1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử,đừng nghịch nữa- Lam Yên Hiểu Nguyệt-162 chương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C83 Xử nữ chi hương, đủ làm cho tâm tư rung động

      Úc Phi Tuyết nhún vai, thành :
      “Đại tỷ đúng là rất xinh đẹp….”
      Nếu như thứ mà Tần Thế Viễn theo đuổi là cái này, vậy nàng cũng còn gì để .
      Tâm tình Úc Phi Tuyết luôn luôn viết mặt, với kinh nghiệm xử thế của Tần Thế Viễn, làm sao có thể nghe ra ý tứ trong lời của Úc Phi Tuyết, chẳng qua tiện nghiên cứu sâu hơn cái vấn đề này tại đây, vì thế sửa lời :
      “Ta thấy Vương phi cũng là người tập võ, biết người thích binh khí gì ?”
      Tần Thế Viễn lòng vòng mở lời, đến những gì Úc Phi Tuyết thích mỗi khi chuyện với nàng trở thành bản năng của .
      Quả nhiên, khuôn mặt Úc Phi Tuyết tươi cười rạng rỡ:
      “Chính là cái này! Chúng ta so tài thử xem ?”
      Úc Phi Tuyết chọn thanh ngọc tiêu, vũ khí tiểu sư phụ thường xuyên dùng nhất.
      “Vậy ta dùng cái này.” – Tần Thế Viễn chọn cây đoản côn.
      Ngay từ đầu Úc Phi Tuyết cảm thấy võ công của Tần Thế Viễn nhìn quen mắt, tỷ võ trận, nàng càng cảm thấy võ công của nhìn rất quen mắt!
      Chẳng qua võ công của Úc Phi Tuyết tạp nham, mấy sư phụ cùng nhau dạy, cho nên hiểu mà tinh. Mà công phu của Tần Thế Viễn thoạt nhìn phiêu dật, từng chiêu từng chiêu cứng rắn lạnh lùng, cực kỳ thuần thục. Úc Phi Tuyết thất thần cái, bị gậy đâm vào bả vai, lại thất thần, bị gậy đâm đến thắt lưng. Cũng may Tần Thế Viễn ra tay chú ý, chỉ chạm đến là dừng.
      được được, ta thích chiêu này, ngươi dạy ta!” – cuối cùng Úc Phi Tuyết cũng nhớ được mình thấy qua chiêu thức đó ở đâu. Chính là đại sư phụ! Chỉ có đại sư phụ từng chiêu lạnh lùng mà lợi hại, mà Tần Thế Viễn lại đem chiêu thức này phát huy phiêu dật vô cùng, cho nên mới nhìn qua chiêu thức có chút khác nhau, nhưng sau khi ra chiêu nội công tâm pháp mượn lực đánh, đánh bất ngờ, cứng rắn lạnh lẽo như sắt cũng hề sai biệt.
      Úc Phi Tuyết nhảy đến trước mặt Tần Thế Viễn, ngay trong nháy mắt ấy, Tần Thế Viễn ngửi được mùi hương thơm ngát của nữ nhi. Mùi hương này khác với tất cả mùi hương lúc trước từng gặp qua, phải mùi son phấn, mà là mùi hương rất tự nhiên, rất nhàng, xử nữ chi hương, đủ làm cho tâm tư rung động.
      “Được.” – ra vốn định , hay lắm.
      Đợi đến lúc Úc Phi Tuyết trở về phòng, Lãnh Dịch Hạo tỉnh.
      đâu vậy ?” – Lãnh Dịch Hạo lạnh lùng hỏi.
      ra ngoài môt lát.” – Úc Phi Tuyết rót cho mình cốc nước, ngửa đầu uống cạn.
      Chỉ ra ngoài thôi sao, sao mồ hôi đầy đầu vậy được ? Lãnh Dịch Hạo biết nữ nhân này lại dối.
      “Nha đầu, nàng sỉ nhục trí tuệ của ta sao ?”
      “Được rồi được rồi! Chẳng qua là ta tìm Tần Thế Viễn chơi chút, kết quả cái kia tên dùng gậy đâm ta! Đâm ta đau quá!” – đến bây giờ Úc Phi Tuyết vẫn ấm ức chuyện tỷ võ thất bại. Lúc dạy nàng võ công, Tần Thế Viễn cũng rất tận tâm, nàng chỉ cần làm sai là bị gậy đâm rồi!
      Nào ngờ Lãnh Dịch Hạo vừa nghe xong, sắc mặt biến đổi:
      “Nàng cái gì ? Tần Thế Viễn…… dùng gậy đâm nàng!” – ràng là lý giải của và ý Úc Phi Tuyết muốn diễn đạt hoàn toàn khác nhau.
      Hãy tha thứ cho thiếu hiểu biết của , từ xưa có câu, gần mực đen, gần đèn sáng. Huống chi nhiều ngày nay vẫn luôn bị nhiễu loạn với chính ‘cây gậy’ của mình!
      Úc Phi Tuyết kinh ngạc gật đầu, tức giận như vậy làm cái gì ? phải muốn báo thù cho nàng đấy chứ ? cần thiết thế đâu ? Chỉ là tỷ võ thua thôi mà! Có điều lúc trước cũng thấy Lãnh Dịch Hạo quan tâm đến nàng như vậy!
      Đúng lúc này, Tần Thế Viễn ở ngoài thấp giọng gõ cửa:
      “Vương phi, Vương gia tỉnh chưa ?” – Có được bài học lần trước, Tần Thế Viễn dám tùy tiện đẩy cửa vào nữa.
      Nếu chưa tỉnh, định làm gì ?! Lãnh Dịch Hạo xoay người xuống giường, kéo cửa ra đánh cho Tần Thế Viễn trận.
      Tần Thế Viễn vô duyên vô cớ bị đánh, lại e ngại đối phương là Vương gia, thể đánh trả.
      “Này, được đánh nhau!” – việc quá bất ngờ, Úc Phi Tuyết cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, lao người đến khuyên can.
      Tần Thế Viễn từ đầu đến cuối chỉ tránh chứ đánh, Lãnh Dịch Hạo lại chiêu nào chiêu nấy sắc bén, ràng cơ thể tốt, còn đánh đấm cái gì ! Cứ như là muốn liều mạng vậy!
      Úc Phi Tuyết tay ngăn chiêu thức của Lãnh Dịch Hạo lại, bảo vệ Tần Thế Viễn vô tội ở phía sau.
      Nàng che chở cho Tần Thế Viễn! Trong đôi mắt u ám của Lãnh Dịch Hạo là mảng lạnh lẽo.
      “Lãnh Dịch Hạo, ngươi phát điên cái gì vậy! Tỷ võ chấp nhận chịu thua, đâu ra cái kiểu đáng xấu hổ như ngươi !” – Úc Phi Tuyết vô cùng hào khí.
      Khóe miệng Lãnh Dịch Hạo run rẩy chút, tỷ võ ? Vậy cây gậy mà nàng tới phải là……
      “Nàng có qua là tỷ võ sao ?” – Lãnh Dịch Hạo đột nhiên lại muốn bóp chết Úc Phi Tuyết. Có điều còn muốn bóp chết mình hơn.
      Chỉ số thông minh của làm sao có thể giống nữ nhân ngu ngốc này được! Lại tin lời nữ nhân ngu ngốc này!
      “Ta nghĩ giữa ta và Vương gia có lẽ có chút hiểu lầm, biết Vương phi có thể tránh lát, để ta và Vương gia chuyện.” – Tần Thế Viễn lúc nào cũng tươi cười nhàng ấm áp.
      Úc Phi Tuyết do dự chút, nàng biết Tần Thế Viễn động thủ, chỉ yên tâm về Lãnh Dịch Hạo. Bây giờ yếu đến mức ngay cả chưởng của nàng cũng bắt được! Còn ngoan ngoãn mà nằm giường!
      Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại Lãnh Dịch Hạo và Tần Thế Viễn.
      “Vương gia, biết Vương gia có phải có hiểu lầm với tại hạ .” – Tần Thế Viễn chắp tay hỏi.
      “Ngươi vừa ở cùng chỗ với Vương phi.” – Lãnh Dịch Hạo xoay người .
      “Phải, chúng ta chỉ khoa tay múa chân vài quyền cước, nếu có chỗ nào mạo phạm, mong được thứ lỗi!” – thấy Lãnh Dịch Hạo hỏi như thế, Tần Thế Viễn trong lòng nhất thời hiểu được vài phần, vì thế lại :
      ra tại hạ vẫn có việc cầu xin Vương gia, làm sao dám làm ra chuyện vô lễ với Vương gia được. Nếu cuộc tỷ võ lúc trước có chỗ mạo phạm, vẫn mong Vương gia thứ lỗi!”
      Lời của Tần Thế Viễn có chỗ nào sai đạo lý, chính xác là dám.
      Lãnh Dịch Hạo hít sâu hơi, bình phục lại tâm tình bị ‘cây gậy’ của Úc Phi Tuyết làm cho vô cùng ấm ức, lạnh lùng với Tần Thế Viễn:
      “Tần Thế Viễn, việc ngươi làm, trong lòng bản vương , bản vương ghi nhớ tấm nhân tình này. Nhưng bản vương lần nữa cho ngươi biết, bản vương có hứng thú với ngôi vị hoàng đế, cho nên, thứ ngươi muốn có, bản vương vĩnh viễn có khả năng cho ngươi.”
      “Vương gia nghiêm trọng rồi. Tần mỗ qua, cho dù thể hợp tác, cũng có thể làm bạn bè. Chỉ cần có ngày Vương gia dùng đến Tần mỗ, Tần mỗ chắc chắn làm hết sức mình, muôn lần chết chối từ!” – Tần Thế Viễn chắp tay bày tỏ tấm lòng trung
      Lãnh Dịch Hạo chắp tay sau lưng lãnh đạm :
      “Ngày mai chúng ta rời . Ta lại lần nữa, ta ghi nhớ tấm nhân tình này của ngươi, nhưng thứ mà ngươi muốn, ta vĩnh viễn cho được. Ngươi đừng có bất kỳ hy vọng gì.”
      Tần Thế Viễn cũng trả lời, chỉ chắp tay, xoay người ra cửa. Ánh mắt Vương gia khỏi rồi, có thể . sớm đoán được, nhưng buông tay.
      Bởi vì biết, ngôi vị hoàng đế, ngoài Lãnh Dịch Hạo ra còn ai xứng đáng hơn. tin chắc mình nhìn lầm.
      Ngày hôm sau, Lãnh Dịch Hạo và Úc Phi Tuyết quả nhiên rời .
      “Tần công tử, có rảnh đến Ấp thành chơi nhé!” – Úc Phi Tuyết nhiệt tình vẫy tay lại bị Lãnh Dịch Hạo kéo vào xe ngựa.
      “Làm gì vậy!”
      “Ấp thành chào đón .”
      “Vì sao!”
      “Bởi vì ta như vậy.”
      “Quỷ hẹp hòi!”
      ……
      Nhìn bóng dáng xe ngựa hai người rời , Tần Thế Viễn mỉm cười, Ấp thành nhanh chóng náo nhiệt, đương nhiên muốn đến đó!

    2. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C84 Vương phi thứ tám.

      Lãnh Dịch Hạo biết, trong giây phút mở cửa so chiêu kia, Tần Thế Viễn nhận ra ánh mắt của khôi phục rồi.. Nhưng cũng biết, có tiểu ngốc nghếch vẫn chưa nhận ra. Cho nên cũng vui vẻ nhàn nhã.
      Dọc đường , Lãnh Dịch Hạo tiếp tục giả làm người mù, dù sao cũng có người hầu hạ.
      Ăn cơm có người đút, uống nước có người đưa, đường có người đỡ, buổi tối ngủ cũng có người để ôm.
      Chẳng qua càng gần Ấp thành, Lãnh Dịch Hạo bắt đầu có vẻ có tâm gì đó. Úc Phi Tuyết bắt đầu tại sao, nàng cũng biết, Lãnh Dịch Hạo muốn , nàng hỏi cũng được.
      Đợi đến khi đến Ấp thành, Cảnh Thu sớm chờ ở cửa thành khá lâu. Mà phía sau Cảnh Thu, lại có hàng oanh oanh yến yến. Bảy , quần áo các màu, vừa vặn là đỏ, cam, vàng, xanh lục, xanh thiên thanh, xanh lam, tím!
      “Các nàng là ai ?” – Úc Phi Tuyết ngạc nhiên hỏi. Vợ của Cảnh Thu sao ? giống!
      “Thị thiếp của ta.” – Lãnh Dịch Hạo lười biếng trả lời.
      “Thị-thiếp của ngươi!” – Úc Phi Tuyết nghiến răng nghiến lợi.
      “Cung nghênh Vương gia hồi phủ!” – tất cả động tác của các đều nhịp nhàng, ngoan ngoãn đáng .
      “Lên xe .” – Lãnh Dịch Hạo lười giải thích, vẫy tay, trong nháy mắt, bảy cùng leo lên cái xe ngựa lớn cho lắm này.
      Úc Phi Tuyết rất tự nhiên bị đẩy sang bên xe ngựa.
      “Lãnh Dịch Hạo!” – Úc Phi Tuyết gầm lên, vì sao lúc trước ai cho nàng biết, ra gã nam nhân vừa mù vừa ác vừa gian này lại có đống thị thiếp! Vậy còn cưới nàng làm cái gì!
      “Quên giới thiệu cho các nàng biết, nàng chính là Vương phi ta mới cưới, sau này các nàng phải gọi nàng là Vương phi tỷ tỷ.”
      Lãnh Dịch Hạo mỉm cười, đồng thời giới thiệu cho Úc Phi Tuyết:
      “Bảy người này đều là thị thiếp của ta, theo ta thời gian rồi, bọn họ tên Hồng Điệp, Chanh Điệp, Hoàng Điệp, Lục Điệp, Thanh Điệp, Lam Điệp, Tử Điệp. Tên rất dễ nhớ, nàng có thể gọi bọn họ là Hồng phu nhân, Chanh phu nhân……”
      Lãnh Dịch Hạo còn chưa dứt lời, Úc Phi Tuyết tiện tay ném số thứ là gì qua:
      chết với đám phu nhân hồ điệp của ngươi !”
      Nàng phát lúc Lãnh Dịch Hạo nghe đến hai chữ hồ điệp, ánh mắt trở nên lạnh buốt vô cùng.
      Úc Phi Tuyết giận dữ nhảy xuống xe ngựa.
      Tên Lãnh Dịch Hạo chết tiệt, lại nuôi cả đám hồ điệp! có đến bảy thị thiếp, vậy tính cả nàng nữa là gì, Vương phi thứ tám ? Tức chết nàng mất thôi !
      Dù sao đến Ấp thành, mục đích của nàng cũng đạt được. mù hay , nàng cũng quan tâm đến ! Nàng muốn tìm tiểu sư phụ!
      “Vương gia, sao nàng ta ngay cả chút quy củ cũng hiểu ?” – Lam phu nhân nghi ngờ lại dịu dàng dựa vào lòng Lãnh Dịch Hạo.
      Ánh mắt Lãnh Dịch Hạo đuổi theo bóng dáng Úc Phi Tuyết, trước khi nàng biến mất trong đám người, Lãnh Dịch Hạo nhìn Cảnh Thu cái, Cảnh Thu hiểu ý gật đầu đuổi theo.
      Phản ứng của Úc Phi Tuyết, cũng cảm thấy kỳ quái chút nào. Đây là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
      Lãnh Dịch Hạo nâng cằm Lam phu nhân, mỉm cười vô cùng quyến rũ nhưng cũng cực kỳ lạnh lùng:
      “Nghe đây, ta lại lần nữa, nàng là Vương phi hoàng đế ban cho ta, các ngươi nên tôn kính gọi nàng tiếng Vương phi tỷ tỷ.”
      Lam phu nhân lấy làm mất mặt, mặt lại mang theo nụ cười mềm mại vô cùng:
      “Vâng…”
      “Vương gia, Vương phi tỷ tỷ lấy ấm trà ném ngài!” – Tử Điệp phu nhân thét lên kinh hãi, tiếng hít thở khắp cả xe.
      “Trời ơi ! Ấm trà! Vương gia, ngài sao chứ ?”
      Úc Phi Tuyết ngờ nhân duyên của nàng tốt như vậy, đến đâu cũng có người mời khách.
      “Đây là món ăn sở trường nhất của quán chúng tôi, mời nương nhấm nháp!” – chẳng qua là đói bụng muốn ăn gì đó, vừa mới đến cửa tiểu điếm, bị tiểu nhị nhiệt tình mời vào, rượu ngon đồ ăn tốt tiếp đón. Hơn nữa nàng phát tất cả mọi người đều nhìn nàng, chỉ chỉ trỏ trỏ.
      “Nhìn cái gì vậy! Người Ấp Thành cứ xếp hàng bên ngoài như vậy sao ?” – Úc Phi Tuyết nhìn mình, bản thân có chỗ nào ổn.
      “Còn nữa, đây là điểm tâm ngon nhất của chỗ chúng tôi, nương nếm thử.” – Tiểu nhị đưa rượu và thức ăn lên, lại mang cả điểm tâm.
      Vô cùng nhiệt tình.
      “Này!” – Úc Phi Tuyết giữ chặt lấy tiểu nhị, chỉ chỉ mấy người xung quanh nhìn chằm chằm nàng hỏi
      “Bọn họ nhìn ta làm gì ?”
      “A? Bởi vì……” – Tiểu nhị gãi gãi đầu, đột nhiên hai tròng mắt sáng ngời, giống như đọc thuộc lòng từ trong sách:
      “Bởi vì nương là hóa thân của trí tuệ và mỹ mạo, nương là hình mẫu hiền lương thục đức, nương là tấm gương thông thư văn võ song toàn!”
      Úc Phi Tuyết đợi xong, chiếc đũa trong tay tạch tiếng, rơi lên bàn.
      chuyện với nàng sao ?
      “Mời nương dùng bữa! Nếu có cái gì đủ, mong nương cứ gọi nhiều hơn, chúng tiểu nhân nhất định làm tốt!” – Tiểu nhị xong, cúi đầu khom lưng xuống.
      Dưới quan sát chăm chú của mọi người, Úc Phi Tuyết [như đứng lửa, như ngồi đống than], đập bàn quát to tiếng:
      “Các ngươi nhìn cái gì mà nhìn !”
      Mọi người nhìn nhau, gần như đồng thời xoay người sang chỗ khác, cúi đầu ăn cơm. Ăn cơm xong, tiếp tục cầm chiếc đũa ở trong bát cơm kéo kéo, tạo thành tiếng bát cơm kêu leng keng.
      Úc Phi Tuyết lườm mắt cái, xem ra tất cả người trong Ấp thành đều có bệnh!
      ăn nữa !
      Úc Phi Tuyết quăng chiếc đũa ra ngoài cửa.
      Nào ngờ tất cả mọi người cũng buông đũa, theo sau nàng xa gần. Sau đó, cần biết là nàng đâu, đều thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
      Trong ánh mắt những người này có kính ý có mừng vui cũng có kinh ngạc.
      “Nhìn cái gì mà nhìn ! Các ngươi nhìn đủ chưa!” – Úc Phi Tuyết tức giận vung tay áo, quát lên tiếng. Mọi người cùng nhau im lặng, sau đó vài phút cùng lúc trả lời câu đủ để Úc Phi Tuyết đập đầu vào tường:
      “Bởi vì nương là hóa thân của trí tuệ và mỹ mạo, nương là hình mẫu hiền lương thục đức, nương là tấm gương thông thư văn võ song toàn!”
      Thần kinh hết rồi à!
      Úc Phi Tuyết dường như cũng muốn chạy trốn, nào ngờ xung quanh bị người vây lại kín mít. Nàng chỉ có thể phi thân lên mái nhà. Đám người kia đúng là hồn bất tán vẫn ngửa đầu nhìn nàng:
      “……hình mẫu……hóa thân……tấm gương……”
      Úc Phi Tuyết rùng mình cả người nổi da gà, xoay người định , lại đụng phải Cảnh Thu chờ lâu cái đau điếng.
      “Vương phi, xin hãy trở về.” – Đối với việc Vương phi đột nhiên trở nên xinh đẹp, Cảnh Thu có thể bình yên tiếp nhận rồi.
      “Ta dựa vào cái gì mà trở về với ngươi! Dù sao Vương gia phong lưu của các ngươi có nhiều hồ điệp phu nhân như vậy, ta trở về làm cái gì!” – Úc Phi Tuyết ồ ạt mắng Cảnh Thu trận.
      Dưới mái hiên, mọi người ngẩng đầu lên, giương mắt há mồm nhìn Úc Phi Tuyết giống y như bà vợ đánh ghen chửi ầm lên.
      Nàng lại dám mắng Cảnh Thu đại danh đỉnh đỉnh! Nàng lại dám rời nhà bỏ vì mấy vị bảo bối thị thiếp của Vương gia !
      “Người có thể quay về, Vương gia để tất cả dân chúng xem bức họa của người, Vương gia , dân chúng của ngài chăm sóc người rất tốt.” – Cảnh Thu cũng miễn cưỡng, chẳng qua chỉ chỉ vào đám người dưới mái hiên.
      Đám người nọ giống như tuân lệnh, đồng thời lại lần nữa cao giọng hô vang:
      “Người là hóa thân của trí tuệ và mỹ mạo, người là hình mẫu hiền lương thục đức, người là tấm gương thông thư văn võ song toàn!”
      “Lãnh-Dịch-Hạo!” – Úc Phi Tuyết đằng đằng sát khí hướng về vương phủ, chưa được hai bước đột nhiên nhớ ra mình vốn biết vương phủ như thế nào, vì thế quay đầu hỏi:
      “Vương phủ ở đâu!”
      Nàng phải về giết Lãnh Dịch Hạo!

    3. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C85 Nếu nàng biết ngươi cưới về Vương phi, chỉ sợ……
      “Về rồi à ?” – Lãnh Dịch Hạo lười biếng nằm dài ghế, bên cạnh đám hồ điệp cung kính đứng..
      Thấy Úc Phi Tuyết trở về, các nàng đồng loạt thay đổi thái độ xung đột trước đó với Úc Phi Tuyết, mỉm cười hành lễ với Úc Phi Tuyết:
      “Cung nghênh Vương phi tỷ tỷ! Chúc Vương phi tỷ tỷ mỹ mạo vĩnh viễn, phúc thọ an khang!” – nhìn qua là biết được luyện tập rất tốt!
      Khóe miệng Úc Phi Tuyết hơi run rẩy. hai lời, vung quyền lên đánh về hướng Lãnh Dịch Hạo. kiên nhẫn của bản nương có hạn !
      Lãnh Dịch Hạo nghiêng người phi thân.
      “Mắt của ngươi khỏi rồi ?” – Úc Phi Tuyết rốt cục cũng biết được mình bị lừa.
      “Nha đầu, tiếng động của nàng lớn như vậy, ngay cả người mù cũng có thể tránh được!” – Lãnh Dịch Hạo định kết thúc trò chơi giả yếu vờ đuối nhanh như vậy.
      “Vậy ta đây đánh chết cái tên mù chết tiệt nhà ngươi!” – Úc Phi Tuyết hề nương tay vơ lấy mấy thứ bên cạnh ném , cần biết đấy làm ấm trà hay là ghế dựa. đám hồ điệp sợ tới mức kinh hoảng hô hào ầm ỹ chạy toán loạn.
      Trời ạ, nữ nhân này quá đáng sợ! Ngay cả Vương gia cũng dám đánh!
      Lãnh Dịch Hạo vội vàng, nghe thanh xác định vị trí, trước khi Úc Phi Tuyết tấn công, xoay người cái tránh công kích.
      Úc Phi Tuyết chuẩn bị mượn tường sử dụng sức, quay lại tấn công bất ngờ, nào ngờ lúc nàng cách tường chỉ còn nửa tấc, vách tường đột nhiên mở ra, lộ ra phòng tối khá lớn. Úc Phi Tuyết thu tay lại kịp, lao thẳng người vào phòng tối, cánh cửa phòng tối ầm ầm đóng lại sau lưng nàng.
      Bị lừa rồi!
      “Lãnh Dịch Hạo! Đồ biến thái, ngươi dám nhốt ta lại! Thả ta ra ngoài!” – Úc Phi Tuyết lần này kêu vỡ yết hầu cũng có người nào đáp.
      Lãnh Dịch Hạo phân phó Cảnh Thu, trừ việc đúng giờ đưa cơm cho Úc Phi Tuyết, cho bất luận kẻ nào tới gần phòng tối, lại càng cho phép thả Úc Phi Tuyết ra.
      Sau khi sắp xếp xong, mình đến phòng khách riêng.
      Thư phòng là mảng yên tĩnh sau vương phủ, ngày thường cho phép của Lãnh Dịch Hạo, ai dám vào, ngay cả việc quét tước, cũng giao cho Cảnh Thu làm.
      Lúc Lãnh Dịch Hạo đẩy cửa vào, có người ở bên trong chờ đợi lâu.
      “Ngươi trở về là đúng lúc.” – giọng trêu chọc của nam tử sau bình phong vang lên.
      “Thế nào ?” – vẻ mặt Lãnh Dịch Hạo có chút khẩn trương.
      Phái sau bình phong nam tử mặc hoàng sam ra, ánh mắt thanh lệ mà khôn ngoan, khóe môi mang theo nụ cười có vài phần bất cần đời :
      “Vẫn là bộ dáng cũ, hơn nữa ta thấy, lần này còn tệ hơn lần trước.”
      “Tại sao có thể như vậy ?” – Lãnh Dịch Hạo nhíu mày.
      “Loại cổ độc này, mỗi lần phát tác đều tạo ra thương tổn lớn với cơ thể, với tình hình tại của nàng, có thể duy trì sinh mệnh là kỳ tích, nếu nàng biết ngươi cưới về Vương phi, chỉ sợ……” – vẻ mặt nam tử cười giống như xem kịch.
      “Chỉ cần ngươi , nàng biết.” – Lãnh Dịch Hạo liếc nam tử cái.
      “Yên tâm, ta từ trước đến giờ vẫn luôn ít lời.”
      Lãnh Dịch Hạo cười, bỏ qua tin:
      “Mấy ngày này rất quan trọng, nàng nhất định thể xảy ra vấn đề gì. Bất kỳ việc gì, chờ thêm mấy ngày nữa rồi sau. Nhưng cho dù nàng muốn biết, cũng nên để ta cho nàng.”
      “Yên tâm , việc này ta biết, chẳng may nếu cẩn thận xảy ra mất mạng, chẳng phải là hủy diệt đời minh của y tiên ta sao !” – Nam tử vừa cười chế nhạo, vừa chỉ vào ghế dài phái sau bình phong.
      “Muốn ta xem giúp ngươi ?”
      cần, ta đến thăm nàng trước.” – Lãnh Dịch Hạo mở cửa đằng sau thư phòng ra, giá sách nghiêng hé ra con đường .
      “Ngươi , ta vào. Chờ khi nào ngươi xong chuyện, đến tìm ta sau.” – Nam tử thuận tiện nằm lên ghế dài nhắm mắt nghỉ ngơi. Theo kinh nghiệm trước đây, Lãnh Dịch Hạo là trở lại. Cho nên hẳn là cũng có thể an tâm mà ngủ ngon.
      Buổi tối, còn có trận đánh ác liệt nữa!
      Lãnh Dịch Hạo cũng nhiều, theo đường vào trong mảnh rừng hoa đào. Nơi này hoa đào rực rỡ, xuân ý ngập tràn. Ở cuối khu rừng, có ngôi nhà trúc , thanh lịch tinh xảo.
      Nơi này, là nơi thanh tĩnh cho nàng.
      Lãnh Dịch Hạo mình xuyên qua rừng hoa đào, đến trước ngôi nhà.
      “Tiểu Điệp. Ta trở về.” – Lãnh Dịch Hạo giọng gõ cửa.
      “Vương gia! Vương gia!” – tiếng kêu vui sướng từ trong phòng truyền ra, nữ tử cả người mặc đồ lụa đen lao ra, chính xác lao vào trong lòng Lãnh Dịch Hạo. Nàng từ đầu đến chân đều được lụa đen bao chặt lấy, dường như sợ người ngoài nhìn thấy.
      “Tiểu Điệp, nàng có khỏe ?” – Lãnh Dịch Hạo ôm chặt lấy nữ nhân trong lòng, hình như nàng càng gầy .
      “Thiếp sợ vương gia bỏ trở lại, rất sợ.” – Nữ tử run lên trong lòng Lãnh Dịch Hạo.
      “Đồ ngốc, ta đáp ứng nàng, nhất định cùng nàng vượt qua cửa này. Ta khi nào lừa gạt nàng chưa ?” – mặt Lãnh Dịch Hạo là dịu dàng hiếm có.
      “Thiếp biết, thiếp tin tưởng Vương gia, cho dù mọi người khắp thiên hạ gạt thiếp, Vương gia cũng nhất định gạt thiếp!” – trong giọng của hắc sa nữ tử lộ ra hạnh phúc sâu sắc.
      Lãnh Dịch Hạo nâng tay nâng mặt hắc sa nữ tử, hắc sa nữ tử lại quay mặt :
      “Đừng nhìn……”
      “Đừng sợ, để cho ta xem, được ?” – ngón tay của Lãnh Dịch Hạo nhàng xoa lên mảnh lụa đen che mặt nữ tử, cảm giác được vết sẹo ghê gớm dưới mảnh lụa, trong lòng Lãnh Dịch Hạo đau xót, ánh mắt u.
      Hắc sa nữ tử buồn bã xoay người tránh Lãnh Dịch Hạo :
      , cần……”
      “Đồ ngốc! Yên tâm , dung nhan của nàng nhất định có thể khôi phục. Lăng Nhất Sơn là dược tiên, chăm sóc chúng ta lâu như vậy, nàng cũng có thể tin tưởng . Đợi nàng vượt qua tối hôm nay, có thể giúp nàng thay đổi dung nhan, để nàng đẹp giống như trước.” – Lãnh Dịch Hạo nhàng vỗ vai hắc sa nữ tử.
      Hắc sa nữ tử buồn bã lắc đầu, nụ cười bất lực u buồn lên dưới tấm hắc sa:
      “Đừng lừa thiếp. thân thể của thiếp, tự thiếp hiểu nhất.”
      Hắc sa nữ tử đến trước cửa sổ, chỉ vào rừng hoa đào trước mặt :
      “Trước kia, mỗi lần thiếp đều có thể chơi ở đây nửa canh giờ, nhưng bây giờ, chỉ nửa vòng cảm thấy mệt. Bây giờ, thiếp ngủ giấc là ngày, có đôi khi, ngủ ngày đêm, thế nào cũng tỉnh. Thiếp nhìn thấy Vương gia ở trong mộng, mơ thấy Vương gia với thiếp, Tiểu Điệp, dậy . Thiếp rất muốn mở mắt, nhưng mà, nhưng mà lại……”
      Lãnh Dịch Hạo lại gần giữ lấy hắc sa nữ tử, ôm nàng vào trong lòng:
      “Đồ ngốc, ta rồi ta nhất định chữa khỏi cho nàng, cần biết dùng phương pháp gì, cần biết trả giá lớn như thế nào, ta cam đoan!”

    4. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C86 Sống thấy người, chết thấy xác.

      Hắc sa nữ tử dịu dàng lại buồn bã cười, nhàng dựa vào trong lòng Lãnh Dịch Hạo :
      “Thiếp cũng tin tưởng Vương gia, chẳng qua có đôi khi, số trời làm khó, có lẽ, đây là số phận của thiếp!”
      được bậy!”
      “Vương gia, thiếp biết người vừa trở về, nhất định có rất nhiều việc phải xử lý, nhưng……người có thể ở bên cạnh thiếp được ? Ở lại đây qua tối hôm nay….được ?” – Hắc sa nữ tử ngắt lời Lãnh Dịch Hạo, dịu dàng khẩn cầu.
      Lãnh Dịch Hạo gật đầu:
      “Được, ta ở đây cùng nàng, ta luôn luôn ở đây cùng nàng.”
      Về phần dược tiên chờ ở thư phòng, cứ để cho đợi , dù sao cũng quen rồi.
      Úc Phi Tuyết cuộn mình trong phòng tối mắng chửi Lãnh Dịch Hạo ngàn lần. Ngoài việc có người đưa đồ ăn nước uống từ cái cửa giống y như chuồng chó, ngay cả người chuyện với nàng cũng có.
      Cuối cùng cũng đến buổi tối, chỉ có mảnh trăng lưỡi liềm từ ô cửa sổ bé bằng bàn tay nghiêng nghiêng rọi vào trong phòng tối – cửa sổ phủ đầy rêu xanh, nếu phải có ánh trăng, Úc Phi Tuyết cũng phát ô cửa sổ hoàn toàn có thể bỏ quên này.
      Lãnh Dịch Hạo chết tiệt, rốt cuộc nhốt nàng ở đây làm cái gì ?
      Úc Phi Tuyết thong thả bước tới bước lui trong căn phòng tối, được! Tên biến thái này xem ra lát nữa thả nàng ra ngoài, tự nàng phải cứu lấy mình thôi !
      Dùng cách gì mới có thể ra ngoài từ cái nơi thể phá vỡ này đây ?
      Đúng lúc này, tiếng thét thê lương chói tai vang lên phía chân trời, cũng xé tan tĩnh lặng trong vương phủ.
      Tiếng kêu khóc khốc liệt và thê lương của nữ nhân, giống như tan nát tâm can, đau khổ chịu nổi. Úc Phi Tuyết khỏi rùng mình cái.
      phải là Lãnh Dịch Hạo lại bắt nạt người khác chứ ?
      ngờ rằng, tiếng kêu thê lương kia vang suốt đêm, cho đến tận sáng sớm ngày hôm sau mới dần lặng , tất cả mọi người đều về tiếng kêu khóc đáng sợ đêm qua.
      Úc Phi Tuyết đưa đầu đến sát ô cửa sổ , nhìn kỹ lại, ra bên ngoài là cái ao , đầu của nàng cao hơn nước trong ao chút. đúng là nơi bí !
      Đúng lúc này, giọng của vài nữ nhân càng càng gần:
      “Hồng tỷ tỷ, tỷ nghe thấy ? Tiếng khóc đêm qua, còn ghê gớm hơn cả trước kia!”
      phải đấy chứ ? năm lần, ầm ỹ chết người!”
      “Tỷ tỷ, tỷ xem nàng ta rốt cuộc là như nhân như thế nào ? Vì sao vẫn tránh ở hậu viện ?”
      “Chuyện này, tốt nhất muội đừng quan tâm, cũng trăm ngàn lần nên hỏi.”
      “Hồng tỷ tỷ, tỷ hiếu kỳ sao ? Muội nghe , nữ nhân kia từ ba năm trước bắt đầu bị nhốt ở đó, chưa bao giờ thấy ra ngoài. Hơn nữa cũng chưa từng có người nào nhìn thấy bộ dáng của nàng. Tỷ nếu Vương gia thích nàng, vậy vì sao lại giấu nàng ở hậu viện, chưa bao giờ để nàng ra ngoài ?”
      “Thanh muội, muội nghe qua bao giờ chưa, người nào quá tò mò, cũng có kết thúc tốt đẹp gì đâu. Trước đây nữ nhân, chỉ vì quá tò mò, cho nên sống thấy người, chết thấy xác, nếu muội muốn giống nàng ta, vậy muội cứ tiếp tục tò mò .”
      “Tỷ tỷ, ở đây chỉ có hai tỷ muội chúng ta, sợ cái gì……”
      “Cẩn thận tai vách mạch rừng, họa là từ miệng mà ra.”
      “Yên tâm tỷ tỷ, muội biết chừng mực.”
      Tiếng hai người càng lúc càng xa, lần này đến phiên Úc Phi Tuyết nghi hoặc.
      Nữ nhân đêm qua sao ? Nàng ra rất ngạc nhiên, biết có ai tới kể chuyện cho nàng nghe đây ?
      Úc Phi Tuyết lại ở đây đợi ngày, lại có thu hoạch gì, có điều lại làm cho nàng nghĩ ra cách có thể đào thoát !
      Đợi đến lúc Cảnh Thu lại lần nữa đưa đồ ăn đến, Úc Phi Tuyết cầm lấy cổ tay Cảnh Thu.
      “Vương phi……” – chưa bao giờ có nữ tử chạm vào mình, Cảnh Thu nhất thời rối loạn chừng mực.
      “Cảnh Thu, tại ngươi trúng Thất bộ đoạn trường tán của ta, nếu ngươi muốn sống, thả ta ra. Đương nhiên, ta cũng biết, ngươi là kẻ trung thành, ngươi có chết, cũng thả ta ra, có điều, loại Thất bộ đoạn trường tán này uy lực vô cùng, ngươi chỉ có nửa canh giờ, ngươi có thể dùng nửa canh giờ này đến với chủ của ngươi, tối hôm nay là thời gian cổ độc của phát tác, nếu muốn chết, kêu nhanh chóng tới tìm ta. Nếu , hai kẻ chủ tớ các ngươi cùng nhau làm bạn xuống Hoàng Tuyền !” – Úc Phi Tuyết xong, buông Cảnh Thu ra.
      Ngoài cửa im lặng lát, có tiếng bước chân rời , Úc Phi Tuyết cong lên nụ cười đắc ý. Tên Cảnh Thu đúng là dễ lừa!
      Hậu viện, đào hoa uyển.
      Đêm qua đúng là đêm dài, hoàng sam nam tử được xưng là Dược tiên từ lúc bình minh mệt mỏi ngã lên ghế nằm ngủ.
      phải ngủ nhiều, hồi phục tinh thần, tối hôm nay còn phải tiếp tục. Mỗi năm, ba ngày này đều là những ngày khó khăn nhất !
      “Tiểu Điệp, nàng cảm thấy thế nào ? Tiểu Điệp!” – Lãnh Dịch Hạo vẫn nắm chặt tay hắc sa nữ tử, cả đêm chưa từng buông ra. Mỗi lần nhìn thấy nàng đau khổ như thế, trong lòng Lãnh Dịch Hạo giống như bị đâm nhát dao. Thà rằng người chịu loại đau khổ này là bản thân !
      Hắc sa nữ tử chậm rãi mở mắt ra:
      “Vương gia……thiếp……thiếp sao……thiếp……thiếp còn chịu đựng được……”
      Lãnh Dịch Hạo nhàng cười, Lãnh Dịch Hạo giờ phút này, hoàn toàn còn vẻ gian tà lúc trước, thái độ dịu dàng hiếm có hữu khuôn mặt .
      “Yên tâm , Dược tiên nhất định chữa khỏi cho nàng.”
      “Vương gia, thiếp nhớ người , nếu thiếp khỏe rồi, người lấy thiếp làm Vương phi, là sao ?” – Hắc sa nữ tử khó khăn ngẩng đầu nhìn Lãnh Dịch Hạo.
      Dược tiên Lăng Nhất Sơn mở hờ mắt, có vẻ cũng cảm thấy rất hứng thú đối với việc này, có điều xen vào lúc này.
      “Đúng vậy, ta đồng ý với nàng, cho nên nàng nhất định phải kiên trì cầm cự, biết chưa ?” – bàn tay của Lãnh Dịch Hạo nhàng xoa lên trán hắc sa nữ tử.
      Có được lời hứa hẹn của Lãnh Dịch Hạo, hắc sa nữ tử lúc này mới mỉm cười yếu ớt :
      “Thiếp biết Vương gia chỉ an ủi thiếp, ra thiếp chỉ muốn trong lòng Vương gia có thiếp, thiếp có chết……”
      được bậy!”
      “Được, thiếp bậy. Vương gia, hôm nay cũng là ngày cổ độc của người phát tác, người cũng nghỉ ngơi .” – hắc sa nữ tử khó khăn nở nụ cười, yếu ớt đẩy tay Lãnh Dịch Hạo.
      Lãnh Dịch Hạo nhàng cười, đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng của Cảnh Thu:
      “Vương gia, tiểu nhân có việc gấp bẩm báo.”

    5. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C87 Nụ cười này của ngươi quá qủy quái , có chút giống….
      Nhìn bóng dáng Lãnh Dịch Hạo rời , hắc sa nữ tử buồn bã rơi xuống hàng lệ..
      Nàng chẳng qua chỉ mới có mấy câu mà thở hồng hộc, mệt chịu nổi, còn có thể cầm cự qua đêm nay sao ? Cho dù có qua được đêm nay, liệu có đêm mai ?
      Mỗi lần cổ độc phát tác đều liên tục ba buổi tối, ngày đầu tiên chỉ là khúc nhạc dạo, ngày hôm sau mới là đau khổ nhất, ngày thứ ba xem như kết thúc.
      Ba ngày mỗi năm này, nàng giống như chết lần, nhưng mà năm nay, vì sao mới chỉ qua ngày, nàng cảm thấy mình chết mấy lần rồi ?
      Xem ra, nàng sắp ổn rồi.
      Hắc sa nữ tử từ từ nhắm mắt lại. Nàng muốn chết, nàng còn muốn làm Vương phi. Cho nên, nàng gắng hết sức.
      Cảnh Thu tiến đến bên tai Lãnh Dịch Hạo thấp giọng vài câu.
      Lãnh Dịch Hạo cau mày: “Lời của nha đầu kia cũng có thể tin sao ?”
      Cảnh Thu bị câu của Lãnh Dịch Hạo làm cho nghẹn họng, nhìn chằm chằm nửa ngày ra lời.
      “Ngươi chỉ để ý theo dõi nàng, cho dù nàng có kêu vỡ trời cũng cần để ý. Qua ngày mai, ta tự gặp nàng. Có điều nhớ kỹ, mấy ngày này, chữ cũng cho phép .” – Lãnh Dịch Hạo .
      “Vâng!” – Cảnh Thu chắp tay lên tiếng, quay người rời , vẫn là chủ tử minh !
      “Sao vậy ? Phiền toái của ngươi đến rồi à ?” – Dược tiên Lăng Nhất Sơn từ cầu thang trúc từ từ xuống, tay áo bay bay, phiêu dật như thần lại phong lưu như gió.
      Lãnh Dịch Hạo lo lắng nhìn qua bên trong phòng trúc.
      “Yên tâm , nàng ngủ rồi. Chỉ cần nàng ngủ, sét đánh cũng tỉnh. Trừ phi cổ độc ban đêm phát tác, cho nên ngươi có thể gặp cái phiền phức kia của ngươi. Chẳng may nếu như nàng ta bỏ ít độc vào hồ nước, làm cho mấy con cá ngươi thích bị trúng độc chết hết, vậy ngươi lỗ nặng rồi!” – Lăng Nhất Sơn biết Lãnh Dịch Hạo luôn rất quý trọng cá ở đấy, bởi vì chúng là do Tiểu Điệp năm đó tự tay nuôi nấng.
      đến Ngọc Điệp, nữ nhân này lợi hại! ràng biết loại cổ độc này có dược nào giải được, vẫn hiên ngang lẫm liệt giúp Lãnh Dịch Hạo độ cổ. Biến thành kẻ người ra người quỷ ra quỷ. Nếu là Lãnh Dịch Hạo, hẳn là cũng cảm động.
      Nhất là kẻ từ biết tình cảm là thứ gì giống Lãnh Dịch Hạo, người ngay cả tình thân là gì cũng hiểu, đột nhiên giữa lúc đó được nữ nhân dùng sinh mệnh trân trọng, loại cảm động này chắc là rất mãnh liệt.
      Cho nên Lăng Nhất Sơn đúng là có thể hiểu được tâm tình Lãnh Dịch Hạo.
      Lãnh Dịch Hạo lắc đầu:“Bây giờ ta đến chỗ nào hết.”
      “Muốn ta xem giúp ngươi trước ?” – Lăng Nhất Sơn chỉ vào cổ tay Lãnh Dịch Hạo.
      Lãnh Dịch Hạo gật đầu, ngồi xuống.
      Lăng Nhất Sơn nhắm hờ mắt, tập trung toàn bộ tinh thần vào bắt mạch, nào ngờ vẻ mặt của bắt đầu càng ngày càng nghiêm túc.
      “Kỳ lạ.” – Lăng Nhất Sơn đột nhiên cau mày.
      “Sao vậy, có phải cổ độc lại biến hóa sâu hơn ?” – chuyện trong dự đoán, Lãnh Dịch Hạo cũng có thái độ bất ngờ cho lắm.
      Lăng Nhất Sơn lắc đầu, mím môi , lại lần nữa cẩn thận bắt mạch.
      “Còn có việc gì có thể làm khó y tiên thiếu niên của chúng ta ?” – Lãnh Dịch Hạo nhíu mày.
      Lăng Nhất Sơn tiếp tục , chỉ cau mày từ từ chuẩn đoán, sau lát, đột nhiên hỏi:
      “Gần đây có người nào châm cứu cho ngươi ?”
      Lãnh Dịch Hạo nhớ tới Úc Phi Tuyết lúc có việc gì lại thích cầm ngân châm đâm loạn người .
      Hỏi nàng làm gì, nàng cái này chơi vui.
      Kêu nàng được chơi cái trò nguy hiểm như vậy, cái đầu của Úc Phi Tuyết lại nhếch lên:
      cho ta chơi ta ngủ cùng ngươi!”
      Nghĩ đến đây, khóe môi Lãnh Dịch Hạo đột nhiên nở mỉm cười.
      “Kỳ lạ, rất kỳ lạ!” – Lăng Nhất Sơn tiếp tục thào tự .
      “Lại sao vậy ?”
      “Ta muốn , nụ cười của ngươi rất quỷ quái ! Hình như……có chút giống phát xuân !” – Lăng Nhất Sơn tiếp tục bắt mạch nửa nửa giả.
      “Lăng Nhất Sơn, ngươi muốn chết ta cũng ngại giúp ngươi đâu.” – ánh mắt Lãnh Dịch Hạo nhất thời trở nên sắc bén. Phát xuân ? Bởi vì nữ nhân điên kia sao ? Làm sao có thể!
      “Ngươi nỡ giết ta đâu, giết ta ai giúp các ngươi trị cổ độc ?” – Lăng Nhất Sơn bắt mạch xong, sửa sang lại quần áo, đứng lên.
      .” – Lãnh Dịch Hạo chuẩn bị cho điều tệ nhất. chuyến hái Linh Diên Hủy kia, rơi vào hồ băng, tiêu hao ít thể lực. Chỉ sợ nước trong hồ băng, có phản tác dụng đối với loại cổ độc chí chí hàn này.
      cái gì ?” – Lăng Nhất Sơn nhíu mày hỏi.
      “Rốt cuộc là thế nào ?” – Lãnh Dịch Hạo còn kiên nhẫn.
      “Ta vừa mới hỏi rồi, ngươi còn chưa trả lời. Có phải có người giúp ngươi châm cứu ?” – Lăng Nhất Sơn thản nhiên hỏi. Dù sao cũng phải trúng độc, lo lắng chút nào.
      “Phải.” – Lãnh Dịch Hạo thành gật đầu.
      Lăng Nhất Sơn có chút đăm chiêu nhìn qua tiểu trúc lâu, thấp giọng :
      “Ngươi theo ta đến đây .”
      Thần bí như vậy sao ? phải Tiểu Điệp ngủ rồi sao ?
      Lãnh Dịch Hạo lo lắng lại quay sang nhìn vào trong tiểu lâu, Tiểu Điệp đúng là còn ngủ. Lúc này mới yên tâm đến thư phòng với Lăng Nhất Sơn.
      “Ngươi chắc là còn nhiều việc chưa cho ta biết.” – Lăng Nhất Sơn thẳng vào vấn đề.
      Lãnh Dịch Hạo do dự chút:
      “Đúng vậy, đúng là có số việc chưa kịp cho ngươi.”
      phải muốn , mà nguyên nhân tình là Xuân nhật ngưng hương tán, nếu để Lăng Nhất Sơn biết trúng xuân dược của người ta, chỉ sợ miệng cái tên này tháng cũng khép lại được.
      Vì thế, bắt đầu từ Túy Tâm Hoa, đến cổ độc, mắt mù, thậm chí đến đêm trong hồ băng, Úc Phi Tuyết châm cứu cho .
      Chẳng qua cố ý che giấu hành vi tội ác ăn đậu hũ của người ta cả đêm kia.
      “Theo ta được biết, ở Trung Nguyên, Túy Tâm Hoa xuất rất ít, trừ phi là ở trong xuân dược.” – Lăng Nhất Sơn cũng phải dễ bị đánh lừa. Nếu y tiên của phải hư danh sao?
      “Vào vấn đề chính .” – Lãnh Dịch Hạo nghiêm mặt trả lời vấn đề của .
      “Vấn đề chính là, cổ độc của ngươi được người khác giải rồi.” – Lăng Nhất Sơn thôi, cái là làm người ta kinh ngạc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :