1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nương tử đứng lại: Hoàng hậu muốn đào hôn - Nguyệt Thanh Thu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 117: Lý Ngọc là của mình nàng!

      Lý Ngọc vui vẻ cầm lồng chim nhanh chóng vào Tử Vi cung, miệng vừa cười vừa gọi:

      “Liễu Nhi, mau ra đây nhìn ta mang đến cho nàng cái gì này?”

      Cung điện hoa lệ lại yên tĩnh vô thanh.

      Khác với ngày xưa thường có mùi thức ăn xông vào mũi mỗi khi đến, cũng có người như trước, cười khanh khách chạy vào lòng , cười gọi tên .

      Đại điện giờ phút này trống khống, người.

      “Người đâu?”

      Lý Ngọc cau mày, vào tẩm cung của Diệp Mộ Liễu, vẫn như cũ bóng người, tìm tiểu cung nữ ở Tử Vi cung hỏi thăm mới biết sau khi Diệp Mộ Liễu dùng bữa xong cùng Thanh nhi tản bộ ở Ngự Hoa viên.

      Gần như trong nháy mắt, hàng lông mày Lý Ngọc nhíu lại.

      biết nhất định có chỗ nào thích hợp.

      Liễu Nhi của cho tới bây giờ đều như vậy...

      Cúi đầu trầm tư, trong đầu Lý Ngọc có ánh sáng lóa ra, như nhớ tới cái gì.

      kịp suy nghĩ nhiều, nhấc lồng chim đến Ngự Hoa viên. Chạy qua Ngự Hoa viên to như vậy, thiếu chút nữa Lý Ngọc tìm cả Ngự Hoa viên, ở sau cái đình hóng mát Lý Ngọc mới thấy Diệp Mộ Liễu.

      Nàng lẳng lặng ngồi ở trong lương đình, bóng dáng cơ đơn, Thanh nhi bên cạnh cũng thấy đâu.

      Diệp Mộ Liễu như vậy làm cho Lý Ngọc cảm thấy xa lạ, có chút đau lòng.
      Trong trí nhớ của , Mộ Liễu của nương phóng khoáng, đại lượng, nơi có nàng chưa bao giờ thiếu tiếng cười náo nhiệt.

      Lúc nàng im lặng thượng đơn khác thường. Bóng lưng đơn đó làm cho Lý Ngọc nhớ lại, có phải thời gian mình ở cạnh nàng ít hay ?

      “Liễu Nhi...”

      Sau lúc chần chờ, Lý Ngọc tiến lên, mặt vẫn nở nụ cười rực rỡ.

      “Xem ta mang gì đến cho nàng đây?”

      " Nô tì tham kiến Hoàng thượng… "

      Ánh mắt Diệp Mộ Liễu nhìn đến lồng chim tay Lý Ngọc lại lên chút trào phùng.

      Phản ứng và xưng hô của nàng làm cho sắc mặt Lý Ngọc thay đổi, mi tâm cũng nhíu lại.

      Xem qua đoán sai, nàng tức giận !

      Ngày thường có ai, nàng luôn gọi là Lý Ngọc mà gọi là Hoàng thượng. Mặc dù tên Lý Ngọc là giả nhưng nàng vẫn kiên trì như cũ gọi như vậy, chỉ vì Long Ngự Thiên là của cả thiên hạ.

      Lý Ngọc là của mình nàng !
      Vũ Nguyệt Nha thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 118: phải nữ tử nào cũng thích chim Hoàng yến.

      " Liễu Nhi, có thích ? "

      Giơ lồng chim tay, Lý Ngọc tươi cười hỏi.

      Tiếng vừa dứt, biết mình sai rồi. Bởi vì giờ phút này, nụ cười gương mặt Diệp Mộ Liễu cũng từ từ phai nhạt xuống…

      Diệp Mộ Liễu rất muốn cười nhưng lúc nàu ngực nàng ngôt ngạt vào khó thở.

      uất ức ở trong ngực nàng xông tới, mãnh liệt như muốn tìm cửa để thoát ra.

      Thở dài hơi, Trong lòng Diệp Mộ Liễu thầm nghì:

      Thôi thôi, nàng đúng là phải Hoàng hậu rộng lượng hiền lành !

      " Hoàng thượng, thả bọn nó . "

      " Vì sao ? Liễu Nhi thích sao ? "

      Lý Ngọc nhíu mày, bình tĩnh nhìn Diệp Mộ Liễu, sợ bỏ qua biểu tình nào của nàng.

      Diệp Mộ Liễu lắc lắc đầu, rũ mắt ảm đạm cừơi :

      " Nô tì hy vọng chúng nó cũng giống nô tug, trở thành con chim Hoàng yến bị nhốt trong lồng, cả ngày chỉ có thể ngước đầu nhìn bầu trời xanh, nhưng thể giang rộng cánh bay lượn ! "

      Nghe vậy, thân thể Lý Ngọc bỗng dưng cứng đờ, sắc mặt nhất thời trầm xuống. Sau lúc trầm từ, yên lặng mở lồng chim, thả hai con chim cho chúng cất cánh bay lên bầu trời xanh.

      " Nàng thích vậy Trẫm thả bọn nod. "

      " Đa tạ Hoàng thượng đồng ý. "
      Miệng như vậy, nhưng đáy mắt Diệp Mộ Liễu chút vui vẻ.

      Lý Ngọc, chàng có biết ? phải nữ tử nào cũng đều thích chim Hoàng yến !

      " Liễu Nhi, nàng giận Trẫm sao ? "

      Đến bên cạnh Diệp Mộ Liễu, ôm nàng vào lòng, hỏi thẳng vấn đề.

      " Sao vậy ? Hoàng thượng người suy nghĩ nhiều rồi. "

      Thân thể bị Lý Ngọc ôm vào trong ngực từ từ cứng ngắc. thanh của Diệp Mộ Liễu nhạt nhẽo chút gợn sóng, làm cho Lý Ngọc kinh hãi.

      " Liễu Nhi, phải bữa trưa Trẫm cố ý cùng nàng ăn cơm. "

      “Nô tì biết.”

      cho rằng nàng tức giận vì chuyện này sao?

      “Buổi trưa thái giám ngăn cản nàng cũng phải cố ý.”

      Thở dài, Lý Ngọc tiếp tục .

      “Nô tì biết .”

      Từ từ tách khỏi lòng Lý Ngọc, Diệp Mộ Liễu rũ mắt thản nhiên :

      “Hoàng thượng, nô tì có chút mệt mỏi, xin thứ tội cho nô tì càn , xin được cáo lui trước!”

      Là nàng quá tham lam, muốn quá nhiều!

      cố ý, cũng có ý đó. Là nàng cố ý, là ý của nàng!

      Vốn phải có tam cung lục viên, phi tần vô số. Nàng làm sao có thể trông cậy vào việc lúc nào cũng ở cùng nàng?

      ra làm sai cái gì.

      dối lừa gạt nàng có lẽ là còn để ý tới nàng, đành lòng làm cho nàng thương tâm.

      Nếu như vậy nàng có thương tâm hay cũng liên quan tới .

      Cho nên, từ đầu tới cuối cũng phải là lỗi của . Chỉ là nàng quá tham lam, muốn quá nhiều mà thôi...

      “Liễu Nhi...”

      Diệp Mộ Liễu , Lý Ngọc làm sao có thể đồng ý. Cầm tay nàng, dùng sức nắm chặt, Lý Ngọc nheo mắt, con ngươi tản ra ánh sáng nguy hiểm.

      “Đừng như vậy có được ?”

      “Vậy Hoàng thượng muốn hy vọng nô tì như thế nào đây?”

      Từ từ xoay người nhìn , sắc mặt Diệp Mộ Liễu thay đổi hỏi.

      Nếu muốn nàng làm Hoàng hậu rộng lượng, khoan dung, tranh giành, ghen tỵ, như vậy nàng cố gắng như muốn.

      cần tức giận với Trẫm, người tức giận lòng Trẫm đều lo lắng. Dù nàng có tức giận cũng cho Trẫm, vì sao nàng tức giận, Trẫm sai chỗ nào, có được hay ?”

      “Hoàng thượng, người nghĩ nhiều rồi. Người làm gì sai, đấy! Nô tì chỉ mệt mỏi, chờ ta nghỉ ngơi tốt, chúng ta chuyện có được ?”

      Đẩy tay Lý Ngọc, Diệp Mộ Liễu xoay người từ từ về Tử Vi cung.

      Tay Lý Ngọc duỗi ở trung, từ từ rũ xuống. Bóng lưng độc của Diệp Mộ Liễu làm đau đớn trái tim , ánh mắt của .

      phiền muộn và bất an ở trong khí, áp lực làm cho hô hấp của cách nào thở nổi...

      “Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng ở bên ngoài Tử Vi cung chịu bước vào, là kì cục...”

      Trong phòng cực kì yên tính vào tối, ngoài trừ ánh nên thể tìm được chút ánh sáng.

      Thanh nhi nhàng tiến đến, nhìn Diệp Mộ Liễu bị bóng đêm bao phủ, theo bản năng nhíu mày, lúc sau mới cẩn thận .

      “Nếu , nô tì mới Hoàng thượng vào nhé?”



      Chương 119: Bắc Minh công chúa cầu kiên


      cần.”

      Nhíu mày, Diệp Mộ Liễu cắn răng cực tuyệt.

      “Hoàng hậu nương nương...”

      Thanh nhi bất đắc dĩ nhìn Diệp Mộ Liễu, chỉ tiếc rèn sắt thành thép


      Chủ tử người khác ai muốn cướp Hoàng thượng vào điện của mình, mà người này ngược lại, vậy mà đẩy Hoàng thượng ngoài cửa ra.

      “Ngươi xuống , ta muốn ở lại mình.”

      Diệp Mộ Liễu day day mi tâm, phất tay .

      “Vâng.”

      Thấy nàng kiên quyết như vậy, Thanh nhi cũng thêm gì nữa, đành gật đầu rời .

      Trong phòng lại trở nên yên tĩnh, ai ngờ thời gian chỉ đủ uống ly trà Thanh nhi lại vội vàng chạy vào.

      “Hoàng hậu nương nương...”

      “Nếu vẫn là chuyện lúc nãy ngươi ra ngoài .”

      Chưa đợi nàng ta xong, Diệp Mộ Liễu ngắt lời.

      phải, là Bắc Minh công chúa Bắc Thiên Tuyết ở ngoài điện muốn gặp.”

      Lắc lắc đầu, Thanh nhi cười cười giải thích.

      “Sao? Nàng ấy tới làm gì?”

      Hàng lông mày nhếch lên, đáy mắt Diệp Mộ Liễu quét xuống kinh ngạc.

      Là tới ra oai phủ đầu sao? Hay là đến xem náo nhiệt ?

      " gặp, Bản cung ngủ rồi. "

      " Nnô tì hiểu rồi. "

      Diệp Mộ Liễu gật đầu, chưa được mấy bước lại bị gọi lại.

      “Từ từ !”

      Lúc thị phi, người ta tới nàng còn ngại cái gì?

      “Thanh nhi, đốt đèn cho Bản cung. Phái người mời Thiên Tuyết công chúa vào .”

      “Vâng, nương nương.”

      biết vì sao Diệp Mộ Liễu thay đổi chủ ý, nhưng Thanh nhi lại thấy hết sức vui vẻ. Vì vậy nhanh chóng đốt đèn trong đại điện sáng trưng, lại chỉnh sửa dung nhan cho Diệp Mộ Liễu, lúc này mới dẫn Bắc Thiên Tuyết vào.

      “Nô tì tham kiến Hoàng hậu nương nương.”

      Diệp Mộ Liễu nâng mắt, dấu vết đánh giá nữ tử trước mặt, quần áo màu trắng mỏng như cánh ve, mày tô mà lớn, môi điểm mà đỏ thắm.

      Chả người như hoa nhược lan, lung lay sinh động, rung động lòng người.

      Mỗi cái giơ tay nhấc chân tôn quý vô cùng, muôn vàn dáng vẻ, làm cho Diệp Mộ Liễu cảm thấy thể nào so sánh được.

      “Thiên Tuyết công chúa nghiêm trọng quá, ta và công chúa đều chưa chính thức sắc phong, cho nên về thân phân, công chúa mãi mãi đều cao quý hơn Mộ Liễu, công chúa cần khúm núm với Mộ Liễu như vậy.”

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 120: Kế hoạch của sứ giả Bắc Minh

      Chưa sắc phong ngươi xưng mình là nô tì, Bắc Thiên Thiên Tuyết, ngươi vội vã làm người của rồi sao?

      Nghe vậy, Bắc Thiên Tuyết rũ mắt :

      “Là Thiên Tuyết quá phận rồi, tuy Hoàng hậu chưa sắc phong nhưng thánh chỉ ban xuống từ lâu. Ngược lại Thiên Tuyết...”

      Nàng ta chân thành , trong giọng đều là tự trách, cũng kím nén tức giận. Nàng ta như vậy làm cho Diệp Mộ Liễu cảm thấy bất ngờ, cũng làm cho hành vi lúc nãy của nàng có chút keo kiệt.

      biết công chúa tìm ta có chuyện gì quan trọng ?”

      Nghĩ nghĩ, Diệp Mộ Liễu thông minh chuyển đề tài.

      “Thiên Tuyết là đến để nhận tội với Hoàng hậu nương nương.”

      Phúc thân với Diệp Mộ Liễu, Bắc Thiên Tuyết nhíu mày, bộ dáng xinh đẹp ngay cả Diệp Mộ Liễu cũng nhịn được mà rung động.

      “Sao? Bản cung nhớ, công chúa đắc tội ta lúc nào?”

      Trong lòng tràn ngập dấu chấm hỏi, Diệp Mộ Liễu bĩnh tĩnh hỏi.

      “Mặc dù việc này phải do Thiên Tuyết nhưng là từ Thiê Tuyết mà ra. Làm cho Thiên Tuyết cảm thấy tự trách.”

      Thở dài hơi, Thiên Tuyết dịu dàng :

      “Hôm qua sứ thần Bắc Minh của ta thương lượng với Ngàn Tuyết tự ý xin Hoàng thượng muốn đại điển phong phi của Thiên Tuyết cử hành cũng lúc với đại điển phong hậu. Hoàng thượng đồng ý, vì vậy các sứ thần nước ta hôm nay thời Phúc Ninh cung của Thái hậu.”

      Hô hấp Diệp Mộ Liễu kìm hãm, trái tim đột nhiên đập lỡ nhịp. Có gì đó nhanh chóng lướt qua trong đầu, nàng có thể đoán được số chuyện.

      “Hoàng thượng sau khi biết được, ngay cả bữa trưa cũng kịp dùng vội vàng chạy đến Phúc Ninh cung, sau đó phát sinh tranh chấp. Thái hậu đồng ý như Hoàng thượng kiên quyết chịu, kiên trì cho Hoàng hậu nương nương đại điển phong hậu phong quang, độc nhất vô nhị. Hai mẹ con giằng co nhau, mãi sau này Thiên Tuyết mới biết được, lại tới Phúc Ninh cung cầu xin Thái hậu, lúc này Thái hậu mới chịu từ bỏ...”

      ra là vậy...

      Lúc này Diệp Mộ Liễu mới hiểu được, ra cùng nàng dùng bữa là vì tới Phúc Ninh cung.

      ta phải người ngăn cản là muốn cho nàng biết, sợ nàng uất ức.

      Đúng là tên ngốc Lý Ngọc, chàng có biết ta tình nguyện để chàng cho ta biết, cũng nguyện ý mình suy nghĩ lung tung?

      Chương 121: Bởi vì Thiên Tuyết Hoàng thượng

      “Việc này công chúa những sai mà còn có công, làm sao lại là nhận tội đây?”

      Bắc Thiên Tuyết, ngươi vội vàng muốn gặp, với ta là có mục đích gì đây?

      cho đến cùng là Thiên Tuyết quản giáo cấp dưới nghiêm nên mới tạo thành chuyện này. Cho nên dù nhiều hay ít Thiên Tuyết cũng có phần trách nhiệm.”

      Đón nhận ánh mắt của Diệp Mộ Liễu, Bắc Thiên Tuyết gằn từng tiếng, hết sức chân thành.

      “Nếu chuyện qua, vì sao công chúa lại chuyện này cho Bản cung biết?”


      Lẳng lặng nhìn Bắc Thiên Tuyết, Diệp Mộ Liễu đột nhiên mở miệng.

      “Bởi vì...”

      Cắn cắn môi, gương mặt Bắc Thiên Tuyết lên thẹn thùng.

      “Bởi vì Thiên Tuyết biết, Hoàng thượng cực kì quan tâm đến Hoàng hậu nương nương. Thiên Tuyết muốn bởi vì bản thân mình mà làm cho Đế Hậu hiểu nhầm...”

      “Chỉ vậy thôi sao?”

      Nhếch môi mỉm cười, nụ cười này chút cũng đạt tới đáy mắt Diệp Mộ Liễu.

      “Bời vì... Thiên Tuyết Hoàng thượng, hy vọng Hoàng thượng buồn bực vui...”

      Dứt lời, Bắc Thiên Tuyết cúi đầu, gương mặt ửng đỏ lan đến cổ.

      “Ngược lại làm khó công chúa rồi...”

      Diệp Mộ Liễu thâm sâu nhìn Bắc Thiên Tuyết, ánh mắt đen tối .

      Trong hậu cung này, còn có người đơn thuần như vậy sao?

      Bắc Thiên Tuyết, ngươi thâm tình hay vẫn là dụng tâm kín đáo?

      Tiễn Bắc Thiên Tuyết, Diệp Mộ Liễu lại lại trong phòng, trán thấy nhiều vui vẻ.

      “Nương nương, nếu chuyện giống như chúng ta nghĩ, bằng...”

      Thanh nhi nghe việc từ đầu tới cuối, nhìn Diệp Mộ Liễu mặt mày co lại như cũ, lại bước lên an ủi khuyên giải.

      Khóe môi quét xuống nụ cười chua xót, Diệp Mộ Liễu cười mà .

      Mặc dù việc như nàng nghĩ, nhưng trong lòng nàng vẫn hết sức buồn bực.

      Buồn bực vì Lý Ngọc chịu với nàng, coi nàng như bông hoa cần được nghiêm ngặt bảo vệ.

      Hơn nữa, nàng càng buồn bực chính mình, nên vô cớ mà hoài nghi , tin tưởng .

      Bọn họ đến được với nhau dễ, nếu hai người chút tin tưởng, ở trong thâm cung ngươi lừa ta gạt này được bao lâu, được bao xa đây?

      Chương 122: Trẫm sợ nàng chịu tha thứ cho Trẫm

      Ma ma dạy nàng : Ở trong cung, dù tận mắt thấy cũng nhất định là !

      Chuyện lần này, nàng nhớ kỹ rồi...

      Thở dài hơi, Diệp Mộ Liễu cảm thấy trong phòng làm cho nàng hít thở thông, vì vậy đẩy cửa ra, dọc theo đá lát đường mòn, bất tri bất giác ra ngoài Tử Vi cung.

      Đêm hè muôn vàn ánh sao, ánh sáng chiếu sáng. làn gió thổi tới mang theo mát rượi nên lời, làm cho buồn bực trong lòng Diệp Mộ Liễu trở thành hư .

      Trong nháy mắt xoay người, bóng dáng thon dài đập vào mắt Diệp Mộ Liễu, làm cho trái tim của nàng đập lỡ nhịp.

      “Hoàng thượng...”

      “Liễu Nhi... Rốt cuộc nàng cũng chịu tới gặp Trẫm rồi...”

      Khóe môi nở nụ cười toát ra từ nội tâm, đáy mắt Lý Ngọc lóe sáng như mất mà được.

      “Hoàng thượng vẫn đợi ở đây?”

      Lúc này Diệp Mộ Liễu mới nhớ tới, lúc nãy mình còn ngăn cản Thanh nhi, làm cho nàng thể chuyện này cho nàng.

      “Trẫm sợ Trẫm vừa , nàng chịu ta thứ cho Trẫm nữa...”

      Lý Ngọc rũ mắt, mặt mang theo ủy khuất như đứa trẻ.
      “Lý Ngọc...”

      Chiếc mũi Diệp Mộ Liễu chua xót, thanh nghẹn ngào.

      “Ngươi là tên ngốc.”

      “Liễu Nhi, đừng tức giận có được ? Nàng biết ? Mỗi lần nàng tức giận, Trẫm hoảng hốt...”

      Ôm Diệp Mộ Liễu vào lòng, Lý Ngọc dùng sức ôm chặt nàng, như muốn nhập nàng vào thân thể của .

      “Lý Ngọc, xin lỗi, là ta quá hẹp hòi...”

      Cắn cắn môi, Diệp Mộ Liễu lời xin lỗi.

      “Biết mình hẹp hòi là được rồi, ta muốn nghĩ nên trừng phạt nàng như thế nào đây?”

      Thân thể run lên, giây sau, Lý Ngọc nghiêng đầu ra vẻ nghiêm túc :

      “Ừm, phạt nàng tự mình xuống bếp, nếu bữa ăn khuya cho Trẫm. Bao tử của Trẫm đều dẹp hết rồi.”

      “Chàng còn chưa ăn cơm sao?”

      Hơi ngẩn ra, Diệp Mộ Liễu kinh ngạc hỏi.

      “Nàng chưa ăn cùng Trẫm, Trẫm làm sao ăn đây?”
      Cúi đầu cắn cái lên đôi môi đỏ mọng của Diệp Mộ Liễu bày tỏ trừng phạt, Lý Ngọc oán hận :

      “Liễu Nhi, nàng cũng nhẫn tâm.”

      “Ta... Lý Ngọc.. đúng...”

      Lời nàng chưa xong, đôi môi đỏ mọng bị bàn tay chặn lại.

      “Ta thích nghe những thứ này.”

      số việc biết so với biết còn tốt hơn!

      “Như thế nào, Lý Ngọc, ăn ngon ?”

      Từ trong chén múc miếng bánh hoành thánh đưa đến bên miệng Lý Ngọc, Diệp Mộ Liễu nhíu mày cười hỏi.

      “Ừm... là thơm.”

      Cúi đầu nhìn bát canh màu trắng, nổi bập bềnh miếng hoành thánh trong suốt, Lý Ngọc nhanh chóng khen ngợi.

      “Liễu Nhi, thủ nghệ của nàng lại tiến bộ ít rồi. Bánh hoành thánh này bỏ thêm tôm khô vào cải bẹ, ăn cực kì thơm ngon, lại thêm màu xanh biếc, nhìn đẹp mắt, làm cho người ta nhìn muốn ăn thêm.”

      “Chàng thích là được, sau này ta thường xuyên làm cho chàng ăn.”

      Nhìn dáng vẻ ăn biết chán của Lý Ngọc, biết vì sao trong lòng Diệp Mộ Liễu cảm giác đau xót.

      Nam tử này là vua nước, là chúa tể của cả thiên hạ. Nhưng ở trước mặt nàng lại thận trọng như vậy, thận trọng đến hèn mọn.

      Tất cả đều vì nàng. Chỉ như vậy mà thôi.

      “Liễu Nhi, ngày mai là đại điển phong hậu rồi. Từ ngày mai trở , toàn bộ thiên hạ đều biết Diệp Mộ Liễu là Hoàng hậu của Trẫm. Nàng có thể quang minh chính đại ở bên cạnh Trẫm, cùng Trẫm thống trị thiên hạ rồi.”

      “Lý Ngọc... Ta tuyệt để ý tới những thứ này.”

      Chỉ cần ở bên cạnh nàng, như vậy được rồi. Cái gì mà phong quang đối với nàng đều quan trọng.

      “Ta biết.”

      đặt cái chén trong tay xuống, cầm lấy tay nàng, ôm nàng vào trong lòng.

      “Liễu Nhi, cám ơn nàng.”

      Cám ơn nàng đồng ý ở bên cạnh ta, làm cho ta ở trong hoàng cung tịch mịch, băng lãnh này cảm nhận được ấm áp.

      “Lý Ngọc, sau này có chuyện gì, cần gạt ta có được ?”

      Từ từ trong lòng ngồi thẳng dậy, nhìn vào đôi mắt đen như mặc ngọc của , Diệp Mộ Liễu từng chữ.

      “Ta tình nguyện cùng chàng gánh vác, cùng đối mặt, cũng nguyện ý để mình chàng lo lắng nghĩ ngợi.”

      “Liễu Nhi, cái này ta chỉ có thể cam đoan với nàng, ta tận lực cố gắng.”

      Lý Ngọc cúi đầu, rất lâu gì. biết trôi qua bao lâu, mới ngẩng đầu lên, trịnh trọng :

      “Nàng phải nhớ kĩ, bất cứ lúc nào trái tim của ta cũng nàng! Như vậy là đủ rồi!”

      số việc, phải muốn với nàng mà là nàng biết so với biết mãi mãi tốt hơn...

      Chương 123: Đại điển phong hậu

      Mũ phượng bằng ngọc tử kim, triều phục thêu chim loan phượng màu đỏ, Diệp Mộ Liễu lúc này dịu dàng phóng khoáng, khí chất trầm tĩnh ung dung.

      Làm sao có chút khí chất nha đầu như lúc trước?

      Chỉ có nàng mới biết giờ phút này mình có bao nhiêu kinh hoảng, bất an.

      Nếu có nam tử bên cạnh, dùng hai bàn tay ấm áp của nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, tiếp sức cho nàng, chỉ sợ nàng làm cho cười cho cả thiên hạ rồi.

      May mà có , cho nên cả ngày này qua , chân tay bủn rủn vô lực, bao tử đói đến bụng dán sau lưng, nhưng nàng vẫn vui vẻ.

      Rốt cuộc nàng cũng trở thành thê tử của rồi...
      (Chúc mừng đôi bạn trẻ tu thành chánh quả, bà con tung bông chúc mừng nào ^_^)
      Dưới đài đều là những ánh mắt hoặc khinh bỉ, hoặc tò mò, hoặc khinh thường. Những vương công đại thần kính rượu bọn họ chúc mừng tân hôn Đế Hậu vui vẻ cũng có ít người lòng!

      Xem ra chỉ khó khăn cho Hoàng đế mà Hoàng hậu là nàng đây cũng khó khăn.

      May mà Đông Thương quốc nội loạn bị diệt trừ tận gốc, Hoàng thúc kiêm Nhiếp chính vương Long Cảnh sớm đền tội. Hoàng thượng như Lý Ngọc đy ngoại trừ mệt mỏi vẫn có chút khổ.
      bên là gánh nặng của Thái hậu, trong triều còn có đại tướng quân Trịnh Nhất Phong làm cho kiêng kị. Còn các thần tử khác đối với Lý Ngọc vẫn trung thành và tận tâm.

      Ít nhất ở ngoài mặt là như vậy.

      Ít nhất Hoàng đế như thoát khỏi thân phận con rối từ sớm, bất lực như ba năm trước...

      Về phần bí mật, Diệp Mộ Liễu cũng từng hỏi qua chuyện về Hoàng thúc Long Cảnh này. Nhưng Lý Ngọc đối với vị Long Cảnh này có mấy phần kiêng kị, hay là giả làm cho Diệp Mộ Liễu biết có nên xem trọng hay ?

      Long Cảnh trong miệng Lý Ngọc ngoại trừ cướp đoạt giang sơn của , những cái khác, từ năng lực hay quyết đoán đều hề thua kém.

      Theo như Lý Ngọc , Long Cảnh trước 24 tuổi và Long Cảnh sau 24 tuổi khsc nhau trời vực. Trước 24 tuổi giao du bốn biển, màng danh lợi.

      Sau 24 tuổi, có luôn chấp nhất với quyền thế, tiếc sau khi Hoàng đế băng hà, cùng đại thần triều đình tranh đoạt Hoàng quyền, làm vua nước.

      Nhưng cuối cùng vẫn sai nước cờ, thất bại trong gang tấc...

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 124: Đêm động phòng hoa chúc

      Nến đỏ lay động, hương bay lượn lờ.

      Nơi nơi đều là chữ hỷ đỏ thẫm, tràn đầy cảm giác vui vẻ.

      Chiếc lư đỉnh mạ vàng đồng đỏ có làn khói từ từ bay ra, lượn lờ trước hình bóng nam tử, giây phút này, trong mắt Diệp Mộ Liễu có mấy phần ướt át.

      Khoảnh khắc vén khăn voan của nàng lại nở nụ cười rực rỡ với .

      “Lý Ngọc...”

      Nàng gọi , thanh dịu dàng như nước...

      “Giây phút này phải nàng nên gọi là tướng công sao? Tiểu nương tử của ta...”

      Mỉm cười đưa tình nhìn nàng, khóe môi Lý Ngọc quét xuống vòng cung sáng lạn, làm cho người ta dám nhìn gần.

      Tâm nguyện nhiều năm rốt cuộc vào lúc này cũng có thể thực được rồi. Làm sao có thể khống chế tâm tình lúc này của mình, làm sao mừng rỡ như điên đây?

      “Liễu Nhi, có tới nay, đối với Hoàng thúc ta vừa hận vừa kính, đối với nàng ta chưa bao giờ cảm kích như vậy!”

      “Ừm”

      Diệp Mộ Liễu nhíu mày, lẳng lặng nhìn , đáy mắt hieenjleen vẻ khó hiểu.

      “Nếu phải ba năm trước đuổi giết, làm sao ta có thể cùng nàng có mối nhân duyên như lúc này?”

      Cho nên cảm ta (Long Cảnh), phải vậy sao?

      “Tướng công, ta cũng vậy!”

      Người kia tuy còn nhưng thành toàn cho mối nhân duyên của nàng và Lý Ngọc.

      Bóng đêm như vẽ, giá ý long phương của Diệp Mộ đỏ thẫm, như người trong tranh, xinh đẹp động lòng người.

      Trong lòng Lý Ngọc rung động, cúi đầu chút do dự hôn xuống.

      “Liễu Nhi, khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng. Chúng ta đừng bỏ lỡ thời gian tốt đẹp thế này...”

      Hai má Diệp Mộ Liễu đỏ lên, như nghĩ tới chuyện gì. Con ngươi lượn lờ hơi nước, sáng ngời. Khẽ gật đầu, thanh của nàng như muỗi kêu:

      “Ừm.”

      Màn trướng lưu tô màu đỏ hạ xuống, Lý Ngọc đè Diệp Mộ Liễu xuống giường....

      “Ôi, đây là cái gì?”

      tiếng thét kinh hãi vang lên, làm nhiễu loạn bóng đêm. Chiếc chắn màu đỏ thêu uyên ương bằng tơ vàng, hất lên toàn long nhãn, táo đỏ, hạt sen, đậu phộng và hoa quả khô.

      " Cái này ngụ ý, nàng mau thay Trẫm sinh hài tử. "

      Thấy vậy, Lý Ngọc cười trêu ghẹo, vừa nhưng tay cũng nhàn rỗi, từ từ mở cúc áo giá y Diệp Mộ Liễu, hô hấp dần dần trở nên dồn dập..



      Chương 125: Nàng muốn học cách thay đổi chính mình


      Từ sau khi đại điển phong Hậu, Diệp Mộ Liễu cũng dần dần bận rộn.

      Hoàng Hậu nắm giữ quyền lực và trách nhiệm tam cung lục viện, mặc dù Lý Ngọc chưa thu hồi quyền lực trong tay Trịnh Ngọc Uyển nhưng mỗi ngày đều có nhóm phi tần đến thỉnh an nàng.

      Về vấn đề nắm giữ quyền lực hậu cung, Lý Ngọc từng đề cập với Diệp Mộ Liễu nhưng lại bị nàng nhàng cự tuyệt.

      Thứ nhất, nàng vừa mới đến, đối với nhiều vấn đề trong hậu cung còn khó phân quan hệ, nếu chưa ràng mà nàng tùy tiện hành động chỉ bứt dây động rừng.

      Còn bằng lấy tĩnh chế động, chờ đợi đến lúc làm được tất cả hành động cũng muộn.

      Thứ hai, theo như quan sát của Diệp Mộ Liễu, Trịnh Ngọc Uyển này kiêu căng tùy hứng, hay ghen tỵ, nếu lập tức đoạt lại quyền thế trong tay nàng chỉ sợ nàng ta nhân cơ hội ngáng chân nàng.

      Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. bằng tại nơi bí mật nhìn rồi xuất kích cũng muộn.

      ta ý nghĩ với Lý Ngọc, đổi lại Lý Ngọc nhìn nàng với cặp mặt khác xưa.

      Diệp Mộ Liễu ở trong lòng cười khổ, đâu phải là công lao của nàng mà là ma ma lúc trước mạnh mẽ dạy dỗ cho nàng mà thôi.

      tại nàng ý thức được thay đổi của thân phận.

      Đêm hôm đó Lý Ngọc mình, cố chấp, kiên trì đứng ở cửa Tử Vi cung, nàng cũng ý thức được thâm tình của đối với nàng.

      Cho nên, nàng cảm thấy giữa bọn họ, tình giữa hai người cũng thể để cho người trả giá phải sao?

      vẫn mực cố gắng, nàng cũng thể để mình chiến đấu được!

      Cho dù thích tính kế, thích ngươi lừ ta gạt, thích lục đục với nhau, thích ở hoàng cung giết người chớp mắt, nàng cũng phải cố gắng học tập.

      Chỉ vì mong muốn ngày nàng có thể đứng ở bên cạnh mà cảm thấy hổ thẹn.
      Trở thành trụ cột của , trở thành cánh tay của , bảo vệ ...

      Còn là thê tử của , mẹ của con , là nguồn ấm áp của ở bên trong hậu cung băng lãnh này...

      Giống như ban đầu ở huyện Thanh giang cái gì nàng cũng hiểu, lại có thể vì nấu canh cho mà từ khi theo lại trở thành thiên kim tiểu thư trở thành nữ tử cứng cỏi có thể chịu đựng được khổ nhọc.

      Trải qua biết bao nhiêu chuyện khó khăn như vậy, mà bọn họ vẫn có thể cùng nhau đó chính là ông trời ban ơn cho bọn họ rồi.

      Vì thế nàng học cách luyến tiếc.

      Chương 126: Bắc Thiên Tuyết rơi xuống nước


      Hậu cung vội vàng chuẩn bị đại điển phong phi cho Bắc Thiên Tuyết, hậu cung bình tĩnh lại xảy ra đợt gợn sóng .

      Hôm nay sau giờ ngọ, Lý Ngọc hiếm khi nhàn rỗi, vì vậy cùng Diệp Mộ Liễu ở Tử Vi cung ngủ trưa.

      Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, lại là ngày thứ hai tân hôn, Lý Ngọc làm sao có thể nhịn. Vì thế nhịn được mà kéo Diệp Mộ Liễu mây mưa phen.

      Có thể do mấy ngày trước làm việc vất vả quá độ lại thêm lúc nãy vận động kịch liệt, Lý Ngọc ngủ say sưa.

      Diệp Mộ Liễu ngủ bên cạnh toàn thân mồ hôi dinh dính, muốn dậy tắm rửa, lại phát tay mình bị Lý Ngọc nắm chặt.

      Ngay cả ngủ, cũng chịu buông nàng ra, như sợ nàng rời khỏi.

      Đau lòng vuốt ve nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của Lý Ngọc, Diệp Mộ Liễu cẩn thận nằm bên cạnh , đưa tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của .

      Trong lòng cuồn cuộn!

      Trong mơ màng, Diệp Mộ Liễu vào giấc ngủ. Ngoài điện truyền đến tiếng bước chân dồn dập...

      Diệp Mộ Liễu vốn ngủ, lập tức tỉnh dậy.

      Theo bản năng nhàng, sợ thức tỉnh Lý Ngọc ngủ say.

      “Chuyện gì vậy?”

      “Hoàng hậu nương nương, hay rồi. xảy ra chuyện.”

      Thanh nhi khó xử nhìn Lý Ngọc ngủ, cũng giọng.

      “Vừa rồi cung nữ hầu hạu Bắc Minh công chúa báo lại, Thiên Tuyết công chúa sau giờ ngọ ở trong Ngự hoa viên cùng Hoàng quý phi nương nương xảy ra tranh chấp, bị Hoàng quý phi đẩy vào trong hồ nước...”

      “Có chuyện này sao?”

      Diệp Mộ Liễu giật mình cái, xoay người ngồi dậy.

      Trong đầy nghĩ ngợi, Diệp Mộ Liễu nhanh chóng suy tính đến phiền toái có thể xảy ra.

      “Thiên chân vạn xác.”

      “Thiên Tuyết công chúa có nguy hiểm đến tính mạng hay ?”

      Nghĩ nghĩ, Diệp Mộ Liễu cắn môi hỏi, trong lòng lại lo lắng cầu nguyện.

      Bắc Thiên Tuyết ngàn vạn lần thể có việc gì, nếu Bắc Minh quốc nhất định từ bỏ ý đồ.

      người là con của đạitướng quân nắm trong tay hai phần ba binh quyền, là công chúa Bắc Minh. Cho dù là người nào, Lý Ngọc đều thể đắc tội nổi.

      “Bẩm nương nương, may mà được cứu đúng lúc, Thiên Tuyết công chúa nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng Hoàng quý phi nương nương giống như bị dọa sợ, nhưng tại các nàng đều ở Thính Vũ hiên.

      Trái tim Diệp Mộ Liễu thấp thỏm, lúc nãy mới hạ xuống nửa.

      Hoàn hảo, việc cũng tồi tệ quá mức, có tai nạn chết người, có nghĩa là vẫn còn có thể xoay chuyển.

      Xem ra nàng thể rồi !

      “Thanh nhi, hầu hạ Bản cung thay quần áo.”

      Diệp Mộ Liễu muốn đứng dậy xuống giường Lý Ngọc nằm bên đột nhiên mở mắt.

      " Liễu Nhi, để ta hơn. "

      Nắm tay Diệp Mộ Liễu chưa từng buông ta, Lý Ngọc lắc đầu với nàng, giữa trán có chút tối tăm, còn có chút lo lắng có thể thấy .

      Vừa dứt lời, hai người đều xuống giường mặc quần áo. Lúc Lý Ngọc chuẩn bị ra khỏi điện Diệp Mộ Liễu gọi lại.
      “Hoàng thượng, việc này vẫn nên để nô tì ra mặt hơn.”

      người là con tướng quân, người là công chúa nước láng giềng. Hai người đều là phi tử của Lý Ngọc, Lý Ngọc thiên vị người nào mới tốt.

      Nếu như việc này là do Trịnh Ngọc Uyển gây họa, nàng nhất định phải chịu trừng phạt.

      Nếu thể để cho sứ giả Bắc Minh cung Bắc Thiên Tuyết nhả được tức giận trong người.
      Nếu việc này truyền đến lỗ tai của Hoàng đế Bắc Minh càng làm cho hai nước trở mặt.

      Nhưng nếu xử phạt quá nặng làm cho Trịnh Nhất Phong bất mãn. Như vậy việc cũng khó giải quyết.

      Nếu do Lý Ngọc ra mặt lâm vào cảnh khó xử. bằng để chuyện khó giải quyết này giao cho Diệp Mộ Liễu nàng tới xử lý.

      Cho dù có sai lầm gì hai bên cũng trút lên đầu Lý Ngọc.

      Đến thời điểm thích hợp, Lý Ngọc còn có thể ra mặt cứu vãn. để cho việc đến mức bế tắc.

      được, Liễu Nhi, việc này nàng cần lo, Trẫm tự có chừng mực.”

      Hầu như muốn như vậy, Lý Ngọc lắc đầu cự tuyệt.

      “Lý Ngọc.. đây là chuyện hậu cung, vốn là chức trách của người Hoàng hậu là ta đây.”

      Nhéo nhéo tay , nàng nhìn cười trấn an.
      “Nghe lời, chuyện tranh chấp của nữ nhân, ngươi là đại nam nhân xen tay vào làm cái gì?”

      Làm sao Lý Ngọc biết ý đồ của nàng, cũng hiểu đó là phương pháp tốt. Nhưng nghĩ đến Diệp Mộ Liễu vì thế mà có thể đắc tội với tiểu nhân, lại cảm thấy lo lắng.

      “Nhưng mà...”

      “Yên tâm , tốt xấu gì ta cũng là Hoàng hậu có phải ?”

      Thu lo lắng của vào trong mắt, Diệp Mộ Liễu thản nhiên cười .

      “Hơn nữa, dù ta có né tránh những người đó nhất định nhìn ta vừa mắt.”

      Thính Vũ hiên ở phía Nam Hoàng cung, bên cạnh hồ Thượng Nguyệt ở Ngự hoa viên.

      Mỗi khi hè đến, hồ Thượng Nguyệt đều có hoa sen lay động, hương thơm xông vào mũi. Vì thế ở đình Thủy Tạ, nơi hành lang quanh hồ sen ngắm sen là phong cảnh hiếm có trong Hoàng cung.

      Nhất là vào ngày mưa hè, ngồi trong lương đình ngắm sen, bên nghe tiếng mưa càng là niềm vui

      Đến lúc hoa sen tàn, ngồi nghe tiếng mưa ngắm sen tàn, cảnh tượng làm cho người ta lưu luyến.

      Do đó, nó được gọi là Thính Vũ hiên.

      Nhưng giờ phút này Thính Vũ hiên lại có niềm vui đó. Chỉ có bầu khí giương cung bạt kiếm hết sức khẩn trương.

      Nhìn thấy Diệp Mộ Liễu xuất ở Thính Vũ hiên, Hoàng quý phi Trịnh Ngọc Uyển hơi sững sờ, đợi lúc nàng ta phục hồi lại tinh thần mới hành lễ với Diệp Mộ Liễu.

      “Nô tì tham kiến Hoàng hậu nương nương.”

      “Miễn lễ.”

      Diệp Mộ Liễu thản nhiên liếc nhìn Ninh phi Nghiêm Thủy Dao sau lưng nàng ta cái, lập tức đến chỗ Bắc Thiên Tuyết nằm giường. Vừa , vừa hỏi Thái y bắt mạch.

      “Công chúa như thế nào rồi?”
      “Bẩm nương nương, may nhờ cứu giúp đúng lúc, công chúa có gì đáng ngại. Chỉ là rơi xuống nước, công chúa chấn kinh quá độ. Thần phối thuốc để cho công chúa uống vào là được.”

      Nghe vậy, Thái y cung kính đáp.

      “Nếu như vậy ngươi .”

      Phất phất tay, Diệp Mộ Liễu cho Thái y lui ra, lại thản nhiên nhìn Bắc Thiên Tuyết vẫn nhắm chặt hai mắt, sau đó mới tìm chiếc ghế tùy ý ngồi xuống, bình tĩnh hỏi:

      “Ai đó tới cho Bản cung, đây là chuyện gì xảy ra?”

      Trịnh Ngọc Uyển cùng Nghiêm Thủy Dao nhanh chóng liếc nhau, yên lặng. lúc lâu, Trịnh Ngọc Uyển mới mở miệng, ngượng ngùng cười :

      “Bẩm Hoàng hậu nương nương, lúc giờ ngọ, nô tì hẹn Ninh phi Thượng Nguyệt hồ ngắm sen, ai ngờ ở bờ hồ gặp được Thiên Tuyết công chúa. Vì thế, nô tì mời công chúa đến chòi nghỉ mát chút. Ai ngờ mới chuyện laai công chúa cần thận trượt chân xuống hồ. Nô tì và Ninh phi cũng bị dọa sợ, vội vàng kêu cứu, lúc này mới đúng lúc cứu được công chúa.”

      “Như vậy sao? Sao ta lại nghe , là Hoàng quý phi đẩy công chúa xuống?”

      Ánh mắt Diệp Mộ Liễu bỗng nhiên sắc bén.

      Chương127: Là trượt chân hay là bị hại?


      Ánh mắt Diệp Mộ Liễu như lưỡi kiếm, đâm thẳng vào trái tim Trịnh Ngọc Uyển, làm cho nàng bất ngờ phòng bị mà trở tay kịp.

      Trong lòng Trịnh Ngọc Uyển hoảng loạn, sắc mặt khẽ thay đổi, lắc đầu :

      " Làm sao có thể, Hoàng hậu nương nương, người đừng nghe tiểu nhân lung tung. Thiên Tuyết công chúa là khách quý của Đông Thương quốc chúng ta, ta cho dù có hồ đồ cũng biết lợi hại trong mối quan hệ này, lỗ mãng. "

      Diệp Mộ Liễu thâm sâu nhìn nàng ta cái, mới thở dài :

      " Hoàng quý phi là người thông minh, Bản cung hiểu, nếu ngươi biết lợi và hại trong đó, vì sao còn phạm phải ? "

      " Ta có. "

      thanh của Trịnh Ngọc Uyển đề cao hơn mấy phần, ánh mắt nhìn về phía Diệp Mộ Liễu chút cung kính.

      " Ta là nàng ta tự rơi xuống nướng, Hoàng hậu nương nương tin có thể phái người điều tra. "

      yên lành tại sao Thiên Tuyết công chúa lại luẩn quẩn trong lòng mà muốn nhảy xuống nước chứ ? "

      Khóe môi quét xuống nụ cười giống như châm biếm, Diệp Mộ Liễu trào phúng hỏi :

      " Đây… "

      Trịnh Ngọc Uyển nghẹn lời, được gì.

      " Nếu Hoàng quý phi tự nguyện ra , bằng đợi cho Thiên Tuyết công chúa tự mình vậy. "

      Nghe thấy thanh vang lên sau lưng, Diệp Mộ Liễu quay đầu, liếc mắt nhìn hàng lông mi nháy của Bắc Thiên Tuyết, thản nhiên cười :

      " tại công chúa cảm thấy thân thể như thế nào rồi ? "

      " Tạ nương nương quan tâm, Thiên Tuyết có gì đáng lo. "

      thanh của Bắc Thiên Tuyết rất , mỏng như văng ra từ địa ngục.

      " Nếu công chúa có gì đáng ngại, có nên cho Bản cung hôm nay ở Thượng Nguyệt hồ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra ? Công chúa là trượt chân ngã hay bị người hãm hại ? "

      “Ta...”

      Diệp Mộ Liễu chưa dứt lời, vừa , nước mắt Bắc Thiên Tuyết tuôn rơi.

      Thấy vậy, Diệp Mộ Liễu quét về bốn phía, từng chữ:

      “Công chúa yên tâm, nếu có người có ý định hại công chúa, cho dù là ai, Bản cung đều thay ngươi phân xử.”


      Bắc Thiên Tuyết vẫn như cũ lời, chỉ ngừng khóc. Ánh mắt ngẫu nhiên nhìn về phía Trịnh Ngọc Uyển, mang theo mấy phần sợ hãi.

      Cũng biết trải qua bao lâu, nàng mới mơ hồ gì đó mà Diệp Mộ Liễu nghe , nhưng khi để sát tai lắng nghe lại bỗng dưng ngẩn ra.

      Diệp Mộ Liễu bỗng dưng ngẩn ra, lời Bắc Thiên Tuyết vừa làm cho Diệp Mộ Liễu cả kinh, bởi vì lần này nàng nghe nàng ta :

      “Ta muốn gặp sứ thần nước ta...”

      Lời Bắc Thiên Tuyết làm cho Diệp Mộ Liễu vừa mừng vừa lo. Mừng là chuyện này chưa truyền đến tai sứ thần Bắc Minh quốc, có nghĩa là việc có thể việc lớn hóa , việc hóa .

      Sợ là Bắc Thiên Tuyết hoàn toàn uất ức, muốn tìm người nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa cho mình.

      Như vậy, việc có lẽ dễ dàng giải quyết!

      Việc gấp trước mặt là nghĩ biện pháp ngăn cản hành động của Băc Thiên Tuyết, phong tỏa tin tức này, cho dù như thế nào cũng thể để cho sứ thần Bắc Minh biết chuyện.

      Nghĩ đến đây, Diệp Mộ Liễu cười trấn an :

      “Chẳng lẽ công chúa tin Bản cung sao?”

      “Hoàng hậu nương nương, Thiên Tuyết có ý đó. Thiên Tuyết chỉ là nhớ nhà, nhớ quê hương.. Nương nương, ta nghĩ muốn...”

      “Ngươi cái gì cũng đừng nghĩ, công chúa, ngươi yên tâm, việc này chắc chắn Bản cung cho ngươi câu trả lời thỏa đáng.”

      Sợ Bắc Thiên Tuyết ra điều gì làm cho nàng thể giải quyết, Diệp Mộ Liễu chút do dự ngắt lời nàng ta.

      Ánh mắt của nàng hung hăng quét lên người Trịnh Ngọc Uyển và Nghiêm Thủy Dao. Ánh mắt sắc bén như lưỡi dao bạc, xuyên qua xương mà chút dấu vết.

      “Nếu Hoàng quý phi chịu ra tình hình thực tế, như vậy, Bản cung cũng chỉ có thể hỏi Ninh phi nương nương. Ninh phi, hy vọng ngươi có thể toàn bộ việc từ đầu tới cuối cho Bản cung.”

      “Cái này...”

      Nghe vậy, Nghiêm Thủy Dao bỗng dưng sửng sốt, trong đôi mắt hạnh xinh đpẹ lên ánh sáng, theo bản năng nhìn thoáng qua Trịnh Ngọc Uyển.

      Khóe môi quét xuống vòng cung nhạt nhẽo, ở trong mắt Diệp Mộ Liễu cũng đạt tới đáy mắt.

      “Nô tì dám.”

      “Nếu dám, vậy Bản cung hỏi người, Thiên Tuyết công chúa và Hoàng quý phi ở Thượng Nguyệt hồ phát sinh tranh chấp?

      “Có...”

      Nghĩ nghĩ, Nghiêm Thủy Dao gật đầu trả lời.

      “Vì sao lại xảy ra tranh chấp?”

      “Cái này... bởi vì... Bởi vì Hoàng quý phi cười nhạo công chúa, có xuất thân cao quý, nhưng ngay cả... ngay cả.. bằng.”

      “Ngay cả Bản cung cũng bằng phải ?”

      Khóe môi cười càng lúc càng lớn, biểu tình của Diệp Mộ Liễu bình tĩnh, nhìn ra chút gợn sóng.

      “Còn gì nữa?”

      “Còn có ngay cả, Hoàng quý phi nàng mắng công chúa Thiên Tuyết vuốt đuôi ngựa.”

      Vuốt đuôi ngựa? Ngụ ý của Trịnh Ngọc Uyển là Bắc Thiên Tuyết chủ động đến cầu tình trước mặt Thái hậu, là chuyện để đại điển phong Hậu cùng đại điển phong Phi cùng khởi hành sao?

      “Nghiêm Thủy Dao!”

      Nghe vậy, Trịnh Ngọc Uyển thẹn quá hóa giận, thở hổn hển.

      “Như thế nào Hoàng qúy phi sốt ruột như vậy? Là có tật giật minh hay sợ Ninh phi ra bí mật của ngươi?”

      Lạnh lùng nhìn Trịnh Ngọc Uyển, tươi cười gương mặt Diệp Mộ Liễu dần dần biến mất thấy.

      “Truyện cười, Bản cung châm chọc công chúa Thiên Tuyết là , bất quá Bản cung chỉ là ăn ngay mà thôi. Nhưng chuyện Bắc Thiên Tuyết ngã xuống nước phải do Bổn cung gây nên, Bản cung có gì phải sợ?”

      Đối với lời của Diệp Mộ Liễu mà chọc đễn chỗ đau của Trịnh Ngọc Uyển. Giờ phút này còn nhẫn nhưu trước, ngược lại có phần hung hãn như sợ lộ chân tướng.

      “Chẳng lẽ chỉ dựa vào điểm ấy mà Hoàng hậu nương nương muốn trừng phạt nô tì sao?”

      Trịnh Ngọc Uyển nhíu mày, lạnh lùng hỏi.

      “Vậy sao? Ninh phi, Thiên Tuyết công chúa chính xác phải do Hoàng quý phi đẩy xuống nước sao?”

      Diệp Mộ Liễu để ý lời của Trịnh Ngọc Uyển, ánh mắt nhìn về phía Nghiêm Thủy Dao.

      Thấy vậy, Trịnh Ngọc Uyển hung hăng liếc mắt nhìn Nghiêm Thủy Dao cái, ánh mắt hết sức sắc bén.

      Sau giây trầm ngâm, Nghiêm Thủy Dao cúi đầu :

      “Bẩm Hoàng hậu nương nương, nô tì biết.”

      “Ninh Phi, ngươi cũng biết dối là hành vi phạm tội bao che, cũng bị coi là đồng đảng và bị xử lý?”

      Mày nhíu lại, trong lòng Diệp Mộ Liễu bỗng dưng trầm xuống.

      Xem ra, Ninh phi đối với Trịnh Ngọc Uyển có mấy phần kiêng kị.

      nô tì biết. Nương nương, lời của nô tì đều là , chút lừa gạt. Nô tì biết. Bởi vì lúc Thiên Tuyết công chúa rơi xuống nước nô tì đưa lưng về các nàng. Lúc nô tì nghe được thành công chúa rơi xuống nước rồi...”

      Nghe vậy, ánh mắt Trịnh Ngọc Uyển phức tạp nhìn Nghiêm Thủy Dao nhưng chút vui vẻ, hừ lạnh tiếng, nàng nhíu mày :

      “Như thế nào? tại nương nương còn gì để sao? Cho dù là Ninh phi cũng thể chứng minh ta đẩy Bắc Thiên Tuyết xuống hồ.”

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 128: Quan trọng nhất là ta thương .

      “Hoàng quý phi đừng nóng vội, cho dù Ninh phi phát . Bản cung tin tưởng nhất định có người thấy chuyện trải qua hôm nay. Bản cung tin trong hậu cung này có thiên lý và vương pháp như vậy.”

      Lời của Trịnh Ngọc Uyển hung hẵn và khiêu khích làm cho nội tâm bênh vực kẻ yếu của Diệp Mộ Liễu trỗi dậy. Nàng nhíu mày, lạnh lùng liếc Trịnh Ngọc Uyển cái, chắc chắn:

      “Người tới, thay Bản cung gọi tất cả thái giám và cung nữ hôm nay sau giờ ngọ ở tại Thượng Nguyệt hồ, bao gồm cả hai vị phi tần và công chúa Bắc Thiên Tuyết, người cũng bỏ qua.”

      “Ngươi...”

      Trịnh Ngọc Uyển biến sác, giận quá hóa cười.

      “Được, được, được, Hoàng hậu nương nương giỏi. Bản cung ra tay, nương nương lại dùng thủ đoạn này.”

      tại Hoàng quý phi biết cũng muộn. Kể từ hôm nay, Bản cung cho phép trong hậu cung phát sinh chuyện sạch . Cho nên, Bản cung , Hoàng quý phi tốt nhất nên nhớ kĩ mới phải.”

      Dứt lời, Diệp Mộ Liễu quay đầu nhìn cung nữ và thái giám lạnh run, lạnh lùng :

      “Còn ngốc đấy làm gì? nhanh tìm người cho ta?”

      “Nương nương, cần...”

      Lúc thái giám vội vàng rời , Bắc Thiên Tuyết khóc ra tiếng, vẫn chưa từng chuyện bỗng dưng mở miệng.

      “Công chúa?”

      Diệp Mộ Liễu quay đầu, kinh ngạc nhìn nàng.

      “Nương nương...”

      Bắc Thiên Tuyết nhìn thoáng qua Diệp Mộ Liễu, lại nhìn về phía Trịnh Ngọc Uyển, sắc mặt có chút do dự và khó xử.

      Chỉ cái nhìn kia, Diệp Mộ Liễu thấy được vùng vẫy trong mắt của nàng. Trong lòng vừa động, phút chốc Diệp Mộ Liễu hiểu ra, cho mọi người trong phòng lui ra, Diệp Mộ Liễu đến bên người Bắc Thiên Tuyết, giọng hỏi:

      “Công chúa do dự, muốn làm lớn chuyện này?”

      Bắc Thiên Tuyết gật đầu, rũ mắt đáp:

      “Vâng.”

      “Vì sao? Công chúa chịu nuốt xuống ủy khuất này?”

      Nghe vậy, thân thể Diệp Mộ Liễu run lên, nhíu mày hỏi.

      “Nương nương biết hà tất còn hỏi?”

      Khóe môi quét xuống nụ cười khổ, thanh của Bắc Thiên Tuyết như muỗi kêu, nhưng lại kiên định vô cùng.

      “Nguyên nhân có rất nhiều loại, ta mới nghĩ tới, nếu làm lớn việc này, sứ thần nước ta nhất định từ bỏ ý đồ. Bất quá những điều này đều quan trong, quan trọng nhất là, ta thương .”

      Chương 129: Chỉ cần ở bên cạnh ngươi là tốt rồi.


      việc Bắc Thiên Tuyết rơi xuống nước vẫn là việc lớn hóa , việc hóa hư .

      Kết cục như vậy đương nhiên mọi người đều cảm thấy vui mừng.

      Kết quả cuối cùng, Trịnh Ngọc Uyển xin lỗi Bắc Thiên Tuyết, bị cấm túc mười ngày.

      Diệp Mộ Liễu tính qua, mười ngày sau là đại điển phong phi của Bắc Thiên Tuyết, thời điểm đó lại thả Trịnh Ngọc Uyển ra, làm tổn hại mặt mũi của nàng ta, lại có thể dùng trừng phạt để cho nàng ta thu liễm chút.

      Như vậy, tất cả công việc chuẩn bị cho đại điển phong phi đều rơi đầu Diệp Mộ Liễu.

      May mà Diệp Mộ Liễu chỉ quản lý, toàn bộ mọi việc lớn đều có phủ Nội vụ xử lý, có Thanh nhi quỷ tinh linh này bày kế, toàn bố đều tiến hành coi như thuận lợi.
      Hơn nữa Lý Ngọc thương nàng vất vả, mấy ngày nay đối với nàng càng thêm dịu dàng, hàng đêm nghỉ ở Tử Vi cung, rất có cảm giác sủng ái 3000 mỹ nữ.

      Trong lúc này, mọi người trong cung biết được hướng gió. Biết Hoàng hậu xuất thân hề cao quý nhưng lại rất được Hoàng thượng sủng ái.

      Hơn nữa chuyện Diệp Mộ Liễu ở Thính Vũ hiên tức giận mắng Trịnh Ngọc Uyển, dù ít dù nhiều vẫn có tác dụng giết gà dọa khỉ.

      Vì thế trong đêm, Tử Vi cung hết sức náo nhiệt.

      Đối với chuyện nàng nhanh chóng thích ứng được sinh hoạt trong cung như vậy, trong lòng Lý Ngọc ít nhiều cảm thấy vui mừng.

      bận rộn, thời gian ở cùng nàng quá ít. Có chuyện gì để nàng làm, nàng lại vội vàng, nhưng so với việc để nàng có việc gì làm, miên man suy nghĩ còn tốt hơn.

      May mà nàng luôn hiểu chuyện, thấy lúc vội vàng, nàng làm điểm tâm đưa tới cho , hoặc yên lặng ở bên cạnh , yên tĩnh như tòa điêu khắc.

      Chỉ lẳng lặng nhìn như thế, chỉ ngóng chờ ngẫu nhiên quay đầu lại, cười cười với nàng, nàng thỏa mãn vô cùng thích thú.

      Nàng nhu thuận như vậy, trong lòng càng đành lòng, cảm thấy nợ nàng rất nhiều.

      Vì vậy mỗi ngày đều cố gắng tận dụng hết thời gian ngắn xử lý xong triều vụ, chỉ hy vọng có nhiều thời gian ở cùng nàng.

      Giờ ngọ ngày hôm sau, bởi vì vội vàng nên ở lại Tử Vi cung ăn cơm rồi lại vội vàng chạy đến Cần Chính điện.

      Nàng nỡ như vậy nên cùng đến Cần Chính điện.

      Chương 130: Bức họa trong Ngự thư phòng


      vội vàng, dặn nàng ở trong Ngự thư phòng chơi đùa. Nàng chán đến chết, tùy tiện tìm hứng thú giá sách.

      Nàng ở trước giá sách chọn đông chọn tây, trong lúc vô ý để lộ ra mấy cuốn bức họa. Lấy cuốn, mở ra, Lý Ngọc ngạc nhiên hỏi:

      “Lý Ngọc, ai đây?”

      Tập tranh vẽ nam tử, toàn thân áo đen, tuấn lãng cao ngất, có thân thể cường tráng, ngũ quan thâm thúy, nhìn có mấy phần quen thuộc.

      Lý Ngọc quay đầu nhìn cái, lại tiếp tục phê duyệt tấu chương của .

      “À... đó là Phụ hoàng của ta.”

      " Phụ hoàng của chàng ? "

      Diệp Mộ Liễu cảm thấy hứng thú, cầm tập tranh cẩn thận nghiên cứu.

      " Lý Ngọc, nhìn Phụ hoàng của chàng quen… " >>> Lại chả quen, mn đoán ra chưa ???

      " Nha đầu ngốc, đó là Phụ hoàng của ta, đương nhiên nàng có cảm giác quen thuộc. "

      Lý Ngọc thả bút xuống, lấy tay nâng trán, vẻ mặt bất đắc dĩ.

      " Mỗi ngày đối mặt với tướng công là ta, nếu nàng cảm thấy quen, nên bị đánh đòn. "

      " Lý Ngọc, ta rất ít nghe chàng kể về Phụ hoàng của mình đấy? Rốt cuộc Phụ hoàng của chàng là người như thế nào, có thể kể cho ta nghe chút được ? "

      Nghe vậy, Diệp Mộ Liễu vừa đánh giá bức họa, vừa .

      “Phụ hoàng của ta...”

      Lý Ngọc nhíu mày, nghiêng đầu suy nghĩ lát, đơn giản đứng dậy đến bên cạnh Diệp Mộ Liễu, ôm nàng tùy ý ngồi sàn đá cẩm thạch, lúc này mới từ từ :

      như thế nào nhỉ? Phụ hoàng của ta, ông là người chung tình, trong ấn tượng của ta, ông thích hợp làm quân chủ, càng thích hợp làm người thường dân hơn.”

      “Chung tình?”

      Diệp Mộ Liễu nâng mắt nhìn Lý Ngọc, đôi mắt xinh đẹp lóe ra tia sáng nửa tin nửa ngờ.

      “Đều từ xưa Đế vương là người vô tình nhất, đều giang sơn mĩ nhân. Thế gian này, còn có Đế vương chung tình sao?”

      Nghe vậy, Lý Ngọc nheo mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn Diệp Mộ Liễu, như cười như :

      “Nghe ý tứ của Liễu Nhi, cảm thấy Trẫm là Đế vương bạc tình bạc nghĩa rồi hả?”

      “Ách...”

      Diệp Mộ Liễu thè lưỡi, nghiêng đầu cười :

      “Làm sao có thể như vậy, Lý Ngọc nhà chúng ra là ngoại lệ, ngoại lệ...”

      Chương 131: Giống như thời gian trôi qua lâu, sông cạn đá mòn, bất quá cũng chỉ là đạo lý hiển nhiên như vậy!


      ra Phụ hoàng của ta làm người hiếm có mấy trăm năm mới gặp ở Đông Thương quốc.”

      Thở dài hơi, Lý Ngọc cảm khái .

      “Nhớ năm đó ông đối với Mẫu hậu là ngoan ngoãn phục tùng, hết sức sủng ái... Chỉ tiếc Phụ hoàng còn trẻ mất sớm. Hiaz...”

      Nhìn đáy mắt Lý Ngọc lóe lên ảm đàm, trong lòng Diệp Mộ Liễu giật mình phen, có chút đau lòng có chút chua xót.

      Nếu phải Tiên hoàng mất sớm, có lẽ Lý Ngọc phải chịu nhiều khổ sở như vậy phải ?

      Hai tay ôm lấy cổ , nghiêng đầu hôn lên môi , Diệp Mộ Liễu thở dài :

      “Lý Ngọc, vất vả chàng rồi. Có thể cho ta biết, Phụ hoàng người chết như thế nào ? "

      “Bị bệnh mà chết...”

      Rũ hai hàng lông mi dài, che dấu đau khổ trong mắt, thanh của Lý Ngọc mang theo mấy phần run rẩy.

      “Lý Ngọc...”

      Trong lòng Diệp Mộ Liễu đau xót, cực kỳ hối hận vì mình lỡ lời.

      có việc gì, đều là chuyện qua, Liễu Nhi, tại có nàng ở bên cạnh Trẫm, Trẫm cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.”

      “Ừm..”

      Nàng quay đầu, nhìn về nở nụ cười tươi sáng, miệng cười như hoa đào tháng ba nở rộ, xinh đẹp vô cùng.

      Chỉ cần bọn họ còn có được đối phương, trong lòng còn có đối phương, cho dù có khó khăn gì, bọn họ cùng nhau vượt qua...

      “Liễu Nhi...”

      đặt cằm vào cổ nàng, thỉnh thoảng hôn lên mặt nàng, vành tai, cổ, nhưng chút tình dục.

      Có thể là muốn phá vỡ thời gian điềm tĩnh mà tốt đẹp, nên hai người vẫn chuyện.

      Giống như thời gian trôi qua lâu, sông cạn đá mòn, bất quá cũng chỉ là đạo lý hiển nhiên như vậy!

      Đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Lý Ngọc mới lưu luyến phá vỡ trầm tĩnh tốt đẹp này.

      Hai người ngồi yên nền đá cẩm thạch, nàng bị ôm vào trong ngực.

      “Sao vậy?”

      Nàng nửa dựa vào trong ngực , như cũ quay đầu lại, từ trong thanh của mang theo chút nặng nề nên hiểu ra chút gì đó.

      “Hai ngày nữa là đại điển phong Phi rồi...”

      Biết lời và hành động của mình là cực kì tàn nhẫn nhưng Lý Ngọc vẫn thể , thể làm.

      ra mấy ngày hôm nay hai người đều cố gắng trốn tránh vấn đề này. Nhưng có đôi khi trốn tránh cũng phải là biện pháp tốt nhất đề giải quyết được vấn đề.

      Hoàng đế cũng có lúc bất lực.

      muốn lập Bắc Thiên Tuyết làm phi là chuyện có , có tam cung lục viện cũng là .

      phải nghĩ vì nàng mà thay đổi, phải nghĩ vì nàng mà phế bỏ hậu cung.

      Như đối với tại mà , vẫn tạm thời có cách nào.

      Hầu như mọi người trong thiên hạ đều thấy làm Hoàng đế là chuyện cực kì uy phong.

      phải kiêng kị cái gì, muốn làm gì làm, đời có thứ gì làm được.

      Nhưng ít ai biết làm Hoàng đế rất khó.

      chân chính ngồi ngai vàng điện ngọc, bị người trong thiên hạ nhòm ngó ngôi bị biết được gian khổ và khốn khổ trong đó.

      đời này luôn có công bằng, người có được càng nhiều tất nhiên cũng trả giá nhiều.

      Còn phải thừa nhận, nhẫn, thỏa hiệp cũng nhiều hơn.

      là Hoàng đế Đông Thương quốc, là chúa tể của thần dân khắp thiên hạ này, thể vì tư tình của bản thân mà đẩy muôn vàn dân chúng vào biển lửa.

      Chiến tranh vô tình, khói súng vô nghĩa, dân chúng vô tội...

      tại Đông Thương quốc loạn trong giặc ngoài, thể đắc tội với Đại tướng quân Trịnh Nhất Phong nhắm binh quyền trong tay, thể đắc tội với đồng minh là Bắc Minh quốc, tất nhiên thể cưới Bắc Thiên Tuyết.

      Cho nên, nhất định là Hoàng đến vô năng, nhất định làm cho nữ tử thương phải đau lòng.

      Nhưng nàng và đều hiểu, mấy thứ này lúc nàng lựa chọn ở lại cùng kề vai chiến đầu, nàng chuẩn bị tâm lý.

      Nàng sợ, phải là tam cung lục viện của , mà là ngày, trong lòng chỉ có mình nàng còn có nữ tử khác.

      Cho nên, có đôi khi, trầm mặc của là độc dược của nàng,,,

      Vì thế, cho dù muốn , nhưng vẫn muốn trốn tránh. xũng thể , thể ...

      “Liễu Nhi, đại hôn ngày đó...”

      “Chàng cần , ta đều hiểu.”

      Nàng hiểu ?

      Hoặc là nàng hiểu, hoặc là chưa, nhưng ít nhiều có chút oán hận.

      Biết là chuyện, nguyện ý tiếp thu là chuyện, thực tế đối diện lại là chuyện khác.

      “Nếu nàng muốn đến nhìn, bằng xuất cung hai ngày có được ?”

      “Tên ngốc này, chàng phong Phi, làm sao có Hoàng hậu là ta đây?”

      Trong lòng níu chặt, Diệp Mộ Liễu chút cũng thể ra, chỉ trừng mắt cười cười.

      Chương 132: Tình chân chính phải mà là làm!


      cho rằng nàng nhìn đau, cũng suy nghĩ miên man, từng giờ từng phút, từng phút từng giây hành hạ lòng nàng...

      hơi sững sờ, mở miệng muốn nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống.

      Vùi đầu bên cổ nàng, trong lòng có muôn vàn lời nhưng cuối cùng chỉ còn tiếng thở dài...

      Thôi, thiếu nàng định rồi, tiếng xin lỗi cũng chỉ làm cho lòng nàng thêm đau xót mà thôi.

      nàng phải là mà là làm!

      “Liễu Nhi...”

      ngẩng đàu, chỉ giọng gọi nàng, thanh khàn khàn mang theo chút nặng nề.

      “Sao?”

      cần bỏ lại mình ta, được ?”

      Cứ như vậy, trong nháy mắt Diệp Mộ Liễu cho rằng mình nghe , hoặc là nghe được nhưng lại bị lo lắng và sợ hãi bất chợt của làm cho bị dọa sợ.

      Đợi nàng hồi phục lại tinh thần, mới yên lặng gật đầu, kiên định ra mấy chữ:

      “Chàng yên tâm.”

      Chỉ cần phụ nàng, nàng tuyệt đối phụ !

      Lời vừa dứt, giọt nước nóng boảng từ từ chảy xuống cổ Diệp Mộ Liễu.
      (Ôi chết tôi thôi, rớt nước mắt, hay ho lắm nhưng mà ko thể nào ko cảm động, hiuhiu....)

      Diệp Mộ Liễu vốn bị kìm hãm, sau đó, chất lỏng cực nóng kia như ngọn lửa làm tổn thương da thịt của nàng...

      Trong lòng nàng thở dài, lâu sau vẫn gì, chỉ trở tay ôm chặt...

      Tiếng bước chân ngoài cửa lại lần nữa vang lên. tại Diệp Mộ Liễu có thể nghe tiếng đập cửa.

      “Hoàng thượng, nương nương...”

      “Vào .”

      Lý Ngọc nhíu mày, buông Diệp Mộ Liễu ra, nâng nàng đứng dậy, lúc này mới từ từ vỗ bụi bặm Long bào.

      biết do cúi đầu hay cảm xúc thu liễm quá nhanh. tại, Diệp Mộ Liễu còn cảm thấy ưu thương lúc nãy của nữa.

      “Thiên Tuyết công chúa ở bên ngoài cầu kiến.”

      Mày nhíu chặt hơn, Lý Ngọc chút nghĩ ngợi, :

      với nàng, Trẫm xử lý công vụ, rảnh.”

      “Hoàng thượng, nếu đến ngại gì gặp?”

      Dơ tay muốn bảo Trương Phúc rời khỏi, Diệp Mộ Liễu thản nhiên cười :

      “Trương công công, cho vào .”

      Dứt lời, Diệp Mộ Liễu xoay người muốn , lại bị Lý Ngọc gắt gao kéo tay lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :