1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nương tử đứng lại: Hoàng hậu muốn đào hôn - Nguyệt Thanh Thu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 15: Lý Ngọc dối sao?

      Lý Ngọc phải có đạo lý, đánh lên người con , lại đau lòng cha mẹ.

      Vừa rồi cái tát đó đau cũng thua kém nàng chút nào.

      Nghĩ tới đây, Diệp Minh Đường tránh được nản lòng. thở dài hơi, suy sụp ngồi ngã xuống ghế, gì nữa.

      Thấy phu quân tạm thời dịu xuống, Diệp Lâm thị cũng lặng lẽ thở dài hơi, mặt cũng biểu lộ đồng ý. Chỉ nhìn đôi bích nhân trước mặt, chừng nửa nén hương mới nhàn nhạt :

      biết quê quán Lý công tử ở đâu? Làm gì? Trong nhà có vợ con hay ?”

      Lý Ngọc hơi ngẩn ra, trong nháy mắt khôi phục lại tự nhiên. Chỉ thấy nhanh chậm :

      “Bẩm bá mẫu, Lý Ngọc là nhân sĩ Thanh Tuyền, là con nhà thế gia, lấy buôn bán làm nghề sinh sống. Vì cha mẹ mất sớm, từ Lý Ngọc được thúc thúc nuôi dưỡng thành người. tại chưa cưới vợ.”

      “Vậy sao?”

      thanh Diệp Lâm thị kéo dài, hiển nhiên tin lý do thoái thác của .

      “Nếu Lý công tử xuất thân thương nhân, vậy trong nhà nhất định sung túc, cuộc sống xa hoa?”

      “Mẹ…”

      Thấy mẹ tự mình thẳng như vậy, Diệp Mộ Liễu cảm thấy bối rối.

      Nhưng khi nàng nhìn thấy biểu tình trào phúng trong ánh mắt đó, đột nhiên cảm thấy kỳ lạ. Mẹ chưa bao giờ ham vinh hoa phú quý, thích hư vinh. Tại sao hôm nay lại khác thường như vậy?”

      Nhìn ánh mắt của mẹ, nàng theo bản năng nhìn về phía Lý Ngọc, cuối cùng cũng hiểu được dụng ý của mẹ.

      Lúc nãy gặp nhau chưa kịp nhìn kĩ, tại Diệp Mộ Liễu mới phát hôm nay Lý Ngọc tuy vẫn phong lưu phóng khoáng, khí độ bất phàm nhưng quần áo giống như ba năm trước.

      Quần áo hơi cũ, dù có có tao nhã như thế nào vẫn ít nhiều làm cho có vài phần nghèo túng…

      Lúc này, trong lòng Diệp Mộ Liễu tràn đầy khó hiểu. Nếu theo như cách ba năm trước của Lý Ngọc, nhà là thủ phủ vùng, vì sao hôm nay lại rơi vào nông nỗi này?

      lẽ ba năm này gặp phải biến cố lớn gì sao?

      Mang theo nghi hoặc, nàng nhìn về phía Lý Ngọc, lại thấy con ngươi mặc ngọc của lóe sáng, chút ánh sáng chợt lóe nhanh đến mức làm cho nàng cảm thấy như gặp ảo giác.



      Chương 16: Mẹ, con muốn làm Hoàng phi

      Nếu phải nàng vẫn nhìn chằm chằm vào nhất định phát ra. Tới đây, trong lòng Diệp Mộ Liễu càng khẳng định suy đoán của chính mình.

      “Để cho bá mẫu chê cười. Mặc dù Lý gia giàu sang, cuộc sống xa hoa, nhưng cũng xem như cơm áo lo.”

      Án mắt Lý Ngọc lóe sáng, nhưng gương mặt lại hết sức bình tĩnh.

      “Vì vậy, nếu Liễu Nhi gả đến Lý gia, nhất định phải chịu khổ!”

      “Sao… vậy ?”

      Diệp Lâm thị nhếch môi cười, cũng gì. Chỉ quan sát lượt, ánh mắt sắc bén đó làm cho Lý Ngọc có thể cảm nhận được ánh mắt của bà có thể xuyên thấu . Tất cả chân tướng đều che giấu trước mặt bà!

      “Lý Ngọc… cho ta biết, mấy năm nay có phải chàng trải qua biến cố gì sao?”

      Diệp Mộ Liễu ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng có chút cổ vũ.

      có.” Lý Ngọc chần chờ chút, trả lời ngắn gọn.

      “Lý Ngọc…” Diệp Mộ Liễu vẫn nhìn chằm chằm vào , ánh mắt vẫn dời .

      “Ta nhớ ta từng , dù chàng có như thế nào, ta đều ở bên cạnh chàng.”

      “Liễu Nhi, thực có việc gì.”

      Lý Ngọc cúi đầu, như che giấu sư bối rối trong lòng.

      “Lý Ngọc, hai người ở chung cần phải thẳng thắn với nhau!”

      Thở dài hơi, sắc mặt Diệp Mộ Liễu ngưng trọng :

      “Cho nên, ta hỏi chàng lần nữa, chàng có chuyện gì gạt ta sao?”

      có, có.”

      Ánh mắt Lý Ngọc lộ ra nụ cười gượng ép. Nhưng trong ánh mắt Diệp Liễu Nhi lại là nghĩ đằng nẻo.

      Vì vậy, trong lòng nàng khẽ động, ngẩng cao đầu nhìn chừng nửa nén nhang, sau đó từ từ thở dài, hướng về phía mẹ dùng lời hết sức nhàng và kiên định:

      “Mẹ, phải người nếu làm Hoàng phi, cuộc sống sau này vinh hoa phú quý, hưởng thụ suốt đời sao! Nếu vậy, con đồng ý là được!”

      “Liễu Nhi”.

      Ba người đồng loạt nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, đợi đến lúc phản ứng lại, mọi người đều biểu khác nhau.

      Biết con hiểu ý mình, lúc sau Diệp Lâm thị mới hồi phục tinh thần, mỉm cười, thong thả :

      “Được!”

      Lý Ngọc thấy vậy liền đau đầu thôi: “Liễu Nhi…”

      Diệp Mộ Liễu nhếch môi, cười tươi như hoa.

      “Lý công tử, nếu như giữa chúng ta chút thành ý cơ bản đều có. Như vậy ta cũng có khả năng cùng người đáng tin chung sống với ta cả đời!”
      Last edited by a moderator: 28/8/16
      ly sắcChris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17: Lý công tử chỉ còn hai bàn tay trắng

      “Liễu Nhi…” Lúc này, sắc mặt Lý Ngọc biến hóa khó lường, lúc lâu sau mới thở dài :

      “Xin lỗi nàng, Liễu Nhi. ra là ta lừa gạt nàng!”

      “ Ngươi lừa ta cái gì ? ”

      Diệp Mộ Liễu bình thản, tiếp tục :

      “Liễu Nhi, quả nhiên nàng thông minh hơn người. sai, nàng đoán đúng. Ba năm này, ở gia tộc của ta xảy ra biến cố lớn.” Lý Ngọc cẩn thận .

      “Có phải ngươi thua hay ?”

      Nhìn gương mặt , dù có cẩn thận như thế nào cũng thể nào che giấu được đơn. Trong lòng Diệp Mộ Liễu đau xót.

      “Thúc thúc của ngươi, đoạt được gia nghiệp vốn thuộc về ngươi sao?”

      Nghe vậy, thân thể Lý Ngọc run lên, nhanh chóng cúi đầu, hàng mi dài như con bươm bướm muốn vỗ cánh bay , che giấu con ngươi đau xót.

      Diệp Lâm thị thấy thế, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, đành phải nhíu mày nhìn về phía con :

      “Liễu Nhi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

      “Mẹ, là như vậy.”

      Nếu ban nãy còn có chút thăm dò, Diệp Lâm thị nắm được tám phần. tại, bà có thể chắc chắn suy đoán của chính mình là chính xác.

      “Cha mẹ Lý Ngọc mất sớm, từ được thúc thúc nuôi dưỡng thành người, nghĩ tới thúc thúc mặt người dạ thú, bởi vì ham muốn tài sản lớn cho cha mẹ để lại, lúc Lý Ngọc mười sáu tuổi bị hạ độc.”

      “Ba năm trước, con đến rừng đào ngắm hoa, đúng lúc gặp phải sát thủ do thúc thúc của phái tới giết . Con gặp chuyện bất bình nên ra tay cứu , cũng vì nguyên nhân này nên mới có thể gặp được .”

      “Lúc ấy Lý Ngọc đến Thượng Kinh tham gia thi cử, muốn lấy được công danh, đoạt lại gia sản do thúc thúc của chiếm đoạt. nghĩ tới…”

      Diệp Mộ Liễu đơn giản kể lại chân tướng việc.

      “Mẹ, Lý Ngọc phải cố ý như vậy. Sở dĩ đến chậm, con nghĩ do mấy năm nay trải qua biến cố. là thân bất do kỉ mà thôi.”

      “Nếu vậy, tại Lý công tử có tính toán gì ??”

      Hơi trầm ngâm lát, Diệp Lâm thị mở miệng hỏi.

      “Bá phụ, bá mẫu, Lý Ngọc tự biết, lấy tình hình trước mặt của ta, nếu để Liễu Nhi gả cho ta là oan ức cho nàng!”

      Ngẩng đầu lập tức nhìn thấy Diệp Lâm thị ngồi ở đối diện đánh giá, ánh mắt Lý Ngọc trong suốt mà kiên định.



      Chương 18: Đời này, kiếp này, phải chàng gả

      giấu giếm, ta vẫn luôn do dự mãi. Tuy rất nhớ Liễu Nhi nhưng lại sợ nàng theo ta chịu khổ sở. Nhưng cuối cùng, cuối cùng… ích kỉ của Lý Ngọc vẫn vượt qua.”

      “Bá phụ, bá mẫu, tình cảm ta giành cho Liễu Nhi, có nhật nguyệt chứng giám. Mong hai người có thể thành toàn cho ta và nàng. Ta xin thề cố gắng hết sức làm cho Liễu Nhi hạnh phúc!”

      được!” Cha Diệp vẫn luôn im lặng đột nhiên quát lớn.

      “Cha…” Diệp Mộ Liễu kéo dài thanh, có chút làm nũng. “Con…”

      “Đứa con chết tiệt này, ta được là được.”

      Lời nàng chưa xong bị Diệp Minh Đường nhanh chóng ngắt lời.

      mình tới gặp chúng ta, dù sao cũng quay trở lại rồi, cho dù chỉ là tên nghèo hèn ta cũng nhận, dù sao cha mẹ cũng muốn cậy người sang bắt quàng làm họ gì đó. Các ngươi đến bước này, ta có phản đối cũng vô dụng rồi.”

      “Nhưng lúc nãy, con cùng thúc thúc của còn có ân oán chưa giải quyết xong, con bị thúc thúc của phải sát thủ đuổi giết. Con , con nghĩ lại xem, nếu ngày chết ngày thúc thúc an tâm! Con theo , cuộc sống sau này của con nhất định rất mạo hiểm.”

      “Con , ta và mẹ con khổ sở nuôi con khôn lớn, nâng niu con trong lòng bàn tay, che chở như bảo vật. Cho tới bây giờ đều muốn để con chịu chút uất ức, làm sao chúng ta có thể để cho con đưa mình vào nguy hiểm? Cho nên, chuyện này tuyệt đối thương lượng!”

      “Cha…”

      Lời của Diệp Minh Đường như hàng ngàn cây châm đâm vào trái tim nàng. Miệng vết thương nhắn, ấm áp mà tràn đầy đau xót. Nhưng nghĩ tới ba năm qua Lý Ngọc chịu đựng khổ sở, trong lòng Diệp Mộ Liễu càng thêm đau đớn.

      “Cha, con bất hiếu, con biết cha vì muốn tốt cho con nhưng con rất Lý Ngọc. Kiếp này, con phải chàng gả! Cha, cầu xin người thành toàn cho con.”

      được!”

      Lời vẫn kiên định như cũ.

      “Cha, con cầu xin người.”

      Diệp Mộ Liễu “Bùm” tiếng quỳ rạp xuống đất cầu xin.

      “Xin cha thành toàn cho con , sau này dù sống hay chết, là vinh hoa phú quý hay nghèo đói, con tuyệt đối hối hận. xong, cúi đầu mạnh mẽ đụng xuống mặt đất.

      thanh đụng chạm nặng nề như đập vào trong lòng Diệp Minh Đường, làm cho vừa lo lắng vừa đau lòng! Tức giận tích tụ trong lòng càng ngày càng tăng…

      “Lão gia.” Diệp Lâm thị suy nghĩ .

      “Con lớn đều ở bên cạnh cha mẹ, nếu Liễu Nhi có lựa chọn của chính mình, liền nghe theo nàng thôi.”

      , , !”

      Nhìn vết máu trán con càng ngày càng , ngọn lửa vô danh trong lòng Diệp Minh Đường đột nhiên bùng phát càng thêm mãnh liệt. Cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, oán hận .

      “Có phải dù có đoạt tuyệt với cha mẹ, con cũng muốn ở cùng với ?”

      “Vâng!” Diệp Mộ Liễu nghe vậy, hơi ngẩn người. lúc sau mới cắn răng quật cường .

      “Mong cha tha thứ cho con bất hiếu!”

      Dứt lời, nước mặt lặng lẽ chảy xuống…

      “Thôi, con kiên quyết như vậy, ta thành toàn cho con.”

      Nhắm mắt, lại thở dài, cuối cùng lại mở mắt ra, sắc mặt Diệp Minh Đường lộ ra uy nghiêm và hàn ý, hơn nữa còn có chút đơn.

      “Phu nhân, dùng gia pháp!”

      “Lão gia…”

      Diệp Lâm thị đành lòng .

      “Câm miệng!”

      Diệp Minh Đường hung ác .

      “Ý ta quyết, cần nhiều lớn. Chịu xong 100 roi, ngươi cùng ! Chỗ Hoàng thượng ta nghĩ biện pháp. Nhưng duyên phận giữa chúng ta chấm dứt từ đây.”

      Diệp Lâm thị nhìn hai cha con đều chịu khuất phục, biết kết quả thể nào thay đổi được, đành thở dài trong lòng, xoay người lấy gia pháp cho phu quân.

      “Nếu tại con hối hận vẫn còn kịp.”

      Nhìn con cắn môi cố nén nước mắt, Diệp Minh Đường thản nhiên .

      “Lòng con quyết.”

      Diệp Mộ Liễu dập đầu xuống đất, :

      “Mong cha đồng ý cho bọn con!”

      “Hừ, chịu tỉnh ngộ!”

      Thấy con vẫn cố chấp, Diệp Minh Đường giận đến xanh mặt.

      “Nếu như vậy cũng đừng trách ta nhẫn tâm!”

      Dứt lời, cái roi vung lên, vừa muốn hạ xuống…

      “Khoan!” Chiếc roi ở giữa trung bất chợt bị bàn tay giữ lại.

      “Ta tự mình dạy con , lẽ Lý công tử phục?”

      Diệp Minh Đường nhướng mày, tức giận trong mắt dày đặc.
      Chris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 19: Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu!

      Lý Ngọc cúi người : “Lý Ngọc dám!”

      “Vậy vì sao?”

      “Mọi việc là do ta gây nên, Lý Ngọc nguyện ý thay Liễu Nhi chịu 100 roi này, mong bá phụ tha cho Liễu Nhi!”

      Lý Ngọc hề chớp mắt, nhìn chằm chằm vào Diệp Minh Đường, ánh mắt tỏa sáng.

      Trong lòng Diệp Minh Đường thầm khen, trẻ con dễ dạy! Nhưng mặt vẫn biểu ý tứ chấp nhận.

      “Được, các ngươi tình thâm như vậy, làm sao ta có thể đồng ý!”

      , Lý Ngọc, thân thể chàng tốt, 100 roi này chàng chịu được!”

      Trong lòng Diệp Mộ Liễu quýnh lên, vội vàng .

      “Cha, người trách phạt con !”

      Lý Ngọc nghe vậy, trong lòng có chút rung động, có thứ gì đó từ nơi mềm mại nhất trong lòng từ từ nẩy mầm….

      Kỳ , từ tới lớn vẫn chưa chịu qua lần trách phạt nào. Lúc này mở miệng thay Diệp Mộ Liễu nhận phạt hoàn toàn là hành động nhất thời.

      Nhưng lúc này, nhìn Diệp Mộ Liễu đối với như vậy, trong lòng càng vui vẻ và chắc chắn – quả nhìn nhầm người!

      “Liễu Nhi, nàng nghe lời, nàng là con , thể so sánh với ta.”

      Quay đầu mỉm cười với Diệp Mộ Liễu, Lý Ngọc cho nàng ánh mắt yên tâm.

      Nụ cười của như gió xuân thổi vào mặt, hết sức ấm áp. Diệp Mộ Liễu thấy vậy, trong lòng đau xót, nước mắt suýt chút nữa lại rơi.

      Đứng dậy tiến lên phía trước, nàng nắm chặt tay , nhìn cười:

      “Nếu như vậy, chúng ta mỗi người chịu nửa . Từ nay về sau, chúng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu!”

      “Được.”

      Ánh mắt kiên định của nàng làm cho Lý Ngọc cảm động, biết lòng nàng quyết, cũng khuyên nàng nữa, chỉ lén cầm lấy tay nàng nắm chặt.

      “Thôi , vợ chồng các người tình thâm như vậy, ta thành toàn cho các ngươi!”

      Diệp Minh Đường thở dài tiếng, ánh mắt nhắm lại, cánh tay vung lên, chiếc roi mang theo thanh như tiếng gió rơi xuống người Diệp Mộ Liễu.

      Diệp Mộ Liễu nghe vậy, trong lòng vui vẻ, biết cha chấp nhận chuyện của bọn họ, vui sướng che giấu đau đớn người, nụ cười càng tươi hơn:

      “Cảm ơn cha!”

      “Haiz!”

      Đánh hai roi, Diệp Minh Đường biết mình thể nào ra tay nữa. Nhìn con mỉm cười hạnh phúc, trong lòng chán nản, vứt roi, lạnh lùng :


      Chương 20: Đêm xuân đáng giá ngàn vàng

      “Các ngươi tự giải quyết , mỗi người 50 roi, chỉ có thể nhiều hơn chứ được ít !” Dứt lời, liền xoay người nghênh ngang bỏ .

      “Vẫn còn cười!”

      Nhìn con cười cười, giống như con hồ ly, nụ cười xinh đẹp mà suốt ba năm qua nàng chưa được nhìn đến.

      Diệp Lâm thị vừa bực mình vừa buồn cười, trong lòng lại cảm thấy đau lòng và an ủi.

      “Làm cho cha con tức giận con còn cười được!”

      “Mẹ….”

      Diệp Mộ Liễu làm nũng.

      “Đừng nhìn ta, ta biết gì.”

      Diệp Lâm thị dí ngón tay vào trán con , cười mắng.

      “ Ta xem cha con, các ngươi tự mình giải quyết . ”

      Dứt lời nhấc chân ra ngoài. Đứng ngay ở cửa còn nhìn lại :

      “ Cha con tức giận, tạm thời hết được. Nhưng nếu ông ấy đồng ý hôn của các ngươi, về phía Hoàng thượng ông ấy nghĩ biện pháp, các ngươi cứ yên tâm . ”

      “ Nhưng mà tạm thời các ngươi thể ở trong phủ rồi, ở phía Tây chúng ta có căn nhà, các ngươi chuyển qua đó ở . Đợi ta khuyên giải ông ấy hết giận, các ngươi lại trở về, được ? ”

      “Cảm ơn mẹ!”

      “Cảm ơn bá mẫu!” Hai người nhìn nhau cười đáp.

      “Còn gọi là bá mẫu?” Diệp Lâm thị nhìn đôi bích nhân trước mắt, trai tài, sắc, quần tụ hội, trong lòng có chút an ủi, khỏi trêu ghẹo.

      “ Cảm ơn… mẹ ! ” Lý Ngọc ngẩn ra, chần chờ lúc, lại cười vui vẻ, hào phóng : “ Nhất định con chăm sóc tốt cho Liễu Nhi, phụ kỳ vọng của người ! ”

      Bóng đêm như vẽ, hết sức xinh đẹp.

      Trong phòng, nến đỏ lay động, ánh sáng chiếu lên hai người, khắc họa bóng của hai người lên khung cửa sổ, có đôi có cặp, hết sức triền miên.

      “ Liễu Nhi, còn sớm nữa, chúng ta nghỉ tạm . ”

      Nhìn xinh đẹp dưới ánh nến rũ mắt như nước, hàng lông mi tình, trong lòng Lý Ngọc rung động, con ngươi đen bóng dịu dàng như nước.

      “Ha, ha, đúng là còn sớm, nên nghỉ ngơi rồi.”

      Diệp Mộ Liễu vừa , vừa đẩy Lý Ngọc ra cửa.

      “Liễu Nhi, đêm xuân đáng giá ngàn vàng đấy. Này, này, này, nàng làm cái gì vậy?”

      “Chàng xem?”

      Diệp Mộ Liếu nhíu mày nhìn , khóe môi nở nụ cười như có như .

      “Liễu Nhi, nàng nỡ nhẫn tâm như vậy sao?”

      Lý Ngọc làm bộ đáng thương nhìn Diệp Mộ Liễu, con ngươi đen bóng như con sông lớn, lóe lên chút giảo hoạt, như như .

      “Hay là giả vờ, Liễu Nhi của ta xấu hổ sao?”

      Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu lên thân hình Diệp Mộ Liễu, gương mặt nàng được chiếu sáng, trong lòng Lý Ngọc lung lay.

      Ánh mắt sâu dần, ý tứ trêu chọc trong mắt Lý Ngọc dần biến mất còn tăm hơi. Chỉ còn dục vọng muốn chiếm lấy, động tình. Đưa tay vòng lên eo của Diệp Mộ Liễu, giọng của trong nháy mắt trầm xuống.

      “Liễu Nhi, nàng gầy. xin lỗi, mấy năm nay làm cho nàng phải chịu khổ rồi!”

      trải qua thời gian nàng chịu khổ nhưng có thể tưởng tượng được những năm gần đây nàng phải chịu rất nhiều áp lực mới có thể chống đỡ đến bây giờ.

      Bởi vì nắm chắc có thể thắng lợi hoàn toàn, bởi vì muốn liên lụy tới nàng nên mấy năm gần đây chỉ thầm phái người thăm dò tình hình của nàng.

      Thậm chí còn dám gửi thư cho nàng, chỉ sợ nàng nhận được thư của , kích động chạy tới kinh thành tìm .

      Càng sợ bản thân kìm được nỗi nhớ mà kéo nàng tới kinh thành đầy máu tanh. Sợ nàng vì mà phải chịu tổn thương.

      Nàng rất tin tưởng , mới có thể trải qua ba năm nhớ nhung sao?

      Mới có thể trải qua cuộc sống bị cha mẹ bức hôn, bị người ngoài dùng ánh mắt khác thường đánh giá?

      Nghe gần đây có ít bà mối đền cửa cầu hôn nàng, tất cả đều là các công tử trẻ tuổi, điều kiện tốt, biết nàng có chút nào động tâm hay ?

      Trong đầu xoay chuyển hồi, nhưng sau khi nhìn thấy giọt nước mắt lấp lánh hàng lông mi của Diệp Mộ Liễu tất cả suy nghĩ đều hóa thành tiếng thở dài.

      Cúi đầu hôn lên cánh môi hồng của nàng, trong lòng Lý Ngọc như có dòng nước ấm chảy qua, khiến cho phòng bị cứng rắn mấy năm nay của bị đâm thủng.

      Mộ Liễu, nàng nhất định là mà ông trời phái xuống sưởi ấm cho ta sao?

      “Ngốc, nhắm mắt lại .”

      Nữ tử thèm chớp mắt nhìn , chân tay luống cuống, vẻ mặt khẩn trương cùng xấu hổ. Bên trong cổ họng Lý Ngọc phát ra tiếng cười khe khẽ.

      Nụ hôn chần chờ mà rơi xuống…

      Ngậm chặt cánh môi nàng, thưởng thức bờ môi xinh đẹp của nàng. Nụ hôn của ban đầu vẫn dịu dàng, mang theo trân trọng và thương tiếc.
      Chris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Dần dần, thỏa mãn với cảm giác lướt qua này. Hương vị của nàng làm cho khao khát làm cho thể kiềm chế.

      hận thể đem nàng ở trong lòng nhào nặn, nhập sâu vào thân thể, xương cốt của .

      Trận kiều diễm ba năm trước đây lên trong đầu , tư vị tốt đẹp của nàng mấy năm gần đây vẫn nhớ mãi thể nào quên.

      Đối với những khiêu khích của khác đều cảm thấy tẻ nhạt vô vị.

      ràng lúc trước nàng là ngốc hiểu chuyện tình , ngây ngô làm cho lòng cảm thấy đay xót.

      Nhưng động tác ngây ngô của nàng so với các có kỹ xảo tuyệt vời càng làm cho trái tim rung động biết bao nhiêu lần.

      Giống như chỉ cần ánh mắt của nàng, động tác giận dỗi của nàng, nàng mỉm cười đều làm cho trái tim cứng rắn như đá của đều trở nên mềm mại.

      Trái tim vỡ nát của được lấp đầy, còn trống rỗng như xưa.

      Nàng là , lại từng cứu , là thê tử nhận định.

      Đời này kiếp này dù nàng có nguyện ý hay đều trói nàng lại bên cạnh , để cho nam tử khác nhìn trộm dù chỉ chút.

      và nàng bị cuốn vào vòng xoay vận mệnh từ ba năm trước, buộc lại chặt chẽ với nhau, thể tách rời.

      Từ từ khép màn che, hàng lông mi rung rung, ngậm chặt môi nàng, trằn trọc mút, giống như hành trình ở sa mạc bị đói khát lâu ngày bất chợt gặp được dòng nước suối.

      chút do dự nhảy xuống, sa vào trong đó.

      Nụ hôn triền miên, mang theo chút khiêu khích, thành kính, quý trọng, còn mang theo chút tình dục, làm cho nàng sa vào trong đó, thể chống đỡ được.

      “Liễu Nhi, nàng biết , tư vị của nàng cực kì xinh đẹp…”

      thanh của như gỗ trầm hương, mang theo hương vị mê hoặc, làm cho lòng nàng trầm luân vào đó…

      khí dần loãng xuống, bên tai là tiếng thở dốc nặng nề cùng tiếng nhịp tim đập. Đôi môi Diệp Mộ Liễu mở ra, trong cổ họng bật ra tiếng quyến rũ giống như tiếng chim ca mùa xuân.

      nhân cơ hội này công thành chiếm đoạt, cạy mở khớp hàm, xâm chiếm khoang miệng của nàng.

      Đầu lưỡi tràn ngập mùi tử đinh hương, ra sức khuấy động, quấn quýt. tay Lý Ngọc ôm lấy eo Diệp Mộ Liễu, tay nâng gáy nàng, nụ hôn sâu hơn.

      Hàm răng nhàng cắn da thịt mềm mại trong khoang miệng nàng, hương vị của nàng làm cho khát vọng muốn giữ lấy, khát vọng muốn nhập nàng vào thân thể .

      Bụng dưới có luồng khí nóng xông thẳng lên xương sống của .

      hít sâu hơi, nụ hôn rơi trán nàng, chóp mũi, mí mắt, hai má, vành tai, từng chỗ đều rơi xuống đều là kí hiệu của .

      “Liễu Nhi…”

      Nhìn đôi mắt Diệp Mộ Liễu nước, lấp lánh ánh sáng, đôi má đỏ bừng, như nở rộ dưới ánh nắng chiều, xinh đẹp lóa mắt, đẹp kinh người. Cổ họng Lý Ngọc căng lên, thanh khàn khàn.

      “Cho ta, có được ?”

      thanh của mang theo mấy phần tình dục, làm cho hãm sâu vào đó, Diệp Mộ Liễu khẽ run lên, trong nháy mắt nàng giật mình.

      chữ tốt vừa muốn thốt ra.

      Nhưng giây sau cổ truyền đến cảm giác mát lạnh, làm cho Diệp Mộ Liễu thanh tỉnh.

      Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng xuyên qua khung cửa sổ khắc hoa chiếu lên người . Ánh trăng sáng như ngọc, toàn bộ chìm vào tròng mắt , từ từ quấy động mềm mại trong lòng nàng, hấp dẫn nàng rơi vào trong vũng nước dịu dàng của .

      Rũ mi xuống, che giấu rung động và mê muội trong lòng . Lần nữa ngẩng đầu, trong mắt nàng sáng rỡ.

      Nhếch môi, nụ cười lên lúm đồng tiền, Diệp Mộ Liễu dịu dàng nhưng kiên định hỏi :

      “ Lý Ngọc, chàng ta sao ? ”

      Ánh mắt Lý Ngọc tối lại, khóe môi tươi cười từ từ nhếch lên. Bên trong con ngươi nhiễm đầy tình dục nháy mắt biến mất mấy phần.

      “ Mộ Liễu, hỏi cái này lẽ nàng sợ sao ? ”

      “ Tại sao ? ”

      Vào lúc này, Diệp Mộ Liễu kịp phản ứng. Nàng nhìn , bên trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

      “ Vì sao lại sợ ? ”

      “ Bởi vì… ”

      Nhếch môi nở nụ cười đầy quyến rũ, đáy mắt Lý Ngọc chứa ánh sáng nhẫn, như như .


      khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng (Tiếp)

      “ Có người muốn đánh đòn ! ”

      Dứt lời, ôm lấy nàng đặt nàng ngồi lên đầu gối của mình, đưa tay lên đánh vào mông nàng.

      “Giỏi, giỏi! Diệp Mộ Liễu, nàng dám hoài nghi tình của ta! Xem ra nàng ngứa da rồi…”

      Khống chế tốt lực đạo, vừa vừa đánh Diệp Mộ Liễu, đúng hơn như mát xa cho nàng.

      Diệp Mộ Liễu ngẩn ra, lúc sau nhịn được mà phì cười tiếng.

      Nam tử này bởi vì câu của nàng mà tức giận rồi!

      Bởi vì nàng hoài nghi tình của mà làm nổi giận.

      Có lẽ rất nàng!

      Nếu tại sao vì nàng nghi ngờ mà cảm thấy khó thở, đánh mất chừng mực?

      “Nàng cười cái gì?”

      Tức giận lườm nàng cái, Lý Ngọc cũng nhịn được mà cười.

      “Lý Ngọc, chàng có biết chàng như vậy đáng như thế nào ?

      “Được rồi, đứng tức giận nữa, là ta tốt, nên nghi ngờ tình của chàng.”

      Ba năm sau, quay trở về tìm nàng, đủ chứng minh toàn bộ, phải sao?

      Nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Mộ Liễu dâng lên dòng nước ấm, khóe môi nở nụ cười càng thêm rực rỡ. Đưa tay ôm lấy cổ , nhanh chóng hôn lên đôi môi .

      Ánh mắt phát sáng, trong nháy mắt biến mất.

      “Tiểu tinh…”

      Cổ họng căng lên, đối với hành vi của nàng vừa ảo não vừa bất đắc dĩ, hơn nữa càng thêm sủng nịnh.

      “Làm gì có ai như nàng, đốt lửa người khác mà chịu trách nhiệm, thèm quan tâm!”

      Tuy nàng nhưng thấy được bên trong thân thiết của nàng lại có chút kháng cự.

      Nhưng nụ hôn triền miên vừa rồi nàng cũng rất hưởng thụ, vì sao đến bước cuối cùng của hai người nàng lại kháng cự, vì sao?

      Nàng sớm trở thành nữ nhân của , ba năm trước trái tim nàng cũng giao cho rồi, nhưng vì sao tại muốn?

      Trong chớp nhoáng, trong lòng Lý Ngọc sớm xoay chuyển.

      Nghĩ mãi ra, cũng thể nhìn thấu trong đó. Nếu nghĩ ra được đáp án cũng cần gấp gáp. Dù sao, đối với hiểu biết của về nàng, nàng tuyệt đối để ý trong lòng.

      Quả nhiên, sau khi Diệp Mộ Liễu nghe xong lời trêu tức của , đôi má đỏ bừng, sau đó lại nghiêm mặt .

      “Lý Ngọc, ta hỏi như vậy là có nguyên nhân.”


      “Ừ!”

      bình tĩnh cười cười, lại gì, tiếp tục chờ nàng giải thích.

      Biểu của hết sức khó lường, làm cho lòng nàng hoảng hốt, đôi má đỏ bừng càng hơn. Ngay cả vành tai xinh xắn cũng đỏ đến có thể ra máu.

      Thấy vậy trong lòng liền động, chỉ đơn giản nghiêng đầu ngậm chặt vành tai xinh đẹp của nàng, vừa nhàng mút, cắn cắn, vừa nhàng mỉm cười nhìn nàng, chờ nàng tiếp tục.

      “Đừng… đừng náo loạn nữa, Lý Ngọc…”

      Hơi thở của phun lên cổ nàng, như vô số lông chim cọ qua, khó chịu hết sức, làm cho nàng thể nào kiềm chế.

      “Lý Ngọc, chàng làm như vậy, người ta có cách nào chuyên tâm chuyện!”

      “Như vậy sao?”

      nghe lời buông tai nàng ra, nhưng lại nghiêng đầu hôn lên chỗ cổ trắng nõn. Nụ hôn triền miên, trêu chọc làm cho nàng run lên.

      thanh của hết sức lười biếng, lại hết sức mê hoặc lòng người, làm cho nàng muốn ngừng mà dược.

      “Lý Ngọc…”

      Diệp Mộ Liễu có chút nóng nảy, hung hăng trợn mắt nhìn , bộ dáng giận dỗi của nàng làm cho tâm tình của cực kì vui vẻ.

      “Được rồi Liễu Nhi, ta ồn ào nữa, nàng .”

      Biết rằng nếu tiếp tục trêu đùa nữa, nhất định nàng thẹn quá hóa giận. Lý Ngọc thông minh liền biết thu liễm, dùng lại nụ hôn với nàng, chỉ dịu dàng ôm nàng vào lòng, nghiêm túc :

      cho ta biết nàng muốn gì?”

      “Lý Ngọc, ta chàng.”

      Cúi đầu suy nghĩ lát, Diệp Mộ Liễu từng chữ .

      “Ta hy vọng chàng hoài nghi tình của ta đối với chàng. Ta hy vọng giữa chúng ta tùy tiện… cùng nhau như vậy… Ba năm trước, đó là chuyện ngoài ý muốn. Lúc ấy nếu ta làm vậy, chàng chết ! Nhưng điều này có nghĩa ta là tùy tiện. ”

      Ta phải là tùy tiện.

      “Cho nên, ta muốn sau khi chúng ta thành hôn, mới… mới dâng mình cho chàng, có được ?”

      Đây là nhượng bộ cực hạn, nàng muốn người khác xem thường nàng, bị người ngoài dùng ánh mắt khinh thường nàng.

      Nàng làm cho cha mẹ nuôi nấng nàng mười mấy năm phải đau lòng khổ sở, nàng muốn lần nữa xát muối lên miệng vết thương của họ…

      “Ta biết chàng có hiểu ý ta hay ? Nhưng mà Lý Ngọc, nếu chàng ta, ta hy vọng chàng có thể tôn trọng lựa chọn của ta, được ?”

      Cẩn thận nhìn Lý Ngọc, bên trong mắt Diệp Mộ Liễu lên mong chờ, ánh sáng trong mắt như đốm sáng trong đêm hè, hết sức chói mắt. Làm cho trái tim Lý Ngọc níu chặt, đau lòng được!

      biết nàng nhiều năm như vậy nhất định chịu rất nhiều tủi thân, nhưng lại biết nàng tủi thân đến mức độ này.

      Cho đến bây giờ, đều biết trước mặt mình là cởi mở. Nhưng ba năm qua, thời gian bọn họ ở chung ngắn đến thảm hại.

      Nàng là đơn giản, đơn thuần và tốt bụng, còn là trong sáng hiếm có. Cho dù ba năm trước bọn họ mới quen nhau, nàng hiến thân mình cho , nhưng chưa bao giờ cho rằng Diệp Mộ Liễu của tùy tiện.

      Năm đó, từ trong ánh mắt của nàng thấy được nàng đối với nhất kiến chung tình (vừa thấy ). Nhưng mà có thể chắc chắn nếu bị độc tái phát ngoài ý muốn, giữa bọn họ tuyệt đối chỉ dừng lại ở mức nảy sinh tình cảm.

      chưa bao giờ hối hận về lần triền miên năm đó.

      Nếu phải nàng lòng cứu , làm sao có thể biết nàng thương đến mức này?

      Nếu năm đó có lần đụng chạm da thịt, giữa bọn sợ rằng thể chờ đợi nhau đến bây giờ!

      Ba năm này, vẫn luôn tranh đấu. Mỗi lúc gặp mộng trong đêm khuya, từ trong giấc mộng tỉnh dậy, cả người đầy mồ hôi, mệt mỏi, hận thể ngã xuống, bao giờ muốn tỉnh lại, phải đối mặt với cuộc sống đầy dơ bẩn này.

      Đối mặt với cảnh ngươi lừa ta gạt, đấu đá nhau. vai gánh đầy trọng trách.

      Nếu phải trong lòng lúc nào cũng lên bóng dáng của nàng, nếu phải có ý niệm trong đầu với còn có chờ về cưới nàng.
      Chris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 21: Nàng cứu vớt cuộc sống của .

      cũng biết chính mình làm sao có thể sống qua ba năm dày vò như địa ngục.

      Cho nên trong ngực này cho tới bây giờ cũng biết, nàng là lý do để cho kiên trì, cứu vớt cuộc sống của , là làm cho muốn dùng hết sức để ….

      Làm sao có thể để cho nàng chịu chút tủi nhục?

      “Mộ Liễu, ta hiểu.”

      Cúi đầu, ở cái trán trơn bóng của nàng đặt nụ hôn mang theo chút tình dục. Lý Ngọc từng chữ, trịnh trọng chuyện bọn họ.

      “Nàng yên tâm, từ hôm nay trở , ta tuyệt đối miễn cưỡng nàng, để cho nàng phải chịu uất ức! Nàng chờ ta, chờ ta lấy lại tiền bạc, cho nàng hôn lễ hoàn hảo, được ?”

      muốn cho người trong thiên hạ biết, Lý Ngọc cưới được tốt đẹp như thế nào!

      cho nàng nở mày nở mặt và vinh quang được người đời hâm mộ.

      muốn làm cho nàng hối hận về lựa chọn lúc trước, hối hận trở thành nữ nhân, thê tử của !

      , Lý Ngọc. Ta cần nở mày nở mặt cũng cần vinh quang, ta chỉ muốn chàng cho ta danh phận thực , như vậy là đủ rồi!”

      Mặc dù nhưng biến cố gia tộc qua chỉ sợ chỉ còn hai bàn tay trắng mà thôi!

      Làm sao nàng có thể cầu cho nàng hôn lễ long trọng đây?

      Mẹ : trong lòng mỗi đều có giấc mộng về tình .

      Chờ mong người mình , có thể cho mình hôn lễ vui vẻ, dùng kiệu lớn tám người khiêng, trở về làm vợ của .

      Nhưng so với những thứ bên ngoài hư ảo, Diệp Mộ Liễu càng cảm thấy nếu hai người có thể ở cùng chỗ, quan trọng hơn bất cứ thứ gì!

      Chỉ cần nàng thương , nàng, chịu chút uất ức có gì tính là gì?

      So với ba năm này, tương tư tuyệt vọng, nhớ đến thấu xương, đau khổ chia lìa, toàn bộ đều còn nghĩa lý gì nữa!

      Chỉ cần ở bên cạnh nàng, cho dù ăn cơm bỗng nhiên chuyển thành ăn cháo, bọn họ đều cảm thấy mãn nguyện rồi.

      “Mộ Liễu, nàng là đứa ngốc.”

      Nghe vậy, cổ họng Lý Ngọc căng lên, bên trong giọng có chút nghẹn ngào nghe được.

      Ánh sáng rực rỡ lọt vào con ngươi mặc ngọc của , như hồ nước mênh mông từ từ sâu hơn.

      Nắm lấy đôi tay mềm mại như ngọc của Diệp Mộ Liễu, từng chữ, là lời thề son sắt.

      cần phong quang, chỉ cần danh phận.

      “Lý Ngọc thề với trời, đời này kiếp này chỉ duy nhất người Diệp Mộ Liễu! Cho nàng hôn lễ đàng hoàng, danh phận . Nếu có vi phạm điều nào, chắc chắn bị thiên lôi đánh xuống, chết tử tế.

      Mộ Liễu, nếu như nàng biết thân phận của ta, nàng hận ta sao?

      Nàng có thể tiếp nhận thế giới dơ bẩn và xấu xa đó sao?

      Nàng có thể giống như ngày hôm nay, oán hối?

      “Ngốc, ai bảo chàng thề đấy hả?”

      Đưa tay che môi Lý Ngọc, hốc mắt Diệp Mộ Liễu nước, cười hết sức sáng lạn.

      “Lý Ngọc, nghỉ ngơi sớm chút. Từ mai trở , chúng ta có cuộc sống của riêng mình. Chàng xem trong nhà cái gì cũng có, củi gạo, dầu, muối, tương, dấm chua, trà, mọi thứ đều thiếu.”

      tới đây, nàng dừng lại, cúi đầu nháy nháy mắt, thẹn thùng bị hàng lông mi dày che khuất. lúc nàng mới ngẩng đầu, cắn môi :

      “Lý Ngọc, tuy ta muốn phong quang, hôn lễ xa hoa, nhưng mà, nhưng mà giá y, là nghi thức đơn giản, chàng vẫn có khả năng cho ta sao?”

      Nhìn bộ dáng sợ hãi muốn lại thôi của nàng, trong lòng Lý Ngọc chua xót. Đưa tay vuốt sợi tóc rơi bên má nàng, dịu dàng :

      “Đó là tất nhiên! Ngày mai chúng ta dạo phố mua đồ dùng thành thân có được ?”

      “Ừ, được.”

      Nàng nâng mắt nhìn , nhếch môi cười cười, nụ cười như bông hoa nở rộ trong bóng đêm, chiếu sáng lòng , ánh mắt

      Nắm tay Diệp Mộ Liễu đến cạnh giường, bế nàng thả lên giường. Lý Ngọc đưa tay vuốt vuốt mái tóc của nàng, sủng nịnh cười:

      “Ngoan, nhanh ngủ . Sáng mai chúng ta dạo phố mua sắm.”

      “Được, chàng cũng ngủ .”

      Gật gật đầu, Diệp Mộ Liễu lưu luyến .

      “Nàng ngủ trước , ta nhìn nàng ngủ rồi mới .”

      Nhếch môi cười, Lý Ngọc lắc đầu cự tuyệt.

      “Nhưng mà chàng nhìn ta, ta ngủ được…”

      cố ý phải ? đứng bên cạnh nàng, làm sao nàng có thể yên lòng mà ngủ?

      “Nếu Liễu Nhi muốn ngủ, ta cũng ngại là vận động khác?”

      Nghe vậy, cười quyến rũ, trong mắt lóe lên ánh sáng trêu đùa.


      Chương 22: Cùng mĩ nam dạo phố

      Thị trấn Thanh giang tuy lớn, tuy nhưng cái gì cũng có.

      Ở phía Tây Nam, vùng đất nằm cạnh thung lũng màu mỡ được bao quanh bởi những ngọn núi, coi như cũng giàu có sung túc.

      Sáng sớm, lúc Diệp Mộ Liễu vẫn đắm chìm trong giấc ngủ say nồng, chợt bên tai có hô hấp hướng nàng phun tới, ngứa ngứa, tê dại, làm cho nàng ngứa ngáy khó chịu, thể nào ngủ được.

      “Con heo lười, dậy nổi giường sao?”

      Bắt lấy mấy sợi tóc của Diệp Mộ Liễu, vẽ vẽ lên gương mặt trắng nõn như ngọc của nàng, ánh mắt của Lý Ngọc cưng chiều nồng đậm tới mức có thể hòa tan.

      “Nếu rời giường, ta trước…ưm…nghĩ xem ta muốn, sáng nay ăn gì mới tốt? Bánh quẩy thơm ngon với sữa đậu nành? Bánh bao hấp to? Hay là đậu hũ thịt bò cay thơm lừng?”

      “Ta muốn ăn…”

      Bỗng dưng mở to mắt, con ngươi Diệp Mộ Liễu đen nhánh lấp lánh như vì sao sáng.

      “Được!”

      Đưa tay chạm vào chóp mũi xinh xắn của nàng, cười rực rỡ.

      “Ta còn muốn ăn bánh bao hấp…”

      Thấy vậy, nàng được tấc lại muốn lên thước.

      “Đều nghe theo nàng!”

      ?” Nàng híp mắt, nở nụ cười thỏa mãn và hạnh phúc.

      !” Thở dài hơi, trong lòng căng thẳng nên lời.

      này, dễ dàng thỏa mãn làm cho cảm thấy đau lòng.

      Lúc này Diệp Mộ Liễu mới vui vẻ rời giường, nhanh chóng rửa mặt, sau đó nắm lấy cánh tay Lý Ngọc, theo dạo phố.

      đường lớn, xe ngựa nhiều như nước, đám đông bắt đầu tuôn ra. Hai bên đường, cửa hàng nối tiếp nhau mọc như nêm.

      Người bán hàng rong hét lớn, làm cho sáng sớm ở huyện Thanh giang tràn ngập tiếng . Quán hai bên đường bán đồ trang sức, bán son bột nước, bán quần áo, mũ, tất, giày, bán các loại đồ ăn vặt.

      Có cả mãi nghệ, hát hí khúc, diễn xiếc khỉ. Cái gì cần có đều có, hết sức náo nhiệt.

      Sau khi hai người ăn uống xong, liền kéo nhau vừa vừa ngắm. Có lẽ lâu tâm trạng được tốt như vậy, Diệp Mộ Liễu hết sức hưng phấn.

      Hai người chỉ mặc quần áo bình thường, nhưng trong đám người nhốn nháo, nam tuấn tú khôi ngô, nữ xinh đẹp động lòng người, đôi bích nhân giống như hạc giữa loài gà, nhìn hết sức lóa mắt.

      “Liễu Nhi thích vòng tai mã não này sao?”

      Nhìn bước chân Diệp Mộ Liễu tạm dừng ở quán bán trang sức vàng bạc châu báu, Lý Ngọc nhìn nàng cười hỏi.

      , ta chỉ tùy tiện nhìn mà thôi.”

      Lắc đầu cười, Diệp Mộ Liễu chút nghĩ ngợi cự tuyệt.

      “Vậy chiếc trâm hình Hoa ngọc lan này sao? Nhìn xem cũng thấy cực kì khác lạ đấy.”

      Nghe vậy, Lý Ngọc chỉ cười cười cho là đúng, cũng từ chối cho ý kiến.

      Chỉ tùy tiện xem thôi sao? Nhưng vì sao ánh mắt của nàng lại lóe sáng, rồi lại né tránh?

      Nha đầu ngốc này, chỉ sợ là suy nghĩ cho . Sợ trong túi của có bạc để trả, mới cố ý như vậy?

      “Đúng vậy, phu nhân, chiếc trâm Hoa ngọc lan này hết sức tinh xảo, ta cam đoan cái này chỉ có chiếc, thể tìm ra chiếc thứ hai. Hơn nữa, nó vừa đẹp, giá lại rẻ, chỉ có hai lạng bạc…”

      Thấy có người tới cửa, người bán hàng làm sao có thể mở lời mời? Vì vậy miệng lưỡi của ngừng hoạt động, cố gắng mời mọc hai người.

      cần, ta thích.”

      đợi người bán hàng giới thiệu xong, Diệp Mộ Liễu thả cây trâm xuống, nắm lấy tay Lý Ngọc cười :

      “Chúng ta thôi, đến chỗ khác xem chút.”

      đùa, hai lạng bạc đủ cho hai người bọn họ ăn uống trong vòng tháng đấy. Cho dù có thích, nàng làm sao bỏ được mà lãng phí cho vật ngoài thân?

      Nghe vậy, người bán hàng thất vọng bĩu môi. Lý Ngọc gì, ánh mắt nhìn về Diệp Mộ Liễu sâu thêm mấy phần. Cả đường nàng tùy ý kéo tay xuyên qua đám người.

      “Vị phu nhân này, xin ngươi thương xót cho ta chút bạc, ta ba ngày có cơm ăn rồi…”

      Trong đám người có tên nhóc ăn mày biết từ đâu xông ra, “bùm” tiếng quỳ rạp xuống đất, ngăn cản bước chân hai người.

      “Cầu xin hai người thương xót, ta có bà tám mươi tuổi, còn có em ba tuổi…. các nàng đều dựa vào ta ăn xin mà sống!”

      Tên nhóc ăn xin mới khoảng mười mấy tuổi, bộ dáng bẩn thỉu nhớp nhúa, chỉ có con ngươi đen lớn lại hết sức linh động, lóe ra ánh sáng giảo hoạt.

      Thấy vậy, Diệp Mộ Liễu lấy túi tiền từ trong tay áo ra, lấy ra mười mấy đồng tiền đưa cho , cười :

      “Chúng ta có nhiều tiền, ngươi cầm tạm cái này mua chút gì ăn no !”
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :