1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nương tử, ăn xong không được trốn - Yêu Nhiên Tiểu Đào (17.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 14: Nam tử áo lam

      Edit: Phạm Mai


      “Phong Chỉ Quỳnh, nguyên lai ngươi sớm biết Lỗi ca ca đưa cây quạt này cho tiện nhân kia. Ngươi cư nhiên còn giấu diếm bản cung. Hừ!” Hiên Viên Linh Hi hung tợn trừng mắt nhìn Phong Chỉ Quỳnh liếc mắt cái, sắc bén chưa bao giờ từng có.

      “Linh Hi công chúa, ta biết việc này a? Ngươi đừng nghe Phong Chỉ Dao bừa, ta là oan uổng a.” Phong Chỉ Quỳnh tức chết rồi, ngày xưa đều là nàng làm cho Phong Chỉ Dao tức giận lên, khi nào đến phiên nàng bị nghẹn khuất a?

      Phong Chỉ Quỳnh gắt gao vò nát khăn lụa trong tay, hận thể xông lên đánh Phong Chỉ Dao cái tát. Bất quá, Phong Chỉ Dao sớm dự đoán được ý đồ của nàng, thân mình hơi hơi chợt lóe, tránh thoát.

      “Chỉ Quỳnh muội muội, chẳng lẽ là ta cho ngươi đem Linh Hi công chúa gọi tới ta phòng ở sao? Ân?” Phong Chỉ Dao thấy bộ dáng muốn bỏ qua của nàng, lập tức linh cơ vừa động, lung tung xả , thốt ra lời này làm cho Phong Chỉ Quỳnh cả người là miệng đều .

      “Phong Chỉ Quỳnh, ngươi thực ngoan.” Hiên Viên Linh Hi cầm lấy mạ vàng ngọc gãy xương phiến, cũng quay đầu lại mang theo tỳ nữ rời , lưu lại Phong Chỉ Quỳnh ngốc sững sờ ở bên.

      “Ai nha, của ta hảo Chỉ Quỳnh muội muội, này Linh Hi công chúa đều rồi, ngươi như thế nào còn ở tại chỗ này mất mặt xấu hổ nha?” Phong Chỉ Dao châm chọc khiêu khích , đối với hoàng gia xuất phẩm Linh Hi công chúa, nàng thể đối phó, nhưng là đối với muội muội ra gì nhà mình, nàng làm sao có thể buông tha.

      “Phong Chỉ Dao…… Ngươi…… Ngươi chờ, hừ! Ta cho ngươi đẹp mặt. Còn có — ta Phong Chỉ Quỳnh nguyền rủa ngươi cả đời đều gả được” Phong Chỉ Quỳnh bị nàng khí , năng lộn xộn, ngay cả lời nguyền rủa động ác cũng ra.

      “Ha ha ha — này nguyền rủa ta thích.” Phong Chỉ Quỳnh ước gì chính mình độc thân.

      Phong Chỉ Quỳnh trợn tròn mắt, nàng nghĩ đến Phong Chỉ Dao nghe xong sau hội khóc thảm hề hề, nhưng là nàng lại nở nụ cười, còn cười vô tâm phế, điều này sao có thể.

      Nàng là Phong Chỉ Dao sao?

      “Cút. Sau này ngươi được tới Hải Đường Uyển của ta. Đến lần, đuổi lần.” Phong Chỉ Dao đột nhiên đứng lên, tới góc tường cầm lên cái chổi muốn đuổi Phong Chỉ Quỳnh dời .

      “Phong Chỉ Dao, ta là muội muội ngươi.” Phong Chỉ Quỳnh ngụ ý ngươi làm như vậy là đúng.

      “Chó má, ngươi là muội muội ta, nghĩ tới vị hôn phu của ta sao? Ngươi lời này cũng thấy khó coi sao. Cút. Cấp bổn tiểu thư cút xa chút.” Phong Chỉ Dao kêu lên Tử Vân cùng nhau đuổi Phong Chỉ Quỳnh.

      “Nhị tiểu thư, chúng ta nhanh .” Thải Điệp thấy Phong Chỉ Dao ánh mắt hồng dọa người. Vội vàng ở bên tai Phong Chỉ Quỳnh giọng .

      Phong Chỉ Quỳnh cũng hiểu được vẫn là chạy nhanh là tốt nhất, vì thế nàng ở Phong Chỉ Dao cùng Tử Vân ha ha ha cuồng tiếu thanh bên trong xám xịt tiêu sái.

      “Đại tiểu thư, ta chưa từng có cười thống khoái như vậy.” Tử Vân vui vẻ .

      “Tử Vân, bổn tiểu thư bảo ngươi sau này mỗi ngày đều cười vui vẻ như vậy.” Phong Chỉ Dao ha ha đồng ý .

      tốt quá! Ai nha, Đại tiểu thư, ta hầm chế gà rừng sườn canh rất mau xong, ta phòng bếp nhìn xem a.” Tử Vân ngửi được bên trong khí bay tới mùi gà rừng sườn canh, vội vàng .

      “Phải ? Kia còn nhanh.” Phong Chỉ Dao gật gật đầu hướng về phía nàng vẫy vẫy tay. Có mỹ vị đồ ăn, nàng liền vui vẻ.

      Tử Vân ba bước thành hai bước hướng tiểu phòng bếp đến, ai ngờ Phong Chỉ Dao nghe thấy tiếng hô vang tận mây xanh của Tử Vân.

      “Đại tiểu thư, Đại tiểu thư, tốt. Gà rừng sườn canh ta làm để ngươi ăn, thế mà, cái tên khất lão cái này, ngươi xem miệng đầy mùi sườn canh, nhất định là ăn vụng.” Tử Vân thẹn quá thành giận đem khất cái lão nhân cấp cứng rắn lôi ra.

      “Này, lão nhân, tỉnh vừa tỉnh.” Phong Chỉ Dao nhìn lão nhân mặc quần áo áo xám, dáng người gầy, râu dài phiêu phiêu, nhưng ra có như vậy vài phần hương vị đạo cốt tiên phong. Cảm thấy so đo, lão nhân này như thế nào đến tiểu viện chính mình? phải là theo mùi canh gà dẫn dến chứ?

      “Ai a? Ầm ỹ chết, làm cho lão nhân ta ngủ tiếp hồi.” Khất cái lão nhân ngủ càng thơm, có đem lời của Chỉ Dao để ở trong lòng.

      Phốc! Ở đay còn có ngươi mê ngủ hơn so với Mĩ Hề nàng sao. Thả vẫn là trực tiếp nằm mặt đất ngủ.

      “Đại tiểu thư, lão nhân này lại ngủ, chúng ta nên làm cái gì bây giờ a? Kia gà rừng sườn canh ta mất ít tâm tư đâu, gia vị bên trong là phải dung số tiền lớn để mua đấy.” Tử Vân quả thực khóc ra nước mắt.

      “Tử Vân, , bổn tiểu thư hôm nay cái tự mình xuống bếp, thuận đường trừng trừng này khất cái lão nhân.” Phong Chỉ Dao nhất tưởng khởi đến khẩu mỹ vị giáo này đáng giận khất cái lão nhân cấp ăn luôn, thiếu chút nữa tức giận đến lấy kéo cắt chòm râu dài của .

      vậy chăng? Kia nô tỳ có thể có phúc.” Tử Vân nghe vậy, lập tức tinh thần chấn hưng, hát điệu hát dân gian theo Phong Chỉ Dao xoay người vào tiểu phòng bếp.

      Sau nửa canh giờ, Phong Chỉ Dao đem cái con vịt nướng thơm ngào ngạt đặt ở mũi của lão khất cái đưa qua đưa lại.

      “Hương…… Hương…… Hương…… Con vịt mùi vị thịt mê người……” Ngửi được mùi, kia khất cái lão nhân hai tròng mắt mở ra, hai mắt tỏa ánh sáng, nâng tay muốn đem con vịt nướng trong tay Phong Chỉ Dao cướp lại đây.

      “Muốn ăn sao?” Phong Chỉ Dao làm sao có thể làm cho thực được, lùi lại cánh tay, tiếp theo nàng cười hì hì hỏi, cười vẻ mặt cười khẽ, thầm nghĩ, lão nhân này đúng hám ăn, cái vịt nướng là tiếp tục ngủ.

      “Vô nghĩa, đương nhiên muốn ăn.” Lão thất cái nhìn vịt nướng them nhõ giải, tham ha kéo tử đều giọt ra.

      “Vậy trước tiên ngươi hãy tại sao ngươi lại ăn mất canh gà mà nha đầu làm để cho ta ăn?” Phong Chỉ Dao nghĩ vậy cái liền căm tức, vì thế nũng nịu .

      “Còn phải do đồ đệ ngu ngốc của ta nấu đồ khó ăn sao, ta có thể tự chính mình kiếm ăn sao?” đến này, khất cái lão nhân liền vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt thành thép, lên việc này, quả thực muốn phẫn nộ.

      “Này, lão nhân, vậy ngươi ý tứ là , ta này bên người nha đầu thiêu đồ ăn ăn ngon lâu?” Phong Chỉ Dao dương dương tự đắc hỏi.

      Khất cái lão nhân bả đầu phiến diện, tình nguyện gật gật đầu.

      “Tử Vân, xem , là ngươi hảo trù nghệ đem người dẫn tới đấy.” Phong Chỉ Dao cười trêu tức .

      “Đại tiểu thư, ngươi liền cần tổn hại nô tỳ, xú lão đầu, mau trả lại bạc cho ta.” Tử Vân nàng hầm canh gà cho Đại tiểu thư dễ dàng sao? Hầm liền hai canh giờ đó.

      “Bạc? phải chỉ uống chút canh gà của ngươi thôi sao?” Khất cái lão nhân buồn bực trừng mắt nhìn Tử Vân liếc mắt cái.

      “Nhà của ta Tử Vân có lý, lão nhân, mau cấp bạc . Bằng , ngươi ở cửa viện làm việc trông coi trả nợ .” Phong Chỉ Dao nhớ tới gà rừng sườn canh vào bụng của , liền muốn sinh khí.

      Con tôm? Làm cho đường đường quát tháo giang hồ Dạ La Sát chưởng môn đứng ở này tiểu viện làm người trông cửa sao, kia làm sao có thể?

      “Trông cửa lão nhân? được! Như vậy . Ta lập tức gọi đồ đệ ta đến phó bạc cho ngươi.” Khất cái lão nhân vội vàng cầm lấy ngân tiêu tùy thân mang theo thổi bay liên tiếp giai điệu cổ quái ……

      “Đại tiểu thư, lão nhân này có lừa gạt ?” Tử Vân có điểm tin lão nhân kia khẳng như vậy sảng khoái phó bạc.

      dám.” Phong Chỉ Dao lười biếng dựa ở dưới tàng cây, với lấy đoa hoa hải đường, thưởng thức nơi tay, ánh mắt ngoan lệ liếc Tử Vân khẽnói.

      Tử Vân bị ánh mắt Đại tiểu thư nhà mình làm thân mình run lên, mẹ thước, Đại tiểu thư ánh mắt hảo bén nhọn, nàng xem rất sợ hãi a.

      “Đại tiểu thư, ngươi xem, cái kia đẹp mặt trẻ tuổi nam nhân là ai a?” Tử Vân bị nam tử áo lam đột nhiên xuất ở Hải Đường Uyển làm cho hoảng sợ, cũng là a, đây chính là tiểu viện khuê các Đại tiểu thư Tướng phủ, nam nhân xa lạ như thế nào có thể vào đến?

      “Tiểu nha đầu, tiểu đồ đệ của ta đến đây, bạc thôi, ngươi hỏi . vịt nướng có thể cấp lão nhân ta ăn ?” Khất cái lão nhân sau khi nhìn đến nam tử áo lam đến đây, lập tức dừng lại động tác thổi tiêu, vuốt chòm râu dài, ánh mắt lấy lòng nhìn về phía chủ tớ Phong Chỉ Dao.
      --- ------ ------ ------ ------ -------

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 15 : Dạ Vị Ương

      Edit : Oanh Love

      “Sư phụ gọi Vị Ương đến đây có chuyện gì cần giao phó?” Thiếu niên áo lam tay cầm linh xà kiếm, bóng dáng nhàng rơi mặt đất.

      Thiếu niên trẻ tuổi, tuấn mỹ bất phàm đứng trước mắt nàng tên của là Vị Ương sao, giọng của cực kỳ êm tai, thanh như nước chảy róc rách, như ngọc rơi khay.

      “Này, lão đầu, đây chính là đồ đệ ngốc nghếch mà ông nhắc đến làm đồ ăn khó nuốt sao?” Phong Chỉ Dao đem đóa hoa hải đường màu hồng nhạt tay ném , gót sen từng bước từng bước tiêu sái đến trước mặt thiếu niên áo lam, đôi mắt đẹp tỏa sáng, liếc mắt tỉ mỉ đánh giá .

      Chỉ thấy đầu tóc đen bóng được đính bởi cây đào mộc trâm, ngũ quan cân đối, mày kiếm sắc bén, đôi mắt hẹp dài bên trong chứa con ngươi đen thẫm như đầm sâu, môi mỏng khẽ mở, gương mặt góc cạnh ràng, dáng người cao lớn mang chút vẻ tục tằng, giống như hắc ưng, đơn độc lãnh ngạo, khí thế bức người, độc mình lại phát ra khí thế cường đại ngạo thị thiên hạ.

      Qủa nam nhân khí khái hào hùng, nàng thích !

      Đặc biệt, tay cầm thanh linh xà kiếm, khiến người ta dám khinh thường. Lưỡi kiếm tinh tế lại dài được bọc trong lớp vỏ kiếm, khi kiếm được rút ra khỏi vỏ hàn quang thoáng , linh động như xà cho nên được goi là Linh Xà Kiếm.

      “Nha đầu, ngắm kiếm lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi sợ hãi sao?” Đôi mắt lão khất cái khỏi tăng thêm vài phần kinh ngạc, Linh Xà Kiếm của đồ đệ ông cũng phải vật tầm thường đâu nga! Vậy mà nha đầu kia cư nhiên chút sợ hãi, ngắm nhìn chuyên chú trong thời gian dài.

      Phải biết rằng, kiếm này khi gặp gió liên tục run lên, làm cho kẻ địch thể biết được mũi kiếm đâm về hướng nào, ngay cả kiếm quang cũng liên tục biến ảo, có khi nhanh có khi chậm. Cao thủ cầm kiếm này tay, khi xuất chiêu khéo léo như thanh trúc, độc như xích luyện xà, đến bảy bước đối thủ phải chết, có thể , thanh Linh Xà Kiếm này là độc nhất vô nhị tại Nam Thược Quốc.

      “Này kiếm….ách…có khỏe ! Uy, sóai ca…cấp bạc ! nồi canh gà rừng, cộng thêm con vịt nướng nóng hổi mới ra lò, tính luôn cả tiền công, ước chừng hai trăm bốn mươi chín lượng lẽ chín hào, như vậy , nếu các ngươi trả hết trong lượt ta chỉ lấy hai trăm năm mươi lượng thôi!” Phong Chỉ Dao cố găng thu hồi tâm tư muốn ăn mỹ nam lại, tiếp theo nàng chạy qua giành lấy bàn tính tinh xảo tay Tử Vân lưu loát gãy bàn tính, sau đó báo cái giá khiến hai sư đồ nghẹn họng nhìn trân trối.

      “Cái gì? Nha đầu, số thức ăn kia làm sao tới giá đó?” Lão khất cái là người đầu tiên hoàn hồn, lặp tức dựng râu trừng mắt nhìn Phong Chỉ Dao.

      “Gía cao? Ngại giá cao mà ông còn dám lẻn vào nhà của ta ăn vụng! Bổn tiểu thư chưa đem ông ra gặp quan là nhân nhượng lắm rồi! Uy, đồ đệ lão đầu. Mau chóng trả bạc !” Phong Chỉ Dao vươn bàn tay trắng noãn của mình ra hỏi bạc thiếu niên áo lam.

      “Ta chỉ có trăm lượng, muốn nữa cũng có!” Vị Ương nhìn bộ mặt su phụ mình sắp biến thành màu đen, cắn răng đem trăm lượng duy nhất mang theo bên người ném xuống đất, dùng ánh mắt kiêu căng kinh bỉ nhìn Phong Chỉ Dao, tiểu thư Tướng phủ chó má gì? Mà lại trắng trợn lừa gạt người, ràng có thể dùng ba mươi lượng bạc giải quyết êm xuôi, cư nhiên muốn hai trăm năm mươi vạn, nghe chói tai.

      Sau khi Vị Ương nghe Phong Chỉ Dao báo giá, khóe môi nhịn được phải kịch liệt run rẫy.

      Với cái giá cắt cổ đó, cho dù người thực có đủ bạc, cũng quyết hé ra, nàng làm như vậy chẳng khác nào muốn mạng của , Vị Ương bĩu môi khinh bỉ Phong Chỉ Dao.

      đáng giận mà!

      “ Uy, lão đầu, hai sư đồ các ngươi còn thiếu bổn tiểu thư trăm năm mươi lượng, nhìn vào diện mạo của hai người thực làm ta thất vọng, nếu hôm nay lấy đủ bạc trả cho ta, vậy , lão đầu chịu khó lưu lại làm người canh cửa Phong phủ cũng được lắm, bằng , bổn tiểu thư cho người báo quan!” Phong Chỉ Dao thầm tự trấn định xong, đôi mắt khẽ chuyển động, từng câu từng chữ tràn đầy uy hiếp.

      thể lý với hạng người này, sư phụ, chúng ta !” Lần đầu tiên trong đời, Vị Ương gặp phải nữ nhân biết lý lẽ như thế, đáy mắt mãnh chán ghét! xong những lời này, tính kéo sư phụ rời .

      “ Vị Ương, người con thực chỉ mang theo trăm lượng sao?” Kỳ quái, dựa theo thân phận hiển hách của , tại sao có thể mang theo ít bạc như vậy? Nhưng tiếp theo, Vị Ương nghe lời sư phụ xong thành thực gật đầu, thiếu chút nữa lão khất cái tức giận muốn hôn mê.

      “ Uy, xú lão đầu, cho phép !” Tử Vân thấy thiếu niên tuấn mỹ khinh bỉ tiểu thư nhà mình, lập tức phát hỏa hét lên.

      “ Nha đầu, làm người trông cửa rất ảnh hưởng đến mặt mũi lão nhân gia ta, bằng ngươi đổi cái phương thức khác được ?” Lão khất cái bất mãn trừng mắt liếc nhìn Vị Ương cái, ông vừa thở phì phò vừa quên ăn vịt quay, bên thầm mắng Vị Ương, tiểu tử chết tiệt này tại sao lại keo kiệt a ? ràng trong nhà có núi vàng núi bạc, thế nhưng người chỉ mang theo duy nhất trăm lượng.

      “ Đổi phương thức khác?” Phong Chỉ Dao cố ý nhìn thoáng qua Vị Ương.

      Vị Ương bị Phong Chỉ Dao liếc mắt cái khiến sương cốt rã rời, đáy lòng của khỏi xuất dự cảm xấu.

      “Được, chỉ cần quá phận, lão nhân ta có thể đáp ứng!” Lão khất cái nghỉ chỉ cần bản thân làm người trông cửa cho nha đầu này việc gì ông cũng có thể đáp ứng.

      “ Hảo, vậy ta muốn độ đệ của ông trở thành cận vệ cho ta trong ba ngày, ba ngày sau, có thể rời khỏi Hải Đường Uyển!” Nha, ba ngày cũng đủ để Mĩ Hề đưa lên giường ăn sạch , mĩ nam a, nàng làm sao có thể bỏ qua được đây!

      Đối mặt với cầu vân đạm phong khinh của Phong Chỉ Dao, lão khất cải chỉ nhún vai, sao cả, ông hiểu rất công phu của tiểu đồ nhi mình, dĩ nhiên thập phần sảng khoái gật đầu.

      Nhưng ra Vị Ương chịu, vội vàng phản bác, “ Sư phụ, đồ nhi đồng ý!” Sắc mặt trầm, đối với việc này ngàn vạn lần đồng ý.

      “ Phản đối có hiệu quả!” Phong Chỉ Dao cùng lão khất cái lạnh lùng trừng mắt liếc cái.

      “ Lão đầu, vịt ta làm ông ăn có ngon ?” Phong Chỉ Dao mỉm cười như gió xuân, haha, ba ngày ba đêm được ôm mỹ nam, tuyệt cú mèo!

      “ Ăn rất ngon, ngươi còn nữa ?”Lão khất cái dùng tay áo lau khóe miệng dính đầy mỡ, liếm liếm môi, vẻ mặt thèm dãi.

      “ Có, tiểu phòng bếp còn có rất nhiều loại đồ ăn, ngon lắm nga!” Phong Chỉ Dao đưa mắt nhìn Tử Vân chớp chớp mắt vài cái, ý bảo nàng tiểu phòng bếp mang thức ăn ngon ra cho lão khất cái dùng.

      Tuy rằng Tử Vân biết ý tứ của tiểu thư ra sao, nhưng vẫn lập tức vâng lời rời .

      “ Như vậy , ta đem đồ đệ đưa cho ngươi tháng, trong tháng này, chỉ cần ngươi ngày nào cũng cung cấp mỹ thực cho ta là tốt rồi!” Lão khất cái nhìn thấy gương mặt Phong Chỉ Dao nhiễm tầng hồng phấn, ông thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là nợ đào hoa của đồ đệ sao? bằng, ông thừa dịp này giúp khải mở phen, vì vậy ông sảng khoái cười đáp ứng.

      “ A, vậy chăng?” Phong Chỉ Dao quả thực thể tin được, chính mình lại có vận khí tốt như vậy.

      “Đương nhiên là rồi! Ngươi cần hỏi ý tứ đồ đệ ta, lời của ta, dám nghe!” Lời này của ông ý tứ cho Phong Chỉ Dao biết, đồ đệ ngu ngốc của ông muốn đáp ứng cũng phải đáp ứng.

      Gương mặt tuấn tú tinh xảo của Vị Ương bỗng chốc thâm trầm cách đáng sợ, bàn tay siết chặt phát ra tiếng vang khanh khách.

      “Đúng rồi, lão đầu, ông tên là gì, còn có, đồ đệ ngu ngốc kia của ông tên gọi là gì a?” Phong Chỉ Dao lúc này mới nhớ tới phải hỏi danh tánh của lão đầu và mỹ nam.

      “Lão nhân ta gọi là Dạ Thương Hải, còn tên đồ đệ ngu ngốc kia của ta kêu Dạ Vị Ương!” Lão khất cái tiếp nhận vịt nướng tay Tử Vân, tiếp đó xé cái đùi vịt cho vào miệng ăn ngấu nghiến, đối với vấn đề của Phong Chỉ Dao, ông nhất nhất trả lời.

      “A, nha đầu, ngươi biết tiếng tăm của ta giang hồ sao?” Dạ Thương Hải cảm thấy rất kỳ quái, thậm chí còn dừng luôn động tác ăn vịt nướng lại.

      biết!” Phong Chỉ Dao gọn gàng dứt khoát trả lời ông.

      phụ của ta danh chấn giang hồ, chưởng môn Dạ La Sát!” Vị Ương vốn nghĩ đến loại tiểu thư khuê các sau khi nghe xong danh hào khủng bố như vậy hoảng sợ khóc thét lên, nhưng thất bại, bởi vì Phong Chỉ Dao nhưng bị dọa mà nàng còn cười trông vui vẻ.

      như vậy, lão đầu này chính là sát thủ cổ đại sao, nga, nguyên lai cùng nghề với nàng a!

      “Ân, biết!” Phong Chỉ Dao khẽ cười dịu dàng, căn bản để trong lòng, nhưng ra Tử Vân thực vô cùng kinh hách tránh phía sau lưng Phong Chỉ Dao.

      Tử Vân nghĩ rằng, trời ạ, vừa rồi nàng còn cả gan hướng Dạ Sát chưởng môn đòi bạc, có phải nàng bị điên rồi hay ? May mắn nàng phúc lớn mệnh lớn, kiếm về được cái mạng .

      “A? Ngươi sợ hãi khi biết danh tiếng của sư phụ ta?”Dạ Vị Ương nhìn nữ tử trước mặt, đôi mắt đẹp của nàng tràn ngập ý cười, mị bắn ra tứ phía, khóe miệng khéo léo hơi nhếch lên, môi mọng khẽ mở, dụ dỗ người ta phạm tội, vẻ mị từ trong xương tỏa ra, dường như lúc nào cũng có thể dụ dỗ nam nhân, kích thích đến thị giác của họ.

      Bỗng nhiên, tay nắm Linh Xà Kiếm của Vị Ương có chút run, lặp tức quay mặt sang chổ khác, dám tiếp tục ngắm nhìn nữ tử kiều mị nữa.

      “Muốn nghe đáp án sao?” Phong Chỉ Dao hướng về phía Dạ Vị Ương vẫy vẫy tay, thản nhiên cười yếu ớt.

      Dạ Vị Ương theo bản năng gật gật đầu.

      Phong Chỉ Dao chỉ đơn giản hướng về phía lỗ tai thả khí như lan, trong nháy mắt Dạ Vị Ương mặt đỏ tai hồng, suýt chút nữa hướng Phong Chỉ Dao chưởi ầm lên, nếu phải sư phụ còn ở đây, Dạ Vị Ương nghĩ, bản thân nhất định dùng Linh Xà Kiếm chém nàng!

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 16: Dược hiệu

      Edit: Phạm Mai


      Dạ Vị Ương như thế nào cũng có nghĩ đến Phong Chỉ Dao lớn mật như thế, cư nhiên ghé vào lỗ tai , “ sợ, bởi vì có ngươi a.”

      Lời có bao nhiêu ái muội , làm cho Dạ Vị Ương khuôn mặt tuấn tú trắng nõn bay lên hai đóa mây đỏ mất tự nhiên.

      “Khụ…… Khụ…… Nếu như lúc ta ở đây.” Dạ Vị Ương nhìn chăm chú đến sư phó Dạ Thương Hải phóng nhìn người bằng ánh mắt bỡn cợt, vội vàng thanh ho khan vài tiếng, che giấu xấu hổ của chính mình.

      “Vị Ương, nếu như thế, ngươi liền ở tại chỗ này, bảo hộ nha đầu kia, dù sao tháng tới, nháy mắt rất nhanh trôi qua, rất nhanh, vi sư còn có việc, trước.” Dạ Thương Hải nâng tay dùng tay áo lau dầu mỡ dính miệng, sau đó mâu quang lóe ra, như là nghĩ tới tình gì, đến Dạ Vị Ương trước mặt, vỗ vỗ bờ vai của .

      “Lão nhân, đồ đệ của ngươi nếu nghe lời của ta làm sao bây giờ?” Phong Chỉ Dao gặp bộ dáng Dạ Thương Hải phải rời khỏi, vội vàng nghĩ tới cái vấn đề lớn.

      “Vị Ương tiểu đồ đệ?” Dạ Thương Hải tay dùng chút lực, làm cho Dạ Vị Ương lập tức ăn đau.

      “Sư phó…… Ta biết.” Chết tiệt, đều là tại nữ nhân. Làm hại chính mình bị sư phó giáo huấn.

      Dạ Thương Hải gật gật đầu, hưu tiếng, ngân tiêu vừa thu lại, võ nghệ cao cường thân hình chớp nhoáng cái, ly khai Hải Đường Uyển.

      “Dạ Vị Ương, đây chính là sư phó thân ái của ngươi hạ mệnh lệnh nga, ngoan ngoãn, nghe lời ta nha.” Phong Chỉ Dao nghĩ đến đêm nay có mĩ nam ăn, khuôn mặt phấn nộn nhắn chứa đầy hưng phấn, khuôn mặt xinh đẹp nhắn tăng thêm vài phần chói sáng. Lông mi xinh đẹp chớp cái, thanh ngọt đối với Dạ Vị Ương .

      “Hừ!” Được rồi, vì mệnh lệnh sư phó, Dạ Vị Ương nhẫn. Sư phó rất đúng, dù sao liền tháng. Nam tử hán đại trượng phu, co được dãn được.

      “Tử Vân, mau. giả khối băng, bữa tối chúng ta ăn chút đồ ngọt giải khát.” Phong Chỉ Dao ngẩng đầu nhìn chích nha đầu nhà mình, lại ngắm ngắm bên cạnh tiếu sinh sinh mĩ nam, vội vàng tâm tư vừa động .

      Tử Vân tuân lệnh, lập tức .

      “Nữ nhân, ngươi đừng nhìn ta như thế.” Dạ Vị Ương lần đầu tiên bị cái nương nhìn chăm chú như vậy trong thời gian dài, khuôn mặt tuấn tú càng phát ra đỏ, giống như con cua bị chưng chín, cái này có vẻ hảo ngoạn. Phong Chỉ Dao nhất thời nổi lên hứng thú vui đùa, nàng muốn nhìn xem, định lực của nam nhân này như thế nào?

      “Dạ Vị Ương, tên của ngươi rất êm tai nga, đúng rồi, ngươi đừng bảo ta nữ nhân, ta cũng có tên, ta gọi là Phong Chỉ Dao, gió thay đổi bất ngờ, ngạn chỉ đinh lan chỉ, dao lâm quỳnh thụ dao. Ngươi cũng có thể đơn giản kêu ta là Dao Nhi giống như cha ta kêu vậy.” Phong Chỉ Dao cười khẽ thưởng thức vaid sợi tóc đen trước ngực, tươi cười ánh sáng ngọc .

      “Dao…… Dao nhi……” là y theo sư phó phân phó, muốn nghe lời của nàng, cho nên mới kêu, nhưng là vì sao, thời điểm kêu lên cái tên này, ánh mắt của lại dừng khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, đây là làm sao vậy a? Chẳng lẽ trúng tà?

      “Thực ngoan.” Phong Chỉ Dao hì hì nở nụ cười.

      Dạ Vị Ương nghe vậy, khóe môi co rút lợi hại, giờ phút này vô cùng hy vọng cái kia tên là Tử Vân nha đầu nhanh chút trở về, để cho phải mình đối mặt với nữ nhân này.

      “Đại tiểu thư, khối băng lấy đến đây.” Tử Vân rất nhanh bưng cái tô tỏa nhiệt chạy nhanh lại đây.

      “Ân, để cho các ngươi có lộc ăn.”

      Có lộc ăn? Dạ Vị Ương nghe vậy khóe môi hơi hơi nhấc lên vẻ tươi cười, chẳng lẽ cũng có phần.

      ……

      Đêm lạnh như nước, trong phủ cảnh đêm thể nghi ngờ là tuyệt diệu, mậu lâm tu trúc, tố mùi hoa thảo. Dẫn vùng nước biếc nhập viên, dưới ánh trăng, phiếm ngân lân dường như vi ba. Thanh quang trong suốt, gió đêm vi lạnh. (ta ngu ta cảnh sợ khúc này edit sai nên để vậy thấy hay hơn.)

      Sau khi ăn bữa tối, trong phòng chủ Hải Đường Uyển, Phong Chỉ Dao đem kem tươi đậu xanh làm tốt đưa cho Tử Vân cùng Dạ Vị Ương mỗi người chén.

      “Đại tiểu thư, người dùng ba canh giờ để làm ra món này sao?” Tử Vân bộ dáng ngửi ngửi mùi thơm ngát từ món Chỉ Dao mới đưa, có vẻ là ngon lắm , khỏi hai mắt tỏa ánh sáng, lập tức ăn ngay.

      “Đúng vậy, nhanh ăn , ta nhưng là chỉ làm phần cho ba người. Dạ Vị Ương, ngươi cũng ăn. Cái này gọi là bừng bừng sinh cơ.” Mau ăn, nhanh ăn . Nàng vất vả thả chút dược liệu, chính là hy vọng đem phóng đổ, nàng hảo đối giở trò, dễ như trở bàn tay. Hy vọng ăn, làm cho của tiểu đệ có thể mở ra hùng phong, có thể làm đối phương thỏa mản muốn chết.

      Nghĩ đến đây, Phong Chỉ Dao mâu quang chợt lóe, mặt cười cười càng kiều mỵ, lại ân cần.

      Dạ Vị Ương tiếp nhận bát cùng thìa tay có điểm run run, này vẫn là lần đầu tiên có nương tự tay cho làm đồ ăn.

      cúi đầu nhìn chén kem tinh xảo trước mặt, lục ý dạt dào bên trong, có điểm điểm bông tuyết bay xuống, cái bệ chỉ dùng dưa hấu khắc thành hình dạng hoa sen, trông rất sống động, làm người ta nhìn thèm dãi.

      Vì thế ở Phong Chỉ Dao cổ vũ ăn làm khẩu, đầu tiên là cau mày, kế tiếp lại dùng thìa xúc miếng, nhàng đặt ở miệng, a, kia ăn lên vị băng lạnh lẽo lạnh kéo dài, là ngon lắm, vì thế bỏ qua ánh mắt gấp gáp của Phong Chỉ Dao, lập tức gió cuốn mây tan ăn hết sạch .

      Vì sao Phong Chỉ Dao đối với Dạ Vị Ương dùng ánh mắt gấp gáp đây, bởi vì a, nàng chỉ sợ hơi cũng nhấm nháp, kia của nàng “Tâm ý” có thể uổng phí.

      Bingo! ăn nha. Tuyệt quá. Tuyệt quá. Đêm nay nàng có thể hảo hảo hưởng thụ của dũng mãnh. Chính là biết có hay kinh nghiệm phương diện kia a?

      Tử Vân xem hiểu ánh mắt Đại tiểu thư nhà mình vì sao nhìn Dạ công tử giống nhau là ánh mắt thợ săn xem con mồi, cái tình huống này, nàng còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm rồi cơ.

      “Tử Vân, đừng xem xét tiểu thư nhà ngươi, ngươi ăn nhanh lên, sau khi ăn xong, nghỉ ngơi sớm . Ngươi cần ở chỗ này hầu hạ ta. Ách…… Này , ngươi ngày làm việc, cũng rất mệt.” Phong Chỉ Dao giống như thiện người am hiểu ý săn sóc cười , kỳ nàng hạ mê dược trong chén của Tử Vân, phỏng chừng để cho vừa vào ngủ, nhất định muốn tới ngày mai mặt trời lên cao mới tỉnh .

      “Nga, tốt, Đại tiểu thư, ngươi làm kem tươi đậu xanh ăn ngon .” Tử Vân ngoan ngoãn ăn xong rồi, theo sau tiếp nhận bát đũa của ba người mang xuống phòng bếp.

      “Dạ Vị Ương, ngươi như thế nào lời nào a?” Phong Chỉ Dao nhìn vuốt ve vỏ của linh xà kiếm, hồ nghi , kỳ quái, như thế nào dược hiệu còn có phát tác a?

      “Dao nhi, cái kia…… Kem tươi…… Ăn ngon lắm.” Dạ Vị Ương bị Phong Chỉ Dao xem mặt lại đỏ, lắp bắp .

      “Ân, cũng chỉ có này câu sao?” Phong Chỉ Dao nhàng mà đến gần , tráng giống như lơ đãng nâng lên cánh tay huých lên người chút.

      “Dát?” Kia nên cái gì ? Dạ Vị Ương dám cùng nàng nhìn đối diện nhau, bởi vì cảm thấy chính mình suy nghĩ trong lòng trong lúc đó hiểu có cỗ liệt hỏa dần đứng lên, ngừng nhảy lên, còn có xu thế muốn lan tràn ra bốn phía.

      Được rồi. đầu ngốc khó hiểu phong tình nha. Khiến cho nàng nhắc tới tỉnh chút.

      “Vị Ương, ngươi xem ta lớn lên xinh đẹp sao?” Phong Chỉ Dao ngọt ngào cười, đôi mắt đẹp đảo qua, thiên kiều bá mị, tựa như tinh.

      Phong Chỉ Dao biết, giờ phút này mặt nàng kia cười, là cỡ nào mê người, làm cho người ta mơ màng khôn cùng.

      Dạ Vị Ương con ngươi càng ngày càng thâm thúy, càng ngày càng si mê, tự giác nhìn chằm chằm môi đỏ mọng kia mềm mại mê người, tâm lại mãnh liệt nhảy lên, đáy lòng có loại mãnh liệt khát vọng, giống như xúi dục nhấm nháp cặp môi thơm mềm mại kia.

      , , , thể như vậy, sư phó trước khi rời có huấn, muốn cho làm cận vệ Dao nhi, như thế nào có thể khinh bạc nàng.

      gian nan vận công chống lại trong cơ thể kia cổ càng thêm nóng rực **, chính là khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ tỳ vết của nổi lên hồng như tia ửng hồng như lửa đỏ ánh bình minh, giờ phút này, Phong Chỉ Dao trong lòng ràng, Dạ Vị Ương dược hiệu sắp phát tác.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 17 : Nhịn Được

      Edit : Oanh Love

      gương mặt góc cạnh ràng, con ngươi giống như hắc diện thạch tuy rằng nhìn ra bất luận tâm tình gì, nhưng khi nhìn vào đôi mắt ấy quả rất mê người, khiến tâm hồn của nàng dần dần bị hút vào bên trong đôi mắt đó, cái mũi cao thẳng đặc biệt lộ ra vẻ khí, môi mỏng mím chặc, mày kiếm cau lại, dường như có chút mất hứng, rất hiển nhiên cố gắng muốn áp chế ngọn lữa dục vọng trong cơ thể mình.

      Nhìn như vậy, gương mặt Phong Chỉ Dao giấu được vẻ hưng phấn, loại thuốc này tên có tên "Bừng bừng sinh cơ ". Quả nhiên Dạ Vị Ương rất có có lộc ăn a !

      "Dao nhi... chớ tới gần ta ! " Dạ Vị Ương rất muốn đứng dậy dịch bước tạo khoảng cách với Phong Chỉ Dao, hết lần này tới lần khác Phong Chỉ Dao càng lúc càng tiến lại gần , khiến khỏi đưa mắt nhìn về phía nàng, cũng biết tác do dụng của ánh sáng của ngọn nến ảnh hưởng, làm cho sắc mặt của nàng tại rất hồng nhuận, giống hoa đào trong những ngày xuân, đôi mắt mỹ lệ chợt lóe sáng nhìn chằm chằm , đôi môi mọng ướt át khiến người ta nhịn được muốn hôn lên đó thử xem tư vị ra sao.

      Phong Chỉ Dao ngẩng đầu nhìn Dạ Vị Ương, gương mặt tinh xảo tuấn mỹ như ngọc, bởi vì dược hiệu, sắc mặt ửng đỏ, hốc mắt nhiễm hơi nước.

      "Vị Ương, vì sao cho ta tới gần ngươi! " Phong Chỉ Dao nhìn mỹ nam trước mặt, đầu lưỡi phấn nộn liếm liếm cánh môi, nàng thèm dãi thầm nghĩ phát đưa lên giường vui vẻ khoái hoạt .

      Nhưng chỉ tiếc Dạ Vị Ương có võ công a ! Chỉ sợ nàng chưa kịp chạm đến người tặng cho nàng kiếm vào cổ thế là mất luôn cái mạng này a! Nơi này chính là thời đại của những loại vũ khí lạnh a !

      Phong Chỉ Dao suy nghĩ nhập tâm, lại nghe lên tiếng ——

      "Dao Nhi... Có phải nàng bỏ thứ cổ quái nào vào trong ly kem của ta hay ? " Tuy rằng luôn giữ mình trong sạch, nhưng quả cũng chỉ là nam nhân bình thường, thân thể của chính mình bây giờ là phản ứng gì, ít nhiều gì cũng hiểu !

      Tiếp theo,tay phải Dạ Vị Ương rút ra linh xà kiếm, đạo bạch quang chợt lóe, mũi kiếm sắc bén gác chiếc cổ xinh đẹp trắng ngần của Phong Chỉ Dao.

      "A —— Vị Ương... Ngươi... Ngươi... Trước tiên đem linh xà kiếm dời... Dời, ta... Ta... Ta rất sợ hãi ! " Phong Chỉ Dao bị biến cố lúc này hù dọa hoa dung thất sắc, đương nhiên nàng giả vờ, nàng muốn mình bây giờ sắm vai tiểu thư yếu đuối của tướng phủ, xảy ra phản ứng sợ sệt như thế mới chí phải.

      "Biết sợ ! Vậy mà tiểu thư còn dám cho ta ăn những thứ cổ quái? " nổi giận.

      Giọng trầm, khiến Phong Chỉ Dao nghe xong liên tục đảo cặp mắt trắng dã, ta mới sợ ngươi đấy, chính ta cố ý kê ngươi thế nào!

      "Ách... Ta... lần sau dám.... Phải.. Thực ... " Nhanh chóng tỏ thái độ, thanh kiếm lạnh lẽo kia còn chịu dời sang chổ khác, huống hồ nàng còn muốn...mau chút cùng với XXOO nữa nga !

      "Cái gì? Còn có —— lần sau ——" Dạ Vị Ương nghe xong lời này trong lòng hỗn độn mất trật tự.

      "... ... dám... dám... " Phong Chỉ Dao vội vã ngượng ngùng cúi đầu, "Ai kêu ngươi lớn lên trông đẹp mắt làm chi ! " câu này nàng chỉ dám giọng .

      "Thôi, lần này bỏ qua ngươi ! Nhanh —— lấy giải dược —— ra đây! " Dạ Vị Ương thế nào cũng nghĩ đến Phong Chỉ Dao có thể hạ xuân dược đối ới . Dĩ nhiên, nghĩ rằng, Phong Chỉ Dao chính là người kê đơn, tất nhiên có giải dược !

      Chết tiệt? Giải dược?

      Phong Chỉ Dao nghe vậy thiếu chút nữa hóa đá ngay tại chổ!

      "Vị Ương... Vị Ương... Ta... Ta... có... Giải dược... " Bởi vì ta chính là giải được tốt nhất đối với ngươi! Phong Chỉ Dao điềm đạm đáng trong đôi mắt đẹp hàm chứa vài giọt lệ, "Có thể dời Linh xà kiếm sang chổ khác được rồi !"

      "Đây lại là —— ý tứ gì? " Dạ Vị Ương nghe vậy nổi giận, nữ nhân đáng chết, sắp chịu được nữa rồi, dược tính này quá mãnh liệt, chỉ cảm giác tiểu Vị Ương giống như măng từ dưới đất xông lên, nhu cầu cấp bách cách nào kiềm chế.

      Tình hình thân thể càng ngày càng lạc quan, rất có khả năng giây tiếp theo, hóa thành mãnh thú, chà đạp giai nhân tuyệt mỹ xinh đẹp trước mắt này !

      Dưới cơn thịnh nộ, linh xà kiếm khẽ động, kèm theo "A " tiếng, cái cổ trắng noãn non mềm của Phong Chỉ Dao xuất vết máu.

      "Xin lỗi... " Dạ Vị Ương mau chóng xuất ra lực đạo toàn thân, đem linh xà kiếm thu về vỏ kiếm.

      "Ngươi cần xin lỗi với ta ! Bởi vì ta cảm thấy như vậy xem như chúng ta huề nhau ! Ô ô... đau...đau quá " Phong Chỉ Dao thầm véo bắp đùi mình cái mạnh, rốt cục nặn ra vài giọt nước mắt, hoa lê đái vũ nức nở .

      "Ngươi ở trong khuê phòng của ta, sương phòng của ngươi ngụ tại gian khác, tại ta cần nghỉ ngơi, ngươi mau chóng rời thôi ! Ô ô... đau... Đau quá... " Phong Chỉ Dao tới cửa, giả vờ tức giận mở rộng cửa, mí mắt cũng chưa nâng lên, vươn tay ý bảo mau.

      Đương nhiên trong lòng Phong Chỉ Dao hiểu , nàng kê đơn phân lượng dĩ nhiên tính toán kỹ rồi, chờ thêm lúc nữa thôi, cho dù võ công của có tốt đến đâu chỉ sợ muốn cản cũng cản nổi hiệu quả của "Bừng bừng sinh cơ "! Được rồi, nàng thu thập sạch chờ hưởng dụng hoan ái thịnh yến thôi !

      "Ngươi —— " Dạ Vị Ương rất muốn chỉ trích nàng, nhưng mà phát khi nhìn thấy nàng má phấn thanh lệ, cư nhiên lời trách cứ nàng cũng thốt ra được.

      "Đóng cửa Hải Đường Uyển lại! " Dạ Vị Ương cũng muốn người khác nhìn thấy cảnh chật vật của , chỗ kia của dựng cái lều cao, nếu để cho người khác nhìn thấy, thể diện của mất sạch, dưới tình thế cấp bách, quên mất điều, lúc này là ban đêm lấy đâu ra người mà nhìn thấy.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :