1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nương tử đứng lại: Hoàng hậu muốn đào hôn - Nguyệt Thanh Thu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 143: Thái hậu tới hưng sư vấn tội

      “Nếu ngoài dự liệu, tại tiểu Lý tử vì vỡ gan mà chết! Người hãm hại quả tâm ngoan thủ lạt!”

      Vì muốn hủy thanh danh của nàng mà tiếc bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào/

      “Vậy giờ chúng ta nên làm gì đây, nương nương?”

      Thanh nhi có chút áy náy, có chút tự trách nhìn Diệp Mộ Liễu.
      “Việc cấp bách trước mắt là nhanh chóng tìm ra được Triệu Ngũ.”

      Trầm tư phen, Diệp Mộ Liễu mím môi :

      “Còn nữa, tiểu Lý tử chết, tạm thời bổ sung thêm lý lịch. Ta đoán chừng bị áp sát ngừng. bày đến thế cục này nhất định để cho ta thoải mái. Nhưng trước khi chúng ta nếu tìm được Triệu Ngũ phải phong tỏa tin tức lại.”

      “Nô tỳ biết rồi, bằng...”

      Thanh nhi chưa xong ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã.

      “Nương nương, tốt, tốt rồi...”

      Trong lòng Diệp Mộ Liễu trầm xuống, bình tĩnh :

      “Có gì tốt? lẽ trời sập xuống hay sao?”

      phải, là Hoàng quý phi mang theo Thái hậu nương nương đến Tử Vu cung của chúng ta...”

      Cung nữ lắc đầu, lo lắng nhìn thoáng qua thi thể trong phòng, sợ hãi :

      “Ngược lại tới chậm! Xem ra nàng muốn cho chúng ta bất kỳ cơ hội nào rồi.”

      Cắn cắn môi, trong khoảnh khắc Diệp Mộ Liễu xoay chuyển liên hồi, muôn vàn suy nghĩ.

      “Xem tình hình này đúng là giả lai bất thiện (người tới có ý tốt)! Thanh nhi, ngươi lập tức Cần Chính điện gọi Hoàng thượng tới đây. Người còn lại theo ta ra ngoài tiếp giá.”

      Thanh nhi nghe vậy lại nhanh chóng xoay người rời .

      Diệp Mộ Liễu sửa sang lại quần áo, lúc này mới từ từ bước tới cửa lớn cung Tử Vi.

      “Nô tỳ tham kiến Mẫu hậu.”

      Diệp Mộ Liễu nhìn thoáng qua Thái hậu tới có ý tốt, lại nhìn Trịnh Ngọc Uyển phía sau Thái hậu vui sướng khi có người gặp họa. Trấn định phúc thân, nhếch môi cười :

      “Hôm nay Mẫu hậu hồi cng, nô tỳ đến bái kiến Mẫu hậu. khéo trong cung có xảy ra việc đột xuất, cho nên mới chậm trễ hành trình của nô tỳ, nghĩ Mẫu hậu lại tự mình tới đây.”

      Các ngươi muốn giết người trở tay kịp sao? Ta cho các ngươi cơ hội.

      Nghe vậy vẻ mặt Thái hậu và Trịnh Ngọc Uyển thay đổi, hai người liếc nhau, Thái hậu nhíu mày hỏi:

      “Sao... biết ở bên trong cung của Hoàng hậu rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? ai gia nghe chút, có lẽ ai gia có thể phân giải giúp Hoàng hậu cũng nên.”

      Phân giải?

      Trong lòng Diệp Mộ Liễu cười lạnh, Thái hậu nương nương, ngươi gây phiền toái cho ta là ta vô cùng cảm kích rồi!

      Trong hậu cung mọi người đều biết, người Hoàng hậu là nàng ở trước mặt Thái hậu cũng có nhiều phân lượng.

      biết Thái hậu có thành kiến với nàng từ trước hay vì chuyện ở huyện Thanh Giang?

      Địa vị Hoàng hậu của Diệp Mộ Liễu này ở trong lòng Thái hậu mãi mãi thể bằng Hoàng quý phi Trịnh Ngọc Uyển được.

      Từ lúc Diệp Mộ Liễu quyết định ở lại Hoàng cung cũng tính đến chuyện Thái hậu tuyệt đối cho nàng sắc mặt hòa nhã.


      Nhưng ngoài dự liệu của nàng, cho tới hôm nay, Thái hậu chưa từng tìm nàng gây phiền toái.

      Hai người nước sông phạm nước giếng, hai bên đều cẩn thận, chọc vào đối phương.

      Thái hậu đối với nàng vẫn đều khách khí nhưng Diệp Mộ Liễu biết , loại khách khí này vẫn che dấu sụ hờ hững và xa cách.

      Nhưng vậy dao, vốn Diệp Mộ Liễu cũng nghĩ tới việc cùng nàng ta sắm vai mẹ hiền dâu thảo.

      Chỉ nghĩ tới biểu giả dối đó là đổ vỡ nhanh như vậy.

      ra cũng có chuyện gì lớn, chỉ là trong cung có nô tài tay chân sạch , biết sống chết lại dám ăn trộm hạ lễ tân hôn Bắc Minh hoàng đế tặng cho ta và Hoàng thượng- Phượng Vân trâm, nhưng lại may bị ta phát .”

      Ánh mắt thản nhiên liếc Trịnh Ngọc Uyển cái, Diệp Mộ Liễu nhếch môi lạnh nhạt :

      “Vốn là trộm đò ở trong cung cũng chỉ là chuyện , nhưng chuyện tình lại liên quan đến Phượng Vân trâm, cho nên nô tỳ định đợi đến lúc Mẫu hậu hồi cùng bẩm báo với Mẫu hậu rồi với xử lý. nghĩ tới, đem qua tiểu Lý tử ăn trộm Phượng Vân trâm và người trông coi là Triệu Ngũ, chết mất tích.”

      “Sao...? chết? Chết như thế nào vậy?”

      Quả nhiên đúng như Diệp Mộ Liễu dự đoán, Thái hậu thấy nàng chủ động ra việc này nên cũng nhanh chóng trở mặt.

      Đối với Diệp Mộ Liễu mà nhưu vậy cũng đủ rồi!

      Chỉ cần kéo dài đến lúc Lý Ngọc tới nàng cần mình chiến đấu nữa.

      “Là bị người đánh chết.”

      Nghe vậy, Diệp Mộ Liễu chút do dự ăn ngay .

      Dù sao khi khám nghiệm tử có giấu diếm cũng được...

      “Bị ai đánh chết?”

      Nghe vậy sắc mặt Thái hậu thay đổi, ánh mắt nhìn về Diệp Mộ Liễu sắc bén mấy phần.

      “Nô tì biết, buổi sáng nô tù chuẩn bị mang Tiểu Lý tử đến nhờ Mẫu hẫu xử lý mới biết được.”

      “Vậy Triệu Ngũ sao? tại tìm được chưa?”

      Thái hậu cười như cười nhìn nàng, trong ánh mắt chút ý tốt.

      phái người tìm kiếm.”

      Diệp Mộ Liễu bẩm váo, chỉ có thể kiềm chế bất an trong lòng, bình tĩnh đáp.

      “Hoàng hậu nương nương, phải ngươi cho rằng ngươi như vậy Thái hậu tin đấy chứ?”

      Thấy Thái hậu im lặng , Trịnh Ngọc Uyển ở bên cạnh nhịn được mà khiêu khích.

      “Lời này của Hoàng quý phi lạ, lời ta từng câu từng chữ đều là , vì cái gì Mẫu hậu lại tin?”

      Diệp Mộ Liễu nhếch môi cười, nụ cười rực rỡ đạt tới đáy mắt.

      “Hoặc là theo lời của Hoàng quý phi còn có dụng ý khác hay sao?”

      Trịnh Ngọc Uyển còn muốn lên tiếng bị Thái hậu liếc cái làm cho nàng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

      “Hoàng hậu, đúng như ngươi , hôm nay ai gia sở dĩ tới Tử Vi cung là vì lúc sáng ai gia hồi cung lại có người cáo trạng với ai gia ngươi giết người bừa bãi, vô cớ giết hại thái giám trong cung của ngươi.”

      “Nhưng mà ai gia tin Hoàng hậu làm vậy, nhưng việc liên quan đến mạng người, ai gia cũng dám xem thường. Vì vậy cùng Hoàng quý phi đến xem. Nhưng Hoàng hậu chủ động thẳng thắn chuyện này ta tin trong chuyện này nhất định có hiểu lầm.”

      “Mẫu hậu minh.”

      Diệp Mộ Liễu có chút ngoài ý muốn, Thái hậu thông tình đạt lý như vậy sao?

      Hay là nàng có sát chiêu gì chưa sử dụng.

      “Nô tì tuy mới vào cung lâu nhưng cũng biết hiểu luật mà phạm luật tội càng thêm nặng. Huống hồ là chuyện liên quan đến mạng người, cho dù có trộm Phượng Vân trâm cũng đủ đẻ cho phải lấy mạng đổi lại. Quan trọng là theo nô tì được biết, trước kia tiểu Lý tử cũng coi như tay chân sạch , đến thời điểm tại cũng chỉ là lần đầu vi phạm.”
      “À... theo ý của Hoàng hậu việc này cực kì kỳ lạ?”

      Bất động thanh sắc cười cười, Thái hậu thản nhiên cười hỏi.

      “Nô tì chỉ cảm thấy trong hậu cung mọi người đều biết, Phương Vân trâm chỉ quan trng mà còn có ý nghĩ phi phàm. Tiểu Lý tử lần đầu vi phạm có cả gan làm loạn, lần đầu tiên xuống tay làm sao dám trộm thứ như củ khoai lang phỏng tay này?”

      “Nhỡ may có mắt tròng nhìn được cao quý của Phượng Vân trâm sao?”
      Nghe vậy, Trịnh Ngọc Uyển lập tức phản bác.

      “Huống chi nương nương, quan trong phải là tiểu Lý tủ trộm Phương Vân trâm mà là vì sao tiểu Lý tử chết ràng?”

      “Đúng vậy, Hoàng quý phi sai. Hoàng hậu, bằng ngươi đưa ai gia nhìn xem thi thể của tiểu Lý tử .”

      Đáy mắt hứng thú , Thái hậu rũ mắt .

      “Nhưng giết người bừa bãi, nếu có người hiểu luật mà còn phạm pháp ai gia tuyệt đối dễ dàng tha thứ.”

      Giết người bừa bãi?

      Haha, Thái hậu nương nương, ngươi chưa từng xem xét mà khinh suất kết luận như vậy sao?

      Có phải đợi đến lúc nhìn thấy thi thể tiểu Lý tử, ngươi có phải gây khó dễ hay ?

      Theo Thái hậu vào phòng bên, Diệp Mộ Liễu yên lặng nhìn Thái hậu sau khi cho người kiểm tra xong sắc mặt thay đổi, vẻ mặt kinh hoảng nhìn Thái hậu cái rồi lại nhìn nàng.

      Cười lạnh, Diệp Mộ Liễu nghĩ ở trong lòng:

      “Rốt cuộc là sao vậy?”

      " Làm sao vậy Cổ Trung. Ngươi theo ai gia nhiều năm, có chuyện gì cứ thẳng là được, do dự làm cái gì?”

      Nhìn bộ dáng chần chờ của Cổ Trung, đáy mắt Thái hậu lóe sáng, nhanh chậm .

      , tiểu Lý tử chết như thế nào? Ai gia và Hoàng hậu đều ở đây, ngươi cần phải sợ. Có chuyện gì, ai gia và Hoàng hậu tất nhiên là chỗ dựa cho ngươi, ngươi có phải , Hoàng hậu?”

      “Đúng vậy, Cổ tổng quản, ngươi cứ , đừng ngại.”

      Cười cười gật đầu, vẻ mặt của Diệp Mộ Liễu cũng bối rối như mọi người tưởng tượng.

      “Bẩm Thái hậu, Hoàng hậu nương nương, tiểu Lý tử là bị người đánh chết.”

      Sợ hãi liếc mắt nhìn Diệp Mộ Liễu cái, Cổ Trung cúi đầu .

      “Đánh chết? Ngươi xác định?”

      Nghe vậy, Thái hậu trầm giọng .

      “Nô tài dám dối nửa câu, mặc cho Thái hậu xử trí.”

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 144: Vu oan cho Hoàng hậu là phải mất đầu

      “Cổ tổng quản, ngươi kiểm tra cẩn thận chứ, chuyện vu oan cho Hoàng hậu là phải mất đầu đấy!”

      Mọi người ở đây đều im lặng, Trịnh Ngọc Uyển từ lúc tiến vào phòng đều im lặng bỗng nhiên mở miệng gây khó dễ.

      “Nô tài dám...”

      Thân thể Cổ Trung run lên, cúi đầu .

      “Nô tài kiểm tra ràng, tiểu Lý tử chính xác là bị người đánh chết. Nếu nô tài đoán sai giờ phút này lục phủ ngũ tạng của Tiểu Lý tử sớm vỡ tan.”

      “Hoàng hậu, ai gia hỏi ngươi, vết thương người tiểu Lý tử có phải là do ngươi sai làm?”

      Nụ cười thường xuất gương mặt Thái hậu trong nháy mắt biến mất tháy, mặn nhạt liếc mắt nhìn Diệp Mộ Liễu, thanh cao hơn mấy phần.

      nửa là đúng nửa là .”

      chút sợ hãi nhìn vào ánh mắt của Thái hậu, Diệp Mộ Liễu thản nhiên :

      “Chuyện tiểu Lý tử ăn cắp, ta chỉ trừng phạt , đánh hai mươi đại bản. Hai mươi đại bản này đủ để chết người. Nếu như Mẫu hậu tin có thể hỏi Cổ tổng quản khám nghiệm là biết.”

      Nghe vậy, ánh mắt Thái hậu lập tức nhìn về phía Cổ Trung.

      Cổ Trung bị chỉ điểm, trầm giọng đáp:

      “Hoàng hậu nương nương sai, hai mươi đại bản này đủ để chết người, làm cho tiểu Lý tử chết là những vết thương ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng của .”

      “Như thế, xin hỏi Hoàng hậu, những vết thương trí mệnh người tiểu Lý tử là từ đâu mà có?”

      Nhíu mày, Thái hậu sắc mặt đổi hỏi.

      “Đây cũng là vấn đề mà nô tì muốn làm .”

      Như cố ý liếc mắt nhìn Trịnh Ngọc Uyển cái, Diệp Mộ Liễu nhếch môi cười khó đoán.

      phải Mẫu hậu cho rằng, chỉ bằng những vết thương này có thể chứng minh tiểu Lý tử là do ta đánh chết sao?”

      “Người chết trong cung của ngươi, phải ngươi đánh chết còn ai nữa?”

      Chưa đợi Thái hậu trả lời, Trịnh Ngọc Uyển nhanh chóng .

      “Hoàng quý phi, cơm có thể ăn bậy nhưng thể lung tung đâu... Ngươi đừng quên, vừa rồi ngươi vừa , vu oan cho Hoàng hậu là tội chết đấy...”

      Ánh mắt sắc bén như lưỡi dao nhìn về phía Trịnh Ngọc Uyển, trong nháy mắt rét lạnh.

      “Huống chi, Bản cung chuyện với Thái hậu, người xen mồm vào làm gì?”

      “Ta...”

      biết vì sao, nhìn ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của Diệp Mộ Liễu, Trịnh Ngọc Uyển kìm lòng được mà cảm thấy ớn lạnh.

      Đối với Hoàng hậu đến từ thôn quê, bề ngoài xinh đẹp, thẳng thắn, Trịnh Ngọc Uyển vẫn để trong lòng.

      Nàng vẫn cho rằng, vì nàng (Diệp Mộ Liễu) có ơn cứu mạng Hoàng thượng, nên Hoàng thượng mới có ý lập nàng (Diệp Mộ Liễu) làm Hoàng hậu.

      Nàng muốn đợi đến lúc Hoàng thượng chán ghét cháo trắng rau dưa tự nhiên trở lại bên cạnh nàng. (Ý bảo thích nhất thời, đợi đến lúc chán rồi lại bỏ).

      Bởi vì trước lúc chưa có Diệp Mộ Liễu, ở trong hậu cung này, nàng vẫn là nữ tử có quyền thế nhất.

      Ai ngờ tại, xem ra, việc giống như vậy.

      Hơn nữa, Hoàng hậu này so với suy nghĩ trong lòng nàng hoàn toàn khác nhau.

      Kể đến lần trước ở Thính Vũ , bây giờ là trước mặt Thái hậu, nàng (Diệp Mộ Liễu) ngừng mang đến cho nàng “kinh hỉ” ngoài ý muốn.

      Ví dụ như lúc này, cánh môi mỏng của nàng (Diệp Mộ Liễu) mím thành đường, ánh mắt lạnh lùng làm cho nàng cảm thấy áp lực giải thích được.

      Loại áp lực này cực kì giống như lúc đối mặt với Lý Ngọc.

      Phần lớn thời gian, Lý Ngọc luôn tao nhã lịch . Nhưng khi tức giận, nàng đối với nam tử dịu dàng này cảm thấy sợ hãi hiểu được.

      Làm dho Trịnh Ngọc Uyển hiểu đó là từ Lý Ngọc là cửu ngũ chí tôn, có khí thế như vậy cũng dễ hiểu.

      Nhưng Diệp Mộ Liễu chỉ là nha đầu thôn quê làm sao lại khiến cho nàng cảm thấy như vậy?

      Đè xuống cảm giác sợ hãi trong lòng, Trịnh Ngọc Uyển nhướng mày :

      “Ta chỉ ăn ngay mà thôi, chẳng lẽ như vậy là sai sao? Hoàng hậu muốn bịt miệng nô tì lẽ sợ nô tì ra lời gì nên sao?”

      “Hoàng quý phi muốn tự nhiên, ai ngăn cản ngưi. Nhưng mà mong Hoàng quý phi trước khi chuyện suy nghĩ rồi hãy . Nếu , đợi việc điều tra ra manh mối, Bản cung để yên cho người vu oan!”

      Khóe môi quét xuống vòng cung như có như , nhưng chút ý cười cũng có.

      Nghe vậy, Trịnh Ngọc Uyển há to mồm, như muốn gì đó nhưng lại ra.
      “Được rồi, tranh cãi nữa. Hoàng quý phi, Hoàng hậu sau, ngươi vừa rồi có chút càn rỡ, lần sau chuyện nhớ chú ý chút.”

      Miệng như vậy nhưng Thái hậu chút trách cứ.



      Chương 145: Chết có đối chứng


      “Hoàng hậu, ngươi đánh tiểu Lý tử hai mươi đại bản, ngươi có chứng cớ gì ?”

      Cúi đầu trầm từ, lúc sau Thái hậu mới thản nhiên hỏi.

      “Cung nữ và thái giám trong cung nô tì đều có thể làm chứng.”

      Nghe vậy, Diệp Mộ Liễu chút do dự trả lời.

      “Bọn họ có thể chứng minh sáng hôm qua nô tì chỉ phạt tiểu Lý tử hai mươi đại bản. Hơn nữa sau đó, nô tì Thanh nhi là cung nữ hầu hạ nô tì vẫn đưa thuốc đến cho tiểu Lý tử.”

      “Hoàng hậu nương nương, nô tì có câu này muốn biết có được hay ?”

      Có giáo huấn lần trước, lần này Trịnh Ngọc Uyển ngoan ngoãn hơn ít.

      “Hoàng quý phi cứ đừng ngại.”

      Trong lòng vừa động, Diệp Mộ Liễu đoán được vài phần.

      “Nương nương người trong Tử Vi cung có thể làm chứng, nô tì cảm thấy như vậy giống nhưng trò đùa. Phải biết rằng, cung nữ và thái giám trong Tử Vi cung đều là nô tài của Hoàng hậu nương nương đấy.”

      Dừng lại chút, Trịnh Ngọc Uyển lại tiếp tục :

      “Còn nữa, Hoàng hậu nương nương cho tiểu Lý tử dùng thuốc, lời này có chút mâu thuẫn. Tiểu Lý tử là tội phạm, nếu Hoàng hậu đánh vì sao phải cho thuốc? Trong này có chứa gì sao?”

      Diệp Mộ Liễu im lặng, trong đầu nhanh chóng chuyển động.

      phải muốn là Thanh nhi hành hạ tiểu Lý tử mới làm như vậy ?

      Trong chớp nhoáng, Diệp Mộ Liễu có nhận định trong lòng, nhếch môi cười cười, nàng thản nhiên đáp:

      “Tiểu Lý tử tội đáng chết, Bản cung cho người bôi thuốc cho cũng là hợp tình hợp lý. Mấu chốt là trong chuyện này Bản cung cảm thấy hết sức kì lạ. Lời khai của tiểu Lý tử ấp a ấp úng như muốn là bất đắc dĩ, như vậy, là có người bắt phải làm.”

      Dứt lời, Diệp Mộ Liễu lạnh lùng quét mắt về phía Trịnh Ngọc Uyển. Qủa nhiên nhìn thấy sắc mặt nàng ta thay đổi, chút động tĩnh.

      “Nếu việc liên quan đến Phượng Vân trâm có liên qun đến tiểu Lý tử, Bản cung tất nhiên thể trước khi tìm ra được manh mối làm để cho gặp phải chuyện gì. Cho nên bôi thuốc cũng có thể hiểu, lại nghĩ rằng người định bằng trời định, lại có tiểu nhân sau lưn...”

      “Lời khai lần này chết đối chứng, chuyện bôi thuốc cũng là do Hoàng hậu , Hoàng hậu bảo làm sao nô tì có thể tin tưởng?”

      Trịnh Ngọc Uyển châm biếm đề cao giọng cùng với ánh mắt nghi ngờ làm cho hỏa khí trong người Diệp Mộ Liễu dâng lên. Vì thế nghĩ muốn buông tha cho nàng ta.

      “Bôi thuốc là Triệu Nguc bôi cho tiểu Lý tử. Lấy khẩu cung là Thanh nhi và Triệu Ngũ đồng thời thẩm vấn. Nếu Hoàng quý phi tin có thể hỏi là biết.”

      Tiếng vừa dứt, Diệp Mộ Liễu vừa lúc nhìn thấy ánh mắt đắc ý của Trịnh Ngọc Uyển.

      Thấy vậy, Diệp Mộ Liễu ảo não thôi.

      Trong đầu lóe sáng, nàng biết mình sai rồi, vừa lúc trúng bẫy của Trịnh Ngọc Uyển.

      Làm sao nàng có thể ngu xuẩn như vậy. Triệu Ngũ kia biến mất, nhất định là rơi vào trong tay các nàng.

      chừng vừa rồi là do Trịnh Ngọc Uyển kích nàng ra lời này là muốn nàng cắn câu đấy.

      Trời ạ, nàng ngốc đến hồ đồ rồi, biết có cạm bẫy nhưng vẫn nhảy vào.

      Diệp Mộ Liễu ơi Diệp Mộ Liễu, từ trước tới giờ vẫn cho mình là học được ít, ra vẫn còn non như vậy...

      Quả nhiên Trịnh Ngọc Uyển như cười như nhìn thoáng qua Diệp Mộ Liễu, giọng trào phúng:

      “Hoàng hậu nương nương buồn cười, trong cung này ai chả biết Thanh nhi là tâm phúc của ngươi, lời nàng ta chỉ sợ cũng tin tưởng được.”

      “Lại Triệu Ngũ, phải nương nương biến mất sao? Lúc này chúng ta đâu để tìm đây?”

      Cắn cắn môi, Diệp Mộ Liễu rũ mắt.

      “Nếu như tìm thấy sao?”

      Nhướng mày, Trịnh Ngọc Uyển khiêu khích hỏi:

      “Ai biết có phải có người giết người giệt khẩu hay ?”

      “Hoàng quý phi là có ý gì?”

      Nghe vậy Diệp Mộ Liễu hung liếc nàng ta cái, ngũ quan xinh đẹp bao phủ tầng băng mỏng, mỗi tấc đều tỏa ra hơi lạnh.

      “Ý tại mặt chứ.”

      Nhún vai, Trịnh Ngọc Uyển đồng ý .

      Diệp Mộ Liễu vừa muốn phía sai có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

      Người tới vội vàng đến bên tai Thái hậu gì đó. Thái hậu vốn trấn định tự nhiên lại bỗng dưng thay đổi, cổ quái liếc Diệp Mộ Liễu cái.

      Thấy vậy, trong lòng Diệp Mộ Liễu trầm xuông, mới biết lo lắng của mình trở thành thực.

      “Hoàng hậu, ai gia vừa nhận được tin, Triệu Ngũ tìm được.”

      Ánh mắt phức tạp liếc nhìn Diệp Mộ Liễu cái, giọng điệu bình tình như điềm báo cho mưa giông sắp tới.

      “Bất quá như lời Hoàng quý phi , thể làm chứng cho ngươi rồi. Bởi vì chết ở trong giếng cạn ở lãnh cung phía bắc. Nghe vết thương người là giống với vết thương người tiểu Lý tử...”

      chết rồi sao?

      sớm chuẩn bị tâm lý nhưng đến lúc Diệp Mộ Liễu thực đối diện với vẫn nhịn được mà cảm thấy căng thẳng.

      Mạng người vô tội cứ như vậy mà biến mất khỏi thế giới này.
      Trong hoàng cung này quả nhiên như lời mama dạy bảo, là nơi cá ăn thịt người thèm nháy mắt, là nơi cười giả tồn tại.

      Diệp Mộ Liễu, xem ra ngươi phải kiên cường hơn nữa, mạnh mẽ hơn nữa mới có thể sống tốt trong Hoàng cung này.

      “Làm sao bây giờ? Hoàng hậu nương nương hình như còn chứng cớ.”

      Thấy vậy, Trịnh Ngọc Uyển vui sướng khi người gặp họa, cười .

      biết Hoàng hậu nương nương muốn tìm ai chứng minh trong sạch của mình đây?”

      “Trẫm thay nàng làm chứng!”

      Diệp Mộ Liễu vẫn chuyện, phía sau truyền đến giọng quen thuốc mà uy nghiêm của Lý Ngọc.

      “Chuyện này từ đầu đến cuối Trẫm đều biết . Hôm qua lúc Hoàng hậu hạ lệnh Trẫm vẫn ở bên cạnh Hoàng hậu. Hoàng hậu đúng là sai người đánh tiểu Lý tử hai mươi đại bản.”

      Nghe vậy, Trịnh Ngọc Uyển sắc mặt thay đổi. Ngay cả Thái hậu cũng đăm chiêu liếc Lý Ngọc cái.

      Trong lòng Diệp Mộ Liễu đầy kinh ngạc.

      Lý Ngọc là vô điều kiện tin tưởng nàng sao?

      Hay bảo vệ nàng chỉ là kế tạm thời mà thôi?”

      “Hoàng, hoàng thượng sao?”

      Nửa đường nhảy ra kỳ đà cản mũi, làm cho Trịnh Ngọc Uyển đại loạn.

      Nàng nghĩ tới việc phát sinh, Hoàng thượng phần lớn thiên vị cho Diệp Mộ Liễu nhưng lại nghĩ tới vậy mà tình nguyện thay nàng làm chứng giả.

      Lần này nàng phải làm sao bây giờ?

      phải bảo nàng vạch trần lời dối của Hoàng thượng đấy chứ?

      Vậy cho dù nàng có thắng cũng bị vắng vẻ, bị vĩnh viễn bỏ qua.

      Huống hồ dám mở miệng nắm chắc được đường cứu vãn.

      “Sao vậy, chẳng lẽ ái phi còn hoài nghi lời của Trẫm hay sao?”

      Lý Ngọc nghiêng người nhíu mày, thâm sâu liếc nhìn Trịnh Ngọc Uyển cái, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao đột nhiên rút ra khỏi vỏ, giống như muốn đâm xuyên qua nàng.

      “Hay là Qúy phi cảm thấy Trẫm thiên vị cho Hoàng hậu ? "

      Nhìn vẻ mặt này của , trong lòng Trịnh Ngọc Uyển biết nhất định lắng nghe từ lâu, nghe được ít lời .

      Bất đắc dĩ thở dài hơi, liều mạng áp chế hậm hực trong người, Trịnh Ngọc Uyển cam lòng :

      “Nô tì có ý này.”

      có ý này tốt.”

      Lạnh lùng liếc nàng cái, lúc này Lý Ngọc mới xoay người với Thái hậu:

      “Mẫu hậu, người này ta có thể đảm bảo phải do Hoàng hậu đánh chết, mong Mẫu hậu minh xét.”

      có Hoàng nhi làm chứng, ai gia tất nhiên tin tưởng.”

      Đáy mắt lóe lên chút phức tạp, Thái hậu bất động thanh sắc .

      “Chỉ là người chết vẫn nên có câu trả lời thỏa đáng. Hoàng thượng, người có phải ?”

      Thấy Thái hậu vẫn như cũ chịu bỏ qua, trong lòng Diệp Mộ Liễu cười lạnh, nhíu mày :

      “Có lẽ nô tì có thể cung cấp cho Mẫu hậu chút manh mối.”

      “Sao...? ra Hoàng hậu có manh mối, ngại cho chúng ta nghe chút.”

      biết là cố ý hay vô ý mà ánh mắt của Thái hậu lại nhìn về phía Trịnh Ngọc Uyển.

      “Mẫu hậu có thể điều tra từ thời gian tiểu Lý tử bị đánh.”
      Trầm ngâm hooid lâu, lúc này Diệp Mộ Liễu nhanh chậm :

      “Vừa rồi Cổ tổng quản có , tiểu Lý tử là vì vỡ nội tạng mới chết. Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm theo cha phá an, thời gian tử vong chắc là nửa đêm hôm qua.”

      “Ta nghĩ thời gian Triệu Ngũ chết cũng gần như vậy. bằng để người kéo thi thể Triệu Ngũ đến, xem chết vào lúc nào? Sau đó căn cứ vào thời gian tử vong của đế phán đoán thời gian hung thủ rời .”

      đến đây, Diệp Mộ Liễu cố ý dừng lại chút, ánh mắt thản nhiên liếc qua mọi người mới tiếp tục :

      “Từ Tử Vi cung đến đây còn mất đoạn, trong Hoàng cung này ngày đêm đều có thị vệ trực.

      Chắc chắn có người phát ra, chúng ta căn cứ vào đó để tiếp tục điều tra.”

      Chương 146: đời có bức tường nào bị gió lùa qua


      Diệp Mộ Liễu vừa dứt lời thân thể Trịnh Ngọc Uyển run lên, trong nháy mắt sắc mặt trắng như tờ giấy.

      Thu hết phản ứng của nàng ta vào mắt, Diệp Mộ Liễu nhếch môi lạnh lùng cười, tiếp tục :

      “Thế gian này có bức tường nào mà bị gió lùa qua, nô tì tin hung thủ có khả năng thực ai biết.”

      “Hoàng hậu sai, nếu vậy cứ theo lời Hoàng hậu tiếp tục điều tra tiếp.”

      Thâm ý liếc mắt nhìn Diệp Mộ Liễu cái, đáy mắt lóe sáng, sâu như đáy hồ, sâu lường được.

      cần nữa.”

      Đúng lúc Trịnh Ngọc Uyển trầm xuống bỗng dưng Lý Ngọc xua tay :

      “Chuyện này cần phải tra nữa.”

      “Hả...?”
      Lời vừa dứt, chỉ Diệp Mộ Liễu mà cả Trịnh Ngọc Uyển và Thái hậu và cung nữ, thái giám đều kinh ngạc nhìn Lý Ngọc.

      “Hoàng thượng, vì sao?”

      Lúc sau, Thái hậu đăm chiều thay mọi người hỏi ra nghi vấn trong lòng.

      “Bởi vì vừa rồi Thanh nhi có với Trẫm bọn họ có thù riêng, phải là bị giết mà là vì báo thù mà dẫn đến cái chết.”

      Lời vừa dứt, mọi người đều ồ lên.

      Lời dối vụng về như vậy, chỉ Diệp Mộ Liễu phục mà mọi người ở đây đều cảm thấy chấn kinh.

      Hoang mang nhìn Lý Ngọc, Diệp Mộ Liễu tràn đầy khó hiểu và ủy khuất.

      Nàng hiểu vì sao tình ràng là nhằm vào nàng, Lý Ngọc cũng tin tưởng nàng đứng về phía nàng.

      Nhưng giờ lại bác bỏ lời của nàng, cho nàng tiếp tục điều tra chủ tử phía sau.

      Lý Ngọc này rốt cuộc trong hồ lô chứa thuốc gì?

      Lúc này trong lòng Diệp Mộ Liễu trùng xuống như mây đen bao phủ, nhìn thấy được ánh sáng.

      “Thanh nhi, việc này là sao?”

      Trong lúc tràn đầy khó hiểu, Thái hậu nhíu mày hỏi.

      “Bẩm Thái hậu nương nương, việc này là chính xác.”

      Gật đầu, Thanh nhi rũ mắt .

      “Vậy tại sao lúc trước ngươi ?”

      Nghe vậy, ánh mắt Thái hậu lạnh lùng, tiếp tục dò hỏi.

      Diệp Mộ Liễu nâng mắt, ràng nhìn thấy đáy mắt Trịnh Ngọc Uyển lóe lên như trút được gánh nặng.

      Chương 147: Hoàng hậu còn có nghi vấn gì sao?


      Thấy vậy, trong lòng nàng tức giận càng lớn, vì vậy chút nghĩ ngợi hỏi:

      “Nếu Hoàng thượng tiểu Lý tử và Triệu Ngũ là ẩu đả mà chết, thế nô tì có nghi vấn. Vì sao Triệu Ngũ lại biết vì sao chết trong giếng cạn?”

      ra trong lòng nàng nghi vấn đâu phải chỉ có điều, mà tất cả từ ngữ tại, nhiều người ở đây làm sao nàng có thể ra khỏi miệng?

      Ngay cả lời vừa cũng chỉ là ra trong lúc tức giận mà thôi.

      “Như thế nào? Hoàng hậu còn hoài nghi lời của Trẫm sao?”

      Ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Mộ Liễu cái, Lý Ngọc thay đổi .

      ra đáp án cũng khó để đoán. Triệu Ngũ sau khi giết người xong, vì trong lòng sợ hãi nên mới bỏ trốn. Ai ngờ đêm hôm khó nhìn, trong lúc hoảng hốt và chạy lung tung nên mới có thể rơi xuống giếng cạn ở lãnh cung.”
      ra mà , có trăm ngàn chỗ hở, đầy những điểm đáng ngờ, chỉ Diệp Mộ Liễu tin mà mọi người ở đây ai cũng đều có nhiều nghi vấn.

      Làm gì được khi người chuyện lại là vua nước, ở đây người cso tư cách để phản bác ít ỏi có thể đếm được.

      Hoặc là bởi bì nguyện đứng ra phản bác, hoặc chỉ yên lặng xem xét, chỉ còn mình Diệp Mộ Liễu cảm thấy ủy khuất trong lòng, hết sức tức giận.

      “Nhưng...”

      “Hoàng hậu còn có nghi vấn gì sao?”

      Lần đầu tiên Lý Ngọc dùng ánh mắt nhắc nhở nhìn Diệp Mộ Liễu.

      Trong lòng Diệp Mộ Liễu thắt lại, muốn từ trong đôi mắt của nhìn ra được thứ gì đó nhưng lại thể nhìn ra.

      Nhưng nàng biết, dựa theo ý tứ của Lý Ngọc, tức giận hôm nay của mình dù thế nào cũng phải nuốt xuống.

      Nàng cần phải chủ động thoái nhượng, làm sao nàng có thể cam lòng. Vì vậy đành cắn cắn môi, lời nào mà chỉ cúi đầu làm cho mọi người thể nhìn thấy biểu tình của nàng.

      “Việc này dừng ở đây , Trẫm hy vọng còn có người tiếp tục nghị luận về vấn đề này.”

      Thấy vậy, con ngươi Lý Ngọc lên chút phức tạp, nhếch môi tiếp tục :

      “Chuyện này phát sinh ở Tử Vi cung, dù liên quan đến Hoàng hậu nhưng dù sao Hoàng hậu cũng có trách nhiệm giám sát tốt việc này. Vì vậy, Hoàng hậu bị cấm túc trong Tử Vi cung nửa tháng, đóng cửa suy nghĩ về bản thân.”

      biết vì đột ngột xử phạt hay là thể hiểu nổi, trong lúc này mọi người vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương148: Tự có kế hoạch riêng của mình

      Trịnh Ngọc Uyển hồi phục tinh thần đầu tiên, mắt nàng ta sáng lên, ánh mắt nhìn Diệp Mộ Liễu thêm mấy phần khiêu khích và vui sướng khi người gặp họa.

      Ngược lại Thái hậu đăm chiêu nhìn thoáng qua Lý Ngọc, đáy mắt chứa ánh sáng như như .


      Diệp Mộ Liễu thèm nhìn Trịnh Ngọc Uyển dương dương đắc ý mà chỉ nhìn chằm chằm vào Lý Ngọc, ánh mắt hết sức thâm sâu. Lúc sau, nàng mới nhếch môi như châm biếm, cao giọng cười :

      “Nô tì đúng là lơ là công việc, theo như nô tì thấy, Hoàng thượng xử phạt nửa tháng quá . Nô tì tự nguyện tăng thêm hình phạt cấm túc trong Tửu Vi cung nửa năm.”

      Dứt lời, Diệp Mộ Liễu xoay người thèm quay đầu lại nghênh ngang mà , chỉ để lại cho mọi người bóng lưng quyết tuyệt. (Bật ngón tay cái cho nàng. ^_^) truyện chỉ đăng lên dđlqd.com

      Thấy vậy, Lý Ngọc thở dài hơi, khóe môi vẽ lên nụ cười khổ đầy bất đắc dĩ...

      Thảm rồi, lần này đụng phải ong vò vẽ. Xem ra lần này được lĩnh giáo.

      “Hoàng thượng, Hoàng hậu nàng...”

      Thấy Diệp Mộ Liễu vô lễ như vậy, Trinh Ngọc Uyển vui sướng trong lòng, còn muốn nhân cơ hội này cáo trạng phen. Ai ngờ Lý Ngọc quay đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng ta cái, ánh mắt đầy rét lạnh.

      “Đủ rồi!”

      Thấy vậy, Thái hậu bỗng dưng cao giọng đầy tức giận:

      “Cùng ai gia trở về. Đừng ở chỗ này làm cho ai gia cảm thấy mất mặt, xấu hổ nữa.”

      “Nhi thần cung tiễn Mẫu hậu.”

      Nhìn Thái hậu xa, lúc này Lý Ngọc mở xoay người chạy đến tẩm cung Diệp Mộ Liễu.

      Người đến nhưng cho khách vào nhà.

      “Hoàng thượng, hình như nương nương tức giận rồi...”

      Thè lưỡi, Thanh nhi yên lòng .

      Lý Ngọc sờ sờ cái mũi, cười khổ. Đâu chỉ là tức giận, quả là rất tức giận!

      “Thanh nhi, ngươi tiếp tục ở đây thay Trẫm gõ cửa.”

      Liên tục gõ cửa nhưng thấy người đáp lại, Lý Ngọc giọng với Thanh nhi.

      “Nhưng mà Hoàng thượng, còn người sao?”

      Nhìn Lý Ngọc giao nhiệm vụ gian khổ cho nàng, Thanh nhi vội vàng hỏi.

      “Ta tự có kế hoạch của mình.”

      Trong lúc đó, Lý Ngọc ra khỏi Tử Vi cung, có ai trả lời nàng.

      Đứng ở cửa đại điện, Lý Ngọc lặng lẽ đến bên ngoài tẩm cung Diệp Mộ Liễu.

      Cánh cửa sổ mở ra nửa, nhìn thấy ràng Diệp Mộ Liễu dùng hai tay chặn lỗ tai, để cho mình nghe tiếng gõ cửa bên ngoài.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương149: Nương tử, cho ta cơ hội để khiếu nại nhé

      Tận dụng cơ hội, Lý Ngọc lập tức mở cửa dổ, vươn người nhảy vào tẩm cung của Diệp Mộ Liễu.

      “Liễu Nhi...”

      “Làm sao ngươi vào được?”

      Diệp Mộ Liễu xoay người, nhìn Lý Ngọc ở đâu nhảy vào, nhìn được mà trừng mắt với .

      ra ngoài cho ta.”

      " Nương tử… "

      Làm sao Lý Ngọc có thể đồng ý, ngừng cười đùa trước mặt nàng.

      " Bây giờ bỏ qua cho vi phu . "

      Ngoài phòng, tiếng đập cửa vẫn vang lên ngừng, rốt cuộc Diệp Mộ Liễu cũng nhịn được mà cao giọng:

      " Đừng gõ nữa, để cho ta nghe được thanh nào nữa, lại phạt năm lương bổng. "

      Tiếng đập cửa rốt cuộc cũng ngừng lại, Diệp Mộ Liễu thèm nhìn Lý Ngọc cợt nhã, xoay người về phía bức tường, để lại bóng lưng hoàn toàn vô tội cho người nào đó.

      " Liễu Nhi… "

      Thấy thế, Lý Ngọc xoay người nằm lên giường, bàn tay xuyên qua nách Diệp Mộ Liễu, hai tay vòng quanh người nàng, lại dùng cằm đụng vào lưng nàng.

      " Liễu Nhi, cho ta cơ hội khiếu nại được ? Đừng nhanh chóng hoàn toàn gạt bỏ ta. "

      Như cũ có tiếng đáp lại, trong phòng ngoại trừ chỉ thanh duy nhất của Lý Ngọc có bất cứ thanh nào khác.

      “Hoàng hậu...”


      “Liễu Nhi...”

      “Nương tử...”

      “Dù là tử tù trước lúc chết còn có cơ hội kháng án phải sao? Làm sao nương tử có thể nhẫn tâm phán tử hình cho vi phu như vậy?”

      nhàng cắn cắn vành tai Diệp Mộ Liễu, giọng Lý Ngọc hết sức đáng thương, tội nghiệp.

      “Nương tử, gian trong bụng nàng cũng có thể chèo được thuyền (ý bảo nàng là người hào phóng), lần này cho vi phu cơ hội … "

      Thấy Diệp Mộ Liễu vẫn như cũ có phản ứng, nhưng thân thể trong lòng dần mềm xuống, cũng cứng ngắc như ban đầu, Lý Ngọc để sát môi vào cổ chỗ mẫn cảm nhất của Diệp Mộ Liễu, nhàng thổi hơi vào.

      bên vừa dịu dàng :

      “Liễu Nhi, ta biết nàng muốn tìm ra người đứng phía sau chuyện này, nhưng ra cần tìm Trẫm cũng biết là ai. Nhưng bây giờ phải là lúc động vào nàng ta. Nàng phải nhẫn nhịn tiếp có được ? Đợi đại cục định, ta nhất định giúp nàng bụng giận này.”

      “Làm sao ngươi biết nàng ta hãm hại ta, nhỡ may người là ta đánh chết sao?”

      Trong miệng chắc chắn tin tưởng làm cho lòng Diệp Mộ Liễu mềm xuống.

      Chương: Phạt nàng là chỉ vì muốn bảo vệ nàng.

      “Ngốc, nàng là mẹ của con ta, ta tin nàng còn tin ai ? "

      bên ngậm vành tai xinh đẹp của Diệp Mộ Liễu, Lý Ngọc lưu manh .

      " Hừ, chỉ biết náo loạn. "

      Xoay người đối mặt với Lý Ngọc, Diệp Mộ Liễu nghiêm mặt :

      " Có phải tình hình biên cương càng ngày càng nghiêm trọng rồi phải ? "

      " Nương tử làm sao mà biết được ? "

      Nụ cười nơi khóe môi từ từ nhạt dần, Lý Ngọc thu hồi vẻ mặt tươi cười, lẳng lặng :

      " Nếu phải hôm nay sao chàng lại như vậy ? "

      Đợi đến lúc Diệp Mộ Liễu bĩnh tĩnh cẩn thận nhớ lại phản ứng hôm nay của Lý Ngọc, đại khái cũng đoán được vì sao lại làm như vậy.

      Trong lòng tuy còn chút khó chịu nho nhưng nàng biết nếu phải vì đại cục tuyệt đối ủy khuất bản thân mình.

      Huống hồ vào thời điểm mấu chốt nhất cũng là chút do dự đứng ra giải vây cho nàng, phải vậy sao ?

      " Nương tử thông minh. "

      Nhếch nhếch môi cười cười, nhưng nụ cười của Lý Ngọc so với khóc cũng chả đẹp hơn bao nhiêu.

      “Buổi sáng ta thù được tin khẩn cấp truyền từ tám trăm dặm thế cục biên quan càng ngày càng nghiêm trọng. Có lẽ sắp xảy ra chiến tranh rồi.”

      “Lý Ngọc...”

      Dáng vẻ hết sức lo lắng của Lý Ngọc làm cho Diệp Mộ Liễu cảm thấy hết sức đau lòng.

      Tuy chỉ câu nhưng nàng toàn hoàn có thể hiểu nỗi khổ trong lòng .

      Nếu xảy ra chiến tranh tất nhiên thể động vào Trịnh Ngọc Uyển, chỉ là nghĩ nhanh như vậy...”

      Đưa tay vuốt lên mái tóc Diệp Mộ Liễu, Lý Ngọc cười có mấy phần nhạt nhào mà hư ảo.

      “Như vậy tại chàng dự định như thế nào?”

      Loại chuyện này nàng chỉ đành bất lực. Có thể giúp nhiều lắm.

      “Kế sách giờ chỉ có liên thủ cùng Bắc Minh quốc, mới có thể nắm chắc thắng lợi.”

      Cúi đầu, hàng mi dài như cánh bướm che gợn sóng trong mắt Lý Ngọc, hai hàng mi đen rũ bóng ở da thịt trắng nõn của phác họa đường nét xinh đẹp.

      Diệp Mộ Liễu cảm thấy Lý Ngọc phải gánh chịu rất nhiều thứ...

      “Cho nên chàng mới cố ý phạt ta?”

      Nếu chiến tranh, Trịnh Ngọc Uyển và Bắc Thiên Tuyết đều đắc thế, lúc này để nàng biến mất trước mắt mọi người đối với nàng là biện pháp bảo vệ tốt nhất.


      Chương 150: Hoàng thượng cũng có cảm giác an toàn


      “Liễu Nhi, có lẽ sau này có lúc thời gian ta ở cùng nàng rất ít ỏi...”

      Im lặng hồi lâu, Lý Ngọc mới khó khăn mở miệng.

      “Ta hiểu.”

      Vội vàng vì chiến , còn bận rộn nhiều công việc... phải trấn an Trịnh Ngọc Uyển và Bắc Thiên Tuyết, tất nhiên có thời gian để thăm nàng.

      Phạt nàng cấm túc trong Tử Vi cung cũng vì nguyên nhân này đúng ?

      Sợ nàng nhìn thấy, nghe phải những gì nên nghe, thấy phải những gì nên thấy, trong lòng nàng sức khó chịu đúng ?

      Nhưng mà nếu lúc này nàng vẫn tính toán chi li như vậy mà nàng làm sao có thể xứng với tình của đây?

      “Lý Ngọc...”

      Đưa tay xoa xoa mặt , nàng giọng gọi .

      cần lo lắng cho ta.”

      “Liễu Nhi...”

      Đôi mắt nửa nhắm từ từ mở ra, con ngươi đen bạch ngọc của Lý Ngọc tràn đầy lo lắng.

      “Ta sợ...”

      “Ừ, chàng sợ cái gì?”

      Trong lòng có rút lại, Diệp Mộ Liễu bất động thanh sắc hỏi.

      “Ta sợ... sợ nàng rời khỏi ta...”

      Bàn tay Diệp Mộ Liễu dán lên hai má từ từ vuốt ve, Lý Ngọc nhắm mắt lại.

      Sợ ta vô tình tổn thương nàng.

      Sợ nàng thương tâm, sợ nàng khổ sở, sợ nàng còn thích ta nữa…

      Càng sợ nàng xoay người rời khỏi ta, đồng ý cho ta cơ hội nữa…

      " Ngốc này, sao lại như vậy được ? "

      Thân thể run lên, Diệp Mộ Liễu rũ mắt, che dấu rung động trong mắt, lắc đầu trấn an.

      " Chàng là phu quân của ta, là Hoàng thượng của ta, làm sao ta lại rời khỏi chàng đây ? "

      Lý Ngọc nghe vậy mới mím môi cười, nhưng đáp lại, lúc sau mới :

      " Nàng biết ? Mấy ngày nay ta đều cảm giác mình như nằm mơ, hạnh phúc có chút thực. Ta sợ có ngày từ trong mộng tỉnh lại sau đó ta mới phát toàn bộ đều là ảo tưởng mà thôi… "

      " Đau ? "

      Cúi đầu cắn Lý Ngọc cái, đáy mắt Diệp Mộ Liễu lóe lên phức tạp.

      " Đau ! Ôi đau chết ta rồi ! Oa oa Diệp Mộ Liễu, nàng mưu sát chồng sao ? "

      Hít ngụm khí lạnh, Lý Ngọc khoa trương .

      " Biết đau phải là mộng rồi ! "

      Diệp Mộ Liễu nhếch môi, nở nụ cười còn đẹp hơn ánh mặt trời tháng ba, nhưng nụ cười chút cũng đạt tới đáy mắt.

      Lý Ngọc, vì cái gì mà làm cho chàng cảm thấy an toàn như vậy ?

      Chương 151: Chỉ có phép thành công, cho phép thất bại !


      " Hoàng thượng… "

      Cửa Cần Chính điện " két " tiếng, bị người mở ra cần thông báo cũng có người dám xông tới, Lý Ngọc cần ngẩng đầu cũng có thể đoán là ai.

      " Ngươi về rồi ? "

      Từ trong đống lớn tấu chương công văn ngẩng đầu lên, Lý Ngọc nâng mắt nhìn nam tử toàn thân màu đen đầy vẻ phong trần mệt mỏi nhưng vẫn như cũ nở nụ vô lại.

      Ánh nắng tươi đẹp xuyên qua cửa chiếu xuống làm cho Lý Ngọc lập tức cau mày, nheo mắt lại.

      " Mọi chuyện xong rồi sao ? "

      “Bẩm Hoàng thượng, toàn bộ đều rất thuận lợi.”

      Nghe vậy, Du Bạch thu liễm nụ cười vô sỉ nơi khóe môi, nghiêm túc trả lời.

      " Chỉ sợ việc đúng như Hoàng thượng dự liệu… "

      Lý Ly nhíu mày, mím môi . lúc sau gương mặt tuấn mỹ chút gợn sóng mới lên nét cười yếu ớt.

      " Ta , làm sao có thể dễ dàng như vậy… "

      " Vậy Hoàng thượng dự định như thế nào ? "

      Thu hết biểu tình phức tạp của Lý Ngọc vào trong mắt, Du Bạch ân cần hỏi han.

      " Chuyện này Trẫm tự có chừng mực, Du Bạch, tại Trẫm có việc quan trong hơn muốn phái ngươi làm. "

      Trong khoảnh khắc cúi đầu trầm tư, Lý Ngọc mới từ từ .

      " Lần này chỉ sợ ngươi có thời gian nghỉ ngơi rồi… "

      “Hoàng thượng muốn phải thần chuyến tới Bắc Minh quốc?”

      Du Bạch nâng mắt, đón nhận ánh mắt của Lý Ngọc có chút biểu tình lỗ mãng như thường ngày.

      " sai. "

      Gật gật đầu, Lý Ngọc tán thưởng nhìn cái.

      " Lần này , ngươi phải thuyết phục được Bắc Minh vương liên thủ cùng chúng ta chống lại Tây Việt quốc. Chỉ được thành công được phép thất bại. "

      Nghe vậy, Du Bạch hơi ngẩn ra, lát sai mới do dự đáp :

      " Vâng ! Đêm nay thần xuất phát, nhất định phụ sứ mệnh ! "

      " vội. "

      Lắc đầu, Lý Ngọc mím môi :

      “Vẫn có thứ Trẫm vẫn chưa có được, ngươi nghỉ ngơi thêm đêm rồi lên đường cũng muộn.”

      " Là thứ gì ? "

      Ngẩng đầu nhìn Lý Ngọc, Du Bạch tràn đầy nghi vấn.

      " Thư. "

      Cắn cắn môi, Lý Ngọc nhíu mày, có chút lo lắng. Dđlqd.com

      " bức thư do tự tay Bắc Thiên Tuyết biết, có cái này, tỷ lệ ngươi thành công mới lớn hơn chút, nếu Bắc Minh vương lão hồ ly đó đồng ý. "

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 152 : Lý Ngọc dùng mĩ nam kế


      Ánh trăng như nước, nhàn nhạt chiếu lên đình viện Thính Vũ hiên.

      Ánh trăng mông lùng chiếu lên đôi bích nhân trong hoa viên càng nổi bật giống như thần tiên.

      “Hoàng thượng, đến nếm thử món cá Lư hấp. Ta cố ý phân phó ngự trù làm, nhìn xem mùi vị như thế nào ? "

      Dưới ánh trăng, nữ tử mặc váy dài màu hồng phấn, rực rỡ như hoa mùa xuân, trong sáng như mùa thu, đôi mắt như làn thu thủy, răng trắng môi đỏ, làm cho người ta vừa thấy lại nhịn được mà sinh lòng thương tiếc.

      Nhất là mỗi cái nhăn mày, nụ cười lộ ra phong tình rung động lòng người, phàm là nam tử đều phải lòng ngớt.

      " Được, cảm ơn ái phi. "

      Nam tử ngồi đối diện với nàng, toàn thân màu trắng, mày kiếm mắt sáng, ôn nhuận như ngọc, lại có bộ dáng ngọc thụ lâm phòng, tuẫn mỹ vô cùng.

      Nhưng cẩn thận nhìn kĩ phát gương mặt đó có chút cảm giác yên lòng.

      " Như thế nào, mùi vị cá Lư hấp ngon sao ? Hay là Hoàng thượng có tâm gì ? "

      Nhìn Lý Ngọc như mất hồn, ánh mắt Bắc Thiên Tuyeetx xoay chuyển, nhếch môi cười yếu ớt.

      " Trẫm có khẩu vị. "

      Buông đôi đũa, Lý Ngọc đứng dậy thở dài hơi.

      " Mặc dù ái pho làm sơn hào hải vị cho Trẫm nhưng Trẫm ăn cũng vào. "

      " Hay có chuyện gì nô tì có thể cống hiến cho Hoàng thượng ? "

      Trong mắt lên chút hiểu , Bắc Thiên Tuyết bước đến phía sau Lý Ngọc, hai tay ôm lấy thắt lưng của , dựa đầu vào lưng , ôn nhu hỏi.

      " Chỉ cần có khả năng giúp cho Hoàng thượng, dù là lên núi đao hay xuống biển lửa, nô tì đều chối từ. "

      " Lời này là sao ? "

      Trong mắt Lý Ngọc sáng lên, hào quang trong phút chốc như lóe ra hàng ngàn tia sáng .

      " Chẳng lẽ Hoàng thượng chút cũng tin tưởng nô tì sao ? "

      Nghe vậy, Bắc Thiên Tuyết dẩu môi, giọng mang chút ủy khuất.

      " Làm sao Trẫm tin ái phi chứ, Trẫm chỉ sở làm ái phi khó xử mà thôi. "

      Lý Ngọc xoay người nắm chặt bàn tay Bắc Thiên Tuyết, ánh mắt ôn nhu như nước, nhưng ý cười chút cũng đạt tới đáy mắt.

      " Ái phi cũng biết. giang sơn này của Trẫm, ngôi vị Hoàng đế của Trẫm chỉ sợ kéo dài được bao lâu nữa… Lúc trước cưới người làm phi vốn tưởng có thể cho người hưởng hết vinh hoa phú quý, nhưng lúc này mới biết là hại ái phi… "

      " Được, được rồi, sao Hoàng thượng lại lời may mắn như vậy ? "

      Dưới ánh trăng, Bắc Thiên Tuyết rũ mắt, biểu tình có mấy phần mông lung. thanh hết sức kinh sợ.
      phải Trẫm muốn lời xúi quẩy như vậy mà đó là thực tế. "

      Hai tay để ở sau lưng, bóng dáng cao ngất của Lý Ngọc trong màn đêm hết sức đơn.

      Ngẩng đầu nhìn bầu trời lên mấy chấm sáng, vẻ mặt ngưng trọng mà yên tĩnh.

      " Qúy phi cũng biết đây, Tây Việt khi dễ đến đầu Đông Thương quốc chúng ta. Lấy thực lực tại của Đông Thương quốc ta chỉ sợ thể chống lại thiết kị của Tây Việt… "

      " ra là việc này, ta còn tưởng gì ghê gớm. "

      Con ngươi đen bóng như nước nhanh chóng lóe sáng, Bắc Thiên Tuyết có là đúng, cười :

      " Hoàng thượng yên tâm, nô tì chỉ cần cầu xin Phụ hoàng xuất quân, Tây Việt này dễ như trở bàn tay rồi. "

      " Lời ái phi sao ? "

      Khóe môi nhếch lên, ánh mắt Lý Ngọc nhìn chằm chằm vào Bắc Thiên Tuyết.

      " Nhưng lỡ như Phụ hoàng ngươi cho phép… "

      " Hoàng thượng yên tâm, Phụ hoàng luôn thương ta. Chỉ cần ta cầu xin lão nhân gia người, người từ chối. "

      " Vậy là tốt rồi. "

      Gật đầu, Lý Ngọc đưa tay ôm Bắc Thiên Tuyết vào lòng.

      " Việc này nên chậm trễ, ái phi có thể viết giúp Trẫm lá thư, Trẫm phái người đưa cho Phụ hoàng của ngươi. "

      " Tất nhiên thành vấn đề. "

      Khóe môi quét xuống vòng cung như có như , Bắc Thiên Tuyết gật đầu vào phòng, thời gian khoảng ly trà, cầm bức thư đưa cho Lý Ngọc :

      " Hoàng thượng nhìn xem được chưa ? "

      Lý Ngọc mở thư ra, nhanh chóng nhìn qua đợt, gương mặt nở nụ cười hài lòng.

      " vất vả cho ái phi rồi… "

      “Vậy tối nay Hoàng thượng ở lại có được ?”

      Bắc Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn Lý Ngọc, ánh mắt chớp lần, hết sức phức tạp.

      Sau giây phút chờ đợi, Lý Ngọc chút do dự đồng ý :

      " Tất nhiên, ái phi lập công lớn như vậy, làm sao Trẫm thưởng cho ái phi chứ ? "

      Dứt lời đến mép bàn cầm bầu rượu rót chén đưa đến bên môi Bắc Thiên Tuyết, cười :

      " Đến đây, ái phi. Để cho Trẫm kính ngươi ly rượu, thay dân chúng Đông Thương quốc ta cám ơn ái phi. "

      Bắc Thiên Tuyết nâng mắt nhìn chằm chằm vào Lý Ngọc, lúc sau mới nhếch môi cười cười, nhưng chút cũng đạt tới đáy mắt.

      Từ tay Lý Ngọc nhận ly rượu, nàng nóng vội uống luôn mà chỉ nhíu mày cười hỏi :

      " Hoàng thượng rất hy vọng nô tì uống ly rượu này sao ? "

      " Chén rượu này là Trẫm lòng kính ái phi. "

      Lý Ngọc rũ mắt, che giấu ánh sáng lóe ra trong mắt, thản nhiên .

      " Ta biết… "

      Gật đầu, khóe môi Bắc Thiên Tuyết càng cười rực rỡ.

      " Hoàng thượng nhiều như vậy chỉ có ly rượu này mới lòng có phải ? "

      " Lời này của ái phi là ý gì ? Trẫm nghe hiểu được. "

      Thân thể khẽ run lên, Lý Ngọc nâng mắt kinh ngạc nhìn Bắc Thiên Tuyết, có chút hiểu .

      Xem ra, là xem Bắc Thiên Tuyết rồi.
      (Haha, mỹ nam tuấn mỹ vô cùng mà dùng mỹ nam kế xong. Haiz haiz, vỏ quýt dày có móng tai nhọn a, các chị em phải học theo Bắc Minh công chúa nha ^_^)

      " Hoàng thượng hay vẫn giả bộ hồ đồ mà thôi ? "

      Bắc Thiên Tuyết dơ tay, ly rượu ngọn từ từ đổ xuống, biến mất trong bùn đất…

      " Uống hết ly rượu này, nô tỳ chỉ sợ đêm nay ngủ đến sáng có phải ? "

      Thỏa mãn nhìn ánh mắt Lý Ngọc lóe lên kinh ngạc, Bắc Thiên Tuyết nhếch môi cười châm chọc.

      " Như mấy ngày nay, mỗi lần ta uống xong ly rượu Hoàng thượng đưa cho ta, ta đều ngủ đến sáng mai, phải như vậy sao ? "

      Ném ly rượu xuống đất, Bắc Thiên Tuyết cao giọng, như kêu gọi mấy chấm bầu trời, trong nháy mắt rung động đến tinh thần của Lý Ngọc.

      " ra ái phi đều biết… Hành động vừa rồi của ái phi, bất quá chỉ là diễn kịch với Trẫm thôi sao ? "

      Cúi người nhặt ly rượu dưới đất lên, Lý Ngọc thản nhiên cười :

      " Chén rượu này là ngọc thượng đẳng làm thành, ném quá đáng tiếc. Ái phi sao có thể lãng phí như vậy được. "

      " Vâng, phải. "

      Lắc đầu, Bắc Thiên Tuyết nhếch môi cười, đáy mắt lóe lên kiêu ngạo. Trong giây phút này, Lý Ngọc mới phát , trong lòng nàng hết sức ngang ngược và kiêu ngạo, so sánh với bề ngoài mềm mại của nàng phù hợp chút nào.

      " ra nô tì cũng cầu gì nhiều, nô tỳ có thể nỗ lực cho Hoàng thượng bao nhiêu phải xem Hoàng thượng đối với nô tỳ có mấy phần lòng ? "

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :