1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nương tử đứng lại: Hoàng hậu muốn đào hôn - Nguyệt Thanh Thu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 23: Túi tiền của Lý Ngọc bị trộm rồi!

      “Đa tạ lão gia, đa tạ phu nhân, các ngươi là người tốt nhất định được báo đáp…”

      Tên ăn xin nhận tiền, nhanh như chớp chạy , tốc độ đó so với con thỏ chạy trốn còn nhanh hơn mấy phần, giống như sợ Diệp Mộ Liễu lấy lại tiền của , suýt chút nữa đụng ngã Lý Ngọc.

      “Đứa này… hấp ta hấp tấp.”

      Diệp Mộ Liễu lắc đầu cười, bất đắc dĩ thở dài.

      “Haiz, quốc gia mới ổn định, dân chúng trải qua mấy năm sưu cao thuế nặng cùng với nội loạn, cũng giàu có gì. Mặc dù đến cảnh dân chúng lầm than, nơi nơi đều có người phố ăn xin. hiểu nổi Hoàng thượng làm gì biết?”

      Nghe vậy, Lý Ngọc ngẩn ra, ánh mắt lóe sáng, sau lại như người có việc gì, thở dài :

      “Huyện Thanh giang tuy nhưng đất lành, Diệp đại nhân là quan thanh liêm, quản lý nghiêm ngặt, dân như con. Tình hình như vậy cũng coi như tốt rồi. Liễu Nhi từng qua địa phương khác chưa? Tình huống nơi này càng nghiêm trọng hơn.”

      Lắc lắc đầu, Diệp Mộ Liễu bên cạnh bước chân nhanh hơn, vừa vừa thản nhiên :

      “Từ ta sinh ra ở huyện Thanh giang, chưa bao giờ rời khỏi nơi này nửa bước.”

      “Vậy về sau, ta mang Liễu Nhi du ngoạn sơn thủy, khắp Đông Thương quốc có được ?”

      lời định?”

      Ánh mắt Diệp Mộ Liễu sáng lên, như con nai mong chờ nhìn . Lại đưa ngón tay về phía Lý Ngọc, hết sức kiên quyết.

      Thấy vậy, Lý Ngọc mỉm cười, cùng nàng ngoéo… ngón tay, gật đầu đáp:

      “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”

      Dứt lời nàng vào cửa hàng tơ lụa ở phố khác, ngoái đầu cười. Nụ cười như nắng tháng ba, tươi đẹp mà ấm áp, chiếu lên trái tim Diệp Mộ Liễu, hết sức ấm áp.

      “Liễu Nhi, chúng ta nên làm chính rồi.”

      “Ừ!” Đôi má nóng lên, gương mặt Diệp Mộ Liễu nhất thời đỏ lên.

      Sau khi ở cửa hàng tơ lụa chọn lựa phen, Diệp Mộ Liễu chọn kiểu đơn giản, giá y đỏ thẫm, giá cả vừa phải, nhếch môi cười cười với Lý Ngọc.

      “Ta chọn nó.”

      “Liễu Nhi, như vậy quá uất ức cho nàng rồi.”

      Thấy vậy, ánh mắt Lý Ngọc lên chút đành lòng.

      “Ta cảm thấy bộ y phục này rất đẹp, chọn nó .” Cầm giá y đặt trước người rồi khoa chân múa tay phen, Diệp Mộ Liễu cười hết sức vui vẻ.

      Thấy nàng kiên trì như vậy, Lý Ngọc đưa tay lấy túi tiền, bỗng dưng biến sắc…


      Chương 24: Giá y mới của Diệp Mộ Liễu

      “Làm sao vậy?”

      Thấy sắc mặt có chút khó xử, nhất thời Diệp Mộ Liễu cảm thấy có chút ổn.

      “Mộ Liễu… túi tiền của ta mất rồi.”

      Nhíu mày, nụ cười mặt Lý Ngọc nhất thời tối lại.

      Trong lòng Diệp Mộ Liễu cũng trầm xuống, trong đầu đột nhiên lóe sáng.

      “Ta biết rồi, nhất định là tên nhóc ăn xin đó!”

      Hai người nhìn nhau dở khóc dở cười nhưng trong lòng nặng trĩu.

      Vậy phải làm sao cho tốt?

      Tình hình như bây giờ của hai người, nếu bỏ tiền lại rơi vào đường cùng, đừng đến chuyện thành thân, ngay cả duy trì cuộc sống cũng cực kỳ khó khăn….

      sao, nơi này của ta vẫn còn ít.”

      Nhìn sắc mặt buồn chán của Lý Ngọc, gương mặt tuấn tú chút vui vẻ. Diệp Mộ Liễu vỗ vỗ tay , cười an ủi.

      “Xe đến núi ắt có đường, biện pháp lúc nào cũng có thể nghĩ ra được, có phải ?”

      “Hai vị, giá y các người có muốn hay vậy?”

      Thấy vậy ông của cửa hàng tơ lụa liếc nhìn hai người cái, lời còn nhiệt tình như trước.

      “Nếu cần nhanh cho, tránh ở đây làm lãng phí thời gian của ta!”

      “Ngươi…”

      Lúc này Diệp Mộ Liễu hết sức tức giận, lâm vào cảnh khó khăn.

      Túi tiền của nàng nhiều, tại còn bị cha mẹ đuổi ra khỏi cửa, tiền của Lý Ngọc lại bị người ta đánh cắp rồi, nếu miễn cưỡng mua giá y số tiền còn lại chỉ sợ đủ cho hai người sống trong vòng tháng.

      “Muốn, vì sao muốn!”

      Thấy bộ dáng uất ức của nàng, trong lòng Lý Ngọc chua xót, nhíu mày lạnh lùng nhìn chưởng quầy, giọng trầm xuống.

      “Gói lại cho chúng ta.”

      “ Lý Ngọc, hay là thôi … Chúng ta… ”

      Nghe vậy, Diệp Mộ Liễu cười cười muốn ngăn cản hành động của . Dù sao, đối với tình hình tại, nếu cứ khăng khăng mua giá y này, đối với bọn họ mà có chút khó khăn.

      “ Đừng lo lắng, tất cả còn có ta đây ! ”

      Cười cười vỗ tay nàng, ánh mắt Lý Ngọc lóe lên.

      “ Lại , nàng muốn thành thân sao ? ”

      câu lập tức ngăn được miệng của Diệp Mộ Liễu. Bất đắc dĩ gật đầu, nàng cười vui vẻ :

      “ Được, tất cả nghe theo chàng. ”
      Chris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 25: xuống tay nấu canh vì

      Hai người cầm túi đựng giá y, vui vẻ ra khỏi cửa hàng tơ lụa nhưng trong lòng mỗi người đều nặng trĩu.

      “Liễu Nhi, xin lỗi, lại làm cho nàng uất ức rồi!”

      Tuy nàng chỉ là con tri huyện nho , nhưng nhìn thấy được cha mẹ đều rất thương nàng. Từ mặc dù nàng cẩm y ngọc thực, xe ngựa trang hoàng nhưng cũng là thiên kim xinh đẹp được cha mẹ nuông chiều.

      Nay lại vì mà cam nguyện chịu những cực khổ này, nàng phải rất rất mới có thể làm được như vậy sao?

      “Ngốc này, làm sao lại khách khí với ta như vậy chứ?”

      Trợn mắt, Diệp Mộ Liễu cho là đúng.

      “Liễu Nhi…”

      Lý Ngọc mở mồm muốn , nhưng nhìn bóng đen vừ lóe ở chỗ rẽ, bỗng dừng ngậm miệng lại.

      “Sao vậy?”

      Quay đầu nhìn nàng, lại thấy Diệp Mộ Liễu tươi cười như hoa.

      có gì, ta định trời sắp trưa, chúng ta mua chút nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị về nhà thôi!”

      Ánh mắt chớp lóe, Lý Ngọc rũ mắt, che dấu bão táp trong mắt. Khi nâng mắt lần nữa, ánh mắt tĩnh lặng như nước, nhìn ra chút gợn sóng.

      “Được, chúng ta thôi. Trưa nay ta làm cho chàng món ăn ngon sở trường.”

      Gật đầu cười, khóe môi Diệp Mộ Liễu nhếch lên thành vòng cung, hạnh phúc làm cho người ta dời mắt được.

      “Trước hết về…, thuở ta đối với nữ công, nấu ăn đều giỏi, nếu thể ăn, chàng cũng đừng trách ta!”

      Tuy rằng ba năm này bởi vì , nàng thu liễm tính tình, từ từ, cũng xa lánh nữ công như trước, kể cả nấu ăn.

      Nhưng tóm lại, so với các khác, tay nghề của nàng quả thực là trò hề, có chút bản lĩnh.

      “Sao có thể? Chỉ cần là nàng làm, cho dù có độc ta cũng cam tâm tình nguyện ăn hết.”

      Nước mắt rưng rưng trong hốc mắt, Lý Ngọc nghiêng đầu qua bên, để cho nàng nhìn thấy xúc động trong mắt .

      Đối với việc này, Diệp Mộ Liễu vẫn chưa phát ra, nàng chỉ trừng mắt, hờn dỗi :

      ngon ngọt!”


      Lời ngon tiếng ngọt sao? Mộ Liễu, nàng có biết, những lời vào lúc này, chính là lời xuất phát từ đáy lòng của Lý Ngọc?

      Lý Ngọc ta cả đời tôn quý, nữ nhân bên cạnh ta nhiều như cá dưới sông, nhưng có ai phải vì thân phận và quyền thế mà tiếp cận ta.

      chịu xuống ta nấu canh cho ta, đến nay cũng chỉ có mình nàng mà thôi.


      Chương 26: Lý Ngọc gặp rắc rối

      “Cẩn thận, Lý Ngọc…”

      Lý Ngọc cúi đầu suy nghĩ, biết ở ngã tư đường có con ngựa lao nhanh tới, đá lung tung vào .

      Con ngựa như phát điên, kinh động đến đám đông chạy tứ phía. Cả đường , đụng ít người đường và cửa hàng .

      Lập tức, nam tử áo đen như kinh sợ, cả đường ngừng hô:

      “Tránh ra, tránh ra, con ngựa bị dọa sợ, bị đụng vào ta chịu trách nhiệm đâu!”

      Diệp Mộ Liễu bực bội, người này, quả thực hết sức càn quấy.

      ràng là con ngựa nhà mình có vấn đề, còn dãm lớn tiếng hô đụng phải chịu trách nhiệm!

      , thể nhịn được nữa!

      Trong lòng thầm oán, Diệp Mộ Liễu do dự nhìn về Lý Ngọc ngây ngốc đứng giữa đường cái mãi vẫn chưa lấy lại tinh thần.

      “Ngu ngốc, cẩn thận.”

      Người này, làm cái gì vạy?

      ràng bình thường nhanh trí muốn chết, võ công cũng rất tốt, vì sao thời khắc mấu chốt lại ngây người như vậy?

      “Bùm” tiếng vang lớn, Diệp Mộ Liễu nặng nề ngã mặt đất, cổ tay truyền đến đau xót, nhưng Diệp Mộ Liễu hề quan tâm, chỉ theo bản năng nhìn về Lý Ngọc.

      “Lý Ngọc, chàng sao chứ?”

      “Ta sao…”

      Lúc này Lý Ngọc mới phục hồi tinh thần, ánh mắt nhìn đến máu đỏ nơi cánh tay của nàng, sắc mặt bỗng dưng thay đổi, giọng hết sức lo lắng:

      “Chết tiệt, Liễu Nhi chảy máu rồi.”

      sao, việc mà thôi.”

      Lúc này Diệp Mộ Liễu mới thở phào nhõm, từ dưới đất đứng dậy. Vỗ bùn đất dính lên vạt áo, nhíu mày nhìn Lý Ngọc.

      “Này, ta chàng nghĩ cái gì vậy, tự dưng lại thất thần như vậy?”

      “Ta nghĩ…”

      Lý Ngọc vừa định chuyện, bên cạnh có người phát ra tiếng rên đau đớn.

      “Ôi… ôi… cái cục xương già của ta!”

      Diệp Mộ Liễu nhìn lại, ra lúc nãy mình đẩy Lý Ngọc, Lý Ngọc lại may đụng phải bà cụ hơn năm mươi tuổi.

      Thấy là bọn họ gây họa, Diệp Mộ Liễu thè lười, ân cần hỏi thăm:

      “Bã lão, người sao chứ?”

      “Làm sao có việc gì? Ngươi cánh tay, cái chân của ta bị đụng mạnh như vậy, có thể làm sao sao?”

      Oán hận lườm nàng cái, bã lão có vẻ tức giận.

      “Ôi, cái chân của ta… ôi, chảy máu rồi.. Chân ta phải bị tàn phế đấy chứ? Ai , làm sao ta thể nhúc nhích được vậy?”

      Bà lão vừa khóc to vừa nắm chặt vạt áo của Lý Ngọc, khóc lớn:

      “Đều tại ngươi, là ngươi đụng vào ta. Ngươi phải bồi thường cho ta tiền thuốc men, phí bồi bổ và phí phục vụ…”

      Thấy vậy, dân chúng vây quanh ồn ào :

      “Đúng thế, vị công tử này, đụng vào người phải chịu trách nhiệm!”

      phải chúng ta va vào, mà là con ngựa kia!”

      Đột nhiên Diệp Mộ Liễu phản ứng lại, chỉ vào con ngựa điên bị kiềm chế, nhìn người áo đen xem náo nhiệt, :

      “ Ngựa của gây họa, các ngươi tìm mà đòi . ”

      Lời chưa dứt, nam tử áo đen thúc ngựa chạy . Con ngựa hí tiếng, biến mất trong tầm mắt của mọi người.

      “Đừng chạy, có nghe thấy ? Ngươi quay trở lại cho ta… ”

      Diệp Mộ Liễu định nhấc chân đuổi theo lại bị bà lão bên cạnh nắm chặt áo.
      “Ai , đừng có chạy! Có nghe thấy ? Ngươi quay trở lại cho ta……”

      “ Ôi, ban ngày ban mặt, đụng phải người muốn chạy, đây là thói đời gì vậy? Các người thương xót cho bà lão ta đây, con cái người chăm sóc, các ngươi muốn ta chết ở chỗ này sao?”

      Bà lão khóc lớn, tiếng vừa to vừa ràng, nhất thời thu hút người từ bốn phía kéo tới, vây quanh đám người Diệp Mộ Liễu đến nước cũng chảy lọt.

      “Ôi, bọn họ bắt nạt lão bà sắp vào quan tài, các ngươi ai hộ ta câu, còn vương pháp, còn công đạo, còn thiên lý hay ?”

      Nghe vậy, đám người nhất thời ồn ào trở lại, trong đó có nam tử trung niên áo xanh :

      “Haiz, ta này người trẻ tuổi, là các người đúng, đụng vào người ta nên bồi thường, các ngươi thể trốn tránh trách nhiệm có phải hay ?”

      “Đúng!”

      Diệp Mộ Liễu muốn giải thích, lại cảm thấy mệt mỏi, bà lão vì con ngựa điên gây họa, nhưng dù sao người đụng nàng đúng là Lý Ngọc.

      Cho nên, bọn họ ít nhiều thể phủ nhận trách nhiệm, nhưng nghĩ đến túi tiền cạn kiệt, Diệp Mộ Liễu do dự…


      Chương 27: Bọn họ xu dính túi

      “Đúng là thói đời bạc bẽo… Ngày hôm nay chết là cái chắc, xem ra ta phải tìm Diệp Thanh Thiên – Diệp đại nhân giải oan rồi!”

      Đem hết chần chờ trong mắt Diệp Mộ Liễu, bà lão khóc càng lợi hại. Vừa vỗ ngực liên tục, vừa khóc vừa hô.

      “Có ai giúp đỡ bà lão đáng thương ? Ta muốn nha môn cáo trạng…”

      Thấy vậy, nam tử trung niên tiếp tục :

      “Ta này hai vị, các người hà tất phải như vậy? Ít nhiều cũng nên bồi thường cho nàng ít bạc là được, cần gì phải nháo đến quan phủ, mọi người đúng ?”

      Nghe vậy, sắc mặt Diệp Mộ Liễu tái nhợt, cầu cứu nhìn về phía Lý Ngọc.

      Phải biết rằng, Diệp Thanh Thiên trong miệng bà lão là cha nàng, quan huyện. Nếu nháo đền nha môn, nàng chỉ chiếm được chút lợi, chỉ sợ bị người cha chính trực dùng roi đinh sắt đánh.

      chỉ có vậy, còn làm liên lụy đến thanh danh của cha, hơn nữa bởi vì hôn mà nàng bị cha đuổi ra khỏi nhà, nếu xảy ra chuyện gì nữa. Diệp Mộ Liễu hết sức lo lắng, nếu cha thay đổi quyết định cho nàng và Lý Ngọc tiếp tục ở bên nhau nữa.

      Nếu vậy chẳng phải mất nhiều hơn được hay sao?

      Nghĩ đến đây, Diệp Mộ Liễu mím môi, cúi đầu đáng thương :

      “Nếu chúng ta lấy hết tiền người cho nàng ?”

      “Được!”

      Ánh mắt Lý Ngọc chớp lóe, đáy mắt có ánh sáng chuyển động, lúc sau biến mất thấy bóng dáng.

      “Nàng sao làm như vậy!”

      “Nhưng mà… nếu đưa hết tiền cho nàng tiền ăn cơm chúng ta còn…”

      Lấy túi tiền cầm trong tay, nhưng Diệp Mộ Liễu còn có chút do dự.

      sao, ta nghĩ biện pháp.”

      Vỗ vai cười trấn an nàng, Lý Ngọc cầm túi tiền, với bà lão ngồi dưới đất:

      “Bà lão, hai vợ chồng chúng ta mới gặp kẻ trộm, cho nên toàn bộ tài sản chỉ còn từng này, số tiền này ngươi hiệu thuốc để đại phu bốc cho chút thuốc, số tiền còn lại mua gì đó ăn uống tẩm bổ có được ?”

      biết là do thái độ hòa nhã của Lý Ngọc hay bà lão đột nhiên rủ lòng tốt, vẻ mặt chịu bỏ qua như vừa rồi vậy mà chút do dự gật đầu đồng ý đề nghị của Lý Ngọc.

      “Được rồi, coi như các ngươi có chút chân thành, tiện nghi cho các ngươi!”

      Bà lão cầm lấy túi tiền, lưu loát đứng dậy, vỗ mông xoay người biến mất trong đám người. Bộ dáng đó làm sao có chút bị thương nghiêm trọng?

      Diệp Mộ Liễu thấy vậy dở khóc dở cười.

      So với bà lão mới kêu la đó, bọn họ mới thực là tổn thất nghiêm trọng.

      Cùng đường thể về nhà, ngay cả bữa cơm tiếp theo cũng biết ăn gì. Cuộc sống như vậy, so với tưởng tượng của nàng còn khó khăn hơn.

      “Lý Ngọc…”

      Diệp Mộ Liễu quay đầu, bộ dáng đáng thương nhìn nam tử đứng bên cạnh, lại nhìn thấy bộ dáng tự trách của , bỗng dưng im lặng.

      “Liễu Nhi, thực xin lỗi…”

      Con ngươi Lý Ngọc lóe lên phức tạp và che giấu.

      Nhưng giờ phút này Diệp Mộ Liễu hiểu ánh mắt đó là gì, chỉ đơn thuần cho rằng tự trách và áy náy.

      lúc sau, trong lúc nàng suy nghĩ về ánh mắt phức tạp của Lý Ngọc, lòng nàng cảm thấy đau đớn….

      “Ngốc, giữa ta và chàng vĩnh viễn cần ba chữ đó.”

      Khóe môi nhếch lên, Diệp Mộ Liễu nở nụ cười như tươi như hoa. Nụ cười đó như ánh nắng tháng ba chiếu vào trái tim Lý Ngọc, làm cho khói mù bao năm qua trong lòng nháy mắt trở thành hư .

      , chúng ta về nhà.”

      Nắm lấy bàn tay Lý Ngọc, bàn tay mảnh khảnh của Diệp Mộ Liễu như chứa vô vàn sức mạnh, làm cho Lý Ngọc cảm nhận được, chỉ cần có nàng bên cạnh, cho dù gặp phải khó khăn gì, đều trở thành bụi bặm, mây khói, đáng để nhắc tới.

      “ Được ! ”

      Dùng sức nắm lấy bàn tay của nàng, Lý Ngọc gật đầu cười, con ngươi trong phút chốc như nở rộ, làm cho Diệp Mộ Liễu thất thần.

      “ Nhưng mà Liễu Nhi, buổi trưa chúng ta ăn gì bây giờ ? ”

      Đáy mắt lóe sáng, Lý Ngọc thản nhiên hỏi.’’

      “ … ”

      Sau khi im lặng, vẻ mặt xấu hổ của Diệp Mộ Liễu nhất thời trở nên vui vẻ.

      “ Lý Ngọc, Ta có biện pháp. ”

      Dứt lời, nàng rút đỉnh đầu cây trâm đơn giản nhưng hết sức thanh nhã, đưa trước mặt Lý Ngọc.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 28 : Cầm cố cây trâm nhành liễu ngọc bích

      “Chàng nhìn cây trâm nhành liễu ngọc bích này , chỉ cần có nó, chúng ta có thể chống đỡ được thời gian rồi.”

      được!”

      Thấy vậy, Lý Ngọc nhíu mày, theo bản năng đồng ý.

      “Cây trâm nhành liễu ngọc bích này thể được!”

      Tuy nàng nhưng có thể nhìn ra cây trâm này đối với nàng có ý nghĩa rất đặc biệt.

      Mặc dù thời gian ở chung của bọn họ rất ngắn, nhưng biết nàng thích những trang sức sặc rỡ. tại, cả người nàng, trừ cây trâm nhành liễu ngọc bích chút trang sức nào.

      Hơn nữa cây trâm này ngọc xanh trong suốt, vừa nhìn biết là ngọc tốt loại thượng đẳng, tạo hình nhành liễu, mục đích này biết là lễ vật mà cha mẹ đưa cho nàng.

      Nàng vì mà bị đuổi ra khỏi nhà, trong lòng nàng vẫn còn chút áy náy với cha mẹ. tại lại dùng cây trâm cha mẹ tặng nàng, chỉ sợ trong lòng nàng rất khó chịu.

      “Được rồi, chúng ta dùng cây trâm này!”

      phản đối của giống như dự đoán của nàng. Nghe vậy, nàng cũng tranh cãi cùng , chỉ nhếch môi cười giảo hợt.

      “Nhưng mà Lý Ngọc, chàng còn có vật nào dùng được sao?”

      “Ta…”

      Lần này, Lý Ngọc quả bị nàng làm cho im lặng.

      Nhìn khắp cơ thể từ xuống, ngoại trừ miếng ngọc bội hình rồng treo bên hông, thể tìm ra được thứ gì có thể cầm cố.

      Nhưng miếng ngọc bội duy nhất này cho dù có thể dùng, cũng phải lúc này.

      Thấy sắc mặt khó xử, trong lòng Diệp Mộ Liễu lại sáng tỏ, cũng tiếp tục hỏi, chỉ nhíu mày, mím môi :

      “Chàng xem, cả người ta ngoài trừ miếng ngọc bội chàng đưa có vật nào khác, nhưng miếng ngọc bội này thể dùng có đúng ?”

      “Đương nhiên là được!”

      Nghe vậy, Lý Ngọc chút nghĩ ngợi trả lời.

      có kết quả, chúng ta còn lựa chọn nào khác, phải sao, Lý Ngọc?”

      Khóe môi nhếch lên nụ cười giảo hoạt, Diệp Mộ Liễu nheo mắt, cười đắc ý khác thường.

      Lý Ngọc bất đắc dĩ cười, chỉ có thể cầm cây trâm nhành liễu ngọc bích đến hiệu cầm đồ đổi chút bạc. Sau đó mua chút gạo và rau xanh. Lúc này mới thong thả bước về nhà.



      Chương 29: lần đầu tiên của Lý Ngọc

      ra, có đôi khi củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm chua, trà cũng phải là chuyện dễ làm.

      Ít nhất là đối với hai người mười ngón tay dính nước dễ dàng.

      Chẻ củi, Lý Ngọc chưa bào giờ làm, cũng may còn có chút công phu cho nên đây cũng là chuyện quá khó khăn.

      Nhóm lửa làm cho hai người hao phí ít sức lực.

      Bếp lò bốc lên ngọn lửa hừng hực, hai người nhìn đối phương trắng đen, bộ dáng vô cùng thê thảm, khỏi nhìn nhau cười.

      Lấy nước vò gạo, cho vào nồi, Diệp Mộ Liễu bắt đầu rửa rau, đến lúc thái rau, Lý Ngọc kiên quyết chịu để nàng làm.

      Lý do rất đơn giản, khuỷu tay nàng mới bị thương, nếu dùng quá nhiều sức liên lụy đến miệng vết thương, làm cho miêng vết thương thể nào khép lại. Mà nàng, trước khi mực khăng khăng đành ngoan ngoãn thả vũ khí đầu hàng.

      Đứng sau lưng , nhìn mười ngón tay của chưa bao giờ dính nước, vụng về cầm lấy con dao luống cuống thái thức ăn.

      “Lý Ngọc…”

      Nhìn đám rau hình thù kí quái nằm thớt, trong lòng Diệp Mộ Liễu có dòng nước ấm chảy qua, trong mắt kìm được mà ẩm ướt.

      Nam tử này, tư thế vừa ngốc vừa vụng về, nhưng thái độ đó lại có thể chạm vào nơi mềm mại nhất trong lòng nàng.

      Tuy nhưng nàng có thể chắc chắn cho tới bây giờ chưa từng làm chuyện này. nam tử, đồng ý vì mà làm những việc như thế này, ít nhất có thể chứng minh, trong lòng nàng!

      Lý Ngọc như vậy, làm sao nàng có thể thích cơ chứ?

      Từ từ đến sau lưng Lý Ngọc, hai tay xuyên qua hông, ôm lấy vòng eo của . Diệp Mộ Liễu dựa đầu vào lưng Lý Ngọc, dịu dàng :

      “Lý Ngọc… cảm ơn chàng!”

      Cảm ơn chàng trở lại!

      Cảm ơn chàng làm cho ta thất vọng.

      Cảm ơn chàng tốt với ta.

      “Ngốc này, đừng náo loạn. Để cho ta thái!”

      Thân thể hơi ngẩn ra, ngay sau đó, Lý Ngọc làm bộ như để ý .

      “Ngoan ngoãn ngồi bên , chờ ta thái xong đồ ăn là nàng có thể thể kĩ thuật nấu ăn của mình rồi.”

      cần, để ta ôm chàng cái.”

      Mấp máy môi, Diệp Mộ Liễu làm nũng.

      “Để ta ôm chàng như vậy có được , ta thề ta ngoan ngoãn, tuyệt đối quấy rầy chàng!”

      Đáy mắt chứa muôn vàn nhu tình, giọng Lý Ngọc mang theo chút rung động thể nghe được.

      “Đúng là nha đầu ngốc…”

      Cứ như vậy, bữa cơm, hai người chìm trong ngọt ngào tình cảm. Nhìn bàn đồ ăn đơn giản đến nghèo túng, trong lòng Lý Ngọc dâng lên áy náy.

      xin lỗi, Liễu Nhi, theo ta làm cho nàng cực khổ rồi.”

      “ Tên ngốc này, phải vẫn rất tốt sao ? ”

      bàn có hai món đồ ăn mặn và món canh, đồng tiền bát canh đậu hủ, nửa văn tiền đĩa măng tre xào, còn có đồng tiền trứng chim nấu canh rau.

      Đây là bữa cơm đầu tiên mà Lý Ngọc được ăn, là bữa cơm đồ ăn đơn giản nhất. Nhưng biết vì sao, trong lòng lại lên cảm giác có tên là hạnh phúc…

      “Chàng xem, những thứ này xào lên rất ngon. Còn có cả bát canh, rất sang trọng đấy!”

      Chỉ vào bát canh rau nấu cùng trứng chim, Diệp Mộ Liễu giảo hoạt cười.

      “Sao? Cái này gọi là gì?”

      Nghe vậy, Lý Ngọc hứng thú nhíu mày hỏi.

      “ Cái này là hai trứng chim vàng hót. ”

      Diệp Mộ Liễu mím môi cười cười, chỉ vào hai quả trừng vàng, nổi bập bềnh đám rau cải xanh.

      “Cái này gọi là cò trắng bay vút trời xanh.”

      Cuối cùng, nàng chỉ vào lòng trắng trứng nổi mặt nước cười .

      “Như thế nào, nước canh này nhiều kiến thức đúng ?”

      “Liễu Nhi, ta biết nàng đúng là bảo bối!”

      Cúi đầu, hôn lên đôi môi hồng của Diệp Mộ Liễu, bên trong cổ họng bật ra tiếng than thở.

      Cho dù có cho bảo bối quý giá nhất thế gian, cũng đổi bảo bối này.

      “Lại đây, nhanh đến ăn cơm thôi.”

      Đem hai quả trứng gắp vào trong bát của Lý Ngọc, Diệp Mộ Liễu lại gắp miếng măng cho vào trong miệng của mình, cười .

      “Ăn cơm xong chúng ta còn phải bận rộn đấy.”

      “Ừ, ăn cơm xong, ta tìm việc làm.”

      Cúi đầu rũ mắt, hàng lông mi dài như cánh bướm, che giấu báo táp trong mắt Lý Ngọc. thanh của bình tĩnh như nước, đáy mắt lóe lên ánh sáng.

      “Liễu Nhi, nếu như… ta là nếu, nếu cả đời của ta đều có tiền đồ như vậy, nàng vẫn oán hối theo ta chứ?”


      Chương 30: Có phải ta cực kỳ vô dụng hay ?

      Vấn đề này, lúc đó Diệp Mộ Liễu trả lời Lý Ngọc, nhưng nàng dùng hành động thực tế để chứng mình lòng nàng.

      Mười ngày tiếp theo, Lý Ngọc vẫn sớm về muộn tìm việc làm.

      Nhưng mỗi lần đều mang theo hy vọng ra lại mang theo thất vọng mà về.

      biết có phải do ông trời chịu quan tâm tới bọn họ hay , mấy ngày này, vận khí của vẫn tốt. Huyện Thanh giang to như vậy nhưng ai đồng ý nhận vào làm.

      Mỗi ngày nhìn Lý Ngọc kéo thân mình mệt mỏi quay về, ánh mắt tràn đầy xin lỗi, trong lòng Diệp Mộ Liễu hết sức khó chịu.

      phải khó chịu vì tìm được việc làm, cũng phải ghét bỏ vô năng, mà đau lòng vì vất vả, đau lòng vì gương mặt tràn đầy xin lỗi.

      Cho nên mối lúc như vậy, Diệp Mộ Liễu đều cười, trêu chọc:

      “Lý Ngọc, có việc gì. Ngày xưa Việt Vương Câu Tiễn nếm mật nằm gai ba năm mới dựng nên nghiệp lớn. Chúng ta mới chỉ chịu chút khó khăn suy sụp, có gì đáng ngại.”

      “Liễu Nhi, có phải ta cực kì vô dụng hay ?”

      Nhìn chằm chằm vào Diệp Mộ Liễu, sắc mặt Lý Ngọc có mấy phần uể oải, đáy mắt xuất vết thâm quầng như có như .

      “Ngốc, phải chàng vô dụng, là bọn có mắt tròng, biết chàng là Ngọc Thạch, là Linh Xà châu, biết Lý Ngọc nhà chúng ta có bao nhiêu năng lực!”

      Tim đập liên hồi đột nhiên lỡ nhịp, trong nháy mắt, Lý Ngọc hoài nghi có phải Diệp Mộ Liễu biết điều gì hay ? Nhưng khi ánh mắt của chạm vào đôi mắt trong suốt của nàng, Lý Ngọc chợt phủ định ý nghĩ của mình.

      này là người có tình có nghĩa, nàng , toàn tâm toàn ý tin tưởng , làm sao có thể nghi ngờ đây?

      Vậy mà mình lại….

      Thở dài hơi, Lý Ngọc rũ mắt :

      “Nhưng mà Liễu Nhi, chúng ta còn tiền?”

      Mấy ngày qua, bọn họ ăn hết, ngay cả cây trâm nhành liễu ngọc bích cũng bị ông chủ cầm đồ thâm hiểm ép giá thấp, giờ chẳng còn bao nhiêu.

      “Liễu Nhi, nếu… nếu chúng ta cứ như vậy nữa, ta chỉ sợ nàng đói chết !”

      “Ngốc, như vậy như thế nào?”

      Cúi đầu cắn cắn môi, Diệp Mộ Liễu giọng .

      “Cùng lắm ta trở về cầu xin cha mẹ.”


      Chương 31 : ra chàng tin ta?

      “Chàng yên tâm , ta là con của bọn họ, bọn họ trơ mắt nhìn chúng ta đói chết!”

      Giấu hết lo lắng vào trong đáy mắt, Diệp Mộ Liễu cười nụ cười an ủi.

      “Xe đến trước núi ắt có đường, thuyền tới đầu cầu ắt thẳng. đời, có ai trải qua lên voi xuống cho.”

      “Tất nhiên bọn họ bỏ mặc nàng!”

      Đáy mắt quét xuống tia trào phúng như có như , Lý Ngọc thản nhiên .

      “Nhưng mà, bọn họ tuyệt đối để cho con của mình gả cho nam nhân ngay cả nương tử của mình cũng nuôi nổi!”

      , .”

      Diệp Mộ Liễu biến sắc, gương mặt lên vẻ hoảng sợ.

      “Cho tới bây giờ lời của cha luôn nhất ngôn cửu đỉnh, ông ngầm đồng ý hôn của chúng ta tuyệt đối lật lọng.”

      “Đó là bọn họ biết ta vô dụng như vậy!”

      “Lý Ngọc, sao chàng có thể như vậy?”

      Ngẩng đầu kinh ngạc nhìn , trong mặt Diệp Mộ Liễu tràn đầy kinh ngạc.

      “Nàng dám cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ như vậy?”

      Chớp mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Mộ Liễu, khóa môi quét xuống nụ cười trào phúng lạnh buốt, nhưng ánh mắt lộ điều gì.

      “Chàng tin ta?”

      Con ngươi lóe sáng bỗng chốc ảm đạm, đáy mắt Diệp Mộ Liễu lóe lên chua xót.

      “Ta chỉ tin lòng người mà thôi!”


      Trong mắt nàng chỉ có bi thương, làm cho lòng Lý Ngọc thắt lại. Nhưng giây sau, trong miệng bật ra lời tàn nhẫn hơn.

      “Phu thê vốn như chim trong rừng, có họa mặc ai người nấy bay, những lời này chẳng lẽ nàng chưa nghe bao giờ?”

      “Lý Ngọc, ta chưa từng nghĩ rời khỏi chàng!”

      Nếu , nàng chờ ba năm, ngay cả hoàng phi cũng làm, cùng cha mẹ trở mặt.

      Nhưng hôm nay Lý Ngọc, tại sao lại như vậy? Vậy mà có thể ra lời tàn nhẫn kinh ngạc như vậy.

      “Như vậy sao?”

      Trong đôi mắt dịu dàng, tối lại, làm cho người ta nhìn được chút cảm xúc. Trong lòng Diệp Mộ Liễu nhất thời lạnh xuống.

      Vốn tưởng rằng, tình cảm bọn họ có thể thay đổi theo năm tháng, có thể chịu được ánh mắt của thế tục, có thể bỏ qua vật ngoài thân, ra cái gì cũng có.

      Ngay cả tín nhiệm giữa bọn họ, cũng có…

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 32 : Lý Ngọc, chàng cần ta nữa sao?

      “Lý Ngọc, mỗi lời ta ra, từng câu từng chữ đều là lời lòng, dù chàng có bần cùng hay phú quý, tình của ta đối với chàng, bao giờ thay đổi.”

      Diệp Mộ Liễu gằn từng chữ, hết sức chân thành. Đáy mắt tràn đầy hơi nước, bởi vì tin nàng, mà càng tích tụ càng nhiều hơn….

      Nhìn khóe mắt của nàng rơi xuống từng giọt nước mắt, trong lòng Lý Ngọc như bị người khác hung hăng xé nát, đau đớn thở nổi, nhưng cuối cùng lại cúi đầu, khóe môi nhếch lên, nhíu mày lời.

      Trong phòng nhất thời yên tĩnh lại, im lặng nhưng luồng khí lạnh trong khí bao phủ trong lòng, làm cho hô hấp của Diệp Mộ Liễu nhất thời ngưng trệ.

      Nàng nâng đôi mắt đáng thương nhìn Lý Ngọc, hy vọng có thể như thường ngày, hôn môi mình, ôm mình, mỉm cười sủng nịnh mình, xoa tóc mình, cười bất đắc dĩ với mình, sau đó hai người biến chiến tranh thành tơ lụa (giải quyết tranh chấp bằng hòa bình – ý chỉ là hai người dễ dàng làm hòa.) còn thương tâm, xấu hổ và khổ sở như bây giờ.

      Nhưng từng giây, từng phút trôi qua, Lý Ngọc vẫn nhúc nhích, yên lặng chỗ.

      Hai tay ôm đầu, khủy tay đặt hai đầu gối, ngón tay thon dài bấu vào mái tóc đen bóng. Gương mặt cúi xuống làm cho nàng nhìn được vẻ mặt của .

      Chỉ có khí lạnh tỏa ra từ người mới làm cho lòng Diệp Mộ Liễu trở nên bất an.

      “Lý Ngọc…”

      Diệp Mộ Liễu nhạy cảm thấy được cái gì đó thích hợp. Nàng từ từ đứng dậy, đến bên người Lý Ngọc, kéo kéo vạt áo của , nhàng .

      “Lý Ngọc… chúng ta đừng cãi nhau có được ? tại cái gì ta cũng có, chỉ còn mình chàng mà thôi…”

      Thân thể Lý Ngọc run lên, từ từ ngẩng đầu, gương mặt tối lại, thanh khàn khàn, lời bật ra như sấm rền, chấn động tới trài tìm của Diệp Mộ Liễu.

      “Mộ Liễu, nàng trở về nhà , trở về bên cạnh cha mẹ mình thôi!”

      Thân thể đột nhiên vùng dậy, Diệp Mộ Liễu loạng choạng, suýt chút nữa đứng vững.

      Nâng mắt kinh ngạc nhìn Lý Ngọc, sắc mặt nàng trắng bệch.

      “Lý Ngọc, chàng cần ta nữa sao?”

      phải ta cần nàng, mà là ta nuôi nàng nổi. Nàng thấy sao, tại ngay cả ta cũng nuôi nổi bản thân mình, lấy cái gì mà nuôi nàng?”


      Chương 33 : Nàng , ta !

      “Ta cần chàng nuôi, ta có thể tự nuôi bản thân mình. Lý Ngọc, chàng cần đuổi ta , được cần ra, có được hay ? Có được hay …?”

      Diệp Mộ Liễu rất muốn khóc nhưng lại cố gắng kìm nén để cho mình bật khóc, ghét bỏ bản thân mình. Mà giờ phút này, nàng chỉ có thể dùng răng cắn chặt môi mình, giọng nghẹn ngào.

      “Sau đó sao? Sau đó để cho người ta cười ta là nam nhân vô dụng, là tên phế vật sao?”

      Hàng lông mi đến của nàng dính đầy nước mắt, Lý Ngọc nhìn mà đau lòng. Nhìn nàng liều mạng áp chế dáng vẻ uất ức, Lý Ngọc hận thể đưa tay ra ôm nàng vào lòng.

      Nhưng diễn đến bước này, làm sao có thể để hỏng trong gang tấc.

      Cho nên cuối cùng, hít hơi sâu, áp chế kích thích trong lòng mình.

      “Liễu Nhi, nàng , có lẽ cha nàng đúng, ta thích hợp với nàng, thể cho nàng hạnh phúc, cho nên, nàng .”

      , ta

      Lắc lắc đầu, ánh mắt Diệp Mộ Liễu đỏ đến dọa người.

      “Ta là thê tử của chàng, chàng ở đâu ta lại ở đó.”

      “Như vậy sao? Ta nhớ chúng ta còn chưa bái đường, thành thân, làm sao nàng trở thành thê tử của ta rồi hả?”

      Lời editor: Gia chưa biết vì cái lý do gì, nhưng lão Lý Ngọc này làm gia ghét rồi đấy, là đáng ghét

      Khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lùng, Lý Ngọc quay đầu, dám nhìn vào gương mặt uất ức của Diệp Mộ Liễu.

      “Lý Ngọc.”

      Diệp Mộ Liễu kinh ngạc nhìn , gương mặt tràn đầy thất vọng.

      Ngay khi Lý Ngọc cho rằng nàng bị kích thích mà rời , nàng lại cúi đầu, im lặng. lúc sau mới ngẩng đùa, tha thiết :

      “Lý Ngọc, cần ra những lời làm tổn thương người khác, ta biết chàng muốn tốt cho ta, đến mức này, ta cũng muốn nghe những lời này, bởi vì, nó làm cho trái tim của ta đau đớn, rất đau…”

      Nghe vậy, con ngươi đen bóng của Lý Ngọc lóe ra ánh sáng sâu hơn. Trong lúc này, ánh mắt nhìn về Diệp Mộ Liễu, thể dùng hai từ “Kinh ngạc” để hình dung.

      này vẫn luôn làm cho kinh ngạc, chưa bao giờ làm cho thất vọng…

      Rũ mắt, che lại rung động trong mắt, Lý Ngọc gằn từng tiếng, thanh lạnh lùng như gió mùa đông khắc nghiệt.

      “Nàng đúng ? Tốt lắm, ta . Dù sao biệt viện này cũng là của Diệp gia ! ”

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 34: Mang ta gặp chủ tử nhà ngươi

      Lý Ngọc đẩy cửa ra ngoài, để Diệp Mộ Liễu kịp phòng ngự mình trong phòng. Rốt cuộc nước mắt nhịn được từ trong mắt tràn ra ngoài.

      Diệp Mộ Liễu như nghe thấy được, có thứ gì đó trong lòng mình sụp đổ….

      Mà Lý Ngọc đứng ở ngoài cửa hoàn toàn ngờ, chỉ biết bản thân phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Nếu , thể cam đoan mình còn có thể tiếp tục diễn trò được hay ?

      Diệp Mộ Liễu, quả nàng là tốt. Là đáng giá để bất chấp tất cả để toàn tâm toàn ý quý trọng và che chở!

      “Xuất !”

      Ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, ở trong hư liếc cái. Chỉ trong giây lát, cả người Lý Ngọc từ trong ấm áp biến thành bộ dáng khí thế ngạo thế thiên hạ.

      “Xem đủ chưa? Xem đủ lăn ra đây cho Trẫm!”

      Trong bóng đêm, có nam tử toàn thân y phục dạ hành từ trung bay ra. Gương mặt tuấn lãng quét xuống nụ cười cà phất cà phơ.

      Bộ dáng lưu manh đó đối với tức giận của Lý Ngọc lại coi như có.

      “Hoàng thượng…”

      “Mang Trẫm gặp chủ tử nhà ngươi.”

      thèm nhìn cái, thanh Lý Ngọc lạnh băng, mang theo mấy phần kìm nén tức giận.

      “Chủ tử của nô tài phải là Hoàng thượng ngươi đấy sao?”

      Thấy vậy, người áo đen nhún vai, gương mặt tuấn tú tràn đầy kinh ngạc, đáy mắt quét xuống bỡn cợt như có như .

      “Từ khi nàng đưa ngươi , chủ tử của ngươi là nàng rồi.”

      Dừng chút, Lý Ngọc thêm câu:

      “Ít nhất, bên ngoài là như vậy.”

      “Sao,… tại sao? Hoàng thượng.”

      Nghe vậy, người áo đen sợ chết hỏi câu. Khóe môi vẫn là nụ cười đứng đắn.

      “Du Bạch!”

      Môi mỏng phun ra hai chữ, ánh mắt Lý Ngọc nhìn về nam tử áo đen dậy sóng, làm cho người áo đen thu lại nụ cười nơi khóe môi.

      Dựa vào kinh nghiệm hầu hạ chủ tử này nhiều năm, hiểu được thời khắc càng bình tĩnh càng phát tác đáng sợ hơn.

      Cho nên, giờ phút này, Du Bạch lựa chọn thời điểm để thu liễm.

      “Hoàng thượng, theo ta.”



      Chương 35: Thái hậu tuyệt sắc!

      Dứt lời, Du Bạch thi triển thân thể, biến mất trong bóng đêm rộng lớn.

      Thấy vậy, Lý Ngọc theo sát đằng sau. Xa xa theo tới phía trước gian nhà gạch ngói xanh.

      Cước bộ hai người vừa ngừng, cánh cửa gỗ sơn đẻ sậm kẽo kẹt tiếng mở ra.

      Nhìn thấy hai người, người mở cửa hề ngạc nhiên, chỉ cung kính trước mặt Lý Ngọc gật đầu cái, nghiêng người đón hai người vào.

      Tòa nhà này giống như tất cả các nhà giàu có ở huyện Thanh giang, ngói xanh, tường màu tro, từng đường nét tinh tế tạo nên sắc thái đậm đà.

      Mọi thứ giường như bình thường, chỉ có ba bước cái chòi gác, năm bước có tốp canh phòng nghiêm mật, cho thấy nhân vật trrong căn phòng là người cẩn thận.

      “Mẫu hậu đâu, nghỉ ngơi sao?”

      Lý Ngọc nâng mắt, nhìn nam tử trung niên áo xám trước dẫn đường, nhíu mày hỏi.

      “Bẩm Hoàng thượng, thái hậu nương nương vẫn chưa nghỉ ngơi. Nàng vẫn mực chờ Hoàng thượng đến đấy.”

      thanh của nam tử áo xám ở trong màn đâm bật ra the thé, thanh khác hẳn với thành bình thường của nam tử trưởng thành, nhưng hai người Lý Ngọc lại cảm thấy sợ hãi.

      “… phía trước dẫn đường .”

      Lý Ngọc ngẩn ra, khóe môi quét xuống nụ cười như có như , nhưng tươi cười đó đạt tới đáy mắt.

      Mẫu hậu, có phải người sớm dự liệu nhi thần đến, sắp chịu nổi rồi hay sao hả?

      “Thiên nhi, con tới sao.”

      Sau lúc, hai người tới phía trước căn phòng khác. Trong phòng, dưới ánh nến, ngọn đèn tươi đẹp, bóng dáng phản chiếu lên cánh cửa gỗ hoa lê, dáng vẻ thướt tha mềm mại.

      muộn như thế này mà Mẫu hậu vẫn chưa nghỉ ngơi sao?”

      Người áo xám thay Lý Ngọc mở cửa, nhưng vào, Du Bạch cũng như vậy, đứng trước cửa dừng lại, phi thân ba vút lên nóc nhà đối diện, nhìn chằm chằm toàn bộ xung quanh.

      “Nếu mẫu hậu nghỉ ngơi, chẳng phải Thiên nhi đến đây chuyến tay hay sao?”

      Nghe vậy, trong phòng quay lại, dung nhan mỹ lệ, mang theo nụ cười nhợt nhạt.

      nhìn qua chỉ hơn ba mươi tuổi, xinh đẹp như đóa hoa, rực rỡ vô cùng, lúc nào cũng có thể rơi xuống, biến thành bùn…


      Chương 36: Ngươi đừng quên tiền đặt cược của chúng ta.

      Vậy mà mọi thứ hề làm mất vẻ tuyệt sắc của nàng, mỹ lệ của nàng, cùng với vẻ đẹp cao quý bẩm sinh đó của nàng.

      Nhất là đôi môi quét xuống nụ cười nhạt của nàng, làm cho bất cứ ai nhìn thấy đều nhịn được mà sinh lòng thương tiếc, hãm vào trong đó thể thoát ra được.

      Rũ mắt, thở dài hơi, Lý Ngọc thản nhiên :

      “Mẫu hậu hiểu nhi thần.”

      “Như thế nào, xem ra Thiên nhi của ta mềm lòng rồi hả?”

      Nâng cằm, ý bảo Lý Ngọc ngồi lên chiếc ghế khắc hoa, Thái hậu nhíu mày cười .

      “Nhanh như vậy bại trận, Thiên nhi, con đúng là chiến mà bại? Con đừng quên, tiền cược của chúng ta.”

      “Nhi thần quên.”

      Môi mỏng nhếch lên thành đường thẳng, đáy mắt Lý Ngọc lộ ra kiên quyết chút nào che giấu.

      “Chỉ là nhi thần cảm thấy được, tiền cược lần này dừng ở đây thôi. Mẫu hậu cũng thấy, Liễu Nhi là cực kì tốt. Tương lai nhất định cũng là Hoàng hậu tốt. Nàng xứng với nhi thần, xứng với mẫu nghi thiên hạ.”

      “Như vậy sao?”

      Thuận tay bưng chén sứ thanh hoa, thản nhiên thổi hơi, lúc này Thái hậu mới thong thả :

      “Chỉ bằng biểu mấy ngày của nàng, Thiên nhi chắc chắn. Nếu nhi vậy, Thiên nhi làm cho mẫu hậu thất vọng rồi…”

      “Như vậy còn chưa đủ sao, mẫu hậu.”

      Khóe mắt nhấc lên, đáy mắt Lý Ngọc chợt lóe tối tăm.

      “Nàng cần ngôi vị Hoàng phi, cần vinh hoa phú quý, cũng để ý nhi thần có nghèo túng hay bần cùng, chỉ toàn tâm toàn ý theo nhi thần, cho dù ăn cháo chịu đói cũng cần quan tâm!”

      tới đây, Lý Ngọc hơi dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Thái hậu có chút nghi ngờ.

      “Nhi thền xin hỏi mẫu hậu, nếu như vậy còn chưa đủ, vậy rốt cuộc phải biểu như thế nào mới làm cho mẫu hậu thỏa mãn?”

      Thu hết nghi ngờ của Lý Ngọc vào trong mắt, Thái hậu mỉm cười, rũ mắt chút để ý :

      “Nàng cần vinh hoa phú quý, chỉ có thể nàng là ham hư vinh. Nàng đồng ý lúc ngươi gặp khó khăn vẫn rời bỏ, cho thấy nàng cực kì ngươi, nhưng những thứ này vĩnh viễn đủ”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :