1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nơi này trời vẫn còn xanh - Karen Robards

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 40

      “Chuyện này chẳng có gì đáng cười cả! cười cái gì vậy?”



      Bực tức vì Matt tự dưng cười cợt vào thời điểm như thế này, Caroline đấm thùm thụp vào vai . Matt nhăn nhó, tóm gọn nắm đấm của nàng và áp môi vào những khớp ngón tay siết chặt của nàng. Nhưng ngực vẫn phập phồng vì những tràng cười thể kiềm chế khi ôm nàng sát vào mình.



      “Chắc em hình dung ra nó hoàn toàn khác hả?” Câu hỏi của lịch . Quá đỗi lịch . Caroline biết vẫn cực kỳ thích thú, mặc dù nàng hiểu nổi vì sao.



      “Qua cảm giác của em, em cứ tưởng nó phải lớn lắm,” nàng , phẫn nộ vì Matt lại cười rú lên. cười nhiều đến nỗi ho sặc sụa, hai tay ôm chặt nàng như thể sợ nàng tự ái và bỏ . Nếu phải nàng trần truồng như đứa bé và xấu hổ vì điều đó nàng làm thế rồi.

      “Nếu định cười nhạo em em ngủ đây,” nàng , giận dữ nằm quay lưng lại với , chỉ để xem làm gì. lập tức nghiêng người sang theo nàng, cơ thể áp sát vào nàng bên dưới những lớp chăn. Nàng có thể cảm nhận cả chiều dài rắn chắc của cơ thể , từ bộ ngực rộng với đám lông dày rậm rạp tới những bắp thịt vạm vỡ chân và đùi, cả sức nóng mãnh liệt của thứ mà họ vừa đến áp vào cái mông căng tròn của nàng.



      “Ôi, , được. Em chưa được ngủ.”



      luồn cánh tay qua eo nàng, bàn tay dò dẫm lần tới bầu ngực để trần. Caroline cảm thấy cơn run rẩy khoái lạc bất ngờ lan xuống tận đầu ngón chân khi những ngón tay Matt vân vê nhũ hoa nàng. Bàn tay bao phủ bầu ngực mềm mại, siết chặt và vuốt ve, khiến nó săn lại. Nàng ngờ tiếp xúc thân thể giữa đàn ông và đàn bà lại có thể dễ chịu đến thế. Rồi bàn tay lần sang bầu ngực bên kia, lặp lại những gì làm với bầu ngực đầu tiên, và nàng nghẹt thở vì sửng sốt. Uốn cong cổ để Matt có thể áp sát hơn vào người mình. Caroline cảm thấy rạo rực và bủn rủn.



      thích chạm vào da em. Từ rất lâu rồi thắc mắc liệu nó có mềm mại như vẻ ngoài . Và câu trả lời là có.”



      Chất giọng khàn khàn của có sức quyến rũ ghê gớm. Caroline run rẩy trước hợp lực tấn công của những lời , những nụ hôn và bàn tay rờ rẫm của . gạt mớ tóc dày của nàng sang bên và đặt những nụ hôn bỏng cháy gấp gáp lên cái gáy nhạy cảm của nàng, rồi lướt khuôn miệng ấm áp dọc theo bờ vai và quay trở lại mơn man chỗ hõm mảnh mai ngay bên dưới tai nàng. Bộ râu nam tính của chà xát da nàng căng mịn. tay vẫn tiếp tục ve vuốt và mơn trớn bầu ngực, trong khi tay kia dò dẫm bụng nàng để khám phá cái rốn bằng ngón trỏ. Rồi bàn tay nhích dần xuống thấp hơn, ôm trọn phần cơ thể mà nàng chưa bao giờ dám gọi thẳng tên. Theo bản năng, nàng ngọ nguậy tỏ ý phản đối, cố gắng hất tay tới chỗ khác ít nhạy cảm hơn, nhưng bàn tay Matt vẫn chịu nhúc nhích.



      “Hãy tin tưởng , em ,” thầm vào tai nàng. Caroline thoáng nghĩ tới Eve và con rắn, ắt hẳn nó từng thầm điều tương tự như thế với bà ta. Nhưng rồi những ngón tay dài của lại di chuyển xuống thấp hơn nữa, luồn vào giữa hai chân nàng để chạm vào chỗ ấy, nhàng đến nỗi ngọn lửa ham muốn trong lòng nàng bùng lên rạo rực khiến nàng xấu hổ, và nàng còn giữ được bất cứ ý nghĩ sáng suốt nào nữa. Nó giống như dòng dung nham ào ạt tuôn chảy khiến hơi thở nàng càng lúc càng trở nên gấp gáp, cho đến khi nàng hầu như chỉ còn hổn hển. Cơ thể nàng quằn quại trước bàn tay âu yếm và cơ thể đàn ông rắn chắc áp sát vào lưng



      Tuy nhắm mắt nhưng Caroline vẫn cảm nhận được từng lỗ chân lông cơ thể Matt. Hơi thở càng lúc càng trở nên khản đặc khi lướt cái miệng và bộ hàm chưa cạo dọc theo cần cổ nhạy cảm của nàng. Đôi tay bao bọc nàng, mặt trước cặp đùi rậm rạp áp vào mặt sau cặp đùi mịn màng, và đôi vai rộng nuốt trọn bờ vai bé. ôm nàng chặt đến nỗi nàng có thể cảm nhận tầm vóc bộ phận đàn ông của khi nó cọ vào cặp mông tròn trần trụi của nàng. âu yếm bầu ngực và khám phá điểm bí mật giữa hai đùi nàng cho đến khi người nàng rung lên với những cơn run rẩy chủ định, chịu khuất phục trước ngọt ngào bỏng cháy khiến nàng rên rỉ và quằn quại trong vòng ôm của .



      Caroline mở bừng mắt khi thấy mình sắp bị chìm đắm trong thứ ham muốn giày vò mãnh liệt mà nàng chưa bao giờ cảm thấy. Nàng thở hổn hển, cố gắng kìm nén nó cách yếu ớt, và vặn vẹo người để thoát ra, nhưng nàng bị mắc kẹt giữa bàn tay ở đằng trước và cơ thể ở đằng sau. Với tiếng kêu vừa như rên rỉ vừa như nức nở, nàng lại cảm thấy chuyển động gì cản nổi của những ngón tay xấu xa kia. Và cuối cùng nàng đành đầu hàng với mí mắt nhắm lại và tiếng thét đáng xấu hổ trước cảm giác ngất ngây run rẩy ấy.



      Khi cảm giác đó kết thúc, và nàng trở lại là chính mình, Caroline dám mở mắt vì xấu hổ. Matt vẫn nằm bên ôm chặt nàng, bàn tay úp vào ngực và vùng tam giác sẫm màu giữa hai đùi nàng đầy chiếm hữu. Bây giờ, khi tỉnh táo lại, nàng thấy đụng chạm quá sức thân mật của đáng xấu hổ. Nhưng nó đáng ghét hay kinh tởm. Khi nhận ra điều đó, Caroline mới có động lực để mở mắt ra.

      “Thế nào, em nghĩ gì về chuyện vừa rồi?” Giọng vừa tự mãn vừa căng thẳng lạ lùng khi thầm câu hỏi đó vào tai nàng. Nhưng chính tự mãn dưới câu hỏi đó khiến nàng xoay người lại nhìn .

      “Em nghĩ là tự phụ, ti tiện, và...”Caroline phẫn nộ khi nằm ngửa lớp nệm lông mềm mại, ngẩng lên nhìn khuôn mặt lởm chởm râu đen của Matt. Nhưng bất chấp nụ cười mà nàng nghĩ là chế nhạo ấy, thứ nàng thấy trong đôi mắt khiến nàng thốt nổi nên lời. sâu trong đáy mắt màu xanh ban là dịu dàng, và có lẽ cả chút đắc thắng, nhưng bao trùm tất cả là tia khao khát mãnh liệt. nhìn nàng chằm chằm như người đàn ông đói bụng nhìn miếng bánh, và Caroline nhận ra cần được đáp ứng.



      “Em , Ephraim Mathieson,” nàng buột miệng thầm, bàn tay giơ lên để vuốt ve gò má ram ráp của .

      Matt tóm gọn những ngón tay nàng và áp chúng chặt, sức nóng từ làn da lan tới thiêu đốt lòng bàn tay nàng, suốt lúc đó ánh mắt hề rời khỏi nàng. Đôi mắt bất chợt yếu đuối, y như đôi mắt của đứa trẻ, và yếu đuối ấy làm nàng xúc động tới tận tâm can. Nàng chống bên khủy tay, nâng mình dậy để đặt nụ hôn lên vết sẹo vốn là huy hiệu danh dự của .

      “Lạy Chúa thiên đường!” lẩm bẩm khi môi nàng mơn man vết sẹo trắng gồ ghề. Nụ cười của biến mất hoàn toàn, đôi mắt tối sầm lại. Rồi đẩy Caroline nằm xuống và hôn như muốn hút cạn linh hồn nàng. Bàn tay di chuyển khắp nơi, vuốt ve, kích thích và chiếm hữu, rồi nhấc chân nàng lên để chúng quặp quanh eo lưng khi chiếm đoạt nàng.



      Lần này, khi Matt biến nàng thành của , Caroline hiểu tại sao đàn ông lại thèm khát hành động này đến vậy, bởi vì loạt phản ứng vừa khơi lên trong nàng trước đó cũng chẳng là gì nếu đem so sánh với cảm giác sung sướng ngất ngây bất ngờ bùng lên trong nàng khi dấn sâu cú thúc cuối cùng, hét gọi tên nàng và gieo hạt giống vào trong nàng.



      Sau đó, họ nằm quấn quýt bên nhau, Matt nằm ngửa còn Caroline nằm ngực , chăm chú lắng nghe nhịp đập chậm dần của trái tim .



      gì đó với em ,” nàng nũng nịu sau hồi lâu im lặng, dùng đầu ngón tay vẽ những vòng tròn mảng lông ngực quyến rũ của . loạt những ý nghĩ hỗn độn xâm chiếm đầu óc nàng. câu hỏi mà nàng muốn có lời giải thích từ lâu lắm đột nhiên lên khiến nàng tức tối. “Ý là gì khi Hannah Forrester và em là hai hạng người rất khác nhau?”



      Matt ngẩng đầu lên nhìn nàng ngay khi nàng cúi xuống để nhìn vào mắt .



      vậy khiến em bực mình sao?” Giờ đây, khi cảm xúc đam mê mãnh liệt lắng dịu, khiếu hài hước của Matt lại nổi lên. Quá lười biếng để mếch lòng trước việc bị cười nhạo - hơn nữa, khi nàng nghĩ về điều đó, nàng lại thấy hài lòng vì có thể làm cười - nàng chỉ lè lưỡi với .



      “Cũng gần bằng cảm giác của khi Daniel hôn em ở buổi tụ họp bóc vỏ ngô,” nàng ngọt ngào đáp, bứt sợi lông ngực loăn xoăn.



      “Đến mức đó cơ à?” Vẻ thích thú mặt tiêu tan quá nửa và bị thay thế bởi tia u ám. giữ chặt những ngón tay nàng, ấn chúng vào người mình để ngăn cho chúng làm mình đau thêm nữa, và luồn cánh tay xuống dưới đầu làm gối.



      “Nào?” Nàng giục trả lời.



      nở nụ cười nửa miệng. “Đó là vì, cưng à, em là hình ảnh quyến rũ nhất mà mơ được nhìn thấy ở chốn này của thiên đường - còn ấy .”



      “Và tốt hơn là nên nghĩ như vậy mãi.” Tuy hài lòng với câu trả lời của Matt, nhưng nàng vẫn nhìn nghiêm khắc. “Bởi vì ngài nộp mình cho tôi, thưa ngài, và tôi cảnh cáo ngài là tôi chia sẻ ngài với ai khác đâu!”



      “Em giao hẹn với đấy à, Caroline?” Nét cười trong mắt hoàn toàn tương phản với giọng khàn khàn.



      “Nếu đúng là vậy sao?” Câu trả lời của nàng cũng khàn khàn.



      “Vậy với em rằng giờ là đến lượt của .”



      “Đến lượt của ?”



      “Giao hẹn với em. Nhưng hãy cân nhắc kỹ trước khi trả lời nhé. Em phải cai quản cả nhóm người, và phải cai quản mãi mãi. Nếu em lấy , em phải chấp nhận cả Davey, John, James, Dan, Rob và Thorn, thậm chí cả con chó rắc rối. Và còn nhiều đứa trẻ vốn là sản phẩm của và em nữa. Tất cả bọn họ đem đến cho em lượng công việc khổng lồ. Ngay cả nô lệ cũng được trả tự do khi giao kèo hết hạn. Còn em, trái lại, phải hiến mình cho trọn đời trọn kiếp.”

      Caroline mở to mắt rồi chống khuỷu tay nhổm dậy, chớp chớp mắt nhìn .



      “Có phải cầu hôn em ?”



      cho là vậy.”



      “Lời cầu hôn của quá đỗi tiêu cực. Em có được phép hỏi điều gì thúc đẩy thốt ra nó ?”



      Lông mày nhướng lên. Bàn tay mạnh mẽ lướt dọc theo tấm lưng trần của nàng rồi nán lại đường cong của cặp mông. Caroline lờ bủn rủn khẽ khàng lan dọc theo từng đầu mút thần kinh để cau mày.



      muốn em lên giường với .” Nàng ngăn nổi giọng điệu đe dọa.



      “Đúng vậy.” Những ngón tay siết chặt, áp nàng sát vào người mình. Nhờ thế mà nàng có thể cảm nhận căng cứng mới trỗi dậy ở .



      “Đó là điều bỉ ổi nhất mà em từng nghe!” thể kiềm chế thôi thúc giáng cho trận, nàng bắt đầu lồm cồm bò dậy, nhưng liền bị vòng tay chặn lại.



      “Oa, kìa, Quý bà Nóng nảy, em hãy kiềm chế bản tính nóng như lửa của mình ! Em muốn phủ nhận điều hiển nhiên sao? muốn em ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, khi em chạy như bay ngang qua cánh đồng với cái áo choàng đỏ bay phấp phới đằng sau và Jacob đuổi theo sát gót. tự nhủ rằng, người phụ nữ có thể chạy như thế nhất định phải ăn đứt đám phụ nữ tầm thường khác.”



      Nàng biết trêu mình, nhưng cảm xúc của nàng quá mong manh và nhạy cảm nên rất dễ bị tổn thương. Nàng có tâm trạng đùa giỡn.



      “Thả em ra, đồ thô lỗ!”



      Nàng đẩy vai ra. Hẳn là Matt nhìn thấy nỗi đau thực trong mắt nàng nên nụ cười môi tắt lịm. đột ngột lật người lại, kéo theo cả nàng, ghì chặt nàng xuống bên dưới .

      phải đâu, có ý như vậy,” Matt khẽ . “Đúng hơn là, từng nghĩ như thế, nhưng bây giờ còn hơn thế nữa. cưới em, vì em, Caroline, hơn bất cứ ai hay bất cứ thứ gì đời này. em nhiều đến nỗi chỉ nghĩ đến chuyện đánh mất em thôi cũng khiến lòng ngập tràn sợ hãi. em nhiều đến nỗi, nếu em từ chối , có khi ngửa cổ hú lên với vầng trăng suốt quãng đời còn lại như con sói bị điên mất.”

      Ngước nhìn gương mặt làm ra vẻ hài hước của cách dò xét, Caroline nhận ra thực lòng mình: nàng. Cơn giận của nàng lập tức tiêu tan, và nàng đan hai tay vào nhau sau đầu .



      “Em rất tự hào và vinh dự nếu được làm vợ ,” nàng và mỉm cười, toàn bộ tình mà nàng giữ trong lòng quá lâu giờ lấp lánh trong ánh mắt và giọng của nàng.



      Matt nhìn chằm chằm xuống nàng trong thoáng, đôi mắt tối lại. “, cưng à, chính mới là người cảm thấy vinh dự,” thầm, rồi cúi xuống đặt lên môi nàng nụ hôn say đắm.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 41

      Đêm hôm đó, tiếng tuyết rơi bên ngoài chỗ trú của họ gần như biến thành bản hòa của các tiểu thiên sứ thiên đàng, nhưng cả Caroline lẫn Matt đều hề hay biết. Họ nhau, thủ thỉ, cười đùa, rồi lại nhau, và niềm hạnh phúc ấy khiến họ lâng lâng như thiên đường.



      Mặc dù họ ngủ gần như cả đêm, nhưng Caroline vẫn thức giấc ngay lúc tia nắng đầu tiên lọt vào. Bên trong hang sáng lạ lùng vì ánh phản chiếu từ lớp tuyết bên ngoài. Đống lửa vẫn cháy đều vì Matt vẫn tiếp lửa thường xuyên, nhưng nó hầu như xua tan được giá lạnh. Tuy nhiên, do được quấn chặt trong chiếc áo lông và những tấm chăn, Caroline vẫn cảm thấy vô cùng ấm áp.



      Dĩ nhiên, có người đàn ông to lớn, vạm vỡ để chia sẻ thân nhiệt với nàng cũng giúp ích rất nhiều.



      Cánh tay ôm eo nàng, bàn tay đặt ngay bên dưới ngực, và chân gác lên đùi nàng đầy sở hữu. Nàng nằm cuộn tròn, lưng áp vào bụng , và phải cố gắng lắm nàng mới xoay được người để nhìn kỹ .



      Khi ngủ, trông như thiên thần tội lỗi bị đày xuống trái đất, mái tóc đen buông rủ lòa xòa trước mặt, hàng mi dày hình lưỡi liềm như lông chồn zibelin phủ rợp hai gò má rám nắng. Những đường nét của hoàn hảo như thể được tạc nên bởi nghệ sĩ điêu khắc bậc thầy.



      Mặt trần tục ở là bộ râu lởm chởm lâu ngày chưa cạo, và người tình của nàng nằm ngủ với cái miệng há hốc. Chưa kể, lại còn ngáy nữa. Tiếng ngáy lớn, nhưng thanh khò khè phát ra giữa đôi môi đẹp cổ điển ấy hoàn toàn thuộc về thiên đường.



      Caroline muốn cảm ơn Chúa, hay Thượng đế, hay bất cứ ai chịu trách nhiệm, rằng tuy Matt có vẻ đẹp nam tính và lối sống trầm lặng của người Thanh giáo, nhưng phải là thiên thần. Bởi vì nàng chính con người trần tục của , có sẹo, có râu, ngủ ngáy và tất cả những điều tương tự.



      Khi nhớ lại những điều Matt làm cho mình trong đêm ái ân cuồng nhiệt vừa qua, hai máCaroline bất giác ửng hồng. Nghĩ về những gì dạy nàng làm, màu hồng ấy càng đậm hơn nữa. Và khi hồi tưởng lại cuộc cuối cùng trong số ít nhất nửa tá lần giao hoan nồng cháy, mặt nàng đỏ lựng như trái gấc chín.



      Dưới dạy dỗ của , nàng khám phá ra khả năng làm tình mà nàng chưa bao giờ ngờ rằng nằm ngủ im lìm bên trong mình. Vào những giờ phút cuối cùng, nàng thậm chí còn cần đến những lời thầm động viên của để sờ soạng, vuốt ve, nắm giữ và mơn trớn.



      Nàng tự mình làm những việc đó.



      Những gì nàng và Matt làm cùng nhau liên quan gì đến nỗi kinh hoàng từng xảy ra với nàng trong quá khứ. Chuyện này là làm tình; chuyện kia là vụ cưỡng bức ghê tởm. Sau đêm qua, cái bóng u ám của Simon Denker còn đổ xuống cuộc đời nàng nữa. Nàng có thể quên để bắt đầu cuộc sống mới.Matt giải thoát cho nàng.



      Nàng sắp trở thành vợ của sao?



      Nghĩ đến đây, Caroline suýt cười khúc khích như nữ sinh ngốc nghếch. Chỉ vì sợ thức giấc nên nàng mới ngăn mình lại.



      Đột nhiên nàng cảm thấy thể đối mặt với trong bộ dạng này, khi nàng còn khỏa thân và đầu tóc bù xù, với những dấu vết đương vẫn còn diện khắp người. Nàng ra khỏi giường, tắm táp và mặc đồ trước khi tỉnh dậy. Hơn nữa, nàng cần phải giải quyết nhu cầu, và vấn đề đó càng lúc càng trở nên cấp bách.



      Đứng lõa thể bên cạnh cái nệm lộn xộn,Caroline nhận ra trời thực rất lạnh. Nàng vơ vội cái áo của Matt, mau chóng mặc lên người, thích thú khi thấy tay áo dài quá đầu ngón tay mình mấy chục phân và đuôi áo trùm quá đầu gối. Rồi nàng xỏ chân vào đôi giày của Matt. Chúng to đến mức có khi nàng nằm ngủ trong đó cũng được. Nhấc bình rượu rum vẫn còn đầy nửa lên, nàng gạt vài cành cây sang bên và thẳng ra ngoài trời tuyết.



      Mới được , hai bước, Caroline nhăn mặt trước tiết trời giá lạnh khiến da dẻ buốt nhói như bị kim châm và ngay cả việc thở cũng đau rát. Mặt trời như quả cầu nhạt lờ mờ nhô lên ở phía sông, và gió dịu . Mặc dù tuyết vẫn rơi dày đặc, nhưng nó còn như những viên đá ném vào da thịt nàng nữa. Tấm thảm tuyết lấp lánh mặt đất ngập tới đầu gối Caroline, nhưng trận bão tuyết tan. Trong nay mai thôi là họ chắc chắn có thể khởi hành về nhà.



      Davey, John và những người còn lại nghĩ gì về chuyện của họ? Chiều hôm trước, ở trong làng, nàng và bọn trẻ rút ngắn được khoảng cách với nhau, nhưng mến mới mẻ chúng dành cho nàng liệu có đủ lớn để khiến chúng chấp nhận chuyện nàng làm vợ của cha chúng?



      Sau khi giải quyết xong việc cấp bách nhất, Caroline đổ phần rượu rum còn lại trong bình lên tuyết và mau chóng súc sạch bình trước khi nhét tuyết vào đó. Rồi, run lẩy bẩy, nàng mang chiến lợi phẩm của mình quay lại chỗ trú .



      “Em làm cái quái gì thế?”



      Nàng giật mình thấy Matt tỉnh giấc. khỏa thân hoàn toàn và xấu hổ chút nào ở ngay bên cạnh cái nệm của họ. Hai tay chống cái hông hẹp, quắc mắt nhìn nàng. Với khuôn mặt của tổng lãnh thiên thần cơ thể tuyệt vời, Matt là hình ảnh có thể làm ngừng đập trái tim căng tràn sống của bất cứ người phụ nữ nào. Caroline ngơ ngẩn ngắm nhìn vẻ đẹp của , hầu như nhận ra đôi mắt cũng quét qua quét lại người mình.



      “Đồ ngốc, ma xui quỷ khiến thế nào mà em lại ra ngoài trong bộ dạng như thế kia hả?” cất giọng, cáu kỉnh hơn nhiều so với chất giọng nên có của tình nhân, rồi với tay lôi cái áo choàng lông từ bên dưới những tấm chăn ra, băng qua khoảng gian ngắn ngủi ngăn cách họ để choàng nó lên người nàng.



      Lúc tới chỗ nàng, Caroline vừa cúi xuống đặt cái bình sát bên đống lửa để làm tuyết tan chảy. Nàng cảm kích vì ấm áp bất ngờ ấy. Răng nàng vẫn còn va vào nhau lập cập, còn da ngứa ran khi nó tan giá, nhưng nàng biết nàng ở bên ngoài lâu đến mức gây hại gì cho bản thân.



      “Chúng ta c... cần nước để t... tắm rửa.”



      “Em ăn mặc phong phanh ra ngoài chỉ để làm việc đó thôi ư?” Matt gần như gầm lên.



      Caroline lập tức cau mày với . “ dám to tiếng với em sao, Ephraim Mathieson!”



      to tiếng nếu muốn, và đừng gọi là Ephraim.”



      “Em gọi như thế nếu em muốn. ra, em khá thích cái tên đó.”



      “Ồ, thế à?”



      “Vâng.”



      thấy sáng nay em vênh váo quá đấy. Đừng nghĩ là thể đối phó với những xấc xược.”



      “Xì, em sợ đâu! Cho dù to mồm nhưng có bao giờ em thấy động tay vào mông mấy đứa đâu!”



      “Chúng là những đứa trẻ ngoan nên cần phải dùng đến hình phạt đó. Nhưng nếu em còn làm việc ngu ngốc là ra ngoài trời lạnh giá trong tình trạng gần như khỏa thân thế kia để lấy nước tắm rửa là đét đít em đấy!”



      “Còn có... những lý do khác nữa,” nàng chống chế cách yếu ớt.



      ngập ngừng của nàng đủ để cho Matt biết ý nàng là gì. Môi mím lại và lông mày hơi giãn ra. “Lần sau nhớ mặc đồ vào trước. Em chưa nghe tới chứng hoại tử vì tê cóng bao giờ à?”



      hay lắm! Nhìn lại mình , trần như nhộng đấy!”



      “Vì em mặc đồ của !”



      phải tất cả.”



      “Cũng gần tất cả còn gì.”



      vẫn còn quần, tất và...”



      “Caroline, em thực muốn tranh cãi với cả buổi sáng đấy à?”



      .”



      “Tốt. Bởi vì còn vô số việc muốn làm hơn.” Matt mỉm cười, nụ cười thong thả ranh mãnh khiến lòng nàng xốn xang, rồi bước tới, nâng cằm nàng lên để hôn. Khi miệng chạm vào miệng nàng, Caroline liền choàng hai tay quanh cổ và kiễng chân lên đáp lại.



      “Như thế tốt hơn đấy.” ngẩng đầu lên để búng mũi nàng. “Giờ trả lại đôi giày nào, cũng có việc phải ra ngoài.”



      “Ồ.”



      “Ồ gì mà ồ.”



      Ở trong chốn chật chội thế này đúng là cũng có những mặt bất tiện. Mặt nàng đỏ ửng đến tận mang tai khi nàng đưa trả đôi giày và áo choàng, rồi đôi tất dày dặn ấm áp của vào và quấn mình trong chiếc chăn của người Da Đỏ.



      người chỉ khoác chiếc áo choàng và đôi giày, Matt bước ra ngoài, chưa đầy vài phút trở vào ngay. Caroline vừa mới lấy được bình rượu đựng tuyết tan thành nước ấm ra xa khỏi đống lửa. lom khom bên cái nệm, định thấm ướt mảnh vải lanh xé ra từ chiếc váy lót bị rách, nàng bỗng nhảy dựng lên như thể bị bắt quả tang làm chuyện gì đáng ghê tởm khi lặng lẽ bước vào trong.



      phải là em xấu hổ với đấy chứ?” hỏi khi thấy nàng giật mình và đỏ mặt.



      “Em muốn tắm.”



      “Vậy tắm .”



      “Em cần chút riêng tư,” Caroline nhàng , và ngạc nhiên khi thấy nhìn mình với vẻ mất kiên nhẫn.



      người em còn thứ gì mà chưa nhìn thấy sao?



      làm ơn lánh mặt lúc được ?” Nàng cáu kỉnh. Matt hừ mũi trước thứ mà coi là điên rồ của phụ nữ, nhưng sau khi lấy lại áo sơ mi và đòi đền bù từ hai bầu ngực nàng, mặc áo vào với tốc độ nhanh nhất rồi nhấc khẩu súng lên và ra ngoài.



      Vừa để mắt canh chừng bức tường được làm từ những cành cây, Caroline vừa tắm táp kỹ lưỡng nhất có thể, bất chấp cái lạnh và thiếu thốn tiện nghi. Từ đâu đó bên ngoài, Matt rống lên bài thánh ca, ngừng lại chút để lắng nghe, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng. Rồi, khi tiếng hát ngừng bặt, nàng cũng tìm y phục của mình và bắt đầu mặc đồ. nốt chiếc giày còn lại tiếng súng nổ bùm khiến nàng cứng người.



      Vội nhìn ra bên ngoài, nàng thấy về chỗ trú của họ, tay cầm khẩu súng vẫn còn bốc khói, tay kia cầm con thỏ mới bị giết. Nhìn thấy nàng, toe toét cười và cầm chân sau con vật giơ lên.



      “Bữa sáng!” , và vào bên trong tìm dao. Trong nháy mắt, xác con vật được lột da, làm sạch và sẵn sàng chế biến.



      “Chúng ta bữa tiệc.” Caroline mỉmcười đón lấy miếng thịt từ tay , xiên nó bằng cái que sắc và đặt lên đống lửa để nướng. Matt cởi áo khoác, rửa tay và rửa mặt bằng chỗ nước còn lại. tiến tới đằng sau nàng, luồn tay quanh eo nàng. mải đứng nhìn những giọt nước thịt xuống đống lửa kêu xèo xèo, Caroline giật mình khi bàn tay lần lên ngực.



      Nàng cứng người lại theo bản năng, và rồi, khi đặt môi lên chỗ hõm bên dưới tai, nàng liền thả lỏng người. Sau thoáng, nàng xoay người lại, choàng hai cánh tay quanh cổ và thưởng cho nụ hôn dài.



      Tuy nhiên, khi cảm thấy bàn tay bắt đầu cởi hàng móc ở sau lưng váy, nàng hơi né người ra để cau mày nhìn .

      làm gì thế?”

      “Cởi váy của em.”

      “Nhưng em vừa mặc vào mà!”



      “Và trông em rất quyến rũ. Nhưng thích em mặc gì hơn.”



      Ý định tiêu khiển cả buổi sáng của chợt lóe lên trong đầu nàng như ánh nắng ở đường chân trời. Lúc này Matt cởi đến chiếc móc váy ở eo lưng, và tuột nó ra khỏi vai nàng.



      “Nhưng giờ là ban ngày ban mặt!”



      Lời phản đối thực hoảng hốt của nàng khiến vừa lột trần ngực nàng vừa cười toe toét.



      “Càng tốt chứ sao,” Matt , và sau khi cởi hết quần áo người cả hai, lại đẩy nàng nằm xuống cái tổ đương của họ. xoay nàng nằm ngửa, hôn nàng để ngăn chặn những lời phản đối, rồi dùng tay, miệng và cơ thể chứng minh với nàng rằng ban ngày là thời điểm rất thích hợp cho việc mà nung nấu trong đầu.



      lúc lâu sau, Caroline choàng tỉnh sau giấc ngủ ngắn vì ngửi thấy mùi thịt cháy. Nàng hét toáng lên, lao bắn ra khỏi vòng tay của .



      “Cái quái gì... ?” Sẵn sàng đối đầu với bất cứ thứ gì đe dọa họ, Matt lập tức ngồi bật dậy, những tấm chăn tuột khỏi bộ ngực trần.



      “Thịt bị cháy rồi!” Caroline rên rỉ, lấy cái que cứu lấy miếng thịt thỏ.



      “Vậy chúng ta cạo phần bị cháy và ăn những gì còn lại.”



      Trong lúc tiếc của, Caroline còn để ý gì đến tình trạng lõa lồ của mình. Nàng quỳ gối và đặt miếng thịt cháy sém lên mặt đá phẳng. Trước bực tức của nàng, Matt bắt đầu nhoẻn miệng và sau đó cười thành tiếng. bước ra khỏi những tấm chăn để đưa nàng về.



      “Em luôn là nguồn vui của , em . Quay lại giường .”



      “Nhưng thịt thỏ...”



      “Đừng bận tâm tới miếng thịt thỏ chết tiệt đó. Em mặc gì cả, mà trời lạnh, chúng ta chẳng có gì khác để làm ngoài việc vui vẻ bên nhau cả ngày. Chẳng biết đến bao giờ mới lại có cơ hội như thế này nữa.”



      “Vâng, nhưng...”



      để cho nàng cất lời than vãn tiếc nuối miếng thịt thỏ, Matt bế thốc nàng lên và mang nàng quay lại cái nệm của họ. Phải rất lâu nữa nàng mới lại có thể nghĩ đến thức ăn.



      Cuối cùng, khi bóng cây bên ngoài chỗ trú của họ đổ dài về phía con sông, nàng cũng được ăn. Caroline quấn mình trong chiếc áo choàng lông và mặc gì bên trong - Matt giành lấy chiếc chăn của người Da Đỏ vốn ít ấm áp hơn bất chấp lời phản đối của nàng. Họ ngồi bên nhau tấm nệm lá và ngấu nghiến chỗ bánh mì, xúc xích và táo còn lại, nuốt trôi chúng bằng nước tan chảy từ tuyết trong bình rượu rum. Matt hớp ngụm từ bình còn lại, rồi họ nằm dài bên nhau, đầu nàng gối lên vai , thỏa mãn.



      “Theo mọi người nghĩ gì?” Câu hỏi này gặm nhấm rìa chiếc bánh hạnh phúc của nàng như con chuột phiền phức suốt thời gian.



      “Nghĩ về cái gì?” chậm rãi lướt ngón tay hai bầu ngực căng mọng có nhũ hoa màu dâu tây của nàng.



      “Về chúng ta. Lấy nhau.”



      “Họ nghĩ gì nào? Đây là chuyện riêng của chúng ta chứ đâu liên quan đến ai khác.”



      “Nhưng ... em... em được mọi người trong thị trấn quý lắm, biết đấy.”



      “Em đâu có lấy cả thị trấn.”



      “Đúng vậy. Nhưng...”



      “Trong hang có ai ? Matt, có trong đó ?” tiếng gọi bỗng vọng đến từ bên ngoài chỗ trú khiến họ giật nảy mình. Caroline thở gấp, loạng quạng kéo những tấm chăn lên tận mũi để che chắn mình kỹ càng hết mức có thể, còn Matt cứng đờ người và ngồi bật dậy.



      “Là Daniel, đúng là đồ chết tiệt,” nghiến răng với nàng, rồi cất cao giọng đáp lại em trai.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 42

      “Mặc đồ vào .” Matt đứng dậy, xỏ chân vào quần trong khi Caroline tìm kiếm chiếc áo lót. Nàng tròng nó qua đầu trong khi Matt mặc vội cái áo sơ mi.



      “Matt! Ê!” Vừa gọi tiếp Daniel vừa lầm bầm chửi rủa. Có vẻ như ta gặp khó khăn khi tìm cách vào chỗ họ, nhưng vẫn cố thử.



      “Quỷ tha ma bắt chú ,” Matt lẩm bẩm, cố gắng vừa xỏ chân vào giày vừa cài cúc áo sơ mi.



      Caroline cuống cuồng cài dây áo lót và với lấy cái váy trong khi Matt, lúc này chỉnh tề ở mức tối thiểu, tới chỗ rào chắn bằng cành cây để chặn Daniel lại.



      đây,” bằng giọng cáu kỉnh mà Daniel đáng phải gánh chịu sau bao nhiêu nỗ lực vì họ.



      “Ơn Chúa! Em cứ sợ đám người Da Đỏ hoặc trận bão tuyết giết chết rồi. Cơ mà làm gì có thứ nào giết nổi kẻ đáng gờm như chứ!”



      nhìn thấy khuôn mặt Matt nên Caroline biết có phản ứng với nỗ lực hài hước của Daniel hay .



      “Caroline có ở cùng ?” Rabert hỏi. Caroline giật mình, cài váy nhanh và tất vào, vừa làm vừa thắc mắc biết có bao nhiêu người tới giải cứu họ. Mặc dù ai có thể biết chính xác nàng và Matt làm gì đêm qua, nhưng chắc chắn họ suy đoán ra. Cài đai móc bít tất và vội vàng thả váy xuống, Caroline cảm thấy mình giống hệt như Jezebel[1].



      [1] Công chúa xứ Phénicie thế kỷ thứ 9 trước công nguyên, người du nhập tư tưởng tôn thờ thần tượng và bạo quyền vào Isarel. Cái tên của bà trở thành biểu tượng cho xảo trá và tội lỗi.



      “Có.” Matt buông câu trả lời cộc lốc khó chịu. “Các em tìm ra bọn nhanh gớm nhỉ.”



      “Bọn em chỉ men theo dòng sông thôi, và rồi thấy khói bốc lên. Tránh sang bên nào, trai. Ngoài này lạnh khiếp lên được, bọn em muốn sưởi ấm bên đống lửa của .”



      Liếc nhanh ra đằng sau để chắc chắn rằng Caroline ăn mặc chỉnh tề, Matt bước lùi lại. Daniel theo sau gần như ngay lập tức, tiếp đến là Robert. Cả hai người đàn ông đều mặc áo choàng lông dài, đội mũ rộng vành và giày ống. Họ giậm giậm chân để giũ tuyết rồi mới bước vào.



      Caroline vừa mới quấn chăn quanh người, và nàng biết rằng mình được che đậy kín đáo hết mức có thể. Tuy nhiên, nàng vẫn thể ngăn đôi má bừng đỏ lúc Daniel và Robert gật đầu với nàng, sau khi quét mắt nhìn lượt cái hang . Daniel nhìn vào mắt nàng, trong khi mắt Robert ánh lên vẻ thích thú.



      ràng bọn em lo lắng và vội vàng vô ích,” Robert , nhìn thấy cái bình rượu rum thứ hai bên đống lửa. ta bèn quỳ chân xuống để mở nắp bình, rồi giơ nó lên cao và tự cho phép mình nốc hơi dài.



      “Em thấy có đủ mọi tiện nghi như ở nhà,” Daniel nhận xét, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái nệm lộn xộn, để ý chuyện Robert huých tay và chuyền cho mình cái bình.



      Ngay cả khi bị đính lên ngực tấm phù hiệu tố cáo là người đàn bà thông dâm Caroline cũng thể cảm thấy xấu hổ hơn.



      “Caroline và cưới nhau,” Matt đột ngột tuyên bố, ánh mắt rời khỏi khuôn mặt đỏ bừng của Caroline để nhìn sang khuôn mặt ra vẻ hiểu biết của các em trai.



      “Cưới ư!” Giọng Daniel có vẻ rụng rời, ánh mắt nhìn Matt lập tức đổi hướng sang Caroline và nhìn nàng chằm chằm.



      “Cưới ư! Ồ, tuyệt quá!” Phản ứng của Robert hồ hởi hơn. ta tới chỗ Matt và vỗ vai , rồi nhoẻn miệng cười với Caroline. “ có chắc là muốn lấy cả của chúng tôi ? Theo tôi ấy phải là người dễ chịu lắm đâu!”



      “Coi chừng cái mồm, Rob,” Matt gầm gừ. Daniel cuối cùng cũng bước tới để chìa tay ra với trai.



      “Chúc hạnh phúc, Matt,” Daniel lên tiếng, giọng vững vàng nhưng khuôn mặt tái nhợt. Caroline nhìn hai người họ bắt tay nhau, tim khẽ nhói lên đau đớn. Tình cảm giữa họ, hay đúng ra là giữa tất cả những người nhà Mathieson, quá lớn lao, đến nỗi đôi lúc nàng cứ mơ hồ cảm thấy rằng mình vẫn chỉ là người ngoài cuộc.



      “Cảm ơn, Dan.” Matt nhoẻn miệng cười khi liếc nhìn Caroline. “Thà kết hôn còn hơn bị bốc cháy, em biết đấy, và người nóng rừng rực suốt hơn nửa năm nay rồi.”



      Nghe thấy thế, nàng cứng người lại vì phẫn nộ, còn cánh đàn ông phá lên cười hô hố.



      “Em đón được bác sĩ từ New London về chưa?” Matt vừa thu xếp đồ đạc vừa hỏi Daniel.



      “Bọn em đưa ông ấy về, ông ấy giỏi lắm. Quả là may mắn, bởi vì khi về nhà bọn em phát ra dã có thêm nửa tá người nữa bị nhiễm bệnh, trong đó có cả Mary.”



      “Mary ư!” Caroline đưa tay lên cổ. Matt đứng thẳng người dậy và cau mày. Daniel gật đầu nghiêm nghị.



      “Vâng. Chị ấy ốm nặng như mấy người khác, nhưng em hứa với James đưa Caroline tới chỗ chị ấy sớm nhất có thể. Bác sĩ đến thăm bệnh cho chị ấy, nhưng James muốn mạo hiểm tính mạng của vợ.”



      “Vậy chúng ta nên ngay thôi. Em có mang ngựa theo ?” Matt mau chóng mặc áo gi lê, đội mũ lên đầu, rồi với tay lấy cái áo choàng khoác lên vai Caroline.



      cứ mặc nó . Em quấn chăn là được rồi,” nàng phản đối, cố gắng hất cái áo ra.



      “Cưng à, nếu lúc nào em cũng cãi lại như thế này, có thể thấy trước cuộc hôn nhân sóng gió chờ đợi chúng ta đấy.” Matt nhét tay nàng vào trong tay áo và vòng ra đằng trước để cài cúc cho nàng. “ cần phải với em rằng muốn làm chủ nhân trong ngôi nhà của mình. Em phải nghe lời , nếu em phải đối mặt với những hậu quả khủng khiếp đấy.”



      “Hứ!” Caroline vênh mặt, nhưng nàng vẫn để yên cho cài chiếc áo lông lên tới tận cằm.



      “Hãy cho ấy biết thế nào là lễ độ, Caroline. ấy cần được dạy cho bài học,” Robert , đôi mắt ánh lên vẻ thích thú.



      “Em dám cá ấy phải là người vợ dễ bảo đâu,” Daniel chậm rãi xen vào, lông mày nhíu lại. Ý nghĩ đó có vẻ an ủi ta, và khi họ hất tuyết vào đống lửa, ta có vẻ vui lên đôi chút.



      Có bốn con ngựa đợi bên ngoài, tuyết ngập đến đầu gối. Chúng giậm giậm chân vẻ sốt ruột, khua lạch cạch dây cương và bàn đạp, hơi thở dường như đông cứng lại trong trung.



      Mãi đến khi chuẩn bị bước vào trong tuyết, Caroline mới nhận ra nó ngập quá giày nàng. Cánh đàn ông đều giày ống. Nàng động viên mình đừng để ý đến lớp bùn tuyết lạnh giá Matt phát ra tình thế tiến thoái lưỡng nan của nàng, lập tức tiến đến đằng sau bế nàng lên yên ngựa trước khi nàng kịp phản đối. Rồi quấn chăn quanh người mình, và ba người đàn ông chia nhau buộc những món đồ lấy từ trong hang vào các con ngựa.



      Chuyến của họ chậm chạp vì lũ ngựa phải lê từng bước nặng nề trong tuyết, và khí càng lúc càng lạnh giá. Màn đêm buông, chỉ có ánh sáng từ mảnh trăng lưỡi liềm mảnh mai phản chiếu thảm tuyết dày rọi đường cho họ. Gió nổi lên, từ đâu đó xa lắm vọng đến tiếng sói hú. chỉ , mà cả bầy, Caroline rùng mình nghĩ. Lũ ngựa hàng xuyên qua rừng, Daniel ở đằng trước và Matt ở đằng sau nàng. Nàng lạnh cóng dù đội mũ và mặc áo choàng của Matt. Chắc còn cảm thấy rét hơn cả nàng. Nhưng chẳng còn cách nào khác ngoài việc kiên trì. Di chuyển trong thời tiết thế này là điều khó có thể chịu đựng nổi, nhưng dừng lại càng tồi tệ hơn.



      Cuối cùng, tới gần trưa ngày hôm sau, Robert cũng trông thấy khói lơ lửng tỏa lên những ngọn cây.



      “Về tới nhà rồi,” ta reo lên, và Caroline cảm thấy tinh thần rệu rã của mình hào hứng hẳn. Nếu có thể, nàng thúc con ngựa phi hết tốc độ, nhưng khi di chuyển trong tuyết, chúng chỉ có thể với tốc độ chậm rãi, cẩn thận mà chúng vẫn duy trì từ lúc rời khỏi chỗ trú của họ.



      Khi nhìn thấy ngôi nhà qua những rặng cây, nàng lảo đảo yên ngựa. Nàng mệt muốn chết, lạnh khủng khiếp, đói rã rời và…



      “Cha!” Davey và John lao ra từ cửa chính với Thomas theo sau khi đoàn người vào khu đất trống. “Cha!”



      Lũ trẻ nhảy nhót trong tuyết, chẳng bận tâm tới chuyện mình khhông mặc đủ ấm và tự làm mình ướt đến tận thắt lưng. Raleigh chạy theo sau chúng, vừa nhảy tưng tưng qua tuyết như con thỏ hoang khổng lồ vừa sủa mừng ầm ĩ. Caroline lắc đầu mỉm cười trước chào đón đầy phấn khích này.



      “Cha!”



      Matt ghìm dây cương, nhảy xuống bế thốc các con lên tay khi chúng nhào tới. ôm chúng chặt và chúng cũng ghì siết lấy .



      “Sao các con học?” nghiêm giọng hỏi, đẩy chúng ra.



      “Trường học đóng cửa vì dịch sốt!” John .



      “Tuyệt quá cha nhỉ?” Davey hùa theo, và Caroline nén nổi tiếng cười trước ích kỷ ngộ nghĩnh của thằng bé. Có vẻ như cả thế giới có biến mất cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nó, miễn là nó phải đến trường.



      “Tuyệt lắm. Giờ vào trong nhà để cha nhốt ngựa. Caroline, em với chúng nhé.”



      Matt đặt bọn trẻ lên yên ngựa và dẫn ngựa tới trước nhà, những người còn lại theo sau. Khi tới nơi, nhấc các con xuống rồi bước sang chìa tay đón Caroline. Với lời phản đối thành tiếng, nàng trườn vào vòng tay , cảm thấy mình được chiều khi giao phó bản thân cho sức mạnh của Matt. đặt nàng xuống nền tuyết mà bế nàng tới tận bậc thềm, đến lúc đó mới đặt nàng xuống. Vì nàng đứng bậc thềm cao nên đôi mắt họ ngang tầm nhau. Tia sáng đột ngột lóe lên trong đôi mắt xanh chiếu thẳng vào mắt nàng là dấu hiệu báo trước duy nhất mà Caroline nhận được trước khi rướn người đặt nụ hôn vội nhưng mạnh mẽ lên đôi môi nàng.



      Rồi lẳng lặng quay và leo lên lưng ngựa, để mặc nàng bối rối với đôi má ửng hồng, đối diện với hai đứa trẻ tròn xoe mắt và ông chú há hốc miệng của chúng.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 43

      “Cha hôn dì!” Lời Davey gần như lời buộc tội.



      “Cha dì à, dì Caroline?” Đôi mắt John cũng tròn xoe như mắt Davey.



      Thomas, dù gì, cũng có vẻ chờ đợi câu trả lời của nàng với chăm chú hệt như hai thằng bé.



      Hậm hực liếc mắt về phía người khuất dần về phía chuồng gia súc, Caroline đẩy bọn trẻ vào trong nhà rồi đóng cửa lại.



      Nàng tựa vào cửa lúc, mệt đến nỗi gần như đứng vững. ấm áp của ngôi nhà khiến toàn thân nàng đau rát, và nàng nhăn nhó khi những ngón tay ngón chân tê cóng bắt đầu râm ran hồi phục. Lúc này nàng chỉ muốn xoa dịu cơn đói và mệt mỏi ngay lập tức, để mặc vị hôn phu của mình tự trả lời các con và cậu em trai. Nhưng vẻ mặt đầy hoài nghi cùng đôi mắt mở tròn thắc mắc của Davey và John ngăn nàng lại.



      “Dì đội mũ của cha!” Davey khi nàng cởi mũ ra.



      “Cả áo choàng của cha nữa!” John như bị xúc phạm.



      “Ngoài trời lạnh, mà dì có cả mũ lẫn áo choàng.” Khi Caroline chọn xử lý vấn đề ít nhạy cảm này trước, trông nàng hẳn rã rời lắm rồi, bởi vì Thomas, người nãy giờ cũng nhìn nàng chằm chằm với vẻ mặt giống hệt hai thằng cháu trai, bắt đầu toét miệng cười.



      “Nhưng tại sao cha lại hôn dì?” Davey khăng khăng. “Cha chỉ hôn cháu với John, và cũng chỉ làm vậy khi bọn cháu bị đau hay bị ốm nặng thôi. Cha chẳng hôn ai khác cả. Đúng John?”



      John gật đầu. Caroline thở dài, mở miệng… và cuối cùng cũng nhận ra nàng đủ can đảm để với chúng.



      “Cho dì phút để thở , rồi chúng ta về chuyện này,” nàng trì hoãn, rời khỏi cánh cửa để về phía nhà bếp.



      Đuôi áo choàng của Matt quét sàn, và khi ấm áp hơn, nàng bèn cởi nó ra. Millicent nhổm dậy từ chỗ ngủ ấm cúng của nó bên lò sưởi, vươn mình, và kêu meo meo chào nàng. Có thứ gì đó sôi ùng ục lò sưởi – ngửi mùi có vẻ là cháo bột ngô – và cơn đói bất chợt dâng lên làm dạ dày nàng co thắt. Những người khác ắt hẳn cũng đói rồi, và nàng cần nghĩ tới chuyện nấu cơm. Rồi họ còn phải tới thăm Mary nữa chứ, sau bữa ăn nàng nhất định phải chạy ngay tới bên bạn. Tất cả những mẩu ý nghĩ này vụt lên trong đầu nàng lúc Caroline treo áo khoác lên mắc.



      Quay lại, nàng thấy ba chú cháu nhìn chăm chú cái váy bị rách của mình. Nàng đảo tròn mắt, và về phòng.



      Nàng mất khoảng mười lăm phút để tắm rửa, thay váy và chải đầu. Đúng lúc nàng ra khỏi phòng, cánh đàn ông cũng bước vào nhà, giậm giậm chân để giũ tuyết giày và lấy tay phủi tuyết quần áo.



      “Thorn, em nấu ăn ư!” Robert thốt lên với vẻ kinh ngạc đầy tán thưởng.



      Thomas lườm trai cái rồi tiếp tục khuấy cháo.



      “Em và bọn trẻ cần ăn mà, đúng ? May cho các là em đong nhầm và nấu nhiều hơn hẳn đấy.” Nghe giọng ta có vẻ phòng thủ, và Caroline đoán chàng này sợ bị trêu chọc.



      “Cha, tại sao cha lại hôn dì Caroline?” Davey thẳng vào vấn đề làm nó bứt rứt khi Matt cởi cái chăn quấn quanh người ra và ngồi xuống để cởi giày.



      “Lại đây, John, và giúp cha nào,” Matt bảo John. Thằng bé bèn tới chỗ Matt và ngồi giạng chân chân cha, lưng quay về phía cha. Matt đặt chân kia lên mông John và đẩy. Chiếc giày tuột ra.



      “Cha! Cha chẳng chú ý gì đến câu hỏi của con cả!” Davey than vãn.



      John lặp lại động tác vừa rồi chiếc giày còn lại của Matt trong khi Robert và Daniel làm việc đó cho nhau. Caroline xua Thomas ra khỏi chỗ chiếc nồi và tiếp quản việc nấu nướng đúng lúc nồi cháo sắp sửa vón cục do bị quên bẵng quá lâu.



      “Có, cha có chú ý mà, Davey.” Matt cởi giày xong, bắt đầu cởi khuy áo gi lê.



      “Vậy tại sao cha lại hôn dì ấy?”



      “Bởi vì cha sắp lấy dì ấy, nhóc ạ.” Matt với giọng bông đùa, nhưng bọn trẻ nghe như sét đánh bên tai. John hốc miệng nhìn cha, trong khi môi dưới Davey run run như sắp khóc.



      “Như thế có nghĩa là dì ấy trở thành mẹ của bọn con?” John hốt hoảng.



      “Con muốn có mẹ!” Davey bắt đầu òa khóc nức nở.



      Vậy là việc thu hẹp khoảng cách giữa nàng và bọn trẻ tong. Phản ứng của chúng còn tệ hơn những gì Caroline hình dung. Lòng nàng dấy lên nỗi đau đớn trước cự tuyệt rành rành của bọn trẻ, nhưng nàng cố gắng kìm nén nó, cố gắng nhìn nhận vấn đề dưới góc nhìn của chúng. Suy cho cùng, chúng từng có bà mẹ tồi tệ, và chắc hẳn chúng muốn giữ Matt làm của riêng. Có lẽ chúng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cha mình lấy người vợ khác.



      “Dì bao giờ làm mẹ các cháu được,” nàng điềm tĩnh xen vào, quay lại khuấy nồi cháo, mặc dù chú ý của nàng dồn hết vào cuộc tranh cãi nho sau lưng. “Sau khi lấy cha các cháu, dì vẫn là dì Caroline.”



      !” Davey nức nở chạy ra khỏi phòng. John, do lớn hơn và kiềm chế tốt hơn, chỉ mím môi và có vẻ căng thẳng. “Con nên theo nó,” thằng bé và rời khỏi phòng. Rồi cuối cùng kiềm chế ràng cũng rời bỏ nó. Caroline nhăn mặt khi nghe tiếng bước chân nó giậm huỳnh huỵch cầu thang và sàn nhà bên .



      xử lý ‘khéo’ lắm,” Daniel cau mày với Matt.



      “Đáng lẽ nên thông báo tin này với chúng nhàng,” Robert hùa theo.



      “Mấy thằng nhóc tội nghiệp,” Thomas lẩm bẩm.



      Matt neo mắt, gườm gườm nhìn các em. “Chúng đổi ý ngay thôi,” , và đứng dậy theo các con.



      “Làm ơn đừng ép chúng chấp nhận em,” Caroline với sau lưng Matt, nhưng cho dù có nghe thấy lời nàng chăng nữa, có vẻ cũng chẳng đoái hoài.



      Chưa đầy mười phút sau, khi cháo chín, ba cha con họ quay lại. Matt đẩy hai đứa nhóc trước mình, đôi mắt đầy nghiêm nghị.



      “Chúng cháu rất vui vì dì sắp lấy cha chúng cháu, thưa dì Caroline,” John rầu rĩ , vẻ mặt già dặn lạ lùng so với đứa trẻ ở độ tuổi này khi nó nhìn nàng với vẻ giận dữ gần như được che đậy.



      “Cảm ơn cháu nhé, John,” Caroline đáp nhàng hết mức có thể, cảm thấy cổ họng tắc nghẹn trước lòng kiêu hãnh quá lớn của thằng bé. Nàng muốn ôm chúng và trấn an chúng rằng mọi chuyện rồi ổn. Nhưng bản năng mách bảo nàng phải kiềm chế, phải cho chúng thời gian để chấp nhận tin tức này. phản đối của chúng chủ yếu là do bị sốc, nàng nghĩ, hơn là ác cảm cá nhân.



      Matt thúc vào lưng Davey. “Cháu cũng vậy,” Davey theo trai, ràng là bị cha ép buộc. Vẻ mặt nó tỏ chống đối, bờ môi vẫn chực run run.



      Caroline mỉm cười với nó.



      “Đồ ăn xong rồi,” nàng , cảm thấy tốt hơn hết là đổi chủ đề. “Cả nhà ngồi xuống và ăn .”



      Bọn trẻ vui mừng thấy khi được giải thoát khỏi nhiệm vụ nặng nề, chúng lập tức chạy tới bàn. Robert, Thomas, Daniel vào ngồi với chúng. Matt nán lại, mỉm cười với Caroline.



      “Chúng chấp nhận chuyện này thôi, đừng lo,” thầm hứa với nàng. Caroline lắc đầu.



      thể ra lệnh cho chúng thích chuyện chúng ta lấy nhau,” nàng cảnh cáo, nhưng Matt chỉ mỉm cười, day cằm nàng và tới bàn.



      Ăn xong, Caroline muốn tới nhà Mary ngay lập tức, nhưng Matt bắt nàng phải nghỉ ngơi trước . cất giọng đanh thép: “, hai tiếng nữa em đến cũng có gì khác biệt đâu chứ, giờ em còn vững nữa kìa. Với lại, James mời được bác sĩ thực thụ để chữa cho ấy từ lâu rồi.” Caroline phải công nhận rằng có lý. Nàng mệt đến nỗi gần như mở nổi mắt. Vừa leo lên giường là nàng thiếp ngay, và Matt cho ai đánh thức nàng cả. Do đó sẩm tối họ mới lên đường tới nhà James.



      Matt chở Caroline bằng xe trượt tuyết, quấn quanh người nàng cái áo choàng lông dày dặn và đặt cục gạch nóng dưới chân nàng. Lúc này cạo râu, khuôn mặt tái nhợt vì thiếu ngủ. Caroline nép sát vào người khi họ lướt về phía thị trấn.



      Thị trấn vắng vẻ như bị bỏ hoang, chìm trong yên tĩnh lạ lùng mà Caroline đoán là vì tuyết. Mặt trời lặn nhuốm màu cam lên vạn vật, khiến cho ngay cả vịnh nước cũng có màu của lửa. ô cửa sổ của các nhà có ánh đèn hắt ra, nhưng chỉ có người đàn ông đơn độc mặc toàn đồ đen vội vã bộ dọc theo con đường dẫn tới nơi James và Mary sống.



      Ngay khi Matt dừng ngựa trước cửa ngôi nhà, cánh cửa mở ra và James đứng sừng sững khung cửa, ánh sáng từ bên trong hắt ra bao phủ xung quanh người ta. Matt giơ tay chào, vòng sang phía bên kia chiếc xe và nhấc Caroline xuống. Suốt thời gian đó James chẳng hề nhúc nhích, chỉ nhìn họ chằm chằm như thể ta bị đóng băng tại chỗ.



      Chỉ tới khi Caroline bước lên bậc thềm, nàng mới nhìn mặt James. Nó trắng bệch và hốc hác, đôi mắt đỏ mọng, trông James đau buồn đến mức Caroline cảm thấy trái tim mình thắt lại.



      ta chẳng đoái hoài đến nàng, đờ đẫn nhìn qua nàng về phía Matt.



      ấy mất rồi. Mary mất rồi,” James rời rạc, rồi òa khóc nức nở.



      Caroline kêu lên kinh ngạc, còn Matt xô qua người nàng để ôm lấy em trai.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 44

      Hai ngày sau, ở đám tang của Mary, hình ảnh duy nhất ra trước mắt Caroline là từng giọt, từng giọt tuyết tan chảy. Nàng đứng bên cạnh Matt, lớp bùn tuyết màu xám ngập đến mắt cá chân. Trông nghiêm trang hơn bao giờ hết với y phục đen tuyền, mũ cầm trong tay. cúi đầu cầu nguyện theo hiệu lệnh của viên linh mục.



      “Lạy Cha chúng con ở trời…” Những lời lẽ quen thuộc của bài kinh thốt ra từ miệng Caroline khi nàng hòa giọng cùng những người khác. Ở phía bên kia của Matt, James đứng thẫn thờ như mê mụ, vấp váp hàng tá lần trong bài kinh cầu nguyện mà hẳn phải thuộc nằm lòng. Matt thi thoảng lại liếc sang ta trong suốt buổi lễ vội vàng đó (còn hai nạn nhân nữa của cơn sốt chờ được an táng sau Mary). Vẻ mặt cũng rầu rĩ gần bằng vẻ mặt em trai. Daniel đứng ở phía bên kia James, còn Robert và Thomas đứng ngay đằng sau, mặt trắng bệch và lộ vẻ buồn thương cho người trai góa vợ và người chị dâu vắn số.



      Ôi, và còn cả bé Hope nữa chứ! Những giọt nước mắt lăn dài má Caroline khi nàng liếc nhìn đứa trẻ tội nghiệp mồ côi mẹ. Vì còn quá nên chẳng biết gì về bi kịch của mình, Hope bám chặt ngực James, vui vẻ bập bẹ những từ vô nghĩa và thi thoảng giơ tay sờ mũi sờ miệng cha. Đôi mắt xanh nhạt của bé sáng lấp lánh, và nó cười toe toét khi thấy xung quanh lúc này có quá nhiều người. Niềm vui ngây thơ của nó làm tan nát trái tim tất cả những người chứng kiến.



      Cỗ quan tài của Mary được đặt xuống cái huyệt ở dưới chân họ. Mọi người chờ James ném xuống cục đất đầu tiên, nhưng James dường như nhận ra điều đó, cứ ngây ra nhìn cái huyệt với đôi mắt thất thần.



      Miệng mím chặt, Matt cúi xuống vốc nắm đất rồi nhét vào tay em trai. James nhìn xuống bàn tay mình, rồi đau khổ nhìn Matt.



      “Ném ,” Matt lẩm bẩm.



      Khuôn mặt James trông như chiếc mặt nạ vô hồn. Miệng mím chặt, ta làm theo lời Matt.



      Nắm đất được ném xuống cỗ quan tài. tiếng “thịch” khô khốc vang lên, và cả Caroline lẫn James đều rùng mình.



      “Vâng mệnh Chúa, tới cõi vĩnh hằng. Amen.”



      Khi viên linh mục ngân nga những lời cuối cùng, Caroline tình cờ bắt gặp ánh mắt ông ta. Nó dành cho nàng nhiều căm phẫn đến nỗi khiến nàng giật mình kinh ngạc. Miệng ông ta nhếch lên khinh bỉ. Mắt mở to, nàng lùi lại bước theo bản năng. Nhưng buổi lễ kết thúc, Matt và Daniel dẫn James . Davey và John theo sau, cả hai đứa trông đều nghiêm trang và buồn bã.



      Bạn bè và những người thân khác của Mary rẽ ra nhường đường cho cánh đàn ông nhà Mathieson, đôi mắt họ ánh lên vẻ thương cảm, miệng lẩm bẩm những lời an ủi. Nhưng khi Caroline qua, nàng ngạc nhiên vì thấy những đôi mắt từng nhìn mình với vẻ hiền hòa bỗng trở nên gay gắt. Đàn ông nhìn nàng khinh bỉ, còn những người phụ nữ mà nàng chưa bao giờ làm gì tổn hại hất váy bỏ .



      Hannah Forrester đứng khóc thổn thức với em là Patience, khăn tay đưa lên che mắt hết sức duyên dáng. ta ngước mắt nhìn theo Matt khi qua, và khi thấy để ý gì đến mình, đôi mắt ta liền nhìn sang Caroline đầy hằn học. Khi Caroline gật đầu, Hannah cố tình quay lưng , và Patience bắt chước theo sau.



      Khi bắt đầu nhận ra mình bị tẩy chay, cả người nàng nóng bừng. Phải chăng họ biết được điều mà họ chắc chắn coi là tội lỗi của nàng với Matt?



      “Chính ta! Chính ta là phù thủy! Đừng để ta nhìn vào bà! Đôi mắt ta… bà có thấy màu sắc của chúng ? Nếu ta nhìn bà, bà cũng bị sốt đấy, và chắc chắn chết như phu nhân Mathieson tội nghiệp. ấy kết bạn với con người đáng sợ đó mà,” Caroline bỗng nghe thấy người phụ nữ thầm với người khác. Nàng ngạc nhiên quay sang nhìn họ, liền thấy họ lùi lại và giơ tay xua nàng .



      Họ thực tin nàng là phù thủy sao? Sợ hãi và nhục nhã, Caroline rời mắt khỏi hai người phụ nữ đó và gần như chạy đuổi theo cánh đàn ông. Đằng sau nàng, những tiếng rì rầm bàn tán lớn dần và càng lúc càng độc địa.



      ta là quỷ dữ, hỡi những người dân lương thiện,” giọng rít lên, Caroline nghĩ đó là giọng của viên linh mục. “Nhân tình của Ephraim Mathieson, kẻ thành thạo thuật giả kim. Có khi đó phải là em mà chính là người vợ đầu của ta đội mồ sống dậy dưới hình hài mới để trả thù chúng ta vì tống ta xuống hỏa ngục. ta nguyền rủa thị trấn của chúng ta, dùng thần chú gieo rắc cái chết cho những lương dân ngoan đạo! Nhưng chúng ta bị lừa! , chúng ta bị lừa!”



      Có những tiếng lầm rầm tán thành, và cục gì đó mềm mềm trúng vào giữa lưng nàng. cục tuyết! Caroline quay ngoắt lại và thấy rất nhiều người cười cợt đằng sau bàn tay che miệng, trong khi những người khác ngoảnh khỏi ánh mắt nàng. Nhưng nàng thể tìm ra thủ phạm, và thấy quá đỗi xấu hổ khi trở thành tâm điểm của kỳ thị. Tuy nhiên, Caroline hét toáng lên với đám đông mà quay người vội vã đuổi theo cánh đàn ông lê bước về phía nhà James.



      Trước nỗi đau của James, nàng cảm thấy nên nhắc tới sỉ nhục mà mình vừa phải chịu đựng, do đó nàng im lặng nấu cơm cho họ, trong khi các em trai của James thay phiên nhau ngồi cùng ta trong căn phòng mà trước đây hai ngày còn là chốn riêng tư ấm áp giữa ta và vợ.



      “Tinh thần cậu ấy ổn chút nào,” Matt với nàng sau đó, khi James cuối cùng ngủ và họ sửa soạn ra về. Daniel ở lại với James qua đêm, còn mẹ của Mary, từ Wethersfield tới đây từ hôm trước, trông nom Hope. Bà chỉ có thể ở lại vài ngày, nên sau đó James phải tự mình chăm sóc con , dù Caroline quyết định nàng sẵn sàng đảm đương việc đó nếu ta cho phép. Nàng vốn quý bé xinh xắn ấy, và quyến luyến chia tay nó bằng cái ôm siết chặt và nụ hôn đầy nước mắt.



      đường về nhà, cả hai thằng bé đều im lặng khác thường. Caroline cho rằng đám tang vẫn còn ảnh hưởng đến tâm trạng chúng, khiến chúng còn mồm miệng liến thoắng như trước nữa.



      “Cha, chú James cũng tìm người vợ mới ạ?” Davey thốt lên, lúc này nó ngồi giữa Matt và Caroline.



      ngày nào đó, có lẽ chú ấy làm vậy. Tìm vợ mới là việc khó khăn,” Matt sau thoáng ngừng, và xoa đầu con trai. Davey gì thêm nữa, nhưng nó dựa vào người Matt. Caroline nhận ra nó so sánh tình cảnh của bé Hope với tình cảnh của mình và John. Có vẻ nó dần chấp nhận chuyện nàng trở thành vợ của cha mình.



      Đêm đó, sau khi mọi người ngủ và ngôi nhà trở nên yên tĩnh, Caroline vẫn ngồi trước lò sưởi trong bếp. Nàng ngủ được, nghĩ đến Mary tội nghiệp cùng Hope và James, và giàn giụa nước mắt. Nàng nghĩ cuộc đời này tàn nhẫn, khắc nghiệt khi nỡ chia lìa gia đình họ.



      tiếng ken két vang lên sau lưng khiến Caroline giật nảy mình và quay đầu nhìn quanh. Matt đứng ở ngưỡng cửa nhìn nàng, cánh tay chống lên thanh dọc khung cửa. Khuôn mặt nghiêm nghị, đôi mắt thất thần vì mệt mỏi sau mấy đêm giúp em trai vượt qua nỗi đau. Đây là đêm đầu tiên được ngủ ngon kể từ lúc cứu nàng trong tay những người Da Đỏ.



      dậy làm gì vậy?” Nàng hỏi với vẻ quở trách.



      nghe thấy có người ở dưới này và đoán là em.” Matt rời khỏi cánh cửa và đứng nhìn xuống nàng. chân trần, mặc mỗi cái quần màu đen. Bộ ngực và bờ vai trần của càng trở nên lực lưỡng trong bóng tối lờ mờ của căn bếp. Cái quần của trễ xuống hông và bên chúng là những múi cơ bụng cuồn cuộn, săn chắc.



      cần ngủ.” Nhưng nàng lại giơ tay nắm lấy tay và đưa lên môi mình.



      “Em cũng vậy.” Đôi mắt khó dò, kéo nàng đứng dậy bên cạnh mình và luồn tay quanh eo nàng. Caroline choàng tay ôm cổ , đột nhiên vui mừng khôn xiết vì đến chia sẻ nỗi buồn với nàng, và kiễng chân để đặt môi lên môi .



      Matt kéo nàng lại gần, hôn nàng mãnh liệt. Caroline nhắm mắt lại và gạt hết những phiền muộn ra khỏi đầu để tập trung vào . Bàn tay lướt dọc xương sống nàng, kéo theo chiếc váy ngủ bằng vải batít mỏng manh.



      “Cha ơi! Cha!” Đó là John, nó sấp sấp ngửa ngửa chạy xuống cầu thang, chực ngã mấy lần. Tới chân cầu thang, nó nhìn thấy hai người vẫn quấn quýt trong vòng tay nhau dù họ bỏ dở nụ hôn để quay lại nhìn nó, nhưng bước chân nó chùn lại chút nào. “Cha! Dì Caroline! Davey! Nó bị ốm nặng lắm!”
      Hyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :