1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nơi này trời vẫn còn xanh - Karen Robards

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 35

      “Cha ơi, cha ơi! Giá mà cha được chứng kiến chuyện xảy ra trong thị trấn hôm nay nhỉ!”



      Bọn trẻ vừa chào Matt bằng những tiếng la hét phấn khích vừa chạy xộc vào qua cửa chính. Matt rầu rĩ vì nãy giờ lùng sục khắp mọi ngóc ngách để tìm Caroline hòng xin lỗi nàng nhưng chẳng thấy nàng đâu cả, vậy nên ban đầu chẳng mấy chú tâm đến câu chuyện tầm phào của bọn trẻ. Phải tới khi chúng kể gần xong, Matt mới nắm được nội dung câu chuyện, và nhận ra rằng cuối cùng nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất của có thể trở thành thực: Caroline bỏ nhà . Tối qua, nghe tiếng nàng mở va li qua mấy bức tường mỏng, sợ rằng nàng thu dọn để chuẩn bị lên đường. Khi mở cửa và thấy nàng tay cầm cái trâm chết tiệt, người khoác cái váy ngủ đầy khiêu khích, gần như kiểm soát nổi lý trí, nỗi sợ hãi càng dâng lên mạnh mẽ và nhức nhối hơn bao giờ hết. phải rất lâu nữa mới có thể tha thứ cho mình vì giẫm nát món đồ quá đỗi quý giá với nàng, mặc dù bắt đầu hành động để sửa sai. Nhưng biết bao giờ nàng mới chịu tha thứ cho .



      Khi các con kể về cuộc chạm trán với con chó dại và hào hứng thuật lại chuyện Caroline cứu mạng Davey, ít nhất điều trở nên ràng với Matt: nàng vào thị trấn, và vẫn chưa trở về.



      về nhà được khoảng mười lăm phút rồi. Hôm nay nghỉ việc sớm hơn thường lệ vì thể cưỡng nổi thôi thúc làm hòa với Caroline. biết việc mình giẫm nát chiếc trâm của nàng là thể tha thứ được. cũng hành xử khéo sau cuộc làm tình giữa họ. làm nàng đau trong khi bản thân lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn, và ý nghĩ đó khiến thấy mình như kẻ ti tiện đáng khinh bỉ nhất.



      Rồi Daniel làm mọi chuyện càng tồi tệ hơn. thích phải thừa nhận rằng ghen với đứa em trai mà mình hằng quý. Điều tệ nhất là, biết Caroline hợp với Daniel hơn. Cả cơ thể và tâm hồn cậu ta đều vết sẹo nào, cậu ta có thể đón nhận tình của nàng và đáp trả nó mà bị bóng ma quá khứ nào ám ảnh.



      Trong khi... bị cuộc đời làm cho biến dạng.



      Nhưng muốn có Caroline, cho dù phải bò những tảng đá sắc nhọn để tới được chỗ nàng hay hạ gục em trai mình lần nữa.



      Bọn trẻ đói bụng, và vội lấy bánh mỳ, pho mát, giăm bông và sữa cho chúng trước khi ra cửa. Hẳn là nàng giận lắm nên mới để mặc hai đứa bé thế này. va vào Rob và Thom khi họ bước vào qua cửa sau.



      đâu đấy?” Họ kinh ngạc lùi lại.



      đón Caroline về,” Matt gầm gừ. “Ở nhà với bọn trẻ nhé.”



      Họ há hốc miệng nhìn , nhưng chưa kịp hỏi hay Matt mất.



      thẳng về phía con đường mòn xuyên qua rừng với những bước chân gấp gáp và giận dữ. Nhất định là nàng ở nhà James.



      Ngập ngừng mãi mới dám gõ cửa nhà James và hỏi Mary xem liệu Caroline có ở trong đó , bởi vì sực nghĩ ra rằng Mary có thể biết câu chuyện xảy ra, và thích ấy biết chuyện quá đỗi riêng tư như thế về . Nhưng Mary quả quyết với rằng Caroline về nhà từ vài tiếng trước. Và nàng thể lén lút bỏ với Daniel (Matt ghét phải đề cập đến khả năng này, nhưng thể nghĩ đến nó) bởi Daniel cùng James tới New London từ hôm qua.



      Ý nghĩ khó chịu đó vừa được loại bỏ, nỗi sợ hãi lại dâng tràn trong lòng Matt. biết hơn ai hết những mối nguy hiểm tàng trong rừng. Ý nghĩ đầu tiên của là đám phù thủy, nhưng tổ chức của chúng chỉ họp mặt vào đêm hôm khuya khoắt và vào những tuần trăng nhất định. Còn Caroline lại biến mất vào ban ngày, vì vậy nàng thể rơi vào tay những kẻ hủy hoại cuộc đời chị nàng.



      Sau khi mượn Mary chiếc đèn xách, Matt quay lại kiểm tra con đường dẫn từ thị trấn tới đường mòn xuyên rừng. Nàng có thể bị ngã ở đâu đó và bất tỉnh. Cũng có thể nàng chạm trán kẻ bẫy thú, và tên súc vật chưa được khai hóa hết đó mang nàng tới nơi có Chúa mới biết là đâu. con sư tử núi có thể rình rập nàng, con sói có thể nhắm nàng làm con mồi...



      Nhưng cuối cùng, khi phát ra cái giỏ và khẩu súng rớt bên vệ đường, sâu trong rừng lắm, chúng chỉ cho thấy khả năng khác mà thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ tới.



      Caroline bị tốp người Da Đỏ bắt cóc! Nỗi sợ hãi đè nặng lên trái tim như tảng đá và khiến xương sống lạnh toát. Matt lập tức chạy hết tốc lực về nhà, vừa chạy vừa cầu nguyện cho Caroline được an toàn.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 36

      Suốt đêm và suốt cả ngày hôm sau, Caroline bị đẩy, thúc và lôi để theo kịp bước chân dường như biết mỏi của những kẻ bắt cóc. Họ chỉ dừng lại trong thoáng chốc để ăn uống, và ngủ chút nào, thi thoảng lại trò chuyện bằng thứ ngôn ngữ mà Caroline tài nào hiểu nổi. Khi nàng vấp ngã đến lần thứ mười hai và họ dường như nhận ra rằng chiếc váy dài chính là thủ phạm, họ liền cắt ngắn nó tới tận đầu gối. Nỗi khiếp đảm bủa vây Caroline khi lưỡi dao xẹt qua chiếc váy cotton màu xám và lớp váy lót màu trắng bên trong. Cảnh tượng bị cưỡng hiếp và sát hại nhảy múa cách gớm ghiếc trong đầu óc nàng. Nhưng con dao hề chạm đến da thịt nàng, và, mặc dù là những kẻ mọi rợ, nhưng họ có vẻ chẳng hề quan tâm tới nàng như người phụ nữ. Rồi họ rút cái giẻ ra khỏi miệng nàng, dúi cái bánh mỳ có mùi vị dị thường vào mặt nàng và cầm nó cách sốt ruột trong lúc nàng ăn. Sau đó họ cho nàng uống nước từ cái túi bằng da hươu trơn láng, nhét lại giẻ vào miệng nàng và thúc nàng tiếp theo dòng chảy của con sông Connecticut từ chỗ nó tách khỏi biển.



      Mặc dù quá mệt mỏi nhưng vì sợ rằng nếu bây giờ ngã xuống, họ giết nàng và bỏ mặc thi thể lạnh giá của nàng làm mồi cho chó sói, nên Caroline bèn nghiến chặt răng, cố suy nghĩ gì cả, và gắng hết sức theo kịp những bước chân khẽ khàng đến mức lạ lùng của họ. Khi cuối cùng tốp người này cũng dừng lại vào chiều tối ngày hôm sau, Caroline khụy xuống nhõm. Nếu tối nay nàng lại được ngủ, sáng mai nàng thể tiếp được mất. Và rồi chuyện gì xảy ra với nàng? Nàng rùng mình khi nghĩ tới điều đó.



      Có tiếng chim hót lanh lảnh vọng qua vọng lại những rặng cây. Vài phút sau Caroline mới nhận ra rằng “tiếng hót” gần nhất phát ra từ cổ họng của gã thủ lĩnh. Nghe tiếng trả lời từ nơi nào đó xa lắm, trong những gã chiến binh Da Đỏ bèn kéo nàng dậy và đẩy nàng dúi dụi về phía phát ra thanh ấy.

      Họ quây chặt nàng như đoàn quân áp giải tù binh, và cứ như thế xuyên qua rặng cây tới ngôi làng của người Da Đỏ. Nó nằm trong thung lũng trù phú được che chắn cẩn thận bên cạnh hồ nước màu xanh thẫm. Có khoảng hai tá túp lều nhếch nhác được làm từ những cành cây và rơm, xộc xệch như đống cỏ khô, hình thành nên phần chính của ngôi làng. Rải rác xung quanh là vô số những ngọn lửa trại nho , chính giữa có đống lửa lớn cháy sáng rực rỡ. Những người đàn bà áo xống tả tơi ngoảnh lại từ chỗ nấu nướng, thờ ơ nhìn tốp người tiến đến. Lũ trẻ và bầy chó quan sát chăm chú hơn, vài đứa trẻ ngừng chơi để túm tụm lại chỗ nhìn ngó còn mấy con chó chuẩn bị sủa mừng.



      Caroline bị lôi tới đống lửa trung tâm. Ở đó có bốn ông già ngồi chuyền tay nhau cái ống tẩu. Họ ngẩng lên nhìn, đôi mắt họ cũng đen láy như mái tóc xơ xác của họ. Người thủ lĩnh có khuôn mặt lưỡi cày tiến về phía trước, ra hiệu cho gã chiến binh Da Đỏ đẩy nàng tới trước mặt ông già quấn chăn quanh người.



      Da ông ta có màu gỗ gụ, đôi mắt đen vẫn còn tinh và lanh lợi nằm giữa những nếp da nhăn nheo. Có lẽ ông ta chỉ cao đến vai gã chiến binh, mũi ông ta to, cái miệng chẳng hơn gì đường rạch khuôn mặt rỗ hoa vuông vắn và dữ tợn. Caroline lại cảm thấy nỗi sợ hãi trào dâng khi nàng nhận ra đây chính là tù trưởng và số phận của nàng chắc chắn nằm trong tay ông ta.



      Ông ta ra hiệu. Miếng giẻ được bỏ ra khỏi miệng nàng và tay nàng được cởi trói. Caroline xoa xoa cổ tay liếm bờ môi khô khốc và chờ đợi xem chuyện gì xảy ra tiếp theo.



      Ông già nhìn nàng từ đầu đến chân.



      là người phụ nữ thông thái đó phải ?” Ông ta tiếng bằng yết hầu, nhưng vẫn có thể hiểu được.



      Caroline chớp chớp mắt. Nàng ngờ ông ta lại được ngôn ngữ của mình. Nàng mở miệng định phủ nhận, nhưng rồi suy nghĩ lại và gật đầu. Nàng gần như nín thở khi đợi xem câu trả lời của mình có phải là câu trả lời mà ông ta muốn nghe hay .



      “Tốt. Đúng như những gì chúng tôi nghe được từ mấy người em tới làng của người da trắng để trao đổi hàng hóa. Họ kể với chúng tôi rằng cứu người đàn ông của khỏi tay Thần Chết bằng những loại thuốc mà có. Chúng tôi có người bệnh ở đây. vào .”



      Ông ta xoay người và về phía cái lều. cú đẩy vào thắt lưng thúc Caroline theo.



      Vừa mới cúi đầu chui vào lều, mùi bệnh tật bên trong suýt đẩy nàng ra. đống lửa được thắp ở giữa lều, khói tỏa lên trời thông qua cái lỗ xíu mái, nhưng nó vẫn vương lại đủ làm cay sè mắt. Rác rưởi ngổn ngang nền đất. Khi họ tới gần, khom người bên cạnh ổ rơm quay ra nhìn họ chằm chằm. ổ rơm là khác nằm bất động, chăn đắp tới tận cằm. Chỉ cần nhìn lướt qua cũng có thể thấy ta ốm rất nặng.

      “Cơn sốt này giết chết sáu người trong bộ lạc chúng tôi. Thuốc của chúng tôi có tác dụng gì. Cuối cùng chúng tôi nghĩ rằng đây là bệnh của người da trắng, cần phải dùng thuốc của người da trắng. giúp con tôi.”



      Lý do Caroline có mặt ở đây bất chợt trở nênrõ ràng. Nhận ra họ có ý hại mình, nàng thấy người bẫng. Nhưng khi nhìn xuống mê man bất tỉnh, nàng chợt nảy ra ýnghĩ rằng có thể mình làm được gì để giúp con của tù trưởng. Vậy nếu này chết, liệu nàng có bị giết ?



      “Tôi cố gắng,” Caroline thận trọng đáp và quỳ xuống bên cạnh bị bệnh. còn lại tránh sang bên để nhường chỗ cho nàng. Nàng nhàng chạm vào bệnh nhân. Da ta nóng rực và khô ráp. ta dường như còný thức được gì.



      ấy ở trong tình trạng này bao lâu rồi?” Caroline ngoảnh lại hỏi ông già.



      “Hai ngày. Những người khác chết trong vòng ba ngày.”



      quỳ gì đó với ông già, ông ta dịch lại cho Caroline nghe.



      “Con bé nôn mửa ra thứ nhìn giống như nước gạo vậy. Ninaran - nó cũng là con tôi - rằng em nó, Pinochet, bị ốm rất nặng.”



      “Tôi làm tất cả những gì có thể,” Caroline hứa.



      Trong vài tiếng đồng hồ tiếp theo, với giúp đỡ của Ninaran, nàng cố gắng đổ thuốc nước vào miệng bị bệnh. Nàng chỉ nhận ra vài loại trong số thuốc của những người Da Đỏ, nhưng nàng vẫn cố gắng hết sức. Cuối cùng, khi cơn sốt lên quá cao đến nỗi Caroline sợ rằng nó có thể giết chết Pinochet, nàng cùng với Ninaran và hai người phụ nữ khác quấn trong những tấm chăn ướt như làm với Matt. Và may thay, khi bình minh ló dạng, tình trạng khá hơn rệt.



      Cuối cùng, khi Caroline mệt mỏi đến nỗi gần như thể tập trung vào thứ gì được nữa, nàng được dẫn đến cái ổ rơm để ngủ. Khi nàng thức dậy ngày gần tàn. Có người phụ nữ ở trong lều với Caroline, đờ mắt nhìn nàng, nhưng ta ngăn nàng chui ra khỏi đống chăn và bước ra cửa lều.



      Đó là ngày xám xịt, lạnh ngờ so với cái nóng của ngày hôm qua và rất lặng gió. Caroline thẳng tới cái lều mà Pinochet ở trong đó. Sau vài phút kiểm tra và chuyện bằng cách ra hiệu với Ninaran, nàng rời khỏi lều để tìm đồ ăn.



      Giống như lúc trước, ba ông già quấn chăn quanh người ngồi xổm trước đống lửa trung tâm, chuyền tay nhau cái ống tẩu. người phụ nữ đẫy đà khuấy cái nồi tỏa mùi thơm nghi ngút đặt kiềng ba chân. Nỗi sợ hãi người Da Đỏ hầu như biến mất, Caroline về phía bốn người họ và thứ mùi thơm hấp dẫn kia. Nàng vừa tới nơi người cưỡi ngựa xông vào trại.



      Người đó mặc cái áo choàng làm bằng lông hải ly che kín tận tai, và đội cái mũ đen lớn kéo sụp xuống tận lông mày che kín gần hết khuôn mặt. Nhưng Caroline vẫn dễ dàng nhận ra ta.



      “Matt!” nàng hét lên vui sướng, quên bẵng vụ cãi cọ và tất cả những thứ khác trước niềm vui và nhõm vì được nhìn thấy .



      “A,” ông tù trưởng thốt lên với vẻ hiểu biết, và đứng dậy ngay khi những chiến binh vây quanh con ngựa của Matt, “người đàn ông của đây hả?”



      Caroline gật đầu, và với hộ tống của tù trưởng, nàng vội vã tới chỗ những người thanh niên tụ lại, chặn đường vào trại của Matt. Hình như Matt mang vũ khí, và Caroline thấy rằng các chiến binh của bộ lạc cũng rút vũ khí ra, nhưng nếu có bất kỳ điều gì đó ổn, tình huống này có thể xấu nhanh chóng.



      Các chiến binh rẽ ra nhường đường cho tù trưởng, và Matt xuống ngựa khi họ tới gần. đứng thẳng, đôi mắt cảnh giác, cái miệng nghiêm nghị. Ánh mắt vội liếc Caroline từ đầu đến chân, có lẽ để yên tâm rằng nàng hề hấn gì. Nụ cười ấm áp của nàng hẳn trấn an bởi vì hàm bớt nghiến chặt, tuy nhiên, vẫn giơ tay nắm chặt cánh tay nàng và kéo nàng vào sát bên cạnh mình.



      “Tôi là Habocum, tù trưởng của bộ lạc Corchaugs,” tù trưởng với Matt. “ đến đây vì người phụ nữ của mình.”



      Đó là lời khẳng định chứ phải câu hỏi, nhưng Matt gật đầu. “Vâng.”



      ấy giúp đỡ chúng tôi rất nhiều. Lúc ấy tới đây, con út của tôi nằm chờ chết, và người phụ nữ của cứu mạng nó. Chúng tôi xin gửi tới , và ấy, lời cảm ơn của chúng tôi.”



      có gì,” Caroline , mỉm cười với viên tù trưởng già. Nàng định thêm nữa nhưng đành im lặng khi thấy Matt lừ mắt.



      “Tôi đưa ấy về nhà ngay bây giờ,” với Habocum, và ông ta gật đầu.



      cần thức ăn và chăn ấm để đường. Trời sắp đổ tuyết rồi.”



      Ngay lập tức những món đồ đó được mang ra cho họ và buộc vào yên ngựa, chỉ có chiếc chăn sặc sỡ là được Matt quấn quanh người Carolinengay lập tức. Nàng dặn dò Habocum lần cuối về cách chăm sóc Pinochet, ông ta gật đầu nghiêm nghị. Nàng còn chưa kịp dứt lời, Matt nhấc nàng lên yên ngựa và nhảy lên ngồi đằng sau. đáp lại bàn tay tạm biệt của Habocum chỉ bằng cái gật đầu, rồi quay ngựa và rời khỏi trại. Khi họ ngang qua con chó cuối cùng sủa váng, những người phụ nữ dỡ lều. Đồ đạc được đóng gói và lửa bị dập tắt. ràng họ nhổ trại và chuẩn bị rời .



      bất lịch ,” Caroline buộc tội khi họ ở dưới che chắn của những rặng cây.



      “Bất lịch ư?” Matt tràng. “Đó là Habocum đấy, cưng ạ. Mới năm, sáu năm trước ông ta dẫn toán quân đến tàn sát cả khu mới định cư cách Wethersfield xa lắm. Ông ta bị đánh bại, và bộ lạc của ông ta hầu như bị xóa sổ, nhưng ông ta chưa bao giờ bị bắt và từ đó cứ trốn chui trốn lủi. Ông ta nổi tiếng khát máu và ghét người da trắng. thấy chúng ta may mắn vì bị lột da, nhưng nếu càng lần lữa biết đâu ông ta đổi ý.”



      đến mình ư?” Lúc này nàng mới bắt đầu nhận ra dũng cảm của Matt.



      muốn phí thời gian kêu gọi những người tình nguyện trong thị trấn. James và Dan vắng. Rob với Thorn khá nóng nảy nên phù hợp với những chuyến như thế này, và dù sao nữa chúng cũng cần có mặt ở nhà. Qua những lần tiếp xúc với dân Da Đỏ, nhận ra rằng họ cư xử khá tốt với người đàn ông biết điều. Hơn nữa, nếu muốn cứu em phải hành động nhanh. sợ nếu mình lần lữa quá lâu biết phải nhìn thấy những gì.”



      Nhận ra Matt lo lắng cho mình, Caroline khẽ mỉm cười và ngả đầu vào lớp áo lông mềm che phủ ngực . Để chống chọi với cái lạnh, mặc áo choàng dài đến mắt cá chân, đôi giày ống cao đến đầu gối, đội mũ rộng vành và đeo găng tay da. Quanh mắt in hằn những dấu vết mệt mỏi, và hàm lởm chởm râu đen sau hơn ngày chưa cạo. Tuy nhiên, vẫn điển trai và nam tính đến nỗi Caroline cảm thấy râm ran mọi đầu mút thần kinh.

      Ngồi đằng trước yên ngựa, với đôi tay ôm vòng quanh eo để giữ nàng khỏi ngã,Caroline mệt mỏi nhưng mãn nguyện. Ngay cả qua lớp chăn quấn quanh người, nàng vẫn cảm nhận được sức mạnh của đôi cánh tay và cả bắp đùi kẹp gọn mông nàng. Nép sát vào người hơn, nàng nhìn thẳng vào : nàng gã đàn ông quá quắt luôn chọc tức nàng đến phát điên này. Nàng chỉ muốn có chứ màng đến người nào khác, cho dù thế nào chăng nữa.



      “Gặp em mừng lắm,” nàng thú nhận.



      cũng vậy, đặc biệt là khi em vẫn còn sống và lành lặn,” Matt bông đùa.



      “Em hề gặp nguy hiểm gì cả.”



      “Giá mà biết điều đó. tổn thọ đến mười năm trong ngày rưỡi qua đấy.”



      làm gì nếu họ để em ?” Nàng rùng mình khi hình dung ra cuộc chiến đẫm máu. Cho dù Matt cừ khôi đến thế nào, chắc chắn cũng thua. là nông dân chứ đâu phải chiến binh, thế lại chỉ có mình. làm sao chống nổi cả bộ lạc chứ?



      chuộc em về.” Từ khóe mắt, nàng thấy khẽ mỉm cười. “Bằng ngựa, áo choàng, súng, hay bất cứ thứ gì. còn mang theo ít da, tảng thịt muối và hai bình rượu rum nữa. chắc chắn mình có thể thuyết phục họ đồng ý trao đổi, nếu em vẫn còn bình an vô khi đuổi kịp em.” Matt chợt ngừng lại, giọng nhuốm chút căng thẳng. “Em sao chứ? Họ đụng vào em chứ?”



      Caroline lắc lắc đầu. “Em chỉ mệt và sắp chết đói đến nơi thôi. có sợ khi phát ra em mất tích , Matt?”

      chút.”



      Nàng thúc cùi chỏ vào để trả đũa. Matt rên rỉ.



      “Khoảnh khắc phát ra em biến mất và nhìn thấy cái giỏ cùng với khẩu súng rơi ven đường là khoảnh khắc mà hy vọng bao giờ phải trải qua lần nữa.”



      Lời thú nhận cộc lốc đó khiến trái tim Caroline như ngừng đập. Nàng có quá nhiều điều muốn - và cũng muốn nghe nhiều hơn nữa - nhưng nàng mệt rã rời, và nhịp chuyển động của con ngựa như ru ngủ, nên thay vì thế nàng hỏi: “Chúng ta dừng lại để ăn được ?”



      “Họ cho em ăn à?” dừng ngựa, xoay người yên cương, lục lọi cái túi buộc ở đằng sau và lấy ra quả táo, đưa cho nàng.



      muốn càng xa càng tốt trước khi tuyết rơi. Mong là thứ này có thể giúp em đỡ đói cho tới lúc chúng ta dừng lại.”



      Caroline nhận quả táo với tiếng rên nho ánh mắt đau khổ, rồi cắn vào lớp vỏ đỏ. Quả táo mọng nước có vị như rượu tiên. Nàng tóp tép ăn sạch, trong khi Matt nhíu mày ngước nhìn lên bầu trời qua những tán cây đầu họ.

      “Có gì ổn à?” Caroline hỏi, lo lắng trước vẻ mặt .

      “Nếu lầm, tuyết rơi trước khi trời tối.”



      “Nhưng lúc đó chúng ta còn chưa về tới nhà mà!”



      “Đúng vậy.”



      “Chúng ta làm gì?”



      Matt lắc đầu. “Nếu tình hình xấu quá, chúng ta trú tạm đâu đó cho đến khi tuyết ngừng rơi. Nếu , cứ việc đội tuyết mà thôi. từng làm vậy rồi.”



      “Thế à?”



      “Nhiều lần là khác. Hồi bọn mới tới đây, thị trấn này còn chưa được thành lập và bọn cũng chưa xây nhà. Em ngạc nhiên khi biết vùng này từng là nơi cực kỳ hoang dã.”



      Vì trong mắt nàng nó vẫn là nơi hoang dã, nên Caroline chẳng thấy sửng sốt chút nào trước ý nghĩ nó từng hoang dã hơn nữa. Nhưng bây giờ khi cơn đói dịu , nàng lại thấy buồn ngủ. Nàng quấn cái chăn vào sát mình hơn, ngả đầu vào ngực và mỉm cười khi liếc nhìn nàng.



      “Trông em mệt mỏi quá cưng ạ,” Matt , dịu dàng. “Sao em ngủ ? đưa em về nhà an toàn.”



      “Em biết. Nhưng em mệt đến mức đó.”



      ?”



      .”



      Matt gì nữa, chỉ siết chặt eo nàng hơn và điều khiển con ngựa về phía nhà mình, lấy con sông làm bản đồ. Được ru ngủ bằng nhịp lắc lư nhàng, ấm áp của cơ thể ở sau lưng và yên tâm khi biết mình an toàn trong vòng tay , Caroline cho phép mình nhắm mắt lại. Chỉ phút thôi, để đôi mí nặng trĩu của nàng được nghỉ ngơi.



      thoáng sau Caroline thiếp . Và trong lúc nàng ngủ, tuyết bắt đầu rơi.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 37

      Nàng thức dậy vì con ngựa đột ngột dừng lại. Đôi mắt mở to chớp chớp khi chẳng nhìn thấy gì ngoài bức màn trắng xóa, Caroline cảm thấy mất phương hướng trong thoáng. Rồi nàng nhớ ra mình lưng ngựa, và Matt ngồi sau hét gì đó vào tai nàng, còn bức màn chuyển động trước mắt chính là tuyết bị gió thổi.

      “Cái gì cơ?” Caroline hỏi, nhưng cơn gió át tiếng nàng. Cánh tay Matt siết chặt lồng ngực nàng và cái hàm lởm chởm chân râu kề sát tai nàng:

      “Chúng ta tiếp được nữa, phải tìm chỗ trú thôi.”

      “Ở đâu?” Nhưng câu hỏi này cũng bị cuốn cùng với tuyết. Matt xuống ngựa, và Caroline cảm nhận thiếu hụt hơi ấm và sức mạnh của . Gió vùi dập nàng thô bạo, quất những hạt tuyết như những mũi kim băng giá vào da mặt nàng. Lúc xuống ngựa, làm xô lệch chiếc chăn mà hẳn trùm lên người nàng để bảo vệ nàng khi ngủ. Nàng run rẩy bám vào yên ngựa, cố gắng hít thở trong cái lạnh cắt da cắt thịt. Làm thế nào mà nhiệt độ lại thay đổi đến chóng mặt như vậy được nhỉ?

      Matt chìa tay về phía nàng, nàng liền trườn tới để nhấc nàng xuống. Thảm lá dày trải khắp thềm rừng giờ ngập trong lớp tuyết lấp lánh dày khoảng phân. Tuyết vẫn rơi xuống từ bầu trời xám xịt, bị cơn gió gầm rít ném tứ tung vào cây và đá. Matt chỉ vào thứ trông như vách đá vững chãi, và mặc dù hiểu những gì , nàng vẫn để dẫn mình tới chỗ đó. Con ngựa với dây cương buông thõng bị bỏ lại đằng sau.

      Vì bị tuyết che phủ tầm nhìn nên nàng thấy được chỗ hõm vào vách đá cho đến khi kéo nàng vào trong đó. hẳn là cái hang, chỉ sâu quá ba mét và có lẽ rộng khoảng hai mét rưỡi, trông nó giống như vết ngoạm của gã khổng lồ. Matt bước vào trong và kéo nàng theo. nhõm khi còn bị tuyết quất vào mặt buốt nhói và gió gào rú bên tai nữa.



      “Chúng ta phải ở lại đây cho đến khi nào tuyết ngừng rơi.” Matt vừa vừa thăm dò độ sâu của lớp lá mặt đất. Caroline run rẩy quay sang nhìn . Tuyết lấp lánh vành mũ và lấm tấm đọng lớp lông sẫm màu của chiếc áo choàng. Trong bóng tối lờ mờ của cái hốc, đôi mắt sáng lên màu xanh biếc.

      “Chúng ta chết cóng mất,” nàng phản đối, nhưng lắc đầu.



      “Em ở trong này để tránh gió, còn lấy những gì cần thiết,” Matt rồi quay trở ra màn tuyết trắng xóa quay cuồng. ràng muốn kiếm những gì họ cần để sắp xếp chỗ trú cho họ, và nàng phải giúp . Dĩ nhiên chẳng hoan nghênh đâu, nhưng lúc này chẳng có thời gian để trói chân nàng. Nàng bèn kéo cái chăn sát vào người hơn và theo ra ngoài trời bão tuyết.

      Mặc dù con ngựa và Matt cách nàng chưa đầy bốn mét nhưng trông nó chỉ như hình bóng nhạt nhòa. Matt thậm chí còn thấy nàng lại gần cho đến khi nàng ở bên cạnh. cau mày nhìn nàng, nhưng lãng phí hơi thở của mình để ra những lời bị gió át . Thay vào đó mau chóng chuyển sang tay nàng đống đồ gỡ ra từ mình ngựa và xoay người nàng lại để nàng mang chúng vào hang. ngay sau nàng, mang theo những cái bình, túi và bộ yên cương của con ngựa. thả phịch chúng xuống thành đống lộn xộn ngay bên trong cửa hang, chỉ cẩn thận với những cái bình, rồi đứng thẳng người dậy, đôi lông mày đọng tuyết nhíu lại cau có.



      bảo em ở lại trong này để tránh gió, và thực lòng muốn thế,” Matt gay gắt . “ ăn mặc phù hợp với thời tiết này, còn em , và lấy tất cả những gì cần thiết nhanh hơn nhiều nếu phải lo lắng cho em. Nếu em muốn có việc gì đó để làm, hãy kiểm tra mấy thứ này xem chúng ta có gì. Chúng ta bị kẹt lại đây lâu đấy. Và phải chuẩn bị mọi thứ nên có thời gian để tranh cãi với em đâu.”



      rồi lại quay trở ra. Caroline nhìn theo, rồi quay lại làm những gì bảo. Matt có lý. Nàng mặc phù hợp chút nào với thời tiết lạnh đến tê tái như thế này, và mặc dù cái chăn rất ấm áp, nhưng nó có nguy cơ bị ẩm vì những hạt tuyết tan chảy. Caroline cởi nó ra giũ giũ rồi lại quấn nó quanh người. Nàng bắt đầu kiểm kê và sắp xếp lại các món đồ mà họ lấy từ mình ngựa.



      tiếng sau, cửa hang được chắn bởi những cành thông mà Matt kéo tới và chống vào phần mái hang. đống cành rụng dùng làm củi được chất ngay bên trong bức tường tạm bợ này. Chỉ còn chừa lại khoảng rộng chừng nửa mét bên phải hang để nhóm lửa sưởi ấm.



      Matt quỳ gối ở đó, cẩn thận sắp xếp những cành cây lớn bé và bùi nhùi nhóm lửa. Khi mở khẩu súng để rắc thuốc súng lên chúng rồi tháo rời bộ phận đánh lửa để lấy đá lửa và mẩu thép đánh lửa ra, Caroline cầm lòng được nữa. Nàng biết rất sợ lửa. Nàng lén quan sát được lúc và nhận thấy hàm càng lúc càng nghiến chặt, mắt ánh lên vẻ quyết tâm, nhưng những ngón tay vẫn hơi run khi chuẩn bị đánh hai vật cồng kềnh sinh lửa đó vào nhau. Nàng thể ngậm chặt miệng vì lòng kiêu hãnh đàn ông của được nữa.



      “Để em làm cho,” nàng vội , và tới chỗ . Những lời nàng thốt ra lập tức biến thành luồng hơi trắng trong khí lạnh giá.



      Matt ngẩng lên nhìn nàng, đôi mắt nhíu lại.



      “Làm gì?”



      “Nhóm lửa. hãy ra ngoài xem con ngựa tội nghiệp thế nào .”



      thả nó rồi. Sức chịu đựng của nó tốt hơn chúng ta, có khi nó còn tự tìm được đường về nhà nữa. Nhưng sao em lại đòi nhóm lửa?”



      “Nhóm lửa là ‘nghề’ của em mà. Em cũng phải được trổ tài chứ.” Vừa nàng vừa chìa tay đón viên đá lửa và miếng thép đánh lửa.



      Nhưng thay vì ngoan ngoãn đưa chúng cho nàng như Caroline dự đoán, đứng thẳng người dậy, cái mũ chỉ còn cách mái hang khoảng hai phân, và nhíu mày nhìn nàng.



      “Em biết chuyện rồi phải ?” Matt hỏi, ràng vui vẻ gì trước ý nghĩ đó. “Chắc là Mary lại bép xép rồi. James Mathieson đúng là kẻ biết giữ mồm giữ miệng!”

      Nhìn Matt mắm môi mắm lợi nhắc tên em trai, Caroline ngờ rằng nếu chàng James xấu tính có mặt ở đây chí ít ta cũng phải lãnh trận đòn nên thân.

      nhầm rồi,” nàng , và nhằm lúc xao lãng, nàng giằng lấy dụng cụ từ tay và quỳ xuống đánh lửa. Những tia lửa lóe lên bén vào đám bùi nhùi. Rồi nàng ghé miệng thổi, đám bùi nhùi và những cành cây xung quanh cháy bùng lên.

      Khi ngọn lửa càng lúc càng lớn, Caroline cẩn thận đặt bộ phận đánh lửa của khẩu súng bên vách đá và đứng dậy. Matt lùi lại khoảng thước. Má đỏ bừng, chẳng biết do lạnh hay do xấu hổ, và đôi mắt đầy cảnh giác.



      Càng ít càng đỡ hớ, Caroline nghĩ. Hơi ấm bắt đầu len lỏi vào chỗ trú bé của họ. Nàng chăm chú nhìn đống đồ ăn được xếp lại chỗ.



      “Vậy là Daniel ?” Matt hỏi. Cái mũ hắt bóng lên mặt khiến nàng nhìn ra nét mặt .



      .” Caroline chỉ vậy. Nàng cúi xuống để nhặt vài miếng thịt sấy khô giữa đống đồ ăn mà những người Corchaugs cho. Miệng nàng bắt đầu ứa nước miếng khi mùi thịt hun khói xộc vào lỗ mũi. Việc cần làm tiếp theo là bữa tối, nàng quyết định.



      “Theo đây là thịt thỏ hay thịt nai?” nàng quay sang hỏi Matt, giơ mấy miếng thịt lên.



      Trông có vẻ vừa suy ngẫm vừa nghiêm nghị, nhưng mắt lóe lên tia thích thú trước câu hỏi của nàng.



      “Có lẽ là thịt chó.”

      “Chó ư!” Caroline hốt hoảng đánh rơi miếng thịt như thể nó làm nàng bị bỏng. Mặc dù nàng bao giờ về phe Raleigh, nhưng ý nghĩ ăn thịt nó hay đồng loại của nó đáng ghê tởm.



      “Người Da Đỏ coi món này là đặc sản.” Matt nhặt mấy miếng thịt lên và cẩn thận cất chúng trở lại chỗ cũ. “Đừng vội coi thường nó. Có thể chúng ta mừng vì có nó trước khi chúng ta về tới nhà đấy.”

      nghĩ khi nào chúng ta mới về được nhà?” Caroline quay lại nhặt lên cái xúc xích hun khói mập mạp mà Matt mang từ nhà theo. Cùng với bánh mì của người Da Đỏ và chỗ táo còn lại, họ bữa ăn bổ dưỡng.



      “Khi nào tuyết ngừng rơi.”



      Nàng nhích lại gần ngọn lửa để cắt bánh mì và thịt. Matt giơ tay nắm lấy cánh tay nàng qua lớp chăn.



      Caroline ngẩng lên nhìn dò hỏi. Đầu nàng cao chưa tới cằm . Bàn tay nắm giữ cánh tay nàng to lớn và đủ khỏe để bẻ nàng làm đôi nếu có ý định làm vậy. Nhưng cái siết tay của nhàng. Chỉ có đôi mắt là gay gắt và hình như ánh lên vẻ phòng thủ, nhìn nàng chằm chằm từ bên dưới vành mũ.



      “Em có định với làm sao em phát ra lại... ác cảm với lửa , hay em định để suy đoán suốt đêm đấy?” Giọng vừa mỉa mai vừa cứng rắn, có lẽ để che giấu nỗi xấu hổ.



      Caroline ngước nhìn , ngập ngừng rồi thở dài. “Để em làm xong , chỉ mất phút thôi mà, em đói đến mức chẳng chờ lâu hơn được nữa đâu, rồi sau đó em kể hết với . Nhưng em trước là thích những gì sắp được nghe đâu.”



      “Chắc chắn rồi,” Matt lẩm bẩm. Khi nàng mau chóng cắt thức ăn, lấy chân vun lá thành đống về phía bên phải hang và trải cái chăn đắp cho ngựa lên đó. Rồi nhấc cái bình bằng đá lên và đặt nó sát gần ngọn lửa.



      “Để làm ấm,” khi bắt gặp ánh mắt nàng.



      “Rượu rum à?” nàng hỏi, hếch đầu về phía . Giọng điệu chê trách của nàng khiến mỉm cười.



      “Ừ.”



      “Em ngờ người Thanh giáo cũng uống rượu rum đấy.”



      “Người Thanh giáo cũng có nhiều thói hư tật xấu mà mong rằng em biết đến, cưng ạ “



      Caroline đưa thức ăn cho , rồi họ cùng lui về chỗ ngồi mà vừa xếp tạm. Họ ngả lưng vào vách đá, ăn lúc, rồi Matt nhìn nàng.



      “Nào?” hỏi.



      Caroline ăn nốt chỗ bánh mì và xúc xích cuối cùng và nhặt quả táo lên. Nàng cắn miếng to, nhai nuốt xong xuôi rồi mới trả lời.



      “Trong lúc mê sảng vì cơn sốt sau khi bị cái cây đổ vào người, ... cơn ác mộng,” nàng miễn cưỡng . “Từ đó em đoán ra sợ lửa.”



      Nàng chỉ tới đó, nhưng Matt chịu để yên.



      cơn ác mộng?” thúc giục. “ làm gì, mơ à?”



      Caroline định cắn miếng nữa, nhưng giằng lấy quả táo từ tay nàng. Nàng nhìn nó thèm muốn, nhưng vừa liếc qua mặt , nàng chẳng dám nghĩ gì đến việc ăn uống nữa. Đôi mắt tối sầm, khuôn mặt chút biểu cảm.



      “Daniel kể với em chuyện Elizabeth phóng hỏa chuồng gia súc, và bị bỏng khi cứu chị ấy ra,” nàng rành rọt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt . Trông Matt như thể bị giáng đòn đau. “ ấy kể chuyện đó vì em nhóm lửa trong phòng ngủ của , và khi tỉnh dậy, nhìn thấy nó rồi hốt hoảng và la hét.”



      Nghe đến đấy, đôi mắt Matt lóe lên, màu mắt xanh tối sầm lại như màn đêm. Hàm nghiến chặt, và nàng chắc chắn rằng đôi má đỏ lựng kia là do nỗi xấu hổ vì nhận ra nàng biết thứ mà cho là yếu đuối của mình.



      “Vì vậy mà em thương hại , và muốn che đậy chuyện đó cho nên mới đòi nhóm lửa.” Giọng gay gắt đến nỗi Caroline muốn co rúm lại trước nỗi đau đớn mà nó cố giấu bên trong. Nàng quay hẳn người sang nhìn , đôi chân khoanh lại bên dưới cái chăn quấn quanh người, đôi mắt nhìn tha thiết.



      phải là em thương hại , Matt,” nàng . “Mà là em hiểu .”



      Khi nàng thò tay ra khỏi chăn và giơ lên theo bản năng để chạm vào vết sẹo mặt , Matt giật người lại, rồi đột ngột đứng dậy.

      muốn em ‘hiểu’,” nghiến răng , môi mím chặt.

      “Matt...” nàng mở miệng, cũng bắt đầu đứng dậy, nhưng rời khỏi chỗ nàng. “ đâu thế?” nàng gọi với theo khi thấy định rời khỏi chỗ trú của họ. Giọng nàng cất lên lo lắng.

      dạo.” ngoảnh lại nhìn. “Đừng lo, Caroline, quay lại.”

      rồi gạt những cành cây sang bên và bước ra ngoài trời đầy tuyết rơi.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 38

      Matt lâu, nhưng với Caroline thìkhoảng thời gian ấy dài như vô tận. Khi quaylại, giậm giậm chân cho tuyết rơi khỏi giày và cởimũ để giũ những bông tuyết xốp mịn, nàng thở phào nhõm. Dĩ nhiên nàng biết Matt phải là hạng người dễ dàng tự hủy hoại bản thân, người đàn ông cứng rắn, mạnh mẽ, kiên cường, nhưng nàng vẫn lo lắng bởi vì nàng biết hơn ai hết những vết thương của đau đớn đến mức nào.



      “Ngoài trời ra sao?” nàng hỏi khi giúp phủi những giọt tuyết tan chảy khỏi áo khoác, bởi vì nàng muốn gì quá đỗi căng thẳng.



      “Xấu lắm. Đây là cơn bão tuyết đầu tiên trong năm,” đáp, xếp lại những cành cây vào vị trí cũ để chặn lại gió gào rú và tiếng tuyết rơi lộp bộp. Qua giọng và vẻ mặt , nàng biết mình làm đúng khi chỉ trước những chuyện bâng quơ. Ánh mắt lại tối sầm như trước, và nàng cảm giác khép mình với nàng.



      “Ý còn có những trận bão tuyết khác nữa?” nàng thất kinh. hiểu sao cơn bão tuyết có vẻ giống với kiện kỳ quái, nó trút xuống khi hết tai họa này đến tai họa khác đổ ập lên đầu nàng.



      cơn bão tuyết mạnh xuất vào tầm này là hơi sớm, nhưng bình thường tuyết vẫn rơi ở Connecticut từ tháng Mười tới tháng Hai mà.”



      “Vậy chúng ta làm gì trong suốt mùa đông?”



      “Ở trong nhà tránh tuyết khi nào có thể, và khi nào tránh được nữa đành đội tuyết mà làm việc,” nhún vai đáp.



      Nghĩ đến chuyện phải chôn chân trong nhà nhiều tháng trời như con hải ly bị kẹt trong bẫy ngày này qua ngày khác, Tân Thế Giới, vốn chưa bao giờ được Caroline đánh giá cao, tụt xuống thêm bậc nữa trong mắt nàng.



      “Em bị lạnh rồi,” khi thấy nàng run cầm cập. Mặc dù lửa cháy sáng rực, khí trong hang vẫn lạnh đến nỗi mũi nàng đỏ nhừ.



      lạnh lắm mà,” Caroline đáp, nhưng đúng lúc nàng chối răng nàng bắt đầu va vào nhau lập cập. Nàng nghiến chặt răng, khống chế thanh phản bội ấy, nhưng quá muộn. Vừa tự nguyền rủa vô tâm ngớ ngẩn của mình. Matt vừa bắt nàng nằm xuống cái chăn phủ lưng ngựa và cởi áo choàng để đắp lên người nàng.

      “Nhưng chết rét mất,” Caroline phản đối, dợm ngồi dậy.

      “Nằm xuống.” Matt quỳ xuống bên cạnh và đẩy nàng nằm trở lại. “Lẽ ra phải đưa nó cho em sớm hơn rồi. Tin , cái lạnh này chưa nhằm nhò gì với đâu.”

      Nghe vậy, Caroline ngoan ngoãn nằm xuống. Cái áo choàng lông nặng nề này ấm áp. Nhưng hơi ấm ấy, nàng nghĩ, phần nhiều là từ cơ thể còn vương lại.

      Đặt nàng nằm xuống xong xuôi rồi, kê cho nàng cái túi đeo bên yên ngựa để gối đầu và đắp lên cái áo choàng những tấm da mà mang theo để định chuộc nàng. còn định cởi cả áo gi-lê len để đắp cho nàng. Nhưng tới lúc đó Caroline ngồi bật dậy, làm xô lệch tất cả những tấm chăn mà cẩn thận đắp lên người nàng, kiên quyết bảo rằng nếu cởi áo nàng hất hết chăn ra và ngồi ngoài trời lạnh cho đến khi nào đông cứng lại.

      Vì vậy mới giữ lại cái áo, và có vẻ cảm thấy lạnh. Caroline nằm nghiêng về bên, lặng lẽ quan sát , cảm thấy thỏa mãn lạ lùng. Mặc dù họ ở xa nhà, bị mắc kẹt trong chỗ trú tạm bợ giữa cơn bão tuyết dữ dội, nhưng cái hang với những cành cây thay cho rèm cửa và đống lửa cháy sáng rực rỡ ở lối vào này chẳng khác nào vỏ kén an toàn.

      Chắc là Caroline thiếp lúc, bởi vì khi mở bừng mắt, nàng thấy Matt ngồi dựa lưng vào vách đá cách chỗ nàng xa lắm. Đôi mắt gắn chặt vào vách đá đối diện với vẻ suy tư. chân co lên gần đến ngực trong khi cái chân bị tật duỗi ra cứng ngắc trước mặt. Hai cánh tay đặt cái đầu gối co lên. Bên cạnh là bình rượu, và nhấc nó lên, uống hơi dài.

      nằm à?”

      Câu hỏi của Caroline đột ngột phát ra từ trong bóng tối tĩnh lặng chỉ được thắp sáng bởi ánh lửa khiến Matt giật mình đến sặc cả rượu. Khi hồi lại, quệt mu bàn tay ngang miệng và quay sang nhìn nàng.

      .”

      định ngồi đó suốt đêm hay sao?” Lời nàng nhuốm chút châm biếm nhàng. Cái hang trở nên lạnh hơn, miệng nàng phả ra những luồng hơi băng giá, và nàng đoán rằng, dù có uống rượu rum hay , hẳn rất lạnh.

      “Ừ.”

      “Tại sao?” Những câu trả lời nhát gừng của Matt khiến Caroline cáu kỉnh ngồi bật dậy và trừng mắt nhìn . Đôi mắt quét khắp người nàng, ràng nhận ra mái tóc nàng tuột hẳn khỏi ghim, xõa xuống vai như dải lụa đen ánh xanh, cùng với vẻ mặt ngái ngủ và đôi mắt lờ đờ của nàng.

      “Tại sao ?” hỏi vặn lại khi tu ngụm rượu nữa.

      say hay bị ngớ ngẩn rồi vậy?” Caroline hất tung những tấm chăn, cơn giận làm nàng nóng bừng cả người. Nàng bước tới chỗ và đứng chống nạnh nhìn cau có.

      say. Quay lại giường - em bị cóng đấy,” lẩm bẩm, đôi mắt lướt cơ thể nàng, từ đôi chân mảnh mai lộ ra đến đầu gối được bọc trong tất mỏng tới cái hông nở nang, vòng eo, đường cong của bộ ngực, tất cả được bao kín trong lớp vải thô màu xám, rồi đến cái cổ trắng ngần và khuôn mặt được viền quanh bởi suối tóc đen tuyền của nàng. Đôi mắt lóe lên. ngoảnh chỗ khác và tu ngụm rượu nữa.



      “Chính mới là người sắp chết cóng đấy, đồ ngốc vô trách nhiệm! Em ra lệnh cho nằm xuống đây mau, và em suông đâu!” Nàng với bằng giọng la rầy đầy uy quyền mà nàng vẫn dùng với John hay Davey.



      đặt cái bình xuống, để tay lên đầu gối rồi nhìn nàng. “Liệu có phải : ‘Vâng, thưa dì Caroline’ và ngoan ngoãn làm theo lời em bảo ?”



      Môi mím chặt vì thấy đọc được chính xác ý nghĩ trong đầu mình, nhưng Caroline vẫn bướng bỉnh gật đầu. “Có.”



      cười khẩy. “Tiếc là quá mười tuổi rồi, đúng ?”

      Caroline nhìn chăm chú. Matt vẫn đội mũ, và phải ngửa đầu ra sau để nhìn nàng khi họ chuyện cùng nhau. Đôi chân giày của đặt vững chãi mặt đất, và có vẻ như giữ nguyên tư thế này suốt đêm. quá to lớn so với nàng nên nàng thể dùng vũ lực để bắt nhúc nhích, còn lý luận với chẳng khác nào nước đổ lá khoai, vì vậy nàng phải dùng đến mưu mẹo nếu muốn lôi ra khỏi cái lạnh.

      Nghĩ vậy, Caroline bèn ngồi xuống cạnh , bắt chước y hệt tư thế của . Matt quay đầu nhìn nàng



      “Em làm cái quái gì vậy?”



      Caroline mỉm cười ngọt nào. “Ngồi cùng .”



      muốn em ngồi cạnh.”



      “Thế ,” nàng , “ đáng tiếc.”



      Nàng với lấy cái bình đá - nàng phải dùng cả hai tay vì nó nặng khủng khiếp - và đưa lên môi. Chất lỏng cay nồng gần như đốt cháy lưỡi nàng; nó chảy xuống cổ họng nàng như ngọn lửa dữ dội khiến nàng chảy nước mắt. Vậy ra đây là cách giữ ấm mình! ràng nó rất có hiệu quả, cho dù sức nóng mãnh liệt mà nó gây ra là ảo.



      “Rượu này nặng lắm đấy,” Matt thốt lên, đôi mắt nheo lại chờ đợi nàng bị sặc hay bị ho. Bằng nỗ lực phi thường, Caroline phạm phải cả hai việc đó. những thế, nàng còn cố gắng chép môi và nở nụ cười nửa miệng với .



      “Giờ ,” nàng , “chúng ta về chuyện gì nhỉ?”



      ngủ , Caroline.” mắc bẫy nàng.



      “Em để ngồi đây mình ủ rũ và chết cóng đâu.”



      cam đoan với em, ủ rũ cũng chẳng chết cóng.”



      “Vậy tốt.” Nghiến chặt răng trước quá quắt hết sức của người đàn ông này, Caroline gì thêm. Thay vào đó nàng chỉ kiên quyết nhìn chằm chằm vào vách đá đối diện trong khi nhấp rượu rum và liếc sang nhìn nàng cân nhắc. Chừng mười lăm phút sau, Caroline bắt đầu run rẩy.



      “Em bị lạnh đấy!” quả quyết.



      “Vâng.”



      ngủ .”



      “Em ngủ mình đâu. Mà ngồi đây cả đêm là ngớ ngẩn! Chúng ta có thể nằm theo kiểu úp thìa, nằm như thế và đắp chung chăn ấm hơn nhiều.”



      thể chịu nổi những phụ nữ đanh đá, cứng đầu.”



      “Vậy đừng có chịu đựng em, và chúng ta ngồi đây cho đến khi băng đóng dưới mũi.” Caroline chậc lưỡi giận dữ, chuẩn bị tinh thần cho đêm dài lạnh lẽo.



      Matt càu nhàu, uống ngụm rượu nữa rồi đóng nút lại và đứng dậy. “Vậy ,” , chìa tay cho nàng, với vẻ quyết tâm kỳ lạ khiến giọng rắn đanh lại.



      Nén lại nụ cười đắc thắng, Caroline để Matt kéo mình dậy, rồi nằm xuống cái chăn phủ lưng ngựa theo hướng dẫn của trong khi lần nữa đắp những tấm chăn lên người nàng. Nàng gần như nín thở, chờ đợi, nhưng chỉ sau thoáng do dự cởi mũ, di chuyển ra đằng sau, nhấc mép lớp chăn dưới cùng lên và nằm xuống.



      Khi Matt nằm yên, cố gắng cách xa nàng hết mức, Caroline có thể cảm nhận cả chiều dài cơ thể rắn chắc của truyền nhiệt qua từng lớp y phục của nàng để làm bỏng cháy da nàng. Giống như nàng, nằm nghiêng, đầu gối cái túi đeo bên yên ngựa. quyết tâm giữ khoảng cách giữa họ, nhưng sau lưng là vách đá nên có nhiều gian để dịch chuyển. Dần dần, Caroline cho phép cơ thể mình thả lỏng và nhích lại gần cho đến khi người nàng áp hoàn toàn vào người , lưng nàng dựa vào ngực và đầu nàng rúc dưới cằm . tay gối dưới đầu. Tay kia, vì còn chỗ để, tìm đến eo nàng và nằm yên ở đó, cứng nhắc như tấm ván. cho phép mình thư giãn khi nằm cạnh nàng.



      Caroline càng nhích lại gần hơn. Matt kín đáo cố gắng dịch người ra xa khỏi nàng, nhưng vì lưng đụng vào vách đá nên chẳng còn lùi đâu được nữa. Nàng ngáp dài như thể buồn ngủ lắm khi cảm thấy cơ thể dần dần trở nên cứng ngắc. đùi nàng, nàng có thể cảm nhận ràng tác động của gần gũi với nàng lên cơ thể . gần như nín thở, cố gắng giảm thiểu đụng chạm giữa họ. Mặc dù Caroline nhắm mắt vờ như sắp ngủ, nhưng nàng có cảm giác nghiến chặt răng.

      Nàng lầm bầm thành tiếng rồi rúc mông vào thẳng bộ phận đàn ông căng cứng của và kéo cánh tay ôm chặt vòng eo mình hơn.

      Matt ngồi bật dậy, hất tung mấy lớp chăn và hít vài hơi sâu. Caroline quay lại nhìn với ngây thơ giả bộ.

      biết đây là sai lầm,” lẩm bẩm, trừng trừng nhìn nàng.

      Tới lúc đó Caroline quyết định dẹp cái trò giả bộ. Dù sao chăng nữa, là người đàn ông mà nàng muốn có trong đời, và nàng muốn cho thấy điều đó. Trái tim nàng thúc đẩy nàng.

      phải sai lầm đâu,” Caroline thầm. Nàng ngồi dậy, rướn người hai đầu gối và nhìn thẳng vào mắt , choàng hai tay quanh cổ .

      giơ tay nắm lấy cổ tay nàng như thể muốn kéo chúng xuống. Nhưng rồi mắt họ gặp nhau, và bàn tay dừng sững lại. Những cảm xúc lóe lên trong mắt : đầu tiên là thứ ham muốn bị ý chí kiểm soát, rồi đến thứ ham muốn đầy nghi ngại, và cuối cùng chỉ còn ham muốn thuần túy. Đôi mắt xanh biếc đầy vẻ thèm khát như mắt của con mãnh thú, chúng mở to nhìn nàng trong khi hơi thở càng lúc càng trở nên gấp gáp và loạn nhịp. Caroline cho phép mình nhìn thêm lúc nữa, say sưa ngắm nghía ánh lửa chiếu rọi làm ánh lên màu xanh mái tóc xoăn đen bù xù của , nhuộm màu quế lên khuôn mặt điển trai với đôi mắt bồn chồn và đám râu lởm chởm quanh hàm, nhảy múa lung linh bờ vai lớn và bộ ngực rộng của .



      Rồi nàng ghé lại gần hơn, áp ngực vào ngực , chạm môi vào môi .



      Matt run rẩy, và bàn tay siết chặt cổ tay nàng, mí mắt nhắm lại.



      “Cầu Chúa tha tội cho con,” lẩm bẩm miệng nàng, rồi cánh tay đột ngột ôm vòng quanh người nàng và kéo nàng vào lòng. xoay người nàng lại để đầu nàng tựa vào vai , và rồi chiếm đoạt miệng nàng.



      hôn nàng như thể thèm khát vị của miệng nàng, như thể bị bỏ đói cả đời và, bây giờ, sau khi được trao cho thứ mình tìm kiếm, quyết tâm phải ngấu nghiến no nê. Trước chiếm đoạt ngốn ngấu, mạnh mẽ ấy, Caroline chỉ có thể bám vào vai , mở miệng đón nhận và nhượng bộ . Miệng nóng bỏng, ướt át và nồng nàn vị rum. hôn nàng dữ dội đến nỗi trong đầu nàng chẳng còn khoảng trống nào cho những ký ức tồi tệ, hay bất cứ ký ức hay ý nghĩ nào phải về . Bàn tay tìm kiếm ngực nàng qua lớp váy và áo lót. Sức nóng của nó thiêu đốt da thịt nàng, làm đầu vú nàng săn lại. Caroline rên lên và đó là tiếng rên đầy khoái lạc, chứ phải hối tiếc.



      Matt cứng người lại trước thanh nho ấy, rồi rùng mình như thể bị sốt rét. đẩy nàng xuống chiếc giường tạm bợ, tốc váy nàng lên, dò dẫm cởi quần mình, rồi vào bên trong nàng, khiến nàng chẳng thể làm gì khác ngoài việc ngoan ngoãn mở hai chân ra. chiếm đoạt nàng, gấp gáp và mạnh mẽ, tuy hề mang lại cho nàng chút cảm giác thích thú nào ngoại trừ niềm hạnh phúc được trao cho người mình điều mà khao khát, nhưng cũng khiến nàng đau đớn. Nàng bám chặt , nghĩ về cảm giác khi có người đàn ông này bên cạnh suốt quãng đời còn lại, thậm chí nàng còn khẽ mỉm cười khi rên rỉ và bùng nổ sau cú thúc cuối cùng dữ dội. Rồi sau đó, khi đổ gục xuống người nàng, thở hổn hển và kiệt sức, nàng vuốt ngược tóc khỏi đôi lông mày lấm tấm mồ hôi, nhàng lướt hai bàn tay theo chiều rộng của bờ vai rắn chắc và dọc theo sống lưng với vẻ chiếm hữu.



      Cuối cùng Matt ngẩng đầu lên nhìn nàng chăm chú. Caroline đáp lại bằng nụ cười dịu dàng. Matt lẩm bẩm điều gì nghe báng bổ, nhưng nàng nghe . nhắm mắt vào rồi lại mở ra, lăn khỏi người nàng, kéo nàng sát vào bên cạnh mình và nhìn chằm chằm lên cái trần đá lúc lâu trước khi quay sang nhìn nàng lần nữa.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 39

      có làm em đau ?” Matt rã rời hỏi.



      chút nào,” Caroline trả lời với giọng khá vui vẻ. Đầu nàng nép vào ngực trong khi bàn tay ve vuốt trái tim . Ngay cả đụng chạm khẽ khàng đó cũng khiến tim đập rộn. lại ham muốn nàng, nhưng lúc này nhu cầu của còn dữ dội, gấp gáp như trước, do đó có thể bắt đầu dạy nàng cách dịu dàng rằng việc làm tình chỉ như những gì nàng vừa khám phá.



      xoay nghiêng người, chống bên khuỷu tay lên, trầm ngâm nhìn nàng. Vì thay đổi tư thế này mà đầu nàng trượt xuống cái túi yên ngựa. Nàng mỉm cười với , nụ cười ngái ngủ uể oải, và đôi mắt màu vàng to tròn tối lại vì mệt mỏi. Khuôn mặt trái xoan trắng trẻo thanh tú vẫn còn lưu lại nhiều dấu vết của đám râu lởm chởm hàm . Matt thầm ghi nhớ trong đầu rằng khi nào đưa nàng về đến nhà an toàn, cạo râu vào mỗi tối cũng như mỗi sáng để làm trầy xước da nàng.



      “Em đẹp lắm,” Matt thầm, cúi xuống chạm môi vào môi nàng. Nàng nhàng đáp lại nụ hôn của , làn môi hồng khêu gợi vẫn còn vương vị rum mềm mại và mịn màng.



      Trước khi bị cám dỗ nán lại miệng nàng lâu hơn và quên bẵng điều mình định làm, Matt đứng dậy và cài lại khuy quần. Nàng chăm chú quan sát khôi phục lại chỉnh tề tối thiểu, ánh mắt tỏ chút ghê tởm.



      ràng vết thương trong lòng nàng liền sẹo, và cảm ơn Chúa về điều đó, cả vì lợi ích của lẫn lợi ích của nàng. Nếu dịu dàng với nàng, và cẩn thận, có lẽ dạy được nàng rằng việc làm tình giữa người đàn ông với người đàn bà là điều tuyệt vời. Nghĩ tới phần cơ thể mình căng cứng trong giam hãm của cái quần, phải ráng hết sức mới buông người xuống chỗ nàng và bắt đầu bài giảng ngay lập tức.



      “Matt?” Nàng uể oải hỏi, ràng buồn ngủ lắm rồi. Matt cười thầm khi cúi xuống kéonàng dậy.



      “Chuyện gì... ?” Nàng bám chặt vào vai , chớp chớp mắt.



      trải lại giường để chúng ta nằm thoải mái hơn,” dịu dàng với nàng rồi bắt tay vào việc. Nhưng thay vì để tấm chăn phủ lưng ngựa bờm xờm ở dưới, lại trải cái áo choàng lông lên lớp nệm lá dày. Rồi thận trọng ném vài cành cây to vào đống lửa. Trong thoáng, nhìn qua ngọn lửa ra ngoài màn đêm trong cơn bão tuyết, và khi những ngọn lửa bùng lên liếm vào những khúc củi mới, vội quay . Rồi như chợt nhớ ra điều gì, nhấc bình rượu rum lên và quay về chỗ Caroline.



      Nàng vẫn đứng cạnh cái nệm lá quan sát , đầu hơi nghiêng về bên. đặt cái bình xuống trong tầm với, mỉm cười với nàng, và giơ tay kéo nàng lại gần. Rồi cúi xuống nếm náp môi nàng, bàn tay lần tìm hàng móc sau lưng chiếc váy bị rách tơi tả.



      “Matt?” Đó là câu hỏi hơn là lời phản đối, nghĩ, được thốt ra khi nàng phát định làm gì.



      ấm hơn nếu chúng ta cởi quần áo và nằm rúc vào nhau bên dưới những tấm chăn.”



      Móc váy của phụ nữ đúng là thứ trời đánh, trong khi chẳng quen cởi chúng chút nào, nhưng biết xoay xở thế nào mà vẫn tháo được chúng ra.



      “Ý là nằm khỏa thân bên nhau?” Nàng tỏ vẻ kinh hoảng, như thể chưa bao giờ nghĩ tới hành động đồi bại như thế. Matt nhịn được cười trước ngây thơ của nàng.



      “Đúng vậy,” thừa nhận.



      “Ồ,” nàng với vẻ trầm tư, và khi bắt đầu tuột chiếc váy xuống khỏi vai nàng, thấy nàng cau mày.



      “Matt?”



      “Hmmm?” thể cưỡng nổi lòng mình, cúi xuống đặt nụ hôn lên bờ vai trần mịn màng vừa lộ ra.



      “Người ta... có hay làm thế này ?” Nàng đỏ dừ mặt khi hỏi câu đó, và đôi mắt nàng cụp xuống chăm chú quan sát mũi giày .



      “Vài người thích như thế hơn,” nghiêm nghị , tuột cái váy xuống hai cánh tay nàng. hài lòng khi thấy nàng giúp bằng cách rút cánh tay ra khỏi hai tay áo dài và bó, và rồi, khi cái váy tuột xuống đến quá hông, nàng ngoan ngoãn bước ra khỏi nó.



      Đứng đó trong chiếc áo lót mỏng màu trắng và chiếc váy lót tả tơi cụt ngủn, trông nàng hấp dẫn đến độ phải kiềm chế lắm mới choàng hai tay quanh người nàng mà hôn nàng say đắm. Nhưng làn da mềm mại của nàng sởn gai ốc, và biết rằng nàng lạnh. ngày nào đó có cơ hội cởi từng món đồ, hôn từng ngóc ngách cơ thể nàng trong lúc phô bày nó ra, nhưng ràng phải là tối nay. kiên quyết ngăn chặn con quỷ dục vọng, cởi đồ cho nàng nhanh và hiệu quả nhất có thể. Cuối cùng quỳ bên gối xuống trước mặt nàng để cởi giày cho nàng, và rồi, nghiến chặt răng tự tranh đấu với chính mình để làm gì hơn ngoài nhiệm vụ cần thiết, đưa tay cởi đai bít tất của nàng và cuộn nó xuống dọc theo chân nàng.



      đẩy nàng xuống giường và trút ham muốn của vào giữa hai chân nàng ngay lúc đó là điều khó khăn nhất từng làm trong đời.



      Chạm vào cặp đùi thon thả trắng trẻo mát lạnh của nàng, trái tim Matt đập rộn rã. tuột đôi tất qua hai đầu gối và đôi bắp chân cân đối của nàng, cảm thấy mình như nghẹt thở. Phải khó khăn lắm mới có thể gượng đứng dậy, để thấy nàng đỏ mặt và lại cúi xuống nhìn đôi giày của . Trong thoáng giây nấn ná chiều chuộng đôi mắt mình.



      Khi khỏa thân, nàng là tạo vật xinh đẹp nhất từng thấy trong đời. Ngực nàng tròn đầy, săn chắc và trắng ngần, với đôi nhũ hoa nhắn xinh xắn màu dâu tây. Chúng nhô lên khỏi lồng ngực hẹp cách khêu gợi, nữ tính phía vòng eo thon và bờ hông cong gợi cảm. Bụng nàng hơi tròn, ở chính giữa là cái rốn sâu. Đôi chân nàng dài và uyển chuyển làm sao.



      Matt gắng nén lại thôi thúc trong lòng nhưng thể. Thở hổn hển như vừa chạy hàng dặm đường, cúi xuống ngậm núm vú xinh xắn vào miệng.



      có vị dâu tây... mà tuyệt vời hơn rất nhiều.



      Nàng rên khẽ và siết chặt tóc . Bàn tay đặt eo nàng, to lớn và rám nắng làn da mịn màng như satin. Ngọn lửa ham muốn trong lòng ngày lớn dần, thiêu đốt dữ dội đến nỗi biết chỉ trong vài giây nữa thể cưỡng lại nổi - và từ đâu đó bỗng tìm được sức mạnh để rời miệng khỏi ngực nàng.



      Nàng ngẩng lên nhìn khi đứng thẳng người dậy, đôi mắt nàng mở to và ánh lên màu hổ phách, đôi môi hé mở khẽ phát ra những tiếng hổn hển. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng, bối rối, đầy thắc mắc của nàng, Matt siết bàn tay quanh eo nàng chặt hơn nữa. chưa được phép mất kiểm soát.



      Những nốt gai ốc cánh tay nàng lần nữa ngăn lại. Nghiến chặt răng, bế xốc nàng lên và đặt nàng nằm xuống cái giường nệm lông êm ái, hôn tai và quai hàm nàng khi nàng choàng tay quanh cổ chịu buông ra.



      “Đến lượt em ngắm nhìn rồi, cưng,” Matt thầm vào tai nàng, gỡ tay nàng ra, và rồi, mặc dù vô cùng giày vò khổ sở, phủ lên cơ thể trần trụi của nàng tấm chăn của người Da Đỏ để nàng chết rét.

      Khi nàng ngồi thu lu trong chiếc chăn ấm áp, bắt đầu cởi y phục người mình, đầu tiên là cái áo gi-lê len, sau đó là áo sơ mi rồi đến giày và tất. Cuối cùng, khi cởi trần và chân trần, cởi khuy quần, hy vọng rằng hình ảnh người đàn ông cương cứng khiến nàng khiếp hãi.

      Nàng vẫn lặng lẽ quan sát nãy giờ, mặc dù đôi mắt nhìn qua mép chăn cứ mỗi lúc lại mở to thêm. Giờ lại cảm thấy hơi ngượng ngập, nhưng vẫn quyết tâm cho nàng thấy tất cả những gì có ở mình, vì thế tụt quần xuống, rồi dùng bàn chân gạt nó qua bên và đứng trước mặt nàng, hoàn toàn khỏa thân.



      Đôi mắt nàng dán chặt vào bộ phận đàn ông to lớn và căng cứng của . Nàng há hốc miệng, mái tóc đen buông xõa hai bên gương mặt tái nhợt khiến nàng chẳng khác gì đứa trẻ. Hình ảnh của làm nàng kinh hãi? Ghê tởm? Hay là hoảng hốt?



      Nếu nàng thực quá đỗi ghê sợ khi nhìn thấy như vậy, liệu có thể để cho nàng yên ?



      Có, Matt kiên quyết tự nhủ, làm được. Dẫu cho điều đó có làm khó chịu muốn chết, vẫn phải cho nàng thời gian để làm quen với mẩu kiến thức mới mẻ về đàn ông này trước khi tiếp tục bài giảng.



      Mặc dù cảm giác trong lòng lúc này thực có thể giết chết .



      Matt lo lắng chờ đợi trong khi Caroline nuốt khan và ngước đôi mắt xoe tròn sẫm tối lên nhìn .

      “Chỉ có thế thôi sao?” nàng hỏi như thể kinh ngạc trước tầm thường của vật thể mà nàng sợ hãi từ lâu.

      Trong thoáng Matt thể tin nổi vào tai mình. Rồi há hốc miệng với nàng như gã ngốc. Cuối cùng bật ra tràng cười. Đến tận lúc luồn vào dưới tấm chăn và ôm nàng vào lòng, vẫn còn cười khùng khục.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :