1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nương tử đứng lại: Hoàng hậu muốn đào hôn - Nguyệt Thanh Thu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 94: Có phải kiếp trước ta nợ ngươi hay ?

      đêm này, mặc dù Lý Ly dự kiến được trước mọi việc mà chăm sóc thích đáng, nhưng mưa lớn lại kéo dài cho nên nàng vẫn bị cảm lạnh.

      Đến nửa đêm bắt đầu nóng, cả người nóng bỏng, thần trí bắt đầu mơ hồ...

      Trong lúc mơ hồ, nàng chỉ cảm thấy miệng khô hết sức khó chịu.

      Bên ngoài vẫn là mưa bão. Bên trong sơn động vẫn im ắng, nàng và mỗi người góc, ngăn cách bởi đống lửa, cách xa nhau...

      nghe thanh như muỗi kêu của nàng, lại giống như tiếng con mèo kêu, suy yếu như .

      “Nước... Nước... Ta muốn uống nước...”

      cầm bình nước lại gần nàng lại nhìn thấy hai bên má nàng ửng hồng, mày khẽ chau lại.

      Nàng nửa người nàng ngồi dậy, để cho nửa người dựa vào lòng mình. cẩn thận đưa bình nước tới bên miệng nàng...

      Nàng tham lam uống ngụm nước, mãi đến khi môi nàng có nước tràn ra, lúc này mới thôi.


      Đưa tay lau giọt nước đọng bên môi nàng, động tác dịu dàng của ngay cả đều cảm thấy hoảng sợ.

      Lúc bàn tay chạm đến gương mặt nàng, nhiệt độ nóng bỏng, làm cho tay của Lý Ly bỗng dưng run lên.

      Cúi đầu nghĩ ngợi, đứng dậy, lấy khăn lụa từ trong bọc quần áo, lại ra ngoài động dùng nước mưa làm ướt khăn rồi vắt khô. Lúc này mới quay người đến bên cạnh Diệp Mộ Liễu, đặt khăn ướt lên trán của nàng.

      Làm xong tất cả, mới quay trở lại góc khác trong sơn động, chợp mắt.

      biết trải qua bao lâu, mới vào giấc ngủ. Trong lúc mơ màng lại nghe thấy tiếng rên rỉ suy yếu, trong đêm mưa yên tĩnh, thanh này nghe cực kì ràng.

      “Lạnh... lạnh quá...”

      Lý Ly mở mắt, thở dài hơi. Đứng dậy, đến bên cạnh Diệp Mộ Liễu, cái trán của nàng vẫn nóng bỏng như cũ, cả người theo bản năng co lại thành đoàn.

      Hai tròng mắt của Diệp Mộ Liễu nhắm lại, hàng lông mi dán làn da như men sứ, đôi má xinh đẹp của nàng tạp nên đường cong
      Khóe môi quét xuống nụ cười khổ, Lý Ly ngồi xổm xuống bên cạnh Diệp Mộ Liễu.

      “Nha đầu kia, có phải kiếp trước ta nợ ngươi hay ?”

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 95: lẽ nàng ăn đậu hũ của ?

      Lúc Diệp Mộ Liễu tỉnh lại phát mình nằm trong lồng ngực dày rộng mà ấm áp. Nhiệt đột thoải máu nãy làm cho nàng trong nháy mắt giật mình.

      Ngẩng đầu nháy mắt, đúng lúc đối diện với đôi con ngươi thâm sâu như biển, trầm như bóng đêm.

      Lúc này Diệp Mộ Liễu mới phát , mình nằm trong lòng Lý Ly. Tư thế này muốn có bao nhiêu mập mờ có bấy nhiêu mập mờ...

      Đây là tình cảnh gì vậy?

      lẽ đêm qua nàng nằm mơ, lại cẩn thận ăn đậu hủ của sao?

      Nhanh chóng rời khỏi ôm ấp của , Diệp Mộ Liễu ngượng ngùng cười.

      “Ách... Lý công tử, chào buổi sáng!”

      Thấy nàng tỉnh, lại nhanh chóng rời khỏi ôm ấp của mình, giống như xem là mãnh thú, con ngươi mặc ngọc của Lý Ly lên ánh sáng khó dò.

      Nhếch môi nở nụ cười khó đoán, như mang theo ý châm chọc.

      “Xem ra Diệp tiểu thư đối với Lý mỗ có hoài nghi đây.”

      “Sao?”

      Diệp Mộ Liễu đứng dậy, cảm thấy trong đầu hỗn loạn, cả người bủn rủn có sức lực, trong nhất thời phản ứng kịp.

      “Tối qua ngươi bị nhiễm phong hàn, phát sốt.”

      đến gần nàng, khóe môi chứa đựng ý cười, nụ cười chút cũng đạt tới đáy mắt.

      “Vì vậy Diệp tiểu thư yên tâm, mặc dù Lý mỗ phải là quân tử nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng tuyệt đối lời giữ lời.”

      Dứt lời, thản nhiên liếc nàng cái, động tác tao nhã đứng dậy.

      Lúc này Diệp Mộ Liễu mới nhớ lại, ngày hôm qua từng với nàng: “Ngươi yên tâm, ta có hứng thú với ngươi.”

      ra đến chuyện này!

      Hô hấp chậm lại, trong ngực Diệp Mộ Liễu như có gì đó, vừa buồn bực vừa áp lực, khó chịu làm cho nàng thở nổi.

      Lý Ly này quả đáng giận. lúc nào quên trêu chọc, đả kích nàng!

      Nhưng mà, ra đêm qua nàng phát sốt... Mà vẫn mực chăm sóc cho nàng sao?

      Xem ra ngươi này cũng xấu xa như trong tưởng tượng, đúng là điển hình năng chua ngoa nhưng trong lòng lại như đậu hủ.

      Nghĩ như vậy, trong lòng Diệp Mộ Liễu cũng buồn bực nữa. Nhếch môi cười, nàng đến bên cạnh , chân thành :

      “Cảm ơn ngươi, Lý Ly.”

      Lý Ly đan cúi người thu dọn bao quần áo, thân thể bỗng dưng ngẩn ra, trong giây lát, sơn động yên tĩnh chỉ có hô hấp của hai người, ngay cả bên ngoài mưa cũng dần dần ...



      Chương 96: Cùng mỹ nam cưỡi con ngựa

      Hai người vẫn xông vào màn mưa lên đường, nếu còn quần áo và lương khô trong túi đủ cho bọn họ tiếp tục xuống núi.

      Mưa diện rộng, so với gió bão điên cuồng hôm qua mà , hôm nay mưa giống như mưa xuân ở Giang Nam, ôn nhu mà đa tình.

      Nhưng đường núi ghập ghềnh, cộng thêm đêm qua gió mưa ào ạt, đầu óc Diệp Mộ Liễu lúc này vẫn còn choáng váng, ngồi ngựa suýt chút nữa ngã xuống.

      Ba lần bốn lượt như thế, người phía sau rốt cuộc cũng nhìn vừa mắt, nhếch môi châm chọc, cười nhạo :

      “Diệp Mộ Liễu, cưỡi được ngựa cứ thẳng, cố tỏ vẻ làm gì.”

      “...” Diệp Mộ Liễu tức cười, trong lòng vẫn có chút đơn.


      Nàng chúy ý người nào đó bỗng dưng thay đổi xưng hô với bản thân mình, chỉ thấy đáy mắt quét xuống sắc mặt gần gũi.

      “Xuống .”

      Lý Ly vươn người xuống ngựa, giọng mang theo chút mệnh lệnh.

      “Để làm gì?”

      Diệp Mộ Liễu mờ mịt nhìn , hiểu chuyện gì.

      “Ta sợ ngươi làm ảnh hưởng đến hành trình của ta.”

      đưa tay về phía nàng, môi mỏng nhếch lên, ràng hết sức quan tâm nhưng lại ra lời tốt đẹp.

      “À...”

      biết vì sao tại Diệp Mộ Liễu có sức lực cãi nhau với , chỉ lười biếng à tiếng, đạp vào bàn đạp xuống ngựa.

      ôm lấy thắt lưng của nàng, nhanh chóng leo lên ngựa.

      “Ngồi xong.”

      Ôm nàng vào lên ngựa, Lý Ly đến bên cạnh con ngựa của Diệp Mộ Liễu, ở bên tai con ngựa nhưng điều gì.

      Diệp Mộ Liễu ngạc nhiên quay đầu, nhìn dung mạo mắt đẹp mày xinh, thần thái nội liễm, đáy mắt tràn ngập tò mò.

      lúc sau, xoay người ngồi phía sau Diệp Mộ Liễu, nhìn cái trán láng bóng, thần sắc gương mặt, đáy mắt tràn ngập tò mò.

      Lý Ly gì, chỉ ném cho nàng ánh mắt kì quái nhưng lại nhận ra khóe môi lên vòng cung...

      “Ngồi yên, chúng ta phải xuất phát.”

      Ôm nàng vào trong ngực, ở bên tai nàng thầm, thanh như gió xuân.



      Người này bề ngoài lạnh lùng nhưng ý chí phải sắt đá.

      Trong lúc đó, Diệp Mộ Liễu chưa bao giờ nghĩ tới chính mình gặp chuyện như vậy.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 97: Ngươi có bề ngoại lạnh lùng, nhưng phải ý chí sắt đá…

      Trong khoảng khắc đó, cho tới bây giờ Diệp Mộ Liễu vẫn nghĩ tới, bản thân gặp phải chuyện sạt lở như vậy.

      Hơn nữa, mớ hỗn độn này, chính là thôn trang

      ra thôn trang này rất , gom lại chỗ cũng chỉ có hơn mười hộ gia đình, nhưng lúc này lại gặp tai họa đổ xuống đầu. Ngoài mấy người phụ nữ và trẻ em lúc trời chưa sáng rời giường lên núi hái nấm dại mới may mắn thoát chết.

      Sạt lở vào lúc trời tờ mờ sáng, cách thời điểm tại khoảng hơn hai canh giờ.

      Nhìn mấy người phụ nữ và trẻ em chân tay luống cuống, lần đầu tiên Diệp Mộ Liễu cảm nhận được, trước thiên nhiên to lớn, con người bé biết bao nhiêu.

      Nhưng mà nàng có năng lực làm chút gì đó cho bọn họ.

      Bên tại là tiếng khóc xé gan xé phổi của bọn chạy trốn. Những ngôi nhà trong thôn hóa thành tro tàn, ở trong mưa gió có thấy thấy được vài mái hiên trần trụi trong bùn đất.

      Diệp Mộ Liễu cẩn thận đánh giá phế tích, điều gì. Khóe môi mấp máy cho thấy khẩn trương, nhìn đường cong gương mặt nam tử cũng căng lên, hết sức lạnh lùng, trong lòng tự suy đoán.

      Hứn cứu bọn họ sao?

      Nam tử lạnh lùng khác thường ở trong mắt nàng, có lòng thương dân sao?

      Cho dù có, nhưng dựa vào sức lực của bản thân, và mấy người phụ nữ, trẻ em bọn họ có năng lực gì?

      Ở trong mắt nàng, nam tử này lạnh lùng cách lạ thường. có tấm lòng trách trời thương dân* sao?(lòng trắc )

      Muốn cứu được mọi người trong đám phế tích, chỉ cần lực lượng lớn người có sức lực, còn phải tranh thủ thời gian. Nhìn tình hình trước mắt, bọn chỉ có thể bất lực...

      Người khác gặp chuyện này làm như thế nào?

      làm chuyện vừa phí sức mà có kết quả tốt hay sao? Hay là phủi mông cho xong việc?

      Diệp Mộ Liễu biết, bởi vì nàng chưa từng trải qua chuyện như vậy. Nhưng mà...

      Nhìn đám trẻ bất lực, trong lòng Diệp Mộ Liễu càng quyết tâm hơn.



      Chương 98: Nếu cứ như vậy mà cả đời này của nàng đều thể yên lòng!

      “Lý Ly...”

      Do dự trong giây lát, cuối cùng Diệp Mộ Liễu cũng mở miệng.

      “Diệp tiểu thư, ngươi nghe đây, ta phải lập tức rời khỏi nơi nay.”

      Bỗng nhiên Lý Ly quay người, hai tay vịn chặt vai nàng, vẻ mặt nghiêm túc.

      Phải ngay sao?

      Lý Ly, ngươi nên thấy chết mà cứu. Bên ngoài ngươi xa cách lạnh lùng nhưng che được ý chí sắt đá. Ngươi tại sao ngươi lại cứu ta?

      Bên ngoài của ngươi lạnh lùng nhưng phải là người có ý chí sắt đá...

      “Diệp Mộ Liễu, ngươi nghe đây, trận sạt lở này cực kì nghiêm trọng, phải là chuyện chúng ta có thể giải quyết. Ta phải lên trấn xin giúp đỡ, cho nên ngươi ở lại đây mình có được ?”

      Mưa phùn ngừng rơi, gương mặt trước nay luôn bình tĩnh cũng lô vẻ lo lắng như có như .

      Khóe môi mím thành đường, làm cho gương mặt vốn lạnh lùng của tăng thêm mấy phần đông lạnh.

      Nhưng Diệp Mộ Liễu lại cảm thấy nam tử trước mắt lại chưa từng đáng như vậy, chưa từng thuận mắt như vậy.

      Nàng gật gật đầu, vỗ vỗ vai , nghiêm túc :

      “Ừ, Lý Ly, ngươi yên tâm , ta chăm sóc tốt cho bản thân.”

      Lúc này, nàng thể giúp đỡ gì, nhưng tuyệt đối gây phiền toái cho , hoặc là làm chậm bước chân của ...
      Lý Ly gật đầu, nhiều nữa, xoay người nhảy lên ngựa, chạy như bay.

      Phía sau truyền đến thanh của Diệp Mộ Liễu theo gió mà bay đến:

      “Lý Ly này, ngươi cũng phải cẩn thận đấy...”

      Mưa phùn như màn sương, làm ướt gương mặt của Lý Ly, gương mặt tối sầm nhưng lại tươi cười...

      Sau khi Lý Ly rời , Diệp Mộ Liễu đưa mắt quan sát xung quanh, cũng biết mình thể làm gì, nên cái gì cũng làm.

      Sau khi cân nhắc kĩ, Diệp Mộ Liễu bắt đầu hướng dẫn cho mấy người phụ nữ và trẻ em biết làm gì, phân công hợp tác làm việc,

      Hỏi trong thông có sẵn thuốc cầm máu, Diệp Mộ Liễu phái mấy đứa trẻ lên núi hái thuốc, còn lại chỉ huy mấy người phụ nữ cầm xẻng, cuốc, các loại đồ dùng làm nông, bắt đầu từ những nơi sạt lún...

      Bận rộn nên thời gian trôi qua cực nhanh, đảo mắt lại đến giữa trưa, nhưng Diệp Mộ Liễu mãi hình bóng của Lý Ly.

      Đại thẩm trong thôn chần chờ nhìn sắc mặt lo lắng của Diệp Mộ Liễu.

      “Diệp nương, người bạn kia của phải mình bỏ bỏ mặc đấy chứ?”


      Biểu tình của bị đại thẩm kia có mấy chút hèn mọn, cẩn thận, nước mưa và bùn vẩy gương mặt nàng, giống như thất vọng, lại giống như tuyệt vọng...

      Nhìn mấy nữ tử bên cạnh dừng động tác nhìn mình, trong lòng Diệp Mộ Liễu căng thẳng. Nàng có thể hiểu tâm tình của các nàng ấy.

      Bởi vì người thân, chồng của các nàng đều bị vùi dưới đống phế tích. Mà Lý Ly là hy vọng duy nhất của các nàng...
      Các nàng sợ Lý Ly quay trở lại, thực ra tâm trạng của các nàng so với Diệp Mộ Liễu càng nghiêm trong hơn.

      Mặc dù Diệp Mộ Liễu và Lý Ly chỉ ở chung mất ngày, nhưng tại trong lòng nàng lại tin tưởng – nhất định trở về.

      nhất định bỏ mặt nàng...

      Quả nhiên, lúc các nàng sắp chịu được nữa đám người chạy đến. Như thấy được cứu tinh, mọi người đều hoan hô...

      Nhưng Diệp Mộ Liễu nhìn trong đám người tìm được hình dáng của Lý Ly.

      Tìm người dẫn đầu hỏi thăm Diệp Mộ Liễu mới biết được Lý Ly ở thôn trang gần đó thuyết phục thông trường phái người giúp đỡ, sau đó lại chạy về hương trấn.

      Diệp Mộ Liễu hiểu được nên có chút yên lòng.

      Nàng biết, lần cứu viện này, cần càng nhiều người càng tốt, mà bọn họ cũng có đủ dược liệu.

      Vì vậy kêu gọi phụ nữ và trẻ trong thôn bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, lý do rất đơn giản, người ta ở xa tới cứu giúp cũng thể để cho người ta bụng đói mà phải làm việc có đúng ?

      Hơn nữa, có sức lực làm sao có thể cứu người từ dưới đám phế tích được.

      Người đến, có ít người được cứu lên. Mấy đứa bé lên núi hái thuốc cùng trở lại, mang thuốc mới hái tới, mới có hy vọng cứu được người bệnh.

      Tai nạn trước mắt có người may mắn cũng có người bất hạnh.

      May mắn còn sống ôm hôn người thân, ôm đầu khóc rống. chết thi thể bị vứt sang bên có thời gian bận tâm. Bởi vì còn sống so với người chết vĩnh viễn quan trọng hơn.

      Đến lúc chạng vạng, rốt cuộc Lý Ly cũng quay trở lại.

      Mang đội nhân mã tới, còn có cả đồ dùng và dược liệu, còn có cả người của quan phủ.

      Cứu viện đến với khí thế hừng hực, Diệp Mộ Liễu cùng mấy nữ nhân bắt đầu nhóm lửa, nấu cơm, nấu nước, bôi thuốc cho người bệnh...

      Trước cái chết, mọi người đều vứt bỏ thành kiến, đồng tâm hiệp lực hiếm thây, nhờ mọi người cùng ra sức mà sức mạnh như thành đồng.

      Lần cứu viện này kéo dài từ sáng tới tối, lại tiếp tục từ tối đến sáng, liên tục ba ngày ba đêm.

      Từ lúc bắt đầu mọi người ngủ nghỉ, càng về sau, Lý Ly ép mọi người thay nhau nghỉ ngơi.

      Đến sáng ngày thứ ba, rốt cuộc mưa cũng ngừng, mặt trời từ sau đám mây ra, có người bệnh được cứu ra từ đám phế tích ở trong đám người hoan hô...

      Hai người Diệp Mộ Liễu và Lý Ly xuyên qua đám người có thể thấy được trong mắt đối phương là vui sướng...

      “Mọi người tiếp tục thôi, kiên trì chút nữa là được rồi.”

      Gọi đám người tiếng, Lý Ly ngoái đầu nhìn lại, trong nháy mắt nụ cười ngừng lại.

      Phía sau Diệp Mộ Liễu có khối đá lung lay sắp đổ chịu được mà ầm ầm đổ xuống. Mà Diệp Mộ Liễu lại hoàn toàn biết, chỉ lo cúi đầu nhìn, khóe môi quét xuống nụ cười .

      “Diệp Mộ Liễu, cẩn thận!”

      Lý Ly kịp suy nghĩ, phi thân đẩy Diệp Mộ Liễu xa...

      “Lý Ly...”

      Diệp Mộ Liễu quay đầu, nhìn hòn đá lướt qua người Lý Ly, nháy mắt muốn chôn vùi . Trong lòng nàng đau xót, phát ra tiếng gào thét xé lòng.

      ai trả lời nàng, đám người nhất thời yên tĩnh lại. Trong nháy mắt, cố bất thình lình kéo tới, mọi người đều đỡ đẫn.

      “Lý Ly, ngươi sao chứ? Ngươi đừng làm ta sợ... Lý Ly… ”

      Diệp Mộ Liễu bổ nhào đến bên cạnh hòn đá, giọng hoảng sợ. Cả người khống chế được mà run rẩy.

      Lý Ly, ngươi thể có chuyện gì, ngươi nhất định có việc gì có đúng ?

      Ngươi đồng ý với Tống Vô Khuyết phải hộ tống ta an toàn đến kinh thành, sao ngươi lại giữ lời ?

      Dám ngươi nhanh chóng vây quanh, Diệp Mộ Liễu ở trong đám người chỉ cảm thấy mờ mịt, giống như trời sắp sập xuống, miệng vẫn thào :

      “ Lý Ly, ngươi đừng làm ta sợ. Ngươi thể bỏ mặc ta. ”

      “ Diệp Mộ Liễu ầm ĩ, ta chết cũng bị ngươi làm cho phiền chết rồi… ”

      thanh suy yếu, từ bên hòn đá khác truyền đến, xa cách như đến từ địa ngục…

      Diệp Mộ Liễu lắc đầu, thể tin vào lỗ tai mình. Trong đám người có người hoan hô :

      tốt quá, Lý công tử có việc gì, Lý công tử còn sống. ”


      Vẫn còn sống sao?

      Trái tim của Diệp Mộ Liễu đột nhiên đập lỡ nhịp, đẩy đám người, nàng chạy tới bên cạnh hòn đá.

      Vừa nhìn, gương mặt tuấn mỹ lộ ta. Nhưng đùi bị thương, chỗ khủy tay cũng bị trầy da, vạt áo bị nước bùn vẩy lên. Giờ phút này có chất lỏng màu đỏ chảy ra.

      Nam tử này vậy mà vẫn còn cười được.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 99: Ta chỉ cẩn thận cứu ngươi mà thôi

      Nước mắt trong mắt Diệp Mộ Liễu rốt cuộc nhịn được mà tràn ra.

      Nàng xong lên, hai tay đấm vào ngực Lý Ly, uất ức như đứa trẻ.

      “Lý Ly, ngươi là tên bại hoại! Ngươi dọa chết ta rồi!”

      Hô hấp Lý Ly hơi chậm lại, đôi con ngươi đen bóng luôn luôn bình tĩnh, tại lại vô cùng rung động, sau đó biểu tình mới ổn định lại, cuối cùng chỉ còn tĩnh lặng.

      Tay dừng ở trung, cuối cùng lại để xuống, động tác nhàng đến cũng phát ra.

      nhàng vuốt vuốt lưng của Diệp Mộ Liễu, ở bên tai nàng giọng an ủi:

      “ Được rồi, ta sao rồi. Nha đầu ngốc, đừng khóc nữa. ”

      “ Lần sau cho phép ngươi làm ta sợ hãi như vậy nữa. ”

      Diệp Mộ Liễu khóc nức nở, rời khỏi cái ôm của , ngẩng đầu nháy mắt thấy mọi người xung quanh mỉm cười nhìn bọn họ.

      Hai má đỏ lên, Diệp Mộ Liễu oán hận trừng mắt nhìn Lý Ly cái. Lại nghe thấy ở trong cổ họng của bật ra tiếng cười , thu lại nụ cười, nghiêm túc :

      “Ngươi đừng cảm kích ra, ta chỉ cẩn thận cứu ngươi mà thôi.”

      “Ai cảm kích ngươi chứ, ngươi bớt tự mình đa tình .”

      Mắt liếc nhìn Lý Ly, Diệp Mộ Liễu đưa hai tay đỡ . Miệng thế nhưng người lại do dự mà đỡ đến lều trại dược liệu.

      Bởi vì chân bị thương, cho nên sau này công việc cứu viện Diệp Mộ Liễu kiên quyết để cho Lý Ly tham dự.

      May mà lực lượng đủ nhiều, ít người như Lý Ly cũng sao.

      Vì vậy, Lý Ly cũng rất vui vì nhàn rỗi, chỉ vui vẻ làm chút công việc chỉ huy phía sau.

      Như vậy bọn họ trì hoãn ở sơn thôn chừng năm ngày. Mà Tống Vô Khuyết và đội gánh hát Tây Việt sau khi bọn họ xuất phát cũng luôn.

      Hành trình của hai người đột nhiên trở nên chậm hơn đội ngũ. Ở trước mặt người khác, Lý Ly lại khôi phục cảm giác muốn sống chớ lại gần.

      Thậm chí có đôi khi vẫn đối với Diệp Mộ Liễu xa cách như vậy.

      Xa cách đến nỗi Diệp Mộ Liễu cảm thấy trải qua mấy ngày cùng nhau trải qua đồng sinh cộng tử của bọn họ giống như chỉ là ảo giác của nàng.

      Nhưng tình cờ, lúc bọn họ xuyên qua đám người nhìn thấy nhau lúc đó, Diệp Mộ Liễu biết có vài thứ khác rồi...



      Chương 100: Hoàng thượng muốn nạp Bắc Minh công chúa làm phi

      Hành trình kế tiếp bởi vì Lý Ly còn bị thương cho nên ba người đồng hành với gánh hát hết sức thoải mái nhàn nhã, giống như bọn phải gấp rút lên đường mà là du ngoạn sơn thủy.

      Ban đầu Diệp Mộ Liễu biết nhưng dần dần nàng cảm thấy gánh hát Tây Việt có gì đó khác lạ.

      Ông chủ Ulla của gánh hát hình như mãi nghệ kiếm tiền hề có cảm giác hứng thú.


      Mỗi lần đến trấn thành, đều giao mọi chuyện trong tay cho cấp dưới xử lý, còn mình lại dạo nhìn khắp nơi tý, hết sức nhàn nhã.

      Lúc lơ đãng Diệp Mộ Liễu từng hỏi , lại bản thân chỉ hiếu kì phong cảnh Đông Thương quốc mà thôi.

      Chỉ hiếu kì thôi sao?

      Hay vẫn là hiếu kì thái quá ?

      Diệp Mô Liễu căm ghét vì muốn biết việc nhưng nghĩ lại bọn họ bất quá chỉ là bèo nước gặp nhau, nhiều việc bằng ít chút, bản thân hà cớ gì phải xen vào việc của người khác.

      Ngược lại Tống Vô Khuyết cùng gánh hát ở chung tệ.

      Ngay cả người lạnh nhạt như Lý Ly, cũng ở chung ở Ulla hòa hợp khác thường. Ba nam nhân lúc yên tĩnh thường nâng chén trò chuyện, nhìn trăng ca hát.

      Giống như bọn họ phải người xa lạ mà là bạn bè quen biết nhiều năm.

      Cả đường cứ như thế ước chừng khoảng nửa tháng, đoàn người đến kinh thành, mà vết thương của Lý Ly cũng sai biệt lắm.

      Hôm nay Lý Ly và Tống Vô Khuyết ra cửa chuyến, sau khi trở về, ánh mắt nhìn Diệp Mộ Liễu có chút quái dị.

      Diệp Mộ Liễu biết vì sao, hỏi Lý Ly lại im lặng , chút chuyện cũng chịu cho nàng.

      May mà lòng của Diệp Mộ Liễu cũng cao, chuyện này cũng để ý lắm.

      Mãi đến lúc gần kinh thành, lúc mấy người nghỉ tạm ở quán trà, thanh từ bàn trà truyền đến mới làm cho Diệp Mộ Liễu như gặp sấm sét giữa trời quang, mới bừng tỉnh hiểu ra.

      chút nghĩ ngợi, nàng vọt lên bàn nắm lấy áo của nam tử đến nước miếng tung bay, hỏi:

      “Ngươi mới vừa cái gì?”

      Diệp Mộ Liễu khí thế chạy tới, nam tử bát quái (8 đó) muốn phát hỏa lại thấy sau lưng nàng có đám người cường đại làm hậu thuẫn, nuốt ngụm nước bọt, thay vào bằng bộ mặt tươi cười.

      “Ta là Hoàng thượng của chúng ta muốn nạp Bắc Minh công chúa làm Hoàng quý phi. ”

      Nam tử xấu hổ cười, cẩn thận :

      “Ngươi lừa ta.”


      Hô hấp của Diệp Mộ Liễu bị kìm hãm, theo bản năng lắc đầu phản đối.

      “Ôi vị nương này, ta đâu dám lừa . tin có thể nghe tình hình, mọi người đều truyền khắp nơi rồi.”

      Trong lòng đột nhiên trầm xuống, như chìm xuống vực sâu, mãi đến được đáy vực.

      muốn nạp phi rồi!

      Lý Ngọc muốn nạp phi rồi...

      Ngay lúc nàng ngừng muốn tha thứ cho , ngay lúc nàng sắp đến bên cạnh , bọn họ lại cho nàng muốn nạp phi...

      Chuyện này như sét đánh giữa trời quang, đánh tan mông muội của Diệp Mộ Liễu.

      Khoảnh khắc này thậm chí lúc nàng hồi thần cũng cảm giác được đau đớn. Mãi đến lúc nam tử ngượng ngùng cười với nàng:

      “Haiz, vị nương này ngươi làm sao vậy? Ngươi trước thả ra rồi .”

      Lúc nãy Diệp Mộ Liễu mới xoay người lại, đờ đẫn buông nam tử ra. Dưới chân bỗng dưng mềm nhũn, mắt thấy cả người loạng choạng ngã xuống đất nhưng giây sau nàng được đôi tay ấm áp nâng dậy, tiến vào trong bộ ngực dày rộng.

      “Diệp Mộ Liễu...”

      thanh của Lý Ly cực thấp, cực trầm, khàn khàn có chút dọa người.

      “Ngươi sao chứ?”

      Diệp Mộ Liễu ngẩng đầu, đối diện với đôi con ngươi thân thiết, khó khăn lắc đầu cười.

      “Ta sao!”

      Có thể còn chuyện gì đây?

      Hoàng thượng nạp phi vẫn luôn là chuyện kinh thiên địa nghĩa, phải chuyện đáng trách.

      Từ xưa đến nay có Hoàng thượng nào mà hậu cung vô số, 3000 mỹ nhân?

      Chỉ là nàng chịu mở lòng đón nhận mà thôi...

      Nhìn Lý Ly nhíu mày, ánh mắt phức tạp, lúc này Diệp Mộ Liễu mới nhớ tới khác lạ mấy ngày hôm trước của .


      “Ngươi biết từ sớm có phải ?”

      “Mộ Liễu...”

      Lý Ly há miệng thở dài hơi, muốn rồi lại thôi.

      Lý Ly biết, lời này của Diệp Mộ Liễu ra có hai ý tứ. ý là hỏi có phải biết thân phận của nàng?

      ý có phải biết tin tức Hoàng thượng muốn nạp phi.

      Nhưng mà tại bảo phải trả lời như thế nào?

      Thở dài hơi, Lý Ly gật đầu trả lời:

      “Chuyện ngươi và lúc ở huyện Thanh giang, Tống đại nhân cho ta rồi. Chuyện thứ hai mấy ngày trước chúng ta mới nghe được.”


      Chương 101: Ta tình nguyện đau khổ còn hơn là cái gì cũng biết

      Lý Ly gằn từng tiếng, như cây đạo cắm vào nơi mềm mại yếu ớt nhất của Diệp Mộ Liễu, sức lực cả người như bị rút sạch, nàng phải dùng hết sức lực mới ngăn để cho nước mắt rơi xuống.

      “Vì sao cho ta biết?”

      “Ta có ích gì? Có thể thay đổi được cái gì sao? Ngoại trừ mang thống khổ đến cho ngươi sớm hơn có ích gì...”

      Lý Ly rũ mắt, che dấu phong vân ở trong mắt, giọng nhạt như nước.

      , ta tình nguyện sớm chịu đau khổ hơn là cái gì cũng biết.”

      Nếu sớm chịu đau khổ, để cho nàng sớm tỉnh lai mà , nàng tình nguyện chịu đau khổ. Nếu thương tâm có thể làm cho nàng tuyệt vọng, có thể làm cho nàng chặt đứt tình cảm, tình , nàng tình nguyện thương tâm...

      “Diệp Mộ Liễu, cần phải như vậy.”

      Lý Ly cúi đầu, nhìn nữ tử trong lòng, môi mỏng của nàng nhếch lên, vòng cung. Hơi nước mỏng manh trong hốc mắt nhẫn, quật cường chịu rơi xuống.

      Diệp Mộ Liễu như vậy làm cho chân tay của Lý Ly luống cuống, trong lòng xuất cảm giác kì lạ, như đau lòng, như thương tiếc, lại như khổ sở.

      Trong ngực cảm thấy co rút lại, cảm giác xa lạ này Lý Ly chưa bao giờ trải nghiệm qua, khó chịu làm cho thở nổi. Đáy mắt đen sâu thẳm lóe sáng, thần sắc gương mặt của Lý Ly tối lại.

      “Ngươi hãy nghe ta , chuyện này ngươi chỉ biết biết hai.”

      Nghe vậy, Diệp Mộ Liễu kinh ngạc ngảng đầu nhìn , gì.

      “Đây phải là chỗ để chuyện, chúng ta trở về phòng rồi sau.”

      Thản nhiên nhìn bốn phía, động tĩnh lúc nãy của Diệp Mộ Liễu , Lý Ly muốn gây chú ý tới nhiều người.

      Dứt lời, Lý Ly và Tống Vô Khuyết liếc nhau, đỡ Diệp Mộ Liễu trở về khách điếm bọn họ đặt chân.

      , rốt cuộc có chuyện gì mà ta biết?”

      đợi Lý Ly khép cửa, Diệp Mộ Liễu nhanh chóng nhíu mày hỏi.

      “Ngươi cũng biết thế cục thiên hạ tại như thế nào sao?”

      Cúi đầu trầm ngâm trong giây lát, Lý Ly trả lời mà hỏi lại.

      Diệp Mộ Liễu mờ mịt lắc đầu, khó hiểu hỏi:

      “Thế cục thiên hạ tại có liên quan như thế nào đến chuyện Hoàng thượng nạp phi?”

      cần với ta, vì lợi ích của thiên hạ.

      tại thế cục thiên hạ chia làm ba phần, Đông Thương, Tây Việt, Bắc Minh ba nước đứng ở thế chân vạc. Trăm năm qua thực lực ba nước luôn ngang nhau, kiềm chế nhau, phòng bị nhau. Ai cũng làm được gì ai, ai cũng dám hành động thiếu suy nghĩ.”

      để ý tới câu hỏi của Diệp Mộ Liễu, Lý Ly :

      “Nhưng mấy chục năm nay ba nước ở biên cảnh có va chạm với nhau, lại chính thức phát động chiến tranh. Bởi vì, ai dám khẳng định kết quả của việc phát động chiến tranh có thể dẫn đến chuyện hai nước còn lại liên thủ đả kích hay .”

      Nghe vậy, trong lòng Diệp Mộ Liễu hết sức rung động, cũng hiểu muốn cái gì.

      Khóe môi nhếch lên nụ cười chế giễu, nàng cho là đúng, :

      “Có phải ngươi muốn với ta, mấy năm gần đây thế cục thiên hạ chân vạc cân bằng thế lực, thay đổi?”

      “Có ai từng với ngươi, ngươi cực kì thông minh?”



      Thấy năng lực lĩnh ngộ của nàng mạnh như vậy, đáy lòng của Lý Ly tán thưởng.

      Diệp Mộ Liễu cười giễu cợt, giống như châm biếm, lại giống như tự giễu.

      , ngươi sai rồi Lý Ly. Người ngu xuẩn nhất đời này phải là ta là ai.”

      “Ngươi hà tất gì phải coi mình như vậy.”

      Thở dài hơi, đáy mắt Lý Ly quét xuống ánh sáng.

      “Ta tự coi mình, ta chỉ nhìn thực mà thôi. Lý Ly, có phải ngươi tiếp tục với ta, Hoàng thượng sở dĩ nạp Bắc Minh công chúa làm phi là vì lấy đại cục làm trọng, là vì lợi ích của thiên hạ?”

      “Tuy ngươi tin nhưng đúng là như vậy.”

      Lườm Diệp Mộ Liễu cái, ánh mắt của Lý Ly đầy phức tạp.

      “Ngươi có biết, mấy năm gần đây Đông Thương quốc chịu nội loạn, Nhiếp Chính vương Long Cảnh vẫn nắm giữ triều chính chịu giao quyền. Nếu phải Hoàng thượng thông minh biết nhẫn, ngụy trang để làm Nhiếp Chính vương mất cảnh giác chỉ sợ Hoàng quyền của Đông Thương quốc dễ dàng về lại trong tay Hoàng Thượng. Vi Hoàng thúc kia cũng dễ dàng bị tử hình.”

      “Những thứ này ta đều biết, nhưng Nhiếp Chính vương chết, tại Hoàng quyền về tay Hoàng thượng, từ lâu còn bị trói buộc, phải như vậy sao?”

      Diệp Mộ Liễu cười cười, nhưng chút cũng đạt tới đáy mắt.

      “Vì vậy, Lý Ly, ngươi cần an ủi ta.”

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 102: Lý Ly, rốt cuộc ngươi là người phương nào?

      “Ngươi cảm thấy ta cần phải lừa ngươi sao?”

      thèm chớp mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Mộ Liễu, ánh mắt dài hẹp đen như mực của Lý Ly sâu như nước chứa ánh sáng.

      “Mỗi lời của ta là thạt, tin hay tất cả là do suy nghĩ của người. Hơn nữa...”

      Lý Ly chưa xong bị Diệp Mộ Liễu câu cắt ngang:

      “Lý Ly, rốt cuộc ngươi là người phương nào?”

      Lý Ly ngẩn ra, trong nháy mắt có chút giật mình. Đôi con ngươi sâu như đáy biển lóe lên ánh sáng kì dị. lúc sau, nhếch môi cười nhạt, :

      “Lý Ly chẳng qua là nhàn vân dã hạc mà thôi (người nhàn tản ý), đáng để Diệp tiểu thư quan tâm.”

      Trong lúc đó, giọng điệu của Lý Ly mang theo mấy phần khoảng cách dễ thấy, giống như thời gian vừa mới quen Diệp Mộ Liễu.

      “Vậy sao?”

      Khóe nhếch lên nụ cười giống như châm biếm, Diệp Mộ Liễu nâng mắt nhìn , đáy mắt đều là trào phúng.

      “Nếu vậy làm sao Lý công tử biết được những thứ này?”

      biết là do cảm giác được Lý Ly xa lạ hay là lời vô tâm, nhưng giờ khắc này xưng hô trong miệng Diệp Mộ Liễu thay đổi.

      “Đừng với ta, dân chúng bình thường quan tâm đến thế cục của thiên hạ. Dân chúng bình thường có thể suy đoán được tâm tư Hoàng thượng sao? Lý Ly, mặc dù ta ngu dốt nhưng ngu xuẩn đến mức này.”

      “Ha ha... ra ngươi vì chuyện này mà hoài nghi.”

      Trong cổ họng phát ra tiếng cười , con ngươi đen sẫm của Lý Ly sâu thẳm nhìn chăm chú vào Diệp Mộ Liễu, khóe môi mềm mại nhếch lên, thân hình cao to tuấn càng toát ra sức quyến rũ.


      “Diệp Mộ Liễu, nhưng ngươi đừng quên, tuy ta nhàn vân dã hạc nhưng Tống công tử là quan lớn triều đình... Hơn nữa chỉ cần có chút thông minh đều khó để đoán ra sâu xa trong đó.”

      “Cho dù là như vậy, những thứ này cũng liên quan gì tới ta. Ta chẳng qua chỉ là nữ tử bình thường , chuyện quốc gia đại liên quan đến ta. Lý Ly, rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào cũng liên quan tới ta.”

      Thu hồi ánh mắt nhìn về phía Lý Ly, đáy mắt Diệp Mộ Liễu lóe lên quang mang, tối tăm, sâu thẳm, mấy phần thất vọng, uể oải.

      , Diệp Mộ Liễu, ngươi sai rồi.”

      Trong mắt Lý Ly gợn sóng, nhưng sâu thẳm trong con ngươi. Ánh mắt nhìn Diệp Mộ Liễu thâm sâu hơn....


      Chương 103: quyết tâm muốn lập ngươi làm Hoàng hậu

      “Diệp Mộ Liễu, ngươi sau rồi. tại ngươi còn là dân chúng bình thường nữa rồi.”

      Ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ khắc hoa chiếu đúng vào người Lý Ly. Từ góc độ của Diệp Mộ Liễu, vừa vặn có thể nhìn thấy gương mặt tuấn tú và chiếc mũi thẳng của Lý Ly.

      Ánh sáng lúc sáng lúc tối như cây đao khắc họa đường cong bên gương mặt của Lý Ly, càng làm nổi bật được lạnh lùng. Bạc môi vì biểu tình tại mà hơi nhếch lên tạo thành vòng cung hoàn mỹ.

      Nhưng Diệp Mộ Liễu có thể thấy được ràng chút tươi cười cũng đạt tới đáy mắt.

      Trong lòng như có tia sáng lóe ra nhanh đến nỗi Diệp Mộ Liễu thể bắt kịp. Vì vậy, hoang mang trong lòng biến thành nghi vấn.

      cho?”

      “Bởi vì tại ngươi là Hoàng hậu của Đông Thương quốc..”

      thanh của Lý Ly cực , nhưng bị ngăn cách ở khoảng cách xa, lại giống như tơ nhện. Nhưng lại truyền vào trong tai của Diệp Mộ Liễu lại giống như sấm sét giữa trời quang, làm cho nàng rung chuyển, lồng ngực như bị đâm, đau đớn.

      “Làm sao có thể? Lý Ngọc đồng ý với ta, bức ta....”

      “Chuyện này thiên chân vạn xác, là Tống huynh thông qua triều đình chia cho quan phủ công báo mới biết được. Đại điển phong Hậu của ngươi cử hành trước khi diễn ra nghi thức phong phi của Bắc Minh công chúa.”

      Lý Ly khoanh tay, đến bên cửa sổ. Xuyên qua cánh cửa sổ khắc hoa nhìn bầu trời xanh rộng lớn.

      Giờ phút này con ngươi của tối lại, vô tình cứng rắn như đá, lại như hàng ngàn sợi tơ mềm mại.

      “Còn về tại sao, phải là chuyện mà người nhàn vân dã hạc như Lý mỗ có thể biết đực. Nếu Diệp tiểu thư muốn biết ngại tiến cung hỏi Hoàng thượng.”

      “Đúng là chuyện cười, chúng ta ở Hoàng thành, đại điển lập hậu của làm sao có thể thuận lợi cử hành?”

      Sau khi sững dờ, khóe môi Diệp Mộ Liễu quét xuống nụ cười trào phùng, vòng cung mang theo mấy phần thê lương.

      “Có lẽ, Hoàng thượng để ý.”

      Cánh môi mỏng nhạt của Lý Ly biết từ lúc nào mím thành đường, vẻ mặt lại bình tĩnh khác thường.

      cho?”

      Nghe vậy, Diệp Mộ Liễu khó hiểu hỏi lại.


      “Ta nghĩ quyết tâm muốn lập ngươi làm hậu.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :