1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nương tử đứng lại: Hoàng hậu muốn đào hôn - Nguyệt Thanh Thu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 51 : Muốn gặp chàng lần

      Trong bếp lò, lửa vẫn cháy rực, Diệp Mộ Liễu cẩn thận nấu mấy món ăn.

      Tư thế của nàng có chút vụng về, động tác cũng thành thạo. Nhưng giờ phút này bất cứ nam tử nào thấy động tác của nàng đều nhịn được mà cảm động.

      Cũng biết bữa ăn do chính mình vất vả làm ra, cuối cùng có người ăn hay , nhưng mỗi món ăn này Diệp Mộ Liễu đều để tâm làm.


      Rất có thể đây là bữa cơm cuối cùng ở kiếp này nàng nấu cho .

      Nhìn cánh cửa đóng chặt, ngoài sân yên tĩnh khác thường, giọt nước mắt nóng bỏng rơi lên mu bàn tay Diệp Mộ Liễu. Trong nháy mắt ở làn da của nàng biến mất thấy.

      Tin tức cha bị nhốt vào nhà lao truyền ra ngoài huyện Thanh giang, vừa rồi lúc mua đồ ăn, nhìn dân chúng thuần phác, nhao nhao nhìn nàng quan tâm hoặc đồng tình.

      Ngay cả người ngoài cũng quan đến sống chết của Diệp gia như vậy, nếu Lý Ngọc biết được tin tức, nhất định mặc kệ, nhất định quay lại gặp nàng sao?

      ra, giờ phút này nàng cũng còn cầu mong gì, chỉ nghĩ trước khi nàng vào kinh gặp lần, như vậy mà thôi!

      Nàng muốn liên lụy vào chuyện này, nhưng lại nỡ ngay cả lần gặp cuối cùng cũng thấy.


      Lần ra này, sống chết xa nhau, còn gặp lại.

      Lý Ngọc, chàng làm cho ta thất vọng đúng ?

      Nhất đinh chàng để cho ta thất vọng đúng ?

      Món ăn cuối cùng xong, lửa trong bếp cũng tắt. Mấy ngày qua, kĩ thuật nhóm bếp của nàng cực kì thành thạo.

      Nghĩ lại lần đầu tiên cùng Lý Ngọc nhóm bếp, dòng hơi nóng bắt đầu khởi động trong hốc mắt nàng. Những ngày như vậy, chỉ sợ đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất kiếp này của nàng.

      Chỉ tiếc quá ngắn ngủi, ngắn đến mức làm cho nàng kịp bắt láy, nó nhanh chóng từ theo khe hở của nàng biến mất…

      Ngoài sân vẫn yên lặng như cũ, tiếng động. Diệp Mộ Liễu đặt từng món ăn lên bàn, ánh sáng trong mắt từ từ ảm đạm…

      Lý Ngọc, chàng ở đâu?

      Vì cái gì mà nghe được tiếng gọi của ta?

      “Két…”

      Cửa mở ra, bóng dáng màu trắng xuất trước mắt Diệp Mộ Liễu.


      Chương 52: tại ta càng muốn ăn nàng

      Bóng dáng cao lớn vững chắc, cùng với gương mặt tuấn lãng, đây phải là nam tử nàng ngày nhớ đêm mong còn ai nữa?

      giọt nước mắt từ đôi mắt Diệp Mộ Liễu chảy xuống, nàng nghẹn ngào gọi tiếng:

      “Lý Ngọc…”

      “Liễu Nhi…”

      ràng mới chỉ xa nhau ngày, đối với Lý Ngọc mà , giống như xa nhau lâu, lâu.

      Cổ nhân : “ ngày gặp như cách ba thu.”

      Từ trước vẫn luôn cười nhạt đối với những câu này, cho tới bây giờ mới thực cảm nhận được cảm giác tương tư

      Chỉ có khóe môi nở nụ cười rực rỡ gương mặt làm cho người ta cảm thấy sáng hơn, nỡ dời tầm mắt.

      “Liễu Nhi, xin lỗi, ta…”

      Lý Ngọc bước nhanh đến, ôm Diệp Mộ Liễu vào lòng, gắt gao ôm láy, nhưng muốn đem nàng tiến sâu trong thân thể của , xương tủy của .

      “ Đừng, đừng . ”

      Dưa tay ngăn lại môi , khiến cho lời của bị chặn lại ở môi. Diệp Mộ Liễu muốn đem thời gian quý giá này lãng phí vào việc giải thích.

      “ Lý Ngọc, chàng xem, ta tự mình làm rất nhiều đồ ăn, chàng tới nếm thử xem có được hay ? ”

      “ Chỉ cần là nàng làm, đều ăn ngon hết. ”



      Cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ của nàng, trong cổ bật ra tiếng than .

      “Nhưng mà tại ta càng muốn ăn nàng…”

      Môi của môi nàng trằn trọc, ôn nhu, nhưng vội vàng xâm nhập. Chỉ có thể khiêu khích đến tận cùng với nàng, muốn nàng bị hãm sâu vào trong nhu tình của , thể thoát ra được.

      “Lý Ngọc…”

      Hô háp khó khăn, người có mùi Long tiên hương độc nhất, mùi hương đó tuy mê người nhưng làm cho tâm trí nàng lung lay.


      giây sau, trong lòng như bị lưỡi dao sắc bén xẹt qua, đau thể chịu được.

      Hương vị này, chỉ sợ đến cuối đời bọn họ cũng thể có được nữa.

      Ngay cả đôi môi mềm mại của , nụ hôn triền miên của , rốt cuộc bọn họ cũng thể cảm nhận được. Từ nay về sau, trong sinh mệnh của mình cùng nam tử này vô duyên. Chi dù nàng sống hay chết, bọn họ đều là người xa lạ. Lòng nàng đau đến thể thở.


      Chương 53: theo chàng, ta hạnh phúc

      Cái cảm giác này, như khối thịt bị người ta lột từ trong cơ thể ra, đau đến có từ nào có thể tả nổi…

      “Lý Ngọc… Lý Ngọc…”

      Nàng tiếng lại tiếng, gọi tên , nước mắt cứ thế rơi.

      “Ta ở đây, Liễu Nhi, ta ở đây…”

      Từng chút từng chút hôn nước mắt má nàng, nuốt tất cả vào bụng. Nơi mềm mại nhất trong lòng Lý Ngọc như có bàn tay vô hình hung hăng níu chặt, vừa mệt mỏi vừa đau.

      (Có ai cảm thấy nước mắt đầm đìa như Diệp Mộ Liễu chưa ???)

      “Liễu Nhi, sau này chúng ta tách ra nữa, có được ?”

      , Lý Ngọc. Hôm nay ta tới là để từ biệt với chàng, bàn rượu và thức ăn này coi như là bữa ăn tạm biệt của chúng ta. ”

      Trong lòng hoảng hốt, lúc này Diệp Mộ Liễu với giật mình vì mục đích hôm nay chưa làm xong.

      Lắc lắc đầu, nàng đứng tách ra, cúi đầu lau khô nước mắt, Diệp Mộ Liễu nở nụ cười rực rỡ như hoa nhưng chút cũng đạt tới đáy mắt.

      “Chào từ biệt? Liễu Nhi, nàng muốn đâu?”

      Dù biết ý định của nàng, nhưng lời từ miệng nàng bật ta là lúc trái tim Lý Ngọc căng thẳng như cũ. Biết là giả nhưng vẫn muốn nghe. Suy nghĩ đến đau đớn chia cách cùng nàng, lại cảm thấy khó chịu và bất an.

      Lý Ngọc, ngươi mua dây buộc mình (kiểu tự mình làm khổ mình ấy).

      kinh thành làm Hoàng phi. ”

      Thấy thèm chớp mắt nhìn mình, ánh mắt còn nhu hòa như xưa. Trong lòng Diệp Mộ Liễu đau xót nhưng nụ cười môi hề mất.

      “ Liễu Nhi ! ”

      Đột nhiên sắc mặt Lý Ngọc thay đổi, con ngươi đen như mặc ngọc chấn động, kinh hoàng, bất an, sợ hãi, phẫn nộ, tất cả đều biểu vô cùng thành thục.

      Lúc Diệp Mộ Liễu thản nhiên đón nhận ánh mắt phức tạp của , lại nhanh chóng thu hết cảm xúc. Bất đắc dĩ thở dài :

      “ Liễu Nhi, ta biết hôm qua là ta đúng, ta nhận lỗi với nàng. Ngoan, đừng linh tinh nữa, có được ? ”

      “Lý Ngọc, phải lung tung, là ta nghĩ rất nhiều. Chàng sai, ta theo chàng có hạnh phúc. Qủa , ta thích chàng, nhưng mà Lý Ngọc, vợ chồng nghèo hèn, trăm việc khó khăn. ”

      Thâm sâu nhìn Lý Ngọc, mỗi câu , trong lòng Diệp Mộ Liễu đau đớn hơn.

      “ Ngay cả cái tối thiểu nhất chàng cũng thể cho ta, chàng , cứ như vậy chúng ta hạnh phúc sao ? ”



      Chương 54: Ta nghèo khó cả đời

      “Liễu Nhi, ta cố gắng. Ta cố gắng hết sức để cho nàng hạnh phúc. Ta biết, tại, ta rất nghèo, nhưng mà ta nghèo khó cả đời, đúng hay ? ”

      Đáy mắt lên ánh sáng phức tạp, Lý Ngọc rũ mắt cực kì khẩn thiết, nhưng trong lòng lại hoàn toàn xoắn xuýt. ”

      vừa hy vọng nàng là trọng tình trọng nghĩa, có tính có hiếu.

      Về phương diện khác, hứn hy vọng nàng buông tha tình cảm giữa bọn họ.

      Trong lòng Lý Ngọc tự giễu, xem ra, mọi người đều là động vật phức tạp, lòng tham đáy, biết thỏa mãn (tác giả hộ lòng ta.)

      “ Cho nên, Liễu Nhi, nàng chờ ta, chờ ta có năng lực làm cho nàng hạnh phúc, được ? ”

      “Từ từ , Lý Ngọc…”

      Nếu lời này ngày hôm trước, nàng vui vẻ muốn chết.

      Nhưng giờ phút này, những lời này lọt vào lỗ tai nàng lại như thanh đao cùn cắt sâu trái tim nàng, tuy đủ sắc nhưng từ từ nơi sâu nhất trong lòng, mở ra đau đớn, ảm đạm.

      Lý Ngọc, chung quy giữa chúng ta là hữu duyên vô phân, tình thâm duyên cạn. Nếu có kiếp sau, hi vọng chúng ta lại có duyên nhiều hơn, nhiều hơn chút.

      Nhiều đến mức ta có thể cùng chàng đời kiếp…

      tại những lời này muộn rồi!”

      “Liễu Nhi, có phải nàng vì chuyện của Diệp lão gia và Diệp phu nhân? Nếu như vậy, chúng ta nghĩ biện pháp khác…”

      Ánh mắt Lý Ngọc hề chớp chớp nhìn Diệp Mộ Liễu giống như muốn từ biểu của nàng, nhìn ra chút gì đó.

      Diệp Mộ Liễu biết, giờ phút này nhất định thể biểu điều gì khác thường, nếu thất bại trong gang tấc, chừng còn có thể liên lụy tới .

      Cho nên, kín đáo hít hơi sâu, áp chế bi thương trong lòng..

      Nàng ngẩng đầu cười, nụ cười nhạt như khói, mềm như trăng, đẹp đến kinh người, nhưng lại che giấu mấy phần thống khổ.

      “Chàng có biết Lý Ngọc, sai, cha mẹ ta bị nhốt vào đại lao nha huyện, mà ta hôm nay gặp bọn họ, thấy hai người đều khỏe mạnh. Hơn nữa cha mẹ ta bị bắt giam, đối với chuyện này có quan hệ.”

      Ép chính mình phải ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Lý Ngọc, nụ cười của Diệp Mộ Liễu tỳ vết nào. Nhưng mà Lý Ngọc lại phát , tiêu cự trong ánh mắt của nàng dừng ở người .

      Liễu Nhi, nàng thích hợp dối.
      .
      Thậm chí nàng còn dám nhìn ra chút nào.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 55: Hoàng thượng là thánh quân

      “Nếu phải vì việc này tại sao bọn họ lại bị giam vào ngục?”

      nghĩ nàng tìm lý do thoái thác như vậy, sau khi ngẩn người, Lý Ngọc mới hồi phục tin thần, hung dữ.

      “Liễu Nhi, nàng đừng lừa ta, mọi người bên ngoài đều như vậy.”

      “Xem ra ta chàng tin.”

      Thở dài hơi, Diệp Mộ Liễu thâm ý nhìn Lý Ngọc cái, sắc mặt phức tạp.

      Nếu phải Lý Ngọc biết mọi chuyện, chỉ sợ ngay cả nàng cũng bị biểu tình như vậy lừa.

      ra Lý Ngọc, lời đồn bên ngoài chỉ là che mắt mà thôi. Về chuyện Hoàng thượng tự mình khâm điểm ta làm người ứng cử vị trí Hoàng hậu, mà cha ta từ lúc chúng ta rời bắt đầu ứng phó. Lần này người bị bắt liên quan đến ta.”

      tới đây, Diệp Mộ Liễu cố ý dừng lại chút, khóe môi nhếch lên nụ cười tự giễu.

      “Lý Ngọc, có lẽ chàng thể tưởng tượng được đâu. Bên ngoài thanh danh hiển hách của Diệp thanh thiên ra là đại tham quan, đừng là chàng, ngay cả con là ta cũng thể tưởng tượng được cha ta làm như vậy…”

      “Cho nên ?”

      Lý Ngọc nhíu mày nhìn nàng, trong lòng xoay chuyển, cảm xúc ngổn ngang.

      Liễu Nhi ơi Liễu Nhi, nghĩ tới nàng vì ta lại tiếc hủy hoại thanh danh của cha nàng. cảm động quẩn quanh trong lòng Lý Ngọc, giờ khắc này đối với bản thân trịnh trọng thế rằng đời này kiếp này quyết phụ này.

      “Cho nên, ta phải làm Hoàng phi, liên quan tới chuyện của chúng ta.”

      như vậy, nàng vì muốn giúp cha giảm bớt tội danh mới làm như vậy?”

      Bình tĩnh cười cười, Lý Ngọc ngừng bức bách nàng.

      “Đương nhiên phải.”

      Lắc lắc đầu, Diệp Mộ Liễu chút do dự phủ nhận.

      “Lý Ngọc, chàng sai rồi, ta vì ai mà vì bản thân mình ! ”

      hơn?”

      “Lý Ngọc, đương kim Hoàng thượng là thánh quan, làm sao có thể vì chuyện nữ nhi tư tình mà dung túng cho thần tử của mình phạm sai lầm lớn. Cho nên, chàng coi thường rồi.”

      Khóe môi quét xuống nụ cười châm chọc, Diệp Mộ Liễu cao giọng, trào phúng :

      “Hơn nữa, chàng cũng quá xem thường ta rồi…”

      “Sao…?” Hai chữ thánh quân này làm cho Lý Ngọc cự kì sửng sốt.

      Liễu Nhi, trong lòng nàng ta phải là hôn quân cũng là sắc quỷ hay sao?



      Chương 56: Bây giờ chúng ta kết thúc rồi!

      nghĩ tới, vì để cho ta chết tâm, nàng cứ thế thương tiếc như vậy, để cho ta từ “hôn quân, sắc quỷ” trở thành thánh quân…

      Liễu Nhi ơi Liễu Nhi, nàng dụng tâm lương khổ đấy.

      Ánh mắt nhìn Diệp Mộ Liễu thâm sâu mấy phần, đáy mắt Lý Ngọc mềm mại như nước.

      Vì muốn là cho Lý Ngọc hết hi vọng hoàn toàn, Diệp Mộ Liễu chỉ cúi đầu thản nhiên :

      “Lý Ngọc, lần này cha ta tham ô số lượng quá lớn. Ta nghĩ người có khả năng phục chức rồi!”

      “Sao… nhưng mà chuyện đó với chuyện nàng làm Hoàng phi có liên quan gì?”

      Đối với những lời đột nhiên này của Diệp Mộ Liễu, nhất thời Lý Ngọc kịp phản ứng. Biểu tình giờ phút này của có chút đờ đẫn nhưng lại làm cho lòng của Diệp Mộ Liễu hết sức vui vẻ.

      “Lý Ngọc, đến bây giờ chàng vẫn sao?”

      Thở dài hơi, Diệp Mộ Liễu ý :

      “Lần trước với chàng, ta để ý chàng nghèo khổ, ta sợ cùng cha chịu khổ đó là bởi vì có ch ta ở đằng sau! Khi đó ta thích chàng, mà cha ta lại sống chết đồng ý, đương nhiên ta phải làm chút gì đó mới có thể để cho ông vào khuôn khổ.”

      “Nhưng mà trong lòng ta và ông đều hiểu, ông chỉ có mỗi mình ta là con , dù sớm hay muộn cũng có ngày ông tha thứ cho ta. Vì vậy, chút khi đó cho dù khổ chút ta cũng sợ, bởi vì ta biết thời gian đó hết sức ngắn ngủi. Nhưng mà Lý Ngọc, tại khác rồi…”

      Nhìn biểu tình gương mặt Lý Ngọc thay đổi liên tục đến nhíu mày, trong lòng Diệp Mộ Liễu vừa vui mừng vừa chua xót, nhưng vẫn kiên cường, cắn răng :

      “Bây giờ cha ta còn ngày để đông sơn tái khởi, mà ngươi, mấy ngày qua chúng ta đều hiểu, ngươi giàu có, tiềm lực và năng lực, phải sao, Lý Ngọc!”

      “Liễu Nhi…”

      Nghe nàng trật tự ràng, từng chữ từng chữ như lưỡi dao, dù biết là giả nhưng trong lòng Lý Ngọc vẫn cực kì khó chịu.

      há mồm muốn , lại bị Diệp Mộ Liễu lập tức cắt ngang.

      “Cho nên Lý Ngọc, ngươi sai, ngươi thể cho ta phong quang, vinh quang và phú quý, cũng thể cho ta hạnh phúc. Cho nên, giữa chúng ta kết thúc rồi!”


      Chương 57: Nghe Hoàng thượng cực kì tuấn tú

      “Ta biết ta vì tư lợi, ta biết ta phải là tốt. Nhưng mà Lý Ngọc, đời người cũng chỉ có trăm năm. Có câu ngạn ngữ rằng “ Người vì mình trời tru đất diệt ! ” Hi vọng ngươi có thể hiểu được nỗi khổ của ta, để ta rời , thành toàn giấc mộng của ta, có được ? ”

      , ta tin! Liễu Nhi nàng lừa gạt ta có phải ? Nàng làm như vậy vì muốn liên lụy tới ta có phải ? ”

      thanh của Lý Ngọc bi thương và tuyệt vọng, biểu tình u ám, phát huy nhân vật của mình vô cùng nhuần nhuyễn.

      “ Nếu nghĩ như vậy có thể làm cho lòng ngươi dễ chịu chút ta cũng ngại. ”

      Nghe vây, trong lòng Diệp Mộ Liễu căng thẳng. Trong nháy mắt bi thương của nàng giống như có cách nào thở được, bất chợt, nàng lại nhếch môi cười, lên nụ cười trào phùng.

      khi như vậy, lúc trước vì sao nàng trực tiếp nhận thánh chỉ, làm Hoàng phi của nàng, vì sao còn đợi ta ? ”

      “ Lý Ngọc, ra ngươi nghĩ quá nhiều rồi. Lúc trước hoàn toàn là chờ ngươi, ta chỉ là chưa tìm được lang quân tuấn tú như ngươi mà thôi ! ”

      Đối với chất vấn của , Diệp Mộ Liễu cho là đúng.

      “ Lúc trước vẫn chịu vị trí Hoàng phi thực ra rất đơn giản. Khi đó ta nghe đương kim Hoàng thượng Long ngự thiên là tên hôn quân,sắc quỷ, lại yếu ớt nhiều bệnh, ta sợ khi gả chết, ta đây phải bị chôn cùng hay sao ? ”

      “ Nhưng mà tại ta mới biết được, ra lúc trước Hoàng thượng vì muốn đoạt lại Hoàng quyền mới dùng thủ đoạn che mắt người mà thôi ! ”

      Trừng mắt nhìn nhìn, Diệp Mộ Liễu tươi cười quyến rũ:

      “ Lý Ngọc, ngươi biết , nghe tiểu Hoàng đế của chúng ta cực kì tuấn tú ! ”

      “ Liễu Nhi, đủ rồi, đừng nữa ! ”

      Giờ khắc này, trong lòng Lý Ngọc mê mang, thể phân biệt được lời của Diệp Mộ Liễu là hay giả.

      Biểu tình của nàng quá mức chân , biểu diễn hết sức phù hợp, lời ra tuyệt quá đáng.

      Thể sinh động như vậy, cơ hồ Lý Ngọc cho rằng, đó chính là tiếng lòng của nàng.

      “ Diệp Mộ Liễu, nếu đúng như lời ngươi , ta thành toàn cho ngươi. ”



      Chương 58: Lý công tử, ra ngươi đúng là tình nhân tốt

      “ Diệp Mộ Liễu, nếu đúng như lời ngươi , ta thành toàn cho ngươi. ”

      Khóe môi Lý Ngọc nhếch thành đường, từng chữ từng chữ .

      Từng câu từng chữ đó như lưỡi dao sắc bén rạch từng miệng vết thương trong lòng Diệp Mộ Liễu.

      Dù nàng cố gắng hít sâu cũng ngăn được dự đau khổ và bi thương tự tận sâu đáy lòng. Ngực như có đoàn lử thiêu đốt, dày vò máu thịt của nàng, thiêu cháy toàn thân nàng run lên.

      Cũng may khả năng chịu đựng của nàng tốt, nàng mím chặt môi, đợi đến khi đè nén khó chịu nơi cổ họng mới hít sâu hơi, nở nụ cười sáng lạn:

      “Như vậy, lại cảm ơn Lý công tử thành toàn.”

      Dứt lời, nàng nhanh chóng quay người, giọt nước mắt từ khóe mắt nhanh chóng chảy xuống.

      Thừa dịp rót rượu, Diệp Mộ Liễu nhanh chóng lau nước mắt má, sau khi xoay người lại, sắc mặt bình tĩnh như nước.

      “Đến đây, Lý Ngọc, chúng ta tụ họp ở đây, ly rượu này ta kính ngươi, xem như đoạn tình cảm của chúng ta, coi như kết thúc tại đây.

      “Được.”

      Nhìn cánh tay nàng run , lòng Lý Ngọc đột nhiên thắt lại, bình tĩnh nhận ly rượu, ngửa đầu uống hơi cạn sạch.

      Nhìn ly rượu uống sạch, đáy mắt Diệp Mộ Liễu rất nhanh lên ánh sáng, nụ cười môi càng tăng thêm mấy phần.

      “Lý Ngọc, bàn đồ ăn này là ta vì ngươi làm, tuy hương vị tốt nhưng dù sao cũng là tâm ý của ta, hy vọng ngươi ghét bỏ.

      rời khỏi ta, vì cái gì còn tốt với ra như vậy?”

      Nhanh chóng nắm lấy cổ tay Diệp Mộ Liễu, ánh mắt Lý Ngọc sắc bén làm cho nàng dám nhìn.

      phải chia tay trong êm đẹp sao, ta đương nhiên phải khiến nó hoàn hảo nhất.”

      Đưa tay ôm lấy cổ , đưa môi lại gần bên tai Lý Ngọc, Diệp Mộ Liễu nở nụ cười như hoa:

      “Huống chi, Lý Ngọc, ngươi đúng là tình nhân tốt đấy. Nếu phải quá nghèo, ta nỡ bỏ ngươi.”

      “Diệp – Mộ - Liễu”


      Cánh tay nắm lấy cổ tay Diệp Mộ Liễu bỗng nhiên nắm chặt, khiến cho cánh tay của nàng xuất dấu vết màu hồng. Đáy mắt Lý Ngọc như có hai ngọn lửa thiêu đốt, biết ràng nàng giả vờ nhưng nhịn được mà tức giận, nhịn được mà khổ sở…

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 59: Du Bạch đáng chết, vì sao nàng còn mua cả thuốc mê?

      “Được rồi, nữa. Nếu tiếp, sợ rằng Lý Ngọc công tử tức giận.”

      Cúi đầu rũ mắt, che lại đau khổ trong mắt, Diệp Mộ Liễu cầm đũa, gắp miếng cá hấp đến bên miệng Lý Ngọc, cười :

      “Đến, nếm thử chút.”

      Lý Ngọc quay mặt, muốn để ý tới nàng, lại nhịn được cầu xin trong đáy mắt của nàng, đành phải mở miệng, bộ dáng hết sức khó chịu.

      Nhìn nuốt thức ăn mình chuẩn bị vào bụng, cái mũi Diệp Mộ Liễu chua xót, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống. Nhanh chóng cúi đầu, muốn cho nhìn ra sơ hở, nàng nghẹn ngào :

      “Ăn ngon ?”


      “Ăn ngon.”

      ra nào có tâm tình nă, giờ phút này những thức ăn trong miệng đều giống như sáp.

      Bởi vì muốn để cho nàng thất vọng, vẫn như cũ nhếch môi, miễn cưỡng cười.

      “Ăn ngon ăn nhiều chút.”

      Lý Ngọc yên lặng , lại nghe lời, đem tất cả đồ ăn nếm từng chút .

      Nhìn cực kì chăm chú, khóe môi Diệp Mộ Liễu từ từ nhếch lên nụ cười .

      “Lý Ngọc, cho ngươi.”

      “Cái gì vậy?”

      Thấy nàng từ trong túi đồ lấy ra túi tiền đưa cho mình, trong lòng Lý Ngọc có chút sáng tỏ, lại tỏ vẻ kinh ngạc :

      “Dù sao ta cũng sắp tiến cùng làm Hoàng phi, mấy thứ này cũng cần dùng nữa rồi. Chúng ta từng có đoạn tình cảm, coi như ta đưa cho ngươi lễ vật .”

      “Như vậy sao?”

      Có ích sao? Diệp Mộ Liễu, nàng muốn cho ta mọi chuyện của nàng, biết trong Hoàng cung những nơi cần chuẩn bị, tiền tiêu như nước sao?

      ràng nàng ôm quyết tâm phải chết cho nên mới làm như vậy ?

      Hành động vừa rồi của nàng quá hoàn mỹ, hoàn mỹ làm cho suýt chút nữa bị lừa. Cho tới hôm nay Lý Ngọc mới biết được, ra người biết dối, nếu khi muốn lừa gạt người khác càng dễ thực .”

      “Đủ rồi Liễu Nhi, cần phải giả vờ.”

      Nắm lấy bàn tay Diệp Mộ Liễu, Lý Ngọc muốn đem hết mọi chuyện từ đầu cho nàng lại cảm thấy ý thức của mình dần mơ hồ…

      Bóng dáng nương trước mắt giống như biến thành nhiều người, chen chúc lại chỗ. Đôi mắt nhắm lại, trong nháy mắt mất ý thức, trong lòng Lý Ngọc thầm nguyền rủa...

      Du Bạch đáng chết, vì sao nàng còn mua cả thuốc mê?


      Chương 60: Du đại nhân, ngươi dối trá!

      “Diệp tiểu thư, phải ngươi muốn ta cho ngươi ngày sao? Sao mới ban ngày ngươi tới rồi?”

      Nha môn trong huyện phủ, Du Bạch lười biếng nghiêng người dựa vào giường êm, mái tóc đen như mực xõa xuống, che ánh sáng trong mắt , nhưng ngăn được nụ cười vô lại nơi khóa môi của .

      “Du đại nhân, ai với ngươi, quá mức dối trá làm người khác cực kì chán ghét hay sao?”

      Giờ phút này tâm tình của Diệp Mộ Liếu cực kì tốt, cho nên chuyện cũng chút tình cảm.

      “Trong lòng ngươi muốn ra tới sớm chút, nhanh chóng về kinh báo cáo kết quả, vậy mà còn ở đây già mồm cãi láo. Du đại nhân, ngươi biết ngươi cực kì dối trá đấy!”

      (Chúc mừng tiểu Bạch của chúng ta đắc tội 2 ông bà hoàng, có lẽ sau này chỉnh thảm a, haha, thiệt đáng mong chờ)

      Sắc mặt Du Bạch khẽ biến, nụ cười nơi khóe môi dần dần biến mất.

      Biết nàng vì khổ sở mà phát tiết, có gì nấy. Nhưng trong lòng vẫn nhịn được mà tức giận.

      lúc sau mới ngượng ngừng cười cười:

      “Diệp tiểu thư đề cao hạ quan rồi. Đối với đánh giá của Diệp tiểu thư, hạ quan thẹn dám nhận.)

      “Bớt nhảm , chúng ta đến đây, ngươi chuẩn bị , chúng ta nhanh chóng lên đường.”


      để ý tới miệng lưỡi trơn tru của , Diệp Mộ Liễu nhướng mày, lạnh lùng :

      “Còn có, trước khi ta , nhất định phải nhìn thấy cha mẹ đứng trước mặt ta. Nếu … Du đại nhân cũng đừng trách ta thà làm ngọc vỡ cũng làm ngói lành!”

      “Nhanh như vậy?”

      Kinh ngạc nhìn nàng cái, trong lòng Du Bạch nhất thời hiểu .

      “Nhanh sao? Đêm dài lắm mộng, nhanh chút Du đại nhân mới có thể nhanh chóng có giấc ngủ yên ổn, phải sao?”

      Lạnh nhạt liếc cái, Diệp Mộ Liễu trào phùng cười .

      “Nhưng mà, Diệp tiểu thư có đạo lý.”

      “Bất quá, Diệp tiểu thư, ngươi quyết định sao? Mũi tên bắn dừng lại, lần này ngươi phải suy nghĩ kĩ càng.”

      “Du đại nhân, ngươi biết , ngươi chỉ dối trá mà còn cực kì lắm lời.”

      Liếc cái, Diệp Mộ Liễu kiên nhẫn :

      “Lời của bản tiểu thư, tứ mã nan truy. Ngươi mau thả người rồi chuẩn bị lên đường , vô nghĩa nhiều thế làm gì?”

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 61: Chúc mừng ngươi trở thành Hoàng hậu

      Đôi mắt Du Bạch sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp Mộ Liễu, thèm chớp mắt. lúc sau, nụ cười vô lại gương mặt mới đổi thành thần thái nghiêm trang, từng chữ:

      “Diệp tiểu thư, chúc mừng ngươi.”

      Ánh mắt Diệp Mộ Liễu tối lại, khóe môi nhếch lên nụ cười khổ.

      “Du đại nhân biết móc ta, ta có gì mà chúc mừng?”

      Theo ý , trở thành Hoàng phi là lựa chọn sáng suốt của nàng. Nhưng lại biết, nếu được, nàng thà tình nguyện chờ đợi bên cạnh Lý Ngọc, tuy trải qua cuộc sống nghèo khó, nhưng có tính kế cùng tranh đấu, có cuộc sống chỉ có lừa gạt.

      Rốt cuộc hôm nay Lý Ngọc cũng phụ mong đợi của nàng, quay trở lại.

      biết nhà nàng có biến cố, nhưng vẫn như cũ lựa chọn ở lại bên cạnh nàng, sợ bị liên lụy.

      với nàng: “Liễu Nhi, ta nghèo khổ cả đời, nàng chờ ta cho nàng hạnh phúc.”

      Nhưng cuối cùng, nàng có cách nào nhìn vùng dậy, có cách nào hưởng thụ phong quang và sủng ái của . Nhưng, như vậy là đủ rồi.

      Chỉ cần có tấm lòng này, đối với nàng như vậy là đủ rồi!

      (Ôi thần linh ơi, chí tình chí nghĩa đến thế là cùng, nẫu cả ruột gan ta – điển hình có ngược tự tìm ngược vậy)

      Ít nhất, phụ tình của bọn họ, khiến cho nàng cảm thấy mình nhìn nhầm người…

      Tình đích thức như vậy so với cái gì cũng mạnh hơn, phải sao?

      Lý Ngọc, có tình của chàng làm bạn, cho dù con đường đến Hoàng tuyền, ta cũng cảm thấy đơn nữa rồi…

      Chàng yên tâm, ta nhất định làm bí mật, liên lụy tới chàng, cũng liên lụy tới cha mẹ.

      Nếu có thể, chàng hãy quên ta, lần nữa tìm nương tốt, tiếp tục sống…

      “Diệp tiểu thư, chúc mừng ngươi thông qua khảo nghiệm của Thái hậu và Hoàng thượng, trở thành Hoàng hậu của Đông Thương quốc ta.”

      Thu hết biến hóa khó đoán gương mặt của Diệp Mộ Liễu Du Bạch biết, nhất định giờ phút này trong lòng nàng nhất định nhớ tới Hoàng thượng.

      Nhưng mà Diệp Mộ Liễu, nếu ngươi biết chân tướng việc, ngươi phản ứng như thế nào?

      Ánh mắt Du Bạch chớp nhìn nàng, sợ bỏ qua biểu tình nào gương mặt của nàng.

      “Ngươi cái gì?”

      Giờ phút này, vẻ mặt Diệp Mộ Liễu có chút đờ đẫn, khoảng chừng nén nhang, nàng mới phục hồi tinh thần.

      “Ý của Du đại nhân, ta hiểu!”

      “ Vẫn là để ai gia cho ngươi thôi ! ”



      Chương 62: ra nàng chỉ là trò cười

      Du Bạch muốn chuyện, phía sau truyền đến giọng của nương. Diệp Mộ Liễu theo tiếng nhìn lại, liếc mắt nhìn thấy nương phong thái yểu điệu, gương mặt tinh xảo, cười vui vẻ nhìn nàng.

      “Vi thần tham kiến Thái hậu nương nương.”

      Du Bạch lườm lườm Diệp Mộ Liễu, ý bảo nàng học theo hành lễ. Nhưng Diệp Mộ Liễu bị tình hình trước mặt dọa cho sợ ngây người, làm sao có thể thấy được ám hiệu của .

      Thấy vậy, Thái hậu nhíu mày, gương mặt tinh xảo lên chút vui. Sau đó lại như có việc gì, cười :

      “ Thái hậu ? ”

      Nhìn nương phong hoa tuyệt đại trước mặt, trong lòng Diệp Mộ Liễu cực kì nghi hoặc, quay đầu nhìn về phía Du Bạch, nhíu mày hỏi :

      “ Du đại nhân, ta nghĩ ta hồ đồ rồi. Ngươi có thể cho ta biết, đây là diễn trò sao ? ”

      “Vẫn là để ai gia !”

      Nhìn vẻ mặt khó xử của Du Bạch, Thái hậu mỉm cười, từ từ :

      “ Diệp nương, như ngươi thấy đấy. Ai gia chính là đương kim Thái hậu, mà con ta, chính là đương kim Hoàng thượng, để ý tới ngươi đấy. Muốn ngươi làm Hoàng hậu của . Nhưng mà chuyện liên quan đến ngôi vị Hoàng hậu của quốc gia, chọn người làm mẫu nghi thiên hạ, ai gia xem thường. ”

      “ Cho nên, ta cùng Hoàng thượng đánh cược, cố ý bày ra việc này. Ai gia hứa với Hoàng thượng, chỉ cần ngươi có thể thông qua khảo nghiệm, đồng ý lập ngươi làm Hoàng hậu. tại, chúc mừng ngươi, Diệp nương, ngươi thuận lợi thông qua khảo nghiệm của chúng ta rồi ! ”

      Có gì đó trong lòng Diệp Mộ Liễu dần sáng tỏ. Lòng nàng dần dần lạnh xuống, trong lòng vẫn có chút mong đợi như cũ.

      “ Thái hậu nương nương có lẽ sai rồi, ta và Hoàng thượng vốn quen biết, làm sao có thể… ”

      Diệp Mộ Liễu dám thêm điều gì, nếu giống như nàng nghĩ, như vậy, nàng là cái gì ?

      Nàng tính là cái gì ?

      Nàng ở trong mắt bọn họ là món đồ chơi, là trò cười !

      Bọn họ đùa giỡn nàng trong tay, cho đẹp là khảo nghiệm chân tình !

      , hẳn là như vậy!

      Nhất định thể như vậy…

      Lý Ngọc, chàng được để ta thất vọng !

      Chàng ngàn vạn lần được để ta thất vọng…..


      Thu hết biểu tình của nàng vào đáy mắt, Thái hậu thỏa mãn cười, đáy mắt nhanh chóng lóe sáng.

      thực tế, Diệp tiểu thư chỉ quen biết Hoàng thượng, mà còn sớm định chung thân với . Bởi vì Lý Ngọc là đương kim Hoàng thượng ! ”


      Thành lũy trong lòng Diệp Mộ Liễu lung lay sắp đổ, khắc sau ầm ầm sập đổ.

      chút hy vọng trong lòng tan thành mây khói, đáy lòng dâng lên nỗi đau khắc cốt, đau như bị cắn vào da thịt.

      Nhắm mắt, giọt nước mắt từ từ chảy xuống…

      Ha ha, ra nàng lại là trò cười!

      Tấm lòng của nàng, chân tình của nàng, lại là cái đích để cho bọn họ đùa giỡn.

      Lý Ngọc, vì sao lại đối với ta như vậy ?

      Vì cái gì lại đùa giỡn với ta như vậy ?

      ra, ba năm trước ta hy sinh quên mình, xả thân ôm ngươi nhảy xuống vách núi đen vẫn đủ cho ngươi tin tưởng sao ?

      ra, ta giao mạng của mình, giao hết trong sạch của mình, ở trong mắt các ngươi lại là tùy tiện hay sao ?

      ra, ta chờ đợi ba năm, bất quá chỉ là trò cười thôi sao ?

      Lý Ngọc, nếu như thế này, ta tình nguyện ngươi quay lại tìm ta.

      Ta tình nguyện ngươi ở trong lòng ta vẫn là Lý Ngọc ban đầu…

      “ Hoàng hậu nương nương… ”



      Thu hết bị thương của Diệp Mộ Liễu vào trong mắt, trong lòng Du Bạch cảm thấy đành lòng. Giờ phút này, trong lòng sinh ra cảm giác muốn ôm nàng vào lòng.

      Hai tay nắm chặt thành quyền, Du Bạch cố gắng kiềm chế kích thích trong lòng. biết, người có thể đứng bên cạnh nương này, phải là !

      “Du đại nhân, ngươi sai rồi. Ta bất quá chỉ là con huyện lệnh nho , có tài đức gì để trở thành Hoàng hậu Đông Thương quốc ? ”

      Quay đầu nhìn Du Bạch, gương mặt Diệp Mộ Liễu lên nụ cười khác thường, thấy Du Bạch trong lòng lại trầm xuống.

      “ Liễu Nhi… ”

      Rèm cửa phía sau Thái hậu bị người nhàng xốc lên. bóng dáng màu vàng cao lớn xuất trong tầm mắt mọi người, khí thế uy nghiêm, tôn quý.

      Gương mặt quên thuộc, dáng người cao ngất, tõ tàng là gương mặt luôn quấy nhiễu giấc mông của nàng, nhưng giờ khắc này Diệp Mộ Liễu lại cảm nhận được, bất quá chỉ thay đổi trang phục người, nhưng nam tử trước mặt lại làm cho nàng cảm thấy xa lạ và sợ hãi…

      ra ngươi trúng thuốc mê của ta ? ”

      Khóe môi nhếch lên nụ cười trào phùng, từ đáy mắt Diệp Mộ Liễu làm cho người ta tan nát cõi lòng…

      “ Hoàng hậu nương nương, người hiểu lầm rồi, là vi thần giải thuốc mê cho Hoàng thượng. ”

      Nghe vậy, Du Bạch lại vội càng cười cười giải thích.

      Diệp Mộ Liễu lộ ra vẻ mặt ra là thế. Cúi đầu, hành lễ với Lý Ngọc, thanh của Diệp Mộ Liễu nghe qua bình tĩnh gợn sóng, giống như cục diện đáng buồn cười.

      “ Dân nữ Diệp Mộ Liễu tham kiến Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế. ”

      “ Liễu Nhi, nàng nghe ta … ”


      Biết nàng khổ sở, tức giận, nhưng Lý Ngọc nghĩ tới phản ứng của nàng lại kịch liệt như vậy. Đáy mắt nàng đau thương cùng với khóe môi quét xuống vòng cung trào phùng, đâm vào đôi mắt và trái tim nàng.

      “ Hoàng thượng cứ đừng ngại, dân nữ chăm chú lắng nghe. ”

      câu cắt ngang lời của , biểu của Diệp Mộ Liễu vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng lại làm cho trong lòng Lý Ngọc trầm xuống.

      Liễu Nhi, ta biết nàng cực kì thương tâm, rất đau khổ. Nhưng mà, cần dùng giọng điệu này chuyện với ra. Nàng như vậy, làm Trẫm cảm thấy xa lạ, hết sức sợ hãi.

      “ Liễu Nhi, được vô lễ. ”

      Phía sau Lý Ngọc, Diệp lão gia và Diệp phu nhân nắm tay nhau bước ra, lo lắng nhìn con , Diệp Minh Đường lớn tiếng quát.

      “ Có lỗi với Hoàng thượng, Thái hậu nương nương. Từ Liễu Nhi ở quê lớn lên, tính tình thẳng thắn… ”

      có gì. ”

      Lắc lắc đầu, Lý Ngọc nhanh chóng đến gần Diệp Mộ Liễu.

      “Liễu Nhi, xin lỗi. Ta biết như vậy công bằng với nàng, nhưng mà… ”

      Thân thể Diệp Mộ Liễu run lên, theo bản năng lùi ra phía sau mấy bước, nhìn sắc mặt vợ chồng Diệp Minh Đường, trắng như tờ giấy.

      Nếu vừa rồi nàng còn có thể dựa vào ngang ngược mà kiên trì. Nhưng giờ phút này nàng cảm nhận được, nàng sắp chống đỡ được nữa….

      “ Cha, mẹ, lẽ chuyện này hai người cũng biết sao ? ”

      ra cả thế giới này đều biết, chỉ có mình nàng là chẳng biết gì.

      ra cuối cùng, chỉ có mình nàng đóng hồi kịch này. Nàng là tôm tép nhãi nhép, mà bọn họ ngồi dưới đài xem…

      , Liễu Nhi, nàng hiểu lầm rồi. Ban đầu Diệp đại nhân biết, mãi đến lúc nãy họ mới biết được chân tướng việc. ”



      Chương 63: Thiên tử phạm pháp, xử như thứ dân.

      Diệp Minh Đường hiểu con mình, biết giờ phút này nàng nghĩ cái gì, vì thế lại dùng lời thề xon sắt làm chứng :

      “ Đúng vậy, Liễu Nhi, Hoàng thượng sai. Cha và mẹ con biết chuyện này. ”

      “ Cha…mẹ… ”

      Nhìn sắc mặt lo lắng của cha mẹ, trong lòng Diệp Mộ Liễu đau xót. Lỗ hổng nơi đáy lòng khép lại chút nhưng trong giọng lại bao hàm chút phức tạp.

      Giờ phút này Diệp Minh Đường hiểu cách nghĩ của nàng. Bất đắc dĩ thở dài hơi, ngậm miệng gì, ánh mắt nhìn Diệp Mộ Liễu mang theo kiên định.

      Phảng phất như bàn đá, làm cho lòng nàng dẫn bình tĩnh lại.

      “ Liễu Nhi, xin lỗi. Ta biết chuyện này làm cho nàng đau lòng, biết biện pháp này của ta làm cho trái tim nàng lạnh giá. Nhưng việc liên quan đến ngôi vị Hoàng hậu, ta phải có câu trả lời thỏa đáng cho Mẫu hậu, phải để cho thần tử trong triều tâm phục khẩu phục. Cho nên… ”

      Nhìn sắc mặt Diệp Mộ Liễu dần dần bình tĩnh lại, trong lòng Lý Ngọc hiểu sao càng hoảng loạn hơn.

      cảm giác tốt ở trong lòng trỗi lên. Theo bản năng nắm chặt cánh tay Diệp Mộ Liễu, có nhưu vậy mới có thể nắm chặt nàng trong lòng bàn tay….

      xin lỗi, đừng giận có được khôn. Liễu Nhi, theo ta hồi cung, làm Hoàng hậu của ta. Từ nay về sau cũng đâu nữa, nàng muốn trừng phạt Trẫm như thế nào, Trẫm đều cam tâm tình nguyện. Trẫm dùng cả đời để bồi thường cho nàng ! ”

      “ Hoàng thượng ! ”

      Nghe vậy, Thái hậu nhíu mày, ánh mắt nhìn về Diệp Mộ Liễu thêm mấy phần rét lạnh.

      “ Hoàng thượng, người như vậy là muốn làm Diệp nương giảm thọ hay sao ? ”


      “ Mẫu hậu, lời của nhi thần là xuất phát từ đáy lòng. Trong lòng nhi thần ngay thẳng, câu gạt người. ”

      Biết Thái hậu nhắc nhở nên chú ý tới thân phận của mình. Nhưng giờ phút này Lý Ngọc lại rất cố chấp. Từ lúc nhìn thấy bình tĩnh khác thường cuả Diệp Mộ Liễu, cảm thấy được mưa gió bão táp sắp tới.

      sao dám tiếp tục lấy tương lai của nàng và làm tiền cược.

      “Chuyện này sau, vốn người sai là chúng ta. Tục ngữ : Thiên tử phạm pháp xử như thứ dân. Chẳng lẽ Trẫm làm sai lại giải thích sao ? ”



      Chương 64: Là buông tay hay là tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cuộc.

      Nghe vậy, Thái hậu rũ mắt gì thêm nhưng khóe môi lại quét xuống nụ cười lạnh dễ phát .

      Lúc này Lý Ngọc mới quay đầu, nhìn Diệp Mộ Liễu chân thành :


      “Liễu Nhi, về chuyện này, tuy Trẫm lừa gạt nàng, nhưng Trẫm đối với nàng là lòng, có trời đất làm gương, nhật nguyệt làm chứng. Cho nên, mong nàng tha thứ cho Trẫm, có được ?”

      biết Hoàng thượng dùng thân phận Lý Ngọc chuyện hay là vẫn dùng thân phận Long Ngự Thiên của Hoàng thượng để chuyện với dân nữ?”

      Gương mặt kia của Lý Ngọc làm cho người ta cảm động, suýt chút nữa Diệp Mộ Liễu mềm lòng. Nhưng khi nàng nâng mắt nhìn thấy khóa môi trào phúng của Thái hậu, từng chuyện cũ ở trong đầu nàng lên.

      Mới vừa rồi, ngay lúc nàng tính toán từ biệt với . nam tử này vẫn diễn trò rất tốt. ra nửa tháng nay, biểu của lúc ở trước mặt nàng đều là giả.

      mang theo lớp mặt nạ, nhìn nàng khóc, nhìn nàng cười, nhìn nàng vì mà phiền não. Nàng giống như kẻ ngu, ở trước mặt làm trò cười cho thiên hạ.

      Vẫn cho rằng thời gian bọn họ ở chung lâu, nhưng nàng có thể hiểu .

      Cho tới bây giờ, Diệp Mộ Liễu mới bỗng nhiên hiểu ra, nàng căn bản biết gì về nam tử trước mắt này.

      Hoặc là ba năm qua bất quá người nàng chỉ là ảo tưởng trong đầu nàng, là bóng dáng trong lòng nàng mà thôi!

      tại, nàng vì khờ dại ba năm trước mà trả giá nhiều.

      phải thể thỏa hiệp, phải là thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục!

      Đến bây giờ, Diệp Mộ Liễu đều hiểu, nàng vẫn như cũ.

      Nhưng sau khi biết lừa gạt nàng, nàng vẫn tiếp tục .

      Nhưng mà muốn dùng hoàng quyền ép nàng ở lại bên cạnh , hoặc ép nàng dùng chút tình còn sót lại trong lòng để nuốt xuống khẩu khí này, nàng cam lòng, cam lòng.

      phải biết nếu mình chỉ cần lùi bước là có được cả bầu trời rộng lớn. Như cùng sát cánh bên nhau, trở thành vợ của , Hoàng hậu của , hưởng phong quang và vinh quang vô tận…

      Nhưng nếu vậy, nàng vui vẻ sao?

      Nếu ở cùng với , lại đâm mũi tên vào tôn nghiêm của chính mình, đâm vào tấm lòng chân thành của mình. Diệp Mộ Liễu biết, cuối cùng đời, trong lòng nàng xóa đực bóng ma đó.

      Loại bóng ma này, ở trong giấc mộng của nàng hành hạ nàng. Để cho lòng nàng vết nứt, vĩnh viễn thể vá lại…

      “Có gì khác nhau sao? Liễu Nhi. Lý Ngọc và Long Ngự Thiên đều là người nàng , là nam tử nàng, có gì khác nhau sao?’

      Nhìn biến hóa khó đoán gương mặt Diệp Mộ Liễu, lòng Lý Ngọc từng chút trầm xuống, trầm xuống…

      Chưa từng có giây phút nào hội hận như bây giờ!

      Cho dù lúc còn là thiếu niên, trong lần chống lại Hoàng thúc của , trong lòng vẫn chưa từng có hai chữ hối hận.

      Nhưng giờ phút này, rất sợ.

      hối hận.

      Cho tới bây giờ, tình nguyện chống đối với Mẫu hậu, cũng thỏa hiệp, dùng kiểm nghiệm chân tình để lừa gạt nàng.

      Ba năm trước nàng lấy thân cứu , lấy thân báo đáp . ba năm qua nàng yên lặng chờ . Nếu điều đó tính là gì, vậy còn có gì có thể chứng minh được chân tình đích thực thế gian này?

      “Với ta mà là khác nhau!”

      Thu hết hối hận của Lý Ngọc vào trong mắt, Diệp Mộ Liễu thở hơi, thản nhiên :

      “Ta là Lý Ngọc ba năm trước đồng sinh cộng tử với ta mà phải là Long Ngự Thiên lừa gạt ta như tại.”

      Thân thể run lên, khóe môi Lý Ngọc quét xuống vòng cung khổ sở, ý cười chút cũng đạt tới đáy mắt.

      “Nếu như vậy, vậy Liễu Nhi, ta dùng thân phận Lý Ngọc với nàng. Giờ khắc này, ta chỉ là Lý Ngọc mà nàng , giữa chúng ta là ngang hàng.”


      Chỉ cần tại nàng còn Lý Ngọc, với ta mà , là hạnh phúc quá x xỉ rồi!

      Liễu Nhi, đây là nghiệt do ta tạo thành, ta từng chút, từng chút bồi thường cho nàng, cho đến khi nàng tha thứ cho ta…

      tại nàng chỉ thích Lý Ngọc cũng sao cả. Ta dùng tấm lòng của ta để cảm hóa nàng, cho đến ngày nàng cũng Long Ngự Thiên.

      “Lời ấy của Hoàng thượng là sao?”

      Khiêu khích nhìn Lý Ngọc, trong mắt Diệp Mộ Liễu lóe sáng.

      “Liễu Nhi…”

      Ta sư làm tổn thương nàng sâu đậm như vậy sao? Cho nên nàng ngay cả chuyện này nàng cũng chịu tin ta sao?

      “Ta lấy danh dự của quân chủ Đông Thương quốc thề, những lời này của ta là lòng.”

      “Như vậy, bất cứ hôm nay ta gì, làm gì, người trách tội ta, cũng làm kiên kuyj tới cha mẹ ta đúng ?”

      Nheo mắt, lúm đồng tiền gương mặt Diệp Mộ Liễu so với hoa còn sáng hơn. Ánh sáng nơi đáy mắt như như .

      “Cái này…”

      Chần chờ chút, Lý Ngọc cảnh giác nhìn thoáng qua Diệp Mộ Liễu.


      “Xem ra, cái mà Hoàng thượng gọi là chân thành cùng với thành ý bất quá cũng chỉ có vậy!”

      Thấy vậy, Diệp Mộ Liễu hừ lạnh tiếng, cười châm chọc.

      Biết nàng kích chính mình, nhưng giờ phút này Lý Ngọc chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ tự biết. Gật gật đầu, son sắt thề.

      !”

      “Như vậy tốt, xem ra quả nhiên Hoàng thượng là minh quân a!”

      Từ bên hông gỡ xuống miếng ngọc bội hình phương ba năm qu chư từng dời khỏi người tấc đưa cho Lý Ngọc, Diệp Mộ Liễu rũ mắt :

      “Lý Ngọc, đây là ngọc bội lúc trước ngươi tặng ta. Bây giờ ta trả lại cho ngươi. Từ nay về sau, chúng ta còn chút quan hệ, ngươi đường dương quan của người, ta cầu độc mộc của ta, hy vọng chúng ta gặp lại!”

      “Liễu Nhi…”

      Lý Ngọc biến sắc, trong lòng như có ngàn vạn kim châm đâm xuống, đau thể nào thở nổi.

      Hít sâu hơi, theo bản năng chống vào chiếc ghế bên cạnh, có như vậy mới có sức để kiên trì…

      “Ta biết bây giờ nàng còn tức giận. Nhưng ngọc bội này, từ lúc ta giao ra, ta nghĩ lấy lại. Cho nên, dù nàng muốn, nàng có thể ném nó , ta tuyệt đối nhận lại.”

      Lời vừa ra, Thái hậu và Du Bạch đều biến sắc: “Hoàng thượng…”

      “Như vậy sao?”

      Diệp Mộ Liễu cho là đúng, xoay ngọc bội lên trung, cười đùa :

      “Du đại nhân, ngươi và ta có quen biết nhau chút, ngọc bội này ta tặng cho ngươi vậy.”

      Dứt lời liền xoay người rời .

      Du Bạch cười khổ, lại dám ném ngọc bội xuống đất, đành vươn tay tiếp nhận ngọc bội…

      “Liễu Nhi, nàng muốn đâu?”

      Thấy nàng , Lý Ngọc đưa tay túm chặt cổ tay nàng, sắc mặt hoảng sợ.

      “Ta muốn đâu có liên quan gì đến ngươi sao?”

      Thản nhiên liếc cái, thanh của Diệp Mộ Liễu nhưng tảng băng ngàn năm, lạnh đến thấu xương.


      Chương 65: Cho dù nàng hận ta, ta cũng buông tay

      “Liễu Nhi, cần , ta cho phép nàng !”

      Trong lòng Lý Ngọc vừa kinh hoàng vừa hoảng sợ, quýnh lên, giọng tự chủ mà mang theo mấy phần mệnh lệnh.

      Nhưng rơi vào lỗ tai Diệp Mộ Liễu lại làm cho sắc mặt nàng thay đổi.

      Nheo mắt, con ngươi đen bóng của nàng mang theo mấy phần lạnh lẽo. Khóe môi tươi cười trào phúng, lại có mấy phần làm cho người ta cảm thấy thê lương.

      “Tránh ra!”

      “Ta cho phép!”

      sợ, nhường đường, còn cách nào nối duyên lại với nàng.

      “Lý Ngọc, đừng để cho ta hận ngươi!”

      Thở dài hơi, đáy mắt Diệp Mộ Liễu lóe lên ánh sáng thâm thúy, phúc tạp.

      “Cho dù nàng có hận ta, ta cũng tuyệt đối để nàng .”

      Đưa tay ôm lấy nàng, tay ôm nàng vào lòng, thanh của Lý Ngọc mang theo mấy phần hèn mọn cầu xin.

      “Liễu Nhi, đừng rời khỏi ta...”

      Hận có nghĩa là , sợ nàng hận . sợ nhất nàng với :

      “Lý Ngọc, ta hận ngươi!”

      Như vậy, ngay cả cơ hội đều có.

      “Lý Ngọc, ta lần nữa, buông tay.”

      Hung hăng đẩy ra, lại thoát khỏi kiềm chế của , lồng ngực nàng phập phồng, hiển nhiên là cố kìm nén tức giận trong lòng.

      “Ta ...”

      Chữ vừa mới ra, trong phòng lại vang lên cái tát ràng.

      Cái tát này làm cho mọi người trong phòng sợ ngây người, cũng bao gồm cả bản thân Diệp Mộ Liễu.

      ra lúc cái tát vung ra, nàng có chút do dự. Nhưng cuối cùng nàng vẫn nhắm mắt, hung hăng vung lên.

      Lý Ngọc, nếu cái tát này có thể giảm bớt áy náy trong lòng chàng, có thể làm cho chàng hết hy vọng mà , nếm phải có lẽ phải là là chuyện tốt...

      Cho dù chàng có hận ta, ta cũng nhận.

      Giữa chúng ta, coi như huề nhau...

      “ Lý Ngọc, sau cái tát này, ân oán giữa chúng ta, xóa bỏ, hy vọng ngươi lời giữ lời, cần gây khó dễ với cha mẹ ta ! ”

      Nhìn má sưng đỏ, trong lòng nàng đau xót, thừa dịp đờ đẫn mà thoát khỏi tay , xoay người vội vàng chạy .

      “ Liễu Nhi… ”

      Lúc này Lý Ngọc mới hồi phục tinh thần, theo bản năng muốn đuổi theo.

      cho phép đuổi theo, nếu , ta chết cho ngươi xem ! ”

      Thấy vậy, Diệp Mộ Liễu quăng lại câu đầy kiên quyết mà ngoan độc, làm cho Lý Ngọc định bước, rốt cuộc dám bước thêm nửa bước…

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 66: Trở lại rừng đào cũ

      Diệp Mộ Liễu chạy đường, bên tai chỉ có tiếng gió gào rít, nước mắt hai bên má ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt nhưng nàng hoàn toàn biết, chỉ hoảng hốt bỏ chạy…

      Bất tri bất giác, Diệp Mộ Liễu phát mình chạy tới rừng đào.

      Lúc này là tháng bảy, hoa đào thưa thớt, chỉ còn lại những cây đào xanh tốt, dáng người kiêu ngạo đón gió thổi tới.

      Thiên nhiên lừa dối người, nhưng cảnh còn người mất.

      Cây Thương Long cổ thụ, dòng suối xanh vờn quanh, làm cho nước mắt Diệp Mộ Liễu trong nháy mắt nhịn được mà trào ra...

      Rừng đào này, ba năm trước kể từ khi chia tay với , nàng còn tới nữa.

      phải là muốn đến mà là dám đến, sợ vừa nhìn tới nhìn vật nhớ người.

      Trước đó mấy ngày, rốt cuộc vẫn trở lại. Nàng vẫn nghĩ đưa trở lại chỗ cũ này.

      Ai biết, trong đêm, tất cả đều thay đổi.

      là Hoàng thượng của Đông Thương quốc, là tên sắc quỷ, hôn quân trong miệng nàng ba năm qua.

      Buồn cười ba năm tương tư của nàng, ba năm chung tình, kết quả mới biết, toàn bộ đều là mưu.

      Bây giờ nghĩ lại, ba năm trước biết nàng là con quan huyện được khâm điểm thị tẩm. Vậy mà có thể bình tĩnh giấu nàng hết sức kín đáo.

      Nàng cho rằng nàng gặp được duyên phận của mình, kết quả chỉ là trò cười mà thôi.

      Lý Ngọc ơi Lý Ngọc, nghĩ tới chàng lại nhẫn tâm như vậy...

      Sắc trời dần dần tối.

      núi, ánh nắng chiều ta dần buông xuống. Ánh sáng rực rỡ nhuộm cả vòm trời, xinh đẹp lóa mắt.

      Diệp Mộ Liễu lau khô nước mắt, lảo đảo xuống núi...



      Chương 67: Ở Hạnh Hoa thôn gặp được nghiệt tử y

      Ngoại ô huyện Thanh giang, bên trong rừng trúc tối đen, dòng suối bao quanh.

      cây cờ tung bay theo gió, lên ba chữ to “Hạnh hoa thôn”.

      Trong lòng Diệp Mộ Liễu vừa động, từ từ vào trong quán, hô tiếng với ông chủ quán:

      “Ông chủ, cho ta vò rượu.”

      Kiến trúc quán rượu, đồ đạc trong phòng đều từ trúc tạo thành, đưa mắt nhìn, bàn trúc, ghế trúc, cửa sổ trúc, thậm chí cả chén uống rượu đều được chế biến từ trúc.

      Chỉ là rượu thanh u lịch , tao nhã, ngay cả người tới uống rượu từng tốp ba tốp năm đều hết sức tùy ý, hoặc vừa uống vừa hát, hoặc tiệc rượu với bạn bè. ai chú ý tới Diệp Mộ Liễu thất thần.

      “Khách quan, rượu của ngươi.” Ông chủ quán rượu đem vò rượu ngon được chôn trong đất, sau đó rót vào ly rượu được làm từ trúc,
      Diệp Mộ Liễu cầm ly rượu khẽ nhấp ngụm, lông mày nhíu lại nhất thời giãn ra.

      “Ông chủ, đây là rượu gì mà lại có mùi ngọt lành, thơm mát như vậy?”

      “Đây là rượu ủ từ hoa quế và hoa lê, do hoa quế và hoa lê cùng với nước tuyết hợp lại, ủ mà có, chôn dưới đất ba năm mới lấy ra. Rượu ngọt ít cay nồng, hương vị dài lâu, cho vài miệng có mùi vị thơm. Đây là loại rượu thích hợp nhất với nương để uống.”

      Ông chủ quán xoay người muốn rời , nhưng vì câu hỏi của Diệp Mộ Liễu mà dừng bước, nhìn thấy sắc mặt Diệp Mộ Liễu có chút thống khổ, ông chủ cười câu.

      “Nhưng mà nương, rượu ngọt nhưng cuối cùng vẫn hại tới thân thể, cho nên uống chút là tốt rồi.”

      Đáy mắt Diệp Mộ Liễu tốt lại, sau đó bình tĩnh gật đầu cười :

      “Ta biết , cảm ơn ông chủ.”

      Dứt lời, đôi mắt đen rũ xuống, ngửa đầu uống sạch ly rượu ngon.

      Thấy vậy, ông chủ cũng nhiều, chỉ lắc đầu, thở hơi, rồi xoay người rời .

      Diệp Mộ Liễu uống từng ly từng ly , bao lâu, vò rượu ủ hoa lê hoa quế bị uống đến đáy.

      Nhưng nàng vẫn cảm thấy chưa đủ, lại hô:

      “Ông chủ, lấy rượu ủ hoa... quế... hoa lê... thêm vò nữa.”

      Ông chủ nhíu mày, có chút chần chờ. lúc sau, vẫn quyết định ôm vò rượu đến, đặt bàn Diệp Mộ Liễu.

      nương...”

      Ông chủ định mở miệng , phía sau lại truyền đến giọng trầm thấp mà lười biếng của nam tử.

      “Ông chủ, cho chúng ta hai vò Trúc Diệp Thanh.”

      Thấy có người đến cửa, ông chủ cũng kiên quyết nhiều nữa, tiến lên trả lời. Diệp Mộ Liễu theo tiếng nhìn lại, liếc mắt lại nhìn thấy đôi mắt mênh mông, mát lạnh như ánh trăng, con ngươi đen mang theo mấy phần ngạo mạn.

      “Rượu uống vào lòng buồn lại càng buồn hơn. Tống huynh, hôm nay phải muốn mượn rượu giải sầu hay sao?”

      Nam tử áo tím, hai mắt hẹp dài, khóe mắt xếch, mái tóc dài chạm tới vai, phối cùng mày kiếm môi mỏng, nhìn nam tử đó, chỉ cần mím môi cười chút thôi, lại giống như đóa hoa đầu mùa xuân nở rộ, muốn quyến rũ bao nhiêu quyến rũ bấy nhiêu.

      Giờ phút này chuyện cùng với nam tử áo xanh bên cạnh, Diệp Mộ Liễu sinh ra ảo giác hiểu nổi, giống như con ngươi đen bóng của sáng quắc nhìn nàng.

      Nam tử áo tím này, lúc giơ tay nhấc chân phong lưu bừa bãi, hai chữ “ nghiệt” đủ để hình dùng .

      Mở to mắt, dám đối diện với con ngươi đen như mực, giống như mạch nước ngầm khởi động, trực giác của Diệp Mộ Liễu cho nàng biết, nghiệt như vậy vẫn ít trêu chọc tốt hơn.

      Rượu, ly đến ly được rót xuống.

      Trong lòng nóng rát, biết say rượu làm thiêu đốt lòng người hay là làm tan nát cõi lòng tổn thương người nữa?

      Chuyện cũ trước kia từ trong ly rượu ngon và tinh khiết từ từ ùa về. Lúc này Diệp Mộ Liễu mới phát , ra kí ức của bọn họ ít đến thảm thương...

      Nhưng mỗi việc, mỗi cảnh tượng, cho dù cái mỉm cười của , cái ngoái đầu, nhíu mày đều khắc sâu trong lòng nàng, trong đầu nàng.

      Giờ phút này, mỗi ngụm rượu rót vào họng lại nhớ tới mỗi lời nụ cười, lòng nàng đau đến huyết nhục mơ hồ, đau như rút hết sức lực trong người nàng, đau đến thể thở được...

      ra cố nhân có rượu say người lại say, ra là cảm giác này.

      ra đúng như nam tử áo tím kia , rượu vào lòng buồn lại càng buồn hơn, đúng là lời xuất phát từ đáy lòng.

      “Lý Ngọc... Lý Ngọc...”

      Vì cái gì cố gắng hết súc nhưng ta vẫn quên được chàng?
      Quên được tốt đẹp của chàng, cũng quên được những gì chàng lừa gạt. Chàng như cắm vào ngực ta thanh kiếm sắc, kéo ra, cũng giữ được...

      “Ông chủ, rượu... cho ta rượu!”

      Chén rượu ngon lại thấy đáy, vò rượu cũng bị dốc ngược lên trời. Diệp Mộ Liễu như tên nghiện rượu, hô lớn.

      “Ông chủ, cho ta vò rượu nữa.”

      xin lỗi nương, chúng ta sắp đóng cửa rồi.”
      Nhìn hai mắt Diệp Mộ Liễu mơ hồ, đáy mắt có tơ máu

      “Đóng cửa sao?”

      Diệp Mộ Liễu thất vọng thở dài hơi, lảo đảo đứng dậy, đôi mắt lờ mờ mông lung :

      “Vậy tính tiền .”

      Nhìn thấy sắc mặt nàng đau khổ, ràng say nhưng vẫn như vũ khóc nháo, cho thấy là người giỏi uống rượu. Ông chủ quán rượu khỏi tiếc hận thở dài.



      Chương 68: phải ta muốn quỵt tiền

      Chuyện này có thể hiểu, người thất tình dù là đàn ông hay phụ nữ, đều mượu rượu giải sầu.

      Càng bĩnh tĩnh như thường chỉ buồn lại càng buồn...

      Tim như vỡ nát, mấy thứ rượu này cho dù ngon nhưng sao có thể lấp đầy.

      Chỉ là biết tên nào có mắt tròng lại cần nương tốt như vậy, để cho nàng đơn đau khổ...

      “Cảm ơn, hai lạng bạc.”

      Thở dài hơi, ánh mắt ông chủ quán rượu nhìn về phía Diệp Mộ Liễu thêm mấy phần thương tiếc.

      “...”

      Diệp Mộ Liễu cúi đầu tìm túi tiền của mình, sau khi tìm khắp người cũng thấy đâu.

      Sắc mặt thay đổi, bỗng dưng lóe sáng, lúc này Diệp Mộ Liễu mới nhớ vào ban ngày mình đưa túi tiền cho Lý Ngọc.

      Khi đó vẫn nghĩ nghèo túng, sơ nàng rồi bị nghèo đói dày vò, sợ xu dính túi, có chỗ dung thân.

      là buồn cười, quả nàng là người đần độn.

      làm sao có thể là tên thư sinh nghèo túng? ràng là người giàu có nhất, quyền thế nhất, vinh quang nhất đời này. chưởng càn , lời sập đổ thiên hạ, hời có thể làm đất nước phồn thịnh, lời có thể chấn an thiên hạ.

      Mà nàng, lại ngốc đến nỗi lo lắng vì , đau lòng vì ...

      Diệp Mộ Liễu ơi Diệp Mộ Liễu, ngươi mới là tên ngốc hơn kém, ngốc tới cực điểm, ngốc đến nỗi cả người và thần đều tức giận.

      Khóe môi quét xuốn nụ cười trào phúng, ánh mắt của Diệp Mộ Liễu đầy xin lỗi nhìn về ông chủ quán rượu.

      “Ông chủ, xin lỗi... ta quên mang theo bạc rồi...”

      Ông chủ quán rượu ngẩn ra, nghĩ tới nương xinh đẹp trẻ tuổi trước mắt mình lại là tên ăn quỵt.

      Trong lúc này, khí lâm vào xấu hổ. Lúc này Diệp Mộ Liễu hận thể tìm được cái lỗ để chui xuống, trong phòng đột nhiên vang đến thanh sáng như ánh trăng.

      “Ông chủ, tiền của nương này do tại hạ thay nàng trả có được ?”

      “Chuyện này làm sao biết xấu hổ như vậy...”

      Diệp Mộ Liễu theo tiếng nhìn lại, phát thanh phát ra từ chỗ nam tử xin đẹp áo tìm và áo thanh. Người chuyện phải là nam tử nghiệt vừa rồi đánh gá mình mà ngược lại là nam tử áo xanh tướng mạo lích ự tuấn lãng.


      cần làm phiền hai vị công tử này...”

      Chương 69: Chúng ta quen biết sao?

      Mặc dù hai mắt Diệp Mộ Liễu say lờ mờ, nhưng giác quan thứ sáu của con lại phản ứng, hai nam tử trước mặt tốt nhất nàng nên trêu chọc vào.

      Vì vậy, nàng theo bản năng lắc đầu, từ chối lời đề nghị của nam tử áo đen.

      “Vậy nương có cách nào tốt hơn sao?”

      Nam tử áo tìm thả lỏng cơ thể dựa vào ghế trúc đằng sau, thần thái toát ra vẻ lười biếng, con ngươi đen bên trong đôi mắt xếch như ngôi sao sáng trong trẻo mà lạnh lùng trong đêm tối.

      “Ông chủ quán làm ăn buôn bán , ngươi cũng thể biết xấu hổ để cho người ta làm ăn lỗ vốn đúng ?”

      Diệp Mộ Liễu rũ xuống đôi lông mi đen dài, che dấu phong ba nổi lên trong mắt. Mím môi nghĩ, cảm thấy bản thân có vật nào dùng được, ngay cả miếng ngọc bôi đeo bên người ba năm hôm nay cũng bị nàng tự tay ném xuống.

      Giờ phút này, ngay cả nàng muốn dùng thứ gì đó trả tiền rượu cũng có khả năng.

      Biết sai, nhưng nàng thích người gây như . Giống như ở trước mặt , tâm tư của nàng đều có chỗ nào che giấu.

      Nâng mắt đón nhận ánh mắt tỏa ra mát lạnh mang theo mấy phần trào phùng của nam tử áo tím, Diệp Mộ Liễu nhịn được cảm thấy ớn lạnh.

      Nam tử này đáng sợ!

      Trong ánh mắt sức mạnh như nhìn được tâm người khác, làm cho nàng cảm thấy cả người được tự nhiên, được thoải máu...

      “Ông chủ, ta trước thiếu tiền rượu của ngươi. Ngày mai, ngày mai nhất định ta phái người đưa tới.”

      Có chút sợ hãi nhìn thoáng qua ông chủ quán rượu, Diệp Mộ Liễu ngượng ngùng .

      phải nàng biết điều, mà trực giác cho nàng biết, thà nàng nhàng vòng vo, khẩn cầu lòng tốt của ông chủ quán rượu cũng cần thiếu phần nhân tình kia của nam tử áo tím mới tốt.

      Giờ phút này, Diệp Mộ Liễu mặt dày, cầu xin ông chủ quán rượu.

      “Diệp nương, nếu ngươi muốn thiếu nhân tình của tại hạ, bằng tiền rượu này ta cho mượn.”

      Ông chủ quán rượu chưa kịp mở miệng, nam tử áo xanh bên cạnh từ từ đứng dậy, dịu dàng :

      “Tại sao ngươi biết ta họ Diệp?”

      Diệp Mộ Liễu xoay người, đối mặt với nam tử áo xanh, hàng lông mày theo bản năng nhíu lại, bên trong ánh mắt mang theo mấy phần phòng bị.

      “Chúng ta quen biết nhau sao?”



      Chương 70: ra Tống công tử là “Người có duyên”

      “Chúng ta quen biết.”

      Lắc lắc đầu, nam tử áo xanh nhếch môi, nụ cười ấm áp giống như gió xuân tháng ba, ở trong quán rượu từ từ mở ra.

      “Là tại hạ từng may mắn gặp qua bức họa của Diệp nương.”

      Thấy nàng vẫn như cũ nghi hoặc nhìn mình, nam tử áo xanh cười câu.

      “Tại hạ là Tống Vô Khuyết.”

      Tống Vô Khuyết?

      Nhìn nam tử trước mặt cao ngất, thái độ cùng gương mặt hàm chứa nụ cười, trong nháy mắt Diệp Mộ Liễu cực kì giật mình.

      Nam tử trước mặt hình như có chút quen thuộc.

      Nhưng nàng có thể khẳng định nàng chưa từng gặp ! Nhân vật nổi tiếng như vậy, nếu nàng từng gặp qua, nhất định quên.

      Nhưng mà vì sao nàng đối với lại có cảm giác quen thuộc?

      Hơn nữa ba chữ Tống Vô Khuyết đó hình như từng nghe qua ở đâu đó.

      Thấy nàng cau mày, vẫn xoắn lại như cũ, Tống Vô Khuyết mỉm cười thở dài hơi, giọng mấy phần thất vọng.

      “Xem ra, lúc trước tại hạ thể lọt vào mắt của Diệp tiểu thư. Nếu làm sao Diệp tiểu thư chút ấn tượng cũng có?”

      Bức họa... đôi mắt... Tống Vô Khuyết...

      Trong nháy mắt, trong đầu Diệp Mộ Liễu bừng tỉnh.

      ra là !

      ta là Tống đại nhân, Tống công tử...”

      Tống Vô Khuyết, thiếu niên tài tử nổi danh ở huyện Thanh giang, tại làm Hộ Bộ Thị Lang ở Đông Thương quốc. Có thể , Tống Vô Khuyết là thiếu niên hoàn mỹ.

      Cũng là trong những “Người có duyên” mà mẹ nàng nhờ người giới thiệu cho nàng.

      Lúc trước trong đầu nàng chỉ mãi nhớ đến Lý Ngọc, trong mắt làm sao nhìn được người khác.

      nghĩ bọn họ lại dưới tình huống như vậy gặp nhau, cũng để cho thấy bộ dáng nghèo túng thất vọng của nàng...

      Xem ra, làm người thể làm chuyện sai lầm.

      Nhìn xem, ngờ lại mất mặt như vậy! lần này nàng lại để cho người ta chê cười rồi.

      Nhưng mà nếu là “Người có duyên”, vậy nàng có thể mặt dày với lần nữa được đây?

      Nghĩ đến đây, khóe môi Diệp Mộ Liễu quét xuống nụ cười .

      “Nếu vậy, nếu ta tiếp tục từ chối có vẻ hợp tình hợp lý cho lắm. Vậy tiền rượu hôm nay, nhờ Tống công tử thay Mộ Liễu trả vậy. Ngày khác Mộ Liễu nhất định trả lại ân huệ ngày hôm nay của Tống công tử.”



      Chương 71: Đáng thương cho nàng có nhà cũng thể về!

      “Nhấc tay chi lao mà thôi, cần gì phải như vậy. Diệp tiểu thư cần để ý.”

      Lấy bạc từ trong túi áo đưa cho ông chủ quán, Tống Vô Khuyết mỉm cười :

      “Đều mời gặp bằng ngẫu nhiên gặp, Tống mỗ có thể mời Diệp tiểu thư đến bàn bên cạnh uống ly trà hay ?”

      Thấy nàng vẫn còn chần chờ, Tống Vô Khuyết bổ sung thêm câu.

      phải lúc nãy Diệp Tiểu thư còn chưa uống thoải mái hay sao?”

      “Như vậy ta lại cung kính bằng tuân mệnh rồi.”

      Cúi đầu suy nghĩ chút, Diệp Mộ Liễu thấy thể từ chối được rồi!

      tính đến chuyện người ta mới giúp nàng giải vây, thanh toán tiền rượu. Vì vậy thẳng thắn với , giống như quân tử quang minh chính đại. Nếu nàng tiếp tục cự tuyệt, như vậy có vẻ hẹp hòi, đủ rộng lượng rồi.

      Diệp Mộ Liễu mím môi cười cười, vui vẻ :

      “Nếu hôm nay thiếu Tống công tử nhân tình, vậy thiếu thêm lần nữa vậy.”

      Ngoài cửa sổ, ánh trăng lưỡi liềm mờ nhạt đường chân tời, từ từ lên.

      Lúc này, quan khách sớm trở về nhà, là lúc chim bay về nhà. Nhưng nàng nghĩ trở về.

      Sợ khi về đến nhà, lại nhìn thấy người nàng vừa hận lại vừa .

      Sợ về đến nhà, lại sử dụng quyền thế, bức nàng hồi kinh. Từ nay về sau nàng giống như con chim trong lồng, còn chút tự do.

      Sợ về đến nhà, cha mẹ dùng thần sắc đau lòng mà lo lắng nhìn nàng, nhìn nàng mà gì...

      Là lúc mọi người trong thiên hạ đều vội vã trở về nhà, mà nàng có nhà nhưng thể về, nhưng lại có chỗ để .

      như mở ra thiên la địa võng, chỉ chờ nàng tự động nhảy vào.

      Nàng biết khinh địch buông tha dễ dàng, và dễ dàng chết tâm. là Đế vương trẻ tuổi của Đông Thương quốc, tuy nhiên nàng vẫn phản cảm vị “Hoàng đế háo sắc”, có chuyện tình đúng về , cũng là nghe được từ chỗ cha nàng.

      Nàng biết mấy năm qua nhẫn, vì muốn lật đổ Nhiếp chính vương – là thúc thúc của – Long Cảnh Kỳ!

      Ba năm trước nàng từng nghe qua, mấy năm nay chịu khổ sở, chịu hành hạ.

      Nhưng lúc đó nàng chỉ cho rằng công tủ con nhà giàu nào đó mà thôi.

      Chương 72 : Lý Ly giảo hoạt như hồ ly.

      người chấp nhận kiên trì, bền bỉ, làm sao lại là người dễ dàng thỏa hiệp đây?

      Nàng có thể đoán được, có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào để bức nàng rơi vào cạm bẫy của .

      Buộc nàng lần nữa tự động thương, nhung nhớ !

      Cho dù nàng muốn chạy trốn cũng thể trốn.

      Cả thiên hạ này đều là đất Vua, những nơi giáp ranh thuộc là Vương thần, thủ đô Đông Thương quốc này là thiên hạ cua , nàng có khả năng trốn chỗ nào.

      Khóe môi quét xuống nụ cười chua xót làm người khác cũng đau lòng theo, đáy mắt Diệp Mộ Liễu rất nhanh quét xuống tự giễu.

      theo sau Tống Vô Khuyết đến cạnh bàn rượu lại bất ngờ chống lại đôi mắt đen sáng.

      Đôi mắt đen sáng rực như kim cương, cho dù chủ nhân đôi mắt ấy dùng ôn hòa che mất ánh sáng chứa nhiệt độ và khí thế trong mắt nhưng vẫn làm cho lòng người sợ hãi như cũ.

      Nam tử này, là ai vậy?

      Tại sao lại xuất ở huyện Thanh giang?

      Diệp Mộ Liễu gần như chắc chắn nam tử áo tím này phải là người ở huyện Thanh giang. Nếu ở huyện Thanh giang có người như người này, chỉ sở chấn động toàn huyện, phụ nữ và trẻ em đều biết.

      So với Tống Vô Khuyết từ lâu nổi tiếng ở huyện Thanh giang mà nam tử áo tím này dù ngoại hình hay khí chất, khí thế quanh người đều cao hơn chút.

      so với Lý Ngọc tương đương nhau mà thôi.

      Thậm chí ở phương diện nào đó mà vẫn nhỉnh hơn chút.

      Nếu dùng loại động vật để hình dung hai người này Lý Ngọc giống như con hươu thuần hóa, tao nhã mà cao quý. Con nam tử này lại giống như hồ lý, giảo hoạt để lại giấu vết gì.

      Đương nhiên đó là mọi người cảm giác khi bọn họ ở trạng thái yên tĩnh. Tuy chưa tiếp xúc qua, nhưng Diệp Mộ Liễu có thể chắc chắn nếu hai nam tử này bùng nổ mà , nhất định giống như con báo săn, nguy hiểm mà tràn đầy sức mạnh...

      “Vị này là bằng hữu của ta, Lý Ly Lý công tử.”


      Giống như cảm nhận được ánh mắt của nàng, Tống Vô Khuyết dịu dàng cười, chủ động giới thiệu.

      Thân thể Diệp Mộ Liễu cứng đờ, sắc mặt nhất thời được tự nhiên, giống như bí mật trong lòng bị người nhòm ngó, làm cho nàng thẹn quá hóa giận vậy...

      Miệng lại bình tĩnh câu:

      “Lý công tử.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :