1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nương tử đứng lại: Hoàng hậu muốn đào hôn - Nguyệt Thanh Thu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 37: Nàng thích hợp làm mẫu nghi thiên hạ.

      “Còn chưa đủ?”

      Nghe vậy, giọng của Lý Ngọc cao hơn ba phần, vòng cung nơi khóe môi cũng căng lên.

      “Đúng, chưa đủ.”

      Gật gật đầu, Thái hậu để chèn trà trong tay xuống, động tác tao nhã mà cao quý.

      “Thiên nhi, con luôn thông minh hơn người, làm sao đến tình , lại rối rắm, luống cuống tinh thần như vậy? Đây phải là dấu hiệu tốt đâu…”

      tới đây, Thái hậu giọng điệu mềm , lời ý:

      “Mẫu hậu biết, Diệp Mộ Liễu là tốt, thiện lương, hồn nhiên, lại cực kì con, nhưng có nghĩa nàng là lựa chọn tốt cho mẫu nghi thiên hạ.”

      “Ngày ấy đường cái con cũng thấy, nàng quá mức thiện lương, lại thông minh đưa đẩy. , Thiên nhi, trong lòng con có phải cũng hiểu hay ? như Diệp Mộ Liễu thích hợp sống trong hậu cung.”

      xong, Thái hậu lườm Lý Ngọc cái, thấy sắc mặt thay đổi, ánh mắt thâm thúy mà phức tạp, ản chút do dự.

      Thái hậu mím môi cười, biết mình đúng nhược điểm của Lý Ngọc, nhưng vội thừa thắng mà xông lên, chỉ rũ mắt thản nhiên .

      “Lúc trước con muốn lập Diệp Mộ Liễu làm Hoàng hậu, ta đồng ý. Nếu phải nhìn mối tình thắm thiết của con với nàng, lại xem ba năm trước nàng cứu con lần, ta tuyệt đối cho các người cơ hội lần này.”

      “Tuy mẫu hậu là con , nhưng là nữ trung hào kiệt, từ trước tới nay nhất ngôn cửu đỉnh, lần trước người đồng ý cho chúng ta cơ hội, phải lật lọng đấy chứ ? ”

      Lý Ngọc híp mắt, nụ cười đầy mệt mỏi, nhưng trong giọng lại có kiên định.

      “Đương nhiên, con lấy được cam kết của mẫu hậu, làm sao mẫu hậu lại thất tín với con?”

      Gương mặt tinh xảo của Thái hậu quét xuống nụ cười như hoa lê lay động trong gió, ánh mắt nhìn về phía Lý Ngọc càng thêm mấy phần nghiền ngẫm.

      “Nhưng mà Thiên nhi, con thay đổi chủ ý sao? Mẫu hậu cảm thấy được Diệp Mộ Liễu thích hợp ở trong thâm cung, chịu cảnh ngươi lừa ta gat, sống cuộc sống lục đục. Nhất là con còn muốn nàng đảm nhiệm trọng trách mãu nghi thiệt hạ, con xác định nàng có thể gánh vác được sao?”



      Chương 38: Nàng là người mà ta muốn!

      “ Có thích hợp hay phải thử mới biết được. Huống chi, có ai sinh ra đủ tiêu chuẩn? Liễu Nhi nàng hề ngu dốt, nàng chỉ hồn nhiên chút mà thôi, nhưng có nghĩa là nàng làm được ! ”

      Nghe vậy, Lý Ngọc chút do dự phản bác.

      “ Nhi thần tin tưởng, chỉ cần nàng đồng ý học, nhất định làm tốt hơn bất kì ai. "

      “ Nhưng mà con xác định, sau khi Diệp Mộ Liễu học xong tính kế và đấu đá nhau đó là người mà con muốn sao ? ”

      Khóe môi quét xuống nụ cười châm chọc, Thái hậu nhướng mày nhìn Lý Ngọc, ánh mắt bức người.

      Thân thể run lên, Lý Ngọc nhanh chóng cúi đùa trầm tư. Trong phòng nhất thời làm vào yên tĩnh. Bên tài chỉ còn tiếng hít thở của hai người, yên tĩnh đến mức ngây cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được.

      mặt lên nụ cười, trong lòng Thái hậu biết, lần đặt cược này bản thân mình thắng nửa.

      biết trải qua bao lâu, lúc Lý Ngọc ngẩng đầu lên, vẻ mặt trầm trọng biến mất thấy, trong mắt chỉ còn lại nhõm.

      “Nhi thần xác định, nhi thần là tất cả những gì của Liễu Nhi, tất nhiên bao gồm cả cái tốt và tốt của nàng. Nhi thần tin tưởng, dù tính cách nàng có thay đổi cũng chỉ là bất đắc dĩ, là vì bảo vệ bản thân mình, bản chất con người tuyệt thay đổi quá nhiều!”

      Dứt lời, Lý Ngọc lườm Thái hậu. Nhìn thấy tươi cười chắc chắn gương mặt nàng dần biến mất, trong mắt chỉ còn khiếp sợ như có như , Lý Ngọc nhếch môi thỏa mãn cười.

      “Huống hồ, mẫu hậu có lẽ quên, người sống trong Hoàng thành đều sạch hơn ai hết. Vì mạng sống, tất cả mọi người đều tính kế lên người khác, nhi thần cũng như vậy!”

      Nghe vây, sắc mặt Thái hậu thay đổi, đáy mắt lóe lên phức tạp. Bất chợt, nàng cười cười như có việc gì.

      “Xem ra, Thiên nhi của ta hạ quyết tâm rồi. khi như vậy, mẫu hậu thành toàn cho con.”

      “Nhi thần đa tạ mẫu hậu thành toàn.”

      Sắc mặt vui vẻ, con ngươi của Lý Ngọc đen như mực nhất thời sáng lên.

      “Đừng vội, con cảm ơn ta quá sớm rồi. Ta đồng ý cho các người cơ hội, cũng phải xem nàng có nắm bắt được hay mới được!”

      Hào quang lóe ra trong đáy mắt, thái hậu thản nhiên .

      “Thiên nhi, con cũng nên kỳ vọng quá cao, thất vọng càng lớn…”


      Chương 39 : Dùng cái chết để khảo nghiệm nàng

      “Cái gì, Mẫu hậu, người vẫn còn khảo nghiệm nàng.”

      thanh cao lên ba phần, đáy mắt Lý Ngọc lên chút lo lắng.

      Nha đầu ngốc Liễu Nhi làm sao có thể đấu thắng mẫu hậu giảo hoạt kia chứ?

      “Mẫu hậu, lẽ người cảm thấy như vậy là đủ rồi sao? Người cũng biết, người biết nữ công như nàng, mấy ngày nay ở sau lưng ta giấu giếm học thêu, chỉ vì muốn bổ sung chút đồ dùng gia đình, giúp ta giảm bớt trách nhiệm.”

      Nha đầu ngốc này, nàng giấu , cho biết, lại cho rằng mắt mù nhìn thấy vết thương tay nàng hay sao?

      “Thiên nhi, ta rồi, cái này cũng lên bất cứ điều gì, nếu làm Hoàng hậu, nhất định nàng còn phải nhận khảo nghiệm.”

      gương mặt tinh xảo xinh đẹp chút kiên nhẫn, Thái hậu nắm mắt, giống như muốn tiễn khách.

      Thấy vậy, Lý Ngọc đành phải thỏa hiệp :

      “Vậy Mẫu hậu định khảo nghiệm nàng như thế nào?”

      có khảo nghiệm nào so với cái chết dễ dàng để kiểm nghiệm lòng người!”

      Cong môi nở nụ cười như khói bay, đôi mắt hạn xinh đẹp lóe sáng.

      “Chết? được, mẫu hậu, tuyệt đối thể tổn thương đến Liễu Nhi!”

      Sắc mặt Lý Ngọc nhất thời ỉu xìu, liếc mắt nhìn Thái hậu thêm mấy phần phòng bị và sắc bén.

      Bởi vì nàng là mẫu hậu của , cho nên tôn trọng nàng. Nhưng nếu việc liên quan đến an nguy của Diệp Mộ Liễu, tuyệt đối thỏa hiệp.

      “Nhìn con gấp gáp như vậy, yên tâm , ta tuyệt đối động đến ngón tay của nàng.”

      Đưa tay dí vào trán Lý Ngọc, Thái hậu liếc mắt, hắng giọng cười.

      “Nếu ta làm như vậy, phải con liều mạng với lão bà này hay sao?”

      “Vậy ý Mậu hậu là?”

      Nghe vậy, viên đá chặn ngang cổ họng mới rơi xuống.

      “Mẫu hậu muốn nhìn xem, lúc cha mẹ của nàng rơi vào cảnh ngộ nguy hiểm đến tính mạng, nàng lựa chọn như thế nào!”

      Tươi cười lên mặt nhất thời thu lại, Thái hậu gằn từng chữ, trịnh trọng :

      “Con người chỉ khi nguy hiểm đến tính mạng, phản ứng lúc đó mới chân thực nhất.”

      “Mẫu hậu, như vậy là công bằng. Chuyện khó xử như vậy, người để cho nàng phải lựa chọn nhưu thế nào?”

      “Mẫu hậu, nếu người chịu thành toàn cho nhi thần cứ việc thẳng, hà tất phải dùng chuyện này làm khó Liễu Nhi? Cha mẹ ruột của nàng, nuôi dưỡng nàng, đối với nàng ân trọng như núi.”

      Ánh sáng trong mắt Lý Ngọc nhất thời ảm đạm, gương mặt tuấn lãng như ngọc lên mệt mỏi và thất vọng.

      “Nhi thần là người nàng , có lời hứa cùng nàng sống chết, thể non hẹn biển. Người bảo nàng phải lựa chọn như thế nào? Chuyện như vậy, cho dù là bất cứ ai cũng thể lựa chọn, có cách nào có thể lựa chọn!”

      Cuối cùng, Lý Ngọc sâu sắc nhìn Thái hậu cái, liếc mắt :

      “Hơn nữa, dù nàng có chọn như thế nào, chỉ e Mẫu hậu đều có thể tìm lý do để bác bỏ nàng đúng ?”

      ra Thiên nhi tin tưởng Mẫu hậu?”

      Nghe vậy, Thái hậu thở dài hơi, gương mặt mỹ lệ làm cho người ta sinh lòng thương tiếc, đành lòng để cho nàng thất vọng…

      ra trong lòng Thiên nhi, mẫu hậu là người như vậy sao?”

      “Mẫu hậu quá lời, nhi thần có ý này.”

      Thấy vậy, gương mặt Lý Ngọc có chút xấu hổ, giọng tự chủ mà chậm lại.

      “Nhưng khảo nghiệm này thực là rất khó khăn…”

      Nếu nàng chọn cha mẹ, Thái hậu nhất định nàng đủ . Nếu nàng chọn , Thái hậu nàng đủ hiếu thuận.

      Dù nàng chọn như thế nào, làm gì, đều sai.

      Đây vốn phải là khảo nghiệm, mà là gây khó dễ.

      “Ta muốn làm khó nàng!”

      Như hiểu được Lý Ngọc nghĩ gì, Thái hậu thở dài .

      ra, đối với người có chút lương tri lựa chọn này phải là khó, cho dù là như thế nào? Có thể bỏ qua được sống chết của cha mẹ hay sao? Thiên nhi, con nghĩ lại xem, nếu có ngày có người lấy sinh mệnh của Mẫu hậu đổi lấy người con con , con làm như thế nào?”

      Cúi đầu trầm tư, con ngươi Lý Ngọc lóe sáng.

      như vậy, nếu nàng lựa chọn cha mẹ của nàng, mẫu hậu trách trong lòng nàng có nhi thần rồi hả?”

      “Ở trong lòng Thiên nhi, mẫu hậu là người có nhân tình nhưu vậy hay sao?”

      Cười cười trừng mắt liếc Lý Ngọc cái, gương mặt của Thái hậu hết sức bất mãn.

      “Con yên tâm, chỉ cần nàng là đứa bé có hiếu, cửa ải này của mẫu hậu, các ngươi có thể qua



      Chương 40: Nữ nhân thống hận nhất là nam nhân lừa gạt!

      vậy sao Mẫu hậu? Như vậy quá tốt rồi!”

      Nghe vậy, Lý Ngọc vui vẻ như đứa bé nhảy dựng lên. Chính phút giây này, khí chất vương giả của cùng với tất cả lo lắng đều biến mất còn.

      Nhưng vui vẻ và luống cuống này chỉ xuất trong giây lát. giây sau, khôi phục lại ác liệt và thâm trầm của vị đế vương.

      Nhưng mà giữa cái trán tuấn lãng đó, có chút mệt mỏi và uể oải như như .

      “Nhìn con ra cái dạng này còn có chút bộ dáng của quân vương hay sao?”

      Trợn mắt, trong mắt thái hậu lên chút sủng nịnh.

      Con trai nàng, từ vì giang sơn xã tắc, lại cùng với thúc thúc của mình đấu với nhau. Cho nên từ rất trưởng thành, loại luống cuống và phóng túng này những năm gần đây nàng chưa từng thấy qua.

      Xem ra, Diệp Mộ Liễu ở trong lòng có địa vị .

      “Con có chắc chắn chiến thắng được trận cá cược này ?”

      Đáy mắt chợt lóe, Thái hậu nhíu mày nhìn Lý Ngọc, khóe môi nở nụ cười nhưng hề đạt tới đáy mắt.

      “Đương nhiên.”

      chút nghĩ ngợi, Lý Ngọc do dự trả lời.

      Đối với hiểu biết của về Lý Ngọc, cho dù nàng có thương , cho dù lúc trước nàng hề thương tiếc vì mà cãi lời cha mẹ. Nhưng khi đề cập đến sống chết của cha mẹ, làm sao nàng có thể khoanh tay đứng nhin.

      Cho nên, ván này, nhất định thắng.

      “Vậy là tốt rồi!”

      Chớp chớp hàng lông mi dài, đáy mắt Thái hậu lên vẻ lo lắng.

      Hoàng nhi thân là đế vương, động tình, phải là chuyện tốt.

      Bởi vì liên quan đến người trong lòng, cho nên mọi phát đoán cơ bản nhất đều biến mất sao?

      Nếu như vậy, đối với ngươi tốt.

      “Hy vọng Diệp Mộ Liễu đó để cho Thiên nhi của ta thất vọng…”

      “Làm sao có thể như vậy, mẫu hậu. Liễu Nhi là loại người nào, nhi thần hiểu hay sao?”


      Nghe vậy, Lý Ngọc cho là đúng.

      Thái hậu nhếch môi cười nhưng gì.

      Hoàng nhi, con chỉ biết si tình có thể vì tình gắng hết mình. Nhưng lẽ con biết, con thống hận nhất là bị người khác lừa gạt hay sao?

      Cho dù, chuyện lừa gạt là ý tốt…

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 41: Đời người như giấc mộng

      Lý Ngọc rời làm cho tinh thần của Diệp Mộ Liễu hoàn toàn luống cuống.

      Thương tâm, khổ sở đủ để hình dng tâm trạng lúc này của nàng.

      Nàng biết vấn đề ở đâu?

      Vì cái gì mà bọn họ tốt, đột nhiên biến thành kết cục như vậy?

      Thậm chí nàng cũng , nàng sai ở đâu?

      Vậy mà Lý Ngọc lại bỏ lại nàng, bỏ lời thề non hẹn biển của bọn họ, mình ra !

      Nhìn bóng lưng thon dài của biến mất trước mắt nàng, tâm trí của Diệp Mộ Liễu nhưng tan ra, lập tức vỡ nát ….

      Thậm chí vào lúc đó, nàng còn cảm nhận được đau đớn. Mãi đến lâu sau, lâu đến khi nàng nhìn thấy ở chân trời lên mặt trăng hình lưỡi liềm, lòng nàng như bị lưỡi dao sức nhọn xẹt qua, đau đến thể kìm nén.

      Diệp Mộ Liễu tự giễu nghĩ, có lẽ dao kia, quá mức sắc bén và tàn nhẫn, cho nên nàng mới cảm nhận được bản thân mình đau đớn.

      Giống như giấc mộng dài, lần đầu tiên Diệp Mộ Liễu cảm nhận được, ra đời người giống như vở kịch, nhưng lại tàn nhẫn như vậy.

      cho nàng giấc mộng đẹp, mong ước, lại làm cho nàng thất vọng ròng rã ba năm.

      Làm cho nàng từ hi vọng biến thành thất vọng, từ thất vọng trở thành tuyệt vọng, mà giấc mộng khi đó lại là ảo tưởng của nàng. Đột nhiên xuất trước mặt nàng, cho nàng, mọi thứ đều là .

      nàng, cho tới bây giờ cũng vứt bỏ nàng. Chẳng qua tới muộn ba năm, bất quá cũng chỉ chút như vậy mà thôi.

      Nếu trở lại, cái gì nàng cũng cần, chỉ cần có thể ở cùng . Nhưng mà, vì sao nâng nàng đến tận trời, sau khi để cho nàng nếm mùi vị hạnh phúc, lại để cho nàng ngã đau như vậy.

      lẽ biết, cho tới bây giờ nàng đều cần có tiền hay , có thể cho nàng nở mày nở mặt, vinh hoa, phú quý hay sao?

      Vì sao chịu tin nàng? Ngược lại muốn chà đạp chân thành của nàng?

      Là vì nàng đến cực diểm, đành lòng để cho nàng chịu uất ức?

      Hay vốn là người yếu đuối, dám cùng nàng đối mặt với gian khổ?

      Diệp Mộ Liễu dám nghĩ đến vấn đề này, kịp nghĩ nhiều về nó. Bởi vì sáng hôm sau, Xuân Đào đến, làm cho thế giới của Diệp Mộ Liễu run rẩy, hoàn toàn sụp đổ….



      Chương 42: Diệp huyện lệnh ngồi tù

      Nàng hiểu, vì sao sống tốt lại biến thành như vậy.

      Lý Ngọc cần nàng nữa!

      Cha mẹ vì hôn của nàng mà bị bắt vào tù.

      Trong đêm, nàng nhà tan người tán, lẽ nàng hành động sai sao?

      Diệp Mộ Liễu có nhiều thời gian để suy nghĩ. tại nàng chỉ biết, nàng phải lau khô nước mắt, cứu cha mẹ từ trong tù ra.

      đường từ phủ huyện lệnh đến đại lao, Diệp Mộ Liễu ở bên cạnh nghe ngọn nguồn.

      Càng nghe trong lòng càng nặng trĩu, càng nghe càng thấy bản thân mình bất hiếu và ích kỉ.
      Lúc trước nàng khăng khăng cùng Lý Ngọc ở cùng chỗ, cho tới bây giờ nàng nghĩ tới, bởi vì tùy hứng của nàng mà cha mẹ nàng phải trả giá lớn như vậy.

      Cha người giải quyết, nàng lại tin tưởng. Bởi vì trong lòng nàng biết, cha nàng gì là làm được, là trụ cột của Diệp gia.

      Suy cho cùng, bởi vì trong lòng nàng còn chút ích kỉ. Cho nên nàng tình nguyện tin tưởng cha “ làm được”, cũng nguyện ý suy nghĩ sâu xa, bọn họ đối mắt với uy nghiêm của Hoàng gia.

      Bọn họ chính là khiêu chiến với quyền uy của Hoàng đế.

      Bởi vì nàng kháng hôn, cho nên mang đến tai họa diệt môn tới Diệp gia. tại, nàng có nên báo đáp cha mẹ, làm gì đó cho người nuôi dưỡng, đối với nàng ân trọng như núi.

      “Xuân Đào, ngươi cần theo nữa.”

      Hai người đến cửa phủ, Diệp Mộ Liễu dừng bước.

      “Lão gia và phu nhân ở trong ngục nhất định được ăn ngon, làm phiền ngươi làm chút thức ăn ngon mang tới cho lão gia, phu nhân. Bọn họ lớn tuổi, chịu được nhiều giày vò.”

      số việc bọn là hữu tâm vô lưc – có lòng mà có sức. Vậy nên làm chuyện đủ khả năng thôi.
      “Ta hiểu rồi, tiểu thư !”

      Cầm túi tiền đưa cho Diệp Mộ Liễu, Xuân Đào miễn cưỡng cười cười:

      “Đây là quản gia bảo ta đưa cho người, chuẩn bị cho bọn cai ngục.”

      “Thay ta cảm ơn , toàn bộ trong nhà đều giao cho các ngươi.”

      Diệp Mộ Liễu cũng khách khí, lập tức nhận túi tiền, vỗ vỗ bả vai Xuân Đào, giọng nặng nề.

      “Ngươi trở về .”

      Xuân Đào gật đầu, xoay người rời . Mới được mấy bước, quay đầu, vẻ mặt do dự.

      “Nhưng mà tiểu thư… gia người…”


      Chương 43: Có phải gia cần người nữa ?

      Xuân Đào cẩn thận, kín đáo hỏi.

      “Tiểu thư, gia có người khác sao?”

      Diệp Mộ Liễu hiểu được ngụ ý của Xuân Đào. Nhưng Diệp gia ở thời khắc sống chết, “phu quân” của nàng, tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện, lại chút tung tích?

      Nếu Xuân Đào tàn nhẫn hơn nữa, thậm chí nàng hỏi: “Tiểu thư, có phải gia cần người nữa ?”

      Nhưng rốt cuộc Xuân Đào vẫn là người thiện lương, vì nàng mà giữ lại chút tình cảm. Nhưng ở trong lòng Diệp Mộ Liễu, vào lúc này, cuộc sống lộ ra vết rách.
      Nơi mềm mại nhất trong lòng tại đổ máu, chịu đau đớn và giày vò.

      Nhân sinh đáng sợ nhất phải là việc ngươi bị tổn thương mà là ngươi giống như con thú bị vây khốn, phơi bày miệng vết thương chính mình che dấu, có người vạch trần ngụy trang của ngươi.

      Diệp Mộ Liễu muốn khóc, lại phát nước mắt của mình từ đêm qua khô cạn, khóc hết nước mắt.
      Vì thế nàng cười, khóe môi lên vòng cung, mang theo thê lương rung động lòng người.

      “Nha đầu ngốc, gia ra ngoài, chưa quai về, hơn nữa chuyện tối nay được để cho biết, nghe chưa?”

      “A…”

      Xuân Đào nghi ngờ nhìn hai mắt sung đỏ của Diệp Mộ Liễu, cuối cùng đành thở dài tiếng, gạt đầu rời .

      Diệp Mộ Liễu nhắm mắt, hít sâu hơi. Sau khi mở mắt ra, gương mặt lại xuất nụ cười tươi như hoa.

      Diệp Mộ Liễu, trận này, người phải tự mình giải quyết. Cho dù là ai cũng thể giúp người, cho nên, ngươi phải kiên cường, người thể gục ngã…

      Nghĩ đến đây, nàng nhấc chân, kiên định vào đại lao.

      Đối với đại lao ở phủ huyện lệnh Thanh giang, đối với Diệp Mộ Liễu tuyệt xa lạ. Từ , nàng luôn giống nam hài, đại lao của phủ huyện lệnh đối với nàng mà như ngựa quen đường cũ.

      Mà nhóm thủ vệ đia lao cũng là đám người tốt, lại càng hiểu nàng, xem nàng như người nhà. Đoạn đường này nàng gặp nhiều trở ngại.

      Ai ngờ vừa đến cửa đại lao lại bị người ngăn cản.

      “Ngô thúc?”

      Thấy cai ngục chặn nàng, Diệp Mộ Liễu nhíu mày có chút kinh ngạc.

      “Tiểu thư, xin lỗi, mong người thông cảm cho chỗ khó xử của chúng ta”.

      Áy náy, mở to mắt nhưng dám nhìn mặt Diệp Mộ Liễu, Ngô thúc giọng .

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 44: Soái ca Du Bạch đùa giỡn.

      “Ta chỉ có thể bảo đảm với tiểu thư, lão gia và phu nhân ở trong ngục chịu chút khổ sở, còn cái khác, tiểu nhân thể tự quyết định.

      “Ngô thúc, cho ta gặp cha mẹ của ta, chỉ nhìn lần rời , có được ?”

      Nhìn Ngô thúc từ đối đãi với mình như con ruột, chỉ cần cầu xin đồng ý, Diệp Mộ Liễu giọng cầu xin, trong lòng có chút chờ mong.


      “Tiểu thư, được! phải Ngộ thúc để ý đến tình cảm và thể diện, nhưng mà… tiểu thư, người có biết, người nhà chúng ta…”

      đến mức này, Diệp Mộ Liễu hiểu được. Nàng mấp máy môi, giọng :

      “Ta hiểu, Ngô thúc, ta nên tìm ai?”

      Ngô thúc há miệng, định chuyện, phía sau xuất giọng đùa giỡn:

      “Ta nghĩ người Diệp tiểu thư muốn tìm có lẽ là ta đấy!”

      “Ngươi?”

      Diệp Mộ Liễu quay đầu, nhìn nam tử áo đen phía sau. Gương mặt tuấn, đôi mắt sáng rực đào hoa, cùng với nụ cười vô lại.

      Nam tử này, cả người đều lộ ra mùi vị lưu manh bất cần đời.

      đúng là người nàng muốn tìm sao?

      Diệp Mộ Liễu quay đầu nhìn về phía Ngô thúc, ánh mắt mang theo dò hỏi. Thấy vậy, Ngô thúc vội vàng cười :

      “Tiểu thư, vị này là Du Bạch đại nhân từ kinh thành phái tới. Lần này là phụ trách việc Hoàng thượng tuyển chọn.”

      “Dân nữ Diệp Mộ Liễu bái kiến Du đại nhân.”

      Trong nháy mắt, trong lòng Diệp Mộ Liễu hiểu . Nàng rũ mắt, cúi chào Du Bạch, giọng bình tĩnh lạnh nhạt.

      “Du đại nhân, người sáng lời tối (người thông minh tiếng lóng) ta muốn biết, vì sao ngươi lại bắt giam cha mẹ ta?”

      “Diệp tiểu thư, quả nhiên ngươi là người sảng khoái.”

      Từ đầu đến cuối, Du Bạch chỉ cười khanh khách nhìn nàng, gương mặt tuấn lãng lên nụ cười vô lại.

      Có phải Diệp Mộ Liễu gặp phải ảo giác hay , nàng cảm thấy, ánh mắt tên Du đại nhân này nhìn nàng mang theo mấy phần tìm tòi và nghiên cứu.

      khi như vậy, chúng ta cũng là người thông minh tiếng lóng. thẳng ra, Diệp đại nhân bị bắt giam vào ngục là vì Diệp tiểu thư ngươi kháng hôn, là tội coi rẻ hoàng thất.”

      Nghe vậy, Du Bạch nhếch môi cười, .

      Trong lòng Diệp Mộ Liễu trầm xuống, nhưng gương mặt vẫn biểu lộ gì, cười vô tội.


      Chương 45: Ta có tội gì

      “Lời của Du đại nhân sai rồi, dân nữ luôn luôn tuân theo pháp luật, cha dân nữ ai cũng biết là quan thanh liêm ở huyện Thanh giang, chúng ta làm sao có thể coi rẻ hoàng quyền, bị coi là phạm pháp đây?”

      “Sao… phải vậy ?”

      Du Bạch nhún vai, cười cho là đúng.

      khi như vậy, vì sao Diệp tiểu thư là được Hoàng thượng khâm điểm cho ứng cử ngôi vị Hoàng hậu lại cự tuyệt theo, cự tuyệt làm phi?”

      “Du đại nhân, ta hỏi ngươi, có phải Hoàng thượng khâm ddiemr hay , ta nhất định phải thực sao? Nếu khoong thực , ta phạm tội khi quân?”

      “Này… Đó là đương nhiên, nhưng cũng có tình huống ngoại lệ.”

      Cười cười sờ sờ chóp mũi, đằng sau nụ cười vô lại che dấu hứng thú.

      “Nếu trước khi Diệp tiểu thư được Hoàng thượng khâm điểm có hôn ước, mọi chuyện lại khác.”

      “Nếu vậy, ta có tội gì?”

      Nhếch môi cười cười, Diệp Mộ Liễu lạnh lùng nhíu mày hỏi.

      “ Khắp thiên hạ dân chúng đều , Hoàng thượng là minh quân, là vị hoàng đế nhân từ, phải vị hoàng đế nhân từ, sáng suốt này tại lại làm hôn quân cướp đoạt thê tử của dân chúng ? ”

      “ Sao… ra Diệp tiểu thư thành thân rồi hả ? Như thế nào mà ta nghe Diệp đại nhân nhắc tới ? ”

      Nghe vậy, khóe môi Du Bạch càng nhếch lên, nhưng bên trong đáy mắt lại quét xuống rung động mãnh liêt.

      này, quả nhiên dám làm dám chịu, có tình có nghĩa. So với đám nữ tử trong cung ngươi lừa ta gạt sảng khoái hơn nhiều. Khó trách Hoàng thượng động tình với nàng.

      “Các ngươi biết phân biệt trắng đen, chưa gì bắt người, ngay cả cơ hội kêu oan của chúng ta cũng cho, làm cho chúng ta có thể tự mình biện bạch?”

      biết cha gì, được bao nhiêu, nhưng Diệp Mộ Liễu chắc chắn chuyện đột nhiên phát sinh, tính tình cha luôn cẩn thận, tuyệt đối để lộ đằng chuôi, để cho bọn họ có thể nắm lấy.

      Mà giờ phút này, muốn cứu cha mẹ chỉ có hai con đường.

      Hoặc là nàng tiến cung làm phi.

      Hoặc nàng phải chứng minh mình trong sạch, vô tội.

      Điều thứ nhất, hiển nhiên nàng muốn.

      Nếu muốn nàng phải bỏ lại Lý Ngọc, mà gả cho tên “Hoàng đế háo sắc”, nàng thà chết cũng theo. Huống chi, tại nàng còn hoàn bích…

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 46: Ta là hoa có chủ

      Cho dù tiến cung, cũng bị phát , cũng chỉ còn con đường chết.

      Cho nên, nàng chỉ có thể cố gắng chứng minh mình vô tội, phải chứng minh với Du Bạch, phải nàng kháng hôn mà là bọn đoạt thê tử, người sai là bọn phải là nàng !

      tại, nàng chỉ còn con đường duy nhất có thể mà thôi…

      như Diệp tiểu thư, người sai là chúng ta sao ? ”

      Như đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, đáy mắt Du Bạch lóe sáng, cười cười chuyển đề tài về phía nàng.

      “ Mặc dù ta chưa thành thân, nhưng ba năm trước định mối hôn . Cho nên, ta cũng coi như là hoa có chủ, tất nhiên thể dựa theo ý tứ của Hoàng thượng vào cung làm vi được. ”

      Mỉm cười, sắc mặt Diệp Mộ Liễu bình tĩnh như nước, đáy mắt sâu hơn mấy phần, kèm theo mấy phần bối rối.

      “Nếu , làm sao Diệp Mộ Liễu ta dám khi quân, thành ham vinh hoa phú quý, là bất nhân bất nghĩa?”

      “Sao? Diệp tiểu thư đính hôn, vậy xin hỏi vị hôn phu của nương là người phương nào? Có bằng chứng gì ?”

      Nghe vậy, Du Bạch phấn chấn bừng bừng nhìn Diệp Mộ Liễu, cặp mắt đào hoa lấp lánh ánh sáng.

      biết Du đại nhân hỏi vấn đề này để làm gì?”

      Cảnh giác nhìn qua Du Bạch, trong mắt Diệp Mộ Liễu tràn đầy đề phòng. phải muốn làm gì với Lý Ngọc đấy chứ?

      “Diệp tiểu thư yên tâm, ta hỏi vấn đề này là chuyện thường tình mà thôi! Nếu như có thể chứng minh lời của ngươi phải là bịa đặt, ta chắc chắn công bằng mà thả Diệp lão gia ra.”

      Thấy nàng bảo vệ Lý Ngọc như vậy, Du Bạch khỏi tán thưởng cười cười, ở trong lòng lại cảm thán Hoàng thượng, quả nhiên người nhìn làm người đâu.

      “Vị hôn phu của ngươi, phải Diệp tiểu thư nghĩ Du mỗ ta động tay động chân gì tới chứ?”

      Cho dù có muốn, cũng có lá gan kia đâu…



      “Diệp tiểu thư tin Du mỗ cũng nên tin tưởng Hoàng thượng của chúng ta. ”

      Tin tưởng Hoàng thượng nhà ngươi, còn bằng tin tưởng ngươi….

      Ấn tượng của Diệp Mộ Liễu đối với đương kim Hoàng thượng Long Ngự Thiên đến nay vẫn dừng lại chuyện ba năm trước suýt chút nữa trở thành đối tượng “thị tẩm”.

      Trong ấn tượng của nàng, Long Ngự Thiên khác gì tên “Sắc quỷ”. Cho dù nội loạn ổn định, lập lại trật tự hoàng thất, Hoàng đế thay đổi, chuyện trước kia cũng coi như hiểu lầm. Cho dù phải là hôn quân cũng là sắc quỷ. Cái gì mà lúc trước vì ngôi vị chí tôn, giang sơn xã tắc mà tiếc chịu nhục, hy sinh hình tượng, sắm vai sắc quỷ phong lưu. Nhưng Diệp Mộ Liễu vẫn khăng khăng cho rằng, tên Hoàng đến suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt cho dù phải hôn quân cũng là sắc quỷ.

      Cho nên bảo nàng tin bằng tin Du Bạch này còn hơn.

      “Như thế nào? Diệp tiểu thư tin Hoàng thương nhất ngôn cửu đỉnh, dân như con sao?”

      Thu hết hoài nghi của nàng vào trong mắt, Du Bạch hứng thú hỏi.

      “Du đại nhân nực cười, có ý gì?”

      Nhìn khóe môi Du Bạch quét xuống nụ cười giảo hoạt, trong lòng Diệp Mộ Liễu chợt cảnh giác. Sao nàng lại cảm thấy có chút thích hợp đây? Cái tên Du Bạch này giống như cho nàng cái bẫy, chờ nàng nhảy vào. Nhưng mà, cũng quá coi thường nàng rồi! Cho nàng là tên ngốc, phỉ báng đương kim Hoàng thượng, sau đó bị tội danh đại nghịch bất đạo sao?

      Nhìn nàng cảnh giác, Du Bạch càng hưng phấn.

      Diệp Mộ Liễu này, quả người thú vị.

      Bình tĩnh nhìn nàng, Du Bạch cười vô tội.

      khi như vậy, Diệp tiểu thư còn có gì lo lắng nữa?”

      “Vị hôn phu của ta họ Lý, đây là tín vật đưa cho ta.”

      Cúi đầu im lặng trong giây lát, Diệp Mộ Liễu gỡ từ bên hông xuống ngọc bội hình phượng luôn mang theo bên người, ở trước mặt Du Bạch giơ lên cho xem nhưng đưa cho .

      Du Bạch mắt sáng lên, khóe môi phát ra nụ cười rực rỡ.

      Ôi ôi ôi Hoàng thượng a Hoàng thượng, ra ba năm trước người đưa vật tượng trưng cho thân phận Hoàng hậu “Phượng cửu” cho nàng. Khó trách thái hậu nương nương hỏi muốn của người, người cũng chịu cho. ra là vậy.

      “A… quả nhiên có tín vật, vậy người mai mối sao?”

      Diệp Mộ Liễu đâu biết, trong nháy mắt, trong lòng Du Bạch xoay chuyển liên hồi, nàng chỉ lo cảnh giác nhìn , sợ đoạt mất ngọc bội trong tay, may mà Du Bạch có ý này, chỉ là ánh mắt nhìn nàng càng sáng hơn.

      “Mai… mai mối?”

      Diệp Mộ Liễu ngẩn ra, trong lòng trầm xuống,

      “Vẫn còn phải mai mối nữa sao?”

      Lúc trước bọn họ tự định chung thân làm sao có bà mối đưa cho ?

      “Diệp tiểu thư, người mai mối của ngươi đâu?”

      “Đương nhiên là có người làm mối, từ xưa, hôn của con đều nghe theo lệnh của cha mẹ, lời của bà mối, lẽ ngay cả đạo lý này Diệp tiểu thư cũng hiểu?”

      Ba năm trước Hoàng thượng bị tập kích ở rừng đào, ra lúc ấy Du Bạch cũng ở đó, nhưng biết vì nguyên nhân gì mà trúng gian kế của kẻ địch, thất lạc với Hoàng thượng nên mới xảy ra đợt biến cố đó.

      Lúc đó đến chậm bước, nhìn thấy Diệp Mộ Liễu ôm Hoàng thượng nhảy xuống sườn núi. Khoảnh khắc ấy hoảng hốt đến mức ba hồn rơi mất hai. Sợ Hoàng thượng có sơ xuất gì, cho dù có băm thây thành vạn đoạn, thiên đạo vạn quả, cũng gánh vác nổi trách nhiệm này.

      May mà, ngày thứ hai Hoàng thượng bình an vô xuất trước mắt bọn họ.

      Nhưng từ ngày đó đến nay, Du Bạch cảm thấy Hoàng thượng có chỗ nào đó khác thường. Sau khi hồi kinh, mới biết ngọn nguồn việc.

      Lúc đó mới khâm phục hiếm có thế gian này, hành vi tính cách thua đàn ông chút nào. Lúc đó đối với người trong lòng của Hoàng thượng càng tràn ngập hứng thú.

      Về sau, hàng năm Hoàng thượng đều phái hai, ba chuyến đến huyện Thanh giang tìm hiểu tin tức của Diệp Mộ Liễu. Tuy mỗi lần đều ở chỗ xa xa nhìn nàng, nhưng càng càng ngày càng cảm thấy hiểu .

      Cho nên hoàn toàn có thể khẳng định, Diệp Mộ Liễu nhất định thể đưa người làm mối tới.

      Đương nhiên Diệp Mộ Liễu thể biết, khoảnh khắc dó trong đầu Du Bạch xoay chuyển nhiều ý nghĩ như vậy. Trong nháy mắt đó, nàng bị Du Bạch hỏi đến cái miệng thể nào trả lời được.

      Trong lúc giật mình, biết nên ứng phó với như thế nào cho tốt, nghĩ nghĩ chút mới giọng :

      “Đương nhiên ta biết. Nhưng… nhưng việc này hơn ba năm, bà mối năm đó rời khỏi huyện Thanh giang, trong thời gian ngắn Du đại nhân muốn ta đâu tìm người bây giờ?”

      “Bà mối rồi cũng sao, cứ từ từ tìm.”

      Du Bạch cẩn thận quan sát, cho ra được kết luận - ừ, Diệp Mộ Liễu này, khi dối lông mi nhấp nháy ngừng.

      “Nhưng mà các người từng “Văn định *”, ít nhất cũng có hồng lục thư giấy** chứ?”

      Diệp Mộ Liễu cực kì sửng sốt, chút hy vọng trong lòng trong nháy mắt tan thành mây khói.

      “Hồng lục thư giấy? Nàng đâu tìm cho , lẽ làm giả cái chứ?

      *, **: Tục xưng "Hồng lục thư giấy" (trang giấy hai tầng ngoại hồng nội lục), nhà đưa "Hồi thiếp" tán thành, tục xưng "Văn định" .
      Khi vợ chồng cãi nhau, thê tử thường ta là có "Hồng lục thư giấy",

      Hồng lục thư giấy ở cổ đại là bằng chứng lúc nam nữ đính hôn.

      Tội khi quân cả nhà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội….

      Hồng lục thư giấy? nàng đâu tìm cho , lẽ phải làm giả sao?

      Ý nghĩ này vừa mới lên trong đầu Diệp Mộ Liễu, con ngươi đen bóng của nàng bỗng dưng sáng lên. Đúng vậy, vì sao nàng thể giả làm cái chứ?

      Vừa nghĩ đến đây, nàng nhếch môi, xấu hổ :

      “Tất nhiên là có giấy hồng lục thư , nhưng ngươi cũng biết, mọi thứ đều do cha mẹ ta cất giữ, bằng Du đại nhân giúp đỡ để ta gặp cha mẹ ta, hỏi giấy hồng lục để ở đâu, mới có thể tìm cho ngươi?”

      “Chuyện này ta cũng thể quyết định, nhưng mà nếu Diệp tiểu thư biết nó để ở đâu, cũng sao. Ta phái người gặp Diệp lão gia, Diệp phu nhân phải biết ngay sao?”

      Đối với chút kĩ xảo của nàng, Du Bạch đều nhìn ra, cười thầm trong lòng, nhưng vạch trần, cuối cùng chỉ lạnh nhạt bổ sung câu:

      “Có câu cảnh cáo ta muốn .”

      tới đây, Du Bạch cố ý dừng chút, nhìn ánh mắt kinh ngạc của Diệp Mộ Liễu, khóe môi nhếch lên nụ cười vô lại, đứng sát vào nàng, ở bên tai nàng giọng :

      “Diệp tiểu thư, khi quân, cả nhà bị tịch thu, chém đầu đấy…”

      Lời vừa bật ra, sắc mặt Diệp Mộ Liễu biến sắc.

      Nhìn con ngươi đen bóng của nàng, thần sắc dao động kiên định. Du Bạch nhìn thấy, nhanh chóng lên nụ cười tinh quái.

      “Du đại nhân, ngươi cứ thẳng, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha cho cha mẹ ta?”


      Nhìn ý cười tinh quái trong mắt Du Bạch, nhạy cảm nhìn được, trong lòng Diệp Mộ Liễu đột nhiên trầm xuống.

      hiểu tất cả lời và việc làm vừa rồi của Du Bạch, ra là trêu đùa và giễu cợt nàng.

      Chỉ bằng câu của “khi quân cả nhà bị tịch thu tài sản chém đầu” nàng chắn chắn, biết mọi chuyện bên trong của nàng. Tuy nàng biết từ đâu biết được, nhưng nếu như vậy, làm sao nàng có thể mạo hiểm? Thực tế, dối như vậy cũng chịu được đòn.

      Diệp gia ở huyện Thanh giang này nhiều năm như vậy, cha nàng là quan phụ mẫu ở huyện Thanh giang, mọi nhất cử nhất động của Diệp gia đều bị mọi người dòm ngó.

      Vì thế, muốn có lời dối có kẽ hở, khả năng này hoàn toàn có.


      Chương 47 : Hoàng thượng, hình như người vô sỉ là người đấy!

      Nếu lời dối có kẽ hở, như vậy nó có thể bị vạch trần bất cứ lúc nào.


      Đến lúc đó, nàng chỉ làm liên lụy tới cha mẹ, còn có cả Lý Ngọc nữa!


      Trong nháy mắt, lựa chọn cũng phải là chuyện khó khăn gì.


      Tuy hôm nay đối xử với nàng như vậy, làm cho nàng đau lòng, làm cho nàng khổ sở, làm cho nàng từ tận trời xanh lập tức ngã xuống địa ngục, nhưng Diệp Mộ Liễu biết , trong lòng phải có nàng, mà nàng, cũng sâu đậm.

      Mấu chốt là chuyện này liên quan đến rất nhiều mạng người. Lựa chọn như thế nào ra từ lâu nàng lựa chọn, từ lâu còn trong phạm vi nàng nguyện ý hay nữa rồi.

      Lúc này, chuyện nàng có thể làm là dùng toàn bộ khả năng để đổi lấy tình của nàng, nhiều mạng người như vậy, chỉ như vậy mà thôi!

      Nhìn thấy biểu tình của nàng trong nháy mắt như hiểu ra, Du Bạch khỏi khen thầm : Trẻ con dễ dạy!

      Gương mặt bình tĩnh, :

      “Diệp tiểu thư quả nhiên là người thông minh. Tốt tốt, du mỗ thích chuyện với người thông minh, chuyện như vậy mới cần tốn sức lực.”


      Dứt lời, đè thấp thanh, lại gần lỗ tai Diệp Mộ Liễu:

      “Vậy với ngươi, Diệp tiểu thư. Hoàng thượng nhà ta đúng là nhắm tới ngươi rồi, cho nên, cầu của người rất đơn giản, chỉ cần ngươi tiến cung làm phi tử, có thể buông tha cho cha mẹ ngươi, cũng coi như có lời dối vừa rồi của ngươi…”

      “Ngươi… vô lại!”

      Hô hấp bị kìm hãm, trong lòng Diệp Mộ Liễu vừa lo vừa giận.

      Từ sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc đối mặt với thực tế, lòng nàng như bị tảng đá lớn đè lên, thể thở nổi.

      Ba năm, quanh quẩn lại, chẳng lẽ nàng tránh được ma chưởng của tên hoàng đế sắc quỷ kia sao?

      Rốt cuộc kiếp trước của Diệp Mộ Liễu nàng tạo ra nghiệt gì, mà ông trời muốn trừng phạt nàng như vậy? lẽ đời này kiếp này của nàng cùng với Lý Ngọc là hữu duyên vô phận, tình thâm duyên cạn sao?

      Bên trong con ngươi đen bóng tràn ngập hơi nước, Diệp Mộ Liễu ngẩng đầu nhìn trời, cố gắng cho nó chảy xuống.


      Nhìn những giọt nước mắt đọng hàng mi, xuống như những hạt trân trâu lóng lánh, trong lòng Du Bạch cười khổ, Hoàng thượng, hình như người vô lại phải là ta?

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 48: Ngươi lựa chọn rồi!

      “Diệp tiểu thư, ta biết làm như vậy có chút lợi dụng người khác gặp khó khăn, nhưng mà điều kiện chúng ta , còn có đồng ý hay là ở ngươi.”

      Nhún vai, nụ cười vô lại của Du Bạch có phần chướng mắt, chướng mắt làm cho Diệp Mộ Liễu hận thể cước đá ra khỏi huyện Thanh giang.

      “Ngươi có quyền lựa chọn, phải sao?”


      “Du đại nhân, ta gặp qua người vô lại, nhưng chưa từng gặp ai vô lại như ngươi!”

      dùng tính mạng cha mẹ nàng để áp chế, nàng còn có quyền lựa chọn sao?

      “Qúa khen, quá khen, Diệp tiểu thư, ngươi quá đề cao Du mỗ rồi.”

      Nhìn đôi mắt tràn đầy tức giận như muốn phun lửa của Diệp Mộ Liễu, trong lòng Du Bạch cảm thấy vô tội và uất ức. Xem ra, làm thuộc hạ quả nhiên dễ.

      Chủ tử sai rồi, mọi thứ đều phải nắm chặt trong tay mình, công lao của chủ tử thể nào giành lấy, Haiz, nghĩ tới Du Bạch cũng là mỹ nam tử luôn toàn tâm toàn ý lòng sao lại rơi vào kết cục như vậy chứ?

      “Diệp tiểu thư, Du mỗ bất quá chỉ là nô tài của người khác, phụng mệnh chủ tử làm việc mà thôi.”

      “Nghĩ đến đây, tròng mắt Du Bạch xoay chuyển, lại bỏ đá xuống giếng câu

      Hoàng thượng đại nhân, người và ta quen biết nhiều năm có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu đúng ?

      Chỉ là biết, nếu ngày nào đó Diệp tiểu thư biết được chân tướng, có đem hai chữ “vô lại” này Hoàng thượng người ?

      Giờ phút này, Du Bạch cảm thấy mong chờ…

      “Ta còn có lựa chọn khác sao?”

      Trời xanh, có đám mây từ từ trôi qua, điềm đạm như thế, tự nhiên như thế.

      Trong lòng Diệp Mộ Liễu giờ phút này như có dòng nước xiết bắt đầu khởi động, hết sức mãnh liệt. Nếu như đó là sinh mệnh của nàng, nhất định thể nào quay lại, như vậy Lý Ngọc, thực xin lỗi, ta chỉ có thể phụ chàng!
      (Có tình có nghĩa thế là cùng)

      “Diệp tiểu thư, ngươi cảm thấy thế nào?”

      Nhìn sắc mặt gương mặt Diệp Mộ Liễu dần dần suy sụp, nhìn ánh mắt nàng trống rỗng dọa người, trong lòng Du Bạch cảm thấy có chút cảm xúc xa lạ.

      Trong nháy mắt, trong lòng dâng lên xúc động thôi, muốn đem chân tướng cho nàng, cho nàng tất cả chỉ là khảo nghiệm mà thôi….


      “Diệp tiểu thư, ngươi lựa chọn rồi!”


      Chương 49 : Du Bạch động tâm rồi!

      “Ta hiểu .”

      Cúi đầu, cụp xuống hàng mi đen dài, che giấu bi thương trong mắt. Lần nữa ngẩng đầu, trong mắt Diệp Mộ Liễu chỉ còn lại kiên định thấy chết sờn.

      “Du đại nhân yên tâm, Diệp Mộ Liễu ta phải là người hiểu chuyện, ta biết mình nên làm như thế nào!”

      Nàng gằn từng chữ, rất chậm, giống như mỗi chữ đều cần rất nhiều dũng khí vậy.

      Lúc , nàng hề ngừng lại, chỉ sợ lúc mình ngừng lại còn dũng khí tiếp….

      Diệp Mộ Liễu kìm nén, quật cường, kiên cường và kiên đinh như vậy làm cho Du Bạch cảm thấy xa lạ.

      Cả đời gặp qua nhiều loại nữ tử, có điềm đạm đáng , có nhu nhược yếu đuối làm cho người ta sinh lòng thương tiếc…Có người tính kế tỉ mỉ thua nam tử chút nào, có mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành làm cho người ta dời mắt được. Nhưng Diệp Mộ Liễu, là lần đầu tiên gặp.

      Nhất là giờ phút này, ràng nàng khổ sở muốn chết, nhưng vẫn ra vẻ kiên cường, chịu giọt nước mắt trước mặt . Nàng như vậy làm cho cảm giác đau lòng!

      Nhưng cảm xúc xa lại này nhất thời khống chế được.

      Thông minh như Du Bạch, chính là lừa mình dối người mà thôi.

      Rất nhanh, thu hồi chút gợn sóng trong lòng, rũ mắt nghiêm túc :

      “Diệp tiểu thư hiểu được tốt, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi đồng ý, chúng ta làm khó Diệp đại nhan và Diệp phu nhân.”

      “Khi nào chúng ta tới Thượng Kinh?”

      Lúc này Diệp Mộ Liễu chỉ im lặng chìm đắm trong đau thương của mình, nên cũng chú ý tới luống cuống trong nháy mắt của Du Bạch.

      “Đương nhiên càng nhanh càng tốt.”

      Dừng lại chút, Du Bạch vừa cười vừa thêm câu:

      “Còn Diệp đại nhân và Diệp phu nhân, lúc Diệp tiểu thư xuất phát là lúc thả bọn họ ra. Hơn nữa còn để cho Diệp đại nhân phục chức.”

      “Diệp đại nhân có thể cho ta chút thời gian được ?”

      Diệp Mộ Liễu cắn môi, sắc mặt trắng bệch dọa người nhưng giọng nó lại hết sức bình tĩnh.

      “Bao lâu?”

      Đại khái đoán được nàng muốn làm gì, sắc mặt Du Bạch khẽ biến, nhíu mày hỏi.

      “Hai ngày, , chỉ cần ngày là đủ rồi!”



      Chương 50 : Diệp Mộ Liễu mua thạch tín

      Gió rất , bầu trời cực kì xanh. Nam tử toàn thân áo xanh có vài phần đơn. Rũ mắt, lườm nam tử áo đen bên cạnh, trầm giọng hỏi:

      “Nàng trở về sao?”

      Nam tử áo đen khom người, cung kính đáp:

      “Bẩm Hoàng thượng, Mộ Liễu nương mua rất nhiều đồ ăn, lại đến tiệm thuốc chuyến, tại trở về.”

      “Sao? Nàng tiệm thuốc làm gì?”

      Nam tử áo đen cao giọng hơn, đáy mắt Lý Ngọc lên vẻ kinh ngạc.

      “Thuộc hạ phái người đến hỏi, Mộ Liễu nương mua thạch tín.”

      “Thạch tín? Nàng mua thạch tín làm cái gì?”

      Sắc mặt Lý Ngọc đột nhiên biến đổi, trái tim đập đột nhiên đập lỡ nhịp.

      ngốc này, phải nghĩ quẩn trong lòng làm việc gì ngốc chứ?

      Nhưng mà, hiểu tính tình của nàng, giống người làm ra chuyện như vạy.

      “Hoặc là, nàng muốn chết cùng Hoàng thượng, cầu sinh cùng năm cùng tháng, nhưng nguyện chết cùng tháng cùng năm!”

      Khóe môi quét xuống nụ cười trêu chọc, Du Bạch cười trêu đùa .

      Hung hăng trừng mắt Du Bạch cái, Lý Bạch trầm giọng :

      “Trẫm chết nhất định kéo người làm đệm lưng.”

      “Vậy được rồi, đấy chẳng phải tử tự sao, biến thành chết vì tình rồi sao?”

      Nhìn vai, Du Bạch sợ chết :

      “Nếu truyền ra, Hoàng thượng và thần tử Đông Thương quốc chúng ta tranh giành , tranh giành tình nhân tương tàn mà chết. Hoàng thượng người đoán xem, đám thần dân quốc gia khác có thể cười đến rụng răng hay ?”

      “Du Bạch, xem ra ngươi rảnh rỗi. Trẫm nhớ biến quan vẫn còn thiếu tường quân bảo vệ thành, bằng phái ngươi đến đó như thế nào?”

      Lạnh lùng liếc cái, đáy mắt Lý Ngọc lóe sáng.

      “Đừng, Hoàng thượng. Vi thần trung thành, tận tụy vì Hoàng thượng, tình nguyện ở lại bên cạnh Hoàng thượng, hầu hạ Hoàng thượng.”

      Sắc mặt hề thay đổi, Du Bạch cười đến cực kì vô tội.

      “Hơn nữa ở biên quan hoang vu, phải Hoàng thượng để ý đến giao tình nhiều năm của chúng ta mà nhẫn tâm đối đãi như vậy với vi thần sao?”

      “Trẫm thấy, có mà ngươi nỡ rời xa kinh thành phồn hoa giàu có đúng ?”

      Liếc mắt nhìn cái, đáy mắt Lý Ngọc lo lắng.

      “Nhưng mà Du Bạch, ngươi rốt cuộc nàng muốn làm gì?”

      “Chuyện này đơn giản.”

      Liếc mắt thâm ý nhìn Lý Ngọc cái, Du Bạch thu lại nụ cười, rũ mắt .

      lẽ Hoàng thượng quên, cho dù nàng vào kinh cũng phạm tội khi quân sao?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :