ta làm chủ. Cho dù ta muốn đem bán Vương Phủ, ngươi cũng được can thiệp.”
      Khóe miệng Lãnh Dịch Hạo hơi co giật, chân mày hứng thú nhướn cao lên, ngay cả đến việc bán Vương phủ nàng cũng nghĩ đến rồi đấy, tốt thôi, chỉ cần có người dám mua, cũng thấy có vấn đề gì.
      “Thứ ba, trong thành ngoài thành cho phép kẻ nào ta là dịu dàng gì đó. Nếu ta nghe được lần nàng ta nhất định phải chết”
      thành vấn đề.” – việc này khó, chỉ cần ra lệnh tiếng là được.
      “Còn điều phụ nữa.” – Úc Phi Tuyết quát to tiếng.
      “Còn nữa sao?”
      “Nếu có ngày, ta muốn rời khỏi đây, ngươi được ngăn cản.” – Đây là điều quan trọng nhất, sao cuối cùng nàng mới nghỉ đến chứ, đúng là ngốc. Đến lúc tiểu sư phụ đến đón nàng , nàng cũng còn gì phải lo lắng nữa rồi.
      Lần này Lãnh Dịch Hạo do dự:
      “Là cam kết ba điều” – Lãnh Dịch Hạo nhấn mạnh chữ “ba”. Bởi vì tiểu nha đầu kia nhắc đến việc “” làm thấy rất thoải mái, trực giác muốn từ chối.
      “Ta ba là ba, bốn là bốn. Làm sao? được sao?” – Úc Phi Tuyết bắt đầu chống nạnh huấn phu.
      “Được, nàng cứu người trước .” – Lãnh Dịch Hạo nhấc tay Úc Phi Tuyết lên.
      Có để cho nàng hay , do nàng định đoạt. vào Vương phủ của , là người của . Nàng muốn náo loạn thế nào cũng được nhưng đừng nghĩ đến việc rời . Nhưng những lời này bây giờ tạm thời ra.
      Đào Hoa Uyển vẫn tĩnh lặng. Còn chưa đến Thanh Trúc Lâu nghe thấy tiếng kêu khóc rên rỉ đau đớn truyền ra.
      Ngọc Điệp hôn mê nằm co quắp. Máu đen từ tấm mạng đen che mặt ngừng chảy ra làm người ta đành lòng nhìn. Úc Phi Tuyết ngừng rùng mình.
      Sư phụ , loại cổ độc này sau khi độ cổ độc tính tăng gấp đôi, người bình thường chịu nổi 1 năm, bởi vì sang năm thứ 2 nàng chịu được đau đớn mà chết. Nhưng nữ nhân này lại kiên trì đến ba năm, lợi hại. Rốt cuộc là điều gì khiến nàng sống lâu đến vậy.
      Úc Phi Tuyết lại gần bắt mạch cho Ngọc Điệp, Lăng Nhất Sơn định gì đó nhưng Lãnh Dịch Hạo ngăn lại. Úc Phi Tuyết vừa bắt mạch vừa đánh giá nữ nhân mang lụa đen che mặt. Mạng đen che dung mạo của nàng nhưng từ vóc dáng mảnh mai khó nhận ra, này lúc trước rất yểu điệu thướt tha, xinh đẹp mỹ miều.
      “Kỳ lạ quá!” – Úc Phi Tuyết vừa bắt mạch vừa lắc đầu.
      “Sao vậy?” – Lăng Nhất Sơn kích động, cái gì kỳ quái, sao phát ra.
      Úc Phi Tuyết đưa mắt liếc Lăng Nhất Sơn, ánh mắt ý hỏi: ngươi là ai?
      Lăng Nhất Sơn hề vui vẻ, quay đầu lại, thấp giọng hỏi Lãnh Dịch Hạo:
      “Làm sao ngươi trị được nàng vậy?”
      Lãnh Dịch Hạo nhướn mi cười tiếng, khuôn mặt xấu xa lên nét đắc ý khó dấu, nha đầu này, cũng chỉ có nàng mới làm được.
      Úc Phi Tuyết có thời gian so đo với hai nam nhân phía sau. Nàng vươn tay định kéo khăn che mặt Ngọc Điệp, đột nhiên Ngọc Điệp mở mắt, kinh ngạc nhìn Úc Phi Tuyết:
      “Ngươi là ai? Ngươi là ai? Vương gia đâu? Vương gia” – Ngọc Điệp quơ loạn đôi tay . Úc Phi Tuyết thấy từ trong mắt nàng chảy ra máu đen.
      “Ta ở đây, ta ở đây!” – Lãnh Dịch Hạo cầm tay Ngọc Điệp, sao nàng lại thế này?
      “Vương gia, Vương gia..” – Ngọc Điệp lo sợ đưa tay ôm Lãnh Dịch Hạo, hoảng sợ bất an kêu lên:
      “Nữ nhân này là ai, tại sao nàng lại ở đây? Bảo nàng ta , bảo nàng ta .”
      “Tiểu Điệp, Tiểu Điệp, nàng bình tĩnh lại , nàng ta đến xem bệnh giúp nàng, nàng ta có thể giải cổ độc. Nàng còn nhớ . Ta rồi, ta nhất định trị lành cho nàng. Chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời, nàng ta có thể giúp nàng.” – Lãnh Dịch Hạo dịu dàng khuyên nhủ.
      Lại là con Hồ Điệp, Lãnh Dịch Hạo này có đam mê cất giữ hồ điệp sao? Tại sao nữ nhân có liên quan đến đều gọi là “Điệp” vậy. Hơn nữa, nam nhân trước mặt nàng thực là Lãnh Dịch Hạo sao? Là Lãnh Dịch Hạo cả ngày chỉ biết híp đôi mắt xấu xa đùa giỡn ngườ khác đây sao ?
      Úc Phi Tuyết vô cùng nghi ngờ nhìn , trong lòng có chút chua xót.

    4. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 91: Vương gia, đừng nên xem thường quyết tâm của bản nương.
      Edit : [email protected]
      Beta : Đông Tử
      Dựa vào trong lòng Lãnh Dịch Hạo, Ngọc Điệp cuối cùng cũng dần yên tĩnh.
      “Nàng ta thật có thể cứu thiếp sao?” – Ngọc Điệp ngước đôi mắt đáng , nếu là trước kia, nhất định làm cho người nhìn ngã gục.
      “Đúng, chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời, nằm xuống đừng cử động.” – Lãnh Dịch Hạo nhẹ nhàng khuyên nhủ Ngọc Điệp, sau đó nhìn Úc Phi Tuyết gật đầu.
      Được lắm, tình chàng ý thiếp.
      cứu nữa !” – Úc Phi Tuyết đột nhiên cảm thấy khó chịu, phất tay đứng dậy bỏ .
      “Nha đầu!” – Lãnh Dịch Hạo nắm lấy cánh tay Úc Phi Tuyết, rất dễ nhận thấy lạnh lùng trong đôi mắt. Lăng Nhất Sơn lui vào trong góc xem trò vui.
      “Làm gì vậy. Ta đáp ứng ngươi cứu nàng, nhưng cũng đáp ứng là nhất ̣nh phải cứu sống nàng. Cho dù là sư phụ ta ở đây, cũng chỉ cứu người sống chứ cứu người chết!” – Úc Phi Tuyết phất tay bỏ .
      “Có ý gì?” – Lãnh Dịch Hạo một lần nữa nắm cánh tay Úc Phi Tuyết lại.
      bột đố gột nên hồ, ngươi chưa từng nghe qua sao?” – Úc Phi Tuyết lại một lần nữa gạt tay Lãnh Dịch Hạo.
      “Linh Diên Hủy vẫn đủ sao?” – Lãnh Dịch Hạo đột nhiên hỏi.
      Úc Phi Tuyết chợt hiểu, phải hắn có lòng tham muốn có nhiều Linh Diên Hủy, mà là muốn mang về cứu nữ nhân này. Bây giờ nàng cũng hiểu tại sao lúc đầu nàng dịch dung xấu đến như vậy, ngay cả Lãnh Dịch Tiêu nhìn thấy cũng chán ghét nhưng Lãnh Dịch Hạo lại có phản ứng gì. ra vì trong nhà hắn còn có người xấu hơn.
      Nhìn thoáng qua gái áo đen khổ sở nằm giường, Úc Phi Tuyết nhẹ thở dài, phải nể mặt Lãnh Dịch Hạo mà là vì gái thật quá đáng thương.
      “Vấn đề phải ở Linh Diên Hủy, Linh Diên Hủy mọc núi Tuyết Phong, là vật chí hàn, có thể làm thuốc dẫn. Nhưng độc của nàng giống với ngươi. Nàng trúng độc nặng hơn, thân thể lại yếu hơn ngươi. Cho nên nhất ̣nh phải có một thứ tương tự mới có thể cứu nàng, nếu cho dù là Đại La Thiên Tiên cũng hết cách.” – Úc Phi Tuyết nhún vai.
      “Thứ gì?” – Bất kể là dùng cách gì, chỉ cần có thể cứu Tiểu Điệp, Lãnh Dịch Hạo cũng đồng ý thử.
      “Xích Luyện Thảo”
      “Xích Luyện Thảo!” – Lãnh Dịch Hạo và Lăng Nhất Sơn cùng ngạc nhiên kêu lên.
      sai, hơn nữa cần lượng lớn Xích Luyện Thảo. Loại cỏ này sống ở vùng đất lửa nóng như thiêu đốt, là thiên ̣ch của ̉ độc. Nhưng vì nàng trúng độc quá sâu, điều trị phải trải qua ba chu kỳ, mỗi chu kỳ sử dụng lượng thuốc khác nhau, tổng ̣ng lại phải qua bảy bảy bốn chín ngày mới khỏi hẳn.
      “Dễ thôi, ta phái người hái.” – Lãnh Dịch Hạo thở phào nhẹ nhõm.
      “Cái gì, ở đây có Xích Luyện Thảo?” – đến lượt Úc Phi Tuyết kinh ngạc. Sư phụ nói loại cỏ này rất khó tìm. Sư phụ cả đời cũng chưa từng nhìn thấy.
      “Phía đông Vương phủ, Tiểu Thương Sơn có rất nghiều Xích Luyện Thảo. Sao lúc đầu ta lại nghĩ đến nhỉ.” – Lăng Nhất Sơn ngước đầu nhìn trời than vãn.
      “Vì ngươi đần!” – Úc Phi Tuyết liếc hắn một cái. Bất kể nam nhân này là ai, hắn cùng nhóm với Lãnh Dịch Hạo chắc cũng phải người tốt. Cho dù biết Xích Luyện Thảo thì sao nào? Nếu biết cách điều chế thì cho dù có nhiều Xích Luyện Thảo cũng vô dụng. Lăng Nhất Sơn bị Úc Phi Tuyết chặn họng, khó chịu lui về chỗ, nam nhân tốt đấu với nữ nhân.
      “Tiểu Điệp, bọn ta , trước khi trời tối nhất ̣nh sẽ mang Xích Luyện Thảo trở về.” – Lãnh Dịch Hạo nắm chặt tay Ngọc Điệp nói. Ngọc Điệp nhàng gật đầu.
      “Ta cũng muốn .” – Úc Phi Tuyết chưa bao giờ bỏ qua bất kỳ cơ hội xem náo nhiệt nào. Nhất là, nàng cũng muốn thấy Xích Luyện Thảo, liệu nó có thật giống như lời sư phụ nói , mỗi khi hái một bó, trời giáng xuống dải cầu vồng.
      cho phép nàng .” – Tiểu Thương Sơn phải nơi một gái có thể , Lãnh Dịch Hạo kiên quyết phản đối.
      “Ta nhất ̣nh phải , nếu ngươi cứ chờ mà nhặt xác nàng.” – Úc Phi Tuyết hậm hực, dáng vẻ như muốn cắn Lãnh Dịch Hạo.
      Lãnh Dịch Hạo híp đôi mắt xấu xa lại gần Úc Phi Tuyết:
      “Nha đầu, đừng nên thách thức nhẫn nại của ta”.
      “Vương gia, đừng nên xem thường quyết tâm của bản nương.” – Úc Phi Tuyết thách thức Lãnh Dịch Hạo. Tại sao có chuyện vui cho nàng lại muốn nàng ở chỗ này với người chết hả.
      Chân mày Lãnh Dịch Hạo chau lại, cuối cùng cũng phải thỏa hiệp:
      sau ta, được rời một bước.”
      “Còn phải xem tâm trạng của bản nương .” – Úc Phi Tuyết lắc lắc cái đầu nhỏ, ném tay Lãnh Dịch Hạo ra, ra ngoài.
      “Đợi ta trở về.” – Lãnh Dịch Hạo cầm tay Ngọc Điệp an ủi, xoay người theo sát sau Úc Phi Tuyết.
      Ngọc Điệp vẫn lặng lẽ nhìn Úc Phi Tuyết và Lãnh Dịch Hạo trao đổi, đến khi hai người cùng rời mới nhẹ giọng hỏi Lăng Nhất Sơn:
      “Nữ nhân này là ai?”
      “Một nữ nhân mà thôi, đến chữa bệnh cho ngươi.” – Lăng Nhất Sơn sợ lúc có Lãnh Dịch Hạo lại gây ra án mạng, đánh chết hắn cũng thể nói nữ nhân này là Vương phi mới của Thuận vương phủ.
      “Nàng cũng là nữ nhân của Vương gia sao?” – Ngọc Điệp hơi thở mong manh nói, ngay cả ho khan cũng còn sức, mà máu đen càng thấm càng nhiều, Lăng Nhất Sơn chỉ có thể liên tục dùng thảo dược cầm máu cho nàng.
      phải, phải, ngươi yên tâm, Vương gia chưa hề chạm vào nàng ta. Ta dùng tính mạng bảo đảm.” – Lăng Nhất Sơn giơ tay thề.
      Vương gia đúng là chưa hề chạm vào nàng ta, chỉ có ôm, sờ, hôn thôi, muốn “chạm” sâu hơn nhưng chưa tìm được cơ hội mà thôi.
      “Nếu như ta chết nàng ta sẽ làm Vương phi sao?”
      Trực giác của nữ nhân thường rất chuẩn, chỉ quan sát họ trao đổi, Ngọc Điệp cũng dễ dàng nhận ra Lãnh Dịch Hạo rất quan tâm Úc Phi Tuyết.
      Tiểu Thương Sơn là nơi ác nhân tụ hội, năm đó triều ̀nh phái ra mười vạn binh mã cũng chiếm lại được Tiểu Thương Sơn. Vì có Lãnh Dịch Hạo đóng quân ở đây nên nước sông phạm nước giếng, bình an vô sự. Nhưng lần này họ xông vào Tiểu Thương Sơn, hơn nữa còn muốn cướp bảo vật của chúng, chắc chắn rất nguy hiểm.
      Ngọc Điệp nhớ đến dáng vẻ khi Lãnh Dịch Hạo kêu Úc Phi Tuyết:
      cho phép .”
      Trong đôi mắt của , có một loại tình cảm nàng chưa thấy bao giờ.
      “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, đúng là nghĩ quá nhiều rồi. Trong mắt Vương gia chỉ có một mình ngươi. Thật đấy!” – Lần này Lăng Nhất Sơn dám mang đầu ra bảo đảm nữa.

    5. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      CHƯƠNG 92: Lần đầu tiên lâm trận đằng sau nữ nhân.
      Edit : [email protected]
      Beta : Đông Tử

      Tiểu Thương Sơn là nơi kẻ ác tụ tập ở biên cương Ấp thành. Trước khi Lãnh Dịch Hạo đến Ấp thành, cả vùng trộm cướp hung hăng ngang ngược, cằn ̃i hoang vu. Sau khi Lãnh Dịch Hạo đến, tiêu diệt phần lớn trộm cướp, còn lại bọn dư đảng trốn vào Tiểu Thương Sơn, dám ra ngoài quấy phá nữa.
      Bởi vì ̣a thế Tiểu Thương Sơn cực kỳ phức tạp, hơn nữa lại dễ thủ khó công. Tình hình biên cương Ấp thành phức tạp, là nơi có giao lưu, quan hệ với nhiều nước, nếu quyết liệt tấn công lên núi, trái lại dễ gây nên mâu thuẫn giữa các nước nên Thương Sơn đã thực sự trở thành biên giới. Cũng vì như vậy nên ít trộm cướp tập trung lên Thương Sơn, cố thủ ở đây. Tiểu Thương Sơn từ đó còn được gọi là Ác Nhân Lĩnh.
      Cũng vì e ngại Lãnh Dịch Hạo, nên những kẻ này chưa bao giờ dám xuống núi quấy rối. Vì thế Lãnh Dịch Hạo tiến vào Tiểu Thương Sơn cũng phải hết sức cẩn thận.
      Cũng may Lãnh Dịch Hạo tương đối quen thuộc với vùng phụ cận Tiểu Thương Sơn, dẫn Úc Phi Tuyết theo đường nhỏ phía sau núi. Tiểu Thương Sơn quanh năm có người ngoài xâm phạm nên vẫn giữ được vẻ đẹp thiên nhiên. Úc Phi Tuyết lại rât lưu luyến nơi đây nhưng đồng thời nàng cũng phát hiện ra rằng, bốn phía tuy có người nhưng đã bày ra kỳ môn trận pháp, nếu như có kẻ khởi động trận pháp thì người lọt vào trận thể chạy thoát. Nhưng pháp trận này có thể có tác dụng với người bình thường, nhưng đối với nàng chỉ như bữa ăn sáng. Tiểu sư phụ đã dạy nàng những trận pháp phức tạp hơn nhiều.
      “Lát nữa nếu xảy ra chuyện gì, ngươi nhớ trước theo con đường này.” – Úc Phi Tuyết chỉ cho Lãnh Dịch Hạo con đường nhỏ khó nhìn thấy trong bụi cỏ.
      “Có ý gì?” – Lãnh Dịch Hạo nhíu mày, khí ở Tiểu Thương Sơn thật bình thường, quá tĩnh lặng.
      “Nơi này đã bày kỳ môn trận pháp, nếu chúng ta bị bọn chúng phát hiện, trận pháp sẽ khởi động. Đến lúc đó ngươi trước theo con đường này.”
      “Ý nàng là ta sẽ bỏ lại nàng mà trước ?” – trong mắt Lãnh Dịch Hạo chợt lóe lên ánh sáng lạnh, trong lòng nha đầu này, hắn là người như vậy sao.
      Úc Phi Tuyết dĩ nhiên hiểu được sự bất mãn trong lời nói của Lãnh Dịch Hạo, nàng quay đầu dịu dàng cười với Lãnh Dịch Hạo:
      “Nếu , hai chúng ta cùng nhau ở cái chỗ này cũng được, dù sao ta cũng sao cả. Người chết cũng phải là ta.”
      Chân mày Lãnh Dịch Hạo nhaếch lên, nha đầu này đúng là phải ăn đòn.
      Phía chân trời, trời chiều như ngọn lửa, đốt cháy một biển mây. Khi Úc Phi Tuyết quay đầu lại, chợt phát hiện bên vách núi hiện lên một dải cầu vồng. Nhị sư phụ đã nói rằng, nơi có Xích luyện thảo sẽ có cầu vồng.
      “Nha đầu, bây giờ phải là lúc đùa. mau.” – Thời gian còn nhiều, Lãnh Dịch Hạo kéo Úc Phi Tuyết, bây giờ có tâm trạng mà chơi đùa với tiểu nha đầu.
      Úc Phi Tuyết trợn mắt nhìn Lãnh Dịch Hạo:
      “Ta muốn chơi ở đây, ngươi có đến ?”
      Úc Phi Tuyết phi thân lên ̉nh vách núi, Lãnh Dịch Hạo quan sát xung quanh, xác ̣nh bốn bề vắng lặng mới đuổi theo. Nào ngờ khi tiến đến, thấy một hình ảnh vĩnh viễn thể nào xóa nhòa.
      dải cầu vồng xinh đẹp tuôn xuống, như thác nước đổ xuống từ vách đá, rơi xuống trong từng làn sóng bạc. Trong khung cảnh sáng chói ấy, cơ thể kiều của Úc Phi Tuyết nhàng uyển chuyển như chim yến, bay liệng những mảnh đá nhô ra, vươn tay ngắt Xích Luyện Thảo mọc vách đá, mỗi cây Xích Luyện Thảo được hái xuống, mỗi giọt nước thân cây lại nhàng rơi xuống, tạo nên dải cầu vồng.
      Khuôn mặt như tuyết trắng của Úc Phi Tuyết trong cầu vồng giống như viên trân châu, đôi mắt sáng như sao trở nên vầng trăng lấp lánh.
      “Này, còn đến giúp sao!” – Úc Phi Tuyết vừa hái Xích luyện thảo vừa kêu lên.
      Lãnh Dịch Hạo như từ trong mộng bừng tỉnh lại, phi thân lên hỗ trợ.
      Hai bóng người phối hợp ăn ý, nhẹ nhàng lên xuống trong ánh cầu vồng, chỉ một lúc sau đã hái đầy gùi Xích luyện thảo
      “Tốt lắm, chỗ này chắc là đủ dùng rồi.” – Úc Phi Tuyết vỗ vỗ cái gùi sau lưng, cùng Lãnh Dịch Hạo phi thân xuống núi.
      Hai người vừa đứng mặt đất, một loạt mũi tên bằng trúc bay về phía họ.
      “Chạy mau!” – Úc Phi Tuyết tay mắt nhanh nhẹn đẩy Lãnh Dịch Hạo ra, quả nhiên trận pháp được khởi động.
      Lãnh Dịch Hạo thuận thế kéo tay nàng, cánh tay dùng sức chút, ôm Úc Phi Tuyết vào lòng, sau đó xoay người bay đến chỗ khác. Nào ngờ mũi chân Lãnh Dịch Hạo chạm vào đâu, chỗ ấy trở thành cái ́ch bị tấn công, mũi tên bằng trúc xanh giống như có mắt, mang theo mùi bùn đặc trưng của núi, nhanh chóng lào về phía hai người.
      Úc Phi Tuyết ngẩng đầu nhìn Lãnh Dịch Hạo, lúc này, trong ánh chiều tà, làm cho hắn lộ ra đôi chân mày như tranh vẽ. Đôi mắt sắc bén của Lãnh Dịch Hạo lạnh buốt quét qua từng tấc đất trong rừng cây, đôi tay mang theo gió, ánh mắt bén nhọn quét qua, vô số trúc xanh rơi đầy đất.
      Mỗi chiêu của hắn đều hết sức dứt khoát nhưng cánh tay lại rất ấm áp. Lần đầu tiên, Úc Phi Tuyết cảm thấy cực kỳ an toàn. Giống như cho dù bên ngoài có đao quang kiếm ảnh, chỉ cần ở trong lòng hắn, là sẽ an toàn.
      Ngây ngất trong nháy mắt có nghĩa là mê muội, từ cái xoay người cấp tốc của Lãnh Dịch Hạo, Úc Phi Tuyết bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần. Tên biến thái này bỏ mình, coi như hắn có chút lương tâm. Hắn cứu nàng như vậy cũng biết là vì cứu nàng, hay là cứu thảo dược trong lòng nàng. Vì thế Úc Phi Tuyết đặt thảo dược nàng cầm trong tay vào ngực Lãnh Dịch Hạo, phi thân xông vào trận.
      “Nha đầu!” – Lãnh Dịch Hạo vươn tay muốn giữ Úc Phi Tuyết nhưng lại chỉ chạm vào vạt áo lụa.
      Úc Phi Tuyết dựa vào phương pháp phá giải tiểu sư phụ dạy nàng, rất dễ dàng ra khỏi pháp trận. Nào ngờ vừa quay người lại, Lãnh Dịch Hạo bộ mặt lạnh cứng ngắt đứng sau nàng.
      Sắc mặt xanh mét ràng thể rằng, đây là lần đầu tiên Lãnh dịch Hạo lâm trận đằng sau nữ nhân. Thật rất mất mặt !
      Nhìn qua thảo dược Lãnh Dịch Hạo ôm trong lòng, Úc Phi Tuyết đột nhiên cảm thấy vui vẻ. Xem ra tên biến thái vẫn có điểm tốt, phải vì thảo dược mới cứu nàng.
      Mà giờ khắc này, tia nắng cuối cùng ở sườn núi cũng chìm xuống đáy biển, cầu vồng vách đá đột nhiên biến mất, chỉ có tiếng thác nước chảy vang lên trong vùng núi tĩnh lặng
      Trong lòng Lãnh Dịch Hạo đột nhiên cảm thấy như bị mất thứ gì đó, một nỗi buồn dâng lên nhưng lại biến mất trong giây lát. Nhưng bây giờ còn thời gian cho suy nghĩ nhiều nữa.
      nhanh thôi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :