1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nương nương, thỉnh thăng cấp - A Trúc (19/107 + 1 PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      chi noi chi phai

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10: Hát bài hát thiếu nhi

      Editor: Vĩ Nguyên

      Bạch Tiểu Du yên lặng dẫn Hương Lăng cùng Tiểu Hân Tử trở về sườn điện, sau đó an an ổn ổn ngủ giấc.


      Về phần lúc nào hoàng đế ngựa đực làm xong với Vũ Chiêu nghi rồi rời , hoàn toàn ràng lắm. Chỉ biết là đợi lúc nàng tỉnh lại lúc tỉnh lại ra cửa, toàn bộ hạ nhân điện Thủy Lộ đều hớn hở, khí ngập tràn vui sướng. Bởi vì nếu Vũ Chiêu nghi được sủng ái, những tiểu cung nữ và thái giám cũng được thơm lây.


      Vũ Chiêu nghi chỉ ở bên trong điện chủ, dù là theo thường lệ Bạch Tiểu Du ăn cơm xong đến thỉnh an, đều gặp, chắc là bị hoàng đế giày vò.


      Sau khi Bạch Tiểu Du ăn xong, trời còn sớm, tại chắc chắn ngủ được, nghĩ rằng giờ là thời gian ăn tối gặp phi tử nào, dứt khoát quyết định ra ngoài chút.


      Ngay cả Hương Lăng cũng mang theo, chỉ có mình Bạch Tiểu Du về đường phía đông điện Thủy Lộ tản bộ. Về phần vấn đề lạc đường, dù sao cũng có côn trùng, cùng lắm đến lúc đó bị côn trùng khinh bỉ cái, tại nàng còn cảm giác gì với việc này.


      đường , chỉ thấy phía trước có mảnh rừng trúc xanh biếc. Nhìn từ xa, chỉ thấy giống như khối phỉ thúy tỳ vết, đến gần lại cảm thấy như là đai lưng ngọc màu xanh lá. gốc trúc xanh cao ngất, đỉnh thiên lập địa, hình như có cỗ tích cực vươn lên, khí thế ngoan cường phấn đấu.


      Bạch Tiểu Du vốn thích cây trúc, giờ phút này dừng bước. Nhìn mảnh rừng trúc mênh mông như mảnh đại dương xanh bao la. Gió thổi qua, trong rừng trúc bỗng vang lên tiếng "sàn sạt", khiến cho người nghe chẳng những khó chịu mà lòng cũng càng tĩnh lặng. vào bên trong, đến bên cạnh gốc trúc, ngẩng đầu lên nhìn, Bạch Tiểu Du thấy nhớ nhà đến lạ. Ở sau nhà dưới quê cũng có rừng trúc, lúc nàng thường vào đấy chơi...


      Ngốc dưới cây trúc lúc, đột nhiên nhớ tới bài ngày xưa bà ngoại thường xuyên hát, nhịn được xướng lên: " Cỏ ven sông xanh mượt, thời gian qua bao lâu vẫn tươi tốt, dù lửa có thiêu vẫn sống, dù mưa gió có thổi cũng ngã, cỏ xanh ven sông trải dài tới biển, đường tới biển dài vô tận, tình cảm, tương tư dứt. La la la la la la la la la la...(1)"


      Càng hát Bạch Tiểu Du càng thấy ghiền, hơn nữa nàng thực ngoài ý muốn khi biết được thân thể này có giọng hát cực kì tốt, hơn bao nhiêu lần giọng hát của nàng, giờ nàng có thể hát giọng cao . Thấy xung quanh có ai, giọng Bạch Tiểu Du lớn dần, hát hồi lâu, cảm thấy khô họng mới dừng lại.


      Bên ngoài rừng trúc, đúng lúc Vân Khinh Ngạo mang theo phi tử mới tấn phong tới phía này. Lúc ngang qua rừng trúc, đột nhiên nghe được tiếng nữ tử hát.


      Vân Khinh Ngạo khỏi dừng lại, cẩn thận lắng nghe thanh du dương kia, giai điệu bài hát nhanh nhẹn, biết phi tử nào lại có giọng hát tuyệt vời như vậy, hình như chưa bao giờ thấy qua. Phi tử bên cạnh tuy có trăm ngàn cái muốn nhưng chỉ có thể dừng lại theo, tay xoắn cái khăn, trong lòng cảm thấy ổn, hôm này nàng rất vất vả mới có thể dạo tối với hoàng thượng, tuyệt thể để phi tử khác xuất cướp đoạt cơ hội.


      Vào lúc nghe đến xuất thần, lại phát tiếng hát dừng lại, Vân Khinh Ngạo ngẩn người, trong nội tâm còn có chút chưa thỏa mãn.


      "Hoàng thượng?..." Phi tử bên cạnh thể gấp, rất sợ hoàng thượng bị phi tử hát quyến rũ, vội giọng kêu tiếng.


      "Ừ?" Vân Khinh Ngạo bị phi tử kia gọi mới khôi phục thần trí, "Chúng ta vào xem, biết vị ái phi nào có tiếng hát như vậy, hiếm có" xong cũng mặc kệ phi tử kia, vào rừng trúc. Phi tử kia cắn cắn môi dưới, dậm chân cái, cuối cùng vẫn theo.


      Trong rừng, Bạch Tiểu Du ngừng hát, mỏi nhừ chân mới tìm được đình , bên trong còn có cái bàn đá và chỗ ngồi bằng đá . Bạch Tiểu Du ngồi xuống, đặt tay lên cằm, nghĩ nghĩ.


      Lúc nào hay, nàng xuyên được vài ngày, mặc dù bây giờ ăn no ngủ kĩ nhưng mà nàng vẫn rất muốn về nhà! Nàng nhớ ba mẹ, nhớ chú chó trong nhà, nhớ cuộc sống ở thế kỉ 21, nhớ mỗi ngày đều được đọc truyện ngôn tình 123... Ở đây TV internet, nàng phải sống thế nào?


      Nghĩ hồi lâu, Bạch Tiểu Du vô lực gục xuống bàn, thầm : "Côn trùng, ngươi xem bao giờ ta có thể thăng cấp về nhà?"


      Trong tay áo truyền đến tiếng của côn trùng: "Lập tức có cơ hội rồi"


      Bạch Tiểu Du nhất thời kịp phản ứng: "Ách, cái gì?"


      chờ côn trùng trả lời nàng, sau lưng truyền đến tiếng nam nhân quen thuộc.


      "Người vừa hát lúc nãy... là ngươi?"


      Loảng xoảng! Bạch Tiểu Du có cảm giác như vừa bị thiên lôi đánh trúng. Giọng này, nàng tuyệt đối nghe lầm. Đây là tiếng ngựa đực mới nghe hôm nay mà? Sao nàng xui xẻo vậy. Bạch Tiểu Du khóc ra nước mắt, xoay người lại.


      Quả nhiên nhìn thấy Vân Khinh Ngạo thân tử bào, cũng phải bộ ban ngày thấy, đung đưa cây quạt giấy mạ vàng, cười nhìn nàng. Sau lưng còn có phi tử lạ lẫm mặc cung trang hồng nhạt.


      Phốc! Ban ngày là Vũ Chiêu nghi, buổi tối lại đổi người mới! hổ là ngựa đực! Bạch Tiểu Du nhìn phi tử nhìn là lạ bên cạnh Vân Khinh Ngạo, nội tâm vô cùng khinh bỉ nhưng vẫn nhận mệnh quỳ xuống hành lễ với ngựa đực. Ôi, ai bảo nắm trong tay quyền sinh sát nàng, còn có đường về nhà đấy!


      " Nô tì khấu kiến hoàng thượng vạn suy vạn suy vạn vạn suy!" Bạch Tiểu Du cố ý đọc "vạn tuế" giọng Đài Loan thành "vạn suy"(2), thể công khai mắng hoàng đế, vậy nàng thầm chửi có làm sao đâu?


      Vân Khinh Ngạo đương nhiên là nghe được điệu trong lời Bạch Tiểu Du khác thường, mà nếu như biết cũng nghĩ đến phương diện xấu kia. Thời điểm thấy dung mạo trước mắt khỏi lắp bắp kinh hãi, nghĩ tới người hát lại là Bạch Mỹ nhân ban ngày vừa bái kiến ở điện Thủy Lộ, lập tức ngạc nhiên : " ngờ giọng hát tuyệt vời, du dương làm cho trẫm phải tới đây nghe lại là của Bạch Mỹ nhân! Hình như tên là... Bạch.. Tiểu Du, đúng , nào, Du nhi mau bình thân"


      Nghe được Vân Khinh Ngạo bị tiếng hát của mình hấp dẫn tới, Bạch Tiểu Du như bị dội gáo nước lạnh, rất muốn ôm mặt khóc. Đứng lên, treo mặt nụ cười ngọt ngào, Bạch Tiểu Du mới : "Tạ hoàng thượng khích lệ! Trong lúc rảnh, nô tì tùy ý hát thôi, để hoàng thượng chê cười"


      "Trời sinh Du nhi có giọng hát tốt, trẫm phải tán dương là đương nhiên rồi, tiếng hát thực tuyệt vời" Vân Khinh Ngạo lôi kéo Bạch Tiểu Du, vừa , vừa ngồi xuống ghế đá. Phi tử kia cũng chỉ có thể ngồi xuống theo, hai mắt trừng Bạch Tiểu Du tràn đầy ghen ghét trần trụi và hận thù.


      Đối diện với ánh mắt của nàng ta, Bạch Tiểu Du tỏ ra vô tội, là hoàng đế tới tìm nàng chứ nàng có quyến rũ đâu, trừng nàng làm gì, giỏi mang hoàng thượng nhà ngươi , nàng cầu còn được đây này!


      "Đúng rồi Du nhi, ngươi mới hát bài gì, sao trẫm chưa từng nghe?"


      "Ách,... đây là khi nô tì còn bé nghe bà ngoại hát, tên là "Cỏ ven sông xanh xanh", xem như là bài dân giao(ca dao dân gian), hoàng thượng chưa nghe là chuyện bình thường" Bạch Tiểu Du hơi sững sờ, tùy tiện lấy lí do.


      Nghe vậy, Vân Khinh Ngạo hiểu ra, gật đầu: "Ra thế, trách được, lời ca đơn giản dễ hiểu, điệu cũng khác những bài ca khác nhưng mà làm cho người ta nghe xong khó quên"


      "Hoàng thượng thích là tốt rồi" Khóe miệng co giật cười cười, Bạch Tiểu Du quên vuốt mông ngựa.


      Vân Khinh Ngạo cười cười, còn thêm: " biết Du nhi có thể hát cho trẫm khúc dân giao hay ? Trẫm rất muốn nghe, xem có êm tai giống lúc nãy "


      "Ha ha, đương nhiên có thể, chỉ là nô tì hát dân giao phổ thông, cũng biết có hợp ý hoàng thượng " Cho nên ngươi vẫn là chỗ khác ... Bạch Tiểu Du nghĩ thầm.


      Vân Khinh Ngạo khẽ lay động cây quạt, thản nhiên : " sao, chỉ cần là ái phi hát trẫm tin nhất định hay"


      "Khụ khụ, vậy hoàng thượng đợi lát, cho nô tì nghĩ lại " Bạch Tiểu Du ho tiếng, đau đầu nghĩ đủ loại ca khúc.


      Trời ơi! Bài nào mới phù hợp? Tiếng trực tiếp vứt, quá đại cũng được, quá cổ cũng được, là dân giao kia mà, vậy có mỗi nhạc thiếu nhi là...


      Ngay tại thời điểm Bạch Tiểu Du nghĩ nát óc, trong đầu chợt lóe linh quang. có, bài này tệ, khá ngắn hơn nữa vừa dễ hát lại dễ nghe!


      "Hoàng thượng, nô tì nghĩ tới bài dân giao, tên là 'Côn trùng bay'. Ngài có muốn nghe hay ?"


      Vân Khinh Ngạo nghĩ chốc rồi cười đáp: "Côn trùng bay(3)? Tên thú vị, ngươi hát cho trẫm nghe xem"


      "Vâng" Bạch Tiểu Du lên tiếng, bắt đầu nhớ lại lời ca, xướng lên.


      "Màn đêm buông xuống, những ngôi sao sáng cũng theo đó mà ra

      Côn trùng bay, côn trùng bay, ngươi nhớ đến ai

      Ánh sao sáng bầu trời kia tựa như khóc, dưới mặt đất hoa hồng tàn lụi

      Gió lạnh có đến, gió lạnh có thổi, chỉ cần có ngươi bên cạnh

      Côn trùng bay, hoa ngủ, đôi lại thêm đôi mới thành

      sợ trời tối, chỉ sợ tan nát cõi lòng

      Mặc kệ chông gai thế nào, mặc kệ tương lai rồi ra sao…."


      "Bốp! Bốp! Bốp!" Đợi điệu cuối cùng phát ra, tiếng vỗ tay lập tức vang lên, Vân Khinh Ngạo khen dứt lời, " tuyệt diệu, tuyệt vời! Lời đẹp, nhạc hay, người càng tuyệt vời! Tiếng hát Du nhi quả thực như là tiếng ngân quanh tai, tuyệt thể tả!"


      Bạch Tiểu Du đầu đầy hắc tuyến, cười cười: "Sao có thể tốt như vậy? Hoàng thượng nâng đỡ rồi, nô tì chỉ là tùy tâm hát mà thôi"


      "Vậy càng đáng quý rồi, tùy tâm mà có thể hát hay nhường này, vậy nếu dụng tâm chẳng phải trở thành tiên khúc (đại khái là khúc hát chỉ có trời) sao?"


      "Hoàng thượng đùa, nô tì nào có bản lãnh ấy" Bạch Tiểu Du tiếp tục cười nhưng nội tâm rất muốn ném hoàng đế cách xa vạn dặm, ngươi thấy tiểu phi tử bên cạnh ngươi oán niệm hồi lâu rồi sao? Nàng phải rời ngay và luôn mới được...


      "Hoàng thượng, sắc trời cũng còn sớm, nô tì làm phiền ngài và vị tỷ tỷ này dạo, nô tì có chút mệt mỏi, xin cáo lui trước" Bạch Tiểu Du nhìn trời có chút tối, kiên quyết đứng lên, cúi người hành lễ, chuẩn bị cáo lui.


      Vân Khinh Ngạo nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn trời: "Ồ, còn sớm, ta nhớ nàng ngụ ở sườn điện của điện Thủy Lộ. Trẫm liền đến đó nghỉ ngơi chút!"


      Lưng Bạch Tiểu Du lập tức cứng ngắc.

      * Chú thích:

      (1) ; (3) : Đây là hai bài hát bên trung quốc, mọi người có thể tham khảo tại đây

      (2) : vạn tuế trong tiếng Trung và vạn suy trong tiếng Đài Loan có cùng cách đọc là [wànsuì]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11: Thị tẩm?


      Editor: Niệm Vũ


      Đây là muốn nàng thị tẩm sao? Mồ hôi ròng ròng. . .


      "Hoàng thượng có thể tới chỗ của nô tỳ, nô tì đương nhiên vui mừng. Nhưng mà ngài cùng vị tỷ tỳ này dạo tối, nếu nô tì quấy rầy, vậy xin lỗi. Hơn nữa nếu hoàng thượng chỗ nô tỳ, vậy tỷ tỷ này phải làm sao bây giờ?" Bạch Tiểu Du giả vờ khó xử nhìn Vân Khinh Ngạo nhưng trong nội tâm lại vô cùng ước có thể thay đổi chủ ý.


      Được Bạch Tiểu Du nhắc nhở, Vân Khinh Ngạo mới nhớ tới bên cạnh mình còn có phi tử mới tấn phong: "Aizzz, trẫm quên mất mình mang An Quý nhân dạo tối"


      Bạch Tiểu Du nghe vậy thở dài hơi, ngay tại lúc nàng cho rằng hoàng đế bỏ ý niệm đến chỗ mình, lòng dạ vui mừng, Vân Khinh Ngạo lại chợt thốt câu làm tan mộng đẹp của nàng.


      Chỉ thấy Vân Khinh Ngạo thu lại cây quạt, cười nhìn phi tử mới: "Ái phi à, bằng tối nay nàng cứ ở đây. Nếu thích cứ từ từ dạo tiếp, nếu mệt về nghỉ , ngày mai trẫm lại thăm, được ?"


      Phi tử gọi là An Quý nhân sau khi nghe Vân Khinh Ngạo , ngừng lát, sắc mặt thoáng cái trầm xuống. Ngày mai? Ngày mai hoàng thượng làm sao còn nhớ được Quý nhân nho đây, cũng chỉ là lời an ủi mà thôi. Nhưng hoàng thượng như thế, nàng còn có thể làm gì? Đều tại nữ nhân trước mắt này, nếu vì nàng ta sao nàng lại bị hoàng thượng vứt bỏ chứ?


      An Quý nhân nghĩ đến đây liền trừng mắt hung hăng nhìn Bạch TIểu Du, hồi lâu mới cam lòng quỳ xuống, với Vân Khinh Ngạo: "Nô tì ở trong cung chờ hoàng thượng giá lâm, chúc người phúc thể an khang! Nô tì xin cáo lui trước..."


      xong, nàng ta chờ mong nhìn Vân Khinh Ngạo, chỉ thấy khẽ gật đầu liền phản ứng nữa, nội tâm lập tức lanh lẽo, chỉ có thể ngượng ngùng ra ngoài, trước khi còn tặng cho Bạch Tiểu Du ánh mắt oán hận.


      Nội tâm Bạch Tiểu Du phiền muộn, tức muốn chết. Nàng có lỗi gì, trừng cũng có tác dụng. Còn đại ca hoàng đế này, ngươi dạo cùng An Quý nhân kia thực vui, chỗ ở bé nghèo khó của ta thú vị đâu... hơn nữa ngươi làm vậy hại chết ta đấy! A... cái vị tỷ tỷ nhìn nàng chằm chằm rất đáng sợ đó nha!


      Lúc Bạch Tiểu Du còn oán thầm, Vân Khinh Ngạo vẻ mặt nhõm, phẩy quạt: "Du nhi, trước tiên chúng ta nội cung nàng ngồi chút, sau đó lại hát mấy bài cho trẫm nghe ?"


      "Nô tì tuân lệnh"


      tay Vân Khinh Ngạo để ra sau lưng: "Vậy ái phi à, chúng ta mau thôi"


      Quỷ mới là ái phi ngươi! Bạch Tiểu Du thầm mắng tiếng, vẫn cúi đầu ''vâng'' tiếng, sau đó ngoan ngoãn phía trước dẫn đường.


      Qua bảy, tám khúc quanh men theo đường ra rừng trúc, vừa đến bìa rừng, Bạch Tiểu Du dừng bước, bởi vì --- ---- nàng lại lạc đường. xui xẻo! Vì sao lại giống lúc nàng vào? Đây là nơi nào vậy?


      ra lạc đường phải là vấn đề, vấn đề là nàng còn mang theo hoàng đế nên thể hỏi côn trùng, làm sao bây giờ?


      "Sao ái phi dừng lại?" Vân Khinh Ngạo bên cạnh thấy Bạch Tiểu Du dừng lại, hỏi.


      Bạch Tiểu Du trả lời, tuy rằng cảm thấy rất mất mặt nhưng cuối cùng vẫn : "Hoàng thượng, chúng ta lạc đường!"


      "Khụ khụ!" Vân Khinh Ngạo nghe xong sặc nước miếng, vất vả mới dừng được, cười to : " nghĩ rằng ái phi nhìn rất lanh lợi lại lạc đường? Hơn nữa hình như nơi này cách điện Thủy Lộ xa?"


      Aizzz... quả nhiên bị cười nhạo. Cười cười , cười chết luôn ! Lạc đường rất mất mặt à? Ta chỉ biết đường thôi, có gì đáng cười.


      Bạch Tiểu Du nhìn trời, ấp úng: "Nô tì tiến cung chưa bao giờ tới gần điện Thủy Lộ, hơn nữa nô tì biết đường, cho nên rất dễ lạc..."


      "Ha ha! Được rồi, nàng chỉ cần theo trẫm là được" Vân Khinh Ngạo buồn cười, trước dẫn dường. Bạch Tiểu Du bĩu môi, theo.


      Trở lại điện Thủy Lộ, thái giám, cung nữ ở cửa điện thấy hoàng đế tới cùng Bạch Tiểu Du, vừa mừng vừa sợ quỳ xuống nghênh đón: "Nô tì (nô tài) khấu kiến hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế! Bạch Mỹ nhân cát tường!"


      "Bình thân"


      "Tạ hoàng thượng!" Lúc này, chúng nô tài mới đứng dậy.


      quản thái giám vội vàng tiến lên hỏi: "Hoàng thượng, ngài đến gặp Vũ Chiêu nghi nương nương sao? Nương nương nghỉ ngơi trong nội điện, có muốn nô tài thông báo tiếng ?"


      " cần, trẫm tối nay là tới nghe Bạch Mỹ nhân hát, Mị nhi nghỉ ngơi đừng quấy rầy nàng, hôm nay nàng cũng mệt mỏi rồi, để cho nàng nghỉ ngơi "


      mặt thái giám kia có hơi cứng ngắc, lát liền khôi phục, cười : "Dạ, nô tài hiểu, mới hoàng thượng"


      Bạch Tiểu Du thấy sắc mặt thái giám kia, thầm nghĩ tiếng " xong"! Loại thái giám này chắc chắn là hay huyên thuyên, nếu như gì đó với Vũ Chiêu nghi, nàng làm sao có thể bình yên sống? được, tuyệt thể thị tẩm! Nhưng phải làm sao bây giờ... Đúng rồi, tí hỏi côn trùng xem!


      Tại lúc Bạch Tiểu Du nghĩ cách phải thị tẩm, Vân Khinh Ngạo về phía sườn điện. Nàng đành chầm chậm phía sau.


      Đợi đến chỗ có ai, thấy Vân Khinh Ngạo chú ý tới mình, nàng vội vàng giật tay áo giọng : "Côn trùng, cứu mạng! Ta muốn thị tẩm, nhanh nghĩ biện pháp cứu ta!"


      " biết biết, ta có biện pháp, ngươi yên tâm vào, pha trà, sau đó chuyện với hoàng đế câu thời gian"


      Nghe đượng giọng côn trùng, lúc này Bạch Tiểu Du mới nhàng thở ra, lông mày nhíu chặt cũng buông lỏng, tâm tình thực tốt, bước chân cũng nhanh hơn.


      Vào trong, Hương Lăng và Tiểu Hân Tử dọn dẹp, thấy Vân Khinh Ngạo cùng Bạch Tiểu Du tiến vào, hoảng sợ, vội quỳ xuống vấn an: "Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng, Bạch Mỹ nhân kim an!"


      "Hãy bình thân" Vân Khinh Ngạo thoáng giơ tay lên, tới bên cạnh bàn ngồi xuống.


      "Tạ hoàng thượng!" Hương Lăng và Tiểu Hân Tử tạ ơn xong mới lần lượt đứng lên.


      Nhớ tới côn trùng bảo ngâm trà, Bạch Tiểu Du vội vàng phân phó: "Hương Lăng, ngươi pha ấm trà tới đây. Tiểu Hân Tử ngươi cũng cầm chút ít điểm tâm tới."


      Hương Lăng và Tiểu Hân Tử nhận được mệnh liền vội vàng ra ngoài. Chốc lát bưng lên, lúc này mới yên lặng lui xuống.


      "Hoàng Thượng trước ngài uống ngụm trà cho nhuận họng, nhiều chắc khát lắm" Bạch Tiểu Du chân chó chủ động rót cho hoàng đế ly trà, .


      Vân Khinh Ngạo nâng chén uống ngụm, hai mắt tỏa sáng: "A? Trà này thơm quá nha. Là trà gì?" xong, nhịn được uống thêm mấy ngụm mới bỏ chén xuống.


      "Ha ha, nô tì cũng biết đây là trà gì, có lẽ Hương Lăng cẩn thận pha lẫn lá trà khác vào" Bạch Tiểu Du cười khan.


      "Hỗn hợp trà? Ta chưa uống qua loại này" Vân Khinh Ngạo lắc cái chén, để xuống, giọng lẩm bẩm câu. Sau đó nghĩ đến bản thân tới để nghe hát, lại , " Du nhi, còn có bài gì nghe hay sao? Trẫm chưa nghe đâu đấy?"


      "Ách, có. Chỉ là nô tì cần nghĩ lại " Bạch Tiểu Du vội đáp tiếng, tại nàng cần kéo dài thời gian.


      Suy nghĩ hồi lâu, Bạch Tiểu Du rốt cục nghĩ ra bài bản thân khá quen thuộc, "Hoàng Thượng nô tì nghĩ ra, tại hát cho người nghe nha?"


      Nghe được Bạch Tiểu Du có, Vân Khinh Ngạo lập tức ngồi thẳng, cười : " Được, hát , trẫm rửa tai lắng nghe"


      Bạch Tiểu Du lên tiếng, hắng giọng cái rồi bắt đầu hát.


      “Hãy để em nhàng

      Ánh sao sáng cao chờ đợi

      Chia sẻ với khi đơn, vui vẻ

      Còn gì hơn thế?

      Hãy để em bước đến gần

      Ôm chặt

      và em cùng nhận lời chúc phúc của mọi người

      Cuộc sống chúng ta tràn đấy ánh nắng ấm áp nhất

      Đừng hỏi em có

      Em trả lời tình cảm em là chân

      Đừng hỏi em đến nhường nào

      Em trả lời rất nhiều rất nhiều” (1)

      "Hay hay hay! Khúc này càng tuyệt hơn hai bài trước!" Hát xong, Vân Khinh Ngạo lại khen dứt miệng.


      "Hoàng thượng quá khen!" Bạch Tiểu Du cười cười, khiêm tốn đáp, đáy lòng lại nghĩ làm thế nào tiếp tục kéo dài thời gian. Nội tâm khỏi lo lắng, côn trùng sao lề mề chậm chạp vậy, còn chưa nghĩ ra biện pháp sao?


      Lúc này, Vân Khinh Ngạo đột nhiên đứng lên, cười với Bạch Tiểu Du: "Ái phi, tại cũng sớm, bằng sớm nghỉ ngơi ."


      Bạch Tiểu Du thầm kêu ''xong rồi!", ngựa đực quả nhiên là ngựa đực, chỉ biết làm cái đó! Nàng vội bày ra vẻ mặt tủi thân, trách móc nhìn hoàng đế: "Hoàng Thượng, tại nô tì hát dở nên người ghét bỏ sao?"


      "Sao lại thế? Ái phi hát giống như tiếng tiên nữ hát, trăm lần nghe trẫm cũng ghét, chỉ là tại trẫm muốn làm việc có ý nghĩa hơn với ái phi thôi" Bạch Tiểu Du ôm eo Bạch Tiểu Du, giọng điệu mập mờ .


      "Hoàng Thượng đáng ghét!" Khóe miệng Bạch Tiểu Du rút cái, vội vàng ra vẻ thẹn thùng đánh hoàng đế thoáng cái, bất động thanh sắc thoát khỏi cánh tay hoàng đế.


      "Ái phi ghét hay ghét giả? Hửm?" Vân Khinh Ngạo cúi xuống bên tai Bạch Tiểu Du, nhìn nàng ngượng ngùng xấu hổ, còn muốn đột nhiên bụng quặn lên, có cảm giác như ruột gan bện lại với nhau.


      Vân Khinh Ngạo nhịn được cúi người, tay vịn vai Bạch Tiểu Du, tay che bụng, trán bốc lên tầng tầng mồ hôi lạnh, vẻ mặt đau khổ.


      Bạch Tiểu Du chứng kiến sắc mặt Vân Khinh Ngạo đột nhiên đại biến, cả người run rẩy, lại càng hoảng sợ, tốt sao lại đau bụng rồi, vội hỏi: "Hoàng thượng, người làm sao vậy? Có đau lắm ? tại nô tì liền gọi thái y cho ngài?" xong, định bước ra ngoài gọi người.


      Vân Khinh Ngạo nghe nàng muốn tìm thái y, sắc mặt lập tức cứng đờ, kéo Bạch Tiểu Du định ra, thời điểm hoàng đế sắp sủng hạnh phi tử bị tiêu chảy lại còn mời thái y, quả là muốn xấu hổ chết mất.


      "Hoàng thượng?" Bị giữ chặt, vẻ mặt Bạch Tiểu Du nghi hoặc nhìn Vân Khinh Ngạo. Hoàng đế cổ đại phải đều rất sợ chết, mỗi đau đầu nhức óc hay bệnh vặt đều tìm thái y à? Sao tại nàng muốn tìm, tên ngựa này lại ngăn cản?


      " Ừm, ái phi... đỡ trẫm .... nhà xí.... là được,... cần... tìm thái y" Hình như Vân Khinh Ngạo rất đau, tuy cảm thấy vô cùng mất mặt nhưng vẫn gượng cười đứt quãng .


      Đau bụng? Nhà xí? Phụt! Có vẻ ngựa đực bị tiêu chảy! Phụt ha ha! Ông trời quả tốt với nàng! Bạch Tiểu Du cố gắng lắm mới bật cười.

      (1) : Bài hát “ nhàng nghe”





      Chương 12: Thăng Quý nhân

      Editor: Vĩ Nguyên

      " Như vậy có sao ? Nô tì thấy hình như ngài rất đau, cần gọi thái y?" ngừng kiềm chế cảm xúc hưng phấn, Bạch Tiểu Du tái mặt, đỡ Vân Khinh Ngạo vẻ mặt lo lắng hỏi.

      " có gì đáng ngại, đợi lát nữa trẫm ổn thôi, ái phi tranh thủ thời gian đỡ ta là được" Vân Khinh Ngạo kiên trì muốn gọi thái y.

      Bạch Tiểu Du đành phải giả làm bộ dạng khó xử, cố ý trì hoãn trong chốc lát mới : "Vậy được rồi, nô tì đỡ ngài . Nếu nhịn được nhất định phải cho nô tì, nô tì ngay lập tức tìm thái y."

      Thấy Vân Khinh Ngạo gật đầu, lúc này Bạch Tiểu Du mới đỡ trong nội điện, sau đó lui ra ngoài, chờ ở bên ngoài.

      Thấy Vân Khinh Ngạo ở lâu trong đó, Bạch Tiểu Du vội giật tay áo, tóm lấy côn trùng.

      Nàng cầm lấy cái đầu , giận dữ hét: "Này, ngươi nghĩ phương pháp xử lí cho ta mà? Sao thấy? Nếu phải đột nhiên hoàng đế đau bụng, có phải ngươi chuẩn bị nhìn ta thị tẩm? ! Hả ?!"

      Côn trùng giãy khỏi ma trảo Bạch Tiểu Du, vỗ cánh bay đến trước mặt nàng, mắt chọi mắt rồi vô tội câu: "Ta sớm nghĩ ra biện pháp! Ngươi tưởng tự nhiên hoàng đế đau bụng chắc? Đùa à? Đó là tại ta hạ trong trà thuốc xổ đặc biệt. Chỉ gây tiêu chảy, độc, có tác dụng phụ, làm sạch ruột, giải nhiệt tốt nhất, cho dù thầy thuốc giỏi nhất cũng biết loại này"

      "Hóa ra là ngươi hạ dược, ta nghĩ sao tốt lại cần vào WC. Nhưng mà cổ đại còn có loại thuốc xổ này?" Bạch Tiểu Du trợn mắt há hốc mồm.

      " có nhưng mà ta đây có nha"

      "Oa! Cái này hay nha, ngươi có thể tự chế dược!"

      "Tiểu tinh linh số mười tám làm được" Côn trùng lung lay râu, vênh váo .

      Nghe vậy, khóe mắt Bạch Tiểu Du hơi giật, hình như côn trùng càng ngày càng tự kỉ rồi, dám cái gì mình cũng làm được.

      Vừa định châm chọc côn trùng hai câu, bên trong truyền tới trận tiếng vang, biết Vân Khinh Ngạo sắp ra, Bạch Tiểu Du tranh thủ thời gian chỉnh lại quần áo, côn trùng cũng biết điều bay vào chốn kĩ trong tay áo nàng.

      lâu sau liền thấy Vân Khinh Ngạo ra, sắc mặt có vẻ được tốt, tái xanh.

      Thấy hoàng đế ra, Bạch Tiểu Du lập tức quan tâm hỏi thăm: "Hoàng thượng thế nào rồi? Có nặng lắm ?"

      Vân Khinh Ngạo cười lớn tiếng, : "Trẫm có gì đáng ngại rồi, hại ái phi lo lắng"

      " có việc gì là tốt rồi, hù chết nô tì" Bạch Tiểu Du thở dài hơi, mặt dưới đáy lòng lớn tiếng gào thét hoàng đế lại tiếp, chỉ cần nàng phải thị tẩm, đến khi hạ đường huyết do mất nước cũng sao.

      "Ái phi quan tâm trẫm" Vân Khinh Ngạo ôm vai Bạch Tiểu Du, cười, dùng tay nâng mặt nàng, hôn cái mặt.

      Bạch Tiểu Du như bị sét đánh, mặt hết đen lại xanh. A, nàng bị ngựa đực sỗ sàng rồi, biết có virus lây bệnh hay ? Hơn nữa... hình như ... vừa ra từ WC... Có rửa tay vậy? A! A! A!

      "Ái phi làm sao vậy? Sắc mặt khó coi như thế, chẳng lẽ cũng thoải mái?" Vân Khinh Ngạo thấy sắc mặt Bạch Tiểu Du thay đổi ngừng, khỏi hỏi.

      "Ha ha, nô tì có việc gì, chỉ là nô tì lo lắng sức khỏe hoàng thượng" Bạch Tiểu Du nghe Vân Khinh Ngạo hỏi, vội thu lại thần sắc mặt, tùy ý lý do, dù sao lời này chắc chắn ngựa đực thích nghe.

      "Ái phi có lòng. Sắc trời còn sớm, chúng ta nên ngủ" Vân Khinh Ngạo vỗ vỗ bả vai Bạch Tiểu Du, sau đó xoay người về phía tẩm điện.

      Phốc! tại Bạch Tiểu Du thể bội phục! Bị tiêu chảy thế kia còn có thể nghĩ đến chuyện chăn gối, thể lực ngựa đực quả nhiên là cực kì cường hãn ?

      Vừa định tìm chủ đề chuyện với Vân Khinh Ngạo để kéo dài thời gian, lại trông thấy Vân Khinh Ngạo được nửa đường đột nhiên dừng lại, chạy vế phía Bạch Tiểu Du, sau đó chạy qua nàng, trược tiếp xông đến ---- WC.

      Bạch Tiểu Du thấy Vân Khinh Ngạo chạy về phía mình hoảng sợ, cứng đờ đứng tại chỗ, bất động. Sau hoàng đế chạy qua nàng, thần kinh căng thẳng mới thả lỏng dần, sau đó cực kì kinh ngạc kiêm ánh nhìn có chút hả hê nhìn bóng lưng hoàng đế chạy nước rút, cảm thán: Tốc độ ngựa đực nhường này mà tham gia Thế vận hội Olympic là lãng phí tài nguyên...

      "Côn trùng, hoàng đế còn bao nhiêu lần? Có thể nào bất tỉnh , như vậy to chuyện rồi, tốt đâu?" Bạch Tiểu Du thừa dịp tóm côn trùng hỏi.

      " nốt lần này chắc là đủ rồi, cam đoan đêm nay tuyệt đối an phận ngủ. Bây giờ ngươi chuẩn bị chén giải thuốc xổ, đợi chút nữa cho uống là được. Như thế to chuyện, điểm hiệu quả cũng giảm" Côn trùng xong, bay đến bên tai Bạch Tiểu Du, giọng vài câu.

      Bạch Tiểu Du nghe xong sửng sốt, kinh ngạc : "Như thế có hiệu quả?"

      "Đương nhiên, tai hữu dụng là hữu dùng. Ngươi làm là được"

      Vì vậy Bạch Tiểu Du hấp tấp làm, lát cầm cái chén có nước ấm và hoa cỏ vô danh quay lại.

      "Ngươi xác định uống hết cái này khá lên? Hơn nữa tuyệt đối động tay động chân với ta?" Bạch Tiểu Du vẫn có chút hoài nghi, hoa cỏ này ngâm nước có thể trị tiêu chảy, đại còn làm giải thuốc xổ làm gì? Lãng phí tiền, còn có tác dụng phụ...

      " cần hoài nghi năng lực tiểu tinh linh!"

      "Được rồi. Nếu như vô dụng ta nhất định đánh ngươi tơi tả!"

      Bạch Tiểu Du thở dài, nửa tin nửa ngờ, đặt chén lên bàn. Vừa đặt xuống, nghe thấy tiếng ai đó té ngã ở bên trong.

      Có cần vào xem chút ? Vạn nhất làm sao? Nhưng nếu như vào xem, vạn nhất hoàng đế kia vì hạ đường huyết do mất nước mà té xỉu ở bên trong, xong rồi...

      Do dự chút, Bạch Tiểu Du vẫn quyết định vào xem. Đến trước cửa phòng, nghe động tĩnh bên trong thấy có tiếng gì mới hỏi câu: "Hoàng thượng? Người có nặng lắm ?"

      Qua hồi lâu, ngay tại lúc nàng cho rằng hoàng đế ngất , bên trong truyền ra thanh suy yếu.

      "Du nhi, tiến vào... đỡ... trẫm"

      May mắn chưa ngất! Bạch Tiểu Du nhàng thở hắt ra, sau đó mới lên tiếng vào. Phản ứng đầu tiên là ----- là thối kinh khủng!!! Sau đó nín thở, lúc này mới nhìn hoàng đế, cũng may, cởi quần áo.

      Lúc này Vân Khinh Ngạo đau đớn nửa quỳ mặt đất, sắc mặt trắng bệch có chút huyết sắc nào.

      Vốn Bạch Tiểu Du còn nghĩ hỏi câu nhưng cân nhắc đến hoàn cảnh ác liệt bây giờ, nàng đều có cách nào chuyện, cuối cung quyết định trước tiên mang hoàng đế bị giày vò ra ngoài rồi sau. Vì vậy trực tiếp tiến lên, nâng hoàng đế dậy, để tay vòng qua vai, cố hết sức kéo ra ngoài.

      Có điều, nàng rất muốn câu: Mã đại ca, ngươi có thể vận động nhiều chút ít, bớt mập chút ? Để cho nàng, đứa con yếu ớt mới 1m6 cân nặng 45 kg gầy thế này kéo nam nhân cân nặng to hơn mình, cao 1m8 quá có nhân đạo!

      Bỏ ra sức lực lớn, cuối cùng Bạch Tiểu Du cũng kéo hoàng đế ra bên ngoài, dìu vào giường êm còn bản thân đầu đầy mồ hôi ngã ngồi ở bên, hai cánh tay quạt quạt.

      Nhớ tới chén hoa cỏ ngâm nước bàn, nàng lại rườm rà chạy , bưng đồ vật kia tới.

      "Hoàng thượng, nô tì nghĩ đến biện pháp có thể trị tiêu chảy, ngài có muốn thử chút hay ?" Bạch Tiểu Du với Vân Khinh Ngạo.

      "Biện pháp... thế nào?" Giờ phút này Vân Khinh Ngạo từ từ nhắm hai mắt lại, uể oải hồi đáo, trong giọng có thể nhận ra, qua hai chuyến toa-lét kia mệt mỏi.

      "Ách, chỉ dùng vài loại hoa nấu nước, hơn nữa nô tì cũng từng uống cái này, tuyệt có hại thân thể" Bạch Tiểu Du vội vàng . Quỷ mới biết là thuốc này chỉ dùng nước sôi rót vào mà thôi, hơn nữa nàng uống loại đồ linh tinh lang tang này.

      "Hữu dụng sao?" Vân Khinh Ngạo mở mắt ra nhìn Bạch Tiểu Du, có chút hoài nghi.

      "Hoàng thượng người yên tâm, hữu dụng, nếu như sau khi uống ngài vẫn khó chịu, nô tỳ lập tức gọi thái y đến" Bạch Tiểu Du lập tức cam đoan. Sau đó nhìn Vân Khinh Ngạo hình như phản đối, đỡ dậy, cầm cái đệm để ngồi tựa vào giường, lúc này mới bưng chén thuốc đút cho .

      Vừa mơi bắt đầu Vân Khinh Ngạo chỉ uống thử ngụm, về sau cảm thấy trong người ấm lên, trong bụng cũng đỡ đau mới đánh bạo uống trọn chén nước.

      "Hoàng thượng, thế nào rồi? Khá hơn chút nào ?" Buông chén, Bạch Tiểu Du lại hỏi câu. Vân Khinh Ngạo chuyện nhưng gật đầu . Thấy hoàng đế gật đầu, nàng lập tức yên tâm, ha ha, thể biết biện pháp của côn trùng rất linh nha!

      Khôi phục tinh thần hoàng đế đột nhiên cau mày, thấp giọng câu: "Quái lạ, sao trẫm đột nhiên tiêu chảy chứ? Đồ ăn ngự thiện phòng đưa tới đều ăn thử rồi mà, tại sao có thể như vậy?''

      Bạch Tiểu Du thoáng chột dạ, ngượng ngùng cười cười: "Ách, đại khái là hoàng thượng ăn đồ tương khắc cho nên mới dẫn đến tiêu chảy"

      "Đồ tương khắc?... Bữa tối hôm nay trẫm chỉ ăn hết chút ít cua biển tiến công mà thôi..."

      Bạch Tiểu Du nghe xong, hai mắt vụt sáng, lập tức có thể tìm được lí do trốn tránh trách nhiệm: "Cua biển? Ôi trời ạ! Cua biển tương khắc với nhiều thứ lắm, ví dụ như đậu phộng này, mật ong này, thịt thỏ này, cây dưa hồng, cây lựu, lê... những món này thể ăn lúc! Hoàng thượng có ăn cái nào ?"

      Vân Khinh Ngạo nghe vậy sững sờ: "Nhiều như vậy... Hình như trẫm còn ăn chén canh mật ong ngân nhĩ còn có tuyết lê, chẳng trách tiêu chảy rồi. Ái phi học rộng tài cao"

      "Chẳng qua là nô tì nhớ lời bà ngoại khi còn , gọi là học rộng tài cao" Bạch Tiểu Du vội lắc đầu khiêm tốn , sau đó nhìn vẫn còn yếu liền hỏi, "Hoàng thượng, chi bằng để nô tì đỡ người lên giường nghỉ ngơi?"

      Thấy Vân Khinh Ngạo gật đầu , Bạch Tiểu Du mới cố gắng đỡ lên giường nằm xuống, lại đắp thêm tầng chăn mỏng, đợi hoàng đế cực kì mệt mỏi nằm ngủ, nàng mới đến sạp ngủ.

      ra ban đầu Bạch Tiểu Du định để ngủ ở sạp đêm nhưng ngẫm lại, để hoàng đế nằm ở sạp , nàng - phi tử lại nghênh ngang nằm tên giường lớn, hình như hợp lí lắm. Cho nên vẫn quyết định để ngựa đực giường ngủ, bản thân ủy khuất ngủ tại sạp đêm, cùng lắm ngày mai kêu Hương Lăng giặt sạch ga giường...

      Ngày hôm sau, canh bốn, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Bạch Tiểu Du mơ mơ màng màng tỉnh lại, choàng áo khoác mở cửa.

      Người đến là công công, Bạch Tiểu Du nhận ra người này, là thân cận bên cạnh hoàng đế, thoáng chốc liền thanh tỉnh. Biết người ta đến gọi hoàng đế rời giường vào triều, vội vàng cho vào.

      "Bạch Mỹ nhân cát tường! biết hoàng thượng tỉnh chưa?"

      "Công công khách khí, hoàng tượng còn ngủ, ngài vào " Bạch Tiểu Du thập phần khách khí hồi đáp. Trong hoàng cung ngoài phi tử, hoàng đế là thể đắc tội còn có đại thái giám bên người hoàng đế.

      "Vậy nô tài mạn phép quấy rầy" Công công xong tiến vào, Bạch Tiểu Du theo sau. Sau lưng còn có hai thái giám cầm triều phục và rèm che tiến đến.

      Đến trước giường, công công kia dừng lại, cách màn trướng giọng hô: "Hoàng thượng, canh bốn rồi, vào triều thôi"

      Sau lúc lâu chỉ nghe thấy mảnh tiếng vang rồi nghe được giọng Vân Khinh Ngạo: "Ừ, Tiếu công công hầu trẫm thay quần áo "

      Tiếu công công bước về phía trước, vén màn lên, dẫn hai tiểu thái giám tới. Chỉ trong chốc lát thấy Vân Khinh Ngạo thân triều phục ra.

      Lúc thấy Bạch Tiểu Du, mỉm cười cái, thấy nàng còn mặc quần áo ngày hôm qua, tưởng rằng bởi vì coi chừng mình suốt đêm nên chưa thay, câu: "Đêm qua ái phi vất vả rồi, xem ra cực nhọc lắm, nghỉ ngơi mà ngồi chăm sóc trẫm đêm"

      "Nô tì cực khổ" Bạch Tiểu Du sững sờ, sau đó đáp. Quỷ mới cực nhọc ngày đêm, ngỉ ngơi mà chăm sóc ngươi đêm, đó là nàng sợ có người nửa đêm ngồi dậy, dùng tay heo cởi quần áo đấy chứ? Tất cả là hiểu lầm hiểu lầm, hình như cũng có chỗ xấu...

      Vân Khinh Ngạo nở nụ cười, quay lại phân phó Tiếu công công, mới sải bước ra ngoài.

      "Bạch Mỹ nhân thùy mị hiền lành, thông tuệ nhiều tài, tinh thông khúc nghệ (nghệ thuật hát mang màu sắc địa phương lưu hành trong dân gian), tấn thăng Bạch Quý nhân, ban thưởng gấm xanh da trời Giang Nam tiến cống, bộ ngọc châu phỉ thúy Linh Lung"

      Bạch Tiểu Du sững sờ, sau đó vội vàng quỳ xuống tạ ơn: "Nô tì cảm tạ long ân!"

      Đợi thấy bóng dáng hoàng đế và bọn Tiếu công công, nàng mới nhảy cẫng lên, hưng phấn nhảy vài cái. Ôi cha, như vậy cũng thăng cấp! Côn trùng, ngươi quả nhiên là vạn năng, ha ha!

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13: Trở mình, kiêu ngạo

      Editor: Vĩ Nguyên

      Bạch Tiểu Du được tấn phong thành Quý nhân, Hương Lăng và Tiểu Hân Tử cũng cao hứng, mặt vui vẻ lui xuống. Dù sao nếu chủ tử thăng cấp, người làm nô tài như bọn họ mới sống dễ chịu.

      Sáng sớm, theo lệ cũ, thỉnh an hoàng hậu. Đợi đổi thân cung trang màu tím nhạt xong mới mang theo Hương Lăng cùng cung Phượng Tê.

      Đến lúc thỉnh an, chúng phi vừa định cáo lui nghe thấy hoàng hậu gọi tên nàng trước mặt mọi người.

      "A, đúng rồi, hôm qua hoàng thượng nghỉ ở chỗ Bạch Mỹ nhân hả? À đúng, tại hẳn là Bạch Quý nhân"

      Hoàng hậu vừa dứt lời, tất cả ánh mắt các phi tử đều tập trung người Bạch Tiểu Du, có hâm mộ, có ghen ghét, có nhìn bằng ánh mắt hình viên đạn, có xem thường, có cao hứng khi người gặp họa,... Cái gì cũng có.

      Sát( ý là đổ mồ hôi) ! Bạch Tiểu Du nghe xong lập tức muốn đập đầu vào tường! Hoàng hậu để mọi thù hận nhằm vào nàng sao? Muốn nàng bị những nữ nhân như lang như hổ dùng ánh mắt lăng trì sao? Ngài còn cố ý nhắc nhở nàng thăng Quý nhân, là muốn nhắc nhở nàng tai mắt ngài rất nhiều sao? Buổi sáng hoàng đế vừa phong hào tới giờ cũng chỉ có canh giờ, ý chỉ còn chưa hạ, ngài có thể nhất thanh nhị sở ( ràng rành mạch), hoàng hậu, xin bái phục!

      Ra sức kiềm chế kích thích muốn giết người ở bản thân, Bạch Tiểu Du tỏ vẻ mặt e lệ rụt rè, khom người : "Đêm qua là nô tì may mắn được hoàng thượng chú ý, hát hoàng thượng nghe mấy khúc, người cực kì vui mừng, cho nô tì ân điển: thăng lên Quý nhân"

      Hoàng hậu cười khanh khách: "Ha ha, vậy cũng tốt. Ta còn sợ ngươi quá e lệ rụt rè, mực trốn tránh, hoàng thượng thấy điểm tốt của muội muội. Có điều muội vừa hát hấp dẫn tâm của hoàng thượng, chắc chắn tiếng ca vô cùng động lòng người. Nếu phải hôm nay bổn cung mệt mỏi, đúng là muốn nghe ngươi hát chút"

      "Phượng thể nương nương quan trọng hơn, về sau nếu hoàng hậu nương nương muốn nghe, nô tì lại hát cho nương nương nghe" Chỉ mong vĩnh viễn có ngày này... Bạch Tiểu Du vừa xong liền yên lặng cầu nguyện dưới đáy lòng.

      "Ngươi có tấm lòng này là được rồi" Hoàng hậu gật đầu mới lại với mọi người: "Được rồi, bổn cung mệt mỏi, lát nữa còn phải xử lí sổ sách trong nội cung, các ngươi đều về hết , nên làm cái gì làm cái đó" xong đứng dậy, vịn tay cung nữ, xuống bậc thang, tiến vào nội điện.

      "Chúng nô tì cung tiễn hoàng hậu nương nương, nguyện (mong) phượng thể nương nương an khang!"

      Chúng phi cung kính quì xuống, đợi bóng dáng hoàng hậu biến mất mới đứng lên, lần lượt rời . Bạch Tiểu Du cũng chỉnh lại quần áo ra ngoài.

      Vốn định trở về hưởng thụ ngày tốt lành, kết quả vừa ra cửa cung liền gặp hai phi tử nàng chướng mắt nhất ---- Thiện Mỹ nhân, Trang Mỹ nhân biết xì xào bàn tán cái gì, ngẫu nhiên còn liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt thập phần khinh thường!

      Ta nản! ra ngoài xui xẻo, gặp phải cặn bã! Ánh mắt hai người đó là gì, bản thân cặn bã lại còn khinh bỉ nàng? Có lầm hay ! Bạch Tiểu Du liếc mắt, nội tâm dần khó chịu.

      Vốn nàng có ý định tìm hai người kia tính sổ nhưng nếu bọn họ chặn đường vậy đừng trách ai hết. Hừ! Tuy rằng tại nàng chỉ là Quý nhân nhưng nàng vẫn cao hơn bậc, thấy nàng còn phải quỳ đấy!

      Bạch Tiểu Du nghĩ thế liền thả chậm cước bộ về phía hai nữ nhân Thiện, Trang.

      " Ơ hay, đây phải là hai vị Mỹ nhân tỷ tỷ sao?" Dừng lại trước mặt hai người, Bạch Tiểu Du kinh ngạc , sau đó lại vội vàng sửa lại, " Ôi, ta quên mất, tại phải gọi là hai vị muội muội rồi" Những cái xưng hô tỷ tỷ muội muội trong cung chỉ là dựa theo phân vị mà chia ra cho nên giờ Bạch Tiểu Du là Quý nhân gọi hai Mỹ nhân là muội muội cũng sai.

      Thiện Mỹ nhân và Trang Mỹ nhân thấy Bạch Tiểu Du tới, sững sờ ngơ ngác chút, sau đó mới hồi phục tinh thần. Nghe lời Bạch Tiểu Du ràng giễu cợt các nàng mà, trong mắt bốc lên vô số lửa giận. Nhưng lại ngại tại thân phận Bạch Tiểu Du cao hơn các nàng bậc cũng chỉ có thể đè xuống, sau đó dù trong lòng bất bình cũng cúi người hành lễ với Bạch Tiểu Du.

      " Thiếp thân bái kiến Bạch Quý nhân!"

      " Hai bị muội muội à, chúng ta tốt xấu gì cũng nhận thức nhau lâu rồi, cần gì Quý nhân Quý nhân đến, cần thiết" Bạch Tiểu Du che miệng cười

      Thiện, Trang Mỹ nhân nghe vậy ràng khóe miệng co giật cái. Qua lúc mới thấy Trang Mỹ nhân ngượng ngùng : "Tỷ tỷ rất đúng, bọn muội hiểu, về sau khách khí như vậy"

      "Vậy tốt. Trước kia hai vị muội muội chiếu cố bổn cung rất nhiều, về sau bổn cung nhất định hảo hảo mà báo đáp hai vị muội muội. Dù sao trong cung nhiều phi tử như vậy, có thể thân như chúng ta có nhiều" Bên ngoài Bạch Tiểu Du cười nhưng bên trong lại hận nghiến răng nghiến lợi.

      Thiện, Trang Mỹ nhân cũng phải người ngu, nghe lời nàng cũng cho rằng Bạch Tiểu Du bỏ qua hiềm khích lúc trước, thân thể khỏi run lên. Trong cung, lòng người khó phòng, đắc tội người thấp hơn mình dù chỉ bậc cũng được, dám chắc rằng ngày khác người kia có quyền thế rồi quay lại trả thù.

      Lúc trước hai người chọn thời điểm tuyển tú động tay chân, khiến dung mạo Bạch Tiểu Du dù xuất sắc hơn các nàng cũng trúng tuyển lại thấy hơn nửa năm Bạch Tiểu Du cũng tấn chức mới châm chọc. thể tưởng tượng mới có mấy ngày gắn ngủn, nàng đường lên tới vị trí Quý nhân, có thể đè đầu các nàng.

      Nghĩ đến đây, hai người đều hối hận nhưng oán hận lại càng nhiều hơn, dựa vào cái gì mà Bạch Tiểu Du, con Ngũ phẩm Ngự Sử lại có thể leo nhanh như vậy mà các nàng có phụ thân quan chức cao lại mãi thăng tiến. Nhưng dù hận các nàng cũng dám thể ra ngoài, nếu Bạch Tiểu Du mượn đề tài đó để chuyện, dù chỉ bị vài lời, các nàng đương nhiên càng dễ chịu gì.

      "Đa tạ tỷ tỷ còn nhớ đến chúng ta, bọn muội muội vô cùng cảm kích" Thiện Mỹ nhân cười tiếng, đáp.

      "Muội muội cần khách khí, bổn cung luôn luôn là người dễ kết giao" Điều kiện đầu tiên là các ngươi được chọc đến ta bằng đợi đến lúc nàng nổi bão rồi... để côn trùng hành hạ chết các ngươi! Ha ha! Vế sau Bạch Tiểu Du thầm trong lòng sau đó nàng ngẩng đầu nhìn trời lại chỉ vào đình nghỉ mát cách đó xa , "Hai vị muội muội, đứng ở chỗ này nắng quá, bằng chúng ta tới lương đình (đình nghỉ mát) ngồi chút nhé?"

      Tuy rằng hỏi nhưng Bạch Tiểu Du đợi hai người trả lời trước. Hai người Thiện, Trang thoáng liếc nhau cái, cuối cùng đành hậm hực đuổi theo.

      Bạch Tiểu Du thẳng, nội tâm thầm nghĩ muốn giày vò hai nữ nhân đằng sau như thế nào. Chẳng lẽ lại để côn trùng hạ thuốc xổ như tối hôm qua? được, dược kia rất lợi hại, vạn nhất hai người kia '''' đến ngất xỉu nàng phiền lắm, dù là ai cùng nghi ngờ nàng đấy. Vậy phải làm sao bây giờ?

      Bạch Tiểu Du buồn bực, trước sau nghĩ ra biện pháp, đành cầu côn trùng giúp đỡ lần nữa. Giật tay áo, tóm lấy côn trùng, tay giả như quạt quạt, sau đó nháy mắt ra hiệu cho côn trùng: Nghĩ biện pháp giúp ta thu thập cặn bã đằng sau!

      Cũng may côn trùng hiểu, cái loại nháy mắt của Bạch Tiểu Du nhìn giống như co mắt, nếu là người khác chắc tưởng nàng bị thần kinh.

      Côn trùng liếc mắt nhìn trời, lại liếc nhìn hai Mỹ nhân đằng sau, rất bất đắc dĩ bay đến bên cạnh hai người kia, thừa dịp các nàng chú ý, cắn cái mu bàn tay, sau đó bay về trong tay áo Bạch Tiểu Du.

      "A!"

      "A!"

      tay Thiện, Trang Mỹ nhân hình như bị cái gì đó cắn cái, lập tức kêu lên đau đớn, sau đó ngừng phất tay bị cắn.

      Bạch Tiểu Du phía trước nghe thấy hai nữ nhân kêu đau, cười trộm chốc lát mới kinh ngạc xoay người: "Ồ, hai vị muội muội làm sao vậy?"

      "Hình như chúng ta bị côn trùng cắn, đau quá!"

      Thiện, Trang hai người cẩn thận từng li từng tí nâng tay bị cắn, tay bắt đầu sưng đỏ, lại còn nổi lên đống xung quanh, hơn nữa hình như rất đau, đầu hai người đều bốc lên ít mồ hôi lạnh.

      "Ôi, cái gì đó cắn à? Sao lại thành như vậy? đáng sợ! được, mau tranh thủ thời gian gọi thái y đến..." Nhìn cái tay sưng đỏ kia, Bạch Tiểu Du khỏi thấy hoảng sợ, trong lòng còn sợ hãi lần trước bản thân bị côn trùng cắn ngụm vào tay. Má ơi, chẳng lẽ côn trùng có độc? Bọn họ bị cắn cái bị như thế, lần trước nàng có phải là rất may mắn mới bị côn trùng phóng đọc khi cắn?

      Nuốt nước bọt, Bạch Tiểu Du vội gọi Hương Lăng: "Hương Lăng, mau tìm thái y đến nhìn tay hai vị Mỹ nhân!" Hương Lăng đáp rồi vội vã rời .

      "Hai vị muội muội nhịn chút, đợi chút nữa thái y liền tới rồi" Đợi Hương Lăng rời khỏi, Bạch Tiểu Du xoay người an ủi hai người Thiện, Trang.

      "Tạ tỷ tỷ quan tâm" Hai người Thiện, Trang thấy Bạch Tiểu Du gấp gáp cho người mời thái y, trong nội tâm cả kinh, sau đó cúi đầu đáp.

      Chốc lát, có thái y đến, vừa hạ hòm thuốc xuống liền bắt mạch cho hai người Thiện, Trang nhưng từ đầu đến cuối cũng tra ra là côn trùng gì cắn chỉ xác định độc tính lớn, đắp thuốc mỡ lên, qua mười ngày nửa tháng liền sao. Hai người Thiện, Trang lúc này mới yên lòng, sau đó sắc mặt tối sầm. Mười ngày nửa tháng mới khỏi, phải là bảo trong thời gian này hoàng thượng điểm bài(1) các nàng sao?

      --- ------ -------
      (1): Cái này các nàng xem phim cổ trang cung đình chắc biết, thường trước khi đến chỗ phi tư nghỉ ngơi, công công cầm thẻ có ghi tên các phi tử để hoàng thượng xem rồi lựa chọn đó.
      --- ------ -------

      Trong lòng Bạch Tiểu Du cười trộm, côn trùng chính là chả giống bất cứ loài nào mà là tiểu tinh linh hệ thống, thái y ngươi tra được mới là lạ! Ha ha, mặc dù chỉ tay sưng nhưng mười ngày nửa tháng hai người kia chắc cũng chả vui vẻ gì.

      "Haizzz, vốn còn muốn chuyện chút nhưng giờ xem ra được, được rồi, lần sau chúng ta họp mặt. Bọn muội muội nhanh về đắp dược nghỉ ngơi " Vẻ mặt Bạch Tiểu Du tiếc nuối, cảm thán

      Đợi hai người xa, Bạch Tiểu Du mới nhịn được bật cười, sau đó mang theo tâm tình tốt trở về điện Thủy Lộ.

      Trở lại sườn điện, Bạch Tiểu Du nhịn được hỏi côn trùng: Vì sao lúc nàng bị cắn bị sưng đỏ?

      Côn trùng đáp: "Tại ta hạ độc thôi, làm sao, ngươi muốn thử hả?"

      Bạch Tiểu Du nghe xong vội vàng chạy cách xa côn trùng mấy trượng, ''tuki'' vẽ vòng tròn tại chỗ. Ôi, côn trùng quả nhiên đáng chút nào!

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 14: Thánh chỉ đến...

      Editor: Vĩ Nguyên
      "Côn trùng, ngươi ta có cần giải thích việc ta thị tẩm với Vũ Chiêu nghi , vạn nhất nàng có khoảng cách với ta, ngày nào đó chỉnh chết ta sao?" Bạch Tiểu Du xoa cằm, suy nghĩ xem có giải thích cho Vũ Chiêu nghi hay .

      "Ngươi tự tìm mất mặt sao?" Mắt số 18 cũng thèm mở, dùng hai chân trước nghịch nghịch hai cái râu .

      "Ta tự tìm mất mặt ?" Bạch Tiểu Du nhịn được mặt đen như đít nồi.

      " tại tất cả mọi người đều nghĩ ngươi thị tẩm rồi, ngươi giải thích cái gì? Càng giải thích càng như che dấu, hơn nữa rất giống hành vi khoe khoang. Cùng lắm trong lòng Vũ Chiêu nghi khó chịu chút, ngươi mà đông tây, nàng mới chán ghét ngươi. Đến lúc đó bị người ta đuổi ra khỏi cửa, phải mất mặt là gì? Đương nhiên nếu như ngươi cần thể diện, ngươi có thể ..."

      "Ách, vậy ta nữa..." Nghe côn trùng như vậy, Bạch Tiểu Du cũng biết càng tô càng đen,mang đến hiệu ứng ngược. Nản lòng úp sấp bàn, sau đó liền trầm mặc, mắt to (mắt Bạch Tiểu Du) trừng mắt (mắt số 18-) , phát ngốc lâu.

      tại thời điểm Bạch Tiểu Du nhàm chán, ngoài cửa đột nhiên truyền đến hồi tiếng ầm ĩ. Lúc này nàng mới đứng lên, tò mò ra ngoài xem. Sau đó, sửng sốt đứng đờ người.

      Chỉ thấy Tiếu công công dẫn theo nhiều tiểu thái giám, tiểu cung nữ cầm đồ vật đứng bên ngoài, tay ông ta còn cầm cuộn màu vàng sáng chói, hình như là thánh chỉ. Mà tiếng ầm ĩ kia là do tiểu cung nữ, thái giám ở điện Thủy Lộ tới gây ra.

      "Bái kiến Tiếu công công, biết công công tới là?" Bạch Tiểu Du kì quái đến trước hỏi, tấn phong Quý nhân hình như dùng đến thánh chỉ, trong TV hoàng đế chỉ câu liền OK rồi.

      "Bạch Quý nhân cát tường. Nô tài là phụng ý chỉ thánh thượng tới đây. Hoàng thượng truyền khẩu dụ đưa tới phần thưởng tấn phong cho ngài" Tiếu công công cười cười , sau đó vung tay lên có hai cung nữ bưng hai cái khay tới, cái để sợi dây ngọc phỉ thúy, cái để gấm thêu hoa văn.

      "Làm phiền Tiếu công công rồi." Bạch Tiểu Du cảm ơn tiếng, để Hương Lăng mang xuống, nội tâm vẫn nghi hoặc tầng tầng lớp lớp. Đến đưa phần thưởng tấn phong, có cần mang thánh chỉ sao? Khẳng định còn cái gì tiếp... Nhưng vì sao nàng luôn có dự cảm tốt thế này?

      "Ha ha, Bạch Quý nhân khách khí" Tiếu công công khách sáo câu, sau đó mới giơ tay nhấc thánh chỉ lên, "Nô tài còn có đạo thánh chỉ dành cho ngài và Vũ Chiêu nghi nương nương, làm phiền Bạch Quý nhân cùng nô tài đến điện chủ chuyến, nô tài liền tuyên chỉ ở đó"

      Mắt Bạch Tiểu Du co lại, thầm nghĩ: Quả nhiên còn có việc! Haizzz, chỉ hi vọng là phải tình hãm cha gì đó...

      Thu hồi tâm tư, nàng tranh thủ thời gian đổi khuôn mặt tươi cười: "Công công gì vậy, chỉ là chuyến mà thôi, làm gì có cái gì mà mệt mới nhọc ở đây. Công công, chúng ta thôi"

      "Dạ, mời Bạch Quý nhân" Tiếu công công làm bộ dáng mời, sau đó chủ động lui sang bên, để cho nàng trước.

      Bạch Tiểu Du nhìn động tác Tiếu công công, khỏi thở dài, quả nhiên hổ là đại thái giám có thể ở lại bên người hoàng đế, nhìn cử chỉ lễ nghi chuẩn mực này, đối với ngay cả Quý nhân nho như nàng cũng khách khí như thế, quả tìm ra lỗi , đúng là lão hồ ly.

      Nàng khẽ gật đầu, về phía điện chủ. Lúc nay Tiếu công công mới dẫn người theo.

      Đến điện chủ, Vũ Chiêu nghi vừa vặn ở đó, ngồi bên cạnh bàn, cầm tập thơ xem, ngẫu nhiên nhìn hoa nở rộ ngoài cửa sổ, nhàng cười.

      "Thiếp thân bái kiến Vũ Chiêu nghi nương nương, nương nương cát tường." Bạch Tiểu Du giọng qua quỳ xuống hành lễ. "Ôi!" Vũ Chiêu nghi kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Du, vội thả tập thơ xuống, nâng Bạch Tiểu Du dậy,miệng hỏi, "Sao muội muội nghỉ ngơi cho tốt mà đến chỗ ta rồi?"

      Bạch Tiểu Du đứng dậy, cười cười đáp: "Tiếu công công có thánh chỉ muốn tuyên đọc, nô tì theo tới"

      Nghe Bạch Tiểu Du vừa như vậy, Vũ Chiêu nghi mới nhìn thấy Tiếu công công sau, mặt hơi kinh ngạc: "Tiếu công công, ngài cũng tới à!"

      "Ha ha, nô tài bái kiến Vũ Chiêu nghi nương nương. Nô tài đến tuyên chỉ" Tiếu công công vội cúi người , sau đó nắm thánh chỉ tay ,"Hai vị nương nương, mời tiếp chỉ. Tuyên xong, nô tài còn phải về phục mệnh"

      "Vậy làm phiền công công rồi" Vũ Chiêu nghi cười rồi dịu dàng quỳ xuống. Bạch Tiểu Du vừa thấy Vũ Chiêu nghi quỳ, tự nhiên cũng vội làm theo.

      Tiếu công công đợi hai người đều quỳ mới bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Tết Trung nguyên có sứ giả ngoại bang đến, trẫm giao cho Liễu thị Vũ Chiêu nghi và Bạch thị Bạch Qúy nhân cùng biên tập màn múa hát tuyệt thế, thể Vân quốc ta dân giàu nước mạnh, khâm thử!"

      Phốc! Nghe xong nội dung thánh chỉ, Bạch Tiểu Du muốn chết quá. Quả nhiên dự cảm thành rồi, hoàng đế bảo nàng cùng Vũ Chiêu nghi biên tập múa hát.... Để Vũ Chiêu nghi biên đạo múa . Nhưng má ơi, nàng thậm chí khuông nhạc cũng biết, nhạc khí gì cũng đều tinh thông, để cho nàng biên soạn bài hát? Sao bảo nàng nhảy xuống sông chết luôn cho rồi!?

      Vũ Chiêu nghi cũng sửng sốt, những năm qua Tết Trung nguyên tuy có bảo nàng biên đạo múa nhưng bảo nàng cùng phi tử khác biên soạn múa hát là lần đầu.

      Tiếu công công tuyên đọc xong, thu thánh chỉ, về phía trước, vừa cười vừa : "Hai vị nương nương, tiếp chỉ . Hi vọng hai vị đồng tâm hiệp lực, đừng làm cho hoàng thượng thất vọng. Lần này Tết trung nguyên có hai sứ giả Phong quốc đặc biệt phái đến, cho nên hoàng thượng cực kì coi trọng. Hai vị nương nương cần phải suy nghĩ cho kĩ, nếu chuẩn bị tốt chừng có phần thưởng lớn"

      Vũ Chiêu nghi hơi ngơ ngác chút, đưa tay nhận thánh chỉ, cười nhạt: "Tiếu công công rất phải, nô tì dụng tâm bố trí, làm mất thể diện hoàng thượng. Tiếu công công có thể trở lại hoàng thượng yên tâm"

      Nghe vậy, Tiếu công công cười hài lòng: " như vậy, nô tài xin cáo lui trước"

      "Tiếu công công thong thả"

      "Tết Trung ngyên là mười lăm tháng bảy... Còn thời gian tháng nữa, chắc là kịp rồi" Vũ Chiêu nghi cúi đầu giọng , lát sau mới xoay người với Bạch Tiểu Du: "Muội muội, ngờ ngươi có thể biên soạn bài hát? Chẳng trách đêm qua hoàng thượng nghỉ ở chỗ của ngươi"

      Tuy là Vũ Chiêu nghi cười dịu dàng nhưng trong mắt vẫn có tia đơn. Cũng phải, hôm qua ban ngày hoàng đế vẫn cùng bản thân ''làm'', ban đêm đến chỗ phi tử khác ở cùng điện với mình, chuyện như vậy bất cứ phi tử nào gặp phải cũng đều cảm thấy chua xót trong lòng.

      Bạch Tiểu Du nhìn vẻ mặt Vũ Chiêu nghi, trong nội tâm cũng có chút bồn chồn, haizzz, nàng cùng ngựa đực cái gì cũng có, vì ngựa đực chết tiệt mà bị người ghi hận thực đáng. Haizz, tuy biết hữu dụng hay nhưng nàng cứ thử xem, cùng lắm lúc về bị côn trùng cười nhạo .....

      "Ha ha, nương nương đùa, hoàng thượng chỉ ở chỗ ta nghe hát thôi, sau đó bất tri bất giác ngủ thôi. Với cả người nhìn ta xem có giống bộ dáng được sủng hạnh sao?" Quyết định xong, Bạch Tiểu Du thập phần bất đắc dĩ , xong còn vòng, nhảy vài cái. Dù sao hoàng đế cũng có khả năng tại thời điểm định sủng hạnh phi tử chạy đến WC “giải quyết”, cho nên chỉ cần là hợp lí, nàng tùy tiện bịa như thế nào cũng được.

      Vũ Chiêu nghi nhìn Bạch Tiểu Du nhảy nhót, chút cũng giống bản thân sau khi được sủng hạnh đau nhức, có sức lực mới kinh ngạc mở to đôi mắt, trong nội tâm giật mình đồng thời cũng sáng tỏ rất nhiều, qua hồi lâu '' Phì phì'' bật cười: "Ha ha, có thể để hoàng thượng lưu lại chỉ để nghe hát, còn được tấn phong, muội muội, có thể coi là ngươi là người đầu tiên trong cung đấy"

      "Ách… ha ha, dám nhận, chỉ là gặp may thôi" Bạch Tiểu Du thấy Vũ Chiêu nghi còn khúc mắc nhàng thở ra, may mà Vũ Chiêu nghi đáng , lương thiện hơn phi tử khác, dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch.

      Cười đủ, cuối cùng Vũ Chiêu nghi mới nhớ ra cái gì đó, thu lại nụ cười, nghiêm túc: "Muội muội, việc này ngươi cũng chỉ có thể với ta, ra ngoài ngàn vạn lần được mình chưa được sủng hạnh. Trong cung ai cũng tâm tư khó dò, nếu như bị người biết, rất có thể ngươi là tiêu điểm của mọi chỉ trích"

      "Dạ, muội muội biết, lung tung, tự rước phiền phức vào thân. tại việc đau đầu nhất là soạn khúc kia kìa..."

      tại cả người Bạch Tiểu Du đều run đến lợi hại, trong đầu đều là việc biên khúc. Trời biết nàng chỉ hát những bài có sẵn, sáng tác cái nỗi gì...

      "Ta còn muốn hỏi muội muội định soạn bài hát thế nào? Ta nghĩ là nên chờ ngươi soạn xong khúc mới biên đạo múa, bằng e là bất đồng"

      Bạch Tiểu Du cười khan tiếng, : "Ách, vậy cũng được, chỉ là tỷ tỷ đợi ta về suy nghĩ chút, tại trong đầu ta rất loạn" Nàng có biết soạn ca khúc gì đâu....

      Haizzz, xem ra lại chỉ có thể về hỏi côn trùng xem có biện pháp nào rồi. Haizzz, thời gian này có lẽ phải dựa vào côn trùng mới sống được trong cung... Đành chịu thôi, mình nàng có thể làm tốt cái gì đây?

      Vũ Chiêu nghi nghe vậy gật gật đầu: " Ừ, cũng được, muội muội về trước suy nghĩ kỹ soạn ca khúc thế nào, ta cũng muốn đổi ít động tác múa"

      "Tỷ tỷ, vậy muội muội cáo lui trước" Bạch Tiểu Du khom người cáo từ Vũ Chiêu nghi, trực tiếp trở về sườn điện

      ________________________________________

      Tác giả ra suy nghĩ của mình

      Căn Trúc: Kỳ còn có chuyện mình ngươi cũng làm tốt...

      Du Du (Vẻ mặt chờ mong) : Chuyện gì?

      Căn Trúc(hất cằm) Thị tẩm chứ cái gì, chuyện này cũng chỉ có mình ngươi làm tốt! (edit: ta công nhận)

      Du Du:-(╯‵□′)╯︵┻━┻ xéo !

      Côn trùng ( đung đưa râu, quát) Tác giả, ta có thể cho ngươi có thêm JJ (tiểu đệ đệ)

      Căn Trúc (ôm đùi côn trùng) Hệ thống đại nhân ta sai rồi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :