1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nương tử đứng lại: Hoàng hậu muốn đào hôn - Nguyệt Thanh Thu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 104: Ngươi vẫn còn Hoàng thượng sao?

      Bởi vì quyết tâm cho nên để ý nàng có ở đây hay ...

      Bởi vì quyết tâm cho nên nguyện ý để nàng rời khỏi , cho nàng thời gian suy nghĩ...

      Bởi vì quyết tâm cho nên nhất định phải cho nàng danh phận.

      Bởi vì quyết tâm cho nên Hoàng hậu của chỉ có thể là nàng!

      Lý Ngọc, là như vậy sao? như dự đoán của Lý Ly sao?

      tại chàng lo sợ cái gì? Hay vẫn lo lắn điều gì?

      Cho nên mới khẩn trương phong ta làm Hoàng hậu... Ngay cả có ta bên cạnh chàng cũng để ý!

      Hay là chàng muốn dùng danh phận này tới trói buộc ta. Để cho ta dù bay cao bao nhiêu, bay xa bao nhiêu cũng thoát khỏi bàn tay của ngươi?

      tại, Diệp Mộ Liễu cực kì hoảng loạn. Cảm giác mờ mịt, phức tạp, ngàn nghĩ vạn nghĩ để cho nàng rơi vào trong chiếc võng bện vào, thể giãy giựa, thể trốn thoát...

      Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

      “Muốn biết tự mình đến Hoàng cung , tự mình hỏi , phải biết được sao?”

      Bên tai vang lên thanh trầm thấp, Diệp Mộ Liễu nâng mắt, kinh ngạc nhìn về Lý Ly mới phát mình thất thần, vì vậy đem nghi hoặc trong lòng ra.

      “Hoàng cung sâu như biển, ngộ nhỡ ta vào rồi lại ra được sao?”

      Hai mắt ở trong khí gặp nhau, Lý Ly phát ánh mắt Diệp Mộ Liễu xao động gợn sóng, có dũng khí rung động lòng người nhưng cũng làm cho người ta thương tiếc...

      “Từ huyện Thanh giang đến giờ phải ngươi vẫn mực xoắn xuýt, mơ hồ, bồi hồi và do dự hay sao? Kết quả như thế nào? Ngươi suy nghĩ cho , cẩn thận, tìm được đáp án sao?”

      Thở dài hơi, Lý Ly mở to mắt dám nhìn con ngươi đen bóng của Diệp Mộ Liễu.

      Thấy nàng lắc đầu, rũ mắt tiếp tục :

      “Nếu nghĩ ra nghĩ , tìm thấy đáp án, có phải cả đời ngươi đều cảm thấy yên lòng có phải , cả đời có kết quả an tâm?”

      “Ừ.”


      Sau giây lát im lặng, Diệp Mộ Liễu chút do dự trả lời.

      “Vậy tai ngươi vẫn còn Hoàng thượng sao?”

      !”

      Nghe vậy, Diệp Mộ Liễu trả lời chắc như đinh đóng cột.

      Nếu như nàng thích làm sao còn do dự, còn xoắn xuýt như vậy?

      Khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt, ánh sáng trong đôi mắt của Lý Ly trong nháy mắt phai nhạt .

      Trốn tránh phải là biện pháp để giải quyết vấn đề.

      Lý Ly ngẩng đầu, ánh mắt đen như mực, bên trong chứa dũng khí, thâm trầm, gợn sóng, sáng quắc nhìn Diệp Mộ Liễu.

      khi như vậy ngươi còn do dự cái gì?”
      “Ta do dự, chỉ là...”

      Ánh mắt Lý Ly sáng quắc, cực nóng làm cho Diệp Mộ Liễu dám nhìn gần. Cúi đầu cắn cắn môi, nàng bất an :

      “Chỉ là ta có số việc . biết mình có thể hay ...”

      Có thể tha thứ cho lừa gạt của ...

      Có thể tiếp thu chuyện cũng nhiều nữ tử chia sẻ ...

      Có thể tiếp thu được chuyện nàng trong lòng chỉ chiếm phần...

      “Diệp Mộ Liễu, trốn tránh vĩnh viễn phải là biện pháp để giải quyết vấn đề.”

      Thở dài hơi, giọng điệu của Lý Ly bỗng dưng dịu dàng hơn.

      “Nếu ngươi còn thương , nghĩ biện pháp để giải quyết vấn đề giữa các ngươi mà phải là tên bỏ chạy!”

      “Nếu cuối cùng ta cố gắng nhưng những vấn đề này vẫn có cách nào giải quyết sao?”

      như thế nào?”

      Lắc lắc đầu, giọng điệu của Lý Ly hết sức kiên định.

      “Kết cục của việc có hai cách đơn giản. là tốt là xấu. Nếu bị thương tổn vượt qua mới có thể giải quyết vấn đề. Ít nhất, ngươi làm hết sức, cố gắng trả giá. Cho nên ngươi oán hối có phải ? ”

      Lý Ly , như ánh trăng phá vỡ mây đen chiếu sáng trái tim Diệp Mộ Liễu, làm cho nàng trả qua thời gian hoang mang biết mất còn tăm hơi.

      Đúng vậy, chỉ cần nàng cố gắng hết sức, cho dù kết cục có như thế nào nàng đều nuối tiếc phải sao !

      “ Cảm ơn ngươi, Lý Ly. ”

      Khóe môi quyết xuống lúm đồng tiền như ngọc, tâm tình Diệp Mộ Liễu lúc này tươi đẹp chưa bao giờ có được.

      “ Nếu phải có ngươi, ta chỉ sợ bị vây trong bế tắc của chính mình, có cách nào giải thoát. ”

      Lý Ly rũ mắt, nhìn Diệp Mộ Liễu, trong mắt giống như bức rèm che bị đứt đoạn, hạt châu rơi đầy xuống đất…

      “ Nếu nghĩ tốt đừng trì hoàn thêm nữa, nhanh vào kinh . ”

      Im lặng lúc, Lý Ly tiếp tục :

      “ Đúng rồi, ngày mai ta và các ngươi mỗi người ngả. Ngươi theo Tống công tử cùng nhau vào kinh . ”

      “Sao lại như vậy, ngươi theo chúng ta vào kinh sao?”

      ràng Tống Vô Khuyết Lý Ly là người kinh thành mà.

      “ Ta còn có chút việc chưa làm, trong thời gian ngắn chỉ sợ thể trở về được. ”


      Chương 105 : Đây là thiên hạ của .

      Bức tường thành màu xanh đen rộng rại, xuất trước mắt Diệp Mộ Liễu, trong lòng nàng có mấy phần xúc động.

      giống với đất ở huyện Thanh giang, kinh thành là nơi phồn hoa, khí thế, to lớn.

      Lần đầu tiên tới vùng đất dưới chân thiên tử, cảm nhận phồn vinh và giàu có của Đông Thương quốc, trong lòng Diệp Mộ Liễu xoay chuyển, có muôn vàn suy nghĩ.

      Dây đều là quốc thổ do Lý Ngọc thống trị. Là thiên hạ của , là vinh quang của , cũng là trách nhiệm của .

      tại làm gì?

      Có giống như nàng, nhớ nàng ?

      Dưới giúp đỡ của Tống Vô Khuyết, Diệp Mộ Liễu nhanh chóng tìm được chỗ của cha mẹ.

      tại vợ chồng Diệp lão gi ở phía Tây ngoài cửa thành, tại đảm nhận chức hộ bộ, là quan đồng liêu với Tống Vô Khuyết.

      Thấy Diệp Mộ Liễu xuất trước mặt mình, giây phút đó vợ chồng Diệp thị nhịn được nước mắt tung hoành. Diệp Lâm thị kéo Diệp Mộ Liễu ân cần hỏi han, hỏi nàng chuyện xảy ra từ lúc đó đên nay.

      Mà Diệp lão gia lại vô cùng cảm kích Tống Vô Khuyết, bên thành tâm lời cảm ơn, bên liên tục phân phó hạ nhân chuẩn bị rượu và thức ăn để đãi khách quý.

      biết là trùng hợp hay là tâm linh tương thông, Diệp Mộ Liễu và Tống Vô Khuyết ngầm hiểu nhắc tới cảnh ngộ lần đó, cũng nhắc tới Lý Ly.

      Đêm đó mấy người nâng cốc cười , trò chuyện với nhau rất hợp ý. Diệp phu nhân cảm thán tạo hóa trêu ngươi, nghĩ tới Tống Vô Khuyết và Diệp Mộ Liễu lại có duyên kết bạn cùng nhau đồng hành.

      Mà Diệp Mộ Liễu nhìn Tống Vô Khuyết bên cạnh lại nhớ tới nam tử lạnh lùng xa cách. Nhớ tới cặp mắt xếch hẹp dài, ánh mắt đào hoa sáng quắc, con ngươi đen có thể nhìn thấu lòng người.

      Nhớ tới bọn họ lâm vào đêm đó, con ngươi đen sâu như biển, trong veo lạnh lùng như nước, tinh khiết như làn nước mùa thu, sâu thấy đáy làm cho nàng nhìn thấu đoán ra.

      Lý Ly là nam tử bí , sâu lường được, hết sức giảo hoạt. Khoảnh khắc nàng và chia ra, cả hai đều thừa nhận bằng hữu.

      Nhưng Diệp Mộ Liễu biết , đường của bọn họ xảy ra tình cảm sống chết, lần lượt giúp đỡ nàng, lần lượt cứu nàng từ trong nguy cấp, loại tình nghĩa này có cách nào xóa mờ được.



      Chương 106: Hoàng cung sâu như biển

      Trong tiểu thuyết có câu “Hoàng cung sâu như biển!”, nhưng lúc này Diệp Mộ Liễu biết lúc con Cự Long màu đỏ uốn lượn nơi bắc tường đỏ thắm xuất trước mặt nàng, nàng rung động như vậy.

      Bốn ngươi khiêng cái kiệu dọc theo đường mòn quanh co bên trong khu rừng, mãi ngừng, từng cung điện lớn đan xen xuất trong tầm mắt Diệp Mộ Liễu.

      Ngói lưu ly màu vàng dưới ánh nắng chiều phát ra ánh sáng tôn quý và khí thế. Chiếc chuông mạ vàng trước cung điện nghiêm trang àm trống trải.

      Toàn bộ hết sức xa lạ giống như giấc mộng.

      Cỗ kiệu dừng ở đầu đường thể tiếp, Diệp Mộ Liễu xuống kiệu, theo chỉ dẫn của thái giám, từ từ đến Cần Chính điện.

      Dọc theo cây cối hai bên đường, xinh đẹp rực rỡ, ngẫu nhiên có mấy tòa cung điện xinh lung linh, tường đỏ ngói xanh thấp thoáng, như như , tinh xảo hoa mỹ.

      Đây là Hoàng cung sao ?

      Đây là nhà của Lý Ngọc sao?

      Giây phút này trong lòng Diệp Mộ Liễu cảm xúc ngổn ngang. Người mà mình ngày đêm mong nhớ gần trong gang tấc, nhưng biết vì sao trong lòng nàng lại cảm thấy sợ hãi.

      Muốn gặp mà lại sợ gặp!

      Lý Ngọc, vào Hoàng cung này, rốt cuộc ta như con thiêu thân lao đầu vào lửa hay là lựa chọn sáng suốt đây?

      Chàng ngàn vạn lần đừng làm cho ta thất vọng đó!

      Đêm qua cùng cha thắp đèn chuyện suốt đem, lúc này Diệp Mộ Liễu mới biết được chuyến đến kinh thành của cha mẹ như lời Xuân Đào , phải bị ép buộc mà là tự nguyện.

      Đêm qua cha rất nhiều chuyện về triều đình, về Lý Ngọc cho nàng nghe. Lúc này nàng mới biết được, ra thế giới của cho tới bây giờ nàng đều hiểu.


      Đó là thế giới xa lạ, thế giới chỉ có nam nhân. Trong thế giới đó, nam nhân sát phạt quyết đoán, nắm trong tay quyền thống trị thiên hạ.

      , là người tôn quý nhất trong thế giới đó, là chúa tể quyền uy nhất.

      “Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng ở bên trong, tự người vào thôi.”

      Thái giám dẫn đường gọi là Trương Phúc, là thái giám bên người Lý Ngọc. Cả đường đều gọi nàng là Hoàng hậu, cho dù Diệp Mộ Liễu có ngăn cản nhưu thế nào cũng thay đổi được.


      “Đa tạ Trương công công.”

      Diệp Mộ Liễu hít thơi sâu, đưa tay đầy tấm cửa lim được chạm trổ đóng chặt...


      Chương 107: phải ta nằm mơ chứ?

      Bóng dáng màu vàng dựa vào phía trước chiếc bàn trong Ngự thư phòng. Long ỷ màu vàng to lớn uy nghiêm càng làm cho thân thể của trở nên gầy gò thấy .

      Lý Ngọc nhíu mày, như suy nghĩ cái gì, cây bút nhanh chóng viết xuống. Gương mặt tuấn tú tràn ngập suy nghĩ. Chỉ hơn tháng gặp, lại gầy mấy phần.

      Trong mắt tràn ngập hơi nước, Diệp Mộ Liễu cảm thấy bóng dáng càng trở nên mơ hồ.

      Bước chân thong thả đến trước bàn học, nàng tham lam chăm chú nhìn gương mặt tuấn mỹ, rất muốn đưa tay vuốt lên nếp nhăn trán của . Tay vươn đến trung bỗng dưng lại ngừng lại...

      Nhưng Lý Ngọc hoàn toàn phát ra, chỉ vừa viết vừa thèm ngẩng đầu lên :

      “Trương Phúc sao? Pha cho Trẫm ly trà. Hôm nay làm sao vậy? Ngay cả nô tài hầu hạ trong điện cũng dám lười biếng sao? Trẫm gọi mãi cũng thấy ai...”

      Diệp Mộ Liễu trả lời, chỉ từ trong lọ sứ lấy dúm trà bỏ vào trong ấm trà men sứ thanh hoa, sau đó lấy phích nước nóng cho vào. Nhìn lá trà xanh biếc ở trong ly trà nở ra, khi lượn lờ nhảy múa, khi chím xuống. Từng nhánh xanh biếc chồng lên nhau, hết sức thú vị. Hương thơm bốn phía, mùi hương xông vào mũi.

      Để ly trà trước mặt Lý Ngọc, nhưng Diệp Mộ Liễu lời nào, chỉ yên lặng đứng bên cạnh lời nào.

      Đại diện cực kì yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Diệp Mộ Liễu có thể nghe được hô hấp và tim đập của hai người.


      Có lẽ cảm thấy khí có chút khác thường, hoặc là cảm giác được Diệp Mộ Liễu nhìn chằm chằm vào mình, Lý Ngọc theo án thư ngẩng đầu lên, chỉ liếc mắt cái lại hoàn toàn đỡ đẫn.

      “Liễu Nhi... Nàng đến rồi sao?”

      thanh cảu Lý Ngọc như mộng như ảo, ánh mắt mê ly đầy ngạc nhiên.

      phải ta nằm mơ chứ?”

      “Lý Ngọc...”

      Diệp Mộ Liễu muốn cười, đáy mắt ngấn nước. thanh quen thuộc làm cho con ngươi đen bóng như mặc ngọc của Lý Ngọc lóe sáng muôn vàn rực rỡ.

      “Đúng là nàng, Liễu Nhi.”

      Sau giây lát đờ dẫn, Lý Ngọc thả bút lông xuống, bỗng nhiên đứng dậy, cuống quít làm đổ nghiên mực bàn, khiến cho mực nhuộm đầy ống tay áo. Nhưng Lý Ngọc lại quan tâm, chạy thẳng đến chỗ Diệp Mộ Liễu…


      Chương 108: Nên làm gì để vãn hồi tin tưởng của nàng ?

      Nữ tử trước mắt mặc chiếc váy màu xanh nhạt giống như hoa cỏ trong thơ ca, trong lành làm cho thể nào dời mắt được.

      “Liễu Nhi, nàng đến rồi, làm sao lại cho ta biết?”

      Diệp Mộ Liễu trả lời, chỉ dơ hait ay ra ôm lấy cổ , thanh có chút nghẹn ngào.

      “ Lý Ngọc… ”

      “Đừng khóc, đừng khóc nữa... Nha đầu ngốc, ngươi khóc trái tim ta đều nát.”

      Lý Ngọc đưa tay lau nước mắt bên hai má của Diệp Mộ Liễu, nhưng càng lau càng nhiều, càng lau lại càng nhiều hơn.

      bất đắc dĩ thở dài tiếng, mạnh mẽ ôm nàng vào lòng, dùng hết sức lực toàn thân như muốn nhập nàng vào trong thân thể của như ruột thịt.

      “La ta cho bọn họ cho chàng.”

      lúc sau, Diệp Mộ Liễu mới mở miệng chuyện, nhưng làm cho thân thể Lý Ngọc run rẩy.


      Mộ Liễu, nàng muốn cho ta ngạc nhiên sao?

      Hay vẫn muốn lặng lẽ tới rồi lặng lẽ

      Trong lòng nghĩ vậy, Lý Ngọc mở miệng hỏi :

      “ Liễu Nhi, có phải nàng còn chưa chịu tha thứ cho ta ? ”

      Thân thể bị Lý Ngọc mãnh mẽ ôm vào trong ngực, giây phút này Lý Ngọc cảm giác ràng phần lưng của Diệp Mộ Liễu có chút cứng nhắc.

      Khóe môi quét xuống nụ cười khổ, trái tim Lý Ngọc như bị muôn vàn con kiến gặm nhấm, vừa chua vừa chát.

      Quả nhiên nàng vẫn chịu tha thứ cho sao ?

      “ Lý Ngọc, ta biết. ”

      Bỗng dưng Diệp Mộ Liễu lùi lại mấy bước, ánh mắt nhìn Lý Ngọc có chút mê man, có chút bất lực.

      “Lý Ngọc, ta thể chịu nổi việc chàng hoài nghi và thăm dò tình cảm của ta, ta cũng thể chịu nổi việc bị chàng lừa gạt dù có ý tốt, ta cũng thể chịu được cảnh cũng nữ nhân khác hầu hạ chồng, chia sẻ chàng. ”

      Lý Ngọc muốn tiến lên ôm Diệp Mộ Liễu vào lòng, nhưng bước chân của khi nghe đến lời của Diệp Mộ Liễu bỗng dưng dừng lại.

      Đau khổ nhắm mắt lại, khóe môi Lý Ngọc quét xuống nụ cười tự giễu.

      Lý Ngọc ơi Lý Ngọc, đúng là tạo nghiệt thể sống ! Kết quả như ngày hôm nay đều do tay ngươi tạo thành. Tình huống tại ngươi phải làm gì mới có thể vãn hồi lòng nàng, tín nhiệm của nàng.

      đành lòng nhìn biểu tình tại của Lý Ngọc, Diệp Mộ Liễu rũ mắt, che dấu đau khổ trong mắt, tiếp tục :

      “ Nhưng mà, cho dù chàng lừa gạt ta cũng được, ta vẫn thể quên được chàng. Lý Ngọc, chàng cho ta biết ta nên làm cái gì bây giờ ? ”

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 109: Nếu nàng làm đựơc phải là Diệp Mộ Liễu rồi.

      Con ngươi ảm đạm của Lý Ngọc trong nháy mắt lóe sáng, giống như ánh sáng đêm hè, sáng lạn làm cho người ta dám nhìn gần.

      Chỉ cần nàng vẫn quên được có nghĩa là trong lòng nàng còn có .

      Cái này đủ vừa lòng rồi. Với , là trong họa được phúc rồi.

      Liễu Nhi, ta biết ta sai rồi, nhưng mà bất luận có thế nào cũng cho ta cơ hội có được ?

      Thở dài hơi, lúc này Lý Ngọc bước nhanh về phía trước, hết sức kiên định.

      “ Liễu Nhi, có phải nàng còn có chuyện muốn hỏi ta ? Cùng nhau ra hết . ”

      “Lý Ngọc...”

      Nhìn cái, Diệp Mộ Liễu cắn môi :

      “Ta nghe chàng muốn nạp phi...”

      nương kia là công chúa Bắc Minh cao quý, nghe xinh đẹp gì sánh nổi, là nữ thần trong lòng nam tử khắp thiên hạ. Nàng ta như vậy khiến nàng cảm thấy mặc cảm, sợ hãi.

      “Ừ, Liễu Nhi. Chính xác là có việc này.”

      Tay ôm lấy nàng, theo bản năng nắm chặt lại, khóe môi Diệp Mộ Liễu run rẩy, làm cho Lý Ngọc đau lòng thôi.

      “Nhưng mà...”

      đợi cho Lý Ngọc xong, Diệp Mộ Liễu câu ngắt lời .

      khi như vậy, vì sao còn hạ thánh chỉ đó?”

      Vì sao còn kiên trì lập nàng làm Hoàng hậu?

      “Liễu Nhi, nàng quên ta gì sao?”

      Để thân thể của Diệp Mộ Liễu đối diện với mình, Lý Ngọc nhìn vào mắt nàng, từng chữ:

      “Ta rồi, Hoàng hậu của ta vĩnh viễn đều chỉ có thể là nàng. Giang sơn của Trẫm chỉ chia mình nàng, ở bên cạnh Trẫm, cùng Trẫm cùng nhau vui vẻ thống trị thiện hạ cũng chỉ có thể là nàng – Diệp Mộ Liễu!”

      “Vậy các nàng như thế nào?” Diệp Mộ Liễu tuy cười nhưng trong lòng lạnh xuống.

      Nam tử này thề thốt, đường hoàng như vậy, nhưng mà hậu cung ba ngàn của sao? Tam cung lục viện của sao? Tất cả phải làm sao bây giờ?

      Chẳng lẽ để nàng giống như người mù, nghe được nhìn thấy, từ lừa mình dối người, cùng vợ chồng hòa hợp mà sống sao?

      , nàng làm được!

      Nếu nàng làm được nàng phải là Diệp Mộ Liễu rồi!

      “Liễu Nhi, xin lỗi. Ba năm trước giấu giếm thân phận với nàng bởi vì khi đó thời cơ chưa chín muồi, ta nắm chắc để nàng cuốn vào thị phi hậu cung còn có thể bảo vệ an toàn của nàng.”

      ra lúc nàng nàng muốn cùng ta lên kinh thành, ta rất muốn đồng ý. Trời mới biết khắc đó, cự tuyệt nàng ta cần rất nhiều dũng khí.”

      Ánh mắt Lý Ngọc sáng quắc nhìn Diệp Mộ Liễu, bộ dáng khác lạ.

      “Mộ Liễu, nàng có biết ? Lúc trước ta dám là sợ nàng chét bỏ ta. Ta nhớ khi ở rừng đào nàng cứu ta, mắng ta là Hoàng đế háo sắc. Mộ Liễu, nàng hồn nhiên, đôi mặt với nàng, ta cảm thấy thua kém. Thế giới của ta quá mức phức tạp, ta sợ ta xứng với nàng!”

      sợ bản thân xứng với nàng?

      Giây phút này Diệp Mộ Liễu mở to hai mắt, nghẹn họng nhìn trần trối.

      thiên chi kiêu từ, nam tử quyền thế nhất đời này, vậy mà sợ bản thân xứng với nàng?

      Biết được điều này làm cho Diệp Mộ Liễu cảm thấy chấn kinh.

      Nhưng con ngươi đen trong trẻo khác thường của Lý Ngọc làm cho Diệp Mộ Liễu cảm thấy .

      “Lý Ngọc... Lúc trước ta là vì...”

      Bởi vì lần đó hẳn chỉ tên điểm họ để nàng thị tẩm, nàng mới như vậy. Khi đó làm sao nàng biết, chỉ giả vờ để che mắt người đời ? ”

      “ Nàng cần , Mộ Liễu, ta biết. ”

      Lắc đầu ngăn lời nàng lại, Lý Ngọc tiếp tục :

      “Ba năm sau, đó cũng trong những nguyên nhân ta sợ chân tướng với nàng… nhưng mà, sau này ta mới biết được ta sai rồi. Nàng đợi ta ròng rã ba năm, thương tiếc vì ta mà làm trái ý cha mẹ. Nếu những thứ này phải là cái gì mới là ? ”

      “ Liễu Nhi, đạo lý này ta hiểu muộn chút, nhưng chỉ cần nàng đồng ý cho ta cơ hội, muộn, chúng ta vẫn còn cơ hội. tại quyền lợi lựa chọn ở trong tay nàng, dù nàng có chọn như thế nào, ta đều trách nàng ! ”

      “ Cho dù ta có lựa chọn như thế nào, chàng cũng trách ta ? ”

      Nửa tin nửa ngờ nhìn Lý Ngọc, đáy mắt Diệp Mộ Liễu lóe sáng.

      khi như vậy, vì sao chàng phải phát thánh chỉ chiếu cáo thiên hạ lập ta làm Hoàng hậu ? Lý Ngọc, phải chàng đằng làm nẻo, ngôn hành bất nhất (lời và hành động khác nhau) ?

      “ Liễu Nhi, ta từng qua, Hoàng hậu của ta chỉ có thể là nàng có phải ? ”

      Nghe vậy, Lý Ngọc mỉm cười, cúi đầu hôn lên trán Diệp Mộ Liễu, cười :

      “ Trừ nàng ra, cho dù là ai cũng được. Cho dù người đó là công chúa Bắc Minh ! ”

      Chương 110: Cùng người khác tranh đột, ta tình nguyện buông tay

      “Liễu Nhi, ta muốn biện minh vì sao ta luôn miệng nàng, nhưng bên vẫn cưới nữ nhân khác. Bởi vì đó là , mặc dù ta có muôn vàn nỗi khổ nhưng thực vẫn tổn thương tới nàng!”

      Tựa đầu vào cổ Diệp Mộ Liễu, Lý Ngọc từng chữ:


      “Nhưng mà, Hoàng hậu của ta chí có thể là nàng. Cho dù các nàng có sử dụng thử đoạn gì, ta đều thỏa hiệp. thương lượng với nàng là ta sai. Nhưng đối với chuyện này, ta hy vọng nàng có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của ta...”

      Mãi gì, giờ phút này trong lòng Diệp Mộ Liễu trăm mối cảm xúc ngổn ngang, muôn bàn suy nghĩ.

      Mặc dù nhưng trong đó nàng đoán được mấy phần chân tướng việc.


      Ba nước tiếp tục chiến tranh, Tây Việt quốc lòng muông dạ thú, như hổ rình mồi.

      Mấy năm nay Đông Thương quốc liên tục nội loạn, sớm là miệng cọp gan thỏ. Lý Ngọc rơi vào đường cùng, đành phải liên hôn với Bắc Minh.

      Công chúa Bắc Minh xuất thân cao quý, xinh đẹp vô song, tất nhiên thỏa mãn Qúy phi nho này.

      ra cũng có gì đáng trách, nhưng biết vì sao Lý Ngọc lại đồng ý lập nàng làm Hoàng hậu vì thế lại có cuộc tranh đấu gay gắt, thậm chí Diệp Mộ Liễu còn biết trong chuyện này còn có tay Thái hậu.


      Mà Lý Ngọc vì hứa hẹn lúc trước mà dùng nàng làm tấm gỗ, tiền trảm hậu tấy lập nàng làm Hoàng hậu.

      làm như vậy nàng lại oán hận lại đau lòng.

      Nên tha thứ cho sao?

      Diệp Mộ Liễu nâng mắt nhìn mệt mỏi lên trán người kia, trong lòng nhịn được mà chua xót.

      “Lý Ngọc, tha thứ là chuyện, có thể tiệp nhận hay là chuyện khác. Ta biết từ xưa đến nay, vận mệnh của nữ tử thể do mình quyết định. Nam nhân tam thê tứ thiếp nhưng nữ tử lại được. Vậy mà chúng ta thậm chí còn thể đố kị, thể ghen.”

      Thở dài mộ thơi, Diệp Mộ Liễu nghiêm túc nhìn vào mắt Lý Ngọc, nghiêm túc :

      “Muốn nhìn nữ nhân khác hầu hạ dưới thân phu quân của mình còn phải gượng cười, nếu bị xem là đố phụ. Nhưng mà Lý Ngọc, ta làm được! Nghĩ đến chàng cùng nữ nhân khác hoan ái, trái tim ta đau muốn chết!”

      “Ta biết mình có thể tiếp nhận đến mức nào, nhưng ta biết, nếu cứ như vậy, ta biến thành cái xác hồn. Ta thể chịu nổi việc phải tranh đoạt sủng ái của chàng với ba ngàn mĩ nữ. Ta tình nguyện buông tay...”

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 111: Kiếp sau ta tình nguyện làm nam tử bình thường!

      “Buông tay...ngay cả việc cùng ta ở chỗ sao? Liễu Nhi, nàng bỏ được ta sao?”

      Khóe môi Lý Ngọc mím thành đường, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, thèm chớp mắt.

      “Nếu nàng bỏ được tiến cung, có phải hay ?”

      Diệp Mộ Liễu cúi đầu , nhưng trong lòng vừa chua vừa chát, lại càng bất đắc dĩ.

      Đúng vậy, nếu nàng có thể buông xuống sao lại có ngày hôm nay?

      “Liễu Nhi, ngoại trừ việc đời kiếp đôi, cái gì ta cũng đều có thể cho nàng. Nàng cần tranh đoạt với các nàng ấy, cần cướp đoạt với các nàng ấy. Bởi vì nơi này cho tới bây giờ đều chỉ có mình nàng.”

      Kép tay Diệp Mộ Liễu đến bên trái ngực mình, Lý Ngọc gằn từng tiếng, lời thề thốt.

      “Trừ nàng tra, trong lòng Lý Ngọc chứa nổi người khác. Ta biết như vậy là cực kì uất ức nàng. Nhưng mà Mộ Liễu, ta là chúa tể của quốc gia này, là quân vương của quốc gia này. Ta chỉ hưởng vinh quang nó mang tới cho ta mà ta phải có trách nhiệm gánh vác xây dựng.”

      “Cho nên, ta nhất định phải cân bằng, nhất đinh phải dùng nữ tử hậu cung để làm lợi thế. Các nàng chính là quân cơ của ta, mà nàng mới là nữ nhân của ta.”

      Lý Ngọc ta đến suốt cả cuộc đời đều nàng sâu đậm...

      “Lý Ngọc...vì sao chàng phải sinh ra trong nhà đế vương?”

      Vì sao chàng phải là người dân bình thường?

      Như vậy, bọn họ có thể ân ân ái ái, có nữ tử khác, chỉ có nàng và ... Bọn họ có thể nắm tay nhau cả đời, bên nhau đến già...

      “Ta cũng muốn như vậy!”

      Thở dài hơi, đáy mắt Lý Ngọc có sóng ngầm bắt đầu khởi động.

      Nếu được, còn cầu xin ông trời kiếp sau để cho làm nam tử bình thường, cần nắm trong tay gánh nặng giang sơn xã tắc, chỉ cần gặp nàng, nhau, bạc đầu giai lão...

      “ Lý Ngọc, kiếp sau chàng chỉ có thể là của mình ta. Nếu , ta lại để ý tới chàng nữa ! ”

      Thở dài, nữ tử trong lòng gác đầu lên vai , hung hăng cắn cái.

      Bả vai truyền đến cảm giác đau đớn nóng rát. Giờ phút này trong lòng Lý Ngọc lại vô cùng vui mừng.

      biết dấu răng này là nàng cố ý để lại cho . Cái này cũng chứng mình cho việc nàng đồng ý tha thứ cho rồi ! ”

      “ Nàng yên tâm, nương tử, kiếp sau trừ mình nàng, ta tuyệt đối nhìn nữ nhân khác cái. ”

      Chương 112: Nhớ tư vị của nàng

      biết xấu hổ, ai là nương tử của chàng vậy ? ”

      Trừng mắt, Diệp Mộ Liễu giận dỗi .

      “ Nàng đấy, nàng là Hoàng hậu mà Trẫm thông cáo thiên hạ ! lẽ nàng muốn quỵt nợ sao ? ”

      Cúi đầu cắn cắn chop mũi của nàng, Lý Ngọc oán hận .

      “ Nàng dám quỵt nợ, xem Trẫm thu thập nàng như thế nào. ”

      “ Ta quỵt nhợ, nhìn xem chàng làm sao bây giờ ! ”

      Vừa dứt lời, Diệp Mộ Liễu thừa dịp Lý Ngọc chưa chuẩn bị, cười chạy xa.

      “ Chàng tới, chàng tới bắt ta . ”

      mắt Lý Ngọc dần dần biến đổi, nheo mắt nhíu mày nhìn về phía nàng.

      “ Nàng xác định ? ”

      Diệp Mộ Liễu cách sau làn khói lượn lờ từ lư hương lưu ly nhìn nam tử cao lớn phía đối diện, nhạy cảm nhìn tahays ánh mắt nguy hiểm trong đáy mắt của .

      Thầm nghĩ trong lòng ổn rồi, nàng lắc đầu cười cười lui về phía sau, ý định tránh thoát phạm vi ánh mắt có thể nhìn tới.

      Ai ngờ ma cao thước, đạo cao trượng, rốt cuộc Diệp Mộ Liễu thể nào thoát khỏi ma trảo của Lý Ngọc.

      Nhìn gương mặt càng lúc càng gần, trái tim Diệp Mộ Liễu đập thình thịch ngừng.

      “ Lý Ngọc… đột nhiên ta nhớ tới vết thương vai chàng còn chưa băng bó… Vừa rồi ta cắn có dùng sức… ”

      Chưa đợi nàng xong, môi đỏ của Diệp Mộ Liễu bị Lý Ngọc hung hăng chặn lại.

      Nụ hôn này tới nhanh chóng, như mang theo nhớ nhung thời gian qua và nhẫn, bá đạo mà cường thế.

      Dầu lưỡi chút chần chờ mà tiến sâu vào. Lý Ngọc ra sức quấy động chiếc lưỡi của Diệp Mộ Liễu, hút vào… cho nàng cơ hội lùi bước.

      Tiếng hít thở dần nặng nề, thân thể Diệp Mộ Liễu dưới cường thế của , dần dần hóa thành vũng nước mùa xuân, mềm mại đáng như xương…

      “ Liễu Nhi… ”

      Nàng bị đầu lưỡi của của làm cho rung động đến tâm can.

      “ Ừm… ”

      Tiếng ưm của nàng kiều mị, làm cho bụng dưới của nóng như nham thạch càng chày càng mạnh, càng đốt càng nóng…

      “ Nàng biết ? Mấy ngày hôm nay, ta nhớ tư vị của nàng đều muốn điên rồi… ”

      “Lý Ngọc ta cũng muốn chàng.”

      Cho dù là ngăn cách ngàn núi vạn sông, giữa hai người họ đều nhớ đến đối phương. Tình cảm như vậy phải rất đán quý hay sao ?

      vì nàng làm rất nhiều việc, mà nàng có phải cũng nên vì mà trả giá chút ?

      Lý Ngọc nghe vậy, ánh mắt càng sâu hơn, sáng quắc nhìn nàng, ánh mắt của như ngọn lửa thiêu đốt, nóng đến dọa người.

      Khoảnh khắc nhìn nhau, cúi đầu hôn sâu hơn…

      Môi mỏng của di chuyển gương mặt của nàng, dọc theo bờ môi tinh tế của nàng. Dần dần thỏa mãn chỉ đơn thuần là hôn môi. Từ môi lại dọc xuống chiếc cằm trơn bóng trắng nõn, trượt đến cổ nàng…

      Dùng răng cắn cắn vạt áo chỗ cổ nàng, lộ ra mảng da thịt trắng nõn như ngọc.

      Hô hấp Lý Ngọc dần dần nhanh hơn.

      Ngay cả tiếng rên rỉ ngẫu nhiên phát ra cũng bị vỡ vụn mà khàn khàn.

      “ Liễu Nhi… ”

      thanh mang theo tình dục, trầm thấp, hấp dẫn, mê ly, làm cho lòng Diệp Mộ Liễu trầm xuống...

      “ Cho ta được ? ”

      “ Ừm… ”

      Bên trong đại diện yên tĩnh chút thanh, ngoại trừ tiếng đồng hồ cát chảy chỉ còn tiếng ưm như muỗi kêu của Diệp Mộ Liễu…

      Ánh mắt Lý Ngọc sáng lên, khóe môi tự chủ mà cong lên. Trong phút chốc ánh mắt sáng rực rỡ lên.

      Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, bên trong tiếng khuyên can của Trương Phúc.


      “Hoàng quý phi nương nương, người thể vào... Hoàng thượng ở bên trong có việc, phân phó cho phép ai được vào quấy rầy. Ôi ôi ôi Hoàng quý phi nương nương, người được vào… ”

      “ Chuyện cười, Cần Chính điện này lúc nào Bản cung được vào. ”

      thanh kiều mỵ mang theo mấy phần kiêu căng ở ngoài điện truyền đến, phát ra khí thế.

      lẽ trong điện dấu chuyện gì cho người biết, thể cho bản cung xem sao ? ”

      Nghe vậy, bước chân của Lý Ngọc ngừng lại.

      Mi tâm của nhíu lại, làn môi bé gắt gao nhíu thành đường, cằm cũng bị kéo căng. Ánh sáng trong mắt sắc bén như lưỡi dao, nhìn hết sức đáng sợ.

      Thấy vậy, Diệp Mộ Liễu thở dài hơi, đưa tay vuốt lên nếp nhăn trán Lý Ngọc, cười :

      " Hoàng thượng, bộ dạng ngươi nhíu mày đẹp trai chút nào ! "

      " Liễu Nhi, đến bây giờ nàng cón có tâm tư đùa… "

      Cúi đầu nhìn Diệp Mộ Liễu, Lý Ngọc bất đắc dĩ cười, đáy mắt có mấy phần cưng chiều như như
      Last edited: 14/9/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 113: Đừng sợ, tất cả có ta !

      vui đùa còn biết làm gì ?

      Người ta đánh tới cửa, nàng tìm niềm vui trong đau khổ chẳng lẽ ngồi đây khóc lóc sao ?

      “Hoàng thượng, chúng ta vẫn nên ra xem chút hơn.”

      Trong nháy mắt, Diệp Mộ Liễu thay đổi xưng hô.

      " Được. "

      Để Diệp Mộ Liễu xuống, Lý Ngọc đưa tay, siết chặt bọc lấy bàn tay của nàng trong chính bàn tay to của mình, mang nàng , bỗng dưng dừng lại, nghiêng đầu :

      " Liễu Nhi, người tới gọi là Trịnh Ngọc Uyển, là con Trịnh đại tướng quân. tại được Mẫu hậu phong là Hoàng quý phi, tạm thời nắm giữu tam cung lục viện. Tính tình kiêu căng tùy hứng, thói hư tật xấu của thiên kim tiểu thư, ở nơi nàng ta có thể thấy hết.

      " Cảm ơn chàng, Lý Ngọc. "

      Chỉ ngắn ngủi mấy câu nhưng từ lời của Lý Ngọc, Diệp Mộ Liễu lấy được rất nhiều tin tức.

      Chẳng hạn gia thế của Trịnh Ngọc Uyển này hiển hách, đến Lý Ngọc cũng phải kiêng kị mấy phần.

      Chẳng hạn, Trịnh Ngọc Uyển và Thái hậu quan hệ thân thiết, hoàn toàn coi trọng nhau.

      Chẳng hạn như, Trịnh Ngọc Uyển này điêu ngoa tùy hứng, có thể cùng nàng xung đột, tốt nhất xung đột cùng nàng ta.

      " Đứa ngốc. "

      Cười cười dí vào trán Diệp Mộ Liễu, Lý Ngọc nắm chặt tay Diệp Mộ Liễu, dịu dàng :

      " Đừng sợ, tất cả có ta ! "

      Hơi ngẩn người, Diệp Mộ Liễu nhoẻn miệng cười với Lý Ngọc, trong lòng biết nhìn ra được nàng khẩn trương.

      Nhưng mà tại nam tử đứng bên cạnh nàng, dùng ánh mắt và hành động của cho nàng biết cần sợ !

      Tất cả !

      Chỉ cần có ở đây, cho dù trời có sập xuống, đều thay nàng chống ddwox.

      Nếu như vậy, Diệp Mộ Liễu nàng còn gì phải sợ?

      “Trương Phúc, để cho nàng ta vào.”

      Nắm tay Diệp Mộ Liễu đến bàn giấy ngồi xuống, Lý Ngọc dùng ánh mắt ý bảo Diệp Mộ Liễu ngồi xuống bên cạnh mình. Diệp Mộ Liễu đồng ý, chỉ yên lặng đứng bên cạnh Lý Ngọc.

      Thấy vậy, Lý Ngọc cũng ép buộc, chỉ cầm lấy tay nàng chịu buông ra.

      “Hoàng thượng, người nhất định phải xử phạt nô tài Trương Phúc này. Vậy mà dám chặn đường nô tỳ, chịu cho nô tỳ vào.”

      Cửa mở ra, bóng dáng màu đỏ xuất trước mặt Diệp Mộ Liễu. Nữ tử này như giọng của nàng, kiều mỵ, xinh đẹp, cao quý, giữa trán mấy phần kiêu căng...


      Chương 114: Ra oai phủ đầu với Hoàng quý phi

      Trong nháy mắt Trịnh Ngọc Uyển xông tới, nụ cười tươi như hoa. Nhưng nụ cười như hoa đó lúc nhìn thấy Diệp Mộ Liễu bên cạnh Lý Ngọc sau lại biến mất thấy tăm hơi...

      “Ngươi là ai? Là cung nữ mới tới sao? Sao lại ở chỗ này?”

      Ánh hoàng hôn xuyên qua khung cửa sổ bằng lim khắc hoa chiếu tới, khung cảnh bên trong phòng đen tối . Nhưng chỉ liếc mắt cái, Diệp Mộ Liễu thấy được trong mắt Trịnh Ngọc Uyển là phòng bị và oán độc.

      Nữ tử này ràng là có chuẩn bị mà đến, lại làm như biết gì hỏi nàng là ai? Xem ra, nàng ta chỉ diễn kịch giỏi mà cơ sở ngầm ở trong hậu cung cũng phải mạnh mẽ bình thường đâu.

      “Hoàng Qúy phi, ngươi càng ngày càng có quy củ rồi.”

      Nhíu mày, Lý Ngọc giương giọng trách mắng.

      “Sao... Hoàng thượng, người nhìn, là nô tì hồ đồ. Nhìn thấy vị nương này nên nhất thời tò mò mà quên hành lễ với Hoàng thượng.”

      Dứt lời, Trịnh Ngọc Uyển phúc thân trước Lý Ngọc, cung kính cười :

      “Nô tì tham kiến Hoàng thượng.”

      Tiếng vừa dứt, Trịnh Ngọc Uyển cũng chờ Lý Ngọc lên tiếng, đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Mộ Liễu.

      “Như thế này xong rồi sao? Hoàng quý phi, ngươi còn mau tham kiến Hoàng hậu nương nương?”

      Khóe môi Lý Ngọc nhếch lên, con ngươi đen bóng sâu thẳm có mấy phần kiên nhẫ, vừa nhẫn mà phát tác ra.

      “Hoàng hậu nương nương?”

      Trịnh Ngọc Uyển biến sắc, cao giọng .

      “Hoàng thượng, phải người đùa với nô tì đấy chứ? phải đại điển lập hậu còn chưa tới sao? Nơi nào có Hoàng hậu nương nương?”

      “Là người trước mặt ngươi đó.”

      Lạnh lùng liếc nàng ta cái, ánh mắt Lý Ngọc như lưỡi dao.

      “Ôi, là nô tì hồ đồ rồi. Vậy mà biết nương nương vào cung khi nào. Mới vừa rồi có nhiều mạo phạm, mong Hoàng hậu nương nương tha thứ cho nô tì tội vô tâm.”

      Ánh mắt xẹt qua nơi mười ngón tay Lý Ngọc cùng Diệp Mộ Liễu giao nhau, đáy mắt Trịnh Ngọc Uyển chợt lóe lên ngoan độc, lại bình tĩnh cười cười, cung kính phúc thân hành lễ với Diệp Mộ Liễu.

      “Người biết có tội. Bản cung là ngày đầu tiên tiến cung, Hoàng quý phi biết chuyện tất nhiên đến chuyện có tội hay ...”

      Giây lát trầm ngâm, Diệp Mộ Liễu cảm giác bàn tay nắm lấy tay mình bỗng dưng chặt hơn. Nàng hít hơi sâu, nhớ lại trước khi tiến cung, mẹ nàng có dạy cho nàng, thản nhiên .

      Lần đầu tiên đánh giá có chiếm được chút thượng phong.

      Hôm nay nhận được tin thái giám báo lại Trương Phúc mang theo Diệp Mộ Liễu tiến cung. Trịnh Ngọc Uyển vốn nghĩ Diệp Mộ Liễu bất quá chỉ là dã nha đầu (người hoang dã), chưa từng trải đời, muốn hạ mã uy (kiểu đánh đòn phủ đầu ấy) với nàng chút.

      Nhưng nàng vừa ra tay, Lý Ngọc bắt đầu bảo vệ nàng ta. Hơn nữa lúc nàng ta đối mặt với bản thân nàng lúc đó những luống xuống tay chân mà ngược lại trấn định tự nhiên như cũ.

      Diệp Mộ Liễu như vậy làm cho Trịnh Ngọc Uyển trở tay kịp.

      lẽ đường dây tình báo của mình xảy ra vấn đề hay sao?

      ra Trịnh Ngọc Uyển biết, tại Diệp Mộ Liễu bình thản như nhưng đáy lòng trấn định như vậy.

      Nếu phải trước lúc tiến cung, mẹ nàng có mới ma ma trong cung ra dạy nàng quy củ lễ nghi trong cung, phân tích thế cục trong cung với nàng mà chỉ sợ tại nàng bị lật tẩy rồi.

      Cho dù như vậy, lời của ma ma chỉ dạy nàng mới chỉ nghe hiểu được nửa.


      Diệp Mộ Liễu luôn luôn tùy tiện, đối với những chuyện tính kế ngươi lừa ta gạt cảm thấy hết sức đau đầu. Nhưng mà tốt xấu gì lần đầu ra tay nàng có thể thuận lợi mà qua.

      Nhìn đáy mắt Trịnh Ngọc Uyển lên chút khiếp sợ, Diệp Mộ Liễu biết tạm thời mình cũng dọa nàng ta sững người rồi.

      Chỉ mong nàng ta sau này có chút kiêng kị với mình mới đươc.

      Vừa nghĩ Trịnh Ngọc Uyển dấu vết lườm nàng ta (DML á) cái, nhìn sắc mặt nàng ta mấy lần mới cười với Lý Ngọc:

      “Hoàng thượng, nếu Hoàng hậu nương nương tiến cung, vậy đại điển phong hậy biết lúc nào cử hành? Mong Hoàng thượng để nô tỳ còn biết mà chuẩn bị.”

      cần, đại điển phong hậu Trẫm cho người chuẩn bị từ sớm, cử hành vào năm ngày sau.”

      Lắc lắc đầu, Lý Ngọc quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Mộ Liễu, nhưng hỏi ý kiến của nàng. Thấy nàng gật đầu mới nở nụ cười rạng rỡ, con ngươi đen như mặc ngọc lóe sáng.

      Nhìn hai người đối diện, ở trong mắt Trịnh Ngọc Uyển lại vô cùng chói mắt.

      Xem ra, Diệp Mộ Liễu này địa vị ở trong lòng Hoàng thượng thấp.

      Khó trách Hoàng thượng kiên trì muốn lập nàng ta làm hậu. Thậm chí ngay cả công chúa Bắc Minh động lòng người đó cũng để vào mắt.

      Nhưng mà cho dù xuất thân hay dung mạo, Diệp Mộ Liễu có chỗ nào có thể so được với các nàng đây?

      Hoàng cung phải là nhà của nàng ta.

      Tuy đại điển lập hậu vẫn chưa cử hành, nhưng dưới an bài của Lý Ngọc, lại ở tại Tử Vi cung.

      Tử Vi cung ở Đông Thương quốc là cung điện của các Hoàng hậu trước đó. Nhớ năm đó đương kim Thái hậu ở trong đoàn phi tần từ chiêu nghi nho đường diệt trừ, lên ngôi Hoàng hậu.

      Cung điện lộng lẫy, hoa mỹ, mái điện uốn cong, rường cột chạm trổ, mọi thứ đều xa hoa, như tiên cảnh nhân gian.

      biết vì sao Diệp Mộ Liễu như cảm thấy mình ở trong giấc mơ, mãi vẫn thể tin được, từ nay về sau, đây là nhà của mình rồi.

      Là sâu trong nội tâm của nàng coi Hoàng cung này là nhà của mình.

      Hay vẫn do ở trong Hoàng cung có người đó

      Hai ngày qua mọi người cung kính với nàng.

      Ngay cả Thái hậu cũng bày tỏ chút chào đón nàng.

      Mọi người cực kì khách khí, nhưng trong khách khí mang theo xa cách.

      Nhất là tất cả thái giám và cung nữ hầu hạ trong Tử Vi cung. Có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười chào đón của họ nhưng có phải do Diệp Mộ Liễu gặp ảo giác hay , từ đầu các nàng để vị Hoàng hậu này ở trong mắt.

      Mấy ngày nay Lý Ngọc bận rộn nhiều việc, phía Bác gặp hạn hán lớn, phía Nam lại mưa lũ lở nũi, đất đá rơi từ núi xuống...

      Mùa hè đối với Đông Thương quốc quả họa đến dồn dập.

      Chống hạ, cứu tế... mỗi nơi đều cần Lý Ngọc tự mình xử lý.

      Thời gian ở cùng nàng ít đến thương cảm.

      Ngoại trừ bữa trưa và bữa tối đều kiên trì đến Tử Vi cung cùng nàng dùng bữa ra, ngay cả buổi tối Lý Ngọc vẫn nửa đêm ở tại Cần Chính điện.

      Mỗi lần thấy bộ dáng mệt mỏi của , Diệp Mộ Liễu đau lòng muốn chết. Vì thế lời vừa tới miệng cũng nuốt trở vào.

      Cho dù nàng ở trong cung có người quen, có bằng hữu như thế nào?

      Chỉ cần có ở đầy, nàng sợ!

      Nơi có , nơi đó là nhà của nàng!

      Vì vậy, ở trong cung này có mấy phần đơn. Có đôi khi Diệp Mộ Liễu sống ngày như năm, nhưng nàng vẫn oán trách.

      Nếu nàng lựa chọn con đường này, cho dù có khổ sở nữ cũng là do bọn họ lựa chọn, phải sao?

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 115: Lý Ngọc tránh nàng!

      Cứ như vậy trôi qua bốn ngày.

      Giữa trưa hôm nay, Lý Ngọc theo thói quen cũ đến Tử Vi cung dùng bữa.

      Diệp Mộ Liễu đợi rồi lại đời, cuối cùng chỉ thấy bóng dáng Trương Phúc vội vàng chạy tới.

      Hỏi lại Hoàng thượng tại thương lượng với đại thần, cho nên có cách nào đến dùng bữa với nàng.

      biết do ảo giác hay sao mà nàng cảm thấy lúc Trương Phúc như vậy, ánh mắt có chút lóe sáng.

      Vì vậy, Diệp Mộ Liễu ăn đơn giản. Sau giấc ngủ trưa, nàng làm canh đậu xanh ướp lạnh, cung đại cung nữ hậu hạ Thanh nhi đến Cần Chính điện.

      Ngày hè, sau giờ ngọ, ánh mặt trời cực nóng, chờ đến lúc nàng tới Cần Chính điện, trán đều là mồ hôi.

      Cung điện to như vậy lại im ắng. Tiểu thái giám canh giữ cửa điện thấy nàng, sắc mặt thay đổi.

      Thậy vậy, lòng Diệp Mộ Liễu trầm xuống, lại bình tĩnh hỏi:

      “Hoàng thượng đâu?”

      “... Hoàng hậu nương nương, tại Hoàng thượng ngủ trưa, phân phó ai được vào quấy rầy.”

      Tiều thái giám xấu hổ cười, ánh mắt lóe ra.

      “Vậy sao?”

      Lý do thoái thác này hết sức quen thuộc, giống như mấy ngày trước nàng có nghe qua...

      Khóe môi Diệp Mộ Liễu quét xuống nụ cười khổ dễ thấy, thầm nghĩ: “Đều phong thủ luân chuyển, “Phong thủy” của nàng cũng xoay chuyển có chút nhanh phải ?

      “Trong đó bao gồm cả Bản cung sao?”

      “Này...”

      Tiểu thái giám nghẹn lời, ngơ ngẩn nhìn Diệp Mộ Liễu, biết nên trả lời như thế nào.

      “Bản cung định đưa chút canh đâu xanh giải nhiệt cho Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng ngủ, ta đưa vào, tuyệt đối quấy rầy Hoàng thượng.”

      càng ngăn cản, nàng lại nghĩ nhất định phải biết được.

      Vì sao Lý Ngọc chịu gặp nàng?

      Nhìn bộ dáng của tiểu thái giám, nhất định có điều che giấu. Cho tới bây giờ nàng luôn thẳng tính, trong mắt cho phép có hạt cát, lúc này, hận thể lập tức làm chân tướng việc mới được.

      Làm sao có thể dễ dàng thỏa hiệp?

      bằng nương nương giao canh ướp lạnh cho tiểu nhân, lúc Hoàng thượng thức dậy, nhất định tiểu nhân với Hoàng thượng.”

      Ngữ khí vẫn cung kính như cũ, nhưng vẫn kiên trì làm cho lòng Diệp Mộ Liễu tiếp tục trầm xuống...

      “Nếu như vậy, phiền toái tiểu công công này rồi...”

      Chương 116: nghĩ tới nàng lại bắt gian

      Trong lòng Diệp Mộ Liễu biết, nếu tiếp tục giằng có cũng có kết quả gì.

      Trừ khi nàng bày ra khí thế của Hoàng hậu mạnh mẽ vào.

      Nhưng như vậy vạn nhất Lý Ngọc ngủ ở bên trong người ngoài cảm thấy vị Hoàng hậu là nàng như thế nào đây?

      Ma ma dạy nàng rằng, ở trong cung làm việc phải luôn nhẫn!

      tại mọi người ở hậu cung đều nhìn nàng như hổ rình mồi. Bất cứ chuyện gì của nàng cũng có người tìm tới cửa.

      Vì vậy, cho dù nàng thể nhịn cũng buộc phải nhịn phải sao?

      Ánh sáng trong mắt dần dần ảm đảm xuống, Diệp Mộ Liễu xoay người, từ từ quay về Tử Vi cung của mình.

      Đưa mắt nhìn bầu trời xanh trong nháy mắt nàng có chút mê ly.

      Diệp Mộ Liễu tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục phải vẫn là Diệp Mộ Liễu hay ?

      Lý Ngọc, đứng lập trường của ta, năng lực của ta dần dần bị mài mòn, như vậy chàng vẫn còn ta sao?

      “Nương nương...”

      Thấy người vẫn đứng phơi nắng như cũ, Diệp Mộ Liễu đứng dưới gốc cay nhìn hai con chim Hoàng Oanh chơi đùa ở cây liễu mà khỏi đỡ đẫn.

      bao lâu sau, lên gương mặt quen thuộc.

      Lúc đó nàng bị cha nhốt ở trong nhà chịu cho nàng ra cửa, cảm thấy như ngồi tù.

      Nhưng nghĩ tới, tại nàng tự động dẫn thân vào lồng giam. Chẳng qua cái lồng giam này cực lớn, cực kì tinh xảo, cực kì hoa mỹ. Hoa mỹ đến mức làm cho bất kì nữ tử nào cũng muốn nghĩ tới...

      Nàng nghĩ tới nhưng vẫn như cũ nhảy
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :