1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nơi này trời vẫn còn xanh - Karen Robards

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 20

      “Caroline!”



      Caroline gần xuống tới chân cầu thang Matt gọi giật nàng lại bằng tiếng thét lớn. tuần trôi qua từ sau cuộc tranh cãi về cái chân của Matt. James nghe theo các em mình và Caroline, khiến linh mục Miller và ông Williams tức tối bỏ về. Caroline có vẻ được gia đình mới chấp nhận hoàn toàn, ít nhất là trong những việc nội trợ, nhưng đôi khi đó lại là điều may. Matt là bệnh nhân hay đòi hỏi, cứng đầu cứng cổ, và Caroline mệt lử vì phải chăm sóc . hợp với việc nằm liệt giường chút nào, và đòi hỏi nàng phải ngoan ngoãn phục tùng mình suốt sáng, trưa, chiều, tối. Mím môi bực tức, nàng xoay người định leo trở lại lên giường bệnh của . Tay nàng siết chặt khay đồ ăn sáng mà hề động vào khi hét gọi tên nàng lần thứ hai.



      “Caroline! Tôi ngửi thấy mùi bánh mỳ bị cháy!” Mới bước được bước nàng phải dừng sững lại vì tiếng gọi của Daniel. Ngoảnh đầu về hướng nhà bếp, Caroline mở miệng định trả lời



      “Dì Caroline! Còn cháo ạ?” Davey gào toáng lên. Trong vài ngày qua thằng bé có vẻ chấp nhận có mặt của nàng trong nhà. Caroline thể đoán nổi đó là do chăm sóc của nàng với bố nó, ân cần của nàng đối với nó và John, hay vì tài nấu nướng của nàng. Nhưng vào lúc này ràng nó chỉ quan tâm tới tài nấu nướng của nàng mà thôi.



      làm ơn giúp tôi mạng lại đôi tất này trước buổi lễ Chủ nhật được ?”



      Robert đứng nàng hai bậc thang, giơ ra đôi bít tất len dài màu xám với lỗ thủng to tướng ở phần mũi. Caroline chuyển sang cầm cái khay bằng tay để nhận lấy đôi tất, rồi tự động bước xuống và tránh sang bên cho ta qua.



      may là biết khâu vá. Đôi tất đẹp nhất của tôi đấy, và tôi muốn chân mình bị thòi ra cả buổi lễ. Dẫu ai nhìn thấy Chúa cũng trông thấy.”



      Rồi Robert về phía căn bếp, nơi những người còn lại ăn sáng. Caroline vừa mới đem bữa sáng lên cho Matt, và chịu ăn lấy miếng chỉ vì đồ uống mà nàng mang cho là trà chứ phải rượu, vì vậy tâm trạng nàng được tốt cho lắm. Nàng nhăn mũi trước đôi tất dơ dáy.



      “Caroline! ở chỗ quái quỷ nào vậy? Mang cái khay đó trở lại đây ngay!” Matt lại gầm lên.



      “Bánh mỳ cháy rồi! Ối! Chết tiệt, nóng quá!” Daniel hét lên.



      “Cháu vẫn đói lắm!” Davey rên rỉ.



      Gâu! Gâu! Đến lượt Raleigh góp phần vào náo loạn. Raleigh? Ở trong nhà ư? Vừa bê cái khay vừa cầm đôi tất, Caroline mặc kệ Matt và vội vã chạy về phía căn bếp, nơi phát ra tiếng sủa của Raleigh. Con chó trời đánh đó làm gì trong nhà vậy?



      Vừa bước qua ngưỡng cửa, nàng liền liếc nhanh lượt xung quanh.



      “Ối! Chúa ơi! Caroline, bánh mì bị cháy rồi. Tôi bị bỏng tay vì cố lấy nó ra!” Daniel đứng bên lò sưởi, mút mút bàn tay như đứa trẻ bị thương.



      “Dì Caroline, chú Thom ăn hết cháo mà cháu vẫn còn đói!” Davey, ngồi với John và Thomas ở bàn ăn, vẻ mặt thiểu não.



      “Ăn ít cháo của và im miệng .” John đẩy bát của mình về phía Davey.



      “Em muốn phần của em cơ!”



      “Tôi có ăn hết cháo đâu!” Thomas , giọng điệu gần trẻ con bằng Davey.



      “Tôi cũng vậy! Nhìn xem, nó sạch bách! Mà tôi còn chưa được ăn miếng nào!” Robert nhòm vào cái nồi, nghiêng nó về phía Caroline để chứng thực cho lời của mình.



      “Bánh mỳ…” Daniel rối rít chỉ về phía cái lò gạch hình vòm bên cạnh lò sưởi.



      “Caroline!” Từ gác, Matt vẫn hét gọi nàng.



      Gâu!



      “Con chó chết giẫm ở chỗ nào vậy nhỉ?” Nàng bực tức buột miệng hỏi. Đặt cái khay đánh cạch xuống cái ghế gần nhất và thả đôi tất xuống sàn, Caroline lao vọt tới chỗ bếp lò, vừa vừa túm lấy cái giẻ, và mở cánh cửa sắt của nó kịp lúc để cứu lấy cặp bánh mỳ hơi quá lửa.



      “Chúng bị cháy rồi!” Davey hét lên.



      “Dì Caroline làm thêm.” Daniel an ủi nó.



      “Giá mà ấy nấu thêm ít cháo,” Robert lẩm bẩm.



      “Nếu muốn được ăn nên xuống đúng bữa,” Thomas .



      Gâu! Gâu!



      Caroline giận dữ nhìn quanh khi Raleigh lại cất tiếng sủa nghe đầy mãn nguyện. Nàng còn giữ được bình tĩnh nữa. “Con chó ở đâu thế?”



      đợi câu trả lời, nàng vội chạy về phía phòng để đồ, nơi được ngầm mặc định là phòng ngủ của nàng. Dĩ nhiên nàng chẳng mấy khi được ngủ ở đó, vì còn phải ngồi trông Matt và đáp ứng những nhu cầu bất tận của mấy người còn lại trong nhà.



      Nàng mở toang cánh cửa. Đôi mắt nàng nhìn chằm chằm kinh ngạc vào cảnh tượng bày ra trước mắt: Raleigh nằm phủ phục, hai chân trước ép xuống tấm nệm, cái mông chổng lên và đuôi ngoáy loạn xị. Nó nhay nhay trong nhưng đôi giày đẹp nhất của nàng!



      “Cút! Cút! Cút!” nàng hét lên, chộp lấy cái chổi trong góc bếp và xông vào phòng. Đôi giày da mềm màu đen với cái gót cao mỏng manh nham nhở những vết răng xấu xí. “Cút ngay, đồ quỷ quái! Ai để ngỏ cửa cho con quái vật này vào nhà thế?”



      Raleigh có vẻ thích thú với trò chơi mới này. Nó nhảy xuống khỏi giường và vừa chạy quanh phòng vừa sủa nhặng xị khi nàng cầm chổi vụt nó. Nhìn thấy đối thủ đội trời chung của mình, Millicent nằm cuộn tròn trước lò sưởi liền bật dậy và chạy biến lên gác. Phát ra còn mèo, Raleigh bèn nhảy vọt lên để rượt theo nó và cất lên tràng những tiếng tru tréo đinh tai.



      “Phải tống cổ con chó chết tiệt này ra khỏi nhà!” Tay giơ cao cái chổi, Caroline chạy theo sau con vật khổng lồ khi nó nhảy lên cầu thang để rượt Millicent. “Con chó chết tiệt! Cút ra, cút ra, cút ra!”



      Millicent lên đến đỉnh cầu thang và chạy vào phòng Matt, vì chỉ có phòng mở cửa. Bám theo sát nút là Raleigh sủa ầm ĩ, móng vuốt cào ken két ván lát sàn.



      “Cái quái gì…!” Lời phản đối của Matt kết thúc bằng tiếng hét.



      “Cút! Cút! Cút!” Caroline xộc vào, tay vung cái chổi, đúng lúc Raleigh, phải nặng tới hơn nửa tạ, nhảy lên giường Matt. Con mèo đen rít lên, nhảy khỏi đệm nhanh như chớp và biến mất dưới gầm giường. Caroline điên tiết vung chổi về phía con chó, nhưng nó kịp nhảy xuống đất, và cái chổi đập thẳng xuống nệm. May là nàng đập trúng Matt, co rúm người lại, hai tay giơ lên che đầu.



      “Dừng lại ngay! Caroline, đủ rồi! Raleigh, ngồi xuống! Quỷ tha ma bắt con mèo phiền phức kia !”



      dám đổ… đổ cuộc náo loạn này lên đầu Millicent sao!” Carolien rít lên, đập cái chổi loạn xạ xuống sàn và bàn ghế, đuổi theo con chó phi như bay mà chẳng thèm đếm xỉa xem nó trúng vào cái gì. Và cú vung chổi bừa bãi như thế trúng vào giá rửa mặt, khiến cho cái bát và cái bình đặt đó rơi thẳng xuống sàn vỡ tan. Caroline rít lên phẫn nộ, và cuối cùng nàng cũng vụt trúng con chó. Con vật khổng lồ kêu lên ăng ẳng, nhảy chồm về phía nàng để chạy ra cửa và làm nàng ngã lăn quay ra giường.



      “Tôi giết con chó chết tiệt đó!” Caroline thở hồng hộc ngực Matt. Nàng ngã lên người , và giữ tay nàng, cho nàng đứng dậy. Ngực phập phồng. Nàng làm đau sao? Caroline lập tức ngẩng lên, cau mày lo lắng, và phát ra người đàn ông quý phái đó cười nhạo mình!



      “Dì ấy đánh Raleigh!”



      “Lại đây, Raleigh! Lại đây, cậu bé! Dì Caroline cố ý đâu!”



      “Nó có định làm hại con mèo đâu!”



      “Nếu hành động hấp tấp…!”



      “Sau này đừng coi Raleigh như thú dữ nữa!”



      Giống như dàn hợp xướng, năm em chú cháu mà Mathieson len qua cửa và cùng cao giọng chỉ trích, đồng thời nhìn Caroline với ánh mắt trách móc thèm giấu giếm. Carolien cứng đờ người dù Matt ngay lập tức siết chặt cánh tay nàng hơn.



      “Cháu ghét dì, dì Caroline! Cháu ghét dì!”



      Đó là giọt nước cuối cùng làm tràn ly. Cả buổi sáng nay chẳng khác nào thảm họa, mà trời sáng đâu cơ chứ! Nàng mệt phờ vì phải phục vụ đám người vô ơn này, nào lau dọn, nấu nướng, khâu vá và chăm sóc người ốm, và đổi lại nàng nhận được gì? đôi giày bị chó ngoạm, và Davey ghét nàng! Caroline cảm thấy nước mắt dâng lên cay sè. Nàng vội chớp chớp mắt, cố gắng ngăn chúng lại, nhưng có lẽ nàng sắp biến thành con ngốc trước mặt họ mất.



      “Thôi nào,” Matt thầm vào tai nàng. “Davey con phải xin lỗi dì đấy nhé. Dì có làm tổn hại gì đến Raleigh đâu. Còn bây giờ, đến lúc các con phải đến trường rồi. Daniel, em đưa chúng học nhé? Em, Rob và Thom cũng làm .”



      “Nhưng, cha ơi…!”



      Caroline có cảm giác mọi con mắt đều đổ dồn vào mình, nhưng nàng nhất quyết nhìn họ. Thay vào đó nàng áp mặt vào vùng ngực ấm áp rậm rạp của Matt để giấu giếm những giọt nước mắt chực trào ra. Bàn tay Matt rắn chắc giữ chặt cánh tay nàng, nhưng làm nàng đau.



      “Thôi tất cả . Daniel. Đóng cửa lại nhé.”



      Hẳn là Daniel cảm nhận được có điều gì đó ổn. ra, với khuôn mặt nàng úp xuống bất động ngực Matt và việc Matt bảo ta rời và đóng cửa lại, ta khó mà nghĩ khác được. Daniel dẫn hai cháu và các em ra khỏi phòng mà câu gì. Khi nghe tiếng cửa đóng lại, vai Caroline thõng xuống. Bàn tay Matt cánh tay nàng cũng nới lỏng hơn, giống như an ủi nàng thay vì kềm giữ.



      cứ khóc nếu muốn. Tôi cho ai biết cái bí mật đáng xấu hổ này của đâu.” Những lời dịu dàng, nhưng vẫn pha chút chọc nghẹo.



      “Tôi bao giờ khóc.” Caroline nghẹn ngào phản đối và nấc lên tiếng.



      với tôi rồi.”



      “Tôi làm vỡ bình nước và cái bát.”



      “Chúng ta thay đồ mới.”



      “Bánh mỳ bị cháy.”



      “Trước đây chúng tôi cũng từng ăn bánh mỳ cháy rồi. Nếu cắt bỏ những chỗ thể ăn được, nó cũng đến nỗi tệ đâu.”



      “Tôi còn nấu thiếu cháo nữa.”



      “Điều đó ,” , giọng nhuốm vẻ hài hước, “quả là đáng xấu hổ.”



      Caroline biết trêu mình, nhưng nàng thể kìm chế được: cho dù cố gắng hết mức, nàng vẫn bật khóc nức nở.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 21

      “Kìa. Tôi chỉ trêu thôi mà! Tôi muốn làm cười chứ phải khóc!”



      Bất chấp phản đối của Matt và nỗi xấu hổ của mình, Caroline vẫn ngăn nổi dòng nước mắt tuôn chảy. Nàng nấc nghẹn, thổn thức rồi khóc như mưa. Sau mấy lần cố gắng dỗ dành nàng nhưng được, Matt đành bỏ cuộc. Thay vào đó, ôm lấy nàng kéo nàng áp sát vào người mình hơn để nàng khóc cho vơi hết những nỗi buồn đau chất chứa trong lòng suốt hai năm qua. Caroline chẳng còn nghĩ gì tới chuyện bên dưới lớp chăn, người đàn ông nằm khỏa thân nữa. Lúc này, chỉ đơn giản là Matt.



      “Thôi được rồi, em thân . Em cứ khóc .” Lời thầm của Matt khiến Caroline càng rúc sâu vào hơn. Tay nàng tìm đến vai và bám chặt vào đó như thể làm thế mới giữ được tính mạng của mình. Những gì nàng từng với là hoàn toàn đúng, nàng chưa bao giờ khóc. Khóc lóc chẳng làm được gì cả. Người cha quý của nàng chịu đựng nổi đa cảm của phụ nữ, và ngay từ hồi còn Caroline học được điều rằng mình được khóc trước mặt ông. Hồi mẹ nàng mất, nàng mới mười hai tuổi, và chẳng có ai để chạy đến khóc lóc. Vì vậy, nàng học được cách giữ những giọt nước mắt lại trong lòng. Nhưng giờ đây, có lẽ là nỗi sợ hãi chấm dứt, hay vì nàng mới tìm được an toàn, hay chỉ có Chúa mới biết là thứ gì, mở tung những nỗi buồn đau tích tụ trong nhiều năm. Nước mắt nàng cứ tuôn ra như suối. Chỉ có điều nàng ước rằng mình khóc ở đâu đó chứ phải ngực Matt.



      “Thế, em thân . Thế.” ràng Matt rất có kinh nghiệm với việc xử lý những giọt nước mắt. vỗ vỗ lưng nàng, bàn tay ấm áp ngay cả qua lớp váy lụa màu xanh và lớp áo lót bên dưới. gạt mớ tóc rối đen nhánh khỏi khuôn mặt nóng bừng và ướt đẫm của nàng, rồi thầm với nàng hết sức dịu dàng. Caroline mơ hồ băn khoăn về khéo léo của , rồi nàng nuốt khan và nấc nghẹn khi nhận ra có lẽ đối xử với nàng như với cậu con trai Davey năm tuổi trong tình huống tương tự.



      “Tôi phải là Davey!” Lời phản đối đầy phẫn nộ của nàng chẳng thuyết phục chút nào vì bị ngắt quãng bởi tiếng khóc nấc.



      “Tôi biết chứ.”



      Giọng nhuốm chút giễu cợt nhưng phải lúc sau Caroline mới nghe ra. Nấc thêm tiếng nữa, cuối cùng nàng cũng kiềm chế được những giọt nước mắt. Nàng nằm bất động khá lâu, mềm rũ và kiệt sức vì tiêu hao quá nhiều cảm xúc. Dần dần ý thức bắt đầu quay trở lại. Nàng kinh hoàng nhận ra mình gần như nằm đè lên cơ thể , cũng may là chưa đè vào cái chân bị nẹp. tay nàng bám vào cổ Matt, tay còn lại đặt ngực . Tai nàng áp thẳng vào tim . Nàng có thể nghe tiếng đập đều đều của nó bên dưới má.



      Ngực, bụng và đùi Caroline áp sát vào cơ thể trần trụi, mạnh mẽ, ấm áp của Matt. Những cử động của trong lúc hỗn loạn ban nãy làm cái chăn tụt xuống tận hông. Mùi đàn ông lấp đầy mũi nàng, vị mặn mòi da dẻ – có lẽ do được tưới thêm nước mắt nàng – thấm đẫm đầu lưỡi. Cánh tay ôm vòng quanh eo lưng và vai nàng, giữ nàng chặt trong khi bàn tay lùa vào trong tóc nàng, vuốt ve gò má bên trái và sống lưng. Nhưng nàng lại cảm thấy khiếp sợ. Nàng thấy sởn gai ốc, dạ dày nhộn nhạo quặn thắt, cũng bị rùng mình như trước nữa.



      ra, ngoại trừ chút bối rối, Caroline vui sướng khi được ôm chặt như vậy. Nàng cảm thấy quá đỗi… an toàn.



      “Chắc bây giờ lại coi tôi là cái thùng tưới cây chứ gì.” Vạt lông ngực bên dưới má phải cọ vào môi nhột nhạt khi nàng . Phía đầu nàng, hình như mỉm cười.



      “Tôi trêu em ấy mà,” .



      Nàng ngẩng đầu lên nhìn sau khi nghe lời thú nhận ấy. Đúng như nàng nghĩ, cười, nụ cười thích thú đượm vẻ trìu mến làm đôi mắt trở nên ấm áp khôn tả.



      Caroline chớp chớp mắt, sững sờ, rồi cứng người lại. Nàng sợ hãi khi nhận ra chuyện gì xảy đến với mình. Chúa ơi, trong lòng nàng lúc này là mớ bòng bong những cảm giác mến và… và ham muốn. Dành cho Matt – người đàn ông!



      “Này này. cần phải tỏ ra căng thẳng như thế đâu.” Cánh tay siết chặt quanh người Caroline, bàn tay đưa lên vuốt gò má mịn màng. “Em biết là tôi làm em tổn thương mà. cần phải nhìn tôi như thể tôi đột nhiên biến thành Oliver Cromwell đâu.”



      “Tôi sợ Oliver Cromwell,” Caroline trả lời, chống cự bản năng bắt đầu tan chảy. quá lâu rồi nàng được ai ôm ấp vỗ về thế này… chính xác là bao lâu rồi nhỉ? Từ lúc mẹ nàng mất chăng? “Cũng sợ .”



      “Vậy tại sao tự dưng em lại nhìn tôi như thế? Chẳng lẽ đầu tôi đột nhiên mọc lên hai cái sừng?”



      phải,” Caroline nhịn được cười.



      “Vậy tại sao?”



      “Tôi muốn thả tôi ra.”



      “Tôi thả em ngay bây giờ đây. ra, nếu em thực muốn như thế, em có thể đứng dậy luôn.”



      “Tôi thực muốn vậy.”



      dối.”



      Matt rất nhàng, và nàng có thể nghe thấy nụ cười của . Nàng nhìn thấy nó vì nàng cúi gằm xuống, sợ có thể đọc được trong mắt nàng rằng lời đánh giá của chính xác đến mức nào. Tốt hơn hết là nàng nên rời khỏi ngay lập tức. Chắc chắn thả nàng ra. Matt Mathieson phải là loại đàn ông dùng vũ lực để giữ người phụ nữ khi ta muốn.



      Thế nhưng, từ tận đáy lòng, nàng phản đối nếu bị giữ lại.



      “Tôi phải đưa bọn trẻ học.”



      thế nhưng Caroline nhúc nhích mà vẫn nằm người , tận hưởng mùi vị và cảm giác được chạm vào . Ngực rám nắng và rậm rạp, những bắp thịt cứ phập phồng. Nàng nằm im ở đó và say mê nhìn ngắm những sóng cơ chuyển động theo từng nhịp thở.



      “Daniel lo việc đó. Chúng vẫn học đều đặn từ trước khi em đến kìa.”



      “Vâng.”



      Caroline lơ đãng trả lời, chú ý dồn cả vào phần để trần vạm vỡ và lôi cuốn của người đàn ông này. Ngay cả trong những giấc mơ ngông cuồng nhất, nàng cũng chưa bao giờ tưởng tượng rằng những hấp dẫn trần trụi như thế có thể làm cho nàng mê đắm.



      “Caroline.”



      Vài phút trôi qua. Matt thở sâu và chậm lại.



      “Mmm?”



      “Có lẽ em nên đứng dậy thôi.”



      Caroline ngước mắt nhìn ngạc nhiên. vẫn cười với nàng, nhưng trong đáy sâu đôi mắt xanh thẳm của lóe lên ngọn lửa sáng rực. Lúc đó Caroline mới nhận ra chỉ mình nàng cảm nhận được sức hút mãnh liệt đột ngột dâng lên giữa họ. Chính cũng cảm thấy nó. Đôi mắt tiết lộ tất cả, lần này thể nào nhầm lẫn. Nàng nhìn thấy ánh mắt đó ở đàn ông quá nhiều lần trong đời nên thừa biết nó có ý nghĩa gì.



      Chỉ có điều, lần này, người đàn ông nhìn nàng như thế là Matt, nên Caroline cảm thấy kinh tởm hay sợ hãi.



      Bởi vì , nên chẳng làm bất cứ điều gì ngoài việc nhìn nàng. Thực ra, cánh tay quanh người nàng dần dần nới lỏng. Matt ham muốn nàng, mắt điều đó, nhưng sẵn sàng buông nàng ra, thậm chí còn giục nàng rời khỏi .



      Trớ trêu thay, điều đó chỉ càng khiến Caroline muốn ở yên tại chỗ. những thế, nàng còn nằm hẳn lên ngực và điều chỉnh tư thế để có thể thưởng thức trọn vẹn vẻ nam tính của và tác động tuyệt vời của nó đối với cơ thể nàng. Sau chuyện xảy ra với Simon Denker, nàng nghĩ chẳng bao giờ có được cảm giác này nữa. Nàng cứ ngỡ phần bản năng thích thú và đáp lại người đàn ông trong mình bị vùi dập mãi mãi rồi.



      “Caroline…” Mặc dù mỉm cười, nhưng giọng Matt có vẻ căng thẳng.



      “Tôi rồi, tôi sợ .” Bàn tay nàng chầm chậm lướt xuống ngực rồi kê lên nhau để nàng gối cằm lên. Đám lông ngực cọ vào lòng bàn tay nàng nhột nhạt. Cảm giác vừa bất ngờ vừa thích thú. “ cần phải cố làm cho tôi nghĩ rằng hại tôi đâu. Matt Mathieson. Tôi thừa hiểu mà.”



      “Elizabeth qua đời gần hai năm rồi. Và ấy ốm, rất nặng, từ sau khi sinh Davey.”



      Trong thoáng Caroline hiểu điều đó có liên quan gì. Rồi ý trong câu của chợt sáng tỏ. Nàng tròn xoe mắt, ngẩng lên khỏi bàn tay.



      “Ý … rằng… rằng …” Dù miệng lưỡi thẳng thừng nhưng Caroline cũng thể thốt ra câu hỏi trong đầu. Nhưng có vẻ như hiểu nàng định gì.



      “Tôi phải loại người lừa dối vợ.”



      Caroline nín thở. Ý nghĩ người phụ nữ nào trong suốt hơn năm năm qua cám dỗ đến khó tin. Khi nàng thở ra, tiếng thở của nàng nghe nhõm.



      “Em hiểu tôi gì chứ?” hơi xẵng giọng.



      Caroline gật đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt dần dần thẫm vì máu nóng dồn lên. Nàng có thể cảm nhận căng cứng hình thành cơ thể vạm vỡ bên dưới. Sức nóng của lan tỏa qua y phục nàng, thiêu đốt làn da nàng. Ngực nàng căng lên và săn lại ngực , và cảm giác đó khiến nàng giật mình. Nàng tròn mắt, im lặng nhìn chằm chằm vào mắt trong lúc lâu.



      “Caroline, khôn hồn em hãy rời khỏi cái giường này. Ngay lập tức.” Matt rít lên qua kẽ răng. Bàn tay rời khỏi người nàng, đặt xuôi theo tấm nệm. Chúng siết chặt lại trong lúc .



      Ánh mắt nàng như bị khóa chặt với mắt , và đôi môi nàng hé mở. Cơ thể nàng bắt đầu nóng bừng, đòi hỏi được đáp ứng, cảm giác ấy nàng chưa từng trải qua dù là trong tưởng tượng. Rồi nàng hoảng hốt lăn khỏi giường.



      Đầu gối Caroline vẫn run lẩy bẩy khi nàng đứng dậy. Nàng quay lưng về phía Matt để nhìn thấy nàng bối rối cỡ nào. Nàng có cảm giác đôi mắt dán chặt vào cơ thể mình, và nghe thấy tiếng thở dốc.



      “Xin lỗi, tôi còn có việc phải làm,” nàng quay đầu nhìn lại. Rồi, bằng động tác dứt khoát chưng từng có, nàng bước ra khỏi phòng, lưng thẳng đứng, đầu ngẩng cao.



      Cho đến khi an toàn ở trong bếp, Caroline mới nhận ra hai bàn tay, cũng giống như đầu gối nàng, run rẩy đến mức kiểm soát nổi. Vừa tới chỗ cái ghế, nàng ngồi sụp ngay xuống.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 22

      “Caroline!”



      Matt gào lên bực tức. gọi nàng biết bao nhiêu lần từ lúc dạ dày kêu réo mách bảo rằng đến giờ ăn trưa, vậy mà hoàn toàn nhận được câu trả lời nào cả. Nếu chắc chắn rằng nàng ở dưới nhà qua tiếng nồi niêu va vào nhau lách cách và tiếng khúc gỗ được ném huỵch vào lò sưởi, lo lắng đến phát điên lên rồi. Nhưng vì thừa biết nàng cố tình lờ mình nên càng lúc càng thêm giận dữ.



      “Caroline!”



      Matt gào đến rát cả họng. Nhưng đợi mãi, đợi mãi mà chẳng thấy bóng dáng nàng đâu cả.



      “Caroline!”



      Dạ dày sôi ùng ục nhắc nhở rằng quá trưa, và từ sáng đến giờ chưa hề có gì bỏ bụng. nàng chết tiệt, chỉ vì phạm phải sơ suất mà dám bỏ đói ! Ừ thấy nàng hấp dẫn, và phạm phải sai lầm là để cho nàng biết được điều đó! Nhưng nàng cũng bị hấp dẫn cơ mà! ngây thơ đến độ nhận ra những dấu hiệu ấy. Nàng cần phải cư xử như thể bị xúc phạm chỉ vì phản ứng tự nhiên của cơ thể đối với cơ thể nàng, bởi điều đó vốn dĩ nằm ngoài tầm kiểm soát của . Nếu Matt có thể kiểm soát được nó, dẫu phụ nữ đời này có biến mất hết cũng chẳng đời nào cho phép mình phản ứng với nàng. Caroline là thành viên trong gia đình , là em vợ của , lại còn là xấc xược, nóng tính, rắc rối nữa chứ!



      Quỷ tha ma bắt nàng ! Nàng đâu rồi nhỉ?



      “Caroline!”



      Giá mà nàng biết rằng cũng kinh ngạc thế nào trước những gì đột nhiên xảy ra giữa họ. Từ sau lần hoài thai Davey do ma xui quỷ khiến trong khoảnh khắc yếu lòng, Matt chủ động quay lưng lại với những ham muốn xác thịt. Sau khi nhận ra ham muốn chính là thứ tội lỗi ám ảnh, đồng thời cũng là thủ phạm gây ra hầu hết những rắc rối trong cuộc đời mình, thề bao giờ chịu khuất phục trước nó lần nữa.



      Và tính đến thời điểm này làm tốt điều đó. Cưỡng lại cám dỗ của Elizabeth chẳng có gì khó khăn. ta chẳng còn sức hấp dẫn với từ rất lâu rồi; mò tới giường ta và hoài thai các con chỉ vì thèm khát dữ dội cơ thể đàn bà, cho dù đó là cơ thể của ta chăng nữa. Sau đó, khi nhận ra mình chìm xuống đáy sâu dục vọng, thấy kinh tởm hèn hạ của chính mình.



      “Caroline!”



      Nhưng trong con mắt của Chúa và người đời, Elizabeth là vợ . Điều đó ngăn cho đưa bất cứ người đàn bà nào khác lên giường. Matt sửng sốt khi nhận ra mình có sáu năm chay tịnh. Sáu năm được bao bọc trong thân thể ấm áp của phụ nữ! Vợ mồ yên mả đẹp được hai năm. đến lúc tìm kiếm cho mình người đàn bà khác, để có thể thỏa mãn khao khát của mình cho đến khi nó còn quấy rầy nữa. Còn hôn nhân, Matt tài nào chịu đựng nổi ý nghĩ ràng buộc mình với người vợ khác. cuộc hôn nhân tồi tệ mà bất cứ ai trải qua cũng phải xin cạch cả đời.



      “Caroline!”



      Nhưng Matt chưa bao giờ thực có ý định duy trì trạng thái chay tịnh trong suốt phần đời còn lại. Có lẽ, vào mùa đông, khi lành lặn và công việc thư thả hơn, tới Boston chuyến. Ở những thành phố lớn, chỉ cần xu là có được ả điếm, và có thể bí mật thỏa mãn dục vọng đê hèn sâu trong đáy lòng mình.



      Suy cho cùng, trở lại là người đàn ông độc thân, nên chuyện này chẳng phải tội lỗi gì lớn lắm. Vả lại, các em trai cùng Caroline có thể chăm sóc John và Davey.



      Matt phải tự kiềm chế bản thân suốt sáu năm rồi, Caroline xinh đẹp, và vô cùng nữ tính. Vậy nên chẳng có gì lạ khi nàng hấp dẫn ghê gớm đến thế. Nhưng bây giờ Matt già dặn hơn, và khôn ngoan hơn nhiều so với hồi cưới Elizabeth mười lăm năm trước. Thuở đó chỉ là chàng trai trẻ ham mê sắc dục, hành động theo bản năng hơn là lý trí. Còn bây giờ, người đàn ông trưởng thành, biết rằng tất cả mọi hành động, dù tốt hay xấu, đều phải trả giá. Nếu cho phép cơ thể mình chi phối đầu óc về chuyện Caroline, có nguy cơ mất đầu bếp tài ba, quản gia tận tụy, y tá khéo léo, và các con trai mất hình bóng người mẹ. Nàng lại làm tất cả những việc đó mà chẳng đòi hỏi điều gì.



      “Caroline!”



      Nhưng bây giờ, khi thời gian và hoàn cảnh đồng tâm hiệp lực đánh thức con quái vật say ngủ ấy, e rằng nó chịu nằm yên lần nữa cho đến khi được thỏa mãn. phải ráng hết sức kiềm chế bản thân cho đến khi có thể tới Boston và giải quyết vấn đề này.



      Điều trớ trêu là với tình trạng tàn phế nay, có cách nào tránh được Caroline. Nàng tiếp xúc gần gũi với hàng ngày cho đến khi nào lành lặn. Để giữ được sáng suốt của mình, Matt cần phải thuyết phục nàng, và cả chính , rằng sức nóng bùng lên giữa họ chỉ là kết quả tự nhiên của tiếp xúc thân thể quá gần gũi, chứ có ý nghĩa gì khác.



      ham muốn nàng chỉ đơn giản vì nàng là người đàn bà; chắc chắn ham muốn nàng vì nàng là Caroline. Nếu nàng chịu lên gác, với nàng điều đó.



      “Caroline!”



      Nàng thình lình ra ngưỡng cửa, nét mặt lạnh lùng cứng rắn khi cố tình nhìn về phía . Khuôn mặt trắng mịn chẳng còn vương chút dấu vết dù là nhất của những giọt nước mắt. Những đường nét thanh tú điềm tĩnh, và đôi môi phớt hồng mím chặt nghiêm nghị. Mái tóc đen tuyền bị xổ ra trong lúc khóc lóc giờ được chải lại và búi thành búi dày sau gáy. Nhưng dù cố gắng hết sức để tỏ ra giản dị, trông nàng vẫn ngọt ngào và hấp dẫn. Cơ thể lại phản ứng với diện của nàng.



      Ơn Chúa vì nhờ có chiếc chăn mà nàng nhìn thấy phản ứng đó! Cảm thấy mặt mũi nóng bừng vì xấu hổ, Matt quyết tâm xua tan nỗi ngượng ngùng.



      “Em lề mề quá đấy!” càu nhàu, tâm trí tập trung vào vấn đề của mình và ngọn nguồn của nó hơn là những gì .



      Caroline trừng mắt nhìn giận dữ.



      “Tôi phải là súc vật hay trẻ con để mặc sức quát tháo và ra lệnh!” Giọng nàng cũng nhuốm vẻ thù địch như ánh mắt nàng. Bàn tay nàng siết chặt mép chiếc khay đến nỗi các khớp ngón tay trở nên trắng bệch.



      “Tôi ra lệnh cho em. Tôi chỉ cố gọi em lên đây thôi!”



      đạt được mục đích rồi đấy.” Câu trả lời lạnh lùng của nàng rất ăn nhập với cái lưng vươn thẳng lên kiên quyết. Matt dõi theo nàng khi nàng tới đặt chiếc khay lên cái bàn cạnh giường. Cho dù tức tối, Caroline vẫn xinh đẹp và hấp dẫn vô cùng. Ký ức buổi sáng nay ùa về khiến phải nghiến chặt răng. cứ nhắc nhắc lại với chính mình cho đến khi thuyết phục được cả cơ thể lẫn trí óc rằng bất cứ người phụ nữ nào cũng được. cần phải là Caroline…



      “Nhấc đầu lên.”



      Tuy nhiên vẫn chưa sẵn sàng khi Caroline quay lại từ chỗ cái bàn để cúi xuống , nhét cái gối thứ hai rồi cái gối thứ ba xuống dưới đầu . Mùi của nàng, thứ hơi men pha trộn giữa mùi gia vị và mùi đàn bà vây phủ , khiến đầu óc quay cuồng trong thoáng chốc. Thắt lưng nhức nhối; hai nắm tay siết chặt; và để tự bảo vệ mình, còn dám thở. Nàng ở quá gần. cho phép mình lặp lại sai lầm lần thứ hai, đặc biệt là khi nàng chẳng có ý đồ gì với cả. Nàng hoàn toàn vô tội. Chính mới là người phải chịu trách nhiệm vì có những ý nghĩ tội lỗi.



      Khi Caroline đấm thùm thụp cái gối cùng để chỉnh lại hình dáng của nó, vẻ mặt nàng chứng tỏ nàng ao ước cái gối đó chính là cơ thể . Có vẻ như – , chắc chắn đúng hơn – nàng thèm nghe . Nhưng cần phải thuyết phục được nàng rằng hề có ý đồ gì với nàng, để cho tâm trí được nhõm và bình yên. Cuộc sống chung giữa họ dễ dàng hơn rất nhiều nếu nàng tiếp tục đối xử với cách thoải mái như ngày trước.



      Chạm vào nàng rất có khả năng là sai lầm. Nhưng nếu nắm bắt lấy cơ hội này để thu hút chú ý của nàng, có khi nàng ném phịch cái khay vào lòng rồi lập tức rời khỏi phòng, và thấy mặt nàng nữa cho đến sẩm tối. Nghĩ vậy, Matt bèn tóm lấy cổ tay Caroline.



      Nàng giật dữ giật tay ra, nhưng chịu buông. Đôi mắt Caroline ánh lên màu vàng giống như con mèo chết tiệt của nàng vậy. Matt tưởng tượng, nếu nàng có cái đuôi, nàng quất ngay nó vào người .



      “Thả tôi ra.”



      “Caroline…”



      “Tôi là thả tôi ra!”



      “Em làm ơn nghe tôi được ?” tuyệt vọng khiến giọng trở nên gấp gáp. “Chuyện xảy ra sáng nay phải do tôi cố ý đâu, cũng giống như em vậy thôi. Cái… cảm giác nảy sinh giữa hai chúng ta phải là do ai trong hai chúng ta cố tình tạo ra, mà là do bản năng thúc đẩy đàn ông và đàn bà ham muốn lẫn nhau. phải là lỗi của em… hay của tôi.”



      Nỗ lực xoa dịu nàng của Matt nghe rất lọt tai, nhưng ràng nó chệch mục tiêu đến cả dặm. Đôi mắt nàng lóe lên nhìn ; cổ tay lại giật mạnh.



      “Ham muốn… ư? cho biết, tôi … tôi chưa từng… như thế.” Giọng Caroline run lên vì tức giận.



      “Nếu em vậy,” , muốn tranh cãi để thổi bùng cơn thịnh nộ của nàng, “tôi phản bác.”



      “Chính mới là người… người…” Nàng giật cổ tay ra. Matt càng siết chặt hơn. Mặt nàng đỏ bừng vì giận dữ, đôi mắt lóe lên sáng rực. Đôi lông mày đen mượt cau lại thành hình chữ V bên cái mũi nhắn. Khi nàng , còn nhìn thấy cả hàm răng trắng bóng và cái lưỡi hồng như màu quả mâm xôi, loang loáng ướt của nàng. cảm giác nóng rực lan tỏa khắp người khi nghĩ đến việc được nếm thử nó. khó chịu cựa mình, gắng sức rời mắt khỏi miệng nàng.



      “Ham muốn em?” Trong cơn bối rối, là vũ khí phòng thủ duy nhất mà dám tin cậy. “Ừ, tôi thừa nhận điều đó. Tại sao lại chứ? Em xinh đẹp, và quá nữ tính. Khi em lao lên giường tôi…”



      “Tôi ,” Caroline phẫn nộ ngắt ngang, “lao lên giường ! Chính con chó quái đản của làm tôi ngã!”



      “Thôi được rồi,” thừa nhận. “Khi Raleigh làm em ngã vào giường tôi, và em bắt đầu khóc…”



      “Tôi bao giờ khóc!”



      “Em làm ơn đừng ngắt lời tôi được ?” Matt tiếp tục, hơi bực tức. “Khi, chẳng cần biết là vì cái gì, em nằm trong vòng tay tôi, cũng là bình thường thôi nếu…”



      “Nếu điều đó lần nữa…” Caroline đột nhiên cứng người lại. “Tôi đánh đấy. Tôi thề là tôi dọa suông đâu!”



      “Điều gì?” Matt ngơ ngác.



      “Rằng chuyện xảy ra giữa chúng ta là ‘bình thường’!” Giọng nàng đầy căm phẫn.



      “Nhưng đúng là thế mà!”



      phải! Điều đó đáng xấu hổ, ghê tởm, và…”



      “Thôi , Caroline!” sắc lạnh trong giọng Matt khiến nàng im bặt. Nàng giật mạnh cổ tay, cố gắng thoát ra nhưng vô ích, bàn tay lại càng siết chặt hơn. Rồi hoảng hốt khi thấy nàng nhăn nhó; nhận ra mình siết nàng chặt đến thế. lập tức nới lỏng gọng siết, nhưng vẫn để nàng thoát ra. muốn làm nàng bị thương. Cổ tay này quá đỗi mỏng manh đến nỗi những ngón tay thừa sức bao trọn nó. So với người phụ nữ cao ráo, thân hình nàng quá sức mảnh mai. Ngay cả làn da ở cổ tay nàng cũng mịn màng như lụa.



      Cảm giác nóng rực lại lan tỏa khắp người Matt khiến sửng sốt đến nỗi suýt buông tay nàng. Nhưng nheo mắt, nghiến răng, và vẫn giữ nàng chặt. Để tiếp tục sống yên ổn với nhau, họ cần giải quyết chuyện này lần dứt khoát. Nếu thả nàng ra, chắc chắn nàng chạy mất.



      “Sáng nay chính xác chuyện gì xảy ra giữa chúng ta? Chẳng có gì cả, chỉ trừ điều em phát ra tôi là người đàn ông hoàn toàn bình thường, và em căm ghét đàn ông như em tưởng.”



      “Tôi căm ghét đàn ông! Tôi căm thù đàn ông, đặc biệt là !” Nàng lại giật tay ra.



      “Em làm ơn đứng yên và lắng nghe được ?” Bực tức vì nàng chịu bình tĩnh suy xét theo lý trí, Matt vô tình siết chặt cổ tay Caroline mạnh đến nỗi nàng hét toáng lên. kinh hãi thả tay nàng ra. Caroline lập tức chạy ra xa khỏi tầm với của .



      “Tôi xin lỗi. Tôi cố ý làm em đau.”



      “Đàn ông đều cùng giuộc như nhau cả! Toàn là những con quái vật dơ dáy, hung bạo…”



      “Chỉ là do vô tình thôi mà!!”



      “Tôi cầu cho chết rục xương ! Tôi cầu cho cái chân rụng ra! Tôi cầu cho bao giờ lại được nữa!” kích động khiến cho giọng Caroline trở nên the thé. Matt nhận ra rằng thay vì giải quyết vấn đề, nỗ lực khiến nàng nghe theo lẽ phải trái của chỉ càng khiến mọi chuyện giữa họ tồi tệ hơn. Đáng lẽ nên ngậm chặt miệng và để mặc cơn giận dữ của nàng tuôn trào. Nhưng dĩ nhiên, sáng suốt bao giờ cũng xuất quá muộn.



      “Caroline! Caroline, nghe này! Tôi…”



      “Tôi cầu cho chết đói rũ xác!” nàng kết thúc hộ và quay ngoắt người chạy ra khỏi phòng.



      “Quay lại đây !” Matt gào lên, vừa giận dữ vừa sợ hãi trước vẻ mặt Caroline.



      Nhưng dĩ nhiên là nàng quay lại. Matt bị bỏ lại mình, lo lắng và cáu kỉnh cả ngày, trong khi mùi thơm của món thịt nai hầm cứ vờn vỡ như trêu ngươi trước mũi .
      Hyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 23

      “Chào Wetherby. phải là chúng tôi đến đúng lúc đấy chứ?”



      Caroline quỳ sàn, giận dữ kỳ cọ những viên đá ám khói đen sì vô phương cứu chữa nền lò sưởi, những mong chúng có thể sạch trở lại. Hôm trước là ngày Sabbath [1], nên nàng được làm gì cả ngoài những việc cần thiết nhất. Vì thế mà hôm nay nàng phải làm bù rất nhiều, và làm rất miệt mài. Giọng dịu dàng làm nàng giật nảy mình đến mức suýt đánh đổ cái xô bên cạnh, làm sánh nước bẩn ra váy, sàn nhà và nền lò sưởi.



      [1] Sabbath: ngày nghỉ ngơi và thờ phụng Thượng đế, là ngày thứ Bảy theo đạo Do Thái, ngày Chủ nhật theo Cơ đốc giáo.



      “Ồ, tôi làm giật mình rồi. Xin lỗi nhé!” Caroline ngoảnh lại và nhận ra người là Mary, vợ của James. ấy đứng ngay bên ngoài cánh cửa phòng để đồ và nhìn vào nhà bếp. Bên hông cắp đứa bé, và đằng sau là hai người phụ nữ nữa, cũng trẻ như Mary nhưng mảnh mai hơn. Cả hai người họ đều mang theo những cái đĩa bọc trong vải.



      sao. Chị vào nhà .” Caroline đứng dậy, phủi phủi tay vào cái váy ướt sũng và nở nụ cười có phần cảnh giác với những người khách bước vào. Nàng cảm mến Mary từ cái ngày khéo léo tống khứ Miller và Williams ra khỏi nhà – còn rất vui vẻ và lịch với nàng – nhưng nụ cười của hai người phụ nữ đằng sau vẫn gượng gạo.



      “Đây là Hannah Forrester và em ấy, Patience Smith.” Mary giới thiệu họ. “Còn đây là,” xốc đứa bé, “Hope.”



      “Chào cháu, Hope.” Caroline mỉm cười với bé ngây thơ tròn xoe mắt. Nàng có vẻ thận trọng hơn với mấy người phụ nữ. Giống như Mary, họ cũng ăn mặc theo phong cách giản dị của những người Thanh giáo. Người chị tên Hannah trông duyên dáng với làn da trắng mịn màng, mái tóc vàng sẫm được vấn đơn giản, và đôi mắt hạt dẻ ánh lên sắc xanh phản chiếu từ chiếc váy màu xanh sẫm mặc. Patience khá giống Hannah, mặc dù nét mặt ta thanh tú bằng và đôi mắt lại mang màu xanh. chú tâm săm soi mọi chi tiết người Caroline như Hannah, Patience lại tỏ vẻ ngại ngùng. Caroline lập tức có cảm tình với ta hơn trong hai chị em.



      “Xin chào, chị Forrester, chị Smith.”



      may, tôi là bà quả phụ Forrester rồi.” Hannah sửa lại. “Xin chào, Wetherby.”



      “Họ mang cái bánh táo tới cho Matt.” Mary .



      “Thực ra là hai cái.” Patience mỉm cười. “Chỉ cái thôi đủ cho những người đàn ông đói ngấu, đúng ?”



      “Mà Matt Mathieson lại còn thích ăn táo nữa chứ.” Hannah làm như thể ta hiểu người mà ta đến lắm.



      “Hai chị tử tế quá.” Cho dù rất muốn, nhưng Caroline thể gạt bỏ lạnh nhạt trong giọng . “Hai chị đặt chúng bàn ! Chắc chắn mấy em thích chúng lắm.”



      Hai người phụ nữ đặt bánh táo xuống bàn. Caroline phải công nhận rằng chúng có mùi thơm.



      “Đằng nào cũng đến đây rồi, để tôi lên gác và chúc Mathieson ngày tốt lành.” Hannah mỉm cười rạng rỡ với ba người còn lại.



      “Nhưng, chị ơi, chị có nên lên đó ? Có lẽ làm vậy là phải phép.” Patience cau mày nhắc nhở Hannah.



      “Chị tin rằng bổn phận của tín đồ Cơ Đốc đòi hỏi chị phải làm vậy. Chắc chắn ấy mong ngóng có người bầu bạn.” Hannah vừa trả lời em vừa băng ngang nhà bếp để lên gác.



      Patience chỉ còn biết nhìn Caroline và Mary với vẻ cam chịu. “Có lẽ tôi nên cùng chị ấy,” lẩm bẩm, và nối gót chị .



      là tuyệt vì chị đến đây.” Còn lại mình với Mary, Caroline cảm thấy mình cần phải bắt chuyện, mặc dù nàng chẳng biết gì. Nàng chưa bao giờ có cơ hội kết bạn với những người cùng phái. Hơn nữa, vào lúc này nàng còn phải tập trung chú ý vào những gì diễn ra gác. Daniel góa phụ Forrester để ý đến Matt, và đến giờ Caroline mới muộn màng nhớ lại chuyện đó. Trong lòng nàng bỗng nhói lên thứ cảm giác vô danh nhưng cực kỳ khó chịu. Nàng quyết tâm lờ nó , chuyển chú ý sang đứa bé mà Mary rung rung bên hông.



      bé đáng quá.”



      sao?” Mary mỉm cười và cù má bé, khiến khuôn mặt bầu bĩnh nhoẻn cười. “Tôi hy vọng phản đối chuyện tôi đưa Hannah và Patience tới chơi. Họ là những người bạn đặc biệt và thân thiết của gia đình ta. Hơn nữa, tôi nghĩ cũng muốn gặp gỡ những người phụ nữ khác. Chắc hẳn từ lúc đến đây chưa vào thị trấn lần nào.”



      “Mọi chuyện ở đây cứ rối tung cả lên,” Caroline đáp và thấy mình giảm quá mức. Liệu Matt có vui khi nhìn thấy những vị khách của , nàng tự hỏi khi ra hiệu cho Mary ngồi xuống. Và nếu có, vui tới mức độ nào?



      “Hẳn rồi.” Mary ngồi xuống, cười khúc khích, và đứa bé cũng cười theo.



      Caroline nở nụ cười xã giao. Nhưng ngay cả trong lúc mời Mary tách trà, nàng cũng thể nghĩ đến cảnh sum họp thân mật có thể diễn ra trong phòng Matt. Góa phụ Forrester rất duyên dáng, và Caroline thấy rằng ta phải là hạng người dễ dàng bị ngăn cản. Tất nhiên, đấy là trong trường hợp Matt nghĩ đến việc ngăn cản ta. Có lẽ lời tuyên bố muốn tái hôn của chỉ là giả bộ để che giấu cho những ý định thực trong lòng.



      Mary nhấp ngụm trà và cười cách thoải mái. “Tôi rất nhõm vì thay tôi chăm Matt. Thú thực là tôi luôn sợ ông cả của James. Nghĩ đến cảnh đối mặt với ấy khi ấy đau đớn và thể cử động là tôt phát hoảng.”



      ấy phải là bệnh nhân dễ chịu cho lắm,” Caroline thừa nhận. Những tiếng lầm rầm trò chuyện vọng xuống khá , và Caroline nhận ra phòng của Matt nằm ngay đầu họ. Phải cố gắng lắm nàng mới thôi hóng theo từng lời họ và tập trung vào Mary.



      “Có lẽ Hannah phát ra điều đó và còn quyết tâm lấy Matt cho bằng được nữa. Tôi quả quyết với ấy rằng, theo thiện ý của tôi, Matt phải là đối tượng tốt nhất để lấy làm chồng, nhưng ấy quá mê mẩn ngoại hình của ấy nên chẳng còn nhìn thấy gì ngoài nó nữa. Dĩ nhiên là tôi hiểu điều đó, bởi vì ấy giống hệt James quý của tôi, người đàn ông điển trai nhất đời, nhưng tâm hồn ấy … tôi e rằng, những tổn thương mà cuộc hôn nhân trước đây gây ra cho ấy thể nào chữa lành được nữa.”



      “Nó gây ra cho Matt những gì?” Caroline đột nhiên tập trung hoàn toàn vào Mary.



      ấy ưa phụ nữ lắm, biết đấy. Đó là cuộc hôn nhân bất hạnh. Ồ, đúng rồi, vợ ấy là chị , phải ? Thứ lỗi cho tôi nhé. Tôi nên nữa.”



      “Làm ơn cho tôi biết .” Caroline ngả người về đằng trước, sốt sắng thuyết phục Mary, tạm thời quên bẵng những gì diễn ra gác. “Tôi lờ mờ đoán ra có gì đó rất ổn ở đây. dễ dàng hơn cho tôi nếu tôi biết đó là chuyện gì. Tôi xin chị, nếu chị kể với tôi tức là chị giúp tôi đấy.”



      Mary có vẻ bối rối. Hope la hét và quẫy đạp đòi xuống, làm xao lãng lúc. đặt con bé xuống sàn ngay bên chân mình, rồi lôi từ trong cái túi tạp dề ra con búp bê vải và đưa cho nó. Con bé nhét ngay món đồ chơi vào mồm và vui vẻ gặm gặm cái đầu bằng vải nhồi.



      “Hãy nhớ là nghe chuyện này từ người ngoài cuộc, và câu chuyện có thể hoàn toàn đúng như thế,” Mary quả quyết, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn Caroline. “Mong hiểu cho, phải là tôi ghét bỏ gì Elizabeth. ra, tôi thậm chí còn chẳng có cơ hội kết thân với chị ấy, bởi vì Matt quản chị ấy rất chặt. Nhưng chị ấy là người… khó ưa.” Mary ngập ngừng, miệng mím chặt. “Nếu tôi kể với , tôi phải kể toàn bộ . mếch lòng chứ?”



      , tôi rất hoan nghênh thẳng thắn của chị.”



      “Thôi được rồi.” Mary hít hơi sâu. “Tôi chỉ biết chị khi chị ấy tới bờ biển này, và chị ấy lớn tuổi hơn tôi. Chị ấy được nhiều người quý, và sống rất khép kín. Tôi từng nghĩ đó là nguyên nhân gây ra phần lớn những lời đồn đại về chị ấy. Chỉ đến khi lấy James tôi mới biết ra những lời đồn ấy là có cơ sở.”



      Mary ngừng lại, ánh mắt bối rối khi bắt gặp ánh mắt Caroline.



      “Người ta đồn đại thế nào?” Caroline thúc giục.



      “Đồn rằng chị ấy là môn đệ của Chúa tể Hắc ám.”



      “Chúa tể Hắc ám?” Caroline nhìn Mary chằm chằm. “Chúa tể Hắc ám là ai hay là cái gì vậy?”



      biết Chúa tể Hắc ám sao?” Mary hơi ngạc nhiên. “Đó là Quỷ dữ mà. Người ta đồn đại khắp thị trấn rằng phu nhân Mathieson bán linh hồn cho ma quỷ. Trong những năm cuối đời, sau khi sinh Davey, chị ấy đầu tóc rối bù, vừa vừa lẩm bẩm trong các khu rừng suốt ngày suốt đêm. Cuối cùng Matt phải nhốt chị ấy trong phòng. ấy sợ Elizabeth có thể tự tử, và cuối cùng chị ấy làm thế .”



      “Cái gì?” Caroline hầu như tin nổi vào tai mình.



      “Ôi trời. biết à? Thứ lỗi cho tôi, nếu tôi biết là…” Giọng Mary dần.



      “Tôi chỉ được nghe kể rằng chị ấy bị chết đuối.” Caroline khẽ . “Làm ơn với tôi . Tôi… cần được biết.”



      “Đúng là chị ấy bị chết đuối, nhưng…” Mary ngừng lại, có vẻ bối rối. “Có lẽ tôi nên kể với chuyện này. là em chị ấy, tôi sợ rằng khi biết được , cảm thấy đau đớn.’



      “Chúng tôi chỉ là chị em cùng cha khác mẹ, và chúng tôi lớn lên bên nhau. Khi chị ấy chưa rời khỏi nước , mỗi năm tôi chỉ được gặp chị ấy khoảng hai lần. Mặc dù hồi đó tôi rất quý Elizabeth, nhưng tôi chẳng biết gì về chị ấy. Những lời kể của chị khiến tôi đau đớn đến mức chịu đựng nổi. Và nếu tôi sống ở ngôi nhà này, tôi cần được biết .”



      “Vâng.” Mary có vẻ đồng ý với điều đó, nhưng vẫn do dự. Cuối cùng miễn cưỡng tiếp. “Theo những gì James kể, tôi đoán Elizabeth tự cho mình là phù thủy. Nhưng dĩ nhiên chị ấy phải là phù thủy , nếu chị ấy chẳng có kết cục bi đát như vậy, bởi vì chúng ta đều biết rằng phù thủy nổi được mặt nước. Chị ấy bị điên đúng hơn. Chị ấy… ôi, tôi thể kể với điều này!”



      “Làm ơn !”



      Mary đỏ mặt và nhìn xuống đứa bé chơi vui vẻ sàn. Khi lại nhìn về phía Caroline, đôi mắt nâu dịu dàng ánh lên vẻ ngại ngùng nhưng cũng đầy quyết tâm.



      “Chị ấy theo đuổi… đàn ông. Bất cứ người nào. chừa ai. Chị ấy chẳng bao giờ thỏa mãn. Kể cả James! Chị ấy cố quyến rũ James, vậy nên ấy mới rời khỏi nhà và sau đó kết hôn với tôi. Và tôi nghĩ là cả Daniel nữa. Chú ấy có nhà khi… khi chị ấy chết, mà chú ấy đời nào tự dưng vô cớ rời xa Matt. cũng biết là tất cả bọn họ đều trung thành với Matt mà. Chắc chắn chị ấy cố cám dỗ hết mấy em họ và cả nhiều người trong thị trấn nữa, nên Matt buộc phải nhốt chị ấy lại. Bên ngoài cánh cửa phòng Matt từng có cái chốt. Hồi đó nó là phòng của chị ấy, và Matt nhốt vợ mình lại vì an toàn của chị ấy cũng như tất cả những người còn lại.”



      “Matt nhốt chị ấy ư?” Giọng Caroline hơn lời thào. Nàng quá đỗi kinh ngạc trước những gì mình nghe thấy đến nỗi phải cố gắng lắm mới thốt ra được mấy lời đó.



      ấy làm vậy sau lần đầu tiên Elizabeth cố tự tử, để chị ấy có cơ hội làm thế lần nữa. Lần đó Matt cứu chị ấy, và phải trả cái giá rất đắt.”



      “Matt ư?”



      Mary gật đầu. “Hồi đó Davey còn ẵm ngửa. Vào buổi tối, Elizabeth thoát ra khỏi phòng, biết là bằng cách nào, và chạy tới chuồng gia súc rồi khóa trái cửa lại. Sau đó chị ấy phóng hỏa nó, với ý định tự thiêu mình cùng với những con vật bị nhốt trong đó. Cuối cùng, chính những con vật đó lại cứu chị ấy. Matt nghe tiếng chúng rống lên đòi thoát ra và mấy em cùng chạy tới để dập lửa. Lúc ấy ấy vẫn nghĩ đó là vụ hỏa hoạn. Khi phát ra cánh cửa bị chặn bên trong, họ phá cửa, mặc dù lửa lan khắp nơi. Robert kể với James rằng khi họ phá được cửa, Elizabeth leo lên cái thang dẫn lên gác xép. Vừa trèo chị ấy vừa nguyền rủa họ hết sức độc địa, bằng những lời lẽ gớm ghiếc đến nỗi Robert dám lại với James. Matt đuổi theo chị ấy trong khi những người còn lại tìm cách cứu đàn gia súc. ấy kéo vợ xuống và đẩy chị ấy ra khỏi cửa đúng lúc mái nhà sập.”



      “Chúa ơi!”



      “Nếu có các em trai đêm đó Matt bỏ mạng rồi.”



      “Thảo nào mà ấy sợ lửa đến thế!”



      cũng biết điều đó rồi à? Đúng vậy đấy. Có lần Matt tới nhà tôi ăn cơm. Tôi nhờ ấy nhóm lửa trong bếp, thế là ấy gườm gườm nhìn tôi rồi bước thẳng ra khỏi cửa. Chỉ tới lúc đó James mới kể cho tôi nghe những chuyện xảy ra ảnh hưởng đến ấy thế nào. Tôi xấu hổ hết chỗ , nhưng James cấm tôi nhắc đến chuyện đó với Matt, kể cả là để xin lỗi. Chẳng ai nhắc lại chuyện đó cả. Có lẽ biết được điều này, khỏi phạm phải sai lầm như tôi.”



      “Vâng.” Caroline cảm thấy choáng váng khi nàng cố gắng tiêu hóa những gì Mary vừa kể.



      sao chứ?”



      “Vâng, dĩ nhiên rồi.” Nhưng Caroline tự hỏi liệu câu trả lời của nàng có phải là thực lòng . Nàng tài nào tưởng tượng nổi chị mình có thể bị điên. Nàng nghĩ về trẻ trung hoạt bát có mái tóc nâu vàng hay mỉm cười và vỗ vỗ vào đầu nàng trong vùng ký ức lờ mờ. Đột nhiên mùi bánh táo ngay bên khuỷu tay khiến Caroline thấy nôn nao.



      “Đáng lẽ tôi nên kể với .” Nhìn thấy sắc mặt nàng thay đổi, Mary tỏ ra áy náy.



      Caroline trấn tĩnh lại. “. , tôi cần biết mà. Bây giờ tôi hiểu ra khá nhiều chuyện mà trước đây tôi hiểu. Họ - tức là Matt và các em ấy – luôn thận trọng khi về Elizabeth trước mặt tôi. Tôi chỉ biết là có điều gì đó ổn.”



      Bỗng Hope òa khóc vì đánh rơi con búp bê. Mary liền cúi xuống bế bé và nhặt món đồ chơi lên.



      “Có lẽ tôi nên gọi Hannah và Patience để chúng tôi còn về.”



      “Khoan !” Caroline vội . “Chị có thể cho tôi biết… chuyện gì xảy ra với chị ấy được ? Ý tôi là, về… về thi thể của chị ấy.” Nàng mang hoa tới thăm mộ chị, và rồi cố gắng tìm hiểu nguyên nhân khiến chị nàng bị mất trí. Có lẽ, nếu đến đây sớm hơn, nàng có thể thay đổi cuộc đời Elizabeth. Nhưng rồi ý nghĩ tội lỗi chợt nảy ra: nếu Elizabeth còn sống, chị ấy vẫn sở hữu Matt.



      cần phải lo lắng đâu. Chị ấy được chôn cất theo nghi lễ Công giáo.” Giọng Mary dịu dàng đồng cảm. “ ra, Matt đấu tranh rất gay gắt với viên linh mục về chuyện đó. Chính vì vậy mà họ ưa gì nhau cho tới tận bây giờ. Đức cha Miller cho phép Elizabeth yên nghỉ ở nghĩa trang nhà thờ với lý do chị ấy là phù thủy. Vì vậy Matt tới đó và tự đào huyệt cho vợ, với hỗ trợ của các em trai, và thách thức ai dám ngăn cản ấy. Dĩ nhiên, ai dám làm thế cả. Nhà Mathieson rất giàu có, biết đấy. Trang trại này là trang trại lớn nhất trong vòng hàng dặm quanh đây! Dù sao nữa, mọi người trong gia đình cầu nguyện cho chị ấy, và sau đó ngôi mộ được ban phép bởi mục sư lưu động quan tâm tới phẫn nộ của viên linh mục. Dân trong vùng cũng bàn tán nữa. có thể yên tâm rằng bây giờ chị ấy được yên nghỉ.” Mary nhổm dậy khỏi ghế, cất con búp bê vào túi và xốc lại đứa bé hông. “Mong là tôi khiến cảm thấy quá đau buồn. Nhưng tôi đồng ý với , nên được biết .”



      “Vâng.” Caroline cũng đứng dậy. “Tôi thực lòng cảm ơn chị vì kể cho tôi nghe.”



      “Nếu còn muốn biết điều gì nữa, hay nếu tôi có thể giúp giải thích những hành động đôi khi khó hiểu của cánh đàn ông nhà Mathieson, đừng ngần ngại đến gặp tôi nhé. Tôi rất vui lòng được làm bạn với .”



      “Ồ, cảm ơn chị. Tôi cũng vậy.”



      “Còn bây giờ, tôi phải gọi Hannah và Patience đây. Tôi sợ rằng James nổi khùng lên nếu tôi về nhà đúng giờ để chuẩn bị bữa tối trước khi ấy về. Mấy em nhà này ai cũng háu ăn. Chắc cũng thừa biết rồi. Robert tấm tắc khen ngợi tài nấu nướng của với James mà.”



      ư? ấy dễ thương quá.” Caroline trả lời cách máy móc.



      Mary về phía cầu thang trong khi Caroline, vẫn còn hơi sốc, chậm rãi theo sau. Vừa leo lên nàng vừa chìm trong suy nghĩ miên man. Chỉ đến khi bước vào phòng Matt, nàng mới sực tỉnh.



      Thứ kéo nàng ra khỏi trạng thái lơ đãng chính là hình ảnh của Matt, với đôi bờ vai rộng và vạm vỡ để trần tấm ga trải giường mà nàng vất vả giặt giũ, và những lọn tóc xoăn đen nhánh lòa xòa chiếc vỏ gối mà nàng phơi phóng, cười đùa với Hannah Forrester, người cũng nở nụ cười điệu đàng với ta. ta ngồi mép giường để bón cho ta những thìa xúp mà nàng, Caroline, nấu và mang lên chỉ vài phút trước khi những vị khách tới!



      Đồ ăn ở hai mang chết tiệt! Phải chi ta bị sặc miếng xúp quái quỷ đó cho bõ!
      Hyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 24

      “A, chào Mary, em mang cháu đến cho , rồi lại mải vui quên bế con bé lên gác đấy à?”



      Matt ngẩng lên nhìn họ ở ngưỡng cửa. ta có vẻ ngượng ngùng chút nào khi bị bắt gặp húp thìa súp do vị khách bón cho. Thế mà ta khăng khăng với nàng ngay từ hôm bị thương rằng mình hoàn toàn tự ăn được - đây đúng là kẻ chẳng biết xấu hổ là gì.



      “Em rất vui được gặp , Matt, nhưng thực ra em đến chơi với Wetherby thôi. Em thể ở lại lâu hơn để cho chơi đùa với Hope được. James chắc đói bụng lắm rồi, và em phải về gấp đây. Nào các quý , đến lúc chúng ta phải về rồi. Sắp tối rồi đấy.”



      Caroline cảm thấy may mắn khi Matt và Mary chuyện với nhau mà nhìn về phía nàng lấy lần. Nàng cắn môi nghĩ, nếu điều đó xảy ra, nàng chắc thể giữ mồm giữ miệng. Nếu Matt hỏi nàng điều gì đó, nàng chịu trách nhiệm cho những lời lẽ mà mình đáp trả, mặc dù nàng cũng chẳng hiểu tại sao mình lại quá đỗi tức giận trước cảnh tượng vừa rồi. Nàng chắc chắn chẳng có quyền gì với Matt cả! Và nàng cũng kiên quyết tự nhủ rằng mình cũng chẳng mong muốn có quyền gì với ta hết!



      “Ồ!” Đáp lại lời nhắc nhở của Mary, Hannah ngoảnh lại và cười khúc khích. “Tôi để ý tới thời gian. Tôi thấy Mathieson chưa đụng tới thức ăn, nên muốn xem liệu mình có thể dỗ ấy ăn hai miếng được . Nếu muốn chóng hồi phục ấy phải giữ gìn sức khỏe.”



      Mathieson nhờ có chị tôi bón cho mà món xúp ngon hẳn lên.” Patience lịch đứng dậy.



      “Hẳn rồi,” Caroline trả lời hết sức duyên dáng, vì Patience với nàng. Nàng gắng ném ánh mắt hình viên đạn về phía Matt khi cuối cùng cũng quay sang nhìn nàng. Trông thấy vẻ mặt nàng, cau mày lại, và mở miệng như thể định gì đó. Trước khi kịp thốt ra lời, Hannah chặn họng bằng cách đút thìa súp vào giữa đôi môi hé mở với khéo léo đáng khen ngợi.



      “Hannah? xong chưa...?” Mary nhướng mày với bạn mình trong lúc Matt nuốt thìa súp.



      “Ồ vâng. Tôi tin là cho dù có tôi giúp đỡ, ấy cũng chẳng nhét nổi miếng nào vào bụng nữa. Xúp hơi nguội. Nhưng ấy cũng ăn được khá nhiều rồi, và ấy có thể ăn ít bánh táo của tôi để tráng miệng,” Hannah kết luận rồi đứng dậy. Sau khi đặt thìa vào bát rồi để bát lên cái bành cạnh giường, ta quay sang ngắm nhìn Matt với vẻ sở hữu khiến Caroline càng điên tiết.



      “Tôi muốn ăn bánh quá!” Mặc dù Matt chỉ khẽ nhếch mép để đáp lại nụ cười của Hannah, nhưng đối với đôi tai của Caroline, câu đó lịch hơn bất cứ điều gì từng với nàng kể từ lúc gặp nàng. Nàng kiềm chế hết sức, cố gắng duy trì thái độ vui vẻ khi hai chị em Hannah ra cửa, và bước lùi lại để tránh đường cho họ qua.



      “Có lẽ tôi nên cho biết công thức nấu món xúp của tôi? Món nấu khá bổ dưỡng, nhưng cách tôi làm còn rất ngon miệng nữa. Mathieson thấy khó nuốt.” Giọng điệu kẻ cả của ta khiến đôi mắt Caroline ánh lên tia sát khí. May mà nàng chưa trả lời Mary lên tiếng trước.



      “Món xúp của Wetherby chắc chắn khó nuốt chút nào, Hannah,” Mary nhàng quở trách khi hai chị em Hannah ra tới ngoài hành lang.



      Hannah bật cười áy náy. “Ồ, biết là tôi có ý như thế mà! Chỉ là tôi quan tâm đến sức khỏe của Mathieson quá thôi. Dĩ nhiên tôi biết ấy cố gắng làm hết sức mình rồi.”



      Giọng ta như chuyện với quản gia vậy. Điều đó khiến Caroline thắc mắc hiểu người ta đồn đại thế nào về vị trí của nàng trong nhà Mathieson. Rồi nàng thầm nghiến răng kết luận rằng, qua lời của thuyền trưởng Rowse và có Chúa mới biết là còn những ai nữa, chắc hẳn mọi người đều nghĩ nàng là nô lệ chính thức. Ý nghĩ đó khiến nàng giận sôi lên và đỏ bừng mặt. Nhưng nàng vẫn cố gắng nhoẻn miệng để ra vẻ là mình cười.



      “Tôi rất muốn biết cách chị nấu xúp,” nàng đãi bôi. “Nhưng chắc nên để lúc khác, vì phu nhân Mathieson vội về nhà.”



      “Ồ vâng, chúng tôi phải rồi. Và làm ơn gọi tôi là Mary.” Mary vừa vừa cười với Caroline. Ít nhất vợ James cũng sẵn sàng coi nàng là thành viên trong gia đình. Mặc dù, sau khi suy nghĩ kỹ, Caroline cho rằng đó chẳng qua là vì nàng chăm sóc cho Matt mà thôi!



      “Cảm ơn. Và chị cũng phải gọi tôi là Caroline đấy nhé.” Lại nụ cười gượng gạo nữa khiến nàng cảm giác như má mình sắp nứt toác.



      cần phải tiễn chúng tôi đâu. Tôi vốn quen thuộc đường lối lại ở đây mà.” Mary bế Hope xuống cầu thang, Hannah và Patience theo sau. Loáng cái họ ra khỏi nhà và vẫy tay tạm biệt. Caroline vẫy tay đáp lại, rồi bắt đầu xuôi theo hành lang, quyết định những gì mà nàng muốn với Matt. Rồi nàng sực nhớ ra cái bát và cái thìa vẫn còn bàn bèn quay lại để lấy. Đây là lần cuối cùng nàng quay lại phòng Matt trong ngày hôm nay. Daniel có thể mang bữa tối lên cho trai giống như tối hôm qua, và cả tối hôm kia nữa! Từ sau lần đụng chạm thân thể tai hại giữa họ hai hôm trước, Caroline tránh Matt hết sức có thể. Hôm qua là lễ Sabbath, các em trai và con trai của Matt đều tới nhà thờ dự lễ. Matt được miễn vì nằm liệt giường, còn Caroline phải ở lại chăm sóc . Thế là nàng có lựa chọn nào khác ngoài việc mang đồ ăn lên cho và giúp những chuyện khác cho đến khi các em quay về. Vì vậy, hai người họ ngầm thực cuộc chiến tranh lạnh. Nàng tuân thủ điều này suốt cả ngày dài, và tiếp tục tuân thủ nó mãi mãi! Còn lâu nàng mới ra lời tử tế với Matt!



      “Nếu em thấy phiền, tôi muốn ăn miếng bánh táo. Forrester là đầu bếp đại tài. Em cũng nên nếm thử cho biết.”



      thốt ra câu đó lúc Caroline băng ngang căn phòng để lấy bát và thìa, khiến xương sống nàng cứng đờ lại. Nhưng nàng chẳng biểu lộ chút giận dữ nào trước sốt sắng của với cái bánh dù là bằng lời hay nét mặt.



      “Tôi mang lên cho . Tôi thích đồ ngọt lắm.”



      “Em thích à? May quá. Mực dù có tận hai cái bánh nhưng chắc vẫn chẳng đủ. Davey, John và các em tôi đều thích bánh táo của Forrester đến phát điên lên.”



      “Vậy sao cưới quách ta cho rồi, thế có phải là được ăn bánh mỗi ngày ?” Caroline thể kiềm lại câu mỉa mai ấy lúc nàng ra khỏi phòng.



      đầu bếp giỏi cũng đáng giá đấy, nhưng chưa đáng để tôi phải cưới làm vợ.” Matt với theo nàng bằng giọng vô cùng hài hước. Là người từng trải, dĩ nhiên nhận ra tức tối của nàng và cảm thấy rất thích thú.



      Trong bếp, Caroline thả bát và thìa vào xô bát đĩa bẩn rồi quay sang cắt bánh táo. Mùi quế và táo thoảng đưa vào mũi nàng, khiêu khích nàng nếm thử, thế là nàng bèn đưa tay véo mẩu. Phải công nhận rằng bánh táo này rất ngon. Matt thích nó lắm đây. Ý nghĩ đó khiến Caroline khó chịu khôn tả. Dưới chân nàng, Millicent kêu meo meo. Caroline bèn cắt cho nó mẩu bánh lớn, với hy vọng nó có vị giác tốt hơn. Con mèo ngửi ngửi và cắn thử miếng , rồi bắt đầu say sưa ngấu nghiến.



      “Et tu [1], Millicent?” Caroline chua chát lẩm bẩm. Đúng lúc đó nàng nảy ra ý tưởng.



      [1] Cả mày cũng thích à?



      Trước khi kịp suy nghĩ lại, nàng luồn lưỡi dao vào giữa lớp vỏ và nhân của miếng bánh mà nàng vừa cắt cho Matt, khéo léo nhấc phần vỏ bên lên, và rắc đống muối lên lớp táo ngon lành bên dưới. Sau đó, như vẫn bị ma xui quỷ khiến, Caroline hớn hở thêm vài giọt nước đắng, bỏ vào vài lát hành thái giọt mỡ cừu. Nàng ăn hết phần cùi của mấy quả sơ ri, rồi vừa cười toe toét vừa liếm sạch mấy cái hột và nhét chúng sâu vào bên trong bánh. Cuối cùng nàng đặt trả vỏ bánh về chỗ cũ, chuyển miếng bánh sang cái đĩa sạch, và mang nó lên gác kèm thêm tách trà ngon cho Matt.



      “Của đây.” Đó là câu vui vẻ nhất mà nàng dành cho suốt mấy ngày nay.



      “Cảm ơn.”



      Matt vẫn ngồi tựa người gối. Caroline chỉ việc đưa đĩa bánh và tách trà cho . Nàng quan sát đặt cái đĩa lên bụng và nhấp ngụm trà, cố gắng che giấu cảm giác háo hức.



      “Ngon quá.” nhấm nháp tách trà, đôi mắt xanh tò mò nhìn nàng qua mép tách. ràng Matt thắc mắc tại sao nàng vẫn còn nán lại trong phòng, sau khi nhọc công né tránh mình suốt hai ngày qua. Để tránh bị nghi ngờ, Caroline hơi quay người và lấy mép tạp dề lau bụi bàn.



      Matt nhấp ngụm trà nữa và nhìn nàng làm việc, vẫn chưa đụng đến miếng bánh đặt trong lòng.



      “Tôi đút bánh giúp nhé?” cuối cùng Caroline cất tiếng, vì thể chịu đựng trì hoãn lâu hơn. Có vẻ như lời nàng chanh chua hơn nàng định, nhưng dù sao chăng nữa, điều đó cũng giúp khỏi dấy lên nghi ngờ.



      “Em biết là tôi có thể tự làm mà.”



      “Ồ, tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng khi được góa phụ Forrester giúp lại có vẻ rất sẵn lòng.”



      Đôi mắt Matt nheo lại, và trước bực bội của Caroline, mắt ánh lên tia thích thú. Đáng lẽ nàng phải ngậm miệng lại; đáng lẽ nàng nên quá nhiều.



      “À, nhưng em và Hannah Forrester rất khác nhau,” mập mờ.



      “Ý là gì?” Caroline hỏi, quay hẳn người về phía , hai tay chống nạnh vì nghĩ mình vừa bị xúc phạm. Nhưng chỉ nhướng bên lông mày với nàng, lắc đầu, và tiếp tục nhấm nháp tách trà với vẻ thích thú mà buồn trả lời. Sau thoáng Caroline giận dữ quay .



      “Mary tốt bụng khi muốn làm bạn với em. Vợ của James là người phụ nữ tử tế.”



      phủi bụi cho tấm rèm trong lúc đợi Matt cắn miếng bánh táo, Caroline liền đớ người khi nghe thấy câu đó.



      “Tại sao chúng tôi thể làm bạn với nhau? trong hai chúng tôi có điều gì đó ổn sao?” Đôi mắt nàng đằng đằng sát khí, nhắm thẳng vào khuôn mặt . Nếu Matt là người đàn ông cẩn trọng, chắc hẳn ngừng lại.



      “Tôi thấy em chẳng có mấy điểm chung với ấy. Mary có cuộc sống yên bình và là người phụ nữ rất đức hạnh”



      “Ý là tôi ư?” phẫn nộ khiến giọng của Caroline run rẩy.



      Matt ngẩng lên, vẻ mặt ngơ ngác.



      “Tôi có ý so sánh, nhưng hoàn cảnh của em quá khác biệt so với ấy.”



      vậy ư?” Ngực Caroline căng phồng bên trong chiếc váy cotton màu xanh nhạt.



      ra hoàn cảnh của em khác xa tất cả phụ nữ trong thị trấn này. Như Hannah Forrester chẳng hạn. Tới tận bây giờ tôi vẫn chưa thấy ấy phạm phải sai lầm nào. ấy là người phụ nữ tốt.” Tới lúc đó nàng bỗng nghi ngờ trêu mình. Miệng Matt khẽ nhếch lên tự mãn, và đôi mắt lóe lên sáng rực dưới mí mắt cố tình cụp xuống.



      “Cộng thêm cả việc chị ta nấu ăn rất ngon, có vẻ ca tụng chị ta hết lời phải.”



      Vì nghi ngờ trêu mình, Caroline cố gắng kìm chế để mắc mưu . Thay vào đó, nàng mỉm cười với . “Ăn bánh .”



      “Tôi ăn đây.” Sau khi đưa cái tách rỗng cho nàng, nhấc dĩa lên và xắn miếng bánh to. Caroline hồi hộp đến mức suýt đánh rơi cái tách. Nàng sốt ruột theo dõi khi cho bánh vào miệng.



      Matt chỉ sung sướng được trong thoáng. Rồi đôi mắt mở to, khuôn mặt méo xẹo, và nhổ phắt miếng bánh ra đĩa.



      “Đồ-tiểu-!” Matt la lên. “Em cố tình làm hỏng cái bánh táo ngon lành!”



      “Tôi ư?” Caroline tròn mắt nhìn . Tuy trong lòng sung sướng đến nỗi cổ họng đau rát vì cố nén cười, nhưng nàng vẫn gắng duy trì vẻ vô tội.



      “Phải, em đấy! Em bỏ muối và đủ thứ nữa mà Chúa mới biết là gì vào trong miếng bánh này!”



      là nực cười! Chị Forrester là người làm nó chứ đâu phải tôi.”



      “Chỉ vì tức tối!”



      “Tức tối á?”



      “Và ghen tỵ!”



      “Ghen tỵ?”



      Ánh mắt họ đụng nhau tóe lửa. Caroline vênh mặt và chuẩn bị bỏ khỏi phòng. Matt khoanh tay trước ngực và quắc mắt nhìn nàng, và rồi mặt chợt biến sắc. Mắt bỗng trợn ngược, toàn thân trở nên mềm rũ. Đầu ngoẹo sang bên gối như thể còn chút sức sống.



      “Matt!”



      nhúc nhích. Đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở ngưng bặt. Matt lừa nàng chăng? Ôi chúa ơi, hay là bị hóc hột sơ ri, hay bị ngộ độc bởi món hổ lốn nàng bỏ vào trong miếng bánh?



      “Matt!”



      Caroline hốt hoảng bước lại gần hơn. Nhưng ngực vẫn hoàn toàn bất động.



      “Matt!”



      Nàng sà tới chỗ Matt, tóm lấy cánh tay vừa lắc vừa gọi tên .



      Bỗng mở bừng mắt, hai bàn tay tóm chặt khuỷu tay nàng, và Caroline sửng sốt thấy mình ngã nhào vào vòng tay . Nàng hét lên và vùng vẫy, nhưng trước khi nàng có thể thoát ra được, Matt cố gắng xoay hông và ấn nàng xuống giường. Nàng nằm ngửa, bị chặn lại bởi trọng lượng cơ thể và hai bàn tay , đôi mắt mở to kinh ngạc. Và rồi, khi nhìn nàng với vẻ thỏa mãn mồn , nàng cứng người lại vì giận dữ.



      “Thả tôi ra ngay!”



      “Ồ, đâu. Em chơi xỏ tôi. Giờ là lúc em phải trả giá, nàng Ghen tỵ ạ.”



      “Tôi ghen tỵ!”



      ư?” chế nhạo. “Nếu tôi biết em, tôi nghĩ là em thích tôi đấy, Caroline.”



      “Đồ tự phụ…” Nàng vùng vẫy nhưng thể thoát ra vì Matt kẹp chặt cổ tay lên hai bên đầu nàng. “Nếu thả tôi ra, phải ăn cháo nguội từ giờ cho đến khi chân lành lặn đấy!”



      “A ha, nàng còn dám dọa nạt cơ đấy! cho em biết, tôi sợ đâu. Tôi thả em ra cho đến khi nào em thừa nhận mình bỏ muối vào miếng bánh vì ghen tỵ!”



      “Tôi ghen tỵ!” Caroline trừng mắt nhìn Matt cách dữ tợn như con sư tử bị dồn vào góc tường. Khi toét miệng cười, ràng hề tin lời nàng , giận dữ liền lấn át hết lý trí của nàng. Caroline lập tức quay sang cắn phập vào cái cổ tay gần miệng nàng nhất, nhanh đến mức kịp né tránh.



      “Ái!” buông tay nhưng tay kia vẫn giữ chặt. Caroline nhận ra cho dù có vùng vẫy điên cuồng thế nào nàng cũng thể thoát được... trừ khi...



      Bàn tay nàng liền giáng vào gò má bị sẹo của tiếng đét đau điếng.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :