1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nơi này trời vẫn còn xanh - Karen Robards

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 25

      Họ nhìn nhau chằm chằm lúc lâu cho tới khi thanh vang dội của cái tát lắng xuống.



      “Em muốn tôi đáp trả cái tát vừa rồi thế nào đây?” Matt hỏi với ôn tồn đáng khen ngợi trong hoàn cảnh này. Mặc dù cũng bị sốc trước hành động của mình như , nhưng Caroline quyết tâm biểu lộ ra mặt. Nàng hếch cằm lên.



      đáng bị như thế!”



      “Đúng vậy, tôi rất đáng bị như thế.” Cả lời thú nhận này lẫn giọng điệu của đều khiến Caroline kinh ngạc. Matt chăm chú nhìn nàng với vẻ mặt nghiêm nghị. Nàng nhận ra vẻ nghiêm trang cũng hợp với giống như nụ cười vậy. Khuôn miệng khi cười có hình dáng hoàn hảo. Đôi mắt tối hơn thường lệ, mang màu xanh nước biển thẫm và đẹp đến nghẹt thở nền da sẫm. hai tuần rồi Matt chưa cạo râu, vì thế râu ở cằm và hàm mọc dày. Nhưng chúng che khuất mà chỉ càng làm tôn lên những đường nét rắn rỏi khuôn mặt . Gò má cao đẹp kiểu cổ điển, cái mũi dài thẳng và đôi lông mày rậm trông nổi bật nhờ bộ râu mới mọc đầy nam tính. Với những lọn tóc xoăn đen buông lòa xòa trước trán, trông điển trai như thiên thần có khuôn mặt ngăm đen. Nàng thấy đến lúc cắt lại tóc cho , và cảm giác nhức nhối lạ lùng chợt nhói lên khi nàng nhớ lại lúc lùa bàn tay vào trong tóc . Caroline rùng mình.



      Matt cứng đờ người khi thấy Caroline rùng mình, và nàng ngước mắt nhìn . Đôi mắt xanh thăm thẳm giao với đôi mắt màu hổ phách, cả hai đều tối sầm lại khi nhận ra điều đáng xấu hổ: hông nàng, Caroline có thể cảm thấy ham muốn của dâng lên. còn ý thức về những gì xảy ra với cơ thể mình hơn nàng. Khi mắt họ gặp nhau, má bỗng đỏ dừ, mắt lại càng tối thêm. Caroline cảm thấy nghẹt thở, và nàng hé môi để hít thêm khí.



      Đôi lông mày đen rậm rạp của Matt nhíu lại. Khóe miệng trễ xuống.



      “Quỷ tha ma bắt em , Caroline!” lẩm bẩm như thể giận dữ lắm, và rồi cúi đầu xuống. Caroline biết sắp hôn mình. Nhưng thay vì ngoảnh đầu hay thầm “!” hoặc làm bất cứ điều gì có thể để vùng ra, nàng chỉ nhìn chằm chằm như bị thôi miên khi miệng hạ xuống miệng nàng. Nàng chết mất nếu có chuyện gì đó cản trở nụ hôn ấy.



      Bờ môi quyến rũ của khẽ chạm vào môi nàng. Caroline nhắm mắt, run rẩy trước kỳ diệu của nó. Cơ thể nàng tự động xoay về phía , tìm kiếm hơi ấm và rắn chắc của bằng khao khát bản năng.



      Bàn tay nàng lúc này được tự do, chúng lần lên ôm trọn quanh cổ . Đầu nàng khẽ xoay nghiêng để cho dễ dàng tiến sâu vào miệng nàng.



      Nhưng xa hơn, đôi môi chỉ lướt môi nàng. chống cánh tay xuống nệm để nâng đỡ cơ thể. Qua những bắp thịt căng cứng của bên dưới bàn tay nàng, nàng nhận ra phải nỗ lực hết sức để kiềm chế bản thân. Đầu óc quay cuồng trước hụt hẫng, Caroline bèn mở bừng mắt. Đôi mắt chỉ cách nàng có chục phân, lấp lánh như nghìn viên kim cương, xanh ngắt như bầu trời, và sáng rực khi chúng nhìn chằm chằm vào mắt nàng. Môi họ chỉ khẽ chạm vào nhau. Thân hình rắn chắc như thép, nhưng nụ hôn của lại dịu dàng như cánh bướm đậu môi nàng.



      “Matt?” Câu hỏi khẽ khàng như hơi thở. Các bắp thịt ở bờ vai trần của cuộn lên bên dưới bàn tay nàng. ngẩng đầu lên, thốt ra câu trả lời khàn khàn khi miệng chỉ cách miệng nàng chưa đầy hai phân.



      “Tôi cưỡng đoạt em, Caroline.”



      Nàng phải gắng sức lắm mới thở được. Bàn tay nàng siết chặt vai , móng tay bấm vào lớp da thịt nhẵn bóng. Tiếng tim nàng đập loạn nhịp dội vào tai nàng



      ,” Caroline .



      ư?” Matt càng thêm căng thẳng. Caroline nhận ra coi từ duy nhất mà nàng gắng gượng thốt ra ấy là lời từ chối, trong khi nàng hoàn toàn có ý như vậy.



      “Em cảm thấy... bị cưỡng đoạt chút nào.” Bàn tay nàng nhích dần lên gáy để lùa vào mớ tóc xoăn. “... có thể hôn em, Matt.”



      Nét cười thoáng môi rồi lại biến mất. “Vậy , nếu em cho phép,” Matt , và lại đặt môi xuống môi nàng. Nụ hôn nhàng, dịu dàng, nhưng thế là đủ để truyền run rẩy đến từng đầu mút thần kinh của Caroline. Nàng nhắm mắt lại, đôi môi hé mở để hớp khí. Và rồi, miệng đột nhiên trở nên mãnh liệt. Lưỡi tách môi nàng, luồn vào bên trong miệng nàng, sục sạo chiếm hữu. Cánh tay chống nệm chuyển sang ôm chặt Caroline. bao trọn cơ thể nàng, tầm vóc và sức mạnh của biến nàng thành tù nhân đáng , trong khi sức nóng mãnh liệt từ làn da và rắn chắc của các bắp thịt toát lên niềm đam mê mãnh liệt mà thể phủ nhận thêm nữa.



      Khi nàng nếm trải , khi cảm giác, mùi vị và thân nhiệt của hòa quyện lại khiến máu nàng lưu thông dồn dập, ký ức bỗng dội về. phải là người đàn ông đầu tiên đẩy lưỡi vào trong miệng nàng. Simon Denker hôn nàng như thế, vài lần. gọi đó là khoản trả trước, đền đáp hào phóng mà tự phong cho mình khi để hai cha con nàng ở lại trong nhà của đòi tiền thuê. đẩy Caroline vào tường, đè lên người nàng rồi thọc lưỡi vào miệng nàng, khiến nàng muốn nôn ọe, la hét và chống trả để thoát khỏi đụng chạm gớm ghiếc. Nhưng nàng chẳng thể làm được gì ngoài việc chịu đựng, bởi nếu nàng cự tuyệt hoàn toàn tống cổ cha con nàng ra ngoài đường ngay lập tức. Caroline buộc phải nhục nhã chấp nhận cho hôn hít và sờ soạng, và cố gắng vận dụng hết mọi mưu mẹo để thoát được.



      Nhưng cuối cùng nàng vẫn thoát được.



      !” Caroline hét lên khi bàn tay Matt lướt lồng ngực nàng, nhắm tới bầu ngực. “, , !”



      Giống như con thú nổi khùng, nàng bắt đầu chống cự, đấm đá và cào cấu mà chẳng cần biết mình có thể làm cho bị thương hay . còn là Matt của nàng, còn là người đàn ông mà nàng nghĩ có thể chữa lành vết thương trong nàng bằng đụng chạm của . Thay vào đó, nàng lại cảm thấy nổi kinh hoàng mà Simon Denker gây ra cho nàng ngày trước…



      “Kìa! Caroline! Caroline, dừng lại !”



      Matt cố gắng ngăn nàng khi nàng tấn công với phẫn nộ dữ dội. Đôi mắt nàng mở to khi nhận ra những móng tay nàng cào xước gò má bị sẹo của . Hình ảnh những vết xước rướm máu khiến Caroline tỉnh táo lại.



      “Em bị làm sao vậy?” Matt gầm lên, siết chặt cánh tay nàng và ấn nàng xuống giường trở lại.



      “Em xin lỗi,” nàng lí nhí , rồi nhắm mắt lại để khỏi nhìn thấy bối rối và phẫn nộ khuôn mặt thân thương mình vừa làm tổn hại.



      “Xin lỗi ư!” Những ngón tay siết chặt trong thoáng, rồi lại nới lỏng ra. “Caroline, nhìn .”



      Nàng định chống cự, nhưng rồi đành miễn cưỡng mở mắt ra.



      Lông mày Matt nhíu lại bên đôi mắt xanh biếc đẹp đến nghẹt thở. dò xét gương mặt nàng. có ba vết xước rớm máu song song nhau, những vết xước mà đáng phải nhận.



      “Em rất xin lỗi,” Caroline lại yếu ớt . Đáp lại lời nàng, đôi mắt nhíu lại, miệng mím chặt.



      “Chính mới là người phải xin lỗi. Đáng lẽ nên để chuyện này vượt quá tầm kiểm soát.”



      phải vì ...” Giọng nàng ngập ngừng, nghèn nghẹn vì cảm giác tội lỗi. xin lỗi nàng sau chuyện đó ư! Điều đó khiến họng nàng đau rát.



      phải vì sao?” Giọng Matt dịu .“Vậy là vì cái gì, Caroline? Hay đúng hơn là vì ai? Vì gã đàn ông mà em kể với , kẻ muốn em trả tiền thuê nhà cho bằng thân thể em ư?”
      Hyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 26

      Mặt Caroline bừng đau đớn. Nàng cần phải trả lời nữa. hiểu tất cả.



      cưỡng bức em, đúng ? ép em lên giường với , đúng ?”



      Caroline nhắm mắt và rùng mình. Những ký ức nhục nhã, khủng khiếp bỗng chốc tràn về. Nàng thể xua chúng , cũng thể kiềm chế những giọt nước mắt.



      “Em... xấu hổ lắm,” nàng thầm, ngoảnh mặt khi từng giọt nước mặn chát tuôn ra bên dưới hàng mi và tràn xuống hai gò má. Bên nàng, dường như vừa hít mạnh hơi.



      “Em cần phải xấu hổ.” Đôi tay lại ôm trọn người nàng, lần này hết mực âu yếm. Nàng nằm cuộn tròn trong vòng tay ấm áp rắn chắc của . ngả lưng xuống và kéo nàng theo để nàng dựa lên ngực mình. “Đừng khóc. Em có lỗi gì cả.”



      “Em... Em chịu nổi đụng chạm.” Nàng vùi mặt vào ngực , bàn tay bám chặt như thể là sợi dây cứu đắm dòng sông chảy xiết. Nàng nức nở, mà chỉ lặng lẽ khóc, đôi mắt nhắm chặt. “ đụng chạm của đàn ông. Nhưng ... có thể chạm vào em mà em cảm thấy buồn nôn...”



      “Chỉ thấy kích động thôi,” thầm trêu chọc, và Caroline mở bừng mắt.



      “Em đùa đâu!” nàng hét lên, đẩy ngực ra để ngồi bật dậy. Matt vội giữ chặt lấy tay nàng.



      “Tin , có cười đâu,” Matt . Nhìn cái miệng nghiêm nghị của , Caroline biết . Nàng miễn cưỡng giật tay ra thêm lần nữa. Khi buông ra, nàng giằng co nữa mà tiếp tục ngồi cạnh , đồi chân co lại, bàn tay vẫn đặt trong tay . ra, nàng cũng biết liệu mình có muốn rời bỏ hay nữa. Nàng khao khát an ủi của nhưng sợ rằng lời thú nhận kia khiến ghê tởm nàng. Cho dù Matt khinh ghét nàng, nàng cũng tự khinh ghét chính mình. Nàng cảm thấy mình chẳng còn chút giá trị. Cảm giác tuyệt vọng đè nặng lên lồng ngực khi nàng nhận ra ngay cả Matt cũng thể giúp nàng thoát khỏi cơn ác mộng mà Simon Denker gây ra.



      “Em phải thôi. Em còn phải nấu bữa tối và...”



      “Mặc xác bữa tối.” lại siết chặt tay nàng. “Em kể với chuyện gì xảy ra được ? Có lẽ như thế tốt hơn cho cả hai chúng ta.”



      “Ôi, ! Em... em thể nhắc tới chuyện đó!” Lòng Caroline quặn thắt trước ý nghĩ đó.



      “Em phải ra nỗi đau ấy mới nguôi ngoai.”



      Caroline nhìn Matt chằm chằm. nhìn lại nàng điềm tĩnh, những ngón tay lồng vào ngón tay nàng.



      “Em biết là chuyện này cũng liên quan đến mà”, khẽ . Và khi nghe ra câu ấy, đôi mắt nàng mở to, trái tim bắt đầu đập loạn nhịp, thình thịch thình thịch trong lồng ngực nàng.



      ư?”



      Matt nở nụ cười rầu rĩ. “Em nghĩ có thể hôn bất cứ người đàn bà nào ngã vào lòng mình sao? Kể cho nghe , Caroline.”



      Vậy là Caroline bắt đầu kể, mặc dù điều đó gần như xé nát tim nàng. Nàng kể cho nghe chuyện cha nàng phải nằm tấm ván cạnh ngọn lửa xíu, cơ thể run lên từng đợt vì lạnh; về những bữa ăn đạm bạc mà nàng phải cố ăn ít để dành phần nhiều cho cha, những mong ông mau lại sức; về việc nàng phải nhìn cha chết dần chết mòn ngay trước mắt, trong khi bản thân làm được gì để cứu ông... và cuối cùng, nàng kể cho nghe về Simon Denker. Giọng nàng nghe trống rỗng.



      Sau nhiều tuần lảng tránh , nàng những tưởng mình được tự do. Mặc dù hết sức đau buồn trước cái chết của cha, nhưng nàng vẫn có phần nhõm vì biết rằng mình còn phải chịu đựng những hành động càng lúc càng dâm ô của Simon Denker nữa. Chỉ cần mang Milicent cùng với đồ đạc ra khỏi căn hộ là nàng được tự do. Viễn cảnh lang thang nơi nương tựa khiến nàng lo sợ, nhưng nó còn tốt hơn nhiều so với mối đe dọa từ phía Simon Denker.



      Nhưng đợi nàng trong căn hộ, và ngay khi thấy nàng chuẩn bị rời , vật nàng xuống sàn và lao vào nàng. Caroline chống trả quyết liệt, nhưng chẳng ăn thua gì. Chóng vánh và thô bạo, chiếm đoạt nàng. Rồi sau đó, với nụ cười tự mãn, đứng dậy và bỏ , để mặc nàng nằm đó, với cơ thể trần trụi đẫm máu. Rồi nàng kinh hoàng nghe thấy tiếng khóa cửa. Khi nàng đập thình thình vào cánh cửa, gào thét đòi thả ra, rằng lần tốc váy nàng vẫn chưa đủ để trả tiền thuê nhà. giữ nàng lại cho đến khi nào thấy chán chê mới tống nàng .



      Căn hộ xíu nằm tầng ba chỉ có ô cửa sổ duy nhất, và nó bé đến mức đủ để nàng chui ra ngoài. Cho dù nàng cố gào thét tới đau cả phổi cũng chẳng có ai tới giúp. Những tiếng la hét như vậy quá đỗi quen thuộc trong khu ổ chuột đó.



      Vì vậy nàng nấp sau cánh cửa, đợi cho đến rồi dùng cái bô đánh bất tỉnh. Rồi nàng túm lấy Millicent và đồ đạc của mình, nhốt lại trong căn hộ, nhét chìa khóa vào túi và bỏ chạy. cỗ xe ngựa hai bánh đưa nàng tới bến cảng, nơi chiếc Dove đợi thủy triều lên để nhổ neo.



      Nàng nằm bên cạnh , đầu gối lên vai, tay đặt ngực . Kể xong nàng ngẩng lên, và thấy hàm nghiến chặt, đôi mắt đầy oán giận. Nhưng nàng biết vẻ mặt đáng sợ đó phải dành cho mình.



      “Vậy là hiểu tại sao em phải dùng cái trâm rồi đấy,” Caroline rầu rĩ kết thúc câu chuyện. “Em có tiền, và tìm em.”



      “Em làm việc đúng đắn. mà biết toàn bộ chuyện này từ trước vỗ tay khen ngợi dũng cảm của em rồi.”



      “Dũng cảm ư?” Nàng ngước lên nhìn , ngạc nhiên vô cùng.



      “Đúng vậy, em dũng cảm lắm. Bất cứ ai cũng có thể bị khuất phục trước đối thủ ghê gớm hơn. Như đây, bị cái cây quái quỷ đổ vào người! Nhưng em cho phép mình thất bại mà chống trả lại bằng thứ vũ khí tốt nhất có thể tìm được, và em chiến thắng”.



      “Vâng!” Nàng hít hơi sâu run rẩy. Và rồi, khi chợt nhận ra mình nằm cạnh Matt thân mật đến nhường nào, nàng liền ngồi bật dậy và mỉm cười ngượng ngùng với , cố gắng thoát ra khỏi kềm giữ của lần nữa. Nàng tiếp với chất giọng hơi thừa sốt sắng. “Em phải bôi ít thuốc mỡ lên những vết xước kia, rồi còn phải nấu bữa tối nữa. Mặc dù mấy chị bạn của mang tới hai cái bánh táo, nhưng em vẫn phải chuẩn bị thêm...”



      vẫn siết chặt tay nàng, mặc cho nàng khẽ giằng ra. “Caroline.”



      Nàng liếc cái nhanh.



      “Em được làm thế này với mình nữa. Nếu em còn để cho gã đàn ông đó ám ảnh cuộc đời em, tức là em trao cho thứ quyền năng mà đáng được nhận. Vụ tấn công thô bạo ấy khủng khiếp, nhưng nó kết thúc rồi. Em cần phải quên nó , có như thế vết thương của em mới lành được.”



      “Nhưng em cảm thấy mình quá... nhơ nhớp.” Caroline thầm thú nhận, đầu cúi xuống, mắt nàng nhắm lại, bàn tay vô thức siết chặt tay .



      “Em cảm thấy nhơ nhớp ư?” gay gắt trong giọng khiến nàng mở bừng mắt và nhìn kinh ngạc. “Chỉ vì bị cưỡng ép, trong tình thế vô phương chống đỡ, mà em cảm thấy nhơ nhớp ư?”



      Matt thốt lên tiếng cười khẩy. “Nếu em muốn biết thế nào là nhơ nhớp, cưng ơi, hãy để kể cho em nghe.”
      Hyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 27

      Nàng trông đáng khi ngồi ở mép giường , những ngón tay mảnh mai vô thức nắm chặt tay đầy tin tưởng. Mái tóc đen nhánh của nàng lại xổ tung, buông xõa xuống vai và lưng. Nước mắt vẫn còn đọng hàng mi và in thành từng vệt ẩm ướt hai gò má xanh xao của nàng. Môi nàng mềm mại, mong manh, đôi mắt lấp lánh ánh vàng qua lớp nước mắt vẫn còn đọng lại. Lưỡi nàng, hóa ra nó có vị mâm xôi mà đậm đà và ngọt ngào hơn, lấp ló giữa hai bờ môi hé mở vì kinh ngạc trước những lời .



      thể quay ngược thời gian và xóa hết những chuyện xảy ra với nàng. sẵn lòng đánh đổi gần như bất cứ thứ gì mình có để làm điều đó, nhưng đáng tiếc rằng đó lại là việc bất khả thi. chỉ còn biết giúp nàng bằng cách mở lòng với nàng như nàng làm. an ủi nàng bằng cách chia sẻ những bí mật cay đắng mà những tưởng bao giờ thổ lộ với ai.



      “Em còn nhớ gì về Elizabeth?” Matt hỏi, sau thoáng cân nhắc cẩn thận. muốn làm nàng thêm đau lòng bằng những tiết lộ cần thiết về chị nàng. Nhưng có lẽ nàng nên biết.



      Caroline chớp chớp mắt nhìn . “Ít lắm. Mặc dù Mary kể với em khá nhiều.”



      Matt ngạc nhiên. Đôi mắt nheo lại. “ ấy kể với em rồi à? nghĩ Mary lại là người bép xép như vậy.”



      Caroline lắc đầu. “ ấy chỉ kể với em những gì em cần biết thôi mà.”



      ấy với em rằng Elizabeth... có đầu óc bình thường?”



      “Vâng.”



      ấy kể với em rằng trong những triệu chứng của bệnh tình Elizabeth là... thèm khát đàn ông?” Câu hỏi này khó hơn nghĩ nhiều. Biết mô tả thế nào về tình trạng của Elizabeth với đoan trang đây?



      “Vâng.”



      Bây giờ Matt lại cảm thấy biết ơn Mary - nhờ kể chuyện dễ dàng hơn rất nhiều.



      “Được rồi. Hồi mới gặp Elizabeth, biết rằng ta chẳng ngây thơ như vẻ bề ngoài. ta sống với bà dì trong ngôi nhà khu đất từng là của gia đình , và nếu cuộc nội chiến đẩy gia đình vào cảnh nghèo túng, Elizabeth bao giờ gặp được . Vì vậy em có thể đổ lỗi cho ông vua Charles của em về tất cả những chuyện xảy ra sau đó.”



      Matt xen vào lời trêu chọc và nhận được nụ cười dịu dàng. tiếp tục: “Vì mưu sinh, bọn phải bắt tay vào việc đồng áng, và trong những cánh đồng của bọn nằm ngay gần nhà ta. Hầu như ngày nào ta cũng ra ngắm bọn làm việc. Lúc đó chẳng bao giờ nghĩ rằng ta làm vậy là vì... thèm khát đàn ông. ta lớn tuổi hơn , nhưng hồi đó cũng chưa biết. Hơn nữa, cũng già dặn trước tuổi. chỉ biết đấy là xinh đẹp, rất vui vẻ, tinh nghịch, và rất thích . đón nhận quan tâm của ta như thằng ngốc và...” Matt ngừng lại, tìm cách diễn đạt phù hợp, “...cuối cùng ta bảo rằng mình có mang. Thế là lại tiếp tục cư xử như thằng ngốc! cưới ta.” Matt khẽ nhếch mép khi mẩu ký ức lạc loài thoáng xoa dịu cảm giác tự ghê tởm bản thân. “ thậm chí còn tới gặp cha em để xin cưới ta, và quen ông Marcellus Wetherby như thế đấy- biết hồi đó em ở đâu, nhưng nhớ là nhìn thấy em.”



      “Hồi em sống với mẹ,” nàng đáp. “Bà và cha em kết hôn ngay sau khi mẹ của Elizabeth qua đời, nhưng mẹ em sớm mệt mỏi với cảnh sống lên voi xuống chó chỉ trong nháy mắt nên bà mang em về nhà mình. Mãi tới lúc bà mất cha mới tới đón em .”



      gật đầu. “Ra là thế - thảo nào em chẳng có chút gì giống Elizabeth. thực lòng phải cảm ơn Chúa về điều đó. Nhưng để kể tiếp nhé, chẳng mấy chốc phát ra rằng đứa bé mà Elizabeth mang trong bụng phải con . ta lợi dụng để che giấu tội lỗi của mình.”



      Đôi mắt Caroline mở to. “Ý là John…?”



      Matt lắc đầu. “John là con , chắc chắn như vậy. Davey cũng thế. Vì căn cứ vào thời gian... và ngoại hình của chúng. Có lẽ cũng nhờ trời mà ta mới sinh ra bầy con hoang. Tuy canh chừng ta rất kỹ, nhưng biết ta vẫn qua lại với những người đàn ông khác. ta thậm chí còn quyến rũ các em .” Nhắc đến điều đó Matt cảm thấy cay đắng.



      “Nhưng nếu John phải là đứa bé chị ấy mang trong bụng lúc đó, chuyện gì xảy ra với cái thai?”



      “Elizabeth bị sảy thai ngay sau khi bọn kết hôn. vẫn nghĩ nó là con mình nếu như ta thú nhận tất cả, phải với ăn năn mà là chế nhạo, trong lần ta nổi cơn giận dữ vì làm điều mà ta muốn. ta mau chóng hối hận vì ra , nhưng quá muộn: bắt đầu nhận ra con người của ta”.



      “Đó là?”



      Matt ngập ngừng, rồi lắc đầu. “ gọi đích danh. Suy cho cùng ta từng là vợ , và là mẹ của các con . Khi đưa ta và các em tới đây, cứ tưởng bọn có thể bắt đầu lại từ đầu. Nhưng ta cứ ngày tệ hơn.”



      “Và cảm thấy nhơ nhớp vì chuyện đó ư? hành xử rất cao thượng trong hoàn cảnh ấy mà?”



      Matt lúc vì phải vật lộn với hèn nhát lạ lùng bất ngờ dâng lên. Trông nàng quá non nớt và ngây thơ khi ngồi đó với cái đầu khẽ nghiêng về bên, chẳng nhớ gì đến những giọt nước mắt của chính mình vì còn mải lắng nghe chăm chú. Trong thoáng muốn giấu giếm phần còn lại của câu chuyện. muốn tiết lộ điều đáng hổ thẹn của mình... nhưng nàng cần biết về con người tội lỗi của .



      “Em còn chưa được nghe điều tồi tệ nhất mà cưng,” Matt nhàng , và theo bản năng siết chặt tay nàng, lấy can đảm để tiếp tục. Làn da hồng hào của nàng mịn màng, những khớp xương mảnh mai. Đôi mắt nàng mở to đợi . sợ phải nhìn thấy thay đổi trong chúng khi nàng biết được ... nhưng vẫn muốn cho nàng biết. Kể với nàng về bản thân mình là liều thuốc duy nhất mà có để xoa dịu tâm hồn bị thương tổn của nàng.



      “Vậy hãy kể em nghe .”



      Matt nuốt khan khi thấy cổ họng mình bất chợt khô khốc. “ có con với ta, em thấy đấy. Mặc dù biết ta là kẻ lăng loàn và điên rồ, mặc dù tâm hồn ta làm ghê tởm nhưng thân thể ta vẫn quyến rũ . vẫn mò tới ngủ cùng ta, chỉ trong hai lần hoài thai các con . ta chế nhạo có bản lĩnh đàn ông, rồi lấy thân thể ra để khêu gợi, và đủ sắt đá để cưỡng lại. Chỉ tới khi thức dậy rồi thấy ta say xỉn và cười nhạo mình vào buổi sáng sau đêm hoài thai Davey, mới giữ được lời thề tránh xa ta. Nhưng làm được điều đó phải vì ý chí. thừa nhận rằng mình tránh xa ta chỉ bởi vì cơ thể ta sau đó khiến thấy ghê tởm.”



      Caroline vẫn lặng lẽ suốt thời gian kể chuyện, và Matt thể đoán ra nàng nghĩ gì. Chỉ đến khi bàn tay nàng động đậy mới nhận ra mình siết tay nàng quá chặt.



      “Em nghĩ sao?” Giọng Matt khản đặc, nhưng nàng chỉ nhìn gì cả, và cảm thấy lo sợ.



      Rồi đôi mắt nàng bừng lên, và nàng liếm môi.



      “Elizabeth là vợ mà,” Caroline , nàng lật bàn tay để nắm lấy những ngón tay khi buông nàng ra. “ có quyền làm vậy với chị ấy.”



      Đôi mắt tối sầm lại. “Ừ, biết. Nhưng đó chỉ là thứ quyền lợi về mặt luật pháp, chứ phải về đạo đức. Ký ức đó khiến thấy kinh tởm.”



      “Cũng như ký ức về Simon Denker đối với em vậy”.



      “Đó là tên của gã khốn ấy à? Kể từ tối nay cầu cho bị đày xuống địa ngục mãi mãi.”



      Nàng khẽ mỉm cười. “ người Cộng hòa ngoan đạo nên ăn như vậy.”



      “Tại bị kích động quá mà. Và em phải gọi là Thanh giáo mới đúng.”



      Rồi họ mỉm cười với nhau, và Matt cảm thấy vô cùng nhõm khi trút được gánh nặng mang trong lòng bấy lâu. Caroline có vẻ khinh ghét , vì vậy có lẽ cũng có thể ngừng khinh ghét bản thân mình.



      “Thế là bây giờ giữa chúng ta còn bí mật nào nữa nhé,” Matt sau thoáng lật ngửa bàn tay nàng lên và chăm chú ngắm nghía những ngón tay mảnh mai.



      “Vâng,” Caroline đồng ý, nhìn quan sát bàn tay mình. lát sau nàng nắm tay lại và rút ra khỏi tay . Matt ngẩng lên thắc mắc khi nàng đứng dậy.



      cần bôi thuốc mỡ lên những vết xước kia”, Caroline , ràng có ý định tiếp tục làm việc. Nàng vội vã quay sang cái bàn cạnh giường và bắt đầu lục tìm đống thuốc của mình.



      biết giải thích thế nào về chúng nếu có người hỏi nhỉ?” Matt bằng lòng để nàng . Nàng mở lòng với , mặc dù vẫn còn thận trọng và chưa sẵn sàng lắm, và bây giờ, giống như bông hoa xấu hổ, nàng lại khép mình vào. hiểu điều đó, và thấy rằng cần thiết phải thúc ép nàng.



      có thể đổ lỗi cho Millicent.” Nàng quay sang mỉm cười, nhàng thoa thuốc mỡ lên má . Matt để yên cho Caroline chăm sóc, cố gắng kìm chế cảm xúc trước hình ảnh, đụng chạm và mùi hương khi nàng ở quá gần. Nàng cần thời gian để chữa lành vết thương trong tâm hồn. Nốt nhọt tủi nhục của nàng được trích, chất độc bên trong nó được giải. Nếu được chăm sóc cẩn thận, nàng có thể hoàn toàn hồi phục. Trong thời gian chờ đợi, phải gắng sức để kiềm chế ham muốn thấp hèn của mình. Cho đến khi nàng bày tỏ cho thấy rằng mình sẵn sàng đón nhận .



      Bôi xong thuốc cho , nàng đặt cái lọ xuống bàn rồi nhặt miếng bánh bị vứt lên.



      “Em phải nấu bữa tối đây,” Caroline , và bắt đầu ra cửa. Khi tới nơi, nàng ngập ngừng, rồi ngoảnh nhìn lại đằng sau.



      “Và Matt này,” nàng nhàng , đôi má ửng hồng, “Cảm ơn .”



      Nàng khỏi lúc lâu rồi mà Matt vẫn còn nhìn chằm chằm vào chỗ nàng vừa đứng.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 28

      Xuân qua, hè tới, rồi thấm thoắt mùa hè cũng tàn. Caroline quá quen với cuộc sống mới ở Tân lục địa. Nàng thậm chí còn có thời gian để may cho mình vài chiếc váy giản dị theo kiểu Thanh giáo. Mặc dù chúng rất mộc mạc, nhưng chính đơn giản ấy lại làm tôn thêm vẻ đẹp rực rỡ của nàng. Cuộc sống no đủ và vui vẻ làm thân hình nàng đầy đặn hơn, đôi má nàng cũng hồng hào hơn. Cộng thêm chuyện thân phận nàng vẫn còn bị các bậc chức sắc trong cộng đồng nghi ngờ, Caroline thu hút rất nhiều chú ý và khiến cho kha khá cái đầu đàn ông quay lại nhìn trong vài lần nàng vào thị trấn.



      Chân Matt lành lại, dù tập tễnh gần như suốt mùa hè, đầu tiên là với cái nạng mà Robert đẽo cho , sau đó là nhờ trợ giúp của cây gậy. tiến thêm bước nào nữa với nàng, và Caroline hài lòng với điều đó. Sau lần giãi bày tâm với nhau, mối quan hệ của họ càng lúc càng sâu đậm hơn. Nàng nghĩ họ gần gũi, phải về thể xác, mà là ở tâm hồn.



      Mối quan hệ của nàng với các em trai cũng được cải thiện, chủ yếu là nhờ tài nấu nướng của nàng. Khi còn phải chăm sóc Matt liên tục nữa, Caroline có thể dồn hết tâm sức vào việc đánh bại Hannah Forrester trong lĩnh vực bếp núc. Và nàng thu được những thành công nhất định, mặc dù mấy em họ vẫn rất hào hứng khi đón nhận những món quà biếu của góa phụ Forrester, của Patience Smith (người để mắt tới Robert), Abigail Fulsom và Joy Hendrick (hai ganh đua nhau để lấy lòng Thomas), và Lissie Peters ( theo đuổi Daniel). ra, khi cuộc chiến lấy lòng em nhà Mathieson leo thang, Caroline có cảm giác cánh đàn ông rất thích thú với nó. Họ chén bất cứ món cao lương mỹ vị nào được đem tới trước mặt mà ý kiến gì hay tỏ ra là thích món nào hơn, điều đó khiến cho cánh phụ nữ rất bực tức. Về phần Robert và Thomas, việc được mấy xinh đẹp tuổi ngoài đôi mươi ra công tán tỉnh là trải nghiệm mới lạ và ràng khó chịu chút nào. Dường như bây giờ họ sẵn sàng gác lại hoài nghi của mình với nữ giới.



      Còn Daniel, người hoàn toàn mất niềm tin vào đàn bà như hai em, lại chẳng hề gieo hy vọng cho Lissie Peters. hơn lần Caroline chợt nghĩ hay là ta thầm thích mình, nhưng nàng chưa bao giờ suy xét điều đó cách nghiêm túc. Bởi vì nếu làm thế bình yên trong tâm trí mà nàng mới có được bị đảo lộn, và nàng muốn điều đó xảy ra. Cảm giác thanh thản và thoải mái như thế này quá đỗi tuyệt vời.



      John và Davey vẫn còn khá thận trọng với dì của chúng, nhưng có vẻ chấp nhận diện của nàng trong nhà. Dĩ nhiên là chúng thích có những bộ quần áo được giặt giũ sạch , là ủi phẳng phiu và vá víu cẩn thận để mặc tới trường, những bữa ăn được chuẩn bị sẵn, ngôi nhà gọn gàng và chăn nệm tinh tươm Có lẽ điều đó khiến chúng thấy mình giống với những đứa trẻ có mẹ khác, và nàng mừng rỡ vì mình có thể cho chúng điều đó, ngay cả khi chúng chưa sẵn sàng đón nhận những cử chỉ âu yếm từ nàng. Nàng tự an ủi rằng đến lúc nào đó chúng chấp nhận thôi, hay đúng ra là nàng hy vọng như vậy.



      Vào buổi chiều ấm áp đầu tháng Tám, khi Caroline đứng bãi cỏ phơi quần áo, nàng ngạc nhiên phát ra Davey, lúc ấy được nghỉ hè, đứng núp mình sau bụi tử đinh hương lớn ở góc sân phía tây. Thằng bé ôm chặt Millicent trong tay, mặt vùi vào lông nó. Caroline do dự, biết có nên hỏi thằng bé . Mặc dù được nó chấp nhận, nhưng nàng biết nàng phải là người mà nó quý. Nhưng chắc hẳn phải có điều gì đó ổn thằng bé kiêu ngạo mới có tư thế như vậy chứ. Bỏ mặc đống quần áo chưa phơi, Caroline lại gần và khom người trước mặt nó.



      “Davey?”



      Vai Davey căng ra, nhưng nó ngẩng mặt lên. “ !”



      “Cháu ốm à?”



      có câu trả lời.



      “Hay cháu bị thương ở đâu?”



      có câu trả lời.



      “Dì gọi cha cháu nhé?”



      Tới lúc đó nó mới ngẩng đầu lên, quắc mắt nhìn nàng. “!”



      Má Davey đẫm lệ, lông mèo dính bết vào những vệt nước mắt, nhưng thứ thực thu hút chú ý của nàng là môi dưới của thằng bé. Nó sưng to tướng, với vệt máu khô xíu ở khóe miệng bên trái.



      “Có chuyện gì vậy?” Caroline hỏi, đoán là thằng bé bị con gì đốt, bị ngã hoặc bị thương bởi bất cứ cách nào trong hàng tá cách mà lũ trẻ có thể tự gây ra cho mình.



      có gì.” Davey liếc xuống Millicent, và làm mặt dữ tợn. “Đồ con mèo ngu ngốc!”



      Davey đẩy con mèo ra thô bạo quá mức, nhưng dường như Millicent cảm thấy tự ái. Nó liếc mắt về phía Caroline như thể bắt nàng phải thông cảm với thằng bé, rồi quay lại dụi đầu vào tay thằng bé và kêu grừ grừ.



      “Cút !” Davey vừa đẩy nó, vừa trừng trừng nhìn Caroline, do đó nàng hiểu ra thằng bé xua đuổi nàng chứ phải con mèo. Lần này Millicent bỏ , ngoe nguẩy cái đuôi cách kiêu hãnh như thể đó là lựa chọn của nó.



      “Davey, nếu cháu cho dì biết chuyện gì xảy ra phải gọi cha cháu đấy.” Nàng nhàng .



      “Cháu đánh nhau.” Thằng bé lầm bầm cáu kỉnh.



      “Đánh nhau ư! Tại sao?”



      “Mấy thằng trong thị trấn xấu mẹ cháu.”



      xấu như thế nào?”



      Nó ngập ngừng, và cái môi sưng vù run run.



      “Chúng mẹ là phù thủy.”



      “Phù thủy!” Caroline nín thở. Nhìn thoáng qua khuôn mặt Davey, nàng biết thằng bé cần nàng phủ nhận chuyện đó, và nàng chút do dự.



      là vớ vẩn!”



      Davey lưỡng lự, ràng muốn tin. Nhưng nó thể nhận an ủi của nàng dễ dàng thế được. “Sao dì biết?” Nó xấc xược hỏi.



      “Dì biết chứ,” Caroline chắc như đinh đóng cột. Bất chấp là thế nào chăng nữa, điều quan trọng là cần phải làm cho Davey tin rằng mẹ nó vô tội. “Mẹ cháu là chị của dì mà, và dì biết mẹ cháu từ hồi dì còn xíu. Mẹ cháu thường hát cho dì nghe, ôi, mấy bài hát đó dễ thương lắm.”



      “Thế ạ?” Davey thích thú thấy . “Như thế nào?”



      Caroline gật đầu, và rồi nàng ngân nga giai điệu du dương. Nàng biết liệu Elizabeth có từng hát bài hát đó cho mình nghe hay , nhưng điều đó quan trọng. Quan trọng là Davey có hình ảnh về mẹ mà nó có thể lấy làm tự hào.



      “Mẹ còn làm những gì nữa?” Đôi mắt Davey sáng rực.



      “Mẹ cháu rất hay cười, hay kể những câu chuyện thú vị, và lúc nào cũng xinh đẹp. Dì rất tự hào khi cùng mẹ cháu. Chắc là cháu cũng cảm thấy như thế đấy.”



      Nhưng ràng đó là câu sai lầm. Đôi mắt Davey sa sầm, và nó cau mày với nàng. “. Mẹ xấu xí, tồi tệ, mẹ ghét cháu và cháu cũng ghét mẹ! Giống như cháu ghét dì vậy!”



      Trước khi Caroline kịp đáp lời, thằng bé nhảy bật dậy và bỏ chạy. Nàng từ từ đứng thẳng người lên, biết rằng mình nên đuổi theo. Bất chấp cự tuyệt vào phút chót của Davey, nàng chỉ có thể hy vọng rằng những lời của mình giúp nó chấp nhận mẹ ở mức độ nào đó.



      Chân vừa lành lại đủ để loanh quanh, Matt bắt Caroline cùng gia đình tới dự lễ nhà thờ, và nàng đành miễn cưỡng nghe theo. Sau cuộc trò chuyện với Davey, nàng nung nấu ý định ghé thăm mộ phần Elizabeth. Cuối cùng nàng cũng đến đó, để đọc dòng chữ được khắc đơn giản: Elizabeth, vợ của EPHRAIM MATHIESON, MẤT VÀO THÁNG 5 NĂM 1682, HƯỞNG DƯƠNG 33 tuổi. Nàng cảm thấy nhõm vì cuối cùng cũng buông bỏ được hình ảnh của người chị mà nàng mang trong lòng suốt những năm xa cách. Người phụ nữ nằm dưới mộ, mặc dù có quan hệ huyết thống với nàng, mãi chỉ là người lạ. Những người còn lại trong gia đình Mathieson mới giống như người nhà của nàng.



      Ngoại trừ thời lượng quá dài, buổi lễ nhà thờ phải là tra tấn khó chịu như Caroline lo sợ. Đức Cha Miller vài lần hướng ánh mắt nảy lửa về phía nàng và gay gắt giảng giảng lại về đề tài những đứa con hư hỏng, những tên trộm và những kẻ dối, nhưng ông ta lăng mạ nàng từ bục giảng kinh. Có lẽ diện cau có của Matt ở bên cạnh nàng băng ghế làm ông ta nhụt chí. Còn về những người còn lại trong cộng đoàn, có vài quý bà quý tránh xa nàng, chắc hẳn họ bị lung lạc bởi phản đối liên tục của viên linh mục và lão thầy thuốc, vốn là những người rất quan trọng trong thị trấn, còn lại có khá nhiều phụ nữ tỏ ra thân thiện lạ lùng. Nhưng Caroline dễ dàng đoán ra đó là nhờ mấy em điển trai nhà Mathieson. Những phụ nữ kết bạn với nàng đều trẻ trung và độc thân - chắc họ nghĩ nàng là cầu nối tốt nhất để tới nhà Mathieson. Trước đây Matt hoan nghênh khách nữ tới nhà, vả lại, phụ nữ chưa kết hôn mà tới chơi nhà toàn đàn ông độc thân phải phép cho lắm, nhưng bây giờ người phụ nữ trong gia đình, những cuộc ghé thăm như thế lại trở nên bình thường. Tuy nhiên, Caroline rất bận rộn nên thỉnh thoảng mới có thể tiếp đón được họ. Mary lại là chuyện khác, Caroline càng ngày càng mến hơn. bé Hope đích thị là thiên thần. Caroline rất thích bầu bạn với họ, ít nhất tuần lần nàng ghé thăm nhà họ hoặc họ tới chơi với nàng chừng tiếng đồng hồ.



      Bây giờ là tháng Chín, vì vụ ngô được mùa nên buổi tụ họp bóc vỏ ngô ở nhà Smith. Caroline rất mong ngóng cuộc giải trí đơn giản mà cả gia đình tham dự này. Sau bữa tối, nàng cho lũ trẻ đánh răng và tắm rửa rồi mới thay đồ. Nàng chọn cái váy may từ lụa sọc ngang màu đen với phần ngực váy ôm sát và phần cổ rộng bằng ren trắng. Vì nàng là thợ may khéo tay, nên trông nó đẹp hơn hẳn so với váy của đám phụ nữ trong vùng, và nàng cho phép mình điểm thêm vào tay áo những hàng ruy băng kép bằng nhung đen dọc theo những đường thêu bằng lụa đen. Phần tay váy hé mở, để lộ phần của chiếc áo lót bằng muslin trắng. Nàng đeo thêm chiếc tạp dề cũng bằng vải muslin trắng mỏng tang quanh eo, với cái nơ to diêm dúa ở đằng sau. Tóc nàng được bới thành búi lỏng đỉnh đầu. Vài sợi tóc buông rủ duyên dáng trước trán, quanh hai má và sau gáy. Nhìn vào trong cái gương , Caroline thấy rất hài lòng với hình ảnh của mình.



      Bỗng tiếng gõ cửa vang lên. “Em chuẩn bị xong chưa? Chúng ta nên thôi.” Giọng trầm trầm của Matt vang lên bên kia cánh cửa khiến Caroline mỉm cười.



      “Em xong rồi đây,” nàng trả lời, và sau khi liếc nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương lần cuối với ánh mắt tự phụ đáng xấu hổ, nàng bước ra ngoài. Ánh mắt ngưỡng mộ của Matt là tất cả những gì Caroline cần để bào chữa cho tội lỗi nho của nàng nếu đó thực bị coi là tội lỗi.



      Vào dịp như thế này họ bằng cỗ xe ngựa bốn bánh vẫn dùng để chợ. Ngồi giữa bên là cánh tay rắn chắc của Matt, bên là thân hình vững chãi của Daniel, Caroline hầu như cảm thấy lắc lư khi họ con đường đầy ổ gà dẫn vào thị trấn.



      Trời xẩm tối khi họ gần tới nơi. Ngay khi Matt dừng ngựa và Daniel giúp nàng xuống xe, Caroline nghe thấy tiếng chuyện rôm rả xen lẫn những tiếng cười sảng khoái. Đằng sau nàng, những người còn lại trong nhà Mathieson tranh nhau xuống xe, về phía ánh sáng hắt ra qua cánh cửa để ngỏ của chuồng gia súc nhà Smith. Bên trong, đám đông tụ tập lại dưới quầng sáng màu vàng tỏa ra từ vô số những ngọn đèn xách treo xà nhà làm bằng gỗ sồi dày dặn. Hai đống ngô lớn nằm chình ình giữa phòng, và các đội trưởng bận rộn chọn thành viên cho đội của mình. Mục đích của tối nay, như Matt trước với nàng, là xem đội nào có thể lột vỏ đống ngô của mình xong trước. Xung quanh có những bàn bày cơ man là kẹo làm từ nhựa cây thích, bánh nhân mặn, bánh táo, bánh thanh mai cùng vô số các loại thịt và quả hạch. Rượu táo được đựng trong những cái hũ lớn, và mỗi người đều được dúi vào tay cái ca, kể cả trẻ con, khi họ xuất và được chào đón bằng những tiếng reo hò từ mọi phía. Những người bạn kêu gọi giúp đỡ của họ, và Caroline thấy mình về phe với Thomas, Robert và Davey. Còn Matt, Daniel, và John về phe bên kia với Patience Smith và Hannah Forrester.



      Mùi hương ngọt ngào của cỏ khô hòa lẫn với thứ mùi hăng hắc của lũ bò và ngựa bị đưa ra khỏi nơi trú ngụ quen thuộc để nhường chỗ cho các hoạt động vui chơi giải trí đêm nay. Caroline ngồi chung kiện cỏ khô với Mary, ấy với James ở cùng đội với nàng. Vụng về lột những lớp vỏ xanh và râu ngô óng ánh từ phần ngô của mình, nàng chẳng mấy để tâm đến những câu đùa và tiếng cười xung quanh. Phần lớn chú ý của nàng dồn cả vào Matt. và Hannah Forrester ngồi chung kiện cỏ khô, cười khúc khích với nhau.



      Mặc dù Caroline nhận ra, nhưng bàn tay nàng cử động chậm dần và những ngón tay vặc từng chùm râu ngô mỏng manh càng lúc càng dữ dội hơn. Matt mỉm cười trước điều gì đó mà Hannah với , đôi mắt xanh ánh lên thích thú. Những ngọn đèn xách làm ánh lên màu xanh những sóng tóc đen và tỏa quầng sáng ấm áp lên những đường nét quá đỗi điển trai của . mặc độc chiếc áo sơ mi, lớp vải lanh Hà Lan màu trắng mịn màng mà nàng may và giặt là cách cẩn thận khoe trọn những cơ bắp cuồn cuộn ở bờ vai, cánh tay cùng bộ ngực vạm vỡ của . Cái chân gãy của khỏi; ngoại trừ vết sẹo chỗ xương chọc ra lúc trước, nó hoàn toàn lành lặn như thể chưa từng bị hề hấn gì. Nhưng chân kia của duỗi thẳng ra đằng trước vì nếu co lại, đầu gối bị đau. Trong chiếc quần đen và đôi tất xám, có thể thấy đôi chân khỏe khoắn. Hannah Forrester ràng cũng nhận thấy điều đó.



      “Ồ, Caroline, sao làm được nhanh thế nhỉ!”Giọng dịu dàng của Mary làm nàng giật mình thức tỉnh. Đống ngô được lột vỏ bên cạnh nàng đầy nhanh đến chóng mặt. Caroline ngạc nhiên nhìn chúng và đỏ mặt vì nhận ra nguyên nhân. Nhưng nàng gắng gượng nở nụ cười với Mary và đáp lại bằng câu dí dỏm nhàng. Rồi nàng cố nhìn sang Matt nữa, ngay cả khi nghe thấy tiếng cười giòn tan của Hannah Forrester.



      Patience ngồi cùng Robert, khuôn mặt dễ thương của ta trở nên đẹp lạ lùng nhờ nụ cười ngọt ngào. Caroline lấy làm mừng khi thấy Robert chuyện với ta khá thân mật, chứ trả lời nhát gừng như hồi tháng trước. Thomas khá đào hoa khi phải chia đều chú ý của mình cho Abigail Fulsom và Joy Hendrick ngồi hai bên, trong khi Daniel cũng nhận được những ánh mắt khao khát từ nàng tóc đỏ Lissie Peters. Rất có thể mấy em họ xây dựng gia đình riêng trong vòng hai năm tới, và ý nghĩ đó khiến Caroline cảm thấy vui vui trong lòng. Nàng bắt đầu quý mến Robert và Thomas, và thực quý Daniel nhưng chăm sóc cho cả bốn người đàn ông trưởng thành và hai cậu nhóc tuổi ăn tuổi lớn quả là công việc mệt nhọc. Nàng nhõm vô cùng khi được san sẻ gánh nặng cho đám các vợ trẻ.



      Nhưng theo logic ấy Matt cũng tái hôn. Hannah Porrester có vẻ theo đuổi Matt quyết liệt lắm. Ý nghĩ phải nhượng lại những bổn phận của mình với Matt và lũ trẻ cho Hannah - hay đúng hơn, cho bất cứ người phụ nữ nào khác - khiến Caroline ngồi thẳng đờ kiện cỏ khô, bàn tay cầm bắp ngô cũng trở nên cứng đờ. Ồ, họ là gia đình của nàng. Nàng chia sẻ họ với ai hết! Đôi mắt Caroline bắn sang Matt ánh nhìn mà nếu thấy nó, tin chắc rằng mình vừa làm việc gì đó xúc phạm đến nàng. Nhưng trò chuyện với James và Daniel, trong khi Hannah quay sang chuyện với người phụ nữ ngồi bên trái ta. Dĩ nhiên, Matt thề bao giờ tái hôn và cũng chẳng cho Caroline lấy lý do để nghi ngờ quyết tâm của . Sao phải chuốc lấy lo âu trong khi chẳng có nguy cơ nào chứ?



      “Coi kìaaal” Bỗng tiếng hô lớn cất lên. Caroline tìm kiếm nguyên nhân gây ra tiếng kêu ấy và thấy Daniel, hai má đỏ bừng, bối rối nhìn chằm chằm bắp ngô lột được nửa của ta. Phần hạt của nó có màu cam sẫm thay vì màu vàng nhạt bình thường, và hình ảnh đó khiến mấy em cười rộ lên.



      “Có chuyện gì vậy?” Caroline ngơ ngác quay sang thầm hỏi Mary.



      bắp ngô đỏ! Điều đó có nghĩa là Daniel phải bày tỏ tình cảm với mà chú ấy chọn.”



      “Bày tỏ tình cảm?”



      “Bằng nụ hôn, ngốc nghếch ạ!“ Mary cười. Daniel ngước mắt lên khỏi bắp ngô để chậm rãi nhìn lượt các vị khách ngồi quây tròn xung quanh, tập trung chú ý vào nhân vật đặc biệt.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 29

      “Nhanh lên! Nhanh lên!” Khuôn mặt Daniel đỏ gần bằng màu tóc khi ta đứng dậy và bước vào tâm điểm của vòng tròn theo những lời thúc giục từ cánh đàn ông. Caroline nén được cười trước vẻ xấu hổ của ta, và háo hức theo dõi. ta chọn ai đây? Ánh mắt nàng hướng sang Lissie Peters, nàng thẹn thùng cụp mắt xuống. Và rồi, Caroline bỗng khiếp đảm nhận ra Daniel thẳng về phía... nàng!



      biết làm gì hơn, Caroline ngồi như đóng đinh tại chỗ, đỏ dừ mặt khi Daniel cúi xuống và thơm lên má nàng với khuôn mặt đỏ lựng nhưng thái độ lại rất quả quyết. Môi ta chỉ khẽ sượt qua da nàng, ấm áp, vững vàng, rồi rút về ngay. Caroline cảm thấy khiếp sợ trước đụng chạm ấy, nhưng nàng vô cùng xấu hổ.



      “Hurrah!” Tiếng cười và tiếng vỗ tay vang lên như sấm khi Daniel hoàn thành nhiệm vụ. ta khẽ cười với Caroline rồi mau chóng trở về chốn an toàn bên kia vòng tròn. Caroline thấy mình bỗng trở thành tâm điểm của mọi con mắt: cười cợt, dò xét, và cả phản đối công khai.



      “Ôi, thế mà tôi nhận ra chứ! Chú Daniel phải lòng ,” Mary xuýt xoa kinh ngạc bên cạnh nàng, Caroline quay sang suỵt suỵt, nhưng Mary, với đôi mắt nâu lấp lánh, đâu dễ dàng bỏ qua chủ đề này.



      “Thế chúng ta sắp thành chị em dâu rồi,” trêu chọc. Tròn xoe mắt trước lời ám chỉ rằng Daniel có thể có ý định nghiêm túc, Caroline cau mày để bắt Mary im lặng. Nàng với lấy bắp ngô khác và bắt đầu làm việc để che giấu lúng túng, nhưng lại đưa mắt tìm kiếm Daniel. ta vẫn đỏ mặt vì bị James trêu chọc. Bên kia Daniel, Matt cười với mọi người. lại quay sang trò chuyện với Hannah, trông có vẻ vẫn khá điềm tĩnh.



      Chẳng lẽ chuyện em trai mình hôn nàng làm bận tâm chút nào sao? Phía bên kia, Lissie Peters vặt chùm râu ngô, mặt đanh lại và nhìn Caroline bằng ánh mắt khá hằn học. Nhưng Caroline chẳng trách gì được ta. Nàng cũng hằn học như thế nếu đối tượng của nàng công khai thích người khác.



      Nếu Matt hôn Hannah Forrester, có khi Caroline giết cả hai người bọn họ mất!



      Bởi vì Matt là người nàng muốn. Mắt nàng lại tìm kiếm . Gã đàn ông xấu xa vẫn trò chuyện cùng Hannah Forrester. Nụ hôn của Daniel, mà Mary giải thích là bày tỏ tình cảm, ràng chẳng khiến Matt phiền lòng chút nào!



      Giờ đây khi nghĩ về vấn đề này, nàng mới nhớ ra rằng trong suốt mùa hè có đụng chạm nào quá mức lịch cho phép, cũng hay làm gì để khiến nàng nghĩ rằng quan tâm đến nàng, cho dù nàng có là người phụ nữ lạc quan nhất chăng nữa. Phải chăng hấp dẫn thể xác giữa nàng với biến mất? Hay có lẽ, nghĩ rằng những ham muốn có thể dẫn dắt mình đến ngõ cụt, nên cố tình cưỡng lại? Matt có ý định tái hôn, và ràng việc biến thành nhân tình trong khi ta sống ở nhà và chăm sóc cho gia đình phải là ý tưởng sáng suốt chút nào. Dĩ nhiên nàng chẳng đời nào cho phép mình trở thành tình nhân của Matt. Nhưng còn làm vợ sao?



      Caroline lảng tránh câu hỏi đó. Nàng cố gắng ép mình chú tâm vào việc lột vỏ ngô cho đến khi đội kia thắng cuộc. Sau đó họ bắt đầu ăn uống, và cuối cùng là ai về nhà nấy.



      Nàng vẫn ngồi giữa Matt và Daniel như lúc nãy. Trời về khuya lạnh, những dải mây hối hả lướt nhanh bên dưới vầng trăng khổng lồ màu đỏ cam. Ai đó trong buổi tụ họp gọi nó là trăng trung thu. Gió nổi lên, đưa đẩy những nhành cây xung quanh khiến chúng đu đưa kẽo kẹt. Xa xa, con sói đơn độc cất lên tiếng hú.



      Lũ trẻ mệt lử, im lặng tựa người vào các ông chú ở đằng sau. Robert và Thomas lầm rầm trò chuyện. Bên cạnh nàng, Matt vẫn giống hệt như tảng đá, khuôn mặt chút biểu cảm, cánh tay rắn chắc và căng cứng áp vào tay Caroline. Bên kia nàng, Daniel cũng im như thóc. khí vui vẻ lúc biến mất. thứ gì đó nặng nề treo lơ lửng đầu ít nhất là ba người ngồi ở đằng trước. Caroline hết nhìn người này lại đến nhìn người kia, định bụng phá tan tâm trạng u ám bằng cách nhàng bình luận về buổi tối, nhưng rồi nàng lại đổi ý. Bản thân nàng cũng nào có vui vẻ gì.



      Về tới nhà, Matt dừng lại ngay trước cửa để Caroline và bọn trẻ xuống trước. Mấy cậu em trai theo tới chuồng gia súc để giúp cất xe, nhốt ngựa và làm nốt những công việc còn dang dở.



      Cỗ xe còn chưa kịp chuyển bánh, nàng nghe Thomas cất tiếng từ băng ghế sau.



      “Dan ơi, à?” ta hỏi với vẻ cợt nhả.



      “Với Car-o-line!” Robert hùa theo. Caroline hiểu rằng họ chỉ chờ cho nàng ra khỏi tầm nghe là lập tức tấn công trai. Đương nhiên họ trêu chọc Daniel thương tiếc, và nàng chỉ có thể cảm ơn những ngôi sao may mắn của mình vì họ chừa nàng ra.



      “Im ,” Daniel đáp lại với giọng điệu vui vẻ hơn hẳn so với nàng nếu ở trong tình cảnh này, và rồi nàng chẳng còn nghe được gì nữa khi nàng dẫn bọn trẻ vào nhà.



      “Dì lấy chú Dan ạ?” Davey thốt lên khi nàng đóng cửa lại. Trông thằng bé có vẻ kinh hoảng.



      Caroline quay lại nhìn nó, ngạc nhiên vì nó cũng biết được chuyện giữa nàng và Daniel, trong khi ràng nó còn mải đùa nghịch với các bạn suốt cả tối.



      , dĩ nhiên là rồi,” nàng trả lời, gay gắt hơn dự định, và xua chúng lên gác ngủ. Được nửa đường, John quay lại nhìn nàng.



      “Nếu dì lấy chú ấy cháu phản đối đâu,” nó , hơi bẽn lẽn. Nhìn thằng bé trong bộ đồ đẹp nhất vốn là phiên bản thu bộ đồ của cha, với mái tóc đen bờm xờm bị gió làm rối và đôi má hồng hào, Caroline thấy trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp. nụ cười chực hé nở môi nàng, nhưng Davey, lúc ấy lên tới gác, hét lên.



      “Ồ, cháu có đấy!” Và rồi để nàng câu gì, nó chạy vụt hành lang. Vài giây sau, tiếng “rầm” vang lên báo hiệu rằng nó vào phòng.



      John nhún vai, ủ rũ leo nốt cầu thang. Nàng nhìn theo thằng bé, rồi trở về phòng mình. Vừa nàng vừa suy nghĩ liệu nụ hôn ở nơi công cộng của Daniel là lời tỏ tình, hay chỉ là cử chỉ trìu mến? Caroline hy vọng câu trả lời là lựa chọn thứ hai. Còn nếu như Daniel thực có ý định tán tỉnh, chắc chắn bình yên mà nàng phải vất vả lắm mới có được bị xáo trộn. Chỉ nghĩ đến đó thôi nàng thấy khiếp sợ.



      Nhưng trong vài ngày tiếp theo, Daniel hay làm gì để chứng minh rằng ta thực có tình cảm với Caroline. ra, ta có vẻ bức bối khó chịu như tất cả những người còn lại trong nhà. Davey và John liên tục cãi nhau, còn mấy chàng kia - nàng gọi họ là đàn ông vì cách cư xử của họ quá trẻ con - suốt ngày đấu khẩu. Matt hầu như luôn im lặng, cau mày với bất cứ ai ngang qua trước mặt , chỉ mở miệng để mắng mỏ những ai xui xẻo lỡ làm chướng mắt. Caroline tài nào hiểu nổi thứ gì khiến họ trở nên như vậy.



      “Có phải em làm cái lưỡi cuốc bị gỉ đâu, sao cứ làm như thể em là thủ phạm thế!” Vào bữa tối, Thomas gầm gừ đáp lại lời ám chỉ của Robert rằng cái cuốc bị hỏng vì ai đó lơ đễnh bỏ quên nó ở bên ngoài.



      “Ồ, phải sao? Vậy ai là người dùng nó cuối cùng? Em làm gì cũng bất cẩn!”



      “Em cằn nhằn cái gì! Em có phải sửa nó đâu?” Daniel xen vào.



      cũng đâu phải sửa!” Robert vặc lại, quay sang trừng trừng nhìn Daniel.



      ai? luôn phải làm mấy việc đó còn gì! Cả hai đứa, làm gãy cái này cũng bỏ quên cái kia cho đến lúc bị hỏng mới nhớ!”



      “Thomas mới là người bất cẩn, chứ phải em!” Robert cãi.



      “Đúng là nực cười! Ha, ha, em cười chết mất!” Thomas thốt lên.



      “Tuần trước chú Thorn để cái cào ở bên ngoài. Con nhìn thấy mà,” Davey cất tiếng lanh lảnh.



      “Im , nhóc.” Thomas chuyển cau có sang Davey.



      “Cháu im! Cháu nhìn thấy chú! Cháu...”



      “Em đúng là đồ hớt lẻo đáng khinh,” John giận dữ với em trai.



      “Em hớt lẻo! Em chỉ thôi! Em nhìn thấy chú ấy, và...”



      “Ôi, im !” John phẫn nộ quay sang nhìn thằng em.



      “Thấy chưa!” Robert đắc thắng.



      “Trẻ con thế...” Daniel lẩm bẩm.



      “Em phải em mà!” Thomas thanh minh.



      “Chúa ơi, tất cả im miệng hết cho tôi! Quá đủ rồi đấy!” Tiếng gầm của Matt từ chỗ đầu bàn khiến ngay cả Caroline cũng phải giật nảy mình. John và Davey len lén cúi gằm xuống đĩa thức ăn. Thomas và Robert, dường như quên bẵng thù địch, nhìn nhau đầy ý và cũng cúi xuống đĩa thức ăn của mình. Daniel nhai trệu trạo rồi cố nuốt xuống. Sau đó ta nhìn trai, đôi mắt nhíu lại, hàm nghiến chặt.



      “Em chẳng biết khó chịu với thứ quái gì, nhưng em mong đừng trút nó lên đầu bọn em nữa! Bọn em quá mệt mỏi với việc rón rén quanh , nơm nớp sợ mắc phải sai lầm nào đó và bị xỉ vả rồi.”



      Tiếp lời Daniel là im lặng đầy căng thẳng. Caroline trợn tròn mắt, hết nhìn Daniel rồi lại nhìn sang Matt, cái nĩa khựng lại đường đưa tới miệng. Robert và Thomas có vẻ cũng ngạc nhiên như nàng. Davey trố mắt nhìn ông chú dũng cảm của mình, trong khi John như chuẩn bị tinh thần cho cơn thịnh nộ sắp sửa ập xuống.



      “Em gì?” Qua câu khẽ khàng đến mức đáng ngại của Matt, John có vẻ đoán đúng.



      nghe thấy rồi đấy.” Daniel lùi bước. ta nhìn thẳng vào mắt trai chút nao núng. “Suốt ba ngày nay cáu kỉnh như con gấu bị lõi ngô cắm vào mông. trút giận lên tất cả bọn em, và bọn em đều cảm thấy khó chịu vô cùng. Nếu có điều gì đó ấm ức trong lòng , vì Chúa, hãy ra . hãy cứ giữ lấy nó cho riêng mình, nếu muốn, nhưng đừng có giận cá chém thớt nữa!”



      Đôi mắt Matt ánh lên tia dữ tợn khi chúng giao với mắt Daniel: “Em chết cho rảnh!”



      đẩy cái ghế ra đằng sau, đứng đậy và rời khỏi phòng. Sáu người còn lại ngồi trong im lặng sửng sốt, và cho đến khi có tiếng cửa trước đóng sầm lại, họ mới cùng trút ra tiếng thở dài lúc.



      “Em chưa bao giờ nghe cha chửi thề!” Davey thào, ràng rất khiếp hãi. Caroline, ngồi bên cạnh nó, vỗ vỗ đầu gối nó bên dưới gầm bàn để trấn an. Đáng buồn thay, đáp lại nàng chỉ là ánh mắt cau có, và ngay lập tức nó dịch chân ra khỏi tầm với của nàng.



      “Có phải cha bị ốm ạ?” John có vẻ lo lắng.



      “Chúng ta là những người đàn ông trưởng thành. Cha cháu thể quát nạt và sai khiến chúng ta tùy thích.” Thomas liều lĩnh hùa theo Daniel.



      “Nhưng Matt đâu phải là người bẳn tính như thế. ấy chưa bao giờ như vậy, kể cả khi...” Robert vội liếc nhìn Caroline và bọn trẻ. “Kể cả khi có những chuyện thực tồi tệ xảy ra ở đây.”



      Caroline hiểu rằng ta nhắc đến hồi Elizabeth còn sống. Nàng gạt bỏ nỗi buồn bị Davey căm ghét và cau mày ngẫm nghĩ.



      “Do Matt cáu kỉnh mà mấy ngày nay tất cả các đều cư xử như những đứa trẻ hư đốn,” nàng suy luận, lấy làm kinh ngạc trước sáng suốt của mình.



      “Cáu kỉnh ư!” Thomas hừ mũi. “ thế chẳng khác nào bảo con voi to bằng con kiến!”



      “Nhưng thứ gì khiến Matt bực bội đến vậy nhỉ?” Robert cau mày.



      biết,” Daniel căng thẳng đáp. “Nhưng ấy mà còn trút giận lên nữa đấm gãy răng đấy!”



      “Chú được đánh cha cháu!” Davey và John đồng thanh hét lên.



      “Chú ấy chỉ vậy thôi,” Robert trấn an bọn trẻ. ta nhìn Daniel như thể trai mình vừa đột nhiên mọc thêm cái đầu. lời đe dọa như thế chẳng thích hợp với tính cách Daniel chút nào. Ngay cả Caroline cũng phải chớp chớp mắt nhìn ta.



      “Phải chuyện với ấy, để tìm hiểu xem ấy bị làm sao,” nàng .



      Những người lớn nhìn nhau. câu hỏi lời lơ lửng trong khí: ai ?



      làm việc đó nhé, Caroline,” Robert đột nhiên . “ ấy nhe nanh giương vuốt với .”



      “Tôi á?” Caroline sửng sốt. Rồi ý niệm bắt đầu len lỏi vào trong đầu óc nàng, và lớn dần lên. Dù có cố gắng thế nào, nàng cũng thể xua đuổi nó . “Được rồi, tôi .”



      Sau khi bất ngờ quyết định, nàng liền đứng bật dậy. Nàng có thể cảm thấy tất cả bọn họ đều nhìn theo mình chằm chằm.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :