1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nương tử đứng lại: Hoàng hậu muốn đào hôn - Nguyệt Thanh Thu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 133: Thiên Tuyết tới tìm Hoàng hậu

      “Nàng có gan cho nàng ta vào lại có lá gan gặp nàng ta sao?”

      biết từ lúc nào, nụ cười mặt Lý Ngọc từ từ trầm xuống, mảnh tối tắm.

      Diệp Mộ Liễu ngẩn ra, sau đó hiểu ra vấn đề. Đáy mắt quét xuống tia áng hiểu , vì vậy cũng rời mà chỉ yên lặng đứng bên cạnh Lý Ngọc, sắc mặt hết sức tự nhiên.

      “Thiên Tuyết gặp qua Hoàng thượng, tham kiến Hoàng hậu nương nương.”

      Bắc ThiênTuyết mặc cung trang màu vàng nhạt, xinh đẹp động lòng người, hết sức tươi đẹp. Nhưng Lý Ngọc ngay cả mí mắt cũng nâng lên, chỉ phất tay áo ý bảo nàng đứng dậy.

      biết công chúa tìm Trẫm có việc gì quan trọng?”

      Diệp Mộ Liễu ghé mắt nhìn thấy khóe môi Lý Ngọc nhếch lên, đường cong nơi cằm cũng banh ra, gương mặt tuấn mỹ mấy phần tức giận. khỏi mỉm cười lại tiếp tục bĩnh tĩnh, yên lặng.

      “Bẩm Hoàng thượng, Thiên Tuyết phải đến tìm Hoàng thượng mà Thiên Tuyết tới tìm Hoàng hậu nương nương.”
      Đối với chuyện Diệp Mộ Liễu ở Ngự thư phòng, Bắc Thiên Tuyết chỉ chút chấn kinh và tức giận, ngược lại còn hết sức tự nhiên.

      Lời tại cũng làm cho hai người đối diện chấn động.

      Sau chút đỡ đẫn, Diệp Mộ Liễu nhếch môi cười hỏi:

      biết công chú tìm Bản cung có việc gì quan trọng?”

      “Là thế này, bởi vì chuyện đại hôn, Phụ hoàng ta phái người đưa tới chút châu bảo ngọc khí, trong đó có cây trâm Chi Vân Phượng Văn, tại hình hết sức khác biệt, là lễ vật tân hôn mà Phụ hoàng ta cố ý đưa cho Hoàng hậu nương nương.”

      Bắc Thiên Tuyết mỉm cười, ngữ điệu mềm , thoải mái.

      “Cho nên Thiên Tuyết hôm nay tới là đưa cây trâm cho nương nương. Nhưng đến Tử Vi cung mới biết nương nương lại ở chỗ này với Hoàng thượng...”

      “À... ta là thế. "

      thanh của Diệp Mộ Liễu kéo dài, khóe quét xuống nụ cười bỡn cợt, nhìn Lý Ngọc cười hết sức bí hiểm.

      Làm cho gương mặt Lý Ngọc lúc đỏ lúc trắng, trong lòng hết sức mất tự nhiên.

      " Nếu như vậy, công chúa, chúng ta thôi. "

      Bắc Thiên Tuyết gật đầu, phúc thân với Lý Ngọc, lúc này mới xoay người rời . Diệp Mộ Liễu phía sau, mới được mấy bước, bỗng dưng quay đầu lại.

      Cúi gần Lý Ngọc, Diệp Mộ Liễu trêu ghẹo :

      " Hoàng thượng phải suy nghĩ nhiều đấy chứ ? Ừ, nô tỳ cũng có ý đẩy Hoàng thượng cho Bắc Thiên Tuyết.. "

      Đoạn tình cảm này dung nhập vào sinh mệnh của nàng.

      Lúc Diệp Mộ Liễu trao kim ấn và thánh chỉ sắc phong Qúy phi cho Bắc Thiên Tuyết, gương mặt bình tĩnh như nước, tươi cười như hoa.

      Nghe danh sách lễ vậy bốn lần sáu lượt cũng lời chúc mừng, Bắc Thiên Tuyết toàn thân lễ phục màu tím trăm Phượng, lẳng lặng đứng bên cạnh Lý Ngọc toàn thân gấm bào màu vàng thêu cửu long, gương mặt như ngọc, hết sức xa hoa.

      Gương mặt tươi cười của Diệp Mộ Liễu vẫn có giảm chút nào.

      Nhưng lúc màn đêm buông xuống, Thính Vũ hiên đèn được thắp lên rực rỡ, tươi cười của Diệp Mộ Liễu còn nữa…

      Thính Vũ hiên sáng trưng, tiếng động náo nhiệt ầm ĩ.

      Nhưng có tính là gì ?

      Những thứ phong quang này, hạnh phúc này, đêm nay đều thuộc về nữ tử khác, có quan hệ gì tới nàng?

      Lấy cớ thân thể khỏe, rời khỏi Thính Vũ hiên náo động.

      Diệp Mộ Liễu tới Tử Vi cung của mình.

      Đêm cực kì yên tĩnh, gió thổi lạnh, trái tim Diệp Mộ Liễu cực kì đập chậm lại…

      Dó là cảm giác vô cảm còn cảm thấy đau đớn…

      Hoặc là do thần kinh của nàng đau đớn, mấy ngày hôm qua nàng tự mình hiểu và tự mình thôi miên nên dần dần mạnh mẽ hơn.

      Cho rằng bản thân chuẩn bị tâm tý tốt, cho rằng bản thân có thể thờ ơ. Nhưng mà thực mãi mãi tàn khốc hơn tưởng tượng…

      " Nương nương, người có việc gì chứ ? "

      Thấy nàng , sắc mặt ủ rũ, Thanh nhi ân cần hỏi thăm.

      " Đứa ngốc, ta có việc gì ? "

      Yên lặng lắc đầu, Diệp Mộ Liễu giống như tự giễu, như tự an ủi bản thân.

      “Nữ nhân hoàng đế, nhất định có kết cục như vậy. Đêm nay ở trong hậu cung này, thương tâm khổ sở chỉ có mình ta. "

      Nếu… nếu thời gian giống như hồi tưởng, nếu toàn bộ kể từ lúc nàng gặp Lý Ngọc, nàng có thể do dự chút hay , phấn đấu quên mình hay ?

      Nếu sớm biết là Hoàng thượng, nhất định nàng do dự, khống chế phần tình cảm của mình !

      Nhưng mà đời này làm gì có nhiều nếu như như vậy, nhiều sớm biết rằng như vậy !

      Lúc nàng biết là Hoàng thượng, nàng cũng hãm sâu, cách nào thoát khỏi.

      Đoạn tình cảm này là do lúc trước nàng cho phép chùn bước, dung nhập vào sinh mệnh của mình, máu mủ của mình, làm sao có thể dễ dàng vứt bỏ như vậy ?

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 134: khách mời mà đến Tử Vi cung

      " Nương nương, có câu này biết nô tỳ có nên hay ? "

      Sau khoảnh khắc trầm ngâm, Thanh nhi như muốn lại thôi.

      " Cứ đừng ngại. "

      " Thanh nhi cảm thấy, tính tình của nương nương thích hợp ở Hậu cung. "

      Cắn cắn môi, Thanh nhi rũ mắt :

      " Dựa theo tính tình nương nương, nên tự do bay lượn bầu trời ngoài biển, mà nên bị quản thúc ở bốn bức tường trong cung, kìm hãm bay lượn của người. "

      Diệp Mộ Liễu bước bỗng nhiên ngừng lại. Rất lâu sau nàng mới quay đầu, cười tươi với Thanh nhi.

      " Nha đầu ngốc, ngươi nghĩ ta biết sao ? "

      Ánh mắt đơn thay đổi, Thanh nhi từ trong đôi mắt của Diệp Mộ Liễu nhìn ra được rất nhiều thứ.

      Trong lòng nàng biết nhưng bởi vì tình trong lòng mà nguyện ý nhượng bộ, cam tâm tình nguyện trả giá.

      Đây là tình nam nữ giữa trần thế sao ?

      " Thanh nhi nên Thanh nhi biết tình cảm nam nữ như thế nào ? "

      Nghiêng đầu suy nghĩ, Thanh nhi nửa mơ hồ nửa hiểu .

      " Nhưng mà Hoàng thượng thực đối với nương nương rất tốt, Thanh nhi đều thấy được. , Thanh nhi tiến cung nhiều năm như vậy đều như bao giờ thấy Hoàng thượng đối với phi tử nào như vậy. Hoàng thượng đối với nương nương chỉ là sủng ái của Hoàng thượng với phi tử mà giống như người trượng phu thương nương tử của mình ! "

      Diệp Mộ Liễu sửng sốt, lúc sau nhếch miệng cười.

      Nếu như vậy làm sao nàng chịu nhượng bộ vì lợi ích toàn cuộc ?

      Lý Ngọc, nếu có ngày trong lòng chàng có người khác, ta nhất định thành toàn cho chàng, rời khỏi thế giới của chàng…

      " Nương nương muốn nô tỳ ở cùng với người ? "

      Bất tri bất giác, hai người về tới Tử Vi cng.

      Cung điện lớn như vậy, ở trong bóng đêm trống vắng, yên tĩnh có chút dọa người, thấy vậy Thanh nhi lo lắng hỏi.

      " cần, ta muốn ngồi mình. "

      Nếu đây là con đường nàng lựa chọn, dù chịu nhiều đau khổ và tổn thương, bọn họ cũng tự mình chịu đựng.

      số thứ cuối cùng phải tự mình học tập, phải như vậy sao ?

      Cho Thanh nhi ra ngoài, Diệp Mộ Liễu từ từ tới tẩm cung của mình.

      Trong phòng ánh nến mờ nhạt, mùi nhang hương thơm ngào ngạt. Trong nháy mắt đẩy cửa, Diệp Mộ Liễu thẫn thờ.

      Trong phòng xuất hơi thở khác với ngày thường. phải là của nàng cũng phải của Lý Ngọc, là ai đây ?

      Trong lòng Diệp Mộ Liễu trầm xuống, ánh mắt quét khắp nơi lượt nhưng phát ra dấu vết.

      Chẳng lẽ là do nàng gặp ảo giác?

      Hay là thích khách quá hoàn hảo, làm cho nàng có cách nào phát ?

      tại nên vào hay ra, đúng là vấn đề khó khăn của Diệp Mộ Liễu.

      có nhiều thời gian cho nàng do dự, Diệp Mộ Liễu biết, chỉ cần nàng chần chờ, khách trong phòng mời mà đến phát bản thân bị bại lộ.

      Ít nhất nàng thể để cho phát , thể để cho có cơ hội ra tay trước, phải sao?

      Lặng lẽ nhổ cây trâm từ đầu xuống cầm trong tay, Diệp Mộ Liễu trấn định bước vào phòng.

      Bởi vì có đề phòng, tại Diệp Mộ Liễu rất nhanh phát được nơi thích khách thân.

      Thân thể vừa động, trong nháy mắt nàng phát động thế công sắc bén, bổ nhào về phía thích khách...

      Trải qua giao chiến, Diệp Mộ Liễu rơi vào thế hạ phong.

      tại nàng chỉ biết biết vậy chẳng làm.

      nghĩ tên thích khách này lại lợi hại như vậy. Biết vậy nàng nên tùy tiện hành động.

      Cắn chặt răng, Diệp Mộ Liễu vừa đánh nhau, vừa rút lui, chuẩn bị có chuyện gì thích hợp như bàn chân bôi mỡ - bỏ chạy.


      Đúng lúc nàng lùi về phía cửa sổ chuẩn bị nhảy ra người áo đen che mặt bỗng nhiên ngừng tấn công, trong cổ họng bật ra tiếng cười trầm thấp mà quen thuộc.

      " Diệp Mộ Liễu, ngươi là tên ngốc. "

      Diệp Mộ Liễu ngẩn ra, vừa muốn chạy trốn lại ngừng lại.

      Sau giây lát đờ đẫn, nàng mới vui vẻ, kinh ngạc hộ lên :

      " Lý Ly ? "

      " thế ngươi nghĩ là ai ? "

      Chiếc khăn đen che mặt được kéo ra, lộ ra gương mặt quen thuộc. Con ngươi hẹp dài dưới mái tóc mai, chiếc mũi thẳng đứng mà gợi cảm, đôi môi nhắn như cười như . Cả đường cong khuôn mặt như được điêu khắc, tuần mỹ làm cho người ta dám nhìn gần.

      Gương mặt này đối với Diệp Mộ Liễu hết sức quen thuộc.

      Chỉ có con ngươi đen bóng chứa đầy ánh sáng sâu lường được, trầm như bóng đêm, sáng như những vì sao, làm cho Diệp Mộ Liễu có cách nào nhìn thấu được.

      “Lý Ly, sao ngươi lại tới đây?”

      Sau khi kinh ngạc, trong lòng Diệp Mộ Liễu lên vẻ nghi hoặc.

      Người này làm sao có thể xâm nhập vào cung? Chẳng lẽ là...

      Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Diệp Mộ Liễu cảm thấy chút sợ hãi nào.

      biết vì sao, nàng chắc chắn nam tử trước mặt nàng, nhất định tổn thương nàng.

      Nghe vậy, Lý Ly biến sắc, con ngươi đen bóng đầy quang mang từ từ ảm đạm.

      Vòng cung nơi khóe môi cũng từ từ biến mất thấy.

      Thâm sâu nhìn nàng cái, xoay người rời .

      “Xem ra ta là người được chào đón...”

      biết hôm nay là đại điển Lý Ngọc phong phi. biết vì sao cảm thấy ngày như vậy nàng mình trong thâm cung nhất định thương tâm, khổ sở.

      Từ lúc đại điển phong Hậu của nàng bắt đâu, biết nàng lựa chọn tha thứ cho lừa gạt của Lý Ngọc, cũng biết nàng thương sâu đậm.

      Cho dù như vậy nhưng dựa vào tính tình của nàng làm sao có thể đối mặt được chuyện bản thân phải chia phu quân của mình cho người khác, làm sao có thể thờ ơ ?

      Vừa nghĩ đến đây, tâm của vừa luống cuống, vừa rối loạn.

      Dù biết là nên, nhưng vẫn thể ngừng chần mà chạy đến thâm cung.

      Nhưng xem ta, nàng hình như chào đón .

      Nghĩ tới đây, Lý Ly thở dài hơi, bước chân nhanh hơn.

      , chỉ nhất thời mà thôi, nhưng tại nên làm là rời khỏi nơi này, rời khỏi nàng, càng xa…

      " Lý Ly, ngươi biết ta có ý này. "

      Đưa tay nắm chặt ống tay áo của , Diệp Mộ Liễu chút nghĩ ngợi thốt lên.

      “Ồ...? Vậy ngươi có ý gì?”

      Vẫn như cũ quay đầu, tấm lưng Lý Ly thẳng tắp, nhưng bước chân hề bước thêm bước nào.

      " Ta, ta… "

      Diệp Mộ Liễu mở miệng, muốn lại thôi. Cũng thể để cho nàng với , nàng cho rằng là thích khách chứ ?

      " Ngươi nghĩ ta là thích khách ngươi sao ? "

      Lý Ly xoay người, gương mặt tuấn mỹ từ từ quét xuống nụ cười , nhưng nụ cười chút cũng đạt tới đáy mắt.

      Diệp Mộ Liễu cắn môi, gật đầu lại lắc đầu, lúc sau mới ngượng ngùng cười :

      " Tóm lại, Lý Ly, vui vì ngươi có thể đến gặp ta. "

      vui vì người có thế nhớ người bằng hữu là ta đây.

      Nhất là trong buổi tối nhịn được mà cảm thấy đơn này…

      " Ngươi có khỏe ? "

      Im lặng nhìn nàng lúc lâu, Lý Ly mới khó khăn mở miệng hỏi, ánh mắt thâm sâu…

      “Ngươi thấy đấy, tốt lắm.”

      Nhún vai, Diệp Mộ Liễu cười vô tội.

      " Ngươi, hối hận sao ? "

      Sau giây lát trầm ngâm, Lý Ly tiếp tục hỏi.

      Diệp Mộ Liễu hơi ngẩn ra, theo bản năng nâng mắt nhìn Lý Ly, thấy chớp mắt nhìn nàng chằm chằm, sợ bỏ lỡ bất cứ biểu tình nào của nàng.

      hối hận!”

      Đón nhận ánh mắt của nàng, gương mặt nàng trầm tĩnh, ánh mắt kiên định.

      “Ít nhất cho đến bây giờ còn chưa hối hận.”

      “Vậy là tốt rồi!”

      Rũ mắt che dấu ánh sáng lóe lên trong mắt, Lý Ly thản nhiên cười :

      “Ta hy vọng ngươi vĩnh viễn cũng bao giờ hối hận.”

      Ý nghĩ là nàng vĩnh viễn bao giờ tổn thương, bao giờ thương tâm...

      “Đến đây, lâu gặp. Cùng ta uống ly trà, thế nào?”

      Nhìn nụ cười gương mặt nàng đông lại, Lý Lý nhếch môi cười cười, dời đề tài:

      “Được.”

      Chỉ trong chốc lát, nàng khôi phục lại nụ cười xinh đẹp như xưa, gật đầu chút do dự đồng ý.

      “Rượu gặp tri kier ngàn chén cũng đủ, ngươi biết đâu Lý Ly, ta lâu rồi vẫn uống rượu.”

      “Vậy đêm nay chúng ta say ngừng có được ?”

      Say, cần thương tâm, cần khổ sở, cần trong đêm dài đơn với ngọn đèn dâu lăn lộn khó ngủ!

      Diệp Mộ Liễu, ta có thể giúp ngươi cũng chỉ dừng ở đây thôi...

      lời định, say về...”

      Lấy bầu rượu từ trong tay Lý Lu, Diệp Mộ Liễu cầm chén mà trực tiếp ngửa đầu uống từng ngụm lớn.

      “Ừm, đây là rượu gì, thơm quá!”

      Mùi rượu ngon tinh thiết thơm nồng xông vào mũi, vừa vào cổ hó thành cỗ nhiệt chui vào trong người Diệp Mộ Liễu.

      biết vì sao, hậm hực trong lòng nàng từ từ hóa thành hư .

      Quả rượu có thể giải được ngàn sầu sao? Hay vào lúc này, bên cạnh nàng có Lý Ly làm bạn, phải người, mình đơn thừa nhận dày vò khó chịu này.

      “Ngươi đoán xem?”

      Lý Ly nhếch môi cười trả lời nàng.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 135: Bởi vì nhìn ngươi dễ bắt nạt

      “Rượu hoa cúc?”

      Nghiêng đầu suy nghĩ, Diệp Mộ Liễu cười đáp.

      “Sai.”

      Khóe mắt lên ý cười thâm thúy, khóe môi mím thành đường, đáy mắt thâm trầm gợn sóng.

      Cầm bầu rượu trong tay đưa cho , Diệp Mộ Liễu ngừng cố gắng.

      “Rượu hạnh hoa?”

      Lý Ly ngẩn ra, cánh tay duỗi giữa trung có chút chần chờ.

      “Cũng phải.”

      “Cầm .” Thấy do dự, Diệp Mộ Liễu khó hiểu hỏi.

      lẽ ngươi uống sao?”

      Lúc này Lý Ly mới cầm bầu rượu, khóe môi quét xuống nụ cười xấu hổ.

      Diệp Mộ Liễu ơi Diệp Mộ Liễu, ngươi đúng là nha đầu ngốc câu nệ tiểu tiết. Chẳng lẽ ngươi biết đây là hôn môi gián tiếp sao?

      Đưa bầu rượu đến bên môi, hơi có chút do dự, cuối cùng Lý Ly ngửa đầu uống ngụm, mùi rượu nồng quanh quẩn trong miệng, biết có phải là gặp ảo giác hay , cảm thấy trong rượu mang theo mùi hương thơm thoang thoảng của nữ nhân.

      “Có phải là rượu hoa sen?”

      Trong rượu có mùi hương hoa thoang thoảng, làm cho người ta say mê, Diệp Mộ Liễu vắt hết óc nhưng cách nào đoán được đáp án.

      Lý Ly lắc đàu, rốt cuộc cũng làm khó nàng.

      đúng, đây là rượu yên chi. Là hoa cúc, hoa hạnh, hoa sen, hoa nhài, hoa hồng, hoa thược dược thêm hoa mai đầu mùa đông trải qua đợt tuyết đầu ủ mà thành. Dư vị lâu dài, vào miệng thơm ngát, mùi hương giống như son phấn của nữ tử mà gọi tên như vậy.”

      “Khó trách ta đoán ra. ra là cố ý lừa gạt ta.”

      Môi hồng Diệp Mộ Liễu hơi vểnh lên, có chút bất mãn nhìn Lý Ly.

      Bởi vì uống rượu mà giờ phút này má nàng như phấn đào, môi đào đỏ bừng, cực kì mị hoặc, hương vị hấp dẫn.

      Cổ họng hiểu sao căng lên, Lý Ly theo bản năng tránh nàng, dám nhìn nữ tử trước mặt.

      " Là do ngươi ngu ngốc mà thôi. "

      " Lý Ly, ngươi thể đả kích ta sao ? "

      Từ trong tay đoạt lại bầu rượu, uống ngụm lớn, Diệp Mộ Liễu oán hận trừng mắt, giọng điệu bất mãn :

      " Vì sao mỗi lần từ trong miệng ngươi đều thể nhả ra lời hay ? "

      Người này, từ lúc quen biết đều cho nàng sắc mặt hòa hoãn.

      Lý Ly hơi ngẩn ra, chợt bật cười, áp sát gần nàng, giọng :

      " Bởi vì người dễ bắt nạt ! "

      Chương 136: Hoàng thượng lên giường ngủ

      " Hoàng thượng, đêm khuya, nghỉ tạm thôi ! "

      Bắc Thiên Tuyết nhìn nến từng giọt xuống lớp dày, lại đưa mắt nhìn Lý Ngọc ghé lên bàn ngủ say, đáy mắt lên chút ảm đạm thản nhiên mà đơn.

      Cúi đầu cắn cắn môi, nàng từ từ đến bên cạnh Lý Ngọc, nhàng đẩy đẩy , dịu dàng gọi :

      " Hoàng thượng, Hoàng thượng, ở đây lạnh, lên giường ngủ ! "

      Lý Ngọc nhíu mày, từ từ mở đôi mắt lờ đờ say. Dưới giúp đỡ của Bắc Thiên Tuyết đứng dậy, loạng choạng về chiếc giương lớn gỗ lim điêu khắc hình phỉ thúy.

      Chưa được mấy bước, như nhớ tới cái gì, bỗng nhiên xoay người lại, miệng :

      " Đúng rồi, Qúy phi, đột nhiên Trẫm nhớ tới chúng ta còn chua uống, uống rượu hợp cẩn… "

      Dứt lời, Lý Ngọc xoay người trở lại, bưng rượu hợp cẩn bàn lễ, run rẩy đưa cho Bắc Thiên Tuyết, mơ hồ :

      " Đến, đến đây, ái phi, đến uống ly rượu hợp cẩn này. "

      " Hoàng thượng, buổi tối người uống nhiều rồi, vãn đừng nên… "

      Bắc Thiên Tuyết nhíu mày, tiếp nhận ly rượu, đáy mắt lóe lên ánh sáng phức tạp.

      " , được, đây là của chúng ta… rượu hợp cẩn, làm sao lại uống được ? "

      Khoát tay áo, Lý Ngọc kiên định cự tuyệt .

      " Đến đây, ái phi, uống nó . "

      Nghe vậy, gương mặt Bắc Thiên Tuyết đỏ bừng, thẹn thùng gật đầu, nàng đưa tay mình vòng qua tay Lý Ngọc, thấy Lý Ngọc ngửa đầu lại uống luôn ly rượu trong tay.

      Cuối cùng lại thấy Bắc Thiên Tuyết ngơ ngác, bày vẻ mặt kinh ngạc cười hỏi :

      " Ái phi, ngươi làm sao… , uống nó ? Nhanh nhanh uống , xuân… khắc xuân tiêu đáng giá ngàn… vàng đấy ! "

      Cái mũi Bắc Thiên Tuyết đau xót, đáy mắt ngấn nước, lại quật cường chịu rơi xuống.

      " Vâng, Hoàng thượng. "

      Mang theo mấy phần khuất nhục, mấy phần giận dỗi uống ly rượu, chưa có lúc nào nàng cảm thấy ủy khuất như bây giờ.

      Nhìn nam tử tuấn mỹ trước mặt lờ đờ say, thần sắc , nàng hít sâu hơi, cưỡng chế tức giận trong lòng.

      " thôi, Hoàng thượng, để nô tỳ đỡ người… "

      Chương 137: Cái gọi là quy tâm tự tiến, bất quá chỉ là như vậy

      " thôi, Hoàng thượng, để nô tỳ đỡ người… "

      Bắc Thiên Tuyết cười yếu ớt, nâng Lý Ngọc tới giường lớn.

      ràng chỉ có mấy chục bước, nàng lại cảm thấy hết sức khó khăn. Đặt Lý Ngọc ở người nàng càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng.

      Bước chân dần dần loạng choạng, đợi đến lúc hai người khó khăn đến cạnh giường, Bắc Thiên Tuyết thở dài hơi nhõm, cùng Lý Ngọc hai người ngã xuống giường.

      Trong phòng lập tức yên tĩnh, biết trải qua bao lâu, Lý Ngọc từ từ mở mắt, con ngươi như mặc ngọc sáng , làm gì có chút bộ dáng men say như lúc nãy.

      Từ từ đứng dậy, thản nhiên liếc Bắc Thiên Tuyết ngủ say giường, Lý Ngọc ho tiếng, ngoài cửa lập tức có người vào.

      " Hoàng thượng… "

      " Qúy phi say rồi, hầu hạ nàng thay áo nghỉ ngơi cho tốt. "

      Dứt lời, Lý Ngọc thèm quay đầu bước ra khỏi phòng. Ở ngoài cửa, Trương Phúc đợi từ lâu.

      " Quần áo đâu ? "

      " Ở đây, Hoàng thượng. "

      xong, Trương Phúc đưa ra bộ y phục hàng ngày đưa cho Lý Ngọc. Lý Ngọc tiếp nhận, chút do dự cởi hỉ phục người, giây lát mặc vào bộ quần áo màu đen thêu tờ vàng ở viền tay áo, lúc này mới thản nhiên :

      " Chúng ta thôi. "

      Bóng đêm yên tĩnh, như thơ như họa.

      Chân trời còn vầng trăng, sáng tỏ như ban ngày. Ánh trăng chiếc vào bóng dáng cao ngất của Lý Ngọc, kiên định vô cùng.

      Bước chân Lý Ngọc vội vàng, đến cuối cùng lại dùng tới khinh công. Thấy vậy, Trương Phúc ở phía sau đuổi theo kịp, chạy theo hô :

      " Hoàng… Hoàng thượng chậm chút, nô tài chạy, chạy được nữa rồi… "

      như mong muốn, có câu trả lời, đáp lại chỉ có bóng dáng biến mất trong bóng đêm.

      Thấy vậy, Trương Phúc dừng chân, khóe môi gợi lên ý cười .

      Cái gọi là quy tâm như tên, chính là bộ dáng Hoàng thượng lúc này đây sao ?

      Trước cửa Tử Vi cung, Lý Ngọc đẩy cửa vào. Trong lòng có chút chần chờ, bước chân lại chút do dự, hết sức kiên định.

      Liễu Nhi nha đầu ngốc này, đêm này chắc là khổ sở lắm đây ?

      Nghĩ đến bộ dáng ảm đạm tổn thương của nàng, trái tim Lý Ngọc có cách nào bình thường được.

      *** 所谓归心似箭,不过如此!: quy tâm tự tiến là tâm trạng muốn về nhà bồi hồi như tên bắn ra, trích từ hồi 94 trong "Kính Hoa Duyến" của Lý Nhữ Trân đời Thanh

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 138: đành lòng chịu khổ nhất thời cả đời làm sao vui vẻ ?

      Bóng đêm yên tĩnh như mực, ngay cả ánh nến lay động trong đại điện cũng có chút đơn…

      Căn phòng yên tĩnh ngay cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được, làm cho Lý Ngọc theo bản năng nhíu mày. Đêm dài khó chịu, cả thời gian có bao nhiêu khó khăn, chưa từng trải qua nhưng cũng cảm thấy được.

      Hôm nay ở đại điện phong Phi, dày vò chỉ có nàng mà còn có .

      Nhìn nàng cả ngày đều mỉm cười, háo phóng ứng đối với quần thần và phi tử hậu cung.

      Trái tim đều run rẩy, vừa xót vừa đau.

      Bởi vì thấy được, tươi cười như mặt nạ, cách lý nàng và người khác. chút cũng tới được đáy mắt của nàng…

      Nhìn thấy nàng lấy lý do khỏe, trong nháy mắt xoay người, thậm chí muốn vứt bỏ nữ tử mặc quấn áo đỏ bên người, vứt bỏ quần thần ở đây mà theo nàng.

      Cuối cùng lại nhẫn nhịn, mười ngón tay bấm vào lòng tay đau đớn mới áp chế được xúc động trong lòng.

      đành lòng chịu khổ nhất thời cả đời làm sao vui vẻ ?

      Chỉ là biết chút tâm tư này của , nàng có hiểu ?

      " Liễu Nhi… "

      Thở dài hơi, Lý Ngọc đưa tay mở cửa tẩm cung Diệp Mộ Liễu. Người trong phòng giống như kinh ngạc, đôi mắt lờ đờ ngẩng lên, nhíu mày gọi câu :

      " Lý Ngọc ? "

      Mùi rượu xông tới, Lý Ngọc nhíu mày, ánh mắt dừng tại gương mặt đầy rặng mây đỏ, xinh đẹp động lòng người, lại vừa đau lòng vừa buồn cười.

      " lẽ ta nằm mơ ? "

      " Làm sao lại uống rượu ? "

      Lý Ngọc trả lời nàng, qua lập tức ôm nàng từ ghế đến giường.

      " Nha đầu ngốc, rượu có thể làm tổn thương thân thể, lấn sau được uống nữa. "

      " sao, tổn thương thân thể so với tổn thương trái tim còn tốt hơn. " Diệp Mộ Liễu nhếch miệng cười nhưng ánh mắt hơi nước.

      Trong lòng Lý Ngọc đau xót, bước chân ngừng xuống. muốn mở miệng , lời đến bên miệng lại nên lời.

      Lâu sau, mở thở dài hơi, cúi đầu hôn xuống, lúc này mới câu :

      " Liễu Nhi, hy vọng có ngày, dù là thân thể hay trái tim, ta cũng bao giờ để nàng phải đau dù chỉ chút. "

      Cẩn thận đặt Diệp Mộ Liễu lên giường, Lý Ngọc đưa tay gạt gạt sợi tóc vương mặt nàng, ánh mắt thâm thúy, như tình như nước…

      Chương 139: Chàng càng đối tốt với ta, lòng ta càng tham lam

      Trăng đỉnh đầu, trong trẻo mà lạnh lùng.

      Lý Ngọc cúi người, cởi đôi giày dưới chân Diệp Mộ Liễu, động tác dịu dàng, ánh mắt ấm áp.

      Nữ tử giường ưm mấy tiếng, lại tiếp tục ngủ, con ngươi đen nửa nhắm nửa mở, hàng mi dài đậm ở da thịt như men xanh càng rệt.

      lâu mới ngừng nhìn nàng, Lý Ngọc xoay người muốn .

      Nữ tử ngủ say bỗng dưng vươn tay bắt được vạt áo của .

      " Đừng … "

      Lý Ngọc quay đầu lại, thấy nàng vẫn mở mắt, chỉ mấp máy môi, chứng minh lời vừa nãy phải là ảo giác của .

      " Ngốc, ta . Ta chỉ đóng cửa sổ mà thôi. "

      Cười trấn an Diệp Mộ Liễu, con ngươi đen bóng của Lý Ngọc đầy thương tiếc dâng lên.

      " Trời vào thu, ban đêm lạnh dàn. Sau này ngủ nhớ đóng cửa sổ, nếu cảm lạnh nàng phải uống thuốc. "

      Dứt lời, Lý Ngọc bước nhanh đến bên cửa, đưa tay đóng cửa sổ lại, lại nhìn thấy dấu chân mờ mờ, bỗng dưng ngẩn ra.

      lát sau, quay lại giường, cởi giày leo lên giường, đưa tay ôm Diệp Mộ Liễu vào lòng, cúi đầu hôn lên mặt nàng, động tác dịu dàng mà lưu luyến.

      Nhưng giây tiếp theo, động tác của ngừng lại. Đưa tay lau nước mắt bên má nàng, Lý Ngọc đau xót, rốt cuộc cũng chịu được.

      " Nha đầu ngốc, sao lại khóc rồi ? "

      " Vì sao chàng lại đến đây ? "

      Vì sao hôm nay lại bỏ mặc Bắc Thiên Tuyết mà tới tìm ta ?

      Lý Ngọc, chàng có biết, chàng đối tốt với ta, ta càng tham lam, muốn cũng càng nhiều !

      " Nàng là thê tử của ta, ta đến tìm nàng tìm ai đây ? "

      Dịu dàng hôn lên hàng nước mắt gương mặt của nàng, đôi môi Lý Ngọc từ từ chạm đến đôi môi hoa đào của Diệp Mộ Liễu.

      Mở ra khớp hàm của nàng, mùi rượu thản nhiên từ trong hơi thở của nàng bay đến làm cho Lý Ngọc nhíu mày.

      " Hôm nay uống nhiều rượu sao ? "

      " uống bao nhiêu. "

      Nhìn sắc mặt ngưng lại, Diệp Mộ Liễu thè lưỡi cười.

      " Lần sau dám nữa. "

      " Lần sau còn dám, ta ngụm ăn nàng luôn. "

      Cười cười cắn cái lên môi nàng, Lý Ngọc giận dỗi uy hiếp .

      " Đúng rồi, nàng uống rượu gì mà thơm như vậy ? "

      " Yên chi… "

      Chương 140: Biên cảnh rối loạn

      Mưa to trút xuống, thời tiết lại nóng hơn chút.

      Đúng như lời Lý Ngọc , hạ thu đến, bốn mùa luân phiên, nhưng tình cảm của hai người lại vì buổi đêm phong Phi lưu luyến mà càng ngày càng sâu đậm, càng ngày càng thắm thiết.

      Bên trong đó, Diệp Mộ Liễu hiểu được chút tâm tư của Lý Ngọc, lại dám suy nghĩ nhiều, sợ bản thân nghĩ nhiều, kết quả càng thất vọng hơn.

      Mấy ngày nay trong cung vẫn hết sức yên tĩnh.

      Hoàng quý phi Trịnh Ngọc Uyển trải qua mấy kia cấm túc, kiêu ngạo giảm ít.
      Ninh phi Nghiêm Thủy Dao cũng im lặng, kiếm chuyện.

      Về phần Qúy phi Bắc Thiên Tuyết, tính tình yếu đuối, an phận thủ thường, lại thêm chuyện ngày đó Diệp Mộ Liễu phân xử công bằng nên càng kính trọng Diệp Mộ Liễu. Luôn chạy tới Tử Vi cung, làm cho Diệp Mộ Liễu càng thích hơn.

      Diệp Mộ Liễu vui vẻ vì nàng ta có tính tình gây chuyện thị phi, ở trong cung tịch mịch, có người làm bạn, hơn nữa Bắc Thiên Tuyết xinh đẹp động lòng người, làm cho Diệp Mộ Liễu sinh lòng muốn bảo vệ.

      Vì vậy thường xuyên qua lại, phòng bị của Diệp Mộ Liễu đối với Bắc Thiên Tuyết cùng dần phai nhạt.

      Hậu cung này nhưng lại gợn sóng trong hồ nước, có sóng gió nguy hiểm !

      Nhưng như thế Diệp Mộ Liễu càng cảm thấy yên lòng.

      Bởi vì hai ngày trước, biên quan truyền đến cấp báo, biên cảnh giữa Đông Thương quốc và Tây Việt quốc đột nhiên có binh lính lại, thường xuyên tập kích dân chúng biên cảnh.

      Loại tình hình này từ lúc Lý Ngọc đăng cơ tới nay vẫn chưa từng phát sinh.

      Chuyện này Lý Ngọc hết sức phẫn nộ, vừa phẫn nộ vừa có chút đau đầu.

      Theo suy nghĩ của Lý Ngọc, lúc này nên có chiến tranh xảy ra.

      Đông Thương quốc nhìn hưng thịnh, ra nội loạn mấy năm trở thành miệng cọp gan thỏ.

      Lúc Lý Ngọc tiếp nhận mới phát quốc khố trống rỗng, ngân lượng dự trữ lúc Tiên đế còn tại vị vậy mà cánh mà bay.

      có bạc làm sao mà đánh giặc ?

      Tây Việt quốc binh hùng tướng mạnh, nếu lúc này khơi mào chiến tranh, Đông Thương quốc có thể chống đỡ được bao lâu, sợ rẵng thể nào đoán được.

      Tuy có quan hệ thông gia với Bắc Minh quốc nhưng Lý Ngọc biết , mối quan hệ này tuyệt đối đáng tin.

      Nắm giang sơn xã tắc, ngôi vị cửu ngũ hoàng quyền, công chúa hòa thân bị hy sinh, trong lịch sử có vô số người.


      Chương 141: Đế Hậu đương vụng trộm


      Nếu Tây Việt phát động chiến tranh, Bắc Minh quốc cũng muốn chén canh, Đông Thương quốc đối mặt với hai bên, tất nhiên bị phá hủy.

      Mấy ngày này Lý Ngọc hết sức ưu tư, mà thường xuyên trằn trọc cách nào ngủ say.

      Diệp Mộ Liễu đều nhìn thấy được, để ở trong lòng. Mỗi lúc nửa đêm chút động tĩnh, bọn họ đều từ trong mộng đột nhiên tỉnh dậy.

      Đối với chiến tranh nàng đành bất lực, điều có thể làm đó là ôm chặt lấy , làm cho cảm nhận được nàng ở bên cạnh, truyền sức mạnh cho .

      Nhắc tới cũng lạ, mỗi khi thể ngủ say, ôm nàng vào trong ngực, bối rối trong lòng đều có thể từ từ bình tĩnh lại.

      Giống như nàng là chỗ dựa của , là nguồn sức mạnh của , chỉ cần có nàng ở bên cạnh, dù có gặp khó khăn đều có thể chịu đựng.

      Như vậy, trong hậu cung đều Hoàng hậu là chuyên sủng, các phi tần việc gì được quấy rầy Hoàng thượng.

      Sau đó, vì tránh đố kị, Diệp Mộ Liễu hành động cực kì khiêm tốn.

      “Đừng ...”

      Thời gian Lý Ngọc tới Tử Vi cung cũng nhiều, các phi tần hậu cung nhìn thấy người Hoàng hậu như nàng cũng chỉ tốt hơn các nàng chút mà thôi.

      Mà thời gian Diệp Mộ Liễu tới Cần Chính điện nghỉ ngơi ngày càng nhiều.

      Bởi vì muốn tránh được nghi ngờ, mỗi lúc rời , Diệp Mộ Liễu đều ngồi phượng liễn. Chỉ lúc đêm khuya yên tĩnh mới thi triển khinh công đến Cần Chính điện.

      Mỗi lúc trời vừa sáng lại lặng lẽ quay về.

      Người bên cạnh ngoại trừ Thanh nhi, tất cả đều bí mật, chữ cũng tiết lộ.


      Như vậy, cho dù Trịnh Ngọc Uyển bất mãn vì bị Lý Ngọc vắng vẻ cũng nắm được nhược điểm.

      Ngẫu nhiên đêm khuya yên tĩnh, có cách nào ngủ được, hai người gặp gỡ đùa nghịch nhau.

      Đường đường là Đế vương Hoàng hậu vậy mà lại trở thành đương vụng trộm.

      Lý Ngọc thường ủy khuất cho nàng, nhưng Diệp Mộ Liễu biết, so với cảnh nhìn cùng nữ nhân khác triền miên đối với nàng mà đoa là ông trời ban ân lớn rồi.

      Cho đến tận bây giờ đều đề cập đến chuyện sủng hạnh phi tử khác. , nàng cũng làm bộ như biết.

      Nàng biết ở hậu cung như vậy hết sức lạ lùng. Nhưng nghĩ đến chuyện nàng tự tay đưa đến trong lòng nữ nhân khác nàng làm được.

      Nàng tình nguyện lừa mình dối , qua được lúc nào qua…

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 142: Cướp nhà khó phòng

      Biết giống như dùng rượu độc để giải khát cũng thể kéo được lâu dài nhưng Diệp Mộ Liễu cũng cố chấp.

      Mỗi khi triền miên cũng Lý Ngọc đều cảm thấy hết sức đau khổ, giống như mỗi lần như vậy, mỗi khắc đó đều giống như ngày tận thế.


      Hôm nay tia nắng ban mai, Diệp Mộ Liễu bộ trở về. Bởi vì đêm qua Lý Ngọc nhận được cấp báo nơi biên quan, Tây Việt quốc nhiễu loạn dân chúng ngày càng nhiều. Cấp báo này làm cho lòng Lý Ngọc càng phiền muộn.

      Vì vậy đêm nay, Lý Ngọc luôn luôn dịu dàng lại có thái độ khác thường, dị thường dũng mãnh, lần lại lần muống nàng, lần lượt mạnh mẽ tiến công, có thể so với đêm đại hôn của bọn họ.

      Diệp Mộ Liễu bị lăn qua lăn lại đêm tại nghỉ tạm trong phòng, ngoài điện truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

      “Nương nương, người còn nghỉ ngơi sao?”

      Giọng của nữ tử quen thuộc truyền đến từ trong miệng Thanh nhi, Diệp Mộ Liễu vừa nghe, bỗng dưng xoay người rời khỏi giường.

      Bởi vì nàng biết, Thanh nhi biết cách làm việc của nàng và giờ giấc nghỉ ngơi. Nếu có chuyện gì quan trọng, tuyệt đối nàng ấy quấy rầy mộng đẹp của nàng.

      “Tiến vào.”

      Thanh nhi tiến lên, gương mặt tốt, mấy phần buồn bực.

      “Có chuyện gì?”
      Từ từ chỉnh sửa quần áo, Diệp Mộ Liễu nhíu mày .

      “Nương nương, sáng nay ở Tử Vi cung bắt được tên trộm.”

      “Sao...? cho Bản cung nghe xem chút.”

      Sắc mặt hơi thay đổi, Diệp Mộ Liễu mím môi .

      “Nương nương đều biết, nô tỳ mỗi đêm đều canh giữ bên trong tẩm cung của nương nương, đến lúc nương nương trở về mới lặng lẽ rời . Nương nương tange sáng mới về, hôm nay lại về trễ chút cho nên nô tỳ cũng ra ngoài trễ chút.”

      Cúi đầu suy nghĩ, Thanh nhi mở miệng.

      “Ai ngờ lại thấy tiểu Lý tử trực ở ngoài điện hốt ha hốt hoảng rời . Nô tỳ thấy sắc mặt lén la lén lút, nên chú ý hơn chút. Nhìn thấy mang theo bọc đến chôn bên cạnh cây liễu lớn ở phía Tây của Ngự Hoa viên.
      “Sau đó như thế nào?”

      Nghe vậy, Diệp Mộ Liễu có thể đoán được phần nào chân tướng, lại bất động thanh sắc hỏi.

      “Sau đó nô tỳ bắt tại trận. Mở túi quần áo vừa chôn lại phát bên trong đều là đồ vật Tiểu Lý tử ăn trộm ở Tử Vi cung, trong đó có cái này.

      xong, Thanh nhi đưa cây trâm Phượng Vân cho Diệp Mộ Liễu, sắc mặt phẫn nộ.

      “Tiểu Lý tử này quá lắm, trộm vặt còn chưa kể, dám ăn cắp vật này. Lỡ may...”

      Chi người trong cung mới biết, Phương Vân trâm nay là phụ hoàng của Bắc Thiên Tuyết, Bắc Minh đế đưa lễ vật cho tân hôn của nàng và Lý Ngọc.

      Nếu cây Phượng Vân trâm bị mất, chỉ sợ đến lúc đó Diệp Mộ Liễu nàng có câu trả lời thỏa đáng.

      Trong đầu lóe sáng, nhưng nhanh đến mức Diệp Mộ Liễu thể nào bắt được.

      Mím môi suy nghĩ, nàng nâng mắt hỏi:

      “Thanh nhi, ta hỏi ngươi, bình thường tiểu Lý Tử như thế nào?”

      “Vẫn còn sạch (kiểu ko tọc mạch, trộm cắp, phạm lỗi gì ý), tiến cung được bốn năm, chưa từng nghe có hành vi này. Nếu bị nô tỳ đuổi ra khỏi Tử Vi cung từ lâu rồi.”

      Thời gian lâu sau nàng mới biết được ra Thanh nhi là người Lý Ngọc cố ý đặt bên người nàng.


      Nhưng đối với Thanh nhi nàng luôn luôn yên tâm.

      Nghe vậy, nàng gật gật đầu, tiếp tục hỏi:

      “Nếu như vậy, ngươi điều tra thêm, trước khi Tiểu Lý tử đến Tử Vi cung chúng ta, từng hầu hạ ở cung điện nào? Chủ tử nào?”

      cần tra xét.”

      Đôi mắt Thanh nhi sáng lên, trong nháy mắt hiểu được ý tứ của Diệp Mộ Liễu.

      “Nô tì biết ai là chủ tử rồi.”

      Diệp Mộ Liễu lời nào, chỉ nhìn nàng, trong lòng có chút nặng nề.

      “Trước khi tiểu Lý tử tiến cung hầu hạ nương nương, từng là người hầu của Hoáng quý phi, lại bị Hoàng quý phi lấy lý do lười biếng, đuổi ra khỏi cung, nhưng biết vì sao có hình phạt gì lớn.”


      đến đây, Thanh Nhi dừng lại chút, rất lâu sau mới cắn môi :

      “Nương nương cho rằng, chuyện này đơn giản chỉ là trộm vặt?”

      “Ngươi xem?”

      Đáy mắt lên chút ủ dột, Diệp Mộ Liễu trả lời mà hỏi lại.

      “Thanh nhi, ngươi nếu là Phượng Vân trâm này, Thái hậu có mượn cơ hội này làm khó cho ta ? Bắc Thiên Tuyết có vì chuyện này mà có khúc mắc trong lòng? Trong hậu cung này, người nào là người có lợi nhất?”

      “Nô tỳ hiểu rồi.”

      Thanh nhi vẫn luôn thông minh, chỉ cần Diệp Mộ Liễu chút hiểu được mấu chốt trong đó.

      “Theo ý nương nương, việc này nên xử lý như thế nào mới tốt?”

      “Tất nhiên là phải xử lý. Trước phái người thẩm vấn . "

      Cúi đầu nghĩ nghĩ, trong mắt Diệp Mộ Liễu lên ngoan độc, lúc sau mới :

      " Dù như thế nào, đều cho người đánh 20 đại bản, nhớ kỹ, , chỉ cần người chết. Hôm nay Mẫu hậu đến Tây Sơn tự dâng hương, đợi đến lúc nàng về, ta bẩm báo chuyện này cho nàng. "

      Nếu các nàng chịu để cho nàng bớt việc, nàng cũng muốn cho bọn họ xem, nàng phải là người để yên cho người khác bắt nạt !

      " Vâng, nô tỳ rồi. "

      Dứng phúc thân với Diệp Mộ Liễu, Thanh nhi xoay người vội vã rời .

      Thấy vậy,Diệp Mộ Liễu thở dài, lúc này mới từ từ nằm xuống.

      biết vì trong lòng yên hay vừa rồi bị làm phiền nên hoàn toàn mất ngủ.

      bên trong như có gì đó quấy nhiễu Diệp Mộ Liễu. Mây đen bao phủ làm cho nàng có cách nào đẩy những đám mây ra khỏi sương mù để có thể thấy

      ngày hôm sau Thái hậu hồi cung, Diệp Mộ Liễu sớm rời giường.

      Sau khi rửa mặt xong, ra lệnh cho Thanh nhi dẫn tiểu Lý tử tới. Ai ngờ thời gian chưa qua nửa ly trà, Thanh nhi quay lại, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt kinh hoàng.

      " Nương nương, chuyện lớn tốt rồi. "

      Trong lòng Diệp Mộ Liễu trầm xuống, trái tim đập nhanh hơn mấy phần.

      " Đừng vội, xảy ra chuyện gì, cứ từ từ . "

      " Tiểu Lý tử, chết "

      Hít hơi sâu, cố gắng trấn định suy nghĩ phân loạn, lúc này Diệp Mộ Liễu mới mở miệng hỏi.

      " chết ? phải bảo các ngươi phải giữ lại tính mạng của sao ? "

      Diệp Mộ Liễu biến sắc, có dự cảm tốt dâng lên trong lòng.

      “Nô tỳ nhớ lời dạy bảo của nương nương, chút cũng hơn. Hôm qua tiểu Lý tử bị phạt, là nô tỳ trong coi, nô tỳ cẩn thận xem xét, đại bản tuy đánh cho da tróc thịt bong nhưng nhất định thể lấy được mạng của . "

      Khóe môi Diệp Mộ Liễu nhếch lên, sắc mặt đen như mực. Thanh nhi vội vàng giải thích.

      " Hơn nữa nô tỳ còn phái người bôi thuốc cho , là muốn sống lâu thêm mấy ngày, thêm chút hành hạ. "

      “Vậy như thế nào?”

      Nhíu mày, Diệp Mộ Liễu lâm vào trầm từ, lúc sau mới tiếp tục hỏi:

      “Đúng rồi, là ai trông coi tiểu Lý tử?”

      “Là Triệu Ngũ.”

      Lúc này Thanh nhi mới nhớ tới người mấu chốt, vì thế mím môi đáp:

      “Là Triệu Ngũ.”

      “Vậy Triệu Ngũ đâu?”

      Mày hơn chau lên, vòng cung nơi khóe môi của Diệp Mộ Liễu trong nháy mắt sắc bén hơn.

      “Lúc này nô tỳ phát người chết, nhất thời kinh hoảng mà quên chú ý giữ ...”

      Nghe vậy, Thanh nhi sợ hãi liếc mắt nhìn Diệp Mộ Liễu cái, áy náy .

      “Phái người tìm Triệu Ngũ, cần hạn chế trong phạm vi trong Tử Vi cung nhưng được bứt dây động rừng, nhớ, phải bí mật hành !”

      Trong lòng Diệp Mộ Liễu trầm xuống, tự biết bản thân trong lúc vô ý rơi vào cạm bẫy hoàn hảo của người khác.

      , chúng ta xem chút.”

      Thanh nhi gật đầu, rất nhanh an bài thỏa đáng. Bên trong phòng giam tiểu Lý tử Diệp Mộ Liễu xem xét trường.

      “Nương nương, như thế nào?”

      “Ngươi đến, giúp tở cởi quần áo của , kiểu tra xem vết thương người .”

      Bởi vì Diệp Mộ Liễu tử sinh ra ở Huyện nha, thường nhìn chuyện thẩm án, đối với khám nghiệm tử thi cũng xa lạ, chỉ ngại thân phận cùng nam tử khác biệt, tiện tự mình làm.

      Vì thế chỉ tiện tay chỉ thái giám hỗ trợ.

      Kết quả kiểm tra, sắc mặt Diệp Mộ Liễu ngày càng khó coi, nhất là phát vết thương ghê người cơ thể tiểu Lý tử, làm cho sắc mặt nàng đen lại, gần như có thể vắt ra nước.
      “Đây đều là ngày hôm qua các ngươi làm?”

      Chỉ vào những vết thương, ánh mắt Diệp Mộ Liễu như lưỡi dao, sắc bén, quét về phía Thanh nhi.

      “Nương nương, nô tỳ lấy đầu ra thề, hôm qua trừ đánh tiểu Lý tử hai mươi đại bản chạm vào chút nào! Những vết thương này biết từ đâu mà có.”

      “Bùm” tiếng quỳ rạp xuống đất, Thanh nhi thề thốt.

      “Nếu nương nương tin có thể hỏi người hành hình hôm qua.”

      “Được rồi, đứng lên . Nếu ta tin ngươi sao có thể giao chuyện này cho người làm.”

      Khóe môi mím thành đường, ánh mắt Diệp Mộ Liễu thâm thúy mà phức tạp, mấy phần lo lắng.

      “Ngươi biết tiểu Lý tử chết như thế nào sao?”

      chờ Thanh nhi trả lời, Diệp Mộ Liễu lại tiếp tục :

      “Những vết thương này đều là vết thương trí mạng.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :