1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nương tử đứng lại: Hoàng hậu muốn đào hôn - Nguyệt Thanh Thu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 153: Nô tì muốn ngôi vị Hoàng hậu

      với Hoàng thượng, chỉ dựa vào bức thư thể làm cho Phụ hoàng của ta hạ quyết tâm được.”

      Nhìn Lý Ngọc mím môi được lời nào, Bắc Thiên Tuyết thản nhiên :

      “Nếu muốn thuyết phục Phụ hoàng ta xuất binh, trừ khi ta tự mình về nước gặp Phụ hoàng mới nắm chắc được bảy phần.”

      “Ngươi muốn gì?”

      Xoay người nhìn Bắc Thiên Tuyết, ánh mắt Lý Ngọc thâm sâu, gằn từng tiếng hỏi.

      “Qủa nhiên Hoàng thượng là người thẳng thắn.”

      Nhếch môi nở nụ cười quyến rũ, Bắc Thiên Tuyết cười :

      “Vậy nô tì cũng thẳng, nô tì muốn ngôi vị Hoàng hậu.”

      có khả năng!”

      chút nghĩ ngợi, Lý Ngọc lắc đầu cự tuyệt .

      “Ngoại trừ cái này, Trẫm đều đồng ý với ngươi.”

      “Ha ha, xem ra Hoàng thượng đối với Hoàng hậu nương nương đúng là tình cảm thắm thiết.”

      Đối với cự tuyệt của Lý Ngọc, Bắc Thiên Tuyết chút nào bất ngờ, cũng tức giận.

      “Được rồi, cần hậu vị cũng được. Nô tì muốn làm nữ nhân chân chính của Hoàng thượng. Nữ nhân chân chính chứ phải là phi tử hữu danh vô thực... Hơn nữa, về sau Hoàng nhi do ta sinh ra phải là Thái tử.”

      “Cái này...”

      Nghe vậy, Lý Ngọc run lên, khóe môi mím thành đường, biểu tình bình tĩnh lại bắt đầu gợn sóng mãnh liệt.

      “Công chúa cảm thấy theo nam nhân như Trẫm có thể có được hạnh phúc hay sao? Với trí thông minh của công chúa, vì sao chọn thứ có ích hơn? Trẫm tin, công chúa giống như lời mình , đối với Trẫm nhất kiến chung tình/”

      “Hoàng thượng sai, cho tới bây giờ, Thiên Tuyết vẫn có cảm tình gì với Hoàng thượng. Nhưng Hoàng thượng cho rằng với loại thân phận như hai chúng ta có tình cảm sao? Thiên Tuyết lựa chọn có cái có lợi nhất cho tiền đồ của mình mà Hoàng thượng xem Thiên Tuyết là quân cơ.”

      Dừng chút, nàng ta lại tiếp tục :

      “Thiên Tuyết biết Hoàng thượng chung tình với Hoàng hậu nương nương, nhưng Thiên Tuyết cần sủng ái, cần Hoàng thượng phải có cảm tình với ta. Thiên Tuyết chỉ muốn quyền lực mà thôi.”

      “Ngươi để ta suy nghĩ rồi trả lời sau.”

      Cắn cắn môi, Lý Ngọc giọng trả lời.

      “Như thế nào, Hoàng thượng nhanh như vậy muốn lật lọng sao? phải chỉ cần ngoại trừ hậu vị cái gì cũng đồng ý hay sao?”

      “Ta...”



      Chương 154: đồng ý với ngươi ta đồng ý với ngươi là được!


      “Hoàng thượng sợ Hoàng hậu nương nương thương tâm phải ?”

      Thấy vậy, Bắc Thiên Tuyết mỉm cười, đáy mắt lên chút sáng tỏ.

      “Đúng là Thiên Tuyết nhìn nhầm người, Hoàng thượng đúng là nam tử trọng tình trọng nghĩa. Nam nhân như vậy nhất định cũng tuân thủ lời hứa của mình!”

      “Nhưng mà Hoàng thượng, ngươi cần suy nghĩ lâu, phải tận dụng thời cơ, mất rồi tìm lại được. Suy nghĩ cẩn thận xem, binh mã của Tây Việt quốc đợi ai đâu.”

      cần suy nghĩ, đồng ý với ngươi ta đồng ý với ngươi là được.”

      Lúc Lý Ngọc chần chờ, phía sau người truyền đên giọng nữ tử ràng nhưng hết sức kiên định.

      “Liễu Nhi...”

      “Hoàng hậu...”

      Lý Ngọc và Bắc Thiên Tuyết cùng quay đầu lại, ánh mắt run lên.

      Dưới ánh trăng, nữ tử mặc bộ quần áo màu tím, phong thái trầm tĩnh ung dung, gương mặt như hoa đào nở rộ, sáng chói gì sánh được.

      Ở trong mắt nàng, bọn họ thấy được kiên định vững như bàn thạch.

      “Liễu Nhi, sao nàng lại tới đây?”

      “Bẩm Hoàng thượng, là vi thần mang nương nương tới.”

      Du Bạch từ phía sau lưng Diệp Mộ Liễu ra, nụ cười vô sỉ vẫn treo bên miệng, bộ dáng cà phất cà phơ, ánh mắt nhìn Bắc Thiên Tuyết thêm vài phần nghiên cứu và sắc bén.

      “Du đại nhân chỉ là ngự tiền thị về, quản lý đúng là nhiều đấy.”

      Thấy vậy, Bắc Thiên Tuyết hứng thú nhìn cái, nở nụ cười bí hiểm.

      “Vì Hoàng thượng phân ưu, là chức trách của Du mỗ.”

      “Hừ!” Bắc Thiên Tuyết hừ lạnh tiếng, gì thêm. Lý Ngọc nhíu mày, với Diệp Mộ Liễu:

      “Liễu Nhi, nàng quay về trước . Đừng gây thêm phiền phức nữa.”

      “Lý Ngọc, ta ! Ngươi có cách nào để quyết đoán để ta giúp chàng quyết định. Cho tới bây giờ chàng có quyền lựa chọn, phải như vậy sao ? "

      Xoay người đối diện với Bắc Thiên Tuyết, Diệp Mộ Liễu từng chứ :

      " Công chúa, lời ngươi vừa ta đều đồng ý với ngươi. Điều kiên tiên quyết là ngươi phải thuyết phục Bắc Minh vương xuất binh, giúp chúng ta đánh thắng Tây Việt quốc. "

      " lời định. Nương nương chờ tin tức tốt của ta . "
      Gật đầu, bỗng dưng Bắc Thiên Tuyết có chút xúc động, có chút hâm mộ.

      " Hoàng thượng và nương nương quả nhiên là chim cá tình thâm, ai cũng vì đối phương mà suy nghĩ, vì đối phương mà hy sinh. "

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 155: Du Bạch hộ hoa sứ giả

      " Cứ vậy , ngày mai do Du đại nhân hộ tống Công chúa về nước. "

      câu ngắt lời nàng ta. Diệp Mộ Liễu quay đầu phân phó Du Bạch :

      " Du đại nhân, tất cả đều nhờ cậy vào ngươi đấy. "

      " Xin Hoàng hậu yên tâm, vi thần phụ giao phó của Hoàng thượng và nương nương. "

      Thâm sâu nhìn Diệp Mộ Liễu, Du Bạch thu lại nụ cười, thề thốt trả lời.

      " được, ta có ý kiến. "

      Thấy vậy, Bắc Thiên Tuyết cong môi, gương mặt xinh đẹp lên mấy phần như trẻ con :

      " Ta cần . "

      " Vì sao ? "

      Nhíu mày, Diệp Mộ Liễu hứng thú hỏi.

      “Công chúa, trước kia Du đại nhân từng đắc tội với ngươi sao?”

      " có, trước đây ta và hoàn toàn quen biết. "

      Lắc đầu, Bắc Thiên Tuyết thành trả lời.

      " Nhưng mà, ta thích . "

      Nàng thích đôi mắt đào hoa của , thích nụ cười vô sỉ trwn gương mặt , nhất là thích ánh mắt nhìn trộm đầy sắc bén lùa nãy của .

      " Du đại nhân là người dễ thân cận, thời gian dài, công chúa tự nhiên hiểu. Hơn nữa, trước mắt chỉ có Du đại nhân mới để cho ta và Hoàng thượng yên tâm lựa chọn. "

      Nghe vậy, Diệp Mộ Liễu nhịn được mà mỉm cười. Bắc Thiên Tuyết này tâm cơ cũng thêm sâu như biểu bên ngoài. cho đến cùng, nàng cũng chỉ mới là đứa trẻ mười bảy tuổi mà thôi.

      “Nhưng mà...”

      Bắc Thiên Tuyết muốn phản bác lại bị Du Bạch dùng câu cắt ngang.

      “Công chúa cho rằng tại hạ muốn hộ tống công chúa sao? Nếu công chúa có thể tìm ra ai thích hợp hơn Du mỗ Du mỗ cam nguyện rút lui.”

      “Ngươi...”

      Đối với nam tử vẫn vô lễ với mình, Bắc Thiên Tuyết cảm thấy tức giận vô cùng.

      “Nếu công chúa có dị nghị gì nữa, cứ quyết định nhưu vậy .”

      Đối với ánh mắt sắc bén của Bắc Thiên Tuyết nhìn mình, Du Bạch cũng coi như , hoàn toàn để bụng.

      “Thời gian của chúng ta hết sức cấp bách, mới công chúa về thu dọn hành lý. Sáng sớm ngày mai Du mỗ tới đón công chúa xuất phát.”

      Hy vọng lúc đó công chúa đừng để cho Du mỗ chờ lâu mới được.

      “Ngươi yên tâm , bản công chúa thua ngươi.”

      Đối mặt với nam tử vô lại, lửa giận trong lòng Bắc Thiên Tuyết rất dễ dàng bị khơi mào. Giờ phút này nàng bị kích thích mới mất hết lý trí mới liwuf đồng ý với Du Bạch.

      “Du Bạch, ngươi cố ý có phải , lại đưa bánh bao nguội này cho bản công chúa?”
      ràng là đồi núi sông ngòi, chim hót hoa thơm nhưng Du Bạch lại cảm thấy được, trước mắt... , nữ nhân này quá ồn ào rồi.

      Làm cho phong cảnh trước mắt cũng hợp lòng người nữa.

      “Vùng núi hoang dã này công chúa còn muốn ăn sơn hào hải vị hay sao?”
      Khóe môi quét xuống châm chọc, Du Bạch nhún vai :

      “Vi thần cũng tự biết mình có khả năng đó.”

      “Dù phải là sơn hào hải vị nhưng ngươi cũng thể để ta phải ăn bánh bao nguội chứ?”

      Bắc Thiên Tuyết chán nản, gần đây nam nhân vô sỉ này chưa bao giờ cho nàng sắc mặt tốt.

      biết có phải do ảo giác hay mà nàng cảm giác được vẫn luôn muốn gây với nàng.

      Nghĩ mà xem, đường đường là Bắc Minh công chúa khi nào bị tức giận như vậy, nếm qua khổ sở như vậy chứ?

      Bộ dáng như đương nhiên của làm cho nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi mà thể làm gì được.

      “Bánh bao nguội sao chứ? Công chúa cũng nên biết, đời này còn có người ngay cả bánh bao nguội cũng có mà ăn. Cuộc sống ấm no với bọn họ mà là cực kì xa xỉ, cực kì thỏa mãn, là chuyện hạnh phúc nhất đời này.”

      Đáy mắt lóe lên châm biếm, Du Bạch lại chỉ đám người ngồi chụm lại cách đó xa cùng thị vệ ăn bánh bao nguội:

      “Ngươi nhìn bọn họ mà xem, phải cũng ăn bánh bao nguội hay sao? Công chúa đừng với ta về thân phận địa vị. Đều là con người đều bình đẳng. Người khác có thể ăn vì sao ngươi thể ăn chứ?”

      “Du Bạch, ngươi... tên hỗn đản này, ngươi bắt nạt người...”

      Hai mắt Bắc Thiên Tuyết ứa lệ, nhưng lại quật cường chịu rơi xuống mà chỉ nắm bánh bao nguội tay ném vào .

      “Ta, ta muốn, ta muốn...”

      câu ta muốn mách với Phụ hoàng của ta bị mắc kẹt trong cổ họng của Bắc Thiên Tuyết nhưng nên lời.

      " Vi thần đa tạ công chúa ban ơn. "

      Du Bạch giơ tay ở giữa trung chụp cái, chính xác bắt được chiếc bánh bao, đưa tới bên miệng cắn cái. Vừa ăn vừa để ý cười :

      " Đúng lúc vi thần còn chưa ăn no. "

      “Hỗn đản, ngươi cút cho ta...”

      Thấy vậy, Bắc Thiên Tuyết cực kì tức giận, xoay người chỗ khác, nhìn tới nữa.

      Nếu Bắc Thiên Tuyết biết nhất thời bốc đồng mà chịu đói cả ngày. Nàng thế, nàng tiếp tục giở tính tình trẻ con ra.

      Nhưng mà đời này cho tới bây giờ đều bán thuốc hối hận.

      Giờ phút này nhìn Du Bạch cầm lấy bánh bao cứng vui vẻ gặm.

      Bắc Thiên Tuyết nhịn được mà oán thầm trong lòng.

      Du Bạch thối tha, Du Bạch thối nát.

      Nhất định là cố ý !!!

      Cũng chỉ là bánh bao nguội mà thôi, có thể ngon như sơn hào hải vị sao?

      Theo bản năng nuốt từng ngụm nước bọt, Bắc Thiên Tuyết buộc mình phải nhắm mắt lại, nhìn gương mặt tuấn lãng của Du Bạch quét xuống nụ cười giảo hoạt.

      Hừ, nhất định lại muốn quyến rũ nàng, nhất định là như vậy!

      Nàng tuyệt đối mắc mưu, tuyệt đối dễ dàng thỏa hiệp…

      " Công chúa thực ăn sao ? "

      Người kia hình như chịu buông tha cho nàng, đứng dậy bên cạnh nàng, trong cổ họng bật ra tiếng như có như .

      “Ngươi đói bụng rồi, còn xác định có thể chống đỡ đến lúc hết ngọn núi lớn này sao?”

      “Hừ.”

      Bắc Thiên Tuyết quay đầu, nhịn nụ cười đáng đánh đòn gương mặt của . thực tế, nàng sợ mình nhìn được mà cúi đầu, thỏa hiệp...

      “Bản công chúa dù có đói chết cũng ăn bánh bao nguội của ngươi.”

      “Chậc chậc, công chúa có chí khí đấy.”

      Xúc động cười cười, khóe môi Du Bạch vẫn vô sỉ như vậy. Đáng tiếc Bắc Thiên Tuyết mở mắt nhìn, nếu nàng phát bất đắc dĩ và lo lắng của .

      “Đây là do công chúa ăn... đến lúc ở trước mặt Bắc Minh quốc đừng cáo trạng ta, ta ngược đãi công chúa đấy!”

      “Hừ, Du đại nhân cứ yên tâm. Bản công chúa còn vô sỉ như ngươi ... Việc của ta đổ lên đầu người khác...”

      Trừng mắt, Bắc Thiên Tuyết cố gắng khống chế bản thân nhìn vào khuôn mặt đáng đánh đòn của .

      Nếu nàng thể cam đoan mình có nhịn được hay mà đá cái...

      “Vậy tốt rồi. Nếu nhưu vậy, xin mời công chúa tiếp tục lên đường.”

      biết vì sao Du Bạch luôn vui vẻ đột nhiên lạnh lùng. Đăm chiêu nhìn Bắc Thiên Tuyết cái, xoay người thèm quay đầu đến cạnh con ngựa.

      “Công chúa, ngày còn dài. bằng nghĩ ngơi chút, ngồi nghỉ ở nơi mát mẻ, thuận tiện kiếm thứ gì đó ăn rồi lại tiếp tục có được ?”

      ràng là mùa thu nhưng nắng gắt vào cuối thu vẫn nóng đến mức làm người ta hận thể ngâm thân thể vào trong nước suối, mát mẻ cũng làm giảm được nóng bức.

      Cả đường dều là núi non trùng điệp, phong cảnh dù có đẹp hơn nữa nhìn nhiều cũng chán.

      Khó khăn lắm mới thấy nước suối chảy rách, bọn thị vệ đều sáng mắt lên. Vì vậy đành cẩn thận nhìn về phía công chúa tính tình hỉ nộ vô thường.

      “Được rồi...”

      Bắc Thiên Tuyết gật đầu, cũng có sức mà dày vò nữa.

      Trong bụng trỗng rỗng, đói đến ngực dán vào lưng.

      Cái cảm giác nóng như lửa đốt này là lần đầu tiên trong 17 năm qua Bắc Thiên Tuyết cảm nhận được.

      Đến lúc này, nàng mới hiểu ra, vì sao Du Bạch lại mỗi chiếc bánh bao nguội đối với số người lại xa xỉ như vậy...

      Thôi vậy, tội gì phải hành hạ dạ dày của mình như vậy.

      Mười bảy năm sống an nhàn sung sướng, nàng đúng là nên cảm nhận chút cuộc sống của nhân gian rồi...

      Thở dài hơi, Bắc Thiên Tuyết đứng dậy, chuẩn bị tìm thị vệ muốn chiếc bánh bao lại phát Du Bạch đáng ghét lại ở trong đội ngũ.

      “Ôi, người đâu rồi?”

      Trong lòng vừa nghĩ, miệng tự chủ mà hỏi thăm.

      “Công chúa đến Du đại nhân sao?”

      Thấy thế, thị vệ cười hỏi.

      “Sao lại thấy đâu?”

      Sao mới được nửa đường lại xuất trước mặt nàng vậy?

      Xảy ra chuyện gì sao?

      “Lúc đường Du đại nhân có chút việc, với bọn họ mấy câu rồi tự mình rời khỏi.”

      Thấy sắc mặt nàng tin, thị vệ cẩn thận cười cười.

      “Thần đoán chắc ngài ấy cũng sắp trở lại. Nếu , công chúa ăn trước chút lương khô rồi chờ tiếp được ?”

      “Hừ, ai thèm chờ ? Ta chỉ tùy tiện hỏi thăm chút mà thôi… "

      Nhận lấy nước và lương khô thị vệ đưa tới, hai má Bắc Thiên Tuyết đỏ lên, mất tự nhiên giải thích.
      “Nhìn xem, Du đại nhân trở lại rồi.”

      Dưới ánh nắng gay gắt, Du Bạch nhanh như bay chạy tới. lưng ngựa vác động vật tươi sống như gà rừng, thỏ hoang, các loại ngũ cốc gì đó…

      “Ồ, có thịt nướng để ăn rồi.”

      Thấy thế, bọn thị vệ đều hô lên. Chính Bắc Thiên Tuyết cũng lên kinh ngạc.

      Chợt nhìn thấy quần áo Du Bạch bị cắt, tay cũng có mấy vết máu do bị nhánh cào rách, trong lòng cảm thấy mê hoặc...

      phải vì nàng mà tìm mấy món ăn thôn quê này chứ?

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 155: Tiếp

      Dù như thế nào mấy món ăn thôn quê mà Du Bạch mang về đều được mọi người nhiệt liệt hoan nghênh.

      Lập tức có người nhặt nhánh cây, nhóm lửa, có người bắt đầu xử lý mấy món ăn thôn quê.

      Từng nhóm người phân công làm việc, bận rộn nhưng rất ngay ngắn và trật tự.

      Bắc Thiên Tuyết ngơ ngác tại chỗ, muốn đến giúp đỡ nhưng biết phải làm như thế nào.

      Nhưng mà cái gì nàng cũng làm có gì đó được tự nhiên...

      Bắc Thiên Tuyết luôn hưởng thụ được người khác hầu hạ, lần đầu tiên mới hiểu được bốn chữ “chúng sinh bình đẳng”.

      Vừa muốn mở miệng nhưng nhìn thấy gương mặt chút thay đổi của Du Bạch nàng lại muốn cúi đầu với bản mặt đó.

      Nhưng mà nếu Bắc Thiên Tuyết nàng hịu cúi đầu phải chịu đói bụng cả ngày.

      Tên Du Bạch thối tha này, ngươi chảnh cái gì mà chảnh?

      phải chỉ thịt nướng thôi sao?

      Bản công chúa ăn là được chứ gì...

      Nhớ tới mùi vị thịt nướng, Bắc Thiên Tuyết nhịn được mà nuốt nước bọt lần nữa, lại cầm bánh bao nguội tay cắn miếng lớn.
      Coi như tại nàng ăn thịt nước, là sơn hào hải vị.

      Bắc Thiên Tuyết, ngươi nhất định thê vì vậy mà khom lưng.

      “Đừng ăn nữa, đợi lát nữa ăn thịt nướng ...”

      Thu hết biểu tình gương mặt của nàng vào mắt, Du Bạch nhíu mày, lần đầu tiên dùng giọng điệu nghiêm túc .

      sao?”

      Nghe vậy, Bắc Thiên Tuyết lập tức ném bánh bao trong tay, đôi mắt tỏa sáng, như đứa trẻ được ăn kẹo đường, cười lấy lòng Du Bạch.
      “Vậy có cần ta làm gì ?”

      Đáy mắt lên chút phức tạp, Du Bạch kinh ngạc liếc nhìn nàng cái, lúc sau mới chỉ đám nấm lưng ngựa:

      “Vậy làm phiền công chúa rửa đám nấm này, để lát nữa có thể hầm canh gà để uống...”

      Nghĩ đến có thể nhanh chóng uống canh gà nấm, gương mặt Bắc Thiên Tuyết vui như hoa nở.

      Cầm lấy đám nấm lưng ngựa, nàng do dự đến bên dòng suối, lại chú ý Du Bạch bên người nàng rơi vào trong trầm tư, ánh mắt đầy ý thăm dò...

      Bên tỏng chiếc nồi, mùi nước canh gà nấm tản ra mùi hương mê người.

      Đặt nồi xuống, ngọn lửa hừng hực nhảy nhót.

      Bên cạnh đống lửa, bọn thị vệ cẩn thận lật qua món thịt nước.

      Thi thoảng thêm chút muối và gia vị khác.
      Trong khí tỏa ra mùi hương thơm lừng, câu được con sâu tham ăn trong bụng Bắc Thiên Tuyết.

      Ngoan ngoãn ngồi dưới gốc cây, bày ra vẻ điềm tĩnh.

      Giờ phút này Bắc Thiên Tuyết hoàn toàn có bộ dáng công chúa cao cao tại thượng.

      Lại càng giống đứa trẻ chờ cha mẹ chúng khen.

      “Được rồi!”

      Trong đám người biết ai hô tiếng, lập tức náo động hẳn lên.

      Bắc Thiên Tuyết nuốt nuốt nước bọt, nhìn khối thịt trong tay Du Bạch, dùng con dao cắt thịt thành từng miếng từng miếng khỏi thèm nước miếng.

      Dù thế nhưng nghĩ đến trình độ ác liệt thường ngày của Du Bạch, nàng cũng chờ mong Du Bạch có thể phân chia thịt nướng cho mình trước...

      Mở to mắt, để bộc lộ dục vọng trong mắt của mình ra ngoài. Bắc Thiên Tuyết cố gắng áp chế khát vọng đối với đồ ăn.

      Nhưng hương thơm đó ngày càng gần, ngày càng gần, như ở ngay dưới mũi của nàng.

      “Ăn .”

      Gương mặt của Bắc Thiên Tuyết vừa muốn ăn lại vừa mâu thuẫn cự tuyệt làm choc ho Du Bạch nhịn được mà cười ra tiếng.

      Đưa thịt nướng tỏa thơm phức cho Bắc Thiên Tuyết, khóe môi Du Bạch kìm được mà quét xuống chút dịu dàng.

      “Chậm chút, đừng để nghẹn.”

      Dứt lời, xoay người sang chỗ khác, để ý tới nàng nữa. Bắc Thiên Tuyết nhận lấy thịt nướng, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

      Bắc Thiên Tuyết ăn hăng say Du Bạch lại đột nhiên quay lại.

      Hơn nữa còn xấu xa đoạt thịt nướng từ trong tay nàng.

      được ăn nữa.”

      “Du Bạch, ngươi đáng giận.”
      Có cái có thể nhịn có cái , đối với việc mất thức ăn ngon, Bắc Thiên Tuyết bùng lửa giận, nhưng lại thấy đưa chén canh gà nóng hổi ngẩn ra.

      “Uống trước cái này chút , ngươi đói bụng lâu như vậy nên ăn quá nhiều thịt.”

      Vì vậy, Bắc Thiên Tuyết lại đỏ mặt...

      Chương 156: Ban đêm Lý Ly mời gặp giai nhân


      Bóng đêm bao phủ, xinh đẹp như vẽ.

      Diệp Mộ Liễu chán nản nhìn nửa vầng trăng cong cong bầu trời, hết sức nhàm chán.

      Đợi ở Tử Vi cung nửa tháng, đoán chừng Bắc Thiên Tuyết và Du Bạch cũng nhanh chóng trở về Bắc Minh quốc rồi.

      Bắc Thiên Tuyết vừa , bên trong hậu cung trở thành thiên hạ của Trịnh Ngọc Uyển.

      Mấy ngày hôm nay Hoàng thượng vẫn luôn tích cực chuẩn bị cho chiến tranh.

      ở trong triều, tướng quân Trịnh Nhất Phong là người kiêu ngạo nhất, càng ngày càng tăng, giống như mặt trời ban trưa.

      Trịnh Ngọc Uyển ở hậu cung càng hung hơn, ai dám trêu chọc nàng ta.

      Vì vậy, Diệp Mộ Liễu đối với quyết định minh lúc trước của Lý Ngọc cảm thấy muồn vàn kính nể.

      phải nàng sợ Trịnh Ngọc Uyển

      Nhưng nếu cần thiết cũng phải đối chọi với nàng ta.

      Đánh giặc con người đều gặp tai ương. Nếu các nàng đấu nhau người khó xử chỉ có Lý Ngọc.

      Cho nên đến giờ dù hết sức nhàm chán Diệp Mộ Liễu vấn tình nguyện mình ở Hoa viên trong Tử Vi cung đếm sao. Ít nhất có người đáng ghét xuất trước mặt, phải vậy sao?

      Nếu Lý Ngọc có thể bỏ chút thời gian đến thăm nàng quá tốt rồi/

      Đưa tay lấy nho ở bàn đá cho vào trong miệng, Diệp Mộ Liễu thở dài...

      “Nương nương, thời gian còn sớm nữa. Nên nghỉ ngơi thôi.”

      Thanh nhi cầm ngọn đèn dầu bước ra, tay còn cầm theo cái áo choàng.

      “Được rồi.”

      Diệp Mộ Liễu thất vọng nhìn cửa lớn của Tử Vi cung, biết đem nay Lý Ngọc phải xử lý chính suốt đêm tới được. Vì thế gật đầu trả lời.

      Trong phòng, ngọn đèn dầu lay động, khói lượn lờ, biết vì sao lại hết sức tịch.

      Diệp Mộ Liễu sau khi rửa mặt xong, chuẩn bị cởi áo ngủ lại cảm thấy hơi khát nước. Vì thế tự mình đến bàn rót chén nước.

      tờ giấy duy nhất lại hấp dẫn ánh mắt của nàng.

      Đặt cái chén xuống bàn, Diệp Mộ Liễu cầm tờ giấy, nhanh chóng nhìn qua đợt, sắc mặt có chút thay đổi.

      Chữ viết cứng rắn, phong cách viết sắc bén mà khí khái, đó viết ràng:

      “Mộ Liễu, nhanh chóng đến Thiên Phật điện gặp mặt, có việc gấp cần thương lượng, Lý Ly!”

      Lý Ly tìm nàng sao?

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 157: Đêm trăng đương vụng trộm

      (Tên chương đủ để các nàng...đoán , các nàng đoán , ai, là ai đó, đoán đúng có thưởng to đó ^_^)

      Lý Ly tìm nàng sao?

      Có chuyện gì đây? Vì sao trực tiếp đến Tử Vi cùng tìm nàng mà lại phí công sức bảo nàng đến Thiên Phật điện?

      Phong thư này rốt cuộc có phải do Lý Ly viết hay ?

      Hay là do người khác hạ cạm bẫy?

      Giờ phút này, Diệp Mộ Liễu nghĩ mãi ra.

      Quá nhiều vấn đề tồn tại trong lòng làm cho nàng cảm thấy hết sức hoang mang.

      Nhưng cuối cùng nàng vẫn lựa chọn đến nơi hẹn.

      Bởi vì người kia là Lý Ly, là Lý Ly năm lần bảy lượt từ trong nước sôi lửa bỏng cứu nàng.

      Lý Ly mà nàng vẫn lòng coi là bằng hữu tin cậy.

      Cho nên, dù là tình huống nào, dù có cạm bẫy hay , nàng vẫn nên đến xem chút.

      Huống hồ ở trong cung có ai biết chuyện nàng và Lý Ly biết nhau, phải hay sao?

      Thiên Phật điện có 1000 phật tượng mà nó nằm ở phía Nam của Hoàng cung, nơi Thái hậu thường đến lễ phật.

      Nghĩ phải đến chỗ Thái hậu có chút nguy hiểm, Diệp Mộ Liễu thay đổi y phục dạ hành, mang theo khăn che mặt. Lại dùng gối đầu nhét tỏng chăn, hạ màn ngụy trang thành bộ dáng nàng ngủ say.

      Làm xong toàn bộ, nàng mới từ cửa sổ nhảy ra, biết mất trong bóng đêm mờ mịt.

      Cả đường vội vã chạy , cẩn thận tránh thị vệ tuần tra ban đêm, rốt cuộc Diệp Mộ Liễu cũng thuận lợi đến Thiên Phật điện.

      Thiên Phật điện rất yên tĩnh, có lẽ vì đây là nơi đên cung phụng tượng phật. Ánh trăng chiếu xuống, cả cung điện đều hết sức trang nghiêm và sạch .

      Cung điện quanh co, mái nhà cong cong.

      Dưới ánh trăng, các mái ngói lưu ly trong vắt như ánh sao lấp lánh.

      Diệp Mộ Liễu có tâm trạng để thưởng thức, bởi vì nàng phát được chuyện đáng ghét, Lý Ly cho nàng địa chỉ cụ thể.

      Bất đắc dĩ thở dài hơi, Diệp Mộ Liễu vừa chuẩn bị sang gian phòng khác tìm kiếm lại phát thanh đứt quãng, hết sức kì quái...
      Diệp Mộ Liễu ngẩn ra, theo thành từ từ tìm kiếm.

      thanh ngày càng gần, dần dần, ràng truyền vào lỗ tai, làm cho Diệp Mộ Liễu đỏ mặt.

      Trong đêm yên tĩnh, tiếng động tĩnh của nữ nhân và tiếng thở dốc nặng nề của nam tử hết sức ràng, hoàn toàn chọc người...

      Phản ứng đầu tiên của Diệp Mộ Liễu là: Có người đương vụng trộm.

      Phản ứng thứ hai của Diệp Mộ Liễu là: Ai ở trong đó đương vụng trộm?

      Diệp Mộ Liễu ngừng thở, đến gần. Lúc nghĩ ngợi làm thế nào mới có thể thần biết quỷ hay giải tỏa được nghi ngờ.

      Trong phòng truyền đến tiếng yểu điệu, nghe như sấm sét giữa trời quang, đánh vào đầu Diệp Mộ Liễu,

      “Nhất Phong... Nhất Phong...”

      thanh kiều mị như nước, mềm mại xương, ở trong bóng đêm tịch lại hết sức ghẹo người.

      “Chuyến lần này của chàng lại bỏ mặc mình ta rồi...”

      “Nhu nhi, ngươi chờ ta, lần này... lần thôi.”

      Tiếng nam tử trầm thấp, khàn khàn mang theo tình dục, đứt quãng...

      “Chờ lần này ta chinh chiến trở về, cùng nàng nắm tay nhau, mãi , bao giờ chia xa… "

      “Nhất, Nhất, Nhất... Nhất Phong, mỗi lần chàng đều bảo ta đợi, đợi lần lại đến hai mươi năm. Ta từ thiếu nữ cảnh xuân xinh đẹp cũng trở thành lão thái bà rồi. Chàng còn muốn ta phải chờ đợi bao nhiêu lâu?”

      Cổ họng nữ tử bật ra tiếng thầm, giống như hờn dỗi, bất mãn, cũng có chút oán trách.

      “Nhất Phong, những năm gần đây, chàng và ta ở cạnh nhau ít mà xa cách nhiều. Ta muốn chờ đợi thêm nữa...”

      “Nhu nhi, lần này thôi. Tin t! Chờ đại quân của ta chiến thẳng trở về là ngày nàng và ta đoàn tị, đến lúc đó, ta là Vua, nàng làm Hoàng hậu, nàng và ta bao giờ xa cách.”

      Dứt lời, trong phòng có tiếng gì nữa.

      Chỉ có tiếng hỗn loạn động tình của nữ tử và tiếng thở dốc truyền đến bên tai Diệp Mộ Liễu.

      Suy nghĩ đầy hỗn loạn và phức tạp, trái tim Diệp Mộ Liễu nhảy bùm bùm ngừng.

      Dù nàng biết Nhất Phong là ai, dù nàng hiểu ở trong gian phòng kia duyên phận giữa nam nhân kia và người đó như thế nào.

      Nhưng mà cái tên Nhu nhi này, tiếng Nhu nhi này, nàng nhầm lẫn.

      Thu Nhu, cái tên này mấy năm gần đây đều bị mọi người quên lãng...

      Hai chữ đủ để cho người đời rung động.

      Nhưng Diệp Mộ Liễu nhớ Lý Ngọc từng qua, Mậu hậu của khuê danh gọi là Thu Nhu.

      Thu Nhu, đại tướng quân? Đế Hậu?

      Nhận thức được thông tin như vậy giống như có tia chớp xẹt qua đầu Diệp Mộ Liễu.

      Sau đó chạy đến cổ họng nàng, nàng mở miệng, muốn phát tiết đạo sét đánh này ra ngoài, giây sau có đôi tay thon tài mà ấm áp che kín miệng nàng...

      “Xuỵt...”

      Diệp Mộ Liễu mới từ trong kinh hoàng khôi phục tinh thần, muốn vùng vãy lại bất đắc dĩ bị ôm chặt trong lòng.

      lúc sau nàng nghe được thanh quen thuộc, khó khăn ở bên tai nàng:

      “Đừng nhúc nhích, là ta.”


      thanh này so với lúc nãy còn mãnh liệt và rung động hơn.

      Thậm chí Diệp Mộ Liễu có thể cảm nhận ràng thân thể nàng dựa vào run rẩy.

      Cho dù quay đầu lại, nàng cũng có thể tưởng tượng ra biểu tình lúc này của .

      Nhất định là rất dọa người!

      Làm sao lại tới đây?

      nghe được nhiều hay ít?

      cực kì thương tâm, khổ sở và cũng hết sức tức giận sao?

      Diệp Mộ Liễu xoay người, muốn nhìn nam tử phía sai. Ai ngờ nàng bị người ta ôm chặt quá mức, chịu cho nàng quay đầu lại.

      !”

      lúc sau mới thấp giọng .

      Ngẳn ngủn chữ, nhưng Diệp Mộ Liễu nghe được run rẩy, áp lực và đau khổ trong thanh đó.

      kéo nàng, biết mất tỏng bóng đêm, Thiên Phật điện phảng phất xa xa phía sai.

      “Lý Ngọc...”

      Nhìn nam tử trước mặt như muốn chạy trốn, tỏng lòng Diệp Mộ Liễu như bị kim đâm cái, đau đớn vô cùng.

      Lòng nhất rất đau đớn phải ?

      Phát ra Mẫu hậu của mình lại cùng nam tử khác đương vụng trộm...

      Phát ra Mẫu hậu và người khác liên thủ phản bội mình...

      Còn muốn mưu đoạt chính giang sơn của mình, ngôi vị Hoàng đế của mình.

      Cảm giác này như bị người ta hung hăng cắm đao vào lồng ngực, nhất định đau triệt nội tâm, thống khổ hết sức.

      Nếu làm sao có thể bỏ chạy như vạy.

      Tránh được bộ dáng chật vật đây?

      Thoát được kinh hoàng đây?

      đời này bị người gây tổn thương nhất gì bằng bị người thân nhất của mình vào lúc minh phòng vệ nhất, khó khăn nhát lại ở sau lưng vụng trộm đâm đao.

      đao này tổn thương hoàn toàn trái tim, Lý Ngọc làm sao chàng lại phải chịu những cảnh như vậy!

      Diệp Mộ Liễu, ngươi phải làm sao mới giúp được đây?

      “Lý Ngọc, đừng sợ, còn có ta đây.”

      Ta vẫn mãi ở nơi này, ở cùng chàng.

      Cầm chặt tay , ánh mắt Diệp Mộ Liễu hết sức kiên định.

      Như muốn dùng phương thức này để truyền sức lực của mình vào tỏng tay .

      Chia tổn thương của , nỗi đau của ...

      “lý Ngọc...”

      “Lý Ngọc, chàng câu có được , đừng làm cho ta lo lắng.”

      “Liễu Nhi, ta có việc gì.”

      Tiếng của Lý Ngọc trầm thấp,khàn khàn, giống như che giấu rất tốt nhưng nàng vẫn có thể nghe được nhẫn và đau khổ trong đó.

      Diệp Mộ Liễu ngẩng đầu, muốn nhìn vẻ mặt của . Ánh trăng tối lại làm cho vẻ mặt của có chút mông lung.

      “Đừng nhìn.”

      Tựa đầu vào vai nàng, lật tay ôm chặt nàng vào ngực. thanh của Lý Ngọc mang theo chút cầu xin hèn mọn.

      giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống cổ Diệp Mộ Liễu, nóng chết người.

      “Lý Ngọc...”

      Lời vừa thoát ra khỏi miệng, lại bị Diệp Mộ Liễu nuốt trở vào.

      Nàng biết lúc này, tất cả từ ngữ đều làm được gì.

      Cái nàng có thể làm là lẳng lặng ở bên cạnh , yên lặng ủng hộ , tiếp sức cho .

      “Xuất .”

      biết từ lúc nào, trái tim đập cuồng nhiệt của Lý Ngọc từ từ ổn định.

      Cảm giác rời khỏi bờ vai, trong lòng nàng cảm thấy vui vẻ. Trái tim treo nơi cổ họng mới từ từ hạ xuống.
      Nhưng giây sau, lời của làm nàng như ngã từ đời xuống vậy.

      “Lý Ngọc, sao vậy?”

      Kỳ quái nhìn nam tử trước mắt, Diệp Mộ Liễu nghĩ mãi ra.

      Bốn phía yên tĩnh, ngoại trừu thanh cây cối xào xạc chút động tĩnh.
      Lý Ngọc gọi ai vậy?

      Chẳng lẽ vì bị kích thích quá độ mà sinh ra ảo giác hay sao?

      “Lý Ngọc...”

      Kéo kéo ống tay áo Lý Ngọc, giữa trán Diệp Mộ Liễu đều lên vẻ lo lắng.

      “Nếu làm hết mọi việc, bỏ hết bao tâm tư muốn ta nhìn thấy hết mọi chuyện sao ngươi phải trốn tránh khổ sở như vậy?”

      Sắc mặt Lý Ngọc xanh mét, môi mím thành đường, cả người vô cùng cứng ngắc.
      ( Cuối cùng Lý Ly cũng lộ thân phận nha)

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 158: lẽ đều do Lý Ly bố trí ván cờ này?

      Đôi mắt đen bóng của Lý
      [​IMG]
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :