1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

NƯƠNG TỬ ĐI NHẦM PHÒNG - Hỏa Tiểu Viêm (15)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 14: THÔNG QUA GƯƠNG MẶT NHÌN BẢN CHẤT.
      Edit: Juvia
      Beta: Chuột Chấy


      Bên trong xe ngựa, hai bên thành được lót đầy đệm da thú, các cạnh góc được bố trí mấy hộp gỗ, bên trong các hộp gỗ đó là các điểm tâm được chế biến rất tinh xảo và những bộ trang phục mỹ lệ, hộp gỗ bên hông được đặt đầy sách, lâu lâu lại thêm mấy sợi lông chim xinh đẹp, tất cả biến gian hẹp của xe ngựa trở nên thoáng đãng và thoải mái hơn.

      Hai mắt Hoắc Thủy trợn trừng lên, chốc sau lại từ từ nhíu lại, nhắm mắt tựa gối lông dưỡng sức, buổi chiều đánh giấc lâu như vậy nên đương bây giờ cách nào chợp mắt được nữa, huống chi con hồ ly còn bên cạnh! Trong bất giác nàng lại nghĩ đến người, trong lòng nỗi lên cỗ chờ mong, Tiểu Hắc có lẽ theo sau nàng phải?

      nghĩ ngợi, giữa chừng thoảng lên mạt mùi đàn hương nhàn nhạt khiến cho nàng khỏi chấn động! Bỗng nhiên mở mắt ra, trước mặt xuất gương mặt tuấn tú dần phóng đại, khoảng cách giữa hai người quá gần, nàng thậm chí có thể nhìn từng sợi mi của , chống lại đôi mắt hẹp dài sâu thẳm đối diện, trái tim khỏi nổi lên xúc cảm khác thường, chưa bây giờ nàng nhìn gần như vậy, đôi mắt thâm sâu tựa nước, mang theo cỗ nhu tình khiến cho người ta khỏi trầm mê... kỳ quái! Hồ ly này cũng có thể có tình cảm sâu nặng vậy ư?

      Ánh mắt Hoa Vô Hối dừng gương mặt thanh tú của nàng lâu, chút phấn son, da thịt nõn nà, đặc biệt nhất là đôi mắt, trong suốt gần như thấy đáy, lại man mác vẻ biếng nhác mị hoặc, mi dài như liễu, hệt như cánh bướm bay lượn, cáng nhìn càng mê người! Tiểu mỹ nhân đẹp nhất thời nay lột xác thánh nữ nhi thanh tú, tuy đẹp đến mức khuynh quốc khuynh thành nhưng đối với vẫn động nhân như thường, , thậm chí còn hơn hẳn lúc . Nha đầu này so với lúc bé thay đổi rất nhiều, tính cách bây giờ của nàng khác hẳn với trước trời vực, nếu phải chính mắt nhìn thấy vết bớt hoa đào vai nàng có lẽ tin được nàng thực là nha đầu kia!

      Nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong đôi mặt hoa đào, Hoắc Thủy trong giây lát liền thanh tỉnh, trong lòng khỏi chấn động, ngay cả phụ thân cũng hoài nghi thân phận của nàng, vậy mà, lại hoài nghi sao? Tâm tư của rốt cuộc kín đáo đến trình độ nào đây? Loại nam nhân này,ứng phó quả thực phải dễ dàng gì cho lắm! Mặc dù đẹp, nhưng nàng lại đối phó được! Nữ nhân tốt nên chuốc phiền phức trước mắt bởi phía sau còn hằng hà sa số thứ đáng giá hơn! Nàng thể vì ràng buộc với thân cây mà đánh mất cả khu rừng, loại chuyện bất lợi này, Hoắc Thủy nàng tuyệt đối bây giờ làm đâu!

      đối nàng như vậy, chỉ có hai mục đích, nàng vô cùng, hai là hận nàng tuyệt đối. , tỉ lệ lớn cho lắm phải? Hận, hình như chưa nghe nhắc tói điều gì? Nàng hoàn toàn bị xoay đến chóng mặt, mặc dù tự nhân bản thân là tiểu hồ ly, nhưng mà, trước mặt cái lão hồ ly này hình như nàng vẫn non lắm!

      Nghĩ điều này, miệng bất giác thốt lên. "Hồ ly, ngươi nhìn đủ chưa?".

      Hoa Vô Hối nghe vậy liền ngẩn ra, đôi mắt dâng lên mạt ý cười, môi mỏng chậm rãi cong thành vòng cung. "Hồ ly?". đúng là từ ngữ chính xác để hình dung nha!

      Nhìn đôi mắt vốn bình thường nay lại nồng đậm tia cười mị hoặc, Hoắc Thủy mở trừng mắt, ở trong lòng nuốt nước miếng ừng ực! Dựa vào! Hồ ly này quyến rũ nàng sao? Ý chí của nàng rất yếu nha, chịu nổi người khác quyến rũ đâu! Nếu như... nếu như có chuyện xảy ra, nàng chắc là phụ trách đâu à nha! Dừng lại! Nàng loạn tưởng cái gì đây chứ? Nghĩ như thế nào mà định đói bụng ăn quàng cái con hồ ly này đây? Chắc chắn là nhất thời bị mê hoặc! Đúng! Nàng muốn thanh tỉnh! Phải thanh tỉnh!

      "Thủy Nhi, xem ra, nàng rất thích nhìn ta!". Hoa Vô Hối cười khẽ, ngón tay thon dài hưu lự nắm chặt cằm dưới xinh xắn của Hoắc Thủy, gương mặt mê người cành đến gần khuôn mặt nhắn của nàng.

      "Ta chỉ thông qua gương mặt nhìn bản chất thôi!". Hoắc Thủy theo phản xạ trả lời cách mỉa mai, nhận thấy được phía dười cằm có chút động đậy, lông mi khỏi run run. "Uy! Ta biết gương mặt của bản tiểu thư ta lớn lên rất hoàn mỹ có hai, nhưng ngươi cũng đâu cần phải áp sat như vậy chứ?". vừa áp đến gần, cảm giác cường đại thuần túy nam tính bỗng chốc ập đến, làm cho tim nàng vô cớ hoảng loạn lên. "'Thông qua gương mặt nhìn bản chất', những lời này cũng sai!". Hoa Vô Hối hơi ngẫm nghĩ, sau đó lại gật gật đầu, cười khẽ. "Thủy Nhi cảm thấy mỹ mạo của mình là hoàn mỹ có hai sao?'. Tiểu nha đầu này, có thể ngừng tự kỉ chút được ? Nếu là mười năm trước, nàng phản đối những lời ấy, nhưng mà, hôm nay lại... "Đương nhiên! Biết mình là phương chí cơ bản làm người mà!". Hoắc Thủy hất mặt, đôi mắt lộ a thần thái tự tin, ở thế kỉ hai mươi mốt nàng chỉ được gọi là đáng nhưng nàng lại cảm thấy mình lại rất đẹp! Tự tin mới là đẹp nhất, phải sao?

      "Thủy Nhi..". Nhìn phong thái linh hoạt, tròng mắt Hoa Vô Hối nhất thời sáng ngời, giọng khàn khàn khẽ gọi tên nàng, dần dần nhích mình gần tới.

      Hết chương 14


      Chương 15: HÔN HAY HÔN?

      Edit: Juvia
      Beta: Elaina


      Thanh khàn khàn khiến Hoắc Thủy ngẩn ra, chợt trợn to hai mắt, khó tin nhìn gương mặt dần dần phóng đại trước mặt. "Này! Hoa Vô Hối, ngươi... ngươi muốn làm cái gì?". Đôi mắt phượng dài hơi mơ màng, đặc biệt câu nhân, tầm mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng... môi của nàng... Trời! ... đừng muốn hôn nàng nha? Tên này có bị điên hay đây? "Thủy Nhi, nàng nghĩ ta muốn làm gì đây?". Hoa Vô Hối nhè nhè nâng khóe môi, vươn tay xoa lấy đôi môi phấn nộn mơ ước lâu, môi nàng nho ,hệt như hai mảnh cánh hoa đào, màu đỏ nhợt nhạt kia mê người dến cực điểm. Cảm nhận được vuốt ve, dòng tê dại bất ngờ từ môi truyền xuống, Hoắc Thủy hơi ngẩn ra, mơ màng mông lung. "Ngươi... ngươi...". Nếu còn như vậy, nàng... nàng cũng khách khí đó à nha!

      Hoa Vô Hối gì thêm, chỉ hơi cúi người, chăm chú dán lên thân thể xinh trước mặt, đôi mắt hơi khép, mạt ánh sáng sâu thẳm chợt lóe rồi biến mất! Bây giờ chắc gần đến Vạn Hoa sơn trang, trò hay sắp được mở màn rồi! Thủy Nhi, lần này ta muốn nhìn xem còn ai dám đánh chủ ý lên nàng nữa!

      Hoắc Thủy ngưng thở, thẳng tắp nhìn về khuôn mặt tuấn tú mê người trước mắt, đôi mắt hoa đào hơi chút mờ mịt, tròng mắt xoay chuyển, tạo nên cỗ cảm giác hồn bay phách lạc nên lời, đặc biệt nhất vẫn là đôi môi mỏng kia, thoạt nhìn vô cùng kiều diễm... ngô... đẹp quá...! Trời ạ! Nàng chịu nổi dụ hoặc nữa! Hôn? Hay là hôn? Hôn, tên đó là con hồ ly, tốt đâu? hôn... nàng... nàng nhịn được sao bây giờ?

      Hoắc Thủy hoàn toàn rơi vào trạng thái đầu tranh tư tưởng, đôi mắt nhuộm sương lại thủy chung rời khỏi gương mặt tuấn tú kia, cuối cùng lý trí cũng trở về được chút, nàng miễn cưỡng mở miệng. "Hoa Vô Hối, ngươi... đừng quyến rũ ta được hay ?". rời khỏi đây tốt rồi, nếu thế nàng nhất định sợ bổ nhào lên ! Đúng! nên rời khỏi đây!

      "Câu dẫn?". Hoa Vô Hối nhàng cười, đôi mắt thâm thúy càng thêm sâu thẳm, mang theo quang mang lóa mắt, thân hình khẽ động, hoàn toàn đem thân hình nhắn vùi vào ngực mình, cười đến mị hoặc chúng sinh. "Vậy sao nàng nhào đến?". Cười là thế nhưng trong lòng lại nổi lên cỗ sát ý muốn giết người, nha đầu ngu xuẩn chết tiệt! Nếu nàng nhào đến, lập tức nhào lại ngay! được! phải nhịn! Thời cơ tốt đến thế, thể để nó bị phá hủy được!

      A...?!

      Lông mi dài của Hoắc Thủy khẽ nhấp nháy, muốn mời nàng nhào tới sao? Vậy còn khách khí làm gì nữa chứ! Hôn trước rồi sau, và cuối cùng, cảm tính cũng thắng lý trí!

      Vươn hai tay hướng về phía trước, gắt gao vòng ở cổ Hoa Vô Hối, nhanh chóng hôn lên đôi môi mỏng dụ hoặc lâu! Chậc chậc... mềm, cũng ngọt... giống như cái gì nhỉ... a... là keo đường!

      Hoa Vô Hối bị động tác nhiệt tình của nàng làm giật mình, đôi mắt xẹt qua mảnh kinh ngạc, sau lại rất nhanh bị hành động gặm cắn của nàng kéo lại lý trí, nha đầu này, ngay cả hôn cũng biết nữa là, vậy mà còn học người khác dạo chơi thanh lâu! Nhưng trong lòng cũng vì phát này mà loạn đập, mừng rỡ khôn xiết!

      Hoắc Thủy cũng chỉ đơn thuần hôn, mút, trong lòng khỏi ảo não, chết tiệt! Ai bảo nàng ngây thơ như thế chứ, ngay cả hôn cũng biết! Lần này con hồ ly kia cười nhạo nàng mới là lạ nha?! Nghĩ điều này, hai tay buông thõng liền đặt trước lồng ngực tinh tráng, nâng tay muốn đẩy ra... Cho đến úc này mới bất gác phát có gì đó thích hợp! Nàng phải bị điểm huyệt sao? Vì sao ... trong lòng dâng lên cảm giác xấu! Hồ ly này nhấy định là đào bẫy cho nàng nhảy vào nha!

      Chết tiệt! Hung hăng nguyền rủa ở trong lòng phen, lấy lại bĩnh tĩnh muốn đẩy người trước mặt ra, ai ngờ đâu tay bắt được tay nàng, dùng sức kéo cái, nàng kịp phản ứng lảo đảo té về phía trước, Hoa Vô Hối cũng thuận tiện ngã ra phía sau, kêt quả là toàn bộ cơ thể nàng đè ép lên , và càng quan trọng hơn là, môi nàng và từ đầu đến cuối cũng tách ra. Màn xe ngựa bỗng bị nhấc lên, ánh sáng chói mắt nhanh chóng tràn ngập vào khoang xe, bên ngoài người vây xem dày đặc, mảnh ồ lên xôn xao...

      Hết chương 15


    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      CHƯƠNG 16: NÀNG THEO ĐÙA GIỠN PHEN


      Nàng thầm nguyền rủa trong lòng phen, dùng hết sức đẩy người nam nhân trước mặt cái, ai ngờ đâu bắt được tay nàng, kéo mạnh, nàng phản ứng kịp nên té ập về phía trước, mà Hoa Vô lại thuận thế mà ngửa về sau, kết quả là, toàn bộ thân thể nàng đè hết người , quan trọng là từ đầu đến cuối môi hai người đều dính lấy nhau, đột nhiên màn xe bị nhấc lên, ánh nắng chói chang trực tiếp chiếu vào xe ngựa, người bên ngoài tò mò vây xem, sau đó ồ lên.

      "A! Thiệt kích thích nha..."

      "Dám làm vậy giữa ban ngày ban mặt luôn hả? Cơ mà tại sao lại cởi y phục vậy?"

      "Nha! Sao lại là hai nam nhân vậy? Đoạn tụ chi phích*?"

      (* Đồng tính nam)

      "Trời ạ! Cái người bị đè là... là... là thiếu gia của Vạn Hoa sơn trang sao?!"

      "Chắc phải đâu! Hoa công tử của ta! Làm sao ... sao lại vậy... ô ô ô..."

      "Tại sao lại như vậy? Trời ạ! Trái tim của ta tan nát mất rồi..."

      "Của ta cũng nát nè, tan thành từng mảnh luôn... ô ô ô..."

      Tuy Hoắc Thủy hóa đá tại chỗ, nhưng đều nghe ràng ràng mấy lời này, trong lòng rút nhanh cái! Đờ mờ! Ai người xưa hàm súc hả? Đôi mắt đào nhếch lên tràn đầy đắc ý, lúc này Hoắc Thủy tức đến mức muốn nội thương! Quả nhiên bị dính kế của ! Con hồ ly chết tiệt! Vận dùng hai tay hai chân bò dậy nhanh, nhưng cho dù cố đến đâu thân thể của nàng vẫn ngồi bụng của .

      "Hoa Vô Hối! Huynh thâm độc đấy!" Rốt cuộc vì sao lại diễn ra trò hề này? Muốn hủy thanh danh của nàng sao? Thanh danh nàng có bao giờ tốt đâu, ngay từ đâu thấy ghớm rồi? Chẳng lẽ, muốn đổ dầu vào lửa? Bộ rảnh đến vậy hả?

      Hoa Vô Hối tiếp tục duy trì tư thế cũ, đôi mắt đào rời khỏi đôi môi phấn hồng, trong lòng có chút buồn bực, nhưng lúc nhìn thấy nha đầu kia ngã bụng mình đôi mắt lên ngọn lửa! Nha đầu ngu xuẩn này, nàng có biết là nàng làm gì hả?

      Tên nô tài đứng ở ngoài màn sợ hãi vô cùng, giọng có chút lắp bắp, "Thiếu... thiếu gia... đến rồi!" Hướng đôi mắt tràn đầy đồng tình về Hoa Vô Hối, thiếu gia băng thanh ngọc khiết vậy mà bị tiểu sắc nữ đè.

      "Ân." Hoa Vô Hối trầm giọng , sau đó lộ ra gương mặt cẩn thận và quan tâm mà ôm nha đầu vào lòng, nhàng xuống xe ngựa.

      Hoắc Thủy ngạc nhiên nhìn hành động của , làm gì thế? Bộ dáng hệt như lúc trước, tính diễn trò gì nữa đây?

      Nghe người khác bàn tán, nàng biết thế nào, huống chi giờ nàng còn mặc nam trang, cứ vậy mà làm xấu thanh danh Hoa Vô Hối ! Thiếu chủ của Vạn Hoa sơn trang vậy mà là tên đoạn tụ, lời đồn này thiệt ác nha! Lúc chắc rằng lời đồn này oanh động khắp tứ quốc cảm giác đầu có chụt , mái tóc vốn được bó lên gọn gàng giờ buông xuống, Hoắc Thủy sợ hãi, "Hoa Vô Hối! Huynh làm gì vậy?" Tên hỗn đản nay... dám...

      Hoa Vô Hối trưng ra bộ dáng nghiêm nghị, buông thiếu nữ trong lòng ra, lại cẩn thận nắm tay nàng, trầm giọng , "Chư vị, chuyện hôm nay, mọi người đều thấy, mặc dù phải là ta tự nguyện, nhưng cả đời Hoa Vô Hối ta đều quang minh lỗi lạc, ta nhất định phụ trách!"

      Cái gì?! phải tự nguyện? Quang minh lỗi lạc? Phụ trách? Hoắc Thủy cảm giác như mình muốn học máu, thấy người mặt dày rồi nhưng người mặt dày cỡ này mới gặp lần đầu! ràng là do quyến rũ nàng trước mà! ràng là do cố ý trước mà! Vậy mà còn bản thân mình quang mình lỗi lạc? Còn theo kiểu đáng thương đến thế nữa, đúng là vô cùng đáng ghét mà!

      "Trời ạ! ... nương kia phải là đại tiểu thư của Hoắc gia Hoắc Thủy sao?" Bỗng nhiên từ trong đám đông vang lên tiếng kêu, sau đó là tràng la ó liên thanh "Là nàng! Hôm nàng trở về ta cũng thấy!"

      "Trời! Mười năm trước đè hôn Hoa công tử thuần khiết lần rồi, vậy mà mười năm sau lại..."

      "Hoa công tử đáng thương của chúng ta sao lại bị dính với sắc nữ chứ!"

      "Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!"

      "Phu quân trong mộng thuần khiết đáng thương của chúng ta, cứ thế mà bị sắc nữ làm bẩn sao?"

      Mặt Hoắc Thủy đen xuống, tức giận đến mức cả người run lên, những người này vậy là sao? Hoa Vô Hối mà thuần khiết hả? Thuần khiết cái mông á! Đột nhiên quay đầu lại, trừng mạnh về phía tên nam nhân trưng ra bộ dáng chính trực ở đằng kia, cặp mắt đào kia càng làm cho nàng thêm tức! Đây là muốn chỉnh nàng hả? Được, bây giờ, nàng theo đùa giỡn phen!
      HƯƠNG 17: NHẤT ĐỊNH LÀ XẢY RA CHUYỆN GÌ


      EDIT: JUVIA


      Mặt Hoắc Thủy đen xuống, tức giận đến mức cả người run lên, những người này vậy là sao? Hoa Vô Hối mà thuần khiết hả? Thuần khiết cái mông á! Đột nhiên quay đầu lại, trừng mạnh về phía tên nam nhân trừng ra bộ dáng chính trực ở đằng kia, cặp mắt đào kia càng làm cho nàng thêm tức! Đây là muốn chỉnh nàng hả? Được, bây giờ, nàng theo đùa giỡn phen!

      Nghĩ chút rồi đột nhiên nhón chân, hai tay choàng cổ , sau đó hôn mạnh lên đôi môi mỏng cái, hôn xong liếc nhìn mọi người xung quanh, "Mọi người thấy đấy, từ hôm nay trở Hoa Vô Hối chính là nam nhân của Hoắc Thủy ta!". Nàng muốn nhìn xem, sau này còn cưới ai đươc nữa hả? Đương nhiên, là nàng khuôn muốn lấy con hồ ly như thế này rồi!

      Hành động này, nhất thời khiến cho khung cảnh nghiêm cẩn cổ đại hút hơi tiếng, như đòn thiên lôi long trời lở đất, người người giật mình đứng tại chỗ, đồng loạt hướng mọi ánh mắt đồng tình về phía Hoa Vô Hối.

      Hoa Vô Hối có phản ứng gì, sắc mặt yên lặng, nhưng trong lòng vừa mừng thầm, vừa nghĩ ngợi, khi nào Thủy nhi lại to gan đến thế? Lời đồn hồi bé, có nghe thấy, tuy nha đầu kia phải tiểu thư khuê các gì, thế nhưng nên làm chuyện như ngày hôm nay! Đôi mắt đào hơi nheo lại, xem xét thiếu nữ đứng bên cạnh mình, biểu tình khuôn mặt từ đầu đến cuối đều tự nhiên, có nhăn nhó chút nào! Thủy nhi như vậy, quá kỳ lạ? Mười năm nay, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Xem ra, cần phải cẩn thận điều tra lại.

      Hoắc Thủy nghi vấn xoay đầu, gương mặt đối diện với ánh nhìn sâu xa của , trong lòng có chút rùng mình, có phải hoài nghi nàng ? Là sức quan sát đáng sợ của hay là do hiểu biết của đối với nàng? Mười năm trôi qua rồi, nếu biết còn làm gì được chứ? Nàng nhón chân, miệng kề sát vào tai àm , "Đây mới chính là ta..."

      Hoa Vô Hối nghe thế giật mình, đôi mắt đào tối lại, sau đó lại khôi phục như thường ngày, gật đầu với mọi người, sau đó nhàng ôm nàng dìu vào phủ.

      Nam ngọc thụ lâm phong, nữ xinh xắn lanh lợi, hai bóng dáng đỏ trắng dần dần khuất mắt mọi người.

      "Này... này... Hoa công tử cứ để như thế sao?"

      " để vậy sao chứ? Ngươi còn muốn nhúng chàm nam nhân của Hoắc Thủy hả?"

      "Qủa nhiên người cũng như tên, đúng là họa thủy mà!"

      " được! Con ta lớn lên tuấn tú lắm, lần này về phải coi chừng nó mới được!"

      "Con trai của ngươi, sợ rằng Hoắc đại tiểu thư cũng chướng mắt á?"

      "Cả nhà các ngươi đều bị Hoắc đại tiểu thư chướng mắt có!"

      Đám người bàn tán giờ chuyển sang cãi vã, mọi người thấy hai người nữ nhân trung niên lao vào túi bụi, đều cụt hứng mà thở dài rời , chỉ trong chốc lát mà việc lần này truyền khắp Diệp thành.

      chiếc xe ngựa tinh xảo yên lặng đứng bên đường, màn xe thêu những đóa mai thanh nhã nền sắc trắng càng thêm phần đẹp mắt, sau khi mọi người giải tán, xe ngựa cũng chậm rãi rời , dần dần biến mất đường.

      Vào phủ, Hoắc Thủy nhanh nhẹn lắc mình, tránh khỏi cánh tay choàng bên hông, nàng nhíu mày , "Hoa Vô Hối, huynh dẫn ta đến Vạn Hoa sơn trang của huynh làm gì?" Hình như A cha đâu hợp với Hoa lão đầu? Vậy sao cho phéo nàng đến Vạn Hoa sơn trang nhỉ? kỳ lạ! Nhất định là xảy ra chuyện gì rồi? Nghĩ điều này, nàng bỗng nhiên bước lên, nắm lấy vạt áo của , "Có phải là Hoắc phủ có chuyện rồi ?"

      Nễu xảy ra chuyện gì phải để nữ nhi như nàng biết, vậy sao A cha lại giao nàng cho tên hồ ly này chứ?

      "Các ngươi lui xuống." Hoa Vô Hối phất tay cho bọn hạ nhân phía sau rời khỏi, lúc hoa viên chỉ còn lại hai người, mới lộ ra nụ cười chuyên biệt của con hồ ly, "Nha đầu ngu xuẩn, xem ra muội cũng lắm?"

      Hoắc Thủy nghe xong rút rút khóe miệng, đây là khen hay chê nàng vậy?

      " nhanh ! Đừng có huyên thuyên mấy lời vô ích"

      "Chuyện này muội cần lo lắng, để cho ta làm là đượcrồi, chờ mọi chuyện lắng xuống còn chuyện gì đáng ngại nữa." Hoa Vô Hối rút nụ cười, mắt đào hiếm khi tràn ra vẻ nghiêm túc, bàn tay nắm lấy đôi tay bé đặt trước ngực, nhàng nâng lên.

      "Tại sao phải giao cho huynh? Huynh là gì của ta hả?" Hoắc Thủy hơi cau mày, tầm mắt dừng bàn hai bàn tay nắm nhau, chợt nhớ tới mục đích khi mà A cha tung tin đồn! Vạn Trà sơn trang là nhà giàu nhất khắp bốn nước, giàu ai sánh bằng, cho nên nghiễm nhiên trở thành món thịt béo bở trong mắt mọi người, mà Hoắc gia cũng chỉ có nữ nhi là nàng, và nàng cũng nghiễm nhiên trở thanh thứ mà mọi người muốn tranh đoạt. Nếu người bình thường muốn cầu hôn có thể khéo léo từ chối, nhưng nếu là người trong hoàng thất sao, mặc dù là giàu nhất nước, nhưng lại là là bình dân, mà dân sao có thể đấu cùng hoàng gia?

      Nàng trở lại Diệp thành lâu A cha cho phép nàng về phủ, điều này chứng mình rằng hoàng thất Đông Tà quốc bắt đầu hành động.

      Đông Tà quốc có bốn vị hoàng tử, tuy nhiên lại lập Thái tử, nàng từng nghe đồn rằng ai lấy được nàng được sắc lập, chẳng lẽ đó là ? Buồn cười, vương triều của giang sơn lẽ nào chỉ dựa vào điều đó thôi sao?

      "Thủy nhi, muội nghĩ gì vậy?" Nhìn thấy khuôn mặt nhắn lâm vào suy nghĩ, Hoa Vô Hối nghi hoặc àm mở miệng, chưa từng thấy qua khuôn mặt bình tĩnh của nàng bao giờ.

      Hoắc Thủy nghe vậy ngẩn ra, bỗng nhiên hoàn hồn, ngước mắt nhìn lên gương mặt tuấn mỹ đối diện, khỏi cười khẽ, sau đó thào, "Hình như Đông Tà quốc có nhiều công chúa lắm ha?"

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      CHƯƠNG 18: DIỄN KỊCH NAY CÒN PHẢI PHÁT SÓNG TRỰC TIẾP


      EDIT: JUVIA


      "Thủy nhi, muội nghĩ gì vậy?" Nhìn thấy khuôn mặt nhắn lâm vào suy nghĩ, Hoa Vô Hối nghi hoặc àm mở miệng, chưa từng thấy qua khuôn mặt bình tĩnh của nàng bao giờ.

      Hoắc Thủy nghe vậy ngẩn ra, bỗng nhiên hoàn hồn, ngước mắt nhìn lên gương mặt tuấn mỹ đối diện, khỏi cười khẽ, sau đó thào, "Hình như Đông Tà quốc có nhiều công chúa lắm ha?"

      "Ý của muội là gì?" Đôi mắt đào của Hoa Vô Hối đột nhiên nheo lại, khóe mắt tỏa ra tia sáng , chỉ câu đơn giản này thôi cũng đủ để biế hết rồi, đúng là quá xem thường nha đầu kia! Tâm tư cỡ này, nào giống nha đầu ngu xuẩn lúc trước chứ?

      Hoắc Thủy chầm chầm rút tay về, tinh tế mà thưởng thức. "Bộ huynh ko hiểu ý của ta sao? Ta là tiểu thư của Vạn Trà sơn, nhưng huynh cũng là thiếu gia của Vạn Hoa sơn trang, nếu so về tài phú, nhà của chúng ta đâu ai kém ai? lẽ huynh nghĩ bọn họ bỏ qua cho huynh hả?" Bọn họ có thể lấy nàng về làm phi, vậy sao lại thể chiêu làm phò mã chứ?

      Huống chi, nàng có tiếng xấu, mà lại trong sạch thuần khiết. Cho nên, người lo lắng nhất hình như đâu phải là nàng?

      Hoàng thất sao, tự nhiên nàng có cách khiến họ cưới vào được!

      "Thủy Nhi đúng là rất thông minh, vì vậy, chúng ta có thể cùng nhau hợp tác ?" Khép đôi mắt chứa đầy khiếp sợ xuống, Hoa Vô Hối cười khẽ, gương mặt lộ dáng vẻ của thương nhân.

      Hoắc Thủy nghe xong nhướng mày, trưng ra bộ dáng 'Ta biết mà' ra, "Miêu tả kế hoạch của huynh chút , để xem có gợi dc hứng thú của ta ?" Con hồ ly này muốn gài bẫy nàng, nghĩ rằng nàng để yên sao?

      "Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, giải quyết nỗi ưu của đối phương, được ?"

      " cần thiết!" Hoắc Thủy mỉm cười, chớp chớp hàng mi, "Chuyện của ta ta tự giải quyết, nhưng nếu muốn ... trừ khi, huynh phải đồng ý điều kiện với ta?"

      "Điều kiện gì?" Trong lòng của Hoa Vô Hối xuất dự cảm xấu.

      Hoắc Thủy ngay mà chỉ cười , đôi mắt khép hờ lên tia sáng quỷ quyệt, "Huynh mang Vô Hạ đến đây cho ta, ta đồng ý với huynh, sao nào?" Hai người ở chung lâu rồi, chắc hẳn cũng hơn vài năm, tuy nàng có thể tự tìm nhưng mà thế mệt lắm, nếu như có người sẵn để lợi dụng hì hà cớ gì phải tự thân vận động chứ?

      Cái gì?! Hoa Vô Hối nghe xong ngạc nhiên nhìn về phía nha đầu cười tủm tỉm ở phía kia, hận thể bóp chết nàng ngay lập tức! Nàng vậy mà dám ra điều kiện này, ko lẽ tất cả đều vì Lạc Vô Hạ sao?! Nha đầu ngu xuẩn đáng chết này, làm nhiều điều như vậy là vì ai chứ? Sao nàng có thể...

      "Công chúa, thiếu gia được quấy rầy ngài ấy."

      "Làm càn! Bản cung đường đường là công chúa, nô tỳ như người mà dám ngăn ta sao?"

      Hoa Vô Hối nghe giọng kia nhíu mày, nhanh bước tới trước mặt Hoắc Thủy, duỗi tay ra muốn ôm nàng vào lòng. "Chờ chút!" Ngón tay mảnh khảnh đặt trước ngực , môi phấn nhàng phun ra hai chữ, "Vô Hạ?"

      Đáng chết! hung hăng nguyền rủa tiếng trong lòng, Hoa Vô Hối cắn răng, "Ta đồng ý với muội!" Đồng ý sao nào, Vô Hạ có thích, đương nhiên ko có khả năng mà thích nàng!

      " dối bị liệt*!" Hoắc Thủy bỏ thêm câu, nàng tin được con hồ ly!

      (Khúc này nguyên cậu là “ thể nhân đạo” tức sau này thể cứng á)

      Hoa Vô Hối nghe xong rút rút khóe miệng, nha đầu ngu xuẩn này ác! tà mị dán môi lên bên tai xinh của nàng, "Nếu ta ko sống được sau này sao muội lại có thể hạnh phúc chứ?" cố ý cắn nặng hai chữ hạnh phúc, chữ nào ý nấy.

      Tương lai bị ‘liệt’ liên quan gì đến hạnh phúc của nàng? Chưa kịp mở miệng thấy bóng dáng màu lam xuất phía sau lùm cậy. Hoắc Đôi mắt ngập nước long lanh lên, khóe mắt tràn đầy ý cười, hèn chi tên hồ ly kia túm nàng gấp như vậy, ra lửa cháy đến nơi rồi? Nhưng mà vị công chúa này là của nước nào thế nhỉ?

      Lúc trầm tư tự nhiên có bàn tay nắm lấy cằm nàng nâng lên, kéo gương mặt nàng quay về phía sau, "Hoa... ngô ngô..." mới được chữ hôn xuống, chiếc lưỡi linh hoạt cường thế mà cạy răng môi của nàng ra, tiến quân thần tốc! Đây là muốn phát sóng trực tiếp hở? Cơ ma, tại sao kỹ thuật hôn của người này lại giỏi vậy?

      "A!" tiếng thết mềm mại nhưng chói tai vang lên.

      Đẹp đến đâu mà ngay cả tiếng hét cũng rộn lòng? Trong lòng Hoắc Thủy co rút trận, hai tay choàng bên hông của Hoa Vô Hối ra sức mà nhéo, ý bảo có thể dừng lại rồi. Ai ngờ lại phát mà càng dùng sức hôn thêm, cẩn thận chăm chú cuốn lấy chiếc lưỡi luôn tránh né của nàng, hôn đến mức nàng mềm nhũn, hô hấp khó khăn mới thả ra.

      Vì muốn diễn tốt nên Hoắc Thủy đành phải mềm mại mà rúc vào lòng Hoa Vô Hối, thở hổn hển, hơi quay đầu nhìn về người mới tới, mềm mại mở miệng, "Vô Hối ca ca, nàng ta là ai vậy?" Lời kiều vừa thốt ra khỏi miệnglàm nàng ngây ngẩn cả người... Đờ mờ! Thanh của nàng sao lại biến dạng thế? Nàng cảm giác vòng ôm của cứng lại, sau đó lại càng ra sức ôm chặt nàng! Con hồ ly, bộ muốn ôm chết nàng hả?

      trước mặt mặc chiếc quần la gấm dài màu lan, vạt váy thêu vài đóa mai , chiếc eo nhắn mềm mại quấn chiếc đai lưng bằng gấm màu trắng. Mái tóc vấn kiểu Như Ý, bên chỉ cắm chiếc trâm Bạch Ngọc, gương mặt chỉ trang điểm , người khoác cung trang hình mây màu lam nhạt, đầu chiếc trâm còn cố ý đặt đóa mẫu đơn, bên dưới chiếc trâm Bạch Ngọc thả vài chuỗi ngọc dài, mà biểu tình bây giờ của nàng ta lạ khiếp sợ nhìn họ.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :