1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử,đừng nghịch nữa- Lam Yên Hiểu Nguyệt-162 chương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C78 đường cái rất nhiều người nhìn, là mất mặt!
      Giống như là có người cố ý chuẩn bị tốt mọi thứ, Úc Phi Tuyết thành công ra khỏi phủ từ cửa sau mà gặp người nào. ra khỏi Tần phủ rẽ vào khúc cong, Lãnh Dịch Hạo đứng cầu đá đợi nàng.
      “Ồ, có mấy kẻ phải muốn mình sao ?” – Úc Phi Tuyết lắc lư cái đầu , cười tủm tỉm lại gần, giọng điệu chế giễu.
      “Cũng có người vừa mới nàng nhất định .” – Lãnh Dịch Hạo dựa vào bên cầu đá lười biếng đáp lễ.
      “Cho ngươi ngã chết luôn !” – Úc Phi Tuyết bị chạm đến điểm yếu, biến sắc, tức giận bỏ lại câu, quay người muốn .
      Nào ngờ Lãnh Dịch Hạo lại có thể chính xác nắm lấy cánh tay nàng, sau đó tiện tay dùng sức kéo, Úc Phi Tuyết liền thành công biến thành cái nạng của .
      “Làm gì vậy làm gì vậy! Buông tay ra!” – đường cái, có người nhìn!
      “Buông tay rồi ai dẫn ta .”
      “Ai thích ! Dù sao ta cũng !”
      “Nàng là nương tử của ta, nàng ai ?”
      “Ai là nương tử của ngươi! Mau buông tay ra! Đây là đường cái!” – rất nhiều người nhìn, là mất mặt !
      “Mặc kệ bọn họ.” – Dù sao nhìn thấy. Mắt thấy tâm phiền.
      ……
      Phía sau hai người, hai bóng người theo bọn họ xa gần. Mỗi dặm đường, lại có người thay phiên theo dõi, kịp thời báo cáo tình hình của Lãnh Dịch Hạo và Úc Phi Tuyết cho chủ tử.
      Thiên Linh Sơn đúng là danh bất hư truyền, dọc đường , phong cảnh xinh đẹp, lúc mới bắt đầu, hai người còn có thể cãi nhau ầm ĩ, nhưng theo sơn đạo càng càng gập ghềnh, thời tiết quả nhiên cũng càng ngày càng lạnh lẽo, tuyết đọng mặt đất cũng càng ngày càng dày.
      Úc Phi Tuyết và Lãnh Dịch Hạo đồng thời vận công ngự khí, nhưng Úc Phi Tuyết vẫn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như cũ. Cũng biết bắt đầu từ khi nào, từ Úc Phi Tuyết giúp đỡ Lãnh Dịch Hạo, trở thành Lãnh Dịch Hạo ôm lấy Úc Phi Tuyết.
      còn hơi sức mà cãi nhau, bên trong khí băng hàn, hình bóng hai người ôm chặt lấy nhau lên đỉnh núi.
      Thiên Khiếm Nhai, chỉ rộng có vài thước, dốc trượt xuống, có tuyết đọng, cực kỳ hiểm trở. Lãnh Dịch Hạo nhìn thấy, Úc Phi Tuyết nhìn thấy, lại bị dọa chết khiếp.
      Dưới này chính là hồ băng sao ? Nhìn qua trắng xoá mảnh, nếu phải Tần Thế Viễn lúc trước có qua, nàng biết phía dưới là hồ nước.
      Lãnh Dịch Hạo đột nhiên cầm lấy tay Úc Phi Tuyết:
      “Đừng nhìn xuống dưới, nhìn phía trước kìa.”
      Úc Phi Tuyết hít sâu hơi, cầm tay Lãnh Dịch Hạo, cẩn thận về phía trước. Đột nhiên, trong mảng trắng xóa trước mắt có bụi hoa màu hồng, hết sức bắt mắt!
      “Linh Diên Hủy!” – Úc Phi Tuyết vui sướng, giãy tay ra chạy về phía Linh Diên Hủy quý hiếm, cũng lưu ý nên trượt chân cái.
      “A…” – cơ thể Úc Phi Tuyết rầm cái, cùng với bông tuyết bay lả tả và nham thạch to to , lăn xuống dưới vách đá. Nham thạch rơi xuống ở phía Hồ băng, phát ra tiếng vang nặng nề, tạo nên vài lỗ hổng lớn sâu thẳm hồ băng.
      sườn núi, nham thạch sắc nhọn, Úc Phi Tuyết bám lấy chỗ nham thạch hơi nhô ra.
      “Nha đầu, nàng sao rồi ?” – vách đá truyền đến tiếng kêu lo lắng của Lãnh Dịch Hạo.
      Úc Phi Tuyết rất muốn trả lời, nhưng mảnh nham thạch mà nàng bám lên tuyết đọng rất sâu, cái chỗ hơi nhô ra đó thể chịu đựng được sức nặng của nàng, bàn tay trượt dần từng chút từng chút xuống. Nàng sợ ra câu ngã xuống.
      Nàng cũng muốn tắm trong hồ băng! Trời ạ, mắt Lãnh Dịch Hạo lại nhìn thấy, ai tới cứu nàng với !
      “Nha đầu! Úc Phi Tuyết! Phi Tuyết!” – tiếng Lãnh Dịch Hạo càng ngày càng dồn dập, có thể nghe thấy cũng rất lo lắng.
      “Ta……” – Úc Phi Tuyết vừa mở miệng, tay trượt xuống dưới tấc, Úc Phi Tuyết sợ tới mức lập tức im miệng, chân ngừng tìm kiếm khắp nơi chỗ có thể đặt chân. Cuối cùng, nàng cũng tìm được tảng nham thạch nhô ra.
      Ngay lúc Úc Phi Tuyết vừa mới thở dài nhõm hơi, đột nhiên bóng người từ trời rơi xuống, rơi thẳng xuống hồ băng.
      Úc Phi Tuyết trợn mắt há mồm, Lãnh Dịch Hạo lại tự mình nhảy xuống !

    2. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C79 nam quả nữ ở trong sơn động có thể làm cái gì
      phải đấy chứ ! Lãnh Dịch Hạo lại tự mình nhảy xuống ! Cuối cùng là muốn cứu nàng hay là muốn hại nàng vậy !
      Úc Phi Tuyết hoàn toàn im lặng..Vừa mới thở được hơi lại lần nữa lo lắng.
      Cái tên ngu ngốc này! Nhiệt độ hồ băng rất thấp, cổ độc của Lãnh Dịch Hạo lại chí chí hàn, hơn nữa còn nhìn thấy được ! nhảy xuống đấy có ích lợi gì!
      Phàn nàn gì cũng vô dụng rồi, Úc Phi Tuyết chấp nhận số phận thả tay ra.
      “Bùm” tiếng, lại người ngã xuống.
      Mặc dù Úc Phi Tuyết quen thuộc với nước, nhưng ở trong hồ băng sâu thẳm lại lạnh lẽo như thế này, nhóc như nàng cũng chống đỡ được.
      Dưới hồ băng là mảnh tối tăm hỗn loạn, mơ hồ nhìn thấy bóng người quen thuộc cách đó xa, đột nhiên trong lòng Úc Phi Tuyết nóng lên, người này vì nàng mới nhảy xuống đây.
      Cái tên ngu ngốc này! ràng biết bản thân sau khi nhảy xuống có thể khó giữ được an toàn, thế mà vẫn cứ nhảy xuống.
      Lãnh Dịch Hạo nghe thấy tiếng nước, tay cố gắng dò dẫm trong nước, Úc Phi Tuyết chủ động đưa tay tới.
      Hai bàn tay liền nắm chặt lấy nhau.
      Trong giây phút này, cũng biết có phải là ảo giác hay , trong lòng bàn tay của Lãnh Dịch Hạo có độ ấm mà xưa nay chưa từng có.
      “Hô….” – hai cái đầu cuối cùng nhô lên khỏi mặt nước.
      Câu đầu tiên Lãnh Dịch Hạo chính là: “Nha đầu, nàng sao rồi ?”
      “Sắp chết rồi !” – Úc Phi Tuyết yếu ớt .
      Lãnh Dịch Hạo biến sắc, lại nghe Úc Phi Tuyết thêm câu:
      “Sắp bị ngươi dọa chết rồi !”
      Lạnh, lạnh đến thấu xương. Có nội lực cũng có cách nào chống lại cái lạnh.
      Đôi mắt sắc bén của Úc Phi Tuyết phát trong mảng trắng xóa này, phía bờ, có đặt vài món đồ gì đó. Lại gần thấy ra là hai cái áo bông lớn và số đồ chống lạnh, còn có cái hộp gỗ, là hộp đựng thuốc lúc trước nàng có nhắc qua với Tần Thế Viễn. Bên trong là tất cả những thứ mà nàng nhắc đến, dược liệu châm cứu, tất cả đều đầy đủ.
      cần nữa, chắc chắn là kiệt tác của Tần Thế Viễn.
      Tên Tần Thế Viễn này đúng là có lòng tốt, Lãnh Dịch Hạo nhận giúp đỡ của , lại vẫn phái người theo bọn họ lên núi. Hơn nữa cũng ra mặt tranh công, mà là thầm tương trợ.
      Nhìn khắp nơi trắng xoá mảnh, hảo cảm của Úc Phi Tuyết với Tần Thế Viễn khỏi tăng lên vài phần.
      Tần Thế Viễn quả nhiên rất cẩn thận, ở bên trong áo bông, nàng còn tìm thấy tấm bản đồ. Là bản đồ Thiên Linh Sơn.
      Dựa vào bản đồ, Úc Phi Tuyết rất dễ dàng tìm được chỗ trú .
      Bên trong sơn động lớn, có người nhóm đống lửa trại, ngay cả củi để thêm vào cũng đặt ở bên cạnh.
      Tần Thế Viễn đặt bức thư bên cạnh, trong thư , người của lui đến nơi an toàn khác, kêu Úc Phi Tuyết và Lãnh Dịch Hạo cứ yên tâm nghỉ ngơi. Nếu bọn họ có cầu gì, Úc Phi Tuyết lúc nào cũng có thể bắn pháo khói, người của tự nhiên xuất giúp đỡ bọn họ.
      Tên Tần Thế Viễn này, làm việc là chu toàn. Chi li từng chút, tiến lui có chừng mực.
      Úc Phi Tuyết cất thư , bắt đầu thêm củi sưởi ấm. Nàng cũng định chuyện này cho Lãnh Dịch Hạo biết, bởi vì nàng muốn giờ phút này cả người lạnh lẽo ra ngoài đón gió lạnh.
      Quần áo ẩm ướt hết cả, lạnh quá!
      Lãnh Dịch Hạo tiếng nào, im lặng. gì, hỏi gì. Nhưng bên trong đôi mắt đen láy tĩnh lặng kia có bình tĩnh nhận thế , còn có số cảm xúc làm cho người ta thể hiểu .
      Xung quanh đột nhiên tĩnh lặng, chỉ có củi lửa bốc cháy, phát ra thanh tanh tách. Úc Phi Tuyết nhìn qua Lãnh Dịch Hạo yên lặng gì, lại nhìn bốn phía chung quanh, aiz, là nhàm chán! nam quả nữ ở trong sơn động có thể làm cái gì!
      “Hắt xì!” – Úc Phi Tuyết nhịn được hắt xì cái.
      “Lại đây.” – Lãnh Dịch Hạo theo hướng thanh truyền đến nhìn sang.
      “Làm gì ? Lại muốn hại ta sao ?!” – làm hại nàng còn chưa đủ sao ? Mỗi lần gọi nàng qua, nhất định là chuyện gì tốt!
      “Hai người ở chung ấm lên chút, lại đây .” – giọng Lãnh Dịch Hạo ấm áp.
      Úc Phi Tuyết do dự tiến lại gần, Lãnh Dịch Hạo tay ôm nàng vào lòng. Ôm được cơ thể bé của nàng, trái tim vừa đánh mất của cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
      Vừa rồi giây phút nghe thấy tiếng nàng rơi xuống vách núi, trái tim của đột nhiên hụt hẫng, giống như người ngã xuống phải là nàng, mà là . lo lắng gọi nhưng lại có được tiếng đáp lại của nàng, chính giây phút đó, còn quan tâm đến cái gì nữa, chỉ biết rằng, thể để cho nàng xảy ra chuyện gì được!
      Cho nên, nhảy xuống đây. Có lẽ đây là việc làm ngu ngốc nhất cả đời , nhưng hối hận.
      Cánh tay siết chặt, Lãnh Dịch Hạo thở dài nhõm hơi. Cũng may, cuối cùng nàng quay lại.
      “Thả tay thả tay! Ta sắp thở được rồi !” – Úc Phi Tuyết lớn tiếng phản đối, có vẻ nàng quen với việc bị ôm.
      được ầm ỹ! Chưa thấy người nào ngốc như vậy, biết vách núi hiểm trở mà cũng biết cẩn thận chút!” – Lãnh Dịch Hạo khẩu khí khó chịu. Lo lắng qua lại bắt đầu dạy dỗ người.
      “Vậy còn ngươi ? Ngươi ngu ngốc vậy ngươi nhảy xuống làm cái gì! ràng biết mắt mình nhìn được, ngươi cũng sợ nhảy xuống đụng chết ta sao!”
      “Ngậm cái miệng quạ đen của nàng lại!” – cũng là nàng sáng sớm rủa “ngã chết”, bây giờ linh nghiệm rồi, đúng là ngã ! Cũng may là may mắn, chết thành công.
      “Ngươi trách ta cái gì chứ ! Là ngươi tự mình nhảy xuống đấy chứ !”
      “Nàng là ầm ỹ!”
      “Ta cứ ầm ỹ đấy! Nếu phải ngươi, chúng ta làm sao có thể thê thảm như vậy được!”
      “Là ai hạ dược gây chuyện trước ?”
      “Là ai bắt nạt ai trước ?!”
      Vấn đề này, xem ra khó khăn rất lớn.
      ……
      Ngoài động, tuyết trắng chưa khi nào rơi như vậy, từng bông từng bông, vô cùng xinh đẹp, làm cho toàn bộ Thiên Linh Sơn như mộng như ảo. Trong động, lửa trại lập lòe, Úc Phi Tuyết cuối cùng nằm trong lòng Lãnh Dịch Hạo ngủ say. Lãnh Dịch Hạo ngủ, suy nghĩ của trôi rất xa.
      Trong lúc ngủ mơ, Úc Phi Tuyết mơ hồ cảm thấy độ ấm xung quanh càng ngày càng lạnh, cơ thể cũng ngừng run run.
      Sao lại thế này ?
      Úc Phi Tuyết mở mắt ra, phát người run phải là mình, mà là Lãnh Dịch Hạo. Úc Phi Tuyết quay người lại sờ, cả người Lãnh Dịch Hạo lạnh như băng, khuôn mặt tái nhợt như sương.
      hay rồi! Cổ độc trong người Lãnh Dịch Hạo lại phát tác!

    3. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C80 Ăn đậu phụ, sờ mó lung tung.
      “Này, Lãnh Dịch Hạo, cho phép ngươi chết, ngươi chết rồi ta làm sao bây giờ! Ngươi có nghe thấy hả! Ngươi tỉnh lại cho ta!” – Úc Phi Tuyết vỗ vào mặt Lãnh Dịch Hạo…
      Lãnh Dịch Hạo lại hề có phản ứng, tiếp tục vỗ, vẫn có phản ứng, Úc Phi Tuyết bây giờ rất mong có thể nhìn thấy Lãnh Dịch Hạo bật dậy cãi nhau với nàng, nhưng mà tên này vẫn chết lặng như cũ, chút sức sống.
      “Này, mau ngồi dậy cãi nhau!” – Úc Phi Tuyết lay lay Lãnh Dịch Hạo, trong lòng đột nhiên cảm thấy hoang mang, nếu như Lãnh Dịch Hạo chết, nàng nên làm gì bây giờ ?
      Đối với nàng mà , vai trò của Lãnh Dịch Hạo có lẽ chính là đưa nàng tới Ấp Thành. Đợi sau khi nàng gặp sư phụ, Lãnh Dịch Hạo coi như là “ sử dụng xong”, từ nay về sau có thể đường ai nấy .
      Nhưng mà những hoang mang lo lắng trong lòng nàng bây giờ tuyệt đối chỉ dừng lại tại đây.
      Nếu chết, ai cãi nhau với nàng ?
      Nếu chết, sau này nàng biết chèn ép ai đây ?
      Nếu chết, vậy……vậy phải cuộc sống của nàng rất vô vị sao ?
      “A Hạo, ngươi đừng có xảy ra việc gì được ?” – Úc Phi Tuyết càng nghĩ càng sợ, khỏi vươn bàn tay vuốt lấy khuôn mặt lạnh như băng của Lãnh Dịch Hạo. Cái lạnh từ đầu ngón tay truyền thẳng đến trái tim Úc Phi Tuyết.
      ngạc nhiên xảy ra trước mắt, khuôn mặt của Lãnh Dịch Hạo trong nháy mắt trở nên chói sáng rạng rỡ.
      “A Hạo, ngươi tỉnh lại , sau này ta bắt nạt ngươi nữa!” – Úc Phi Tuyết lay Lãnh Dịch Hạo.
      “Sau này ta làm ngươi tức giận nữa, được ?”
      “Lãnh Dịch Hạo! Ngươi ngồi dậy , tỉnh lại tỉnh lại tỉnh lại!”
      Úc Phi Tuyết dùng hết chiêu thức của bản thân, vừa đấm vừa xoa, Lãnh Dịch Hạo vẫn tỉnh lại.
      Trong động chỉ còn tiếng củi cháy kêu lép bép, thanh ấy vang vọng trong hang động trống rỗng, lại mang theo đơn lan tỏa khắp thạch động, đâm thẳng vào trái tim Úc Phi Tuyết.
      “A Hạo, ngươi tỉnh lại mà! Ta bắt nạt ngươi còn chưa được sao ?” – Úc Phi Tuyết cúi đầu, dùng khuôn mặt áp lên trán Lãnh Dịch Hạo, lạnh quá, trán của là lạnh.
      Úc Phi Tuyết khỏi vươn bàn tay, xoa oa nắn nắn khuôn mặt lạnh như băng của , hy vọng có thể truyền cho chút hơi ấm.
      Từ khuôn mặt đến tận cổ , cho đến khi chạm vào vạt áo ẩm ướt của .
      Vừa mới rơi xuống nước, quần áo của vẫn ẩm ướt, như vậy rất tốt với thân thể . Úc Phi Tuyết do dự lúc, bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng cho Lãnh Dịch Hạo.
      “Đồ biến thái, mọi người đều thời thế xoay vần, lúc trước ngươi cởi quần áo của ta, bây giờ cũng đến lượt ta cởi quần áo của ngươi rồi! Tên nhóc này! Nếu ngươi tỉnh lại, ta bóp chết ngươi! Cho ngươi nếm thử cảm giác bị người khác bóp cổ.”
      Úc Phi Tuyết cằn nhằn liên tục, mơ hồ truyền vào tai Lãnh Dịch Hạo. ra lúc nàng , nàng bắt nạt nữa tỉnh lại rồi.
      Chẳng qua là cả người lạnh lẽo có nổi chút sức lực, cho nên nhắm mắt nghỉ ngơi, khi bàn tay Úc Phi Tuyết bắt đầu tàn phá khuôn mặt , rất muốn phản kháng, nhưng mà còn hơi sức đâu mà cãi nhau với nàng. Hơn nữa rất muốn biết kế tiếp Úc Phi Tuyết làm gì.
      Nào ngờ tiểu nha đầu chuẩn bị cởi quần áo cho , vậy cứ tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi là được rồi. Thấy nha đầu kia vừa mới đau buồn thảm thiết kêu được chết, tin nha đầu này nỡ bóp chết !
      Có điều nha đầu kia rất ngu ngốc! Cởi quần áo cũng biết làm, đôi tay có nặng có cọ xát người , rất nghi ngờ có phải nàng cố ý sờ mó lung tung !
      Đáp án là: Đúng vậy.
      Mong muốn ban đầu của Úc Phi Tuyết là muốn giúp cởi quần áo ra hong cho khô, nhưng lần đầu tiên chạm vào cơ thể nam nhân, hơn nữa lại dưới tình huống như thế này….đối phương có chút nhận thức nào, có phải nàng có thể muốn làm gì làm ?
      Cơ thể Lãnh Dịch Hạo rắn chắc, phàm là người luyện võ đều như thế, nhưng sờ lên cơ thể , trong nhu có cương, kiên nghị mạnh mẽ. Lại trong cương có nhu, quá cách biệt. Cảm giác cũng tồi đấy chứ ?
      đợi cởi áo ngoài, bàn tay Úc Phi Tuyết chui vào bên trong.
      Oa, cơ thể tên này cứ như khối băng! Ha ha sờ vào là thoải mái, cảm giác tệ. dưới trái phải, nếu phải quá lạnh, chắc là cảm giác rất thích!
      Trong mơ hồ, dường như nàng nghe thấy tiếng thở dài nặng nề. Úc Phi Tuyết sợ tới mức ngây ra lúc, rụt đôi tay phạm tội về.
      “Lãnh Dịch Hạo! A Hạo!” – Úc Phi Tuyết lắc lắc Lãnh Dịch Hạo, nhúc nhích.
      Úc Phi Tuyết thở dài nhõm hơi. Tốt quá! Chưa tỉnh. Nếu nàng cực kỳ xấu hổ!
      Quên , vẫn nên cởi quần áo trước.
      Nhưng cơ thể Lãnh Dịch Hạo rất nặng, nàng ôm cổ của , mới có thể miễn cưỡng nâng nửa người lên được. Ngay lúc Úc Phi Tuyết di chuyển cổ Lãnh Dịch Hạo, nàng quá chuyên tâm đến công việc của đôi tay, để ý có người làm công tác nghiên cứu với mềm mại trước ngực nàng.
      ra trước đây sao lại chú ý tới cơ thể của nàng bé, lại thích mặc quần áo có vẻ rộng rãi thoải mái chút, cho nên thể dáng người, nhưng khi bộ ngực của nàng dán lên khuôn mặt của , cảm giác này hoàn toàn khác.
      Mềm mại, thơm thơm ngọt ngọt…sau đó hoàn toàn là tưởng tượng. Lần trước chưa kịp ăn bị hôn mê, là thiệt thòi. Bây giờ chỉ cách lớp quần áo mà mất hồn như thế này, nếu trực tiếp ‘ăn’ cái đóa đào hồng phấn kia vào miệng…nghĩ thôi thấy đẹp rồi!
      Cho nên ngại nàng cởi nhiều hơn chút, cơ thể tiếp tục cúi xuống, ngăn cản Úc Phi Tuyết cởi thành công quần áo của . Như vậy cũng có thể làm tiểu nha đầu phân tâm, tránh được việc nàng chú ý tới lại bắt đầu có “cây gậy”.
      Úc Phi Tuyết rất cố gắng “làm việc” nếu biết rằng người trong lòng nàng hóa thân thành sói, biết có phản ứng gì.
      Nặng quá, cái tên này sao lại nặng như vậy !
      Úc Phi Tuyết đơn giản ngồi lên người Lãnh Dịch Hạo, ôm lấy cổ của từ chính diện. Vì thế, có người những được thuận lợi lại quang minh chính đại vùi mặt vào nơi mềm mại của nàng, còn có thể nhân cơ hội hít lấy hương thơm, hương vị nhàng ngọt ngào người nàng dường như bao phủ lên toàn bộ giác quan của Lãnh Dịch Hạo.
      Được rồi! Cuối cùng cũng lộ ra hai bờ vai rộng lớn mà rắn chắc của , thân hình cái tên biến thái này ra cũng rất đẹp ! Sờ nắn thấy cực kỳ dẻo dai!
      Gì đây ? Nàng chỉ giúp cởi ít quần áo mà thôi, cơ thể cái tên này lại bắt đầu ấm áp dần !
      Xem ra cái đống quần áo ướt sũng này đúng là thể mặc được!
      Úc Phi Tuyết càng quyết định chắc chắn, phải đem toàn bộ – quần áo – ẩm ướt – của – cởi ra! Có lẽ như vậy càng thoải mái hơn!

    4. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C81 Tiểu nha đầu, ngày tháng tiêu dao của nàng kết thúc rồi.
      là làm, Úc Phi Tuyết tháo đai lưng của Lãnh Dịch Hạo dùng sức cởi cái quần ngoài có chút ấm ấm của , đúng lúc này, nàng phát ra việc rất kỳ quái..
      Vì sao chỗ kia của cái lều ?
      Tò mò tiến lại gần, dùng tay chọc chọc.
      tiếng rên nặng nề truyền đến. Có muốn tiếp tục nhẫn tiếp tục nhịn, bị nàng làm như vậy cũng nhịn được, phải là, cách nàng làm như vậy, người chết cũng có thể bị nàng làm cho sống lại! Lãnh Dịch Hạo bất đắc dĩ thở dài.
      “A Hạo! Ngươi tỉnh rồi!” – Úc Phi Tuyết vui sướng lao lên trước.
      Lãnh Dịch Hạo rất muốn , phải, ta hôn mê. Đáng tiếc có cơ hội. Vì thế đơn giản mở mắt tỉnh lại, yếu ớt ra hai chữ:
      “Lạnh quá……”
      Đầu nghiêng , lại hôn mê tiếp.
      “Này! Lãnh Dịch Hạo! Lãnh Dịch Hạo!” – mặc kệ Úc Phi Tuyết lắc như thế nào, Lãnh Dịch Hạo tiếp tục giả chết.
      Nhưng Úc Phi Tuyết lại lo lắng, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ ? lại hôn mê. rất lạnh sao ?
      Úc Phi Tuyết xoa xoa mặt và tay của , lại xoa xoa cánh tay , hình như rất lạnh.
      “Hắt xì!” – có vòng tay ôm ấp của Lãnh Dịch Hạo, vẫn thể chống lại với cái lạnh bên ngoài. Úc Phi Tuyết cúi đầu nhìn qua quần áo cũng ẩm ướt của mình, vì thế thoải mái cởi quần áo, tiến vào trong lòng Lãnh Dịch Hạo, đồng thời cũng quên dùng áo bông dày bao bọc lấy hai người bọn họ. Sau đó, lúc này mới thoải mái thở dài hơi.
      Mặc dù cơ thể Lãnh Dịch Hạo rất lạnh, nhưng lúc trước còn lạnh hơn, được nàng xoa xoa lại như vậy, có chút ấm áp. Cho nên ôm thêm nữa tốt rồi, láy nữa hẳn là ấm lên.
      Úc Phi Tuyết thoải mái thở tiếng, giống như con thuyền đơn cuối cùng cập bến, , quay vòng gần ngày, quá mệt mỏi! Tìm vị trí thoải má, bao lâu ngủ say.
      Nhưng có người lại thảm rồi, dựng lên cái ‘lều ’, thể ngủ được.
      Ông trời nhất định tra tấn ! Nhất định là như vậy!
      Lãnh Dịch Hạo nhàng thở dài tiếng, vươn tay ôm Úc Phi Tuyết vào lòng, cơ thể trong suốt sáng bóng của nàng, dưới ánh lửa dưới nhiễm tầng đỏ sẫm, cái yếm xinh đẹp trước ngực của nàng giúp cho làn da càng thêm trắng mịn, hấp dẫn người ta đến cực điểm. Nàng sau khi ngủ say, thanh nhã như thủy tiên, ngoan ngoãn co tròn trong lòng , thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu thoải mái.
      Chống đỡ cổ độc tiêu hao quá nhiều thể lực của , cơ thể suy yếu bây giờ lại đối mặt với “mỹ thực”, chỉ có thể nhìn mà thể ăn. Đúng là đau khổ mà!
      Đợi chút!
      Lãnh Dịch Hạo đột nhiên kinh ngạc! Chỉ có thể nhìn!
      Đúng vậy, lúc này sau khi tỉnh lại, lại có thể nhìn thấy !
      Điều này làm sao có thể! Bọn họ còn tìm thấy Linh Diên Hủy, lại có thể nhìn thấy !
      Lãnh Dịch Hạo cúi đầu, ánh mắt lại lần nữa dừng người ngủ say trong lòng.
      Ánh mắt của hắ lại có thể trị mà khỏi! Đây là tình huống trước kia chưa từng có, chẳng lẽ bởi vì vừa mới ngâm mình trong hồ băng, ngược lại lại giúp ích cho việc giải cổ độc của ? Bây giờ chỉ mới phỏng đoán, nhưng cuối cùng điều tra nguyên nhân.
      cần biết là thế nào, bây giờ, có thể nhìn thấy được. Tiểu nha đầu, ngày tháng tiêu dao của nàng kết thúc rồi!
      Tay chạm tới sợi dây màu đỏ sau lưng Úc Phi Tuyết, vì thế dùng lực chút, cái yếm màu đỏ liền rơi xuống dưới, tay kia chỉ cần tận dụng lợi thế chút, hai đóa mai hồng trước ngực liền sống động ra.
      Lãnh Dịch Hạo cười khổ vươn tay vuốt ve hai đóa hồng mai dụ dỗ người kia, chỉ có thể nhìn, thể ăn.
      Lúc Úc Phi Tuyết tỉnh lại, Lãnh Dịch Hạo vẫn tỉnh. Chỉ là có hai đôi mắt thâm quầng nhiều hơn trước.
      “A Hạo! Ngươi tỉnh rồi!” – Úc Phi Tuyết cảm giác được Lãnh Dịch Hạo bên cạnh còn lạnh nữa, cơ thể nóng hầm hập của tỏa ra hương vị làm cho nàng cảm thấy thoải mái nhàng. Úc Phi Tuyết bị vui sướng làm choáng váng đầu óc hoàn toàn ý thức được bọn họ giờ phút này gần như khỏa thân ôm lấy nhau.
      “A Hạo, mắt của ngươi làm sao vậy ?” – Úc Phi Tuyết nhìn hai đôi mắt đen như cái óng khói của Lãnh Dịch Hạo, tò mò sờ tay vào.
      “Trúng độc rồi.” – Lãnh Dịch Hạo nghiêng đầu , tránh tay Úc Phi Tuyết, vô cùng uất ức trả lời.
      ràng trước đây chính là người mình ghét, ràng chính là người dùng để tiêu khiển, bây giờ vì nàng mà trắng đêm ngủ, phải trúng độc có thể là cái gì. Là cổ độc, cũng là độc Xuân Nhật Ngưng Hương Tán !
      “Chúng ta lập tức lấy Linh Diên Hủy!” – Úc Phi Tuyết xoay người đứng dậy, lại phát cái yếm trước ngực mình rơi xuống trong lòng Lãnh Dịch Hạo.
      “A!” – Úc Phi Tuyết sợ hãi kêu tiếng, kéo chăn che cơ thể mình.
      “Làm sao vậy ?” – con sói nằm mặt đất rất vô tội hỏi dê con.
      Úc Phi Tuyết lấy tay quơ quơ trước mặt Lãnh Dịch Hạo, có gì khác. May quá, mắt nhìn thấy, nếu nàng còn tưởng rằng cố ý !
      có gì!” – Úc Phi Tuyết thở dài nhõm, bắt đầu thoải mái mặc quần áo trước mặt Lãnh Dịch Hạo.
      Lãnh Dịch Hạo chớp mắt lấy cái, rời mắt nhìn Úc Phi Tuyết lấy quần áo dày che cơ thể trơn bóng như ngọc của mình, bất lực cười khổ. Cách tiểu nha đầu này giày vò người khác đúng là giỏi!
      Tiểu nha đầu, nếu phải sợ hàn độc có ảnh hưởng với nàng, chuyện đầu tiên sau khi ta khôi phục thể lực chính là ăn nàng!
      Nghỉ ngơi đêm, ăn chút đồ ăn Tần Thế Viễn để lại, hai người lại xuất phát. Có bản đồ của Tần Thế Viễn, tìm đồ lại càng thuận tiện hơn.
      Úc Phi Tuyết nhanh chóng tìm được Linh Diên Hủy và cỏ . Nửa ngày ở trong động điều chế dược.
      “Lại đây, mau uống !” – Úc Phi Tuyết mang dược đưa đến tay Lãnh Dịch Hạo.
      Lãnh Dịch Hạo vẫn nghịch Linh Diên Hủy còn thừa. Bông hoa bốn cánh màu sắc khác nhua này, ở trong tuyết cực kỳ bắt mắt, chỉ là bông hoa như vậy lại có thể chống đỡ cổ độc, là như vậy sao ? Vậy mang thêm mấy bông nữa về.
      “Nghĩ cái gì vậy ?” – nhìn thấy, nhìn chằm chằm vào hoa làm cái gì!
      Lãnh Dịch Hạo ngẩng đầu mỉm cười, Úc Phi Tuyết lại giật mình. Nụ cười này còn chói mắt hơn ánh mặt trời ló lên sau cơn bão tuyết.
      Lãnh Dịch Hạo cũng thấy tò mò chút nào với sức hấp dẫn của bản thân, tiếp nhận cái bát hơi uống cạn.
      Đối với ý tưởng Lãnh Dịch Hạo kiên trì chọn thêm mấy bụi Linh Diên Hủy, Úc Phi Tuyết cũng nghĩ nhiều, dù sao đây cũng là linh hoa, thế gian ít người biết. Cũng là thuốc dẫn trị liệu cổ độc tốt nhất. đại khái sợ sau này dùng đến nó, cho nên hái thêm ít. Dù sao có cách bảo vệ hoa đặc biệt của nàng, loại hoa này còn có thể lưu giữ tháng. Hẳn là cũng đủ cho bọn họ mang về vương phủ .
      Úc Phi Tuyết lại nghĩ tới, sau khi trở lại vương phủ, trở lại Ấp thành mà nàng mong nhớ, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhiều đến mức, đủ để thay đổi vận mệnh sau này của nàng!

    5. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      C82 Đây là ‘cây gậy’ vẫn từng muốn bắt nạt nàng sao ?
      Lúc hai người trở lại Tần phủ, thân thể Lãnh Dịch Hạo cũng chưa hoàn toàn khôi phục, phải tiếp tục dùng dược châm cứu ba ngày mới có thể hoàn toàn chữa khỏi, về việc sau này có tái phát hay , Úc Phi Tuyết còn phải tiếp tục quan sát mới biết được.. Nhưng vì lúc trước lên núi tìm dược, lại rơi xuống hồ băng, Lãnh Dịch Hạo tiêu hao quá nhiều nội lực cho nên phải nằm giường nghỉ ngơi, mau chóng khôi phục nội lực, nếu đối với cổ độc người chỉ có hại có lợi, cho nên ba ngày nay, phải nằm giường nghỉ ngơi!
      Lãnh Dịch Hạo cũng nóng lòng muốn hồi phủ nên đối với việc này cũng phản đối.
      là bệnh nhân, lại “ nhìn thấy” nên được hưởng thụ đãi ngộ cho bệnh nhân tệ chút nào!
      “Nha đầu, ta muốn ăn cơm.”
      “Đến, há miệng ra.” – biết từ lúc nào, Úc Phi Tuyết quen đút cơm cho ăn. Đơn giản là vì lúc này, nàng có thể nhìn thấy chút dịu dàng hiếm có mặt .
      “Nha đầu, ta muốn tắm.”
      “Ta gọi nha hoàn……” – nhưng lời vừa ra khỏi miệng, Úc Phi Tuyết liền thấy hối hận, gọi nha hoàn đến giúp tắm, vậy tất cả của phải để cho nha hoàn thấy hết sao ? Thôi , vẫn nên để tự nàng làm.
      “Ta cần nha hoàn!” – Lãnh Dịch Hạo kiên quyết từ chối.
      “Được được được……” – gãi đúng chỗ ngứa rồi ! Úc Phi Tuyết mang theo nụ cười gian trá giúp Lãnh Dịch Hạo chà lưng.
      Bây giờ thân thể ấm áp, trong cứng có mềm, trong mềm có cứng, cảm giác cực kỳ thoải mái.
      Đối với hành vi biết là tắm rửa hay là sờ mó lung tung phía sau lưng của Úc Phi Tuyết, Lãnh Dịch Hạo vừa tức giận vừa buồn cười. Nàng biết là nàng nghịch lửa sao ?
      Cơ thể Lãnh Dịch Hạo nhịn được run lên, khăn mặt trong tay Úc Phi Tuyết rung rung chút rồi rơi xuống nước
      “Nữ nhân ngốc nghếch!” – Lãnh Dịch Hạo mắng .
      “Ngươi mới ngu ngốc! Tắm cũng biết làm!” – Úc Phi Tuyết trừng mắt nhìn Lãnh Dịch Hạo, thò tay vào trong thùng nước nhặt khăn mặt, nào ngờ lại đụng phải vật kỳ quái, tròn tròn lại dài dài, vừa nóng lại biết nhảy.
      Cái gì đây ? Cây gậy sao ?!
      Úc Phi Tuyết mở to mắt tò mò muốn lấy ra xem. Đây là ‘cây gậy’ vẫn từng muốn bắt nạt nàng sao ?
      “A!” – Lãnh Dịch Hạo kêu thảm thiết tiếng, có ai xui xẻo như ! Nữ nhân này muốn chặt đứt gốc rễ của sao ?!
      “Ngươi làm sao vậy, ngươi làm sao vậy ?” – Đầu sỏ gây chuyện cực kỳ vô tội quan tâm hỏi.
      Lãnh Dịch Hạo lần này phát được ra tiếng! Sao thế ? thấy rất cần thiết phải để nàng biết chút, rốt cuộc là bị làm sao !
      Lãnh Dịch Hạo nào ngờ rằng, đợi đến lúc có cơ hội này, tiểu nha đầu kêu to có người dùng gậy đâm nàng, Lãnh Dịch Hạo liều chết nhảy xuống giường tìm kẻ kia liều mạng! (cái này đọc chương sau :))
      Trải qua việc như vậy, tắm xong châm cứu xong cho Lãnh Dịch Hạo, nhân cơ hội Lãnh Dịch Hạo vận công điều dưỡng, Úc Phi Tuyết bộ ra cửa tìm Tần Thế Viễn.
      Tần Thế Viễn luyện công.
      ngờ ngươi cũng biết võ công.” – Úc Phi Tuyết nhìn thân hình Tần Thế Viễn cao cao như cây hòe, nụ cười như trắng sáng, nhìn qua dáng vẻ hào hoa phong nhã, ngờ là thương nhân cũng biết võ công, hơn nữa võ công tệ. Nhìn qua, chiêu thức võ công của còn có chút quen mắt như vậy.
      “Chỉ để thân thể khỏe mạnh mà thôi.” – Tần Thế Viễn khiêm tốn trả lời.
      ra lần này ta rất muốn cám ơn ngươi.” – Úc Phi Tuyết chắp tay hướng Tần Thế Viễn, đây là cách cảm ơn trong chốn giang hồ. Tần Thế Viễn mỉm cười, cũng chắp tay trả lời:
      “Nên làm thôi. Giúp người làm niềm vui là gốc rễ của vui vẻ. Nghĩ đến Tần gia ta từ xuống dưới gia tài bạc triệu, đáng tiếc chỉ có mình ta. Nếu bớt chút gia tài mà có thể có được người bạn, theo lý mà , ta còn là lời nữa là khác.”
      Úc Phi Tuyết khỏi buồn cười, Lãnh Dịch Hạo đúng, thương nhân chính là thương nhân, có điều thương nhân này vẫn có rất nhiều ngoại lệ.
      Dù sao, trong mắt số người chỉ có tiền tài, có bạn bè.
      “Ngươi…… thành thân cùng đại tỷ của ta ?”
      Tần Thế Viễn nhíu mày: “Đúng vậy.”
      “Nhưng ngươi cũng hiểu tỷ ấy.” – nể tình Tần Thế Viễn có ân với nàng, Úc Phi Tuyết có lòng tốt khuyên bảo. Mặc dù nàng biết đại tỷ của nàng tiền, nhưng nàng cũng cho rằng đại tỷ hợp với Tần Thế Viễn.
      “Có vấn đề gì sao ?” – thành thân thời gian đó, có ai là phải nghe lời của cha mẹ và bà mối, trước khi thành thân thấy mặt, cũng phải chuyện gì ngoài ý muốn.
      Dù sao cũng là tỷ tỷ của mình, Úc Phi Tuyết muốn xấu nhiều về tỷ tỷ, vì thế nàng gãi đầu, cười gượng :
      ra, ta chỉ cảm thấy, hai người muốn sống chung nhất định phải hiểu biết lẫn nhau, có thể giúp đỡ nhau lúc khó khăn, có thể rời bỏ nhau những lúc gian nan vất vả. Nếu là người hợp đột nhiên sống cùng nhau, có lẽ có hạnh phúc.”
      Tần Thế Viễn giật mình nhìn Úc Phi Tuyết, lời này của nàng, chính xác đến suy nghĩ trong tâm khảm . ra Tần gia gia tài bạc triệu, muốn có bao nhiêu nữ nhân chẳng được? Nhưng về mặt này, chưa bao giờ bất cẩn. Bởi vì chỉ muốn tìm nữ nhân có thể giúp đỡ lẫn nhau mà phải nhắm vào gia tài bạc triệu của .
      Sở dĩ cưới con lớn của Úc gia, hoàn toàn là vì muốn kéo gần quan hệ với Lãnh Dịch Hạo, hơn nữa biết, Úc phủ đại tiểu thư vẫn muốn gả cho kẻ có tiền, cho nên nhất định từ chối lời cầu hôn của .
      Mặc dù cưới nữ nhân có thể đỡ đần lẫn nhau là tâm nguyện cả đời , nhưng so với nguyện vọng có thể làm cho thương nhân chân chính đạt được độc lập chính trị và quyền tự chủ, là thể có được cả cá và chân gấu. Hơn nữa cưới tiểu thư Úc phủ chính là liên hôn với Úc Thừa tướng, như vậy, Úc Thừa tướng cũng trở thành hậu phương vững chắc.
      Đương nhiên biết tính tình Úc gia đại tiểu thư, nhưng chỉ có thể bỏ cá mà cầm lấy chân gấu.
      “Sao vậy ?” – mặt nàng rất bẩn sao ? Sao cứ nhìn chằm chằm nàng như vậy ?
      “Nghe Úc phủ sản sinh mỹ nữ. Đúng là sai, hơn nữa nghe tỷ tỷ của người cũng là đại mỹ nhân hiếm có.” – Tần Thế Viễn xấu hổ thu hồi ánh mắt. ra rất hâm mộ Lãnh Dịch Hạo, có được ở bên rời như thế này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :